Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1886: Tà ma Tả Hiền Vương

Ngô Bình: “Tất nhiên tôi biết bức thư là giả. Nhưng vấn đề là tại sao lại có người muốn hại cậu. Cậu chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không quyền không thế, chỉ là tiền lương cao hơn một chút thôi, họ không có lý do gì để tấn công cậu”.

Nghe thế, đầu óc gần như tê liệt của Lý Hoằng Đào bắt đầu chạy hết tốc lực, mặc dù cậu ta không học võ thuật nhưng đã uống không ít đan dược của Ngô Bình nên thể chất rất tốt, đầu óc cũng minh mẫn, nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó.

“Anh à, em nhớ tới rồi, khoảng hai tháng trước, đột nhiên có một môn khách nói với em là em có tướng mạo của đế vương. Lúc đó em chỉ cho rằng hắn đang nịnh nọt mình thôi nên không để ý đến lắm, không ngờ mấy ngày sau, tên khốn đó lại làm một bộ hoàng bào rồi tặng cho em. Lúc đó em mới nhận thấy hắn không có ý gì tốt cả bèn bảo người kéo hắn ra ngoài chém, giờ nghĩ lại có lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau”.

Ngô Bình: “Sau khi đến đất phong, cậu có đắc tội với người nào không?”

Lý Hoằng Đào cười khổ: “Anh à, có nhiều người đẹp rồi thích du ngoạn sông nước núi non với em như thế, em làm gì có thời gian đi làm việc xấu chứ? Càng không thể đắc tội với người ta”.

Đúng lúc này, một người giúp việc nữ bưng hai tách trà đến rồi đặt lên bàn.

Lúc nhìn thấy chén trà, Ngô Bình sửng sốt một lúc, hoa văn và kết cấu của tách trà giống hệt như những vật dụng trong hoàng cung của anh. Anh biết Tử Di đã tặng rất nhiều thứ cho người nhà của mình, chén trà này có thể là do cô ấy bảo người đưa đến bèn nói: “Chén trà đẹp đấy”.

Lý Hoằng Đạo cười nói: “Vậy à? Đây là chén trà Ngọc Dung mua cho em đấy, hầu hết đồ dùng trong nhà đều do cô ấy sắm sửa”.

Ngô Bình: “Ồ, Ngọc Dung là phụ nữ trong phủ của cậu à?”

Lý Hoằng Đào gật đầu: “Đúng rồi ạ, Ngọc Dung là người rất tốt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Em đang muốn bàn bạc với anh, muốn chính thức cưới cô ấy làm Vương phi”.

Ngô Bình nói: “Ừ, chỉ cần cậu thích, tôi chắc chắn sẽ đồng ý”.

Lý Hoằng Đào vui mừng nói: “Anh, em dẫn cô ấy đến gặp anh ngay”.

Không lâu sau, một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha, dung nhan tuyệt vời xuất hiện, cô ta cúi đầu chào Ngô Bình: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ”.

Ngô Bình nhìn người phụ nữ này, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Ngọc Dung?”

Người phụ nữ khẽ nói: “Vâng, nô tỳ là Ngọc Dung”.

Ngô Bình cười nhạo: “Tà ma to gan! Thư từ này là do ngươi làm giả phải không?”

Ngọc Dung hoảng sợ quỳ phịch xuống đất: “Nô tỳ không biết bệ hạ đang nói gì”.

Lý Hoằng Đào ngạc nhiên: “Anh, anh nói cô ấy là tà ma?”

Dù cậu ta không bước ra khỏi cửa nhưng cũng biết chuyện tà ma, khoảng thời gian trước chuyện này cực kỳ ầm ĩ, làm nhiều người chết.

Ngô Bình: “Hoằng Đào, Ngọc Dung này đến phủ cậu từ lúc nào?”

Lý Hoằng Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng nửa năm trước”.

Ngô Bình: “Trong nửa năm nay, phải chăng từng có một khoảng thời gian, tính tình cô ta thay đổi xoành xoạch, cứ như thay đổi thành một người khác không?”

Lý Hoằng Đào nghĩ lại, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi: “Đúng thế, Ngọc Dung đến phủ một thời gian, nhưng vẫn không thu hút được sự để ý của em, em cũng không mấy thích cô ấy. Nhưng tự dưng có một ngày, cô ấy bỗng khiến em rất yêu thích, có rất nhiều cách làm em hài lòng. Anh, chẳng lẽ cô ấy là tà ma thật sao?”

Ngô Bình giơ tay ra, Ngọc Dung bỗng run lên, một làn khói xanh bốc lên từ trên đỉnh đầu cô ta, làn khói xanh chậm rãi ngưng tụ thành hình một người phụ nữ, cô ta quỳ giữa không trung nói: “Bệ hạ tha mạng”.

Câu van xin của cô ta khiến Ngô Bình rất bất ngờ, anh trầm giọng hỏi: “Tà ma này to gan quá đấy, là ai phái ngươi đến?”

Tà ma nữ nói: “Là Tả Hiền Vương phái tôi đến làm nhiệm vụ”.

Ngô Bình: “Ồ, Tả Hiền Vương là ai? Nhiệm vụ người đó giao cho ngươi là gì?”

Tà ma nữ nói: “Tả Hiền Vương là một trọng thần dưới trướng Ma chủ, ông ta phái tôi đến mê hoặc Tiêu Dao Vương, để anh ta phản bội lại đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình: “Nói thế tức là nhiệm vụ của ngươi không thành công?”

Tà ma nữ: “Đại quân tà ma tấn công bị cản trở, không thể có tà ma mới nào đến, nếu không Lý Hoằng Đào đã bị tà ma nhập vào từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Các ngươi muốn nhập vào Hoằng Đào, sau đó sẽ đoạt lấy đế vị dựa vào cậu ta?”

Tà ma nữ: “Mặc dù làm thế gần như không có khả năng thành công, nhưng người đứng lên làm phản nhiều hơn thì đế quốc Thiên Võ sẽ sụp đổ”.

Ngô Bình híp mắt: “Ý ngươi là người ở các nơi đều sẽ làm phản? Rốt cuộc các ngươi phái bao nhiêu tà ma đến vậy?”

Tà ma nữ: “Ít nhất là ba nghìn tà ma”.

Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, nếu có ba nghìn tà ma thật thì ít nhất có ba nghìn người làm phản. Tả Hiền Vương này đúng là một người giỏi mưu mô”.

Tà ma nữ: “Xin bệ hạ tha cho tôi một mạng”.

Ngô Bình bỗng nghĩ đến Đế Tân, Đế Tân này là một trong những thủ lĩnh của tổ chức Địa Phủ, không biết bây giờ ông ấy giữ chức vụ gì trong tà ma? Thế là anh hỏi: “Ngươi từng nghe nói đến Đế Tân chưa?”

Tà ma nữ sửng sốt: “Anh biết Ma chủ Đế Tân?”

Ngô Bình rất bất ngờ: “Bây giờ Đế Tân là Ma chủ? Trong tà ma các ngươi có mấy vị Ma chủ?”

Tà ma nữ: “Bây giờ chỉ có ba vị Ma chủ, Ma chủ Đế Tân là người mới trở thành Ma chủ dạo gần đây”.

Ngô Bình: “Có thực lực thế nào mới có thể trở thành Ma chủ?”

Tà ma nữ: “Chỉ có những người lớn mạnh, thủ lĩnh của hàng tỷ tà ma mới có tư cách được gọi là Ma chủ”.

Ngô Bình biết tà ma sống theo bầy đàn, sự tồn tại của Ma chủ tương tự như kiến chúa hoặc ong chúa. Khác biệt ở đây là Ma chủ có thể nô dịch và sai khiến hàng trăm triệu tà ma cấp thấp.

Ngô Bình: “Tất cả các tà ma của các ngươi đều ở trong thế giới tà ma?”

Tà ma nữ: “Có vài tà ma đã thâm nhập vào Thần tộc, loài người và các tộc khác, những gì các anh nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng thôi”.

Ngô Bình không hỏi nữa, anh vung tay lên, tà ma này bị thiêu đốt, lập tức biến thành tro.

Lý Hoằng Đào run giọng hỏi: “Anh, tà ma chết rồi à?”

Ngô Bình nói: “Hoằng Đào, mọi chuyện đều có mức độ, cậu thích hưởng thụ không sai nhưng trầm mê quá độ thì vẫn nên tìm chuyện gì khác mà làm đi”.

Chuyện hôm nay là cú sốc rất lớn với Lý Hoằng Đào, cậu ta ra sức gật đầu: “Anh ơi, anh tìm chuyện gì đó cho em làm đi”.

Ngô Bình: “Quan tâm đến con dân trên đất phong nhiều hơn đi”.

“Ừ, em nhất định sẽ làm được”.

Lúc này người phụ nữ tên Ngọc Dung đã tỉnh, nhưng tinh thần rất kém. Ngô Bình chỉ vào trên người cô ta, tinh thần cô ta lại hồi phục như lúc đầu, không để lại di chứng gì.

Nói chuyện thêm một lúc nữa, Ngô Bình quay về hoàng cung bắt tay vào việc lĩnh hội Cửu đỉnh.

Lúc này Cửu đỉnh được liên kết thành một thể, thân là Chân Hoàng và Đại Thánh, với trí tuệ của anh không khó để hiểu được Cửu đỉnh. Không lâu sau anh nhận ra Cửu đỉnh đã được làm thành một bộ pháp khí, anh có thể sử dụng nó để mở một cánh cửa thời không.

Nhưng nghiên cứu kỹ lại thì phát hiện trong Cửu đỉnh đều có ẩn chứa một không gian bí ẩn, hơn nữa những không gian này chưa từng được mở.

Cửu đỉnh này có nguồn gốc từ Thiên Vực, mỗi một đỉnh tượng trưng cho nền văn minh của một kỷ nguyên, đó là vu đỉnh, tiên đỉnh, minh đỉnh, thần đỉnh, yêu đỉnh, hoang đỉnh, chú đỉnh, ma đỉnh, hư đỉnh. Cửu đỉnh được phát hiện bởi Đại Hạ, nhưng cả Đại Hà và các quân chủ Đại Thương sau đó đều không giải mã được bí ẩn của Cửu đỉnh.

Tương truyền, chỉ có tập hợp đủ Cửu đỉnh, hơn nữa là người có tư chất siêu phàm mới có cơ hội mở được Cửu đỉnh, lấy được truyền thừa trong đó.

Anh sử dụng nhìn thấu vạn vật, qua một lần thăm dò, anh nhận ra muốn mở Cửu đỉnh ra thì phải tiến hành theo tuần tự, mà cái anh muốn mở đầu tiên chính là Hư đỉnh, một trong Cửu đỉnh.
Chương 1887: Khởi nguồn của tà ma

Hư đỉnh này lơ lửng trước mặt anh, bề ngoài đỉnh mang hơi hướng cổ xưa, u tối không chút ánh sáng. Ngô Bình vươn tay gõ vào đỉnh vài cái, hư đỉnh bỗng nhiên tỏa ra những bùa chú huyền diệu, chúng xoay quanh, sắp xếp theo từng nhóm, thay đổi liên tục.

Ngô Bình dùng hai tay di chuyển bùa chú, qua nửa ngày, cuối cùng một bùa chúa bay đến vị trí đúng có của nó. Bỗng nghe một tiếng “rắc”, hư đỉnh bỗng vặn vẹo, biến thành một cánh cổng lớn.

Ngô Bình nhìn cánh cổng, Lý Thiên Ngoại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nói: “Đây là cánh cổng Thái Hư lưu lại từ kỷ nguyên Thái Hư, bên trong có sức mạnh và truyền thừa để lại từ kỷ nguyên Thái Hư, nó rất có ích cho tôi”.

Ngô Bình: “Đúng là có ích cho ngươi, vậy thì ngươi đi vào đi”.

Lý Thiên Ngoại: “Tôi sẽ chia một nửa lợi ích cho anh”.

Nói rồi, chớp mắt nó đã lao vào trong cánh cổng Thái Hư.

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục mở hoang đỉnh, đã có kinh nghiệm lần đầu nên anh rất nhanh đã mở được cánh cổng thứ hai, cánh cổng Hoang Cổ.

Ngay sau đó, cánh cổng chú văn, cánh cổng yêu hồn, cánh cổng ma đạo, cánh cổng thần và các cổng khác đều lần lượt xuất hiện.

Chín cánh cổng đều mở ra, Ngô Bình phát hiện giữa chín cánh cổng này lại hình thành một cánh cổng thứ mười. Cánh cổng thứ mười này lớn hơn một chút, bên trong tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, ẩn chứa sức mạnh vừa huyền diệu vừa hùng mạnh.

Anh chợt suy nghĩ trong lòng, lập tức đi vào trong. Đây là một không gian kỳ lạ, chín loại năng lượng huyền diệu dung hợp với nhau bằng một phương thức rất thần kỳ.

Anh mở thần hải, bắt đầu điên cuồng hấp thụ năng lượng này, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ năng lượng của không gian này đều bị anh hấp thụ sạch sẽ.

Năng lượng đi vào thần hải, một phần chuyển vào sào huyệt tà ma, một phần khác thì được thân thể và thần hồn anh hấp thụ.

Đợi đến khi anh ra ngoài, quay lại thì phát hiện cánh cổng thứ mười đã biến mất, anh khẽ nhíu mày, rốt cuộc những năng lượng là thứ gì?

Không lâu sau, Lý Thiên Ngoại từ bên trong cánh cổng thứ nhất đi ra, hơi thở của nó trở nên rất mạnh, nói: “Sức mạnh Thái Hư, quả nhiên rất mạnh, hư thật tương sinh, hư là thực, thực là hư, kỳ diệu!”

Ngô Bình: “Ngươi còn muốn vào cánh cổng thứ hai không? Chín cánh cổng này, ta đều mở cả rồi”.

Lý Thiên Ngoại thản nhiên nói: “Đi thì đương nhiên muốn đi, nhưng trước đó, tôi muốn làm một chuyện”.

Ngô Bình nhìn nó: “Ồ, Tượng, ngươi muốn làm gì?”

Lý Thiên Ngoại là cái tên Ngô Bình đặt cho nó, vốn dĩ tên của nó là Tượng, có thể bắt chước được mọi thứ.

Tượng nói: “Sức mạnh mà tôi có được cực kỳ mạnh, hơn nữa nó cũng thuộc về vũ trụ này”.

“Cho nên?”, Ngô Bình hỏi.

Tượng: “Hiện tại tôi có có thể dễ dàng tiêu diệt ý chí của anh, sau đó chiếm lấy thân thể anh”.

Ngô Bình không hề kinh ngạc chút nào, lại càng không tức giận, anh nói: “Ngươi vẫn luôn lên kế hoạch”.

Tượng: “Không sai. Tôi không làm, chỉ là vì thực lực tôi chưa đủ”.

Ngô Bình: “Ngươi thấy hiện tại ngươi có thực lực rồi?”

Tượng: “Không sai!”

Nó nói xong, đột nhiên hóa thành một luồng sáng, bay về phía Ngô Bình. Luồng sáng này vừa tiếp xúc với Ngô Bình thì sức mạnh trong thần hải bỗng nổ tung, hóa thành hình dáng một con thú khổng lồ, một ngụm nuốt chửng Tượng.

Tượng sau khi bị nuốt chửng, chỉ trong chớp mắt nó đã bị năng lượng này tiêu hóa, chia thành rất nhiều năng lượng vi mô cực nhỏ, một phần thì chuyển cho Ngô Bình, một phần thì đưa vào trong sào huyệt tà ma.

Sào huyệt tà ma liên tục hấp thụ năng lượng cấp cao, bắt đầu tăng cấp lần thứ hai, từ sào huyệt cấp năm tăng lên sào huyệt cấp sáu.

Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm, lạnh nhạt nói: “Mùi vị không tệ”.

Sức mạnh hình dáng con thú khổng lồ lúc này há miệng hít một hơi, trong tám cánh cổng còn lại, lần lượt có một luồng năng lượng phóng ra. Lúc này, sức mạnh trong chín cánh cổng đều bị nó hấp thụ toàn bộ, nó cũng dần dần quay về trong thân thể anh, biến thành một con cá lớn chín sắc, bay tới bay lui trong thần hải.

Chín cánh cửa, lại khôi lại thành hình dáng chín đỉnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chẳng qua chỉ là bí mật nòng cốt trong nội bộ bọn nó đã không còn tồn tại.

Lấy hết chín đỉnh, Ngô Bình lấy ra mấy là búa chú, liên lạc với Đế Tân.

Ban đầu, giữa anh và Đế Tân đã có thỏa thuận, hiện tại anh tập trung chín đỉnh thì có thể đưa cho ông ấy.

Bây giờ anh và Đế Tân, đã không còn là người kém hiểu biết như lúc đầu, anh cũng không ôm hy vọng gì về chuyện này, chỉ là muốn thử một chút. Đế Tân thân là ma chủ, chức chắn hiểu rất rõ về tình hình bên phía tà ma.

Chuyện không ngờ chính là, lá bùa bỗng lóe sáng, từng bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mặt Ngô Bình, chính là một hóa thân của Đế Tân.

Đế Tân nhìn Ngô Bình, nói: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu, cậu bây giờ đã là cao thủ đỉnh cao!”

Ngô Bình: “Chín đỉnh mà ông muốn, cuối cùng cũng đã tìm đủ rồi, ông còn cần không?”

Mắt Đế Tân sáng lên: “Tìm được chín đỉnh rồi sao? Chín đỉnh này có thể mở được kho tàng của Đại Hạ và Đại Đế, nó vẫn có tác dụng rất lớn đối với tôi”.

Ngô Bình: “Tôi muốn hỏi thăm ông một chút, tà ma các ông đang lên kế hoạch gì, tiến quân đến đại lục Hồng Hoang, kiểm soát toàn bộ Nhân tộc?”

Đế Tân lạnh nhạt nói: “Tà ma chỉ là muốn giành lấy không gian sinh tồn của mình mà thôi”.

Ngô Bình ngẩn người: “Giành lấy không gian sinh tồn? Các người muốn xuất hiện, chẳng lẽ không phải vì phụ thể sao?”

Đế Tân: “Phụ thể đúng là có lợi cho tà ma, nhưng đó không phải là điều tất yếu. Tà ma sau khi trải qua quá trình tu luyện, cũng có thể có được thực thể của mình, tà ma mạnh cũng không khác gì Nhân Tộc, chẳng qua chỉ là thực lực mạnh hơn mà thôi”.

Ngô Bình: “Ý ông là, Nhân Tộc không cho phép tà mà các ông tồn tại ở thế gian, cho nên các ông mới muốn lộ diện phản kháng?”

Đế Tân: “Không sau. Đương nhiên, tà ma có đặc tính hung hăng mạnh mẽ, sau khi tà mà cấp thấp xuất hiện, tất nhiên phải bám vào Nhân Tộc, bởi vì như vậy thì sẽ dễ trở nên mạnh hơn”.

Ngô Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ban đầu tôi hỏi ông, tà ma sinh ra thế nào, ông không nói cho tôi, vậy bây giờ ông có thể nói rồi chứ?”

Đế Tân: “Thời đại Tiên Quốc, có nhà họ Viêm. Nhà họ Viêm có một vị thiên tài, tên Viêm Liệt, thông qua nghiên cứu anh ta phát hiện, dung hợp thân thể của ma và linh hồn của người thì có thể tạo ra tà ma mạnh mẽ. Tà ma lúc đó gọi là ta ma đời đầu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thì ra là vậy!”

Đế Tân: “Nhưng phải tìm được cách đúng, thần hồn thích hợp với thể chất hùng mạnh của Ma Tộc quá khó tìm, sau này dần dần hạ thấp yêu cầu, thông qua việc tạo ra oan hồn lệ qủy sau đó dung hợp với thân thể ma đạo, tạo ra tà ma cấp thấp. Toàn bộ những gì cậu thấy bây giờ, chính là tà ma cấp thấp đời sau”.

Ngô Bình: “Thực lực tà ma đời đầu thế nào?”

Đế Tân: “Rất mạnh. Ở cùng cảnh giới, tà ma còn mạnh hơn với Thái Cổ Chân Nhân và Thần Tộc, cho nên Tiên Quốc dốc hết sức nghiên cứu, đầu tư mạnh tay, tạo ra hàng loạt tà ma, phong ấn bọn nó trong một thời không thần bí kiên cố, cũng chính là ở thế giới Tà Ma”.

Ngô Bình: “Tà mà thời đầu còn tồi tại không?”

Đế Tân: “Gần như đều chết cả rồi, nhưng tốc độ sinh sản của tà ma rất nhanh, hiện tại số lượng tà ma ở thế giới Tà Ma đã hơn trăm tỷ. Chỉ là trong đó tài nguyên có hạn, tà mà sinh ra đời sau không bằng đời trước, càng lúc càng yếu”.

Ngô Bình: “Cho nên các ông mới muốn ra ngoài, giành lấy không gian sinh tồn lớn hơn?”

Đế Tân: “Không sai. Mục tiêu đầu tiên của chúng tôi, chính là đế quốc Thiên Võ. Tôi nghe nói, cậu chính là hoàng đế của đế quốc Tiên Võ?”

Ngô Bình thở dài: “Các ông có thể đổi nơi khác không?”

Đế Tân: “Kế hoạch đã định, không thể thay đổi. Nhưng, tôi có thể hợp tác với cậu”.

Ngô Bình: “A, ông muốn hợp tác thế nào?”
Chương 1888: Đế Tân chết

Đế Tân: “Chỉ cần cậu có thể dành ra một khu vực và hứa sẽ không tấn công các tà ma xâm nhập vào, tôi có thể khiến đại quân tà ma bỏ qua đế quốc Thiên Võ, chuyển sang tấn công khu vực khác”.

Ngô Bình: “Khu vực mà ông muốn nhất định phải có đủ dân cư đúng không?”

Đế Tân: “Dân cư tốt nhất không dưới chục tỷ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”

Đế Tân: “Chống lại tà ma, cậu không có phần thắng, chi bằng hợp tác với tôi, như vậy đều có lợi cho đôi bên”.

Ngô Bình: “Chi bằng như vậy, ông dẫn tà ma quy phục tôi, tôi có thể độ hóa bọn họ”.

Đế Tân nhìn anh: “Xem ra, không đến đường cùng, cậu sẽ không chết tâm”.

Ngô Bình: “Người không hợp nhau, chín đỉnh đưa cho ông, ông đi được rồi”.

Đế Tân nhận lấy chín đỉnh, nói: “Ân tình này tôi sẽ nhớ lấy, sau này nếu cậu bị tôi bắt được, tôi có thể tha cho cậu con đường sống”.

Nói rồi, bóng người mơ hồ biến mất không thấy dấu, mang theo chín đỉnh.

Ngô Bình đứng một lúc, trong đầu đã định vị được vị trí của chín đỉnh. Thì ra, anh đã để lại cấm chế trên chín đỉnh, anh dựa vào cấm chế này là có thể tìm được chín đỉnh dễ dàng.

“Nếu tà mà sớm muộn gì cũng tấn công đế quốc Thiên Võ, vậy thì cứ đánh đòn phủ đầu trước”. Nói xong, anh đã biến mất.

Sau đó, anh đến một lốc xoáy thời không. Lốc xoáy này nằm trong đế quốc Thiên Võ, có thể đi vào thế giới Tà Ma thông qua nó.

Thân hình anh chớp lóe, biến hóa thành hình dáng tà ma, thân thể hư hư thực thực, lao vào trong lốc xoáy.

Thân thể di chuyển lên xuống, nửa khắc đồng hồ sau, anh rơi xuống một vùng hoang vắng, mặt đất xám xịt, bầu trời thì đỏ như máu. Nơi này không có linh khí, trong không khí ngập tràn mùi hôi thối nhàn nhạt.

Nơi này chính là thế giới Tà Ma, ban đầu lúc anh trấn thủ lối vào, đã từng tiến vào trong thế giới Tà Ma chém giết rất nhiều tà ma.

Anh cảm ứng xung quanh, biết được vị trí chín đỉnh, mà nơi đó ắt hẳn cũng là đại cung của Đế Tân.

Đang định đi tìm Đế Tân, thì trước mặt có một đám tà ma lao đến, ước chừng hơn trăm tên, đều là tà ma cấp thấp.

Dáng vẻ những tà ma này đều rất kỳ quái, hình dáng kiểu gì cũng có, bọn họ nhìn thấy Ngô Bình thì đều bị hơi thở tà ma cấp cao của Ngô Bình dọa sợ, đều quỳ xuống đất, vẻ mặt kinh sợ, như đang đợi chuyện gì đáng sợ xảy ra.

Thế nhưng quỳ một lúc cũng không thấy “tà ma cao cấp” này ăn sạch bọn chúng, mấy tà ma kia rất hiếu kỳ, ngẩng đầu quan sát anh.

Ngô Bình cũng từng tiếp xúc mấy lần với tà ma, đương nhiên biết phải giao lưu thế nào, anh hỏi: “Các ngươi đang đi đâu?”

Một tà ma có hình dáng một cô gái xinh đẹp nói: “Bẩm đại nhân, phía trước có vị đại nhân cần bổ sung năng lượng, chúng tôi đến cũng cấp thức ăn cho ông ấy”.

Ngô Bình khẽ nhíu, anh hiểu loại sinh linh như tà ma, có thể ăn đồng loại để nâng cao thực lực nhanh chóng.

Anh hỏi: “Thực lực ông ta mạnh hơn tôi sao?”

Các tà ma đều nói: “Vị đại nhân kia có cả trăm ma binh làm thuộc hạ, thực lực không bằng đại nhân đây”.

Ngô Bình nói: “Ừ, đưa ta đi gặp ông ta”.

Cứ như vậy, anh đi theo đám tà ma, đến một đại cung của đại quân tà ma. Người vừa đến, bọn họ đã bị đám binh sĩ tà ma đưa vào trong một lều trại lớn.

Trong lều lớn, có một võ tướng ngồi nghiêm chỉnh, vóc dáng cao hơn mười thước, eo chừng năm thước, trông rất cao lớn, ông ta nhìn thấy nhóm Ngô Bình đến thì nói: “Qua đây”.

Một tà ma tiến lên, ông ta há miệng đã hút tà ma hình dáng cô gái yêu kiều vào miệng, miệng vừa cử động đã ăn sạch sẽ, còn vang lên tiếng kêu thảm khe khẽ.

Ngô Bình cảm thấy thực lực tà ma này, thấp nhất cũng là cấp bậc Đạo Quân, anh cũng giả vờ há miệng, hút ông ta vào trong động thiên, sau đó đi vào trong sào huyệt tà ma.

Sào huyệt tà ma hiện tại đã đạt đến cấp sáu. Sào huyệt tà ma cấp sáu có rất nhiều công năng, ví dụ nó có thể tan rã tà ma thành dịch dinh dưỡng, nuôi dưỡng tà ma có tiềm lực sinh trưởng tốt nhất.

Tà mà này vừa vào, đã bị phân giải thành năng lượng cơ sở, sau đó cung cấp cho các đệ tử Côn Luân Kiếm Cung, để cải thiện thực lực và tố chất của bọn họ.

Luyện hóa xong một tà ma, Ngô Bình cảm thấy hiệu quả không tệ, anh lập tức không còn khách khí, trực tiếp sử dụng Thánh Vực, khống chế toàn bộ hơn trăm vạn tà ma nơi này, đều đưa vào trong sào huyệt tà ma phân giải.

Chỉ sau vài phút đồng hồ ngắn ngủi, toàn bộ khu vực không tìm thấy một tà ma nào nữa. Tà ma bị phân giải, chuyển hóa thành các loại năng lượng, trở thành dịch dinh dưỡng nuôi dưỡng các đệ tử Côn Luân Kiếm Cung.

Chuyện chính gấp rút, sau đó anh bay đến gần vị trí chín đỉnh. Đây là một tòa thành khổng lồ, xung quanh rải rác các tòa thành khác.

Tà ma là sinh linh có tập tính bầy đàn, ý thức bày đàn rất mạnh, ý thức cá thể thấp. Ví dụ tà ma mạnh, muốn ăn tà ma nhỏ, tuy tà ma yếu sợ hãi nhưng sẽ không bỏ chạy hoặc phản kháng, mà sẽ ngoan ngoãn bị nuốt sạch.

Anh đi vào trong thành, phát hiện tà ma nơi này có rất nhiều tà ma trung cấp, cũng có không ít tà ma cao cấp, bọn họ sở hữu thực thể, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

Sau đó, anh biến thành hình dáng của Đế Tân, đi thẳng đến nơi để chín đỉnh. Đây là một tòa cung điện, anh vừa đi vào, một đám tà ma đã quỳ xuống đất: “Bái kiến ma chủ!”

Anh “ừ” một tiếng, đi thẳng vào đại điện, chính đỉnh kia đều để bên trong này.

Anh vừa xuất hiện thì một người từ bên cạnh bỗng đi ra, chính là Đế Tân.

“Quả nhiên cậu đã đến rồi”. Ông ấy lạnh nhạt nói.

Ngô Bình nói: “Ông biết tôi sẽ đến?”

Đế Tân: “Cấm chế cậu đặt trên chín đỉnh tuy rất bí mật, nhưng không thoát được ánh mắt tôi”.

Ngô Bình: “Nếu đã bị ông nhìn thấy thì tôi cũng nói thẳng vậy. Hiện tại ông có hai con đường có thể đi, thứ nhất là bị tôi kiểm soát, làm việc cho tôi. Thứ hai, bây giờ tôi sẽ giết ông”.

Đế Tân cười lạnh: “Cậu biết tại sao tà ma lại mạnh đến mức khiến Thần Tộc cũng kiêng dè không?”

Ngô Bình: “Tại sao?”

Đế Tân: “Bởi vì tà ma có thể đồng sinh cộng tử! Thứ cậu phải đối mặt, không phải là Đế Tân tôi, mà là toàn bộ tà ma thuộc hạ của tôi. Đừng nói là cậu, cho dù là Thánh Hoàng đến đây, cũng phải chết ở đây!”

“Vậy sao?”, Ngô Bình mặt không biến sắc, anh vươn tay ra nắm, một bàn tay chín sắc lóe sáng siết lấy Đế Tân.

Bàn tay chín sắc chính là sức mạnh trong cánh cổng thứ mười khi mở chín đỉnh kia, sở hữu sức mạnh hấp thụ sức mạnh khác.

Bàn tay vừa nắm lấy đã siết chặt Đế Tân. Đế Tân kinh sợ, liều mạng phản kháng, cũng sử dụng sức mạnh từ những tà ma khác.

Thế nhưng không có tác dụng gì, chưa đến hai giây ông ấy đã bị bàn tay kia siết chặt, sau đó kéo vào trong thần hải của Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi: “Đế Tân, bây giờ ông có nguyện ý phục tùng tôi không?”

Đế Tân tức giận nói: “Mơ đi! Đế Tân tôi cả đời không khuất phục! Nếu tôi không chết, nhất định sẽ giết sạch toàn bộ người đế quốc Thiên Võ, hóa thành ma tất!”

Ngô Bình khẽ thở dài, ra lệnh cho ánh sáng chín sắc phân giải Đế Tân, chuyển hóa ông ấy thành năng lượng cơ bạn, chuyển vào trong sào huyệt tà ma.

Đế Tân vừa chết, anh khẽ thở dài: “Ông với tôi nói thế nào cũng có chút tình nghĩa, nhưng nếu ông đã phản kháng đến cùng, vậy tôi chỉ có thể tiêu diệt ông thôi”.

Nói xong, anh vươn tay vào không trung, trên không bỗng xuất hiện cánh cổng thời không, phía sau cánh cổng đó chính là sào huyệt tà ma. Khí tức sào huyệt vừa phóng ra, toàn bộ tà ma đều kích động, đồng loạt lao vào trong cánh cổng thời không.

Sào huyệt tà ma cấp sáu có thể chứa được hơn chục tỷ tà ma, nhưng tà ma này vừa đi vào thì đã bị vách ngăn tinh thể phân giải thành dịch dinh dưỡng!
Chương 1889: Đại hội Thượng Thanh

Một nghìn đệ tử Côn Luân Kiếm Cung vốn không thể nào tiêu hao hết nhiều năng lượng đến thế, vì vậy anh đã điều một trăm nghìn linh binh ra, để họ vào trong sào huyệt, nâng cấp bản thân.

Cửa thời không tồn tại trên không trung ba ngày, trong thời gian đó có mười lăm tỷ tà mà bất chấp tất cả xông vào trong, kết quả đều bị phân giải hết. Phần lớn năng lượng sau khi phân giải được cung cấp cho một trăm nghìn linh binh.

Hôm nay anh cảm thấy có vô số luồng năng lượng mạnh tiến lại gần mình, anh lập tức đóng cửa không gian, rời khỏi thế giới tà ma.

Lúc về đến đế quốc Thiên Võ, anh phát hiện tất cả các lốc xoáy liên kết với các thế giới tà ma đều bỗng dưng biến mất, có vẻ như các tà ma cấp cao cảm nhận được nên đã tạm thời đóng cửa vào thế giới tà ma.

Sau khi quay lại, Ngô Bình quan sát sự thay đổi của linh binh, linh binh của anh đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng khi được bồi bổ bởi mấy chục tỷ tà ma thì đã bắt đầu lột xác và nâng cấp hơn.

Cuối cùng, một nghìn đệ tử Côn Luân Kiếm Cung trước đó cũng xuất quan, thực lực của họ vượt xa so với trước đây, tốc độ tu luyện tăng lên thần tốc.

So là thì tốc độ nâng cấp của linh binh chậm hơn một chút, năng lượng phân giải từ các tà ma quá nhiều, ít nhất thì họ cũng phải mất một tháng để hấp thụ.

Vì năng lượng quá nhiều nên anh lại chọn ra ba trăm nghìn cấm quân, thả vào trong sào huyệt của tà ma, nâng cao thực lực của họ.

Cùng lúc đó, Ngô Bình lại tiếp tục xây dựng đường tiên, tốc độ lĩnh ngộ truyền thừa trong cửu đỉnh của anh tăng rất nhanh.

Sau một tháng, một trăm nghìn linh binh xuất quan, đến giờ, thực lực của bất cứ linh binh nào cũng đều là đạo quân thiên ngoại, một trăm nghìn linh binh tương đương với binh đoàn một trăm nghìn đạo quân hùng mạnh, nghĩ thôi cũng biết thực lực đáng sợ thế nào.

Sau một tháng nữa, ba trăm nghìn cấm quân cũng đã xuất quan, thực lực của cấm quân đương nhiên không bì được với linh binh nhưng cũng đều là chân tiên thiên ngoại.

Đế quốc Thiên Võ có nhiều cao thủ như thế xuất hiện thì thực lực được nâng lên rất cao, chuyện này khiến Ngô Bình yên tâm rất nhiều.

Mấy ngày sau khi sắp xếp xong việc nhà, anh đã đến đại thế giới Thái Thanh.

Không còn mấy ngày nữa là đến đại hội Thượng Thanh một trăm năm mới tổ chức một lần và anh là người nắm giữ vé vào duy nhất của Thái Thanh tiên giáo nên anh phải đến sớm.

Lão tổ Huyền Đô và đạo tổ Phiêu Diêu đang đứng đợi Ngô Bình, khi thấy Ngô Bình xuất hiện thì lão tổ Huyền Đô nói: “Huyền Bình, ngày mốt đã là đại hội Thượng Thanh rồi, con cầm lấy lá bùa này, ngày mai đến đại thế giới Thượng Thanh đi, đến đó tự khắc sẽ có người hướng dẫn con.

Ngô Bình nhận lấy lá bùa, cất cẩn thận rồi hỏi: “Sư tổ, đại thế giới Thượng Thanh có nhiều cao thủ đến thế, tại sao không cho người xuống đây?”

Lão tổ Huyền Đô cười, nói: “Giống như người của đại thế giới Thái Thanh muốn đến đại thế giới Thượng Thanh vậy, người của Thượng Thanh cũng muốn đến đại thế giới Ngọc Thanh cao cấp hơn”.

Ngô Bình: “Vậy người của đại thế giới Ngọc Thanh không chịu ra ngoài sao?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đương nhiên là có người ra ngoài chứ, có điều thứ mà họ theo đuổi đã vượt ngoài thế tục, vì vậy họ không thích quan tâm đến chuyện bên ngoài cho lắm. Đương nhiên, cũng có thể do thời cơ chưa chín mùi, đợi thời cơ chín mùi thì biết đâu đám cao thủ đó sẽ ra khỏi núi làm việc”.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, Ngô Bình cầm theo lá bùa, được đám người lão tổ Huyền Đô đích thân tiễn đến cổng vào đại thế giới Thượng Thanh, cổng Thượng Thanh.

Trước cổng Thượng Thanh, lão tổ Huyền Đô nói: “Huyền Bình, đến đó nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng. Không có giải cũng không sao, không đến được đường đến Chân Thánh cũng không sao, nhưng nhất định phải sống sót. Chỉ có sống sót thì con người mới có hy vọng, chết đi thì mọi thứ đều thành hư vô”.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tổ, muốn con chết đâu phải chuyện dễ gì”.

Phiêu Diêu: “Huyền Bình, giữ mạng quan trọng nhất, đi đi”.

Ngô Bình bước vào cổng Thượng Thanh, ánh sáng lóe lên, anh liền biến mất.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó là Vương Mẫu. Bà ấy đã đến từ rất sớm, chỉ là không ra mặt mà thôi, để tránh việc Ngô Bình cảm thấy đường đột.

Lão tổ Huyền Bình: “Vương Mẫu, bà nghĩ Huyền Bình có thể lấy được giải gì?”

Vương Mẫu: “Tôi cũng không dám nói bừa, lần này trong những người đến tham gia đại hội Thượng Thanh có không ít chân tu kỳ tài thiên ngoại”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chỉ cần thằng bé có thể sống sót thì tôi đã mãn nguyện rồi, không cần phải thành công cỡ nào”.

Vương Mẫu nói: “Nhưng tôi cảm thấy nhất định xếp hạng của Huyền Bình sẽ không quá thấp, dù không lọt vào top mười thì cũng nhất định có thể vào được top hai mươi”.

Lão tổ Huyền Đô: “Điều mà tôi quan tâm không phải việc tỷ võ ở đại hội Thượng Thanh mà là có người hại thằng bé ngoài đại hội”.

Vương Mẫu: “Tôi cũng thấy hơi lo lắng, nhưng chỗ đó là đại thế giới Thượng Thanh, có cao thủ tám kỷ nguyên trấn thủ, chúng ta không thể can dự”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đúng vậy, vì vậy tất cả đều phải trông vào vận may của Huyền Bình”.

Khi Ngô Bình vào cửa Thượng Thanh, loáng một cái thì anh đã xuất hiện ở một quảng trường lớn, trên quảng trường có rất nhiều tu sĩ, đứng cách nhau rất xa.

Anh vừa xuất hiện thì có một tu sĩ nam bước qua, anh ta mặc một chiếc áo màu vàng, tay áo có thêu một thanh kiếm nhỏ.

Tu sĩ áo vàng hỏi: “Đưa bùa thông hành của anh cho tôi”.

Ngô Bình đưa lá bùa đó cho anh ta, tu sĩ áo vàng liếc sơ, vẻ mặt hơi khác lạ: “Thì ra là người đến tham gia đại hội Thượng Thanh, đi theo tôi”.

Anh ta dắt Ngô Bình đi về đầu kia của quảng trường, đến trước mặt của một tu sĩ trung niên, anh ta giao lá bùa cho tu sĩ trung niên rồi nói: “Anh đi theo ông ấy đi”.

Ngô Bình không nghi ngờ gì, đi theo người đàn ông trung niên rời khỏi quảng trường. Ngoài quảng trường là một vùng đất hoang dã, người đàn ông trung niên càng bay càng xa, nơi mà ông ta bay đến cũng càng lúc càng hoang vắng.

Ngô Bình cảm thấy có gì đó không ổn nên đột ngột dừng lại trên đầu một ngọn núi hoang, hỏi: “Ông định đưa tôi đi đâu?”

Tu sĩ trung niên dừng lại, ngoảnh lại nhìn Ngô Bình rồi cười, nói: “Đưa cậu về nhà”.

Ngô Bình: “Về nhà?”

Tu sĩ trung niên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Đời người thuộc về thiên địa, thiên địa chính là nhà của cậu, tôi đưa cậu quay về với thiên địa, thế nào hả?”

Ngô Bình đã hiểu ra, người này muốn giết anh, anh chau mày, nói: “Tại sao ông lại muốn giết tôi?”

Tu sĩ trung niên đưa lá bùa của ông ta ra, nói: “Vé vào đại hội Thượng Thanh quá quý giá, trên thị trường, giá trị của nó vượt qua giá trị một nghìn tỷ tiền đạo”.

Ngô Bình: “Ông giết tôi rồi tìm người mạo danh thay tôi sao?”

Tu sĩ trung niên cười, nói: “Cậu rất thông minh, bây giờ cậu có thể tự sát, vậy thì cậu có thể chết một cách dễ chịu”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chỉ dựa vào ông mà cũng dám nói chuyện như thế với tôi sao?”

Tu sĩ trung niên: “Tôi biết người có thể tham gia được đại hội Thượng Thanh đều có thực lực không tồi, nên tôi đã có chuẩn bị từ sớm”.

Ông ta vỗ tay, xung quanh liền có ba tu sĩ bay đến, khí tức của ba người này đều rất mạnh.

Tu sĩ trung niên cười, nói: “Cậu xem, cả ba người này đều là thần tiên, có hai người còn là tiên vương trung kỳ, một người là tiên vương đỉnh phong. Hehe, để mời được họ, tôi đã phải tốn một khoảng lớn đấy”.

Ngô Bình nói: “Ừm, ba vị tiên vương thú vị đấy. Thiết nghĩ trên người họ mang theo không ít tiền, giờ tôi đang thiếu tiền tiêu đây”.

Anh vừa thốt ra mấy lời đó thì mấy người trung niên đều ngây ra.

“Nhóc con, đã đến lúc này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói những lời này sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Ngô Bình lập tức giải phóng khí tức tiên hoàng, ba tiên vương liền giật mình, đồng thời bỏ chạy ngay.

Nhưng họ vừa dịch chuyển thì cơ thể đã bị giữ lại giữa không trung.

Tu sĩ trung niên giật mình, nhìn Ngô Bình chằm chằm, run rẩy nói: “Cậu… Cậu là Tiên hoàng?”

Ngô Bình bước đến trước mặt ông ta, đưa tay vào trong không gian duy độ trên người ông ta và lấy ra một số thứ, phần lớn đều là tiền đạo, tiền thần. Tính sơ giá trị cũng tầm hơn một nghìn tỷ tiền đạo.

Anh cất tiền rồi hỏi: “Bây giờ đến lượt tôi hỏi ông, ông muốn chết thế nào?”

Tu sĩ trung niên hối hận khôn cùng, nói: “Không biết người là tiên hoàng, tiểu nhân biết tội rồi”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông dám liên kết với người chỉ dẫn lừa người đến tham dự đại hội Thượng Thanh ra ngoài giết hại, ai cho ông lá gan đó?”

Tu sĩ trung niên đảo mắt, nói: “Tiên hoàng, người là người thông minh, biết rằng chỉ dựa vào mình tiểu nhân thì chắc chắn không dám làm ra những chuyện thế này”.

Ngô Bình: “Vậy thì hãy nói ra người đứng đằng sau là ai đi”.
Chương 1890: Đao chém cung Thượng Thanh

Người trung niên: “Là một thế lực mạnh nhất của đại thế giới Thượng Thanh”.

“Bốp!”

Ngô Bình đánh một cú vào mặt ông ta: “Nói chuyện thì nói cho rõ ràng, nếu không tôi sẽ giết ông ngay lập tức”.

Người trung niên bị đánh đến mức răng cũng mẻ, một nửa gương mặt sưng tấy không nhìn ra hình dạng, ông ta che mặt nói: “Là thiếu tông chủ của Thượng Thanh Tông sắp xếp cho tôi làm thế”.

Ngô Bình: “Thiếu tông chủ đó tên gì? Còn nữa, ông hại chết mấy mươi người bằng cách nào?”

Người trung niên: “Chỉ có một vị thiếu tông chủ tên là Cơ Phùng Xuân. Trước đó tôi đã gạt được hai bùa thông hành”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy hai bùa thông hành đó đâu?”

“Đã đưa ra ngoài rồi, kế đến sẽ dùng nó để đổi lấy huy hiệu tham gia đại hội Thượng Thanh, sau đó bán lại huy hiệu cho người nào cần”.

Ngô Bình cười nhạo: “Thượng Thanh Tông đúng là vô liêm sỉ”.

Anh lại hỏi: “Hai người đó đã bị ông giết?”

Người trung niên: “Đúng thế, toàn bộ thi thể đều bị tiêu hủy, tiếp đó sẽ có người mạo danh để tham gia đại hội Thượng Thanh thay họ”.

“Dám làm như vậy chỉ có các ông sao?”

Người trung niên: “Không chỉ bọn tôi mà còn vài thế lực nữa. Cuối cùng sáu mươi cái tên tham gia đại hội Thượng Thanh này nhiều nhất chỉ có một nửa là thật, còn lại đều mà giả danh”.

Ngô Bình: “Nói thế thì bùa thông hành trong tay tôi cũng phải đi đổi thành huy hiệu trước?”

“Đúng thế, chuyện này phải đến cung Thượng Thanh”.

“Ta thấy trên quảng trường trước đó có không ít người ra vào, chắc họ không phải đều là người tham gia đại hội Thượng Thanh nhỉ?”

Người trung niên: “Ừ, đa số họ đến là để làm ăn hoặc cầu tiên pháp. Đại thế giới Thượng Thanh có quan hệ với rất nhiều Khuyên giới và thế lực thiên ngoại, vẫn luôn giữ liên lạc với thế giới bên ngoài”.

Lại hỏi thêm mấy câu nữa, anh gật đầu rồi ném cả bốn người vào sào huyệt tà ma, sau đó phân hủy chúng thành năng lượng cơ bản.

“Xem ra đại thế giới Thượng Thanh này nguy hiểm hơn Thái Thanh nhiều”.

Giải quyết mấy người đó xong anh đi thẳng đến cung Thượng Thanh, cung Thượng Thanh tọa lạc trên đỉnh núi, trước cung điện là một bãi đất bằng phẳng rộng lớn được lát bằng ngọc tiên, mỗi một khối ngọc tiên đều có bùa văn huyền diệu, lờ mờ tạo thành một đại trận.

Ngô Bình vừa đáp xuống, ngọc tiên gần đó lập tức phát sáng. Ngay sau đó hai tu sĩ bay ra từ cung Thượng Thanh, họ đến trước mặt Ngô Bình nhìn anh hỏi: “Người đến là ai?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình của Thái Thanh Tiên Tông đến tham gia đại hội Thượng Thanh”.

Hai người này nhìn nhau, người bên trái nói: “Tên trong danh sách của đại hội Thượng Thanh đã không còn chỗ, lần sau anh đến đi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đại hội Thượng Thanh có đến sáu mươi vị trí, tôi chiếm một vị trí trong đó, sao anh có thể nói không còn chỗ?”

Người này cười mỉa nói: “Tôi nói không còn là không còn, anh mau đi đi”, nói rồi hắn không kiên nhẫn xua tay.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, anh bỗng cười nhạo: “Các anh không cho phép tôi vào trong thật à?”

Người bên phải trợn to mắt: “Cung Thượng Thanh không phải là nơi anh có thể tự tung tự tác, cút đi”.

“Vả miệng”, Ngô Bình khẽ quát một tiếng, người này giơ tay liên tiếp đánh vào miệng mình, một lát sau mặt mũi bị đánh sưng tấy, máu chảy đầm đìa, lộ ra cả xương.

Người này không kiểm soát được hai tay mình, vừa đau vừa sợ kêu lên: “Tôi sai rồi, Thượng tiên tha mạng”.

Ngô Bình mặc kệ hắn, vẫn cứ để hắn tự tát mình, sau đó nhìn người còn lại: “Giờ còn chỗ chứ?”

Người này nuốt nước bọt vội nói: “Có có, mời đi theo tôi”.

Ngay khi vừa xoay người, người này bỗng thầm niệm một đoạn chú. Ngay lập tức ngọc tiên dưới chân đều sáng lên, sức mạnh đáng sợ xuất hiện, loáng thoáng đè xuống.

Sau khi mở đại trận, hắn đắc ý nói: “Đây là đại trận Thượng Thanh, dù là Đạo Tôn cũng sẽ bị trấn áp. Này tên kia, anh dám chống đối với bọn tôi thì sẽ chết rất thảm”.

Ngô Bình: “Vậy à?”, nói rồi thánh vực của anh mở ra bao trùm lấy đại trận Thượng Thanh.

“Ầm ầm!”

Ngọc tiên được lát trên mặt đất đồng loạt nổ tung, uy lực của đại trận giảm xuống một cách nhanh chóng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Sau đó Ngô Bình vung tay lên ném hai người này vào sào huyệt để phân giải.

Sau khi tiêu diệt hai người này, anh tiếp tục đi vào cung Thượng Thanh, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy một tu sĩ trung niên đang đứng trước cửa, ông ta lạnh lùng nói: “Dám ra tay với người của cung Thượng Thanh, cậu lớn gan thật đấy”.

Ngô Bình trợn mắt: “Bớt nói nhảm đi, nếu không ngay cả ông cũng sẽ bị đánh giết”.

Người trung niên nhíu mày: “Là ai cho cậu can đảm này?”

“Ầm!”

Anh tung ra đòn tấn công, người trung niên chưa kịp nói xong chữ “đảm” đã bị đánh bay vào trong cánh cổng, cả người co lại thành một cục, sức mạnh đáng sợ bùng phát trong người ông ta, một lúc sau đã không còn hơi thở.

Lại có mấy mươi người lao ra từ trong điện, thấy Ngô Bình hung hăng bá đạo, một đòn đã đánh chết người gác cổng. Hai người trước đó gần như cũng lành ít dữ nhiều.

Một ông lão trầm giọng nói: “Vị đạo hữu này, cậu vừa giết người gác cổng của Thượng Thanh Tông”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đến đổi huy hiệu, người này lại không cho tôi đổi, lẽ nào các người nghĩ mình có thể một tay che trời thật sao?”

Ông lão đè nén cơn giận, ông ta nhìn Ngô Bình nói: “Đạo hữu, nếu bây giờ cậu ra ngoài, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì”.

Ngô Bình híp mắt: “Ông già, ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

Ông lão trầm giọng nói: “Nói cho cậu biệt, trong cung có cường giả kỷ nguyên trấn giữ, cậu mà còn không đi thì biết tay”.

Ngô Bình: “Vậy à? Bảo cường giả kỷ nguyên đó ra đây, tôi muốn gặp ông ta”.

Nói rồi anh lấy Thiên Vu huyết đao ra, khí tức hủy diệt đáng sợ đó bao trùm lấy cả đất trời, mọi người đều biến sắc.

Ngô Bình nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu cường giả đó không ra thì tôi sẽ một đao chém cung Thượng Thanh”.

“Ầm!”

Cơ thể anh biến thành người khổng lồ hàng vạn trượng, Thiên Vu huyết đao trong tay cũng dài mấy vạn trượng, khí tức đáng sợ khiến trời đất đổi sắc, sao trăng mất ánh sáng.

“Đạo hữu!”

Bỗng có một giọng nói vang lên từ trong cung Thượng Thanh.

Thanh đao của Ngô Bình dừng giữa không trung, cười nhạo nói: “Ông ra đây nhận một đao của tôi, nếu ông có thể đỡ được thì tôi sẽ quay đầu đi, không tham gia vào đại hội Thượng Thanh nữa”.

Người trong cung khẽ thở dài: “Không ngờ trên đời này lại có cường giả như thế, mọi người mau đổi huy hiệu cho vị đạo hữu này, chúng ta không chọc vào người này nổi đâu”.

Mọi người nhìn nhau, cái người trong cung đó là cường giả sống hai kỷ nguyên, thế mà lại nói là ông ta không chọc vào người này nổi?

Ông lão không còn cách nào khác chỉ đành thấp giọng nói: “Vâng”.

Ông ta nói với Ngô Bình: “Đạo hữu, mời đi theo tôi”.

Ngô Bình thu lại thân pháp rồi đi theo ông lão vào cổng, đi đến một đại sảnh. Trong đại sảnh, ông lão nhận lấy bùa thông hành của anh, sau đó lấy một huy hiệu màu vàng từ chiếc hộp bên cạnh ra, bên trên huy hiệu có khắc những bùa văn phức tạp.

Ngô Bình nhận lấy huy hiệu, sau đó đi đến cạnh chiếc hộp, một quyền đánh nát chiếc hộp, vươn tay bắt lấy sáu huy hiệu rồi cho vào túi.

Ông lão kêu lên: “Cậu đang làm gì thế?”

Ngô Bình cười mỉa: “Không được sao? Trước đó các ông không cho phép tôi đổi huy hiệu, những thứ này đều là đồ bồi thường”.

Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.

Người lên tiếng lúc nãy trầm giọng nói: “Đạo hữu dừng bước”.

Ngô Bình không dừng lại, lấy nhánh cây của dì Liễu ra, lạnh nhạt nói: “Phía sau ông đây cũng có chỗ chống lưng đấy, nếu các người không phục thì tôi sẽ đấu với các người đến cùng”.

Nhánh cây toát ra khí tức đáng sợ, đây là cường giả đã trải qua ít nhất năm kỷ nguyên mới có được khí tức này.

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Không tiễn”.

Ngô Bình cười khẩy bước ra khỏi cánh cổng, đi được mấy trăm mét, anh cảm thấy không thoải mái bèn xoay người chém một đao.

Một tia đao quang khủng khiếp, dài cả ngàn trượng chém mạnh vào cung Thượng Thanh.

“Ầm!”

Cung Thượng Thanh phát ra tia sáng chặn đao quang lại, nhưng cung điện rung chuyển dữ dội, trên tường đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Ngô Bình phun nước bọt xuống đất nói: “Đợi tôi trở thành cường giả kỷ nguyên chắc chắn sẽ quay lại chỉnh đốn các người”.

Đám người đó đều chạy ra, nghe Ngô Bình nói thế, ai nấy đều tức phì phò, ông lão đó cũng run lên: “Quá đáng thật chứ, kiêu ngạo quá rồi đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK