Ăn xong, Ngô Bình nghỉ thêm một lát rồi đào linh thạch tiếp. Linh thạch ở vị trí này được chôn khá sâu, anh đào đến tận chiều thì mới tới. Đến tôi, anh đã đào được cả nghìn viên linh thạch ở đây, trong đó còn có cả linh thạch thượng phẩm.
Ở Thiên Ngoại Thiên, linh thạch được chia thành các cấp như bình thường, thượng phẩm và cực phẩm. Linh thạch thượng phẩm khá hiếm, nhưng có giá trị gấp 20 lần linh thạch bình thường, linh thạch cực phẩm còn ít hơn nữa, thường thì trong mười nghìn linh thượng phẩm mới có một viên cực phẩm.
Chúng được sinh ra từ trật tự của đại đạo nên cũng chưa sức mạnh của đại đạo, vì thế không phải ai cũng có thể luyện hoá rồi hấp thu được. Vì dụ như Chu Ngọc Nhan bây giờ chỉ có thể xem thôi, vì cô ấy chưa thể hấp thu linh lực trong linh thạch được.
Đào miết thành ra Ngô Bình đã đào được một không gian rất rộng, anh không lên trên nữa mà cùng Chu Ngọc Nhan tu luyện ở đây luôn.
Ngô Bình tiếp tục luyện hoá linh thạch để hấp thu linh khí, có nhiều linh thạch thế này thì anh sẽ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên nhanh chóng. Đến nửa đêm, quanh người anh chợt có khí tức kỳ lạ, cuối cùng anh cũng đã có lại nguyên thần. Hiên nhiên nguyên thần này của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều, vì nó đã hấp thu đại đạo hoàn chỉnh.
Ngưng luyện thành công nguyên thần nên việc tu luyện sau đó đã nhàn hẳn, đến ngày hôm sau thì Ngô Bình đã dễ dàng đột phá và khôi phục tu vi cảnh giới Linh Biến.
Tu sĩ ở cảnh giới Linh Biến đã mạnh hơn hẳn, anh không cần dùng binh khí nữa mà dùng tay đào đất luôn. Loáng cái, anh đã đào được ba cái hố rồi tìm được cả đống linh thạch.
Nhờ đó mà Ngô Bình chỉ mất thêm một ngày là đào được hết toàn bộ linh thạch ở đây, số lượng lên tới cả triệu viên. Trong đó có hơn một nghìn viên thượng phẩm, nhưng chỉ có duy nhất một viên cực phẩm.
Cất linh thạch đi xong, hai người lại lên đường.
Sau khi khôi phục cảnh giới Linh Biến, Ngô Bình đã có thể độn thổ, anh đưa Chu Ngọc Nhan đến một khe núi, không gian ở đây vặn vẹo, có thể nhìn thấy có khá nhiều tu sĩ bên ngoài, người ra kẻ vào.
Chu Ngọc Nhan: “Công tử, đây là Không U Cốc, không gian ở đây tương tự như Khuyên giới. Các tu sĩ đến đây thường để lấy đồ mà mình cất giấu”.
Ngô Bình: “Ừm, tôi chỉ lấy lò luyện đan với ít dược liệu thôi, vậy là có thể luyện đan được rồi”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Gặp được công tử đúng là vận may của Chu Ngọc Nhan, đâu phải ai ở Thiên Ngoại Thiên cũng được kết bạn với thầy luyện đan chứ”.
Ngô Bình: “Ngọc Nhan, cô chờ tôi ở ngoài này nhé, tôi đi rồi về ngay”.
Chu Ngọc Nhan: “Công tử vào đó rồi hãy lấy đồ luôn, sau đó rời đi ngay nha. Ở đó có không ít tu sĩ tà môn chuyên cướp của giết người rồi đoạt đồ quý của người khác”.
Ngô Bình cau mày: “Đúng là ở đâu cũng có cướp bóc nhỉ!”
Ngô Bình lắc đầu rồi cất bước, anh vừa vào đây thì đã thấy trật tự thiên đạo hoàn chỉnh đã biến mất, thay vào đó là một trạng thái hệt như ở Khuyên giới. Nhưng nó lại khiến anh thấy rất khó chịu, như một người sống trong môi trường trong lành đã lâu bốc hít phải hơi khói của khí thải.
Nhưng tu vi của anh đã khôi phục, anh mở Động Thiên rồi lấy roi Bách Thảo, thần lò Long Hổ và ít dược liệu ra, tiện thể còn lấy vài thứ đồ cần dùng, sau đó cất hết chúng vào trong nhẫn trữ đồ và vòng trữ đồ, gần như đã lấp đầy không gian bên trong.
Anh làm đúng như lời Chu Ngọc Nhan nói, lấy đồ xong là đi luôn. Nhưng anh mới đi được vài bước thì đã có hai tu sĩ xông ra chặn đường, một tên trong số đó cười khẩy nói: “Này cậu bạn, lấy được thứ gì rồi, bỏ đây cho bọn tôi xem nào”.
Ngô Bình bật cười nói: “Được thôi, đây này”, nói rồi, anh tát lên mặt hắn.
Phụt!
Đầu tên đó nghẹo sang một bên rồi bay xa, chết ngay tại chỗ.
Tên còn lại thấy thế thì sợ hãi hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình mặc kệ gã rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Anh vừa ra ngoài thì tu vi đã trở lại cảnh giới Linh Biến, Động Thiên cũng đóng chặt.
Chu Ngọc Nhan hỏi: “Lấy được chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta đi thôi”.
Hai người vừa định rời đi thì thấy có mấy độn quang đáp xuống, có ba người xuất hiện, một người thanh niên trong số đó cười lạnh nói: “Mau giao hết đồ lấy được ra đây, không sẽ chết ngay lập tức!”
Nghe thấy thế, Chu Ngọc Nhan biến sắc mặt rồi nhỏ giọng nói: “Công tử, họ là người của điện Long Vương”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Điện Long Vương là nơi nào?”
Chu Ngọc Nhan thở dài: “Một trong năm thế lực lớn nhất ở Thiên Ngoại Thiên, họ có Chân Tiên trấn thủ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Có Chân Tiên thì được phép cướp của người khác à?”
Chu Ngọc Nhan: “Họ muốn thì mình cho đi, chúng ta không đánh lại họ được đâu”.
Ngô Bình không nhiều lời mà kéo Chu Ngọc Nhan bỏ đi, một tia chớp loé lên.
Người kia chưa nói xong đã thấy nhóm Ngô Bình bỏ đi nên tức tối nói: “Bắt lại!”
Song người này mới là Địa Tiên, tu vi còn kém xa Ngô Bình nên sao bắt anh được? Chờ khi họ đuổi theo thì Ngô Bình và Chu Ngọc Nhan đã đi tận đâu rồi.
Vài tiếng sau, Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình đã xuất hiện ở một thành phố có quy mô rất lớn tên là thành Ngọc Hoàng.
Đây là một tỏng bốn thành chính của Thiên Ngoại Thiên, trong thành có Ngọc Hoàng Tông - một trong năm thế lực đỉnh cấp ở đây. Ngọc Hoàng Tông cũng do khách tu xây dựng và là một môn phái khá mạnh trong năm thế lực lớn.
Đến đây rồi, Ngô Bình phát hiện nơi này sầm uất hơn thành Thanh Giang nhiều, người dân cũng đông hơn gấp mấy chục lần. Hơn nữa, anh có thể dễ dàng thấy các khách tu ở đây.
Thành Ngọc Hoàng chính là điểm đến của Chu Ngọc Nhan, vì mục tiêu của cô ấy là gia nhập Ngọc Hoàng Tông.
Đưa Chu Ngọc Nhan đến đây xong, Ngô Bình đã mua nhà trong thành. Nhà ở đây không rẻ, đã tốn của anh 50 viên linh thạch và 30 nghìn lượng vàng. Nếu chỉ có vàng không thì không mua được nhà ở đây.
Mua nhà xong thì họ ăn ở cũng thuận tiện hơn.
Cuối cùng cũng ổn định, Chu Ngọc Nhan đi tham gia khảo hạch tuyển chọn của Ngọc Hoàng Tông, còn Ngô Bình ở nhà tu luyện.
Anh lấy thần lò Long Hổ ra rồi bỏ dược liệu đã mua vào rồi nổi lửa. Đây là lần đầu, anh luyện đan ở thế giới có thiên đạo hoàn chỉnh nên cảm thấy hơi là lạ.
Luyện đan xong, anh mới phát hiện luyện đan ở đây khó hơn ở Khuyên giới. Vì luyện đan ở đây liên quan đến thiên đạo, vì thế yêu cầu về tay nghề cũng cao hơn.
Lò thứ nhất, Ngô Bình chỉ luyện chế Nguyên Khí Đan đơn giản, nhưng thành phẩm chỉ là đan dược tam phẩm, đến anh cũng phải bất ngờ khi thấy kết quả kém cỏi này.
Vì thế, anh tiếp tục luyện lò thứ hai, thứ ba, đến lò thứ năm thì mới cho ra đan dược nhất phẩm, nhưng còn xa mới đến cấp vương phẩm.
Lúc này trời cũng đã rối, còn Chu Ngọc Nhan thì ủ rũ về nhà.
Ngô Bình vội hỏi: “Sao rồi? Có trúng không?”
Chu Ngọc Nhan thở dài: “Tư chất của tôi thường quá nên họ không nhận”.
Ngô Bình cau mày: “Khó thế à?”
Chu Ngọc Nhan: “Thôi vậy, không gia nhập Ngọc Hoàng Tông thì tôi cũng tu luyện được mà”.
Ngô Bình đưa đan dược cho cô ấy rồi nói: “Đây là đan dược tam phẩm tôi luyện ở lò đầu tiên đấy”.
Chu Ngọc Nhan chấn động nói: “Cái gì? Đan dược tam phẩm cơ à! Anh giỏi thế!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Giỏi cái gì? Trước kia, tôi mà luyện ra đan dược tam phẩm thì đã ném đi ngay rồi”.
Chương 1562: Ngọc Hoàng Tông
Chu Ngọc Nhan nhìn Ngô Bình như nhìn một con quái vật rồi nói: “Công tử, anh có biêt ở Thiên Ngoại Thiên, đan dược tam phẩm là rất hiếm không? Hầu hết đan dược chỉ ở cấp ngũ phẩm hoặc thậm chí là bất nhập phẩm! Các đan dược được bán trên thị trường toàn là cấp bất nhập phẩm. Dù là đan dược ngũ phẩm cũng chỉ có đệ tử của các thế lực lớn mới mua được”.
Ngô Bình ngẩn ra nói: “Gì đến mức ấy? Nói như cô thì đan dược nhất phẩm ngang với hàng hiếm à?”
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Theo tôi biết thì chỉ có ba thầy luyện đan ở Thiên Ngoại Thiên có thể luyện chế ra đan dược nhất phẩm thôi”.
Ngô Bình chớp mắt, vậy thì trình độ luyện đan của anh quá siêu rồi còn gì.
Ngô Bình: “Tôi tặng cô bình đan dược tam phẩm này đấy, ngày mai tôi muốn đến chỗ thử luyện, đến đó đi thế nào?”
Chu Ngọc Nhan: “Có nhiều nơi thử luyện lắm, hầu hết các thành phố lớn đều có lối vào, chỉ cần nộp một viên linh thạch là xong”.
Ngô Bình: “Vậy thì thành Ngọc Hoàng cũng có lối vào à?”
“Ừ, nhưng tôi khuyên anh nên chờ thêm. Anh hãy gia nhập Ngọc Hoàng Tông trước rồi đi thử luyện sau. Khi trở thành đệ tử của Hoàng Ngọc Tông rồi thì anh sẽ an toàn ở nơi thử luyện hơn. Hơn nữa, đệ tử của Hoàng Ngọc Tông đều thử luyện theo nhóm nên sẽ dễ hỗ trợ cho nhau”.
Ngô Bình: “Ngọc Nhan, gia nhập Hoàng Ngọc Tông thì có lợi ích gì?”
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Đương nhiên là tài nguyên rồi, Hoàng Ngọc Tông là một môn phái đỉnh cấp nên họ có nhiều tài nguyên lắm, chỉ cần anh có biểu hiện xuất sắc thì sẽ nhận được tài nguyên lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy đúng là mình đang rất cần tài nguyên tu hành ở đây nên nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đi thử”.
Tối đó, anh tiếp tục tu luyện để mở thần cung và ngưng kết thần thai. Vì anh đã trùng sinh nên mọi thiếu sót trước đó đều đã được bù đắp rồi.
Ngưng kết thần thai xong, Ngô Bình lấy cuốn Bất Tử Kinh ra luyện.
Bất Tử Kinh có chín tầng, với tu vi hiện giờ thì Ngô Bình chỉ có thể tu luyện được ba tầng đầu.
Tầng thứ nhất có tên là Bách Chú Trí Thân, yêu cầu Ngô Bình phải tu luyện một trăm loại chú pháp. Các chú pháp này đều giúp tăng sức mạnh cho cơ thể. Sau khi luyện đến đại thành, đao kiếm không thể làm anh bị thương, còn nếu bị thương thì càng bị thương nặng thì hồi phục xong càng khoẻ hơn.
Hiểu một cách đơn giản là anh càng bị đánh thì càng khoẻ, nhưng một trăm loại chú pháp này không hề dễ luyện một chút nào. Ví dụ như chú pháp đầu tiên, khi tu luyện rất khó tập trung tinh thần. May mà Ngô Bình có nhiều tài năng cùng nền tảng vững chắc nên chưa tới nửa tiếng, anh đã luyện xong.
Tiếp đến chú pháp thứ hai, thứ ba. Tới sáng sớm ngày hôm sau thì anh đã tu luyện xong 37 chú pháp. Các chú pháp này khiến cơ thể anh đã hoàn toàn khác trước, chúng có lực phản rất mạnh với thương tích, thậm chí còn miễn dịch.
Hôm nay, Ngô Bình sẽ đến Hoàng Ngọc Tông thử xem có thể được chọn làm đệ tử hay không, nếu thành công thì sau này anh sẽ có tài nguyên miễn phí để sử dụng.
Có cả đống người đang xếp hàng trước cổng của Hoàng Ngọc Tông, Ngô Bình hỏi thăm mới biết phí đăng ký là mười nghìn lạng vàng. Nhưng phải đến 90 phần trăm số người đăng ký đều tạch, chỉ có một số ít là được chọn làm đệ tử.
Ngô Bình cũng xếp hàng, sau gần hai tiếng chờ đợi thì mới đến lượt anh. Anh vừa đi vào thì chợt có một người ở cạnh đó lao ra rồi chen lên trước mặt anh, sau đó ném ngân phiếu ra rồi nói: “Tôi”.
Ngô Bình nổi giận, anh là một người rất tuân thủ quy tắc, vì thế đã tóm cổ tên đó rồi quẳng hắn sang một bên.
Vèo!
Tên đó bị ném xa vài trăm mét rồi ngã mạnh xuống đất, sống dở chết dở.
Ném tên đó đi xong, Ngô Bình đưa ngân phiếu cho người phụ trách rồi nhận một thẻ bài, người phụ trách nói: “Ra sau kiểm tra”.
Anh cầm thẻ bài rồi đi qua một con đường, sau đó tới một đại sảnh, ở đây có một nhóm người đang xếp hàng chờ kiểm tra. Thứ dùng để kiểm tra là một cổng vòm màu vàng, người vào kiểm tra sẽ đi qua cái cổng ấy rồi được một tia sáng quét toàn thân, sau đó đứng trước một cái gương ở bên cạnh để xem thông tin quét được.
Ngô Bình nhìn một lúc thì thấy có một cái bảng gần đó có giới thiệu về bài kiểm tra này. Thì ra, cái cổng vòm kia có tên là công kiểm tra thiên bẩm. Bất kỳ ai đi qua, nó cũng có thể đánh giá được người ấy có thiên bẩm hay không. Cái cổng này chia thiên bẩm của tu sĩ thành các cấp như bất nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.
Hầu hết mọi người đi qua đều nhận được kết quả là bất nhập phẩm, thi thoảng mới có một tu sĩ hạ phẩm, còn trung phẩm thì từ lúc Ngô Bình vào đây chưa thấy có ai cả.
Loáng cái đã đến lượt anh, anh cũng bước chầm chậm qua cánh cổng ấy như bao người khác. Khi anh vừa đi xuyên qua, cánh cổng đã phát sáng rất mạnh, cạnh đó còn bốc lên ngọn lửa màu tím, tu sĩ phụ trách kiểm tra này giật bắn mình rồi vội né đi.
Nhưng cánh cổng chỉ bốc lên ngọn lửa vậy thôi chứ không có gì thay đổi, tuy nhiên khi người phụ trách nhìn thấy kết quả hiện thị trên gương thì đã phải sững sờ.
Vì trên đó xuất hiện hai chữ: Thánh phẩm!
Người đó ngẩn ngơ mất mấy giây rồi kéo Ngô Bình lại, tươi cười nói: “Mời đi theo tôi!”
Ngô Bình bị người đó lôi kéo thì thấy khó chịu, anh đi một đoạn rồi vùng tay ra hỏi: “Anh định dẫn tôi đi đâu?”
Người kia cười nói: “Đi gặp tông chủ”.
Ngô Bình tò mò nói: “Tôi mới kiểm tra có một vòng mà đã được gặp tông chủ rồi à?”
Người kia vội nói: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Phạm Chí - người phụ trách kiểm tra. Tông chủ có lệnh, nếu có tu sĩ cấp siêu phẩm xuất hiện thì phải dẫn đến gặp người ngay”.
Ngô Bình: “Cấp thánh phẩm ban nãy là thuộc siêu phẩm à?”
Phạm Chí cười nói: “Đúng, siêu phẩm chia thành các cấp nhỏ là ngọc phẩm, thánh phẩm và thiên phẩm. Cậu là cấp thánh phẩm, vậy là thiên tài rồi đấy”.
Ngô Bình: “Trên đó vẫn còn một cấp thiên phẩm nữa mà”.
Phạm Chí: “À, thật ra cánh cổng gặp trục trặc nên chỉ kiểm tra được đến cấp thánh phẩm thôi, không lên được nữa”.
Ngô Bình không hỏi thêm nữa mà đi theo Phạm Chí lòng vòng một hồi, cuối cùng họ đã đến trước một đại điện. Phạm Chí không đi vào ngay mà cung kính nói ở bên ngoài: “Tông chủ, hôm nay có một thiên kiêu cấp thánh phẩm xuất hiện, đệ tử đã dẫn đến đây rồi ạ”.
Một giọng nói vọng từ trong ra: “Ừm, bảo cậu ấy vào đây”.
Phạm Chí: “Cậu vào đi”.
Ngô Bình đi vào bên trong thì thấy rất tối, có một ông lão đang ngồi ở giữa đại điện. Anh nhìn kỹ thì thấy nửa thân dưới của ông ấy đã hoá đá, chỉ còn nửa thân trên cử động được.
Ông lão có vẻ hiền từ, lông mi lông mày đã bạc trắng, ông ấy cười nói: “Chào cậu”.
Ngô Bình chắp tay: “Tham kiến tông chủ!”
Ông lão: “Tôi là Dương Thiên Hoá, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Lý Huyền Bình, đến từ đại lục Côn Luân”.
Ông lão gật đầu: “Ra là tu sĩ Côn Luân. Ha ha, thật ra sư tổ của Hoàng Ngọc Tông cũng đến từ Côn Luân đấy”.
Ngô Bình: “Sư tổ ạ? Đó là người sáng lập ra Hoàng Ngọc Tông ư?”
Ông lão: “Đúng thế, truyền thuyết về Ngọc Hoàng Đại Đế ở Côn Luân là nói về sư tổ Ngọc Hoàng đấy”.
Ngô Bình: “Vậy Ngọc Hoàng cũng là người của Khuyên giới ạ?”
Ông lão: “Ngọc Hoàng tu luyện thành công xong thì Khuyên giới mới xuất hiện, người chính là một trong số những người đã khởi xướng ra kế hoạch Thiên Ngoại Thiên”.
Ngô Bình: “Ra là vậy, tôi từng đọc sổ tay của Ngọc Hoàng ở Côn Luân”.
Ông lão cười nói: “Quả nhiên là cậu có duyên với Ngọc Hoàng. Lý Huyền Bình, cậu có muốn trở thành đệ tử của Hoàng Ngọc Tông không?”
Đó chính là mục đích của Ngô Bình nên anh nói ngay: “Có ạ”.
Ông lão: “Tốt, từ giờ cậu sẽ được tu hành ở điện Ngọc Hoàng. Ở đây, cậu sẽ có cơ hội lĩnh ngộ truyền thừa của Ngọc Hoàng, còn lĩnh ngộ được bao nhiêu là phụ thuộc cả vào cậu”.
Chương 1563: Phi Thiên Chân Nhân
Ngô Bình: “Tiền bối, điện Thiên Trạch nằm ở đâu?”
Dương Thiên Hóa: “Cậu chỉ cần đi tới nơi rèn luyện lúc trước, tìm kiếm mảnh truyền thừa ờ đó, khi cậu đã gom đủ mảnh truyền thừa thì có thể mở ra cánh cửa truyền thừa. Sau khi tiến vào cánh cửa truyền thừa, cậu sẽ có thể tìm được truyền thừa của ba cường giá tối cao, một trong ba cường giả này chính là người của điện Ngọc Hoàng nhưng tôi có quyền lực trực tiếp đưa cậu vào trong điện Ngọc Hoàng tu hành”.
Ngô Bình: “Còn hai cường giả tối cao khác thì sao, cũng là nhân vật cỡ Ngọc Hoàng à?”
Dương Thiên Hóa: “Hai vị khác lần lượt là Câu Trần đại đế, Tử Vi đại đế, ba vị đại đế đều có những lĩnh vực sở trường riêng. Nếu cậu có thể hợp nhất ba truyền thừa này thì sẽ đạt được thành tựu có một không hai, vượt qua người đi trước”.
Ngô Bình: “Tiền bối, trước tôi thì có ai từng bước qua cánh cửa truyền thừa chưa?”
Dương Thiên Hóa: “Có, hơn nữa số lượng còn rất nhiều. Tiếc là chẳng ai trong số đó tìm được trung tâm của truyền thừa, nhiều nhất cũng chỉ là chút thành tựu mặt ngoài thôi. Tư chất của cậu bất phàm, lần này đi chắc chắn sẽ có thu hoạch!”
Ngô Bình: “Nếu đã vậy, tôi xin đi điện Ngọc Hoàng thử một lần!”
Dương Thiên Hóa: “Được, cậu có thể đi điện Ngọc Hoàng bất cứ lúc nào!”
Ngô Bình: “Tiền bối, thân thể ông đã hóa đá, việc này có liên quan gì với việc tu luyện không?”
Dương Thiên Hóa khẽ khàng thở ra: “Truyền thừa Ngọc Hoàng vô cùng huyền bí, tôi đã cưỡng ép tu luyện nên mới biến thành dáng vẻ hiện tại. Tiểu hữu, nếu có được truyền thừa của Ngọc Hoàng, hãy giải thoát cho tôi nhé!”
Ngô Bình: “Được, đến lúc đó tôi sẽ trị liệu cho tiền bối!”
Dương Thiên Hóa lấy ra một bùa ngọc, đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Cậu kích hoạt bùa ngọc này là có thể trực tiếp tới điện Ngọc Hoàng!”
Ngô Bình đưa hai tay ra nhận: “Tạ ơn tông chủ!”
“Tôi sẽ phái người của mình dẫn cậu đi hiểu biết các nơi trong điện Ngọc Hoàng”.
Một người đàn ông trung niên to cao đi tới, ông ta thi lễ với Dương Thiên Hóa.
Dương Thiên Hóa: “Trưởng lão viên, sau này cậu ta sẽ là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông, thương lượng về việc thu xếp thân phận đi nhé!”
Trưởng lão Viên đáp: “Vâng thưa tông chủ, chúng tôi lập tức sắp xếp!”
Ngô Bình đi theo trưởng lão kia tới một đại điện, trưởng lão không nói gì, chỉ lo đi đường. Khi tới một sân nhỏ, ông ta thản nhiên nói: “Nghe nói thành tích kiểm tra của cậu không tệ?”
Ngô Bình cũng đã cảm giác được là trưởng lão này không mấy thân thiện với mình, hơn nữa ông ta có vẻ không quá kính trọng tông chủ Dương Thiên Hóa.
Anh đáp: “Phải!”
Trưởng lão Viên: “Tông chủ có cho phép cậu tiến vào điện Ngọc Hoàng không?”
Ngô Bình: “Có!”
Trưởng lão Viên cười lạnh: “Người người đều muốn tới điện Ngọc Hoàng nhưng lại lo biết truyền thừa nơi ấy không phải là thứ mà người thường có thể hưởng được. Không có số mạng đó thì chẳng khác nào đi chịu chết, tôi nghĩ cậu nên thận trọng suy xét. Đúng rồi, sau này cậu sẽ là đệ tử sơ cấp, nơi này là nơi ở của cậu, không có gì thì đừng chạy lung tung. Tôi sẽ cho người chỉ bảo cậu!”
Nói xong, trưởng lão Viên này rời đi.
Ngô Bình vào trong sân nhỏ của mình, phát hiện điều kiện nơi này rất bình thường, chắc là nơi ở của đệ tử cấp thấp.
Mấy phút đồng hồ sau, một thanh niên đi tới, cười nói: “Tôi là trưởng lão phụ trách giải quyết những sự vụ của đệ tử cấp thấp, tên là Chu Duyên Niên, sau này có việc gì cứ tới tìm tôi!”
Người này mang tới những vật dụng cần thiết cho Ngô Bình như nhẫn chứa đồ, lệnh bài để ra vào Ngọc Hoàng Tông, đồng phục đệ tử, tài nguyên tu luyện...
Sau khi để lại đồ đạc, Chu Duyên Niên rời đi, tuy Ngô Bình cảm thấy những người này không coi trọng mình nhưng anh cũng chẳng quan tâm mấy. Cầm lệnh bài lên, anh rời đi Ngọc Hoàng Tông, đi tìm Chu Ngọc Nhan.
Đến nơi, Chu Ngọc Nhan đang tu luyện, thấy anh về thì vội hỏi: “Có thành công không?”
Ngô Bình đưa lệnh bài cho cô ấy xem, cười nói: “Đệ tử cấp thấp!”
Chu Ngọc Nhan có chút khó hiểu: “Tư chất của anh tốt vậy thì sao lại là đệ tử cấp thấp?”
Ngô Bình: “Ai mà biết, ở đó có một trưởng lão họ Viên, cô từng nghe nói chưa?”
Vì gia nhập Ngọc Hoàng Tông, Chu Ngọc Nhan đã tìm hiểu rõ ràng nhiều việc, cô ấy nói: “Người anh nói là trưởng lão Viên Diệu Chân à, ông ta là trưởng lão có quyền lực lớn nhất chỉ sau tông chủ. Hai mươi mấy năm nay, tông chủ mặc kệ mọi thứ nên trưởng lão Viên gần như cũng đã thành tông chủ, chuyện gì cũng do ông ta định đoạt”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Chả trách ông ta lại chẳng tôn trọng tông chủ bao nhiêu. Tông chủ kêu ông ta thu xếp cho tôi, rõ ràng là đang bảo ông ta chiếu cố quan tâm nhưng người này lại cho tôi làm đệ tử cấp thấp”.
Chu Ngọc Nhan suy tư một lát mới thở dài một hơi: “Tông chủ đúng là đa mưu túc trí!”
Ngô Bình: “Xin chỉ giáo thêm!”
Chu Ngọc Nhan: “Anh nghĩ xem, một đệ tử thiên tài bị đối xử như thế, trong lòng anh nhất định sẽ ôm oán hận? Mà một thiên tài thật sự sẽ không bị mai một, chẳng bao lâu sau, anh nhất định sẽ quật khởi. Đến lúc đó, anh sẽ đối đầu với Viên Diệu Chân, trở thành đồng minh của tông chủ”.
Ngô Bình thở dài: “Đúng là cáo già!”
Chu Ngọc Nhan: “Công tử, anh có tính toán gì về bước tiếp theo không, ở lại điện Ngọc Hoàng để tu luyện à?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ tới điện Ngọc Hoàng, tôi muốn xem thử truyền thừa của Ngọc Hoàng đại đế khó lấy cỡ nào!”
Chu Ngọc Nhan: “Thật ra ấy, một trong những nguyên do Viên Diệu Chân coi thường anh là do từ xưa tới nay, không ai có thể thật sự tìm được truyền thừa của Ngọc Hoàng, trong đó có không ít thiên tài đứng đầu. Thật ra năm đó Viên Diệu Chân cũng từng là một thiên kiêu, từng đi điện Ngọc Hoàng rồi. Đương nhiên ông ta không thu hoạch được gì, hơn nữa còn chưa rõ toàn bộ điện Ngọc Hoàng đâu”.
Ngô Bình: “Thế nên ông ta cho rằng tôi cũng sẽ không đạt được gì!”
Chu Ngọc Nhan: “Điều này cũng không kỳ quái, tìm được truyền thừa trong điện Ngọc Hoàng là một việc cực khó thành công”.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Ngô Bình trở lại phòng tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, đả thông những thần khiếu còn lại.
Lần tu luyện này kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, cuối cùng anh cũng đả thông tất cả thần khiếu, sau đó thuận lợi tiến vào cấp bậc, cảnh giới tiếp theo. Cảnh giới Chân Nhân tầng một này được gọi là Phi Thiên Chân Nhân.
Phi Thiên Chân Nhân chính là đỉnh ở đây, không phải bầu trời mà là thiên giới mênh mông, vũ trụ khôn cùng, đây là một dạng thể hiện lực lực mạnh mẽ.
Phi Thiên Chân Nhân là phải có thần hải trong cơ thể. Có thần hải thì tương đương sẽ có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.
Nhưng trước khi thành Phi Thiên Chân Nhân, Ngô Bình phải tiếp tục tu luyện thai thần, cuối cùng thai thần biến thành thần anh.
Lúc này, trong đỉnh bầu trời bỗng xuất hiện sấm chớp, Ngô Bình sắp phải chịu lôi kiếp rồi.
Anh đã trải qua những việc này nên trong lòng cũng bình thản, đi vào nơi hoang vu, hứng ấy sự trui rèn của sấm sét.
Quá trình độ lôi kiếp rất thuận lợi, không khác lần trước là mấy, anh thành công tiến vào cảnh giới Thần Hóa, đến lúc này, anh đã khôi phục tu vi trước kia, Dương Thần lại xuất hiện,
Sau khi Dương Thần xuất hiện, Ngô Bình mới bắt đầu mở ra, đột phá lên cảnh giới Phi Thiên Chân Nhân.
Dương Thần truyền vào cơ thể, mở ra một không gian trong não của anh. Dương Thần không ngừng phóng ra sức mạnh tinh thần ở trong đó. Những sức mạnh tinh thần này biến thành một đại dương trong không gian, được gọi là thần hải.
Thần hải càng lớn, tinh thần Phi Thiên Chân Nhân càng mạnh, tu vi càng cao.
Trong quá trình trùng tu, cơ thể, tinh thần Ngô Bình đều được Thiên Đạo trui rèn, thay da đổi thịt.
Tới tận lúc này, anh mới quyết định đi tới điện Ngọc Hoàng.
Anh lấy ra một bùa ngọc, truyền chân lực vào, bùa ngọc biến thành một luồng sáng bao bọc toàn thân anh, anh biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau, Ngô Bình xuất hiện trong một đại điện. Trong đại điện có một pho tượng người to lớn, đầu đội mũ miện kim loại màu tím, mặc áo bào màu vàng rộng rãi, mặt vuông tai lớn, mang theo uy nghiêm vô ngần, làm cho người nhìn lên nảy sinh lòng thần phục.
Chương 1564: Ngọc Hoàng đại đế
Pho tượng bỗng biến thành người.
Người kia mỉm cười: “Cậu nhóc, cậu đến từ đâu?”
Tim Ngô Bình đập loạn: “Ông là Ngọc Hoàng đại đế ư?”
Người kia nói: “Ngọc Hoàng Đại Đế? Ha ha, coi bộ cậu đến từ đại lục Côn Luân rồi”.
Ngô Bình hít sâu một hơi: “Hóa ra đại đế vẫn còn ở Nhân thế!”
Ngọc Hoàng đại đế mỉm cười: “Người khác khó mà hại được người như ta, thế nên ta cứ sống vậy thôi. Chẳng qua ta tự phong ấn bản thân bên trong điện Ngọc Hoàng này, nếu thời điểm chưa chín muồi thì ta không thể đi ra ngoài”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng tiền bồi, phải chăng mỗi người tới đây đều có thể nhìn thấy ông ư?”
Ngọc Hoàng đại đế cười đáp: “Tất nhiên không rồi. Chỉ có những ai có tư chất tốt thì mới có thể nhìn thấy bổn tôn. Cậu là người thứ ba nhìn thấy ta đó nhóc à”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng tiền bối, tôi từng đọc được sổ tay mà ông biên soạn”.
Ngọc Hoàng đại đế bật cười “ha ha”: “Không tệ, xem ra cậu và ta cũng có duyên. Nhóc này, cậu tên gì thế?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Lý Huyền Bình”.
Ngọc Hoàng đại đế: “Chắc hẳn cậu cũng biết dự tính ban đầu khi bọn ta thành lập Thiên Ngoại Thiên nhỉ?”
Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối biết sơ sơ, vì ông muốn tạo ra một nơi có thiên đạo hoàn chỉnh cho những người xuất sắc nhất của Nhân tộc”.
Ngọc Hoàng đại đế: “Người có thể dẫn dắt nhân loại tiến lên, giúp nhân loại mạnh mẽ hơn vĩnh viễn chỉ là thiểu số. Mấy người bọn ta cùng thương lượng, quyết định mở ra một không gian như vậy, đặt tên là Thiên Ngoại Thiên. Sau đó, bọn ta đã chọn ra vài người ở mỗi Khuyên giới, bảo bọn họ lựa chọn thiên tài, đưa tới Thiên Ngoại Thiên tu luyện”.
Ngô Bình: “Tiền bối tài trí và mưu lược kiệt xuất, đó chính là may mắn của Nhân tộc chúng ta!”
Ngọc Hoàng đại đế: “Nhưng chuyện này vẫn bị cường giả Thần tộc phát hiện, thế nên Thần tộc đã hạ lời nguyền vô cùng độc ác lên ta. Vì để tránh né lời nguyền đó, ta đã ẩn thân nơi đây, tiện thể chỉ dạy cho thiên tài của Nhân tộc. Tiếc là đã điều năm như vậy mà chưa có một ai khiến ta hài lòng. Trái lại là cậu đó, nom cậu có vẻ khá được”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng tiền bối, liệu vãn bối có thể nhận được truyền thừa của ông không ạ?”
Ngọc Hoàng đại đế: “Nhưng cậu có thể nhận được bao nhiêu thì phải phụ thuộc vào số mệnh của cậu”.
Trong lòng Ngô Bình khẽ động: “Tiền bối, cảnh giới của ông chính là Thánh Hoàng ư?”
Ngọc Hoàng đại đế: “Quả thật ta đúng là Thánh Hoàng”.
Ngô Bình: “Vãn bối từng lấy được một bộ công pháp có tên là Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, tiền bối có biết nó không ạ?”
Ngọc Hoàng đại đế cười đáp: “Đây là công pháp của Chân Hoàng, quả nhiên cậu là người may mắn. Thánh Hoàng bọn ta thực chất chính là những người thừa kế sức mạnh Chân Hoàng. Nếu cậu đã có truyền thừa của Chân Hoàng vậy thì tất nhiên cũng sẽ tiếp nhận được sức mạnh của ta”.
Dứt lời, ông ta liền đặt một bàn tay lớn lên đỉnh đầu Ngô Bình, một luồng gió mát như sức mạnh tiến vào thân thể anh, dần dần lan tới khắp các tế bào bên trong.
Ngô Bình cảm thấy vô cùng thoải mái, thư thái toàn thân.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, Ngọc Hoàng đại đế bỏ tay ra, cười nói: “Thể chất của cậu quả nhiên cũng được chế tạo riêng. Hay lắm”.
Ngô Bình ngây ra: “Tiền bối, ông đã truyền truyền thừa cho vãn bối rồi ư?”
Ngọc Hoàng đại đế cười nói: “Truyền thừa của ta nhuận vật vô thanh, đã được cậu hấp thu toàn bộ. Nhưng chỉ khi cậu đạt tới giai đoạn tu luyện tương ứng thì mới mở ra được truyền thừa của ta”.
Ngô Bình còn muốn hỏi thêm gì đó, song Ngọc Hoàng đại đế đã vung tay lên: “Đi đi”.
Anh cảm nhận được trời đất quay cuồng, đến lúc mở mắt ra thì đã quay về địa phương trước đó.
Sau khi ngẩn người mấy giây tại chỗ, anh liền quay về nhà mình.
Chu Ngọc Nhan đang luyện công, thấy anh về liền vội vàng ra coi, cất lời hỏi han: “Anh vừa tới điện Ngọc Hoàng rồi ư?”
Ngô Bình: “Đi qua rồi”.
Chu Ngọc Nhan: “Vậy cô thu hoạch được gì?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Không có cảm giác gì hết”.
Anh không nói dối, lúc anh tiếp nhận truyền thừa quả thật không hề cảm nhận được gì cả.
Chu Ngọc Nhan hơi lộ vẻ thất vọng, nói: “Nghe đồn những người nhận được truyền thừa sẽ cảm thấy thân thể rất đau đớn. Xem ra anh không nhận được truyền thừa gì rồi”.
Ngô Bình cười: “Đều có số cả, không nhắc tới nó nữa”.
Chu Ngọc Nhan: “Tôi thấy vẫn nên tới nơi thử luyện thì hơn, để thử vận may xem sao”.
Ngô Bình: “Tính sau đi”.
Ngồi được một lát, thấy vẫn còn sớm nên anh liền đi tới Ngọc Hoàng tông một chuyến.
Anh quay về nơi ở của mình thì có một trưởng lão tên Chu Duyên Niên tới tìm: “Trưởng lão Viên bảo tôi tới hỏi thăm, có phải cậu mới tới điện Ngọc Hoàng không?”
Ngô Bình thở dài, đáp: “Đến rồi”.
“Có thu hoạch gì không?”, anh ta tiếp tục hỏi.
Ngô Bình: “Không có, vừa mới vào thì bị một luồng sức mạnh đẩy ra ngoài”.
Tất nhiên anh sẽ không nói thật, vì dù sao vị trưởng lão họ Viên kia cũng không ưa thích gì anh.
Chu Duyên Niên cười nói: “Đừng nhụt chí, phần lớn mọi người đều vậy mà”.
Sau khi hỏi đáp vài lời, Chu Duyên Niên liền rời đi, tới gặp Viên Diệu Chân.
Lúc này, Viên Diệu Chân đang ngồi ngay ngắn trong điện cùng một vài vị trưởng lão của tông môn. Chu Duyên Niên tiến vào rồi cất lời: “Trưởng lão Viên, đệ tử mới tới kia đã tới điện Ngọc Hoàng rồi. Đúng như ông dự đoán, cậu ta không nhận được gì hết”.
Viên Diệu Chân: “Trên người cậu ta có thay đổi gì so với lần trước không?”
Chu Duyên Niên: “Không thay đổi gì hết”.
Viên Diệu Chân cười lạnh: “Thiên tài gì đã sao? Không nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng, trong mắt ta chẳng là cái thá gì hết!”
Chu Duyên Niên: “Trưởng lão Viên, vậy nên xử lý kẻ này thế nào ạ?”
Viên Diệu Chân: “Chẳng phải cậu ta còn chưa thử luyện đấy sao? Ngươi dẫn cậu ta tới nơi thử luyện đi”.
Chu Duyên Niên nở nụ cười: “Hiểu rồi ạ”.
Ngô Bình vừa ngâm cho mình một chén trà thì Chu Duyên Niên lại tới, anh ta nói: “Thử luyện của Ngọc Hoàng tông bình thường đều do một nhóm người cùng thực hiện, làm vậy sẽ giúp giảm bớt nguy hiểm. Lý Huyền Bình, cậu muốn thử không?”
Ngô Bình: “Tôi đang chuẩn bị cho việc thử luyện, có thể tham gia”.
Chu Duyên Niên: “Được, một canh giờ sau xuất phát, cậu chuẩn bị đi. Lúc đó tôi sẽ tới gọi cậu”.
Thấy anh ta rời khỏi, Ngô Bình liền lặng lẽ đi vào đại điện của Dương Thiên Hóa.
Anh vừa xuất hiện thì Dương Thiên Hóa đã cười hỏi: “Cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Tôi tới điện Ngọc Hoàng rồi”.
Mắt Dương Thiên Hóa sáng lên: “Ồ, vậy cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình không đáp thẳng, chỉ nói là: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể chữa trị cho ông, thế nhưng ông cùng đừng quá lo lắng, trong vòng một, hai năm nữa ta sẽ lại tới”.
Dương Thiên Hóa cười nói: “Được, lão phu chờ cậu ở đây”.
Nửa canh giờ sau, Chu Duyên Niên đi tới sân viện của Ngô Bình. Tiếp đó, anh đi theo anh ta vào một sân viện rất lớn, trong đó đã có bảy tu sĩ.
Chu Duyên Niên nói: “Tám người các cô cậu chung nhóm, cùng tiến về nơi thử luyện. Hiện giờ ta sẽ nói qua về quy tắc…”
Ngô Bình đánh giá bảy người còn lại, có ba nữ bốn nam, cả đám đều rất kiêu ngạo, nhìn anh bằng nửa con mắt. Điều này cũng khó trách vì cả bảy người này đều là đệ tử cấp cao, chỉ mình anh là đệ tử cấp thấp. Ngô Bình cũng chẳng buồn để ý tới họ, mà một mình đứng một bên.
Sau khi nói xong một tràng dài, Chu Duyên Niên liền dẫn mọi người tới nơi thử luyện.
Bay trên không chừng hơn hai canh giờ, trước mặt họ liền xuất hiện một ngọn núi lớn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Khi tới chân núi, Chu Duyên Niên cất lời: “Trước mặt chính là nơi thử luyện, các cô các cậu có thể vào đó. Nhớ kỹ lời ta, đồng môn phải giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể nâng cao tỉ lệ sống sót”.
Tám người sóng vai bước vào làn sương mù dày đặc và cuồn cuộn, biến mất khỏi tầm mắt của Chu Duyên Niên.
Đi thêm một đoạn, trong bảy người có một nam tu đột nhiên đứng khựng lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi cất lời: “Đệ tử cấp thấp, cậu tên gì?”
Đối phương xẵng giọng hỏi câu này, tỏ ra cực kỳ coi thường Ngô Bình.
Ngô Bình cũng không để ý, chỉ đáp: “Lý Huyền Bình”.
Người này nói: “Cậu là người địa vị thấp nhất, tu vi kém nhất trong chúng ta, thế nên phải phục tùng mệnh lệnh của bọn tôi, hiểu chưa hả?”
Chương 1565: Khu rèn luyện kỳ lạ
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng Tông từ khi nào đã quy định đệ tử cấp thấp nhất định phải phục tùng đệ tử cấp cao?”
Người này nghe Ngô Bình lại dám cãi lại thì nổi giận: “Ranh con, ngứa đòn rồi phải không?”
Hắn ta lập tức đi qua, nâng tay định tát Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng, ra tay sau nhưng cú tát lại đến trước, anh thẳng tay tát người kia bay xa cả mấy chục mét, sau khi rơi xuống đất thất khiếu đều chảy máu, cũng không biết còn sống hay chết.
Đánh bay người, Ngô Bình nói: “Các người còn thấy tôi không thuận mắt không?”
Cả sân tĩnh mịch như tờ, sáu người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ, người mới này lại mạnh như vậy!
Một nữ đệ tử đi đến, vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta cười nói: “Sư huynh Lý, không ngờ thực lực anh mạnh đến vậy. Ha ha, Triệu Truyền Tân là một tên mù, có mắt không thấy cao thủ”.
Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình nói: “Mọi người có thể đi theo tôi, cũng có thể tự mình đi”.
Nữ đệ tử này lập tức nói: “Đương nhiên chúng tôi theo sư huynh Lý rồi. Sư huynh, tôi tên Lý Đại Nhi”.
Ngô Bình không có ấn tượng tốt với mấy người này, anh vốn muốn đi một mình, nhưng nghĩ có lẽ bọn họ biết nhiều về khu rèn luyện hơn, bèn quyết định vẫn nên cùng nhau hành động.
Không quan tâm đến người đàn ông hôn mê kia, bảy người tiếp tục đi một đoạn, anh hỏi: “Nơi này đã là khu rèn luyện rồi sao?”
Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, nơi này là vùng ven, không có thứ gì hay ho. Đi vào trong thêm mười mấy dặm nữa, mới là khu rèn luyện thực sự”.
Ngô Bình: “Cô từng đến đây rồi?”
Lý Đại Nhi cười nói: “Tôi là lần thứ ba đến”.
Quả nhiên, lại đi thêm mười mấy dặm, cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên khác thường. Trong không khí, tựa như cũng ẩn chứa bầu không khí quỷ dị.
“Nơi này, hình như khác với bên ngoài”. Anh nói.
Một nam tu nói: “Sư huynh, người ở khu rèn luyện, thân thể đều sẽ có biến dị, cho nên chúng ta không thể ở lại quá lâu, nếu không sẽ biến thành quái vật”.
Ngô Bình chợt giật mình trong lòng: “Biến thành quái vật?”
Nam tu gật đầu: “Đúng vậy. Trong lịch sử, có rất nhiều người bởi vì ở lại quá lâu nên đã biến thành quái vật. Mà nguy hiểm lớn nhất của khu rèn luyện cũng đến từ nhóm tu sĩ loài người biến thành quái vật”.
Lý Đại Nhi nói: “Có vài người là thân thể dị biến, cũng có vài người là nguyên thần hoặc pháp thuật dị biến, biến hóa kiểu nào cũng có, sư huynh nhất định phải cẩn thận”.
Ngay lúc này, Ngô Bình cảm nhận được một luồng năng lượng từ trong tế bào chầm chậm tuôn ra, trong năng lượng này còn có một vài thông tin, thoáng chốc đã được anh đọc thấu.
Thông tin này, chính là liên quan đến khu rèn luyện, sau khi đọc xong thông tin, anh mới biết được tác dụng của khu rèn luyện.
Trong khu rèn luyện, bày bố rất nhiều trận pháp thần kỳ, khiến sinh vật bên trong đều tăng tốc tiến hóa, tốc độ tiến hóa ước chừng nhanh gấp vạn lần so với tốc độ bình thường.
Chuyện này khiến cho nhưng tu sĩ không đủ sức tự khống chế một khi ở nơi này quá lâu sẽ xảy ra dị biến, những dị biến này, có khả năng xảy ra trên thân thể, cũng có khả năng xảy ra trên tinh thần.
Đương nhiên, nếu có thể khống chế được tiến hóa, thì sẽ có được lợi ích rất lớn. Truyền thừa Ngọc Hoàng để lại cho anh nói cho anh biết, sở dĩ Thần Tộc lớn mạnh, chính là vì đi đúng đường tiến hóa, mỗi một lĩnh vực đều tiến hóa ra từng năng lực mạnh mẽ.
Nếu loài người cũng có thể chọn phương hướng tiến hóa, thì trên lý thuyết cũng sẽ xuất hiện nhiều cao thủ.
Lúc này, Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, phía trước có một khu rừng, bên trong có không ít thứ hay ho, chúng ta có cần đi xem xem không?”
Ngô Bình nói: “Được”.
Đi chừng mười mấy phút, quả nhiên nhìn thấy một khu rừng âm u, có thể thấy được, trong rừng có rất nhiều hài cốt, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết đi.
Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, bên trong nghe nói có mấy món bảo bối, nhưng thực lực chúng ta rất yếu, không dám đi vào tìm”.
Ngô Bình: “Mọi người cứ đợi ở bên ngoài”. Nói xong, anh bèn đi vào trong.
Khi nhìn thấy Ngô Bình biến mất, mấy người Lý Đại Nhi mới thở phào một hơi, cô ta nói: “Đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất của khu rèn luyện, chắc hắn ta sẽ chết bên trong thôi nhỉ?”
Một nam tu lên tiếng: “Dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão Chu, đi về thôi, về phục mệnh!”
Mấy người này không dám ở lại khu rèn luyện quá lâu, lập tức xoay thân rời đi. Nhưng đang định đi thì xung quanh vang lên từng tiếng gầm nhẹ, mười mấy quái vật hình dáng như người, đôi mắt đỏ thẫm bỗng xuất hiện, bọn họ có tám chân giống như nhện vậy, hai tay bị dị biến thành hai lưỡi đao bằng xương sắc bén, ánh mắt vô cùng hung tàn.
“Người nhện!”, Lý Đại Nhi thét một tiếng: “Chạy mau!”
Không còn đường lui, đám người chỉ có thể bất chấp mọi thứ, chạy vào trong rừng sâu, những quái vật này ở xung quanh ven bìa rừng, cũng không có ai dám tiến vào.
Ngô Bình sau khi tiến vào rừng không lâu thì cảm nhận được điểm kỳ lạ. Xung quanh cứ vang lên âm thanh kỳ quái, hơn nữa càng lúc càng gần.
“Ha ha…”
Đột nhiên, tiếng cười của một cô gái bỗng vang lên sau lưng anh.
Anh xoay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, mặc chiếc váy trắng, đang cười với anh. Không đúng, đôi chân cô gái này đã biến thành gỗ rồi, dưới chân có vô số rễ cây đỏ như máu đang chuyển động. Mỗi bước đi của cô ấy, rễ cây dưới chân sẽ xuyên vào mặt đất.
Cô gái nói: “Công tử, tôi đẹp không?”
Ngô Bình nhìn chân cô ấy, nói: “Tôi thích chân dài và trắng nõn, cô có sao?”
Cô gái ngây người, sau đó vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên hung tợn: “Chân có tác dụng gì? Anh nhìn gương mặt thể xinh đẹp của tôi, thân hoàn hảo của tôi đi!”
Thân thể cô ấy bỗng bay lên không trung như dây mây, sau đó tấn công về phía Ngô Bình.
Ngay lúc cô gái vừa tiến lại gần thì Ngô Bình nắm lấy cổ cô ấy, sức mạnh dữ dội, thân thể cô gái lập tức cứng đờ, không thể động đậy.
Ngô Bình dời xuống hai chân cô ấy đang đứng, sau đó túm cổ chân, ném ra ngoài. Vừa ném đi, vô vàn rễ cây cũng vung ra, đánh vào miệng và mũi Ngô Bình.
Ngô Bình tức giận, miệng cắn chặt rễ cây, nghiến răng giữ chặt, một ngụm cắn đứt, máu huyết tanh nồng tuôn vào miệng anh.
Hai mắt anh sáng lên, nói: “Không ngờ còn có dược lực đặc biệt ẩn chứa bên trong nữa!”
Cô gái đau đớn kêu la thảm thiết, Ngô Bình kéo cô ấy ngồi lên người, sau đó ôm chân cô ấy như cầm rễ cây bắt đầu lấy máu. Máu của cô gái, bị anh lấy ra bỏ vào trong lọ, qua một lúc lọ cũng đầy.
Cô gái tức giận nói: “Bỏ tôi ra, khốn nạn!”. Bị người ta ngồi lên người lấy máu, cô ấy rất khó chịu.
Ngô Bình: “Kêu la cái gì, tôi đang giúp cô trị thương”.
Cô gái nổi giận: “Tôi không cần anh trị thương!”
Ngô Bình: “Sự tiến hóa của cô thật ra chỉ lệch hướng một chút thôi, chỉ cần sửa lại thì cô sẽ trở thành một tu sĩ rất lợi hại”.
Cô gái ngây người, thật ra cô ấy cũng muốn khôi phục thành hình người, nhưng trong đầu thường trống rỗng, không thể khống chế bản thân hành động, vì vậy đã không thể rời khỏi nơi này được nữa.
Nghe thấy Ngô Bình nói như vậy, cô ấy không nhịn được bèn hỏi: “Anh là bác sĩ sao?”
Ngô Bình: “Còn là một bác sĩ rất lợi hại”.
Cô gái im lặng mấy giây, rồi nói: “Tôi, còn có thể trở lại bình thường không?”
Ngô Bình: “Tôi phải nghiên cứu thử”.
Cô gái thở một hơi: “Có thể đừng ngồi lên ngực tôi không?”
Ngô Bình: “Chẳng trách lại mềm như vậy, xin lỗi”.
Anh đổi vị trí, lần này thì ngồi lên bụng cô gái, chỗ này khá bằng phẳng.
Cô gái căm tức nói: “Anh có thể đừng ngồi lên người tôi không?”
Ngô Bình: “Kêu la cái gì”.
Đợi khi lấy máu đã đủ rồi Ngô Bình mới đứng dậy rồi ngồi xếp bằng một bên, uống một ngụm máu của cô gái, sau đó nhắm mắt cảm nhận dược lực.
Cô gái cứ đứng đó, dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Ngô Bình chằm chằm, nếu không phải đánh không lại thì cô ấy đã cắn chết anh rồi.