Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Sinh ngây người, lẩm bẩm nói: “Cậu Ngô chẳng phải họ Ngô hay sao?”

Tử Họa tươi cười: “Đúng vậy. Nếu không, cậu nghĩ tôi sẽ đến nơi này làm người hầu cho người khác sao?”

Thu Sinh chớp mắt: “Sư tỷ, có lẽ vận mệnh của chị sắp thay đổi rồi. Nhân vật như cậu Ngô, tùy ý thưởng cho chúng ta một viên đan dược, cũng tốt hơn là lăn lộn ở ngoại viện cả mười năm đấy”.

Tử Họa cười nói: “Dù sao tôi cũng tin lời của thần bói Lý”.

Lúc hai người nói chuyện thì Ngô Bình đã xuất hiện ở Vô Lượng Kiếm Cung. Vô Lượng Kiếm Cung được xây dựng trên ngọn núi Cô Phong, xung quanh núi Cô Phong có rất nhiều căn nhà, chắc hẳn là chỗ của các đệ tử và hậu thế của Vô Lượng Kiếm Tôn.

Ngô Bình không kinh động đến mấy người này, cậu đến thẳng cửa ra vào Vô Lượng Kiếm Cung. Cửa lớn Vô Lượng Kiếm Cung có cấm chế, người ngoài đi vào, cấm chế lập tức sẽ được khởi động.

Ngô Bình cầm ngọc phù Vô Lượng trong tay, đây là tín vậy của Vô Lượng Kiếm Tôn, khi cấm chế cảm nhận được hơi thở của ngọc phù này thì sẽ khôn khởi động.

Quan sát một lúc, cậu nâng tay đặt trên cửa cung điện, sau đó dùng truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn, phát hiện ra một luồng kiếm khí chấn động.

Kiếm khí vừa chấn động, cửa đã mở ra, cậu cất bước đi vào.

Cửa môn vừa mở ra, xung quanh cũng có người bị ảnh hưởng, vô số bóng người lập tức xuất hiện ở cửa. Nhưng lúc này cửa cung điện đã đóng lại, những người này cũng không biết là ai đã đi vào.

Bên ngoài cửa, một ông lão râu bạc trắng hai mắt sáng ngời, nói: “Có người đi vào Vô Lượng Kiếm Cung!”

Một người trung niên râu ria xuề xòa hỏi: “Cha à, là ai vào vậy?”

Ông lão râu bạc trắng: “Có thể im hơi lặng tiếng đi vào, người đó chắc chắn đã có được truyền thừa của lão tổ”.

“Tu sĩ của Kiếm Đường sao?”, người trung niên hỏi.

“Cũng chưa chắc. Năm đó lão tổ đã để lại truyền thừa ở rất nhiều nơi để thu nhận môn đồ, có lẽ người này đã nhận được truyền thừa ở bên ngoài, sau đó từ xa mà đến đây”.

Ánh mắt người trung niên sáng rực: “Đồ vật của lão tổ đều để bên trong, cậu ta sẽ không cướp đấy chứ?”

Ông lão râu bạc trắng cười ha ha: “Người đi vào Vô Lượng Kiếm Cung mấy năm nay còn ít hay sao, con thấy có ai cầm đồ gì của Kiếm Cung đi ra chưa?”

Người trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Cha nói cũng đúng. Con biết, người đi vào Kiếm Cung cũng có đến mấy chục người, nhưng trong số bọn họ không một ai được lão tổ công nhận, vì vậy cũng không được gì cả”.

Lại nói đến Ngô Bình sau khi vào cửa, vừa bước chân vào thì trước mắt đã sáng rực, tiến vào một không gian kỳ lạ. Xung quanh đều là ánh sáng đủ màu, giữa vầng sáng có một người đàn ông đứng đó, chắp tay đứng thẳng.

Gương mặt người này mơ hồ, nhưng kiếm ý trên người vô cùng mạnh.

Người đàn ông nói: “Cậu có thể đến đây, chắc hẳn đã có được truyền thừa của ta. Ta đánh ra ba kiếm, nếu cậu có thể đỡ được toàn bộ thì có thể trở thành đệ tử quan môn của ta, cũng sẽ lấy được tài nguyên tu hành ta để lại cho cậu”.

Ngô Bình ôm quyền, nói: “Đệ tử Ngô Bình, bái kiến Kiếm Tôn”.

Người đàn ông: “Ừ, thực lực ý niệm này của ta, có lẽ là Thần Thông tam cảnh, cậu chú ý đấy”.

Nói xong, người đàn ông bỗng ra tay, tay nắm một thanh trường kiếm xanh vàng, đâm ra một kiếm.

Một kiếm này của ông ta vô cùng huyền diệu, trông thì không nhanh, nhưng thoáng chốc đã đến trước mặt Ngô Bình, kiếm quang trên bảo kiếm phóng ra, sát khí hừng hực.

Ngô Bình vung tiên kiếm Bạch Hổ trong tay, lập tức vung kiếm hất kiếm của đối phương đi, đồng thời đánh ra một kiếm tấn công.

Người đàn ông lập tức bị đẩy lùi, khẽ cười nói: “Không tệ. Chiêu thứ nhất, cậu đỡ được rất dễ dàng. Tiếp tới là kiếm thứ hai”.

Lần này, ông ta bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Ngô Bình, kiếm khí hủy thiên diệt địa hùng hổ đánh ập đến sau lưng cậu.

Ngô Bình không quay người, vung cánh tay, đánh ra một kiếm, dùng Tam Trọng Kiếm!

Một mảng kiếm bích xuất hiện sau lưng cậu, vững vàng ngăn chặn đòn tấn công như sấm chớp của đối phương.

Người đàn ông lại xuất hiện trước mặt, gương mặt cười tươi hơn, nói: “Không tệ. Chiêu này, cậu đỡ cũng rất tốt”.

Nói rồi, ông ta chém lên không trung, xung quanh Ngô Bình xuất hiện sáu bóng người, mỗi người đều cầm cầm kiếm hung hăng, khiến cậu không có chỗ trốn.

Ngô Bình cũng không tránh né, cậu vung tay, thân hình chia làm tám, chính là Phân Ảnh Trảm!

Sáu cái bóng ngăn chặn, còn hai bóng còn lại chém giết về phía người đàn ông.

Người đàn ông vung kiếm ngăn cản, bị một kiếm đẩy lùi mấy chục mét. Cùng lúc đó, sáu bóng người kia cũng bị Ngô Bình hạ gục.

Người đàn ông thu kiếm về, cười nói: “Tốt lắm, cậu thành công đỡ được ba chiêu. Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử quan môn của Vô Lượng Kiếm Tôn ta”.

Nói xong, một chiếc nhẫn có hai ký tự cổ “Vô Lượng” xuất hiện trước mặt Ngô Bình, được cậu nắm lấy.

Cậu liếc nhìn, trong nhẫn có chứa rất nhiều tài nguyên, bao gồm một tỷ Đại Đạo Tệ, tám kiếm phù Vô Lượng, còn có bốn miếng đan dược, cùng với một xấp ngân phiếu.

Ngô Bình cầm kiếm phù Vô Lượng lên xem, phát hiện uy lực kiếm phù này vô cùng đáng sợ, có một luồng hơi thở Hỗn Độn thoát ra. Ngô Bình đoán, uy lực kiếm phù này có lẽ vượt qua cả cấp bậc Đạo Cảnh!

Nhìn bốn miếng đan dược, đều là đan dược hiếm thấy. Nhưng bốn loại đan dược này, Ngô Bình đều có thể luyện chế được, cậu liếc nhìn rồi cất đi.

Cuối cùng là xấp ngân phiếu kia, Ngô Bình quan sát kỹ càng, phát hiện những ngân phiếu này đều là biên lai ký gửi, những thứ được ký gửi có đủ loại, mà chỗ cất giữ vật phẩm có tên là “Thiên Bảo Lâu”.

Ngô Bình có nghe nói, Thiên Bảo Lâu là kiểu cửa hàng lớn có rất nhiều chi nhánh ở các Tiên Giới lớn, đồ đạc buôn bán bên trong rất nhiều, cái gì cũng có.

“Kỳ lạ, tại sao Vô Lượng Kiếm Tôn lại phải cất đồ ở Thiên Bảo Lâu nhiều như vậy?”, Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ.

Cất đồ đạc xong xuôi, nam tu kia cười nói: “Những thứ mà cậu học được trên Kiếm Bích đều là căn bản. Bây giờ, ta sẽ truyền cho cậu Vô Lượng Kiếm Kinh thật sự!”

Nói xong, ông ta điểm tay, một luồng sáng tiến vào giữa trán Ngô Bình. Trong đầu cậu có thể một bộ kinh thư tên “Vô Lượng Kiếm Kinh”.

Ngô Bình không bất ngờ gì, dù sao cậu cũng đã họ Vô Thượng Kiếm Khúc, lại có rất nhiều ký ức kiếm đạo, bởi vậy cũng không cảm thấy Vô lượng Kiếm Kinh này có thể giúp được cậu nhiều.

Thế nhưng, khi cậu nhìn thấy nội dung trong Kiếm Kinh, lập tức đã bị thu hút. Vô Lượng Kiếm Kinh này rất đặc biệt, cái này có thể làm kiếm pháp tu chính, cũng có thể bổ trợ cho một loại kiếm pháp khác. Ví dụ Ngô Bình tu luyện một loại kiếm pháp nào đó, thì cậu có thể dùng Vô Lượng Kiếm Kinh mới tu luyện chiết vào trong kiếm pháp đó, nâng cao uy lực. Giống như vậy, Vô Lượng Kiếm Kinh của cậu cũng có thể hấp thụ kiếm pháp khác, thông qua tiến hóa kiếm pháp để nâng cao uy lực!

Đây chính là điểm đặc biệt của tiến hóa, hấp thụ tất cả kiếm pháp khác, cũng có thể dung hòa và trong tất cả kiếm pháp khác!

Hơn nữa, Vô Lượng Kiếm Kinh không có giới hạn, hấp thụ càng nhiều kiếp pháp thì uy lực của nó càng lớn, bởi vậy mới lấy tên là “Vô Lượng”!

“Thú vị đấy!”. Ngô Bình cũng lầm bầm nói, cậu chuẩn bị tu luyện Kiếm Kinh này, sau đó đưa vào trong Vô Thượng Kiếm Khúc. Sau đó, Vô Thượng Kiếm Khúc mới luyện có thể sở hữu được đặc điểm của tiến hóa, hấp thu kiếm pháp thiên hạ để dùng!

Có được truyền thừa, cậu bái lạy Vô Lượng Kiếm Tôn, ông ta khẽ cười rồi biến mất, sau đó vầng sáng cũng biến mất, cậu quay người rời khỏi Kiếm Cung.

Người vừa ra ngoài thì có một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời. Ông lão và người trung niên ngoài cửa thậm chí còn chưa nhìn rõ diện mạo Ngô Bình thì người đã chẳng thấy đâu.

Hai người đều kinh ngạc, ông lão nói: “Độn thuật thật lợi hại! Rốt cuộc người này là ai?”

Người trung niên chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Cha, hơi thơ người này thật đáng sợ, nếu cậu ta ra tay với con, ngay cả cơ hội đánh trả con cũng không có!”

Ông lão thở dài: “Người này chắc chắn là thiên kiêu tuyệt đại! Truyền thừa của lão tổ, chỉ sợ là đã bị cậu ta lấy đi rồi!”

Hai cha con họ tuy là con cháu của lão tổ Vô Lượng, đáng tiếc tư chất bình thường, cũng không lấy được Vô Lượng Kiếm Kinh chân truyền. Bởi vì Vô Lượng Kiếm Kinh có yêu cầu rất cao về tư chất, từ Vô Lượng Kiếm Tôn đến hiện tại, chỉ sợ cũng chỉ có ba hậu nhân học được chút ít mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK