Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2091: Đại Đạo chí tôn thứ 46

Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi không có hứng”, dứt lời, anh mặc kệ tên kia luôn.

Lúc này, anh cảm thấy có một đôi tay vòng ôm lấy mình, anh mở mắt ra thì phát hiện là Kỷ Nhược Phi đang ngồi bên cạnh.

Anh mỉm cười nói: “Nhược Phi, em không nghỉ à?”

Kỷ Nhược Phi: “Em không ngủ được nên đến nói chuyện với anh”.

Chuyện thì đương nhiên phải nói, nhưng ngoài ra cũng tiện thể làm chút chuyện gì đó luôn. Đêm đó, Kỷ Nhược Phi đã ở lại trong căn phòng mà Ngô Bình tu luyện đến tận sáng.

Cũng trong đêm đó, Ngô Bình đã nâng cao thể chất và tu hành cho Kỷ Nhược Phi. Bây giờ, cô ấy như đã thay da đổi thịt, tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tổ.

Trời vừa sáng đã có tiếng kèn hiệu vang lên, Kỷ Nhược Phi vội vàng ngồi dậy mặc quần áo rồi nói: “Huyền Bình, có biến rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Đừng lo, chúng mình cùng đi xem”.

Hai người chạy ra cổng thì thấy có rất nhiều người tập trung ở đây, rõ ràng họ đến từ các bộ lạc khác nhau.

Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên nói: “Họ làm gì thế nhỉ, trông không giống đánh nhau cho lắm”.

Lúc này, thủ lĩnh của một bộ lạc chợt cao giọng nói: “Bộ lạc Sơn Quỷ tôi đông ý hàng phục đế quốc Thiên Võ”.

“Bộ tộc Khôi Thiên của tôi cũng đồng ý hàng phục đế quốc Thiên Võ”.

“Bộ lạc Đông Thú tôi cũng thế”.

Thủ lĩnh của các bộ lạc đều đồng loạt lên tiếng tuyết bố sẽ gia nhập đế quốc Thiên Võ và trở thành một phần của đế quốc.

Ngô Bình cười nói: “Tốt, mời các vị vào trong nói chuyện”, sau đó, anh đã bảo Kỷ Nhược Phi sai người mở cổng.

Việc tiếp theo đó thì khá thuận lợi, Ngô Bình lệnh cho các quan thần tiếp nhận các bộ lạc và phong chức tước cho họ.

Vì thế, việc ở Biên Hoang đã ổn định, Ngô Bình bảo Kỷ Nhược Phi ở lại đây tiếp tục trấn thủ nói này, còn mình thì về hoàng cung.

Anh phải quay về vì cuối cùng thì Đại Thiên Tôn cũng có hành động rồi. Nội gián của bên anh báo về rằng đế quốc Thiên Đỉnh đột nhiên tập trung rất nhiều binh mã, hơn nữa còn là binh mã từ chiến trường trở về, họ rất giỏi đánh đấm, thực lực thì khỏi phải bàn.

Ngô Bình lập tức triệu tập các đại thần đến để nghe kế sách của họ.

Một đại thần nói: “Bệ hạ, đế quốc Thiên Đỉnh đột nhiên tập trung nhiều binh lực như vậy chắc chắn đang âm mưu giành lại lãnh thổ đã mất, trận giao tranh giữa hai nước khó mà tránh khỏi”.

Một đại thần khác nói: “Bệ hạ, thần lại nghĩ đại kiếm vẫn đang diễn ra nên chắc đế quốc Thiên Đỉnh không dám ra tay với mình đâu ạ”.

Các đại thần mỗi người một ý, Ngô Bình lắng nghe và tổng hợp rồi nói: “Trước mắt, đế quốc Thiên Đỉnh có tấn công mình hay không không quan trọng, điều đáng lo là phải bảo vệ an toàn cho người dân, các khanh hãy cố gắng, hoá thân của trẫm đã có mặt ở mọi nơi rồi”.

Thật ra không cần Ngô Bình giám sát thì các quan thần bên dưới cũng đảm đương rất tốt công việc của mình, ai cũng đều cố gắng hết sức. Dẫu sao họ đều muốn nhận được công đức của Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới để đổi lấy tài nguyên.

Dưới sự trị vì của Ngô Bình, đại lục Hồng Hoang dần ổn định trở lại, dân chúng cũng vượt qua được khó khăn và hồi phục lại cuộc sống bình thường như xưa.

Mấy ngày tiếp theo, Ngô Bình vừa hấp thu linh khí của vũ trụ chính, vừa lĩnh hội trật tự đại đạo trong đó.

Hôm nay, anh đã kết hợp với lĩnh ngộ từ trong linh khí để sáng tạo ra một trật tự mới, đó là trật tự Nhân đạo, Đại Đạo Nhân đạo chí tôn.

Bây giờ, Đại Đạo chí tôn trong vũ trụ đã tăng lên thành 46 Đại Đạo.

Đại Đạo Nhân tộc vừa xuất hiện, tu sĩ tu luyện Chân Nhân thái cổ đều có thể nhận được hỗ trợ từ Đại Đạo này.

Sau nhiều ngày tháng, cuối cùng cũng có người nâng số lượng Đại Đạo chí tôn lên thành 46, chuyện này đã gây chấn động thiên hạ và thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Hôm nay, Ngô Bình đang tu hành thì đột nhiên Đường Băng Vân đến nói: “Huyền Bình, bên ngoài có một người tên là Lục Thiên Tường muốn gặp anh”.

Ngô Bình mở mắt rồi nói: “Để anh ra gặp”.

Lục Thiên Tường đang chờ trong phòng sách, thấy Ngô Bình đến,a nh ta vội đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Thiên Thánh!”

Ngô Bình: “Đừng đa lễ, anh Lục, có phải anh đã tra ra được người đứng sau rồi không?”

Lục Thiên Tường gật đầu: “Tôi đã đi hỏi không ít bộ lạc, cuối cùng đã tra ra được thân phận của người đó. Người này là Hoàng thái tử của đế quốc Thiên Đỉnh, để gây nhiễu loạn Thiên Võ, hắn đã giở trò để khống chế thủ lĩnh của các bô lạc, khiến họ hùa nhau tấn công Thần Võ Quan”.

Ngô Bình híp mắt lại nói: “Tên đó vẫn đang ở Biên Hoang à?”

“Sau khi các bộ lạc quy hàng Thiên Võ thì hắn chạy rồi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Xem ra Thiên Đỉnh vẫn chưa chịu yên phận”.

Lục Thiên Tường: “Nếu Thiên Thánh cần, mười gia tộc lớn của tôi và các bộ lạc sẽ xuất quân đánh chiếm Thiên Đỉnh”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi, giờ Thiên Đỉnh như con rùa rụt cổ, không đáng để tôi ra tay. Hơn nữa, Hoàng đế của Thiên Đỉnh không đáng lo, người khiến tôi lo là Đại Thiên Tôn kìa”.

Lục Thiên Tường: “Thiên Thánh, mười gia tộc lớn của chúng tôi đã cử đến một trăm cô gái vô cùng xinh đẹp, người có muốn găp một chút không ạ?”

Ngô Bình: “Anh Lục, xem ra anh bắt tôi phải lấy vài cô vợ nữa hả!”

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh ít cũng phải lấy thêm chục cô nữa, vậy chọn mỗi nhà một cô nhé?”

Trong cung của Ngô Bình đã có khá nhiều phi tử rồi, giờ thêm hay bớt vài người cũng chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa, anh biết nếu mình không đồng ý thì chắc chắn mười gia tộc của Ỷ Thiên Cảnh sẽ không yên tâm.

Anh nói: “Bảo các cô ấy đến đây đi”.

Lục Thiên Tường mừng rỡ rồi cùng Ngô Bình đi gặp 100 cô gái kia, cuối cùng Ngô Bình đã chọn ra mười người và đều phong làm quý phi.

Anh không tiễn Lục Thiên Tường về ngay mà sai người bày tiệc.

Lục Thiên Tường ở lại thêm ba ngày thì mới ra về, mỗi ngày khi dự tiệc, anh ta đều yêu cầu có mười quý phi tham dự cùng.

Cứ thế, trong ba ngày đó, Ngô Bình đã xủng hạnh ba quý phi mới. Đến ngày thứ tư, cuối cùng anh cũng kiếm được cơ hội để đuổi Lục Thiên Tường đi.

Ngày thứ hai sau khi Lục Thiên Tường ra về, biên quan đã gửi tin báo đế quốc Thiên Đỉnh đã tập trung một đội quân gần biên giới, hơn nữa còn bắt đầu quấy rối Thiên Võ, rõ ràng là họ đang có ý thăm dò.

Nội gián đã cung cấp thêm một thông tin khiến Ngô Bình nghe xong phải nhíu mày, Đại Thiên Tôn đã mở được một kho vũ khí và kho binh của Thiên đế.

Trong kho binh có rất nhiều thiên binh thiên tướng đang say ngủ, giờ họ đều đã trở thành chiến sĩ của Thiên Đỉnh.

Trong kho vũ khí thì có rất thần binh lợi khí, giờ cũng thuộc Thiên Đỉnh luôn.

Ngô Bình nghe xong mà bàng hoàng, anh biết chắc chắn Đại Thiên Tôn đã mở được một phần của thiên đình, vì thế mới có được những thứ này.

Hiện giờ, việc cấp thiết nhất là chống đại đại quân hùng hậu của Thiên Đỉnh và các thiên binh thiên tướng mạnh mẽ.
Chương 2092: Kho báu thứ ba, lấy được binh phù

Sau khi biết tin, Ngô Bình không hề lo lắng, ngược lại còn thấy đây là cơ hội. Nếu đế quốc Thiên Đỉnh thật sự không còn thiết sống nữa mà tấn công đế quốc Thiên Võ thì anh sẽ nhân đây xơi tái nó luôn và trở thành thế lực duy nhất ở đại lục Hồng Hoang, cho tiên đình và Đại Thiên Tôn mất nền móng.

Tư Không Vũ đã dẫn năm triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ đến trấn thủ ở biên giới phía Đông Bắc của đế quốc Thiên Võ, có thể nói là gần như các mãnh tướng giỏi đánh đấm nhất của đế quốc Thiên Võ đã tập trung hết về đây.

Tư Không Vũ biết rõ nếu phía Đông Bắc này mà xảy ra chuyện thì đế quốc Thiên Võ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ, đế quốc Thiên Đỉnh còn chưa ra tay, nhưng nếu họ tấn công thì chắc chắn sẽ đánh dồn dập, tuyệt đối không cho đế quốc Thiên Võ cơ hội chuẩn bị.

Tư Không Vũ ngồi trong đại trướng họp với các tướng lĩnh, đột nhiên Ngô Bình đi vào, ông ta cùng những người khác lập tức đứng dậy.

“Bệ hạ!”

Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi”.

Tư Không Vũ: “Bệ hạ, người đến đúng lúc quá, số lượng binh sĩ của chúng ta ở đây đang kém đế quốc Thiên Đỉnh”.

Ngô Bình: “Chất lượng quan trọng hơn số lượng, quân của Thiên Đỉnh thật ra là tiên binh tiên tướng mà tiên đỉnh cử xuống, nên nếu so về số lượng thì chúng ta vẫn chiếm ưu thế hơn”.

Thì ra con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình đang phát triển thần tộc, bây giờ đã trở thành nhánh tuln chunhs ở đại lục Hồng Hoang. Ngô Bình đã liên lạc với họ tong qua Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, nếu anh cần thì có thể triệu tập thêm rất nhiều tu sĩ đến đây ngay.

Tư Không Vũ: “Phe địch có thiên binh thiên tướng”.

Ngô Bình: “Tôi đến là để đối đầu với các thiên binh thiên tướng này, tối nay, tôi sẽ dẫn họ về phe mình”.

Tư Không Vũ mừng rỡ: “Bệ hạ có cách khống chế các thiên binh thiên tướng ấy ạ?”

Ngô Bình cười hỏi: “Đế quốc Thiên Đỉnh có binh phù không?”

Tư Không Vũ lắc đầu: “Tuy họ không có binh phù, nhưng họ có pháp bảo có thể khống chế được thiên binh thiên tướng”.

Ngô Bình: “Kiểu khống chế đó quá tầm thường, hơn nữa sẽ mất tác dụng khi gặp binh phù”.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình lưu lại một hoá thân trấn thủ ở Đông Bắc, còn mình thì quay về thiên cung, ở đây có hành cung của Thiên đế mà anh đã phát hiện ra.

Anh vừa đến thì con đại xà, tinh tinh và con báo đã chạy ra ngay, chúng vuin mừng chào hỏi: “Chủ nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Trước kia các ngươi từng bảo mỗi khi đột phá một tầng cảnh giới thì sẽ nhận được một kho báu của Thiên đế đúng không?”

Tinh tinh: “Đúng rồi ạ, Thiên đế đã để lại bốn kho báu. Người chỉ cần đột phá Thiên Thánh tầng thứ nhất, thứ ba, thứ năm và thứ bảy thì sẽ được mở kho báu. Trước đó, người đã mở kho báu thứ nhất rồi nên giờ chỉ còn ba cái nữa thôi”.

Lúc trước, khi Ngô Bình mở kho báu thứ nhất thì đã nhìn thấy rất nhiều rương báu to nhỏ khác nhau, anh đã lấy được một con dao găm của vũ trụ chính trong số đó.

Anh hỏi: “Binh phù của Thiên đế ở đâu?”

Con báo: “Chủ nhân, binh phù ở kho báu thứ ba ạ”.

Ngô Bình: “Bên dưới đã có người đánh thức các thiên binh thiên tướng nên ta chỉ còn cách lấy binh phù để khống chế họ”.

Tinh tinh: “Đúng thế, giờ chủ nhân ở tầng thứ bảy của Thiên Thánh rồi nên có thể mở được hết các kho báu”.

Ngô Bình: “Đây chỉ là Hành Cung, chắc các khu vực khác của thiên đình đang ẩn giấu ở đại lục Hồng Hoang, Đại Thiên Tôn đã mở được một phần rồi.

Tinh tinh: “Chủ nhân yên tâm, người mới là người nhận được truyền thừa chính thống của Thiên đế, Đại Thiên Tôn gì đó dù có mở được một phần thì chúng ta vẫn có thể xoay chuyển tình thế”.

Ngô Bình: “Ta đi lấy binh phù đã”.

Ba con thú đã dân Ngô Bình đến địa điểm của kho bái thứ ba, anh mở cửa ra thì thấy khá nhiều thứ ở bên trong, hầu hết chúng đều lơ lửng trên cao rồi toả ra các tia sáng khác nhau.

Trong đó có một cái hộp đã thu hút sự chú ý của Ngô Bình, anh giơ tay lên với thì cái hộp bay tới gần. Anh mở ra thì thấy có một binh phù ở bên trong, bên trên nó là chi chít các phù văn.

Ngô Bình vừa chạm vào nó thì đã có một luồng sức mạnh nối liền với sức mạnh của anh, anh đã nhận được truyền thừa của Thiên đế nên binh phù đã toả ra tia sáng mạnh mẽ và nhanh chóng được Ngô Bình luyện hoá.

Luyện hoá binh phù xong, Ngô Bình thấy còn có một cái nhẫn hình rồng màu tím, anh vung tay về phía cái nhẫn thì con tinh tinh nói: “Chủ nhân, bên trong có năm trăm cận binh của Thiên đế”.

Cận binh là người có lực chiến đấu mạnh nhất bên cạnh Thiên đế, Ngô Bình không ngờ họ lại ở trong chiếc nhẫn hình rồng này.

Vì thế, anh đã luyện hoá chiếc nhẫn thì thấy đúng là bên trong có 500 cường giả đang ngủ say, anh mỉm cười nói: “Ta có được dùng năm trăm cận binh này không?”

Đại xà nói: “Có ạ, từ giờ trở đi, toàn bộ lực lượng của Thiên đế đều sẽ nghê lệnh của chủ nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt!”

Đại xà: “Chủ nhân, vẫn còn đồ đấy ạ”.

Ngô Bình: “Gì thế?”

Đại xà: “Bản đồ của thiên đình, nó là một món pháp bảo có thể mở được các cơ quan của thiên đình”.

Ngô Bình mừng rỡ rồi nhìn thấy một cái trục cuốn tránh đang phát sáng rồi hỏi: “Nó đây à?”

Đại xà gật đầu: “Vâng, có bức tranh này rồi thì chủ nhân có thể dễ dàng tìm thấy vị trí của thiên đình, sau đó mỏ tất cả các cung điện”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Có bản đồ này rồi thì kế hoạch của Đại Thiên Tôn tới công chuyện với mình”.

Anh cầm cuốn tranh rồi nói với ba con thú: “Các ngươi tạm thời chờ ta ở đây, chờ thiên cung mở, ta sẽ chuyển thiên cung đến đó”.

Ba con thú đều nói: “Chúc mừng chủ nhân”.

Ngô Bình quay về đại doanh ở biên giới Đông Bắc thì thấy Đường Băng Vân và Hoả Hoàng Nhi cũng đã đến, thì ra họ nghe nói ở đây có chiến sự nên muốn đến hỗ trợ Ngô Bình.

Anh nói: “Không cần đâu, hai người về đi”.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có những 20 triệu đại quân và thiên binh thiên tướng nên em lo cho anh”.

Hoả Hoàng Nhi: “Đúng đấy bố, chúng ta cùng tấn công họ rồi bắt hoàng đế Thiên Đỉnh để xem họ định đánh kiểu gì”.

Ngô Bình cười nói: “Hai người yên tâm, chỉ là một đế quốc nhỏ bé thôi mà, anh không lo đâu”.

Đường Băng Vân: “Mặc kệ, em đã đến rồi thì không đi đâu”.

Ngô Bình bó tay với cô ấy nên nói: “Được rồi, em dẫn đội cảnh vệ đi hỗ trợ tác chiến đi”.

Thánh binh và thánh vệ mà anh đã bồi dưỡng đều ở dưới trướng của Đường Băng Vân, lực chiến đấu của họ rất mạnh.

Hoả Hoàng Nhi: “Bố, còn con nữa, con cũng muốn dẫn binh đi”.

Ngô Bình: “Chiến tranh không phải trò chơi, lát nữa nhớ phải nghe lệnh của đại nguyên soái Tư Không Vũ”.

Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Con biết rồi”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Tư Không Vũ: “Tìm cho tôi ba mươi nghìn tinh tinh, tôi sẽ đưa họ đến một nơi để huấn luyện”.

Nơi mà anh nói chính là sào huyệt tà ma.

Loáng cái, Tư Không Vũ đã dẫn 30 nghìn tinh binh đến, họ không chỉ giỏi võ mà còn rất trung thành.

Vì thế, Ngô Bình đã đưa hết họ vào trong sào huyệt tà ma và chỉnh tăng tốc thời gian, anh chỉ đợi bên ngoài một tiếng thì bên trong đã trải qua cả trăm năm rồi.

Sau đó, anh đã giúp các tinh binh này có thể chất cấp Chân Hầu, cảnh giới Thánh Nhân, thực lực cấp Chân Quân.

Ngoài ra, họ còn có sở trường chiến đấu, dù có đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình cả nghìn lần thì cũng có thể hạ được họ.
Chương 2093: Mở bốn đại thiên môn

Vì thế, Ngô Bình đã giao 30 nghìn người này cho Hoả Hoàng Nhi quản lý và lấy tên là quân vô địch.

Đường Băng Vân dẫn đầu cấm quân, Hoả Hoàng Nhi dẫn đầu quân vô địch ở lại chiến trường.

Mặt khác, Ngô Bình bắt đầu đánh thức cận binh của Thiên đế trong chiếc nhẫn hình rồng, ý niệm của anh tiến vào chiếc nhẫn, cận binh ở bên trong đều mở mắt ra.

Ngô Bình vui mừng, anh động tinh thần một cái là 500 cận binh đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Thực lực của các cận binh này yếu nhất cũng là cường giả cấp một kỷ nguyên, thống lĩnh ở đây thuộc cấp bốn, năm kỷ nguyên.

Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên khi có nhiều cường giả tập trung lại với nhau, anh nói: “Các vị, từ giờ, tôi sẽ là chủ nhân mới của mọi người”.

Không cần Ngô Bình giới thiệu thì các cận binh này cũng biết. Vì trên người Ngô Bình có khí tức mà họ rất quen thuộc, cũng có binh phù và tu vi của Thiên Thánh. Sau tất cả những điều đó, họ đã có phán đoán ngay.

“Tham kiến bệ hạ”, tất cả đồng thanh chào và tôn Ngô Bình làm Thiên đế mới.

Ngô Bình cũng không giải thích nhiều mà nói: “Có một bộ phận thiên binh thiên tướng bị quân địch khống chế, mọi người hãy đi theo tôi xử lý đám quân địch này”.

“Vâng!”

Ngay sau đó, Ngô Bình đã phóng thần niệm ra quét khắp đế quốc Thiên Đỉnh, không một ai ở đế quốc Thiên Đỉnh có thể ngăn cản được thực lực mạnh mẽ của anh.

Loáng cái, anh đã tìm thấy vị trí của thiên binh thiên tướng, tất cả bọn họ đều được giấu trong một thời không thần bí, rất khó tìm thấy. Nhưng tiếc là thời không này không thể qua được mắt Ngô Bình.

“Đi!”

Một tia sáng loé lên, Ngô Bình và năm trăm cận binh đã biến mất. Sau đó, họ đã xuất hiện trong thời không thần bí đó.

Cách đó không xa là một quảng trường rộng lớn, đang có 100 nghìn thiên binh thiên tướng đứng ở đây. Họ khác với cận binh của Ngô Bình, cơ thể họ là một sự phối hợp hoàn hảo giữa người và máy, lực chiến đấu của họ rất mạnh, ngoài ra họ còn có thể biến thành đủ các loại máy móc giết chóc.

Không ngoa khi nói một thiên binh ở đây cũng có lực chiến đấu trên cấp Đạo Tổ, ngoài ra các thiên binh thiên tướng này còn sở hữu nhiều thần binh lợi khí, xem ra cũng đều lấy trong kho vũ khí.

“Ngươi là ai?”

Một tốp tướng sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh xuất hiện, có khoảng hơn mười nghìn người cầm binh khí, có lẽ là quân trấn thủ ở đây.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tà là Đại đế Thiên Võ, các người mau đầu hàng, không thì sẽ phải chết”.

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Ngô Bình, những người này đều biến sắc mặt, nhiều người lập tức từ bỏ ý định phản kháng và dần quỳ xuống.

Có một thì sẽ có hai, khi hầu hết mọi người đều ngừng suy nghĩ chống trả, số người còn lại cũng không còn sức mạnh để đối đầu nữa, tất cả đều quỳ xuống.

Ngô Bình đi tới gần họ rồi lấy binh phù ra, anh lập tức cảm thấy trận pháp trong binh phù vận chuyển, sau đó tư duy của anh đã nói liền với suy nghĩ của 100 nghìn thiên binh thiên tướng này.

Binh phù quả nhiên phi phàm, có nó rồi thì anh sẽ dễ điều khiển các thiên binh thiên tướng này.

Anh cười lớn nói: “Đi theo tôi”.

Nói rồi, anh vung tay lên, các thiên binh thiên tướng cùng vũ khí của mình đã biến mất tại chỗ, sau đó cùng quay về đế quốc Thiên Võ với Ngô Bình.

Lúc này, Đại đế Thiên Đỉnh đang có vẻ đắc ý trong hoàng triều của đế quốc Thiên Đỉnh rồi nói với các quần thần: “Đại kiến đã khiến nhiều nơi hỗn loạn, diện tích của đế quốc Thiên Đỉnh ta từ nắm giữ một nưa Hồng Hoang thành bé tẹo như bây giờ. Hôm nay, chúng ta sẽ dẫn quân đi tiêu diệt Thiên Võ”.

Có đại thần nịnh bợ: “Bệ hạ có 20 triệu tinh binh, 100 nghìn thiên binh thiên tướng cùng sát trận tuyệt thế do 24 cao thủ kỷ nguyên của Đại Thiên Tôn tạo thành, đừng nói là một đế quốc Thiên Võ, kể cả có thêm mười đế quốc như thế thì chúng ta cũng hạ được hết”.

Đúng lúc này, có người hớt hải vào báo: “Bệ hạ, có chuyện lớn rồi, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã biến mất”.

Thiên Đỉnh Đại Đế nổi giận ngất trời: “Ngươi nói gì?”

Một đại thần cất cao giọng hỏi: “Đi đâu hết rồi?”

Người kia nói: “Hình như bị người của Thiên Võ Đại Đế dẫn đi rồi ạ”.

“Vớ vẩn! Các thiên binh thiên tướng chỉ nhận lệnh của pháp bảo, sao lại đi theo người khác được?”, Thiên Đỉnh Đại Đế gần như gào lên.

Người kia mếu máo nói: “Tiểu nhân không biết, hỏi quân canh gác thì họ bảo có người vung tay lên một cái là các thiên binh thiên tướng ngoan ngoãn đi theo luôn”.

Thiên Đỉnh Đại Đế sa sầm mặt, mãi lâu sau mới nói: “Không chờ nữa, nhất định là Thiên Võ đã nhận được tin nên bắt đầu phản công rồi. Truyền lệnh của ta, ngày mai chúng ta sẽ tổng tấn công đế quốc Thiên Võ! Hừ, họ tưởng con át chủ bài của ta chỉ có mỗi 100 nghìn thiên binh thiên tướng ư? Nhầm to rồi!”

Sau khi quay về, Ngô Bình đưa binh phù cho Tư Không Vũ, việc như đánh trân thì đương nhiên phải giao cho người có kinh nghiệm.

Còn anh thì lấy bản đồ của thiên đình ra rồi tìm vị trí.

Khi anh vừa mở cuộn tranh ra thì lập tức có một hình vẽ lập thế xuất hiện, cho thấy vị trí và toàn thể kết cấu của thiên đình, có một chấm nhỏ trên đó.

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy chấm nhỏ này nằm ở vị trí hơn một nghìn dặm ở phía Đông của Đông Thiên Môn tại thiên đình.

Anh lập tức cầm theo bản đồ rồi đi tới cần Đông Thiên Môn. Anh nhìn thì thấy đây là một vùng hoang vắng, nào còn Đông Thiên Môn hoàng tráng như xưa.

Đột nhiên anh thấy Đông Thiên Môn trên bản đồ phát sáng, anh truyền tinh thần vào đó thì thấy ý thức của mình đã tiến vào một thời không khác, Đông Thiên Môn cũng ở bên trong.

Anh lập tức hiểu ra không phải Đông Thiên Môn đã biến mất mà ẩn trong thời không này, còn anh đã tìm thấy cách mở thời không ấy nhờ tấm bản đồ.

“Đông Thiên Môn, mở!”

Uỳnh!

Trời đất rung chuyển, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, một cánh cỏng lớn xuất hiện trước mắt Ngô Bình, hai bên là tường thành cao lớn được thiết kế nhiều vũ khí phòng ngự như pháo, cung tên và đại trận phòng ngự cùng sát trận.

Cánh cổng vừa mở, diện tích ở đây đã tăng lên rất nhiều, một phong cảnh tự nhiên hiện ra.

Ngô Bình ngẩng lên nhìn Đông Thiên Môn mà không nhịn được cười, sau đó anh bay lên tường thành. Các loại vũ khí trên đó đều là tân tiến nhất ở thời bấy giờ.

Ngô Bình lập tức báo Tư Không Vũ rút quân và trú đóng ở sau Đông Thiên Môn, đồng thời cử các thiên binh thiên tướng canh phòng ở tường thành.

Tất cả mọi người đều sững sờ khi trông thấy Đông Thiên Môn.

Tư Không Vũ cảm thán: “Có thể nhìn thấy Thiên Môn thật sự thì Tư Không Vũ thần chết cũng đáng!”

Đường Băng Vân: “Thiên đình ngày xưa mạnh thật, xây dựng cả một nơi phòng ngự hoàng tráng thế này”.

Ngô Bình: “Đây mới là Đông Thiên Môn thôi, giờ anh sẽ đi mở các Thiên Môn khác”.

Nói xong, anh tiếp tục đi mở Bắc, Tây và Nam Thiên Môn.

Nam Thiên Môn từng bị Thần tộc tàn phá nên đã rất hoang tàn, nhưng khi Ngô Bình đánh thức nó lần nữa thì các sức mạnh bên dưới đã trỗi dậy và Nam Thiên Môn đã tự phục hồi. Loáng cái, một khung cảnh toàn vẹn đã hiện ra trước mắt Ngô Bình.

Khi bốn đại Thiên Môn xuất hiện, đại trận phòng ngự của thiên đình đã nối thành một thể, một màn sáng khổng lồ hiện lên ở trên cao, che phủ hết khu vực bên trong bốn Thiên Môn.

Tấm màn sáng này được gọi là vòm trời, vòm trời hiện ra, các không gian thiên đình đang ẩn núp đều xuất hiện, đại lục Hồng Hoang bắt đầu có sự thay đổi lớn.
Chương 2094: Đại quân tấn công, cường giả cấp vũ trụ xuất hiện

Khu vực trong bốn Thiên Môn gần như đã chiếm hết một phần mười diện tích của đại lục Hồng Hoang nên vô cùng rộng lớn. Nhưng sự to lớn của thiên đình không chỉ có vậy, bên trong còn xuất hiện rất nhiều thời không gập, vì thế diện tích thật sự của nơi này phải gấp khoảng năm lần vẻ bề ngoài.

Hoàng cung của đế quốc Thiên Võ cũng nằm ngay ở bên trong, khi vòm trời ngoi lên, đã có rất nhiều toà kiến trúc trông giống thiên cung xuất hiện ở trên cao.

Cũng như thiên cung trước đó, nơi này cũng có rất nhiều không gian cần Ngô Bình khám phá. Nhưng bây giờ, anh không rảnh để nghiên cứu thiên đình vì đế quốc Thiên Đỉnh có thể tấn công bất cứ lúc nào, anh cần chuẩn bị phòng ngự thật tốt đã.

Anh một vòng quanh bốn Thiên Môn rồi tập trung hết quân đội của đế quốc Thiên Võ lại, đồng thời cũng bắt đầu chiêu mộ binh sĩ từ vũ trụ Chấn Đán.

Nhờ tốc độ truyền bá của con đường tu tiên Nhân đạo mà số lượng người tu tiên đã tăng lên rất nhiều, những người có tư chất tốt trong số đó đều gia nhập Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới. Bây giờ, khi nghe thấy lời triệu tập của Ngô Bình, họ lập tức xuất phát từ nhiều nơi khác nhau ngay.

Chỉ vài tiếng sau đã có cả triệu Thiên Tiên và Đạo Quân có mặt ở thiên đình, khi họ nhìn thấy cảnh tượng của thiên đình thì đều vô cùng chấn động.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng bắt đầu cho các binh sĩ vào trong sào huyệt tà ma để tăng thực lực và tu vi cho họ.

Đương nhiên, so với các chiến sĩ thì thứ bây giờ cần dựa dẫm vào hơn chính là hệ thống phòng ngự của thiên đình. Sáng sớm nay, anh đã lên phía trên của Đông Thiên Môn, vị trí này có một cái bục cao nhất, anh đã đứng trên đó.

Trước mặt anh có một ngọc bàn lơ lửng và toả ra chín sắc màu. Anh ấn tay lên ngọc bàn thì lập tức cảm thấy ý thức của mình đã nối liền thành một thể với đại trận phòng ngự, một vài trận pháp cơ quan ẩn bên trong cũng xuất hiện trong đầu anh và anh có thể điều khiển chúng tuỳ thích.

Lúc này đã có rất nhiều binh mã xuất hiện ở phía Đông, một đoàn quân đông nghịt đang tiến về phía này.

Các tướng sĩ đứng trên tường thành của Thiên Môn vẫn rất bình tĩnh.

Tư Không Vũ đứng cạnh Ngô Bình rồi nói: “Bệ hạ, đại quân của Thiên Đỉnh đến rồi”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Đây là quân tiên phong, chúng ta phải đánh bại họ”.

Anh động tinh thần, đột nhiên có ba hàng lỗ thủng xuất hiện trên tường thành, mỗi lỗ thủng đều rất lớn và thò ra họng súng đen ngòm.

Có thêm 36 nghìn quả đại pháo xuất hiện trên vách tường, chúng chính là đại sát khí có lực sát thương cực mạnh của thiên đình.

Chỉ cần có chục nghìn lạng vàng là có thể khởi động được các quả đại pháo này, thật sự là rất tốn kém, may sao Ngô Bình đã tích được rất nhiều tiền Đạo và tiền Đạo Tôn nên giờ có thể tha hồ bắn pháo.

Quân địch ngày càng tiến lại gần, khi họ ở trong một phạm vi nhất định, Ngô Bình hô: “Bắn!”

Đoàng!

Lần bắn thứ nhất, anh đã sử dụng tiền Đạo, trời đất rung chuyển một chút, 36 nghìn quả đại pháp đã hướng về phía quân địch.

Lục địa ở phía đối diện hoàn toàn bị đạn pháo nhấn chìm. Phải biết rằng binh sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh không phải đều là Thiên Tiên, số lượng Tiên Thiên chiếm chưa đến một phần mười, Đại La Kim Tiên thì còn ít hơn, còn chưa được một phần một nghìn.

Vì thế, sau lần bắn thứ nhất, ba triệu quân tiên phong của phe địch đã bị tiêu diệt, tỉ lệ sống sót chưa đến một phần mười, đã thế ai cũng đã bị thương.

Ngô Bình không đuổi cùng giết tận, anh hi vọng đế quốc Thiên Đỉnh có thể biết khó mà lui.

Thiên Đỉnh Đại Đế ở phía xa thấy thế thì vừa tức vừa ngạc nhiên hét: “Mới một lượt bắn mà đã suýt tiêu diệt hết quân tiên phong của ta rồi, chuẩn bị pháo tiên!”

Đế quốc Thiên Đỉnh có Đại Thiên Tôn và tiên đình hậu thuẫn nên đương nhiên không thiếu pháo tiên. Vì thế, loáng cái đã có 50 nghìn quả pháo tiên được đẩy ra. Tuy uy lực của chúng không bằng đại pháo của thiên đình, nhưng phải cần tiền Đạo Tôn mới khai pháo được, lực sát thương cũng rất khiếp đảm.

Thấy phe địch tập kết pháo tiên, Ngô Bình thở dài nói: “Vẫn chưa chịu từ bỏ! Đành đắc tội vậy! Tư Không Vũ, cử thiên binh thiên tướng ra đi”.

Tư Không Vũ hạ lệnh ngay, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã hoá thành các tia sáng rồi vào vút lên trời, sau đó rơi xuống như các ngôi sao băng để tấn công các quả pháo tiên mới đang tập kết chứ chưa bắn được phát nào.

Đoàng!

Đất cát bay mù mịt, các pháo binh không kịp phản ứng gì thì đã bị các thiên binh giết chết, các quả pháo tiên cũng đã bị huỷ.

Uỳnh!

Đại quân của Thiên Đỉnh nổi giận rồi thả 30 nghìn con rối Ma Thần cao lớn ra để phản công lại các thiên binh thiên tướng.

Hai bên giao đấu, thực lực của các con rối này có thể đánh ngang cơ với một thiên binh, vì thế hai bên khó phân thắng bại.

Cùng lúc đó, 24 cường giả kỷ nguyên đã xuất hiện trên vòm trời, họ kết thành một sát trận định phá hỏng phòng ngự của thiên đình.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có cường giả kỷ nguyên”.

Ngô Bình cười mỉa: “Chắc chắn họ do Đại Thiên Tôn cử đến, hay lắm!”

Anh vung tay lên, 500 cận binh xông lên vòm trời để tấn côn 24 cường giả kỷ nguyên kia. Lực chiến đấu của các cận binh rất mạnh, đều ngang với cường giả một kỷ nguyên, người đứng đầu trong số đó còn là cường giả bốn, năm kỷ nguyên.

Cận binh của Ngô Bình vừa xuất hiện, 24 cường giả kia đã tỏ vẻ kinh ngạc, có người hét lên: “Có cao thủ”.

500 cận binh xuất hiện một cái là kết thành sát trận ngay, sau đó có một luồng sát khí ngưng tụ thành ảo ảnh thanh đao rồi chém về phía 24 cường giả.

24 người đó cũng không yếu thế mà liên thủ lại kết thành một màn chắn khổng lồ, đao chém xuống đó thì màn chắn đã biến mất, 24 cường giả kỷ nguyên đã phải rút lui.

“Hỏng rồi, rút thôi!”, biết không đánh lại được, họ lập tức định bỏ chạy.

“Chạy nổi không?”

Ngô Bình giơ tay lên, một chưởng ấn xuất hiện rồi tấn công những người đó.

Các cường giả này đều hoảng hốt khi cảm nhận được uy lực giết chóc đó.

Đúng lúc này, có một bàn tay khổng lồ màu tím xuất hiện trên cao, chóng lại chưởng ấn của Ngô Bình. Hai bên va chạm tạo ra một tiếng động lớn, người Ngô Bình lảo đảo, tay cũng phải rụt về.

Cánh tay màu tím kia cũng không khá hơn là bao, nó cũng nhanh chóng rụt lại, một giọng nói lập tức vang lên: “Một đế quốc nhỏ bé mà lại có một cao thủ như cậu, đúng là đáng ngạc nhiên!”

Giọng nói này rất già nua, chỉ có giọng chứ không thấy người.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Một cường giả cấp vũ trụ như ông mà lại xen vào chuyện của người khác”.

Người kia nói: “Ta được người khác nhở vả nên đành nhúng tay vào thôi”.

Ngô Bình: “Ông là người của Đại Thiên Tôn à?”

Người kia: “Có thể coi là vậy”.

Ngô Bình: “Tôi khuyên ông nên rút lui”.

Người kia: “Tôi cũng khuyên cậu nên đầu hàng rồi giao nộp thiên đình”.

Ngô Bình: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Người kia: “Dưới trướng của Đại Thiên Tôn không chỉ có một cường giả cấp vũ trụ như tôi, ông ấy còn nhiều cách thức lắm, cậu thua là cái chắc”.

Ngô Bình: “Thế à? Ông thử làm tôi xem nào”.
Chương 2095: Đột phá thần tốc, trở thành cường giả chín kỷ nguyên

Người kia lập tức trầm mặc, ban nãy ông ta đã ra tay rồi nhưng không chiếm được thế thượng phong.

Ngô Bình: “Sao, không dám à?”

Người kia: “Đại Thiên Tôn chắc chắn sẽ thống nhất Chấn Đán và trở thành chúa tể của kỷ nguyên này, cậu đối đầu với ông ấy thì chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết lượng sức mình”.

Ngô Bình: “Một cường giả vũ trụ như ông mà chỉ biết nói mồm thế thôi à?”

Có cường giả cấp vũ trụ ra tay, đại quân của đế quốc Thiên Đỉnh tạm thời lùi lại, sau đó nghe Ngô Bình và ông lão kia đấu võ mồm.

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên có một dự cảm, một trật tự đại đạo mà anh đã lĩnh ngộ trong ánh sáng của vũ trụ chính đã khai sáng cho anh.

Anh điểm tay lên cao, Đại Đạo chí tôn thứ 47 trong vũ trụ đã được sinh ra, Đại Đạo này có tên là Tuyệt Sinh - một Đại Đạo chuyên giết chóc.

Nó vừa xuất hiện, lập tức có một luồng sát ý hiện ra.

Cường giả vũ trụ kia kinh ngạc nói: “Cậu ghi được trật tự Đại Đạo chí tôn thứ 47 ư!”

Ngô Bình: “Đây mới là bắt đầu thôi”, nói rồi, anh lại chỉ tay lên cao, trật tự vô chủ cuối cùng rơi xuống, thay vào đó là con đường tu tiên Nhân Đạo do anh tạo ra.

Con đường này là cách tu tiên phù hợp cho Nhân tộc tu luyện.

Đại Đạo chí tôn này vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ tu luyện theo con đường này đã cảm nhận được nền móng tu luyện của họ đã vững vàng hơn, vì thế họ càng thêm tự tin hơn.

Sau khi Ngô Bình hạ nốt Đại Đạo vô chủ cuối cùng, những nguy hại mà đại kiếp mang lại đã giảm hẳn.

Cảnh giới vũ trụ kia bắt đầu lo lắng nói: “Bảo sao Đại Thiên Tôn lại coi trọng cậu như vậy, tiền đồ của cậu sau này chắc chắn sẽ hơn tôi. Nhưng tương lai của vũ trụ đã nằm trong tay của Đại Thiên Tôn, cậu chỉ là một vai phụ mờ nhạt thôi”.

Ngô Bình: “Vai phụ thì sao, chỉ cần các người dám động vào tôi thì tôi sẽ không để yên cho các người đâu”.

Người kia: “Kiểu gì Đại Thiên Tôn cũng lấy được thiên đình”.

Ngô Bình thở dài nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.

Lúc này, anh lại chỉ tay lên cao, Đại Đạo chí tốn thứ 48 đã xuất hiện, nó có tên là Thái Hư.

Đại Đạo Thái Hư là một con đường dành riêng cho hư ảo, là lý giải của Ngô Bình sau khi lĩnh ngộ các sức mạnh của vũ trụ chính. Đại Đạo này đi từ hư đến thực, nếu tu luyện đến cuối thì có thể biến hư thành thực, thực hoá hư. Thật ra Đại Đạo Thái Hư là một cách kết nói vũ trụ hạng hai với vũ trụ chính, tuy Ngô Bình chưa tu luyện đến cuối, nhưng anh đã tìm ra hướng đi đúng rồi.

Đương nhiên bất kể là con đường tu tiên Nhân đạo hay Đại Đạo Thái Hư của Ngô Bình đều chưa quá hoàn hảo, anh vẫn cần hoàn thiện thêm.

Khi Đại Đạo thứ 48 xuất hiện, lực ảnh hưởng của đại kiếp đã giảm quá nửa, sức tàn phá cũng chỉ còn một phần mười của ban đầu.

Còn Ngô Bình cũng đã trở thành Đại Đạo Tôn thật sự nhờ mở được năm Đại Đạo chí tôn.

Cường giả vũ trụ ngạc nhiên hô lên: “Đại Đạo 48!”

Ngô Bình nói: “Thêm lần nữa là Đại Đạo thứ 49 đấy! Thấy tôi so với Đại Thiên Tôn thì thế nào, ông ta đã ghi được mấy loại Đại Đạo chí tôn rồi?”

Người kia im lặng, đúng là Đại Thiên Tôn cũng đã gi hai Đại Đạo, nhưng chỉ ở vị trí 41 và 42.

Trong lúc đó, Ngô Bình tiếp tục ghi tiếp, nhưng năm đại đạo sau đó của anh không phải Đại Đạo chí tôn, song vẫn mạnh hơn đại đạo bình thường.

Từ đó, anh đã ghi được mười loại đại đạo, sau đó lập tức có một phù văn xuất hiện trong người anh rồi khắc trong đạo thần, đây chính là dấu ấn kỷ nguyên của kỷ nguyên này.

Dấu ấn vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm thấy mối liên kết của vũ trụ mình chặt chẽ hơn, nhờ đó anh đã trở thành cường giả một kỷ nguyên.

Tuy thực lực của anh đã mạnh hơn cấp này lâu rồi, nhưng sau khi thật sự trở thành cường giả kỷ ngyên, anh vẫn thấy rất kỳ diệu.

Ngô Bình cố ý phô bày thực lực ra trước mắt cường giả vũ trụ kia, người đó im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Không dừng ở đó, Ngô Bình lại lấy một trái tim kỷ nguyên ra. Trái tim này được tạo ra từ rất nhiều dấu ấn kỷ nguyên của các cường giả kỷ nguyên, hiệu quả cũng mạnh hơn dấu ấn rất nhiều.

Ngô Bình lấy nó ra rồi luyện hoá, có dấu ấn của kỷ nguyên này rồi thì anh có thể dễ dàng luyện hoá được trái tim kỷ nguyên.

Uỳnh.

Trái tim kỷ nguyên bùng cháy, sau đó lại in lên đạo thần của Ngô Bình và hình thành dấu ấn kỷ nguyên thứ hai, nhưng dấu ấn này in sâu hơn dấu ấn trước rất nhiều.

Nhờ đó, Ngô Bình đã trở thành cường giả hai kỷ nguyên. Sư chệch lệch giữa một và hai kỷ nguyên là rất lớn, cường giả hai kỷ nguyên mạnh gấp mười lần cường giả một kỷ nguyên.

Ngô Bình vẫn chưa ngưng nghỉ, anh lại lấy trái tim kỷ nguyên thứ hai ra.

Ầm! Lại một kỷ nguyên nữa được khắc lên đạo thần của anh, còn anh đã trở thành cường giả ba kỷ nguyên.

Cứ thế, anh liên tục đột phá trước mắt mọi người và phải đến khi trở thành cường giả chín kỷ nguyên thì anh mới dừng lại.

Sau đó, Ngô Bình chợt thấy mình muốn đột phá tiếp thì không dễ chút nào, anh đã dùng hết những tích luỹ suốt nhiều năm qua rồi.

Trước đó, anh có thể giết đối thủ vượt cấp, còn giờ thì thực lực của anh đã đạt đến mức nghịch thiên.

Cường giả cấp vũ trụ kia sợ quá nên đành phải hiện thân, đó là một người đàn ông râu tóc bạc phơ, nhưng đường nét gương mặt thì vẫn còn trẻ.

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không thể nào! Tuy có thể luyện hoá được dấu ấn kỷ nguyên, nhưng cần thời gian rất lâu, vậy mà cậu có thể đột phá lên thành cảnh giới chín kỷ nguyên chỉ trong một thời gian ngắn”.

Ngô Bình: “Giờ tôi đột phá lên thành mười kỷ nguyên cho ông xem nhé?”

“Khỏi cần”, người đó thở dài nói: “Năm xưa, tôi cũng từng là cường giả bảy kỷ nguyên, nhưng muốn đột phá thêm thì quá khó. Sau đó nhờ một cơ duyên nên tôi đã trở thành cường giả cấp vũ trụ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức chạm ngưỡng thôi chứ không đột phá tiếp được. Còn cậu thì có tiền đồ rộng mở, là tôi có mắt như mù, giờ tôi không thể đoán được là cậu hay Đại Thiên Tôn sẽ thống nhất thiên hạ sau này nữa rồi”.

Ngô Bình nói: “Ông nên rõ tôi trở thành cường giả vũ trụ chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu tôi thích thì bây giờ đột phá luôn cũng được”.

Người kia thở dài rồi nói: “Tôi sẽ không giúp Đại Thiên Tôn nữa, cậu Lý, hi vọng sau này sẽ có cơ hội tỉ thí với cậu”.

Ngô Bình: “Nói dễ nghe hơn rồi đấy, xin hỏi đại danh”.

Người kia: “Tôi là Tả Linh Không”.

Ngô Bình: “Ông Tả, không tiễn nhé”.

Tả Linh Không chắp tay rồi bay mất.

Tả Linh Không đi rồi, người của đế quốc Thiên Đỉnh đều ngẩn ra, họ đã nghe rõ cuộc trò chuyện của Ngô Bình và Tả Linh Không nên cũng biết Ngô Bình là cường giả chín kỷ nguyên rồi, vậy giờ còn đánh đấm gì nữa?

Lúc này, khí tức của Ngô Bình khiến những người khác không thể thở nổi, anh lạnh giọng nói: “Đế quốc Thiên Đỉnh rút mau, không thì ta sẽ cho các ngươi hết đường về”.

Không ai dám nghi ngờ thực lực của cường giả chín kỷ nguyên, anh nói được thì sẽ làm được. Các tướng sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh đã mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều quỳ xuống.

Có người còn nói: “Tiểu nhân hàng phục, xin bệ hạ tha mạng”.

Có một thì sẽ có hai, đến đại thần quan trọng bên cạnh Thiên Đỉnh Đại Đế cũng quỳ xuống xin tha, không hề quan tâm đến hoàng đế của mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK