Ngô Bình tiếp tục quan sát Đông Phật tiên sinh thì thấy vẻ bề ngoài của ông ấy đã có sự thay đổi rõ rệt, trước đó trông ông ấy khoảng 30, sau thì 50, nhưng giờ thì lại khoảng 40. Đây chính là hiện tượng đặc biệt của cảnh giới Địa Tiên, mỗi tuổi tác sẽ có một diện mạo khác nhau.
Ngô Bình mừng rỡ nói: “Chúc mừng sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh mỉm cười nói: “Mọi thứ thuận lợi cũng nhờ mấy viên tiên thạch của con, chúng có chất lượng cực tốt nên đã giúp ta nhiều”.
Dược Tiên vui đến mức rơi lệ: “Anh vất cả tu luyện cả trăm năm, cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Đông Phật tiên sinh đỡ tay Dược Tiên rồi dịu dàng nói: “Bao năm qua, em cũng khổ vì anh nhiều, giờ anh sẽ dẫn em đến Côn Luân”.
Dược Tiên Tử gật đầu: “Được”.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư phụ, người đi luôn bây giờ ạ?”
Đông Phật tiên sinh cười nói: “Chưa, ta sẽ ở lại thêm mấy hôm nữa”.
Nói rồi, ông ấy đưa hai viên tiên thạch còn lại cho Ngô Bình rồi nói: “Con cầm lấy, chờ khi nào đột phá cảnh giới Địa Tiên thì dùng”.
Ngô Bình cất tiên thạch đi rồi nói: “Sư phụ, thì ra người còn có thể dẫn người khác đến Côn Luân cùng ạ?”
Đông Phật tiên sinh: “Một tu sĩ cảnh giới Địa Tiên có thể dẫn theo tối đa ba người đến Côn Luân. Ta quyết định sẽ dẫn Hồng Lăng đi, môi trường ở đó thích hợp cho sự trưởng thành của cô bé”.
Hồng Lăng nghe thấy phải đi thì không vui nói: “Sư phụ, con muốn ở cùng với sư huynh”.
Ngô Bình vội khuyên nhủ: “Hồng Lăng, phải nghe lời sư phụ chứ, ở đó thích hợp cho em tu luyện hơn. Vả lại, đến Côn Luân rồi thì vẫn về được mà, đúng không ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Vẫn về được, nhưng phải được cho phép”.
Nghe thấy thế, Hồng Lăng mới giãn cơ mặt ra một chút rồi nói: “Thế cũng được ạ”.
Đông Phật tiên sinh vỗ vai Ngô Bình: “Tư chất của con không kém gì Hồng Lăng đâu, nhưng con còn vướng nhiều việc trần tục nên ta không thể đưa con đi được. Song, ta sẽ thường xuyên đến thăm con”.
Ngô Bình cười nói: “Ở đó có món gì ngon hoặc trò gì hay thì người nhớ mang về cho con nhé”.
Đông Phật tiên sinh cười lớn nói: “Được!”
Đông Phật tiên sinh tiến vào cảnh giới Địa Tiên là một chuyện vui lớn, Ngô Bình lập tức báo cho đại sư huynh và nhị sư huynh. Hai người đó biết tin xong thì vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó bỏ hết mọi việc rồi chạy đến ngay.
Rạng sáng, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đã đến nơi, vừa gặp Đông Phật tiên sinh là họ đã cúi đầu hành lễ.
Tình cảm thầy trò sâu đậm, Đông Phật tiên sinh nói: “Thiên Tông, ta sẽ đến Côn Luân nên tất cả tài sản bên ngoài giao cho con quản lý nhé. Thật ra cũng không có gì nhiều đâu, nhưng có còn hơn không. Nếu các sư đệ của con có việc cần dùng tới thì cứ chia cho chúng nó. Còn không thì cứ giữ đó rồi làm từ thiện cũng được, tu vi của con cao nhất nên nhớ bảo vệ các sư đệ và quản lý đám tiểu bối cẩn thận”.
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi ạ”.
Đông Phật tiên sinh quay sang nói với Dương Mộ Bạch: “Mộ Bạch, sư đệ đã chữa khỏi tâm bệnh cho con thì con sẽ nhanh chóng đột phá thôi. Không có ta ở đây, con phảI hỗ trợ sư huynh và phát triển môn phái nhé”.
Dương Mộ Bạch: “Sư phụ yên tâm, con nhớ rồi ạ”.
Cuối cùng Đông Phật tiên sinh lại vỗ vai Ngô Bình: “Con còn ít tuổi nhưng lại có con đường tu hành riêng, ta cũng chưa truyền cho con gì cả, sau này nếu con khai tông lập phái thì cứ dùng tên của mình, chắc chắn thành tựu của con sẽ vượt xa ta”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ quá khen rồi ạ”.
Diệp Thiên Tông mang rượu ngon tới, sau đó bốn thầy trò ngồi uống với nhau tới khi trời sáng bảnh.
Khi mặt trời lên cao, Ngô Bình chợt nhận được điện thoại của Nhiếp Sơn Hà, anh giật mình, không lẽ đã gom đủ đồ rồi ư?
Nhiếp Sơn Hà nói: “Cậu Ngô, tôi đã gom đủ những thứ cậu cần, khi nào thì bắt đầu được?”
Ngô Bình: “Tốt, tôi đang ở huyện Thanh Sơn, ông đến đây đi”.
Kể ra cũng trùng hợp, núi Long của Hoàng Tuyền lại ở ngay huyện này.
Đông Phật tiên sinh nghe thấy đường Hoàng Tuyền thì hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình không giấu giếm mà kể lại mọi việc luôn, mấy người đó nghe xong thì đều biến sắc mặt, Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, sao đệ sơ suất thế, chuyện lớn thế này mà giờ mới nói?”
Ngô Bình: “Sư huynh bình tĩnh, giờ em nói cũng đã muộn đâu. Nhiếp Sơn Hà đã gom đủ đồ rồi, em có cách để phong ấn con đường ấy lại mà”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Được, dẫu sao ta cũng ở lại thêm mấy hôm nữa, chờ con xử lý xong chuyện này rồi ta mới đi”.
Nhiếp Sơn Hà hành động rất nhanh, khoảng chín giờ sáng là ngồi trên trực thăng rồi đáp xuống khoảng đất trống ở thung lũng rồi.
Ông ta vừa xuống máy bay thì đã nhìn thấy Đông Phật tiên sinh và các đệ tử của ông ấy. Nhiếp Sơn Hà chấn động, vội vàng đi tới bái chào: “Chào các vị tiền bối”.
Ngô Bình: “Đây là Đông Phật tiên sinh - sư phụ của tôi, còn đây là Diệp Thiên Sinh và Dương Mộ Bạch - hai vị sư huynh của tôi”.
Nhiếp Sơn Hà cũng là người lõi đời nên đương nhiên đã biết đến thanh danh của ba người này, ông ta vội nói: “Chào Đông Phật tiên sinh, ông Diệp và ông Dương!”
Diệp Thiên Tông: “Được rồi, không cần khách sáo nữa. Vụ đường Hoàng Tuyền không phải chuyện chơi, ông dẫn đường đi, chúng tôi sẽ đi cùng”.
Nhiếp Sơn Hà đồng ý rồi đi ngay, cả đoàn người ngồi lên trực thăng rồi bay lên núi Long.
Trực thăng bay chừng nửa tiếng, Ngô Bình đã nhìn thấy một dãy núi hình rồng ở bên dưới, anh ngạc nhiên nói: “Địa thế đẹp quá, đúng là long mạch có khác”.
Nhiếp Sơn Hà thở dài: “Ai mà ngờ cao nhân thời xưa lại mượn long mạch này để trấn áp đường Hoàng Tuyền chứ. Nếu biết trước thì đánh chết tôi cũng không dám xây mộ ở đây đâu”.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã đáp xuống một khoảng đất lộn xộn, rõ ràng nơi này đang được khai phá, nhưng sau đó thì bị lấp lại, tại đây vẫn còn nhiều công cụ vứt lung tung.
Diệp Thiên Tông liếc nhìn rồi cười lạnh nói: “Nhiếp Sơn Hà, dã tâm của ông cũng lớn đấy, dám xây mộ ở đây, quy mô còn to thế này nữa”.
Nhiếp Sơn Hà cười trừ: “Ông Diệp, tôi biết lỗi rồi mà! Đường Hoàng Tuyền phải được trấn áp, không thì sẽ có đại hoạ”.
Diệp Thiên Tông: “Giờ mới biết sợ à?”
Ngô Bình vội nói: “Sư huynh, cách của em chỉ trấn áp con đường này cỡ trăm năm thôi, thế được không nhỉ?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Đành vậy thôi chứ sao, bọn anh muốn làm vậy còn không được nữa là”.
Đông Phật tiên sinh đi quanh nơi đó một vòng rồi hỏi: “Còn ai biết chuyện này nữa không?”
Nhiếp Sơn Hà lắc đầu: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu Ngô biết thôi, vì sợ cao thủ tà đạo mò tới”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Thế thì tốt. Ngô Bình, sư phụ sẽ trông chừng xung quanh cho con, để tránh có người quấy rầy, con cứ dốc toàn lực đi, nhất định phải trấn áp con đường này lại”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ yên tâm ạ”.
Đến Đông Phật tiên sinh cũng không biết cách trấn áp con đường này, vì thế không thể giúp gì cho Ngô Bình ngoài việc trông chừng xung quanh cho anh.
Nhiếp Sơn Hà ở lại, Ngô Bình sai gì thì làm nấy. Ông ta lấy hết những thứ đã chuẩn bị ra,còn Ngô Bình thì bày bố đại trận phong ấn.
Diệp Thiên Tông quan sát từ xa rồi cười nói: “Tiểu sư đệ cái gì cũng biết, đến đại trận cổ cũng tinh thông luôn”.
Dương Mộ Bạch: “Sư huynh, chính sư phụ còn nói không truyền được cái gì cho cậu ấy mà. Từ đó đủ thấy học thức của cậu ấy uyên bác đến cỡ nào rồi. Nếu em đoán không nhầm thì tiểu sư đệ đã có duyên kỳ ngộ và có được truyền thừa từ thời tiền sử”.
Diệp Thiên Tông: “Anh cũng nghĩ thế, may mà cậu ấy là tiểu sư đệ của mình, chứ ở bên tà môn mạt đạo thì gay go”.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên Tông chợt nhìn chăm chú lên phía trước rồi lạnh giọng nói: “Anh bạn đến rồi thì lộ diện đi chứ”.
Chương 282: Quỷ vương Trương Tây Linh
Một cậu bé mặc quần áo màu đỏ rụt tè thò nửa cái đầu ra khỏi cái cây rồi nói: “Chú ơi, cháu sẽ ra, nhưng chú đừng đánh cháu nhé”.
Diệp Thiên Tông ngẩn ra nói: “Bé con, một mình cháu chạy vào nơi rừng sâu núi hoang này làm gì?”
Cậu bé trông chỉ khoảng bốn, năm tuổi, lúc bước đi còn khập khiễng, sau đó khóc toáng lên: “Cháu chơi bịt mắt bắt dê với các bạn, cứ đi mãi rồi đến đây lúc nào không hay”.
Cậu bé vừa nói dứt câu thì có một con rắn độc bò ra rồi cắn vào bắp chân, cậu bé hét toáng lên rồi ngồi xuống đất khóc nứt nở.
Diệp Thiên Tông hoảng hốt rồi nhấc chân đá bay con rắn, sau đó quan sát tình trạng của cậu bé. Bắp chân cậu bé xanh đen, chỗ dấu răng còn đang chảy máu, Diệp Thiên Tông cúi xuống, định hút máu độc ra.
Đúng lúc này, cậu bé chợt giơ tay lên rồi đánh vào gáy ông ấy. Cậu bé không dùng nhiều sức, nhưng toàn thân Diệp Thiên Tông đã cứng đờ rồi nằm im dưới đất.
Dương Mộ Bạch giật mình rồi hét lên: “Mày dám!”, ông ấy bước lên rồi tung chưởng về phía cậu bé.
Song, cậu bé đã rút một con dao ra rồi đặt lên cổ Diệp Thiên Tông, sau đó nở một nụ cười vô cùng cay nghiệt, nói: “Ông mà bước tới thì tôi sẽ giết ông ta”.
Dương Mộ Bạch khựng lại, sau đó lùi bước rồi nhìn cậu bé bằng ánh mắt căm thù: “Mày là ai?”
Cậu bé nhếch mép cười: “Ông có biết Thiên Độc Đồng Tử không?”
Dương Mộ Bạch biến sắc mặt: “Mày là Thiên Độc Đồng Tử ư?”
Cậu bé mỉm cười nham hiểm: “Xem ra ông cũng biết nhiều đấy nhỉ, nếu biết rồi thì mau quỳ xuống chịu chết đi”.
Dương Mộ Bạch hừ lạnh nói: “Thiên Độc Đồng Tử bị người ta đánh chết từ ba mươi năm trước rồi cơ mà?”
Cậu bé hỡ hững nói: “Tôi chỉ bị thương thôi, nhưng trong hoạ gặp phúc, sau khi ngã xuống sông đã vào được một thuỷ phủ, tôi đã tu luyện ở đó rồi đột phá đến cảnh giới Võ Thần”.
Dương Mộ Bạch sầm mặt nói: “Mày muốn thế nào?”
Thiên Độc Đồng Tử lạnh giọng nói: “Tôi muốn ông chết!”
Đông Phật tiên sinh đang ngồi điều hoà hơi thở trên một tảng đá cách đó mấy cây số, đột nhiên ông ấy mở mắt rồi nhìn chăm chú vào tảng đá lớn ở phía đối diện.
Một vị hoà thượng cao lớn bước ra từ sau tảng đá ấy, da hắn đen nhẻm, nhìn giống người Ấn Địa, bên hông còn dắt một con dao, hắn cười híp mắt đi về phía Đông Phật tiên sinh.
Đông Phật tiên sinh bình tĩnh đứng dậy rồi nhìn người đó đăm đăm: “Hoà thượng Suraiya?”
Suraiya gãi đầu rồi cười nói: “Đã năm mươi năm tôi mới xuất hiện mà ông vẫn nhận ra ư?”
Đông Phật tiên sinh bình thản nói: “Hoà thượng Suraiya, ông đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý đồ gì?”
Hoà thượng Suraiya hừ một tiếng: “Tôi làm gì phải báo cáo với ông chắc?”, nói rồi, ông ta rút đao ra, một luồng sát khí bén nhọn nhanh chóng ập về phía Đông Phật tiên sinh.
Đông Phật tiên sinh bình tĩnh nói: “Ông nên lùi lại rồi gọi kẻ đứng sau lưng ông ra đây”.
Hoà thượng Suraiya nổi giận: “Ý ông là tôi không giết được ông hả?”
“Ông không phải đối thủ của ông ấy đâu”.
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi tảng đá, ông ta có vóc dáng mập mạp, để râu lún phún. Ông ta mặc áo phông màu đen, tay đeo đồng hồ vàng, sau đó phe phẩy cái quạt xếp màu đỏ, mắt ông ta híp tịt lại khi cười.
“Lâu rồi mới gặp lại Đông Phật tiên sinh, ông vẫn khoẻ chứ?”, ông ta mỉm cười chào hỏi.
Đông Phật tiên sinh nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên đó rồi rùng mình nói: “Trương Tây Linh!”
Người đàn ông cười phá lên: “Năm mươi năm không gặp mà ông vẫn nhớ tôi nhỉ, hơn nữa ông còn đột phá lên cảnh giới Địa Tiên rồi, chúc mừng nhé”.
Đông Phật tiên sinh thoáng trầm mặc nói: “Trương Tây Linh, có gì thì nói thẳng đi, ông đến đây làm gì?”
Trương Tây Linh bình thản nói: “Ông Kiều, ông nổi tiếng hơn tôi, nhưng nếu đánh nhau thì tôi đảm bảo sẽ cho ông bị thương nặng đấy. Vì thế tốt nhất ông đừng có xen vào chuyện của tôi”.
Đông Phật tiên sinh hừ lạnh nói: “Nếu ông đến vì đường Hoàng Tuyền thì tôi buộc phải ngăn cản”.
Trương Tây Linh cười lớn nói: “Thế thì tốt rồi, tôi đến vì một người, chứ không phải đường Hoàng Tuyền”.
“Ai?”, Đông Phật tiên sinh cau mày hỏi.
“Người có thể trấn áp đường Hoàng Tuyền, nghiên cứu về trận pháp của người này rất cao siêu, giáo chủ của chúng tôi muốn mời cậu ta đến giúp”, Trương Tây Linh nói.
Đông Phật tiên sinh lắc đầu: “Không được, người ông muốn mời chính là đồ đệ của tôi”.
Trương Tây Linh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đồ đệ của ông ư?”
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông Kiều, tôi đảm bảo cậu ta sẽ được an toàn”.
Đông Phật tiên sinh vẫn lắc đầu: “Tôi không tin lời đảm bảo của ông, hơn nữa Hắc Thiên Giáo của các người làm gì cũng tuyệt tình, tôi không muốn đồ đệ của mình tham gia với các người”.
Trương Tây Linh dựng lông mày lên: “Ông Kiều, tôi đã xuống giọng với ông rồi, nếu ông không thức thời thì tôi đành dùng tới vũ lực vậy”.
Đông Phật tiên sinh bình tĩnh nói: “Ông thử xem”.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, hai tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đối đầu với nhau.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, như có một thế lực lớn mạnh nào đó chèn ép, cảm nhận của hai người đều rất rõ ràng.
Đông Phật tiên sinh sáng mắt lên, ông ấy biết Ngô Bình đang mượn long mạch để trấn áp đường Hoàng Tuyền.
Trương Tây Linh cũng tươi cười nói: “Đúng là cao thủ trận pháp có khác!”
Ông ta vừa nói dứt câu thì đã có một bóng người vụt qua rồi đứng cạnh Đông Phật tiên sinh, đó chính là Ngô Bình, anh hỏi: “Sư phụ, họ là ai vậy ạ?”
Đông Phật tiên sinh đáp: “Thi vương Trương Tây Linh, thiên hạ vô địch về thuật điều khiển xác chết. Người kia là hoà thượng Suraiya, cũng là một cao thủ nổi tiếng đã lâu”.
Trương Tây Linh cười nói: “Cậu bạn, giáo chủ của chúng tôi muốn gặp cậu, để thỉnh giáo mấy vấn đề về trận pháp, cậu đi cùng tôi nhé?”
Đông Phật tiên sinh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đồ đệ của tôi sẽ không đi đâu hết”.
Trương Tây Linh lạnh mặt nói: “Họ Kiều kia, ông không nể mặt tôi đúng không?”
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hình như tu vi của Trương Tây Linh còn hơn cả sư phụ mình, anh vội nói: “Sư phụ, chỉ là giúp họ về trận pháp thôi mà, để con đi”.
Đông Phật tiên sinh lắc đầu: “Không được, Hắc Thiên Giáo là kẻ thù của chính đạo, họ rất độc ác, đã hại rất nhiều người vô tội, con đi sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình ngoái lại nhìn Đông Phật tiên sinh rồi nói: “Sư phụ, nếu họ đã tới mời con đến giúp thì chắc sẽ có chừng mực”.
Trương Tây Linh cười nói: “Đúng vậy, giáo chủ của chúng tôi luôn yêu quý các nhân tài, nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu”.
Đông Phật tiên sinh thoáng do dự, sau đó nhìn Trương Tây Linh chằm chằm: “Trương Tây Linh, nếu Hắc Thiên Giáo dám động tới một sợi lông của đệ tử tôi thì Kiều Bộ Tiên tôi sẽ san bằng cả môn phái ấy”.
Trương Tây Linh cau mày: “Họ Kiều kia, ông không phải doạ tôi, tôi biết ông sắp đến Côn Luân rồi, vì thế tôi cũng không muốn dây vào ông đâu. Ông yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì không ai dám làm gì đệ tử của ông đâu”.
Đông Phật tiên sinh nhìn Ngô Bình, anh nói: “Tôi có đôi lời muốn nói với sư phụ, sau đó sẽ đi với các người”.
Dứt lời, hai thầy trò đi ra một góc khuất, Đông Phật tiên sinh trầm giọng nói: “Sao con liều lĩnh thế, Hắc Thiên Giáo rất độc ác, có thể con sẽ chết ở đó đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, nếu họ đã thỉnh giáo con về trận pháp thì ít nhất tạm thời con sẽ được an toàn. Hơn nữa, Hắc Thiên Giáo này là nhóm tội phạm bị truy nã cấp SS+, tôi muốn nhân cơ hội này để tiếp cận với họ”.
Đông Phật tiên sinh: “Con lấy đâu ra tự tin thế hả, nhỡ gặp nguy hiểm thì sư phụ không đến kịp để cứu con đâu”.
Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Sư phụ, Hắc Thiên Giáo tìm con thì chắc chắn đã phát hiện ra động tiên nào đó, cho nên họ mới muốn nhờ con phá cấm chế hộ”.
Đông Phật tiên sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Động tiên ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Khả năng cao là thế, con đã từng đến một động tiên rồi, nhiều cơ quan lắm, đến lúc đó, ai sống ai chết vẫn chưa biết được đâu”.
Chương 283: Sổ ghi thù
Kiều Bộ Tiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi! Nhưng con phải nhớ cẩn thận, tính mạng là quan trọng nhất, nếu thấy có gì bất ổn là phải chuồn ngay!”
Ngô Bình: “Sư phụ yên tâm, con biết rồi ạ”.
Hai người quay lại chỗ cũ thì phát hiện Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng đang ở đây. Ban nãy, khi Thiên Độc Đồng Tử chuẩn bị ra tay thì nhận được tin của Trương Tây Linh nên đã chạy ngay tới đây, Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng đi theo.
“Sư phụ, tiểu sư đệ”, hai bọn họ đi tới.
Ngô Bình nói: “Hai sư huynh, bây giờ em phải đi với ông Trương này rồi”.
Diệp Thiên Tông hoảng hốt nói: “Sư đệ, không được đâu!”
Kiều Bộ Tiên: “Thiên Tông, Ngô Bình biết mình phải làm gì, con không cần ngăn cản nữa”.
Sau đó, ông ấy nhìn Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, tôi cảnh cáo ông thêm một lần nữa, nếu đệ tử của tôi có làm sao thì tôi sẽ lấy mạng ông đấy”.
Trương Tây Linh thoáng run sợ, hai bọn họ là người cùng một thời đại, ông ta biết rõ tư chất của Đông Phật tiên sinh nổi trội hơn mình, lý do Đông Phật tiên sinh chưa thể tiến vào cảnh giới Địa Tiên là bởi đã nhường tiên thạch cho một người huynh đệ kết nghĩa, không thì ông ấy đã đột phá từ cả trăm năm trước rồi, chứ không phải bây giờ.
“Tôi lấy nhân cách ra để đảm bảo tiểu đệ tử của ông sẽ an toàn”, câu nói này là một lời hứa.
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Tốt, tôi tin ông một lần”.
Trương Tây Linh mỉm cười đi về phía Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.
Ông ta đi trước dẫn người, Thiên Độc Đồng Tử và hoà thượng Suraiya đi cuối, tất cả cùng xuống núi.
Nhìn Ngô Bình đi xa dần, Diệp Thiên Tông lộ vẻ lo lắng: “Sư phụ, lời nói của lão ma đầu Trương Tây Linh không đáng tin đâu”.
Kiều Bộ Tiên bình thản nói: “Kệ nó đi, số mệnh của sư đệ con khác người bình thường, càng nơi nguy hiểm thì nó càng dễ tìm thấy duyên kỳ ngộ”.
Dương Mộ Bạch ngạc nhiên nói: “Sư phụ đã xem tướng cho sư đệ ạ?”
Kiều Bộ Tiên nhìn về phía Nhiếp Sơn Hà đang tập tễnh bước tới rồi nói: “Nhiếp Sơn Hà, ông nói xem có đúng không?”
Nghe thấy thế, Nhiếp Sơn Hà vội gật đầu: “Tôi cũng có chung quan điểm với Đông Phật tiên sinh, vận mệnh của cậu Ngô khá kỳ lạ, càng gặp nhiều khó khăn thì cậu ấy càng toả sáng, thành tựu sau này sẽ rất rạng rỡ”.
Dương Mộ Bạch vui mừng nói: “Nói vậy là tiền đồ của sư đệ rất rộng mở ư?”
Nhiếp Sơn Hà trầm mặc một lát rồi nói: “Vận mệnh này thuộc kiểu càng nguy hiểm càng phát triển, nếu có thể thuận lợi vượt qua thì không có gì để nói, nhưng nếu thất bại thì…”
Kiều Bộ Tiên: “Ngô Bình sẽ vượt qua được hết”.
Nhiếp Sơn Hà gật đầu nói: “Đúng đúng, tiên sinh nói đúng”.
Dứt lời, ông ta lấy một tờ chi phiếu ra rồi đưa cho Diệp Thiên Tông bằng hai tay rồi nói: “Ông Diệp, đây là chi phiếu 200 triệu, là quà cảm ơn của tôi tới cậu Ngô, của ít lòng nhiều ạ”.
Diệp Thiên Tông đương nhiên không khách sáo: “Được, tôi sẽ nhận thay cậu ấy. Nhiếp Sơn Hà, chuyện về đường Hoàn Tuyền ông phải giữ kín, tuyệt đối không được cho ai biết”.
Nhiếp Sơn Hà vội nói: “Vâng, tôi nhớ rồi”.
Ở một phía khác, Ngô Bình và Trương Tây Linh đã xuống núi, nhưng họ không đi xe mà đi bộ. Tu vi của ba người này đều rất cao nên họ trèo đèo lội suối cũng như đi đường thường, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh. Ngô Bình dốc toàn lực thì mới miễn cưỡng theo được tiến độ của họ.
Trương Tây Linh thầm thấy ngạc nhiên, tốc độ của họ đang rất nhanh, mà Ngô Bình mới ở cảnh giới Thần cũng theo kịp, ông ta chưa gặp trường hợp nào tương tự trước đây.
Sau khi băng qua mấy ngọn núi, họ đã tiến vào tỉnh Châu.
Tỉnh này có thể coi là một trong những nơi khởi nguồn của nước Viêm Long, ở đây từng có 12 cố đô, vì thế có rất nhiều di tịch và thu hút lượng lớn khách du lịch tới tham quan.
Sau khi tới tỉnh này rồi, nhóm Trương Tây Linh đi thẳng tới một huyện nhỏ rồi đi vào một nhà hàng, sau đó ông ta đã gọi mấy món ăn, một bát canh và mấy bát cơm.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Ông Trương, lát nữa mình vẫn đi bộ tiếp à?”
Trương Tây Linh cười nói: “Chúng ta đi bộ còn nhanh hơn xe, hơn nữa cũng sắp đến nơi rồi”.
Thiên Độc Đồng Tử nói: “Yên tâm, lát để hoà thượng cõng cậu”.
Nghe thấy mình sẽ được một người đàn ông cõng, Ngô Bình nói ngay: “Thôi khỏi”.
Thiên Độc Đồng Tử cười lạnh nói: “Cậu không được tự quyết đâu”.
Ngô Bình biết họ làm vậy là không muốn anh biết đường đi nên đành nói: “Được thôi, dẫu sao tôi cũng mệt rồi”.
Thiên Độc Đồng Tử: “Tốt nhất cậu nên biết điều một chút, ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, không thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lợi hại…”
Chát!
Ngô Bình giơ tay lên rồi tát thẳng vào mặt Thiên Độc Đồng Tử, hắn không ngờ một người ở cảnh giới Nhân Tiên như mình lại bị một tên nhãi ở cảnh giới Thần tát nên tức đến mức dựng tóc lên, sau đó lạnh giọng quát: “Mày chán sống rồi hả?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ê lùn, ăn nói cho cẩn thận, là các người mời tôi tới giúp, chứ không phải tôi xin đi theo, ok?”
Trương Tây Linh mất kiên nhẫn nói: “Im hết đi! Thiên Độc, cậu khách sáo với cậu bạn đây chút đi, dẫu sao cũng là chúng ta mời cậu ta đến giúp”.
Sau đó, ông ta lại nghiêm giọng hỏi Ngô Bình: “Toàn thân Thiên Độc Đồng Tử đều có độc, cậu chạm vào không sợ nhiễm độc hay sao?”
Ngô Bình cười lớn nói: “May sao tôi lại không sợ độc, mà tôi thi triển Ngưng Huyết Chi rồi đấy, không biết hắn có chịu nổi không ý chứ?”
Ngưng Huyết Chỉ? Thiên Độc Đồng Tử kinh hãi, sau đó đứng bật dậy rồi ác độc nói: “Tao phải giết mày!”
Ngô Bình tỏ vẻ coi thường rồi nói: “Ê lùn, bớt huênh hoang lại cái, chờ tôi đột phá lên Trúc Cơ rồi thì sẽ tát chết anh luôn”.
Ngô Bình không hè chém gió, với thực lực hiện tại, nếu anh đột phá lên Trúc Cơ thì Thiên Độc Đồng Tử không là gì với anh hết.
Bụp!
Trương Tây Linh sầm mặt rồi đập mạnh tay xuống bàn: “Có ăn hay không thôi? Ai không ăn thì biến ra ngoài”.
Thiên Độc Đồng Tử hậm hực ngồi xuống, sau đó lập tức vận công để ngăn máu huyết bị đông, nhưng hắn vận công mãi mà vẫn không thấy gì.
Bấy giờ, Ngô Bình mới cất giọng chế nhạo: “Tôi nói gì anh cũng tin à? Ngu dốt!”
Biết mình bị lừa, Thiên Độc Đồng Tử trừng mắt lườm Ngô Bình như muốn giết anh.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó lấy một cuốn vở ra rồi nghiêm túc viết lách gì đó.
Hoà thượng Suraiya tò mò hỏi: “Cậu đang viết gì thế?”
Sau đó, ông ta sáp lại gần rồi đọc: “Trông Thiên Độc Đồng Tử rất ngứa mắt, phải giết hắn trong vòng một năm…”
Hoà thượng Suraiya lấy làm lạ, ghi người mình ghét lên một cuốn sổ ư? Kiểu ghim thù này lạ thế!
Thiên Độc Đồng Tử tức điên lên, nếu không có cường giả cảnh giới Địa Tiên là Trương Tây Linh ở đây thì hắn đã xử Ngô Bình ngay rồi.
Trương Tây Linh cũng bó tay, lúc này đồ ăn đã lên, ông ta nói: “Ăn nhanh lên rồi còn đi tiếp”.
Bọn họ ăn rất nhanh, chỉ tầm chục phút đã xong. Hoà Thượng Suraiya lấy một cái túi đen ra rồi nói với Ngô Bình: “Giờ cậu chui vào đây đi rồi tôi cõng đi”.
Ngô Bình đã biết trước nên đồng ý ngay: “Được thôi”.
Sau đó, anh chui vào cái túi rồi được hoà thượng Suraiya khoác lên vai, đoạn đường tiếp theo vẫn là núi non hiểm trở.
Nhưng họ không biết dù Ngô Bình bị nhốt trong túi, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy hết cảnh vật bên ngoài.
Chương 284: Nhãn thức, mộ tiên
Nhóm Trương Tây Linh đã đi hơn 100 cây số, sau đó tiến vào một khu vực đồi núi nhấp nhô, ở đây không có dấu vết của con người, chỉ toàn rừng cây xanh tốt, thậm chí cũng không thấy nhà dân.
Sau khi leo qua một ngọn núi rất cao, ba người đã đi vào một hang động nằm ở vách núi cheo leo, hang động này mới được khai phá, bên trong rất rộng rãi.
Bọn họ đi vào giữa hàng rồi tiến vào một con đường đá, con đường này rộng ba mét, cao năm mét, sau khi đi thêm 300 mét thì họ đã tới một cánh cửa bằng đồng.
Cánh cửa đó đang đóng chặt, phía trước là một khoảng đất trống rộng rãi, đang có hơn chục người đứng ở đây.
Lúc này, hoà thượng Suraiya mới thả Ngô Bình xuống, sau đó mở túi rồi nói: “Đến nơi rồi”.
Ngô Bình cố ý híp mắt lại quan sát mọi người, một người đàn ông trong số đó đeo mặt nạ màu đen, chiếc mặt nạ ấy trông rất dữ tợn, chắc là một loại ác quỷ nào đó.
Trương Tây Linh bước tới rồi chắp tay lạy người đó: “Giáo chủ, Ngô Bình đã đến rồi ạ”.
Ngô Bình nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, anh nhìn xuyên thấu qua thì phát hiện đó là một gương mặt rất trẻ, trông chưa tới 20.
Anh thầm thấy kinh ngạc, giáo chủ của Hắc Thiên Giáo mà lại trẻ vậy ư? Nhưng tu vi của người này không thấp, cũng là cao thủ cảnh giới Thần giống anh.
Ngô Bình cất giọng chào hỏi: “Chào giáo chủ”.
Giáo chủ Hắc Thiên Giáo cười nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Chính cậu đã trấn áp đường Hoàng Tuyền đúng không?”, giọng nói của hắn nghe rất già nua, rõ ràng là cố ý thay đổi giọng nói.
Ngô Bình đáp: “Đúng, sao giáo chủ biết chuyện này?”
Giáo chủ Hắc Thiên: “Tôi biết đường Hoàng Tuyền từ lâu rồi nên đương nhiên cũng biết những việc mà các người làm”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Giáo chủ gọi tôi đến đây để làm gì?”
Giáo chủ Hắc Thiên chỉ vào cánh cửa bằng đồng rồi nói: “Trong này có cơ quan thượng cổ, cậu có cách nào mở ra không?”
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Chắc phải làm giáo chủ thất vọng rồi, tôi tinh thông trận pháp, nhưng không hiểu gì về cơ quan cả”.
Giáo chủ Hắc Thiên như đã biết trước câu trả lời, hắn nói với người bên cạnh: “Triệu Phi Công đến chưa?”
Tên thuộc hạ đáp: “Thưa giáo chủ, Triệu Phi Công đã tới chân núi rồi, đang trên đường đến”.
Giáo chủ Hắc Thiên gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Lát nữa mở cửa, phiền cậu xử lý các cấm chế bên trong cho chúng tôi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi đã đến đây rồi thì sẽ dốc toàn lực giúp đỡ”.
Trương Tây Linh lấy một tờ chi phiếu ra rồi cười nói: “Cậu bạn, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, đây là chi phiếu 500 triệu, xong việc thì nó sẽ là của cậu”.
Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu rồi: “Có phải hàng giả không đấy?”
Trương Tây Linh ngẩn ra: “Làm gì có chuyện, đích thân tôi ký tờ chi phiếu này đấy”.
“Đưa đây tôi xem nào”, Ngô Bình cầm lấy tờ chi phiếu rồi tập trung quan sát, sau đó nói: “Tôi nhìn nhầm, tờ chi phiếu này không có vấn đề gì cả”.
Dứt lời, anh nhét luôn nó vào túi.
Trương Tây Linh định nói gì đó nhưng lại thôi, Thiên Độc Đồng Tử không nhịn được nữa mà lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày thấy tiền là sáng mắt lên, chưa làm gì đã lấy tiền rồi”.
Ngô Bình liếc hắn: “Hay tôi đưa tờ chi phiếu này cho anh rồi anh đi mà làm nhé”.
Thiên Độc Đồng Tử cứng họng, nếu được thì hắn sẽ dùng đủ mọi cách để xử lý Ngô Bình.
Hai người trừng mắt lườm nhau, trong lúc đó chợt có hai người khác đi vào, một người khoác một chiếc túi đen, chắc bên trong cũng có người.
Người đó bỏ chiếc túi xuống rồi mở ra, một người đàn ông để râu khoảng 30 tuổi vừa cao vừa gầy híp mắt chui ra ngoài.
Gã chắp tay với mọi người: “Triệu Phi Công của Mặc Môn chào các vị”.
Giáo chủ Hắc Thiên nói: “Nghe danh Triệu Phi Công đã lâu, cậu có thể mở được cánh cửa phía trước không?”
Triệu Phi Công bước tới rồi lấy vật gì đó như ống nghe ra rồi áp lên cánh cửa, gã gõ vài cái lên cửa rồi hí hoáy hơn một tiếng đồng hồ: “Cơ quan này phức tạp quá, tôi cần khoảng một ngày để mở nó”.
Ngô Bình thầm lắc đầu, nếu là anh thì năm phút là xong rồi, cần gì tới một ngày.
Giáo chủ Hắc Thiên trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Có thể nhanh hơn được không?”
“Chuyện này…”, Triệu Phi Công nhăn mặt: “Nếu nhanh hơn thì sẽ tốn nguyên khí của tôi, chỉ e…”
Trương Tây Linh hiểu ý của gã nên nói: “Tôi sẽ thêm cho cậu 200 triệu nữa là 500, cậu mau mở cửa đi”.
Triệu Phi Công sáng mắt lên: “Được, cứ giao cho tôi”.
Sau đó, Triệu Phi Công bắt đầu khoét lỗ trên cửa. Ngô Bình không hứng thú với chuyện này nên trốn ra một góc ngồi luyện khí.
Anh không dám vận dụng cách hít thở ở đây, vì thế bắt đầu tu luyện thần thức. Thần thức cao cấp hơn thần ý, có thể phóng ra ngoài cơ thể.
Thần thức được hình thành từ sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa thần ý và thức. Thức bắt nguồn từ các bộ phận giúp con người nhận biết thế giới như như Nhĩ thức, Nhãn thức, Tị Thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức.
Phiến ngọc cũng có ghi chép về cách tu luyện thần thức, vì Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên anh sẽ bắt đầu tu luyện Nhãn thức trước.
Theo tâm pháp tu luyện, thần ý của anh vận dụng đến đôi mắt. Khoảng nửa tiếng sau, anh cảm thấy mắt mình sáng lên. Lúc này, anh còn chưa mở mắt ra thì đã có thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài rồi. Nhất là bên mắt trái của con còn nhìn được xa hơn, kết hợp cùng khả năng nhìn xuyên thấu thì phạm vi tầm nhìn của anh đã rộng hơn, có thể nhìn thấy từ phía xa cách 12, 13 mét.
Coi như Ngô Bình đã tu luyện được thần thức, sau này anh có thể tiếp tục luyện Nhĩ thức và các bộ phận khác, khi nào luyện đủ hết thì anh có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Khi Ngô Bình đang tu luyện ở đây thì Triệu Phi Công đã mở được cánh cửa ấy, sau một tiếng động lớn, cánh cửa to oành đã được mở ra.
Ngay sau khi cửa mở thì đã có một cơn gió lạnh thổi ra, cùng với đó là tiếng quỷ khóc thần gào.
Ngô Bình chấn động rồi vội bước tới và nhìn vào bên trong, nhưng anh chỉ thấy có sát khí, có hơn trăm pho tượng đá hình người đáng đứng bên trong.
Anh thở dài một hơi: “Đây là mộ tiên”.
Giáo chủ Hắc Thiên không chút cảm xúc nói: “Đúng là chuyên gia có khác, đây đúng là mộ tiên. Việc còn lại là của cậu đấy”.
Ngô Bình thầm khóc trong lòng, sát khí bên trong quá nặng, dù anh có tiền phét bảo vệ cơ thể thì cũng khó an toàn được.
Nhưng chuyện đến nước này rồi thì anh biết chạy đi đâu nữa, đành nhắm mắt cất bước thôi: “Tôi đi trước dò đường, các người hãy chờ bên ngoài”.
Dứt lời, anh đi vào trong luôn, ngay sau đó lấy tiền phép ra cầm chặt trong tay.
Sát khí bên trong rất nặng, tiền phép chỉ khử được sát khí ở một đoạn nhỏ, sau đó khí tức phật pháp đã biến mất, chắc không thể cầm cự được nữa.
Lúc này, Ngô Bình thấy ngực mình lạnh toát, anh đưa tay lên sờ rồi lấy hạt châu xẻ từ tảng đá ra. Hạt châu vừa xuất hiện thì sát khí xung quanh đã bị đẩy lùi xa năm mét, bấy giờ Ngô Bình mới hít thở dễ dàng hơn.
“Hả? Nó có tác dụng ngăn sát khí ư?”, Ngô Bình mừng rỡ rồi vôi đeo hạt châu lên cổ rồi đi sâu vào trong.
Chương 285: Một mình vào mộ thất
Lúc này, xung quanh Ngô Bình xuât hiện các hàng người đá, đếm sơ cũng phải hơn một trăm. Anh còn phát hiện sát khí mãnh liệt bên trong phát ra từ đây.
Ngô Bình nhìn vào trong tượng đá thì thấy trong bụng mỗi bức tượng đá đều có một cái đầu người. Những cái đầu này không hề mục nát, đôi mắt vẫn mở to rồi toả ra vẻ hung tợn. Các gương mặt ấy được được vẽ các hoa văn màu đen trông rất kỳ lạ.
Sau nhìn thấy các cái đầu người ấy, Ngô Bình rợn tóc gáy rồi cất bước đi nhanh hơn xuyên qua các bức tượng đá. Dưới chân anh là nền bằng kim loại không theo quy luật nào cả, các cơ quan thì chằng chịt, anh phải nhảy qua nhảy lại thì mới né hết được.
Cuối cũng anh cũng đi qua đám tượng đá ấy, phía trước xuất hiện ba cánh cửa cao ba mét, rộng hai mét, các cánh cửa này đều được làm bằng kim loại màu tím nên rất kiên cố.
Anh quan sát thì thấy sau cánh cửa giữa có đường đi, còn hai cánh cửa hai bên thì có ẩn chưa sát khí. Sau một lúc do dự, anh đã giơ tay áp lên cánh cửa ở giữa, anh vận chuyển nội lực rồi ấn nhanh nhiều lân lên cánh cửa ấy.
Rắc, cơ quan trong cánh cửa được khởi động, Ngô Bình ra sức đẩy thì cửa đã mở.
Lúc này, anh khởi động nhãn lực mở một cơ quan ở cửa, mấy miếng kim loại rơi xuống, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.
Ngô Bình hét to lên, nhưng âm thanh ấy vang xa đi rồi biến mất.
Nghe thấy tiếng hét ấy, mọi người bên ngoài đều biến sắc mặt, Trương Tây Linh giậm chân nói: “Xong rồi”.
Dù cách xa mấy trăm mét, nhưng vì là người của Mặc Môn nên Triệu Phi Công vẫn nghe thấy tiếng cơ quan, gã khẽ thở dài: “Là cơ quan ngầm, e là lành ít dữ nhiều”.
Trương Tây Linh khởi động thần niệm để thăm dò tình hình bên trong, song chỉ phát được hơn chục mét đã bị sát khí bên trong trừ khử.
Giáo chủ Hắc Thiên nói: “Triệu Phi Công, cậu tinh thông cơ quan nên tiếp theo đành trông cậy vào cậu vậy”.
Triệu Phi Công gật đầu: “Nhưng mà tiền…”
Trương Tây Linh cau mày: “Chỉ cần cậu dẫn chúng tôi an toàn đi vào trong thì tiền nong không thành vấn đề”.
Triệu Phi Công cười nói: “Thôi chúng ta cứ thống nhất giá đi”.
Trương Tây Linh nhìn gã: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Triệu Phi Công cười lớn đáp: “Hai tỷ”.
Trương Tây Linh híp mắt lại: “Hai tỷ?”
Triệu Phi Công: “Mất hai tỷ để mở một mộ tiên, đáng lắm!”
Giáo chủ Hắc Thiên: “Được, tôi đồng ý hai tỷ”.
Triệu Phi Công nói ngay: “Các vị cứ chờ ngoài này, để tôi vào trong thăm dò”, nói rồi, gã cũng đi vào trong.
Sau khi đi qua cánh cửa, gã lấy một tấm ngọc bài ra, nó toả ra ánh sáng màu trắng, đẩy lùi sát khí bên trong.
Lúc này, Triệu Phi Công đã nhắm mắt lại, nếu Ngô Bình ở đây thì sẽ phát hiện gã đã tu luyện được thần thức, hơn nữa còn là hai thần thức mắt và thân thể.
Triệu Phi Công đang mò mẫm bên ngoài, còn Ngô Bình thì đã đi vào cánh cửa ở giữa.
Con đường sau cánh cửa không có cơ quan, anh đi hơn năm mươi mét rồi tiến vào một ngôi mộ rộng lớn. Ngôi mộ này rộng hơn một nghìn mét vuông, xung quanh là các cây cột, còn ở giữa là một cái quan tài đen sì.
Thấy thế, Ngô Bình lẩm bẩm: “Nếu Đinh Mặc ở đây chắc sẽ vui lắm”.
Đinh Mặc là đạo nhân dời núi nên thích nhất là những ngôi mộ tiên.
Ngô Bình đi quanh quan tài một vòng, nhưng mặt lại nhăn nhó. Anh phát hiện bên trong quan tài phong ấn một thi thể có sát khí ngất trời.
Trên người thi thể này có dán một lá bùa trấn thi rất kỳ diệu. Thi thể này cao hơn hai mét, đôi mắt đỏ ngàu, móng tay đen sì sắc như dao, hơn nữa ở ngực có một viên đan dược màu đen.
“Đây là một cương thi”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh, đây là mộ tiên cơ mà, sao lại có cương thi?
Anh nhìn tiếp xuống dưới thì thấy dưới quan tài còn một mộ thất nữa.
“Hả? Lẽ nào mộ này là giả? Mộ bên dưới mới là thật?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh quan sát kỹ thêm một lúc rồi chợt thở dài, vì lối vào mộ thất ở bên dưới lại nằm trong quan tài phía trên. Như vậy có nghĩa là muốn đi xuống dưới thì phải mở quan tài bên trên ra. Mà nếu mở thì sẽ phải đối mặt với cương thi đáng sợ đó.
“Đi tiếp hay dừng lại đây?”, anh tự hỏi.
Ngay sau đó, anh đã nghiến răng nói: “Sống chết có số, liều ăn nhiều!”
Dứt lời, anh giơ tay vỗ vào quan tài, đinh cố định bay lên, Ngô Bình lại tung thêm một chưởng nữa để cậy hết đinh ra, sau đó anh mở nắp quan tài, một mùi hôi thối bốc ra.
May mà viên châu ở cổ anh đã ngăn cách mùi khó chịu ấy, không thì anh sẽ bị trúng độc ngay mất.
Cương thi này trông rất kinh, lớp da sần sủi của nó dính một chất lỏng gì đó.
Ngô Bình nhịn cảm giác buồn nôn rồi dùng thắt lưng kéo cương thi lên, để nó ngồi dậy. Anh thực hiện quá trình này rất cẩn thận, vì sợ chạm vào bùa trấn thi trên trán nó.
Cương thi ngồi dậy, Ngô Bình dùng sức đạp vào vị trí lưng nó nằm, kẹt, một lối đi thông xuống mộ thất bên dưới đã lộ ra.
Anh rút thắt lưng lại rồi nhảy xuống dưới, cương thi đã nằm về chỗ cũ, che lối đi đó lại.
Ngô Bình đi xuống dưới khoảng mười mấy mét thì giẫm lên mặt trên của một chiếc quan tài, khác với chiếc bên trên thì chiếc này được làm bằng gỗ và điêu khắc hình thần tiên.
Ngô Bình đã đọc về thần tiên trong ngọc bội và phiến ngọc, sau khi nhận ra đây là tiên thì anh lập tức chăm chú nghiên cứu ngay.