Vũ Đại Cường vừa nghe thấy Ngô Bình cũng định đi cá cược thì vội xua tay ngay: “Sư huynh đừng đi, em thấy nhiều người chơi xong thua đến cái quần cũng chẳng còn đấy! Mấy người đó siêu lắm, họ có thể đoán được bảo bối bên trong đá ẩn chỉ dựa vào reo quẻ và trọng lượng”.
Ngô Bình: “Thế à? Tôi cũng có vài chiêu chơi cược đá đấy, cậu cứ yên tâm”.
Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Vũ Đại Cường đành cắn răng nói: “Vâng, thế để em dẫn anh đi”.
Cả đoàn người đi tới chỗ cược đá ẩn, Hà Tử Trần nói: “Công tử, Thiên Nguyên chúng tôi cũng có vài gia tộc cược đá ẩn, cách của họ hay lắm, họ có thể đoán được hầu hết thứ ở bên trong đá ẩn. Hơn nữa, các gia tộc cược đá ẩn này cũng rất giàu có, anh phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi tự có chừng mực”.
Sau khi đến nơi, bọn họ có thể nhìn thấy đủ các loại đá ẩn được bày dưới đất, mỗi tảng đều có giá cả mấy triệu.
Họ đi ngang qua một sạp hàng đá ẩn có quy mô khá lớn, chủ hàng là một người phụ nữ trông rất thú vị. Thấy Ngô Bình dừng bước trước hàng của mình, cô ta vội cười nói: “Công tử có muốn mua vài tảng chơi không?”
Ngô Bình lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, khả năng này của anh có thể nhìn thấy thời không nên đương nhiên mấy tảng đá ẩn này không thể qua mắt anh được. Loáng cái, anh đã nhìn thấy bên trong một tảng đá ẩn dài có phong ấn một cây thương dài, bề mặt nó có các hình vẽ kỳ lạ, thân thương được khảm 12 viên bảo thạch.
Vừa nhìn thấy cây thương này, Ngô Bình đã biết nó là vật phi phàm, chắc chắn là bảo vật nên hỏi: “Đá bán thế nào?”
Chủ hàng: “Mỗi tảng một giá, anh cứ xem rồi chọn đi”.
Ngô Bình chỉ bừa vào một tảng: “Tảng này”.
Chủ hàng cười nói: “Tảng này khá lớn hơn nữa lại dài nên giá hơi cao đấy, 15 triệu tiền Tiên”.
Ngô Bình: “15 triệu ư? Giảm giá chút được không?”
Chủ hàng: “Anh bạn, giá này không hề đắt đâu, Nhỡ bên trong là một món bảo bối cả mấy trăm triệu thì anh chẳng hời to à?”
Ngô Bình đang định mặc cả tiếp thì bỗng có một người đàn ông râu xồm đi tới rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đấy, chắc chắn trong tảng đá ẩn này là một món đồ tốt”.
Người này vừa xuất hiện, Vũ Đại Cường đã nói ngay: “Sư huynh, trước đó em đã chơi với người này vài ván và đều thua sạch”.
Tên cố râu cũng nhìn thấy Vũ Đại Cường rồi nên nói: “Vũ sư đệ, cậu quay lại rồi à, có muốn làm thêm vài ván không?”
Vũ Đại Cường nhìn sang Ngô Bình, anh cười nói: “Tôi chơi với anh được không?”
Tên có râu bật cười: “Được chứ, miễn có đủ tiền là được”.
Ngô Bình: “Cách cược đá ở đây thế nào?”
Tên có râu: “Mỗi người chọn một tảng đá có giá trị tương đương, sau đó tách ra để xem bảo bối ở bên trong và so giá trị của chúng. Bảo bối của ai có giá trị hơn thì người đó thắng. Người thua sẽ vừa mất tiền cược, vừa phải trả tiền cho cả hai tảng đá”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế tôi chọn tảng 15 triệu này”.
Tên có râu sáng mắt lên: “Anh bạn định cược bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Ván đầu chơi nhỏ thôi, 100 triệu”.
100 triệu!
Đến nhóm Nguyệt Thanh Ảnh cũng phải há hốc miệng vì ngạc nhiên, vì 100 triệu tiền Tiên không phải con số nhỏ.
Tên có râu sững người rồi cười phá lên: “100 triệu ư? Được thôi, tôi theo!”
Sau đó, hắn đi tới gần tảng đá của Ngô Bình để nghiên cứu rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đây, nhưng muốn đọ với tôi thì vẫn chưa đủ trình”.
Tiếp theo, hắn cũng chọn một tảng đá ở đây, khoảng 15 phút sau, hắn đã chọn một tảng đá ẩn hình tròn cũng có giá gần 15 triệu: “Tôi lấy tảng này”.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu tụm lại xem, mỗi khi có ai cược đá thì đều có rất nhiều người vây xem, lần này cũng không ngoại lệ.
“Đó là Ngô Bình đã gây tiếng vang ở đại hội giao lưu đúng không? Có ba người đẹp bên cạnh rồi còn chưa đủ hay sao mà còn chạy đến đây thể hiện, lần này cho thua chết luôn đi!”
“Người ta không đơn giản đâu, chắc gì đã thua?”, có người phản bác.
“Anh có biết tên có râu kia là ai không? Hắn có biệt danh là Mắt Thần đấy. Tảng nào mà hắn chọn cũng sẽ có bảo bối đáng giá, ngoài ra hắn còn có xuất thân từ thế giá cược đá nữa. Ngô Bình cá cược với hắn thì chỉ có thua là cái chắc”.
Hai bên chọn đá xong thì tên có râu nói: “Xẻ đá thôi chứ nhỉ?”
Ngô Bình: “Được”, anh ấn tay lên tảng đá, một tiếng động vang lên, tảng đá đã bị kiếm khí trên đầu ngón tay anh bổ thành nhiều mảnh, cây thương dài đã lộ diện.
Anh giơ tay cầm lấy cây thương, nó có màu đen cùng hoa văn màu bạc và phù văn màu đỏ, bề mặt còn khảm 12 viên bảo thạch.
Tên có râu cũng đang xẻ tảng đá của mình và lộ ra một cái búa, thân búa phủ kín huyết văn, xem ra cũng là một món bảo bối.
Ngô Bình đã nhìn thấy cái búa từ lâu nên hỏi: “Bảo bối của ai có giá trị hơn?”
Tên có râu nhìn cây thương rồi đáp: “Cái búa này của tôi có thể phát huy uy lực bật tận”.
Dứt lời, hắn đi tới một chỗ không người rồi giơ cái búa lên nện mạnh xuống đất, đất đá xung quanh vỡ tan, đúng là uy lực của cái búa rất mạnh.
Ngô Bình: “Có chút uy lực thế thôi à? Xem cây thương của tôi đây!”
Anh cầm cây thương rồi điểm ra xa, một đường sát quang bay đi, một đỉnh núi ở cách đó trăm dặm đã bị xuyên thủng một lỗ, song tia sát quang vẫn tiếp tục bay tiếp và đập vỡ mấy ngọn núi nữa rồi tiếp tục bay đi xa hơn.
Thấy thế, tất cả mọi người đều chấn động.
“Mạnh quá!”
“Đến cường giả cảnh giới Thần Thông khéo cũng không tiếp chiêu này được mất”.
Tên có râu cau mày, trước đó hắn nhìn tảng đá của Ngô Bình rồi đoán có một binh khí thon dài ở bên trong rồi, nhưng không ngờ uy lực của nó lại mạnh thế.
Nguyệt Thanh Ảnh bước tới nói: “Bảo thạch trên cây thương này đều vô cùng chân quý, tên của chúng là thạch trận. Sức mạnh của 12 viên thạch trận này hợp nhất lại sẽ hình thành một loại sát trận, vì thế giá trị của cây thương này vượt xa cái búa kia”.
Kết quả đã có, tên có râu hết đường chối cãi, hắn nhăn mặt rồi nghiến răng nói: “Anh may mắn đấy, tôi thua rồi”, sau đó, hắn lấy 100 triệu ra đưa cho Ngô Bình, đồng thời trả tiền cho hai tảng đá.
Loáng cái đã thua cả đống tiền, tên có râu hậm hực nhưng vẫn cười nói: “Anh bạn, chúng ta làm thêm ván nữa chứ?”
Ngô Bình: “Tôi chị sợ anh không có tiền thôi”.
Tên kia cười ha hả: “Anh hơi bị coi thường tôi đấy, dù anh cược bao nhiêu, tôi cũng theo được”.
Ngô Bình: “Thế à? Nếu tôi cược 1000 tỷ thì sao?”
Nụ cười trên mặt tên có râu biến mất, hắn gằn giọng nói: “Tôi chơi!”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng lần này để tôi ra luật, không hạn chế giá của đá ẩn, tôi và anh cứ chọn tuỳ ý, thời gian quy định trong 15 phút. Hết giờ, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, tiền cược là 1000 tỷ”.
Chương 2342: Đá ẩn Đại Đế, áo giáp Đạo cảnh
Tên có râu lại bật cười nói: “Được!”
Hai người tách nhau ra, Vũ Đại Cường đi theo Ngô Bình rồi ảo não nói: “Sư huynh, những 1000 tỷ đấy, nhỡ mình mà thua thì mất cả đống tiền”.
Hà Tử Trần lừ mắt với anh ta: “Sao anh toàn nói mấy lời gở miệng thế hả, sao công tử thua được!”
Ngô Bình: “Chỉ có 15 phút thôi, chúng ra phải mau đi chọn đá”.
Nói rồi, anh tiếp tục khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi đi đến từng sạp hàng. Sau khi một nửa thời gian trôi qua, cuối cùng anh đã dừng lại trước một tảng đá ẩn cao bằng hai người lớn, cạnh đó có một cái biển ghi là Đại Đế.
Trông thấy khí chất của Ngô Bình, chủ hàng tiến lại gần rồi cười nói: “Công tử, đây là bảo bối đã truyền mười đời trong gia tộc nhà tôi, nó là một tảng đá ẩn phi thường có tên là Đại Đế”.
Ngô Bình không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào tảng đá, bên trong nó là một bộ áo giáp. Thoạt nhìn trông chiếc áo giáp này rất thô kệch, nhưng cách làm lại rất phức tạp, nó có trận pháp mạnh mẽ, kết cấu tinh xảo vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Anh hỏi: “Giá của Đại Đế chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Chủ hàng: “Đương nhiên, năm tỷ, không mặc cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua”.
Chủ hàng ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình lại mua nhanh thế, thật ra nếu anh muốn bớt vài trăm triệu thì vẫn được.
Ngô Bình mua đá xong, Lý Thuần Như nói: “Tên có râu kia không đơn giản đâu, không biết hắn đã chọn được tảng đá thế nào rồi”.
Ở phía khác, tên có râu đã tìm tới một người quen rồi nói: “Anh Chu, tôi cần mua tảng Vạn Tượng kia”.
Vạn Tượng cũng là tên của một tảng đá ẩn, đó là bảo bối gia truyền của anh Chu này, giá lên tới 15 tỷ.
Anh Chu cười nói: “Cuối cùng cũng chốt rồi à?”
Tên có râu cười hì hì: “Hôm nay, tôi đã gặp một người rất giàu và thắng tôi một ván. Ván này, tôi phải thắng bằng được nên mới đến mua Vạn Tượng của anh”.
Anh Chu: “Tôi biết anh rất tinh mắt, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, anh phải cẩn thận đấy”.
Tên có râu: “Tên kia rõ ràng chỉ là tay mơ, tôi đã quan sát cách anh ta chọn đá rồi, toàn chọn bừa ấy mà, dựa cả vào vận may thôi”.
Anh Chu: “Vận may cũng là một loại năng lực đấy”.
Tên có râu xua tay: “Anh cứ chờ đấy mà xem”.
Cuối cùng, hắn vẫn mua tảng này.
15 phút sau, Ngô Bình và tên có râu đã quay về chỗ cũ. Họ đều đã mua được đá, một tảng là Đại Đế, một tảng là Vạn Tượng. Vạn Tượng to hơn hẳn Đại Đế, thậm chí còn toả ra khí tức phi thường.
Ngô Bình nhìn Vạn Tượng thì thấy thứ bên trong nó rất nhỏ, chỉ là một cái bình. Trong bình có một lọn tóc trắng, khí tức này là từ lọn tóc ấy mà ra. Nhưng tóc có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là tóc mà thôi.
Tên có râu cười nói: “Anh chọn kỹ chưa?”
Ngô Bình vỗ vào tảng đá của mình rồi nói: “Rồi, nó là Đại Đế, tôi mua với giá năm tỷ”.
Tên có râu cười nói: “Tôi biết tảng này của anh lâu rồi, thứ cho tôi nói thẳng chứ hình như anh phí tiền rồi”.
“Thế à?”, Ngô Bình mỉm cười nói: “Còn anh thì sao?”
Tên có râu nhướn mày nói: “Tảng này của tôi tên là Vạn Tượng, tôi biết nó từ bảy năm trước và cũng suýt mua rồi. Nhưng đến nay mới chốt mua cũng vì ván cược với anh, nói chung là anh chuẩn bị tiền dần đi nhé!”
Ngô Bình: “Thôi nói vừa thôi, xẻ đá đi!”
Hai người cùng ra tay một lúc, Đại Đế và Vạn Tượng đều bị xẻ ra. Trong đá ẩn của Ngô Bình là một chiếc áo giáp.
Còn trong tảng đá của tên có râu chỉ có một cái bình đựng một lọn tóc trắng ở bên trong. Lọn tóc này toả ra khí tức rất mạnh, rõ ràng nó là của một cường giả nào đó. Nhưng không biết tại sao tóc của người này lại bị phong ấn trong đá thôi.
Khi bắt đầu so sánh giá trị, tên có râu đã biến sắc mặt.
Ngô Bình giơ chiếc áo giáp lên rồi vỗ nhẹ vào nó, chiếc áo giáp đã tự động biến hình rồi mặc lên người anh. Ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh khủng bố tiến vào cơ thể anh, anh thấy thực lực của mình không ngừng tăng lên và đạt đến cường giả Đạo cảnh.
“Trời ơi! Áo giáp Đạo cảnh! Mặc nó lên thì thực lực sẽ ngang với cường giả Đạo cảnh, giá trị của món đồ này không thể đong đếm được”.
“Hình như tôi từng thấy loại áo giáp này trong một cuốn sách cổ rồi. Dù tu sĩ Bí cảnh mặc nó lên thì cũng phát huy được lực chiếc đấu ngang với tầng thứ ba Đạo cảnh đấy! Nếu là cường giả Thần Thông mặc thì sẽ phát huy lực chiến đấu như tầng thứ năm Đạo cảnh”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, chiếc áo giáp này là bảo vật vô giá, dù nó xuất hiện ở Thần Châu thì cũng sẽ là chí bảo trấn tộc”.
Ngô Bình nhìn sang tên có râu: “Kết quả đã có, mau đưa tiền cho tôi”.
Tên có râu không nói gì mà ném một túi tiền cho Ngô Bình rồi nói: “Các hạ đúng là cao minh, anh đã tính kế tôi ngay từ đầu đúng không?”
Ngô Bình: “Anh có thể thắng người khác thì người khác cũng có thể thắng anh. Đã chơi cá cước thì sớm muộn cũng mất tiền”.
Tên có râu thở dài một hơi, giờ hắn đã mất nửa gia sản nên rất bực mình. Song hắn không nói gì mà chỉ nhìn Ngô Bình: “Bái phục, hẹn gặp lại!”, dứt lời, hắn quay người rời đi.
Ngô Bình hỏi Vũ Đại Cường: “Cậu còn biết ai cá cược nữa không?”
Vũ Đại Cường: “Còn một người nữa, chính tên đó đã thắng hết tiền của em, cũng là tên này cho vay nặng lãi luôn. Nhưng người đó cũng bán đá ở một nơi tên là Trân Viên”.
Ngô Bình: “Cậu dẫn đường đi”.
Vũ Đại Cường ra sức gật đầu, sau đó cả nhóm đã đi tới một khu có quy mô rất lớn đang mở cổng. Từ ngoài có thể nhìn thấy bên trong chia ra thành rất nhiều khu vực, các khu khác nhau sẽ bày bán đá có giá trị khác nhau.
Nhóm Ngô Bình đi vào thì có một cậu thiếu niên ra tiếp đón: “Công tử muốn mua đá ẩn ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, để tôi xem đã. Đá tốt nhất của các người ở đâu?”
Cậu thiếu niên: “Đá tốt nhất ở Vạn Thánh Các ạ, để tôi dẫn đường cho công tử”.
Ngô Bình: “Được, dẫn đường đi”.
Bọn họ đi tới trước một toà nhà hình tròn, cậu thiếu niên mời nhóm Ngô Bình vào trong. Ở đây bày đến vài trăm tảng đá ẩn lớn bé khác nhau.
Ngô Bình xem một lượt thì thấy có hai tảng có bảo bối khá được, vì thế đã mua luôn.
Anh trả tiền xong thì cậu thiếu niên hỏi: “Công tử có muốn cược đá không?”
Ngô Bình hỏi: “Cược thế nào?”
Cậu thiếu niên: “Dễ lắm ạ, tôi cũng sẽ chọn một tảng rồi xẻ ra để xem đồ của ai có giá trị hơn. Anh mà thắng thì sẽ nhận được cả hai tảng mà không mất đồng nào, ngoài ra còn được lấy tiền cược”.
Ngô Bình: “Hay đấy, nhưng tôi không hứng với cá nhỏ lẻ đâu, tôi muốn chơi to một chút, 100 tỷ”.
Cậu thiếu niên giật bắn mình, cậu ta thường chỉ chơi vài triệu thôi, chứ nhiều thế này thì chịu. Cậu ta ngẩn ra một lát rồi nói: “Tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy, công tử chờ tiểu nhân đi xin chỉ thị đã ạ”.
Ngô Bình: “Được”.
Cậu ta vội vã chạy đi, vài phút sau đã cùng một người đàn ông trung niên quay lại. Người này có tướng mạo bình thường, mặc áo báo màu đen: “Nghe nói công tử định cược 100 tỷ, đây là khoản tiền lớn nên tôi sẽ chơi với công tử nhé?”
Ngô Bình: “Được, ông cứ chọn đá ở đây rồi chúng ta xẻ ra so giá trị”.
Người đàn ông: “Được”.
Dứt lời, ông ta lập tức đi chọn đá. Ông ta rất quen thuộc với nơi này nên loáng cái đã chọn xong rồi cười nói: “Công tử, tôi sẽ dùng tảng này để cược với cậu”.
Chương 2343: Mở được nhẫn Cửu Long
Ngô Bình nhìn xong rồi chỉ vào tảng đá mình vừa mua rồi nói: “Tôi chọn nó”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Được, tiền cược là 100 triệu tiền Tiên! Chúng ta sẽ cùng xẻ đá một lúc, sau đó so gia trị, món đồ của ai có giá trị cao hơn thì người đó thắng”.
Dứt lời, hai người đều bắt đầu tách đá. Trong tảng đá của người đàn ông chứa một lá đạo phù đang toả ra khí tức rất mạnh, đây là bùa Sát Sinh do một tu sĩ tầng thứ hai Đạo cảnh tạo ra nên có uy lực phi thường.
Ngô Bình cũng đã xẻ đá xong, bảo bối anh có được là một cái găng tay màu bạc đang toả ra khí tức mạnh hơn lá đạo bùa kia gấp nhiều lần.
Nhìn thấy cái găng tay đó, người đàn ông ngẩn ra rồi hỏi: “Găng tay ư?”
Ngô Bình đeo cái găng lên tay phải, sau đó cử động năm ngón tay thì thấy có một luồng sức mạnh cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể mình, anh sáng mắt lên rồi nói: “Pháp khí Đạo cảnh!”
Người đàn ông cau mày: “Đây là pháp khí Đạo cảnh ư?”
Ngô Bình hỏi: “Ông không tin à?”
Người đàn ông: “Cậu cần chứng minh uy lực của nó”.
Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản”, dứt lời, anh tung một quyền ra, ngay sau đó đã có một hình ảnh nắm đấm màu bạc bay ra ngoài rồi lao vút lên cao.
Một hành tinh bay ngang qua bị quyền ấn ấy va trúng thì lập tức vỡ tan.
Trông thấy cảnh tượng này, người đàn ông sững sờ rồi lẩm bẩm: “Hỏng ăn rồi, sao lúc trước mình không phát hiện ra nó nhỉ?”
Ngô Bình: “Giờ đạo phù của ông cũng là của tôi rồi, ngoài ra còn phải trả cho tôi 100 triệu nữa”.
Người đàn ông vẫn vui vẻ nói: “Đương nhiên, chúng tôi rất trọng chữ tín”, dứt lời, ông ta đã đưa một túi tiền cho Ngô Bình, bên trong có vừa đủ 100 triệu tiền Tiên.
Trả tiền xong, người đàn ông cười nói: “Cậu bạn, có muốn chơi thêm một ván nữa không? Ván này chúng ta sẽ chọn đá ở cả khu này luôn”.
Ngô Bình: “Được, ông tính cược bao nhiêu?”
Người đàn ông: “Càng nhiều càng tốt, còn phải xem công tử có bao nhiêu đã”.
Ngô Bình bật cười nói: “Thế thì 5000 tỷ tiền Tiên đi”.
Nghe thấy con số này, người đàn ông giật bắn mình. Ông ta đoán cùng lắm thì Ngô Bình có hai, ba trăm triệu thôi, ai dè anh hô tới con số này. Đột nhiên ông ta cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cười nói: “Được, để tôi về lấy tiền đã, công tử chờ một lát”.
Người đàn ông vội vã rời đi, sau đó đến một toà nhà màu trắng để gặp một người đàn ông mặc áo bào bạc.
Ông ta cung kính tiến lên hành lễ rồi nói: “Ông chủ, bên ngoài có một khách hàng lớn, ban nãy đã thắng cược với tiểu nhân 100 tỷ. Giờ tiểu nhân định thắng lại cậu ta ở vòng hai nên để cậu ta tự ra giá cược, ai dè cậu ta nói là 5000 tỷ tiền Tiên”.
Người đàn ông mặc áo bào sáng mắt lên nói: “5000 tỷ ư! Nhiều tiền thế thì chỉ cỡ tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông mới có thôi, ha ha, xem ra người này đã có chuẩn bị từ trước rồi”.
Người đàn ông kia: “Có lẽ là vậy ạ, vì thế tiểu nhân lo cậu ta đang gài mình”.
Người đàn ông mặc áo bạc vung tay lên, một tảng đá ẩn cao bằng nửa người đã xuất hiện, gã nói: “Thứ bên trong tảng đá này có giá trị không tưởng, ông hãy dùng nó”.
Người đàn ông kia nhìn tảng đá thì thấy bề mặt của nó có phù văn màu bạc sáng lấp lánh, ông ta thoáng kinh ngạc rồi nói: “Phù quang lộ cả ra ngoài”.
Thì ra giới đá ẩn có một nhận định chung là nếu tảng đá ẩn nào có khí tức lộ ra ngoài thì thứ ở bên trong chắc chắn là bảo vật vô thượng. Vì chủ có bảo vật vô cùng mạnh thì mới có thể toả năng lượng ra bên ngoài qua lớp vỏ đá.
Người đàn ông áo bạc: “Đi đi, trừ khi cậu ra tìm thấy một tảng đá có khí tức lộ ra ngoài khác, không thì chắc chắn sẽ thua”.
Ở phía khác, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, họ là người bán đá nên chắc chắn sẽ có đá ẩn quý, điều này sẽ gây bất lợi cho công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Cứ bình tĩnh, chúng ta hãy ra ngoài để chọn một tảng đá tốt”.
Thấy Ngô Bình vẫn bình thản như không, Nguyệt Thanh Ảnh không nói gì nữa, sau đó cả hội đã theo anh đi ra ngoài.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã đứng trước một tảng đá ẩn màu xám bề mặt có hoa văn màu vàng.
Trông thấy tảng đá này, Hà Tử Trần nói: “Công tử, hoa văn trên mặt của tảng đá này rất giống khí tức lộ ra ngoài, nhưng cũng có thể là người khác cố tinh tạo ra để lừa người mua”.
Đôi mắt nhìn xuyên thấu của Ngô Bình đã quan sát tảng đá này nãy giờ, bên trong đá có một chiếc nhẫn màu vàng, trên nhẫn khắc chín con thần long trông như thật. Xung quanh chiếc nhẫn có ảo ảnh của chín con rồng đang bay lượn, khí tức của chúng đều rất mạnh.
Ngô Bình quan sát một lát rồi nói với Hà Tử Trần: “Lấy tảng này, tôi thấy khí tức của nó là thật đấy”.
Chủ hàng đã đứng cạnh họ từ lâu nên nói: “Công tử thật tinh mắt, thời gian bảo vật này ở trong đá còn ngắn nên khí tức chưa hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng chắc chắn bên trong là đồ quý”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Giá bao nhiêu?”
Chủ hàng mỉm cười giơ ba ngón tay lên: “300 tỷ”.
Ngô Bình thoáng có vẻ kinh ngạc: “Một tảng đá ẩn mà những 300 tỷ ư?”
Chủ hàng nói: “Công tử, tiền nào của đấy mà. Nếu cậu chọn tảng khác thì tôi cũng không báo giá cao thế đâu”.
Ngô Bình chỉ do dự một chút rồi nói: “Tôi mua”.
Trả tiền xong, anh lại lượn sang chỗ khác rồi mua thêm ba tảng đá ẩn nữa. Đến ba tiếng sau, anh mới quay lại Trân Viên.
Người đàn ông trung niên ban nãy đã chờ ở đây tới mức sốt ruột, vì sợ Ngô Bình không quay lại. Giờ nhìn thấy anh thì ông ta mới thở phào một hơi rồi cười nói: “Công tử đã chọn đá xong chưa?”
Ngô Bình: “Tôi chọn được mấy tảng, còn ông?”
Người đàn ông lấy tảng kia ra rồi cười nói: “Của tôi đây”.
Thấy thế, Hà Tử Trần lập tức nói: “Đá ẩn có khí tức lộ ra ngoài, các người chơi xấu!”
Người đàn ông cau mày: “Cô nương, cô đừng nói bậy, hai bên đã thống nhất tự đi chọn đá. Hơn nữa, đây là đá của Trân Viên chúng tôi, có gì đâu mà cô bảo chơi xấu?”
Hà Tử Trần cười mỉa: “Ai chẳng biết đá ẩn có khí tức lộ ra ngoài chắc chắn sẽ có bảo bối vô giá”.
Người đàn ông nhìn sang Ngô Bình: “Ý công tử thế nào?”
Ngô Bình nhìn tảng đá của ông ta rồi cười nói: “Đúng là đá quý, bảo bối bên trong cũng rất phi phàm. Nhưng tôi vẫn muốn cược với ông tiếp. Nếu ông thua thì tảng đá này cũng là của tôi đúng không?”
Người đàn ông: “Đương nhiên, không chỉ có tảng đá này thuộc về công tử mà tôi cũng sẽ trả tiền cho tảng đá mà công tử đã mua”.
Ngô Bình: “Được, thế tôi chọn tảng này”, anh lấy tảng đá có hoa văn màu vàng ra.
Người đàn ông rất tự tin, sợ Ngô Bình hối hận nên ông ta hỏi dồn: “Chúng ta bắt đầu luôn chứ?”
“Bắt đầu thôi”, Ngô Bình tung một chưởng xuống tảng đá, nó lập tức vỡ tan, một chiếc nhẫn Cửu Long rơi xuống. Nó vừa xuất hiện, đã có chín con thần long bay ra rồi vang lên tiếng rồng ngâm chấn động, con nào cũng có khí tức ngang với cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh.
Phía khác, người đàn ông cũng đã xẻ đá xong, bên trong là một thanh trường kiếm màu bạc đang toả khí tức bức người. Nhưng khí tức này cũng lắm chỉ ngang với cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh thôi, còn kém xa chiếc nhẫn Cửu Long của Ngô Bình.
Thấy thế, người đàn ông biến sắc mặt rồi lẩm bẩm: “Đây… là bảo bối gì vậy?”
Ngô Bình nhặt cái nhẫn lên rồi đeo lên tay trái, ngay sau đó đã có chín nguồn sức mạnh tiến vào trong da thịt của anh rồi nối liền với bí thần.
Khi sức mạnh ấy tràn vào bí thần, nếu Ngô Bình không có bí thần chí tôn hoàng kim thì chắc không thể chịu được, thậm chí anh vẫn cảm thấy bị áp lực mạnh. Người Ngô Bình hơi run lên, mặt cũng hơi tái.
Nhưng không lâu sau, áp lực kia đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác mạnh mẽ vô song.
Chương 2344: Thua đến táng gia bại sản
Lúc này, người đàn ông mặc áo bào bạc đã xuất hiện, gã nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Bình rồi gằn giọng nói: “Nhẫn Cửu Long! Pháp khí của Cửu Long Đạo Tôn”.
Ngô Bình nhìn gã rồi cười nói: “Các hạ biết chiếc nhẫn này ư?”
Người đàn ông áo bạc gật đầu: “Tôi đã nhìn thấy ảnh của nó trên Tiên Khí Phổ. Tên của nó là nhẫn Cửu Long, do một cường giả tầng thứ mười Đạo cảnh tên là Cửu Long Đạo Tôn tạo ra, nó đứng thứ 24 trên Tiên Khí Phổ”.
Ngô Bình: “Ra là nhẫn Cửu Long, xem ra tôi gặp may rồi”.
Sau đó, anh nhìn sang người đàn ông chơi cá cược với mình rồi nói: “Hình như thanh kiếm của ông không bằng cái nhẫn này của tôi đâu, ông thua rồi”.
Người đàn ông kia chẳng hề lo lắng chút nào, đã thế còn mỉm cười nhìn người đàn ông áo bạc rồi nói: “Ông chủ, xem ra chúng ta may rồi, không ngờ lại gặp được bảo bối trên Tiên Khí Phổ!”
Người đàn ông áo bạc: “Đúng là tôi may thật!”
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sao, các người định cướp đồ à?”
Người đàn ông áo bạc giậm chân một cái, mặt đất đã ung chuyển, một đại trận nổi lên vây Trân Viên lại. Cùng lúc đó, khói bốc lên khắp nơi, cả hai người đàn ông đều biến mất.
“Không hay rồi, chúng ta đã bị nhốt trong đại trận”, Lý Thuần Như cau mày nhưng không hề hoảng hốt.
Nhưng Vũ Đại Cường đã run như cầy sấy: “Sư huynh ơi làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết ư?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là một sát trận cỏn con thôi, không nhốt được chúng ta đâu”.
“Cậu tự tin quá rồi đấy!”, người đàn ông áo bạc lên tiếng: “Đại trận này do một cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh tạo ra, mỗi lần dùng tốn cả trăm tỷ tiền Tiên, các người được chết trong đây cũng là một loại vinh hạnh đấy”.
Lý Thuần Như cười mỉa: “Ông có biết chúng tôi là ai không?”
Người đàn ông áo bạc: “Điều đó không quan trọng, vì các người có chết ở đây thì cũng không ai biết”.
Ngô Bình: “Xem ra ông thường xuyên dùng sát trận này để hại người”.
Người đàn ông áo bạc: “Ít lắm. Nếu không vì chiếc nhẫn kia quá quý cùng khoản tiền cược quá lớn thì tôi cũng không dùng đến cách này đâu. Nhưng không sao, giết các người xong thì tôi sẽ cao chạy xa bay, rời khỏi đây rồi thì còn ai tìm được tôi nữa”.
Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Nếu sát trận của ông không nhốt được tôi thì sao?”
Người đàn ông áo bạc hừ nói: “Trừ khi cậu là cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh, không thì còn lâu mới làm được”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi có nhẫn Cửu Long”.
Người đàn ông áo bạc cười phá lên: “Nhẫn Cửu Long? Cậu có thể luyện hoá nó thử xem, tôi đảm bảo cậu sẽ bị nổ banh xác. Nhẫn này chỉ dành cho thiên kiêu tuyệt thế dùng thôi, trừ khi cậu có bí thần chí tôn, không thì đừng mơ luyện hoá được”.
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tiếc là vừa hay tôi lại có bí thần chí tôn hoàng kim”.
Dứt lời, anh vung tay trái lên, sau đó dùng sức mạnh của Cửu Long để thi triển Thiên Hạ Cửu Kiếm, đồng thời bày Thiên Hạ Kiếm Trận để bảo vệ tất cả mọi người.
Người đàn ông áo bạc trố mắt ra nhìn rồi nói: “Không thể nào! Biến trận!”
Ngay sau đó đã có rất nhiều bàn tay khổng lồ màu đen chộp xuống kiếm trận của Ngô Bình, nhưng chúng vừa tới gần thì đã bị kiếm khí nghiền nát.
Người đàn ông áo bạc hoảng hốt, nếu gã để nhóm Ngô Bình chạy thoát thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ không bỏ qua cho Trân Viên, vì thế gã tiếp tục hô lên: “Biến tiếp!”
Lần này, có rất nhiều sát quang rơi xuống mang theo cả tia lửa và sấm sét, nhưng vẫn không có tác dụng, vì chẳng thể phá được phòng ngự của kiếm trận.
Người đàn ông áo bạc tái mặt, hình như gã đã nhìn ra các cửa nên lẩm bẩm: “Đây là Thiên Hạ Kiếm Trận ư?”
Ngô Bình: “Ông bận rộn nãy giờ rồi thì giờ đến lượt tôi, chém!”
Anh tạm thu kiếm trận lại rồi có một đường kiếm bay ra, sau đó tạo thành một lỗ thủng ở đại trận bên ngoài, tiếp theo có rất nhiều đường kiếm bay ra theo, chỉ trong một thời gian ngắn, sát trận đã bị phá vỡ.
Mười phút sau, đại trận bên ngoài đã vỡ vụn, Thiên Hạ Kiếm Trận của Ngô Bình đảo khách thành chủ và che phủ toàn bộ Trân Viên. Lúc này, sương mù tản đi, hai người đàn ông kia đã xuất hiện với vẻ mặt méo mó.
Có chín đường kiếm vận chuyển trên ngón tay của Ngô Bình, anh thờ ơ nói: “Giờ ai trong hai người trả 5300 tỷ cho tôi đây?”
Người đàn ông áo bạc nói: “Cậu bạn, tôi là Hồng Cự, bố tôi là gia chủ của nhà họ Hồng - một trong ba đại thế gia đá ẩn…”
Ngô Bình cau mày: “Ai khiến ông giới thiệu làm gì?”
Hồng Cự nghiến răng nói: “Tạm thời tôi chưa có nhiều tiền như thế, thư thư cho tôi vài hôm được không?”
Ngô Bình: “Không có mà ông dám cá cược với tôi à?”
Vũ Đại Cường hỏi: “Các đá ẩn ở đây của ông có giá bao nhiêu?”
Hồng Cự: “Khoảng hơn 3000 tỷ tiền Tiên”.
Vũ Đại Cường hỏi tiếp: “Trên người ông đang có bao nhiêu tiền mặt?”
Hồng Cự: “Khoảng 1200 tỷ”.
Vũ Đại Cường: “Vẫn chưa đủ”.
Hồng Cự: “Tôi sẽ sai người báo tin về nhà, để họ mang tiền đến”.
Lúc này, Nguyệt Thanh Ảnh đã thầm nói với Ngô Bình: “Công tử, tôi biết nhà họ Hồng, họ là thế lực đứng đầu về đá đẩn, công tử phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình: “Thế này đi, tôi sẽ tạm giữ hết chỗ đá này cùng toàn bộ số tiền mặt hiện giờ của ông. Sau đó, ông hãy về nhà rồi mang tiền đến chuộc”.
Hồng Cự thấy tim mình nhỏ máu, tuy bố gã là gia chủ, nhưng bỏ ra cả một khoản tiền lớn như vậy thì chắc chắn các trưởng lão trong gia tộc sẽ phản đối. Vớ vẩn khéo còn ảnh hưởng đến vị trí của bố gã, nhưng chuyện đến nước này rồi, gã không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.
Sau đó, Ngô Bình đã tịch thu hết tiền trên người gã cùng toàn bộ đá ẩn ở đây, nhưng vẫn đủ đủ số tiền cược nên anh sẽ phải quay lại lấy tiếp.
Nhưng đây không phải chuyện nhỏ nên anh quyết định sẽ báo cho tông chủ Thần Bằng.
Thần Bằng đang đánh mạt chược ở đỉnh Tiêu Doa, Ngô Bình bảo nhóm Nguyệt Thanh Ảnh trông coi Trân Viên giúp mình, nếu có ai đến mua đá ẩn thì cứ bán.
Sau khi nghe ngóng, anh đã tìm đến đỉnh Tiêu Dao. Anh vừa đáp xuống thì đã có hai tu sĩ ra đón, họ hỏi: “Anh đến chơi mạt chược à?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Một người hỏi: “Anh tìm ai?”
Ngô Bình: “Thần Bằng”.
Hai người kia bật cười nói: “Ông ấy đang thua rất nhiều nên chắc không rảnh để gặp anh đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, cứ dẫn đường cho tôi”.
Một người nói: “Được thôi, đi theo tôi”.
Ngô Bình được dẫn vào trong một đại điện cao lớn bằng đá, anh thấy bên trong có rất nhiều gian phòng, trong mỗi phòng đều có người ngồi chơi mạt chược. Anh đi vào một trong các gian phòng thì thấy Thần Bằng đang nhăn nhó ngồi chơi với ba người khác.
Người dẫn anh vào gọi: “Thần Bằng, có người tìm ông này”.
“Ai thế?”, Thần Bằng bực tức quay lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Tâm trạng bực dọc của ông ấy lập tức biến mất: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình đi tới cạnh rồi cười nói: “Tông chủ đang thua ạ?”
Thần Bằng thở dài đáp: “Đừng nhắc nữa, tôi thua hơn 100 tỷ rồi. Đang định tìm người vay tiền đây”.
Ngô Bình lấy một túi tiền ra để lên bàn rồi nói: “Tông chủ, trong này có 200 tỷ, người cứ lấy mà dùng ạ”.
Thần Bằng sáng mắt lên: “Được được, khi nào về tôi sẽ trả cậu sau. Có số tiền này rồi thì nhất định tôi sẽ xoay chuyển tình thế”.
Ngô Bình: “Tông chủ, đệ tử có chuyện cần nói với người ạ”.
Thần Bằng vừa chơi vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình kể lại chuyện Hồng Cự, nghe thấy Ngô Bình đã thắng mấy nghìn tỷ, mọi người ngồi chơi cùng Thần Bằng đều ngẩn ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Thần Bằng trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu không cần tham gia đại hội nữa, hãy mang hết đá ẩn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”.
Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, thế không lấy 1000 tỷ nữa ạ?”
Thần Bằng thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, hãy nghe tôi, mau rời khỏi đây đi”.
Dứt lời, ông ấy đẩy các quân mạt chược rồi nói: “Không chơi nữa”, sau đó dẫn Ngô Bình ra ngoài.
Ngô Bình: “Tông chủ không muốn lấy lại tiền ạ?”
Thần Bằng nghiêm túc nói: “Có chuyện này, cậu không biết đâu”.
Ngô Bình: “Chuyện gì ạ?”
Thần Bằng: “Phu nhân của tông chủ cũng họ Hồng, và xuất thân từ gia tộc nhà họ Hồng đó đấy. Phu nhân đã sinh cho tông chủ một người con trai thiên tài nên bà ấy muốn gì thì tông chủ cũng đồng ý hết. Vì vậy, bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm đó”.
Chương 2345: Hoá thân của thần lò
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Ý của người là thượng tông chủ sẽ gây bất lợi cho đệ tử ư?”
Thần Bằng: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng cậu nên rời khỏi đây thì hơn. Chỉ cần cậu không ở Tiên Giới Nguyên Sử thì sẽ được an toàn”.
Ngô Bình cau mày nói: “Tông chủ, nhưng đệ tử không làm gì sai nên sẽ không đi đâu hết ạ”.
Thần Bằng thở dài nói: “Ngô Bình, ngoài mặt thì cậu là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng môn phái cũng chưa cung cấp được cho cậu bao nhiêu tài nguyên. Cậu có được thành tựu như ngày hôm nay là dựa cả vào thiên bẩm và nỗ lực của bản thân. Vì thế thượng tông chủ biết rõ sớm muộn gì cậu cũng rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông, rất có thể ông ấy sẽ vịn vào cớ này để khống chế cậu, để cậu không bao giờ có thể rời khỏi đây được nữa”.
Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, có phải trước kia từng có tiền lệ rồi không ạ?”
Thần Bằng gật đầu: “Ngô Bình, tôi thấy cậu có tiềm lực vô tận nên không muốn cậu bị hạn chế. Vì thế, cậu nhất định phải nghe tôi”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Đệ tử biết tông chủ có ý tốt, nhưng đệ tử sẽ không đi đâu hết. Nếu thượng tông chủ làm như vậy với đệ tử thì đệ tử chỉ còn cách rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông thôi”.
Thần Bằng thấy anh kiên quyết như vậy thì thở dài nói: “Tóm lại là tôi đã nhắc nhở cậu rồi, còn lại cậu tự lo đi vậy”, dứt lời, ông ấy lại quay vào trong đánh mạt chược.
Ngô Bình quay lại Trân Viên rồi gói hết đá ẩn cho vào nhẫn trữ đồ, sau đó kể lại lời của Thần Bằng cho mọi người nghe.
Vũ Đại Cường tức giận nói: “Thượng tông chủ mà lại như vậy, đúng là đáng thất vọng!”
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, tôi có một đề nghị thế này, công tử có thể cân nhắc”.
Ngô Bình: “Mời Nguyệt cô nương nói”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Hay công tử hãy đến Thần Châu với tôi, ở đó là địa bàn của chúng tôi nên Ngạo Thế Đan Tông sẽ không thể gây bất lợi cho công tử hay làm gì công tử cả”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần này tôi đến đây là vì năm thần lò, nếu không được thấy chúng thì tôi không cam tâm”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Phải có năm ngọc bài thì mới được xem thần lò, mà tôi lại đang có cả năm đây”.
Nói rồi, cô ấy lấy năm tấm ngọc bài ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình rất bất ngờ nên hỏi ngay: “Nguyệt cô nương lấy đâu ra vậy?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Có tiền là mua được ấy mà”.
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng: “Sớm biết vậy thì tôi cũng mua thẳng cho xong”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Công tử, chắc thượng tông chưa biết chuyện vừa xong đâu nên công tử hay tranh thủ đi xem năm thần lò luôn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Loáng cái, bọn họ đã đi đến chỗ của năm thần lò. Đây là một cung điện rất lớn có người canh gác bên ngoài, ai muốn vào trong thì cần có năm ngọc bài, ngoài ra còn phải nộp 100 triệu tiền Tiên. Thấy phải nộp nhiều tiền như vậy nên hầu hết mọi người đều không đồng ý, vì vậy trước điện bây giờ chẳng có ai.
Thấy Ngô Bình đi tới, người trông điện lập tức hào hứng hỏi: “Anh muốn vào trong à?”
Ngô Bình giơ năm tấm ngọc bài cùng 100 triệu tiền Tiên ra rồi nói: “Tôi muốn vào trong tham quan”.
Người kia kiểm lại tiền xong rồi nói: “Vào đi, hi vọng anh sẽ có thu hoạch nào đó”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tôi nghe nói nếu ai có thể hấp thu được đan dược trong thần lò thì thần lò và lo luyện đan ở bên trong sẽ thuộc về người ấy đúng không?”
Người kia cười đáp: “Đúng vậy, nhưng mọi người đừng hi vọng làm gì, bởi chẳng ai có thể làm được điều ấy đâu”.
Ngô Bình không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.
Bên trong đại điện có các lò luyện đan đang toả ra quang khí khác nhau, trông thấy năm thần lò, Ngô Bình biết ngay chúng thật ra chỉ là một, khí tức của năm lò đều bổ sung cho nhau.
Anh đi quanh một vòng đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì quả nhiên nhìn thấy thật ra năm thần lò này chỉ là hoá thân của một lò luyện đan.
Đúng vậy, chúng là hoá thân của một lò luyện đan, mà lò ấy hiện không ở đây.
Đương nhiên, anh muốn nhìn thấy lò luyện đan thật thì phải khám phá ra được điều huyền bí. Đó cũng là lý do vì sao từ bao lâu nay, không ai có thể luyện hoá được đan dược trong lò, vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Ngô Bình quan sát một lát rồi đập vào từng cái lò một, mỗi chưởng của anh đều có lực khác nhau, đó chính là thủ pháp của một loại đan quyết.
Lúc này, năm thần lò đều hơi rung lên, một tia sáng chiếu từ trên cao xuống, lò luyện đan thật sự đã đáp xuống. Bên trong lò đúng là phong ấn một viên đan dược.
Ngô Bình nhìn quanh rồi giơ tay lấy cái thần lò thật sự, sau đó quay người đi ra ngoài.
Thấy anh đi ra, người gác cổng cười nói: “Tôi bảo rồi mà, không ai làm được đâu, anh cũng thế thôi”.
Ngô Bình: “Đúng là khó thật, tôi không thử mà bỏ cuộc luôn”.
Dứt lời, anh dẫn cả bọn rời đi.
Người gác cổng ngoảnh lại nhìn vào trong thấy năm thần lò vẫn còn nguyên thì mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc.
Anh ta không hề biết rằng, vài phút sau, năm thần lò đều mờ dần, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Ngô Bình rời khỏi đó rồi nói: “Nguyệt cô nương, chắc tôi phải làm phiền cô vài hôm rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đừng khách sáo!”
Ngô Bình nói với Vũ Đại Cường: “Đại Cường, cậu ở lại đây đi để thăm dò tin bên này cho tôi. Nếu thượng tông có hỏi thì cậu cứ trả lời thật”.
Vũ Đại Cường gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi”.
Ngô Bình đưa cho anh ta một túi tiền, bên trong có 10 tỷ tiền Tiên và nói: “Cậu cầm đi, dùng để mua tài nguyên mà tu hành, khi nào việc bên này xong thì cậu có thể đến Thần Châu tìm tôi”.
Sau khi dặn dò vài câu, Ngô Bình và ba cô gái đã rời khỏi đại hội rồi đến Thần Châu.
Bọn họ vừa đi không lâu thì nhà họ Hồng đã cử một tốp cao thủ đến. Cùng lúc đó, có một người đàn ông anh tuấn mặc áo vàng đang chỉ dẫn cho một cậu thiếu niên luyện đan ở thượng tông của Ngạo Thế Đan Tông.
Người đàn ông khôi ngô này thoạt nhìn chỉ như thanh niên mới ngoài 20 tuổi, nhưng thật ra chính là Trương Ngạo Nhiên - thượng tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông, còn cậu thiếu niên chính là con trai cưng của ông ấy, cũng là một thiên tài luyện đan.
Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đi tới rồi cười nói: “Ngạo Nhiên, có một đệ tử ở hạ tông đã lừa bên nhà ngoại của tôi mấy nghìn tỷ, đúng là chẳng ra làm sao cả!”
Đây chính là phu nhân của Trương Ngạo Nhiên, cũng là mẹ của cậu thiếu niên.
Trương Ngạo Nhiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Những mấy nghìn tỷ cơ à? Chuyện là thế nào?”
Trương phu nhân: “Ngạo Nhiên, nghe nói đệ tử kia đã chơi xấu nên đã thắng cháu tôi trong lúc cược đá ẩn”.
Trương Ngạo Nhiên là một người rất thông minh, tuy Trương phu nhân nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn có thể đoán ra được lý do: “Thế à? Chứ không phải cháu bà tính kế hại người ta trước hả?”
Trương phu nhân cười nói: “Ngạo Nhiên, dẫu sao cũng là cháu bên nhà ngoại tôi. Ngày xưa, ông có thể ngồi lên được vị trí này cũng nhờ nhà tôi hết sức ủng hộ còn gì”.
Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Thế đệ tử kia tên gì?”
Trương phu nhân: “Tôi chưa hỏi, nhưng chắc không phải nhân vật quan trọng gì đâu”.
Trương Ngạo Nhiên gật đầu: “Được rồi, bà bảo các trưởng lão xử lý đi, tôi còn phải hỗ trợ con trai luyện thêm vài lò đan dược nữa”.
Song, ông ấy vừa nói dứt câu thì có người hớt hải chạy vào báo: “Thượng tông chủ, không hay rồi!”
Trương Ngạo Nhiên trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà hấp tấp thế, nói đi!”
Người kia vừa hoảng vừa sợ: “Tông chủ, năm thần lò biến mất rồi”.
“Cái gì?”, Trương Ngạo Nhiên đứng bật dậy. Năm thần lò rất huyền diệu, nếu không luyện được đan dược ở bên trong thì không thể lấy chúng đi được. Lẽ nào, đã có người luyện hoá được tất cả đan dược rồi?