Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2858: Giáo viên của Học viện

Ngô Bình không khỏi hướng đến chuyện đó, nói: “Một ngày nào đó, tôi cũng muốn trở thành Chúa Tể, bảo vệ Nhân Tộc!”

Liễu Mị nói: “Anh Bình, nhất định anh có thể làm được!”

Đang lúc mấy người nói chuyện, Chu Huyền Đan đi đến đây, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, viện trưởng nói với tôi nói lại với công tử, sau này tôi chính là tùy tùng của công tử, nếu công tử có chuyện gì thì cứ nói tôi đi làm cho”.

Ngô Bình cười nói: “Chu tiền bối, không phải ông phụ trách Đại Hội Tuyển Tài sao?”

Chu Huyền Đan cười nói: “Hiện tại viện trưởng muốn tôi trở lại Học viện để làm việc. Công tử sau này gọi tôi là lão Chu là được”.

Ngô Bình: “Thế lão Chu, tôi muốn Liễu Mị cũng đến Học viện”.

Chu Huyền Đan nói: “Chuyện này cũng dễ dàng, không cần phiền đến viện trưởng, Thật ra học viện có danh sách tuyển riêng, công tử chỉ cần tìm Dược Lão nói một tiếng, cô Liễu sẽ được vào Dược Viện”.

Ngô Bình: “Vậy tôi đi nói với sư phụ một tiếng”.

Thanh Ngưu nói: “Hiện tại công tử đã vào học viện, tôi cũng không còn gì để lo lắng. Đã xa cố hương lâu như thế, tôi phải về một chuyến rồi”.

Thanh Ngưu đã ở bên cậu bầu bạn rất lâu, Ngô Bình vô cùng tin cậy anh ta, nói: “Anh Ngưu, tuy tôi không muốn anh đi, nhưng dẫu sao anh cũng phải làm việc của mình, sau này chúng ta liên lạc thường xuyên, chờ tôi có thời gian, nhất định sẽ đi đến cố hương của anh Ngưu”.

Thanh Ngưu cười nói: Công tử. Chờ khi tôi có thời gian cũng nhất định sẽ đến Học viện để tìm công tử”.

Hai bên lưu luyến chia tay, Ngô Bình vẫn tiễn đến cửa lớn ngoài đô thành, lúc này mới nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi.

Chu Huyền Đan đi theo bên cạnh, cười nói: “Công tử, Thanh Ngưu này hình như có lai lịch không đơn giản”.

Nhô Bình: “Tổ tiên của Thanh Ngưu là tọa kỵ của Thánh Hoàng”.

Chu Huyền Đan gật đầu: “Khó trách. Có thể trở thành bạn với công tử, nhất định là người bất phàm”.

Sau đó ba người trở lại Học viện Dược Viện, Ngô Bình vừa nói chuyện của Liễu Mị ra, Dược Lão đáp ứng ngay lập tức, cho Liễu Mị một thân phận học sinh. Hơn nữa, ông ấy còn cho Liễu Mị tùy chọn một lĩnh vực nào đó để tiến hành học tập. Trong Học viện có Vườn thuốc, Kiếm Cốc, Vu Sơn, Võ Điện, vân vân, Liễu Mị có thể tự mình lựa chọn.

Sau khi Liễu Mị suy xét một lúc, quyết định đến Vu Sơn để tu hành. Truyền thừa bên trong Vu Sơn, là vu thuật thượng cổ, cô ấy thực sự cảm thấy rất hứng thú với cái này.

Sau khi an bài cho Liễu Mị, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu đan thư.

Trong nháy mắt, cậu đã ở Học viện được ba ngày, ngoại trừ lúc đọc sách thì đi luyện đan. Nhờ có Dược Lão chỉ điểm, cậu đã học rất nhanh, đã luyện chế ra được mấy loại kỳ đan bây giờ.

Hôm nay, cuối cùng cậu cũng ra khỏi tiểu lâu. Trong viện có mười mấy người, bọn họ đến giờ vẫn chưa rõ ràng lắm thân phận của Ngô Bình. Nhất thời, có một người học sinh vẫy vẫy tay với Ngô Bình, nói: “Mới tới, cậu lại đây”.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, người gọi cậu chính là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mắt phượng môi đỏ, eo thon gọn, tuy rằng chỉ mặc một cái áo bào đơn giản, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp trời ban.

Nhìn thấy đối phương là một mỹ nhân, Ngô Bình cười đi đến: “Có việc gì sao?”

Cô gái chỉ vào dược liệu ở trước mặt, nói: “Đây là thẻ bài của tôi, cậu đem số dược này đưa đến dược phòng đi”.

Mặc dù Ngô Bình đã bái sư, nhưng vẫn luôn ở trong lâu tập trung học tập và luyện đan, không hề ra ngoài đi lại, cho nên cậu cũng không biết dược phòng ở đâu, lập tức hỏi: “Làm sao đi đến đó?”

Mỹ nữ không kiên nhẫn, nói: “Cậu là tạp dịch, không biết tự đi hỏi hay sao?”

Tất cả học sinh của Vườn thuốc đều có đồng phục, vì Ngô Bình là đệ tử của Dược Lão, cũng không mặc loại đồng phục này nên bị coi thành tạp dịch.

Ngô Bình cũng không tức giận, cười nói: “Vậy được, tôi tự đi hỏi”.

Cậu đi khắp nơi hỏi đường, cũng may người ở Vườn thuốc đều vô cùng nhiệt tình, rất nhanh đã tìm được đường đến dược phòng.

Trong dược phòng chứa không ít dữ liệu, mỗi loại dược liệu đều phải dùng công nghệ chuyên môn để tiến hành tồn trữ. Ngô Bình lấy thẻ bài ra, đưa dược, xoay người quay về.

Chờ cậu trở về, mỹ nữ đang chế tác loại dược liệu thứ hai, Ngô Bình thấy thủ pháp của cố thành thạo nên hỏi: “Mỹ nữ, sao cô ấy lại không đi luyện đan thế?”

Mỹ nữ vừa nghe thế, tức giận trừng cậu một cái: “Luyện đan? Một năm biện dược, ba năm chế dược, cậu không biết sao?”

Ngô Bình “Ồ” một tiếng: “Vậy hẳn là cô ấy bận lắm”.

Cậu đi bộ về phía trước, đi chưa được mấy bước thì Dược Lão đã đuổi theo ở đằng sau, nói: “Tiểu Bình, vi sư phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa giúp ta giảng bài có được không”.

Ngô Bình hỏi: “Sư phụ, con không biết giảng bài”.

Dược Lão: “Đơn giản lắm, chỉ là nói về tính hỗ trợ lẫn nhau của thuốc. Con cho thêm vài ví dụ, luyện mấy lò đan dược, lý luận kết hợp với thực tế là bọn họ có thể hiểu rõ ngay”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Sư phụ, con lấy thân phận gì để giảng bài?”

Dược Lão lấy ra một cái huy chương, dán lên trước ngực Ngô Bình, nói: “Từ giờ trở đi, con chính là giáo sư năm sao của Học viện”.

Giáo viên của Học viện, cấp cao nhất là giáo sư năm sao, dưới nữa thì có giáo sư bốn sao, ba sao. Dưới giáo sư là giảng sư, chia thành cấp một đến bảy; dưới giảng sư còn có giảng viên thực tập. Vì thế, giáo sư năm sao có địa vị rất cao, toàn bộ Học viện không có quá mười vị giáo sư năm sao.

“Sư phụ, người đi làm chuyện gì thế?”, Ngô Bình thuận miệng hỏi một câu.

“Độc Lão mời ta uống rượu”. Dược Lão trả lời.

Ngô Bình thật sự cạn lời, uống rượu thì là chuyện quan trọng gì chứ?

Sau đó, Ngô Bình thông qua hỏi đường, đi đến khu dạy học. Khu dạy học có bốn tầng, trong đó, tầng một dùng để giảng bài.

Ngo Bình đi vào cửa phòng học, phát hiện đã có mấy trăm người ngồi trong phòng. Dẫu sao hôm nay cũng chính là ngày Dược Lão giảng bài, từ sáng sớm học sinh đã chạy đến. Những người đến chậm chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhất.

Nhìn thoáng qua thời gian, còn hơn mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu học, Ngô Bình đi đến đứng chờ ở cửa.

Không bao lâu sau, vị mỹ nữ chế dược ở trong viện vội vã đi đến. Lúc nhìn thấy Ngô Bình đứng ở cửa, còn tưởng rằng tên tạp dịch này đến đât nghe ké, nên dừng lại nói với cậu: “Tạp dịch không có tư cách để nghe giảng bài, thế nhưng ở cửa sổ có thể nghe lén được”. Nói xong, cô ấy còn có lòng tốt mà chỉ vị trí cửa sổ, nơi đó đã có vài người đứng, đều là tạp dịch.

Ngô Bình cười cười, nói: “Cảm ơn”.

Mỹ nữ gật gật đầu, đi vào. Thế nhưng bên trong đã không còn chỗ, cô ấy chỉ có thể đứng ở hàng sau cùng. Vóc dáng của cô ấy không cao lắm, từ chỗ đứng khó mà nhìn lên bục giảng được, vì thế nên đành phải đứng trên băng ghế, nhón chân lên nhìn.

Khi tất cả mọi người lấy bút viết ra, chờ Dược Lão xuất hiện. Chờ đến khi gần đến giờ, Ngô Bình đeo huy chương giáo sư năm sao dán ở trước ngực, sau đó đi vào.

Nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ, cùng với huy chương giáo sư năm sao trên ngực, tất cả mọi người đều ngơ ngác, vị này giáo sư năm sao này trẻ tuổi quá!

Ngô Bình đi đến hướng bục giảng, khẽ gật đầu với mọi người: “Tôi là ngô Bình, là đệ tử của Dược Lão, hôm nay phụ trách giảng bài cho các bạn học”.

“Hóa ra cậu ta là đệ tử của Dược Lão!”. Tất cả mọi người mở to hai mắt, đặc biệt là những người đã từng gặp mặt Ngô Bình ở trong sân, cũng coi cậu thành học sinh tập dịch, một đám người đều trợn tròn mắt.

Mỹ nữ đứng ở hàng phía sau trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào những gì mình nghe được. Trời ạ! Mình thế mà lại ra lệnh cho đệ tử của Dược Lão, một vị giáo sư năm sao!

Ngô Bình nói ngắn gọn mấy câu: “Sư phụ nói, hôm nay tôi giảng cho mọi người về dược tính. Trước khi tôi bái sư, cũng là một luyện đan sư, có một chút hiểu biết với dược tính. Sau đó, tôi sẽ dựa theo lý giải của chính mình mà nói về dược tính một cách ngắn gọn cho mọi người…”

Ngô Bình giảng bài cực kỳ dễ hiểu, mọi người dễ dàng hiểu được. Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ, sau đó đã nhanh chóng biến thánh kính nể, cảm thấy Ngô Bình thật không hổ là giáo sư năm sao và đệ tử của Dược Lão!
Chương 2859: Lớp đan đạo

“Mỗi một loại dược liệu đều sẽ có rất nhiều dược tính, dược tính khác nhau kết hợp với nhau, trong hoàn cảnh khác nhau, với tỷ lệ khác nhau, sẽ sinh ra biến hóa khác nhau. Những chuyện này không chỉ đòi hỏi trí nhớ, mà càng cần phải trải qua chuyện luyện đan rất nhiều lần, cùng với việc mẫn cảm với khả năng nắm bắt được thay đổi của dược tính. Trước tiên chúng ta làm một thí nghiệm, giảng giải một chút về việc thay đổi của một loại dược liệu trong hoàn cảnh khác nhau”.

Cậu vung tay lên, hai lò luyện đan đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, cậu hỏi; “Mọi người muốn luyện loại đan dược gì?”

Có học sinh ngồi ở hàng phía trước bạo dạn nói: “Giáo sư, có thể luyện chế “Uẩn Thần Đan” không?”

Uẩn Thần Đan là một loại đan dược nuôi dưỡng thần hồn, đặc biệt hữu hiệu với tu sĩ ở Pháp Thái Cảnh, là loại đan dược cấp bảy. Luyện chế loại đan dược này không khó, nhưng muốn luyện chế ra được đan dược có phẩm chất cao thì lại tương đối khó khăn. Chuyện này dẫn đến, giá của Uẩn Thần Đan cực phẩm, thậm chí còn cao hơn cả giá của đan dược cực phẩm cấp tám, còn cao hơn cả đan dược cực phẩm cấp chín!

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy luyện chế Uẩn Thần Đan”. Mấy ngày nay cậu học được không ít đan dược, trong đó có Uẩn Thần Đan, cậu còn từng luyện hai lò đan.

Lúc này, cậu nhìn quét qua mọi người, vẫy tay với mỹ nữ ở hàng sau cùng. Vị mỹ nữ kia nhìn thấy Ngô Bình vẫy tay, không biết là có phải gọi mình hay không, vì thế chỉ chỉ vào mũi mình.

Ngô Bình khẽ gật đầu, hỏi: “Vị bạn học này, cô tên gì?”

Mỹ nữ vô cùng kích động, vội vàng nói: “Giáo sư, tôi tên Diệp Văn Quân”.

Ngô Bình: “Bạn học Diệp, cô qua đây giúp tôi một chút”.

Diệp Văn Quân vội vàng gật đầu rồi chạy lên trên bục. Các học sinh khác đều nhìn với ánh mắt hâm mộ, dẫu sao được giáo sư gật đầu thì chính là một loại vinh hạnh.

Ngô Bình nói: “Bây giờ, tôi nhờ bạn học Diệp ghi lại sự khác biệt khi luyện chế hai lò đan dược, mọi người cũng đừng rảnh rỗi, cùng nhau quan sát”.

Nói rồi, cậu bắt đầu tẩy lò, ôn lò. Hai cái lò đan giống nhau như đúc, có cùng nhiệt độ, và các điều kiện khác đều hoàn toàn giống nhau.

Thế nhưng, lúc chế dược, lò thứ hai lại chậm một giây. Ba mươi phút sau, hai lò đan đã một trước một sau mà tỏa ra đan hương bay khắp xung quanh, hai tay Ngô Bình niết quyết, lò đan thứ nhất mở ra, bay ra bốn viên đan dược, hương đan có mùi thơm dễ chịu, rực rỡ lung linh.

Cậu bỏ đan dược vào trong mân, để Diệp Văn Quân bưng. Ngay sau đó, từ trong lò đan thứ hai, bay ra ba viên đan dược, mùi hương cũng khác so với lò thứ nhất, sặc sỡ lóa mắt.

Ngô Bình hỏi Diệp Văn Quân: “Bạn học Diệp, đan dược ở trong tay của cô có chất lượng thế nào?”

Diệp Văn Quân vô cùng khẩn trương, những thứ cô học được vẫn còn rất ít, nhìn một hồi lâu, mới không chắc lắm mà nói: “Giáo sư, là đan dược cực phẩm”.

Ngô Bình gật gật đầu: “Không sai. Vậy cô thử lại xem ba viên đan dược này”. Nói rồi, cậu đặt ba viên đan dược ở trước mặt Diệp Văn Quân.

Diệp Văn Quân lại quan sát một lúc, nói: “Cũng là đan dược cực phẩm”.

Ngô Bình: “Đều cùng là đan dược cực phẩm, một lò luyện ra ba viên, một lò khác lại luyện ra bốn viên, mọi người có biết nguyên nhân là gì không?”

Có người giơ tay, Ngô Bình mời người đó nói.

Người này nói: “Trong lúc giáo sư chế tạo đan dược, có một gốc dược liệu lúc cho vào lò thuốc thì chậm hơn cái còn lại”.

Ngô Bình: “Còn gì nữa?”

Diệp Văn Quân: “Giáo sư, lúc thầy luyện đan, phương thức đánh lò khác nhau, công thức luyện đan cũng khác nhau”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Thật ra trừ những thứ này ra, thời điểm tôi thu thập dược liệu cũng khác nhau. Lò thứ hai chậm hơn một phần ba so với lò một”.

Sau đó cậu nói: “Diệp Văn Quân, cô uống hai viên đan dược khác nhau, rồi nói cho mọi người, hai viên đan dược có gì khác nhau”.

Diệp Văn Quân ngơ ngác, sau đó vô cùng vui vẻ, loại Uẩn Thần Đan cực phẩm này vô cùng trân quý, mà tu vi của cô vừa hay lại đến Pháp Thai Cảnh.

Đầu tiên cô uống viên Uẩn Thần Đan ở lò thứ nhất, qua nửa khắc, cô nói: “Viên đan dược này có năm công dụng, còn có một công dụng tổng hợp”.

Cô lại uống tiếp viên đan của lò thứ hai, một lát sau nói: “Đan này có bốn loại công dụng, có hai loại công dụng khác hoàn toàn những cái trước đó. Ngoài ra, còn có thêm hai loại công dụng tổng hợp”.

Ngô Bình gật gật đầu: “Bạn học Diệp nói đúng rồi. Viên Uẩn Thần Đan thứ nhất thích hợp cho tu sĩ sơ kỳ Pháp Thai Cảnh dùng, cho nên dược lực tương đối phong phú. Viên Uẩn Thần Đan thứ hai, thích hợp cho hậu kỳ Pháp Thai Cảnh. cùng với tu sĩ sau Pháp Thai Cảnh, dược lực tương đối đơn thuần, hiệu quả tổng hợp tốt hơn nhiều”.

“Mọi người thấy rồi phải không? Cùng một dạng dược liệu, cùng là một loại đan dược, bởi vì hoàn cảnh có một số biến hóa rất nhỏ mà đan dược luyện ra sinh ra khác biệt rất lớn”.

Mọi người lần lượt gật đầu, cảm thụ trực quan để lại cho bọn họ ấn tượng rất sâu sắc.

Lớp học này của Ngô Bình, ước chừng hơn ba canh giờ, trên giảng đường không có một ai ra ngoài, đều bị bài giảng mê hoặc, thỉnh thoảng có người lộ ra vẻ mặt vui mừng, ghi chép không ngừng.

Sau khi giảng bài xong, Ngô Bình nói: “Tan học”. Nói xong, thu hồi lò đan rồi đi ra ngoài.

Diệp Văn Quân vội vàng đuổi theo, nói: “Giáo sư, lúc trước thật sự xin lỗi, tôi không biết cậu là đệ tử của Dược Lão”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ là giáo sư tạm thời, chúng ta đều là bạn học, cô cứ gọi tôi là Ngô Bình đi”.

Diệp Văn Quân nào dám, nói: “Nghe xong bài học của giáo sư thì giáo sư chính là thầy của bọn tôi”.

Ngô Bình cũng không nói gì, nói: “Cô cũng vất vả rồi”.

Diệp Văn Quân cười nói: “Không có, có thể được giáo sư gọi tên chính là may mắn của tôi. Giáo sư, thầy có thiếu trợ giảng không? Nếu thiếu thì có thể chọn tôi được hay không?”

Trợ giảng, đều được chọn ra từ học sinh, nhưng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, chỉ có học sinh đặc biệt mới có cơ hội trở thành trợ giảng cho giáo sư. Trở thành trợ giảng không chỉ có thể tiếp cận gần gũi với giáo sư, có thể học được càng nhiều thứ, mà còn có thể lĩnh thêm được tài nguyên, cho nên các học sinh đều muốn làm trợ giảng.

Ngô Bình nghĩ ngợi, nói: “Được. Nếu tôi cần trợ giảng thì sẽ ưu tiên suy xét cô”.

“Cảm ơn giáo sư!” Diệp Văn Quân vô cùng vui vẻ, cảm ơn liên tục.

Trở lại tiểu lâu luyện đan, Ngô Bình lấy Thánh Giới. Mấy ngày nay bận rộn chuyện học tập và chuyện luyện đan, cậu cũng chưa có thời gian xem xét đồ vật trong.

Mở Thánh Giới ra, đồ vật ở bên trong không nhiều lắm, chỉ có bốn loại. Một cổ phù, một cái tử kim đại ấn, một cái vòng vàng, một bộ sách cổ.

Ngô Bình cầm lấy vòng, cảm thấy chiếc vòng có một luồng sức mạnh khủng bố đang lưu chuyển ở bên trong, mặt ngoài có hơn vạn cái phù văn thật nhỏ sáng lên cùng một lúc. Những phù văn đó hình thành một cái đại trận cực kỳ lợi hại, sức mạnh của đại trận này khiến cho cậu sợ hãi.

“Pháp bảo lợi hại thật!”. Cậu kinh ngạc.

Sau khi có được cái vòng, tin tức thứ nhất lập tức xuất hiện trong đầu của cậu, có quan hệ với cái vòng.

Cái vòng này, tên là Vòng Càn Khôn, sau khi khởi động, có thể khắc chế pháp thuật thần thông của đối phương, sau đó phản lại gấp đôi. Mà cái này, cũng chỉ là một trong những chức năng của nó!

Thế nhưng, muốn khởi động Vòng Càn Khôn cần phải luyện hóa nó. Vòng Càn Khôn có chín trận pháp lớn nhỏ, Ngô Bình phải luyện chế từng trận một thì mới được.

Ngô Bình xuống tay tế luyện đại trận đầu tiên của Vòng Càn Khôn, mất sáu ngày mới tế luyện thành công! Luyện hóa trận này, cậu cũng đã biết được công dụng đầu tiên của Vòng Càn Khôn, câu thần! Cái gọi là câu thần, chính là câu hồn phách của đối phương đi luyện hóa!

Trong thời gian này, thỉnh thoảng cậu sẽ đi giảng bài, đi luyện đan. Lúc này xếp hạng của cậu đã có, là người thứ ba mươi trong lịch sử. Nhưng trên thực tế, Dược Lão nhận được phần thưởng gấp đôi người đứng đầu!

Tất cả phần thưởng đều được đặt trong một cái nhẫn trữ vật. Ngô Bình cũng không có thời gian xem, cho luôn vào trong túi, có thời gian thì lại nghiên cứu.

Tuy nói là đứng thứ ba mươi trong lịch sử, nhưng đánh tiếng của cậu vẫn được truyền đi khắp Học viện. Dẫu sao đứng thứ mười trong lịch sử cũng rất xuất sắc, tuyệt đối là thiên kiêu đứng đầu đương thời của Học viện Kim Long!

Sau khi luyện hóa đại trận không lâu, trên tin tức phù ở trên người cậu truyền ra giọng nói của Triệu Vân Cơ: “Công tử, thành Mộng Hoa bị dị tộc xâm lấn, nguy hiểm đến rồi!”
Chương 2860: Chiến đấu bảo vệ thành Mộng Hoa

Ngô Bình lắp bắp kinh hãi, nói với Dược Lão một tiếng rồi lập tức quay trở lại thành Mộng Hoa.

Cậu vừa rời đi không lâu, đã có hai bóng người xuất hiện cách đó không xa, là Dược Lão và một người trung niên. Ánh mắt của người trung niên như điện, trên người có sát khí mãnh liệt.

“Ngụy tướng quân, cậu phụ trách bảo vệ Ngô Bình an toàn, tuyệt đối không có bất cứ sơ suất gì”. Dược Lão nói.

Ngụy Lượng là một đại tướng của Kim Đô, phụ trách ám sát dị tộc, chiến lực kinh người, từng giết chết vô số cường giả của dị tộc, được xưng là đệ nhất sát thủ Kim Đô.

“Mạt tướng nhận mệnh!”

Dược Lão: “Ngụy tướng quân. An toàn của Ngô Bình là ưu tiên cao nhất, một khi nó gặp phải nguy hiểm, tất cả quyền hạn trong tay cậu đều có thể sử dụng, không cần để ý đến phí tổn thất hay hậu quả!”

Ngụy Lượng lắp bắp kinh hãi, nhiệm vụ như thế này, là lần đầu tiên mà ông ấy nhận được, thế mà lại bất kể là tổn thất hay hậu quả, vị Ngô công tử này cuối cùng có thân phận như thế nào? Chẳng lẽ là con rơi của viện trưởng đại nhân sao?

Dược Lão cũng không biết Ngụy Lượng đang suy nghĩ miên man cái gì, ông nói: “Ngụy tướng quân. Thân phận của cậu cần phải ẩn giấu, không được để cho Ngô Bình biết. Nếu nó phát hiện cậu, cậu cứ nói là tùy tùng lúc trước của ta”.

“Vâng!”

Bên kia, Ngô Bình đang tiến vào Truyền Tống Trận, đi đến thành Mộng Hoa. Kim Đô cách thành Mộng Hoa vô cùng vô cùng xa, cậu muốn độn hành thì cho dù thế nào cũng phải mất mấy ngày, Vì thế, cậu lập tức đi vào Truyền Tống Trận, nhưng đi trực tiếp đến một chỗ truyền tống khá gần với thành Mộng Hoa. Từ chỗ truyền tống đến thành Mộng Hoa, lấy sức của chân cậu cũng chỉ mất khoảng một canh giờ.

Ngô Bình thân là đệ tử của Thư Viện, quyền hạn rất lớn, có thể sử dụng Truyền Tống Trận vô hạn lần. Sau khi Truyền Tống Trận sáng lên, cậu đã nhanh chóng biến mất.

Một lát, cậu bước ra chỗ truyền tống, lập tức dốc toàn lực chạy đến thành Mộng Hoa.

Lúc này, bên ngoài thành Mộng Hoa, có mấy trăm nghìn đại quân của dị tộc, đang công thành mãnh liệt từ bốn cửa ở bốn phía. Lần này người dị tộc tấn công thành Mộng Hoa từ bốn cửa, tấn công cửa đông và cửa nam chính là Thiết Man tộc, người Thiết Man trên thân có một lớp vảy, và một cái sừng nhọn trên đầu, có sức lực vô cùng lớn, không sợ đao kiếm nước lửa, sức sống mạnh mẽ, là chiến sĩ trời sinh.

Tuy nhiên, tư chất của người Thiết Man đều giống nhau cao thủ tu hành ở trong tộc không nhiều lắm, cho nên bọn họ rất giỏi đánh xung kích tập thể.

Tấn công cửa tây và cửa bắc là Thổ Hỏa tộc. Người Thổ Hỏa tộc có đầu thằn lằn, diện mạo khó coi, giọng nói bén nhọn, có thể phun ra đủ loại lửa từ trong miệng. Người Thổ Hỏa tộc càng lợi hại, thì ngọn lửa phun ra cũng càng ghê gớm, hình thức cũng đa dạng. Giống như, có một số người trong Thổ Hỏa tộc có thể phun ra cầu lửa, giống như đạn pháo bay đến bắn phá kẻ địch.

Thế công của hai dị tộc cực mạnh, đặc biệt là Thổ Hỏa tộc, cao thủ của bọn họ có thể phun ra những con hỏa long dài mấy trăm mét, trực tiếp đốt cháy thành, thiêu chết rất nhiều tướng sĩ Nhân Tộc.

Phương Lập và Triệu Vân Cơ lúc này đều đứng ở đầu tường, giúp đẽ quan binh thủ thành đối kháng với dị tộc.

Cao thủ như Phương Lập, mà trên người đều có vết thương, lông mày đã bị đốt trụi, quần áo cũng bị thủng lỗ chỗ. Triệu Vân Cơ vẫn còn tốt một chút, khi cô ấy gặp nguy hiểm, Phương Lập sẽ bảo vệ cô ấy kịp thời, cho cô ấy chỉ bị cháy ống tay áo.

“Còn tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ không trụ được nữa”. Triệu Vân Cơ trải qua mài giũa của chiến trường, nhìn ra thế đánh hung ác của dị tộc, chỉ sợ quân giữ thành cũng không trụ được bao lâu nữa.

Vẻ mặt của Phương Lập nghiêm túc, nói: “Đại quân của Nhân Vương bị nhốt bên ngoài, trong thời gian ngắn không có cách nào chạy về được. Lúc này, đối phương lại quyết tâm đánh vào thành Mộng Hoa!”

Triệu Vân Cơ: “Đúng thế. Quân tinh nhuệ không có ở trong thành, chỉ bằng từng này quân canh giữ sợ là không kiên trì thêm được bao lâu. Chú Phương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Phương Lập nói: “Hẳn là chủ nhân đã nhận được tin nhắn, chúng ta gắng cầm cự thêm một lúc nữa”.

Bên ngoài công thành càng ngày càng mãnh liệt, hàng ngàn quả cầu lửa khổng lồ đi vào thành Mộng Hoa, đại trận phòng ngự của thành Mộng Hoa cũng không có cách nào phòng thủ được hết, mấy trăm quả cầu lửa bay vào nhà dân, khắp nơi là biển lửa.

Chỉ huy phụ trách đại quân thủ thành, là một lão tướng quân, ông đứng ở đầu tường, thần sắc kiên nghị, bình tĩnh ra từng mệnh lệnh.

Nhưng mà, quân thủ thành chỉ có ba mươi nghìn, đối mặt với đại quân bốn trăm nghìn binh công thành, chênh lệch vô cùng rõ ràng. Mà lúc này, ba mươi nghìn quân canh giữ thành vừa bị thương vừa chết đã quá nửa! Một lượng lớn thương binh ở đầu tường, một số lão binh đã rời quân lại lên chiến trường một lần nữa, bọn họ quyết tâm muốn bảo vệ quê nhà của mình! Bởi vì một khi thành bị phá thì bọn họ và người nhà đều sẽ trở thành nô lệ, sống không bằng chết!

Ngô Bình dốc toàn lực lên đường, đường đi mất một canh giờ, hơn nửa giờ sau cậu đã đi đến nơi. Thành Mộng Hoa đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cậu thấy được đại quân dị tộc đen nghìn nghịt đang dùng hết sức để công thành. Bốn cửa thành đều đã tràn ngập nguy cơ!

Cậu quan sát một lát, lập tức đáp xuống đầu tường ở cửa bắc. Nơi này là nơi Phương Lập và Triệu Vân Cơ giúp đỡ phòng thủ, không ngừng khởi động pháp thuật thần thông. Nhưng phòng ngự của quân địch cũng rất mạnh, rất khó công phá.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, Triệu Vân Cơ nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói lại tình huống đang xảy ra.

Nghe nói Nhân Vương đang bị nhốt bên ngoài, quân canh thành lại chỉ có hạn, Ngô Bình khẽ nhíu mày, nói: “Cục diện trước mắt cần phải tìm được đột phá”.

Cậu nhìn thoáng qua Thổ Hỏa tộc đang công thành, cầu lửa của bọn họ phun ra không ngừng đánh lên đại trận phòng ngự của thành Mộng Hoa, đại trận bị tiêu hao liên tục, đã đạt đến cực hạn. Một khi đại trận bị phá, toàn bị thành Mộng Hoa đều sẽ bị biến thành hỏa ngục!

Mà Thổ Hỏa tộc đã kết thành đại trận phòng ngự, một khoảng mây lửa bao trùm ở phía trên đại trận. Mây lửa này có thể đốt chết vạn vật, ngay cả pháp thuật thần thông cũng không thể đột phá.

Lão tướng quân thủ thành lúc này nhìn thấy Ngô Bình đến, ông ấy biết Ngô Bình, biết cậu là khách quý của Nhân Vương, lập tức nói: “Ngô công tử, xin cậu hãy tránh đi, đầu tường nguy hiểm!”

Ngô Bình nói: “Lão tướng quân. Bây giờ tôi sẽ tấn công quân địch, làm nhiễu loạn mây lửa phòng ngự của bọn họ, ông nhân cơ hội này hãy tiến công quyết liệt. Chúng ta cần phải tiêu diệt từng bộ phận, nếu không thành Mộng Hoa khó có thể giữ được”.

Nghe Ngô Bình nói muốn đơn thương độc mã xông vào quân địch, lão tướng quân vội vàng xua tay: “Ngô công tử, tuyệt đối không thể!”

Ngô Bình không hề giải thích, nhảy khỏi thành, trượt xuống tường thành. Cậu vừa mới đáp đất, đã lập tức có mấy chục hỏa cầu bay đến từ phía đối diện, còn có mất chục cái hỏa tiễn.

Cậu cầm kiếm trong tay, cơ thể bỗng nhiên biến mất. Một khoảng sương mù xuất hiện, chia làm bốn, giết đến hướng của Thổ Hỏa tộc. Cái cậu thi triển, chính là Vụ Ảnh Kiếm Quyết của Vạn Kiếm Tổ Sư.

Sương mù giấu đi kiếm, kiếm sương mù đi đến nơi nào, Thổ Hỏa tộc nơi đó đều lần lượt đứt tay đứt chân, thậm chí đầu mình hai nơi.

Đại quân Thổ Hỏa tộc lập tức trở nên hỗn loạn, các quan chỉ huy lệnh cho cao thủ vây bắt Ngô Bình. Nhưng, thân hình Ngô Bình biến ảo, khi ở đông khi ở tây, hoặc là sương mù hoặc là khói, bọn họ căn bản không phòng bị được.

Trong vài phút ngắn ngủi, đã có trên trăm binh sĩ Thổ Hỏa tộc tử thương.

“Bày Hỏa Long Trận!”. Một quan chỉ huy hạ lệnh, Thổ Hỏa tộc xung quanh rút lui. Ở trong khoảng giữa, ba trăm người kết thành Hỏa Long Trận, một con hỏa long bao lấy khu vực trung tâm.

Nhưng, Vụ Ảnh Quyết Kiếm ở giữa lại đột nhiên biến mất, hóa ra Ngô Bình lại thi triển ảo thuật, còn bản thân thì đã đến một chỗ khác mà chém giết lung tung!

Cứ như thế, Ngô Bình thay đổi vị trí không ngừng, rất nhanh đã giết được hơn ngàn quân địch, khiến cho trận địch rối loạn, trên mây lửa phòng ngự xuất hiện lỗ hổng.

Lão tướng quân ở đầu thành thấy cơ hội đã đến, lập tức hạ lệnh nã pháo, lượng lớn pháp thuật và thần thông đánh vào lỗ hổng, tạo ra một lượng lớn thương vong!

Lúc này đây, toàn quân Thổ Hỏa tộc đang tập trung đối phó với Ngô Bình, cậu lấp tức thay đổi kiếm pháp, trong phạm vi mười dặm trên bầu trời tràn ngập ảnh kiếm!

Đây là kiếm pháp mới cậu học được khi khảo thí ở Thư Viện Kim Long, Dược Lão nói đây là của Thánh Hoàng truyền lại, chỉ có một người tu luyện được Thiên Ảnh Kiếm pháp, tạm thời Ngô Bình cũng gọi nó là Thiên Ảnh Kiếm Pháp.
Chương 2861: Đi đến trước nước Thiên Phong.

Bóng kiếm tung hoành, đi qua bất kỳ chỗ nào, thì người của Thổ Hoả tộc đã đầu mình hai nơi, lực sát thương kinh người. Quân giữ thành nhìn thấy, lấy Ngô Bình làm trung tâm, người xung quanh đều tan thành từng mảnh, tựa như một cơn gió lốc quất vào ruộng lúa mạch, trong nháy mắt lúa mạch đã đổ hết xuống đất. Mây lửa phòng ngự trên trời cũng tiêu tán, lộ ra một lỗ hổng lớn.

“Đây là loại kiếm pháp gì?”. Cao thủ của Thổ Hỏa tộc biến sắc, lập tức ra lệnh cho đại quân lui về phía sau, đồng thời phái ra bốn tên cao thủ hành thích Ngô Bình.

Bốn tên cao thủ này có nhiệm vụ bảo vệ thủ lĩnh của bọn họ, nhưng hiện tại tình huống vô cùng nguy cấp, việc trước tiên bọn họ cần làm là diệt trừ Ngô Bình!

Nhưng mà, khi nhóm người này đến gần Ngô Bình trong khoảng một trăm bước, người ngựa xung quanh, thậm chí là cả tro bụi cũng đều trở nên lặng yên. Hóa ra, trong nháy mắt, Ngô Bình đã thi triển cấm kỵ dịch chuyển thời gian và không gian, lá phù trong cơ thể bị chấn động, mấy người này lập tức mất đi nhận thức về thời gian.

Bóng kiếm đến treo cổ, bốn tên cao thủ hóa thành thịt nát!

Sau đó, Ngô Bình xuất hiện trước mặt của thủ lĩnh Thổ Hỏa tộc, kiếm quang kích động, chém thủ lĩnh thành nhiều mảnh!

Ngay sau đó, người Thổ Hỏa tộc khôi phục lại ý thức, thấy các cao thủ bảo vệ thống lĩnh và thống lĩnh đều đã bị chém chết, tức khắc không còn chiến ý, lần lượt bỏ chạy. Trong khoảng thời gian ngắn, Thổ Hỏa tộc bại binh như núi đổ, cả đại quân tấn công cửa tây cũng ảnh hưởng, lần lượt lui về phía sau.

Ngô Bình khởi động bóng kiếm tiếp tục đuổi giết, dọc theo đường đi máu chảy thành sông, thi thể ở khắp nơi, sau khi Thổ Hỏa tộc hốt hoảng bỏ chạy thì để lại hơn vạn thi thể.

Cách đó không xa, Ngụy Lượng nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt sáng lên, vô cùng kính nể Ngô Bình, lẩm bẩm nói: “Thiên Ảnh Kiếm Pháp cuối cùng cũng xuất hiện lại trên thế giới! Khó trách Dược Lão lại để mình đến bảo vệ cậu ta!”

Sau khi đuổi Thổ Hỏa tộc đi, tướng quân coi thành và bá tánh cùng reo hò. Ngô Bình lại bay lên trời, đi đến cổng đông.

Ở cửa đông là đại quân của Thiết Man tộc, Thiết Man tộc có thể chất mạnh mẽ, am hiểu cận chiến, cho nên bọn họ muốn dùng sức của cơ quan công thành, không ngừng leo lên tường thành. Nhưng chiến đấu như thế lại càng thảm thiết, quan binh thủ thành có rất nhiều người chết thảm dưới đao thương của Thiết Man tộc.

Ngô Bình bay trên không trung, vung trường kiếm chém xuống, mười mấy món khí giới công thành được gia công kiên cố đều bị chém thành từng mảnh, Thiết Man tộc ở trên đó cũng lần lượt rớt xuống đất.

Sau đó, Cấm Thần thứ hai của cậu mở mắt ra, thủ lĩnh của Thiết Man tộc cứng đờ, trong đầu vang lên một âm thanh lạnh lùng khóa chặt mục tiêu, quyết đấu vô song!

Thoáng chốc, ý thức của thủ lĩnh Thiết Man tộc mất khống chế, đứng ngơ ra tại chỗ, Ngô Bình giết đến, thi triển Tuyệt Thế Nhất Kiếm!

Kiếm quang vô hình vô ảnh, chỉ một tháng mà đầu người bay lên, thủ lĩnh đã bị trảm!

Đại quân Thiết Man tộc lập tức rối loạn thành một nùi, dưới loạn kiếm chém giết của Ngô Bình mà đại bại rút lui, để lại áo giáp.

Ngô Bình vẫn không hề đuổi theo, dẫu sao quân canh giữ thành hữu hạn, mà đối phương lại có mấy chục vạn đại quân, nếu phản công lại, hậu quả khó lường.

Hai đại dị tộc, mấy chục vạn quân bị đánh lui, cả thành đều reo hò, lão tướng thủ thành bái Ngô Bình một bái thật sâu.

Triệu Vân Cơ cười nói: “Công tử, thành Mộng Hoa bây giờ đã an toàn!”

Sau đó Ngô Bình tham gia trị thương cho những người bên trong, y thuật của cậu bất phàm, đã kéo rất nhiều người trọng thương cận kề cái chết trở về.

Lúc trời tối, đội quân của Nhân Vương cuối cùng cũng về đến, Nhân Vương Mộng Phi Hùng chạm trán với quân địch ở bên ngoài, sau một hồi ác chiếm, tuy giết được thủ lĩnh của phe địch, nhưng bản thân hắn cũng chịu trọng thương, quân tinh nhuệ bên người cũng tử thương hơn một phần ba.

Vốn hắn cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cảm giác được thành Mộng Hoa khó giữ được. Không ngờ đến sau khi trở về, đại quân dị tộc đã rút lui, thành Mộng Hoa bình yên vô sự!

Sau khi biết được tất cả là nhờ công lao của Ngô Bình, Mộng Phi Hùng vô cùng bội phục, bái tạ trước mặt mọi người.

Nhân Vương có thương tích trong người, cần phải tịnh dưỡng, thành Mộng Hoa cũng khôi phục lại sự phồn vinh trước đó.

Nếu đã trở về, Ngô Bình sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, lại luyện thêm một ít đan dược cho Thần Đan Các. Chuyện kinh doanh của Thần Đan Các vẫn luôn không tồi, nơi này có đan dược mà Ngô Bình luyện chế, còn có đan dược cậu mua từ bên ngoài về rồi bán ra, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến mua sắm.

Mấy ngày Ngô Bình ở Học viện, cứ cách vài hôm sẽ luyện chế đan dược, tích góp được rất nhiều, bây giờ đều lấy ra hết để bán, tức khắc được mọi người mua điên cuồng. Cậu còn bán đấu giá một số ít đan dược tương đối trân quý, bán đấu giá có giá cao hơn giá bình thường gấp mấy lần.

Buổi tối, cửa hàng đóng cửa, Nhô Bắc đứng ở một bên cầm một con thú bông, dường như đang suy nghĩ cái gì.

Ngô Bình: “Lão Phương, tông môn lúc trước của ông cách nơi này xa lắm sao?”

Phương Lập: “Tôi là người của nước Thiên Phong, tương ứng với Tam Thánh Tông là Thượng Tông nước Thiên Phong”.

Ngô Bình: “Nước Thiên Phong?”

Phương Lập nói với Ngô Bình, Thánh Cổ Đại Lục cũng có không ít quốc gia, các quốc chủ của các quốc gia này đều cùng là hiền vương cấp cường giả.

“Em họ kia của ông cũng ở nước Thiên Phong sao?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập gật đầu: “Thời gian qua lâu như thế, với năng lực của hắn, chắc hẳn bây giờ đã là đại nhân vật ở nước Thiên Phong rồi”.

Ngô Bình: “Tôi hứa với ông, nhất định sẽ báo thù thay cho ông”.

Phương Lập cười nói: “Chủ nhân, chuyện này cũng không cần vội vã, dẫu sao cũng đã qua nhiều năm như thế. Trước mắt, chuyện tôi lo lắng nhất chính là con gái của tôi”.

Ngô Bình: “A, ông còn một cô con gái?”

Phương Lập: “Tính tới bây giờ, thì hẳn con bé cũng hơn bốn mươi tuổi, không biết đã thành thế nào rồi”.

“Người khác biết ông có cô con gái như thế không?”

Phương Lập lắc đầu: “Thậm chí cả mẹ của con bé cũng không biết thân phận thật sự của tôi, tôi làm như thế cũng là vì để bảo vệ bọn họ”.

Ngô Bình nói: “Nếu ông đã lo lắng thì cứ trở về nhìn xem. Ông rời đi vài chục năm rồi, nói không chừng cô ấy cũng đã kết hôn sinh con, sinh cho ông vài đứa cháu ngoại rồi”.

Phương Lập không khỏi có vài phần khao khát, gật gật đầu: “Vậy tôi xin phép chủ nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi mới từ Học viện trở về, dẫu sao cũng không có việc gì làm, vậy thì đi cùng với ông đi”.

Phương Lập vô cùng vui vẻ, đương nhiên ông ta hi vọng Ngô Bình có thể đi cùng với ông ta, dẫu sao thân phận hiện tại của Ngô Bình chính là học sinh của Học viện, thân phận như thế ở nước Thiên Phong, ngay cả quốc chủ cũng phải ra khỏi thành chào đón, tôn sùng là khách quý!

“Vậy thì làm phiền chủ nhân”.

Có Ngô Bình đi theo, chuyến đi đến nước Thiên Phong này nhẹ nhàng hơn nhiều. Thân là đệ tử của Học viện, là truyền nhân của Dược Lão, trong tay cậu có rất nhiều quyền hạn, giống như sử dụng Truyền Tống Trận.

Sau một hồi chuẩn bị, hai người đi đến Truyền Tống Trận gần nhất, trực tiếp đi đến trước nước Thiên Phong!

Khoảng cách hai bên rất xa, một lần sử dụng Truyền Tống Trận phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, thế nhưng Ngô Bình có quyền sử dụng không giới hạn, không cần phải giao nộp phí sử dụng.

Trong chốc lát, hai người đã xuất hiện ở một chỗ Truyền Tống Trận khác. Ra khỏi cửa, Phương Lập lập tức biết đã đến nước Thiên Phong.

Ông hít sâu một hơi, nói: “Mùa này, đúng lúc là mùa hoa thanh hòe nở rộ, bên trong nước Thiên Phong chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi hoa hòe”.

Ngô Bình cười hỏi: “Còn nhớ được con gái ông đang ở nơi nào không?”

Phương Lập gật đầu nói: “Công tử, người ngoài đi qua nước Thiên Phong cần phải làm đăng ký. Chủ nhân cứ nói tôi là tôi tớ của cậu là được”.

Quả nhiên, một người đàn ông bụng to mặt đen đi đến, trong tay cầm một quyển sách, hỏi: “Hai người làm đăng ký sao?”

Sau đó, hỏi họ tên, thân phận, lai lịch vân vân của Ngô Bình.

Ngô Bình trả lời đúng sự thật, khi nghe cậu nói mình là đệ tử Học viện, đến từ thành Mộng Hoa, người đàn ông lắp bắp kinh hãi: “Hóa ra là Thiên Kiêu của Học viện, tiểu nhân thất lễ!”

Ngô Bình: “Không dám”.

Người này lại nói: “Công tử, người đến đây không biết có việc gì không? Nếu cần tiểu nhân hỗ trợ chuyện gì thì chỉ cần mở miệng là được”.
Chương 2862: Kẻ thù của Phương Lập

Trong lòng Ngô Bình chợt động, nói: “Tôi muốn tìm một người, có tiện không?”

Người này vội vàng nói: “Chuyện nhỏ. Cậu muốn tìm ai, tôi lập tức sắp xếp người đi tra!”

Phương Lập biết Ngô Bình đang muốn giúp ông tránh khỏi rắc rối, dẫu sao cũng đã qua vài chục năm, con gái ông có khả năng không ở nơi cũ nữa, cũng có thể đã gả cho người ta.

Phương Lập sau đó nói: “Phương Tử Thu”.

Người này nghe tên xong, lập tức lấy ra một quyển sách, ở bên trên viết mấy chữ. Chỉ một lúc sau, trên quyền sách ngọc lập lòe vài cái, trên mặt hiện lên tin tức. Người đàn ông lấy bút chấm một chút, tin tức hóa thành văn tự, ghi lại tất cả những gì mà Phương Tử Thu trải qua từ khi sinh ra đến bây giờ.

Phương Lập vội vàng cầm lấy sách ngọc, nhìn lướt qua vài lần, hai mắt đỏ lên.

Ngô Bình xem qua, ở bên trên ghi lại, lúc Phương Tử Thu mười bảy tuổi thì mẹ chết vì bệnh, sau đó cậu gả cô cho một nhà làm vợ hai. Một năm rưỡi sau, cô sinh được một đứa con. Thế nhưng, Phương Tử Thu cũng không có địa vị gì ở nhà kia, mấy năm nay thường xuyên bị vợ cả ức hiếp. Trong mấy năm này, chồng lại đi cưới một cô gái trẻ tuổi, cô lại càng chịu vắng vẻ thêm, lúc này địa vị cũng không khác với người hầu già là bao, mỗi ngày đều phải chuyện nặng nhọc”.

Ngô Bình: “Cảm tạ”.

Người nọ vội vàng nói: “Không có gì. Công tử là khách quý, chuyện này tôi sẽ nói với quốc chủ bệ hạ. Đây là giấy chứng minh của hai người, có thể dùng để đi được khắp thành”.

Sau khi lấy thẻ chứng minh, hai người lại chạy đến nhà họ Lưu, nơi Phương Tử Thu gả đến.

nhà họ Lưu là một gia tộc giàu có ở địa phương, đương nhiên, nhà giàu như thế cũng không là gì trong mắt của Phương Lập, không có gì đáng để nói đến. Nhưng Phương Tử Thu từ nhỏ chưa từng gặp được cha, mẹ lại mất sớm, cô ấy có thể gả vào một nhà như thế cũng coi như không tồi.

Chỉ là mệnh của cô không tốt, Phương Tử Thu bị vợ cả ức hiếp, thậm chí đến vợ năm vợ sáu cũng coi thường cô, sai sử cô như người hầu. Nhưng tính cách cô lại yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng, chỉ cần con cô không bị đối xử tệ thì cô có như thế nào cũng không sao cả.

Sau khi đến cửa của nhà họ Lưu, Ngô Bình thấy biểu cảm của Phương Lập rất phức tạp, cậu lập tức hỏi: “Lão Phương, ông có muốn tôi nói cho cô ấy biết thân phận của mình không?”

Phương Lập lắc đầu: “Đừng nói, có thể thấy con bé, nhìn thấy cháu là tôi đã thấy đủ rồi”.

Ngô Bình: “Vậy chuyện này cứ để tôi xử lý, tôi sẽ cho cô ấy nửa đời sau bình an vẻ vang”.

Phương Lập gật đầu thật mạnh: “Tạ chủ nhân!”

Ngô Bình không đi vào nhà họ Lưu ngay lập tức, mà ở một quán trọ gần nhà họ Lưu. Bởi vì bọn họ đi đến nơi nào đều đưa ra chứng minh, bởi vậy Thiên Phong quốc chủ lập tức biết bọn họ đã đi đâu.

Sau khi đi vào nhà trọ không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng la, một đám thị vệ trong cung xuất hiện, một người cung nhân vội vàng chạy đến. Chờ đến khi khách hàng đã đi hết, hắn ta mới cung kính mà nói: “Ngô công tử, tiểu nhân phụ mệnh của quốc chủ, cung thỉnh công tử vào cung”.

Phương Lập mở cửa ra, giọng nói của Ngô Bình truyền ra: “Tôi đến để gặp một vị thân thích, gặp xong rồi sẽ đi ngay lập tức. Không quấy rầy đến quốc chủ”.

Cung nhân vội vàng nói: “Ngô công tử, cậu đường xá xa xôi đến đây, quốc chủ muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, nên hy vọng ngày sẽ đến”.

Ngô Bắv chỉ có thể nói: “Vậy được rồi”.

Cứ như thế, Ngô Bình và Phương Lập cùng ngồi vào một chiếc xe ngựa, đi đến vương cung.

nước Thiên Phong là một nước lớn, vương cung vô cùng rộng lớn, kiến trúc xa hoa, thể hiện khí chất của một đại quốc.

Xe ngựa đi đến một hoa viên thì dừng lại, Ngô Bình được mời đến ngồi trong phòng khách. Một lát sau, một người đàn ông trung niên long hành hổ bộ mà đi đến, uy phong bát diện.

Phía sau người đàn ông chỉ có hai gã tùy tùng, hắn cười nói: “Ngô công tử, quốc chủ nước Thiên Phong, Du Thành Ngô, không biết công tử đi đến nước Thiên Phong, không thể tiếp đón từ xa!”

Ngô Bình vội vàng đứng dậy ôm quyền: “Tham kiến quốc chủ. Tại hạ là Ngô Bình, đến từ thành Mộng Hoa”.

Du Thành Ngô cười nói: “Nghe nói đại danh của công tử đã lâu! Hôm nay, Thiến Man tộc và Thổ Hỏa tộc vây công thành Mộng Hoa, công tử chỉ dùng sức một người mà đã đánh lui dị hai dị tộc lớn, cứu vớt hàng tỉ bá tánh Nhân Tộc. Tôi thay mặt cho Nhân Tộc bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng!”

Thân là Nhân Vương, Du Thành Ngô bái một bái thật sâu với Ngô Bình, Ngô Bình vội vàng đáp lễ: “Không dám nhận”.

Du Thành Ngô là người nói nhiều, Ngô Bình trò chuyện với hắn rất vui vẻ. Sau đó, Du Thành Ngô đã sắp xếp một yến hội, mời vài vị thủ lĩnh của nước Thiên Phong đến ngồi cùng.

Không tính Du Thành Ngô, bảy người đến, khi bảy người này xuất hiện, sắc mặt của Phương Lập có hơi kỳ lạ. Ngô Bình chú ý ánh mắt của ông một chút, phát hiện trong bảy người, có một người đàn ông trung niên cao gầy. Người này có tu phi khá cao, hẳn cũng là cao thủ cảnh giới Hiền Giả, nhưng vẫn còn kém Nhân Vương một khoảng.

Ở Thánh Cổ Đại Lục, Hiền Giả tương đương với Cường Giả. Sau Nguyên Anh có Cửu Biến, sau Cửu Biến là Thánh Hiền Cảnh. Thánh Hiền, chia thành Hiền Giả và Thánh Nhân, Hiền Giả tương đương với Cường Giả trung hậu kỳ, tu sĩ Hiền Giả đỉnh cấp xưng là Hiền Vương, giống như Mộng Phi Hùng, chính là một vị Hiền Vương, Du Thành Ngô cũng là một tu sĩ cảnh giới Hiền Vương.

Trong Thánh Nhân, thực lực trác tuyệt thì gọi là Đại Thánh, Thánh vương, Thánh Vương cảnh cũng gọi là Chúa Tể Cảnh. Một số Thánh Nhân sống lâu thì gọi là Cổ Thánh, thực lực Cổ Thánh có hơi yếu hơn so với Thánh Vương và Chúa Tể.

Mà trong Thánh Nhân, người có địa vị tối cao được gọi là Thánh Hoàng. Từ xưa đến nay, có rất nhiều Thánh Nhân, nhưng Thánh Hoàng thì chỉ có hai vị.

Tuy Thánh Cổ Đại Lục không có nhiều Chúa Tể, nhưng Thánh Nhân và Cổ Thánh có khá nhiều. Đặc biệt là số lượng hiền giả càng ngày càng nhiều, thường thường thì trong một nước, có đến mấy vị Hiền Giả tọa trấn.

Giống như Mộng thị không thể kiến quốc, là vì thiếu cao thủ Hiền Giả. Nếu có bảy tám vị cao thủ Hiền Giả tọa trấn, thì thành Mộng Hoa có thể kiến quốc.

Qua lời giới thiệu của Du Thành Ngô, Ngô Bình biết được người này tên là “Phương Tất Viễn”, ông ta lập tức biết đây chính là em họ của Phương Lập.

Quả nhiên, Phương Lập truyền âm nói: “Chủ nhân, chính là hắn, chính là em họ “tốt” của tôi, Phương Tất Viễn!”

Ngô Bình: “Lão Phương, tu vi của ông ở năm đó cao hơn hắn ta đúng không?”

Phương Lập: “Năm đó tôi có Thần Thánh Cấp Công Pháp, nếu không phải do hắn hại tôi, bây giờ thành tựu của tôi đã vượt xa hắn”.

Nhân Vương Du Thành Ngô vô cùng tôn sùng Ngô Bình, bắt đầu dùng danh xưng công tử, uống thêm vài chén rượu, thì đổi thành Ngô huynh. Có thể được Nhân Vương xưng huynh gọi đệ, chuyện này nói rõ thân phận của Ngô Bình thật ra không kém gì Nhân Vương.

Du Thành Ngô hiển nhiên không biết rõ về Ngô Bình, trong bữa tiệc cười hỏi: “cậu em Ngô, Thư Viện Kim Long chính là Thư Viện cổ xưa nhất, truyền thừa và căn cơ bên trong, khiến ngay cả ta cũng muốn hướng đến. Không biết sư phụ của cậu em Ngô là vị nào?”

Ngô Bình nói: “Tôi ở Dược Viên, sư phụ là Dược Lão”.

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động, Dược Lão! Chính là người đứng đầu luyện đan lợi hại nhất của toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục!

Du Thành Ngô lập tức trở nên kích động, nói: “Cậu em Ngô. Cuộc đời này của ta còn chưa được có cơ hội bái kiến Dược Lão, ngày nào đó có thời gian, cậu nhất định phải dẫn ta đến diện kiến Dược Lão”.

Ngô Bình cười nói: “Sau này Du đại ca đến học viện chơi, cứ nói tên tôi ra là được”.

Du Thành Ngô vui mừng khôn xiết, cười nói: “Thật tốt quá, cậu em Ngô, đến, chúng ta đi!”

Trong khi uống rượu, Ngô Bình nói bóng nói gió, cũng đại khái biết được thân phận của Phương Tất Viễn. Hiện tại hắn ta đang là nhân vật cốt lõi của Tam Thánh Tông, cho nên thân phận cũng có ảnh hưởng nhất định ở Thiên Phong quốc.

Trong lúc đó, Phương Tất Viễn cũng có đến kính rượu cho Ngô Bình, lời nói vô cùng khách khí, không ngừng vuốt mông ngựa.

“Ngô công tử, Tam Thánh Tông của bọn ta có lịch sử lâu đời, ban đầu do ba vị Thánh Nhân sáng lập, thế nên mới gọi là Tam Thánh Tông. Đáng tiếc, từ sau khi lập Tam Thánh Tông, từ đó về sau chưa hề có thêm một Thánh Nhân”.

Trong lòng Ngô Bình chợt động: “Tam Thánh Tông à, thực lực Tam Thánh rất thâm sâu khó lường, vì sao lại không có Thánh Nhân?”

Phương Tất Viễn cười khổ: “Tư chất của vãn bối, sao có thể so sánh được với Thánh Nhân? Thế nhưng, nếu có thể có đan dược đủ tốt, không chừng sẽ có thể có một vị Thánh Nhân mới!”

Phương Lập lúc này âm thầm truyền âm: “Chủ nhân, cậu mượn cơ hội tiến vào Tam Thánh Tông, lấy được truyền thừa của Tam Thánh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK