Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1106: Bộ Cương Đạp Đấu

Các học sinh tại hiện trường đều mong đợi nhìn Ngô Bình, hy vọng có thể học được gì đó khác biệt từ anh. Cho dù không thể giải quyết, có thể cho một cách nghĩ cũng tốt rồi.

Đương nhiên Ngô Bình biết Vũ Bộ, cho dù là trải nghiệm võ học về Chân Võ Đại Đế, hay là đại cương võ học thì đều có Vũ Bộ, hơn nữa còn rất chi tiết và đầy đủ. Thậm chí, Chân Võ Đại Đế còn cải tiến Vũ Bộ, gia tăng hiệu quả.

Ngô Bình nói: “Có thể. Chu Đồ, thực hiện một lần Vũ Bộ mà cậu biết đi”.

Chu Đồ lập tức đứng vào khoảng trống, hít một hơi, dùng tốc độ nhanh chóng đi bảy bước, sau khi hoàn thành, khí huyết cậu ta dâng lên, hô hấp không đều, trông có vẻ rất khó chịu.

Ngô Bình nhìn vậy, lắc đầu nói: “Cậu sai hoàn toàn rồi”.

Mọi người đều dựng thẳng tai, muốn nghe Ngô Bình nói gì.

Ngô Bình: “Đi Vũ Bộ, lại gọi là Bộ Cương Đạp Đấu. Bộ cương là gì? Cương giả, thiên cương dã. Hành Vũ Bộ, tu đạp cửu tinh. Cửu tinh giả, định cửu thiên chi linh căn, nhật nguyệt chi minh lương, vạn phẩm chi uyên tông. Thiên, địa, nhân , âm dương, ngũ nhạc, tứ hải đều lấy cửu tinh làm cội nguồn, ngũ cửu sâm liệt, cương duy vô cùng, chế ngự thiên túc, huýnh chuyển tam thần!”

“Đạp Vũ Bộ, phải phối hợp thần chú, tâm pháp hỗ trợ, đồng thời có thể thể còn phải có được người và trời hợp nhất, đây là căn bản. Bộ Cương Đạp Đấu, chín sao soi chiếu, thỉnh thần lực đến cho ta dùng. Lúc này, dù là vẻ bùa, bắt quỷ, sai khiến thần, tu tiên thì đều có hiệu quả khó tin”.

Ngô Bình lập tức nói bản chất của Vũ Bộ, mọi người nghe xong, tinh thần bỗng chốc phấn khích, vui mừng không thôi. Chỉ cảm thấy nghe những lời này của Ngô Bình, tựa như được người khác đánh thức, hoàn toàn tỉnh ngộ!

Âu Dương Ngọc cũng kinh ngạc trong lòng, nhưng anh ta nói ngay lập tức: “Thầy Ngô nói rất hay, nhưng chỉ là nói suông thôi, tôi nghĩ cũng không giúp gì được cho Chu Đồ”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vậy thì đơn giản, tôi đi thử một lần Vũ Bộ chân chính, mọi người xem cho kỹ”.

Nói xong, anh bước ra một bước, mọi người xung quanh đều cảm thấy chỉ trong chớp mắt này, cả người Ngô Bình như sáng lên, anh như biến thành trung tâm của đất trời vậy!

Cùng lúc đó, trên không trung, chín ngôi sao sáng rực, một sức mạnh to lớn khó lường, cứng rắn, thống trị đất trời, giáng xuống giữa đại sảnh.

Mọi người trừng mắt há miệng, đây… Chính là Vũ Bộ?

Ngô Bình âm thầm vận dùng tâm pháp, khẽ niệm chú ngôn, đi ra bước thứ hai. Bỗng chốc, cơ thể bắt đầu phát sáng một cách rực rỡ. Mà mỗi bước của anh, dưới mặt đất đều để lại một dấu chân phát sáng, trên dấu chân ẩn hiện pháp ấn phù chú huyền diệu.

Bước thứ ba, ánh sáng trong đại sảnh bỗng biến mất, sức mạnh to lớn kia càng nặng nề hơn, sau lưng Ngô Bình thấp thoáng xuất hiện bóng dáng chín hành tinh.

Bước thứ tư, khí tức của Ngô Bình ngưng tụ tựa như khí thế sông núi đất trời xung quanh cũng tụ về phía anh vậy.

Bước thứ năm, trên một ngọn núi phía xa, một bóng sáng bay đến, giống người nhưng không phải người, như quỷ nhưng lại chẳng phải quỷ, vô cùng mờ mịt, nhưng biết được lúc này, Ngô Bình là cao quý nhất nên thì cúi lạy anh.

Bước thứ sáu, sao trăng mất ánh sáng, núi sông trỗi dậy, vạn linh đồng cảm, vô vàn quỷ, thánh, tinh linh, từ bốn phương tám hướng tề tựu, cúi lạy Ngô Bình.

Bước thứ bảy, các quỷ thần yêu ma đều bay trên đầu Ngô Bình, tạo thành một vầng sáng khổng lồ.

Bước thứ tám và bước thứ chín, Ngô Bình liên tục hoạt động, sau đó điểm tay, quát lớn: “Chuyển!”

Một luồng thần quang bay ra, đối diện với cửa, một ngọn núi cao cả trăm mét đột nhiên nâng lên cao, bay về phía xa. Không lâu sau, bỗng nổ vang vọng, ngọn núi lại chuyển sang chỗ khác!

Mọi người kinh ngạc, đây chính là dời núi lấp biển trong truyền thuyết sao?

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Để mọi người chê cười ròi, tu vi tôi có hạn, chỉ có thể dời được ngọn núi nhỏ này thôi”.

Cả sân yên lặng tĩnh mịch, thật sự quá kinh ngạc! Không chỉ chiêu thức dời núi của Ngô Bình, mà Ngô Bình lại thể hiện được Vũ Bộ chân chính ngay nơi này! Phải biết rằng, đây là vấn đề võ học mà không một ai trong học viện võ đạo giải quyết được!

Chu Đồ trợn mắt há mồm: “Đây… Uy lực của Vũ Bộ, kinh khủng đến vậy!”

Thật ra, Ngô Bình dùng không phải là sức mạnh của anh, mà là anh mượn sức mạnh của thiên cang, xua thần sai khiến quỷ, ra lệnh cho họ dời núi.

“Khâm phục! Anh Ngô đúng là kỳ tài!”, Thiết Huyền cảm khái, nói rồi khẽ thi lễ với Ngô Bình.

La Đạo Nhất cười nói: “Tốt thật, đây mới là giáo viên bốn sao!”

Ngô Bình lộ ra một chút bản lĩnh khiến, mọi người kinh ngạc, đến lúc này không còn ai dám gây khó dễ với anh như Âu Dương Ngọc.

Vẻ mặt Âu Dương Ngọc trắng nhợt, đứng ngây tại chỗ, mãi một lúc cũng không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mà trong đám người, một học sinh mang theo vẻ mặt khó coi. Cậu ta nhận được lệnh, đêm nay phải thách đấu với Ngô Bình, nhưng xem ra cậu ta cũng không phải là đối thủ!

Nhưng lời của người kia, cậu ta không dám không nghe, người này cắn răng đi ra nói: “Thầy Ngô. Học sinh Lưu Tượng Uy, vừa nãy nhìn thấy Vũ Bộ của thầy, trong lòng vô cùng khâm phục. Học sinh đang học “Linh Phi Quyền” trong ba mươi sáu võ đạo, có nhiều chỗ vướng mắc, mong thầy Thầy Ngô chỉ điểm đôi chút cho học sinh”.

Nói thì nghe rất hay, ý nghĩa thật chính là đang thách đấu với Ngô Bình. Học sinh khiêu chiến với thầy hướng dẫn cũng không còn lạ trong học viện Võ Đạo, nhưng Ngô Bình là thầy hướng dẫn mới đến, ngày đầu tiên đã bước ra thách đấu, mục đích không cần nói cũng hiểu.

Ngô Bình không sợ không giận, bình tĩnh nói: “Được thôi!”

Mọi người xung quanh tản ra, để lại một khoảng trống.

Học sinh này đi lên, tuổi cậu ta thực ra không chênh với Ngô Bình quá nhiều, thậm chí còn lớn hơn vài tuổi. Nhưng cậu ta đã đến tu vi Anh Biến Chân Quân, tuy vẫn chưa phải là Võ Tông, nhưng thực lực so với Nhân Tiên Cảnh Võ Tông bình thường còn mạnh hơn nhiều. Dù sao, danh hiệu Võ Tông, cũng không chỉ mỗi thực lực, mà là về tu dưỡng võ học.

Học sinh này cao tầm một mét chín, cả người tràn đầy sức lực.

Ngô Bình gật đầu: “Trước tiên thi triển Linh Phi Quyền một lần thử đi”.

Lưu Tượng Uy gật đầu, lập tức hành động nhanh chóng, thi triển Linh Phi Quyền. Võ học biết một hiểu mười, võ đạo của Ngô Bình biến hóa khôn lường, lại từng đọc được đại cương võ học hoàn chỉnh, đương nhiên vừa nhìn đã biến nguyên lý và khuyết điểm Linh Phi Quyền này.

Linh Phi Quyền có tổng cộng bốn mươi hai chiêu thức, Ngô Bình chỉ nhìn mười chiêu chức, đã nói: “Được rồi”.

Lưu Tượng Uy lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Thầy Ngô, phía sau còn có ba mươi hai thức nữa, không đánh sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã biết được cốt lõi của Linh Phi Quyền, cho nên phần còn lại không cần xem nữa. Nào, tôi cũng dùng Linh Phi Quyền, chúng ta thử mấy chiêu”.

Đây chính là điều mà Lưu Tượng Uy muốn, cậu ta gật đầu nói: “Mong thầy Ngô chỉ giáo!”

Nói xong, cậu ta nhanh nhẹn bước ra, chớp mắt đã vòng qua sau lưng Ngô Bình, tốc độ nhanh chóng, tựa như chớp mắt cậu ta đã có thể di chuyển đi vậy.

Thế nhưng, cậu ta vừa đến sau lưng Ngô Bình đã cảm giác phần bụng đau nhói, ngón cái của Ngô Bình không biết từ khi nào đã đè vào điểm yếu của cậu ta rồi.

Cơ thể cậu ta cứng đờ, không dám động đậy. Bởi vì Ngô Bình chỉ cần khẽ dùng lực là có thể khiến cậu ta thịt nát xương tan!

Ngô Bình thu tay về: “Cốt lõi của Linh Phi Quyền nằm ở linh và phi, linh là linh động, phi là bay. Mà cậu, lại cứ cố chấp về chiêu thức, chỉ học được bên ngoài. Lại đi”.

Lưu Tượng Uy đỏ mặt, hỏi: “Thầy Ngô, một thức vừa này của tôi, phải thi triển thế nào mới được?”

Ngô Bình lùi về mười mét, nói: “Tôi tấn công, cậu phòng thủ. Lúc này, hãy cẩn thận lĩnh ngộ”.

Nói xong, anh cũng di chuyển linh hoạt, thoáng chốc đã đến bên sườn trái Lưu Tượng Uy. Lưu Tượng Uy vừa muốn phản công thì trước ngực đã bị đánh một chưởng, bay đến mấy mét, nặng nề rơi xuống đất. Phần áo trước ngực bị đánh rách nát, xuất hiện một ấn chưởng có thể thấy rõ.

Đây vẫn chưa phải là Ngô Bình thật sự đánh nặng, nếu không một chưởng cũng có thể đánh chết cậu ta rồi.

Lưu Tượng Uy sững sờ, lầm bầm nói: “Sao lại như vậy?”
Chương 1107: Nam - Bắc Viện

Ngô Bình: “Cậu tưởng là tôi sẽ đánh vào sườn trái sao? Cậu sai rồi, lúc tôi bước ra bước đầu tiên thì đã đánh ra lực chưởng, chuẩn bị tấn công cậu”.

Lưu Tượng Uy vẫn không hiểu, hỏi: “Thầy Ngô, vậy một quyền kia tại sao không đánh lại có dấu?”

Ngô Bình: “Đây chính là chỗ lợi hại của Linh Phi Quyền, gọi là “Phi Quyền”. Đánh ra một quyền, là có thể im hơi lặng tiếng bay tới chỗ đối thủ”.

Lưu Tượng Uy nghe thấy thì rất khâm phục, cậu ta thi lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn thầy Ngô đã chỉ dạy”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ừ, quay về suy nghĩ thêm đi”.

Mọi người đều kinh ngạc, trước đó rõ ràng Ngô Bình chưa từng học Linh Phi Quyền, anh chỉ là xem qua mấy chiêu mà đã biết được bản chất của quyền pháp này, cũng thể hiện ra được!

Phải biết rằng Lưu Tượng Uy kia là Chân Quân, Linh Phi Quyền này cũng là công phu sở trường của cậu ta, cực khổ học mấy năm. Nhưng dù vậy, hiểu biết của cậu ta về quyền này vẫn không bằng Ngô Bình chỉ nhìn qua một lần.

Lãnh Nhân kinh ngạc nói: “Đúng là đáng khâm phục! Trình độ hiểu biết về võ học của giáo viên Ngô thật khiến người ta ngưỡng mộ!”

Tiệc chào đón tiếp tục diễn ra, rất nhiều người đến kính rượu với Ngô Bình, vì vậy Ngô Bình cũng quen biết không ít giáo viên và học sinh ưu tú, chủ quản của phòng ban ở học viện.

Buổi tiệc kết thúc, La Đạo Nhất gọi Ngô Bình, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi”.

Trên đường hẹp quanh co ở học viện, hai người sánh vai bước đi. La Đạo Nhất nói: “Cậu thân là Nhân Vương, có lẽ không chỉ là Võ Tông bậc một đâu nhỉ?”

Ngô Bình cười nói: “Thì ra viện trưởng đã biết rồi”.

La Đạo Nhất nói: “Chuyện cậu là Nhân Vương cũng không phải bí mật gì, tôi biết cũng không có gì lạ”.

Ngô Bình: “Ừ, một tháng sau, tôi sẽ tiếng vào tầng thứ tám tiếp tục thí nghiệm”.

Ánh mắt La Đạo Nhất sáng lên: “Nói như vậy, cậu có thể là Ngự Danh Võ Tông?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng có thể là Truyền Kỳ Võ Tông”. Chuyện như vậy anh cũng không giấu được, cũng không cần phải giấu.

La Đạo Nhất cười ha ha: “Quá tốt! Bắc Viện tôi nếu có thể có một Truyền Kỳ Võ Tông trấn giữ, thì chuyện giành lấy Nam Viện chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng, biết trong này chắc chắn có nguyên do, lập tức hỏi: “Viện trưởng, học viện Võ Đạo tại sao lại phải chia thành Nam - Bắc Viện?”

La Đạo Nhất gật đầu: “Vấn đề này, người khác mà hỏi chắc chắn tôi sẽ không nói, nhưng cậu là ngoại lệ”.

Ông ấy chợt dừng lại rồi cười nói: “Đi, đến viện tôi ngồi đã, chỗ tôi có trà ngon”.

Đi về trước mấy bước, tiến vào một rừng đào, trong rừng đào có một căn nhà gỗ, trước nhà có một viện nhỏ. Trong viện có một con chó vàng đang nằm, một con gà trống lớn, còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đang luyện quyền trong viện.

“Ông nội”. Nhìn thấy La Đạo Nhất, thiếu niên vui mừng tiến lên chào hỏi.

Ngô Bình liếc nhìn, thiếu niên này tư chất bình thường, thân thể còn có vài vấn đề.

La Đạo Nhất khẽ cười nói: “Đây là cháu tôi, La Bảo Quan. Bảo Quan, đây là giáo viên Ngô”.

La Bảo Quan lịch sự thi lễ với Ngô Bình: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Chào cậu, Bảo Quan”.

Lúc này anh mới phát hiện, trí tuệ của La Bảo Quan này có chút bất thường, không khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi, biểu cảm và lời nói khá ngây thơ.

“Bảo Quan, qua bên kia chơi đi, ông nội phải nói chuyện với giáo viên Ngô”. La Đạo Nhất cười nói.

La Bảo Quan gật đầu, đi qua một bên ngồi chải lông cho chú chó vàng của mình.

Mời Ngô Bình ngồi xuống, La Đạo Nhất nói: “Vữa nãy nói đến chuyện chia ra Bắc Viện và Nam Viện. Chuyện này phải kể từ ba mươi năm trước: Ba mươi năm trước, học viện Võ Đạo vẫn chưa chia thành Nam - Bắc. Năm đó, tôi vẫn là giáo viên bốn sao, tìm được một học sinh tư chất rất tốt, tên là Tả Lăng Tiêu. Tôi dốc lòng bồi dưỡng cậu ta, cậu ta không phụ hy vọng của tôi, mau chóng trưởng thành, cuối cùng, mười năm sau đã trở thành giáo viên giống như tôi vậy”.

“Thầy và trò đều là giáo viên, vốn chuyện được ca tụng. Nhưng không được mấy năm, viện trưởng cũ nghỉ hưu, bên trên có ý sắp xếp tôi đảm nhận viện trưởng mới. Tả Lăng Tiêu kia cảm thấy cậu ta mới là người phù hợp, vì vậy anh ta lôi kéo một nhóm người đối đầu với tôi. Sau đó tôi mới biết là mấy người bên trên đối đầu với tôi tìm đến Tả Lăng Tiêu, nói muốn giúp cậu ta trở thành viện trưởng mới. Vì vậy Tả Lăng Tiêu mới không chút do dự mà đối đầu với tôi”.

“Vốn dĩ, vị trí viện trưởng này để cậu ta làm cũng không sao. Nhưng tôi cũng thân bất do kỷ. Vị trí này tôi nhất định phải đảm nhận, không thể nhường được. Cuối cùng chúng tôi lại trở thành đối thủ, mặc dù tôi trở thành viện trưởng, nhưng cậu ta cũng dẫn theo một nhóm người xuống phía Nam, thành lập Nam Viện của học viện Võ Đạo”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, so với Nam Viện thì chúng ta mới là chính tông”.

La Đạo Nhất: “Không sai. Nam Viện là do cậu ta thành lập dưới sự giúp đỡ của mấy người kia. So với Bắc Viện bảo thủ thì tu sĩ dạng nào, Nam Viện cũng nhận, kể cả tu sĩ ma đạo, tu sĩ tà đạo. Chuyện này khiến Nam Viện phát triển rất nhanh, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã tương xứng với Bắc Viện. Nhưng tôi cảm thấy Bắc Viện mới là chính tông, tương lai chắc chắn thuộc về chúng ta”.

“Chỉ là tôi không ngờ, Nam Viện sẽ xuất hiện một thiên tài như Tiêu Thế Tôn”. Ông ấy khẽ thở dài: “Anh ta là thiên tài chân chính, so với Tả Lăng Tiêu năm đó còn tài giỏi hơn nhiều. Ba năm trước, anh ta đã đến kiểm tra Tiên Võ Tháp, thế mà là Võ Tông bậc một. Lúc đó anh ta đã tiến vào tầng thứ tám tham gia kiểm tra, suýt chút nữa đã trở thành Ngự Danh Võ Tông”.

Ngô Bình: “Thì ra là người gần đạt đến Ngự Danh Võ Tông, chẳng trách viện trưởng lại coi trọng như vậy”.

La Đạo Nhất cười nói: “Nhưng cậu đã xuất hiện, khiến tôi an tâm hơn nữa. Lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã biết cậu còn còn xuất sắc hơn cả Tiêu Thế Tôn!”

Ngô Bình: “Viện trưởng, bên trong chắc hẳn còn có chuyện khác?”

La Đạo Nhất gật đầu: Ừ. Bắc Viện và Nam Viện từng có ước định, cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một võ đài, mỗi bên cử ra người giáo viên mạnh nhất tranh chiến, bên thua sẽ giao ra thứ quý giá nhất”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ là Tiên Võ Tháp?”

La Đạo Nhất nói: “Không sai. Nếu chúng ta thua thì phải đưa Tiên Võ Tháp cho Nam Viện”.

Ngô Bình: “Còn Nam Viện thì sao?”

La Đạo Nhất: “Nam Viện có thể vùng lên nhanh chóng, đương nhiên cũng có bảo bối của mình. Chính là Chuông Hạo Thiên. m thanh Chuông Hạo Thiên phát ra có thể rèn luyện được thần hồn của người, rửa sạch thân thể, hiệu quả thần kỳ, là một báu vật vô thượng”.

Ngô Bình: “Viện trưởng muốn tôi tham gia đấu võ đài, đoạt lấy Chuông Hạo Thiên?”

La Đạo Nhất: “Không sai. Chỉ cần lấy được Chuông Hạo Thiên, Nam Viện sẽ mất căn cơ, không đến mười năm là phải quay về Bắc Viện!”

Nói đến đây, ông ấy nói với Ngô Bình: “Thời gian đấu võ đài đã quyết định vào mùa xuân năm sau. Đến lúc đó, cậu có nắm chắc sẽ thắng được Tiêu Thế Tôn không?”

Ngô Bình: “Hiện tại tu vi của Tiêu Thế Tôn kia như thế nào?”

La Đạo Nhất: “Anh ta đã là Long Môn Tiên Quân rồi. Đến năm sau, có lẽ tu vi càng cao hơn”.

Ngô Bình nói: “Tiên Quân vốn rất mạnh, lại thêm là Võ Tông, chỉ e không dễ đối phó”.

La Đạo Nhất: “Cậu là Nhân Vương, chiến thắng anh ta không phải chuyện khó”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ cố hết sức”.

La Đạo Nhất nhìn anh: “Nếu cậu thành công thì sẽ là người giáo viên năm sao! Ngoài ra, tôi sẽ cất nhắc cậu thành phó viện trưởng thứ nhất, đợi đến khi đại học Võ Đạo được thành lập, sẽ để cậu đảm nhận chức hiệu trưởng đại học Võ Đạo Giang Nam!”

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng, tôi nghe nói hiệu trưởng đại học Võ Đạo sẽ đảm nhiệm chức thống đốc một vùng?”

La Đạo Nhất: “Không sai. Đến lúc đó, rất có khả năng cậu chính là thống đốc Giang Nam. Dù không phải thì với địa vị hiệu trưởng của một trường đại học, chức vị chắc chắn không thấp hơn thống đốc”.

Ngô Bình: “Những người sau lưng viện trưởng sẽ ủng hộ tôi sao?”

La Đạo Nhất: “Đương nhiên! Bọn họ sẽ xem cậu như là người của tôi, chắc chắn sẽ dốc lực giúp đỡ cậu!”
Chương 1108: Thay đổi đột ngột

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

La Đạo Nhất Nhất rất vui mừng, nói: “Nhưng trước đó, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài, cậu là Võ Tông bậc một”.

Ngô Bình: “Được”.

La Đạo Nhất Nhất nói: “Hình như ngày mai là đại hội võ lâm?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng. Nghe nói muốn chọn ra võ lâm chí tôn”.

La Đạo Nhất nói: “Người muốn nắm được vị trí võ lâm chí tôn kia vốn đã định sẵn. Nhưng hiện tại, chúng ta có thể giành thử”.

Ngô Bình chớp mắt: “Viện trưởng muốn tôi ra tay?”

La Đạo Nhất Nhất Nhất: “Không sai. Cậu đánh bại người kia giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn, như vậy cũng có chỗ tốt cho Bắc Viện tôi”.

Ngô Bình: “Nếu đã được định sẵn rồi, tôi làm như vậy có được không?”

La Đạo Nhất: “Những người định sẵn võ lâm chí tôn, là những người ủng hộ Nam Viện”.

Ông ấy nói như vậy Ngô Bình đã hiểu rồi, anh cười nói: “Vậy thì không vấn đề gì. Không biết người bọn họ định sẵn là ai?”

La Đạo Nhất: “Tiêu Thế Quý, em ruột Tiêu Thế Tôn, cũng là một thiên tài, thực lực rất mạnh”.

Ngô Bình hiểu tại sao Nam Viện lại dám chọn sẵn Tiêu Thế Quý rồi. Bởi vì có Tiêu Thế Tôn, không ai dám thách đấu với Tiêu Thế Quý. Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh là Võ Tông siêu phẩm, thành tựu tương lai còn trên cả Tiêu Thế Tôn, vì vậy không cần phải sợ anh ta.

Anh nói: “Được thôi, tôi sẽ giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn”.

La Đạo Nhất: “Võ lâm chí tôn không dễ làm, nếu cậu và Tiêu Thế Quý cạnh tranh, nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ thách đấu với cậu, có nắm chắc phần thắng không?”

Ngô Bình nói: “Cố gắng thôi, nếu thực không đánh được, thì cũng không còn cách nào”.

La Đạo Nhất chớp mắt: “Chi bằng tối nay cậu thăng cấp lên Địa Tiên đi?”

Theo La Đạo Nhất, Ngô Bình đã là Nhân Vương rồi, trở thành Địa Tiên chẳng qua cũng chỉ mất mấy phút.

Ngô Bình: “Vẫn chưa đến lúc, con đường Nhân Tiên tôi chưa đi xong”.

La Đạo Nhất kinh ngạc: “Cậu còn muốn tu luyện phía sau nữa sao?”

Ngô Bình nói: “Nhân Tiên tầng tám, gọi là Nhân Hoàng, tôi muốn thử xem”.

La Đạo Nhất không nhịn được cảm thán: “Nhân Hoàng Cảnh là trình độ mà Tam Hoàng Ngũ Đế mới có thể đạt đến được!”

Ngô BÌnh: “Người trước có thể làm được, chúng ta lại càng có thể làm được, dù sao chúng ta đã có công pháp hoàn thiện hơn, có hoàn cảnh tu hành tốt hơn, không phải sao?”

La Đạo Nhất không kìm được hy vọng: “Nhân Hoàng Cảnh phải có thực lực thế nào?”

Ngô Bình: “Mở ra phương hướng tiến hóa mới, dẫn dắt Nhân Tộc tiếp tục phát triển, đây chính là Nhân Hoàng. Đương nhiên, Nhân Hoàng cũng là người bảo vệ Nhân Tộc”.

“Cậu… Nắm chắc mấy phần?”, La Đạo Nhất không nhịn được bèn hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Không nắm chắc, nhưng cho dù không thành công thì cũng thu hoạch được gì đó”.

La Đạo Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả Tam Hoàng Ngũ Đế trước khi trở thành Nhân Hoàng, cũng không dám nói bản thân chắc chắn sẽ thành công. Đây không chỉ cần tố chất, mà còn cần có may mắn”.

Ông ấy bỗng nói: “Đúng rồi. Anh là Võ Tông bậc một, một khi tin tức truyền đi, võ lâm đại hội chắc chắn sẽ bị hoãn”.

Ngô Bình: “Bị hoãn?”

La Đạo Nhất: “Nếu tôi là bọn họ, chắc chắn sẽ lo lắng cậu tham gia cạnh tranh. Cách ổn thỏa nhất chính là lùi về sau, cho đến khi nghĩ ra được cách ứng phó”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Hoãn thì cứ hoãn thôi, cho dù là ai lên, thì tôi cũng sẽ đánh bại người đó”.

Hai người nói chuyện mấy câu, La Đạo Nhất chỉ về phía La Bảo Quan nói: “Tôi có một chuyện cần giúp, thần y Ngô, bệnh của Bảo Quan, cậu có thể chữa được không?”

Ngô Bình sớm đã chú ý đến La Bảo Quan, anh lập tức lắc đầu: “Sau khi cậu ấy sinh ra thì đã gần chết rồi, là ông miễn cưỡng giữ lại mạng sống cậu ấy, cậu ấy có thể được như vậy đã không tệ rồi, không nên cưỡng cầu nhiều”.

La Đạo Nhất khẽ thở dài: “Sớm đã dự liệu đến kết quả này rồi”.

Thì ra, thân thể và linh hồn La Bảo Quan đều có vấn đề, vốn dĩ vừa sinh ra cũng là lúc chết, là La Đạo Nhất dùng cách của Tiên Gia miễn cưỡng cứu sống cậu ta.

Ngô Bình phát hiện bên trong thân thể La Bảo Quan, có bảy tiên phù đang di chuyển, duy trì sức sống. Tiên phù mà biến mất, cậu ta lập tức sẽ chết.

Ngô Bình: “Đứa nhỏ này thiếu mất một hồn hai phách, thân thể sinh ra đã khiếm khuyết. Có thể sống được đã là kỳ tích rồi”.

La Đạo Nhất gật đầu: “Là tôi quá tham lam”.

Ngô Bình thấy vẻ mặt ông ấy bi thương, lại nói: “Hiện tại tôi không thể chữa trị, nhưng sau này có thể sẽ được”.

Ánh mắt La Đạo Nhất phát sáng: “Khi nào?”

Ngô Bình: “Đợi tôi trở thành Tiên Quân Đoạt Thiên thì có thể lấy được khí vận đất trời, sẽ dùng để ngưng tụ hồn phách”.

La Đạo Nhất cười nói: “Được! Tôi sẽ đợi ngày đó đến!”

Ngồi một lúc, Ngô Bình tạm biệt rời đi, lập tức quay về Chùa Đại Thiền. Ngày mai phải tranh đoạt võ lâm chí tôn rồi, anh muốn đến trước nói rõ với Quảng Tế và Liễu Duyên.

Đi đến bên ngoài chùa Đại Thiền, anh nhìn thấy Tông Huy đang đứng ở trước cửa, người này vội nói: “Sư thúc, Quảng Tuệ sư tổ vẫn đang đợi người”.

Ngô Bình gật đầu: “Biết rồi”.

Đến thiện phòng, Ngô Bình phát hiện, ba cao tăng Quảng Tuệ, Quảng Tế, Liễu Duyên đều có mặt. Ngoài ra còn có ba người đàn ông đang ngồi ngay ngắn.

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đợi anh nửa ngày rồi”.

Ngô Bình trực tiếp ngồi xuống: “Đại ca, mọi người đợi tôi làm gì?”

Liễu Duyên: “Để Quảng Tuệ nói đi”.

Quảng Tuệ nói: “Ngô Long chủ. Buổi chiều tôi nhận được tin, võ lâm đại hội sẽ đổi lại tổ chức ở Thiên Kinh. Hơn nữa còn lùi lại hai ngày sau”.

Ngô Bình nhíu mày: “Không phải đã nói sẽ tổ chức ở chùa Đại Thiền rồi sao? Sao lại đổi thành Thiên Kinh rồi?”

Quảng Tuệ: “Nghe nói, vị Thánh Nhân trong kinh kia đích thân chủ trì võ lâm đại hội”.

Ngô Bình nheo mắt, nói: “Lại là người này!”

Sau đó anh hỏi Quảng Tuệ: “Bên ngoài biết thực lực của Quảng Tế và Liễu Duyên rồi sao?”

Quảng Tuệ: “Tin tức chưa từng để lộ, chắc rằng người bên ngoài không biết”.

Ngô Bình cười lạnh, anh nhìn Liễu Duyên: “Liễu Duyên, chuyện quan trọng như võ lâm đại hội này, sao có thể để người khác được hời được chứ? Tôi đề nghị anh đến Thiên Kinh một chuyến, đánh bọn họ một trận”.

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ nói gì, đại ca đều tán thành”.

Quảng Tuệ nói: “Như vậy e là không thỏa đáng lắm?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Có gì không thỏa đáng? Liễu Duyên là thực lực Thiên Tiên, chùa Đại Thiền chúng ta cũng nên chặn một chút, nếu không dễ bị người khác ức hiếp. Tục ngữ có câu, một quyền tránh trăm quyền”.

Quảng Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được. Vậy phải làm phiền Ngô Long chủ và Liễu Duyên sư tổ rồi”.

Liễu Duyên nhìn Quảng Tế: “Cậu đi không?”

Quảng Tế cười nói: “Tôi thì không đi đâu. Tôi biết người kia cũng có căn cơ, tốt nhất mọi người phải cẩn thận”.

Liễu Duyên: “Cậu không đi cũng không sao, phế vật như cậu đi rồi cũng uổng công”.

Quảng Tế khẽ cười, không tức giận, ông ấy vươn người đứng dậy: “Vẫn nên đi du ngoạn bên ngoài thì hơn, tôi đi trước đây”.

Ông ấy nói đi là đi, đẩy cửa đi ra, càng lúc càng xa, Quảng Tuệ nhìn bóng lưng dần xa khẽ lắc đầu, sau đó nói với ba người đàng ngồi kia: “Sau này mọi người cứ đi theo Ngô Long chủ đi”.

Ngô Bình ngây người, hỏi: “Bọn họ là?”

Quảng Tuệ: “Đều là đệ tử tục gia của Chùa Đại Thiền, ba người này tư chất tốt nhất. Nhưng chính vì tư chất quá tốt, chúng ta cũng không còn cách nào dạy bọn họ nữa rồi. Ngô Long chủ, chỉ bằng anh dẫn dắt bọn họ theo bên cạnh, có thời gian thì dạy dỗ bọn họ”.

Thì ra, Quảng Tệ biết Ngô Bình đã học được truyền thừa trên bức tường ngọc Vô Tự, nên cố tình để ba người này đi theo Ngô Bình học.

Ba người đều chưa đến hai mươi lăm, tư chất không tệ.

Ngô Bình bây giờ đúng lúc cũng cần dùng người, gật đầu nói: “Được thôi”.

Anh hỏi tên bọn họ, ba người này lần lượt là Quách Kiện, Miêu Thái Vi, Tào Nhạc.

Anh nói với Liễu Duyên: “Đại ca có muốn ra ngoài đi với tôi một chuyến không?”

Liễu Duyên xua tay nói: “Tạm thời tôi ở lại trong chùa, tìm hiểu mấy thứ mà anh truyền cho. Đợi tôi hiểu rõ rồi thì sẽ đến Thiên Kinh dạy dỗ tên kia”.

Ngô Bình cười nói: “Chi bằng tôi để ba người này hầu hạ bên cạnh đại ca trước?”

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đúng là biết trốn việc. Được rồi, ai bảo tôi là đại ca chứ”.
Chương 1109: Vườn lê Võ Lăng

Anh còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy anh đã rời khỏi chùa Đại Thiền vào đêm hôm đó và trở về nhà.

Vừa về đến nhà anh phát hiện cỏ dại trong nhà đã biến dị thành linh thảo. Đại trận Phong Thủy của Lữ Thuần Dương thu thập linh khí trong tám nghìn dặm khiến linh khí gần nhà họ Lý vô cùng dồi dào.

Lúc này cả nhà đang ăn cơm ở trong sân, Lina chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, một bàn ăn vô cùng phong phú. Ông ngoại và bà ngoại cũng đã đi du lịch về, tinh thần của ông hai đã tốt hơn rất nhiều, trông như chỉ mới ngoài năm mươi, không hề già chút nào.

Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng ở đây, trung thu được nghỉ lễ, hai người đã về nhà hôm qua.

Ngô Bình sửng sốt, sau đó vỗ trán nói: “Suýt nữa thì quên ngày mai là trung thu”.

Trương Lệ nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Tiểu Bình, ngày mai bố con có thể về không?”

Ngô Bình không dám nói vì bây giờ anh cũng không biết Lý Niệm Tổ đang ở đâu, nếu tình hình không ổn thì đang ở Tiên Giới.

Anh nói: “Mẹ, bố không thể về trong thời gian ngắn”.

Trương Lệ thở dài: “Thật là, một bó tuổi rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi”.

Ngô Bình cười nói: “Ngày mai con mời bên ông nội đến, mọi người quây quần với nhau”.

Đường Băng Vân cũng ngồi bên cạnh Ngô Mi, vừa nói vừa cười với mọi người.

Ngô Bình ăn bừa vài miếng đã hơn mười một giờ tối, mọi người lục tục đi nghỉ ngơi, trong sân chỉ còn lại Ngô Bình và Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân: “Chồng ơi, ngày mai em muốn về Đường Môn”.

Ngô Bình: “Bây giờ Đường Môn khá ổn định, về làm gì?”

Đường Băng Vân: “Em có một ý kiến”.

Ngô Bình cười nói: “Em nói đi”.

Đường Băng Vân: “Bây giờ linh khí đang hồi phục, em nghĩ Đường Môn chắc sẽ có chuẩn bị trước, bắt đầu chuyển mình”.

Ngô Bình hỏi: “Em muốn thay đổi Đường Môn thành thế nào?”

Đường Băng Vân: “Chuyển thành gia tộc tu hành, anh thấy sao?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Làm thế không phải không được, với năng lực hiện tại của Đường Môn, tương lai rất khó duy trì địa vị trong thế tục, để không bị loại bỏ thì nên sớm thay đổi”.

Đường Băng Vân cười nói: “Chồng ơi, anh phải giúp em”.

Ngô Bình cười: “Nói đi, em muốn anh làm gì”.

Đường Băng Vân: “Chọn ra một nhóm người tài giỏi trong lớp con cháu Đường Môn để đào tạo. Em cần anh truyền vài công pháp cho họ, giúp họ luyện chế đan dược, như thế dù em đến Tiên Giới cũng không cần lo Đường Môn xảy ra vấn đề”.

Ngô Bình gật đầu: “Nội bộ Đường Môn hơi phức tạp, trước kia muốn thay đổi rất khó nhưng bây giờ đại thế sắp đến, vừa lúc nhân dịp này thay máu Đường Môn, kích hoạt sức sống của nó”.

Đường Băng Vân: “Em cũng nói ý này với ông nội để Đường Môn dần dần lấy lại trạng thái khi mới vừa phất lên”.

Ngô Bình: “Ừ, ngày mai anh đến Đường Môn với em, nói chuyện với ông cụ”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Tiện thể đi gặp người của gia tộc Thần Công”.

Ngô Bình: “Ừ, anh cũng đang muốn gặp họ”.

Đường Băng Vân: “Còn nữa, không ít con cháu Đường Môn phát hiện ra nhiều nơi kỳ lạ ở Thục Trung, thực vật và thú dữ nơi đó đều bị dị biến”.

Ngô Bình: “Có khả năng không gian gấp khúc sắp được mở ra”.

Đường Băng Vân: “Nếu đúng là thế, Đường Môn có thể giữ vững được không?”

Ngô Bình: “Chưa chắc”.

Tối hôm đó Ngô Bình ngồi thiền một lúc mới về phòng nghỉ ngơi. Anh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trong tháp Tiên Võ, đến giờ vẫn chưa hồi phục.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn chưa mọc, anh và Đường Băng Vân đã chạy đến Đường Môn.

Từ xưa Thục Sơn đã là vùng đất giàu có và đông đúc, được gọi là địa linh nhân kiệt, giàu nguồn tài nguyên.

Hai người bay đi giữa các ngọn núi, lúc vượt qua phía Bắc núi Võ Lăng thì thấy bên dưới có một khu vực rộng mấy nghìn mét vuông bị sương mù màu đen che phủ, người ở bên không nhìn rõ tình hình bên dưới.

Thấy Ngô Bình dừng lại, Đường Băng Vân hỏi: “Chồng ơi, bên dưới sao thế?”

Ngô Bình nhìn sương mù đen nói: “Có người bày bố trận pháp che mất bên dưới. Đây là có giấu bí mật gì đó, chứng tỏ có đồ tốt mà họ lại không muốn người khác nhìn thấy”.

Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Là gì nhỉ?”

Ngô Bình: “Xuống dưới sẽ biết”.

Anh kéo Đường Băng Vân đáp xuống gần chỗ sương mù đen.

Nơi hai người đáp xuống là một khu rừng sồi hoang vu, mấy mươi bước phía trước là sương mù màu đen.

Đường Băng Vân nói: “Chồng ơi, sương mù này có độc không?”

Ngô Bình nói: “Đây là sương mù gây ảo giác, hễ đi vào trong sẽ rơi vào ảo cảnh, nhưng uống cái này thì không sao nữa”.

Anh lấy hai viên đan dược ra rồi đưa cho Đường Băng Vân, sau đó anh nhấc chân lên, hai người rơi vào trong đất.

Anh đi vài trăm mét dưới đất mới chui ra khỏi mặt đất với Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân cười nói: “Tại sao phải đi vào từ dưới đất, bên trên không thể đi sao?”

Ngô Bình: “Ngoài rìa có đặt cấm chế, chúng ta cứ thế đi vào sẽ dễ bị phát hiện, nếu đi vào từ dưới đất sẽ không bị bại lộ”.

Nói rồi anh nhìn xung quanh, phát hiện trong không khí xung quanh tỏa ra mùi hương quả thoang thoảng.

Đường Băng Vân hít mũi nói: “Mùi này thơm quá, hình như truyền đến từ phía trước”.

Ngô Bình hít một hơi, nhắm mắt suy nghĩ vài giây rồi nói: “Là hương thơm của quả lê”.

Đường Băng Vân: “Lê sao? Nhưng mùi này thơm quá”.

Ngô Bình: “Chắc là lê biến dị, vừa lúc tháng tám là mùa lê chín. Đi thôi, đến đó xem thử”.

Hai người đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một vườn lê, trên cây lê rất sai trái.

Ngô Bình hái một trái xuống ngửi, cười nói: “Lê này khá ngon, mặc dù không so được với đào tiên ở nhà nhưng ăn vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tăng khí lực”.

Anh lấy khăn tay lau quả lê, đưa cho Đường Băng Vân một quả. Đường Băng Vân cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, mùi vị rất vừa miệng, mùi vị kỳ lạ này không có ở lê bình thường.

Ngô Bình: “Loại lê biến dị này rất hiếm có, một lúc đi lấy vài quả về nhà trồng”.

Anh cũng hái một quả xuống ăn, vừa cắn vài miếng thì nghe thấy phía trước có tiếng động, hai con chó màu đen cao lớn, cao hơn một mét, lông bóng loáng đang đứng cách đó một trăm mét, lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân nhìn thấy chó đen thì giật mình, vội trốn phía sau Ngô Bình.

Hai con chó đen di chuyển như hai tia chớp màu đen ngay tức khắc đã đứng cách đó mười mét, hai móng vuốt đè xuống đất, cả người cúi thấp xuống muốn nhào đến chỗ hai người.

Ngô Bình nhìn chằm chằm, phóng ra khí tức Nhân Vương.

Hai con thú dữ kêu lên thảm thiết, nằm rạp xuống đất, bất động, ngược lại đáng thương nhìn Ngô Bình.

Trong lịch sử, loài chó bị con người thuần hóa, tổ tiên của chó gặp phải Nhân Vương, loại cảm giác kính sợ với nhân vương chảy trong huyết dịch của loài chó, nên một khi cảm nhận được khí tức Nhân Vương, chúng sẽ bị thần phục ngay.

Ngô Bình vẫy tay nói: “Qua đây”.

Hai con chó không dám đứng lên, cứ thế bám dưới đất chậm rãi dịch đến dưới chân Ngô Bình.

Ngô Bình vươn tay sờ đầu chúng nói: “Hai con chó cũng biến dị rồi, lạ thật”.

Đường Băng Vân: “Chồng ơi, là vì linh khí sao?”

Ngô Bình: “Đến hiện tại, anh vẫn chưa cảm nhận được linh khí, chắc chắn còn có thứ gì đó khác”.
Chương 1110: Đường Môn mới

Một con chó đen như thể nghe hiểu Ngô Bình đang nói gì, nó lắc đuôi, cả người nhướn về trước.

Ngô Bình: “Mày muốn dẫn tao đi đến đó?”

Con chó đen lập tức đứng lên, đi một bước quay đầu ba lần chạy về phía trước, Ngô Bình và Đường Băng Vân lập tức đi theo.

Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Con chó này có thể hiểu con người nói gì sao?”

Ngô Bình: “Không có gì lạ cả, trí thông minh của hai con chó đen không khác gì đứa trẻ mười tuổi, ngoài việc không biết nói tiếng người thì cái gì cũng hiểu”.

Con chó đen còn lại cũng chạy sang, Ngô Bình đi theo mấy mét thì nhìn thấy một cái hố rất lớn. Cái hố này có hình trụ giống một cái cột đập xuống từ trên trời tạo ra cái hố này, đường kính hơn ba trăm mét.

Xung quanh cái hố rất sạch sẽ, nhìn xuống dưới sâu đến mấy trăm mét, bên dưới tối đen bị khói màu đen che phủ, thi thoảng còn có tiếng người.

Ngô Bình biết bên dưới có người, thế là kéo Đường Băng Vân đến một bên thầm nói: “Băng Vân, em ở đây đợi anh, anh xuống dưới xem sao”.

Đường Băng Vâng: “Rốt cuộc dưới đó có gì thế?”

Ngô Bình: “Anh không biết, đi rồi mới biết được”.

Dặn dò Đường Băng Vân xong, anh đáp xuống đáy hố. Xuống đến bên dưới, anh nhìn thấy cách đó mấy mươi mét có ba người đang vây quanh một vật thể phát sáng hình quả trứng, nhỏ giọng nói.

“Anh Lam, rốt cuộc đây là thứ gì thế? Chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra được”.

Một người khác nói: “Dù là gì thì nó có thể mở ra tiến hóa cho mạng sống, chắc là vật không tầm thường. Chúng ta phải nhanh chóng đem nó đi”.

“Tiếc là chúng ta không có pháp khí chứa đồ, nếu không cũng không cần đợi đến giờ”, người thứ ba nói: “Mặc dù chúng ta đã bày bố trận pháp Mê Sương nhưng chắc chắn sẽ có cao nhân tìm đến. Hôm nay chúng ta có thế nào cũng phải đem nó đi”.

Vừa nói xong, hắn bỗng cảm thấy sau gáy đau đớn, sau đó ngất xỉu.

Hai người còn lại rất ngạc nhiên, vừa xoay người lại cũng đều bị đánh một gậy, ngất xỉu.

Ngô Bình nhìn ba người hôn mê, sau đó ném cây gậy sắt trong tay đi, anh phủi tay rồi nhìn vật thể phát sáng đó.

Đồ vật này cao khoảng ba mét giống một quả trứng phóng to, phát ra ánh sáng đom đóm màu vàng xanh. Anh mở nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong có một luồng năng lượng cực mạnh, nhìn thấu vạn vật của anh không thể nhìn xuyên qua được.

“Lạ thật, thứ gì thế nhỉ?”, anh giơ tay sờ vào nó, mặt ngoài không cứng, khá mềm, rất đàn hồi.

“Thôi vậy, cứ đem về rồi nghiên cứu”, anh vung tay lên cất đồ vật này vào trong không gian chứa đồ, sau đó bay lên trên.

Lên đến phía trên, anh kéo Đường Băng Vân rời đi, nhưng lại thấy hai con chó đen lại đuổi theo bên dưới kêu ẳng ẳng.

Đường Băng Vân cười nói: “Chúng muốn đi theo chúng ta”.

Ngô Bình suy nghĩ một chốc, vung tay lên, hai con chó bay lên không trung, được anh đưa đi cùng đến Đường Môn.

Vượt qua vùng núi Võ Lăng thì sẽ đi vào bồn địa Thục Trung, vừa đưa mắt nhìn là là những cánh đồng màu mỡ dài hàng nghìn dặm.

Anh bỗng nói với Đường Băng Vân: “Nơi này không tệ, nếu sau này xây dựng phủ tổng giám ở đây thì Đường Môn nhất định phải giành lấy, ít nhất cũng phải kiểm soát được vài quận”.

Đường Băng Vân: “Với năng lực của Đường Môn chắc chắn có thể”.

Ngô Bình: “Nếu chuẩn bị từ giờ, có thể làm được không?”

Nói rồi hai người đáp xuống thị trấn Đường, thị trấn này vẫn như trước, Đường Băng Vân vừa xuất hiện, người ở thị trấn đều chào hỏi.

“Thiếu tôn”, cũng có người nhận ra Ngô Bình, cung kính đứng một bên.

Vừa bước vào Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt đã dẫn người ra đón, ông ấy nói: “Ngô Bình, cuối cùng cũng trông được cháu đến rồi”.

Ngô Bình nói: “Ông cụ, Băng Vân nói ông có ý muốn cải cách Đường Môn nên cháu đến giúp ông một tay”.

Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Đi thôi, vào nhà rồi nói”.

Đi đến chỗ ở của Đường Thiên Tuyệt, người làm đều ra ngoài hết, Đường Thiên Tuyệt nói: “Cháu đến đúng lúc lắm, ông đang có việc nói bàn với cháu”.

Ngô Bình: “Thưa ông, cháu và Băng Vân đã nói chuyện rồi, bọn cháu đều nghĩ Đường Môn phải thay đổi”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Đúng thế, thế giới đang thay đổi, Đường Môn cũng phải thay đổi, không thay đổi chỉ có một con đường bị tiêu diệt. Nhưng lợi ích trong Đường Môn quá phức tạp, muốn thay đổi thì rất khó”.

Ngô Bình: “Đường Môn quá lớn, phát triển gần hai ngàn năm, tích lũy quá sâu nhưng nó cũng quá cũ kỹ, cả một mớ vấn đề”.

Đường Thiên Tuyệt cười khổ: “Đương nhiên ông biết không có sức thay đổi”.

Ngô Bình: “Đường Môn cần phải lột xác”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ồ, chúng ta phải làm thế nào?”

Ngô Bình: “Muốn biết làm thế nào thì trước tiên phải biết rõ thứ gì quý giá và quan trọng với Đường Môn”.

Đường Băng Vân: “Là nhân tài”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, là nhân tài. Đường Môn đã hoạt động hơn một ngàn năm, mặc dù có rất nhiều vấn đề nhưng đã đào tạo ra được một nhóm thiên tài. Nhưng vì sự trầm lặng hơn một ngàn năm, vài người nắm quyền lực trong tay, kiểm soát tài nguyên dẫn đến người có năng lực không lấy được lợi ích, không có khả năng ngồi không mà hưởng nên chỉ cần có thể làm được, người có năng lực lên, người không có thì nhường vị trí, kẻ vô năng thì cho ra khỏi chức vị, dĩ nhiên Đường Môn sẽ thay đổi”.

“Có thể tham khảo kiếm phái Thục Sơn, kiếm phái Thục Sơn lâu đời hơn Đường Môn, nhưng các đỉnh các điện lại hoạt động khá ổn định. Đó là vì Thục Sơn có một hệ thống có thưởng có phạt, đệ tử có tư chất tốt nhất định có thể đứng đầu, người phạm lỗi phải bị phạt. Nội phát không sợ có bản lĩnh, bản lĩnh càng lớn thì nội phái càng lớn mạnh”.

Ngô Bình có hiểu biết nhất định với Đường Môn, Đường Môn ngoài các trưởng lão ra thì vẫn còn bốn đại đường, năm ngoại thích lớn và vài cơ quan, chẳng hạn như Thiên Sát.

Số lượng con cháu Đường Môn quá nhiều, ở đất Thục, người gia nhập vào Đường Môn trực tiếp hay gián tiếp phục vụ cho Đường Môn hơn con số năm triệu người, con cháu chính thức của Đường Môn có đến mấy trăm ngàn người.

Đây chính là chỗ Đường Môn khó quản lý, quá nhiều người, xích mích lợi ích, một sợi tóc cũng ảnh hưởng đến cả gia tộc.

Cách mà Ngô Bình đưa ra rất đơn giản, thay máu cho Đường Môn, mà muốn thay máu thì phải đào tạo người mới nên anh đề nghị thành lập lớp học Đường Môn, phát tài liệu học cho tất cả mọi người.

Tài liệu giảng dạy là do anh viết, mục đích chính là để lựa chọn những học viên có tư chất tốt ở lớp sơ cấp, sau đó từ từ đào tạo.

Những người được chọn này sẽ vào lớp trung cấp học những võ đạo phức tạp hơn, đồng thời chọn lọc kỹ hơn, các học viên xuất sắc trong đó sẽ cho vào lớp cao cấp.

Đến lúc đó lại chọn ra một nhóm thiên tài từ lớp cao cấp cho vào lớp xuất sắc. Học sinh lớp xuất sắc cần tài nguyên sẽ có tài nguyên, muốn công pháp sẽ có công pháp, Đường Môn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để đào tạo họ. Đến khi nhóm người này thành thạo thì có thể trở thành lực lượng trung kiên trong tương lai của Đường Môn.

Dĩ nhiên học viên lớp cao cấp có thể đảm đương vị trí nhân viên quản lý cấp cao ở các nơi của Đường Môn. Lớp trung cấp thì cho quản lý tầng quản lý trung cấp.

Tất cả các lớp ưu tiên chọn người trong Đường Môn, đồng thời cũng mở rộng tuyển sinh nhân tài bên ngoài.

Như thế không đến vài năm tầng cấp cao của Đường Môn sẽ được thay máu hoàn toàn, do một nhóm người trẻ tuổi có sức sống, tư chất tốt lại thông minh quản lý.

Ngoài ra, Đường Môn còn sẽ có quy tắc thăng cấp cấp bậc hoàn toàn mới, cấp thấp nhất của con cháu của Đường Môn là cấp một, cao nhất là cấp năm mươi.

Cấp bậc có quan hệ với thực lực của bản thân cũng như sự cống hiến ở Đường Môn của người đó, thực lực càng mạnh, cống hiến càng nhiều thì cấp bậc càng cao.

Những nhân tài đủ xuất sắc có thể được Ngô Bình chỉ dạy, có cơ hội được học viện Võ đạo hoặc đại học Võ đạo đào tạo sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK