Liễu Thiên Tuần cười nói: "Các con không cần phải kinh ngạc. Con người Tiểu Bình trung hậu thật thà, cha có lòng tin về nhân phẩm của cậu ấy. Hơn nữa, tố chất của Tiểu Bình cực kỳ tốt, cậu ấy có thể cùng lúc hấp thu chín loại lôi khí".
Vừa nghe nói Ngô Bình có thể hấp thu chín loại lôi khí, hai người càng kinh ngạc hơn, Liễu Cương thốt lên: "Chín loại lôi khí sao? Cha, cha không nhìn nhầm chứ?"
Chẳng trách anh ấy kinh ngạc, trong hằng hà sa số tu sĩ ở Cửu Lôi Tiên Vực, bây giờ chỉ có ba người có thể cùng lúc hấp thu chín loại lôi khí, mà ba người này đều là những nhân vật đỉnh cấp!
Liễu Thiên Tuần mỉm cười: "Mắt nhìn của cha sao lại nhầm được? Cương Nhi, Nhan Nhi, sau này Tiểu Bình chính là người thân của hai đứa, các con phải chăm sóc cậu ấy cho tốt".
Liễu Cương và Liễu Nhan đều là người thông minh, bọn họ hiểu thứ khiến cha mình nhận Trương Tiểu Bình làm đồ đệ chính là tố chất nghịch thiên của anh. Thu anh làm đồ đệ nói không chừng tương lai nhà họ Liễu có thể xưng bá Tiên Vực!
Liễu Nhan cười nói: "Tiểu Bình, thì ra cậu giấu kỹ vậy à, trước đây chị còn nghĩ tu vi của cậu rất thấp cơ, không ngờ cậu lại là kỳ tài tu hành trong Tiên Vực!"
Liễu Cương cũng cười nói: "Tiểu Bình, sau này chắc chắn em sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp nhất ở Cửu Lôi Tiên Vực!"
Ngô Bình: "Anh Cương và chị Nhan đã quá khen rồi, em nhất định sẽ nỗ lực, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn".
Tiệc rượu bắt đầu, Liễu Cương và Liễu Nhan kéo nhau mời rượu Ngô Bình, nhân cơ hội thăm dò chi tiết về anh luôn. Ngô Bình đã soạn sẵn kịch bản từ trước, lời nói giả giả thật thật, logic chặt chẽ, bọn họ không tìm được chút sơ hở nào.
Sau ba tuần rượu, Ngô Bình nói: "Anh Cương, trong lớp trẻ Cửu Lôi Tiên Vực, ai là người có tố chất tốt nhất?"
Liễu Cương cười nói: "Nhiều lắm, nhưng chỉ có một trăm người có tên trên Cửu Lôi tiên bảng thôi".
Ngô Bình: "Em nghe nói có một người tên Dạ Cuồng Đồ, tố chất khá lắm".
Liễu Cương hừ một tiếng: "Dạ Cuồng Đồ? Hắn là cái thá gì, đứng ở hàng bảy mấy trên bảng ấy".
Liễu Nhan: "Tố chất của Dạ Cuồng Đồ cũng tạm, nhưng vẫn kém xa em Cương lắm".
Liễu Cương: "Nghe nói cha của Dạ Cuồng Đồ bị một tu sĩ ở đại lục Côn Luân chém chết. Ha ha, cặp cha con này đúng là vô dụng, làm mất hết mặt mũi tu sĩ Cửu Lôi Tiên Vực!"
"Chị cũng từng nghe chuyện này", Liễu Nhan nói: "Hình như hắn mang theo chuỳ Ngũ Lôi của sư tôn hắn là Ngũ Lôi Đại Tiên đi báo thù, kết quả suýt chút đã bị người ta giết. Nếu không nhờ có bùa thế thân thì e rằng xác hắn đã nằm ở đại lục Côn Luân rồi".
Ngô Bình: "Thực lực của Ngũ Lôi Đại Tiên thế nào ạ?"
Liễu Cương: "Ngũ Lôi Đại Tiên là một vị Chân Tiên Trăm Kiếp, bình thường cường giả siêu cấp được xưng là Đại Tiên đều có thể sánh ngang hàng với Đạo Quân. Nói thật, dù là cha anh cũng không thể sánh được với Ngũ Lôi Đại Tiên".
Ngô Bình: "Xem ra người đã hấp thụ năm loại lôi khí có ưu thế hơn".
Liễu Nhan: "Ngũ Lôi Đại Tiên tu luyện Ngũ Lôi Thiên Kinh, trong đó kết hợp ngũ hành, là một trong những công pháp đỉnh cấp của Cửu Lôi Tiên Vực".
Ngô Bình khẽ nhíu mày, xem ra muốn giết Dạ Cuồng Đồ không đơn giản, rất khó đối phó với Ngũ Lôi Đại Tiên.
Liễu Thiên Tuần: "Nhan Nhi, ngày mai con dẫn Tiểu Bình đi quanh thành Hạ Vương thăm thú, giúp cậu ấy làm quen với nơi này".
Liễu Cương: "Cha, để con đưa Tiểu Bình đi đi".
Liễu Thiên Tuần: "Nếu con rảnh thì đi cùng đi. Đúng rồi, không phải ngày mai tiểu công chúa của phủ Hạ Vương sẽ bày sàn đấu võ sao? Cương Nhi, con dẫn Tiểu Bình đi thử đi".
Liễu Cương giật cả mình: "Cha, thôi đừng đi nhé? Vị ở phủ Hạ Vương kia đánh đấm giỏi lắm, con sang đó chỉ có nước ăn đòn".
Liễu Nhan: "Cha, em Cương chắc chắn đánh không lại Hạ Sở Sở đâu, bỏ đi".
Ngô Bình vội hỏi: "Phủ Hạ Vương ạ?"
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, chủ của thành Hạ Vương là Hạ Vương. Đúng rồi, trong Cửu Lôi Tiên Vực có hai lực lượng, một là nhóm tu sĩ lôi khí, hai là nhóm tu sĩ hoàng khí".
Ngô Bình: "Hoàng khí sao? Sao em không cảm nhận được?"
Liễu Nhan: "Vì hoàng khí chỉ tồn tại ở một số ít khu vực, những khu vực này bị một vài cao thủ chiếm cứ, Hạ Vương chính là một trong số đó. Thành Hạ Vương cũng vì vậy mà được thành lập, trong thành Hạ Vương thế lực của nhà họ Liễu chị cũng không phải yếu, nhưng vẫn phải nể họ".
Ngô Bình như nghĩ tới điều gì, anh nói: "Hoàng khí chắc là tinh khí của thái cổ chân hoàng nhỉ?"
Liễu Nhan gật đầu: "Đúng vậy, chính là do tinh khí của thái cổ chân hoàng hoá thành. Khi xưa sau khi thái cổ chân hoàng chém chết chủ nhân của sấm sét thì đã ngã xuống tại đây. Hoàng khí có yêu cầu rất cao đối với người tu luyện, cả Cửu Lôi Tiên Vực, số người có thể hấp thu hoàng khí không quá một nghìn. Điều này khiến người bên ngoài chỉ biết đến lôi khí mà không biết đến hoàng khí".
Liễu Cương: "Thật ra uy lực của hoàng khí vẫn xếp trên lôi khí. Những kẻ có thể hấp thu hoàng khí ai ai cũng là thiên tài nghịch thiên. Ví dụ như vị công chúa của phủ Hạ Vương này, mười kẻ như anh cũng không đánh lại cô ta".
Ngô Bình thấy chấn động, anh hỏi: "Nói vậy thì muốn hấp thu hoàng khí chỉ có thể tới mấy nơi như phủ Hạ Vương sao?"
Liễu Cương cười nói: "Tiểu Bình, rất ít người hấp thu được hoàng khí, những người tu luyện hoàng khí rất mong có thêm nhiều người gia nhập vào bọn họ, thế nên những nơi dùng để tu luyện như phủ Hạ Vương đều sẽ mở cửa cho người ngoài. Dù em là ai, lúc nào cũng có thể tới đó kiểm tra thử. Thông thường vượt qua kiểm tra ở đâu thì sẽ là tu sĩ ở đó. Ví dụ em hấp thu hoàng khí ở phủ Hạ Vương thành công thì sau này em chính là một thành viên của phủ Hạ Vương".
Ngô Bình: "Gia nhập phủ Hạ Vương có bị hạn chế gì không ạ?"
Liễu Nhan: "Không. Thật ra phủ Hạ Vương chính là nơi tập hợp những tu sĩ tu hành hoàng khí thôi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực người tu luyện lôi khí quá nhiều, tu luyện hoàng khí quá ít. Nếu tu sĩ tu luyện hoàng khí không tập trung lại với nhau thì rất dễ bị những tu sĩ tu luyện lôi khí tiêu diệt!"
Ngô Bình: "Thì ra là vậy".
Liễu Cương cười nói: "Tiểu Bình, có vẻ em muốn đấu thử với công chúa phủ Hạ Vương đúng không?"
Ngô Bình: "Vì sao tiểu công chúa của phủ Hạ Vương lại bày sàn đấu, lẽ nào đang tỉ võ kén chồng?"
Liễu Cương: "Không phải kén chồng, là phủ Hạ Vương chọn người thừa kế".
Ngô Bình sững sờ: "Chọn người thừa kế sao?"
Liễu Cương: "Chị anh biết rõ chuyện này đấy, chị nói với Tiểu Bình đi".
Liễu Nhan gật đầu: "Tiểu Bình, tuổi thọ của Hạ Vương sắp cạn kiệt, để duy trì phủ Hạ Vương, họ buộc phải tìm một người thừa kế mạnh mẽ. Trong giới trẻ, thực lực của tiểu công chúa là mạnh nhất, thế nên để cô ấy ra mặt tổ chức tỉ võ. Chỉ cần đánh bại tiểu công chúa thì sẽ nhận được nghi thức hoàng khí quán đỉnh, trực tiếp trở thành cường giả vô song".
Ngô Bình: "Cao thủ như Hạ Vương cũng sẽ chết sao?"
Liễu Thiên Tuần: "Tuy tu luyện hoàng khí sẽ sở hữu thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết vì lý do gì mà những người tu luyện hoàng khí không một ai có thể sống quá năm trăm tuổi. Rất nhiều người tu luyện hoàng khí đến năm ba trăm tuổi đã chết. Đây cũng là lý do hạn chế số lượng người tu luyện hoàng khí, không được trường sinh thì tu luyện làm gì?"
Ngô Bình: "Kỳ lạ, tinh khí của thái cổ chân hoàng không thể có tác dụng phụ thế này được".
Liễu Thiên Tuần: "Hạ Vương đã bốn trăm tuổi rồi, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều nữa, cần phải tìm trước một người thừa kế, thế mới có thể duy trì được sự hùng mạnh của phủ Hạ Vương".
Ngô Bình hỏi: "Nếu tiểu công chúa đã có thiên phú phi phàm thì sao không để cô ấy thừa kế?"
Liễu Nhan: "Nếu có người tài giỏi hơn cả tiểu công chúa thì đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn. Tất nhiên rồi, nhận nghi thức hoàng khí quán đỉnh sẽ có nguy hiểm, thế nên có một vài người dù có đánh bại được tiểu công chúa cũng sẽ không muốn tỷ thí với cô ấy".
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai em muốn tới phủ Hạ Vương, xem thử có thể hấp thu được hoàng khí không".
Liễu Thiên Tuần nhíu mày: "Tiểu Bình, con phải suy nghĩ cho kỹ. Chưa bàn đến việc con có thể hấp thu được hoàng khí hay không, dù có thể thì con cũng không sống được quá năm trăm tuổi. Tuy tu luyện lôi khí tăng cảnh giới hơi chậm, nhưng có thể trường sinh, từ từ tích luỹ thực lực".
Ngô Bình cười nói: "Sư tôn, con vẫn muốn thử. Có lẽ con thích hợp tu luyện hoàng khí hơn so với người khác".
Chương 1537: Lấy cắp hoàng khí
Liễu Thiên Tuần im lặng, Liễu Nhan khuyên: "Tiểu Bình, cha đã nói hết nguy hiểm của việc này cho em nghe rồi, sao em lại nhất quyết muốn đi? Lẽ nào tu luyện lôi khí không tốt sao?"
Ngô Bình cảm thấy bọn họ thật lòng lo tác dụng phụ của việc tu luyện hoàng khí nên bèn nói: "Chị Nhan, em chỉ muốn tới xem, cảm nhận thử hoàng khí là gì thôi, tạm thời sẽ không tu luyện nó".
Nghe anh nói vậy, Liễu Thiên Tuần yên tâm hẳn, nói: "Đi cảm nhận thử cũng tốt, dù sao thì sớm muộn gì con cũng phải chào hỏi với tu sĩ hoàng khí".
Liễu Nhan: "Con và tiểu công chúa của phủ Hạ Vương là bạn từ nhỏ đến lớn, để con đưa Tiểu Bình đi".
Liễu Thiên Tuần: "Cũng được".
Đêm đó, Ngô Bình để lại một con rối trong phòng, ngồi xếp bằng tu luyện rất ra dáng, đến khí tức cũng giống hệt anh. Còn anh thì lén độn xuống đất, tới phủ Hạ Vương.
Có thể nhìn ra được Liễu Thiên Tuần không muốn anh hấp thu hoàng khí, thế nên anh chỉ có thể lén tới đó. Là thái cổ chân nhân, thiết nghĩ cảm nhận của anh về hoàng khí sẽ mạnh hơn so với người thường.
Tuy không biết vị trí của phủ Hạ Vương ở đâu nhưng trên đường đi hỏi là tìm được ngay.
Anh tới gần cửa của phủ Hạ Vương, đứng đợi một lát thì có một người trông giống quản gia, dắt một con chó màu vàng lớn đi ra ngoài, có vẻ là muốn dắt chó đi dạo.
Lúc quản gia đi ngang qua Ngô Bình còn nhìn anh, nhưng không để ý nhiều, sau đó đi xa luôn.
Lúc này, Ngô Bình nhoáng người hoá thành dáng vẻ của quản gia kia, ngang nhiên đi vào phủ, còn tỏ vẻ rất vội nữa.
Lính canh cửa thấy ông ta vừa đi ra đã quay về, hơn nữa không còn con chó thì vội hỏi: "Quản gia Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Bình phất tay, không nói gì đã chạy vào trong.
Vào trong, anh kinh ngạc phát hiện ra trong phủ Hạ Vương không hề có lôi khí, nhưng lại cảm nhận được một chút khí tức thái cổ chân hoàng nhàn nhạt!
Khí tức này khiến cơ thể anh run lên, có một cảm giác muốn thần phục, may thay anh vốn là Nhân Hoàng, cảm giác này chỉ thoáng qua thôi.
Giữa thái cổ chân nhân và thái cổ chân hoàng có sự khác biệt. Cùng là thái cổ chân nhân đời đầu, có người rất yếu nhưng cũng có người lại là vương là hoàng trong các thái cổ chân nhân. Bọn họ dẫn dắt nhân loại mạnh mẽ thêm, được xưng là chân vương, chân hoàng!
Anh không ngừng đi về phía hoàng khí dày đặc, chẳng mấy chốc đã tới trước một khu nhà nhỏ, cửa khu nhà đóng kín, có một ông lão trước cửa, mắt nhắm hờ, cũng không biết là có nhìn thấy Ngô Bình hay không.
Ngô Bình bái ông lão một cái, ông lão mở mắt: "Quản gia Hồng, ông tới giếng hoàng khí làm gì?"
Ngô Bình cười, lấy ra một hồ lô rượu đưa cho đối phương. Mắt ông lão sáng hẳn lên, lấy luôn bình hồ lô, cười nói: "Quản gia Hồng, sao hôm nay bỗng nhiên lại cho tôi rượu thế?"
Ngô Bình khẽ thở dài, tỏ vẻ phiền não, không nói câu nào, chỉ uống rượu. Anh vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông lão, điều này chứng tỏ ông lão là người thích uống rượu. Nếu đã thích uống rượu thì cứ chuốc say ông ấy là được rồi!
Trên người anh có kha khá rượu lấy về từ Dao Trì, loại rượu này mà uống vào ba ly, đến Chân Tiên còn không tỉnh nổi.
Ông lão lắc đầu: "Trông có vẻ ông đã gặp chuyện phiền lòng rồi. Được, tôi uống với ông vài ly".
Hai người chuốc rượu nhau, không nói lời nào. Uống được nửa bình hồ lô, mặt ông lão đỏ ửng, bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất, Ngô Bình im lặng ngồi nghe.
Lại qua thêm nửa tiếng, ông lão đã nghiêng đầu ngáy khò khò rồi.
Ngô Bình lắc đầu: "Lão quỷ này uống được ghê thật".
Anh lấy chìa khoá trên người ông lão để mở cửa, đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong sân, anh đã nhìn thấy một cái giếng cổ, miệng giếng có một cục đá đậy lại, nhưng vành giếng vẫn có hoàng khí đậm đặc tràn ra ngoài.
"Xem ra hoàng khí là từ giếng tràn ra", anh khẽ cười đi tới trước giếng, giơ tay lật tảng đá ra.
Không có tảng đá, một cột hoàng khí màu tử kim xông thẳng lên, nhưng lên đến hai, ba mét đã bị Ngô Bình chặn lại. Anh bay lên ngồi trên cột khí, hoàng khí cuồn cuộn bị anh hấp thu vào trong Động Thiên, đề phòng người khác phát giác.
Anh hấp thu một ít hoàng khí, phát hiện có loại năng lượng khác pha trộn trong hoàng khí này. Loại năng lượng này không tốt cho cơ thể của loài người. Sau khi phân tích kỹ loại năng lượng này anh mới phát hiện, nó lại là tinh khí yêu tộc!
"Quái lạ, sao tinh khí của chân hoàng lại pha trộn tinh khí yêu đạo chứ?"
Nói xong, anh cho hoá thân yêu đạo của mình hấp thu tinh khí yêu tộc, còn anh thì hấp thu tinh khí chân hoàng. Làm như vậy không những không hại cơ thể mà hoá thân yêu đạo cũng có một bữa no nê.
Lúc này, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên giếng cổ, không ngừng hấp thu hoàng khí.
Bên ngoài cửa, ông lão đã uống say kia không biết tỉnh lại từ lúc nào, kinh ngạc nhìn Ngô Bình đang ở trong sân, miệng há hốc. Nhưng ông ấy không hô lên, chỉ im lặng quan sát.
Ba tiếng sau, hoàng khí trong giếng đã bắt đầu loãng đi nên anh dừng việc hấp thu, đậy giếng lại, sau đó quay người ra khỏi cửa.
Vừa ra ngoài, anh đã bốn mắt nhìn nhau với ông lão, anh sững sờ, sau đó cười gượng hỏi: "Vừa nãy tiền bối không say ạ?"
Ông lão: "Tuy rượu ở Dao Trì rất tốt nhưng muốn chuốc say tôi thì còn hơi kém một chút".
Ngô Bình ngồi trước mặt ông lão, cười nói: "Tiền bối, vãn bối tới đây chỉ muốn hấp thu một chút hoàng khí thôi".
Ông lão cười: "Không sao, cậu cứ hấp thu thoải mái, dù sao thì hoàng khí ở giếng này sẽ được tích đầy nhanh thôi".
Ngô Bình bất ngờ: "Tiền bối không gọi người tới ạ?"
Ông lão: "Sao phải gọi người tới? Cậu hấp thu được nhiều hoàng khí như vậy cho thấy cơ thể cậu chịu tải được hoàng khí, là thiên tài tu luyện hoàng khí mà đời này tôi hiếm gặp. Hạt giống tốt thế này, tôi rất vui khi giúp được cậu. Hơn nữa, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tới phủ Hạ Vương, trở thành một thành viên của nơi đây thôi".
Ngô Bình: "Thật không dám giấu, vãn bối có chút nghiên cứu về y đạo, nghe nói người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi nên muốn tới xem thử".
Hai mắt ông lão sáng hẳn lên: "Cậu tìm ra được nguyên nhân rồi à?"
Ngô Bình: "Hoàng khí trong giếng không hề thuần khiết, pha trộn giữa tinh khí chân hoàng và tinh khí yêu đạo. Những người hấp thu hoàng khí cũng sẽ hấp thu luôn tinh khí yêu đạo. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến những người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi".
Ông lão gật đầu: "Thật ra bọn ta đã phát hiện ra điều này từ sớm rồi, chỉ là không có cách nào để tách yêu khí ra khỏi hoàng khí".
Ngô Bình: "Tiền bối, vãn bối về nghiên cứu, cố gắng tìm ra cách nhanh nhất có thể".
Ông lão rất vui mừng: "Hậu sinh khả uý! Cậu nhóc, ngày mai tiểu công chúa tổ chức tỉ võ, cậu có tham gia không?"
Ngô Bình: "Có lẽ sẽ tham gia. Tiền bối, trời sắp sáng rồi, vãn bối không làm phiền nữa, hôm khác lại cùng tiền bối uống rượu!"
Sau khi Ngô Bình đi, một người đàn ông trung niên đi ra từ bên cạnh, ông ấy khom người hành lễ với ông lão: "Thưa cha!"
Người đàn ông trung niên khí thế phi phàm, tài năng hơn người, ông ấy chính là chủ của phủ Hạ Vương - Hạ Vương đương nhiệm! Còn ông lão này chính là cha của ông ấy, Hạ Vương đời trước!
Ông lão cười nói: "Con đã nghe cả rồi à?"
Hạ Vương: "Chàng trai này không phải hạng tầm thường".
Ông lão: "Năm nay cha đã bốn trăm chín mươi tuổi, sắp đến ngày gần đất xa trời rồi. Nếu chàng trai này có thể nghiên cứu ra cách phân tách yêu khí và hoàng khí thì có lẽ cha sẽ có thể sống thêm vài năm nữa".
Hạ Vương: "Cha, cha cảm thấy cậu ấy có làm được không?"
Ánh mắt ông lão thoáng qua một chút hoảng sợ, ông ấy nói: "Số lượng hoàng khí hôm nay cậu ấy hấp thu còn nhiều hơn cha hấp thu cả đời. Dù cậu ấy không thể phân tách ra yêu khí thì nhất định cũng sẽ trở thành cao thủ đứng đầu trong tu sĩ hoàng khí".
Hạ Vương: "Con thật hy vọng cậu ấy có thể tới phủ Hạ Vương của mình".
Ông lão: "Con đừng bi quan, có lẽ cậu nhóc này có thể khiến mọi thứ khác đi!"
Chương 1538: Lĩnh ngộ thiên bia, Tiên Vực chấn động
Ngô Bình lặng lẽ trở về phủ Liễu, tiếp tục hấp thu hoàng khí trong Động Thiên. Yêu khí pha trộn trong hoàng khí đều bị hoá thân yêu đạo hút sạch rồi, chỉ còn lại hoàng khí thuần tuý được bản thể của anh hấp thu.
Anh vốn là thái cổ chân nhân, lại còn là Nhân Hoàng, có thể nói là vô cùng phù hợp với hoàng khí này. Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã cảm thấy cơ thể mình bão hoà mất rồi, không thể tiếp tục hấp thu nữa.
"Xem ra muốn hoàn toàn hấp thu tinh khí chân hoàng thì buộc phải phối hợp với công pháp trên thiên bia. Mình phải nhanh chóng đi nghiên cứu thiên bia mới được!"
Sau khi trời sáng, Liễu Nhan tới tìm anh: "Tiểu Bình, đi phủ Hạ Vương không?"
Ngô Bình: "Chị Nhan, em có thể đi xem thiên bia trước được không?"
Liễu Nhan chần chừ một lát rồi hỏi: "Em đã bàn chuyện này với cha chị chưa?"
Ngô Bình cười đáp: "Hôm qua em đã nói với sư tôn rồi ạ, sư tôn bảo em tự quyết định. Em tự thấy thiên phú của mình không thua kém những thiên kiêu kia, nếu không tới xem thử thì sẽ thấy hối tiếc".
Liễu Nhan khẽ than: "Vậy được, chị dẫn em đi".
Hai tấm thiên bia ở hai nơi khác nhau, một tấm nằm ở cực Tây của Cửu Lôi Tiên Vực, một tấm nằm ở cực Đông của Cửu Lôi Tiên Vực. Tấm thiên bia đầu tiên Ngô Bình tới là tấm nằm ở cực Đông Cửu Lôi Tiên Vực.
Tấm thiên bia này là do tinh khí chân hoàng hoá thành, ai cũng có thể tới lĩnh ngộ, không bị hạn chế. Nó nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn.
Trên đỉnh núi có một khoảng đất bằng, lúc này đang có hàng nghìn hàng vạn người đang si mê nhìn thiên bia, nghiên cứu ý nghĩa văn tự trên đó.
Lúc Ngô Bình nhìn về thiên bia mới phát hiện nó cao gần mười nghìn mét, rộng ba nghìn mét, bên trên chi chít chân văn cổ xưa. Những con chữ này rất kỳ lạ, có lẽ những người ở đây không hiểu một chữ nào trên đó, nhưng điều đó không hề cản trở họ nỗ lực lĩnh ngộ.
Đưa Ngô Bình tới đây thì Liễu Nhan rời đi, vì cô ấy tự biết mình không thể hiểu được ý nghĩa huyền diệu trên thiên bia.
Ngô Bình đứng cách thiên bia vài trăm mét, nhìn chằm chằm vào chân văn cổ xưa trên đó. Những văn tự này rất thần kỳ, anh đọc xong một chữ thì trong thức hải tự động xuất hiện một chân văn thái cổ, còn chữ trên thiên bia thì lại biến mất!
Thế nên bây giờ đã xảy ra một cảnh tượng kinh người. Chân văn thái cổ trên thiên bia hết chữ này đến chữ khác bị xoá mờ sau đó mất hẳn! Một hàng rồi mười hàng, một trăm hàng!
Tất cả những người tới lĩnh ngộ đều hoảng hốt, chuyện gì thế? Sao chữ trên thiên bia lại biến mất?
Ngô Bình phóng thích nhân cách tối thượng, dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, toàn lực tập trung lĩnh ngộ. Năm tiếng đồng hồ sau, toàn bộ mấy chục nghìn chữ trên thiên bia đều biến mất, biến thành một tấm bia khổng lồ trắng bóc. Sau đó, tấm bia khổng lồ bỗng xuất hiện nhiều vết nứt, ầm ầm đổ xuống, những người quanh đó tán loạn tránh đi.
Mà lúc này, trong thức hải của Ngô Bình đã xuất hiện thêm một công pháp tuyệt thế chỉ dành riêng cho thái cổ chân nhân tu luyện. Nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ được bộ công pháp này thì anh cần phải có thêm thời gian.
Anh vội bay khỏi nơi đó, tìm một nơi gần đó để đợi Liễu Nhan.
Liễu Nhan nhìn thấy thiên bia sụp đổ thì lẩm bẩm: "Thiên bia sụp đổ rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ngô Bình thầm chấn động: "Chị Nhan, chẳng lẽ thiên bia sụp đổ nói lên điều gì sao?"
Liễu Nhan gật đầu: "Từ xưa tới nay, Cửu Lôi Tiên Vực truyền tai nhau rằng, thiên bia sụp đổ, Thánh Hoàng xuất hiện!"
Ngô Bình: "Thánh Hoàng ạ?"
Chân hoàng là cảnh giới mạnh nhất thời thái cổ chân nhân. Còn Thánh Hoàng là cảnh giới mạnh nhất thời các Thánh, hai cái này có quan hệ gì với nhau sao?
Liễu Nhan vội nói: "Tiểu Bình, chúng ta đi gặp cha thôi".
Liễu Nhan hoàn toàn không ngờ được thật ra thiên bia sụp đổ có liên quan trực tiếp tới Ngô Bình.
Hai người trở về phủ Liễu, Liễu Nhan lập tức nói chuyện thiên bia sụp đổ cho Liễu Thiên Tuần. Liễu Thiên Tuần vô cùng chấn động, ông ấy vội vã đi ra ngoài, không biết đi gặp ai.
Sau đó, cả Cửu Lôi Tiên Vực đều chấn động vì chuyện này, vô số người bay qua bay lại trên không, vô số cao thủ gặp nhau bàn bạc xem chuyện này là như thế nào, lòng người thấp thỏm.
Cuộc tỉ võ ở phủ Hạ Vương cũng huỷ bỏ, mạch nước ngầm của cả Cửu Lôi Tiên Vực chuyển động, dường như sắp xảy ra một trận bão tố nào đấy.
Ngô Bình lại hoàn toàn không biết gì, anh giam mình trong phòng, dốc sức lĩnh ngộ công pháp tuyệt thế trên thiên bia.
Công pháp này tên là Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, là Nữ Oa trải qua muôn vàn gian nguy lấy được bảo kinh từ vùng đất vô tận để sáng chế ra, là bí điển chí cao dành cho thái cổ chân nhân tu hành!
Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có tổng cộng ba mươi sáu tầng, mỗi khi luyện thành công một tầng thì thực lực sẽ tăng lên từ vài lần cho đến mười lần. Đương nhiên, công pháp này rất khó luyện, thế nên chỉ có số lượng cực ít thái cổ chân nhân có thể luyện được. Mà những thái cổ chân nhân luyện thành kinh này, sau cùng đều trở thành chân hoàng của cả một thời đại.
Thái Nhất Hoàng Cực Kinh là công pháp trên cả công pháp thiên phẩm, thế nên mỗi một thời đại chỉ có một người được tu luyện nó, những người khác muốn tu luyện cũng chỉ có thể tu luyện công pháp con của nó mà thôi, ví dụ như những công pháp riêng lẻ mà người ta lĩnh ngộ được từ thiên bia.
Lúc này, Ngô Bình đang chỉnh lý Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, tạm thời vẫn chưa thể tu luyện được.
Chớp mắt đã đến tối, Liễu Thiên Tuần trở về nhà thì gọi Ngô Bình, Liễu Nhan và Liễu Cương tới, nghiêm túc nói: "Tiểu Bình, Nhan Nhi, Cương Nhi, Cửu Lôi Tiên Vực sắp thay đổi rồi!"
Liễu Nhan: "Cha, thay đổi mà cha nói là có nghĩa gì ạ? Lẽ nào thật sự sẽ có một vị Thánh Hoàng xuất hiện?"
Liễu Thiên Tuần: "Đúng vậy. Lĩnh ngộ được thiên bia có nghĩa là đã có người có được truyền thừa vô thượng của chân hoàng rồi! Bây giờ tất cả các thế lực đều đang tìm kiếm người đã lĩnh ngộ được thiên bia kia".
Liễu Nhan nhíu mày: "Nhưng có thể là ai được chứ? Lúc đó con và Tiểu Bình đều có mặt, có đến hàng chục nghìn người đang lĩnh ngộ, không có gì kỳ lạ xảy ra cả".
Liễu Thiên Tuần nhìn Ngô Bình: "Tiểu Bình, con có phát hiện gì không?"
Ngô Bình hiểu rõ rằng tuyệt đối không thể nói việc mình đã lĩnh ngộ được thiên bia cho bất kỳ ai, anh lắc đầu: "Lúc đó con nhìn thấy thiên bia thì ngơ cả người, đầu óc trống trỗng, không nhận ra được một chữ nào cả. Sau đó, con nghe thấy người bên cạnh hô hoán, con mới biết chữ trên thiên bia đang dần dần biến mất".
Liễu Thiên Tuần: "Người có thể lĩnh ngộ được thiên bia chắc chắn là cao thủ đã tu luyện hoàng khí. Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã ra tay rồi, ông ta tập hợp tất cả tu sĩ lôi khí, yêu cầu thế lực tu luyện hoàng khí phải giao người đã lĩnh ngộ thiên bia ra".
Ngô Bình rất bất ngờ, hỏi: "Sư tôn, họ làm vậy để làm gì ạ?"
Liễu Thiên Tuần: "Đương nhiên là tìm ra người đó để diệt trừ rồi. Hoặc ép người đó giao ra công pháp chân hoàng".
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, em nghĩ nhé, nếu Cửu Lôi Tiên Vực xuất hiện một vị Thánh Hoàng thì còn chỗ cho mấy người Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn không?"
Ngô Bình: "Xem ra bọn họ đang ở thế nguy hiểm rồi".
Liễu Thiên Tuần: "Bây giờ ta lo nhất là giới tu hành lôi khí và giới tu hành hoàng khí sẽ xảy ra mâu thuẫn. Một khi tranh chấp xảy ra, máu sẽ chảy thành sông, vô số cao thủ bỏ mạng. Đến cả chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy đó!"
Ngô Bình cũng nhíu mày. Chuyện này vì anh mà ra, thật ra anh cũng không mong muốn xảy ra chuyện thế này. Bỗng nhiên, anh như nghĩ ra cái gì, hỏi: "Sư tôn, nếu thiên bia được lĩnh ngộ không phải là thiên bia chân hoàng mà là thiên bia của chủ nhân của sấm sét thì sao ạ?"
Liễu Thiên Tuần hơi sững người, nói: "Nếu thiên bia lôi khí được lĩnh ngộ thì chắc rằng tu sĩ hoàng khí cũng sẽ toàn lực tìm kiếm, nhưng có lẽ sẽ không xảy ra xung đột với tu sĩ lôi khí, vì dù sao thì bên họ cũng là thế lực yếu hơn. Đương nhiên rồi, tu sĩ lôi khí cũng sẽ dốc sức tìm ra người này, ai mà không muốn sở hữu toàn bộ truyền thừa của chủ nhân của sấm sét cơ chứ?"
Ngô Bình: "Nói cho cùng đều vì lòng tham của con người".
Liễu Thiên Tuần: "Thời gian này sẽ hơi loạn, con cố gắng đừng ra ngoài, ở yên trong nhà tu luyện. Đợi mọi thứ bình ổn lại hãy ra ngoài cũng không muộn".
Ngô Bình: "Sư tôn, hôm nay con không lĩnh ngộ được thiên bia, ngày mai con muốn đi xem thiên bia còn lại thử. Con có thể hấp thu được lôi khí, nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó".
Liễu Thiên Tuần suy nghĩ, thấy có lý bèn nói: "Được. Nhan Nhi, mai con dẫn Tiểu Bình qua đó. Sau khi nhìn qua, không có vấn đề gì thì đưa cậu ấy tới Lôi Hải để tu hành".
Chương 1539: Vạn Giới Lôi Thần Quyết
Liễu Nhan: "Vâng thưa cha".
Đêm đó, Ngô Bình vẫn lĩnh ngộ Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Sáng sớm ngày hôm sau, anh theo Liễu Nhan tới cực Đông của Cửu Lôi Tiên Vực, lĩnh ngộ thiên bia còn lại.
Tấm thiên bia này nằm trên vùng sa mạc hoang vắng, tấm thiên bia cao cả chục nghìn mét đứng sừng sững ở đó. Cũng giống với thiên bia chân hoàng, xung quanh tấm bia này cũng đông nghịt người, ít nhất cũng phải có đến mấy trăm nghìn người.
Những người này ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm vào chữ trên thiên bia như say như mê, trông cứ như những tên ngốc.
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, chị tới nhà một người bạn gần đây một chút, em lĩnh ngộ đi nhé".
Ngô Bình: "Chị Nhan đi đi ạ, em chỉ tới hóng hớt chút thôi".
Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình cũng tìm một nơi để ngồi xuống. Anh pha cho mình một ấm trà, sau đó vừa uống trà vừa quan sát văn tự trên bia. Anh không hề chắc chắn rằng mình sẽ lĩnh ngộ được gì, lần này đến chỉ ôm tâm lý thử xem mà thôi.
Nhưng lúc anh nhìn rõ nội dung trên thiên bia thì cơ thể bỗng cứng đờ. Vì anh phát hiện dường như phần quan trọng của thần văn trên thiên bia có một sự liên quan nào đó với ba mươi sáu đoạn thần văn mà anh đã lĩnh ngộ ở Yên Phùng thần vực.
Lúc này, ba mươi sáu đoạn thiên văn trong Dương thần của anh sáng lên, sinh ra một loại lực hút thần bí. Cùng lúc đó, thần văn và phù hiệu trên thiên bia cũng nhoà đi, sau đó đồng loạt biến mất. Cuối cùng, thiên bia sụp đổ, hoá thành một đống đổ nát.
Lúc văn tự biến mất, bên cạnh ba mươi sáu đoạn thần văn trong Dương thần của anh xuất hiện những phù văn, thần văn huyền diệu, chúng nó tổ hợp thành hàng xung quanh ba mươi sáu đoạn thần văn, hình thành một bộ công pháp vô thượng!
Ngô Bình kinh hãi, anh đã lần lượt tới lĩnh ngộ hai tấm thiên bia, anh sợ bị người khác phát hiện nên vội rời khỏi đó đi tìm Liễu Nhan.
Liễu Nhan đang tới thăm một người bạn thân của mình thì thấy Ngô Bình quay về, cô ấy hỏi: "Đệ đã xem xong rồi à?"
Ngô Bình: "Lạ ghê, thiên bia lại sụp rồi ạ".
Liễu Nhan ngơ ra: "Cái gì? Tấm thiên bia thứ hai cũng sụp đổ rồi à?"
Liễu Nhan kéo anh bay về phía thành Hạ Vương, nhìn thấy Liễu Thiên Tuần thì lập tức báo cáo sự việc.
Liễu Thiên Tuần sững sờ một lúc lâu mới nói: "Lần này lại càng thêm loạn rồi!"
Ông ấy suy nghĩ rồi nói với Liễu Nhan: "Con đưa Tiểu Bình tới Lôi Hải tu luyện đi, không có gì đừng quay về".
Liễu Nhan gật đầu: "Vâng!"
Cô ấy lại dẫn Ngô Bình bay một đoạn nữa, sau đó tới không phận của một vùng biển. Biển này có màu bạc, trong nước đầy ắp những tia chớp vàng, lôi khí nồng đậm từ nước biển bốc lên, toả vào không trung. Xem ra lôi khí ở cả Cửu Lôi Tiên Vực đều từ nơi này mà ra.
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, cha cũng là nghĩ cho em, bảo em tới đây tu hành trước, em đừng tự ý đi đâu nhé".
Ngô Bình: "Chị Nhan, em biết rồi ạ".
Lúc này có người bay qua, hỏi lai lịch của bọn họ, Liễu Nhan nói chuyện với đối phương. Chẳng mấy chốc người kia đã nói: "Cậu ấy chỉ có chín ngày, ở thêm thì phải trả tiền".
Nghe đến trả tiền, Ngô Bình hỏi: "Trả bao nhiêu tiền?"
Người kia đáp: "Mỗi canh giờ một trăm triệu đồng Thần Long".
Ngô Bình giật cả mình, ăn cướp trắng trợn!
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, em tu luyện trước đi, chín ngày sau chị tới tìm em".
Liễu Nhan đi xong thì Ngô Bình ngồi xếp bằng trên một mỏm đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước để tu luyện.
Lúc này, anh chăm chú lĩnh ngộ công pháp có được từ thiên bia. Công pháp này tên là Vạn Giới Lôi Thần Quyết, có tất cả ba mươi ba tầng, độ khó tu luyện không hề kém Thái Nhất Hoàng Cực Kinh.
"Tu sĩ lôi khí ở Cửu Lôi Tiên Vực nhiều nhất, vậy thì mình bắt đầu tu luyện từ Vạn Giới Lôi Thần Quyết".
Nghĩ tới đây, anh bắt đầu thử tu luyện. Tinh khí của chủ nhân của sấm sét trong Lôi Hải không ngừng chảy vào trong cơ thể anh. Anh lĩnh ngộ được Lôi Hồn Điện Phách trong Lôi cảnh, tu luyện Vạn Giới Lôi Thần Quyết đương nhiên là vô cùng thuận lợi.
Bắt tay vào tu luyện anh mới phát hiện, công pháp này của chủ nhân của sấm sét dường như có thể cho nhân loại tu luyện được, không phải là công pháp chuyên dành cho Thần tộc, rốt cuộc chủ nhân của sấm sét là sự tồn tại như thế nào?
Đến ngày thứ tám, Ngô Bình đã luyện thành tầng thứ chín của Vạn Giới Lôi Thần Quyết, ngày thứ chín đột phá tầng mười. Tầng mười của công pháp này cần phải ngưng tụ chín lôi trận trong Động Thiên, chín lôi trận này sẽ sinh ra chín Lôi Thần để anh sử dụng.
Tạo lôi trận cần tiền, đồng thời cũng cần hấp thu thêm nhiều lôi khí. Anh không do dự gì mua lượng lớn nguyên liệu qua mạng Tiên, xây bốn lôi trận trong Động Thiên.
Chỉ cần đủ nguyên liệu, xây dựng lôi trận không hề khó, chẳng mấy chốc anh đã xây xong. Xây xong lôi trận thì anh điên cuồng hấp thu tinh khí trong Lôi Hải để làm đầy chín lôi trận.
Đến khi hết ngày thứ chín, Liễu Nhan tới, cô ấy hỏi: "Tiểu Bình em có thu hoạch được gì không?"
Ngô Bình: "Chị Nhan, em cần có thêm ba ngày nữa".
Linh Nhược rất vui, thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng thu hoạch được nhiều, cô ấy nói: "Em yên tâm tu luyện đi, cha bảo chị mang mười tỷ đến đây".
Ngô Bình: "Cảm ơn sư tôn".
Đúng như anh dự liệu, sau ba ngày, chín lôi trận đã viên mãn, vận hành bình thường. Anh của lúc này có khí tức kinh thiên, hai mắt dày đặc sấm sét. Nhưng chẳng mấy chốc anh đã thu khí thế lại, đi tìm Liễu Thiên Tuần.
Lúc Liễu Thiên Tuần nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy cảm thấy anh đã trở nên thâm sâu khó lường. Ông ấy kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bình, con đã tu luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng mấy rồi?"
Thì ra trước khi anh vào Lôi Hải, Liễu Thiên Tuần đã truyền lại Tử Lôi Oanh Thiên Quyết cho anh, uy lực của công pháp này rất bá đạo, là công pháp nổi tiếng trong Cửu Lôi Tiên Vực.
Ngặt nỗi tố chất của những người lĩnh ngộ Tử Lôi Oanh Thiên Quyết năm xưa có hạn, khiến công pháp này có nhiều vấn đề, tu luyện rất khó.
Nghe Liễu Thiên Tuần hỏi vậy, Ngô Bình không tiện giải thích nhiều bèn nói: "Sư tôn, con đã luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng thứ chín rồi ạ".
Tử Lôi Oanh Thiên Quyết có tổng cộng mười lăm tầng, Liễu Thiên Tuần cực khổ tu luyện trăm năm mới miễn cưỡng tới được tầng mười hai. Là người có thành tựu cao nhất trong tất cả những tu sĩ tu luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết ở Cửu Lôi Tiên Vực này rồi. Bây giờ nghe Ngô Bình nói chỉ dùng mười hai ngày đã có thể luyện tới tầng thứ chín thì ông ấy không khỏi thấy kinh ngạc.
Liễu Nhan liền thốt lên: "Tầng thứ chín? Ôi trời! Tiểu Bình, em tu luyện bằng cách nào vậy?"
Cô ấy kinh ngạc cũng có nguyên do, từ nhỏ cô ấy đã luyện bộ công pháp này rồi, đến bây giờ mới chỉ đạt đến tầng thứ sáu.
Ngô Bình gãi đầu: "Có lẽ do em khá thích hợp tu luyện công pháp hệ lôi đấy ạ".
Liễu Thiên Tuần cười ha hả: "Tốt lắm, Tiểu Bình, con cần gì thì cứ nói với ta. Ta muốn con đột phá tầng thứ mười trong thời gian ngắn, sau đó tới khiêu chiến tiểu công chúa của phủ Hạ Vương!”
Liễu Nhan: "Cha, không phải cha muốn Tiểu Bình đi kế thừa phủ Hạ Vương đấy chứ?"
Liễu Thiên Tuần: "Không được à? Bây giờ có người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của chân hoàng và chủ nhân của sấm sét, lòng người ở Tiên Vực thấp thỏm. Lúc này để Tiểu Bình tới kế thừa là thích hợp nhất. Nếu có thể đánh bại tiểu công chúa, cậu ấy có thể nắm quyền ở phủ Hạ Vương".
Liễu Nhan: "Cha, chẳng phải trước đây cha khuyên Tiểu Bình đừng hấp thu hoàng khí à?"
Liễu Thiên Tuần: "Có được truyền thừa không có nghĩa phải hấp thu hoàng khí, Tiểu Bình có thể tìm một người kế thừa. Thật ra phủ Hạ Vương không phải đang tìm tu sĩ hoàng khí mà là đang tìm một cường giả có thể bảo vệ được phủ Hạ Vương. Thế nên dù Tiểu Bình là tu sĩ lôi khí hay tu sĩ hoàng khí, bọn họ đều hoan nghênh cả".
Liễu Thiên Tuần nói ra điểm mấu chốt, Liễu Nhan không khỏi trầm tư.
Chương 1540: Chu Thiên Chân Nhân
Thời gian qua Ngô Bình tu luyện ở Lôi Hải, không hề biết những chuyện xảy ra ở Tiên Vực mười mấy ngày nay, Liễu Thiên Tuần tóm tắt sơ qua cho anh biết.
Anh nghe xong thì trợn tròn cả mắt. Thì ra mười hai ngày qua Cửu Lôi Tiên Vực đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là tu sĩ lôi khí đã tiêu diệt một thế lực của tu sĩ hoàng khí, khiến những người tu hành hoàng khí đoàn kết với nhau, chỉ trong một đêm đã giết đến năm nhà trong thế lực tu sĩ lôi khí.
Bỗng chốc Cửu Lôi Tiên Vực đại loạn, quan hệ hai bên căng thẳng. Nhưng cả hai đều kiêng dè người đã lĩnh ngộ được thiên bia của bên còn lại, thế nên tuy rằng xung đột nhiều nhưng không xảy ra cuộc ác chiến quy mô lớn nào.
Năm ngày trước, giới tu hành lôi khí cũng bắt chước giới tu hành hoàng khí, thành lập một liên minh, đồng thời đề cử Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn làm minh chủ. Hai ngày sau giới tu hành hoàng khí cũng có thay đổi, thành lập Hoàng Đạo Tông. Tuy trước mắt, thế lực của Hoàng Đạo Tông hơi yếu, nhưng sau khi kết thành một môn phái thì sự đoàn kết lại hơn hẳn liên minh lôi khí.
Bây giờ hai liên minh đang âm thầm thăm dò lẫn nhau, đều muốn tìm được vị thiên tài mà bên kia che giấu.
Ngô Bình: "Sư tôn, lẽ nào mỗi bên đều có một người lĩnh ngộ được thiên bia ạ?"
Liễu Thiên Tuần: "Ta cũng không rõ chuyện này. Loại thông tin cơ mật thế này, ta vẫn chưa đủ tư cách để biết".
Gặp Liễu Thiên Tuần xong, Ngô Bình trở về chỗ ở của mình, lập tức bắt đầu thử kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết. Anh nói là đã luyện rồi nhưng thực chất anh vẫn chưa luyện. Nhưng không sao, Vạn Giới Lôi Thần Quyết là công pháp mẹ của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết, mạnh hơn Tử Lôi Oanh Thiên Quyết cả vạn lần. Anh hoàn toàn có thể dùng Vạn Giới Lôi Thần Quyết để kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết. Làm vậy không những tránh bị người khác phát hiện mà còn có thể nâng cao uy lực của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết.
Anh làm thử mới biết, dùng Vạn Giới Lôi Thần Quyết kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết quá là khoẻ, đồng thời cũng nâng uy lực và phẩm chất của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết lên. Anh đột phá liên tục, tầng thứ nhất, tầng thứ hai, chẳng mấy chốc đã đến tầng thứ mười.
Luyện công pháp một lượt, thời gian chầm chậm trôi qua, đợi đến đêm khuya, anh để con rối lại, còn mình thì lặng lẽ rời phủ.
Ở một vùng núi hoang vắng nào đó của Cửu Lôi Tiên Vực, Ngô Bình tìm được một sơn động để ẩn thân, sau đó tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Anh đã sắp sếp ra được toàn bộ kinh văn, bây giờ đã thích hợp để tu luyện.
Thái Nhất Hoàng Cực Kinh rất phù hợp để anh tu luyện, anh vốn đã là Nhân Hoàng, lại còn sở hữu thể chất của thái cổ chân nhân đời đầu.
Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có ba mươi sáu tầng, bây giờ cảnh giới của Ngô Bình không thấp, thế nên tu luyện cứ phải nói là làm chơi ăn thật, tiến triển thần tốc. Sáu tầng đầu của Hoàng Cực Kinh là xây dựng nền tảng. Dù nền tảng của Ngô Bình đã tốt đến mức mỗi bước đều được làm đến cực độ, nhưng sau khi anh luyện Hoàng Cực Kinh, anh vẫn phát hiện ra nhiều điểm thiếu sót, bèn nhân cơ hội bù đắp vào.
Chưa đến một tiếng, Ngô Bình đã luyện xong sáu tầng đầu, cảm giác tu luyện trơn tru, một lần là xong. Sáu tầng đầu được gọi là cảnh giới Trúc Cơ, nền tảng của anh thâm hậu, đương nhiên tu luyện sẽ không khó.
Tầng thứ bảy đến tầng mười hai là cảnh giới Chân Nhân. Cũng có nghĩa là luyện đến tầng thứ bảy của Hoàng Cực Kinh mới đủ tư cách xưng là chân nhân!
Tầng mười ba đến tầng mười tám là cảnh giới Thần Hải. Cảnh giới này chủ yếu tu luyện tinh thần lực, có một phương pháp tôi luyện và làm lớn mạnh thần hồn.
Tầng mười chín đến tầng hai mươi bốn là cảnh giới Chân Hầu; tầng hai mươi lăm đến tầng ba mươi là cảnh giới Chân Vương; tầng ba mươi mốt đến tầng ba mươi sáu là cảnh giới Chân Hoàng!
Tu xong cảnh giới Trúc Cơ, Ngô Bình không dừng lại, tiếp tục tu luyện cảnh giới Chân Nhân. Tầng thứ nhất của cảnh giới Chân Nhân trong Hoàng Cực Kinh tên là Chu Thiên Chân Nhân.
Chu Thiên Chân Nhân này thật ra chính là phát triển kinh lạc trong cơ thể. Số kinh lạc này không chỉ bao gồm Linh Khiếu, Thần Khiếu mà Ngô Bình đã tu luyện nhiều năm trước, mà còn có một vài khí kinh thần lạc đặc thù huyền diệu. Trước đây anh chưa bao giờ nghe tới những khí kinh thần lạc này.
Là một Tiên y, anh lập tức thất phấn chấn hẳn, dồn lực lĩnh ngộ.
Sau đó anh đã tìm ra ba trăm sáu mươi lăm Linh Khiếu trong cơ thể! Tìm được tám mươi mốt Thần Khiếu trong đầu! Giữa Linh Khiếu và Thần Khiếu có những kinh lạc cực kỳ huyền diệu liên kết!
Phải biết rằng khi xưa Ngô Bình tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng quyết cũng chỉ có tám Thần Khiếu và chín Linh Khiếu. Hoàng Cực Kinh này nâng số lượng Linh Khiếu và Thần Khiếu lên không chỉ gấp mười lần!
Sau khi trời sáng, anh đã khơi thông hai mươi tư điểm Linh Khiếu. Thấy không còn sớm nữa, anh lặng lẽ trở về chỗ ở của mình.
Mới sáng sớm, Liễu Cương đã tới tìm anh, cười nói: "Tiểu Bình, chuẩn bị xong chưa? Cha bảo anh dẫn em tới phủ Hạ Vương".
Ngô Bình: "Tiểu công chúa kia lại bày sạn tỉ võ nữa rồi ạ?"
Liễu Cương: "Chứ còn gì nữa. Vừa có người bị cô ta đánh tàn phế rồi. Hì hì, cô gái này đáng sợ thật. Tiểu Bình, nhất định em phải đánh bại cô ta đấy".
Ngô Bình cười hỏi: "Anh Cương không thử sức à?"
Liễu Cương cười khan: "Anh không thử đâu, đánh không lại".
Ngô Bình: "Tình hình bây giờ loạn đến thế này mà phủ Hạ Vương vẫn tổ chức tỉ võ".
Liễu Cương: "Phủ Hạ Vương buộc phải mau chóng tìm Hạ Vương kế nhiệm, nếu không sẽ không giữ được thành Hạ Vương. Tiểu Bình, Tử Lôi Oanh Thiên Quyết của em đã luyện tới tầng thứ mười chưa?"
Ngô Bình: "Vừa đột phá ạ".
Mắt Liễu Cương sáng lên: "Giỏi quá! Tiểu Bình, đi thôi, anh muốn mở mang tầm mắt, xem thử uy lực Tử Lôi Oanh Thiên Quyết của em thế nào".
Tu vi của Liễu Cương còn không bằng Liễu Nhan, anh ấy mới luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng thứ tư thôi, thua xa Ngô Bình. Anh ấy bảo Ngô Bình thi triển công pháp thật ra là vì không tin Ngô Bình đã luyện được đến tầng thứ mười.
Ngô Bình không từ chối, anh cần phải thi triển ra một ít thực lực của mình vào thời gian và địa điểm thích hợp.
Hai người tới một vùng đất hoang vắng, Ngô Bình đứng trên không chưởng xuống, một đạo sấm sét màu tím hoá thành một con rồng điện màu tím gầm vang rồi bay vút lên trời, vô cùng hoành tráng.
Liễu Cương vô cùng chấn động, thản thốt: "Lợi hại! Tiểu Bình, anh thấy Tử Long Chưởng của cha còn không khí thế bằng chưởng này của em đấy".
Ngô Bình nói: "Chắc chắn là em không thể sánh bằng sư tôn rồi. Đúng rồi anh Cương, Dạ Cuồng Đồ kia ở Cửu Lôi tiên bảng xếp hạng không bằng anh. Hắn có thể lên bảng, chắc em cũng lên được nhỉ?"
Liễu Cương: "Đương nhiên là được rồi. Tiểu Bình, em muốn lên bảng à?"
Ngô Bình: "Được không ạ?"
Liễu Cương: "Đương nhiên là được. Cách để lên bảng nhanh nhất là tìm một người trên đó để khiêu chiến. Chỉ cần đánh bại được người đó thì có thể thay thế vị trí của hắn. Người trên Cửu Lôi tiên bảng có đặc quyền, ví như có thể vào Lôi Hải tu hành, vào Lôi Thành khám phá..."
Ngô Bình: "Ồ, còn được vào Lôi Thành khám phá ạ?"
Liễu Cương: "Ừm, tuy Lôi Thành bị Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn nắm giữ nhưng người ngoài cũng có thể vào đó".
Ngô Bình cười nói: "Thế em đi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ luôn".
Liễu Cương: "Được. Hôm nay chúng ta tới tỉ võ, thắng tiểu công chúa xong thì anh dẫn em đi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ. Tên Dạ Cuồng Đồ này ngày thường hống hách lắm, nghe nói hắn còn muốn khiêu chiến cả anh. Hì hì, Tiểu Bình, em đánh chết hắn luôn là tốt nhất".
Việc này đúng với ý muốn của anh, Ngô Bình hỏi: "Đánh chết cũng không sao ạ?"
Liễu Cương hừ một tiếng: "Có sao được chứ? Kẻ bị người khiêu chiến đánh chết nhiều lắm, ai cũng không nói gì được. Dù sư tôn của Dạ Cuồng Đồ ra mặt thì em vẫn còn cha anh chống lưng, không cần phải sợ".
Hai người bàn bạc xong thì tới phủ Hạ Vương trước.