Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Cược ngọc

Trong số các truyền thừa mà Ngô Bình nhận được cũng có phương pháp xem bói xem tướng. Chẳng qua anh dồn hết tinh lực vào y thuật và võ công, còn những mảng khác chỉ xem sơ qua, chưa đi sâu vào nghiên cứu.

Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi biết một chút thôi, nhưng cũng đủ để nhìn thấu trò vặt của người đó”.

Đường Thời Lộc trầm ngâm đáp: “Khi ông ấy rời đi còn để lại một câu nói, rằng sau này sẽ cử một người đến đây, còn tôi phải tuân theo mệnh lệnh của người này vô điều kiện, bằng không sẽ gặp phải hoạ lớn!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy là người này đã xuất hiện, còn là Đường Minh Vũ nói với ông?”

Đường Thời Lộc gật đầu: “Minh Vũ đã đưa cho tôi xem một chuỗi hạt, chính là đồ của vị cao nhân ấy. Nó còn nói cao nhân đã cử một người đại diện đến đây, bảo tôi giao toàn bộ tài sản của nhà họ Đường cho nó quản lý”.

“Ông có tin không?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc thở dài: “Nói thật thì nửa tin nửa ngờ”.

Ngô Bình lắc đầu: “Đây là cục diện liên hoàn, nếu ông tin thì chẳng khác gì dâng hết tài sản trong tay mình cho người khác”.

Đường Thời Lộc đáp: “Nhưng Minh Vũ không phải là người ngoài, nó là con trai tôi”.

“Đó là con trai ông ư?”, Ngô Bình đột nhiên hỏi.

Đường Thời Lộc sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì cơ?”

Ngô Bình nói: “Ý tôi là, Đường Minh Vũ không phải là con trai ruột của ông!”

“Không thể nào!”, giọng Đường Thời Lộc chắc nịch, “Không phải con tôi thì là con ai được chứ?”

Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy những lời như vậy đều không muốn tin, vì chúng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Hướng đi kinh lạc của con người sẽ truyền từ bố sang con. Sự phân bố kinh lạc của bố và con phải tương đồng với nhau ít nhất sáu, bảy phần. Nhưng kinh lạc của hai người còn chẳng giống nhau đến một phần. Hai người không thể nào có quan hệ huyết thống”.

Đường Thời Lộc lẩm bẩm: “Không thể nào, từ bé nó đã có tướng mạo rất giống tôi”.

“Muốn giống một ai đó thật ra rất dễ, ví dụ như phẫu thuật thẩm mỹ. Ông thử nghĩ xem, có khoảng thời gian nào Đường Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi rất nhiều hay không?”

Đường Thời Lộc ngây ra, ngẫm nghĩ một hồi chợt biến sắc, đáp lại: “Năm mười ba tuổi, nó đi du học, sau khi về nước, tôi cảm thấy nó thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ nó làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài?”

“Đúng vậy!”, Ngô Bình nói, “Theo đôi mắt của người hành y như tôi, Đường Minh Vũ đã từng động dao kéo ít nhất mười mấy nơi trên gương mặt, từ xương gò má, cằm, mắt, mũi, tất cả đều từng chỉnh sửa. Một người đàn ông, mà còn là người lắm tiền như vậy, liệu có cần phẫu thuật thẩm mỹ hay không? Nếu có, vậy chắc chắn còn mục đích khác”.

Đường Thời Lộc yếu ớt ngồi phịch xuống, lẩm bẩm nói: “Minh Vũ không phải con trai tôi ư? Vậy nó là con ai?”

Ông ta như sực nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Cậu Ngô à, đứa trẻ này là con của người đó ư?”

Ngô Bình nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết. Nhưng cho dù không phải con trai người đó, thì chắc chắn cũng là con trai người thân cận của ông ta. Nếu ông giao tập đoàn Đường thị cho Đường Minh Vũ thì tức là giao vào tay người đó”.

Lúc này Đường Thời Lộc đã tin đến bảy phần, ánh mắt loé lên lửa giận: “Thủ đoạn quá cao minh! Suy tính quá tỉ mỉ!”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Cái này gọi là tu hú đẻ nhờ. Bọn họ xem được ông có số giàu sang nên sai người tiếp cận ông, khiến ông nghĩ rằng ông đạt được mọi thứ đều nhờ họ, để ông kính sợ, sau đó cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ cho họ”.

“Ông nghĩ xem, vì sao bọn họ lại ra tay vào khoảng thời gian này?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc nheo mắt: “Vì tôi có khả năng sẽ chết do bệnh, không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ buộc phải ra tay. Nhưng họ không ngờ cậu Ngô lại có thể cứu sống tôi”.

“Không sai”, Ngô Bình gật đầu, “Ông nghĩ thử đi, vì sao trước đó Đường Minh Vũ lại muốn chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương?”

“Nhà họ Dương?”, lòng Đường Thời Lộc chùng xuống, “Lẽ nào nhà họ Dương cũng bị bọn họ kiểm soát?”

Ngô Bình đáp: “Tôi không rõ lắm về nhà họ Dương. Nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà họ Dương”.

Đường Thời Lộc chìm vào hồi ức, đoạn nói: “Sau khi người đó rời đi không lâu thì tôi gặp được Dương Trân Châu. Lúc đó tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, còn bà ấy lại là cô cả nhà họ Dương. Khi ấy nhà họ Dương đã là một gia tộc giàu có với khối tài sản hàng tỷ, có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai giới hắc bạch. Nay nghĩ kỹ lại, tôi có thể thành công nhanh như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Dương”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Tiềm lực tài chính của nhà họ Dương cộng thêm vận số của ông, làm sao mà ông không giàu được?”

Đường Thời Lộc cười khổ: “Nhưng ai có thể bài bố cục diện kinh thiên động địa như vậy chứ? Rốt cuộc bọn họ là ai? Mưu tính sáu mươi trăm ròng rã, bọn họ… chờ được ư?”

Ngô Bình nói: “Ông nhầm rồi. Bọn họ có thể kiểm soát nhà họ Đường và nhà họ Dương, thì cũng có thể khống chế những gia tộc khác”.

Đột nhiên Đường Thời Lộc cảm thấy rất sợ hãi, bèn thầm thì: “Dù cho tôi đã biết hết mọi chuyện, thì liệu tôi có thể chống lại bọn họ không?”

Ngô Bình im lặng, một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Không biết nữa. Tôi không tưởng tượng được, sức mạnh thế lực này có thể lớn đến mức nào. Trước đó Đường Minh Vũ từng uy hiếp tôi rằng ông ta có quen một vị thế tử của gia tộc cổ võ. Có khi vị thế tử ấy có liên quan đến thế lực này”.

Thoắt cái, trông Đường Thời Lộc như già đi rất nhiều: “Nói vậy, tôi chỉ có thể chấp nhận số phận sao?”

Anh bỗng nhiên bật cười, đoạn bảo: “Ông quên rồi sao? Tôi đây, cũng biết xem bói mà!”

Đường Thời Lộc ngẩn ra, rồi nhìn Ngô Bình: “Ý cậu là xem bói cho tôi ư?”

Ngô Bình mỉm cười, lấy năm đồng tiền phép Ngũ Đế ra rồi úp lại bằng hai lòng bàn tay, miệng niệm gì đấy, sau đó ném đồng tiền lên mặt bàn.

Năm đồng tiền ấy được rải ra một cách ngẫu nhiên. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy một hình vẽ mờ mờ hiện ra trên năm đồng tiền.

Ngô Bình nhắm mắt, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cất tiếng: “Ông có thể sống đến năm một trăm lẻ ba tuổi!”

Đường Thời Lộc hơi bất ngờ: “Tôi sống thọ đến vậy ư?”

Anh cười đáp: “Vậy nên ông không cần quan tâm đến đám người kia. Chỉ cần ông không chết, nhà họ Đường vẫn do ông quản lý”.

Đường Thời Lộc hỏi: “Nhưng nhỡ đâu bọn họ ra tay với tôi thì sao?”

“Không đâu!”, Ngô Bình rất chắc chắn, “Quẻ bói nói rằng ông sống được đến năm một trăm lẻ ba tuổi, mà còn sống một cách bình an, không cần lo nghĩ. Nếu bọn chúng nhắm vào ông, quẻ bói tuyệt đối sẽ không như thế”.

Đường Thời Lộc vẫn cảm thấy lo lắng: “Cậu Ngô à, trước đó cậu bảo đối phương là lời khuyên, vậy hiện tại cậu là gì?”

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Tất nhiên là tiên tri”.

Đường Thời Lộc sửng sốt, còn cao siêu hơn cả người đó ư?

Cất mấy đồng tiền phép, Ngô Bình nói: “Bình tĩnh đi. Tối nay tôi sẽ trông giữ cho nhà họ Đường!”

Đường Thời Lộc hít một hơi thật sâu: “Cậu Ngô à, vậy bây giờ tôi nên làm gì đây?”

Ngô Bình trả lời: “Bây giờ ông chỉ có thể tin tưởng hai người, Đường Minh Huy và Đường Tử Di. Họ là người thân thật sự của ông”.

Đường Thời Lộc khẽ thở dài: “Minh Huy, nó đã chịu khổ nhiều rồi!”. Biết mình chỉ có đứa con ruột Đường Minh Huy, ông ta cảm thấy hối hận vô cùng.

Ngô Bình nói: “Đừng nhắc mấy chuyện này nữa. Ông Đường à, bây giờ tập đoàn Đường thị nằm trong tay ai?”

Đường Thời Lộc đáp: “Quyền nắm giữ cổ phần đều nằm trong tay tôi”.
Chương 137: Tiên tri

Ngô Bình gật đầu: “Nếu muốn phá cục diện này, ông phải chuyển quyền nắm giữ cổ phần cho Đường Tử Di và Đường Minh Huy càng nhanh càng tốt. Như vậy sẽ làm rối tung kế hoạch của họ”.

Đường Thời Lộc nghiến răng: “Cậu Ngô à, cậu có thể chứng minh Minh Vũ thật sự không phải con ruột của tôi hay không?”

Anh biết Đường Thời Lộc vẫn còn đôi chút hoài nghi, bèn gật đầu: “Muốn biết có phải con ruột hay không rất dễ. Ông từng nghe cách dùng máu nhận ruột thịt chưa?”

Đường Thời Lộc ngẩn người: “Chẳng phải cách đó không khoa học sao?”

Ngô Bình cười nói: “Cách dùng máu nhận ruột thịt trên phim đều sai cả. Ông gọi Đường Minh Huy đến đây đi, tôi sẽ cho ông thấy cách dùng máu nhận ruột thịt chuẩn xác”.

Ông ta bảo quản gia gọi Đường Minh Huy đến.

Đường Minh Huy không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên tâm trạng rất thấp thỏm, dè dặt bước đến hỏi: “Bố tìm con ạ?”

Ngô Bình nói: “Chú Đường, cho cháu mượn một giọt máu của chú”.

Anh dùng móng tay rạch nhẹ một đường lên ngón trỏ bên phải của Đường Minh Huy, rồi nặn một giọt máu ra. Giọt máu vừa rơi xuống đã được Ngô Bình dùng chân khí giữ lại lơ lửng giữa không trung.

Sau đó anh lấy tiếp một giọt máu của Đường Thời Lộc. Hai giọt máu cùng lúc lơ lửng trong lòng bàn tay anh, chỉ cách nhau vài ba mi-li-mét.

Lúc này anh đang niệm một loạt câu chú, hai giọt máu khẽ di chuyển rồi chậm rãi xoay vòng, xoay càng lúc càng nhanh. Nửa phút sau, chúng bỗng hợp thành một giọt máu, rồi một lượng lớn hơi nước lập tức bốc lên, ngưng tụ thành tinh thể máu to bằng hạt gạo.

Anh nhón lấy tinh thể máu ấy rồi nói: “Đây chính là cách dùng máu nhận ruột thịt”.

Đường Minh Huy trố mắt hỏi: “Ngô Bình à, đây là gì vậy?”

Đôi mắt của Đường Thời Lộc sáng rực lên. Ông ta nói: “Cậu Ngô quả nhiên là bậc thần thánh!”

Đoạn ông ta hiền từ vỗ vai Đường Minh Huy: “Minh Huy à, con lui xuống trước đi”.

Đường Minh Huy rời đi trong sự mơ hồ. Một lúc sau, Đường Minh Vũ cũng được gọi đến.

Đường Thời Lộc khẽ thở dài, nói với đối phương: “Minh Vũ à, bố nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tuân theo mệnh lệnh của vị cao nhân kia. Gọi con đến là vì mong con chuẩn bị tâm lý tiếp quản tập đoàn Đường thị”.

Mắt Đường Minh Vũ sáng rỡ: “Bố cứ yên tâm ạ. Con chắc chắn sẽ quản lý tập đoàn Đường thị thật tốt!”

Đường Minh Vũ đang nói chuyện thì đầu ngón tay đột nhiên nhói lên, bị thứ gì đó cắt vào mạch máu. Máu tươi chảy ra, có mấy giọt nhỏ xuống sàn.

Hắn kinh ngạc hô lên, vội vàng nắm chặt tay lại, vừa giận dữ nhìn Ngô Bình vừa nói: “Tông sư Ngô, cậu làm gì vậy?”

Ngô Bình nhún vai: “Ngại quá, tôi dùng kim chích muỗi, bất cẩn làm chú bị thương”.

Đường Minh Vũ hừ giọng, đoạn nói với Đường Thời Lộc: “Bố à, con đi băng bó tay nhé, lát nữa sẽ trở ra”.

Hắn vừa đi khỏi, Ngô Bình lập tức lấy một giọt máu dưới sàn lên, rồi lại lấy một giọt máu của Đường Thời Lộc, tiếp tục thực hiện phương pháp dùng máu nhận ruột thịt.

Lần này, hai giọt máu lơ lửng giữa không trung nhưng mãi mà vẫn không hợp lại. Khi chúng vừa lại gần nhau thì đột nhiên “póc” một cái, cả hai giọt máu đột nhiên nổ tung và biến thành hai làn khói đen, rồi dần biến mất.

Đường Thời Lộc hỏi: “Cậu Ngô à, thế nghĩa là?”

“Chuyện này chứng minh hai người không có quan hệ huyết thống. Máu không thể dung hợp, thậm chí không thể đến gần nhau”, anh nói.

Đường Thời Lộc thở dài, đoạn lấy điện thoại ra gọi: “Luật sư Cố à, anh đến biệt thự Vân Đỉnh nhanh nhất có thể nhé, tôi muốn chuyển quyền nắm giữ cổ phần cho người thân của tôi”.

Cúp máy rồi, Đường Thời Lộc chân thành cúi người với Ngô Bình: “Cậu Ngô, ân tình này không thể cảm ơn bằng lời! Tôi sẽ đền đáp cậu thật hậu hĩnh!”

Ngô Bình xua tay: “Tôi là bạn của Tử Di, đây là chuyện nên làm mà. Ông nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ ở đây trông chừng”.

Bây giờ anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ tĩnh tâm ngồi xuống, hít vào thở ra theo pháp môn Như Lai.

Sau khi luyện khí thành sức mạnh, phương pháp hít thở của anh đã khác trước. Giữa nhịp hít và thở không chỉ luyện khí, mà còn có thể tu luyện tinh thần.

Lúc này anh đang chìm trong thức hải, có một khoảng sáng thần kỳ cứ co vào phồng ra, diệu kỳ vô cùng.

Khi tu luyện, anh không hề cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, đến khi mở mắt đã là hai giờ sau rồi.

Một người đàn ông trung niên cùng Đường Tử Di và Đường Minh Huy đều được gọi vào phòng. Họ cần tiến hành chuyển giao quyền lực tập đoàn Đường thị, mà chuyện này phải làm theo trình tự pháp luật.

Khi biết được kế hoạch của Đường Thời Lộc, Đường Minh Huy gần như không dám tin vào tai mình, cả Đường Tử Di cũng rất ngỡ ngàng.

Ngô Bình nói: “Làm càng nhanh càng tốt”.

Rồi anh ngồi ở ngoài cửa. Anh biết lúc này Đường Minh Vũ đã ngộ ra mọi chuyện. Đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt!

Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ đã đưa năm vị cao thủ đến. Năm người này vào ban ngày không xuất hiện, chắc hẳn Đường Minh Vũ đã có chuẩn bị từ trước.

Đường Minh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Tông sư Ngô, tốt nhất là cậu nên tránh ra!”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi không tránh thì sao?”

“Không tránh thì chết!”, một ông lão mặc áo xám tiến lại gần. Sắc mặt người này tái nhợt, trông như cương thi, toàn thân toả ra khí tức lạnh lẽo.

“Khẩu khí cũng lớn lắm!”

Một giọng nói chợt vang lên. Có một người bước ra từ bên hông Ngô Bình, là Từ Quý Phi!

Trước khi ngồi thiền, Ngô Bình đã nhắn tin cho Từ Quý Phi, bảo ông ấy đến đây thật nhanh. Từ Quý Phi đã đến từ sớm, có điều vẫn luôn ẩn mình trong góc tối để chờ thời cơ.

“Đồng thi Diêm La! Từ lâu đã nghe danh chân lực tà ác của ông sở hữu uy lực rất ghê gớm. Vừa hay, dịp này tôi được lĩnh giáo!”

Ông lão mặc áo xám tên Diêm La, là tông sư cảnh giới Thần, có biệt danh Đồng thi, sở hữu chân lực tà ác có uy lực rất mạnh, tiếng tăm vang xa.

Diêm La cười khẩy: “Ông ba nhà họ Từ à, chuyện của tôi, ông cũng dám xen vào sao?”

Từ Quý Phi cười hề hề: “Tôi phải xen chứ!”

Hai người đứng yên, khí tức khoá chặt đối phương.

Lúc này, người thứ hai bước ra. Y ăn mặc như đạo sĩ, ngoài bốn mươi tuổi, đeo một thanh kiếm trên lưng và để râu dài.

Khí tức toả ra từ y cũng sắc bén như kiếm vậy, khiến người ta rất kinh sợ. Có lẽ đây là một cao thủ về kiếm.

“Võ Đang, Diệp Lãnh Trúc”, đạo sĩ nhẹ giọng nói rồi nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoạt trông điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sát khí.

“Ê đạo sĩ, dám đấu với tôi không?”

Lại có một bóng dáng yêu kiều xuất hiện từ bên người Ngô Bình, trông như học sinh trung học vậy, xinh đẹp lại quyến rũ, là Hồng Lăng!

Ngô Bình bật cười: “Em đến nhanh thế?”

Hồng Lăng cười nói: “Em vừa nhận được điện thoại là đến đây ngay. Anh xem, em chạy đến mức giày tả tơi này”.

Ngô Bình hết nói nổi: “Ai bảo em đi bộ thế hả?”

Hồng Lăng nói một cách rất nghiêm túc: “Đi bộ nhanh mà, không cần đi đường vòng”.

Ngô Bình nhận định tối nay sẽ rất nguy hiểm, nên ngoài việc gọi Từ Quý Phi, anh còn báo cho Hồng Lăng. Sau khi nhận được tin, Hồng Lăng còn chẳng bắt xe, mà trèo đèo lội suối chạy thẳng đến đây.

Sự xuất hiện của Hồng Lăng khiến đôi mắt của vị đạo sĩ trung niên kia sáng rực lên. Y nói: “Kiếm khí rất mạnh! Cô là một cao thủ dùng kiếm!”

Đôi mày thanh tú của Hồng Lăng khẽ nhướng lên: “Nên phải cẩn thận đấy nhé!”

Thấy có hai cao thủ xuất hiện sau lưng Ngô Bình, Đường Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng. Kịch bản mà hắn tính đến không phải như vậy.

Đường Minh Vũ sốt ruột phất tay: “Lên cùng một lúc. Giết nó!”

Ba vị cao thủ còn lại đều xông đến vây quanh Ngô Bình. Hai trong số họ là cao thủ đã luyện khí thành sức mạnh, còn một người là cao thủ phóng chân khí.
Chương 138: Tông sư cảnh giới Tiên Thiên

Ngô Bình bày tư thế, Như Lai Thần Canh quanh thân hiện ra, một luồng sức mạnh đáng sợ phóng ra. Tất cả mọi người đều run rẩy, cảm giác được nguy cơ to lớn.

"Ầm!"

Anh tung chiêu Kim Cương Long Trảo Thủ rồi vồ tới chỗ người dẫn đầu. Người này cũng đã luyện khí thành sức mạnh, sức mạnh màu xanh xám bao lấy cánh tay, một chiêu được tung ra.

Đối phương có sức lực rất đáng sợ, sức mạnh cuồn cuộn phát ra tiếng ầm ầm, gió lớn vồ tới.

Tay Ngô Bình nắm lấy cánh tay người đó một cách chuẩn xác, sau đó bẻ mạnh!

"Rắc rắc!"

Cánh tay rắn chắc như sắt thép của đối phương đã bị một chiêu bẻ gãy như thế, mà chân trái của anh đá lên ngực đối phương tựa như một con rồng thần.

"Phụt!"

Người này bị đánh bay ra mười mấy mét tựa như một bao cát, sau khi rơi xuống đất thì hộc máu liên tục, tinh thần rệu rã.

Hai người còn lại nghẹt thở, cảm giác áp lực to lớn khiến họ vô thức thu lại chiêu thức, lùi ra sau. Nhưng đã quá muộn, hai nắm đấm sắt đã bay tới tựa như giáng từ trên trời xuống. Nó đánh lên vai hai người với một góc độ kỳ quái, vai họ liền bị nát vụn, sau đó thần lực khổng lồ dễ dàng đánh vào kinh mạch của họ, trong thoáng chốc hai người đã mất đi sức chiến đấu, ngã khuỵu xuống đất.

Một bên khác, đạo nhân và ông lão đồ xám bị Hồng Lăng và Từ Quý Phi giữ chặt, hoàn toàn không rảnh quan tâm những người khác.

Ngô Bình quay người lại nhìn Đường Minh Vũ. Mặt ông ta trắng bệch, ông ta lùi mấy bước rồi nói: "Tông sư Ngô, tôi mong cậu hãy nghiêm túc suy xét lại! Nếu cậu dám động vào tôi thì sẽ phải chịu sự báo thù độc ác nhất trên thế giới này đấy! Thế lực sau lưng tôi cực kỳ đáng sợ, cậu không thể tưởng tượng được đâu!"

Mặt Ngô Bình không biểu cảm: "Đường Minh Vũ, tôi cũng khuyên các người, đừng có nhòm ngó nhà họ Đường. Nếu các người chịu lui bước thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra".

"Không thể nào!", Đường Minh Vũ hừ lạnh: "Ngô tông sư, đối với chúng tôi thì tông sư cảnh giới Thần cũng chẳng là gì cả! Nếu cậu cứ nhất quyết như vậy thì không lâu sau sẽ có tông sư cảnh giới Tiên Thiên xuất hiện! Cậu nghĩ rằng cậu sẽ đấu lại được tông sư cảnh giới Tiên Thiên sao?"

"Vậy ông nghĩ rằng bây giờ ông có thể đấu lại tông sư cảnh giới Tiên Thiên sao?". Ngô Bình nói, anh ép sát Đường Minh Vũ, gần như dí sát vào mặt ông ta.

Năm cao thủ thì đã có ba người bị thương nặng, hai người thì không rảnh lo cho ông ta, giờ đây ông ta chỉ có thể một mình đối mặt với Ngô Bình.

Đầu Đường Minh Vũ túa ra mồ hôi lạnh: "Tông sư Ngô, đừng mắc sai lầm!"

"Chắc ông vẫn ôm hi vọng nhỉ, vậy thì đợi thêm lát nữa".

Lúc này Từ Quý Phi và Diêm La đã đánh nhau. Long Tượng Chân Canh của Từ Quý Phi bao bọc toàn thân, từng chiêu thức của ông ấy đều có uy lực khổng lồ.

Diêm La tựa như một cái xác sống, toàn thân ông ta có khí Âm Sát lạnh lẽo như băng, sức sát thương cực mạnh.

Hai người ra tay rất nhanh, nhưng hiển nhiên thực lực của Từ Quý Phi cao hơn một bậc. Kể từ sau khi luyện thành phương pháp hít thở Long Tượng, thực lực của ông ấy ngày càng tăng. Hôm nay trong cuộc đấu với Diêm La, ông ấy nắm phần thắng rất lớn.

Ở một bên khác, Hồng Lăng cũng ra tay. Kiếm pháp sắc bén của cô ấy nhanh như điện giật, kiếm của Diệp Lãnh Trúc phái Võ Đang vừa rút ra một nửa là kiếm của cô ấy đã đặt tại cổ họng y.

Kiếm khí lạnh lẽo đó trôi nổi vô định, Diệp Lãnh Trúc cả kinh, y vội lùi ra sau nhanh chóng, nhân cơ hội rút kiếm.

Hai luồng ánh kiếm, một luồng như rồng lượn, một luồng tựa ánh chớp cùng giao thoa.

Ngô Bình khẽ nhíu mày, kiếm pháp của Diệp Lãnh Trúc đúng là quá tuyệt. Chiêu kiếm của y tựa như có sức hút, kiếm của Hồng Lăng vừa chạm vào đã bị hút chặt, hiệu quả của chiêu kiếm nhanh bị áp chế rất nhiều.

Kiếm pháp nhanh như chớp của hai người lại vô cùng rõ ràng trong mắt anh, anh lạnh nhạt nói: "Hồng Lăng, tấn công huyệt Vân Môn trên vai trái y".

Kiếm Hồng Lăng liền run lên, thoát khỏi lực hút đó rồi đâm vào vai của đối phương.

Cũng vô cùng kỳ lạ, Diệp Lãnh Trúc đã vung kiếm chặn ngay, nhưng kiếm của y vẫn còn vài phân nữa mới đến được. Còn chưa chặn được chiêu kiếm của Hồng Lăng thì vai y đau nhói, luồng khí toàn thân cũng rối loạn.

Mặt y xám ngoét, ánh kiếm đầy trời liền biến mất. Y lạnh nhạt nói: "Tôi thua rồi".

Kiếm khí của Hồng Lăng đã xâm nhập vào kinh mạch của y khiến toàn thân y tê liệt, mất đi khả năng hành động.

Một bên khác, Diêm La đã bị Từ Quý Phi đánh bay, khí Âm Sát toàn thân cũng biến mất toán loạn. Ông ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trắng bệch.

Từ Quý Phi lạnh lùng nói: "Đồng thi, cút ngay đi, tôi tha cho một mạng đấy!"

Đồng thi Diêm La lại không động đậy, ông ta lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu ông giết tôi, ông sẽ phải chịu sự báo thù không ngừng nghỉ của Cương Thi môn! Còn nếu ông rút lui không lo chuyện bao đồng nữa thì ông sẽ được an toàn!"

Từ Quý Phi lạnh lùng nói: "Diêm La, ông dùng Cương Thi môn ra đe dọa tôi đúng là quá coi thường Từ Quý Phi này rồi!"

"Ầm!"

Ông ấy ra tay nhanh như chớp, đánh một chưởng vào ngực Diêm La. Ông ta liền quỳ rạp xuống đất, cảm giác như chân khí toàn thân biến thành một dòng khí nóng chầm chậm chảy ra ngoài qua lòng bàn tay.

"Ông...ông phế tu vi của tôi sao!". Diêm La vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt ông ta trợn ngược rồi ngất đi.

Hồng Lăng cất kiếm đi, tất cả bộ phận trên đầu Diệp Lãnh Trúc đều chảy ra một chất lỏng màu đen. Cơ thể y hoàn toàn không chịu nổi sự xâm nhập của kiếm khí Hồng Lăng.

Y thốt lên: "Kiếm pháp rất tuyệt". Sau đó y đổ xuống, tắt thở.

Sắc mặt Đường Minh Vũ rất khó coi, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta nói: "Tông sư Ngô, không thể không thừa nhận bạn của cậu rất mạnh, nhưng..."

"Trước khi uy hiếp tôi thì hãy suy nghĩ về tình cảnh của bản thân bây giờ đi". Ngô Bình trừng ông ta: "Giờ ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo người phía trên ông tới đây".

"Cậu muốn tìm tôi sao?"

Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi con đường nhỏ. Ông ta mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sắc bén. Mỗi bước chân của ông ta khiến mặt đất xuất hiện một dấu chân sâu khoảng ba phân!

Thấy người đó, sắc mặt Dương Trân Châu trở nên kích động. Bà ta đi lên một bước: "Nguyên Trạch!"

Người đó liếc Dương Trân Châu, lạnh lùng nói: "Bà khiến tôi thất vọng quá, bà không nuôi dạy con trai tôi tử tế. Bà cũng chẳng khống chế nhà họ Đường cho tốt".

Người bà ta run lên, ánh mắt lộ vẻ tủi thân.

Đường Minh Vũ gào to: "Bố ơi! Thực ra tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng không ngờ tông sư Ngô này lại nhúng tay vào!"

"Cậu ta sẽ không nhúng tay vào đâu", người đàn ông nhìn Ngô Bình: "Cậu bạn, tôi đếm đến mười, cậu phải rời khỏi đây, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu chắc chắn phải chết ở đây".

"Thế sao?"

Ngô Bình cười lạnh: "Ông ôm đan cũng không dễ dàng gì, muốn ra tay thật à?"

Người đó biến sắc mấy lần, sau đó trừng Ngô Bình: "Cậu biết sao?"

Ngô Bình nói: "Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa".

Người đó chợt bật cười: "Tôi đã từng nghe nói về y thuật của cậu, không ngờ cậu cũng hiểu biết sâu về tu hành như vậy. Đúng vậy, hôm nay tôi quả thực không thể ra tay".

Người đàn ông là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng quá trình ôm đan của ông ta gặp vấn đề. Nhìn thì rất mạnh, nhưng vấn đề bên trong rất lớn, thế nên ông ta không thể đánh với Ngô Bình được.

Anh nói: "Các người có thể đi được rồi, sau này đừng có nhòm ngó nhà họ Đường nữa".

Người đó im lặng hồi lâu mới nói: "Cậu Ngô, tôi đã lên kế hoạch về nhà họ Đường sáu mươi năm, cậu bảo tôi từ bỏ là tôi phải từ bỏ sao! Thực sự không giấu, sau lưng tôi còn có thế lực đáng sợ hơn nhiều, người đó mà xuất hiện thì những người ở đây đều phải chết!"
Chương 139: Thời đại của Đường Minh Huy

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Một nhà họ Đường đổi một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, các người cảm thấy thế nào lời hơn?"

Người đàn ông chấn động, ông ta hiểu Ngô Bình đang nói chính ông ta. Quá trình ôm đan của ông ta xảy ra vấn đề, hai mươi năm nay không có tiến triển gì. Điều này khiến ông ta vô cùng đau khổ, cũng ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của ông ta trong tổ chức.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Cậu Ngô có cách gì sao?"

"Nếu tôi đã có thể nhận ra thì tất nhiên có cách giải quyết. Nhưng mà đây là chuyện khác, sau hôm nay lúc nào ông cũng có thể đến tìm tôi".

Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Được! Chuyên nhà họ Đường đến đây là kết thúc, chúng tôi sẽ rút lui!"

Ngô Bình nói: "Không tiễn!"

Một đám người đi vào nâng tất cả những người đã chết và bị thương ra ngoài, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ cũng đi cùng người đàn ông.

Trước khi đi, người đàn ông nói: "Giá trị của cậu Ngô vượt xa mười nhà họ Đường, tôi rất mong có thể làm bạn với cậu".

Ngô Bình nói: "Vậy thì phải xem lựa chọn của ông thế nào".

Đám người này rời đi khiến trái tim lơ lửng của Từ Quý Phi cuối cùng cũng được buông xuống. Ông ấy nói: "Nguy hiểm quá! Nếu người này không màng tất cả mà ra tay thì chúng ta chỉ có thể liều mạng".

Cảnh giới Tiên Thiên, lại còn ôm đan, cảnh giới này chân khí ôm đan, sức chiến đấu tăng vọt, Từ Quý Phi cũng không nắm chắc phần thắng.

Ngô Bình lại không nghĩ thế, trong cơ thể của anh có cổ Thần Cơ, mượn sức mạnh của nó thì chưa chắc anh không giết được đối phương!

Mấy người quay về đại sảnh, luật sư Cố đã hoàn tất hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Lúc này Đường Minh Huy vẫn như đang ở trong mơ, ông ấy không khỏi hỏi: "Bố, bố thực sự giao tập đoàn Đường Thị cho con quản lý sao?"

Đường Thời Lộc mỉm cười: "Thực ra con rất thông minh, giống hệt bố thời trẻ. Nhưng mấy năm nay con đã bị Đường Minh Vũ và Dương Trân Châu chèn ép quá nhiều, thế nên tài năng của con bị che lấp. Bây giờ con có thể yên tâm rồi, con là con trai của Đường Thời Lộc này, là người thân mà bố tin tưởng nhất".

Đường Minh Huy gật đầu thật mạnh: "Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ quản lý nhà họ Đường thật tốt!"

Đường Tử Di cũng rất vui mừng, nói: "Ông nội, cháu nói thật nhé, trước đó cháu và bố đã chuẩn bị sẵn để rời khỏi nhà họ Đường rồi. Không lâu trước, Đường Minh Tín đã suýt nữa hại chết bố con cháu ở Biên Nam".

Sau đó cô ấy liền nói ra chuyện ở Biên Nam, Đường Thời Lộc vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cái thằng chết tiệt đó!"

Hiển nhiên, Đường Minh Tín không phải con trai của ông ta, ông ta cũng là kẻ mà đối phương nhằm vào giống Đường Minh Huy.

Ngô Bình nói: "Đối phương tạm thời sẽ không nhắm vào nhà họ Đường, Đường Minh Vũ và Dương Trân Châu đều đi rồi".

Đường Thời Lộc rất bất ngờ: "Đều đi rồi sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Người mà ông nói đã xuất hiện rồi. Ông ta là tông sư cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tu hành có vấn đề. Tôi đã nói rằng tôi có thể chữa khỏi cho ông ta, đổi lại ông ta không được động vào nhà họ Đường. Còn việc ông ta có giữ lời hứa không thì tôi cũng không chắc".

Đường Thời Lộc thở dài, ông ta cúi đầu trước Ngô Bình: "Cậu Ngô, ơn đức của cậu Đường Thời Lộc này cả đời cũng không quên!"

Đường Minh Huy cũng cúi đầu trước anh, Ngô Bình vội nói: "Hai người không cần thế đâu".

Đường Tử Di cười nói: "Ông nội, cháu và anh Ngô Bình đang đầu tư vào vịnh Bạch Long, dự án đang được tiến hành".

Dự án này dùng danh nghĩa của Đường Tử Di để đầu tư, hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Đường.

Đường Thời Lộc mỉm cười: "Sao ông có thể không biết mấy hành động của các cháu được? Nếu không cháu nghĩ dự án đó có thể được phê chuẩn dễ dàng như thế sao?"

Đường Tử Di kinh nhạc: "Ông nội, ông âm thầm giúp đỡ chúng cháu sao?"

Đường Thời Lộc gật đầu: "Các cháu làm dự án vịnh Bạch Long là ông biết có cao nhân ra tay giúp đỡ, thế nên tất nhiên cũng giúp các cháu một tay. Một khi làm dự án này thì lợi nhuận khôn kể".

Đường Tử Di nói: "Cao thủ đó chính là anh Ngô Bình, anh ấy đã phá giải sát long ở vịnh Bạch Long".

Đường Thời Lộc vô cùng kính phục, nói: "Cậu Ngô đúng là nhân vật tầm cỡ thần tiên!"

Ngô Bình nói: "Quá khen. Ông cho người đi bốc thuốc đi, ông Đường cần phải bồi bổ sức khỏe".

Đường Thời Lộc gọi quản gia tới cho người đi phòng thuốc lấy thuốc. Nhà họ Đường có phòng thuốc riêng, bốc thuốc rất tiện.

Lúc này Ngô Bình nói: "Ông Đường, trong kho thuốc của ông có rất nhiều thuốc tốt, sau này e là tôi sẽ làm phiền nhiều".

Đường Thời Lộc liền bật cười: "Chuyện nhỏ! Thuốc trong kho cậu Ngô cứ dùng thoải mái, cứ coi như đồ trong nhà mình".

Ngô Bình liền giới thiệu luôn cả Hồng Lăng và Từ Quý Phi. Đường Thời Lộc biết Từ Quý Phi, liền luôn miệng cảm ơn.

Không lâu sau, Đường Thời Lộc sai người bày tiệc rượu để cảm ơn nhóm Ngô Bình.

Trên bàn rượu, Đường Thời Lộc có rất nhiều nghi hoặc. Ông ta hỏi: "Cậu Ngô, hôm nay may mà có cậu ra tay giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn không dám tin, dáng vẻ người đó vẫn hệt như năm đó, ông ta không già đi sao?"

Ngô Bình nói: "Năm đó khi ông ta bắt đầu bày kế đối phó ông thì e là đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi. Có tu vi như vậy, lại thêm cả thuật dưỡng sinh nhất định, có thêm thuốc phụ trợ thì giữ gìn khuôn mặt không già cũng không phải chuyện khó. Nhưng trên thực tế, tôi thấy cơ thể ông ta cũng bắt đầu lão hóa rồi".

"Nói một cách đơn giản, nhìn bề ngoài ông ta khoảng 40, 50 tuổi, nhưng trên thực tế các chức năng của cơ thể cũng đã đến mức 70, 80 tuổi. Nếu ông ta không phải cao thủ cảnh giới Tiên Thiên thì ông ta sẽ còn lão hóa nhiều hơn nữa".

Từ Quý Phi nói: "Thế nên ông ta bằng lòng dùng nhà họ Đường để trao đổi với chú cũng liên quan đến điều này sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Tu vi của ông ta có vấn đề, nếu không giải quyết thì trong vài năm tới chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn".

Ăn cơm xong, Từ Quý Phi ra về trước, Hồng Lăng và Ngô Bình thì tới công trường. Cô ấy có cốt tiên, tuy tu vi chưa đạt đến cảnh giới nhất định nhưng vẫn có thể hấp thu một phần linh khí thiên địa.

Vậy nên anh đưa Hồng Lăng cùng tới công trường tu luyện với anh.

Hồng Lăng không cảm nhận được linh khí, cô ấy chỉ cảm thấy đứng ở nơi này rất dễ chịu. Cô ấy liền ngồi xuống ngồi thiền, điều hòa hơi thở.

Ngô Bình phát hiện phương pháp hít thở của Hồng Lăng không quá cao siêu, anh liền dạy cho cô bộ phương pháp hít thở Phong Lôi. Có thêm phương pháp hít thở này, Hồng Lăng sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Ngô Bình cũng kiếm được chút lời từ việc Tiểu Thần hấp thu linh khí trời đất.

Hai tiếng sau, Tiểu Thần đã hút no linh khí. Cũng giống lần trước, nó đưa một phần "thần năng" cho Ngô Bình để hòa vào chân khí.

Sau khi nghiên cứu cả ngày hôm qua, Ngô Bình phát hiện tác dụng của chân khí màu vàng rất kỳ diệu. Nó không chỉ củng cổ kinh mạch mà còn có thể khôi phục vết thương của cơ thể, điều này là năng lực vô cùng hiếm có đối với một thầy thuốc như anh.

Tiểu Thần vừa hút no linh khí thì bên Vệ Thanh Ảnh đã có tin. Cô ấy nói Âu Lực, ngôi sao bóng rổ đã tới Vân Kinh, hỏi anh bao giờ rảnh.

Anh liền bảo Cương Tử về căn nhà số một ở khu biệt thự Thái Khang, anh thì lái chiếc Mercedes-Benz S600 của Trác Khang đi gặp Âu Lực.

Khách sạn Long Hoa, đại sảnh tầng một.

Vệ Thanh Ảnh đứng cạnh cửa, thấy Ngô Bình tới thì vội đi lên đón, cười nói: "Anh Ngô, vất vả cho anh quá".

Ngô Bình nói: "Không cần khách sáo, Âu Lực đâu?"

Vệ Thanh Ảnh nói: "Vì sợ bị người ta nhận ra nên anh ấy đang ở trong phòng. Người quản lý và người nhà của anh ấy cũng đến".

Ngô Bình gật đầu: "Cô đã nói rõ tình hình với anh ta chưa?"

Vệ Thanh Ảnh: "Tôi đã nói rõ rồi".

"Được, vậy chúng ta đi thôi".

Trên tầng ba khách sạn, Vệ Thanh Ảnh gõ cửa căn phòng thứ nhất. Sau khi cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Người đó mày xếch lên, môi mỏng, khiến người khác cảm thấy rất nghiêm khắc.

Bà ta đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó liền tỏ vẻ bất mãn, nói với giọng Hải Thành: "Ôi trời cô Vệ à, bác sĩ Ngô mà cô nói là cậu ta sao? Trẻ thế này, đừng nói là lừa đảo đấy nhé? Tôi nói cho cô biết, trước đó có mấy tên lừa đảo, tôi đã báo cảnh sát hết rồi".

Ngô Bình cạn lời, vừa gặp đã nói bác sĩ là lừa đảo, người phụ nữ này đầu óc có vấn đề à?
Chương 140: Siêu sao bại liệt

Vệ Thanh Ảnh vội vàng nói: “Cô ơi, tuy anh Ngô còn trẻ tuổi nhưng rất giỏi y thuật. Ông nội cháu được anh Ngô đây chữa khỏi đấy ạ”.

Người phụ nữ trung niên nọ vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Bà ta mở hẳn cửa ra, đoạn nói: “Được rồi, vào đi”.

Đây là phòng suite. Có một chàng trai cao hơn hai mét đang ngồi trên xô pha, chân băng bó và được gác lên cao, vẻ mặt đầy lo lắng.

Người phụ nữ nọ nhỏ giọng bảo: “A Lực à, cô Vệ đến rồi, có đưa bác sĩ theo này”.

Không hề có vẻ vui mừng nào trên mặt Âu Lực. Khoảng thời gian vừa qua đã có rất nhiều bác sĩ đến chữa trị, nhưng không một ai có thể giúp Âu Lực hồi phục nhanh chóng mà không ảnh hưởng đến chuyện chơi bóng rổ về sau. Anh ta thất vọng về những bác sĩ này từ lâu lắm rồi, trong lòng ngập tràn sự chán ghét và căm hận, cảm thấy bọn họ đều là hạng lang băm.

Âu Lực ngẩng lên nhìn Vệ Thanh Ảnh rồi nói: “Cậu nhọc lòng rồi, Thanh Ảnh”.

Vệ Thanh Ảnh bèn đáp: “Âu Lực à, cậu yên tâm đi, y thuật của bác sĩ Ngô Bình cực kỳ giỏi, nhất định sẽ có cách mà”.

Ngô Bình vừa bước vào đã quan sát chân của Âu Lực. Sau khi dùng năng lực nhìn thấu, anh thấy chân anh ta không chỉ bị rách dây chằng mà còn gãy xương ngón chân và tổn thương cơ. Tuy đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp sau này của anh ta. Hơn nữa, anh ta không thể quay lại thi đấu sau ít nhất vài tháng.

“Chấn thương của cậu, tôi có thể chữa khỏi trong một tuần”, Ngô Bình đột nhiên cất lời, “Hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc chơi bóng rổ sau này”.

Âu Lực giật thót, có thể chữa khỏi ư?

Người phụ nữ trung niên đột nhiên trừng mắt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu còn chưa xem vết thương của A Lực, sao lại biết có thể chữa khỏi chứ? Tôi đã bảo cậu là hạng lừa đảo mà!”

Cuối cùng Ngô Bình cũng không nén nổi cơn giận nữa. Anh hờ hững nói: “Nếu không vì cô Vệ giới thiệu, tôi tuyệt đối sẽ không đến đây”. Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng.

Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, vội vã đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này”.

“Không sao”, Ngô Bình nhẹ giọng đáp, “Giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng cần sự tin cậy và duyên phận, không thể ép buộc”.

Vệ Thanh Ảnh chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Anh Ngô này, tôi muốn cầu xin anh một chuyện”.

Ngô Bình đứng lại, vừa nhìn Vệ Thanh Ảnh vừa nói: “Cô Vệ nặng lời quá rồi, cô cứ nói đi”.

Vệ Thanh Ảnh trả lời: “Thật ra ở khách sạn vẫn còn một người nữa. Một năm trước, cô ấy còn là sao nữ tuyến đầu trong nước, thậm chí còn bước vào giới điện ảnh quốc tế. Bộ phim cuối cùng mà cô ấy đóng vào năm ngoái còn có doanh thu toàn cầu đạt sáu phẩy chín tỷ, giúp công ty phim ảnh thu về hơn hai tỷ”.

Nghe Vệ Thanh Ảnh nói xong, Ngô Bình lập tức nghĩ đến một người. Ấy là một nghệ sĩ nữ vừa xinh đẹp vừa mang phong cách hoang dã, Trần Lăng Sương.

Trần Lăng Sương từng là vận động viên thể dục dụng cụ nên thể chất rất tốt. Nhờ gương mặt cực kỳ xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, cô ấy đã nhanh chóng nổi tiếng trên mạng sau một lần tham gia thi đấu.

Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh lập tức ký hợp đồng với Trần Lăng Sương, và “đo ni đóng giày” cho cô ấy vai diễn trong phim điện ảnh đầu tay - “Nữ sát thủ”. Phim vừa ra mắt đã nổi tiếng vô cùng, doanh thu toàn quốc dễ dàng vượt qua con số một tỷ.

Kể từ đó, Trần Lăng Sương đã chính thức dấn thân vào con đường điện ảnh, trở thành nữ nghệ sĩ tuyến một và có được một lượng lớn người hâm mộ.

Tuy nhiên, khi đang quay một cảnh phóng xe rất nguy hiểm vào năm ngoái, cô ấy đã gặp sự cố và chấn thương xương sống thắt lưng, dẫn đến việc mất cảm giác từ phần thắt lưng trở xuống.

Người hâm mộ vô cùng đau buồn trước cú ngã của nữ siêu sao này. Dù y học hiện đại cách mấy cũng không thể chữa lành cho Trần Lăng Sương, chỉ giúp cô lấy lại phần nào cảm giác, miễn cưỡng có thể đi lại bằng nạng.

“Là Trần Lăng Sương đúng không?”, Ngô Bình hỏi.

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Anh Ngô à, chấn thương của cô ấy có thể chữa khỏi không?”

Hồi ở trong nhà giam, Ngô Bình cũng có dạo rất thích Trần Lăng Sương. Anh nói: “Đưa tôi đi xem thử”.

Đến một căn phòng ở tầng hai khách sạn, Vệ Thanh Ảnh mở cửa ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn và quay lưng với bọn họ. Cô ấy đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng động, cô ấy bèn cất lời: “Thanh Ảnh này, mình muốn ra ngoài ngắm cảnh”.

Cô ấy dùng hai tay đẩy xe lăn để quay xe lại. Gương mặt vẫn rất đỗi xinh đẹp, nhưng hơi tái, khác xa với hình tượng trên màn bạc.

Nhác thấy Ngô Bình, cô ấy bèn cười hỏi: “Anh đẹp trai này là ai thế, Thanh Ảnh?”

Vệ Thanh Ảnh vội đáp: “Lăng Sương à, đây là bác sĩ Ngô”.

Trần Lăng Sương chìa tay về phía Ngô Bình: “Chào anh”.

Ngô Bình bước đến gần, vừa khom người bắt tay với đối phương vừa nói: “Tôi là Ngô Bình, rất thích phim của cô”.

Trần Lăng Sương cười hỏi: “Chứ không thích tôi à?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là thích cô hơn rồi”.

Vệ Thanh Ảnh hít một hơi sâu: “Anh Ngô à, chấn thương của Lăng Sương có chữa khỏi được không?”

Lời vừa dứt, Trần Lăng Sương đã thấy tim mình đập mạnh. Bởi vì cô ấy nhận ra thái độ của Vệ Thanh Ảnh vô cùng nghiêm túc. Chẳng lẽ người này thật sự sở hữu y thuật cao siêu ư?

Ngô Bình không trả lời. Anh kéo một chiếc ghế qua và ngồi đối diện Trần Lăng Sương, làm vậy thì bọn họ có thể ngang tầm mắt với nhau.

“Hơn một năm trước, tôi vẫn đang ngồi tù. Món đồ được những bạn tù của tôi dán nhiều nhất ở đầu giường chính là áp phích của cô. Cô là nữ thần trong mơ của họ”, anh nói.

Trần Lăng Sương cười đáp: “Vậy à? Cảm ơn mọi người đã thích tôi nhé”.

Ngô Bình nói: “Một năm qua gặp chấn thương, chắc hẳn cô đã chịu rất nhiều khổ sở”.

Vệ Thanh Ảnh khẽ thở dài: “Lăng Sương từng tự sát ba lần. Cô ấy không chấp nhận được dáng vẻ hiện tại của bản thân”.

Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương vẫn thấp thoáng ý cười, nhưng người ngoài không thể nhìn ra vẻ đắng cay khuất sau nụ cười ấy.

Ngô Bình nhìn Trần Lăng Sương, nói từng chữ một: “Trần Lăng Sương, tôi có thể trị khỏi chấn thương cho cô”.

Không gian im lặng như tờ. Trần Lăng Sương kinh ngạc nhìn Ngô Bình. Người đàn ông mà Trần Lăng Sương chưa hề quen biết trước đây, lại mang đến cho cô ấy cảm giác rất đáng tin cậy.

“Tôi có thể đứng dậy sao?”, cô ấy hỏi bằng giọng run run.

Ngô Bình gật đầu: “Cô không chỉ đứng dậy được, mà còn sẽ giống như lúc chưa chấn thương, có thể chạy nhảy, có thể thực hiện đủ loại động tác tuyệt vời”.

Đôi mắt Vệ Thanh Ảnh sáng rực lên: “Anh Ngô à, anh thật sự chữa được ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi không nói những điều mà mình không nắm chắc”.

Trần Lăng Sương ngơ ngẩn hỏi lại: “Hai người… không lừa mình chứ?”

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Anh Ngô bảo là chữa được thì chắc chắn chữa được!”

Trần Lăng Sương bỗng chốc rơi nước mắt. Một năm qua, cô ấy đã chịu đả kích lớn nhất cuộc đời. Bị chấn thương, bị xa lánh, bị công ty ruồng bỏ, bị công ty quảng cáo đòi bồi thường, mọi thứ khiến cô ấy tuyệt vọng vô cùng.

Lúc này đây, khi nghe Ngô Bình nói rằng có thể chữa khỏi cho mình, cô ấy không còn giả vờ được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

Vệ Thanh Ảnh khẽ khàng ôm lấy cô, đoạn bảo: “Lăng Sương à, mọi chuyện rồi sẽ qua!”

Ngô Bình nói: “Quá trình trị liệu khá dài, khoảng một tháng. Chi phí điều trị mỗi lần là một triệu”.

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Được. Chỉ cần trị khỏi cho Lăng Sương, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”.

Ngô Bình gật đầu: “Ở đây không tiện điều trị. Cô thuê một căn nhà có sân nhé”.

“Được, tôi làm ngay!”, Vệ Thanh Ảnh vội vàng nói.

Ngô Bình bảo: “Sau khi cô chuẩn bị xong thì tôi sẽ đến”. Dứt lời, anh bước ra ngoài. Vệ Thanh Ảnh tiễn anh xuống lầu.

Anh hỏi: “Cô và Trần Lăng Sương là bạn à?”

“Ừ, nhưng cô ấy không phải là nghệ sĩ của công ty tôi”, Vệ Thanh Ảnh đáp.

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Có phải sau khi tôi chữa khỏi cho Trần Lăng Sương thì cô sẽ ký hợp đồng với cô ấy không?”

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Đúng rồi. Nếu Trần Lăng Sương có thể gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, giá cổ phiếu của chúng tôi có thể tăng ít nhất là gấp đôi”.

Lòng Ngô Bình thoáng dao động. Câu nói vô tình này của Vệ Thanh Ảnh giúp anh nắm bắt được gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK