Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói: “Thật ra ông mới chỉ 40 tuổi thôi đúng không? Nhưng trông lại như người ngoài 70 vậy. Trong người ông có một luồng sức mạnh dị chủng, nó khiến ông có sức mạnh phi thường, nhưng cũng khiến ông vô cùng đau đớn. Vào đêm trăng tròn hàng tháng, luồng năng lượng ấy sẽ khiến ông vô cùng nóng nảy, ông phải trốn tới một nơi hẻo lánh để tránh làm những chuyện mất khống chế. Nhưng có một lần, chắc hôm đó là nguyệt thực toàn phần, luồng sức mạnh này đã khiến ông mất lý trí, ông phải đập đầu vào tường nên mới bị thương như bây giờ, thậm chí còn mất một bên mắt đúng không?”

Ngô Bình nói đúng hết, Phí Liêm vừa ngạc nhiên vừa kích động, một bên mắt còn lại của ông ta sáng lên: “Ti mệnh, sao cậu biết? Lẽ nào cậu biết tôi bị làm sao ư?”

Ngô Bình gật đầu, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Năng lượng ấy trong người ông có nguồn gốc từ tổ tiên, ông mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên chưa thể điều khiển được nó, nhưng nó vẫn ở trong người ông. Kết quả thế nào thì ông biết rồi đấy, nó khiến ông sống dở chết dở, tự nhiên thành tàn tật”.

Phí Liêm vội hỏi: “Ti mệnh, còn cứu chữa được không ạ? Không giấu gì cậu, tôi thấy mình cùng lắm chỉ qua được 10 đêm trăng tròn nữa thôi”.

Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta rồi nói rành mạch: “Tôi có thể cứu ông! Nhưng từ nay về sau, ông phải tuyệt đối trung thành với tôi, đồng ý không?”

Phí Liêm biết mình không thể sống nổi một năm nữa, khi nghe thấy Ngô Bình nói có thể cứu mình, ông ta mừng phát điên rồi nói ngay: “Phí Liêm đồng ý”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, lát ông hãy ở lại”.

Phí Liêm về chỗ, Đường Băng Vân lại tò mò hỏi: “Năng lượng trong người ông ta là gì thế?”

“Một người tổ tiên nào đó của ông ta rất mạnh nên đã khai phá được một gen trội nào đó. Lẽ ra gen này không thể truyền cho người đời sau, nhưng không biết vì sao, Phí Liêm lại được di truyền. Tiếc là ông ta không biết cách điều khiển nó nên bị nó hại cho ra nông nỗi này”.

Đường Băng Vân: “Anh định chữa kiểu gì?”

Ngô Bình: “Dạy ông ta cách lợi dụng sức mạnh ấy hoặc vứt hẳn nó đi”.

Đường Băng Vân thở dài: “Anh biết nhiều thứ thật đấy, ngoài hai người vừa rồi ra thì còn ai nữa không?”

Ngô Bình: “Còn mấy người nữa, anh chuẩn bị giữ họ lại để truyền thuật ám sát đây”, nói rồi, Ngô Bình gọi quản sự tới rồi bảo ông ta gọi chín người khác đến.

Chín người này có tu vi khác nhau, có người chỉ là thành viên bình thường, nhưng có người đã có kinh nghiệm ám sát phong phú, tuổi tác của họ cũng khác nhau, lớn nhất thì trên 40, trẻ nhất thì mới ngoài 20, trong đó có ba nữ và sáu nam.

Chín người đứng trước mặt Ngô Bình, không biết anh định làm gì nên khá căng thẳng.

Ngô Bình cười nói: “Tôi gọi mọi người tới là để huấn luyện chuyên nghiệp, tôi sẽ trực tiếp dạy cho mọi người, sau đó mọi người dạy lại cho những người khác”.

Chín người ngơ ngác nhìn nhau, huấn luyện chuyên nghiệp ư? Gì vậy?

Ngô Bình: “Tối nay, chín người hãy ở lại, tôi sẽ cho mọi người biết thế nào mới là thuật ám sát thật sự”.

Loáng cái, mọi người đã giải tán, chỉ có 11 người ở lại, Phí Liêm và Lý A Tứ cũng ở trong số này.

Họ được Ngô Bình gọi lên tầng trên cùng của tổng bộ, ngày thường đây chính là nơi huấn luyện và nghỉ ngơi. Anh gọi chín người lên trước rồi truyền thụ cho họ bộ pháp.

Môn bộ pháp nà có tên là Quỷ Thần Bộ, được chia thành ba bước là Quỷ Bộ, Thần Bộ và Kỳ Quỷ Bộ, một khi thi triển sẽ tạo ra sức mạnh phi thường.

Ngô Bình đang truyền thụ cho họ Quỷ Bộ!

Anh không hay luyện môn bộ pháp này, giờ mới thật sự nghiên cứu về nó, anh giảng qua về nguyên lý trước, sau đó mới làm mẫu. Sau đó, mọi người đều luyện tập theo anh.

Song, hầu hết họ chỉ mới đi được vài bước thì đã hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật ra. Có hai người thảm hơn thì hộc máu rồi tái mét mặt.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, vì anh thực hiện mấy động tác này ngon ơ mà. Nhưng sau anh nghĩ lại thì mới biết đó là nhờ mình đã tập bài luyện thể, nên Quỷ Thần Bộ không còn quá khó với anh.

Ngô Bình giảng lại rồi nói: “Mọi người luyện tiếp đi, khi nào mệt không chịu được nữa mới thôi”.

Dứt lời, anh gọi riêng Phí Liêm vào phòng làm việc. Phí Liêm rất căng thẳng, ông ta không biết Ngô Bình sẽ giúp mình kiểu gì.

Ngô Bình ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Phí Liêm, tôi sẽ thử giúp ông điều khiển nguồn năng lượng ấy, hoặc loại bỏ nó. Giờ ông phải phối hợp với tôi, thả lỏng người ra”.

Phí Liêm gật đầu: “Vâng!”

Ngô Bình giơ tay phải lên ấn vào gáy Phí Liêm, chuẩn bị dùng chân khí màu tím chữa bị những bộ phận bị sức mạnh kia huỷ hoại. Nhưng đột nhiên Đạo Chủng ở đan điền của anh nhảy lên, ngay sau đó có một sức hút rất lớn xuất hiện.

Tiếp đó, nguồn năng lượng trong người Phí Liêm đã bị lôi ra, sau đó theo cánh tay của Ngô Bình chui vào đan điền của anh rồi bị Đạo Chủng chén sạch.

Cắn nuốt nguồn năng lượng ấy xong, Đạo Chủng nhanh chóng luyện hoá rồi phóng ra một sức mạnh thuần tuý. Sức mạnh này rất khó chống chế, nó vận chuyển trong người Ngô Bình cùng với chân khí màu tím.

Anh ngẩn ra, không ngờ Đạo Chủng lại hấp thu nguồn năng lượng của Phí Liêm, anh ngại ngùng nói: “Phí Liêm, tôi đã trừ khử nguồn năng lượng ấy cho ông rồi, giờ tôi sẽ trị thương cho ông”.

Phí Liêm trông có vẻ mạnh, nhưng thật ra thương tích khắp người, xương gãy vụn, mắt chột, sức sống kém. Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi chữa trị cho ông ta.

Khoảng ba tiếng sau, gương mặt như sáp nến nóng chảy của Phí Liêm đã bình thường trở lại, tinh thần cũng ổn định hơn. Một bên đầu bị móp lại của ông ta cũng lồi lên gần như không có sẹo. Điều quan trọng nhất là ông ta đã hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn vết thương gì nữa.

Lúc này, ông ta thấy rất khoan khoái, đến đôi tay gầy guộc cũng có da có thịt hơn.

Ngô Bình thả lỏng tay, trông anh có vẻ mệt mỏi: “Phí Liêm, giờ ông ổn rồi đấy, về nghỉ đi”.

Phí Liêm vô cùng cảm kích quỳ dưới đất: “Cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình: “Ông là sát thủ của Thiên Tử Hạo, cũng là sát thủ mạnh nhất của Thiên Sát ở Châu Á, tôi hi vọng ông có thể tiến bộ thêm”.

“Nhất định tôi sẽ trung thành với cậu, tận tâm tận tuỵ”, Phí Liêm nói.

Phí Liêm đi rồi, Ngô Bình ngồi nghỉ một lát rồi lên tầng trên cùng. Trong chín người luyện Quỷ Bộ thì có sáu người đã nằm vật ra đất bất động, ba người còn lại vẫn luyện nhưng mặt thì trắng bệch.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Toàn đám ăn hại, hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi, sáng mai tập trung”.

Chín người ủ rũ rời đi, chỉ còn Lý A Tứ ở lại.

Lý A Tứ gãi đầu hỏi: “Ti mệnh, khi nào cậu sẽ giúp tôi trở thành cao thủ tuyệt thế?”

Ngô Bình: “Bây giờ”.

Sau đó, anh hỏi: “Lý A Tứ, ai đặt tên cho anh thế?”

Lý A Tứ đám là ông nội mình, ông nội anh ta làm nông, không có học thức, sau khi anh ta ra đời không lâu thì cả nhà lén chuyển đến Cảng Thành.

Gia đình họ đã phải sống nhiều năm vất vả ở đây, trước khi Lý A Tứ gia nhập Thiên Sát, cả nhà đều chui rúc trong một cái phòng bé tẹo chỉ có vài mét vuông.

Ngô Bình nói: “Tôi đặt tên khác cho anh nhé, sau này anh hãy dùng tên Lý Huyền Bá”.

Lý A Tứ ngẩn ra rồi mừng rỡ nói: “Lý Huyền Bá, tên hay quá! Tôi rất thích, cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Huyền Bá, tu vi của anh không cao, sao Thiên Sát lại nhận anh?”

Lý Huyền Bá cười nói: “Thưa ti mệnh, tôi chạy rất nhanh, lại thông thuộc nơi này, nên tổ chức thường giao các việc chạy vặt cho tôi làm”.

“Lương anh được bao nhiêu”

“50 nghìn tiền ạ”, anh ta cười nói: “Tuy không quá nhiều, nhưng đủ cho cả nhà tôi chuyển khỏi căn phòng thuê chật hẹp và chuyển sáng phòng lớn hơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra anh là một người con hiếu thuật, nhà anh có mấy người?”

Lý Huyền Bá: “Tôi còn ông bà nội, bố mẹ và em trai, em gái”.

Ngô Bình: “Nếu anh đi theo tôi thì người nhà anh sẽ không phải chịu thiệt đâu”, nói rồi, Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu ra đưa cho Lý Huyền Bá.

“Đây là 100 triệu, anh cầm đi mua nhà đi, tiền thừa thì để lại cho người ta dùng, như vậy thì anh cũng bớt đi một gánh nặng”.

Lý Huyền Bá vo cùng ngạc nhiên: “Ti mệnh, anh cho tôi 100 triệu ư?”

Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Huyền Bá, sau này anh sẽ là cao thủ tuyệt thế, 100 triệu có là gì chứ?”

Lý Huyền Bá hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Ti mệnh yên tâm, nhất định tôi bán mạng cho cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Anh không cần bán mạng gì cả, chỉ cần tập trung tu luyện cho tôi là được”.

Sau đó, Ngô Bình ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rồi nói: “Bây giờ, tôi sẽ dùng kim châm cứu để mở thể chất cho anh, anh đừng cử động, cơ thể sẽ có phản kháng nên anh phải thả lỏng”.

Lý Huyền Bá gật đầu rồi ngồi ngay ngắn theo lời Ngô Bình.

Việt

Chương 446: Sức mạnh dị chủng

Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói: “Thật ra ông mới chỉ 40 tuổi thôi đúng không? Nhưng trông lại như người ngoài 70 vậy. Trong người ông có một luồng sức mạnh dị chủng, nó khiến ông có sức mạnh phi thường, nhưng cũng khiến ông vô cùng đau đớn. Vào đêm trăng tròn hàng tháng, luồng năng lượng ấy sẽ khiến ông vô cùng nóng nảy, ông phải trốn tới một nơi hẻo lánh để tránh làm những chuyện mất khống chế. Nhưng có một lần, chắc hôm đó là nguyệt thực toàn phần, luồng sức mạnh này đã khiến ông mất lý trí, ông phải đập đầu vào tường nên mới bị thương như bây giờ, thậm chí còn mất một bên mắt đúng không?”

Ngô Bình nói đúng hết, Phí Liêm vừa ngạc nhiên vừa kích động, một bên mắt còn lại của ông ta sáng lên: “Ti mệnh, sao cậu biết? Lẽ nào cậu biết tôi bị làm sao ư?”

Ngô Bình gật đầu, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Năng lượng ấy trong người ông có nguồn gốc từ tổ tiên, ông mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên chưa thể điều khiển được nó, nhưng nó vẫn ở trong người ông. Kết quả thế nào thì ông biết rồi đấy, nó khiến ông sống dở chết dở, tự nhiên thành tàn tật”.

Phí Liêm vội hỏi: “Ti mệnh, còn cứu chữa được không ạ? Không giấu gì cậu, tôi thấy mình cùng lắm chỉ qua được 10 đêm trăng tròn nữa thôi”.

Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta rồi nói rành mạch: “Tôi có thể cứu ông! Nhưng từ nay về sau, ông phải tuyệt đối trung thành với tôi, đồng ý không?”

Phí Liêm biết mình không thể sống nổi một năm nữa, khi nghe thấy Ngô Bình nói có thể cứu mình, ông ta mừng phát điên rồi nói ngay: “Phí Liêm đồng ý”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, lát ông hãy ở lại”.

Phí Liêm về chỗ, Đường Băng Vân lại tò mò hỏi: “Năng lượng trong người ông ta là gì thế?”

“Một người tổ tiên nào đó của ông ta rất mạnh nên đã khai phá được một gen trội nào đó. Lẽ ra gen này không thể truyền cho người đời sau, nhưng không biết vì sao, Phí Liêm lại được di truyền. Tiếc là ông ta không biết cách điều khiển nó nên bị nó hại cho ra nông nỗi này”.

Đường Băng Vân: “Anh định chữa kiểu gì?”

Ngô Bình: “Dạy ông ta cách lợi dụng sức mạnh ấy hoặc vứt hẳn nó đi”.

Đường Băng Vân thở dài: “Anh biết nhiều thứ thật đấy, ngoài hai người vừa rồi ra thì còn ai nữa không?”

Ngô Bình: “Còn mấy người nữa, anh chuẩn bị giữ họ lại để truyền thuật ám sát đây”, nói rồi, Ngô Bình gọi quản sự tới rồi bảo ông ta gọi chín người khác đến.

Chín người này có tu vi khác nhau, có người chỉ là thành viên bình thường, nhưng có người đã có kinh nghiệm ám sát phong phú, tuổi tác của họ cũng khác nhau, lớn nhất thì trên 40, trẻ nhất thì mới ngoài 20, trong đó có ba nữ và sáu nam.

Chín người đứng trước mặt Ngô Bình, không biết anh định làm gì nên khá căng thẳng.

Ngô Bình cười nói: “Tôi gọi mọi người tới là để huấn luyện chuyên nghiệp, tôi sẽ trực tiếp dạy cho mọi người, sau đó mọi người dạy lại cho những người khác”.

Chín người ngơ ngác nhìn nhau, huấn luyện chuyên nghiệp ư? Gì vậy?

Ngô Bình: “Tối nay, chín người hãy ở lại, tôi sẽ cho mọi người biết thế nào mới là thuật ám sát thật sự”.

Loáng cái, mọi người đã giải tán, chỉ có 11 người ở lại, Phí Liêm và Lý A Tứ cũng ở trong số này.

Họ được Ngô Bình gọi lên tầng trên cùng của tổng bộ, ngày thường đây chính là nơi huấn luyện và nghỉ ngơi. Anh gọi chín người lên trước rồi truyền thụ cho họ bộ pháp.

Môn bộ pháp nà có tên là Quỷ Thần Bộ, được chia thành ba bước là Quỷ Bộ, Thần Bộ và Kỳ Quỷ Bộ, một khi thi triển sẽ tạo ra sức mạnh phi thường.

Ngô Bình đang truyền thụ cho họ Quỷ Bộ!

Anh không hay luyện môn bộ pháp này, giờ mới thật sự nghiên cứu về nó, anh giảng qua về nguyên lý trước, sau đó mới làm mẫu. Sau đó, mọi người đều luyện tập theo anh.

Song, hầu hết họ chỉ mới đi được vài bước thì đã hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật ra. Có hai người thảm hơn thì hộc máu rồi tái mét mặt.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, vì anh thực hiện mấy động tác này ngon ơ mà. Nhưng sau anh nghĩ lại thì mới biết đó là nhờ mình đã tập bài luyện thể, nên Quỷ Thần Bộ không còn quá khó với anh.

Ngô Bình giảng lại rồi nói: “Mọi người luyện tiếp đi, khi nào mệt không chịu được nữa mới thôi”.

Dứt lời, anh gọi riêng Phí Liêm vào phòng làm việc. Phí Liêm rất căng thẳng, ông ta không biết Ngô Bình sẽ giúp mình kiểu gì.

Ngô Bình ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Phí Liêm, tôi sẽ thử giúp ông điều khiển nguồn năng lượng ấy, hoặc loại bỏ nó. Giờ ông phải phối hợp với tôi, thả lỏng người ra”.

Phí Liêm gật đầu: “Vâng!”

Ngô Bình giơ tay phải lên ấn vào gáy Phí Liêm, chuẩn bị dùng chân khí màu tím chữa bị những bộ phận bị sức mạnh kia huỷ hoại. Nhưng đột nhiên Đạo Chủng ở đan điền của anh nhảy lên, ngay sau đó có một sức hút rất lớn xuất hiện.

Tiếp đó, nguồn năng lượng trong người Phí Liêm đã bị lôi ra, sau đó theo cánh tay của Ngô Bình chui vào đan điền của anh rồi bị Đạo Chủng chén sạch.

Cắn nuốt nguồn năng lượng ấy xong, Đạo Chủng nhanh chóng luyện hoá rồi phóng ra một sức mạnh thuần tuý. Sức mạnh này rất khó chống chế, nó vận chuyển trong người Ngô Bình cùng với chân khí màu tím.

Anh ngẩn ra, không ngờ Đạo Chủng lại hấp thu nguồn năng lượng của Phí Liêm, anh ngại ngùng nói: “Phí Liêm, tôi đã trừ khử nguồn năng lượng ấy cho ông rồi, giờ tôi sẽ trị thương cho ông”.

Phí Liêm trông có vẻ mạnh, nhưng thật ra thương tích khắp người, xương gãy vụn, mắt chột, sức sống kém. Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi chữa trị cho ông ta.

Khoảng ba tiếng sau, gương mặt như sáp nến nóng chảy của Phí Liêm đã bình thường trở lại, tinh thần cũng ổn định hơn. Một bên đầu bị móp lại của ông ta cũng lồi lên gần như không có sẹo. Điều quan trọng nhất là ông ta đã hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn vết thương gì nữa.

Lúc này, ông ta thấy rất khoan khoái, đến đôi tay gầy guộc cũng có da có thịt hơn.

Ngô Bình thả lỏng tay, trông anh có vẻ mệt mỏi: “Phí Liêm, giờ ông ổn rồi đấy, về nghỉ đi”.

Phí Liêm vô cùng cảm kích quỳ dưới đất: “Cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình: “Ông là sát thủ của Thiên Tử Hạo, cũng là sát thủ mạnh nhất của Thiên Sát ở Châu Á, tôi hi vọng ông có thể tiến bộ thêm”.

“Nhất định tôi sẽ trung thành với cậu, tận tâm tận tuỵ”, Phí Liêm nói.

Phí Liêm đi rồi, Ngô Bình ngồi nghỉ một lát rồi lên tầng trên cùng. Trong chín người luyện Quỷ Bộ thì có sáu người đã nằm vật ra đất bất động, ba người còn lại vẫn luyện nhưng mặt thì trắng bệch.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Toàn đám ăn hại, hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi, sáng mai tập trung”.

Chín người ủ rũ rời đi, chỉ còn Lý A Tứ ở lại.

Lý A Tứ gãi đầu hỏi: “Ti mệnh, khi nào cậu sẽ giúp tôi trở thành cao thủ tuyệt thế?”

Ngô Bình: “Bây giờ”.

Sau đó, anh hỏi: “Lý A Tứ, ai đặt tên cho anh thế?”

Lý A Tứ đám là ông nội mình, ông nội anh ta làm nông, không có học thức, sau khi anh ta ra đời không lâu thì cả nhà lén chuyển đến Cảng Thành.

Gia đình họ đã phải sống nhiều năm vất vả ở đây, trước khi Lý A Tứ gia nhập Thiên Sát, cả nhà đều chui rúc trong một cái phòng bé tẹo chỉ có vài mét vuông.

Ngô Bình nói: “Tôi đặt tên khác cho anh nhé, sau này anh hãy dùng tên Lý Huyền Bá”.

Lý A Tứ ngẩn ra rồi mừng rỡ nói: “Lý Huyền Bá, tên hay quá! Tôi rất thích, cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Huyền Bá, tu vi của anh không cao, sao Thiên Sát lại nhận anh?”

Lý Huyền Bá cười nói: “Thưa ti mệnh, tôi chạy rất nhanh, lại thông thuộc nơi này, nên tổ chức thường giao các việc chạy vặt cho tôi làm”.

“Lương anh được bao nhiêu”

“50 nghìn tiền ạ”, anh ta cười nói: “Tuy không quá nhiều, nhưng đủ cho cả nhà tôi chuyển khỏi căn phòng thuê chật hẹp và chuyển sáng phòng lớn hơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra anh là một người con hiếu thuật, nhà anh có mấy người?”

Lý Huyền Bá: “Tôi còn ông bà nội, bố mẹ và em trai, em gái”.

Ngô Bình: “Nếu anh đi theo tôi thì người nhà anh sẽ không phải chịu thiệt đâu”, nói rồi, Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu ra đưa cho Lý Huyền Bá.

“Đây là 100 triệu, anh cầm đi mua nhà đi, tiền thừa thì để lại cho người ta dùng, như vậy thì anh cũng bớt đi một gánh nặng”.

Lý Huyền Bá vo cùng ngạc nhiên: “Ti mệnh, anh cho tôi 100 triệu ư?”

Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Huyền Bá, sau này anh sẽ là cao thủ tuyệt thế, 100 triệu có là gì chứ?”

Lý Huyền Bá hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Ti mệnh yên tâm, nhất định tôi bán mạng cho cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Anh không cần bán mạng gì cả, chỉ cần tập trung tu luyện cho tôi là được”.

Sau đó, Ngô Bình ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rồi nói: “Bây giờ, tôi sẽ dùng kim châm cứu để mở thể chất cho anh, anh đừng cử động, cơ thể sẽ có phản kháng nên anh phải thả lỏng”.

Lý Huyền Bá gật đầu rồi ngồi ngay ngắn theo lời Ngô Bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK