Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 631: Kiện tướng võ thuật

Lý Hoằng Đào biến sắc mặt hỏi: “Bác sĩ Ngô, vậy là vô phương cứu chữa rồi ư? Tôi sẽ chết sao?”

Ngô Bình đáp: “Cậu đừng lo, tôi chữa được”.

Nói rồi, anh kê một đơn thuốc rồi bảo người đi mua, còn mình thì bắt đầu châm cứu cho Lý Hoằng Đào.

Anh vừa điều trị vừa hỏi: “Ông ơi, bang Rắn Độc dám ra tay với người nhà họ Lý ư?”

Lý Vân Đẩu cau mày: “Theo lý thì không dám đâu. Bang Rắn Độc là bang phái giang hồ, họ không liên quan gì đến nhà mình cả, chuyện hôm nay lạ quá!”

Ngô Bình: “Ông, chuyện này bất thường nên mình phải tra cho rõ. Nếu là hiểu lầm thì bắt họ xin lỗi và bồi thường, vậy chuyện coi như xong. Còn nếu là họ cố tình thì không còn gì để nói nữa”.

Lý Đông Hưng: “Chủ của bang Rắn Độc là Đỗ Hạo Dương, Đơn Dị Nhân và Hoàng Khai, cả ba đều không đơn giản, vì thế không xung đột là tốt nhất”.

Ngô Bình: “Đúng, nên mình phải điều tra rõ đã”.

Lý Vân Đẩu gật đầu rồi nói với Lý Đông Hưng: “Đông Hưng, con chơi khá thân với Đỗ Hạo Dương, con thử hỏi nhé”.

Lý Đông Hưng gật đầu, sau đó gọi ngay cho Đỗ Hạo Dương, điện thoại kết nối, sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lý Đông Hưng vào thẳng vấn đề.

Ngô Bình có thể nghe rõ giọng của Đỗ Hạo Dương trong điện thoại: “Anh Lý, con trai anh đã động vào nhầm người”.

Lý Đông Hưng vội hỏi: “Ai vậy?”

Đỗ Hạo Dương: “Hoàng Thượng - kiện tướng võ thuật ở Vân Đông”.

Lý Đông Hưng run giọng nói: “Cảm ơn anh Đỗ đã nhắc nhở, tôi biết rồi”, dứt lời, ông ấy ngắt máy.

Sau đó, Lý Đông Hưng nổi giận mắng Lý Hoằng Đào: “Hoằng Đào, sao con lại đắc tội với người nhà họ Hoàng hả?”

Lý Hoằng Đào cúi gằm mặt đáp: “Con không biết đấy là con gái của Hoàng Thượng”.

Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Hoằng Đào, cháu kể lại mọi chuyện rõ ràng ra xem nào, mọi người không trách cháu đâu”.

Lý Hoằng Đào kể lại hết mọi chuyện. Thì ra, chiều nay cậu ta đã gọi vài người bạn lái xe đi hóng gió, sau đó mở tiệc đồ nướng ngoài trời.

Ở đó, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp khoảng 19 tuổi. Lý Hoằng Đào lăm le lại gần bắt chuyện, nhưng cô gái không hề để mắt đến cậu ta.

Lý Hoằng Đào là cậu chủ nhà họ Lý nên sao chịu được khi bị coi thường như vậy, vì thế, cậu ta bắt đầu cất giọng bàn luận về thân hình của cô gái, chê này chê kia.

Cô gái nghe xong thì nổi giận, sau đó vung tay lên, một người đàn ông ở cạnh đó đi tới rồi đập cho Lý Hoằng Đào một phát, khiến toàn thân cậu ta nhức nhối.

Nghe thấy thế, Ngô Bình biết cô gái ấy chính là con gái của Hoàng Thượng.

Lý Đông Hưng thở dài nói: “May mà con chưa làm gì quá đáng”.

Lý Vân Đẩu “Ông đã gặp Hoàng Thượng mấy lần rồi, cũng coi như quen biết. Để chiều ông chuẩn bị quà rồi đến nhà họ xin lỗi”.

Ngô Bình biết thực lực của kiện tướng võ thuật số một ở Vân Đông rất mạnh nên nói: “Để cháu đi với ông”.

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ừ, Tiểu Bình đi cùng ông”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu nghe ngóng về lai lịch của Hoàng Thượng. Đó là một thiên tài võ thuật, hơn chục tuổi đã vô địch cả huyện, hơn 20 tuổi thì đã không có địch thủ.

Tới năm 30 tuổi thì đột phá lên cảnh giới Võ Thần, tới nay đã ngoài 40 thì tu vi vẫn tăng đều, nghe đâu ông ấy đã ở cảnh giới Võ Thánh rồi.

Hoàng Thượng gần như nắm giữ một nửa giang sơn của Lĩnh Nam, Trác Khang mà so với ông ấy thì chỉ như hạt cát trong sa mạc, không cùng đẳng cấp.

Luận về địa vị trong giang hồ thì Hoàng Thượng là một nhân vật lớn, Đơn Dị Nhân là sư đệ của ông ấy, hai người có chung một sư phụ.

Sau khi biết rõ thân phận của Hoàng Thượng, Ngô Bình không khỏi thấy kinh ngạc, vì đây là một người không hề đơn giản, cuộc đời của ông như một truyền kỳ vậy.

Ngô Bình chữa trị cho Lý Hoằng Đào xong thì chuẩn bị cùng Lý Vân Đẩu đến nhà Hoàng Thượng.

Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một ngôi nhà cổ kính ở Nam Đô, hai ông cháu xuống xe thì người gác cổng hỏi: “Hai vị là ai?”

Ngô Bình: “Phiền anh vào thông báo có người của nhà họ Lý tới chơi”.

Người gác cổng giả ngu: “Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào? Họ tên đầy đủ là gì?”

Ngô Bình nổi giận, tên này dám có thái độ bất kính với ông anh, đúng là chán sống rồi!

“Anh vào nói với Hoàng Thượng ngay, nếu còn hỏi thêm một câu nào nữa, tối sẽ cắt lưỡi của anh đấy”, Ngô Bình lạnh giọng nói với vẻ đầy sát khí.

Dù người gác cổng có tu vi ở cảnh giới Khí, nhưng cũng phải thấy run người, sợ đến mức hồn bay phách lạc, sau đó chạy ngay vào thông báo, chứ không dám hạnh hoẹ nữa.

Vài phút sau, anh ta trở ra rồi nói với Ngô Bình: “Ông chủ nhà tôi đang luyện công, không rảnh để tiếp khách, mời hai vị về cho”.

Ngô Bình híp mắt lại, lão già họ Hoàng này lắm chuyện thế!

Anh bật cười rồi nói với: “Ông, chúng ta về thôi”.

Lý Vân Đẩu nhỏ giọng nói: “Tiểu Bình, mình đến xin lỗi thì chịu nhẫn nhục một chút”.

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Cháu thì không sao, nhưng cháu không muốn ông bị đối xử như thế”.

Nói rồi, anh kéo Lý Vân Đẩu quay người bỏ đi.

Chiếc xe chuẩn bị nổ máy thì có một bóng người chặn trước đầu xe.

Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, mặc đồ luyện công màu đen, để đầu đinh, đôi mắt sắc lạnh.

Lý Vân Đẩu nhìn thấy ông ta thì nói: “Đơn Dị Nhân, sao anh lại chặn đường tôi?”

Người đó cười nói: “Sư huynh tôi mời hai người vào trong nói chuyện”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Giờ chúng tôi không rảnh, tránh ra!”

Đơn Dị Nhân lạnh mặt: “Này, đừng có không biết điều”.

Ngô Bình mở cửa xe rồi đi về phía Đơn Dị Nhân, thấy anh lại gần, ông ta tung ngay một chưởng ra, chưởng pháp trông vó vẻ vô lực nhưng lại có uy lực khiếp người, vì ông ta đã thi triển Miên Chưởng của Võ Đang.

Ngô Bình cũng tung ngay một chưởng để nghênh chiến, anh sử dụng Kinh Lôi Chưởng.

Hai chưởng pháp va chạm, Đơn Dị Nhân kêu hự một tiếng, cả cánh tay tê rần như bị điện giật, sau đó ăn ngay một cái tát của Ngô Bình rồi bay xa cả mười mấy mét.

Đơn Dị Nhân ngã xuống đất rồi hộc máu, răng rụng mất bảy cái, đầu óc cũng va vất.

Ngô Bình định lên xe thì chợt có một quyền ý lao về phía anh, dù chỉ là quyền ý sơ cấp, nhưng vẫn khá mạnh.

Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy một người đàn ông trông chỉ khoảng 30 tuổi đang bước từ trong ra, sau mỗi bước đi của ông ấy, khí thế lại tăng lên một bậc.

Khi hắn cách anh chừng mười bước thì dừng lại rồi nói: “Dám đánh sư đệ của tôi, cậu chán sống rồi à?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông định giết tôi chắc?”

Người đó chính là Hoàng Thượng - kiện tướng võ thuật của Vân Đông, sư huynh của Đơn Dị Nhân.

Ông ấy nói: “Đúng, tôi định giết cậu đấy”.

Ngô Bình cảm nhận được quyền ý của ông ấy, nhưng sau đó chợt thấy là lạ rồi cau mày, nói: “Ban nãy, tôi cỏn tưởng ông ngưng luyện quyền ý, giờ xem ra ông chỉ luyện hoá một luồng quyền ý của người khác thôi”.

Hoàng Thượng ngạc nhiên nói: “Cậu nhìn ra ư?”

Ngô Bình: “Tôi còn biết, trong ba năm tới, chắc chắn ông sẽ gặp hoạ, nguy hiểm lắm, thập tử nhất sinh”.

Hoàng Thượng sững người rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi cậu có phải là thần y Ngô mà nhà họ Lý mời tới không?”

Ngô Bình cau mày: “Ông biết tôi à?”

Hoàng Thượng: “Thần y rất nổi tiếng, sao tôi không biết cho được?”

Ngô Bình nhìn ông ấy: “Không giết tôi nữa à?”

Hoàng Thượng cười nói: “Tôi có thể giết bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không dám động đến bác sĩ”.

Sau đó, ông ấy cúi chào Lý Vân Đẩu: “Mời ông Lý và thần y Ngô vào nhà!”
Chương 632: Đấu với Võ Thánh

Ngô Bình bước vào nhà, sau đó mời Lý Vân Đẩu ngồi xuống trước, còn mình thì đứng cạnh ông.

Hoàng Thượng thấy Ngô Bình không ngồi thì cũng đứng, sau đó chắp tay nói: “Thần y Ngô, ban nãy cậu nói nhất định tôi sẽ gặp hoa trong ba năm tới, không biết là hoạ gì vậy ạ?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Khi luyện tâm ở cảnh giới Thánh sẽ phải dùng đến nhiều kỹ thuật. Tuy ngoài mặt thì ông đã là Võ Thánh, nhưng thực chất bên dưới thánh tâm đang áp chế mọt ma niệm rất mạnh. Ông cũng biết mà, nếu ông không áp chế nó cẩn thận, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm nó sẽ phản phệ lại ông. Đến lúc đó, ông sẽ là một Ma quân”.

Hoàng Thượng vã mồ hôi lạnh, ông ấy đã lờ mờ đoán ra tình trạng của mình, nhưng nghe Ngô Bình nói xong thì mới biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ông ấy vái lạy nói: “Xin thần y hãy cứu tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Sao tôi phải cứu ông?”

Hoàng Thượng: “Nếu thần y chịu cứu tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.

Ngô Bình: “Ma niệm của ông mạnh lắm rồi, tôi không thể làm gì được nữa. Ông nhờ cao nhân khác đi, à bang Rắn Độc chẳng có một y vương còn gì? Sao ông không nhờ thử xem”.

Đơn Dị Nhân đứng một bên rồi bước ra, sau khi trúng một chưởng của Ngô Bình, ông ta đã biết sợ nên nói: “Thần y Ngô, Hoàng Khai cũng bó tay rồi”.

Ngô Bình nhìn chăm chắm vào Đơn Dị Nhân rồi nói: “Mang tiếng là Võ Vương mà lại buôn ma tuý, ông cẩn thận đừng để tôi tóm được”.

Đơn Dị Nhân ngẩn ra: “Ma tuý? Chắc thần y hiểu lầm rồi, bang chúng tôi không bao giờ động đến thứ ấy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Vậy ư? Xem ra ông cũng không hiểu rõ về đám thuộc hạ của mình rồi”.

Đơn Dị Nhân nhăn mặt nói: “Nhất định tôi sẽ điều tra chuyện này”.

Hoàng Thượng thở dài nói: “Chắc tôi cũng tận số rồi”.

Ngô Bình: “Tôi đến đây còn có việc khác, có người đã đánh Lý Hoằng Đào. Cậu ta chỉ là một người bình thường, nhưng người đó lại dùng Thiết Sa Chưởng để tấn công, tôi rất muốn gặp cao thủ ấy”.

Hoàng Thượng cau mày rồi nói: “Thần y Ngô, đó là một thuộc hạ của tôi, cậu ta không cố ý đâu”.

Ngô Bình: “Không cố ý ư? Thế có nghĩa là tôi cũng có thể vô ý đánh người nhà ông à?”

Hoàng Thượng trước đó muốn nhờ vả Ngô Bình nên mới khúm núm, sau khi biết anh không thể giúp gì được mình thì không còn khách sáo nữa, mà thờ ơ nói: “Thần y Ngô đang uy hiếp tôi à?”

Ngô Bình cười nói: “Ông hiểu thế cũng được”.

Hoàng Thượng bật cười nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, làm tôi muốn thử so chiêu với cậu quá!”

Ngô Bình nói: “Nếu ông thua thì sau này phải phục tùng mệnh lệnh của nhà họ Lý”.

Hoàng Thượng nhíu mày nói: “Thế cậu thua thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi thua thì tuỳ ông xử trí”.

Hoàng Thượng: “Thế có gì thú vị, nếu cậu thua thì tôi sẽ lấy một nửa lợi nhuận của nhà họ Lý”.

Lý Vân Đẩu: “Được”.

Hoàng Thượng và Ngô Bình ra ngoài sân, Đơn Dị Nhân căng thẳng đi theo, vì ông ta đã giao thủ với Ngô Bình nên biết anh rất mạnh. Lý Vân Đẩu không có biểu cảm gì, vì ông rất tự tin về cháu trai của mình.

Hoàng Thượng đứng trước hòn non bộ, Ngô Bình đứng đối diện ông ấy, hai người cách nhau bảy mét.

Ngô Bình: “Ngưng luyện quyền ý không thể dùng kỹ xảo được”.

Hoàng Thượng: “Sao cũng được, nhưng tôi đã có quyền ý rồi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thế mà cũng là quyền ý ư?”

Dứt lời, anh tung một quyền ý ra, Hoàng Thượng biến sắc mặt: “Nghe nói phía Bắc có một đại tông sư, là cậu đúng không?”

Ngô Bình: “Trong thiên hạ chưa có nhiều người ngưng luyện được quyền ý nên chắc là tôi đấy”.

Hoàng Thượng: “Bảo sao cậu dám khiêu chiến tôi, nhưng tôi là Võ Thánh rồi, cậu không thắng được tôi đâu”.

Ngô Bình: “Võ Thánh luyện tâm, còn ông thì luyện ma. Nghiêm túc mà nói thì ông không phải Võ Thánh, mà chỉ là một Võ Thần mạnh hơn một chút thôi”.

Hoàng Thượng vòng tay nói: “Có phải Võ Thánh hay không thì cử thử là biết”.

Hai người lập tức tiến lên rồi tung liên tiếp vài chục quyền cước ra. Có hai hình bóng lao vu vút qua lại, không gian tràn ngập những tiến động mạnh.

Mỗi đòn tấn công của Ngô Bình đều chứa thần lực kết hợp với quyền ý, nên đã áp chết Hoàng Thượng ngay từ đầu. Các đòn phản công của ông ấy đều nằm trong phán đoán của anh nên không thể chiếm thế thượng phong được.

Không ai có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, vài giây sau, Hoàng Thượng đã mệt, còn Ngô Bình vẫn bình thản như không.

“Cậu đã luyện đến quyền ý đại thành rồi ư?”, Hoàng Thượng ủ rũ hỏi.

Ngô Bình: “Đúng”.

Hoàng Thượng thở dài nói: “Tôi thua rồi”.

Đơn Dị Nhân ngạc nhiên hỏi: “Sư huynh, hai người đã phân thắng bại đâu”.

Hoàng Thượng lắc đầu: “Ban nãy, thần y Ngô đã có cơ hội đánh tôi bị thương nặng rồi, nhưng cậu ấy không làm”.

Ông ấy cúi gập người với Ngô Bình: “Cảm ơn thần y đã nương tay”.

Ngô Bình: “Ông thua rồi, hãy tuân thủ giao ước”.

Hoàng Thượng nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ là thuộc hạ của nhà họ Lý, thần y Ngô và ông Lý dặn gì, tôi sẽ làm đó”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Anh Hoàng này, anh đừng nặng lời thế. Sau này, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau để phát triển thôi”.

Ngô Bình không khách sáo như Lý Vân Đẩu, mà nói: “Hoàng Thượng, ông hãy làm việc cho ông tôi cẩn thận, biết đâu tôi lại tìm được cách cứu ông”.

Hoàng Thượng chấn động: “Thần y Ngô, tôi vẫn còn cơ hội sống ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên”.

Hoàng Thượng hiểu ra ngay, không phải Ngô Bình không thể cứu được ông ấy, mà là không muốn, ông ấy hít sâu một hơi rồi nói: “Thần y Ngô yên tâm, sau này mạng của tôi sẽ thuộc về ông Lý”.

Ngô Bình nhìn sang Đơn Dị Nhân rồi nói: “Ông hãy thanh lọc lại môn phái, không thì tôi sẽ xử ông đấy”.

Đơn Dị Nhân nhăn mặt, tay nắm chặt thành quyền, nhưng không dám nói gì.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Ông ơi, mình về thôi”.

Hai người ngồi lên xe, Lý Vân Đẩu thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu Bình, ban nãy ông lo lắm đấy, cháu có bị thương không đấy?”

Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, sao cháu không thấy ông có vẻ lo lắng nhỉ”.

Lý Vân Đẩu: “Vì ông giữ được bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay mướt mồ hôi rồi này”.

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy đúng là vậy, lòng bàn tay của Lý Vân Đẩu vẫn đang ướt.

Anh nói: “Ông ơi, cháu chắc chắn chế ngự được Hoàng Thượng nên mới đi với ông mà”.

Lý Vân Đẩu tò mò nói: “Tiểu Bình, Hoàng Thượng là Võ Thánh, cháu là Võ Vương, sao anh ta vẫn thua cháu?”

Ngô Bình cười nói: “Vì cháu đã luyện đến quyền ý đại thành, lên căn bản vững hơn ông ta nên đương nhiên cháu sẽ thắng. Đừng nói là hạng Võ Thánh nửa vời như ông ta, đến Võ Thánh thật xuất hiện, cháu cũng hạ được hết”.

Lý Vân Đẩu yên tâm nói: “Tốt, cháu ông là đại cao thủ, sau này ông không sợ bị ai bắt nạt rồi”.

Ngay sau đó, có một bóng xám xuất hiện, đó là Ảnh.

“Chủ nhân, thực lực của cậu chủ mạnh lắm, sau này chắc chắn sẽ là võ lâm chí tôn”, Ảnh nói.

Ngô Bình lấy một viên tinh thạch linh hồn ra cho Ảnh rồi nói: “Nó sẽ giúp ích cho anh đấy”.

Sau khi cầm lấy viên tinh thạch, Ảnh phải chấn động khi cảm nhận được hồn lực tiên thiên thuần tuý toả ra từ nó: “Bảo bối! Cậu chủ, thứ này quý quá!”

Ngô Bình: “Tôi còn nhiều lắm, anh cứ cầm lấy mà dùng, sau đó còn bảo vệ ông tôi”.

“Xin cậu chủ yên tâm”, Ảnh nói.
Chương 633: Đại sư Thanh Liên

Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, ngày mai ông sẽ tuyên bố trong phạm vi nhỏ là ông đã tìm thấy cháu trai lưu lạc nhiều năm”.

Trước đó, Lý Vân Đẩu không công khai với bên ngoài vì lo bất lợi cho Ngô Bình. Nhưng giờ xem ra, thực lực của anh rất mạnh, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình.

Ngô Bình: “Vâng, cháu cũng muốn chính thức nhận tổ nhận tông, từ giờ trở đi, cháu sẽ là Lý Bình!”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Cháu thêm một chữ Huyền vào nữa, tên của cháu sẽ đổi thành Lý Huyền Bình”.

Lý Vân Đẩu ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tên Lý Huyền Bình này thì cháu dùng ở nhà thôi, còn ra ngoài cứ dùng tên cũ, hành tẩu giang hồ có hai tên thì sẽ tiện hơn”.

Ngô Bình chớp mắt, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi nói: “Ông ơi, hay cháu đổi diện mạo khác được không ạ?”

Nói rồi, cơ mặt anh lập tức thay đổi thành diện mạo của một chàng trai tuấn tú, khoảng 19 tuổi với nụ cười trong sáng.

Lý Vân Đẩu cảm thấy rất thần kỳ: “Được đấy, nhưng cứ để mãi diện mạo này thì cháu có bị mệt không?”

Ngô Bình: “Ông yên tâm, khi tu vi đến cảnh giới Nhân Tiên thì thường sẽ có vài diện mạo để tiện hành tẩu giang hồ ạ”.

Nói rồi, anh gọi cho Hàn Bạch để nhờ anh ấy làm lại thân phận cho mình. Từ giờ, anh sẽ là Lý Huyền Bình, người Thiên Kinh, tốt nghiệp học viện điện ảnh Thiên Kinh, lớn lên ở cô nhi viện, mới tốt nghiệp đang chờ việc.

Ngô Bình làm vậy để hai thân phận Ngô Bình và Lý Huyền Bình khác biệt hoàn toàn. Như vậy, khi là thân phận Ngô Bình, anh dễ dàng bảo vệ gia đình hơn.

Sau khi hai ông cháu về sơn trang thì thấy hai bố con Lý Đông Hưng vẫn đang ngồi chờ tin ở đây.

Lý Vân Đẩu nói: “Ông đã nói chuyện với Hoàng Thượng rồi, ông ấy đồng ý bỏ qua, chuyện này nói như xong”.

Lý Hoằng Đào thở phào một hơi rồi cười nói: “Cháu bảo rồi mà, ông mà ra tay thì chỉ có ổn thôi”.

Lý Đông Hưng hừ nói: “Hoằng Đào, sau này con bớt gây chuyện đi”.

Lý Hoằng Đào hậm hực, cậu ta không mấy tôn trọng người bố quanh năm ốm yếu của mình.

Lý Vân Đẩu lạnh mặt nói: “Không biết phép tắc gì cả, quỳ xuống!”

Một khi Lý Vân Đẩu nổi giận, Lý Hoằng Đào luôn sợ hãi nên lập tức quỳ xuống ngay.

Ngô Bình nói: “Hoằng Đào, bố mẹ là người sinh ra mình nên mình phải kính trọng, sao cậu lại vô lễ thế hả?”

Lý Hoằng Đào cau mày rồi lườm Ngô Bình: “Anh là cái thá gì mà dám dạy đời tôi!”

Lý Vân Đẩu cười lạnh: “Nó là cháu nuôi của ông, là anh của cháu. Sau này, nếu cháu còn gây chuyện nữa, ông sẽ mặc kệ đấy”.

Lý Hoằng Đào không dám cứng miệng nữa, tuy trong lòng không phục, nhưng chỉ biết hậm hực bỏ đi.

Lý Đông Hưng chán nản nói: “Đúng là không ai bảo được”.

Lý Vân Đẩu nổi giận lườm con trai mình: “Chiều cho nó lắm vào, giờ thấy hậu quả chưa?”

Bị quở trách, Lý Đông Hưng cúi mặt xuống nói: “Bố, con sẽ về bảo ban lại cháu”.

“Ừ, thôi con về đi”, Lý Vân Đẩu xua tay.

Chờ Lý Đông Hưng đi rồi, Ngô Bình nói: “Ông ơi, với sự gia giáo của nhà ta, Hoằng Đào không nên như vậy mới đúng”.

Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Từ nhỏ Đông Hưng đã hay ốm yếu nên ông cũng quan tâm hơn bình thường. Sau khi Hoằng Đào ra đời, cả nhà đều yêu thương nó, thành ra nó mới có tính cách ương bướng như bây giờ”.

Ngô Bình chợt hỏi: “À ông ơi, cháu đi thăm bà được không ạ?”

Thì ra, sau khi người con trai cả mất tích, bà nội của Ngô Bình trở nên u uất, thậm chí còn nhiều lần tự tử. Sau khi Lý Đông Hưng lên bảy, bà đã chuyển lên núi ăn chay niệm phật, không muốn gặp ai hết.

Đến nay, bà đã sống trên núi hơn 30 năm rồi, đến Lý Vân Đẩu muốn tới gặp cũng cần phải xin phép trước.

Nghe Ngô Bình nhắc đến vợ mình, Lý Vân Đẩu thở dài thườn thượt: “Ông vẫn chưa kể cho bà chuyện của cháu, Cháu với Tiểu Mi đi gặp ba cũng được, chắc bà sẽ vui lắm”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Ngô Mi đã ngồi xe đi lên núi.

Trên đỉnh núi có một am tên là Minh Nguyệt, bà của Ngô Bình đang tĩnh tâm ở đây, quanh năm bầu bạn với đèn và phật.

Chiếc xe dừng dưới chân núi, Ngô Bình và Ngô Mi đi bộ lên trên. Sau khi đi được hơn 300 bậc thang thì họ đã tới một mặt đất bằng phằng.

Ngô Mi không mệt, nhưng thấy ở đây có một cái chòi nghỉ mát trông là lạ thì vẫn vào ngồi chơi, Ngô Bình chiều ý cô bé nên hai anh em ngồi lại một lúc.

Hai người vừa trò chuyện được vài câu thì thấy có người lên núi, đó là hai ni cô khoảng 40 tuổi.

Ni cô nhìn thấy Ngô Bình và Ngô Mi thì gật đầu, Ngô Bình đứng dậy rồi chắp tay hỏi: “Hai sư thái ở am Minh Nguyệt ạ?”

Một ni cô đáp: “Đúng, thí chủ đến tìm cư sĩ Tôn à?”

Bà của Ngô Bình họ Tôn nên anh đáp: “Vâng, đó là bà của hai anh em chúng tôi”.

Ni cô quan sát Ngô Bình rồi nói: “Tôi đã gặp cháu của cư sĩ Tôn rồi, nhưng không phải cậu”.

Thấy bà ấy nghi ngờ, Ngô Bình vội giải thích: “Sư thái đang nói đến Lý Hoằng Đào ạ? Tôi là Lý Huyền Bình, mới nhận lại ông nội cách đây không lâu”.

Ni cô ngạc nhiên nói: “Ra là vậy, hai cô cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình gọi Ngô Mi rồi cùng hai ni cô lên núi. Đi được một lúc, ni cô hỏi: “Cư sĩ Tôn có một người con trai bị mất tích, đó là bố của thí chủ ư?”

Ngô Bình đáp: “Vâng, bố tôi chính là người con trai bị mất tích của bà”.

Ni cô thở dài: “A di đà phật, đức phật từ bi đã giúp đại gia đình ta đoàn tụ”.

Ngô Bình hỏi: “Sư thái, bà tôi làm gì ở am mình ạ?”

Ni cô: “Cư sĩ Tôn thường niệm phật và đọc kinh. À, sư tổ của tôi đã truyền cho bà ấy thuật ngồi thiền, ngày nào bà ấy cũng ngồi”.

Ngô Bình: “Sư tổ của sư thái cũng ở trên núi ạ?”

“Ừm, sư tổ đang tu luyện ở nhà sau”, ni cô đáp.

Trong lúc trò chuyện, họ đã lên đỉnh núi lúc nào không hay, một am phật đã xuất hiện trước mắt. Cửa am mở ra, có một ni cô khoảng 20 rất xinh và trắng ra chào: “Sư tỷ, mọi người vất vả rồi”.

Song, khi cô ấy nihfn thấy có đàn ông đứng sau hai ni cô kia thì chợt sững người rồi chạy vào trong.

Một ni cô cười nói: “Tiểu thí chủ thông cảm, tiểu sư muội của tôi hay sợ người lạ”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, là tôi đã làm phiền đến mọi người”.

Ni cô mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó đi thông báo. Một lát sau, ni cô đã trở lại rồi nói: “Cư sĩ Tôn mời hai vị đến gặp”.

Ngô Bình và Ngô Mi đi theo ni cô đó đi qua một cổng vòm, sau đó vào một phật đường, cuối cùng mới tiến vào một ngôi nhà nhỏ.

Có một người phụ nữ trông mới chỉ hơn 40 tuổi đang đứng ở đây, khi bà ấy nhìn thấy Ngô Bình và Ngô Mi thì lập tức chấn động, nước mắt trực trào.

Ni cô nói: “Cư sĩ Tôn, đây là cháu trai Lý Huyền Bình của bà”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, bà nội anh trẻ vậy ư? Sau đó anh nhìn lại thì phát hiện bà mình đã ở cảnh giới Thần.

“Cháu… là con trai của Niệm Tổ ư?”, bà ấy hỏi.

Sống mũi Ngô Bình cay cay: “Bà ơi!”

Đây chính là bà nội của anh, tên là Tôn Ái Bình, bà quan sát Ngô Bình rồi nói: “Cháu ngoan, cháu giống hệt bố đấy”.

Ngô Mi bước tới, đôi mắt đẫm lệ nói: “Bà ơi”.

Người phụ nữ ôm Ngô Mi vào lòng rồi bật khóc: “Cháu ngoan của bà!”

Ba bà cháu ôm nhau khóc một lúc thì mới bình tĩnh lại, Tôn Ái Bình hỏi chuyện anh em Ngô Bình, sau khi biết con trai mình đã qua đời thì vô cùng đau thương, suýt nữa khóc ngất đi.

“Ái Bình, đừng khóc nữa”, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Ngô Bình ngạc nhiên, sao người đó đến mà anh không hề phát hiện ra nhỉ!
Chương 634: Nhận tổ tông

Ngô Bình quay lại thì nhìn thấy có một ni cô đứng ngoài cửa, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, nhưng tu vi rất cao! Thậm chí Ngô Bình còn thấy tu vi của ni cô này cao hơn cả Lục Nhiễm Trần!

Tôn Ái Bình nhìn thấy ni cô ấy thì vội lau nước mắt rồi lễ phép hành lễ: “Đại sư, Ái Bình làm phiền đến người ạ!”

Ni cô đáp: “Không sao, con người đâu phải khúc gỗ, đâu ai kiềm chế được cảm xúc?”

Ngô Bình cũng tiến lên hành lễ: “Tham kiến đại sư”.

Ni cô nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư? Giỏi lắm, không biết là đệ tử của ai?”

“Đông Phật tiên sinh ạ”.

Ni cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Người họ Kiều ấy hả? Tư chất của tiểu tử đó bình thường, thế mà có thể thu nhận được một đệ tử giỏi giang như cậu”.

Ngô Bình ngạc nhiên, tư chất của sư phụ anh bình thường ư? Ni cô này còn gọi sư phụ anh là tiểu tử sao?

Ngô Bình vội hỏi: “Xin hỏi pháp danh của đại sư”.

Ni cô: “Bần ni là Thanh Liên, hiện nay không còn mấy ai biết đến tôi nữa”.

Đúng là Ngô Bình chưa từng nghe đến danh của đại sư Thanh Liên, anh đảo mắt hỏi: “Đại sư có biết Thánh tăng không ạ?”

Đại sư Thanh Liên: “Ý cậu là người của chùa Lan Kha hả?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Đại sư Thanh Liên: “Tính ra đó còn là sư đệ của tôi, chúng tôi cũng thường xuyên gặp gỡ”.

Ngô Bình chấn động, ni cô này là sư tỷ của Thánh tăng ư?

Anh còn định hỏi tiếp, nhưng đại sư Thanh Liên đã nói: “Tôi vốn định bế quan tu luyện một giáp, nhưng ban nãy chợt có một linh cảm, biết là vì sự xuất hiện của cậu. Tiểu thí chủ, tôi có một chuyện nhờ cậu giúp, cậu có đồng ý không?”

Việc mà một cao nhân thế này nhờ thì Ngô Bình không dám nhận ngay, anh hỏi: “Đại sư có việc gì vậy ạ?”

Đại sư Thanh Liên: “Tôi có một đồ tôn, trần duyên của cô ấy chưa tận, tôi định cho cô ấy hoàn tục. Nhưng cô ấy là một người rất thuần khiết nên dễ bị người khác hãm hại, tôi muốn nhờ cậu bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy bị người ta bắt nạt”.

Ngô Bình thấy đây không phải việc to tát gì nên nhận ngay: “Đại sư yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Đại sư Thanh Liên nhìn anh nói: “Đồ tôn này của tôi có sống hồng nhan hoạ thuỷ, dễ gây hoạ nên có thể sẽ gây nhiều rắc rối cho cậu đấy, cậu có đồng ý giúp cô ấy không?”

Hồng nhan hoạ thuỷ ư? Ngô Bình bắt đầu thấy hối hận, nhưng anh trót vừa nhận lời rồi thì sao đổi ý được nữa: “Đại sư cứ yên tâm”.

Đại sư Thanh Liên cười nói: “Tôi không nhờ cậu không công đâu, tôi sẽ tặng cậu một lá bùa hộ mệnh. Nếu cậu giữ lá bùa bên người thì không một cường giả nào trong thiên hạ có thể đả thương cậu được. Nhưng nó chỉ có tác dụng ba lần thôi, dùng xong thì chỉ còn là một tờ giấy bình thường”.

Nói rồi, bà ấy đứa một tờ bùa chú trông rất bình thường cho Ngô Bình, anh nhận lấy bằng hai tay rồi cảm ơn.

Đại sư Thanh Liên: “Ban nãy cậu có nhắc đến sư đệ Long Tượng của tôi ở chùa Lan Kha, ông ấy nợ tôi một ân tình, tôi sẽ gán lại cho cậu”.

Bà lại lấy một bông sen vàng ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Cậu chỉ cần giơ vật này ra thì có thể nhờ Long Tượng làm giúp mình một việc”.

Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cảm ơn đại sư”.

Thanh Liên xua tay, ni cô xinh đẹp mà Ngô Bình gặp lúc mới tới bước ra, cô ấy cúi đầu, mặt thì đỏ bừng.

Lúc mới gặp, Ngô Bình chỉ thấy cô ấy rất đẹp, nhưng giờ gặp lại, anh còn thấy cô ấy rất quyến rũ.

Đại sư Thanh Liên: “Tuệ Tâm, con hãy xuống núi với tiểu thí chủ này”.

Ni cô quỳ xuống nói: “Sư tổ, con không đi đâu, con muốn tu luyện với người”.

Đại sư Thanh Liên cười nói: “Ngốc ạ, hồng trần của con chưa tận, ở lại cũng không đạt được thành tựu lớn đâu. Thôi thì xuống núi đi, biết đâu lại gặp duyên kỳ ngộ”.

Dứt lời, bà ấy mỉm cười rồi quay người bỏ đi, Ngô Bình đuổi theo nhưng đại sư Thanh Liên đã biến mất.

Ni cô rơi lệ, lưu luyến không muốn đi, từ nhỏ cô ấy đã được đại sư Thanh Liên nuôi lớn nên tình cảm rất sâu nặng.

Thấy sư tổ đi rồi, ni cô mới gập người với Ngô Bình: “Chào anh, sau này Tuệ Tâm xin nhờ vả anh”.

Ngô Bình thầm nghĩ dẫn một cô nàng hồng nhan hoạ thuỷ theo người thì còn làm ăn gì nữa, nên anh nài nỉ Tôn Ái Bình: “Bà ơi, sau này để cô ấy ở cạnh bà được không ạ?”

Tôn Ái Bình được gặp lại cháu trai, cháu gái nên rất vui: “Ừ, bà cũng xuống núi luôn, bà muốn chăm sóc nhiều hơn cho hai đứa”.

Bốn người chào tạm biệt các ni cô ở đây rồi cùng nhau xuống núi.

Lên xe rồi, Ngô Bình hỏi: “Tiểu sư thái Tuệ Tâm, tên thật của cô là gì?”

Ni cô đáp: “Tôi không biết, từ nhỏ sư phụ toàn gọi tôi là Mỹ Ngọc”.

Ngô Bình cười nói: “Tên hay đấy, vậy từ giờ tôi gọi cô là Mỹ Ngọc nhé”.

Chiếc xe tiến vào sơn trang, thấy vợ mình cùng về với hai anh em Ngô Bình, Lý Vân Đẩu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bội vàng ra đón ngay. Ông ấy ngạc nhiên nhìn Tôn Ái Bình, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ái Bình, bà chịu về rồi à!”

Tôn Ái Bình gật đầu: “Tôi về rồi”.

Đôi vợ chồng già xúc động nhìn nhau rồi rơi lệ.

Ngô Bình vội nói: “Ông ơi, bà về rồi, chúng ta phải ăn mừng ạ”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừm, đúng là phải ăn mừng”.

Tôn Ái Bình đã về nên người nhà họ Lý thi nhau đến chào hỏi, Lý Triển Đồ và con trai là Lý Thiếu Bác, Lý Đông Hưng và con trai Lý Hoằng Đào, Lý Thuỵ, Lý Hân, ngoài ra còn có cô của Ngô Bình là Lý Gia Hân cùng chồng con đều đến.

Hôm nay, nhà họ Lý coi như đông đủ. Ngô Bình đã thay đổi diện mạo thành Lý Huyền Bình để ra mắt mọi người. Còn Ngô Mi thì vẫn là thân phận cháu gái nuôi, để an toàn cho cô bé, tạm thời họ vẫn giữ bí mật.

Cả gia đình ngồi trong phòng khách, sự trở về của Tôn Ái Bình khiến mọi người đều rất vui, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười nói.

Khi nhìn thấy Ngô Bình với diện mạo mới, ai cũng ngạc nhiên. Vì ngoài Lý Vân Đẩu, Tôn Ái Bình và Ngô Mi ra, không ai biết thật phận thật sự của anh cả.

Lý Đông Hưng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Bố, ai đây ạ?”

Lý Vân Đẩu nhìn mọi người một lượt rồi cười nói: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là Lý Huyền Bình, là con trai của Niệm Tổ, cháu trai ruột của tôi”.

Nghe thấy thế, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, Lý Đông Hưng nói: “Bố tìm thấy anh cả rồi ạ?”

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Anh cả con đã qua đời vì tai nạn rồi, Huyền Bình là con của anh trai con”.

Lý Hoằng Đào lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi quay ngoắt đi.

Lý Thiếu Bác hơn 20 tuổi, trông rất đô con cười nói với Ngô Bình: “Chú em, sau này mình là người một nhà rồi, có gì cần cứ nói với anh nhé”, anh ta nói với giọng như chủ nhà.

Ngô Bình gật đầu, không nói gì.

Lý Gia Ninh là con gái duy nhất của Lý Vân Đẩu, vì biết cách chăm sóc bản thân nên dù đã ngoài 40, nhưng trông bà ấy chỉ như khoảng 30. Bà ấy đi tới cạnh Ngô Bình rồi vuốt má anh, nói: “Cháu cô đẹp trai quá, đúng là dòng dõi nhà họ Lý có khác”.

Ngô Bình lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô”.

“Ừ”, Lý Gia Ninh: “Ngoan, sau này nhất định phải thường xuyên đến nhà cô chơi. Để cô giới thiệu, đây là chồng cô”.

Chồng Lý Gia Ninh đeo kính, dáng người cao gầy, khoảng hơn 40 tuổi: “Chào Huyền Bình, chú là Trịnh Tắc Sĩ”.
Chương 635: Thân phận mới

“Cháu chào chú”, Ngô Bình chào hỏi.

Lý Gia Ninh vẫy tay gọi một một cô gái khoảng 15 tuổi tới rồi nói: “Huyền Bình, đây là Tình Nhi, con gái cô”.

Trịnh Tình quan sát Ngô Bình rồi cười nói: “Chào anh Huyền Bình”.

Đi sau cô nhóc là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, nhưng đã cao gần một mét bảy mươi lăm, cậu bé cũng nói với Ngô Bình: “Em là Trịnh Hạo Vũ, anh Huyền Bình lớn lên ở đâu ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Chào Hạo Vũ, anh sống ở Thiên Kinh”.

Lý Gia Ninh cười nói: “Hạo Vũ, Tình Nhi, sau này hai đứa phải tới chơi với anh nhiều hơn nhé”.

Lý Đông Hưng cũng bước tới nói: “Huyền Bình, chú là Lý Đông Hưng, cứ gọi là chú hai nhé”.

Ngô Bình: “Chú hai”.

Lý Đông Hưng chỉ vào Lý Hoằng Đào rồi nói: “Đây là Hoằng Đào, năm nay 20 tuổi, chắc cháu lớn tuổi hơn nhỉ?”

Ngô Bình: “Vâng, cháu 21 rồi ạ”.

Lý Đông Hưng nói: “Hoằng Đào, chào anh đi con”.

Lý Hoằng Đào hừ lạnh nói: “Quen biết gì đâu mà chào ạ”.

Lý Đông Hưng nổi giận: “Láo!”

Sau đó, ông ấy gọi con trai bé là Lý Thuỵ và con gái Lý Hân tới: “Tiểu Thuỵ, Hân Nhi, chào anh đi các con”.

Lý Thuỵ và Lý Hân rất ngoan nên chào hỏi ngay.

Lý Triển Đồ đã bị Ảnh khống chế suy nghĩ nên cười nói: “Thiếu Bác, con lớn tuổi nhất nên là anh cả, sau này phải chú ý đến Huyền Bình nhé”.

Ngô Bình vẫn luôn quan sát Lý Triển Đồ nên biết ông ta thật sự đã bị khống chế ý thức. Nhưng con trai ông ta là Lý Thiếu Bác vẫn bình thường, hơn nữa rõ ràng còn chưa biết chuyện gì nên vẫn nhìn anh với ánh mắt thù địch.

Lý Thiếu Bác nói: “Bố yên tâm, nhất định con sẽ để ý đến các em”.

Lý Vân Đẩu vui vẻ nói: “Để bố giới thiệu một người đẹp nữa”.

Ông vỗ vào đầu Ngô Mi rồi nói: “Đây là Ngô Mi, ông đã nhận cô bé làm cháu nuôi, cô bé chính là em gái của thần y Ngô đấy”.

Trịnh Tình và Ngô Mi trạc tuổi nhau nên lân la bắt chuyện ngay: “Chào Ngô Mi”.

Ngô Mi: “Chào nhé”.

Hai cô nhóc nhanh chóng tụm lại một chỗ, Trịnh Tình biết Ngô Mi có thành tích đứng đầu thành phố xong thì vô cùng bái phục, vì thành tích của cô nhóc rất lẹt đẹt, luôn đứng cuối bảng.

Sau khi thân thiết hơn, Lý Đông Hưng hỏi: “Huyền Bình, cháu tốt nghiệp rồi à?”

Ngô Bình: “Vâng ạ, giờ cháu đang tìm việc”.

“Thế hả?”, Lý Đông Hưng nói với Lý Vân Đẩu: “Bố ơi, hay để Huyền Bình đến công ty nhà mình rèn luyện vài năm, sau đó lên làm quản lý”.

Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình có dự định của mình rồi, không đến công ty đâu”.

Lý Gia Ninh rất thích người cháu trai này nên hỏi: “Huyền Bình, cháu học đại học ở đâu?”

Ngô Bình: “Cháu học diễn viên ở học viện điện ảnh Thiên Kinh ạ”.

Lý Gia Ninh sáng mắt lên: “Cháu tốt nghiệp học viện điện ảnh Thiên Kinh à? Giỏi quá! Cháu đẹp trai thế này, chắc chắn sẽ nổi tiếng”.

Lý Hân chớp mắt nói: “Anh Huyền Bình, anh học đạo diễn ạ? Thế anh đã có bộ phim nào chưa?”

Ngô Bình: “Anh mới quay các thước phim ngắn thôi, chứ chưa có bộ phim nào”.

Trịnh Hạo Vũ hỏi: “Anh Huyền Bình, chắc các bạn học của anh có nhiều người nổi tiếng lắm nhỉ? Anh có biết Lâm Băng Tiên không?”

Ngô Bình cười nói: “Có, bọn anh là bạn mà”.

Lý Hoằng Đào cười lạnh nói: “Anh kêu quen Lâm Băng Tiên á? Chém vừa thôi!”

Lâm Băng Tiên đang hoạt động trong công ty của Diệp Huyền, giờ đã là nghệ sĩ hạng A, mức cát xê rất khủng.

Lý Đông Hưng cau mày: “Hoằng Đào, con ăn nói kiểu gì thế? Mau xin lỗi anh đi!”

Lý Hoằng Đào: “Con nói đúng mà, sao phải xin lỗi?”

Trịnh Hạo Vũ rất thích Ngô Bình nên nói: “Anh ơi, anh chứng minh cho anh ấy thấy đi”.

Ngô Bình cười hỏi: “Em bảo anh chứng minh kiểu gì?”

Trịnh Hạo Vũ: “Thì anh gọi video cho Lâm Băng Tiên, thế là chứng minh được rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Có lý”.

Anh lấy điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn cho Lâm Băng Tiên trước, nói qua về tình hình hiện tại, đồng thời thông cho cô ấy biết thân phận hiện giờ của mình là Lý Huyền Bình.

Lâm Băng Tiên đang nghỉ trong lúc quay phim, nhận được tin nhắn của Ngô Bình thì vui vẻ đồng ý ngay.

Ngô Bình gọi video cho cô ấy, ngay lập tức có một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần xuất hiện trên màn hình điện thoại, Lâm Băng Tiên mặc đồ cổ trang rồi cười nói: “Anh Huyền Bình, lâu lắm mới gặp nhỉ!”

Ngô Bình nói: “Băng Tiên, dạo này em thế nào?”

Lâm Băng Tiên: “Em ổn, khi nào anh về Thiên Kinh?”

Ngô Bình: “Dạo này anh hơi bận, khi nào rảnh sẽ tới tìm em”.

Trịnh Hạo Vũ nhìn Lâm Băng Tiên trên màn hình điện thoại rồi vẫy tay: “Chào chị, em là fan của chị, em là Trịnh Hạo Vũ”.

Lâm Băng Tiên mỉm cười: “Chào nhóc”.

Trịnh Hạo Vũ kích động đến nỗi cười ngây ngốc.

Lý Hoằng Đào hơi ngạc nhiên, sau đó nhăn nhó mặt mày, tên này cố ý làm cậu ta mất mặt mà.

Cậu ta lạnh giọng nói: “Chỉ là một diễn viên thôi mà, cỡ này tôi chỉ cần vẫy tay một cái là cả chục cô chạy tới”.

Ngô Bình cau mày, Lý Hoằng Đào đúng là loại vô học.

Lý Đông Hưng bực mình mắng: “Ăn nói thế à! Cút ra ngoài ngay!”

Một người phụ nữ đứng sau ông ấy chợt lên tiếng: “Hoằng Đào, con cứ đứng đấy, để mẹ xem ai dám đuổi con nào”.

Người phụ nữ môi mỏng, mày nhỏ, trông chỉ như mới hơn 30 tuổi, nhưng thực chất đã ngoài 40, đây chính là Vương Cầm Cầm, mẹ của Lý Hoằng Đào.

Lý Đông Hưng quanh năm đau ốm, trong khi nhà họ Vương lại rất mạnh ở Vân Đông nên luôn sợ vợ. Chỉ cần Vương Cầm Cầm nói một câu, ông ấy sẽ không dám cãi lại, mà chỉ thở dài.

Cả gia đình đoàn tụ, nhưng bầu không khí lại không mấy êm ấm, vì Vương Cầm Cầm và Lý Thiếu Bác luôn có ác ý với Ngô Bình.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, sự xuất hiện của Ngô Bình ảnh hưởng đến việc phân chia tài sản. Thậm chí, khéo Lý Vân Đẩu còn ưu ái anh hơn vì anh đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm.

Ăn uống xong thì đã là buổi chiều, Lý Thiếu Bác chợt nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, chiều anh dẫn chú đi chơi nhé?”

Ngô Bình đang định từ chối, dẫu sao sớm muộn Lý Thiếu Bác cũng bị loại trừ nên anh không muốn phí thời gian với anh ta.

Nhưng anh đã nhìn thấy một tin nhắn mà Lý Thiếu Bác vừa nhận được, nội dung tin nhắn là bảo Lý Thiếu Bác dẫn anh ra ngoài, sau đó để họ xử lý.

Ai là người gửi tin nhắn này? Mục đích họ dụ anh ra ngoài là gì?

Ngô Bình nói: “Vâng, em cũng đang muốn đi dạo quanh Vân Đông”.

Lý Vân Đẩu đương nhiên không lo lắng, cháu ông ấy đã ở cảnh giới Nhân Tiên, dù Lý Thiếu Bác định giở trò cũng vô dụng: “Hai đứa đi đi, đừng về muộn quá nhé”.

Ngay sau đó, Lý Thiếu Bác đã lái xe đưa Ngô Bình rời đi.

Ngô Bình ngồi trên xe nghịch điện thoại, Lý Thiếu Bác quan sát anh qua gương chiếu hậu rồi lộ ra vẻ nham hiểm.

Ngô Bình đang liên lạc với tổng bổ của Tiên Cơ ở Vân Đông, anh sắp là nhân vật chủ chốt của Tiên Cơ, thông báo bổ nhiệm sẽ có trong nay mai, và anh sẽ ngang hàng với Dương Mộ Bạch.

Nhiệm vụ chính của Tiên Cơ là tìm và khai phá động phủ, di tích và các cơ quan mới xây dựng gần đây.

Chi nhánh Tiên Cơ ở Vân Đông phụ trách toàn bộ khu Lĩnh Nam nên có tên là Lĩnh Nam Tư. Biết Ngô Bình đã đến nên cả tổ chức đều kinh động.

Ngô Bình nói ngày mai mình sẽ tới.

Chiếc xe nhanh chóng đến một nơi hoang vắng, sau đó đi vào vùng núi, đường đi rất gập ghềnh.

Ngô Bình nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Mình đi đâu đây?”

Lý Thiếu Bác: “Anh cho chú đi ăn đồ rừng”.

Ngô Bình: “Thế à? Ngon đấy, em rất thích ăn đồ rừng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK