”Vậy thì thử xem!”, Ngô Bình nhìn hoà thượng kia đáp. Một luồng sát khí kinh người toả ra xung quanh. Hoà thượng này mặc dù là Địa Tiên nhưng nếu thực sự phải giao đấu thì Ngô Bình vẫn có cách để hạ đối phương như thường!
Đại hoà thượng cười lạnh, tiến về phía Ngô Bình.
“Đầu trọc kia, ngươi dám!”
Đột nhiên một bóng người từ trên không trung vụt tới đứng chắn trước mặt Ngô Bình. Người đó nhìn hoà thượng kia chằm chằm.
Vị hoà thượng mặt biến sắc: “Ông là ai hả?”
Người vừa đến lạnh lùng đáp: “Thần Chiếu!”
Hoà thượng cau chặt mày lại, khí tức của Thần Chiếu rất mạnh, là một vị chân nhân. Hoà thượng này cũng không phải đối thủ của ông ấy. Nếu giao đấu thì không khác gì nộp mạng.
“Chuyện của chùa Đại Thiền, ông không can thiệp được đâu!”, hoà thượng kia lạnh lùng nói.
Thần Chiếu hừ một tiếng rồi đáp: “Đầu trọc, mau cút về chùa Đại Thiền đi. Nếu không thì tôi cũng không ngại gặt cái đầu trọc kia xuống đâu!”
Hoà thượng kia tức lắm, trầm giọng nói: “Thần Chiếu! Tôi ghi món nợ này rồi đó!”
Vương Cửu Quý thấy chuyện này không đúng lắm, vội vã nói: “Đại sư, cứ thế mà đi sao?”
Hoà thượng: “Giết người của chùa Đại Thiền đương nhiên không thể thoát tội. Chẳng qua tôi để anh ta sống thêm vài hôm nữa”.
Nói rồi, hoà thượng kia phất tay áo, quay lưng đi khỏi đó, để mặc Vương Cửu Quý ở lại. Hoà thượng kia đi khỏi, Vương Cửu Quý mất chỗ dựa, khí thế ban nãy đã không còn. Vẻ mặt ông ta cũng vô cùng gượng gạo.
Lý Vân Đẩu: “Ông thông gia, tôi không giữ ông lại uống trà nữa”.
Vương Cửu Quý hừ một cái rồi cũng đành rời khỏi đó.
Thần Chiếu chắp tay chào Ngô Bình: “Ngô thần y”.
Hoá ra lần trước Thần Chiếu từ biệt Ngô Bình xong đã lập tức đi tìm dược liệu. Hôm nay đã tìm đủ nên lại tìm tới anh. Trước đó Ngô Bình đã hẹn gặp ông ấy ở Vân Đông này. Không ngờ ông ấy lại tới đúng lúc vị hoà thượng kia đến hỏi tội anh.
Ngô Bình: “Ban nãy đa tạ tiên sinh hiệp nghĩa ra tay tương trợ”.
Thần Chiếu cười đáp: “Thần y có ơn cứu mạng tôi, chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới”.
Nói rồi, ông ấy lấy dược liệu đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình kiểm tra dược liệu thấy không có vấn đề gì liền nói: “Thần tiên sinh ngày mai hãy đi với tôi, tôi sẽ giúp ông luyện đan, hồi phục thần hồn”.
Thần Chiếu: “Chùa Đại Thiền không đơn giản, có ba vị sư tổ trấn giữ. Mong Ngô thần y cẩn thận”.
Ngô Bình đáp: “Không sao”.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, mai cháu về rồi sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông nội, sáng sớm mai cháu sẽ đi”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Vậy được rồi, vốn ông định cho cháu và Lý Mai tiếp xúc nhiều hơn. Lát ông bảo Lý Mai qua đây”.
Ngô Bình nghe xong thì thấy rất đau đầu nên vội vã kéo Thần Chiếu ra sân nói chuyện.
Họ vừa ngồi xuống thì Nhậm San San gọi điện hỏi anh có còn ở Cảng Thành không, nói buổi chiều sẽ tới tìm anh. Anh vội nói mình đã về Vân Đông rồi.
Nhậm San San không vui, giận dữ nói: “Anh đang tránh tôi sao?”
Ngô Bình vội vã kêu oan: “Mấy ngày nay tôi bận muốn chết, không phải cố tình tránh mặt cô. Đúng rồi, cô đã tìm được bạn trai chưa”
“Cần anh quản à?”
Ngô Bình nhún vai: “Là bạn bè thì tôi quan tâm chút thôi mà”.
Nhậm San San dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thực ra tôi có việc muốn nhờ anh giúp”.
Ngô Bình: “Là việc gì vậy?”
Nhậm San San khẽ thở dài, nói: “Bố tôi bị người ta gài, giờ nợ mấy chục tỷ. Riêng nợ ngân hàng đã hơn chục tỷ, bố tôi đang suy sụp lắm rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Bố cô là đại gia đất Cảng Thành mà lại bị lừa như vậy sao?”
Nhậm San San: “Là một người bạn của bố nói với tôi rằng có một vị cao thủ trên giang hồ đang mưu hại gia đình tôi. Giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi thấy anh khá thông minh, hơn nữa còn hành tẩu giang hồ. Anh có thể giúp tôi nghĩ cách được không?”
Ngô Bình: “Được chứ, vài hôm nữa có thời gian tôi sẽ sắp xếp tới chỗ cô”.
Nhậm San San mừng rỡ: “Cảm ơn anh nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình hỏi Thần Chiếu: “Sau khi chữa thương xong, ông đã có dự định gì chưa?”
Thần Chiếu chậm rãi đáp: “Tạm thời tôi cũng không muốn quay lại Địa Tiên Giới. Ông Lạc đã nói rồi, giờ ông ấy là người bảo vệ của cậu. Nếu cậu không chê thì tôi cũng muốn làm người bảo vệ cho cậu!”
Ngô Bình cười đáp: “Thần tiên sinh đường đường là một chân nhân, vậy mà lại làm người bảo vệ cho tôi. Như vậy có sợ các nhân sĩ giang hồ khác chê cười không?”
Thần Chiếu: “Ngược lại thì có. Nếu muộn thêm một thời gian nữa là có lẽ tôi sẽ mất suất làm người bảo vệ cho cậu cũng nên”.
Trước đó, Thần Chiếu ở cùng Ngô Bình một thời gian. Ông ấy rất có mắt nhìn, biết Ngô Bình tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Hơn nữa Lạc Trường Sinh cũng đã kể với ông ấy Ngô Bình lợi hại ra sao. Nếu không thì một cao thủ xếp vào hàng chân nhân như ông ấy cũng sẽ không dễ dàng trở thành người bảo vệ cho người khác.
Ngô Bình trước đó cũng đã ở cùng Thần Chiếu một thời gian. Anh cũng khá ngưỡng mộ ông ấy nên cười đáp: “Được, tôi đồng ý”.
Thần Chiếu chắp tay: “Tham kiến chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ, sau này nhiệm vụ của ông sẽ là bảo vệ gia đình tôi”.
Thần Chiếu: “Vâng”.
Đột nhiên có thêm một trợ thủ đắc lực như Thần Chiếu nên tâm trạng Ngô Bình không tệ. Anh lấy ra một viên tinh thạch linh hồn đưa cho Thần Chiếu. Anh nói: “Đợi khi vết thương của ông hồi phục rồi có thể hút hồn lực Tiên Thiên trong tinh thạch này”.
Thần Chiếu ngạc nhiên: “Đây là… tinh thạch linh hồn sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Không sai”.
Thần Chiếu mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân!”
Ngô Bình muốn tránh mặt Lý Mai nhưng sau cùng vẫn không tránh nổi. Buổi chiều, Lý Vân Đẩu gọi Lý Mai tới. Ngoài mặt thì nói là bàn chuyện làm ăn nhưng thực chất là đang gán ghép hai người họ.
Có điều, thái độ của Lý Mai lúc này đã khác xa lúc trước. Không còn có vẻ coi thường Ngô Bình nữa.
“Tiểu Bình, không phải cháu nói muốn đi chợ đen của Vân Đông sao? Vừa hay Lý Mai biết rõ chỗ đó, bảo nó đi với cháu đi”, Lý Vân Đẩu cười nói.
Trước đó Ngô Bình từng hỏi Lý Vân Đẩu ở Vân Đông có chợ đen không.
Ngô Bình hỏi: “Ông nội, vậy là ở đây có chợ đen sao?”
Lý Mai: “Đúng vậy, chợ quỷ của Vân Đông tổ chức vào mùng chín. Hôm nay vừa hay là mùng chín”.
Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ lại trùng hợp đến vậy!
Anh nói: “Vậy được, chúng ta cùng tới đó đi”.
Lý Mai hờ hững đáp: “Vậy được, dù gì tối tôi cũng rảnh”.
Sau khi họ ăn tối xong đã là bảy rưỡi. Ngô Bình và Lý Mai đi chợ đen như đã hẹn.
Chợ đen của Vân Đông xuất hiện từ cúôi thời nhà Thanh, còn lớn hơn cả chợ đen ở Giang Nam. Vân Đông ở gần ven biển nên thường xuyên giao thương với nước ngoài. Cho nên ở chợ đen của Vân Đông có thể gặp những thương nhân đến từ Đông Nam Á, Nam Á, Đông Doanh, bán đảo thậm chí là Mễ châu và Âu Lạc Ba châu.
Ngô Bình lái xe, Lý Mai ngồi bên cạnh. Ban đầu hai người họ đều im lặng. Sau đó, Lý Mai đột nhiên nói: “Hôm tôi gặp tai nạn xe, chính lá bùa hộ mệnh của anh đã cứu tôi”.
Chuyện này Ngô Bình đã biết rồi, anh trả lời ngắn gọn: “Không cần cảm ơn”.
Lý Mai tò mò hỏi: “Một tờ giấy bé xíu như vậy sao lại cứu mạng tôi được nhỉ?”
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: “Lá bùa đó có thể hút sức mạnh của trời đất. Khi cô gặp nguy hiểm, sức mạnh đó sẽ xuất hiện và cứu mạng cô”.
Lý Mai hoàn toàn không hiểu gì về chuyện tu luyện. Cô hỏi: “Là sức mạnh thần bí nào vậy?”
Ngô Bình đáp: “Thế giới chúng ta đang sống có rất nhiều chiều không gian. Con người chúng ta đang sống trong không gian 3D, không thể cảm nhận sự tồn tại ở các chiều không gian khác. Giống như một con kiến bò trên một cuộn giấy, bò mãi cũng không thấy lối ra. Nhưng người tu luyện thì khác, họ có thể thông qua việc tu luyện mà cảm nhận được các chiều không gian cao hơn. Năng lượng từ các chiều không gian này vô cùng thần kì. Nó có thể khiến người tu hành trở nên mạnh hơn".
Chương 652: Chợ đen Vân Đông
Lý Mai gương mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cô ấy hỏi: “Cậu… là Nhân Tiên sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là vậy. Tôi là Nhân Tiên, nửa người nửa tiên”.
Lý Mai: “Nhân Tiên và người thường có gì khác nhau vậy? Đúng rồi, trong giới của các cậu có bao nhiêu cảnh giới tu luyện?”
Dù gì cũng rảnh rỗi không có gì làm nên Ngô Bình ngồi giải thích lại cho Lý Mai: “Khác biệt lớn nhất chính là Nhân Tiên có thể cường hoá gen của mình để trở nên càng ngày càng mạnh”.
“Còn về cảnh giới thì đầu tiên là cảnh giới Lực, cảnh giới Khí, cảnh giới Thần, cảnh giới Tiên Thiên. Sau đó chính là Nhân Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên”.
“Vậy Nhân Tiên có thể mạnh đến đâu?”, Lý Mai hỏi tiếp: “Có chống lại được các loại vũ khí, đạn dược không?”
Ngô Bình: “Thông thường mà nói thì Nhân Tiên hiện nay cùng lắm là tu luyện được tới cảnh giới thứ hai, cũng chính là cảnh giới Võ Thần. Nhân Tiên cảnh giới ba cũng có nhưng cực kỳ ít. Những Nhân Tiên cấp ba được gọi là Võ Thánh”.
“Nhân Tiên cấp bốn thì gọi là Thiên Sư. Đến cảnh giới này thì gần như là thiên hạ vô song, hô phong hoán vũ, xuất quỷ nhập thần, sức mạnh vô cùng đáng sợ. Vũ khí thông thường rất khó giết được Thiên Sư”.
Lý Mai vô cùng kinh ngạc, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Cô hỏi tiếp: “Nói như vậy thì Thiên Sư chính là cảnh giới lợi hại nhất của Nhân Tiên?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nhân Tiên cảnh giới thứ năm được gọi là Võ Quân. Võ Quân ý nói là vua của giới võ lâm. Đến cảnh giới này thì có thể dùng phép thuật, đến chân nhân cũng không giết nổi. Loại Nhân Tiên lợi hại nhất là loại có được Võ Đạo thần thông, gọi là Thần Quân”.
"Thần Quân có thể giết được Chân Quân của Địa Tiên. Hơn nữa, Thần Quân một khi đột phá được lên cảnh giới bên trên thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh kinh hoàng", Ngô Bình nói.
Lý Mai: "Nếu Võ Quân và Thần Quân đã mạnh đến vậy thì còn phải trở thành Địa Tiên làm gì?"
Ngô Bình lắc đầu đáp: "Vì trên Trái Đất hiện giờ không phải điều kiện lý tưởng để tu luyện nữa. Rất ít người thực sự đạt tới cảnh giới ba của Nhân Tiên là Võ Thánh chứ đừng nói đến cảnh giới thứ tư, thứ năm của Nhân Tiên. Cho dù là ở thời tiền sử thì cũng chỉ có những thiên tài Nhân Tiên mới đạt được tới hai cảnh giới này".
"Cảnh giới Nhân Tiên càng cao thì tiềm năng của họ ở cảnh giới Địa Tiên càng lớn. Địa Tiên có cả thảy mười một cảnh giới, cái sau lại khó hơn cái trước. Nếu một người đã trở thành Võ Quân hoặc Thần Quân ở bậc Nhân Tiên thì có thể dễ dàng tu luyện Địa Tiên hơn rất nhiều. Hơn nữa, đến Địa Tiên, họ chỉ có thể càng lúc càng mạnh, như hổ thêm cánh".
"Ví dụ, nếu một Võ Quân tu luyện được tới cảnh giới ba Địa Tiên thì có thể giết được Chân Quân của Địa Tiên. Nếu một Thần Quân sau này tu luyện được đến cảnh giới thứ tư của Địa Tiên thì có thể sánh ngang với Thiên Tiên, khi giao đấu vẫn có khả năng chiến thắng!"
Ngô Bình hiếm khi nhẫn nại giải thích như vậy. Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc họ đã tới chợ đen.
Lý Mai hỏi: "Cậu tới chợ đen để mua thứ gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi đi xem đã, nếu có thứ gì phù hợp thì tôi sẽ mua. Còn cô, cô định mua thứ gì sao?"
Lý Mai: "Tôi thích sưu tầm cổ vật, trước đây từng mua đồ ở đây. Nhưng do hiểu biết có hạn nên hầu như toàn mua phải đồ đểu".
Ngô Bình: "Lát tôi giúp cô chọn".
Lý Mai kinh ngạc: "Cậu hiểu về đồ cổ sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Mắt nhìn của tôi khá ổn đấy".
"Hình như cái gì cậu cũng biết thì phải", Lý Mai vẻ mặt kỳ quái đáp.
Ngô Bình mỉm cười, không giải thích gì thêm.
Trước mặt họ là lối vào chợ. Chợ đen Vân Đông này tổ chức ở công viên gần bến cảng. Công viên có diện tích rất lớn, cho nên các quầy hàng cách nhau khá xa.
Ở cổng vào có mấy người đang đứng. Muốn vào chợ đen thì phải trả mười nghìn tệ tiền vé vào. Họ thu mười nghìn tệ này mục đích chính không phải để kiếm tiền mà là muốn gạt những người chỉ tới cho vui ra ngoài.
Dù gì, số người muốn tham gia phiên chợ này quá đông. Nếu ai cũng cho vào thì sẽ ách tắc, chất lượng của phiên chợ cũng sẽ đi xuống.
Lý Mai đang định đi mua vé vào thì bị Ngô Bình kéo lại. Anh nhìn người đàn ông nhỏ thó đứng ở cổng, cười hỏi: "Người anh em, có bán combo vé không?"
Anh từng đi chợ đen ở Giang Nam. Chợ đen ở đó chia thành khu chợ bên ngoài và khu chợ bên trong. Chợ đen Vân Đông còn có quy mô lớn hơn chợ đen Giang Nam, có lẽ sẽ có chút khác biệt về cách bố trí bên trong.
Anh hỏi người đàn ông nhỏ thó này là bởi người này có tu vi cảnh giới Thần. Quả nhiên, người đàn ông kia nhìn anh, nói: "Đối diện có một siêu thị, cậu qua đó hỏi xem có vé VIP trọn gói không".
Ngô Bình cảm ơn rồi cùng Lý Mai đi sang siêu thị bên kia. Bên trong siêu thị có một người phụ nữ mập mạp đang cắn hạt dưa và xem phim. Thi thoảng chị ta lại bật cười sảng khoái.
Ngô Bình mỉm cười hỏi: "Bà chủ, ở đây có bán vé VIP vào chợ không?"
Người phụ nữ mập nhìn anh rồi đáp: "Đi hai người hả? Vé vào chợ phía trong một đồng, vé vào hội đấu giá mười đồng".
Ngô Bình cau mày: "Đắt như vậy sao?", anh biết đây là tiền bùa chứ không phải tiền đồng như bình thường.
Người phụ nữ mập: "Chỉ còn ba vé vào hội đấu giá thôi. Nếu cậu không mua là không còn đâu".
Ngô Bình: "Thôi được, bán cho tôi đi", nói rồi anh đặt tiền lên quầy.
Người phụ nữ kia đưa cho Ngô Bình tấm vé, bên trên có những ký hiệu kỳ lạ. Ngoài ra, còn đưa thêm cho anh tấm thẻ làm bằng sắt đen. Xem ra đây là thẻ ra vào gì đó.
Ngô Bình cầm đồ lên, sau đó mua thêm hai bao thuốc rồi quay lại cổng chợ. Anh đưa một bao thuốc cho người đàn ông nhỏ thó ban nãy rồi cười nói: "Người anh em, làm phiền anh chỉ đường giúp tôi".
Nơi này rất rộng, Ngô Bình lại lần đầu tới nên rất dễ lạc đường. Có người dắt anh đi đương nhiên sẽ tốt hơn.
Người đàn ông kia nhận lấy bao thuốc, cười đáp: "Được rồi".
Anh ta vẫy vẫy tay, một cậu bé chừng mười lăm tuổi chạy tới, gật đầu nói: "Ông Lưu, ông tìm tôi sao?"
Người đàn ông chỉ vào Ngô Bình: "Vị tiên sinh này muốn vào trong chợ, đưa cậu ấy đi đi".
Cậu bé kia lập tức quay sang cúi người chào Ngô Bình, nói: "Tiên sinh, tôi tên là Tiểu Cơ Linh. Tôi thuộc đường bên trong nên tiên sinh cứ yên tâm".
Ngô Bình đáp: "Tiểu Cơ Linh, vất vả rồi".
Tiểu Cơ Linh mỉm cười rồi dắt Ngô Bình đi vào chợ.
Những người khác đều đi về bên trái nhưng Tiểu Cơ Linh lại dẫn anh đi bên phải. Cậu bé nói: "Tiên sinh, người tầm thường đều đi bên trái nhưng tôi vừa nhìn đã biết tiên sinh là hảo hán trên giang hồ, vô cùng giàu có nên sẽ dẫn tiên sinh vào chợ bên trong luôn".
Ngô Bình lấy tờ ngân phiếu một trăm nghìn tệ đưa cho cậu bé rồi hỏi: "Cậu có thể cho tôi biết ở chợ phía trong có gì không?"
Tiểu Cơ Linh: "Chợ bên trong to lắm, chia thành mười khu khác nhau, mỗi khu bán những món hàng riêng".
Ngô Bình hỏi: "Vậy có chỗ bán dược phẩm không?"
Tiểu Cơ Linh mặc dù tự xưng là rất quen thuộc với nơi này nhưng lại không biết dược phẩm là những gì. Cậu bé gãi đầu đáp: "Tiên sinh, tôi chưa từng thấy nên cũng không biết dược phẩm là cái gì. Tôi xin lỗi".
Ngô Bình cười đáp: "Không sao, cậu đưa tôi đi lượn quanh cả mười khu đó. Sau đó hãy đưa tôi đến chỗ đấu giá".
Tiểu Cơ Linh: "Hội đấu giá diễn ra lúc một giờ sáng, chúng ta có rất nhiều thời gian nên cứ thong thả mà đi cũng được".
Đi được một đoạn, họ đến một nơi trông như quảng trường. Ở đó có mấy chục sạp hàng và mấy trăm người bán hàng, vô cùng náo nhiệt".
Tiểu Cơ Linh: "Tiên sinh, ở đây chủ yếu bán những món đồ nghệ thuật khá đắt đỏ".
Ngô Bình nói với Lý Mai: "Vừa hay đúng sở thích của cô. Thử nhìn xem có thứ cô thích không".
Lý Mai gật đầu, hai người họ đi về phía những sạp hàng.
Chương 653: Loại thuốc phát sáng
Ở cửa ra vào, có người kiểm tra lá bài đỏ của Ngô Bình, nếu không có thì anh không được vào.
Gian hàng đầu tiên chỉ bán đồ đồng, bao gồm kiếm đồng, gương đồng, mặt nạ đồng và nhiều thứ khác.
Lý Mai ngay lập tức bị thu hút, cô ấy nhặt một thanh kiếm bằng đồng lên. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đặt trong tay toát ra vẻ lạnh lùng.
Lý Mai hỏi: "Ông chủ, thanh kiếm này bao nhiêu tiền?"
Chủ gian hàng là một người đàn ông đeo kính, ông ta chỉnh lại kính và nói: “Đây là một thanh kiếm thời Chiến Quốc, nếu cô muốn thì đưa cho tôi 10 triệu tệ".
Ngay khi Lý Mai định mặc cả với ông ta, Ngô Bình đã nắm lấy tay cô ấy, trái tim Lý Mai run lên như thể bị điện giật.
Ngô Bình cười nói: "Ông chủ, ông cho rằng tôi là kẻ gà mờ sao? Đây rõ ràng là một thanh kiếm thời Hán, nhưng ông lại nói là một thanh kiếm thời Chiến Quốc, kém cả ngàn năm đấy".
Ông chủ mỉm cười: "Xem ra anh bạn là người hiểu biết, cậu thử nói giá đi".
Ngô Bình thầm ước lượng và nói, "Thanh kiếm này nhiều nhất là một trăm nghìn tệ".
Ông chủ cau mày: "Một trăm nghìn tệ sao? Không thể".
Ngô Bình nói: "Ông chủ, cứ thẳng thắn đi, ông có thể chấp nhận được giá bao nhiêu?"
Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu thực sự muốn vậy thì một trăm nghìn tệ đi".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy được, chốt thế nhé. Lát nữa tôi còn mua thứ khác, ông chủ lấy rẻ chút nhé".
Ông chủ mỉm cười: "Không vấn đề".
Sau đó, Ngô Bình đã giúp Lý Mai chọn thanh kiếm đồng thứ hai, tổng cộng tiêu một triệu hai trăm năm mươi nghìn tệ.
Rời khỏi gian hàng, Lý Mai nói: "Nếu là kiếm Hán thì một trăm nghìn tệ không hề rẻ. Tôi có một thanh kiếm Hán ở nhà. Tôi mua nó từ Europa với giá bốn trăm nghìn tệ, nó trông xịn hơn cái này nhiều".
Ngô Bình cười nói: "Nếu đó là một thanh kiếm đồng thời nhà Thương thì sao?"
Lý Mai sửng sốt: "Thời Thương? Không phải cậu nói là kiếm thời Hán sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Hình dáng của nó rất giống một thanh kiếm của thời Hán, hơn nữa khi tôi nhìn thấy nó được đặt chung với các thanh kiếm Hán khác, tôi kết luận rằng ông chủ cũng nghĩ rằng đó là một thanh kiếm của thời Hán. Thực ra đó là một thanh kiếm của thời nhà Thương, đặc biệt đó còn là kiếm do nhà vua sử dụng".
Lý Mai ngơ ngác nhìn anh: "Sao cậu đoán ra được?"
Ngô Bình thầm nói rằng đến Trụ Vương của nhà Thương tôi còn gặp rồi, vì vậy tất nhiên tôi biết!
"Tỷ lệ nguyên liệu của đồ đồng ở thời nhà Thương khác với thời nhà Hán nên rất dễ đánh giá. Ngoài ra phần đuôi của thanh kiếm này được khảm bằng đá quý, cô nhìn xem".
Anh lấy tay quệt vào phần cuối của thanh kiếm và làm rơi ra một thứ giống như xi măng, để lộ ra một viên ngọc màu đỏ.
Lý Mai vui mừng khôn xiết: "Đúng thật là có ngọc!"
Cô ấy vội hỏi: "Còn thanh kiếm kia thì sao?"
"Thanh thứ hai là kiếm thời Tần. Giá của ông chủ không quá cao, cho nên tôi đã mua cho cô".
Lý Mai gật đầu: "Thật sự là không đắt".
Họ dạo một vòng rồi đi đến quầy thứ tư. Gian hàng này bán một số đá quý và đồ thủ công bằng ngà voi.
Con gái thường thích đá quý, và Lý Mai cũng không ngoại lệ, cô ấy nhặt một viên hồng ngọc có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu và hỏi Ngô Bình: "Tôi có thể mua cái này không?"
Bây giờ cô ấy tin tưởng Ngô Bình vô cùng, cô ấy sẽ hỏi ý kiến của anh về bất cứ thứ gì cô ấy muốn mua.
Ngô Bình liếc mắt nhìn: "Thứ này là đồ nhân tạo thôi".
Chủ quầy là một phụ nữ, bà ta nói: "Cậu nhóc à, đừng nói nhảm, viên ngọc này là bảo vật tự nhiên, chắc chắn không phải nhân tạo".
Ngô Bình không tranh luận với bà ta, cười nói: "Thế thì bà tự giữ lấy đi".
Đang định rời đi thì anh chợt liếc mắt nhìn, trong lòng chợt khựng lại. Anh cầm một quân mạt chược ngà voi lên, hỏi: "Cái này bao nhiêu?"
Người phụ nữ nói với giọng hả hê: "Một triệu!"
Mạt chược ngà voi thường được bán với giá ba trăm đến năm trăm nghìn tệ, bà ta đòi một triệu là do bà ta cố tình.
Ai ngờ Ngô Bình lập tức gật đầu: "Được, tôi lấy".
Bà chủ sững sờ, không mặc cả sao? Biết thế bà ta đã hét giá hai triệu rồi!
Mặc dù Lý Mai thấy rất lạ, nhưng cô ấy đành nhẫn nhịn không hỏi.
Sau khi rời gian hàng, cô ấy nói nhỏ: "Một triệu đắt quá. Lần trước tôi mua tặng ông nội một chiếc, chỉ có ba trăm nghìn tệ".
Ngô Bình hỏi, "Cô nghĩ Cửu Nhãn thiên châu trị giá bao nhiêu?"
Lý Mai nói: "Cửu Nhãn thiên châu cực ít, trị giá hàng trăm triệu".
Ngô Bình: "Nếu có bốn viên thì sao?"
Lý Mai sững sờ: "Bốn viên?"
Ngô Bình lấy ra bốn quân bài từ ngà voi rồi bóp nhẹ, các quân bài tách ra, lộ ra một hạt ngọc.
Lý Mai che miệng lại tránh không cho mình kêu lên.
"Cửu Nhãn thiên châu!"
Đúng vậy, Ngô Bình đang cầm một viên Cửu Nhãn thiên châu.
Anh bóp thêm ba quân mạt chược, mỗi quân bài có một viên Cửu Nhãn thiên châu!
Lý Mai hào hứng nói: "Bốn hạt châu này nếu cùng nhau đấu giá, giá trị sẽ không dưới một tỷ!"
Ngô Bình nói: "Một trong bốn hạt châu đã được làm phép bởi pháp lực của Bồ Tát".
Nói rồi, anh lấy ra một viên rồi đặt vào lòng bàn tay của Lý Mai: "Cô có thể mang trên người, rất tốt cho cô".
Lý Mai: "Còn ba viên kia thì sao?"
Ngô Bình: "Ba viên kia cũng tốt, nhưng không thích hợp với cô, vì vậy cô có thể bán đi".
Lý Mai gật đầu, cô ấy cất thiên châu đi, rồi cầm một viên trong số chúng trong lòng bàn tay, tâm trí cô ấy đột nhiên thả lỏng.
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Vừa nãy cậu nói rằng nó đã được một vị Bồ Tát làm phép sao? Trên đời này thật sự có Bồ Tát sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là có. Viên thiên châu trong tay cô là bảo vật vô giá. Đừng nói là một tỷ, một trăm tỷ cũng không được bán, nó có thể trở thành bảo vật gia truyền".
Lý Mai gật đầu thật mạnh: "Được!"
Sau khi dạo quanh các quầy hàng trong quảng trường, Lý Mai không mua gì thêm, và Ngô Bình cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng để mua.
Cậu nhóc kia đang canh gác bên ngoài, khi thấy họ đi ra liền nói: "Thưa anh, giờ chúng ta đi đâu ạ?"
Ngô Bình có nhiều thời gian, liền nói: “Chúng ta đi nơi gần nhất đi".
"Được!"
Cậu nhóc liền dẫn đường, họ đi vài trăm mét rồi vào một khu rừng. Ở đây không có quá nhiều quầy hàng, chỉ có hai mươi đến ba mươi quầy. Tuy nhiên, có khá nhiều khách hàng đến mua sắm tại đây.
Ở đây chuyên bán đủ loại thuốc, có thuốc độc, thuốc cứu mạng, thứ gì cũng có.
Ngô Bình đi vào trong rừng cây, mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra nhìn, anh thấy đằng xa có một cái lọ nhỏ đặt phía trước một gian hàng phát ra ánh sáng đỏ tím.
Ánh sáng chói lọi này chỉ có thể nhìn thấy bằng con mắt đặc biệt của anh, những người còn lại không thể nhìn thấy nó.
Anh không vội, vừa đi vừa hỏi, mười phút sau đã đến gian hàng.
Chủ quầy là một người đàn ông mập mạp, trước mặt ông ta có mấy cái chai nhỏ, Ngô Bình cầm một cái lên hỏi: "Ông chủ, đây là cái gì?"
Ông chủ liếc anh một cái, nói: "Đó là Bột quên lãng, sau khi uống có thể khiến người ta quên mất chuyện đã xảy ra trong vòng ba năm".
Ngô Bình gật đầu: "Ừ được đấy, bao nhiêu?"
“Một triệu tệ", chủ quầy hàng nói.
Ngô Bình cầm chiếc lọ nhỏ màu bạc ánh tím hỏi: "Cái này thì sao?"
Ông chủ nói: "Không rõ tác dụng. Nó là đồ của một nhà giả kim ở Europa. Cậu có thể đưa tôi ba trăm nghìn tệ".
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Thanh toán tiền xong, anh kéo Lý Mai bước nhanh đi.
Vừa đi anh vừa cẩn thận quan sát chiếc lọ. Anh phát hiện ra rằng có một cơ quan trên cái chai nhỏ, và có ba lớp xen kẽ bên trong nó. Bên trong chai là thuốc, không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, hai lớp không gian bên trong lọ thuốc có chứa nước thuốc phát ra ánh sáng màu tím và nước thuốc ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng đỏ tím anh nhìn thấy là ánh sáng mà chúng phát ra cùng nhau.
“Đây là cái gì nhỉ?”, anh trầm ngâm.
Không có thời gian nghiên cứu, anh đành cất chai và đi đến khu vực thứ ba.
Vị trí thứ ba là một bãi cát với hàng trăm gian hàng bày bán đủ loại vũ khí lạnh gồm dao, kiếm, súng, ám khí đến từ khắp nơi trên thế giới.
Lý Mai không có hứng thú với những thứ này, nhưng Ngô Bình thì rất thích thú và bước nhanh vào.
Chương 654: Phi đao và hồ lô vàng
Ở đây có rất nhiều những thanh đao, súng, kiếm và kích, chẳng hạn như thanh đao thép của Ấn Địa, thanh kiếm Damascus của Ba Tư, thanh kiếm chữ thập của Europa, v.v.
Ngô Bình đi vòng qua từng gian hàng và cuối cùng dừng lại trước một gian hàng. Trên một miếng da có một vài con dao găm, một trong số đó khiến Ngô Bình chú ý.
Chính xác mà nói, đây không phải là một con dao găm, mà là một thanh phi đao!
Lưỡi phi đao không còn sáng bóng, trên đó lộ rõ vết gỉ sét, giống như đồ cũ chôn trong đất nhiều năm. Anh cầm thanh phi đao lên, nhờ đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy bên ngoài thanh phi đao có một tia sáng màu lam dài ba tấc!
Tim anh rung lên, anh ném thanh phi đao lại rồi hỏi chủ quầy hàng: "Những con dao găm này bao nhiêu?"
Ông chủ có vẻ không quan tâm lắm đến mấy con dao găm này, lạnh nhạt nói: "Năm mươi nghìn tệ".
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ chọn một ít nữa, lấy rẻ hơn đi ông chủ".
Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu cậu mua mười cái thì tôi sẽ tính là ba mươi nghìn tệ".
Ngô Bình liền mua mười con dao găm và đưa cho ông chủ ba mươi nghìn tệ.
Sau khi lấy con dao găm, anh đi đến khu vực thứ tư.
Trên đường đi, Ngô Bình cất con dao găm đi rồi đưa chín con dao găm còn lại cho cậu nhóc dẫn đường. Cậu nhóc rất vui và liên tục cảm ơn anh.
Lý Mai là một người thông minh, cô ấy cười nói: "Thứ cậu thực sự muốn mua là con dao găm này phải không?"
Ngô Bình không phủ nhận, nói: "Đây là một thanh phi đao, nó không tầm thường".
Sau đó anh hỏi cậu nhóc: "Nơi tiếp theo bán gì?"
Cậu nhóc nói: "Thưa anh, khu tiếp theo chủ yếu bán bùa chú và pháp khí".
Mắt Ngô Bình sáng lên, đó đều là thứ mà anh hứng thú!
Khi đến nơi, quả nhiên những quầy hàng ở đây đều bán bùa chú, kiếm gỗ đào và những thứ tương tự, nhưng Ngô Bình thấy rằng không có nhiều thứ thực sự hiệu quả. Ngay cả khi có thứ có tác dụng thì hiệu quả cũng rất yếu.
Nhìn thấy bùa hộ mệnh, Lý Mai trầm giọng hỏi: "Hiệu quả của chúng có tốt như đồ của cậu không?"
Ngô Bình nói: "Những tấm bùa mà tôi vẽ không thể mua được trên thị trường đâu".
Họ đi bộ qua hàng chục gian hàng, Ngô Bình không dừng lại cho đến khi nhìn thấy một bộ da người hoàn chỉnh. Bộ da người này vẫn còn đàn hồi, có một khe ở mặt sau, đó có lẽ là chỗ bị lột da đầu tiên.
Anh nhìn thấy tấm da người này toát ra một luồng sát khí mãnh liệt, bên trong làn da người có hàng trăm âm hồn có uy lực đáng sợ chực chờ muốn xông ra ngoài, nhưng không cách nào đột phá trấn áp của tấm da người.
Ngô Bình hiểu biết rộng, anh chợt nghĩ ra mộy cách dùng để trấn áp tà ma. Một số bậc đại năng có tu vi cao sẽ lột da của chính mình và tế chúng cho thần linh, tinh luyện da thành vũ khí và sử dụng chúng để trấn áp yêu ma.
Một khi loại bùa chú này được dùng, âm hồn sẽ không bao giờ được siêu sinh, người làm phép phải hy sinh bản thân để thực hiện sứ mệnh cao cả.
Có thể nói, chủ nhân của bộ da người này hẳn phải là một anh hùng không sợ chết!
Ngô Bình cầm tấm da người lên và hỏi ông chủ: "Đây có phải là da người không?"
Chủ quầy là một bà lão, bà ta nói: "Đây là bộ da người hoàn chỉnh. Chủ nhân bộ da người trước khi chết chắc hẳn rất mạnh mẽ nên da của ông ấy rất chất lượng. Cậu nhìn đi, trên da có những dấu hiệu kỳ lạ".
Ngô Bình hỏi: "Bao nhiêu?"
Bà cụ cười nói: “Cậu muốn thì hãy đưa 10 triệu”.
Ngô Bình không phản đối, anh đưa cho bà chủ chi phiếu, sau đó rời đi với bộ da người.
Lý Mai rất không thích tấm da người này, vì vậy cô ấy liền đứng tránh xa anh, nói: "Tại sao cậu lại mua thứ này?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi tôn trọng vị anh hùng này, nên không muốn da thịt của người này lưu lạc trong thiên hạ".
Nói rồi anh nhét tấm da người vào trong nhẫn.
Tiếp theo, cả hai đến một số khu vực khác. Ngô Bình chọn thêm một vài thứ cho Lý Mai, nhưng anh không mua bất cứ thứ gì khác.
Sau cùng, họ đến khu vực cuối cùng, cũng là khu vực có nhiều người và nhiều thứ nhất.
Những thứ được bày bán ở đây phức tạp hơn, từ những món đồ lớn đến những đồ dùng nhỏ.
Quả nhiên Ngô Bình đã phát hiện ra các loại dược liệu và nhiều loại cây thuốc khác nhau ở đây.
Anh nhanh chóng đến một quầy bán thuốc hổ phách. Gian hàng này rất lớn, có hàng trăm viên thuốc được đặt dưới đất.
Tuy nhiên, khi Ngô Bình nhìn tất cả các viên thuốc một lần, anh không nói nên lời. Hóa ra hầu hết những viên thuốc này đều là giả, những viên thuốc thật chỉ có vài viên.
Hơn nữa, chỉ có hai viên thuốc là đáng giá để mua. Một trong những viên đó có kích thước bằng một quả bóng đá, có một loại cỏ không tên trong đó.
Ngô Bình không quan tâm đến loại cỏ này, thứ mà anh quan tâm là mười quả trứng sâu đằng sau ngọn cỏ. Mười quả trứng sâu này có kích thước bằng hạt đậu xanh, trong chúng vẫn còn hơi thở của sự sống.
Không biết loại hổ phách này đã tồn tại bao nhiêu tỷ năm, nếu sinh mệnh bên trong có thể sống đến hiện tại, nghĩa là nó vô cùng mạnh mẽ!
Một viên hổ phách khác có kích thước bằng quả dưa hấu, có một khối đen giống như một cục bùn bên trong. Ngô Bình có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy rằng đó là một quả hồ lô vàng được bọc trong bùn!
Anh bình tĩnh chọn năm viên thuốc, trong đó có hai viên muốn mua, hỏi: "Ông chủ, năm viên này giá bao nhiêu?"
Ông chủ liếc nhìn loại thuốc anh đã chọn, lạnh nói: "Hai tỷ".
Ngô Bình cười nói: "Hai tỷ hơi đắt, một tỷ rưỡi có được không?"
Ông chủ xua tay: "Không mặc cả".
Ngô Bình không nói nữa, đưa chi phiếu rồi cầm thuốc rời đi.
Ở đây không còn thứ gì lọt vào tầm mắt của anh, anh nhìn thời gian, còn chưa tới một giờ nữa là đến phiên đấu giá. Lý Mai đi theo anh trong suốt mấy tiếng, giờ đã kiệt sức.
Anh tìm một nơi vắng vẻ, lấy ra một chai nước và một ít thức ăn cho cô ấy ăn lót dạ.
Lý Mai ăn một chút đồ, cô ấy nói, "Ngô Bình, cậu có thể cho tôi một bùa hộ mệnh khác giống cái trước được không?"
Ngô Bình không phải người keo kiệt, anh nói: “Được chứ". Nói xong, anh thật sự đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ mệnh khác.
Lý Mai rất vui mừng và nói: "Tôi không ngờ rằng trên đời này thực sự có người tu hành".
Ngô Bình nói: "Vũ trụ rộng lớn như vậy, không có gì phải ngạc nhiên khi có thần tiên phật ma".
Lý Mai: "Nếu có tiên nhân thì cũng có tiên dược, đúng không?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là có".
Hai mắt Lý Mai sáng lên: "Có tiên dược có thể khiến dung mạo trẻ mãi không già không?"
Quả nhiên thứ mà phụ nữ quan tâm đều giống nhau, Ngô Bình nói: "Có chứ".
Lý Mai: "Có thể mua được không?"
Ngô Bình cười: "Tất nhiên là được, nhưng giá sẽ rất cao, nếu không có hàng tỷ, hàng chục tỷ thì không thể mua được loại thuốc cô muốn".
Lý Mai cười nói: "Khi tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ mua một viên của cậu!"
Ngô Bình đột nhiên cảm thấy Lý Mai có chút đáng yêu, anh nói: "Hồi xưa sao cô lại đến nhà họ Lý vậy?"
Lý Mai ôm má, nói: "Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ và anh trai tôi đã chết trong một trận hỏa hoạn. Lúc đó, tôi sắp bị lửa thiêu chết thì đột nhiên một bóng người lao từ trên trời rơi xuống và cứu tôi".
Ngô Bình giật mình: "Người cứu cô là Ảnh sao?"
Lý Mai gật đầu: "Phải. Ảnh đã đưa tôi vào một nơi an toàn và đi giải cứu gia đình tôi. Thật không may, mọi chuyện đã quá muộn. Ảnh chỉ cứu được ba cái xác".
Nói đến đây, cô ấy trông hơi buồn.
Ngô Bình nói: "Cô thực sự rất may mắn".
Lý Mai: "Phải, ông nội cũng nói như vậy. Hôm đó, xe của ông ấy tình cờ chạy ngang qua và ông ấy nghe thấy tiếng kêu của tôi nên đã ra lệnh cho Ảnh đến cứu tôi. Vì tôi không có người thân nên ông đã nhận nuôi tôi và nuôi nấng tôi như một đứa cháu gái. Khi tôi lên năm tuổi, ông bảo tôi nhận Lý Đông Hưng làm cha nuôi. Kể từ đó, tôi đổi tên thành Lý Mai".
Chương 655: Dạy Âu Dương Trích Tinh một bài học
Ngô Bình: "Ông nội thường khen cô, nói cô là nhân tài kinh doanh".
Lý Mai lạnh nhạt nói: "Tôi không thích kinh doanh, tôi thích vẽ tranh, thích yên tĩnh. Nhưng tôi không muốn phụ sự kỳ vọng của ông nội, vì vậy tôi chăm chỉ học tập để kinh doanh và san sẻ gánh nặng với ông".
Ngô Bình cười nói: "Cô đúng là đứa cháu gái hiếu thảo".
Hai người đang tán gẫu, Lý Mai đột nhiên hỏi: "Ngô Bình, cậu là người tu hành, có lẽ cậu có thể giúp tôi giải quyết một vấn đề".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Có chuyện gì vậy?"
"Nhà họ Lý có rất nhiều sản nghiệp. Gần đây có một nhà máy liên tiếp xảy ra các vụ tai nạn sản xuất khiến hai người chết và ba người bị thương. Vì lý do này, chúng tôi đã phải dừng công việc để chấn chỉnh lại. Nhưng ngay sau khi vừa khởi công lại, đang làm việc thì xảy ra tai nạn, một người chết và một người bị thương. Sau đó tôi mời thầy phong thủy đến, thầy nói phong thủy nhà xưởng sai, cần phải phá bỏ nhà xưởng và xây dựng lại".
"Nhưng nhà máy đã được xây dựng gần chục năm, vẫn bình an vô sự. Tôi không thực sự tin tưởng vào lời nói của ông ta", Lý Mai nói.
Ngô Bình hỏi: "Nhà máy gì vậy?"
"Một nhà máy sản xuất rô-bốt công nghiệp. Dù nhà máy không kiếm ra tiền mấy nhưng ông nội nói rằng mục tiêu của chúng tôi là sẽ chế tạo ra rô-bốt công nghiệp hàng đầu thế giới. Mặc dù công nghệ của chúng tôi chưa phải là tiên tiến nhất nhưng chúng tôi đã đạt được nhiều tiến bộ trong những năm gần đây. Đồng thời chúng tôi đã là nhà sản xuất rô-bốt công nghiệp lớn nhất ở Trung Quốc. Rô-bốt công nghiệp của chúng tôi được xuất khẩu sang hàng chục quốc gia. Ngoài ra, chúng tôi cũng đang làm phần mềm thiết kế công nghiệp và đã đạt được những kết quả nhất định".
Ngô Bình nói: "Được rồi, chúng ta đến đó xem thử".
Ngô Bình không hiểu gì về rô-bốt công nghiệp. Anh hỏi, "Rô-bốt công nghiệp của cô có thể làm gì?"
Lý Mai cười nói: "Có thể làm rất nhiều thứ. Chúng tôi có thể tạo ra các rô-bốt công nghiệp cho các mục đích khác nhau cho các khách hàng khác nhau. Ví dụ, có thể sử dụng rô-bốt trong sản xuất ô tô, cán thép và dệt may".
Ngô Bình nói: "Trong tương lai, một người bạn của tôi sẽ xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô kiểu mới ở Trung Quốc. Nếu rô-bốt của cô phù hợp, tôi có thể giúp cô giới thiệu doanh nghiệp".
Lý Mai rất vui mừng: "Tuyệt vời! Sản phẩm của chúng tôi chắc chắn sẽ làm người đó hài lòng!"
Chẳng mấy chốc mà cuộc đấu giá đã sắp bắt đầu, cậu nhóc chạy tới nhắc nhở: "Thưa anh, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ngay nhé?"
Ngô Bình gật đầu: "Dẫn đường đi".
Nói rồi, anh lấy ra hai chiếc mặt nạ và đeo vào cho cả hai. Tại buổi đấu giá, tốt nhất không để người khác nhìn thấy mặt, nếu không rất dễ bị kẻ xấu nhằm vào.
Địa điểm đấu giá là một hội trường đơn giản được xây dựng tạm thời. Có rất nhiều người tham dự cuộc đấu giá lần này, có ít nhất 300 người ở hội trường.
Hầu hết những người có mặt đều đeo mặt nạ, họ không giao tiếp nhiều với nhau, tất cả đều im lặng ngồi vào chỗ của mình, chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.
Vừa ngồi xuống, Ngô Bình liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Đó là một thanh niên có khí chất hiên ngang, chính là Âu Dương Trích Tinh.
Lần trước anh đã gặp người này ở chợ đen, không ngờ hắn cũng xuất hiện ở chợ đen Vân Đông này!
Âu Dương Trích Tinh đang ngồi cách đó không xa, có hai người hầu đi cùng. Giống như lần trước, hắn không đeo mặt nạ.
Ngô Bình híp mắt, anh để cho Lý Mai đứng đó, còn anh thì đứng lên đi tới chỗ Âu Dương Trích Tinh, nhìn hắn chằm chằm.
Âu Dương Trích Tinh cau mày, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình không nói gì, anh tát vào mặt hắn.
Một tiếng "bốp" vang lên, Âu Dương Trích Tinh bị đánh cho choáng váng, hắn sững ra nửa giây rồi gầm lên và đấm vào Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức đi ra ngoài, Âu Dương Trích Tinh bị tát vào mặt, tức giận đến mức đuổi theo anh ra ngoài.
Ngô Bình nhảy lên như bay, chẳng mấy chốc anh đã đến bãi biển cách đó vài cây số. Trên bãi biển không có một ai.
Âu Dương Trích Tinh đuổi tới, Ngô Bình vừa đến nơi thì hắn cũng đến. Hắn không nói lời nào mà vung nắm đấm tới Ngô Bình.
Thực lực của Âu Dương Trích Tinh không hề yếu, hắn có tu vi võ vương. Tuy nhiên, sức mạnh như vậy hoàn toàn chẳng đáng là gì với Ngô Bình!
"Ầm!"
Ngô Bình đấm vào bụng Âu Dương Trích Tinh, hắn rên rỉ rồi cong người như một con tôm.
Ngô Bình ngay lập tức giữ hắn lại và đấm hắn tới tấp. Sau một lát, Âu Dương Trích Tinh bị đánh thành đầu heo, hắn quát: "Đừng đánh nữa!"
Ngô Bình dừng lại, lạnh nhạt nói: "Còn nhớ tôi khônh?"
Âu Dương Trích Tinh tức giận nói: "Anh là ai?"
Tu vi của người này hiển nhiên không cao hơn hắn, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Ngô Bình tháo mặt nạ xuống, nói: "Anh không có trí nhớ tốt lắm nhỉ. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở chợ đen Giang Nam".
Âu Dương Trích Tinh đột nhiên nhớ lại, trầm giọng nói: "Là anh!"
Ngô Bình: "Chắc anh cũng biết Lý Long Thần đúng không?"
Âu Dương Trích Tinh sững sờ: "Lý Long Thần? Anh có quan hệ gì với hắn?"
Ngô Bình: "Tôi là sư thúc của Lý Long Thần. Tôi đã chữa lành vết thương mà anh để lại cho Lý Long Thần trước đây. Sau đó, anh lại làm Lý Long Thần bị thương".
Âu Dương Trích Tinh trợn to hai mắt: "Anh là Ngô Bình! Âu Dương Kim Tôn từng nhắc tới anh".
Lần trước trong bữa tiệc ở nhà Đường, Ngô Bình đã dạy cho Âu Dương Kim Tôn một bài học, đối phương cũng là người nhà Âu Dương.
Ngô Bình đứng dậy nói: "Tôi đã hạ cấm chế lên người anh, anh có một năm để tìm người phá giải, không phá được thì mất hết tu vi, trở thành phế vật! Đương nhiên, đến lúc đó anh cũng có thể đến cầu xin tôi. Có lẽ nếu tôi vui vẻ, tôi có thể tha cho anh".
Âu Dương Trích Tinh cả kinh, giận dữ hét lên: "Ngô Bình! Anh đừng có kiêu ngạo, nếu anh dám làm tôi bị thương thì nhà Âu Dương sẽ không buông tha cho anh!"
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ chống mắt lên mà xem!"
Nói xong, anh đá Âu Dương Trích Tinh vài cái nữa rồi mới bỏ đi.
Âu Dương Trích Tinh bị gãy hàng chục chiếc xương trên khắp cơ thể, tất cả các cơ quan nội tạng của hắn đều bị thương, khuôn mặt hắn sưng tấy. Hắn tức điên, gào lên trời mấy cái tựa như dã thú.
Không đến mười phút, Ngô Bình đã trở lại địa điểm đấu giá.
Lý Mai trầm giọng hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi gặp một người quen, thể nên chúng tôi đi ra ngoài tán gẫu. Bắt đầu chưa?"
Lý Mai: "Sắp rồi, sẽ bắt đầu ngay".
Quả nhiên ba phút sau, người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu và tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá.
Món đồ đầu tiên là linh phù của núi Long Hổ, được bán với cái giá trên trời là ba tỷ. Sau đó có một số linh dược, công pháp, Ngô Bình không quan tâm lắm.
Khi vật phẩm đấu giá áp chót xuất hiện, trái tim của Ngô Bình đập như điên. Đó là một con dấu màu vàng hình vuông, giống vàng mà không phải vàng, giống ngọc mà không phải ngọc.
Người dẫn chương trình nói: "Kính thưa quý khách, đây là một bảo vật được tìm thấy từ Tiên phủ, chưa rõ công dụng. Vật thể này dù ở nhiệt độ cao một trăm nghìn độ cũng không nóng chảy, không dẫn điện và không sợ axit. Hơn nữa nó còn ẩn chứa năng lượng rất mạnh. Thứ này có giá khởi điểm là hai tỷ, mỗi lần tăng giá không dưới 100 triệu".
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào con dấu, anh nghĩ về sơ đồ luyện khí của Ngũ Hành Phiên Thiên ấn. Một trong những nguyên liệu để tổng hợp Ngũ Hành Phiên Thiên ấn có một con dấu hình vuông như vậy!
Rõ ràng là những người có mặt không mấy quan tâm đến vật thể không rõ này.
Cuộc đấu giá bắt đầu, Ngô Bình ra hiệu cho Lý Mai ra giá.
“2 tỷ", Lý Mai nói.
"2,1 tỷ", lập tức có người nói.
“2,2 tỷ", Lý Mai tiếp tục tăng giá.
Sau một vài lượt, chỉ còn lại Lý Mai và một người khác trong cuộc đấu thầu. Bên kia dường như cũng quyết tâm lấy được con dấu này. Chẳng mấy chốc, mức giá lên đến 10 tỷ tệ nhưng không bên nào có ý định dừng lại.
Ngô Bình lớn tiếng nói: "15 tỷ!"