Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Chia gia tài

Chẳng mấy chốc họ đã tới nhà họ Lãnh.

Nhà họ Lãnh ở Thành Tây, là một căn nhà lớn có năm cổng vào, diện tích ít nhất phải ba nghìn mét vuông.

Ngoài cửa nhà họ Lãnh có hai con sư tử đá trông rất hùng dũng, giống như những vương phủ thời cổ đại vậy.

Ngô Bình lái xe vào bên trong, Lãnh Kình Phong đã đứng đón, đằng sau lưng là Liễu Thị và Lãnh Như Bình.

Điều khiến Lãnh Như Yên ngạc nhiên là Lãnh Như Bình lại tươi cười đon đả nói: "Anh rể, chị, hai người về rồi".

Lãnh Như Yên cảm thấy rất không quen, cô nhìn Lãnh Như Bình bằng ánh mắt hồ nghi. Lãnh Như Bình vẫn cười đon đả, kéo tay Lãnh Như Yên nói: "Chị à, em có chuyện muốn nói với chị, đi theo em".

Lãnh Kình Phong thì mời Ngô Bình vào phòng khách. Trong phòng khách còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo. Ngô Bình bước vào, ông ta chỉ liếc nhìn một cái rồi không có biểu cảm gì khác.

Lãnh Kình Phong hắng giọng một cái, nói: "Nguyên Cát, đây là Ngô Bình".

Người đàn ông trung niên kia tên là Lãnh Nguyên Cát, em trai Lãnh Kình Phong. Sản nghiệp nhà họ Lãnh đa số do ông ta quản lý. Ông ta đặt tờ báo xuống, không đứng dậy mà chỉ nói: "Xin chào, mời ngồi".

Lãnh Kình Phong cảm thấy hơi bực dọc, nhưng vẫn tiết chế lại. Ông ta cười nói với Ngô Bình: "Tiểu Ngô, cháu đừng để bụng, đây là em trai ruột chú Lãnh Nguyên Cát".

Ngô Bình cũng chẳng để bụng, gật đầu với Lãnh Nguyên Cát rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Nhìn thấy Lãnh Như Yên, Lãnh Nguyên Cát đột nhiên nói: "Như Yên, cháu và bố cháu đều ở đây nên chú sẽ nói luôn".

Lãnh Kình Phong hơi ngạc nhiên: "Nguyên Cát, có chuyện gì vậy, không thể đợi đến lúc ăn cơm rồi nói sao?"

Lãnh Nguyên Cát đáp: "Anh à, em không ở lại ăn cơm đâu, lát nữa em phải đi dự tiệc rồi".

Lãnh Như Yên nhìn chú mình, trong lòng dấy lên một dự cảm ông lành. Cô đáp: "Chú Hai, chú nói đi".

Lãnh Nguyên Cát thở dài: "Mấy năm nay đều là chú chạy tới chạy lui để quán xuyến việc nhà. Bố cháu chỉ một lòng tu luyện, không quản cũng chẳng hỏi tới. Như Yên cháu có năng lực nhưng tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa thể làm nên việc lớn. Hai năm nay thị trường không tốt, ngành nhôm điện phân lỗ nặng, chúng ta cũng tổn thất nặng nề".

"Cho nên, chú định bán xưởng nhôm, dốc sức vào kinh doanh bất động sản. Mọi người cũng thấy rồi đấy, sáu tháng đầu năm nay đã lỗ hơn một tỷ tệ, còn công ty bất động sản thì kiếm được hơn hai tỷ".

Lãnh Như Yên cau mày đáp: "Chú Hai, cháu không đồng ý. Dự án nhôm điện phân là cái gốc của chúng ta, giờ đang lỗ nhưng sau này sẽ khả quan hơn. Bất động sản nhìn thì có vẻ như kiếm được tiền nhưng vốn đổ vào cần rất nhiều".

Lãnh Nguyên Cát đáp: "Chú biết hai bố con cháu chắc chắn sẽ không đồng ý nên chú còn một phương án khác".

Lãnh Kình Phong không phải kẻ ngốc, ông ấy hiểu ý của Lãnh Nguyên Cát nên đáp: "Nguyên Cát, chú muốn chia tài sản sao?"

Lãnh Nguyên Cát mặt không cảm xúc đáp: "Anh trai, anh thấy như vậy có được không? Dự án bất động sản em nhận còn hai bố con anh tiếp tục kinh doanh nhôm điện phân".

Lãnh Như Yên nghe xong lập tức phản đối: "Chú Hai, mấy năm nay chú đã đổ năm sáu chục tỷ vào dự án bất động sản. Hiện giờ xưởng không kiếm được tiền thì chú đá sang cho bố con cháu, tự mình nhận lấy phần béo bở. Chú nghe như vậy mà hợp lý sao?"

Lãnh Nguyên Cát cũng không nổi giận mà bình thản đáp: "Như Yên, nghe chú nói hết. Chú đã tìm chuyên gia đánh giá tài sản rồi. Giá trị của các nhà máy phát điện và công xưởng cộng lại vào khoảng bốn mươi lăm tỷ tệ, trừ đi hai mươi ba tỷ tiền nợ là còn hai mươi hai tỷ tệ tài sản ròng. Còn công ty bất động sản tài sản ròng là ba mươi tám tỷ tệ, cả hai sản nghiệp cộng lại là sáu mươi tỷ tệ. Bố cháu có bốn mươi phần trăm cổ phần thì có thể nhận hai mươi tư tỷ tệ, phần còn lại sẽ là của chú".

"Nếu bố con cháu muốn công xưởng thì cứ tiếp quản công xưởng, chú sẽ bù thêm cho bố con cháu hai tỷ tệ. Nếu bố con cháu không muốn tiếp quản công xưởng thì bán quách đi, được bao nhiêu tiền đều là của bố con cháu. Sau đó chú sẽ bù thêm một khoản cho đủ hai mươi tư tỷ tệ".

Lãnh Kình Phong vẻ mặt vô cùng khó coi. Ông ấy không ngờ em trai ruột của mình lại đòi chia tài sản như vậy. Thực ra sản nghiệp gia đình ban đầu cũng là do Lãnh Kình Phong lăn lộn xây dựng nên cái gốc, còn em trai ông sau này mới tiếp quản. Năm đó, ông chia cho em trai mình năm mươi phần trăm cổ phần mà nào có ngờ sẽ có ngày hôm nay!

Lãnh Nguyên Cát ngoài mặt thì nói sẽ cho bố con Lãnh Như Yên lựa chọn nhưng thực ra họ chẳng còn lựa chọn nào khác bởi người của công ty bất động sản đều là người của Lãnh Nguyên Cát. Nhưng nếu nhận công xưởng thì chắc chắn là phải gồng lỗ một thời gian, lại cũng chưa chắc đã gồng nổi.

Tất cả mọi người đều im lặng. Vài phút sau, Lãnh Như Yên đột nhiên nói: "Chú Hai, được, vậy cứ làm như chú nói đi. Nhà cháu nhận công xưởng, chú nhận công ty bất động sản, ngoài ra hãy bù cho nhà cháu thêm hai tỷ tệ".

Lãnh Nguyên Cát hơi bất ngờ, ông ta không ngờ Lãnh như Yên lại đồng ý nhanh như vậy. Ông ta gật đầu đáp: "Vậy được, ngày mai chú đưa người tới trả hết tiền cho nhà cháu, tránh sau này có người nói ra nói vào chú mưu lợi cá nhân".

Nói rồi, Lãnh Nguyên Cát đứng dậy, nghênh ngang đi khỏi đó.

Lãnh Kình Phong mặt xám xịt lại ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không nói năng gì, trong lòng vưà đau xót vừa tức giận.

Lãnh Như Yên an ủi bố: "Bố, không cần lo lắng đâu, con nhất định sẽ đưa công xưởng quay lại đúng quỹ đạo. Chú Hai sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay".

Lãnh Kình Phong thở dài: "Con không cần an ủi bố, bố hiểu rõ tình hình xưởng. Sáu tháng cuối năm nay có lẽ sẽ lỗ nặng tiếp. Ngân hàng đã không cho chúng ta vay tiếp nữa rồi, hay là, cứ bán xưởng đi..."

"Không được!", Lãnh Như Yên lập tức đáp: "Công xưởng là công sức bao năm phấn đấu của bố, không thể bán. Con sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề tiền bạc".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Như Yên, nếu em cần tiền thì anh có thể giúp".

Trước đó Lạc Mộng Trần đã chuyển cho anh ba mươi hai tỷ hiện giờ anh vẫn chưa cần dùng tới nên có thể cho Lãnh Như Yên mượn trước

Lãnh Như Yên sững người hỏi lại: "Anh có tiền sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Cỡ vài chục tỷ".

Lãnh Như Yên cắn môi, thận trọng hỏi: "Ngô Bình, anh có muốn làm cổ đông của công ty em không?"

Ngô Bình chớp chớp mắt đáp: "Cũng được".

Lãnh Như Yên nhìn anh rồi nói tiếp: "Anh cũng nghe rồi đó, xưởng hiện có giá trị ròng là hai mươi hai tỷ tệ, anh góp thêm hai mươi hai tỷ tệ thì sẽ nắm năm mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, em muốn mượn anh thêm một khoản tiền để duy trì hoạt động cho xưởng. Tiền này em sẽ không mượn không, em sẽ trả kèm lãi một phần trăm hàng năm được không?"

Ngô Bình gật đầu: "Được, ngoài hai mươi hai tỷ kia ra thì em cần thêm bao nhiêu?"

"Tốt nhất là ba mươi tỷ nữa", Lãnh Như Yên đáp.

Ngô Bình tính toán lại một chút, trong tay anh đang có khoảng sáu mươi hai tỷ, nếu lấy ra năm mươi hai tỷ thì vẫn còn mười tỷ nữa, cũng đủ dùng rồi. Nghĩ vậy nên anh gật đầu đồng ý.

Hai bố con Lãnh Như Yên nhìn nhau. Trong nháy mắt đã quyết định cho mượn hơn năm mươi tỷ tệ, đây không phải giàu nứt đố đổ vách thì là gì?

Lãnh Như Yên vô cùng mừng rỡ, cười nói: "Cho em hai năm! Hai năm sau, lãi từ công xưởng chắc chắn sẽ khiến anh kinh ngạc!"

Ngô Bình cũng mỉm cười: "Anh tin ở em!"

Sau khi dùng bữa với nhà họ Lãnh xong thì Ngô Bình xin phép đi về. Lãnh Như Yên tiễn anh ra đến tận cổng. Trước khi chia tay nhau, cô đột nhiên ôm chặt lấy anh, nói: "Cảm ơn anh!"

Ngô Bình khẽ hôn lên môi cô rồi đáp: "Dù em làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ ủng hộ em".

Sau khi rời nhà họ Lãnh, anh quay lại biệt thự Vân Đỉnh. Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Đường Minh Huy, giọng ông ấy vô cùng lo lắng: "Ngô Bình, Tử Di gặp chuyện rồi!"

Ngô Bình hoảng hốt: "Chú, Tử Di làm sao vậy? Chú từ từ nói".

Đường Minh Huy: "Hôm qua nó đi Thạch Thành bàn chuyện làm ăn, tối nay quay về thì có đi qua Giang Bắc gặp ngay đoạn đồi núi hiểm trở, đá chặn mất đường. Tử Di không muốn kẹt ở đó lâu nên bảo tài xế đi đường nhỏ".

"Lúc nó đi qua một thị trấn thì không hiểu vì nguyên do gì mà xảy ra xung đột với dân địa phương. Hiện giờ Tử Di đang bị nhốt ở bên đó, còn tài xế bị đánh đến bị thương nặng. Chú đã phái người tới đó rồi".

Bị người bản địa nhốt lại ư? Sao có thể xảy ra chuyện này? Ngô Bình cau chặt mày lại hỏi: "Chú à, chú có biết tên thị trấn đó không?"

"Nơi đó gọi là thị trấn Thanh Thạch, là nơi giao nhau giữa tỉnh K, Giang Bắc và Giang Tả. Chú cúp máy đây, có gì chú sẽ gọi lại", Đường Minh Huy đáp.

Sau khi Đường Minh Huy cúp điện thoại, Ngô Bình lập tức dừng xe bên đường, nhanh chóng tận dụng mạng lưới tình báo của Thiên Long để tìm hiểu rõ tình hình của thị trấn Thanh Thạch.

Nơi này quả thực không hề đơn giản. Chỉ là một thị trấn nhỏ mà lại tồn tại một gia tộc nổi danh về võ học, gọi là nhà họ Thạch. Người nhà này mặc dù đa số sinh sống ở bên ngoài nhưng số còn ở lại trấn cũng không ít. Người nhà này hống hách lộng hành, độc chiếm khu mỏ, lâm trường. Cũng bởi thế lực nhà họ Thạch quá mạnh nên chính quyền địa phương cũng không dám đụng tới.

Nhà họ Thạch là một trong ba gia tộc giàu nhất Giang Bắc. Sở dĩ luôn có người nhà này ở lại trấn Thanh Thạch là bởi nơi đây có một mỏ khoáng sản rất lớn, trữ lượng còn lại lên tới hơn năm mươi triệu tấn, giá trên thị trường vào khoảng gần hai chục tỷ. Năm xưa, nhà họ Thạch dùng có mấy triệu tệ để mua lại cả khu mỏ này, giờ sản lượng của nó đã lên tới hàng triệu tấn một năm, đem lại thu nhập hàng tỷ tệ.

Ngô Bình đã thử gọi vào điện thoại của Đường Tử Di nhưng đều không được. Anh không thể chần chừ thêm nên lập tức mở định vị, lái xe đến trấn Thanh Thạch. Lộ trình trên màn hình định vị đã hiện ra, vị trí của anh còn cách trấn Thanh Thạch khoảng 325 kilomet!
Chương 357: Cứu binh cuồng nộ

Lúc đó đã là mười giờ tối, Ngô Bình lái xe nhanh nhất có thể. Anh đi lên đường cao tốc, tăng tốc lên tới ba trăm kilomet. Chiếc xe của anh phóng đi như một tia chớp.

Đoạn đường trên cao tốc dài khoảng 270 kilomet, vậy mà Ngô Bình chưa tới một tiếng đã đi hết. Sau đó anh đi vào đường nhỏ, nửa tiếng nữa trôi qua là anh chỉ còn cách trấn Thanh Thạch mười mấy kilomet.

Có điều, tự nhiên trời đổ mưa xối cả nên đoạn đường phía trước bị sạt lở, không thể nào đi tiếp.

Nhưng Ngô Bình không có thời gian để đi đường vòng. Tay phải anh cầm móc kéo chiếc xe rồi dùng lực đột ngột, chiếc xe nặng hai tấn cứ thế bị anh nhấc lên. Đá và cát đằng sau bay mù mịt, còn anh thì đi băng băng qua khu vực sạt lở. Sau khi đến khu đất bằng, anh mới đặt chiếc xe xuống, tiếp tục lái xe như bay.

Nếu cảnh tượng này có người nhìn thấy chắc sẽ sợ vỡ mật! Cũng may ở xung quanh đây đường bị phong toả nên không có xe nào khác đi qua.

Đoạn đường phía sau cũng chẳng có xe nên anh có thể phóng với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đến trấn Thanh Thạch.

Trấn Thanh Thạch là một thị trấn lớn, có khoảng hơn mười nghìn dân. Trên đường các cửa hàng mọc lên san sát. Giờ đã sắp mười hai giờ đêm mà trên đường phố vẫn còn sáng đèn.

Ngô Bình lái xe rồi đỗ lại ở một quán ăn đêm. Anh xuống xe, đưa cho ông chủ quán một điếu thuốc rồi cười nói: “Ông chủ, cho tôi vài món lên đây”.

Ông chủ quán nhận lấy điếu thuốc, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Ngô Bình chọn đại vài món, sau đó hỏi tiếp: “Ông chủ, nghe họ hàng tôi nói dạo này trong trấn mới bắt được một đại mỹ nhân, ông có nghe nói không?”

Khẩu âm của Ngô Bình nghe cũng na ná người ở đây nên ông chủ kia không nghi ngờ anh, cười đáp: “Cậu cũng biết sao? Không sai, lúc hơn tám giờ tối, ông trẻ đang đua xe trên đường nên yêu cầu chặn đường lại. Nhưng tự nhiên lại có một chiếc xe không biết điều đụng trúng ông trẻ. Ông trẻ liền cho người đập xe, một cô gái từ trên xe đi xuống, ôi xinh đẹp cứ như tiên vậy! Ông trẻ vừa nhìn thấy đã động lòng rồi nên bắt cô gái đó về. Còn tài xế thì bị đánh cho tàn phế, giờ đang ở bệnh viện”.

Ngô Bình đáp: “Ông trẻ số hên thật đấy. Tôi cũng muốn tới xem mỹ nhân, giờ họ đang ở đâu vậy?”

Ông chủ ngẩn người: “Cậu quen ông trẻ sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là bạn ông trẻ, mang xe tới cho ông trẻ”, nói rồi anh chỉ chiếc xe bên ngoài.

Ông chủ kia liếc mắt nhìn rồi cười đáp: “Ông trẻ hiện giờ có lẽ đang ở quán rượu Hoàng Tân. Ông trẻ hay mời bạn bè đến đó ăn cơm. Cậu thử đến đó xem xem, nếu may mắn có thể gặp được”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Tôi nhớ quán rượu Hoàng Tân ở phía trước đúng không?”

Ông chủ: “Đi thẳng tới ngã tư phía trước rồi rẽ phải là đến”.

Ngô Bình lập tức đứng dậy, đặt hai trăm tệ xuống rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ông chủ, ông làm cho tôi mấy món đi nhé, lát tôi quay lại”.

Anh lên xe đi thêm hơn một cây số nữa là nhìn thấy một quán rượu trước cửa đỗ đầy xe, đèn điện sáng choang.

Ngô Bình dừng xe lại, đằng trước cửa có mấy thanh niên đang hút thuốc lá phì phèo và cười nói ồn ào. Thấy Ngô Bình đi tới, một tên nói: “Người anh em, hôm nay ông trẻ bao cả quán, đi quán khác đi”.

Ngô Bình tươi cười, đưa ra một điếu thuốc, nói: “Người anh em, nói giúp tôi một câu, tôi tới tìm ông trẻ có chút việc”.

Tên kia thấy thuốc lá Ngô Bình đưa là loại một trăm tệ một hộp thì nhận lấy rồi hỏi: “Tìm ông trẻ có việc sao?”

Ngô Bình: “Thứ ông trẻ cần, tôi đã tìm được rồi đây”.

Gã thanh niên gật đầu đáp: “Được, để tôi lên hỏi”.

Sau đó gã đi lên lầu, mấy phút sau đã quay lại nói: “Ông trẻ cho phép anh lên lầu”.

Ngô Bình đi theo gã thanh niên lên tầng ba của quán rượu. Đó là một gian phòng rất lớn, trong phòng có hơn chục người, đa số đều còn trẻ, còn có vài người độ tuổi chỉ cỡ thiếu niên và hai người trung niên.

Đám người này đang chè chén vô cùng ồn ào. Trong đó có một thanh niên trông còn rất trẻ, để tóc dài, gầy gầy, miệng ngậm điếu thuốc vừa nhìn là biết hạng công tử bột quần là áo lượt. Thanh niên đó nói với đám người xung quanh: “Ăn uống nhanh lên, lát nữa ông đây còn phải đi tận hưởng “chiến lợi phẩm” mới bắt được hôm nay. Mẹ nó, quá đẹp, huyện của chúng ta làm gì có ai đẹp như cô ấy”.

“Ha ha, ông trẻ, lần này số hên quá. Lát nữa phải mềm mỏng dịu dàng một chút, đừng làm tổn thương mỹ nhân đấy”, một gã đàn ông trung niên nói bằng giọng thô bỉ.

Gã thanh niên được gọi là “ông trẻ” lúc này đã chú ý đến Ngô Bình. Cậu ta nghi hoặc soi xét anh một lượt rồi hỏi: “Là anh tới tìm tôi sao?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Là ông trẻ đó sao?”

Gã thanh niên đứng dậy đáp: “Hình như tôi không quen anh”.

Ngô Bình: “Trước đây thì không, nhưng giờ sẽ lập tức quen ngay thôi”.

Ông trẻ cau mày đáp: “Mẹ kiếp, không quen biết gì mà đòi đến gặp tao? Đao Tử, cho nó một trận!”

Một thanh niên đứng lên từ bên cạnh ông trẻ. Gã thanh niên này cao chừng một mét tám mươi lăm, trông vô cùng hung hãn. Hắn chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ, trên người xăm trổ chằng chịt. Hắn ta đứng dậy rồi lao về phía Ngô Bình, vươn tay định nhắm vào đầu anh.

Nắm đấm của hắn vừa đến gần, Ngô Bình nhẹ nhàng né sang một bên khiến hắn theo quán tính phi ra ngoài, lao vào cửa sổ thuỷ tinh rồi rơi thẳng từ tầng ba xuống tầng một. Một tiếng động lớn vang lên, hắn ngã lên nóc một chiếc xe ô tô.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đứng dậy hết.

Ông trẻ mặt biến sắc: “Thằng ranh, mày dám tới kiếm chuyện sao? Biết tao là ai không?”

Ngô Bình mặt không cảm xúc đáp: “Cậu là kẻ sắp chết đến nơi rồi”.

Ông trẻ nổi trận lôi đình, gầm lên: “Lên cho tao, đánh chết nó!”

Một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi lấy ra một khẩu súng. Nhưng ông ta vừa rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng thì một làn gió luồn qua tay, ông ta thét lên một tiếng đau đớn rồi khẩu súng rơi xuống đất còn ông ta thì nhảy lùi lại đằng sau.

Ngô Bình một chân giẫm nát khẩu súng, sau đó đi tới trước mặt ông trẻ. Anh túm lấy gáy cậu ta nhấc bổng lên. Ông trẻ kêu lên thảm thiết, vùng cổ vô cùng đau đớn.

Ngô Bình mặt không cảm xúc, hỏi: “Cậu nhốt cô gái đó ở đâu? Nói ngay!”

Ông trẻ vừa đau vừa nóng máu, chửi: “M* nhà mày, mày chết chắc rồi, tao là người nhà họ Thạch…”

“Rắc!”

Ngô Bình dùng tay còn lại đập nát cổ tay trái của ông trẻ khiến cậu ta đau đớn đến phát run lên, nước mắt nước mũi thì chảy ròng ròng. Những người còn lại sợ hãi đứng im không dám nhúc nhích. Ngô Bình dùng sát khí để doạ họ khiếp sợ.

“Tôi hỏi lại một lần, cô ấy đang ở đâu?”, giọng anh vô cùng lạnh lẽo.

Ông trẻ kêu la thảm thiết: “Ở pháo đài nhà họ Thạch”.

“Pháo đài nhà họ Thạch? Đó là chỗ quái quỷ nào?”, anh cau mày hỏi.

“Là một pháo đài mà tổ tiên nhà họ Thạch chúng tôi xây nên, đã có lịch sử hơn năm trăm năm rồi. Giờ người nhà họ Thạch vẫn còn sử dụng nó”, ông trẻ vội vã đáp.

Ngô Bình: “Tốt lắm, đi trước dẫn đường đi. Đừng có giở trò, không thì một chưởng của tôi cũng đủ cho cậu về chầu tổ tiên”.

Ông trẻ vội vã đáp: “Được được, tôi đưa anh đi”.

Ngô Bình đặt cậu ta xuống, ông trẻ kia thở không ra hơi, nói: “Cô ấy không sao cả, anh đừng hại tôi, tôi đưa anh đến đó”.

“Nếu cô ấy thực sự không sao thì cậu sẽ không phải chết”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Ông trẻ bực bội đi trước dẫn đường. Hai người họ đi xuống dưới, đám người ban nãy đi sau một đoạn.

Người đàn ông trung niên đi sau cùng cười âm hiểm: “Phen này thằng cha đó chết chắc rồi!”

Một thanh niên bên cạnh hỏi: “Chú, sao lại chết được?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Pháo đài nhà họ Thạch có ông tổ nhà họ Thạch trấn giữ. Chú nghe nói, ông tổ nhà họ Thạch từ lâu đã là cao thủ Tiên Thiên. Nếu không thì nhà họ Thạch lấy đâu ra sức mạnh như thế này?”

Thanh niên kia sáng mắt lên: “Nói như vậy thì tên kia chết chắc rồi!”

Người đàn ông trung niên: “Ông tổ thương nhất ông trẻ này. Tên đó đánh ông trẻ bị thương thì chết là cái chắc!”
Chương 358: Lão tổ nhà họ Thạch

Ông trẻ đi trước dẫn đường, hai người đi xuyên qua một con hẻm nhỏ thì thấy một rừng trúc, đường đi còn được lát gạch đỏ. Băng qua rừng trúc, họ đã thấy có một toà tháp cao mười mấy mét, bên trên có chòi gác hình mũi tên, vừa nhìn đã biết là di tích cổ lâu đời.

Cửa toà tháp đang mở, đường đi cũng được lát gạch đỏ vuông vức vào tít bên trong. Ông trẻ đứng trước cửa rồi ngoái lại nhìn Ngô Bình: “Người ở trong này”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Không ngờ nhà họ Thạch các người còn có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hay đấy.

Ông trẻ thoáng ngạc nhiên, sau đó chợt chạy vào trong rồi vừa chạy vừa gào lên: “Cụ ơi, có người đánh con!”

Một ông lão đi từ trong toà tháp ra, ông lão có dáng người thấp gầy, mặc một bộ đồ rất cổ xưa đã nhăn nhúm và cũ kỹ. Ông lão trông khoảng 70 tuổi, nhưng Ngô Bình biết tuổi thật của ông lão chắc phải hơn trăm rồi, tuy trông ông lão rất yếu, nhưng thực lực thì cực kỳ đáng sợ.

Ông lão nhìn vết thương của ông trẻ rồi sầm mặt hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Ông trẻ ngân ngấn nước mắt rồi quỳ xuống nói: “Cụ ơi, con đang dùng bữa ở Hoàng Tân Lâu thì tên này chạy tới đánh, nó bảo muốn khiêu chiến cụ! Hu hu, cụ, nó vênh váo lắm ạ!”

Ông lão bật cười với vẻ đầy sát ý, sau đó nhìn sang Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Cậu muốn khiêu chiến tôi ư?”

Ngô Bình vẫn tỉnh bơ, anh biết ông lão này thuộc kiểu bênh con cháu bất chấp lý lẽ, với kiểu người này thì không thể nói lý, cứ dùng nắm đấm thôi: “Đúng, tôi đến để giết ông đây!”

Ông lão hừ nói: “Ngông cuồng! Nhiều năm trước, lão phu đã vang danh thiên hạ, gây chấn động Giang Bắc. Cậu còn trẻ mà dám khiêu chiến tôi, lấy đâu ra dũng khí vậy hả?”

Mắt ông trẻ loé lên tia đắc ý và cay nghiệt, cậu ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười nói: “Thằng kia, mày không biết cụ tao siêu thế nào đâu, người là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đó! Yên tâm, mày chết rồi thì vẫn có tao chăm sóc cho người phụ nữ của mày, ha ha…”

Ngô Bình lạnh lùng nhìn cậu ta, ông trẻ bị lườm thì rụt cổ lại, không dám cười cợt nữa.

“Hại chết cụ mình mà vẫn vui vậy à?”, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhưng không phải lo đâu, xử lão già này xong thì tôi sẽ xử anh, để hai cụ cháu các người đoàn tụ dưới suối vàng”.

“Oắt con, ngông cuồng quá rồi đấy!”, ông lão hét lên, quần áo không gió mà bay, mái tóc cũng rối bời, một luồng khí thế bức người ập tới.

Ngô Bình thi triển Như Lai Thần Canh che phủ cơ thể như chiến thần giáng thế, đồng thời tấn công ông lão bằng quyền ý.

Ông lão chấn động rồi hô lên: “Đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên! Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình đáp: “Ngô Bình - đệ tử của Đông Phật tiên sinh, xin thỉnh giáo!”

Ông lão tỏ vẻ xoắn xuýt, ánh mắt nhìn Ngô Bình có vẻ vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ nhưng cũng vừa đố kỵ, ông lão thở dài rồi nói: “Thật bất ngờ! Cậu còn trẻ như vậy mà đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, đã thế còn ngưng tụ được quyền ý. Không hổ là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, tôi bái phục!”

Ông lão ngập ngừng một lát rồi chắp tay nói: “Thạch Côn của Giang Bắc, mời!”

Dù biết Ngô Bình là đại tông sư, nhưng ông lão vẫn không chùn bước, vì ông ta biết làm vậy cũng vô dụng, cho nên thà liều một phen.

Uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, Ngô Bình lao lên trước, một bóng người màu vàng nhanh chóng áp sát Thạch Côn, ông lão hét lên rồi tung một chưởng ra.

Ông trẻ cảm thấy gió mạnh thổi tới, cậu ta không còn nhìn rõ ai nữa, mà chỉ nghe thấy những tiếng động lớn.

Thạch Côn vẫn đứng yên tại chỗ, gương măt già nua trở nên có sức sống, mắt ông ta loé sáng rồi nhìn Ngô Bình hỏi: “Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền ư?”

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Đúng, ông còn ba phút nữa để sống”.

Thạch Côn thở dài nói: “Đúng là đại tông sư có khác, thực lực mạnh quá, thua dưới tay cậu thì tôi cũng tâm phục khẩu phục”.

Ông trẻ vô cùng hoảng loạn, cậu ta quỳ trước mặt Thạch Côn rồi khóc lóc: “Cụ, người phải sống, người đang lừa nó phải không?”

Thạch Côn nhìn chắt trai của mình với vẻ hiền từ rồi nói: “Tiểu Thất, ta quý con nhất trong chín đứa chắt, vì con rất giống ta hồi nhỏ. Nhưng tiếc là sau này cụ không thể bảo vệ con được nữa rồi”.

Dứt lời, ông lão ho sặc sụa rồi hộc ra máu đen sì.

Ông trẻ khóc lớn: “Cụ ơi, con sai rồi, con không nên dẫn nó đến đây, hu hu…”

Không phải ông trẻ buồn vì cái chết của Thạch Côn, mà cậu ta sợ nếu ông lão chết rồi thì cậu ta cũng toi đời, vì thế cậu ta sợ hãi mà khóc ầm lên.

Thạch Côn lại ho thêm một lát rồi nhìn Ngô Bình: “Đại tông sư, trước khi chết, tôi xin có một thỉnh cầu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã cho cậu ta cơ hội, giờ ông có xin cho cậu ta cũng vô dụng”.

Thạch Côn gật đầu: “Đại tông sư, mấy năm qua nhà họ Thạch đã làm nhiều chuyện xấu. Trước có tôi thì không ai dám làm gì, nhưng nếu tôi chết rồi thì nhà họ Thạch sẽ như miếng thịt béo, kiểu gì cũng bị đàn sói ác cắn xé”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ác giả ác báo!”

Thạch Côn nhìn anh: “Đại tông sư, già trẻ lớn bé ở nhà họ Thạch có tới hơn trăm người, hầu hết họ đều là người lương thiện, tôi mong cậu có thể bảo vệ họ. Để đền đáp, nhà họ Thạch đồng ý giao hết tài sản cho đại tông sư”.

Ngô Bình động lòng: “Cho tôi?”

Thạch Côn: “Đúng! Nhà họ Thạch có không dưới 300 tỷ trải rộng khắp Giang Bắc. Tôi sẽ bảo họ bán cho cậu với giá rẻ nhất, xin đại tông sư cho họ được tiếp tục sống”.

Ngô Bình do dự vì điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng anh biết cao thủ ở Giang Bắc không chỉ có một mình Thạch Côn, một khi anh tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thạch thì chắc chắn sẽ bị gây hấn và chịu nhiều áp lực.

Thạch Côn ho ngày càng nhiều hơn, sau đó lảo đảo gục xuống nói: “Đại tông sư, tôi không còn nhiều thời gian nữa, xin cậu hãy suy nghĩ nhanh lên”.

Ngô Bình chợt vỗ vào lưng Thạch Côn, ông ta ngừng ho, còn anh nói: “Ai bảo ông sắp chết hả?”

Thạch Côn ngẩn ra: “Rõ ràng không thể hoá giải Ngưng Huyết Chỉ mà?”

Ngô Bình cười lạnh: “Người khác thì không, nhưng tôi thì có! Tôi không giết ông là vì tôi không đủ sức tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thạch. Hay thế này đi, tôi tha mạng cho ông, nhưng hàng năm nhà họ Thạch ông phải nộp cho tôi một nửa lợi nhuận”.

Thạch Côn ngây ra, ông ta cứ nghĩ mình chết chắc rồi, ai ngờ Ngô Bình lại cứu mình, giờ ông ta không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Cảm ơn đại tông sư khai ân, tôi đồng ý với điều kiện của cậu”, Thạch Côn khom người xuống.

Chát!

Ngô Bình tát ông trẻ ngã xuống đất rồi cười lạnh nói: “Cậu vừa nói gì? Chờ tôi chết thì sẽ chăm chóc cho bạn gái của tôi ư?”

Ông trẻ sợ hết mức run cầm cập: “Đại tông sư, tôi sai rồi, tôi đáng chết!”, nói rồi, cậu ta liên tục vả vào mặt mình như thể cái mặt này không phải của cậu ta, chẳng mấy chốc khoé miệng đã rớm máu.

Ngô Bình hừ nói: “Vì có tiền rồi nên tôi không đánh chết cậu nữa! Nói mau, người đâu?”

Ông trẻ vội vàng lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó, ngay sau đó, một chiếc xe đã đi tới, tài xế bị thương và Đường Tử Di đang nhăn nhó bước xuống xe.

Đường Tử Di rất mạnh mẽ, cô ấy luôn trấn tĩnh, vì biết chắc chắn Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng lúc xuống xe nhìn thấy Ngô Bình, mắt cô ấy vẫn đỏ hoe, cô ấy chay nhanh rồi ngả vào lòng anh.

Ngô Bình an ủi: “Tử Di, không sao rồi, giờ em tha hồ xử lý cậu ta”.

Đường Tử Di ngoái lại nhìn rồi đi tới cạnh ông trẻ, sau đó nhấc đôi giày cao gót lên đá ông trẻ kêu oai oái.
Chương 359: Cướp đầu bếp

Thấy chắt mình bị hành hạ như vậy, Thạch Côn rất đau lòng, nhưng ông ta không dám tiến lên ngăn cả, chỉ biết quay mặt đi.

Đường Tử Di đánh đã tay xong thì mới nguôi giận, sau đó lại bổ nhào vào lòng Ngô Bình.

Ngô Bình ai ủi cô ấy thêm một lúc thì cô ấy mới chịu buông tay rồi hậm hực nói: “Tên này đúng là đáng đánh, để đua xe mà dám cho người chặn đường. Em tranh cãi mấy câu thì cậu ta cho người đánh tài xế của em rồi còn nhốt em lại nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Đúng là đáng đánh thật, lát anh lại dạy cho cậu ta một bài học nữa”.

Ông trẻ nghe tra tấn vẫn chưa kết thúc mà sợ hết hồn, cậu ta đang vô cùng hối hận, tại sao mình lại dây vào cô gái này chứ! Đúng là ngu quá mà!

Ngô Bình nhìn ông trẻ rồi hỏi: “Cậu tên là gì?”

Ông trẻ vội đáp: “Tôi là Thạch Tông Bảo”.

Ngô Bình: “Cậu đã đánh tài xế của chúng tôi bị thương, đó là tội cố ý gây thương tích, ngày mai cậu hãy đi tự thú, sẽ bị phạt tù một năm đấy. Nếu cậu không làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ đánh cậu gãy hai chân anh rồi tống vào tù, rõ chưa?”

Thạch Côn định nói gì đó nhưng lại thôi, ông ta biết rõ đưa chắt này của mình quá hống hách, không cho nó một bài học thì sẽ không biết đường hối cả, thôi đành nén đau thường để Ngô Bình răn đe nó vậy.

Thạch Tông Bảo bật khóc: “Đại tông sư, tôi sai rồi, anh bắt tôi làm gì cũng được, nhưng đừng cho tôi ngồi tù được không?”

Ngô Bình lườm cậu ta: “Được thôi, cậu xin cô ấy đi”, nói rồi, Ngô Bình chỉ vào Đường Tử Di.

Thạch Tông Bảo bò tới trước mặt Đường Tử Di rồi ngẩng lên nịnh nọt: “Cô Đường, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cô đánh tôi tiếp đi! Xin cô đừng bắt tôi đi tù”.

Đường Tử Di lạnh mặt quát: “Biến, không tôi cho cậu ngồi tù hai năm dấy”.

Thạch Tông Bảo ngậm miệng ngay, sau đó liếc ánh nhìn đáng thương về phía Thạch Côn, nhưng ông ta vờ như không thấy rồi quay đi.

Thạch Tông Bảo biết hết chỗ bám víu, kiểu này phải ngồi tù thật rồi. Nghĩ tới cuộc sống khổ cực trong tù mà cậu ta muốn bật khóc, cậu ta mới có 17 tuổi thôi mà, chỉ là một đứa trẻ to xác.

Thạch Côn ho kha một tiếng, cảm thấy tình trạng ngưng huyết đang dần biến mất, ông ta chắp tay với Ngô Bình: “Đại tông sư, mời ngồi”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi vào trong nhà, anh kiểm tra vết thương cho tài xế trước, thấy tay của tài xế bị gãy và có nhiều vết thương khá nặng khác, anh xử lý qua rồi bảo Thạch Tông Bảo sai người đưa tài xế đến bệnh viện.

Thạch Côn: “Đại tông sư, lợi nhuận hàng năm của nhà họ Thạch là hơn chụ tỷ, sau này tôi sẽ bảo người mang sổ sách tới cho cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần phiền vậy đâu, nhà ông có bao nhiêu mỏ than?”

Thạch Côn nhẩm tính rồi đáp: “Tôi cũng không rõ, chờ tôi đi gọi điện”.

Ông ta ra ngoài gọi điện, một lát sau có một người đàn ông trung niên chạy nhanh vào hỏi: “Ông ơi, ông gọi cháu ạ?”

Đó là cháu của Thạch Tôn, tên là năm nay 40 tuổi, ông ta nắm khá rõ về sản nghiệp của nhà họ Thạch.

Thạch Côn nói: “Đây là đại tông sư Ngô, cậu ấy hỏi gì thì cháu đáp nấy”.

“Vâng”, người đàn ông đáp.

Ngô Bình: “Nhà họ Thạch có mấy mỏ than? Sản lượng và trữ lượng khoảng bao nhiêu?”

Người đàn ông đáp: “Bảy mỏ than, sản lượng hàng năm là hơn 4000 tấn, trữ lượng thì khoảng vài trăm tấn”.

Ngô Bình nhẩn tính, thấy với trữ lượng đó thì giá trị hẳn sẽ rất cao, vậy thì lợi nhuận sau này chắc phải gần tỷ.

Anh hỏi tiếp: “Giá cả sao?”

Người đàn ông: “Giá ở mỗi mỏ đều khác nhau, nhưng bình quân là hai trăm ba một tấn”.

Ngô Bình gật gù rồi nói với Thạch Côn: “Bỏ cái một nửa lợi nhuận của nhà họ Thạch đi, tôi chỉ cần hai chục tấn than liên tục trong bảy năm thôi. Hết bảy năm, mỏ than lại là của nhà ông”.

Anh đã hỏi Lãnh Như Yên, giá than trên thị trường là bốn trăm rưởi một tấn, vậy là bảy năm sẽ tương đương với ba tỷ rồi. Sản lượng này đủ để giải quyết vấn đề dùng than để tạo ra điện rồi.

Thạch Côn mừng rỡ nói: “Được! Đại tông sư có thể cho người tới lấy bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình thầm khen ông ta biết điều: “Được, đến lúc đó bàn sau”, dứt lời, anh đứng dậy chuẩn bị về Vân Kinh.

Thạch Côn tiễn anh ra tận bên ngoài.

Ngô Bình lái xe tới Hoàng Tân Lâu rồi đổi sang xe của mình. Xe của Đường Tử Di đã bị Thạch Tông Bảo đập vỡ nên tạm để lại đây để nhà họ Thạch đổi sang xe mới.

Đổi xe xong, Ngô Bình ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt thì hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em có đói không?”

Đường Tử Di gật đầu: “Từ trưa đến giờ, em đã ăn gì đâu”.

Anh gọi chủ nhà hàng: “Cho mấy món lên nhé”.

Ông chủ từng chứng kiến sự hung hãn của Ngô Bình nên đáp lời rồi đi dặn dò đầu bếp ngay.

Có ai đó ở phía xa đã nhìn thấy cảnh này rồi báo cho nhà họ Thạch. Ngay sau đó, chủ Hoàng Tân Lâu đã nhận được một cuộc điện thoại, yêu cầu làm cho bàn Ngô Bình những món ngon nhất.

Ông chủ sống nhờ vào nhà họ Thạch nên không dám chậm trễ, lập tức xuống bếp nấu luôn. Một lát sau, mười món ngon đã bày trên bàn, ông chủ béo nịnh nọt nói: “Thưa anh, ông chủ nhà họ Thạch bảo chúng tôi chuẩn bị những món này, mời anh dùng thử”.

Đường Tử Di đang đói, thấy nhiều đồ ăn ngon thì cầm đũa lên thưởng thức ngay, Ngô Bình cũng thế.

Ông chủ đứng sang một bên, trực tiếp hỗ trợ bàn của Ngô Bình.

Ngô Bình ăn một lúc, thấy đồ ăn ngon thì hỏi: “Ông là đầu bếp à?”

Ông chủ gật đầu: “Vâng, tôi là đầu bếp, kiêm chủ nhà hàng luôn”.

Ngô Bình cười nói: “Tay nghề tốt đấy!”

Ông chủ cười tươi nói: “Không giấu gì anh, tổ tiên nhà tôi làm ngự trù trong cung, ông cụ nhà họ Thạch rất thích món ăn của nhà tôi nên đã bỏ tiền để tôi mở nhà hàng này”.

Ngô Bình hỏi: “Nghe giọng ông hình như là người Vân Kinh à?”

Ông chủ gật đầu: “Tôi là người Vân Kinh, vì bận làm ăn ở đây nên cũng ít khi về quê”.

Ngô Bình nói: “Tay nghề của ông khá lắm, theo tôi về Vân Kinh đi, dẫn theo người của ông nữa, về mở một nhà hàng ở gần vịnh Bạch Long, vẫn để tên là Hoàng Tân Lầu”.

Ông chủ ngẩn ra nói: “Nhưng ông cụ Thạch…”

Ngô Bình: “Ông cứ nói với ông ta đi, ông ta sẽ đồng ý thôi”.

Ông chủ cũng muốn về quê, dù sao nơi này cũng không bì được với Vân Kinh nên quyết định sẽ đi hỏi Thạch Côn. Thạch Côn đương nhiên đồng ý ngay, bao tiền ông ta còn bỏ ra được thì một đầu bếp có là gì?

Ông chủ mừng rỡ quay lại nói: “Ông cụ Thạch đồng ý rồi”.

Ông chủ rất vui, chuyến này về Vân Kinh chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt hơn ở đây. Bố mẹ ông chủ cũng ở đó nên gia đình họ sẽ không phải chia cắt nữa.

Điều quan trọng hơn là ông chủ rất sợ người nhà họ Thạch nên không có cảm giác an toàn khi sống ở đây. Nhưng Ngô Bình này thì khác, anh rất lịch sự, trông không giống người xấu, làm ăn với người như thế này thiết thực hơn.
Chương 360: Nhiệm vụ đầu tiên

Ngô Bình gật đầu: “Ông tên là gì?”

Ông chủ: “Tôi là Lý Hạo Xuyên”.

Ngô Bình: “Ừm, ông chuẩn bị đi, cần mang gì về Vân Kinh thì mang. Đây là danh thiếp của tôi, đến đó rồi thì gọi cho tôi nhé. Ông yên tâm, đãi ngộ của tôi không thấp hơn nhà họ Thạch đâu, huống hồ ông còn được đoàn tụ với người thân, đúng không?”

Lý Hạo Xuyên nhận lấy tấm danh thiếp rồi nói: “Vâng, ngày mai tôi sẽ dọn đồ luôn, trong ba ngày sẽ về tới Vân Kinh”.

Đường Tử Di không nhịn được nói: “Đầu bếp của nhà em cũng nấu ăn ngon mà, sao anh còn thuê người khác làm gì?”

Ngô Bình nói: “Anh hay phải đi tiếp khách ở Vân Kinh, trước đi ăn phải đổi chỗ liên tục, anh thấy phiền lắm. Cho nên anh muốn mở một khách sạn gần vịnh Bạch Long, vừa được ăn vừa không mất tiền, thế chẳng tốt à?”

Đường Tử Di cười nói: “Mở khách sạn không dễ thế đâu”.

Ngô Bình nói: “Đã làm thì anh sẽ xây khách sạn năm sao với diện tích lớn và bãi đỗ xe, gần vịnh Bạch Long có vị trí nào phù hợp không?”

Đường Tử Di ngẫm nghĩ: “Bờ Hà Nam có một công trình sắp xây xong, diện tích khá rộng, vốn chủ mảnh đó định mở khách sạn lớn nhất Vân Kinh đấy, nhưng cờ bạc nợ nần hụt vốn nên đang để không rồi”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Vậy thì quá thích hợp rồi, bao nhiêu tiền thì mua được?”

Đường Tử Di: “Khoảng một tỷ, nhưng nếu anh mua chỉ để mở nhà hàng thì đảm bảo lỗ”.

Ngô Bình: “Chủ cũ chẳng định xây khách sạn còn gì? Thì cứ xây đi, Hoàng Tân Lâu coi như kết hợp thôi”.

Trong lúc hai người dùng bữa, Đường Minh Huy đã gọi tới, ông ấy biết Đường Tử Di an toàn nhưng vẫn muốn đến. Khi ông ấy đến Hoàng Tân Lâu thì thấy con gái đang ăn uống ngon lành, vậy nên cũng bớt lo.

Đường Minh Huy hỏi: “Tử Di, con không bị thương chứ?”

Đường Tử Di: “Con không sao, bố có đói không? Ăn chút gì nhé?”

Đường Minh Huy ngồi xuống rồi nhìn bàn thức ăn: “Đồ ăn ngon đấy, bố cũng ăn”.

Đường Tử Di hỏi Ngô Bình tiếp: “Ban nãy nhà họ Thạch bảo sẽ tặng anh mỏ than à?”

Ngô Bình cười nói: “Lẽ ra họ phải chi cho anh một nửa lợi nhuận hàng năm cơ, nhưng vừa hay anh đầu tư ít tiền ở chỗ của Lãnh Như Yên, bên ấy đang cần than để phát điện”.

Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, nhưng anh không hiểu về công ty lắm nên em sẽ cho người giúp anh. À, hình như thế lực của nhà họ Thạch rất mạnh, sao họ chịu cúi đầu thế?”

Ngô Bình thờ ớ đáp: “Nhà họ có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, là lão già Thạch Côn đấy. Anh định đánh chết lão ta rồi, nhưng đầu lão nhảy số rất nhanh, quả quyết tặng miếng bánh ngon cho anh nên anh mới tha mạng cho lão”.

Đường Minh Huy ngạc nhiên: “Tiểu Ngô, giờ cháu là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Sau này có người giang hồ nào gây khó khăn cho chú thì cứ báo tên cháu ra, đảm bảo hữu dụng”.

Đường Minh Huy mừng rỡ nói: “Được, chú biết ngay mình không nhìn nhầm người mà”.

Sau đó, ông ấy hỏi Đường Tử Di: “Hai đưa định khi nào kết hôn?”

Đường Tử Di lườm bố mình: “Bố ơi, bọn con còn trẻ mà, sao phải vội”.

Đường Minh Huy cười nói: “Cưới sớm thì tốt chứ sao, khi bố lấy mẹ con, bà ấy mới 19 tuổi thôi”.

Đường Tử Di vội ngắt lời ông ấy: “Thôi bố ăn đi, đồ ăn ngon lắm”.

Đường Minh Huy: “…”

Ba người ngồi ăn thêm một lát rồi về nhà, Đường Minh Huy đi một xe, Đường Tử Di và Ngô Bình đi một xe.

Đường Tử Di ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy ngồi lọt thỏm trong ghế rồi liệt kê thành quả của chuyến đi này: “Lần này đi Thạch Thành, em và Từ Bá Nhân, Chu Truyền Võ đã gặp nhau rồi, biết đây là một dự án lớn nên họ ủng hổ lắm”.

Cô ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Từ Bá Nhân lên chức là cái chắc rồi, còn anh em của ông ấy cũng chuyển công tác đi để tránh điều tiếng rồi”.

Ngô Bình: “Chuyện thường mà, nhà họ Từ bám vào được nhà họ Triệu, thêm vị chủ tịch cũ dính phốt thì Từ Bá Nhân lên thay chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.

Đường Tử Di: “Có Từ Bá Nhân ủng hộ, chúng ta sẽ thuận lợi hơn. Em đã bàn lợi ích với ông ấy rồi, ông ấy sẽ có cổ phần ở tỉnh và Thạch Thành”.

Ngô Bình: “Em cho bao nhiêu?”

“Ở tỉnh là 15 phần trăm, Thạch Thành là năm phần trăm, tổng là hai mươi phần trăm, tương đương 40 tỷ. Nhưng họ sẽ tham gia cổ phần bằng tiền mặt và vài cách miễn thuế khác”.

“Cũng được”, Ngô Bình nói: “Còn nhà họ Dương và Phương thì chia cho mười phần trăm cũng ổn”.

Đường Tử Di gật đầu: “Em gặp hai nhà ấy rồi, ba ngày nữa họ sẽ rót vốn, thêm nhà họ Lý nữa là chúng ta có 100 tỷ rồi, còn được miễn phí đất xây dựng nữa. Tiếp theo, em sẽ khảo sát khu vực để nhanh chóng thi công”.

Ngô Bình: “Xây xong thì mất bao lâu?”

Đường Tử Di nhẩm tính: “Ít cũng phải một năm”.

Con đường dài hơn 300 km mà Ngô Bình đi chưa hết hai tiếng đồng hồ, chiếc xe đã về tới sơn trang Vân Đỉnh.

Xuống xe là Đường Tử Di về phòng nghỉ luôn, vất vả cả đêm, cô ấy đã mệt lử rồi.

Ngô Bình ra ngoài luyện thêm động tác, vì đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên nên anh luyện bài luyện thể cũng khác hẳn, hiệu quả cao hơn nhiều.

Chờ khi trời tờ mờ sáng, Hắc Thạch đã báo tin, mười một giờ trưa nay sứ đoàn của Đông Doanh sẽ tới Long Thành.

Ngô Bình lập tức gọi cho Lạc Trường Sinh bảo ông ta đi với mình. Dù tu vi của Lạc Trường Sinh chưa khôi phục, nhưng vẫn có cái gốc là cảnh giới Địa Tiên, có ông ta đi cùng thì anh sẽ khống chế cục diện hơn.

Lạc Trường Sinh nhận được điện thoại rồi đến Long Thành ngay.

Long Thành thuộc tỉnh Hà Đông.

Hà Đông là một mảnh đất nhiều đồi núi, Long Thành nằm ở giữa hai ngọn núi, nhân khẩu khoảng năm triệu, kinh tế đứng trong tốp năm của Vân Kinh.

Khi máy bay của Ngô Bình đáp xuống Long Thành thì đã chín rưỡi sáng. Anh rời khỏi sân bay rồi đi tới một khách sạn, vài thành viên chủ chốt của Hắc Thạch và Lạc Trường Sinh đã chờ sẵn ở đó rồi.

Anh gõ cửa một phòng nào đó, Dương Đoạn và Lâm Bạch đứng dậy: “Đội trưởng”.

Lạc Trường Sinh cũng đang ở đây, ông ta gật đầu với Ngô Bình rồi tiếp tục đọc báo.

Ngô Bình hỏi: “Bên trên có sắp xếp gì chưa?”

Lâm Bạch: “Tôi vừa nhận được danh sách thành viên của bên kia, khá hóc búa đấy”.

Ngô Bình: “Hóc búa thế nào?”

Lâm Bạch: “Trong danh sách có mấy người rất giỏi, thiên tài Kiếm Đạo Yagyuu, cao thủ thanh niên Nhẫn Thuật Ishikawa Kaito, còn một tông sư Không Thủ Đạo nữa là Kamiji. Ba người này đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn là anh tài xuất sắc nhất của Kiếm Đạo, Nhẫn Đạo và Không Thủ Đạo. Đông Doanh cử họ tới, rõ ràng là có ý đồ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh nghĩ họ có ý đồ gì?”

Lâm Bạch: “Chèn ép cao thủ trẻ tuổi của Viêm Long, nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định họ sẽ khiêu chiến khắp nơi, Hắc Thạch chúng ta sẽ được chọn đầu tiên”.

Ngô Bình cười lạnh: “Khiêu chiến ư? Thú vị đấy!”

Lâm Bạch: “Họ đến với danh nghĩa đoàn khảo sát đầu tư, nên thị trưởng thành phố sẽ dẫn người đi đón. Bên trên cũng cử một người tới để chỉ dẫn chúng ta hành động”.

Ngô Bình cau mày: “Chỉ dẫn chúng ta hành động ư? Họ không tin tôi à?”

Lâm Bạch: “Đội trưởng, đây là thủ tục thôi, cậu làm quen dần đi”.

Tuy Ngô Bình thấy không vui, nhưng cũng không làm gì được, anh trầm mặc nói: “Đi thôi”.

Lạc Trường Sinh chợt lên tiếng: “Đội trưởng, tôi hiểu rõ người Đông Doanh lắm, kiểu gì họ đến cũng nhắm vào cậu đầu tiên”.

Ngô Bình lạnh mặt: “Ông có kiến nghị gì không?”

Lạc Trường Sinh: “Người Đông Doanh là lũ khốn, chỉ cần cậu mạnh hơn thì phải xử lý họ, thế họ mới ngoan ngoãn. Giờ cậu là đại tông sư rồi, nhất định phải cho họ mở mang tầm mắt, để họ biết cậu không đơn giản. Chỉ có vậy thì quá trình sau này mới thuận lợi”.

Ngô Bình bật cười hỏi: “Cụ thể là sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK