Nhịp tim trong thai ngọc đập rất bình tĩnh, Ngô Bình đang chuẩn bị chạm vào thai ngọc thì mèo đen bỗng lên tiếng: “Nếu cậu có thể luyện hóa vật này thành bí thai thứ hai thì thực lực nhất định sẽ tăng mạnh”.
Ngô Bình động lòng, sau này cậu còn phải mở thần cùng thứ hai nữa, nếu luyện hóa được thai ngọc này thì có thể sở hữu được sức mạnh uy hùng rồi.
“Xem ra, thai ngọc vẫn đang hấp thụ linh khí đất trời nơi này, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành”.
Mèo đen: “Tiếp tới, cậu phải dùng sức mạnh bản thân chăm sóc thai này, như vậy thì lúc luyện hóa sẽ dễ dàng hơn”.
Ngô Bình lập tức sử dụng đao xương Thiên Tai, cắt pha lê phía dưới thai ngọc, tạo thành một cái giường pha lê. Sau đó, cậu dùng đưa giường pha lê và thai ngọc bỏ vào trong không gian chứa đồ.
Cất thai ngọc xong, cậu cảm giác mặt đất rung chuyển, bên ngoài có người đang tấn công và màn sáng.
Cậu chuẩn bị quay về đường cũ, Tiểu Tuấn bỗng nói: “Bố à, nơi này có lối đi”.
Ngô Bình nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một cánh cửa ngầm, chỉ là đã bị pha lê phong ấn. Cậu chém một đao, pha lê vỡ vụn, sau đó dùng lực đẩy ra, cửa ngầm đã bị cậu đẩy ra.
Sau cửa là một lối đi cũng khá rộng, vì thế cậu men theo thông đạo đi ra ngoài. Đi mấy trăm mét thì bắt đầu đi lên.
Lại đi thêm mấy trăm mét, Ngô Bình nhìn thấy phía trước bị một tảng đá chặn lại, cậu nhẹ nhàng đẩy ra, tảng đá lớn di chuyển, để lộ ánh sáng chói mắt.
Sau khi ra ngoài mới phát hiện nơi này là một ngọn núi nằm đối diện hoàng lăng. Cậu đoán, con đường ngầm này là do người xây dựng hoàng lăng lúc đầu để lại, chỉ là không biết cuối cùng những người đó có thoát ra được hay không?
Mục đích đã đạt được, cậu lập tức rời khỏi nơi này, quay về đại học Thần Kinh.
Ngô Bình đi được mấy phút thì màn sáng phát ra tiếng động vang dội, tự mình sụp đổ. Không có sức mạnh thai ngọc duy trì, màn sáng căn bản không kiên trì được bao lâu.
Một ông lão áo vàng dẫn theo mấy thuộc hạ lao vào. Ông lão quan sát xung quanh thì phát hiện vị trí ban đầu của thai ngọc đã bị người ta khoét một lỗ lớn!
“Đáng chết!”. Ông lão am hiểu khí công, lúc này không nhịn được cũng buột miệng mắng chửi, ánh mắt phóng ra tia chớp, quét sạch xung quanh.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã phát hiện lối ra, lập tức đuổi theo ra ngoài. Phía sau, một người á xanh dẫn người đi theo.
Thế nhưng, Ngô Bình sớm đã rời đi rồi, bọn họ không thể đuổi theo được nữa.
Tại phòng tự học buổi tối của đại học Thần Kinh, Ngô Bình bắt đầu học theo tài liệu mà Hàn Băng Nghiên đã tổng hợp giúp cậu. Học được một tiếng đồng hồ, Y Mỵ gửi tin nhắn đến, hẹn gặp cậu ở đình Văn Tâm trong trường.
Ngô Bình lập tức chạy đến, quả nhiên thấy Y Mỵ đang đợi ở đó.
“Bên trong thế nào?”, cậu hỏi.
Y Mỵ nói: “Người của hoàng gia xông vào rồi, tôi nhân lúc hỗn loạn mà thoát ra. Xem ra là anh đã lấy rồi?”
Ngô Bình không che giấu, nói: “Bên trong có một thai ngọc, đã bị tôi lấy đi rồi”.
Y Mỵ cười nói: “Không trắng tay là được”.
Ngô Bình: “Thai ngọc chỉ có một, tôi sẽ không chia với cô. Viên đan dược này xem như bồi thường cho cô”.
Nói rồi, cậu đưa một viên Bát Môn Kim Thủy Đan cực phẩm cho Y Mỵ
Y Mỵ là người biết xem đồ, ánh mắt cô sáng rực, nói: “Đây là?”
“Bát Môn Kim Thủy Đan cực phẩm”. Ngô Bình nói: “Tuy cô có kiếp trước, nhưng thân thể kiếp này chưa chắc là hoàn hảo. Dùng đan này sẽ có lợi cho tu hành sau này của cô”.
Y Mỵ cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa. Đan dược cực phẩm, không phải có tiền là mua được đâu”.
Nhận lấy đan dược, cô ấy nói: “Tôi và Lâm Tôn một trước một sau rời khỏi hoàng lăng, tôi âm thầm theo đuôi thì phát hiện một bí mật của anh ta”.
Ngô Bình có hứng thú: “Bí mật gì?”
Y Mỵ: “Tôi nhìn thấy có hai Lâm Tôn, chỉ là mặc đồ khác nhau”.
Ngô Bình ngây người: “Hai Lâm Tôn? Có một người là giả sao?”
Y Mỵ lắc đầu: “Bọn họ có hơi thở giống hệt nhau, chắc chắn đều là Lâm Tôn”.
“Đúng là kỳ lạ! Chẳng lẽ là hóa thân?”, Ngô Bình không hiểu.
Y Mỵ: “Không phải hóa thân. Thế gian này có một loại công pháp, tên là Thất Tử Tiên Công, công này mỗi lần tu luyện một thời gian thì có thể tạo ra một cơ thể, cuối cùng một người có thể có được bảy cơ thể. Bảy cơ thể, mỗi cơ thể đều có thể tự mình tu luyện. Hơn nữa, cho dù là cơ thể nào chết đi, thì sức mạnh và ký ức của nó đều sẽ truyền thừa cho một cơ thể khác”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cũng có nghĩa là, muốn giết chết người tu luyện Thất Tử Tiên Công này thì phải giết chết tất cả cơ thể của anh ta?”
“Không sai”. Y Mỵ nói: “Tôi vốn muốn tập kích giết chết, nhưng không thể không dừng tay”.
Ngô Bình cười nói: “Lâm Tôn này, quả nhiên không đơn giản”.
Y Mỵ: “Tôi âm thầm dùng thủ đoạn trên người hai Lâm Tôn, có thể bám theo bọn họ bất cứ lúc nào. Bây giờ, tai khí trên người Lâm Tôn càng lúc càng nặng nề, nhưng cơ duyên cũng càng lúc càng bất phàm, có lẽ anh ta đang âm mưu chuyện lớn”.
Ngô Bình: “Chuyện này, có liên quan đến thai ngọc bên dưới đế lăng sao?”
Y Mỵ: “Trước mắt vẫn chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục âm thầm điều tra”.
Hai người nói chuyện trong đình nghỉ, bỗng có một bóng hình từ bên cạnh đi ra, nói: “Đàn anh!”
Ngô Bình tập trung nhìn, thì ra là Diệp Ngưng Băng. Lúc trước Hàn Băng Nghiên ở lại Trung Châu vào cuối tuần với Diệp Ngưng Băng, Mộc Băng Thiền. Mấy hôm nay, cô ấy mới quay về trường. Mà cô ấy vừa về trường thì Diệp Ngưng Băng không thể ở lại lâu nên dứt khoát cùng Mộc Băng Thiền quay về Thần Kinh. Mới đây, cô ấy liên lạc với Hàn Băng Nghiên, biết Ngô Bình đang ở trường nên mới đến tìm cậu.
Y Mỵ liếc nhìn Diệp Ngưng Băng, Ngô Bình nói: “Y Mỵ, cô ấy là Diệp Ngưng Băng, là đàn em của tôi”.
Y Mỵ khẽ gật đầu, nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, có chuyện gì tôi sẽ báo với anh”.
Y Mỵ rời đi, Thanh Ngưu cũng từ bên cạnh đi ra. Mấy hôm nay Ngô Bình bảo anh ta âm thầm bảo vệ Diệp Ngưng Băng, đương nhiên anh ta cũng đi theo.
“Tu vi của cậu cao thâm hơn rồi”. Thanh Ngưu nhìn Ngô Bình, khẽ cười.
Ngô Bình: “Vừa mới mở được thần cung thứ nhất. Anh Ngưu, mấy hôm nay không có ai tiếp cận Diệp Ngưng Băng sao?”
Thanh Ngưu: “Có ba nhóm người âm thầm bám theo, nhưng tôi không quan tâm. Lần này đi xe, người của đối phương cũng đang âm thầm bám theo, có lẽ đang tìm cơ hội xuống tay”.
Ngô Bình cười lạnh: “Lần này đưa Ngưng Băng ra, là muốn câu lấy cá, cá cũng sắp cắn câu rồi”.
Diệp Ngưng Băng: “Đàn anh, ngày mai em muốn quay về học viện Hoàng Gia một chuyến”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh đi cùng em”.
Buổi tối, mấy người Ngô Bình đi đến biệt thự trên núi. Không khí trên đỉnh núi mát mẻ, cách xa thành thị ồn ào, là do Lâm Kiếm Phong đã tặng Ngô Bình lúc trước. Anh ta biết Ngô Bình học tại đại học Thần Kinh, nói cậu cần một nơi để ở nên thuận tay tặng cho cậu một căn biệt thự.
Căn biệt thự này mới xây dựng được hơn một năm, Lâm Kiếm Phong dự định dùng làm nơi thanh tu. Tuy diện tích không quá lớn, nhưng toàn bộ vật dụng bên trong đều là đồ quý giá.
Hàn Băng Nghiên cũng đến, không lâu sau, Mộc Băng Thiền cũng đi xe đến, ba cô gái ở cùng nhau rất náo nhiệt.
Ngô Bình và Thanh Ngưu tự mình tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Ngô Bình đã tu luyện thành công Chín Tầng Núi, Trảm Đạo Thập Tam Kiếm cũng đã tu luyện đến kiếm thứ chín, vì vậy tối nay cậu dùng toàn lực để tu luyện Thất Kiếm Trọng Sơn.
Lúc tu luyện, không biết thời gian thay đổi ra sao, đến khi Ngô Bình tu luyện thành công Thất Kiếm Trọng Sơn thì mặt trời đỏ rực đã lên cao.
Thanh Ngưu đi đến, cười nói: “Kiếm mà cậu luyện thành, ngay cả tôi cũng kinh sợ”.
Ngô Bình: “Đây là Thất Kiếm Trọng Sơn, uy lực quả thực rất lớn. Dùng một chiêu này, tôi e rằng phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể khỏe lại được”.
Thanh Ngưu: “Tuyệt học như vậy, chỉ khi lúc cấp bách mới có thể dùng đến”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Thật ra uy lực Lục Kiếm Trọng Sơn cũng đã đủ rồi”.
Lúc này Hàn Băng Nghiên đi ra, nói: “Anh Bình, bữa sáng ăn ở ở đây sao?”
Hiện tại biệt thự không có bảo mẫu, ăn cơm phải ra ngoài ăn. Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Quay về trường ăn đi, đồ ăn ở nhà ăn cũng không tệ”.
Sau đó, Ngô Bình dùng độn thuật, đưa Mộc Băng Thiền và Hàn Băng Nghiên đến trường, sau đó lại cùng Diệp Ngưng Băng đi về học viện Hoàng Gia.
Chương 2789: Lớp học về đan dược
Đến học viện, Ngô Bình liên lạc với Trương Tỉnh và Điền Mỹ Mỹ, hai người không quan tâm gì đã chạy đến gặp Ngô Bình. Lúc trước khi ở Thượng Cổ Thánh Địa, Ngô Bình không chỉ cứu mạng của bọn họ, mà còn cho bọn họ cơ hội rất lớn. Đến bây giờ, hai người họ đã trở thành học viên chủ chốt của học viện Hoàng Gia.
Nói thế nào thì Ngô Bình cũng là thành viên của học viện Hoàng Gia, vì vậy ban ngày đi loanh quanh khắp nơi, phá lệ lần đầu đến lớp học.
Cậu vốn dĩ không có hứng thú đi học, nhưng nghe Trương Tỉnh nói, hôm nay đứng lớp là một nữ luyện đan sư có danh tiếng rất lớn ở Tiên Giới, tuổi còn trẻ mà đã danh chấn thiên hạ, được rất nhiều nam tu theo đuổi, chuyện này cũng khiến Ngô Bình cảm thấy hiếu kỳ, nên cậu mới lên lớp với mấy người Trương Tỉnh.
Phòng học không có bao nhiêu người, tính cả mấy người Ngô Bình thì tổng cộng có mười mấy người. Đây là yêu cầu của nữ luyện đan sư kia yêu cầu, cô ấy nghĩ rằng bản thân không quản được quá nhiều học sinh, vì vậy nên đã giới hạn chỉ tối đa mười lăm học sinh mỗi lớp học.
Vốn dĩ, đi học lớp này thì cần phải xin, nhưng Ngô Bình là nhân vật nổi danh, cậu chỉ nói với Mộng San một tiếng thì lập tức có được cơ hội nghe giảng rồi.
Sở dĩ học viện đưa lớp đan dược vào là vì sau này học viên không tránh được việc phải mua đan dược, dược liệu, vì vậy những kiến thức căn bản về đan dược, thảo dược cũng rất quan trọng.
Ngô Bình vừa đến phòng học, các học viên đều nhìn với những ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ, mà cũng có ghen tỵ.
Trương Tỉnh và Ngô Bình ngồi ở vị trí phía sau.
Cậu vừa ngồi xuống, thì một người đàn ông ngồi ở hàng đầu bỗng đứng dậy đi đến, người này trông rất cao lớn, hai vai rộng hơn người thường rất nhiều, khí thế quanh người uy nghiêm.
Nhìn thấy người này đi đến, Trương Tỉnh khẽ nhíu mày, anh ta thấp giọng nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, người này vừa mới vào học viện Hoàng Gia, tên Âu Dương Chấn Phi. Nghe nói ông anh ta là một nhân vật của tông môn Tiên Giới, bố anh ta là tướng quân Võ Uy mới nhậm chức”.
Người đó đi đến trước mặt Ngô Bình, cười hỏi: “Anh là Ngô Bình sao?”
Ngô Bình nhìn đối phương, khẽ cười: “Là tôi, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Âu Dương Chấn Phi nhếch miệng khẽ cười: “Tôi đến học viện Hoàng Gia thì nghe thấy rất nhiều tin đồn về anh, nói anh rất lợi hại, lai lịch rất lớn”.
“Cho nên?”, Ngô Bình nhìn anh ta.
Âu Dương Chấn Phi: “Trước khi tôi đến thì đi theo bố tôi tu hành, tôi muốn tìm bạn học Ngô rèn luyện thử xem”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh quá yếu, tôi không có hứng thú”.
Lời này khiến người khác rất tổn thương, sắc mặt Âu Dương Chấn Phi u ám: “Anh nói gì?”
Trương Tỉnh lập tức xát thêm muối: “Ý của anh ấy là, anh không xứng để thách đấu với anh ây”.
Âu Dương Chấn Phi tức giận: “Ngô Bình, anh kiêu căng quá đấy!”
Ngô Bình nhướng mày, đang chuẩn bị dạy dỗ cái tên không có mắt này một trận thì một nữ tu chừng hai mươi tuổi đi vào, mặc bộ đồ màu tím, vẻ ngoài rất xinh đẹp, cô ấy chính là nữ luyện đan sư mà học viện Hoàng Gia đã bỏ ra số tiền lớn để mời về.
Thấy giảng viên đi vào, Âu Dương Chấn Phi chỉ đành phải quay về chỗ ngoài, nhưng vẫn không phục hung hăng trừng nhìn Ngô Bình.
Nữ giảng viên vào giảng đường, khẽ gật đầu: “Chào mọi người, tôi tên Mộ Dung Linh Âm, là đệ tử chân truyền của Ngũ Linh Đan tông. Quê nhà tôi ở giới thế tục, lần này được phó viện trưởng mời đến giảng dạy, hy vọng mọi người trân trọng cơ hội này, nghiêm túc học hành”.
Cô ấy mở đại cương đã chuẩn bị cẩn thận: “Tiết học hôm nay, chủ yếu tôi sẽ nói về phân loại và công dụng của dược liệu…”
Mộ Dung Linh Âm giảng những thứ này, Ngô Bình đều đã biết, nhưng cậu vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Ngô Bình sớm đã trở thành nhân vận phong vân tại học viện, truyền thuyết về cậu, mỗi học viên đều từng nghe qua. Nhưng, trong đó có vài người không phục, dù sao cũng không ai lại nghĩ mình sẽ kém hơn người khác. Trong đó, có vài người sau khi nghe Mộ Dung Linh Âm chỉ dạy thì cảm thấy bản thân mình đã lĩnh ngộ được rất nhiều về thảo dược, khó tránh muốn đối đầu với Ngô Bình.
Đan sư này, trước tiên là nói những phương pháp để phân biệt dược liệu, lấy ra vài gốc thảo dược để giảng giải, mấy người tự nhận mình đã lĩnh ngộ đủ giỏi thì đều giơ tay phát biểu, dũng cảm thể hiện bản thân.
So với bọn họ, biểu hiện của Ngô Bình lại quá bình thản, không hề trả lời, cũng không hề thắc mắc, chỉ khẽ cười nhìn Mộ Dung Linh Âm giảng bài.
Nhìn thoáng qua đã biết rõ, Ngô Bình thông qua những hiểu biết của Mộ Dung Linh Âm về dược liệu cũng biết được nữ đan sư này cũng không hề đơn giản, chắc chắn có thiên phú bất phàm về đan đạo.
Lúc này, Mộ Dung Linh Âm lấy ra một gốc thảo dược, nói: “Đây là một gốc thảo dược hiếm gặp, mọi người ai phân tích dược tính của nó được nào?”
Âu Dương Chấn Phi lập tức giơ tay, bước lớn đi đến trước bục, cầm lấy thảo dược khẽ ngửi, sua đó ngắt một đoạn nhỏ bỏ vào miệng, cố gắng tìm hiểu dược tính của nó.
Thấy anh ta làm như vậy, Ngô Bình không nhịn được khẽ lắc đầu, bởi vì cậu đã nhìn ra được thảo dược kai có độc tính. Chỉ là Mộ Dung Linh Âm không ngăn lại.
Thử dược liệu rồi, Âu Dương Chấn Phi nói: “Thưa cô, dược này có ba loại dược tính…”
Anh ta nói được nửa chừng thì miệng tê dại, sau đó không thốt ra được một chữ, bất giác gấp gáp.
Lúc này mọi người mới phát hiện, miệng Âu Dương Chấn Phi bắt đầu đỏ tím lên, sau đó cả gương mặt của anh ta cũng đỏ ửng, rõ ràng đã bị trúng độc.
Mộ Dung Linh Âm lấy một phiến là cho anh ta nuốt xuống, lạnh nhạt nói: “Đây là một bài học cho cậu, dược liệu mình không biết, tuyệt đối không được tùy ý nếm thử, có khả năng lấy mất cái mạng nhỏ cậu đấy”.
Lúc này, một nam học viên tự nhận đã nắm rõ kỹ thuật lại giơ tay.
Anh ta đi đến trước dược liệu, quan sát kỹ càng một lúc sau đó rất tự tin lên tiếng: “Thưa cô, dược liệu này có một loại độc tính, ba loại dược tính có lợi, chắc hẳn có thể bồi bổ cơ thể, dùng để luyện hình thể”.
“Còn có bạn học này có ý kiến khác không?”, Mộ Dung Linh Âm hỏi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn sang Ngô Bình.
“Bạn học này, có phải cậu không đồng ý không?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bình. Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, Mộ Dung Linh Âm này không tìm học viên nào khác để hỏi, sao đột nhiên lại hỏi cậu, bản thân cậu cũng không lơ là, vẫn luôn tập trung nghe giảng. Sau đó thì cậu hiểu ra, nữ luyện đan sư này tám phần là đang thử mình, dù sao kiểu câu hỏi này, học viên mới căn bản không thể đáp đúng.
Vì vậy đứng dậy: “Ừ, tôi có ý kiến khác”.
Nghe thấy cậu nói như vậy, học viên trước đó rất không phục: “Ồ, bạn học Ngô, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng dược liệu này có bốn loại dược tính sao?”
Ngô Bình không trả lời, mà trực tiếp đi qua, nhận lấy dược liệu, ngắt một phiến lá, dùng đầu ngón tay miết ra nước. Lập tức, trong không khí xuất hiện mùi hương kỳ lạ, còn có chút hơi cay nhàn nhạt.
Học viên kia ngây người, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Có vài dược liệu biết cách ngụy trang, chỉ ở những trạng thái nhất định mới để lộ rõ dược tính đầy đủ của mình. Ví dụ như gốc dược liệu này, nó có chứa bảy loại dược tính, và một ít độc tính nhẹ”.
Nghe thấy Ngô Bình nói vậy, Âu Dương Chấn Phi đã hồi phục khả năng nói chuyện vẫn không phục: “Anh đang nói bừa sao?”
Mộ Dung Linh Âm khẽ cười, nói: “Lúc trước tôi nghĩ rằng dược này chỉ có bảy loại dược tính, nhưng cậu lại có thêm một loại?”
Học viên nam kia lập tức nói: “Quả nhiên là nói bậy, ngay cả giáo viên cũng đã nói có sáu loại dược tính, còn anh lại nói có bảy loại dược tính!”
Ngô Bình: “Có những dược tính của vài loại dược liệu bình thường đều ở trạng thái che giấu, chỉ khi nó hoàn toàn để lộ trong không khí một thời gian ngắn thì những dược tính này mới xuất hiện”.
Nói xong cậu lại đưa dược liệu đến mũi Mộ Dung Linh Âm, cười nói: “Cô ngửi thử xem”.
Mộ Dung Linh Âm khẽ ngửi, ánh mắt sáng lên, nó: “Đúng là có thêm một loại dược tính. Dược này, theo ghi chép trong sách thuốc của bản tông, lại không nhắc đến loại dược tính thứ bảy này, không ngờ lại bị cậu phát hiện”.
Mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ngô Bình đầy vẻ khâm phục, cậu còn lợi hại hơn cả giáo viên sao?