Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Thanh vận dụng Cực lần nữa, chém một nhát lên trời, trúng ngay đầu lâu. Chỉ nghe một tiếng “Rắc” vang lên, đầu quỷ kia không sao hết. Nó nhảy ra sau một khoảng cách nhất định, lại lao về phía Tử Thanh.

Tử Thanh cười lạnh, cô cười lạnh rồi lại chém thêm một nhát kiếm nữa. Nhát kiếm này là tuyệt chiêu trong Vương Tọa Kiếm Đạo mà Ngô Bắc đã tìm hiểu, chưa đặt tên nhưng sức mạnh và uy thế của nó vô cùng đáng sợ. Phối hợp với việc thi triển Cực, uy lực nó lại tăng lên một bậc.

Bộ xương khô kia vừa bị chém chết, lại có một con rắn khổng lồ chín đầu và ác ma một sừng xuất hiện. Bọn chúng cùng tấn công vào Tử Thanh, khí ma đạo và khí yêu đạo đầy sát khí ngập trời.

Tử Thanh vẫn sử dụng cực, không trung đột nhiên xuất hiện hàng tỷ kiếm quang, nó là Thiên Ảnh Kiếm Pháp mà Ngô Bình đã âm thầm truyền lại cho cô. Thiên Ảnh Kiếm pháp này đã được anh cải tiến lại, uy lực càng mạnh hơn trước!

Hàng tỷ kiếm quang hợp thành một sát trận, dường như xuất hiện Cửu Cung Bát Quái.

“Vụt!”

Một tia kiếm quang kinh thiên vừa xuất hiện, đã chém ác ma một sừng và rắn khổng lồ chín đầu thành mấy khúc, rồi tan thành khói!

“Khai Thiên!”

Tử Thanh gào to, cầm cực đâm lên không trung. Kiếm quang dày đặc phá vỡ trời xanh, hình thành một cái động đen kịt. Trong động lớn này rơi xuống vô số sinh linh không biết tên, mà miệng cứ phát ra tiếng làu bàu, không biết đang nguyền rủa hay chúc phúc.

Đột nhiên cái động lớn màu đen kia mở to ra, để lộ một thứ bên trong. Đó là một cánh cửa to màu vàng, rộng mười vạn trượng, cao mười tám vạn trượng. Trên cửa có mấy chục nghìn tỷ ký hiệu rất huyền diệu, phóng ra khí tức mạnh mẽ khiến chúng sinh rơi vào tuyệt vọng.

“Sao lại thế này!”. Trần Hoài Long thấy cánh cửa này thầm hỏi: “Cái cửa này quá chắc chắn, dù Thánh Hoàng ra tay cũng không thể đánh mở nó ra!”

Tử Thanh nhìn Thiên Môn màu vàng, ký hiệu trên đó đều sáng lên, ánh sáng ngưng tụ thành hình mười vạn thiên binh thiên tướng. Nhóm binh lính này phát ra tiếng hô, rồi đánh về hướng Tử Thanh.

Lúc này ngay cả Tử Thanh cũng ngây ra, sao Thiên Môn lại chắc chắn như thế! Phải biết rằng, trở thành Thánh Hoàng phải mở Thiên Môn, chỉ cần đánh mở được Thiên Môn một khe hở nhỏ thôi, cô cũng có thể trở thành nửa Thánh Hoàng rồi!

Trong lòng cô tuôn ra một chút tuyệt vọng, chẳng lẽ cô thất bại ở đây sao?

Đột nhiên Ngô Bình đứng đằng xa gào lên: “Chị Tử Thanh cố lên! Chị có thể làm được!”

Tử Thanh cắn răng, một lệnh bài xuất hiện trong tay cô. Lệnh bài này vừa xuất hiện ra phóng ra uy áp ngút trời của Thánh Hoàng, vô số ký hiệu thần thánh rơi xuống khỏi không trung, chúng rơi vào trên người Tử Thanh, ngưng tụ thành một bộ giáp màu vàng!

Một bộ phận ký hiệu khác lại rơi vào trên thân Thiên Cực Kiếm, giúp sức uy mãnh và hung ác của nó tăng lên gấp ba lần. Cuối cùng những ký hiệu còn sót lại, ngưng tụ xung quanh Tử Thanh tạo thành một quả cầu phù trận, di chuyển nhanh chóng xoay tròn quanh cô.

Tử Thanh hóa thành một luồng ánh sáng, cô nắm chặt Thiên Cực Kiếm trong tay, vọt thẳng đến Thiên Môn chắc chắn kia. Luồng ánh sáng này lấp lánh đến chói mặt, sắc bén đến vô hạn.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, cực văn ra tung tóe, phù trận hình cầu bị vỡ mất, bộ giáp màu vàng cũng biến thành mảnh nhỏ. Tử Thanh phun ra ngụm máu tiên ngã xuống ngọc đài như diều đứt dây!

Đáy lòng của Ngô Bình rơi xuống đáy cốc, bay lên dưới ngọc đài.

Nguyên Thủy Đạo Tôn thở dài, lẩm bẩm: “Vẫn thất bại!”

Trần Hoài Long, Lý Thần Đồ cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hai vị chúa tể cũng tối đi. Chẳng lẽ, Nhân tộc không thể sinh ra Thánh Hoàng nữa sao?

Ngô Bình đỡ được Tử Thanh, ôm cô vào ngực. Gương mặt của Tử Thanh tái nhợt, đạo tắc trong cơ thể đã vỡ vụn hết, đạo mạch đứt gãy, thần hồn gần như đã hỏng sạch, làn da xuất hiện vết rạn rất nhỏ!

Tử Thanh mỉm cười: “Ta không ngờ nắm giữ được Hoàng Cực Lệnh và Cực Chí Bảo trong tay, được nhiều người giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cánh cửa kia quá kiên cố, phải là người đạt đến Thánh Hoàng Trung Kỳ mới có thể mở ra, ta làm không được!”

Ngô Bình có thể cảm nhận được ngọn lửa tính mạng của Tử Thanh đang dần dần vụt tắt. Cô đã sử dụng toàn lực nên gây ảnh hưởng đến cơ thể quá nghiêm trọng.

Ngô Bình nhìn Tử Thanh sắp ra đi, anh cắn răng, bất chợt, mười tỷ tế bào trong cơ thể run lên, hình thành ký hiệu Vô Thượng Đại Đạo đầy đủ.

Ngay tức thì, một luồng khí tức khó lường phóng ra khỏi cơ thể anh, cơ thể anh run lên lập cập, cảm nhận được nỗi đau mãnh liệt kéo đến. Sau đó, anh hôn lên môi Tử Thanh.

Năng lượng của mười tỷ ký hiệu Vô Thượng Đại Đạo ngưng tụ lại, chui vào trong cơ thể Tử Thanh. Thoáng chốc, toàn thân Tử Thanh thả ra ánh sáng rực rỡ, một nguồn lực khí tức không thuộc về cô xuất hiện.

“Còn chưa đủ!”. Ngô Bình mở to mắt, ba mươi tỷ tế bào trong cơ thể lại ngưng kết ra Vô Thượng Đạo Phù, năng lượng dũng mạnh gấp ba lần trước đó đổ ào ạt vào cơ thể Tử Thanh.

Nguồn lực lượng này vẫn còn quá yếu như lửa trong những vì sao, nhưng lửa trong những vì sao này có thể cháy lan ra đồng cỏ!

“Rầm!”

Thiên Cực Tiên Kiếm và Tử Thanh thay đổi, lực lượng trong cơ thể của Tử Thanh cũng xảy ra hiện tượng lột xác thần bí khó lường, có thể nói là tình trạng thăng hoa khó giải thích được!

Đột nhiên cô ngồi dậy, đầu tiên là hôn Ngô Bình. Sau đó, đánh ra một chưởng, Thiên Cực Kiếm bay vào tay cô. Cô hợp làm một với Thiên Cực Kiếm, hóa thành một ánh sáng vút trời, tạo ra hai đường phóng đến Thiên Môn màu vàng.

Cô huyền diệu như sao băng, tỏa ánh sáng ra vạn dặm. Một tiếng vang thật lớn vừa dứt, Thiên Môn mở ra!

“Thiên Môn mở rồi!”, Nguyên Thủy Đạo Tôn, Trần Hoài Long, Lý Thần Đồ đồng thời ngạc nhiên, thốt lên.

Cùng lúc đó, Diệp Phục Thiên đứng ngoài vạn dặm cũng ngây ra, thì thào: “Không thể nào, làm sao cô làm được?”

Sau Thiên Môn, có một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu ra, người bên dưới thấy không rõ bên trong chứa cái gì. Mà Tử Thanh vẫn đứng ở trong Thiên Môn.

Ngô Bình nhìn Thiên Môn cực lớn, mà vô lực nằm xuống ngọc đài cười ngốc. Cuối cùng cũng thành công rồi, từ nay về sau nhân tộc ở Thánh Cổ Đại Lục có thêm một Tử Thanh Thánh Hoàng!

Cứ như thế, người ở ngoài đứng đợi ba ngày. Nhưng tất cả mọi không ý thức được thời gian, mà cứ như con rối gỗ đứng nguyên tại chỗ nhìn chăm chú vào Thiên Môn vì sợ bỏ lỡ hình ảnh nào đó.

Sau ba ngày, trong Thiên Môn đi ra một bóng xinh đẹp. Cô mặc phượng bào của nữ đế, khí tức Thánh Hoàng xuất ra không ai bì nổi. Mỗi bước đi, xuất hiện ngàn vạn đóa hoa sen trong không trung. Trên bầu trời xuất hiện vô số bóng Thánh Hiền ca ngợi, cánh hoa rơi đầy trời, lại có vô số tiên nữ nhẹ nhàng nhảy múa, còn mười vạn nhạc sĩ thổi kèn đàn hát, tấu một khúc rất êm tai.

Tử Thanh đi thẳng đến trước Ngô Bình, nhẹ nhàng nâng anh dậy. Sau ba ngày nghỉ ngơi, Ngô Bình đã khôi phục khá tốt. Anh nhếch môi cười, hành lễ với Tử Thanh: “Tham kiến Tử Thanh Thánh Hoàng!”

“Nghịch ngợm!”, Tử Thanh Thánh Hoàng nhéo mũi Ngô Bình, sau đó nắm tay anh kéo về hướng Nguyên Thủy Đạo Tôn.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười ha hả, ôm quyền nói: “Chúc mừng đạo hữu, cuối cùng cũng đã viên mãn rồi!”

Tử Thanh Thánh Hoàng đáp lễ lại: “Đạo Tôn, đa tạ người đã hộ pháp cho ta”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Thật ra ta chẳng làm gì hết, ngược lại đại ân của Huyền Bình là không thể phủ nhận”.

Lúc này, tu sĩ hộ pháp gần đó đều đến chúc mừng, bái kiến người vừa nhậm chức Thánh Hoàng.

Lý Thần Đồ cũng vui mừng cười to, nói: “Tân Hoàng đã sinh ra, đó là chuyện lớn của Nhân Tộc. Một chuyện may mắn thế này, phải xây một kinh thành mới phải!”

Trần Hoài Long cười ha hả: “Chuyện đó là đương nhiên! Mời Thánh Hoàng hướng dẫn, nên dùng tên gì cho kinh thành?”

Tử Thanh nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu nghĩ sao?”

Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Lấy tên của chị ‘Tử’, gọi nó là Tử Kinh đi”.

Tử Thanh gật đầu: “Được, cứ đặt là Tử Kinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK