Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1176: Đỡ đẻ thay

Lúc này, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều, mà bế đứa bé lên rồi lau người sạch sẽ cho nó, sau đó đưa cho Cương Tử đang hân hoan. Tân Nguyệt còn yếu nên anh cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan rồi nói: “Cô nghỉ một chút đi rồi lát còn cho bé bú”.

Anh đi ra ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn quanh thì thấy có một cô điều dưỡng chạy tới, anh kéo cô ta lại, làm cô ta quát ầm lên: “Anh làm gì thế hả?”

Ngô Bình: “Bác sĩ đâu? Bao nhiêu bệnh nhân thế này mà không có ai nhòm ngó à?”

Cô điều dưỡng hất tay anh ra, nhưng mãi không được nên tức đến giậm chân nói: “Anh bỏ tay ra ngay, vợ của ông Hoàng sắp sinh nên tất cả bác sĩ đều đến đó cả rồi”.

Ngô Bình nổi giận nói: “Có một người sinh con thôi thì cần gì nhiều bác sĩ thế?”

Cô điều dưỡng bực mình nói: “Đó là ông Hoàng yêu cầu vậy, chúng tôi biết làm sao thế nào?”

Anh còn định hỏi tiếp, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu kinh hãi truyền ra từ một phòng bệnh gần đó: “Bác sĩ, bác sĩ đâu? Vợ tôi sắp sinh rồi!”

Ngô Bình thở dài một hơi rồi đi nhanh đến đó nói: “Đừng lo, tôi là bác sĩ”.

Cứ thế, Ngô Bình lại hỗ trợ thêm cho một sản phụ sinh con, lần này là một bé gái sinh non. Anh kiểm tra qua cho cô bé, khiến người nhà vô cùng cảm kích, sau đó còn đưa cho anh một phòng bì tiền để cảm ơn.

Vì không có bác sĩ và hộ lý nên sau đó Ngô Bình đã đỡ tiếp cho bảy sản phụ sinh con, chờ anh xong việc thì các bác sĩ và hộ lý mới về. Anh tóm lấy một bác sĩ rồi tức giận mắng: “Các anh làm ăn tắc trách thế à, vừa có bảy sản phụ sinh con, may là có tôi ở đây, không nhỡ xảy ra chuyện gì, các người có chịu trách nhiệm được không?”

Bác sĩ đó ấm ức nói: “Chúng tôi cũng đành chịu thôi, anh không thấy chứ, ông Hoàng kia hung dữ lắm, chủ nhiệm của chúng tôi chỉ nói lại một câu thôi đã bị bổ đôi đầu ra rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông ta dám giết người giữa ban ngày ban mặt ư?”

Bác sĩ kia thở dài: “Thế đã là gì? Vợ ông ta sinh con, ông ta đuổi hết các sản phụ khác đi, có sản phụ đang sinh con giữa chừng, vì thế đứa bé đã uống phải nước ối và phải chuyển vào phòng theo dõi đặc biệt rồi”.

“Đúng là vô pháp vô thiên!”, Ngô Bình gầm lên: “Dẫn tôi đi gặp ông ta!”

Bác sĩ kia giật bắn mình nói: “Tôi không đi đâu, ông ta giết người không ghê tay!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh chỉ cần dẫn tôi đến đó thôi, việc còn lại để tôi lo”.

Bác sĩ này cũng ghét tay họ Hoàng kia, anh ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu làm được ư?”

Ngô Bình lấy thẻ ngành của Thiên Long ra rồi nói: “Tôi làm ở bộ kỷ luật của quốc gia, chuyên trị những kẻ cặn bã thế này”.

Bác sĩ kia sáng mắt lên, sau đó nghiến răng nói: “Được, tôi dẫn anh đi!”

Có rất nhiều người mặc đồng phục đứng bên ngoài hành lang của một phòng bệnh sang trọng, ai nấy đều có vẻ mặt hung dữ. Phòng bệnh phía bên trái đã bị dọn sạch, nếu không được phép thì bất kỳ ai cũng không được vào.

Có một người đàn ông cao lớn trong phòng bệnh, ông ta đang tươi cười nói chuyện với một cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh: “Vất vả cho em rồi, nhưng em đã sinh con trai cho anh, bao giờ về em muốn gì cũng được”.

Sản phụ cười nói: “Lão gia, anh đi bế con mình về đây đi”.

Người đàn ông cao lớn để râu quai nón này chính là ông Hoàng, ông ta cười lớn rồi đi sang phòng bên cạnh bế em bé.

Đúng lúc này, ông ta chợt nghe thấy có tiếng nói ở ngoài cửa: “Làm gì thế hả? Biến ngay!”

Uỳnh!

Sau đó, mặt đất như rung chuyển, cửa bị ai đó đá mở. Ông Hoàng sững người rồi lao ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy đám thuộc hạ của mình nằm dưới đất, người hộc máu, kẻ hôn mê, tất cả đều đã bị thương nặng.

Ông ta kinh hãi sau đó trợn mắt lườm Ngô Bình: “Dám đánh người của Hình Bổ Ti, to gan đấy!”

Ngô Bình bước tới gần ông ta rồi hỏi: “Ông chính là ông Hoàng hả?”

Ông Hoàng hừ mạnh nói: “Đúng, tôi là Hoàng Bân Hổ!”

Ngô Bình: “Vợ của bạn tôi sinh con ở viện này, nhưng bác sĩ và hộ lý đều bị ông gọi đi hết, làm cho sản phụ suýt xảy ra chuyện. Nói đi, ông định bồi thường thế nào?”

Ông Hoàng cười lạnh nói: “Bồi thường? Cậu đánh người của tôi là phạm tội chết rồi đấy”.

Chát!

Ngô Bình tát cho Hoàng Bân Hổ một cái, anh dùng lực khá mạnh nên răng của ông ta rụng hết ngay. Đầu ông ta ù ù, còn người thì nằm thẳng cẳng dưới đất.

Ngô Bình đi tới đạp gãy chân trái của ông ta, Hoàng Bân Hổ hét lên đâu đớn: “Bác sĩ nói lại ông một câu mà ông bổ đầu người ta, ai cho ông cái quyền ấy hả?”, Ngô Bình tức giận hỏi.

Hoàng Bân Hổ nhịn đau nói: “Cậu dám động vào tôi, đại ca của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Được, giờ ông gọi đại ca của ông đến luôn đi, tôi chờ”.

Hoàng Bân Hổ lấy điện thoại ra gọi: “Đại ca, có thằng đánh em! Vâng, các anh em đều bị nó hạ hết rồi, em còn bị gãy chân nữa... Nó bảo sẽ chờ anh đến… Vâng!”

Ngắt máy rồi, Hoàng Bân Hổ nhìn Ngô Bình như một người chết rồi cười lạnh nói: “Mày biết đại ca của bọn tao là ai không?”

Ngô Bình thờ ơ: “Nói nghe coi!”

Hoàng Bân Hổ cười khà khà: “Lát mày sẽ biết thôi!”

Ngô Bình đi sang phòng bên cạnh rồi nhìn người phụ nữ đang tái mặt rồi nói: “Không phải sợ, cô và đứa trẻ vô tội”.

Một lát sau, Cương Tử chạy đến, cậu ấy nhìn Hoàng Bân Hổ ở dưới đất, sau đó ra hiệu cho Ngô Bình ra chỗ khác nói chuyện.

Họ đi xa rồi, Cương Tử mới nói: “Cậu chủ, Tân Nguyệt và em bé đều ngủ rồi, may mà có cậu, không thì đúng là nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Cậu cũng thật là, sinh con thôi mà, sinh luôn ở nhà đi, chạy đến viện làm gì?”

Cương Tử cười trừ: “Tại cậu bận nhiều việc nên tôi không muốn phiền đến cậu mấy việc nhỏ, ai ngờ đâu lại thành ra như vậy”.

Cậu ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Cậu chủ, tôi vừa hóng được là Hình Bổ Ti mới thành lập được hai năm, các đội điều tra và hình sự đều theo họ hết rồi, có nhiều người bị cho nghỉ việc lắm”.

Ngô Bình: “Xem ra bên trên hành động thật rồi”.

Cương Tử: “Cậu chủ, tên kia là lão họ Hoàng đáng chết đấy ạ?”

Ngô Bình: “Ừm”.

Cương Tử: “Tôi đã hỏi vài người rồi, ông Hoàng này dữ lắm, mới nhận chức vài hôm mà đã giết không biết bao nhiêu người. Nghe đâu Hình Bổ Tu có thể tuỳ ý giết người mà không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, không biết có phải thật không”.

Ngô Bình: “Đầu bọn này có vấn đề rồi hay sao mà để thành phần cặn bã này vào Hình Bổ Ti”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, theo sau còn có nhiều cao thủ khác. Dễ thấy người này có khí thế hơn Hoàng Bân Hổ nhiều.

Hoàng Bân Hổ nghe thấy có tiếng động thì lập tức vẫy tay với người đàn ông: “Đại ca, là nó!”, nói rồi, ông ta chỉ về phía Ngô Bình.

Bụp!

Anh nhấc chân lên đạp vào cổ tay của Hoàng Bân Hổ, làm xương ở đó vỡ ngay, Hoàng Bân Hổ hét lên đau đớn.

Người mới đến gào lên: “To gan, dám ra tay trước mặt tôi à!”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi đánh đấy, ông định làm gì?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tôi là Tiên Văn Đào - người của bộ Công an ở đây. Con trai tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo, tên là Tiền Minh Dương!”

Ngô Bình: “Tôi tưởng ông có chỗ dựa thế nào, ra là có đứa con trai dạy ở học viện Võ Đạo”.

Tiền Văn Đào hừ mạnh nói: “Sau này con trai tôi sẽ làm thống lĩnh ở đây”.
Chương 1177: Tự anh xử lý đi

Ngô Bình thản nhiên như không, nếu chuyện này chỉ dính đến một giáo viên của học viện Võ Đạo thì dễ xử rồi.

Anh giẫm lên ngực Hoàng Bân Hổ, một luồng sức mạnh ập đến, lập tức phế bỏ tu vi của ông ta ngay. Không còn tu vi nữa, người Hoàng Bân Hổ mềm ra, sau đó gào thét ầm ĩ: “Thằng chó, sao mày độc ác thế hả, dám phế tu vi của tao, tao sẽ liều…”

Ngô Bình đá văng ông ta ra xa rồi lạnh lùng nói: “Nể tình ông mới được lên chức bố nên tôi mới tha mạng, không thì tôi đã đạp chết ông rồi”.

Tiền Văn Đào nổi giận nói: “Hỗn láo!”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Con trai ông là thống lĩnh cơ mà? Giờ chúng ta đi gặp con trai ông đi, để tôi xem lạo cặn bã như ông có thể nuôi dạy nên một đứa con như thế nào!”

Anh túm lấy Tiền Văn Đào, ông ta không kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Không lâu sau, hai người đã xuất hiện ở học viện Võ Đạo. Họ đứng trên sân tập của học viện, Tiền Văn Đào tái mặt nói: “Cậu dám đưa tôi đến đây ư!”

Ngô Bình trầm giọng nói: “Ai là Tiền Minh Dương?”

Lúc này, có một người thanh niên đang dạy học trong lớp, anh ta chợt ngẩn ra khi nghe thấy tên của mình nên vội vã chạy đến sân tập ngay.

Khi anh ta nhìn thấy Tiền Văn Đào và Ngô Bình thì không khỏi biến sắc mặt rồi vội chạy tới gần nói: “Viện phó Ngô!”

Tiền Văn Đào chấn động, vì không ngờ Ngô Bình là viện phó.

Tiền Minh Dương nhìn bố mình rồi nói: “Sao bố lại đến đây?”

“Bố…”, Tiền Văn Đào vã mồ hôi trên trán rồi hỏi: “Minh Dương, viện phó đây với bố có chút hiểu lầm thôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nghe bố anh bảo anh sắp đến làm thống lĩnh ở khu mới à? Chúc mừng nhé!”

Tiền Minh Dương lập tức tái mặt nói: “Viện phó Ngô, không có chuyện ấy đâu ạ, toàn là người ngoài đồn bậy đồn bạ thôi”.

Ngô Bình: “Lẽ ra tôi định dạy cho bố anh một bài học, nhưng nếu anh đã là giáo viên của học viện thì tự xử đi”.

Dứt lời, Ngô Bình lập tức rời đi, để Tiền Minh Dương mặt mũi xám xịt ở lại.

Tiền Văn Đào nhìn theo bóng Ngô Bình rồi căm hận nói: “Minh Dương, thằng này ngông quá, viện phó thì có gì là giỏi chứ? Đến viện trưởng còn luôn phải kính trọng bố nữa là…”

“Đủ rồi!”, Tiền Minh Dương gần như gào lên.

Tiền Văn Đào giật bắn mình, sau đó lí nhí nói: “Minh Dương, con giận đấy à? Thật ra cũng không có gì, một thuộc hạ của bố bị nó đánh thôi mà”.

Tiền Minh Dương lạnh giọng nói: “Đi theo con”.

Hai bố con họ đi tới một chỗ vắng vẻ, Tiền Minh Dương hỏi rõ đầu đuôi cậu chuyện rồi thở dài nói: “Bố, chẳng dễ gì con mới xếp được cho bố vào vị trí ấy, sao bố lại làm vậy ạ?”

Tiền Văn Đào tỏ vẻ tủi thân: “Minh Dương, bố có làm gì đâu?”

Tiền Minh Dương: “Thuộc hạ của bố điên rồi hay sao mà lại dám vô lễ với viện phó Ngô. Tên đó đúng là cái loại vứt đi, bao giờ về thì bố hãy giết người đó luôn đi, sau đó đến gặp viện phó Ngô để xin lỗi”.

Tiền Văn Đào giật mình nói: “Giết ư? Gì đến mức ấy, thằng kia chỉ là viện phó thôi mà…”

Tiền Minh Dương chán nản nói: “Viện phó Ngô là võ tông truyền kỳ đấy bố ạ, thực lực của cậu ta còn hơn cả viện trưởng cơ. Cậu ấy mà muốn giết con thì thậm chí chẳng phải động tay, chỉ cần nói một câu thôi là con trai bộ tự động bay màu rồi. Chưa hết đâu, hậu thuẫn của cậu ta mạnh hơn con nhiều, hình như là một thế lực siêu cấp nào đó!”

Cuối cùng Tiền Văn Đào cũng thấy sợ: “Phải làm sao bây giờ? Có khi nào cậu ta sẽ ghim thù với con vì chuyện này không?”

Tiền Minh Dương thở phào một hơi, vì cuối cùng bố mình cũng hiểu mức nghiêm trọng của vấn đề, anh ta nói: “Chuyện này cũng nhỏ thôi, giờ bố hãy đến tận nhà cậu ấy để xin lỗi, đồng thời phải quản lý đám thuộc hạ cho cẩn thận, đừng để chuyện này tái diễn một lần nào nữa. Bố làm ở cục Công An thì phải bảo vệ hoà bình, chứ không phải suốt ngày gây rối”.

Tiền Văn Đào: “Minh Dương, bố biết rồi”.

Tiền Minh Dương vừa nghĩ vừa dạy Tiền Văn Đào cách giải quyết.

Nghe xong, Tiền Văn Đào hỏi: “Minh Dương, viện phó Ngô này mai sau có khi lên làm hiệu trưởng ấy nhỉ”.

Tiền Minh Dương thở dài: “Con nhờ quan hệ thì cùng lắm sau này cũng chỉ làm thống lĩnh cấp quận thôi, còn cậu ấy mà muốn thăng quan tiến chức thì bét cũng phải làm thống đốc. Thậm chí con còn thấy hình như cậu ấy còn chẳng thèm chức vị này”.

Tiền Văn Đào nghe xong mà phát sợ, mặt trắng như tờ giấy, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được Ngô Bình mạnh đến mức nào!

Tiền Minh Dương thấy bố mình đã sợ thì nói: “Bố không phải sợ, viện phó Ngô là người ngay thẳng, chắc cậu ấy chỉ bực vì hành vi của thuộc hạ bố thôi, chỉ cần bố thay đổi được tính xấu, làm đúng trọng trách của mình thì cậu ấy không trách tội bố đâu”.

Tiền Văn Đào nói ngay: “Bố nhớ rồi, nhất định bố sẽ làm việc và quản lý đám thuộc hạ cẩn thận”.

Ngô Bình đi thẳng đến lớp học, sau khi kết thúc bài giảng, anh quay về chỗ ở của mình.

Tiền Minh Dương đã chờ ở đây rất lâu rồi, thấy anh về, anh ta nhanh chóng bước tới nói: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thầy Tiền tìm tôi có việc gì à?”

Tiền Minh Dương thở dài nói: “Là bố tôi không biết dùng người, khiến chuyện như vậy xảy ra. Bố tôi đã nhận ra sự tắc trách và sai sót của mình rồi, bây giờ cũng đang rất hối hận. Ông ấy đã về chỉnh đốn lại rồi, chắc chắn trong ba ngày nữa, tình hình trị an sẽ thay đổi hẳn”.

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Thầy Dương đúng là người thông minh”.

Tiền Minh Dương nói: “Thầy Ngô quá khen! Chuyện này do bố tôi gây ra nên tôi thấy vô cùng lo lắng”.

Ngô Bình hỏi: “Anh đi theo ai?”

Câu hỏi của Ngô Bình quá trực tiếp, khiến Tiền Minh Dương thoáng do dự rồi mới đáp: “Là Tiền Thị giúp tôi”.

Ngô Bình: “Ra thế, nếu anh đến khu mới ấy thì cũng được, khi nào anh nhận chức?”

Tiền Minh Dương: “Chắc sang tháng, nhưng cạnh tranh rất gay gắt, tôi chỉ nắm chắc khoảng 50 phần trăm thôi”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ hỗ trợ anh một tay, đến đó rồi thì anh hãy làm việc cho tốt, mọi người sống cũng chẳng dễ dàng gì, anh hay đối xử tử tế với họ”.

“Vâng”, Tiền Minh Dương vái chào rồi ra về.

Anh ta đi rồi, Ngô Bình gọi cho Viên Khắc Hiếu rồi nói: “Đã chọn được thống lĩnh cho khu mới chưa?”

Viên Khắc Hiếu: “Chuyện này thì tôi cũng chưa rõ, vì bây giờ các phe vẫn đang cạnh tranh, nhưng chúng tôi đã có một danh sách rồi. Nếu cậu muốn đề bạt ai thì chúng tôi có thể sắp xếp được”.

Ngô Bình: “Tiền Minh Dương dạy ở Bắc Viện khá được, các ông có thể cân nhắc”.

Viên Khắc Hiếu: “Được, tôi cũng đang có chuyện cần bàn với cậu, chúng tôi đang tranh vị trí thái thú ở Long Thành với phe khác. Bên đó đã cử một người rất mạnh đến, hình như thuộc một thế lực nào đó của Côn Luân, vì thực lực mạnh lắm. Người mà chúng tôi chọn trước đó đã bị cao thủ bên kia giết mất rồi”.

Ngô Bình: “Ông muốn tôi làm gì?”

Viên Khắc Hiếu: “Đuổi người kia đi, khiến hắn không dám bén bảng đến Long Thành nữa! Long Thành rất quan trọng, nếu nơi này thất thủ thì vị trí thống đốc ở đây của chúng tôi cũng không giữ được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nhưng tôi có một điều kiện, phải để Lý Long Thần làm thái thú Long Thành”.

Viên Khắc Hiếu: “Tu vi của người này thế nao?”

Ngô Bình: “Ông ấy có thế lực khá mạnh ở Hà Đông, còn tu vi thì sắp đến Chân Quân rồi”.

Viên Khắc Hiếu: “Thế thì được, nhưng tối nay cậu phải đuổi người kia đi ngay. Tôi phải nhắc cậu một chút, thực lực của người này rất mạnh. Người mà chúng tôi phái đi đều bị hạ hết, trong đó có một Tiên Quân và hai Chân Quân”.

Ngô Bình: “Không sao, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đi gặp người đó”.
Chương 1178: Tôi chịu thôi, chào!

Dứt lời, Ngô Bình nghĩ ra gì đó rồi nói: “Lần hành động này không tiện dùng thân phận của tôi”.

Viên Khắc Hiếu: “Thế này đi, tôi sẽ cho cậu một biệt hiệu, cậu có thể dùng nó cho lần hành động này. Biệt hiệu của cậu là Minh Thần, người dùng biệt hiệu này từng là con át chủ bài mạnh nhất của chúng tôi. Tiếc là đã chết mất rồi, không thì chắc chắn là cao thủ số một của chúng tôi”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ dùng thân phận của Minh Thần. Nhớ gửi thông tin cho tôi, tối nay tôi sẽ hành động ngay”.

Sau đó, anh đã nhận được thông tin liên quan. Người này tên là Tống Hi Hoán, tu sĩ Côn Luận, cảnh giới Tiên Quân Động Thiên, hiện giờ đang trấn thủ ở Long Thành. Vài ngày nữa mà có lệnh bổ nhiệm ban xuống thì hắn sẽ là thái thú của Long Thành.

Long Thành là một tỉnh của Hà Đông, Ngô Bình đã đến đây nhiều lần nên rất thông đường thuộc lối.

Lúc này, Tống Hi Hoán đang ở trong nhà của mình là một nơi ở lưng chừng núi để xử lý công việc. Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Tống Hi Hoán là Tiên Quân Động Thiên, tài cao lớn mật nên lập tức đi ra ngoài kiểm tra. Nhưng hắn chỉ thấy có một bóng đen dưới bóng cây, người này đeo mặt nạ màu đen, đang nhìn hắn chằm chằm.

Tống Hi Hoán hừ lạnh nói: “Giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra đây!”

Hắn chộp tay lên không trung, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực chộp về phía bóng đen. Song, bàn tay ấy chỉ chộp được không khí, sau đó hắn nghe thấy có giọng nói ở sau lưng: “Chậm quá!”

Sau đó, Tống Hi Hoán thấy đầu đau nhói, mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Khi Tống Hi Hoán tỉnh lại thì thấy mình đã bị lột sạch đồ và bị trói trên thân cây ở sau núi.

Hắn vữa tức vừa kinh ngạc, muốn vùng ra khỏi dây thừng nhưng không thể, vì đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ phong ấn pháp lực của hắn lại rồi.

Lúc này, có một người thợ săn đi tới nhìn Tống Hi Hoán rồi nói: “Cậu tỉnh lại rồi à?”

Tống Hi Hoán lạnh giọng nói: “Ông là ai?”

Người thợ săn: “Tôi là thợ săn trên núi, hôm qua có một người cho tôi mười nghìn rồi bảo tôi làm hộ một việc. Người đó trói cậu ở đây rồi bắt tôi trông từ phía xa, phòng dã thú ăn thịt cậu. Người đó còn bảo nếu cậu tỉnh lạ thì tôi phải cởi trói cho cậu, đồng thời đưa cho cậu cái này”.

Nói rồi, người thợ săn cởi trói cho Tống Hi Hoán, sau đó vứt cho hắn một bộ quần áo cũ rồi nói: “Cậu mặc đi, đừng ngại, đồ của con trai tôi đấy”.

Tống Hi Hoán thở dài một hơi, sau đó lặng lẽ mặc đồ lên rồi nhận lấy một mảnh giấy trhắny người thợ săn. Trên đó có viết: Đừng ở lại Long Thành, không thì cứ rảnh tôi lại đến đánh anh. Lần này, tôi chỉ phong ấn sức mạnh của anh ba ngày thôi, nhưng nếu anh còn dám ở lại đây thì sẽ là ba năm đấy, ký tên Minh Thần!

Đọc xong, Tống Hi Hoán vừa tức vừa bực, sau đố cất mảnh giấy đi rồi thử khôi phục pháp lực, nhưng tiếc là không thành công.

Anh ta thở dài một hơi rồi nhanh chóng xuống núi, tuy không dùng được pháp lực nhưng thể chất của anh ta mạnh hơn người bình thường nhiều nên đi cũng nhanh như bay, loáng cái đã về đến nhà.

Có một người đàn ông trung tuổi đang sốt sắng chở Tống Hi Hoán ở đây, thấy anh ta về, người đó vội nói: “Sếp đi đâu thế ạ?’

Đây là người trợ lý được cử đến để làm việc cho Tống Hi Hoán, anh ta chỉ là thái thú trên danh nghĩa, chứ thật ra không làm gì, người quản lý thật sự chính là trợ lý này.

Tống Hi Hoán nói: “Tôi phải đi đây, giao hẹn trước đó của chúng ta vô hiệu lực”.

Người quản lý kinh ngạc nói: “Sếp làm gì thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tống Hi Hoán không giấu mà kể lại mọi chuyện ngay, cuối cùng chốt một câu: “Người này có thể dễ dàng giết chết tôi, nhưng đã tha cho tôi một mạng, tôi cần phải biết ơn. Hôm nay, tôi sẽ đi luôn”.

Người quản lý cắn răng nói: “Nhất định là đám người kia giở trò! Sếp đừng sợ, chúng ta cũng có cao thủ mà, nhất định sẽ giúp cậu giết người đó để trút giận”.

Tống Hi Hoán nhìn hắn: “Giết người đó ư? Ông có biết thực lực của người đó mạnh thế nào không?”

Người quản lý ngẩn ra: “Thế nào?”

Tống Hi Hoán: “Ít cũng phải là Thiên Tiên bán bộ! Tôi không dám dây vào người này đâu, nếu các ông có cao thủ thì bảo họ đến làm thái thú đi, tôi xin phép!”

Tống Hi Hoán có thể làm thái thú thì đương nhiên phải là một người thông minh, vì thế dù người quản lý có nói gì thì anh ta vẫn quyết phải đi.

Người quản lý không làm thế nào được nên đứng giậm chân rồi gọi cho cấp trên.

Lúc này, Ngô Bình đang ở phủ Tử Long để giúp Lý Long Thần tăng tu vi. Rất lâu trước kia, anh đã giúp ông ấy đột phá lên Nhân Tiên rồi. Tối nay, anh sẽ giúp ông ấy trở thành Võ Quân.

Sau khi Lý Long Thần đột phá, Ngô Bình nói: “Long Thần, thời gian này ông hãy tập trung tu luyện, khi nào rảnh tôi lại đến giúp ông đột phá lên Địa Tiên tiếp. Trong vòng nửa năm, ông sẽ giúp ông trở thành Chân Quân, sau đó đảm nhiệm chức thái thú của Long Thành”.

Lý Long Thần nói: “Sư thúc, đệ tử có được không ạ?”

Ngô Bình: “Tôi làm chỗ dựa cho ông, tôi bảo được thì là được”.

Lý Long Thần cười nói: “Vâng, đệ tử sẽ không phụ lòng của sư thúc”.

Ngô Bình: “Vị trí của Long Thành rất quan trọng, ông hãy làm cho tốt, đối xử tử tế với người dân”.

Lý Long Thần: “Sư thúc yên tâm, đệ tử sẽ làm đúng theo lời dặn của người”.

Sáng sớm nay, Ngô Bình đã rời khỏi Long Thành, sau đó quay về học viện Võ Đạo để tham gia đại hội võ lâm.

Hôm nay là ngày diễn ra đại hội võ lâm, địa điểm tổ chức vẫn là chùa Đại Thiền. Lý do là nhờ Liễu Duyên.

Cách đây không lâu, người anh kết nghĩa của Ngô Bình là Liễu Duyên đã đến Thiên Kinh để đấu với Thánh nhân. Kết quả là Liễu Duyên đã chiếm thế thượng phong. Sau trận chiến đó, địa điểm diễn ra đại hội võ lâm vẫn là chùa Đại Thiền.

Sau khi Ngô Bình gặp mọi người, La Đạo Nhất và nhóm Thiết Huyền đã cùng Ngô Bình đến chùa Đại Thiền.

Nơi này đã có chuẩn bị từ trước, có rất nhiều phòng cho nhân sĩ đến ở.

Ngô Bình vừa đến chùa thì đã đi tìm Liễu Duyên ngay.

Lúc này, ông ấy đang uống trà và chơi cờ với Quảng Tuệ ở thiền viện, có một con báo to nằm cạnh.

Liễu Duyên chơi cờ rất giỏi, Quảng Tuệ lại thua tiếp, ông ấy cười phá lên nói: “Không thắng nổi đâu”.

Ông ấy vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đi vào: “Đại ca, em chơi với anh một ván”.

Liễu Duyên cười nói: “Nhị đệ, anh cũng đoán là cậu đến rồi”.

Nhóm La Đạo Nhất đi theo phía sau Ngô Bình, Quảng Tuệ vội đứng dậy đón tiếp: “Viện trưởng La”.

La Đạo Nhất cười nói: “Đại sư, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình: “Đây là Liễu Duyên, anh kết nghĩa của tôi”.

Đương nhiên La Đạo Nhất biết tên của Liễu Duyên, vì mới đây ông ấy đã đến Thiên Kinh để đại chiến với Thánh nhân.

La Đạo Nhất chắp tay nói: “Danh tiếng của đại sư nổi tiếng khắp nơi”.

Liễu Duyên: “Có gì đâu, mời mọi người ngồi”.

Ông ấy hỏi Ngô Bình: “Nhị đệ, cậu đột phá rồi à?”

Ngô Bình: “Vâng, em mới lên Địa Tiên rồi”.

Liễu Duyên cười nói: “Tốt, đại hội võ lâm hôm nay, cậu phải làm võ lâm chí tôn đấy nhé”.

Quảng Tuệ: “Nghe nói có nhiều người đã mời thiên tài của Tiên Giới đến với hi vọng sẽ chiến thắng”.

La Đạo Nhất cũng biết chuyện này nên nói: “Dù có bao nhiêu thiên tài thì cũng không là gì với thầy Ngô cả”.

Quảng Tuệ thấy hơi ngạc nhiên nên hỏi Ngô Bình: “Xem ra thần y Ngô lại đột phá rồi, nhưng mấy người của Tiên Giới có lai lịch lớn lắm, có cả thiên tài của môn phái hạng nhất”.

Ngô Bình: “Tiêu Thế Quý đâu? Còn tham gia nữa không?”

Quảng Tuệ: “Có, họ chuẩn bị nhiều lắm”.
Chương 1179: Thuần Dương, nguyên thần vô thượng

Sau đó, ông ấy hỏi La Đạo Nhất: “Viện trưởng La, hình như thiên tài của các tỉnh mới trỗi dậy cũng đến tham gia thì phải, có vẻ đại hội võ lâm lần này sẽ đầy kịch tính đây”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói sau khi chọn ra võ lâm chí tôn thì sẽ nhận lệnh xây dựng Tiên Sư Phủ, có đúng vậy không?”

La Đạo Nhất: “Vốn dĩ kế hoạch trước đó là vậy, nhưng cuối cùng có thay đổi hau không thì các thế lực bên trên vẫn chứ quyết định”.

Ngô Bình: “Thôi kệ đi, cứ giành vị trí đầu tiên trước đã”.

Quảng Tuệ: “Đại hội võ lâm lần này sẽ tiến hành theo giai đoạn”

Ông ấy kể cho Ngô Bình biết tình hình của đại hội, đại hội có hạn chế tu vi, chỉ ai có tu trên cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương thì mới được tham gia.

Nghe thấy thế, La Đạo Nhất cười lạnh nói: “Những người này đề phòng thầy Ngô tham gia đại hội đây mà, cũng hao tâm tổn trí ra phết”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy là tôi mới ngưng luyện được nguyên thần nên chưa đủ tư cách tham gia à?”

Anh nói với La Đạo Nhất: “Viện trưởng, thông tin của bên ông chẳng nhanh nhạy tẹo nào”.

La Đạo Nhất lúng túng nói: “Là tôi sơ suất, tôi sẽ phản hội để họ xử lý chuyện này”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, chỉ là cảnh giới Thuần Dương thôi mà, thích thì tôi đột phá luôn”.

La Đạo Nhất ngẩn ra: “Đột phá bây giờ ư?”

Ngô Bình: “Có gì khó đâu?”

Anh đứng dậy nói: “Cho tôi một tiếng”.

Quảng Tuệ xếp cho Ngô Bình một căn phòng yên tĩnh.

Cảnh giới Thuần Dương thật ra là dùng lực chí dương để loại bỏ tạp chất trong nguyên thần và cơ thể để thanh lọc cả thể xác và tinh thần. Nhưng cảnh giới này có ba mục đích, loại bỏ tạp chất chỉ là một trong số đó thôi.

Hai mục đích còn lại, thứ nhất là luyện ra Tam Muội Chân Hoả dựa trên nền móng đã được thanh lọc của bản thân, sau đó tôi luyện nguyên thần và thể xác. Thứ hai là dùng Tam Muội Chân Hoả khắc thần văn trên nguyên thần.

Những chuyện này chẳng xa lạ gì với Ngô Bình, nhưng thanh lọc tạp chât thì cần dùng tới một năng lượng khác, tu sĩ bình thường dùng Thuần Dương Tiên Lực, nhưng rõ ràng như vậy chưa đáp ứng được yêu cầu của anh.

Trong Thiên Kiêu Bảo Sách từng nhắc đến cảnh giới Thuần Dương này, tốt nhất là dùng Thiên Dương Thần Lực. Nhưng đây là một sức mạnh rất hiếm trên đời, thường chỉ có thế lực siêu cấp mới có được.

Vì thế, Ngô Bình đã gọi cho sư huynh Long Quân rồi hỏi: “Sư huynh, làm thế nào để có được Thiên Dương Thần Lực?”

Long Quân: “Sư đệ định đột phá cảnh giới Thuần Dương à? Tiên điện Thiên Võ chúng ta có một viên Thiên Dương Châu, nhưng từ trước đến nay chưa có ai dám dùng. Nó đáng sợ lắm, vớ vẩn là đốt người dùng thành tro ngay”.

Ngô Bình: “Sư huynh, em muốn thử”.

Long Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, nhưng sư đệ phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình: “Em biết rồi”.

Ngay sau đó đã có một viên châu to như mắt rồng xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thiên Dương Châu, bên trong có chứa Thiên Dương Thần Lực.

Anh cầm lấy Thiên Dương Châu, sau đó hấp thu Thiên Dương Thần Lực của nó. Thần lực này rất bá đạo, sau khi tiến vào kinh lạc của anh, nó bùng cháy khiến kinh lạc của anh rất đau đớn.

Nhưng thể chất của Ngô Bình cực mạnh, ngoài ra còn có thểm Hỗn Nguyên Tiên Lực hộ thể nên anh vẫn chịu được. Sau đó, lực Thiên Dương này liên tục vận chuyển trong người anh để thanh lọc tạp chất.

Thật ra, nguyên thân và cơ thể của Ngô Bình cũng không có nhiều tạp chất, nhưng Thiên Dương Thần Lực vẫn thanh lọc cẩn thận, dù chỉ có một chút tạp chất thôi, nó cũng phải đốt cháy bằng hết.

Thiên Dương Thần Lực vận hành ba lần rồi tiến vào thần mạch. Lần này, Ngô Bình đau đến mức run lên, nguyên thần và mặt mũi đều nhăn như khỉ.

Điều này chứng tỏ sức mạnh sau khi anh phá bỏ rào cản đang thích ứng với cơ thể. Cơ thể và nguyên thần của Ngô Bình nhanh chóng có sự thay đổi, vài phút sau, anh đã quan với Thiên Dương Thần Lực đáng sợ này. Vì vậy, cảm giác đau đớn cũng biến mất, thay vào đó là sự thư thái.

Ngô Bình kiểm tra thì thấy tạp chất trong nguyên thần và cơ thể mình đã được loại bỏ hoàn toàn. Thiên Dương Thần Lực mà anh hấp thu cũng đã được anh luyện hoá và trở thành một phần của Hỗn Nguyên Tiên Lực.

Loại bỏ tạp chất xong, cơ thể và tinh thần của Ngô Bình đã sáng như ngọn, sau đó có ba đốm lửa nhen nhóm. Ba đốm lửa này là thần hoả của nguyên thần, nguyên hoả của khí hải và tinh hoả mà thận tạo ra. Ba hợp thành một thì được gọi là Tam Muội Chân Hoả.

Sau khi Tam Muội Chân Hoả xuất hiện, nó đã vận chuyển trong người Ngô Bình, mỗi lần vận hành một chu thiên, anh cảm thấy tinh khí thần của mình tràn đầy sức mạnh.

Cuối cùng, Tam Muội Chân Hoả rải rác đến kinh lạc, thần mạch của Ngô Bình để nuôi dưỡng và tôi luyện hình thần. Có Chân Hoả này rồi, Ngô Bình không còn sợ tà ma nhập thân nữa, dù có là tà ma mạnh đến mấy, một khi tiếp xúc với Tam Muội Chân Hoả thì cũng bị đốt cháy ngay. Anh cũng không sợ tâm ma sinh ra nữa, vì tâm ma có mạnh đến đâu cũng sẽ bị Chân Hoả tiêu diệt.

Không phải ai cũng có Tam Muội Chân Hoả, mà cực hiếm người ở cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương làm được điều này. Còn dùng Chân Hoả để khắc phù văn lên nguyên thần thì còn là một việc bất khả thi hơn nữa.

Ngô Bình gọi Ỷ Thiên ra, sau đó dùng Tam Muội Chân Hoả để khắc phù chú lên mặt nguyên thần.

Khắc phù chú gì cũng là một việc cần phải suy xét, tiên điện Thiên Võ có, Thanh Đế Kinh cũng có, nhưng chúng đều thua Ỷ Thiên mà anh luyện hoá.

Ỷ Thiên tiến hoá ở Động Thiên Thần Chú, nên không có bùa chú nào mạnh bằng nó.

Ngô Bình động tinh thần, Ỷ Thiên đã biến thành phù nguyên, chú ngueyen rồi cùng dung nhập vào nguyên thần với Tam Muội Chân Hoả.

Ỷ Thiên là một phù chú phức tạp, nó cắn nuốt nhiều phù linh và chú linh nên có rất nhiều tài năng. Lúc này, Ngô Bình sai nó khắc ấn lên nguyên thần là đúng đắn nhất rồi, sau này nguyên thần của anh sẽ có năng lực vô hạn.

Khi Ỷ Thiên lại xuất hiện ở nguyên thần, Ngô Bình động tinh thần, nguyên thần đã hoá thành một con chân long rồi bay lên trời.

Chân long bay lượn trên cao, sau đó quay trở lại cơ thể của anh.

Ngô Bình mở mắt ra, vừa hay đã qua một tiếng đồng hồ, vì thế anh mở cửa đi ra ngoài.

Mọi người đều đang chấn động nhìn anh.

Ngô Bình: “Tôi vừa đột phá rồi”.

La Đạo Nhất: “Ban nãy có một con rồng bay lên cao, có phải nguyên thần của cậu không?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi đã khắc bùa chú lên nguyên thần rồi nên nó đã thay đổi”.

Quảng Tuệ cảm thán nói: “Nếu không biết là cậu, khéo tôi còn tưởng có vị Thiên Tiên nào phi thăng ở chùa đấy. Khí thế này làm chúng tôi sợ hết hồn”.

Quảng Tuệ không hề khoa trương chút nào, phải biết rằng Ỷ Thiên đã xử rất nhiều bùa chú cấp Chân Long ở Động Thiên Thần Chú, vì thế thực lực của nó vô cùng khủng khiếp.

Ngô Bình: “Giờ tôi tham gia đại hội võ lâm được rồi chứ!”

Quảng Tuệ: “Giờ có năm lôi đài, ai cũng được lên và trở thành đài chủ. Đài chủ sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của bất kỳ ai, nếu thua thì mất tư cách thi tiếp. Chuyện này sẽ kéo dài ba ngày, khi hết thời gian, ai trụ lại cuối cùng sẽ là đài chủ”.

“Cuối cùng, năm đài chủ sẽ chiến đấu với nhau, họ sẽ đấu luân phiên, người chiến thắng cuối cùng sẽ là võ lâm chí tôn”.

Ngô Bình: “Xem ra cũng lằng nhằng ra phết”.

La Đạo Nhất: “Ban nãy có người đến thông báo là đang ghi danh rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Sau đó, Ngô Bình đã được mọi người hộ tống đi đăng ký.

Điều kiện đăng ký rất ngoặt ngoèo, đầu tiên tu vi phải từ cảnh giới Thuần Dương trở lên, tiếp đó thân phận phải là tu sĩ Viêm Long, cuối cùng là người dự thi phải ký khế ước sinh tử, nhỡ có bị đánh chết trên lôi đài thì đối thủ cũng không phải chịu trách nhiệm.

Ngô Bình vừa đến đã thấy có rất đông người đăng ký, dù điều kiện có khó đến mấy thì vẫn có tới vài trăm người.
Chương 1180: Sát thủ chẳng qua chỉ vung tay lên

Đến nơi đăng ký, hai Địa Tiên xem tu vi và thẻ công dân của Ngô Bình, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới bảo anh ký vào giấy tờ sinh tử.

Đăng ký xong, bên tai Ngô Bình vang lên một giọng nói: “Lập tức rời khỏi đại hội võ lâm, nếu không cậu sẽ hối hận”.

Giọng nói rất khẽ, không biết truyền đến từ đâu.

Ngô Bình nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Giọng nói đó: “Bọn tôi đã điều tra về cậu, bây giờ em gái cậu chắc đang học ở Thiên Kinh nhỉ? Nếu cậu từ chối ý tốt của bọn tôi, tôi không thể dám chắc em gái cậu được an toàn…”

“Ầm!”

Mặt đất rung chuyển, Ngô Bình bỗng di chuyển theo chiều ngang mấy trăm mét, túm lấy một người đàn ông mặc quần áo lao động, người đàn ông giật mình nói: “Cậu làm gì thế?”

“Rắc!”

Ngô Bình bẻ gãy vai đối phương, người này hét lên, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Anh nói: “Dám đe dọa người nhà của tôi, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đến thế giới này”.

Người đàn ông hoảng hốt nói: “Tôi chỉ làm theo lệnh, không liên quan gì đến tôi…”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Nói đi, chủ nhân là ai?”

Người đàn ông nói: “Là Kiều Diên Khánh, là cậu ta bảo tôi uy hiếp cậu”.

Ngô Bình: “Kiều Diên Khánh là ai?”

Người đàn ông run rẩy nói: “Cậu ta là chỉ huy phó của Kim Y Vệ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Kim Y Vệ?”

Người đàn ông: “Đúng thế, Kim Y Vệ đã được bí mật thành lập vào nửa năm trước, hôm qua mới chính thức công bố với bên ngoài. Cậu Kiều bảo tôi làm thế”.

Ngô Bình: “Kiều Diên Khánh này đang ở đâu?”

“Có thể là đang làm nhiệm vụ ở khu gần đây”, người đàn ông nói.

“Tu vi thế nào? Mặc đồ gì?”

Người đàn ông: “Tiên Quân cảnh giới Bất Tử, mặc áo ngắn màu vàng, có thêu viền đỏ”.

Thần niệm của Ngô Bình lập tức lướt qua trong phạm vi hàng trăm dặm, người nào có tu vi đều bị thần niệm bao lấy.

Vài phút sau, trong một thị trấn cách anh hơn năm mươi dặm, một người đàn ông mặc đồ vàng hoảng hốt, tức giận nói: “To gan, kẻ nào dám làm vậy?”

Xác định vị trí của người này, Ngô Bình biến thành tia sáng hình rồng, sau đó biến mất. Một chốc sau, anh đã xuất hiện trước mặt người đàn ông đồ vàng.

Đằng sau người đàn ông đó có hai mươi thị vệ cũng mặc đồ màu vàng, họ lập tức cầm đao lên, nhìn chằm chằm Ngô Bình, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Người mặc đồ vàng nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh vừa cho người uy hiếp thân nhân tôi, không cho tôi tham gia đại hội võ lâm, bây giờ không nhận ra tôi à?”

Người đó sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Hóa ra anh là Ngô Bình”.

Ngô Bình: “Là tôi”.

Người đó chính là chỉ huy phó Kim Y Vệ - Kiều Diên Khánh: “Có người không muốn cho anh tham gia đại hội võ lâm, nếu anh rút lui, tôi đảm bảo người nhà anh vẫn sẽ bình an vô sự…”

“Ầm!”

Kiều Diên Khánh chưa nói hết câu, Ngô Bình đã đấm vào bụng hắn, cú đấm này chứa tiên lực đáng sợ, nghiền nát ruột, thận, dạ dày và gan của hắn.

Kiều Diên Khánh trợn mắt, nôn ra một búng máu, lẫn trong đó là nội tạng bị nát, hắn cong eo, không thể nào đứng thẳng, hai mắt hoảng sợ nhìn Ngô Bình.

Các Kim Y Vệ khác đều kinh ngạc rút đao. Ngô Bình chỉ vung tay lên, vô số chưởng ảnh đánh về phía đám người này, họ không kịp tránh đi, đều bị trúng chiêu. Đòn tấn công đánh trúng người khiến đám người này nôn ra máu, văng ra xa, mất đi sức chiến đấu.

Ngô Bình nắm lấy tóc Kiều Diên Khánh kéo hắn đến giữa không trung, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn hỏi: “Uy hiếp người nhà của tôi, ai cho anh lá gan này?”

Kiều Diên Khánh sợ thật rồi, hắn không ngờ Ngô Bình lại mạnh đến thế. Tình báo đã nói rõ anh ta vừa mới thăng cấp Địa Tiên thôi, sao có thể mạnh như vậy?

Hắn nói: “Thầy Ngô, xin hãy bớt giận, tôi cũng chỉ làm theo lệnh, bất đắc dĩ thôi”.

Ngô Bình: “Chẳng phải vừa rồi anh còn kiêu căng lắm sao?”

Kiều Diên Khánh nói: “Tôi vô lễ quá, xin thầy Ngô tha tội”.

Ngô Bình: “Ai bảo anh đe dọa tôi?”

Kiều Diên Khánh do dự một lúc, Ngô Bình siết lấy vai trái hắn, hắn kêu lên thảm thiết lập tức nói: “Tôi nói, là Tả Tướng”.

“Tả Tướng?”, Ngô Bình nhìn hắn: “Là ai?”

Kiều Diên Khánh: “Tả Tướng là một trong mười hai Tiên Tướng của Lăng Tiên Các, quản lý tình báo”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Lăng Tiên Các? Thành lập từ bao giờ?”

Kiều Diên Khánh: “Ba tháng trước, mười hai Tiên Tướng có sáu người đến từ Tiên Giới, ba người đến từ Côn Luân”.

Ngô Bình hỏi kỹ mới biết sau này Lăng Tiên Các sẽ trở thành cơ quan để thống trị hạ giới, còn Tả Tướng này đến từ một gia tộc tu chân lớn mạnh ở Tiên Giới, nắm quyền quản lý một tiên vực, lai lịch khá lớn, năng lực cực khủng khiếp

Ngô Bình hỏi: “Tả Tướng mà anh nói đang ở đâu?”

Kiều Diên Khánh: “Hiện giờ anh ta sống trên một hải đảo”.

Ngô Bình hỏi rõ ràng vị trí, sau đó một phát đánh chết Kiều Diên Khánh rồi luyện hắn thành Nguyên Anh Đan.

Các Kim Y Vệ hoảng sợ, không để họ kịp phản ứng lại, Ngô Bình đã luyện họ thành con rối, sau đó anh mặc bộ đồ của Kiều Diên Khánh, dẫn theo Kim Y Vệ đến hải đảo.

Hải đảo này cách Vân Đông hơn một trăm kilomet, diện tích hơn trăm kilomet vuông, diện tích trải dài khá lớn, có không ít tòa nhà cổ xưa.

Ngô Bình biến thành Kiều Diên Khánh dẫn theo Kim Y Vệ, vừa đáp lên đảo không lâu, họ đã đến trước một đại viện, một thị vệ trông cửa hơi cúi người: “Phó chỉ huy Kiều”.

Ngô Bình gật đầu hỏi hắn ta: “Tả Tướng có ở đây không?”

Thị vệ nói: “Tả Tướng đang tiếp khách”.

Ngô Bình: “Ai thế?”

Thị vệ: “Đến từ Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Anh đi nói với Tả Tướng là tôi có việc cần báo”.

Thị vệ gật đầu, xoay người đi vào báo, không lâu sau, hắn ta quay lại nói: “Tả Tướng mời vào”.

Đi xuyên qua sân vườn rồi đi vào một phòng khách. Phòng khách được trang hoàng rất cổ kính, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, có một ông lão đứng trước mặt hắn.

Thanh niên mặc bộ đồ màu đen, đội một cái mũ màu tím đang nói chuyện với ông lão.

Ngô Bình đi vào, người đàn ông ra hiệu cho anh đợi một lát.

Ông lão nói: “Thế tử, đồ cậu cần đã chuẩn bị xong rồi”.

Người đàn ông gật đầu: “Ừ, ông về trước đi, có gì cần tôi sẽ liên lạc”.

Ông lão cúi người đi ra ngoài.

Lúc này người đàn ông mới hỏi: “Việc gì?”

Ngô Bình đến gần, thấp giọng nói: “Ngô Bình mà anh bảo đối phó đó rất khó giải quyết”.

Người đàn ông nhíu mày: “Một tu sĩ ở hạ giới thì lợi hại cỡ nào được chứ?”

Ngô Bình: “Những cái khác thì không biết, hắn muốn giết anh thì chỉ cần vung tay lên là xong”.

“Phụt!”

Nói rồi Ngô Bình đánh một cái lên đỉnh đầu người đàn ông, đòn tấn công này của anh là dùng hết sức, lập tức khiến thần hồn người đàn ông bị tiêu hủy.

Người đàn ông mềm nhũn ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu.

Sau đó anh nhặt lên chiếc nhẫn do ông lão kia mang đến, thay bộ đồ của người đàn ông rồi biến thành bộ dáng của hắn, xử lý thi thể, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Đến trước cửa, anh nói với thị vệ: “Tôi muốn ra ngoài đi xa một chuyến, các anh đừng đi theo, trông coi ở đây cho cẩn thận”.

“Vâng!”

Cứ thế một mình Ngô Bình đi khỏi hải đảo, nhanh chóng quay về chùa Đại Thiền.

Từ khi rời đi cho đến lúc quay lại chưa đến một tiếng đồng hồ.

Thấy anh xuất hiện, Quảng Tuệ nói: “Thần y Ngô, võ đài đã bắt đầu rồi”.

Ngô Bình gật đầu nhìn sang, trên sân đấu được dựng lên năm võ đài, bục cao năm mét, đường kính khoảng mười mét. Trên mỗi võ đài đều có một người đấu chính đang chấp nhận lời thách đấu của những người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK