Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62: Quán võ Thái Nhất

Ngô Bình không vận chuyển chân khí vào chiêu đó, nhưng tác dụng vào đúng điểm nên người đàn ông trung niên lập tức mất thăng bằng rồi ngã nhào.

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao chủ võ quán có thể bị quật ngã bởi một chiêu chứ?

Người đàn ông kia cũng rất ngạc nhiên, ông ta bật cong người dậy rồi nói: “Bái phục! Làm lại lần nữa nhé?”

Ngô Bình lắc đầu nói: “Không cần đâu, ông đứng không chắc chân, chưa luyện tốt kỹ năng cơ bản”.

Người đàn ông nghe vậy như bị sỉ nhục: “Hồi còn trẻ, tôi đã tập đứng tấn những bảy năm, mà cậu bảo chân tôi không chắc ư? Cậu coi thường người khác quá rồi đấy!”

Ngô Bình vội giải thích: “Ông đừng nổi nóng, ý của tôi là cách luyện công của ông có vấn đề”.

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Im đi! Sao phương pháp luyện công của Thái Nhất Quyền Tông của tôi có vấn đề được!”

Thấy không thể nói chuyện được nữa, Ngô Bình đành nhún vai: “Được thôi, lát tôi sẽ tấn công chính vào thế trung bình tấn của ông là ông sẽ biết ngay thôi”.

Người đàn ông hét lớn rồi tung người lên đá, rõ ràng ông ta có sở trường về quyền cước. Nhưng ông ta mới tung cú đá được một nửa thì Ngô Bình đã áp sát rồi giơ tay lên đẩy ông ta bay xa cả mấy mét, khiến ông ta lại ngã nhào.

Các học viên thấy thế thì không thể xem tiếp được nữa, có người cúi gằm mặt xuống, họ cảm thấy chủ võ quán không phải là đối thủ của người đến gây rối này.

Người đàn ông vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, tiếp tục lao lên lần thứ ba. Lần này, Ngô Bình chỉ tung một chưởng là ông ta đã ngã ngửa.

Người đàn ông định xông lên tiếp, nhưng Ngô Bình đã cau mày: “Đủ rồi đấy!”

Người đàn ông dừng bước rồi lạnh giọng nói: “Không ai được sỉ nhục Thái Nhất!”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có sỉ nhục ông đâu? Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy có võ quán thì vào ngó nghiêng thôi, ai ngờ vừa đi vào thì đã bị ông khiêu chiến. Còn tôi bảo chân ông không vững và cách luyện công cũng có vấn đề là góp ý thật lòng, chứ nào có sỉ nhục gì ông?”

Nghe Ngô Bình nói vậy, người đàn ông ngẩn ra rồi hỏi: “Cậu không phải Hầu Thái Tông à?”

“Hầu Thái Tông nào cơ? Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình nói, vì biết họ đã hiểu lầm.

Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng rồi vội chắp tay: “Xin lỗi! Tôi cứ tưởng cậu là Hầu Thái Tông đến gây rối nên mới nói những câu khó nghe như vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra thế, chắc tại tôi không nói rõ”.

Người đàn ông lập tức tươi tỉnh ngay, sau khi biết là hiểu lầm, ông ta đã có thái độ khác hẳn, đã thế còn mời Ngô Bình vào phòng riêng uống trà.

Sau đó, ông ta bắt đầu giới thiệu về bản thân. Ông ta là Quách Nguyên Khôn, chủ của võ quán này, ông ta là học trò của một quyền sư thuộc Thái Nhất Quyền Tông, đã luyện võ được gần ba mươi năm.

Mấy ngày trước, đột nhiên có một võ sư tên là Hầu Thái Tông từ nơi khác đến, người này có thực lực rất mạnh, đã liên tiếp khiêu chiến bảy võ quán, hôm nay là đến lượt võ quán Thái Nhất. Ngô Bình lại đến vào đúng lúc này nên mới gây ra hiểu lầm, vì thế ngay khi nhìn thấy anh, Quách Nguyên Khôn đã tỏ thái độ khó chịu.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Là tôi đến không đúng lúc”.

Quách Nguyên Khôn nói: “Nếu cậu không đến vào hôm nay thì chắc chắn tôi sẽ đón tiếp cậu chu đáo. Nhưng hôm nay tôi phải nghênh địch rồi nên chỉ có thể mời cậu chén trà thôi”.

Ngô Bình: “Em gái tôi đang thi ở gần đây nên tôi cũng không ngồi lại lâu được”.

Đúng lúc này, chợt có tiếng động vang lên ở bên ngoài, sau đó là đến các tiếng gào thét: “Ai là Quách Nguyên Khôn, mau ra đây!”

Quách Nguyên Khôn đứng bật dậy rồi bước nhanh ra ngoài, Ngô Bình đi theo sau, định xem trò vui.

Lúc này, có một người thanh niên đang đứng ở bên ngoài. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, để đầu đinh, mặt vuông, mày rậm, cánh tay thì dài ngoằng, đã thế trông còn thô hơn người bình thường rất nhiều, chân to vai rộng.

Trông thấy tướng mạo này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo anh được biết thì người này thuộc kiểu thiên tài luyện võ, không ngờ hôm nay anh lại được gặp rồi.

Người thanh niên này chính là Hầu Thái Tông đến khiêu chiến võ quán hôm nay, mặt hắn lạnh tanh, như thể không coi bất kỳ ai ở đây ra gì.

Quách Nguyên Khôn cao giọng nói: “Tôi đây!”

Hầu Thái Tông cười khẩy nói: “Ông là Quách Nguyên Khôn? Chỉ cần ông đỡ được một quyền của tôi thì tôi sẽ tha cho võ quán này. Nếu không thì he he, biến khỏi tỉnh ngay cho tôi!”

Quách Nguyên Khôn cười lạnh nói: “Ăn gì mà có khẩu khí lớn thế?”

Hầu Thái Tông híp mắt lại nói: “Tôi vốn chỉ định đánh bại ông thôi, nhưng ông đã chọc giận tôi rồi nên tôi quyết định sẽ biến ông thành người tàn phế!”

“Ngông cuồng, lên đi!”, Quách Nguyên Khôn không chút sợ hãi, ông ta gào lên rồi nhấc chân.

Ông ta vừa ra tay thì Ngô Bình đã lắc đầu, vì anh biết Quách Nguyên Khôn thua chắc rồi. Quả nhiên, Hầu Thái Tông đã đá vào chân Quách Nguyên Khôn nhanh như chớp, khiến ông ta ngã ngửa.

Quách Nguyên Khôn hự một tiếng, chân thì đang rất đau.

Hầu Thái Tông chưa chịu dừng lại, tiếp tục bật tung người lên rồi xoay tròn người, sau đó đạp một cú thật mạnh lên người Quách Nguyên Khôn.

Nếu bị trúng đòn này, Quách Nguyên Khôn không chết cũng tàn phế.

“Đủ rồi!”

Ngô Bình hét lên rồi xuất hiện sau lưng Hầu Thái Tông, sau đó kéo hắn lại, Hầu Thái Tông lập tức lùi bước.

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi vòng tay ra sau như một chiếc roi da mà không cần ngoái đầu lại, hắn tấn công chính xác vào huyệt thái dương của Ngô Bình, có lẽ do đã luyện tập vô số lần nên động tác này của hắn vừa nhanh vừa chuẩn như phản xạ có điều kiện.

Ngô Bình cũng giơ tay ra để tiếp chiêu hắn, hai cánh tay quấn vào nhau như hai cái roi da.

“Vút!”

Một tiếng động vang lên, cánh tay của Hầu Thái Tông đau nhức, mặt hắn cũng tái nhợt.

Ngô Bình thì vẫn như không có chuyện gì, anh túm lấy thắt lưng hắn rồi ấn thật mạnh, sau một tiếng động, Hầu Thái Tông đã ngã mạnh xuống đất.

Hầu Thái Tông bừng lửa giận, hắn đang định phản công thì chợt thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình, chân khí đang trực tấn công vào trong. Thoáng cái, Hầu Thái Tông vã mồ hôi lạnh, không dám cử động nữa.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh khiêu chiến thì cứ việc khiêu chiến, chứ sao lại đánh người khác bị thương? Bây giờ là thời đại pháp trị, anh có biết không hả?”

Hầu Thái Tông cứng người rồi trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thu tay rồi lùi lại, sau đó bình thản đáp: “Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng thấy bất bình trước hành động tàn sát của anh. Anh giỏi võ lắm đúng không? Nào, tôi sẽ đứng yên đây, chỉ dùng một tay để tiếp chiêu thôi, anh muốn làm gì thì làm”.

Hầu Thái Tông chật vật đứng dậy, ánh mắt như sắp bùng cháy: “Đứng yên và chỉ dùng một tay để tiếp chiêu của tôi ư? Dù anh là cao thủ cảnh giới Khí thì cũng hơi coi thường tôi rồi đấy!”

Ngô Bình vừa ra tay thì Hầu Thái Tông đã cảm nhận được anh là cao thủ cảnh giới Khí rồi! Nhưng vậy thì có sao? Hắn là một thiên tài võ thuật, vì vậy thừa tự tin là mình sẽ thắng cao thủ cảnh giới Khí chỉ dùng một tay.

Ngô Bình: “Thế thì thử xem!”

Hầu Thái Tông lùi lại một chút để lấy đà, sau đó hắn tung một cú đạp nhanh như đạn bắn về phía Ngô Bình.

Hắn gần như đã dồn hết toàn lực vào cú đá này, hắn lao về phía Ngô Bình như một con bò tót, khiến ai thấy cũng phải sợ khiếp vía.

Quách Nguyên Khôn hét lên: “Coi chừng!”

Ngô Bình cười lạnh, chân khí trong người anh cuộn trào, anh đẩy một tay ra, người Hầu Thái Tông lập tức bay đi.

Chiêu này của anh rất xuất quỷ nhập thần, dường như Hầu Thái Tông chỉ là một con rối không có trọng lực, anh chỉ đẩy nhẹ một cái là bay mất.

Hầu Thái Tông ngạc nhiên phát hiện mình đã mất phương hướng sau đòn tấn công của Ngô Bình, cùng lúc đó cánh tay của anh đang quấn trên eo hắn như cái roi da.

“Bịch!”

Hầu Thái Tông ngã mạnh xuống đất, lục phủ ngũ tạng đã bị thương, hắn hộc ra một ngụm máu tươi, nhất thời không thể cử động được.

Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: “Có chút tài năng này mà cũng dám đi khiêu chiến các võ quán, lấy đâu ra tự tin thế?”

Từ khi bắt đầu học võ, Hầu Thái Tông đều rất suôn sẻ thuận lời, hôm nay bị Ngô Bình đánh bại, hắn vừa hoảng vừa tức nên nghiêm giọng đáp: “Anh là cao thủ cảnh giới Khí nên đánh bại tôi cũng là chuyện thường thôi, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh bại anh”.

“Tôi mỏi mắt mong chờ”, Ngô Bình nói.

Quách Nguyên Khôn đứng dậy rồi bước đến gần Ngô Bình, chắp tay nói: “Cảm ơn thầy Ngô!”

Ngô Bình xua tay: “Ông đừng khách sáo, hôm nay có vẻ như tôi dạy cho anh ta một bài học, nhưng thực chất là cứu anh ta một mạng đấy. Anh ta có ngông nghênh đến ngày hôm nay là vì chưa gặp cao thủ cảnh giới Khí, không thì đã bị người ta đánh chết lâu rồi”.

Hầu Thái Tông đang chậm chạp bò dậy rồi nhìn Ngô Bình, cắn răng nói: “Anh có dám nói cho tôi biết họ tên không?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là Ngô Bình, người huyện Minh Dương, anh thích đến trả thù lúc nào cũng được”.

Hầu Thái Tông nói: “Chắc chắn tôi sẽ đến!”, dứt lời, hắn ôm bụng rồi thất thểu bỏ đi.

Ngô Bình nói với theo sau: “Anh bị nội thương rồi, đừng ăn uống gì trong ba ngày tới thì sẽ khoẻ lại bình thường”.

Hầu Thái Tông không đáp lời mà đi thẳng.

Quách Nguyên Khôn hừ nói: “Thầy Ngô, thằng đó không biết tốt xấu là gì, sao cậu không mặc kệ nó?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta là thiên tài võ thuật hiếm có, nếu không thể luyện võ tiếp được nữa thì phí lắm”.

Quách Nguyên Khôn ngạc nhiên: “Thiên tài võ thuật ư? Thế sao thầy Ngô còn thả cho nó đi, nhỡ sau này nó mạnh lên rồi kiếm cậu trả thù thì sao…”

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Nếu tôi sợ anh ta mạnh lên thì đã không ra tay rồi”.

Quách Nguyên Khôn vội nói: “Đúng đúng, thầy Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, cao thủ như cậu đúng là rất hiếm có”.

Ông ta nói với các học viên: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau chào thầy Ngô đi!”

Đám học viên lũ lượt đứng dậy rồi bước tới chào hỏi, thậm chí còn có người muốn thỉnh giáo Ngô Bình về võ thuật. Nhưng anh không có nhiều thời gian nên đành nói: “Mọi người, em gái tôi sắp thi xong rồi nên tôi phải đi đây. Tôi sẽ ở lại tỉnh vài ngày, hôm khác tôi sẽ đến chơi sau”.

Quách Nguyên Khôn nói: “Việc của thầy Ngô thì cũng là việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo cậu để chờ!”

Ngô Bình cạn lời, không hiểu những người này đang nghĩ gì nữa, song anh vẫn nói: “Không cần đâu, hôm khác tôi sẽ đến thật mà”.

Bấy giờ, Quách Nguyên Khôn mới chịu thôi, nhưng ông ta vẫn kiên quyết tiễn Ngô Bình ra tận cổng trường.

Sau đó, Ngô Bình chờ khoảng gần nửa tiếng thì đã thấy Ngô Mi đi ra.

Anh tò mò hỏi: “Vẫn còn thời gian mà, sao em ra sớm thế?”

Ngô Mi cười đáp: “Em làm xong bài từ lâu rồi, tại thấy chán quá nên em nộp bài sớm”.
Chương 63: Anh Long ở tỉnh

Thầy Triệu thấy thế thì gọi Ngô Mi tới ngay, sau đó tải đáp án trên mạng xuống so sánh.

Sau khi nghe từng đáp án mà Ngô Mi nói, thầy Triệu ngày càng hớn hở, nghe xong đáp án cuối cùng, anh ta cười nói: “Nếu không có gì nhầm lẫn thì chắc chắn em sẽ được điểm tuyệt đối!”

Ngô Bình: “Điểm tuyệt đối thì sẽ được giải nhất hả thầy?”

Thầy Triệu cười nói: “Đây mới là vòng một thôi, buổi chiều còn vòng thứ hai nữa. Điểm tuyệt đối của vòng một là 120, còn vòng hai là 180 nên điểm tuyệt đối của cả hai vòng là 300. Thường thì các thí sinh chỉ cần đạt 250 điểm trên hai vòng là đã có thứ hạng kha khá rồi”.

Ngô Bình nói: “Vậy chúng ta mau tìm chỗ nào nghỉ ngơi thôi”.

Sau đó, Ngô Bình đã đặt phòng trong một khách sạn năm sao gần đó để Ngô Mi được nghỉ ngơi thật tốt. Buổi trưa, ba người cũng giải quyết bữa trưa tại khách sạn luôn. Ăn uống xong, Ngô Bình lại mát xa đầu cho em gái mình để đả thông kinh mạch và tăng khả năng tập trung.

Vòng thi thứ hai bắt đầu từ hai giờ ba mươi đến năm giờ hai mươi chiều, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, Ngô Mi đã tràn đầy sinh lực tham gia vòng hai.

Vòng thi thứ hai đã khó hơn hẳn nên Ngô Mi không nộp bài sớm được nữa, mà làm bài cho đến khi hết giờ.

Thầy Triệu vội hỏi cô bé: “Ngô Mi, sao rồi? Em làm được hết chứ?”

Ngô Mi gật đầu: “Vâng ạ”.

Thầy Triệu đã tải đáp án về từ lâu rồi bắt đầu đối chiếu. Lần này, Ngô Mi không làm đúng được hết nữa, nhưng cũng không sai nhiều nên đoán chừng sẽ được 175 điểm.

Sau khi nhẩm tính kết quả cả hai vòng thi, thầy Triệu hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Phải trên 290 điểm, với thành tích này thì kiểu gì em cũng được giải nhất”.

Ngô Bình vui vẻ nói: “Nếu được giải nhất thì sẽ được tham gia giải quốc gia đúng không thầy?”

Thầy Triệu cười nói: “Thật ra với thành tích hiện giờ của Ngô Mi thừa sức được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi. Nhưng tôi khuyên anh nên để cô bé tham gia giải quốc gia, sau đó đến quốc tế. Nếu cô bé đạt giải quốc tế thì sẽ có quyền được chọn những trường đại học hàng đầu của nước ngoài”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, để xem ý con bé thế nào đã”.

Cả ba người đều rất vui vẻ, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi. Thầy Triệu đã hoàn thành nhiệm vụ nên tối đó sẽ về huyện Minh Dương luôn, còn Ngô Bình và Ngô Mi thì ở lại tỉnh thêm mấy ngày.

Trước lúc trời tối, Ngô Bình đã dẫn Ngô Mi đến chào Lý Quảng Long.

Lý Quảng Long sống ở nơi sa hoa nhất tỉnh, giá nhà ở đây lên tới năm mươi nghìn một mét vuông, vậy mà anh ta có những năm ngôi nhà cao tầng với hai mươi căn biệt thự.

Anh ta sống trong căn sang trọng nhất với diện tích là hơn ba nghìn mét vuông, có cả bể bơi và sân cho máy bay trực thăng. Căn biệt thự này cao năm tầng, thuộc hàng đế vương ở khu Long Đình Thuỷ Ngạn, phía Bắc sát núi, phía Nam là hồ, phong cảnh đẹp hết chỗ chê.

Ngô Bình lái xe đến trước cổng biệt thự thì đã thấy có một người đàn ông trung niên để đầu trọc mặc đồ thời Đường đang mỉm cười đứng chờ sẵn rồi. Thấy Ngô Bình xuống xe, anh ta vội bước tới: “Chú em, anh chờ chú mãi!”

Anh ta và Ngô Bình ôm nhau chào hỏi vui vẻ.

Ngô Bình cười nói: “Anh Long, anh béo lên rồi!”

Lý Quảng Long liếc mắt: “Chú mới béo ấy!”

Sau đó, anh ta nhìn sang Ngô Mi rồi cười nói: “Em gái chú đây hả?”

Ngô Bình gật đầu: “Ngô Mi, chào anh Long đi”.

“Anh Long!”, Ngô Mi chào hỏi.

Lý Quảng Long cười lớn nói: “Em gái xinh quá, hơn anh trai em nhiều”.

Sau màn chào hỏi vui vẻ, Lý Quảng Long mời hai anh em Ngô Bình vào phòng khách. Căn phòng này được bài trí rất lộng lẫy, không gian rất rộng nên cho người ta cảm giác rất mênh mông.

Lý Quảng Long bảo người làm pha trà, còn mình thì lấy một chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc vòng tay kim cương rất đẹp, anh ta nói: “Lần đầu gặp em gái, anh chẳng có gì nên tặng em chiếc vòng này”.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết chiếc vòng có giá trị lớn nên lập tức từ chối: “Anh Long, chiếc vòng này đắt quá!”

Lý Quảng Long xua tay: “Ối dào, anh em trong nhà thì có gì mà đắt mới rẻ”.

Ngô Bình cười rồi nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, em nhận đi”.

Ngô Mi gật đầu: “Cảm ơn anh Long”.

Lý Quảng Long cười lớn nói: “Chú em, mạng anh là do chú cứu, mà anh chưa cảm ơn chú được”.

Trước đó, Ngô Bình đã chữa khỏi bệnh cho Lý Quảng Long mà không lấy một đồng nào.

Ngô Bình cười nói: “Giờ anh cảm ơn em vẫn chưa muộn mà”.

Lý Quảng Long thở dài nói: “Nhưng anh sắp nghẻo rồi, chỉ e không còn cơ hội cảm ơn chú nữa”.

Ngô Bình sững người: “Có chuyện gì thế?”

Lý Quảng Long cười trừ kể: “Anh đã đắc tội với một nhân vật lớn, người đó đã tuyên bố trong vòng ba ngày nữa sẽ đến hỏi tội anh”.

Ngô Bình cau mày: “Ai mà có khẩu khí lớn thế?”

“Huyết thủ Tào Vọng”, Lý Quảng Long nói: “Ông ta là đại cao thủ cảnh giới Khí đấy”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Sao đến mức ấy, chẳng lẽ anh không thuê được vệ sĩ à?”

Lý Quảng Long lại thở dài: “Đương nhiên anh thuê được, nhưng họ vừa nghe phải đối đầu với Tào Vọng thì đều chạy mất dép hết. Hiện giờ, anh chưa thuê được một cao thủ nào, Tào Vọng đã tuyên bố rồi ai mà giúp anh thì sẽ là kẻ thù của ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Sao anh lại đắc tội với ông ta?”

Lý Quảng Long cười khổ đáp: “Do số anh đen! Tuần trước, có người tới gây rối ở chỗ của thằng em anh, anh đã dẫn theo mấy trợ thủ tới đập cho nó một trận nhừ tử. Ai ngờ, nó lại là cháu ngoại của Tào Vọng. Ông ta cho người đến bắt anh tới tận nhà xin lỗi”.

“Nhưng rõ ràng trong chuyện này thì thằng cháu ông ta sai trước thì sao anh phải cúi đầu? Vì thế, anh đã nhờ mấy nhân vật lớn ở tỉnh hoà giải giúp, ai dè Tào Vọng lại nổi điên lên không chịu. Cứ thế không ai muốn dính tới chuyện này nữa, vì Tào Vọng đã nói phải xử anh thì ông ta mới hả giận được”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Ở tỉnh không có ai đàn áp được ông ta à?”

“Có thì có, nhưng tiếc là người ta không thèm tiếp anh”, Lý Quảng Long lại thở dài: “Thậm chí có người còn thừa nước đục thả câu, chỉ mong anh chết càng nhanh càng tốt”.

“Anh có dự định gì chưa?”, Ngô Bình hỏi.

Lý Quảng Long rút một điếu thuốc ra nói: “Anh định rời khỏi đây, nhưng anh vất vả phấn đấu cả đời tại nơi này, đàn em cũng ở hết đây nên anh không đi được. Kiểu này chắc phải liều với Tào Vọng một phen thôi”.

“Thế lực của ông ta thế nào?”, Ngô Bình hỏi.

“Ông ta là một trong bốn người mạnh nhất ở tỉnh nên đương nhiên có thế lực rất lớn, chí ít thì cũng hơn anh. Ông ta chủ yếu kinh doanh sòng bạc với cho vay nặng lãi, thi thoảng cũng đầu tư này nọ. À, đội trưởng đội tuần tra của tỉnh còn là anh em kết nghĩa với ông ta, hai người thân nhau lắm nên ông ta mới huênh hoang như thế”.

Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy thì anh thua ông ta về mọi mặt rồi”.

Lý Quảng Long cắn răng nói: “Ai mà chẳng phải chết, anh sẽ chơi với ông ta đến cùng!”

Ngô Bình giơ ngón tay cái: “Anh Long, hai người định đấu đá thế nào thì em không quan tâm, nhưng neeis ông ta định giết anh thì em sẽ không ngồi yên đâu”.

Lý Quảng Long ngẩn ra rồi quan sát Ngô Bình, nói: “Chú em, chú đùa à! Tào Vọng là cao thủ cảnh giới Khí đấy, chú em so làm sao được”.

Ông ta xua tay, quản gia lập tức mang một chiếc hộp đựng chi phiếu tới, Lý Quảng Long nói: “Chú em, trong này có mười triệu. Không nhiều đâu, chỉ là chút lòng thành của anh thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Tiền gì đây?”

Lý Quảng Long bình thản đáp: “Chú vừa ra tù, chắc sẽ có nhiều việc cần dùng đến tiền, chỗ này là chút thành ý của anh thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Anh sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến em, làm em cảm động quá. Nhưng em không đùa đâu, em sẽ lo vụ Tào Vọng cho anh”.

Dứt lời, Ngô Bình đứng dậy rồi tung một nắm đấm xuống sàn nhà, không khí lập tức vặn vẹo rồi vang lên một tiếng động.

Đây là Phách Không Chưởng, vì trước đó Ngô Bình chưa đả thông được kinh mạch cấp hai nên không phát huy được hết uy lực của nó. Nhưng giờ thì khác rồi, anh đã có thể tạo ra một sức mạnh kinh người, chưởng pháp mạnh như sấm sét.

Lý Quảng Long giật bắn mình rồi nói: “Shit! Chú em, chú là cao thủ à! Sao không nói sớm, làm anh tính chuyện hậu sự luôn rồi đấy!”
Chương 64: Ông cụ Từ mắc bệnh nặng

Ngô Bình nói: “Lúc chữa bệnh cho anh, em vẫn đang trong quá trình luyện công nên anh biết sao được”.

Lý Quảng Long sáng mắt lên: “Chú em, chú có nắm chắc phần thắng không?”

“Chí ít cũng không thua”, Ngô Bình đáp. Anh khá tự tin, Kim Cương Long Trảo Thủ của anh rất mạnh, kinh mạch ở tay trái cũng sắp được đả thông hết rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì khi đối đầu với Tào Vọng.

Lý Quảng Long mừng rỡ: “Có câu nói này của chú là anh yên tâm rồi! Thật ra, anh gọi chú đến đây là có chuyện muốn nhờ”.

Ngô Bình cười hỏi: “Em biết ngay mà, tự nhiên anh lại cho em mười triệu, kiểu gì cũng có chuyện”.

Lý Quảng Long cười hì hì: “Là người một nhà rồi nên anh không khách sáo nữa. Chú em, Tào Vọng là cao thủ, không bị ép đến đường cùng thì anh cũng không phiền đến chú đâu”.

Ngô Bình nói: “Anh nghĩ ra cách gì rồi à?”

Lý Quảng Long: “Anh cũng không biết có tác dụng không nữa, nên cũng không dám hi vọng nhiều”.

“Anh nói thử đi”.

“Chú có biết ông cụ Từ ở tỉnh không?”, anh ta hỏi.

Ngô Bình lắc đầu: “Em không, sao vậy anh? Ông ấy có có lai lịch lớn lắm à?”

Lý Quảng Long cười nói: “Nào chỉ có lai lịch lớn, còn như ông trời luôn ấy! Con trai thứ ba nhà ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, cực oai ở Vân Kinh luôn! Con lớn và con thứ hai thì đều làm quan chức ở tỉnh, còn con thứ tư thì là chủ tịch thành phố đấy”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Bối cảnh lớn vậy à!”

“Chứ sao! Dạo này, ông cụ Từ mắc bệnh nặng, bốn người con đều lo sốt vó, mời bác sĩ khắp nơi đến chữa trị. Nhưng anh nghe nói đều không ăn thua”, Lý Quảng Long nói.

Ngô Bình: “Vì thế anh định bảo em đến khám cho ông ấy hả?”

Lý Quảng Long gật đầu: “Anh đoán ông cụ Từ già rồi nên chắc không trụ được nữa đâu, dù chú đến khám thì chắc cũng không chữa được. Nhưng anh thật sự bó tay rồi, dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, anh cũng muốn thử”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi gật đầu: “Để em đi thử xem sao”.

Lý Quảng Long mừng rỡ: “Chú em, anh cảm ơn chú!”, sau đó, Lý Quảng Long đã dúi tờ chi phiếu mười triệu vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình không khách sáo nữa, vì anh biết một khi mình chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ thì Lý Quảng Long sẽ được lợi rất nhiều, mười triệu này có thấm vào đâu.

Anh cất tờ chi phiếu đi rồi nói: “Anh Long, tối nay em cứ về đã, khi nào anh sắp xếp xong thì báo em”.

Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú định đi đâu? Tối nay, hai anh em ở lại nhà anh luôn đi, nhà anh sang hơn khách sạn nhiều”.

Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên đồng ý luôn.

Tối đến, Lý Quảng Long đã đãi hai anh em Ngô Bình một bữa thịnh soạn.

Vì không biết có phải ra tay với Tào Vọng hay không nên Ngô Bình không dám buông lỏng cảnh giác. Anh dặn Ngô Mi đi nghỉ sớm, còn mình thì tập trung đả thông kinh mạch trên tay trái.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đã ra sân luyện Ngũ Long Thánh Quyền khoảng nửa tiếng, sau đó đã thấy Lý Quảng Long chạy nhanh ra nói: “Chú em, anh xếp lịch xong rồi, chín giờ sáng nay. Chúng ta chuẩn bị rồi đi sớm nhé!”

Lý Quảng Long dặn đám đàn em đưa Ngô Mi đi dạo quanh tỉnh, còn mình và Ngô Bình thì đến nhà của ông cụ Từ.

Nhà họ Từ nằm ở một con phố cổ của tỉnh, là một đại viện có năm biệt viện.

Hai người vừa xuống xe thì tài xế đã lái xe đi ngay, vì không được phép đỗ xe trước cổng nhà họ Từ.

Ngô Bình trông thấy có nhiều người đứng trước cửa, hầu hết họ đều cầm hộp thuốc, vừa nhìn anh đã biết là đồng nghiệp của mình.

Ngô Bình cau mày: “Nhiều người quá!”

Lý Quảng Long: “Đương nhiên, nhà họ Từ có bối cảnh lớn nên thiếu gì người muốn nịnh nọt đâu. Để có được cơ hội này, anh đã mất cả đống tiền để đi cửa sau với quản gia nhà này đấy”.

Nói rồi, Lý Quảng Long lấy một tờ giấy trong túi ra rồi viết một con số lên đó, 52.

Đúng lúc này, chợt có một người thanh niên xuất hiện ở cửa rồi khẽ gọi: “Số 14”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới hiểu 52 là số thứ tự của anh, anh lắc đầu nói: “Bao nhiêu bác sĩ khám một lúc thế này thì bệnh nhân có chịu nổi không?”

Lý Quảng Long: “Không phải ai cũng được gặp ông cụ Từ đâu, vào trong rồi còn qua một vòng sàng lọc nữa. Chú em, đến lúc ấy chú phải cẩn thận nhé!”

Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một chiếc Bentley đi tới, có hai người đàn ông một già một trẻ bước xuống xe. Người người đàn ông trung niên thì Ngô Bình không biết, nhưng thanh niên kia chính là Kim Vĩnh Lợi mà anh từng gặp hôm đi cược ngọc.

Cuối cùng lại có một ông lão nữa bước xuống xe, ông ta đi giầy vải, đầu bạc trắng. Kim Vĩnh Lợi và người đàn ông trung niên rất lễ phép với ông lão đó, còn mời ông ta đi trước.

Hình như họ không cần xếp hàng mà được đi thẳng vào trong luôn, khi đi qua người Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi chợt khựng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ở đâu cũng gặp mày thế, mày biết đây là đâu không mà dám mò tới hả?”
Chương 65: Ăn nói cho cẩn thận!

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Tôi có việc thì mới tới”.

Kim Vĩnh Lợi định châm chọc Ngô Bình thêm mấy câu nữa, nhưng đã bị người đàn ông trung niên gọi đi. Ba bọn họ rảo bước nhanh vào trong, một người giống quản gia đã chờ sẵn rồi.

Lý Quảng Long thấy thế thì hỏi: “Chú quen người đó à?”

Ngô Bình: “Kim Vĩnh Lợi của nhà họ Kim ở Vân Kinh”.

“Anh biết mà, một trong bốn cậu ấm nổi tiếng ở đây, nhưng hình như cậu có khúc mắc với cậu ta hả?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Hai người họ phải chờ hơn một tiếng mới tới lượt, vừa bước vào trong đã có người cúi chào rồi dẫn họ vào sân trong.

Tại đây, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn mặc quần áo rất trang trọng. Vừa nhìn thấy người đó, Lý Quảng Long đã vội nói: “Ông tư! Chào ông!”

Thì ra người này chính là chủ tịch của Vân Kinh, Ngô Bình dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát ông ấy thì phát hiện lưng của người này bị nội thương, dạ dày cũng bất ổn, gương mặt trông vẫn bình thường, nhưng hơi cứng đờ, đó là vì bị tổn thương dây thần kinh trên gương mặt.

Ông tư khẽ gật đầu: “A Long đến rồi à, vất vả cho anh rồi”.

Lý Quảng Long nói ngay: “Vất vả gì đâu ạ, việc của ông tư thì cũng như việc của tôi”.

Lý Quảng Long nhanh chóng giới thiệu về Ngô Bình: “Đây là thần y Ngô mà tôi đã kể, ngày xưa tôi bị ung thư tuỵ, chính cậu ấy đã chữa khỏi cho tôi”.

Ông tư thờ ơ nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô công tác ở đâu?”

Ông ấy đang muốn hỏi dò về lai lịch của Ngô Bình, vì không phải ai cũng được vào khám bệnh trực tiếp cho bố ông ấy, nếu không người bệnh sẽ không thể chịu được.

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Tôi đi khắp nơi chữa bệnh cứu người”.

Ông tư cau mày tỏ vẻ không vui rồi nói: “Cậu vất vả rồi, mời vào trong uống trà”.

Như vậy chứng tỏ ông ấy không định chọn Ngô Bình, chỉ muốn mời anh chén trà rồi đuổi về.

Lý Quảng Long lo sốt vó, nhưng không dám nhiều lời, chỉ đành ra hiểu bằng ánh mắt với Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi thẳng: “Vết thương trên lưng của ông tư là do súng gây ra à?”

Ông tư cả kinh: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi thấy giống do đao gây ra hơn, vì vậy mới cắt trúng các dây thần kinh, gây tổn thương tới cột sống, mỗi khi trở trời, lưng ông sẽ rất đau”.

Ông tư gật đầu: “Cậu nói đúng, còn gì nữa không?”

Ngô Bình: “Bệnh đau dạ dày của ông tư chắc cũng hoành hành trên chục năm rồi, dù mấy năm trở lại đây ông đã chú ý giữ gìn, nhưng vẫn thường xuyên bị đau”.

Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn có cơ mặt của ông nữa, do dây thần kinh có vấn đề nên ảnh hưởng đến biểu cảm, song nếu không để ý kỹ thì khó mà phát hiện ra được”.

Ông tư liên tục gật gù: “Không hổ là thần y! Ban nãy, tôi không nhận ra, mời cậu vào trong”.

Ba căn bệnh của ông tư mà Ngô Bình vừa kể chỉ có người thân trong gia đình ông ấy biết, chứ người ngoài thì không. Ngô Bình có thể phát hiện ra thì chứng tỏ y thuật của anh rất cao.

Đích thân ông tư dẫn Lý Quảng Long và Ngô Bình tới biệt viện thứ hai, sau đó tới một căn nhà yên tĩnh.

Có mấy người đang đứng bên ngoài, Kim Vĩnh Lợi và ông lão kia cũng đang có mặt ở đây.

Thấy ông tư dẫn Ngô Bình tới, Kim Vĩnh Lợi ngẩn ra, không hiểu ra sao.

Anh ta vội vàng bước tới hỏi: “Chú Từ, sao chú lại cho thằng này vào đây?”

“Cháu nói thần y Ngô ư?”, ông tư hỏi.

Kim Vĩnh Lợi sững người: “Thần y á? Chú tư, cháu biết nó, nó không phải thần y gì đâu, chỉ là một thằng ất ơ thôi. Nếu nói đến y thuật thì ông Bao đứng sau cháu đây mới là nhân vật tài ba trong giới y thuật”.

Ông tư bình thản nói: “Thế à? Vậy mau mời cả hai vào”, ông ấy không tiết lộ về khả năng của Ngô Bình, mà mời cả hai cùng vào.

Kim Vĩnh Lợi mừng thầm rồi đi theo sau.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thằng kia, mày lừa lọc giỏi đấy, lừa được hẳn nhà họ Từ cơ mà”.

Ngô Bình nói: “Chú ý cách ăn nói của anh, tôi là thầy thuốc được ông tư mời tới”.

Kim Vĩnh Lợi cười khẩy: “Lần trước thì mày nhận là chuyên gia cược ngọc, giờ lại đến bác sĩ? Mày còn thân phận nào khác nữa thì nói ra luôn một thể đi”.

Ngô Bình: “Có đấy, tôi còn là cao thủ cảnh giới Khí nữa”.

Vì sợ quấy rầy ông cụ Từ nên Kim Vĩnh Lợi không dám cười to, anh ta lắc đầu nói: “Không hiểu Tử Di nhìn trúng điểm nào ở mày nữa”.

Lúc này, bọn họ đã đi vào một căn phòng, có một ông lão đang nằm trên chiếc giường mang phong cách cổ, mái tóc bạc lưa thưa, bộ râu dài cùng gương măt hiền từ.

Có hai người thanh niên đang túc trực ở cạnh giường, hình như là cháu của ông cụ, còn ông ấy đang khép hờ mắt như nửa tỉnh nửa mê.

Một bác sĩ vừa bắt mạch cho ông cụ xong thì đứng dậy nói với ông tư: “Ông tư, cụ nhà ngũ hành hư hoả, chỉ cần uống thuốc của tôi thì ba đến năm hôm sẽ khỏi”.

Một người thanh niên đầu cua ở gần đó tức giận nói: “Đã có rất nhiều người nói giống ông rồi, không có tác dụng đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK