Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: Giải cứu hai cô gái xinh đẹp

Ngô Bình: “Lên đi, nó sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn”.

Mặc dù mấy người Lâm Thư Văn rất sợ hãi, nhưng vẫn leo lên thảm bay da người. Ngay sau đó, tấm thảm da người bay lên không trung.

Lúc này, cửa bị mở ra. Một người đàn ông vóc dáng thấp bé liếc nhìn vào trong. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình, bỗng nhiên giật nảy mình, há miệng muốn la lên.

Tuy nhiên, mặc dù miệng anh ta mở ra rồi, nhưng lại không thể phát ra tiếng, trong ánh mắt lập tức lộ đầy sợ hãi.

Ngô Bình cũng mặc kệ anh ta, nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Anh lơ lửng giữa không trung, mượn nhờ thần niệm bay trên bầu trời. Anh hơi suy nghĩ, dưới chân lập tức xuất hiện một cơn gió mạnh, nâng anh bay nhanh về phía trước.

Đây chính là bản lĩnh cưỡi gió của thiên sư!

Đương nhiên, là một thiên sư, anh không chỉ có thể cưỡi gió, mà còn có thể dẫn sấm sét, không chế nước, bản lĩnh vô cùng vô tận.

Tốc độ cưỡi gió bay đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến vùng trời bên trên quán bar.

Lâm Nhu vẫn ở đây, trong đầu cô ấy vang lên tiếng nói của Ngô Bình: “Người nhà của chị đã an toàn, không cần kiêng dè nữa”.

Lúc này, Giang Nguyệt Hân nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Lâm Nhu, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Hóa ra, không biết Giang Nguyệt Hân cân nhắc thế nào mà lại khuyên nhủ Lâm Nhu nương nhờ giáo chủ Thiên Quỷ, trở thành người phụ nữ của hắn.

Lâm Nhu thản nhiên nói: “Giang Nguyệt Hân, cô đối xử với tôi như vậy, không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Giang Nguyệt Hân lạnh mặt: “Lâm Nhu, cô dám nói chuyện với tôi như vậy, ai cho cô cái gan đó?”

“Tôi!”

Một bóng người xuất hiện, chính là Ngô Bình.

Sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Giang Nguyệt Hân giật mình: “Cậu chưa đi?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Giang Nguyệt Hân, tôi đã cứu người nhà của Lâm Nhu rồi. Nể tình bạn học cùng trường, hôm nay tôi không giết chị. Trở về nói cho giáo chủ Thiên Quỷ biết, tôi mong chờ được gặp mặt hắn!”

Nói xong, anh kéo lấy Lâm Nhu và Chu Mi, ba người cưỡi gió rời đi.

Bay trên không trung, Lâm Nhu đột nhiên nước mắt giàn giụa. Đến bây giờ, tất cả những bất lực, tuyệt vọng mấy ngày này đều trôi qua rồi, tâm trạng cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng.

Cô ấy bỗng ôm chặt lấy Ngô Bình, nỉ non: “Cảm ơn cậu!”

Chu Mi ở bên kia, cô ấy la lên: “Sư muội, chờ lúc chị không có ở đây, hai người lại thân mật cũng không muộn”.

Lâm Nhu trừng mắt nhìn sư tỷ, nói: “Sư tỷ, đều tại chị. Nếu không phải chị chọc vào Quỷ Long Vương, em cũng không cần đến Á Mã chịu tội thế này”.

Chu Mi cười nói: “Là lỗi của chị. Nhưng phúc họa gắn liền, nếu không xảy ra những chuyện này, bây giờ em có thể ôm ấp làm nũng với người trong lòng hay sao?"

Khuôn mặt Lâm Nhu đỏ lên: “Sư tỷ, chị nói bậy gì đó!”

Ngô Bình cạn lời, phụ nữ nha, lúc này rồi mà còn tâm trạng cãi lộn.

Bay một đoạn, ba người rơi xuống tổng bộ Hắc Thiên Giáo.

Vừa chạm đất, mấy người Lâm Thư Văn vội chạy tới.

“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”

Lâm Nhu lắc đầu, sau đó ôm lấy người nhà.

Chu Mi liếc một cái, cười nói: “Nơi này không tệ lắm, là danh lam thắng cảnh sao?”

Ngô Bình: “Đây là tổng bộ Hắc Thiên Giáo”.

Chu Mi khiếp sợ không thôi, lúc này mới nhớ tới, Ngô Bình là giáo chủ Hắc Thiên!

Cô ấy không nhịn được nghiêm mặt nói: “Ngô giáo chủ, cảm ơn cậu giải cứu hai tỷ muội tôi!”

Ngô Bình: “Không cần khách sáo”.

Sau đó nhìn khuôn mặt cô ấy, nói: “Đến phòng của tôi, tôi chữa trị vết thương do độc cho cô trước đã”.

Chu Mi vui mừng khôn xiết, đi theo Ngô Bình vào trong một cung điện.

Chu Mi trúng một loại vu độc, Ngô Bình vừa điều chế các vị thuốc vừa hỏi cô ấy: “Là Yên Ly gây ra?”

Chu Mi gật đầu: “Bọn họ khống chế sư muội tôi, tôi tức giận ra tay với Yên Ly, kết quả bị cô ấy tát một phát lên mặt, sau đó khuôn mặt liền biến thành dáng vẻ như bây giờ”.

Ngô Bình: “Vu độc này rất lợi hại, nếu không phải tu vi của cô khá cao, sớm đã bị độc khí công tâm chết rồi”.

Chu Mi nghe vậy thì vô cùng sợ hãi: “Vậy còn có thể chữa khỏi không?”

Ngô Bình: “May mà cô gặp được tôi, cho nên sẽ không chết”.

Chu Mi thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn phối hợp theo yêu cầu của Ngô Bình.

Ngô Bình tiêu độc cho cô ấy, thuận miệng hỏi: “Khi đó sao cô đắc tội với Quỷ Long Vương?”

Chu Mi: “Tôi đánh chết một tiểu đồ đệ của Quỷ Long Vương, bởi vậy hắn nhốt tôi, muốn tôi làm vợ hắn. Tôi thà chết không theo, hắn bắt đầu dùng tà pháp khống chế tôi, may mắn sư muội kịp thời đuổi tới, cứu được tôi”.

Cô ấy nói với Ngô Bình, tiểu đồ đệ của Quỷ Long Vương kia là một tên không chuyện ác nào không làm, giết hại không ít cô gái vô tội, cô ấy là thay trời hành đạo giết chết đối phương.

Giải độc xong xuôi, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Trình độ nói dối của cô đúng là hạng nhất, nhịp tim không hề bị ảnh hưởng chút nào”.

Sắc mặt Chu Mi thay đổi, nói: “Cậu cho rằng tôi đang lừa cậu?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Trong cơ thể cô có một luồng sức mạnh cực kỳ tà ác, nó rất mạnh mẽ. Có phải luồng sức mạnh này liên quan đến Quỷ Long Vương?”

Chu Mi không ngờ Ngô Bình có thể nhìn thấu năng lượng trong cơ thể cô ấy, khẽ thở dài một hơi, cô ấy nói: “Nếu cậu đã nhìn ra, vậy thì nói cho cậu biết vậy”.

Sau đó, cô ấy kể ra một phiên bản khác của câu chuyện. Nửa trước của câu chuyện không thay đổi, tiểu đồ đệ của Quỷ Long Vương làm rất nhiều chuyện xấu, bị cô ấy giết chết, sau đó Quỷ Long Vương giam cầm cô ấy.

Nhưng mà, Quỷ Long Vương đối xử với cô ấy rất tốt, hắn lấy ra một bộ xương thủy tinh, nói bên trong có một loại thần lực chúc phúc mạnh mẽ, muốn tặng nó cho Chu Mi, hi vọng Chu Mi có thể làm người phụ nữ của hắn.

Chu Mi không từ chối, nhận lấy chúc phúc trong đó, năng lượng trong cơ thể cô ấy chính là lực chúc phúc đó.

Ngô Bình thoa một loại thuốc dạng bùn lên mặt cô ấy, nói: “Cô bị lừa rồi, đó căn bản không phải sức mạnh chúc phúc, mà là một loại tà thuật. Lợi dụng nó, Quỷ Long Vương có thể tùy tiện khống chế cô, để cô khăng khăng một mực, thậm chí nguyện chết vì hắn”.

Chu Mi giật mình: “Nhưng hắn chưa bao giờ khống chế tôi”.

Ngô Bình: “Đó là bởi vì Quỷ Long Vương đã chết, nếu hắn không chết, cơ sẽ ngoan ngoãn theo hắn cả đời”.

Chu Mi khiếp sợ vô cùng, sau đó căm hận nói: “Quỷ Long Vương đáng chết này!”

Ngô Bình lại hỏi: “Trong tay Quỷ Long Vương có rất nhiều bộ xương thủy tinh sao?”

Chu Mi: “Hình như có rất nhiều, bị hắn giấu trong sơn động”.

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Cô biết sơn động kia ở nơi nào không?”

Chu Mi: “Ở Xiêm La, nơi đó địa hình phức tạp, tôi sợ khó mà tìm tới”.

Ngô Bình: “Không sao, chờ độc của cô khỏi rồi, dẫn tôi đi một chuyến”.

Chu Mi gật đầu: “Được”.

Sau khi chữa trị, Ngô Bình để Chu Mi nghỉ ngơi trong phòng, còn anh đi gặp gia đình Lâm Nhu.

Người nhà họ Lâm bình an đoàn tụ, rất cảm kích Ngô Bình.

Sau khi nói vài lời với người nhà họ Lâm, anh gọi Lâm Nhu sang một bên, nói: “Lâm Nhu, có tiện để lộ sư môn của chị không?”

Lâm Nhu cười nói: “Cậu không hỏi tôi cũng muốn nói cho cậu biết. Sư phụ của bọn tôi là một vị tán tu của Địa Tiên Giới, người ta gọi là Ngũ Độc tiên tử”.

Ngô Bình: “Ngũ Độc tiên tử sao? Xem ra bà ta am hiểu dùng độc”.

Lâm Nhu gật đầu: “Sư phụ tôi dùng độc tuyệt vời xuất sắc, không ai sánh bằng”.

Sau đó đôi mắt đẹp của cô ấy sáng lên, nhìn chăm chú Ngô Bình, nói: “Cậu có thể cưỡi gió mà bay, chẳng lẽ đã bước vào Nhân Tiên tầng thứ tư?”

Ngô Bình nói: “Tôi vừa bước qua ngưỡng cửa đó”.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhu đều là vẻ bội phục, nói: “Thời nay có được mấy thiên sư? Ngô Bình, tiền đồ của cậu là vô cùng vô tận!”
Chương 852: Nguồn gốc của Bái Quỷ Giáo

Ngô Bình: “Quá khen rồi. Đúng rồi, cả nhà chị cứ nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, sau đó tôi sẽ phái người đưa các chị về nước”.

Lâm Nhu giống như cười mà không phải cười: “Sao vậy, muốn đuổi tôi đi rồi sao?”

Ngô Bình sững người, nói: “Chị không đi sao?”

Lâm Nhu cười hỏi: “Ngô đại giáo chủ, Hắc Thiên Giáo các cậu còn thiếu trưởng lão không?”

Ngô Bình nhìn cô ấy, bỗng nhiên bật cười: “Chị muốn gia nhập Hắc Thiên Giáo?”

Lâm Nhu: “Không được sao? Hắc Thiên Giáo là thế lực lớn nhất Đông Nam Á, đối với tôi thì gia nhập vào nó chỉ lợi không hại”.

Ngô Bình gật đầu: “Hoan nghênh gia nhập, tôi có thể tăng thêm một vị trí trưởng lão cho chị”.

Lâm Nhu rất vui vẻ: “Vậy thì cảm ơn”.

Nói chuyện vài câu, Trương Tây Linh đi đến bẩm báo: “Giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo hẹn gặp mặt chúng ta vào mười giờ tối mai, địa điểm là bãi Hắc Long”.

Ngô Bình: “Ừ, biết rồi. Truyền mệnh lệnh của tôi, các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng”.

“Vâng!”, Trương Tây Linh lui xuống.

Lâm Nhu: “Giáo chủ Thiên Quỷ này có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, cậu phải cẩn thận!”

Ngô Bình: “Ồ, chị hiểu hắn bao nhiêu?”

Lâm Nhu: “Tôi từng gặp hắn mấy lần, nghe hắn và thuộc hạ nói chuyện, trên người hắn có một thần bảo vệ bám vào, là sức mạnh của Thiên Quỷ ban xuống. Mặt khác, bên cạnh hắn còn có bốn tên võ sĩ Quỷ, mỗi tên đều có thực lực sánh ngang Linh Biến Địa Tiên. Hơn nữa trong tay hắn còn có một lá ‘cờ Bách Quỷ’, khẽ phất một cái là có trăm quỷ nhào ra, vô cùng lợi hại”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thiên Quỷ Giáo này quả thật rất khó đối phó”.

Lâm Nhu: “Thiên Quỷ Giáo đã thu phục được mười mấy tông môn địa phương to nhỏ khác nhau, dưới trướng cao thủ như mây. Tôi nghe giáo chủ Thiên Quỷ nói, hắn chuẩn bị nuốt chửng Hắc Thiên Giáo trong vòng một năm”.

Ngô Bình nói: “Nếu đã tự xưng là Bái Quỷ Giáo, Thiên Quỷ Giáo này nên bái quỷ mới đúng”.

Lâm Nhu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi từng đến nơi quan trọng nhất của Thiên Quỷ Giáo, miếu Thiên Quỷ, nơi đó có một bức tượng điêu khắc với khuôn mặt hung dữ, được xưng là Thiên Quỷ. Mỗi ngày giáo chủ Thiên Quỷ đều phải đi tế bái Thiên Quỷ”.

Ngô Bình hỏi: “Lai lịch của Thiên Quỷ này là gì?”

Lâm Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm”.

Hỏi một chút tình huống, thấy sắc trời đã không còn sớm, anh trở lại trong chín tòa cung điện sắp xếp bảo bối mà giáo chủ các đời cất giữ.

Nhắc tới cũng khéo, anh tìm được sách có nhiều ghi chép về Thiên Quỷ Giáo.

Bên trên ghi lại, Thiên Quỷ Giáo được thành lập vào thời kỳ đầu của vương triều Ngô Ca, ban đầu tên là Bái Quỷ Giáo. Giáo chủ đời thứ nhất là một tên nô lệ tên là Ayutthaya, hắn ta bởi vì đắc tội với chủ nô mà bị phán chặt đầu.

Ayutthaya rất sợ hãi, thế là chạy trốn trong đêm, kết quả bị người ta phát hiện, mấy chục binh sĩ đuổi bắt hắn ta. Hắn ta không còn đường trốn, đành phải nhảy vào một con sông, bởi vậy mà thoát khỏi đuổi giết.

Nước sông chảy xiết, hắn ta sặc nước hôn mê. Chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bờ sông. Cách bờ sông không xa có một ngôi đền quỷ.

Đền quỷ xây ở một nơi rất hoang vu, cực kỳ ít người lui tới, cho nên cũng không có hương khói gì.

Ayutthaya thấy trong ngôi đền quỷ có một bức tượng ác quỷ, nghĩ đến cả đời thảm thương của mình, không nhịn được khóc rống lên, quỳ gối trước tượng quỷ, cầu xin nó đừng để mình chịu khổ nữa.

Thần kỳ chính là ác quỷ kia lại mở miệng nói chuyện, nó nói nếu Ayutthaya khiến nhiều người đến tế bái nó, nó sẽ cho Ayutthaya lợi ích. Người tế bái càng nhiều, lợi ích sẽ càng nhiều.

Nói xong, hòn đá trước mặt Ayutthaya biến thành vàng, đây là lợi ích đầu tiên ác quỷ cho hắn ta.

Từ đó về sau, Ayutthaya lợi dụng vàng hấp dẫn dân vùng núi lân cận đến đây tế bái ác quỷ. Người tế bái càng nhiều, hương hỏa ác quỷ thu được càng nhiều, thần thông của nó cũng càng lớn, cuối cùng lớn mạnh trở thành Thiên Quỷ.

Vì hấp dẫn thêm nhiều người đến tế bái, Ayutthaya thành lập ra Bái Quỷ Giáo, kéo dài hơn một nghìn năm.

Trong sách ghi chép, Thiên Quỷ kia vốn là một cô hồn dã quỷ được trời đất tẩm bổ, bởi vì được hương hỏa dân gian cung phụng nuôi dưỡng, dần dần có thần tính, lúc này mới được xưng là Thiên Quỷ.

Ngô Bình đeo mặt nạ Hắc Thiên, liên hệ với thần Hắc Thiên, nói: “Thần Hắc Thiên, ngươi có biết Thiên Quỷ này không?”

Thần Hắc Thiên nói: “Có chút ấn tượng, một ngụy thần thôi, không đáng nhắc tới”.

Ngô Bình: “Thực lực của nó như thế nào? Ta có thể đối phó được không?”

Thần Hắc Thiên: “Thực lực của nó gần đến hạ vị Thiên Tiên. Nếu như ngươi có thể bắt nó đến hiến tế, vậy có thể đổi lấy đồ vật từ chỗ của ta”.

Ngô Bình: “Hạ vị Thiên Tiên, ta đánh không lại”.

Thần Hắc Thiên: “Ta cho ngươi một món bảo bối, ngươi tìm được tượng thần là có thể thu nó vào”.

Ngô Bình hơi dao động: “Ồ, bảo bối gì?”

Trong không gian Hắc Thiên bỗng xuất hiện một chiếc bình cổ dài màu đen, bề mặt bình dày đặc phù văn.

Thần Hắc Thiên: “Đây là bình Luyện Thần, bất kể quỷ thần thế nào cũng có thể thu vào. Bây giờ ta dạy ngươi chú ngữ”.

Thần Hắc Thiên truyền dạy chú ngữ rồi nói: “Nhớ kỹ, năng lượng trong pháp bảo này khổng lồ, tương đương với mười ngôi sao, thời không nơi ngươi không thể thừa nhận. Cho nên thời gian nó rời khỏi không gian Hắc Thiên không được vượt quá mười giây. Trong vòng mười giây nhất định phải thu nó lại, nếu không sẽ khiến cho thời không sụp đổ, thậm chí hủy diệt không gian nơi ngươi ở”.

Ngô Bình trợn to hai mắt: “Lợi hại như vậy!”

Thần Hắc Thiên: “Đây chính là pháp khí Thượng Vị Thiên Tiên, uy lực tất nhiên cực kỳ mạnh mẽ”.

Ngô Bình nói: “Được, ta hiểu rồi!”

Sau đó, anh tiếp tục sắp xếp bảo vật quý giá trong điện đến tận hừng đông.

Buổi sáng Hồng Nhan đưa bữa sáng tới, anh gọi Chu Mi và Lâm Nhu đến cùng ăn.

“Lâm Nhu, có thể dẫn tôi đi miếu Quỷ của Thiên Quỷ Giáo không?”, anh hỏi.

Lâm Nhu nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ: “Đến đó làm gì?”

Ngô Bình: “Chị chỉ cần dẫn đường, chuyện khác không cần quan tâm”.

Lâm Nhu suy nghĩ: “Tôi đã ở vùng núi đó mấy ngày, chỉ cần đến gần là có thể chỉ ra vị trí của miếu Quỷ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi Ngô Ca một chuyến!”

Dưới cái nhìn của anh, muốn đối phó Thiên Quỷ Giáo thì phải rút củi dưới đáy nồi, diệt trừ căn bản của Thiên Quỷ Giáo, cũng chính là Thiên Quỷ kia. Không có Thiên Quỷ, Thiên Quỷ Giáo chỉ là cây không có rễ, nước không có nguồn, cho dù anh không ra tay cũng không duy trì được bao lâu!

Ngô Bình đi chuẩn bị, sau đó anh và Lâm Nhu ngồi máy bay trực thăng đến Ngô Ca. Khoảng cách giữa hai nơi là hơn bảy trăm cây số, bay hơn hai tiếng đã đến rồi, máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngoại ô của một thành phố.

Chuyến này Ngô Bình còn dẫn theo một tín đồ Hắc Thiên Giáo dẫn đường, anh ta khá là quen thuộc Ngô Ca. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên anh ta dẫn Ngô Bình và Lâm Nhu đi mua mấy bộ trang phục của dân địa phương, sau đó đăng ký vào một đoàn du lịch quốc tế.

Dựa vào tin tức Lâm Nhu cung cấp, anh ta khẳng định khoảng cách tuyến đường đoàn du lịch này đi chỉ cách tổng bộ Thiên Quỷ Giáo mười mấy cây số. Đến nơi đó, bọn họ sẽ tách khỏi đoàn du lịch, chạy tới Thiên Quỷ Giáo.

Người dẫn đường Ngô Bình mang tới tên là Vardi, là một chàng trai cường tráng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng Vardi không cao, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đen sì, khá là tuấn tú. Vardi vốn là người Ngô Ca, thời thiếu niên sống ở nông thôn, về sau vào trong thành phố xông xáo, thường xuyên bị người ta bắt nạt.

Sau này, Hắc Thiên Giáo nhìn trúng thiên phú ngôn ngữ của anh ta, đưa anh ta đến trường đọc sách. Chỉ trong ba năm, Vardi thông thạo ngôn ngữ của chín nước, cũng lấy được học vị thạc sĩ ngôn ngữ.

Không thể nghi ngờ, Vardi là người rất thông minh, trên đường đi đều giữ yên lặng, chỉ khi Ngô Bình đặt câu hỏi mới lên tiếng trả lời.

Mua quần áo xong, Vardi đặt phòng trong một khách sạn, ba người vào trong đó ở.
Chương 852: Nguồn gốc của Bái Quỷ Giáo

Ngô Bình: “Quá khen rồi. Đúng rồi, cả nhà chị cứ nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, sau đó tôi sẽ phái người đưa các chị về nước”.

Lâm Nhu giống như cười mà không phải cười: “Sao vậy, muốn đuổi tôi đi rồi sao?”

Ngô Bình sững người, nói: “Chị không đi sao?”

Lâm Nhu cười hỏi: “Ngô đại giáo chủ, Hắc Thiên Giáo các cậu còn thiếu trưởng lão không?”

Ngô Bình nhìn cô ấy, bỗng nhiên bật cười: “Chị muốn gia nhập Hắc Thiên Giáo?”

Lâm Nhu: “Không được sao? Hắc Thiên Giáo là thế lực lớn nhất Đông Nam Á, đối với tôi thì gia nhập vào nó chỉ lợi không hại”.

Ngô Bình gật đầu: “Hoan nghênh gia nhập, tôi có thể tăng thêm một vị trí trưởng lão cho chị”.

Lâm Nhu rất vui vẻ: “Vậy thì cảm ơn”.

Nói chuyện vài câu, Trương Tây Linh đi đến bẩm báo: “Giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo hẹn gặp mặt chúng ta vào mười giờ tối mai, địa điểm là bãi Hắc Long”.

Ngô Bình: “Ừ, biết rồi. Truyền mệnh lệnh của tôi, các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng”.

“Vâng!”, Trương Tây Linh lui xuống.

Lâm Nhu: “Giáo chủ Thiên Quỷ này có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, cậu phải cẩn thận!”

Ngô Bình: “Ồ, chị hiểu hắn bao nhiêu?”

Lâm Nhu: “Tôi từng gặp hắn mấy lần, nghe hắn và thuộc hạ nói chuyện, trên người hắn có một thần bảo vệ bám vào, là sức mạnh của Thiên Quỷ ban xuống. Mặt khác, bên cạnh hắn còn có bốn tên võ sĩ Quỷ, mỗi tên đều có thực lực sánh ngang Linh Biến Địa Tiên. Hơn nữa trong tay hắn còn có một lá ‘cờ Bách Quỷ’, khẽ phất một cái là có trăm quỷ nhào ra, vô cùng lợi hại”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thiên Quỷ Giáo này quả thật rất khó đối phó”.

Lâm Nhu: “Thiên Quỷ Giáo đã thu phục được mười mấy tông môn địa phương to nhỏ khác nhau, dưới trướng cao thủ như mây. Tôi nghe giáo chủ Thiên Quỷ nói, hắn chuẩn bị nuốt chửng Hắc Thiên Giáo trong vòng một năm”.

Ngô Bình nói: “Nếu đã tự xưng là Bái Quỷ Giáo, Thiên Quỷ Giáo này nên bái quỷ mới đúng”.

Lâm Nhu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi từng đến nơi quan trọng nhất của Thiên Quỷ Giáo, miếu Thiên Quỷ, nơi đó có một bức tượng điêu khắc với khuôn mặt hung dữ, được xưng là Thiên Quỷ. Mỗi ngày giáo chủ Thiên Quỷ đều phải đi tế bái Thiên Quỷ”.

Ngô Bình hỏi: “Lai lịch của Thiên Quỷ này là gì?”

Lâm Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm”.

Hỏi một chút tình huống, thấy sắc trời đã không còn sớm, anh trở lại trong chín tòa cung điện sắp xếp bảo bối mà giáo chủ các đời cất giữ.

Nhắc tới cũng khéo, anh tìm được sách có nhiều ghi chép về Thiên Quỷ Giáo.

Bên trên ghi lại, Thiên Quỷ Giáo được thành lập vào thời kỳ đầu của vương triều Ngô Ca, ban đầu tên là Bái Quỷ Giáo. Giáo chủ đời thứ nhất là một tên nô lệ tên là Ayutthaya, hắn ta bởi vì đắc tội với chủ nô mà bị phán chặt đầu.

Ayutthaya rất sợ hãi, thế là chạy trốn trong đêm, kết quả bị người ta phát hiện, mấy chục binh sĩ đuổi bắt hắn ta. Hắn ta không còn đường trốn, đành phải nhảy vào một con sông, bởi vậy mà thoát khỏi đuổi giết.

Nước sông chảy xiết, hắn ta sặc nước hôn mê. Chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bờ sông. Cách bờ sông không xa có một ngôi đền quỷ.

Đền quỷ xây ở một nơi rất hoang vu, cực kỳ ít người lui tới, cho nên cũng không có hương khói gì.

Ayutthaya thấy trong ngôi đền quỷ có một bức tượng ác quỷ, nghĩ đến cả đời thảm thương của mình, không nhịn được khóc rống lên, quỳ gối trước tượng quỷ, cầu xin nó đừng để mình chịu khổ nữa.

Thần kỳ chính là ác quỷ kia lại mở miệng nói chuyện, nó nói nếu Ayutthaya khiến nhiều người đến tế bái nó, nó sẽ cho Ayutthaya lợi ích. Người tế bái càng nhiều, lợi ích sẽ càng nhiều.

Nói xong, hòn đá trước mặt Ayutthaya biến thành vàng, đây là lợi ích đầu tiên ác quỷ cho hắn ta.

Từ đó về sau, Ayutthaya lợi dụng vàng hấp dẫn dân vùng núi lân cận đến đây tế bái ác quỷ. Người tế bái càng nhiều, hương hỏa ác quỷ thu được càng nhiều, thần thông của nó cũng càng lớn, cuối cùng lớn mạnh trở thành Thiên Quỷ.

Vì hấp dẫn thêm nhiều người đến tế bái, Ayutthaya thành lập ra Bái Quỷ Giáo, kéo dài hơn một nghìn năm.

Trong sách ghi chép, Thiên Quỷ kia vốn là một cô hồn dã quỷ được trời đất tẩm bổ, bởi vì được hương hỏa dân gian cung phụng nuôi dưỡng, dần dần có thần tính, lúc này mới được xưng là Thiên Quỷ.

Ngô Bình đeo mặt nạ Hắc Thiên, liên hệ với thần Hắc Thiên, nói: “Thần Hắc Thiên, ngươi có biết Thiên Quỷ này không?”

Thần Hắc Thiên nói: “Có chút ấn tượng, một ngụy thần thôi, không đáng nhắc tới”.

Ngô Bình: “Thực lực của nó như thế nào? Ta có thể đối phó được không?”

Thần Hắc Thiên: “Thực lực của nó gần đến hạ vị Thiên Tiên. Nếu như ngươi có thể bắt nó đến hiến tế, vậy có thể đổi lấy đồ vật từ chỗ của ta”.

Ngô Bình: “Hạ vị Thiên Tiên, ta đánh không lại”.

Thần Hắc Thiên: “Ta cho ngươi một món bảo bối, ngươi tìm được tượng thần là có thể thu nó vào”.

Ngô Bình hơi dao động: “Ồ, bảo bối gì?”

Trong không gian Hắc Thiên bỗng xuất hiện một chiếc bình cổ dài màu đen, bề mặt bình dày đặc phù văn.

Thần Hắc Thiên: “Đây là bình Luyện Thần, bất kể quỷ thần thế nào cũng có thể thu vào. Bây giờ ta dạy ngươi chú ngữ”.

Thần Hắc Thiên truyền dạy chú ngữ rồi nói: “Nhớ kỹ, năng lượng trong pháp bảo này khổng lồ, tương đương với mười ngôi sao, thời không nơi ngươi không thể thừa nhận. Cho nên thời gian nó rời khỏi không gian Hắc Thiên không được vượt quá mười giây. Trong vòng mười giây nhất định phải thu nó lại, nếu không sẽ khiến cho thời không sụp đổ, thậm chí hủy diệt không gian nơi ngươi ở”.

Ngô Bình trợn to hai mắt: “Lợi hại như vậy!”

Thần Hắc Thiên: “Đây chính là pháp khí Thượng Vị Thiên Tiên, uy lực tất nhiên cực kỳ mạnh mẽ”.

Ngô Bình nói: “Được, ta hiểu rồi!”

Sau đó, anh tiếp tục sắp xếp bảo vật quý giá trong điện đến tận hừng đông.

Buổi sáng Hồng Nhan đưa bữa sáng tới, anh gọi Chu Mi và Lâm Nhu đến cùng ăn.

“Lâm Nhu, có thể dẫn tôi đi miếu Quỷ của Thiên Quỷ Giáo không?”, anh hỏi.

Lâm Nhu nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ: “Đến đó làm gì?”

Ngô Bình: “Chị chỉ cần dẫn đường, chuyện khác không cần quan tâm”.

Lâm Nhu suy nghĩ: “Tôi đã ở vùng núi đó mấy ngày, chỉ cần đến gần là có thể chỉ ra vị trí của miếu Quỷ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi Ngô Ca một chuyến!”

Dưới cái nhìn của anh, muốn đối phó Thiên Quỷ Giáo thì phải rút củi dưới đáy nồi, diệt trừ căn bản của Thiên Quỷ Giáo, cũng chính là Thiên Quỷ kia. Không có Thiên Quỷ, Thiên Quỷ Giáo chỉ là cây không có rễ, nước không có nguồn, cho dù anh không ra tay cũng không duy trì được bao lâu!

Ngô Bình đi chuẩn bị, sau đó anh và Lâm Nhu ngồi máy bay trực thăng đến Ngô Ca. Khoảng cách giữa hai nơi là hơn bảy trăm cây số, bay hơn hai tiếng đã đến rồi, máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngoại ô của một thành phố.

Chuyến này Ngô Bình còn dẫn theo một tín đồ Hắc Thiên Giáo dẫn đường, anh ta khá là quen thuộc Ngô Ca. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên anh ta dẫn Ngô Bình và Lâm Nhu đi mua mấy bộ trang phục của dân địa phương, sau đó đăng ký vào một đoàn du lịch quốc tế.

Dựa vào tin tức Lâm Nhu cung cấp, anh ta khẳng định khoảng cách tuyến đường đoàn du lịch này đi chỉ cách tổng bộ Thiên Quỷ Giáo mười mấy cây số. Đến nơi đó, bọn họ sẽ tách khỏi đoàn du lịch, chạy tới Thiên Quỷ Giáo.

Người dẫn đường Ngô Bình mang tới tên là Vardi, là một chàng trai cường tráng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng Vardi không cao, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đen sì, khá là tuấn tú. Vardi vốn là người Ngô Ca, thời thiếu niên sống ở nông thôn, về sau vào trong thành phố xông xáo, thường xuyên bị người ta bắt nạt.

Sau này, Hắc Thiên Giáo nhìn trúng thiên phú ngôn ngữ của anh ta, đưa anh ta đến trường đọc sách. Chỉ trong ba năm, Vardi thông thạo ngôn ngữ của chín nước, cũng lấy được học vị thạc sĩ ngôn ngữ.

Không thể nghi ngờ, Vardi là người rất thông minh, trên đường đi đều giữ yên lặng, chỉ khi Ngô Bình đặt câu hỏi mới lên tiếng trả lời.

Mua quần áo xong, Vardi đặt phòng trong một khách sạn, ba người vào trong đó ở.


Đang tải...
Chương 854: Tiêu diệt Thiên Quỷ

Lực lượng cần hấp thu là thần lực Âm Dương, việc mở thần khiếu tương ứng có hơi rắc rối, phải mất hơn một giờ mới thành công.

Sau đó Võ Hồn tiến vào Thần Khiếu, trở thành Võ Hồn Âm Dương! Với thần lực Âm Dương, Võ Hồn có thể hiểu được sự thay đổi của âm dương!

Trong vòng chưa đầy ba giờ, Ngô Bình đã mở hai Linh Khiếu và một Thần Khiếu, tốc độ này vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Khi anh hồi thần lại, Vardi nhanh chóng nói: "Giáo chủ, trụ trì vừa tới đây muốn gặp người, nhưng tôi đã bảo ông ấy quay về rồi".

Ngô Bình nói: "Ngôi Chùa Cổ này thật thần kỳ, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để ở lại lâu".

Sau đó, anh hỏi: "Đoàn khách du lịch đã rời đi chưa?"

Vardi gãi đầu: "Giáo chủ, thời gian đã qua, tôi không dám gọi giáo chủ".

Ngô Bình: "Không sao, chúng ta tự đi".

Sau đó anh lệnh cho Vardi lái xe, ba người họ đi đến nơi gần trụ sở của Thiên Quỷ Giáo nhất.

Cơ sở hạ tầng của Ngô Ca rất kém, đường đi vô cùng khó khăn. Phải mất hơn một giờ mới đi được nửa đường, trời đã bắt đầu tối.

Vardi nói: "Giáo chủ, khi chúng ta đến đó thì e là mặt trời đã lặn".

Ngô Bình: "Không sao, trời tối rồi thì chúng ta hành động càng tiện".

Lâm Nhu hỏi anh: "Cậu định làm gì?"

Ngô Bình: "Đến Thiên Quỷ Giáo, chị nói cho tôi biết vị trí của Thiên Quỷ Miếu, còn lại để tôi lo".

Vardi: "Giáo chủ, người đi một mình quá nguy hiểm, người muốn phái thêm cao chủ tới không?"

Ngô Bình: "Không cần".

Lại đi thêm một giờ, xe đi tới một vùng núi hoang vu, cách trụ sở chính của Thiên Quỷ Giáo chỉ có mười mấy cây số.

Ngô Bình và Lâm Nhu xuống xe, sau đó yêu cầu Vardi lái xe đi, tu vi của anh ta hơi kém, đến đó sẽ là một gánh nặng.

Hai người đi xuyên qua đất hoang và rừng rậm, sau đó trèo lên một ngọn núi. Lên đến đỉnh núi, Ngô Bình nhìn thấy một thung lũng phía trước.

Rất nhiều tòa nhà được xây dựng trong thung lũng, phong cách rất kỳ lạ, chủ yếu là màu đen và đỏ.

Hai mắt Lâm Nhu sáng lên, nói: "Chính là nơi đây!"

"Chị có nhớ vị trí của Thiên Quỷ Giáo không?", anh hỏi.

Lâm Nhu liếc nhìn thung lũng, chỉ vào một nơi trong thung lũng ở gần vách đá và nói: "Hẳn là ở đó. Thiên Quỷ Giáo phần lớn được xây dựng trong hang động. Có hai võ sĩ Quỷ ở lối vào, chúng rất mạnh".

Ngô Bình nói: "Chị chờ ở chỗ này, tôi đi rồi quay lại ngay".

Anh di chuyển đến thung lũng trong nháy mắt. Đồng thời Trường Vực được kích hoạt, không khí xung quanh bị bóp méo và anh bước vào trạng thái vô hình.

Trên đường đi, anh gặp rất nhiều người của Thiên Quỷ Giáo, nhưng không ai có thể nhìn thấy anh. Anh đến cửa hang trong một thời gian ngắn và ngay lập tức ra lệnh cho Viêm Dương hành động.

Viêm Dương đột nhiên lao về phía hai võ sĩ Quỷ, nó mạnh hơn những võ sĩ Quỷ, tấm da người của nó ngay lập tức phóng to bằng hai tấm chăn, nhoáng cái đã quấn lấy hai võ sĩ Quỷ.

Ngô Bình nhân cơ hội lao vào Thiên Quỷ Giáo, anh tiến vào một sảnh lớn sau khi đi sâu hơn mười mét. Có rất nhiều tác phẩm điêu khắc trong sảnh chính, tượng ở giữa là cao nhất.

Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy trong pho tượng điêu khắc này có một luồng năng lượng hình người, nó mang theo một luồng khí tức kỳ quái, giống như thần lại giống như quỷ, chắc chắn đây là Thiên Quỷ!

Thiên Quỷ rất mạnh mẽ, anh không dám chọc vào, vì vậy anh lập tức lấy bình luyện thần ra và niệm chú.

Niệm chú được một nửa, cái bình đã phát sáng, luồng khí đáng sợ dần dần tỏa ra.

Pho tượng Thiên Quỷ đột nhiên động đậy, giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: "Người phàm to gan, sao ngươi dám làm như vậy!"

Đáng tiếc nó chỉ uy nghiêm được một chút, bình luyện thần đã bao phủ lấy nó bằng một lớp ánh sáng vàng. Tiếp theo, ánh vàng kéo Thiên Quỷ vào bình luyện thần.

Lúc này mới bốn giây trôi qua, Ngô Bình lập tức thu hồi bình luyện thần, hô to: "Đi thôi!"

Viêm Dương ngay lập tức lắc hai võ sĩ Quỷ ra xa vài trăm mét, sau đó mang theo Ngô Bình bay lên không trung, lên đến đỉnh núi ngay lập tức. Khi đi ngang qua Lâm Nhu, anh đưa tay kéo cô ấy lên tấm da người, hai người cùng nhau rời đi.

Khi hai võ sĩ Quỷ hoàn hồn lại, không thể tìm thấy Viêm Dương nữa, vì vậy họ lao vào Thiên Quỷ Miếu. Họ không khỏi sửng sốt, lập tức đưa ra tín hiệu cảnh báo.

Lần này trở lại Á Mã, Ngô Bình đã chọn cưỡi lên Nhân Bì, đi nhanh hơn cả máy bay.

Chưa đến chín giờ, anh và Lâm Nhu trở lại trụ sở của Hắc Thiên Giáo. Lúc này còn một giờ nữa mới đến cuộc đàm phán với Thiên Quỷ Giáo nên Ngô Bình đã yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị trước.

Khi vào phòng, anh đeo mặt nạ Hắc Thiên và nói: "Thần Hắc Thiên, con Thiên Quỷ này có thể đổi được gì?"

Bình luyện thần vừa quay trở lại không gian Hắc Thiên liền bị thần Hắc Thiên lấy đi, hiện tại Ngô Bình có thể chọn đồ.

Thần Hắc Thiên: "Miễn cưỡng có thể dùng được. Tính cả nó, ta đã có sáu hồn phách mạnh mẽ, còn thiếu ba cái cuối cùng, khi nào ngươi hiến tế ba hồn phách cuối cùng đó?"

Ngô Bình: "Yên tâm, cứ phải từ từ".

Thần Hắc Thiên: "Con Thiên Quỷ này có một chút thần tính, cũng không tệ, đây là đồ vật ngươi có thể lấy, tự lựa chọn đi".

Trước mặt Ngô Bình, có hàng trăm đồ vật trôi nổi, anh nhìn thấy ngay một chiếc xương thú hình kiếm, bên trong có hàng trăm triệu phù văn tiên thiên biến hóa khó lường, chúng đan xen vào nhau thành một luồng thần quang.

Anh hỏi: "Đây là cái gì?"

Thần Hắc Thiên: "Đây là thần phù tiên thiên do vua của các loài thú ở sa mạc cổ xưa hình thành sau khi hiểu được quy luật của trời đất. Nếu ngươi đủ thông minh và có đủ thời gian, ngươi có thể lĩnh hội những thứ tuyệt vời từ nó".

Ngô Bình: “Vật quý như vậy, ngươi bằng lòng lấy ra để ta chọn sao?”

Thần Hắc Thiên: "Thứ này không có tác dụng gì với ta, ta không thể lĩnh hội được".

Ngô Bình: "Ngươi không được, người khác cũng không được sao?"

Thần Hắc Thiên trầm mặc vài giây: "Chủ nhân của xương thú này quá lợi hại, trên lý thuyết, chỉ có người có huyết mạch mạnh hơn so với hắn mới có tư cách lĩnh ngộ phù văn tiên thiên này".

Ngô Bình cười lạnh: "Cho nên nó cũng vô dụng đối với ta, đúng không?"

Thần Hắc Thiên: "Không thể nói như vậy, dù sao cũng là truyền thừa của huyết mạnh mạnh nhất thời cổ đại, giá trị tương đối cao".

Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và phát hiện ra rằng hàng tỷ phù văn này thực sự đang vận hành theo một quy tắc nhất định và dường như anh có thể hiểu được chúng! Thầm nghĩ vậy, anh nói: "Nó quý giá như thế, vậy ta sẽ nhận".

Anh vừa phất tay, trong tay liền xuất hiện xương thú. Xương thú dài khoảng một mét, rộng bốn mươi phân, đầu nhọn, trông giống như một thanh kiếm rộng, cứng hơn cả sắt.

Thần Hắc Thiên: "Ngươi sẽ không hối hận đâu", nói xong liền biến mất.

Ngô Bình cất xương thú đi, sau đó đi ra ngoài hỏi mọi người: "Chuẩn bị xong chưa?"

Trương Tây Linh bước lên phía trước: "Giáo chủ, mọi thứ đã sẵn sàng. Mông hộ pháp đã sớm đến đó để sắp xếp. Chúng ta có nên đến đó ngay bây giờ không?"

Ngô Bình: "Đi thôi, đi gặp giáo chủ Thiên Quỷ Giáo!"

Họ đến địa điểm hẹn, vịnh Hắc Long.

Vịnh Hắc Long là cửa sông Hắc Long, do lượng trầm tích lớn nên từ xa xưa đã hình thành nên một vịnh nông màu xám xanh.

Vịnh Hắc Long có diện tích rộng lớn, khi Ngô Bình đến, hàng trăm người từ Thiên Quỷ Giáo đã tập trung ở đó. Hắc Thiên Giáo có nhiều người hơn ở đây, một khu vực rộng lớn này có ít nhất hàng ngàn người.

Nghị đường đã sắp xếp hiện trường vô cùng hoành tráng, thể hiện sức mạnh hùng hậu, nguồn tài chính và sự bất khả chiến bại của Hắc Thiên Giáo, Thiên Quỷ Giáo không thể sánh bằng.

Ngô Bình ngồi trên một chiếc kiệu do ba mươi sáu người khiêng, mỗi người đều là cường giả tiên thiên. Kiệu có hai tầng, rộng mười thước, hai bên trái phải có tám hộ vệ cầm kiếm.

Ngoài ra bốn người hầu của Ngô Bình cũng đang đợi trên chiếc kiệu.

Ngô Bình thay một bộ lễ phục của giáo chủ trông vô cùng long trọng, màu đen thêu chỉ vàng, đội một chiếc vương miện bằng vàng khảm nhiều loại đá quý.

Khi chiếc kiệu xuất hiện trước mặt những người của Thiên Quỷ Giáo, nó giống như một con quái thú cổ xưa khổng lồ, mang đến cho họ cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.
Chương 855: Thiên Quỷ Giáo bị đập tan

Lúc này, Ngô Bình ngồi trên ngai vàng và nhìn sang đối diện.

Phía Thiên Quỷ Giáo tương đối giản dị, một chàng trai trẻ đang ngồi trên chiếc ghế tìm vội tới. Để ngăn chiếc ghế chìm xuống cát, một tấm sắt đã được trải bên dưới nó.

Giáo chủ của Thiên Quỷ Giáo khẽ cau mày, hắn không ngờ rằng Hắc Thiên Giáo lại làm ra trò lớn như vậy.

Ngô Bình nhìn đối phương thì thấy giáo chủ của Thiên Quỷ Giáo khoảng ba mươi tuổi, dáng người không cao, tướng mạo có phần tiều tuỵ, cánh tay phải bị tàn tật không thể duỗi thẳng được.

Anh lớn tiếng nói: "Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, gần đây anh liên tục xâm phạm lãnh thổ Hắc Thiên Giáo của tôi, anh đã biết tội chưa?"

Người của Thiên Quỷ Giáo vô cùng tức giận, lần này là đàm phán bình đẳng, sao giáo chủ Hắc Thiên Giáo dám nói như vậy với giáo chủ của họ?

Giang Nguyệt Hân, người ở bên cạnh thủ lĩnh Thiên Quỷ Giáo lớn tiếng nói: "Ngô Bình, anh muốn đàm phán thì hãy đàm phán cho đàng hoàng! Nếu anh không muốn đàm phán, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi sẽ cho anh biết tay!"

Ngô Bình lắc đầu: "Thiên Quỷ Giáo các người quá tự tin".

Giang Nguyệt Hân cười lạnh: "Ngô Bình, Thiên Quỷ Giáo bọn tôi có thể mượn thần lực của Thiên Quỷ, Hắc Thiên Giáo các người có thể làm được sao?"

Ngô Bình: "Mượn thần lực của Thiên Quỷ? Đã lâu như vậy, cô còn chưa nhận được tin tức sao?"

Giang Nguyệt Hân sửng sốt: "Tin tức gì?"

Ngô Bình: "Thiên Quỷ đã không còn ở Thiên Quỷ Miếu".

“Cái gì!”, giáo chủ Thiên Quỷ Giáo đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt.

Đúng lúc này, một bóng người bay tới, gã quỳ phịch trên mặt đất, dùng mật ngữ của Thiên Quỷ Giáo nói gì đó với giáo chủ Thiên Quỷ Giáo.

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo sắc mặt rất khó coi, không khỏi run lên, nhìn chằm chằm Ngô Bình, đanh giọng nói: "Anh đã làm cái gì?"

Ngô Bình: "Không có gì. Tôi chỉ triệu tập một sinh linh Hắc Thiên để nó xử lý Thiên Quỷ thôi. Đáng tiếc, Thiên Quỷ của Thiên Quỷ Giáo chỉ là trò đùa trước mặt thần Hắc Thiên vĩ đại của chúng tôi. Chỉ dựa vào một con Thiên Quỷ cỏn con đã dám đấu với Hắc Thiên Giáo, ai cho các người dũng khí vậy?"

Anh vừa dứt lời, Thiên Quỷ Giáo lập tức bàn tán xôn xao, vô cùng sốt ruột. Thiên Quỷ Giáo sở dĩ tồn tại là bởi vì Thiên Quỷ ban cho họ sức mạnh, nếu như Thiên Quỷ không còn, Thiên Quỷ Giáo tất nhiên không thể tiếp tục tồn tại!

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo đột nhiên lạnh lùng nói: "Anh không lừa được tôi đâu, Thiên Quỷ vẫn tồn tại!"

Ngô Bình biết giáo chủ Thiên Quỷ Giáo đang nghĩ gì, hắn muốn ổn định cục diện, tránh cho mọi người phân tâm.

Anh cười lạnh nói: "Xin thưa với mọi người ở đây, Thiên Quỷ đã chết rồi! Các người đều là tín đồ của Thiên Quỷ, nếu cảm nhận sẽ biết lời tôi nói là thật".

Một số người của Thiên Quỷ Giáo tại hiện trường thực sự có thể cảm nhận được tình hình này, họ không dám nói rõ ràng, nhưng họ đã bắt đầu hoảng sợ.

Ngô Bình: "Thiên Quỷ đã chết, các người đã mất đi tín ngưỡng. Tại sao các người không chuyển sang gia nhập Hắc Thiên Giáo? Gia nhập Hắc Thiên Giáo, tôi có thể cho mọi người vị trí giống như ở Thiên Quỷ Giáo!"

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo liếc nhìn những người xung quanh, phát hiện không ít người dao động, hắn híp mắt lạnh lùng nói: "Võ sĩ Quỷ, giết giáo chủ Hắc Thiên Giáo!"

Ngay lập tức, hai võ sĩ Quỷ lao về phía Ngô Bình như tia chớp.

Không cần mệnh lệnh của Ngô Bình, hai mươi long vệ ẩn náu trong bóng tối lao tới, hai mươi chọi hai, lập tức bao vây hai võ sĩ Quỷ và bắt đầu giết họ.

Nhìn thấy võ sĩ Quỷ bị chặn lại, giáo chủ Thiên Quỷ Giáo gầm lên một tiếng, đột nhiên giơ lên một lá cờ lớn, lá cờ đầy quỷ khí, phát ra những tiếng quỷ khóc thần sầu.

"Giết hắn!"

Khi hắn ra lệnh, khí đen trong cờ cuộn trào, mấy trăm bóng ma lập tức lao ra, có con là tướng quân mặc áo giáp, có con là thư sinh áo gấm đội mũ ngọc, còn có nữ quỷ mắt đầy răng nanh nhuốm máu. Con quỷ nào cũng có sức mạnh đáng sợ, đó đều là lệ quỷ được Thiên Quỷ Giáo nuôi dưỡng hàng ngàn năm!

Đối mặt với hàng trăm con ma hung dữ, Ngô Bình đã treo Tịnh Thế Thần Đăng lên không trung để chặn những con ma này từ xa. Đồng thời, anh bình tĩnh đeo mặt nạ Hắc Thiên lên, nói với thần Hắc Thiên: "Thần Hắc Thiên, có người muốn tiêu diệt Hắc Thiên Giáo, ta muốn triệu hồi một ít sinh linh hắc ám để cho Thiên Quỷ Giáo thấy được thực lực của Hắc Thiên Giáo".

Thần Hắc Thiên: "Ngươi có mặt nạ Hắc Thiên, có thể gọi các sinh vật hắc ám với các cấp độ khác nhau dựa theo sức mạnh của chính mình".

Sau khi nói xong, một cuộn giấy dài xuất hiện trước mặt Ngô Bình, trên đó có vẽ hàng trăm sinh vật.

Ngô Bình liếc nhìn nó và hỏi: "Sinh vật nào có thể chế ngự ma?"

Thần Hắc Thiên: "Báo ăn ma".

Ngô Bình chẳng mấy chốc đã tìm thấy con báo ăn ma, đó là một sinh vật có kích thước bằng một con mèo, với đôi mắt đỏ và bộ lông màu xám bạc, trông rất dễ thương.

Anh đọc một câu thần chú do thần Hắc Thiên dạy, hoa văn trên cuộn giấy trở nên sáng hơn, sau đó biến thành một con báo và lao ra ngoài.

Ngô Bình nói: "Đi!"

Cùng lúc con báo ăn ma được thả ra, Ngô Bình đã thu lại Tịnh Thế Thần Đăng, một trăm con ma liền đánh tới. Cùng lúc đó, một con báo màu xám bạc đứng trên vai Ngô Bình, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm những bóng ma đang lao tới.

Khi khoảng cách với những bóng ma không đến mười mét, nó đột nhiên mở miệng. Con báo nhỏ lại có cái miệng lớn hơn cả cái chậu, nó phát ra ánh sáng đỏ, ngay lập tức bao trùm tất cả những con ma.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngay khi ánh đỏ tắt, tất cả những bóng ma đều bị nó nuốt chửng!

Hiện trường im lặng trong giây lát, mọi người ở cả hai bên đều rơi vào im lặng. Sau một vài giây, người của Hắc Thiên Giáo vỡ òa trong tiếng reo hò.

"Giáo chủ vô địch! Uy chấn thiên hạ! Giáo chủ vô địch! Uy chấn thiên hạ!"

Ngô Bình nhìn thủ lĩnh của Thiên Quỷ, nói một cách bình tĩnh: "Còn bản lĩnh gì thì tung ra hết đi".

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, nhưng hắn vừa mới lui một bước, Viêm Dương đã xuất hiện ở bên cạnh, đè hắn xuống đất.

Những người xung quanh không nhúc nhích, ngay cả Giang Nguyệt Hân cũng không có biểu cảm gì, lặng lẽ bước sang một bên. Bọn họ đều biết, Thiên Quỷ Giáo đã xong đời!

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Mang giáo chủ Thiên Quỷ Giáo lại đây!"

Viêm Dương mang thủ lĩnh của Thiên Quỷ Giáo đến cho Ngô Bình, hắn trừng mắt nhìn Ngô Bình, nói lớn: "Tôi không phục!"

Ngô Bình: "Không phục cũng không sao, dù sao cũng phải chết".

Nói xong anh liền ra hiệu, đại tư tế Asaya đi ra, nói lớn: "Thiên Quỷ Giáo hoành hành ngang ngược, dùng quỷ thuật khống chế dân lành. Chúng ta được thần Hắc Thiên ra lệnh đấu tranh cho sự bất công của mọi người, giết tên nanh ác này!"

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo tuyệt vọng vùng vẫy, hàng chục luồng khí đen đột nhiên xuất hiện khắp người. Đây đều là yêu ma ẩn nấp trên người hắn, rất lợi hại, có nhiệm vụ bảo vệ giáo chủ Thiên Quỷ Giáo.

Tuy nhiên, trước mặt con báo ăn ma, chúng không dám cử động, lần lượt bỏ chạy.

Nhưng con báo không buông tha cho chúng, nó há to miệng, lại lóe lên ánh sáng đỏ và nuốt chửng hàng chục con ma.

Bây giờ giáo chủ Thiên Quỷ Giáo đã không còn gì để dựa vào, hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi và hét lên: "Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng, tôi có thể cho anh tất cả!"

Đao phủ đã đến, Ngô Bình phất tay, đao phủ ngừng vung đao.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào giáo chủ Thiên Quỷ Giáo: "Nói cho tôi biết, anh có gì có thể cho tôi?"

Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo vội vàng nói: "Tất cả tài sản của Thiên Quỷ Giáo, bảo vật của các tông chủ đời trước, toàn bộ Thiên Quỷ Giáo đều thuộc về anh!"

Ngô Bình gật đầu: "Nói thế thì anh còn có giá trị, tốt lắm, tôi tạm thời không giết anh, anh cũng nên biểu hiện cho tốt".

Hắn nhanh chóng nói: "Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ cư xử tốt, tiểu nhân sẽ làm bất cứ điều gì người yêu cầu tôi làm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK