Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2191: Một người đấu người của ba bàn

Các tiêu sư giận dữ, Ngô Bình nói: “Chúng tôi là tiêu cục nào liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh định cướp của chúng tôi sao?”

Người kia cười ha ha: “Vậy phải xem tâm trạng ông đây, tâm trạng ông đây không tốt, nói cướp thì sẽ cướp đấy!”

Ngô Bình bưng chén trà uống một ngụm, vẻ mặt vẫn vô cảm.

Người này áp sát, nhổ nước bọt vào chén trà của Ngô Bình, lạnh lẽo nói: “Ông đây hỏi anh đấy, các anh là người tiêu cục nào?”

“Phù!”

Ngực người này đột nhiên bị đánh một quyền, sau đó Ngô Bình nắm tóc anh ta đi ra tới cửa, rồi một cước đá bay cả trăm mét, thi thể nặng nề rơi mạnh xuống đất ở phía xa.

Đá chết đối phương, anh lại đi đến bàn đối diện, một chân đá ngã bàn, canh cơm rượu đổ đầy lên đám người, ai ai cũng chửi mắng nhảy dựng lên ra tay với Ngô Bình.

Ngô Bình lao qua đá một cước, thoáng chốc, người của ba bàn đều bị anh đánh ngã dưới đất, người bị thương nhẹ nhất cũng gãy một cánh tay và một chân.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ánh mắt kinh sợ nhìn quái vật này.

Ngô Bình quét mắt nhìn bọn họ, nói: “Bây giờ các anh còn muốn biết tôi là của tiêu cục nào không?”

Không ai dám lên tiếng, thậm chí không ai dám ngẩng đầu, bọn họ chỉ nhìn xuống đất.

Ngô Bình hừ lạnh: “Một đám phế vật, giả vờ là ông này ông kia. Còn dám gây chuyện với tôi nữa, ông đây đánh các ngươi chết hết!”

Anh tiếp tục quay về vị trí của mình, bảo các tiêu sư mau chóng ăn cơm.

An xong, anh nhìn ngựa mà đám người kia cưỡi rất khỏe mạnh, ít nhất là tốt hơn xe của bọn họ rất nhiều, vì vậy cho người cột ngựa của bọn chúng vào xe hàng mình, rồi cho mỗi người chọn một con ngựa.

Người bên trong vẫn còn đang đau đớn rên rỉ, thấy ngựa mình bị lấy đi thì cũng bất lực, mãi đến khi nhóm người Ngô Bình đi xa rồi mới dám mắng mấy câu.

“Tên khốn nạn kia, sao phải kiếm chuyện với cái tên sát tinh này chứ!”. Có người tức giận nói.

“Rốt cuộc người này lai lịch thế nào, thực lực cũng quá kinh khủng. Các anh nói xem, có phải chính anh ta đã cướp mấy dược liệu kia không?”

“Không thể đâu? Bọn họ phải áp hàng, nếu cướp dược liệu, thì dược liệu phải giấu ở đâu?”

“Đám người đó đúng là khả nghi, lập tức quay về tông bẩm báo, cử cao thủ đi điều tra bọn họ!”. Một người trong đó nói.

Đổi ngựa, tốc độ nhóm Ngô Bình nhanh hơn không ít, đến khi trời tối, đã đi thêm được mấy trăm dặm. Lân này, bọn họ trú ở một thôn trang, tìm một nhà dân xin tá túc.

Ban đêm, Ngô Bình bắt đầu lợi dụng rất nhiều dược lực trong thân thể kia, bắt đầu luyện đan. Từ trong cả nghìn loại thuốc kia, anh lấy ra một trăm lẻ sáu loại, lần lượt điều chỉnh, chậm rãi ngưng tụ thành một luồng dược khí trong thân thể.

Luồng dược khí này có sự thay đổi kỳ lạ, khi toàn bộ dược lực đã đạt đến yêu cầu thì Ngô Bình lập tức đưa ra khỏi cơ thể, thông qua cách ngưng tụ giữa hai bàn tay.

Hai tay anh tạo đủ loại đan quyết, sức mạnh huyền diệu tác dụng lên đan khí. Đan khí bắt đầu co lại, cuối cùng ngưng tụ thành ba viên đan dược lớn bằng hạt đậu.

Đan này, có thể hỗ trợ người Luyện Khí tầng mười, đột phá đến Bí Cảnh cấp một, tên là Nhập Bí Đan.

Trong một buổi tối, anh luyện chế được ba mươi viên Nhập Bí Đan. Lần luyện chế thành công cuối cùng, anh gọi một đại tiêu sư đến trước mặt, đại tiêu sư này, Luyện Khí cấp mười nhiều năm, vẫn không thể đột phá được.

Anh nói: “Dùng đan dược này, sau đó đột phá đến Bí Cảnh tầng một”.

Đại tiêu sư này tên Mã Bảo Thắng, anh ta nhận đan dược bằng hai tay, không dám tin là thật, run giọng nói: “Tiêu sư Ngô, đan dược này thật sự cho tôi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nền tảng anh không tệ, cộng thêm Luyện Khí cấp mười đã nhiều năm, là người duy nhất phù hợp điều kiện. Nuốt xuống đi, tôi muốn xem hiểu qua thử”.

Mã Bảo Thắng nuốt xuống đan dược, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, cảm nhận dược lực. Mấy phút sau, một luồng năng lượng vận chuyển trong thân thể anh ta, chính là bí lực.

Bí lực này lập tức trợ giúp Mã Bảo Thắng tiến vào trạng thái huyền diệu. Ngô Bình lập tức niệm chú một tràng dài bên cạnh tai anh ta, giúp anh ta tu luyện Bí Cảnh.

Đến khi trời sáng, cuối cùng Mã Bảo Thắng cũng tìm được thần chú tương ứng với hai loại bí lực bản thân tu luyện, anh ta lập tức luyện tập cực khổ.

Nhưng sau khi trời sáng, đội tiêu sư lại chạy gấp rút, Ngô Bình bèn anh ta ngồi trên xe áp hàng tu hành.

Cứ như vậy chớp mắt đã ba ngày, trong ba ngày đó, cuối cùng Mã Bảo Thắng đã chính thức trở thành tu sĩ Bí Chú Cảnh, trở thành nhân vật chỉ một trong mười vạn người.

Mà mấy ngày nay, Ngô Bình cũng tu luyện Bí Pháp thứ hai, Ngũ Hành Độn Địa Thuật.

Ngũ Hành Độn Địa Thuật này, chỉ cần dùng thì có thể trong thời gian ngắn chạy thoát được mấy trăm dặm thậm chí là hơn nghìn dặm, hơn nữa lúc chạy trốn còn có thể mang theo vật phẩm và người khác.

Hôm nay, mọi người đường trên đường, bỗng nhìn thấy phía sau có mười mấy người bay trên không về phía bọn họ.

Lúc này, Ngô Bình vừa mới tu luyện thành công Ngũ Hành Độn Địa Thuật, anh quay đầu nhìn, lập tức vung tay, một luồng sáng vàng bao phủ cả đội tiêu sư.

Giây tiếp theo, đội tiêu sư bỗng nhiên không thấy đâu, mấy phút sau, đội tiêu sư đã xuất hiện trên con đường cách đó tám trăm dặm.

Các tiêu sư há hốc mồm, tiêu sư lớn tuổi kích động nói: “Độn Thuật, đây là Độn Thuật! Tiêu sư Ngô, anh đúng là thần mà!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Đối phương trong thời gian ngắn sẽ không đuổi kịp, chúng ta đi lên tìm chỗ nghĩ ngơi trước đã”.

Ở bên kia, sau khi đám người đuổi đến nơi nhóm Ngô Bình biến mất, ai ai cũng kinh ngạc. Dẫn đầu là một tu sĩ Thần Thông, ông ta nhíu mày, nói: “Vừa nãy mới chớp vàng một cái, ánh ta đã không thấy dấu rồi, chẳng lẽ là Độn Thuật?”

Người bên cạnh nói: “Diệp trưởng lão, nhiều người và vật chuyển đi như vậy, cho dù là người cũng không thể làm được đúng chứ? Đám người này rốt cuộc là ai, sao lại có năng lực như vậy!”

Diệp trưởng lão hừ lạnh: “Bất kể là ai, người dám động đến Thiên Tướng Tông chúng ta, đều phải trả giá, tiếp tục đuổi!”

Đội tiêu sư của Ngô Bình lại đi thêm mấy chục dặm, thì thấy một thành phố nhỏ, tuy không lớn nhưng thứ gì cũng có.

Sau khi đội tiêu sư vào thành, Ngô Bình nhìn thấy trên đường phố rất náo nhiệt, hơn nữa chuyện khiến anh bất ngờ là nơi này có một tiệm thuốc rất lớn.

Hôm nay trên người anh có hơn nghìn vạn Linh Tê, đúng lú có thể dùng để mua ít dược liệu. Anh đưa đội tiêu sư dừng lại ở nhà nghỉ cách đó không xa, bảo nhân viên cho ngựa ăn cỏ uống nước, các tiêu sư ăn uống nghỉ ngơi, còn anh thì cả người phong trần mệt nhọc đi đến tiệm thuốc.

Tiệm thuốc này có không ít linh dược, nghe khách bên trong nói chuyện, anh mới biết tiệm thuốc này thuộc thế gia luyện đan nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp cách ba nghìn dặm, đại gia tộc đứng đầu Diệp thành, thế lực vươn xa nghìn dặm, ảnh hưởng đến các thành phố nhỏ, cũng mở ở đây một tiệm thuốc

Ngô Bình nhớ đến những dược liệu lúc trước Thiên Tướng Tông cướp, trông có vẻ như nhà họ Diệp cũng có.

Dạo một vòng, anh mua mười mấy loại dược liệu rồi rời đi. Quay về nhà nghỉ, anh bảo các tiêu sư ra ngoài dạo một vòng, thám thính tình hình nhà họ Diệp.

Một tiếng sau, tiêu sư chếnh choáng say quay về, nói đơn giản với Ngô Bình những gì nghe ngóng được.

Nhà họ Diệp là thế gia luyện đa, ba trăm năm trước đã có một thầy luyện đan, một trăm năm trước lại có một vị. Thầy luyện đan đầu tiên tuy đã qua đời, nhưng hậu sinh khả úy, người thứ hai là một thầy luyện đan cấp bốn!

Thiên hạ hiện tại, đa phần thầy luyện đan là cấp một hoặc hai, thầy luyện đan cấp bốn rất rất hiếm có. Bởi vì thầy luyện đan cấp bốn có thể luyện chế được đan dược trân quý. Đây cũng là nguyên do mà nhà họ Diệp có thể đứng vững mấy trăm năm, thành lập Diệp Thành.
Chương 2192: Ngưng tụ chân phù

Đan sư cấp bốn đã có thể luyện chế rất nhiều đan dược, bọn họ thường sẽ có loại đan dược đặc thù của riêng mình. Nhà họ Diệp chỉ dựa vào một đan sư cấp bốn mà kiếm được gia sản hàng trăm triệu.

Ngày nay, nhà họ Diệp đã mở hơn một trăm hiệu thuốc và hai mươi lăm cửa hàng đan dược ở nhiều nơi. Chỉ riêng những cơ sở này có thể mang lại hàng tỷ đồng tiền Linh cho nhà họ Diệp mỗi năm.

Sau khi nhà họ Diệp có tài nguyên liền bắt đầu dốc sức bồi dưỡng con cháu, hiện tại nhà họ Diệp có mười lăm đan sư cấp một, năm đan sư cấp hai, hai đan sư cấp ba. Những đan sư này đều là những cỗ máy kiếm tiền, hàng năm mang lại khối tài sản khổng lồ cho nhà họ Diệp.

Sau khi nghe tình hình của nhà họ Diệp, Ngô Bình nói: "Xem ra ngay cả đan sư cấp một cũng có địa vị rất cao, hàng năm có thể kiếm được rất nhiều tiền".

Tiêu sư già: "Đúng vậy, thế giới này thiếu rất nhiều đan sư, chỉ cần là đan sư, đi tới nơi nào cũng sẽ nổi tiếng".

Ngô Bình: "Trong thành này có đan đường không?"

Tiêu sư già: "Thành phố này quá nhỏ, không có đan đường".

Ngô Bình gật đầu: "Ông lại đi điều tra một chút, trong tay tôi có một loại đan dược có thể giúp đột phá Bí cảnh, xem giúp tôi có thể bán nó hay không".

Tiêu sư già: "Ngô tiêu đầu, cậu có bao nhiêu đan dược?"

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: "Ông cứ nói có năm viên cả thảy và sẽ bán cho đến khi hết".

Tiêu sư già: "Được. Loại đan dược này nhất định sẽ cháy hàng, bán cũng dễ".

Tiêu sư già đi hỏi chuyện mua bán, Ngô Bình ở lại quán trọ, nỗ lực tu luyện Bí cảnh tầng thứ tư.

Tầng thứ tư của Bí cảnh được gọi là cảnh giới Chân Phù. Ở tầng này cần dùng tất cả các bí pháp đã tu luyện để ngưng tụ thành chân phù, cất vào trong cơ thể. Khi được sử dụng, chân phù sẽ giải phóng pháp lực thuần túy. Thậm chí, nếu chân phù đủ mạnh, có thể trong nháy mắt bộc phát ra bí pháp mạnh gấp mười lần thông thường!

Ngoài việc ngưng tụ chân phù, còn có thể sử dụng chân phù để vẽ bùa. Chân phù số lượng có hạn, nhưng số lượng bùa có thể vẽ ra không hạn chế. Cho nên tu sĩ cảnh giới Chân Phù vô cùng đáng gờm, trong tay bọn họ có thể có rất nhiều sát phù và các loại bùa phòng ngự.

Hiện tại, Ngô Bình mới chỉ lĩnh hội được hai loại bí pháp. Một là thuật Đại Thuấn Sát, hai là thuật Ngũ Hành Độn Thổ. Hai bí thuật này, một để trốn thoát và một để giết kẻ thù, vậy là đủ cho anh.

Lúc này, trong cơ thể anh đã tích tụ một lượng đáng kể pháp lực, những pháp lực này cô đọng lại, từ từ chuyển hóa thành một tấm bùa đầy sát khí, đó chính là Đại Thuấn Sát chân phù.

Sau khi lá bùa này xuất hiện, Ngô Bình nhận thấy rằng pháp lực không ngừng chảy vào lá bùa, sau đó lại được giải phóng ra ngoài. Sau khi đi qua lá bùa, pháp lực này rõ ràng đã trở nên tinh khiết hơn và mạnh hơn.

Hai mắt anh sáng lên, nói: "Thì ra chân phù có tác dụng thần kỳ như vậy!"

Ngay khi anh ngưng tụ ra Đại Thuấn Sát chân phù, tiêu sư già cũng đã quay lại, ông ấy cười nói: "Ngô tiêu đầu, tôi đã tìm được người mua, tôi hẹn gặp ông ta ở một nhà hàng".

Ngô Bình gật đầu: "Giá khoảng bao nhiêu?"

Tiêu sư già duỗi ra năm ngón tay, cười nói: "Đối phương nói nếu đan dược là thật, cho dù là đan phẩm kém nhất thì cũng nguyện ý trả năm mươi nghìn tiền Linh!"

Ngô Bình: "Năm mươi nghìn tiền Linh không nhiều, đan dược của tôi chắc chắn phải đắt hơn thế".

Tiêu sư già: "Ngô tiêu đầu, thời gian hẹn là tối nay, vẫn còn một hoặc hai giờ nữa".

Ngô Bình: "Được, vậy đến lúc đó ông hãy đi cùng tôi".

Tiêu sư già: "Được".

Vừa lúc đến giờ cơm tối, sau khi sắp xếp bữa ăn cho các tiêu sư, Ngô Bình và tiêu sư già đi đến một nhà hàng cách đó không xa.

Tầng một của nhà hàng vắng vẻ không có khách hàng. Ngô Bình và tiêu sư già được mời lên tầng ba ngay khi vừa bước vào.

Có hai người đang ngồi trên tầng ba, một người tầm tuổi trung niên và một người thanh niên. Người đàn ông trung niên nhìn thấy tiêu sư già thì cười nói: "Hai vị, mời ngồi".

Ngô Bình ngồi xuống còn tiêu sư già đứng bên cạnh anh.

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tôi họ Chung, nghe lão đây nói cậu có một loại đan dược có thể giúp đột phá Bí cảnh, tôi rất có hứng thú nên đã hẹn gặp cậu ở đây để xem đan dược cậu có trong tay".

Ngô Bình: "Được thôi, có điều giá trước ông đưa ra quá thấp. Đan dược của tôi là đan thượng phẩm, chỉ có năm mươi nghìn tiền Linh thì không mua được".

Vừa nói, anh vừa lấy ra một cái bình ngọc đặt lên bàn.

Người đàn ông trung niên hai tay cầm lấy bình ngọc, mở nắp, đổ ra một viên đan dược. Ông ta ngửi ngửi, cẩn thận quan sát một hồi rồi cười nói: "Loại đan dược này tác dụng nhất định phải dùng mới biết, không biết liệu tôi có thể thử thuốc không?"

Ngô Bình: "Đương nhiên, viên đan dược đầu tiên này, tôi tính cho ông giá một trăm nghìn tiền Linh".

Người đàn ông trung niên cau mày: "Người anh em, giá đó quá cao. Nếu như đan dược của cậu không có tác dụng tốt, tôi trả từng đó tiền chẳng phải là lỗ nặng sao?"

Ngô Bình đáp: "Nếu ông đến đây để mua đan dược thì hẳn ông phải là một chuyên gia. Ngay cả khi ông không phải là chuyên gia, xung quanh ông cũng nhất định phải có một chuyên gia, cho nên đừng nói rằng ông đang ở thế bất lợi. Đến giờ, đan dược của tôi thế nào chắc ông cũng đã rõ mười mươi rồi".

Người đàn ông trung niên cười "ha ha" nói: "Xem ra anh bạn rất có lòng tin vào đan dược của mình. Được, viên này tính giá một trăm nghìn tiền Linh, giá cả số đan dược còn lại thì bàn sau".

Ông ta lập tức ra lệnh cho người thanh niên bên cạnh nuốt viên đan dược. Người thanh niên nuốt xuống, sau đó ngồi xếp bằng để cảm nhận dược lực của nó. Chẳng mấy chốc, anh ta bước vào một trạng thái huyền diệu. Là một tu sĩ luyện Khí cấp mười, anh ta biết trạng thái này rất hữu ích cho việc hấp thụ bí lực và tu luyện bí chú.

Sau mười lăm phút, người thanh niên đột nhiên bắt đầu tụng thần chú. Ngô Bình phát hiện ra rằng câu thần chú mà anh ta niệm không hoàn chỉnh mà chỉ là một đoạn nhỏ, hơn nữa một số chỗ trong đoạn này phát âm vẫn còn sai.

Nhưng dù vậy, chàng trai trẻ nhanh chóng tu luyện được bí chú đầu tiên của mình.

Thấy thanh niên nhanh như vậy đã tu luyện thành công bí chú, người đàn ông trung niên hai mắt sáng lên, cười nói: "Quả nhiên là một viên đan dược tốt. Anh bạn, cậu định bán bao nhiêu?"

Ngô Bình: "Viên đầu tiên sẽ tính một trăm nghìn tiền Linh cho ông. Bốn viên còn lại sẽ trị giá một trăm năm mươi nghìn tiền Linh một viên".

Người đàn ông trung niên cười nói: "Công hiệu thần kỳ như vậy, một trăm năm mươi nghìn tiền Linh cũng không đắt, không biết cậu lấy được đan dược này ở đâu?"

Ngô Bình: "Đan dược ở đâu ra là chuyện của tôi, ông không cần nghe ngóng".

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Vậy được, tôi không hỏi nữa. Nhưng sau này nếu tôi muốn mua những loại đan dược khác, cậu có thể cung cấp chúng cho tôi không?"

Ngô Bình: "Hiện tại trong tay tôi chỉ có loại đan dược này, về phần sau này có thể hợp tác hay không thì còn phải xem duyên phận".

Người đàn ông trung niên nói: "Được, bốn viên đan dược còn lại tôi muốn mua hết, tổng cộng là bảy trăm nghìn tiền Linh. Đây là phiếu tiền, xin mời nhận lấy".

Người đàn ông trung niên vui vẻ lấy ra một tờ phiếu tiền trị giá bảy trăm nghìn tiền Linh đặt lên bàn. Sau khi kiểm tra phiếu tiền, tiêu sư già cất nó đi trước.

Ngô Bình lấy ra bốn viên đan dược còn lại, đặt lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Ngô Bình và tiêu sư già rẽ vào một con hẻm. Đi được một lúc, bốn bóng người xuất hiện trước ngõ, mỗi người đều toát ra sát khí.

Ngô Bình nói với tiêu sư già: "Ông nhìn thấy chưa, bọn họ đã lên kế hoạch từ sớm rồi".

Tiêu sư già cả giận nói: "Mấy kẻ này đúng là không biết giữ chữ 'tín'!"

Những người đối diện không nói gì, lặng lẽ rút vũ khí ra, cùng nhau xông về phía hai người Ngô Bình. Bốn người này đều là cao thủ Bí cảnh tầng thứ tư trở lên, mỗi người đều có thủ đoạn rất lợi hại.

Ngô Bình sử dụng Đại Thuấn Sát chân phù, trong con hẻm đột nhiên dâng lên một màn sương mù, ẩn phía sau là một đạo sát quang lập lòe. Sau đó, bốn cái đầu lần lượt rơi xuống đất, những kẻ này đã bị Ngô Bình chém chết khi còn chưa kịp ra tay!

Ngô Bình thậm chí không thèm nhìn lại mấy cái xác mà lập tức bỏ đi cùng tiêu sư già. Vài phút sau khi họ rời đi, người đàn ông trung niên xuất hiện trong con hẻm cùng với mấy tên tùy tùng. Ông ta liếc nhìn mấy thi thể trên mặt đất, mặt biến sắc, nghiến răng nói: "Đối phương là cao thủ hàng đầu!"

Phía sau có một người hỏi: "Chú Hai, đối phương có phải là tu sĩ cảnh giới Thần Thông không?"

Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Khó nói, nhưng thực lực của hắn ta chắc chắn phải ở tầm đó!"
Chương 2193: Không đuổi kịp

"Làm sao bây giờ, có đuổi theo nữa không?", một người hỏi.

Gã đàn ông trung niên: "Yên tâm đi, người của bọn chúng nhất định còn ở trong thành. Phái người đi truy lùng tung tích của bọn chúng, trên người kẻ này nhất định không chỉ có một loại đan dược, nhất định phải tra khảo xem những đan dược này từ đâu tới. Nếu không phải hắn luyện chế, vậy ai là người luyện chế".

"Đúng vậy! Chỉ cần có thể khống chế một đan sư, nhà họ Chung tương lai sẽ phát triển thịnh vượng!"

Sau khi trở lại khách điếm, tiêu sư già lau mồ hôi nói: "Ngô tiêu đầu, thực lực của cậu quá kinh khủng. Tôi cảm thấy bọn họ đều là cao thủ Bí cảnh, vậy mà một chiêu của cậu cũng đỡ không nổi!"

Ngô Bình không ngại nói ra sự thật với tiêu sư già: "Bí lực mà họ tu luyện quá thấp cấp, những câu bí chú mà họ tu luyện cũng không đầy đủ, thậm chí còn có sai sót. Vì vậy, mặc dù tôi mới đang ở Bí cảnh tầng thứ tư nhưng đám người này kém xa tôi về sức mạnh".

Tiêu sư già cảm thán: "Cậu có thực lực mạnh như vậy, cần gì ở lại tiêu cục này kia chứ. Tiêu cục này chỉ là một vũng nước nhỏ, sao có chỗ cho chân long như cậu vẫy vùng?"

Ngô Bình: "Chuyện đó để sau khi kết thúc chuyến hộ tống này rồi tính. Làm gì cũng cần có đầu có đuôi".

Tiêu sư già gật đầu: "Đúng vậy. Sau khi hoàn thành chuyến phi tiêu này, tu vi của cậu nhất định còn cao hơn trước".

Các tiêu sư khác không biết về việc Ngô Bình bán đan dược, anh cũng không định nói cho họ biết. Sau khi trở lại khách điếm, anh tiếp tục ngưng tụ ra Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.

Sáng hôm sau, Ngô Bình và đoàn xe hộ tống tiếp tục lên đường. Nhưng bọn họ vừa rời khỏi thành không bao lâu thì xung quanh đã xuất hiện hơn chục cao thủ Bí cảnh! Lần này, người đàn ông trung niên họ Chung cũng xuất hiện.

Người đàn ông trung niên cười nói: "Thì ra anh bạn lại là một tiêu đầu".

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ông ngày hôm qua đã phái người định giết tôi để cướp của, giờ lại dẫn người tới đây. Ông cho rằng dùng một đống rác rưởi như vậy có thể đối phó với tôi sao?"

Gã đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết cậu rất mạnh. Nhưng cậu nhìn cho rõ, trong tay tôi có một món pháp khí!"

Vừa nói, trong tay gã đàn ông trung niên xuất hiện một tấm gương, kích thước bằng lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Ngô Bình thở dài: "Vì chút đan dược mà ngay cả pháp khí cũng lôi ra rồi. Nói cho tôi biết, ông muốn gì?"

Vừa nói, anh vừa âm thầm kích hoạt chân phù. Sau khi tu luyện cả đêm hôm qua, anh đã tích được rất nhiều pháp lực trong chân phù, vì vậy bây giờ anh còn mạnh hơn trước.

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Để người của tôi trói cậu lại, sau đó cậu đi cùng tôi đến một nơi. Chờ đến nơi, chỉ cần cậu nói ra những đan dược này xuất xứ từ đâu, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu".

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên nổi lên sương mù. Gã đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, đang tự hỏi vì sao lại xuất hiện sương mù thì một đạo sát quang đã tới gần.

Ông ta chỉ kịp xoay chiếc gương sang một bên thì đã bị Ngô Bình chém bay đầu. Chiếc gương thần trong tay ông ta bị Ngô Bình lấy đi. Những người còn lại không có pháp khí, vì vậy họ đương nhiên không phải đối thủ của anh. Trong vòng chưa đến mười giây, tất cả mười mấy cao thủ Bí cảnh ở đó đều ngã xuống trong vũng máu!

Ngô Bình quay lại ngồi trên lưng ngựa, bình thản như thể anh chưa bao giờ động thủ. Tuy nhiên, hiện giờ trong tay anh có thêm chiếc gương thần.

Mặc dù các tiêu đầu đã quen với điều này, nhưng họ vẫn vô cùng sốc.

Ngô Bình sai người khám xét các xác chết và tìm thấy một số phiếu tiền, bùa và vũ khí tốt. Anh chỉ lấy phiếu tiền và để các tiêu sư chia nhau phần còn lại.

Đoàn hộ tống tiếp tục đi về phía Tây, lần này đi được hơn trăm dặm thì lại có một đám người đuổi tới muốn giết bọn họ.

Ngô Bình quan sát và phán đoán rằng nhóm người này đến từ Thiên Tương Tông. Bọn họ đã đuổi theo đoàn hộ tống cả ngày lẫn đêm và bây giờ mới đến được đây.

Anh không khỏi phì cười, nói: “Những kẻ này thật là kiên trì, vậy chúng ta chơi đùa cùng bọn chúng một chút”, nói xong anh vung tay lên, kích hoạt Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.

Có được chân phù, thuật độn thổ của anh càng trở nên kỳ diệu hơn. Ánh sáng màu vàng lóe lên, tất cả mọi người biến mất tại chỗ. Vài phút sau, đoàn hộ tống đã xuất hiện cách đó hàng nghìn dặm!

Nhóm người đuổi giết đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, một người trong số chúng cũng dùng bùa độn thổ để tiếp tục đuổi theo hướng đoàn hộ tống. Tuy nhiên, tác dụng của lá bùa này rõ ràng không tốt bằng của Ngô Bình.

Khi họ xuất hiện ở một nơi khác, họ mới đi được có bảy trăm dặm và còn cách đoàn hộ tống của Ngô Bình hơn ba trăm dặm!

“Đáng chết!”, tay thủ lĩnh của đoàn người truy đuổi tức đến hộc máu gầm lên: “Tiếp tục đuổi theo!”

Tuy nhiên, sau lần độn thổ đầu tiên, đoàn hộ tống của Ngô Bình đi bộ một lúc rồi tiếp tục độn thổ lần hai. Lần này đoàn người lại độn thổ về phía Tây Bắc hơn tám trăm dặm.

Sau lần độn thổ thứ hai, họ đã gần đi tới một thành phố. Thành phố này rất nổi tiếng, được gọi là Diệp thành.

Ngô Bình đã nghe danh nhà họ Diệp từ lâu, đồng thời cũng biết nhà họ Diệp có đan sư nên lập tức đưa đoàn hộ tống đến Diệp thành.

Trước khi trời tối, đoàn hộ tống cuối cùng cũng vào được Diệp Thành. Thành phố này lớn hơn thị trấn nhỏ trước đó gấp mười lần, thương mại ở đây rất phát triển, có thể nhìn thấy những xe chở dược liệu được đưa vào thành phố.

Đoàn hộ tống ở lại trong một gia đình giàu có. Gia đình giàu có này rất hiếu khách, gia chủ đã sai người hầu chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.

Đây là gia tộc họ Quý và chủ gia đình là một ông già ngoài sáu mươi tuổi.

Vào buổi tối, Ngô Bình đến dự tiệc. Vị tiêu sư già và một số tiêu sư khác cũng tham dự. Con trai và cháu trai của gia chủ nhà họ Quý cũng tới.

Sau ba ly rượu, Ngô Bình nói: "Ông Quý, tôi nghe nói gia tộc nhà họ Diệp ở Diệp thành có rất nhiều đan sư".

Ông Quý cười và nói: "Đương nhiên. Diệp thành trong những ngày đầu tiên chỉ là một trang viên nhỏ. Sau đó, nhờ có gia tộc họ Diệp phát triển nên dần dần trở thành Diệp thành hiện tại".

Ngô Bình: “Diệp thành có thuộc phạm vi ảnh hưởng của Thiên Tương Tông không?”

Ông Quý: "Mặc dù nó nằm ở vùng biên giới, nhưng vẫn có thể coi là địa bàn của Thiên Tương Tông. Nhưng Diệp thành nằm dưới sự quản lý của nhà họ Diệp, Thiên Tương Tông sẽ không can thiệp, và cũng không đủ sức để can thiệp".

Ngô Bình: "Ồ, vậy thì tại sao tôi lại nghe nói rằng Thiên Tương Tông đã cướp dược liệu nhà họ Diệp vận chuyển?"

Ông Quý đáp: "Đây là chuyện bình thường. Nhưng nói chung, Thiên Tương Tông không dám làm điều gì quá trắng trợn. Bởi vì họ đã động đến đồ của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhất định sẽ trả đũa. Mặc dù thực lực tổng thể của nhà họ Diệp không bằng Thiên Tương Tông, nhưng nó không phải là thế lực mà Thiên Tương Tông có thể tùy tiện bắt nạt".

"Thì ra là như vậy. Ông Quý, Diệp thành này hẳn là có đan đường, bên trong có bao nhiêu loại đan dược?"

Ông Quý cười nói: "Đương nhiên là có. Trong đó có mấy trăm loại đan dược, thậm chí còn có một ít đan dược quý hiếm, ngày mai tôi sẽ phái người dẫn cậu đi một vòng".

Ngô Bình: "Được, vậy ngày mai tôi đi xem một chút".

Lúc này, một người hầu vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Ông chủ, không ổn rồi. Tiểu thiếu gia lại luyện đan nữa, lò luyện đan dường như sắp nổ tung rồi! "

Ông Quý lo lắng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, chửi bới: "Mẹ kiếp! Nó cưỡi ngựa xem hoa học luyện đan ở nhà họ Diệp có mấy ngày, làm sao có thể biết luyện đan được cơ chứ? Giờ thì xong rồi, lò luyện đan này là do tổ tiên truyền lại!"

Mấy người nhà họ Quý đã đứng dậy và chạy đến đó, Ngô Bình cũng đi theo và an ủi: "Ông Quý, đừng lo lắng, tôi biết một số nguyên tắc luyện đan, có lẽ tôi có thể giúp được".

Ông Quý vui mừng khôn xiết, vội nói: "Tốt lắm! Người anh em, đi theo tôi xem một chút, tốt nhất là phải giữ được cái lò!"

Ngô Bình đi theo đến một tiểu viện, cửa đang mở toang, khói dày đặc từ trong nhà bốc lên. Bên ngoài ngôi nhà, một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi đang ho, có vẻ như bị ngạt khói.

Ông Quý đá cậu ta một cái, mắng: "Thằng khốn kiếp, ai bảo mày đụng vào lò luyện đan? Tao đánh chết mày!"

Mọi người nhanh chóng can ngăn nhưng cậu bé vẫn bị đá cho vài cái.

Ngô Bình cúi người bước vào phòng. Trong làn khói, anh nhìn thấy trong phòng chính đặt một lò luyện đan cao hai mét, bên dưới chất đầy củi lửa, trong lò luyện đan chứa đầy dược liệu hỗn độn, trong đó có một ít đan dược!

Lúc này, dược liệu trong lò luyện đan đều bốc cháy ngùn ngụt, khói mù mịt khó có thể mở mắt ra.

Ngô Bình nhìn thấy cảnh này, không khỏi tức đến quặn bụng. Đây không phải luyện đan, đây đơn giản là đốt lò!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK