Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2381: Thạch Trung Kiếm

Hà Tích Nhược nhìn thấy người đi cùng mình bị giết thì biến sắc mặt, sau đó nghiêm giọng nói: “Hà Tử Trần, cô dám cấu kết với người ngoài rồi hại chết người trong tộc! Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ đi mách các tộc lão”.

Thấy đánh không lại, Hà Tích Nhược bỏ lại một câu rồi lập tức dẫn những người còn lại bỏ đi.

Họ đi rồi, Hà Tử Trần mới thở dài nói: “Xem ra hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện, kiểu gì họ cũng quay lại”.

Ngô Bình: “Không cần nương tay với đám này”.

Hà Tử Trần: “Chắc em phải gọi vài vị trưởng bối đến họp bàn kế sách thôi”.

Cô ấy lập tức đi mời các trưởng bối của chi khác. Hà Tử Trần đi một lúc lâu sau mới về, nhưng vẻ mặt thì nhăn nhó.

Nguyệt Thanh Ảnh vội hỏi: “Tử Trần, sao rồi?”

Hà Tử Trần buồn bã nói: “Họ đều trách nhà em, họ bảo tại nhà em thì họ mới bị như bây giờ”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc họ đã bị người của các chi khác thuyết phục rồi nên mới phản bội nhà em”.

Hà Tử Trần bất lực ngồi xuống rồi lẩm bẩm: “Nếu như thế thì dù chân tướng có phơi bày thì chi nhà em cũng phải giải tán mất”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Giải tán thì giairn tán, các chi nhà họ Hà luôn tranh đấu với nhau, gia tộc nhà em đang thiếu một người có tiếng nói nhất. Chị thấy bác trai có thể nhân đây trở thành nhân vật này”.

Hà Tử Trần: “Ý chị là bỏ những người khác lại thì nhà em có thể đi xa hơn ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, Tử Trần, em đừng quên là anh Bình đến Nguyệt Thị xong thì đã khiến Nguyệt Thị thay đổi như thế nào. Không nói những cái khác, riêng đan dược mà anh ấy luyện chế thôi cũng đủ khiến các chi khác phải thòm thèm rồi. Huống hồ, em còn là người phụ nữ của anh Bình, mà anh ấy là ai chứ? Là người đứng đầu của đại hội quần hùng, là khách quý cuat núi Nguyên Sử đó. Với thân phận như vậy, những người khác phải lấy lòng em còn không kịp ấy chứ”.

Nguyệt Thanh Ảnh là người ngoài nên rất tỉnh táo, chuyện vốn đang rối, nhưng qua lời của cô ấy lại biến thành chuyện tốt.

Hà Tử Trần nhìn snag Ngô Bình, sau đó gật đầu thật mạnh: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em hãy tung tin người đứng đầu đại hội quần hùng đang ở đây trước đi đã”.

Hà Tử Trần cử ngay vài người đi, không lâu sau thì cả Hà Thị đã biết tin là Ngô công tử - người đứng đầu đại hội quần hùng đang có mặt ở Hà Thị, hơn nữa sau này còn lấy Hà Tử Trần làm vợ.

Tin tức vừa tung ra, Hà Thị đã chấn động, tất cả mọi người đều thi nhau liên tưởng đến nhiều chuyện như tương lai của Hà Thị, tương lai của Ngô công tử cùng những gì mà anh mang đến cho gia tộc mình.

Sau đó, tin tức thứ hai cũng bùng nổ. Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan mà Hà Thị mua đều do Ngô Bình luyện chế, anh còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh! Nhưng sự thật thì anh có trình độ Thất Tử Đỉnh.

Sau khi tung hai tin này ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Tử Trần, hình như Thiên Nguyên có một động Kim Đỉnh kiểm tra trình độ của thầy luyện đan đúng không?”

Động Kim Đỉnh từng là nơi mà một thầy luyện đan Kim Đỉnh luyện đan. Sau khi người đó đi rồi thì đã để các tài nguyên cùng truyền thừa của mình ở lại. Nhưng ông ấy cũng đã bày một trận pháp khảo hạch, chỉ thầy luyện đan nào có trình độ từ Thất Tử Đỉnh trở lên thì mới có thể nhận được truyền thừa.

Hà Tử Trần: “Vâng, nhưng động ấy của nhà họ Thạch, mà quan hệ giữa nhà em với họ không được tốt, chắc họ không đồng ý cho mình vào đâu”.

Ngô Bình hỏi về động đó, sau khi biết đó là nơi một thầy luyện đan Kim Đỉnh từng luyện đan thì anh lập tức hào hứng nói: “Chắc anh có thể đi thử”.

Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt nói: “Anh Bình, ý anh là Phương Thanh Thanh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Có Phương Thanh Thanh hậu thuẫn từ trong thì chắc Thạch Thị sẽ đồng ý thôi”.

Hà Tử Trần: “Thạch Thị thường cầm người ngoài vào động ấy, đương nhiên cũng có người chịu bỏ tiền ra để được vào”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thế mình cứ thử đi, để em liệc lạc với Phương Thanh Thanh”.

Lúc tạm biệt Phương Thanh Thanh, Nguyệt Thanh Ảnh đã đưa cho cô ấy một miếng ngọc phù truyền tin. Cô ấy nói qua với Phương Thanh Thanh về chuyện Ngô Bình muốn vào động Kim Đỉnh, Phương Thanh Thanh nhận được tin xong thì đồng ý ngay, sau đó nhắn là lát sẽ trả lời cụ thể.

Quả nhiên không lâu sau, Phương Thanh Thanh đã gọi Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh tới.

Ba người thấy không còn sớm nữa nên lập tức đi ngay đến địa bàn của Thạch Thị.

Phương Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình, cô ấy chạy ngay lên đón: “Công tử, chị”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đã nói với gia chủ nhà họ Thạch về chuyện chúng tôi muốn vào động Kim Đỉnh chưa?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Em đã nói với bác Thạch rồi, bác bảo đây là chuyện nhỏ, bác đang chờ mọi người đấy, để em dẫn đường”.

Bọn họ vừa vào phòng khách ngồi thì có một người đàn ông trung niên bước tới, người này có gương mặt uy nghiêm, tai to mặt lớn.

Phương Thanh Thanh vội nói: “Bác Thạch, đây chính là công tử và chị gái đã cứu cháu, không có họ thì chắc cháu không sống sót mà tới đây được”.

Gia chủ nhà họ Thạch gật đầu nói: “Ngô công tử, Nguyệt cô nương, tôi là Thạch Trung Kiếm - gia chủ của nhà họ Thạch, cảm ơn hai vị”.

Ngô Bình: “Thạch gia chủ đừng khách sáo!”

Thạch Trung Kiếm: “Nguyệt cô nương là người của Nguyệt Thị ở Thần Châu à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nghe nói Thần Châu có vài mỹ nữ, tôi đã nghe danh của cô Nguyệt rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Gia chủ quá khen!”

Sau đó, ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, tôi nghe Thanh Thanh bảo cậu muốn vào động Kim Đỉnh hả?”

Ngô Bình: “Đúng, mong gia chủ cho phép”.

Thạch Trung Kiếm: “Giờ động ấy do nhà tôi quản lý, người ngoài cũng được vào, nhưng phải trả một khoản tiền lớn. Hơn nữa, nếu lĩnh ngộ được thứ gì ở trong đó thì cũng phải giao nộp cho chúng tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với đồ đạc trogn động, dẫu sao trình luyện đan của anh cũng rất cao rồi, thầy luyện đan Kim Đỉnh kia chưa chắc đã giỏi bằng anh.

Vì thế, anh nói: “Tôi chỉ vào kiểm tra thôi, còn đồ trong động thì tôi sẽ không lấy gì hết”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nếu vậy thì đơn giản rồi, nể mặt Thanh Thanh, tôi sẽ giảm nửa phí cho cậu, cậu đưa 50 tỷ thôi là được”.

Phương Thanh Thanh hơi nhăn mặt, cô ấy đã nói chuyện trước với Thạch Trung Kiếm rồi mà giờ ông ấy vẫn lấy tiền của Ngô Bình.

Song, Ngô Bình không thấy có vấn đề gì nên nói: “Cảm ơn”, sau đó, anh lấy tiền ra trả luôn.

Thạch Trung Kiếm nhận tiền xong thì cười nói: “Để tôi cho người dẫn các cậu đi”.

Không lâu sau có một người trông giống quản gia đi tới dẫn đường cho nhóm Ngô Bình.

Sau khi rời khỏi Thạch phủ, Phương Thanh Thanh buồn bã nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, xin lỗi anh”, cô ấy thấy mình làm việc không tốt nên Thạch gia chủ mới lấy tiền Ngô Bình.

Ngô Bình: “Thu tiền cũng bình thường mà, thế càng không nợ nần nhau. À, tôi đưa thêm cho cô 50 tỷ nữa, lát cô đưa lại cho Thạch Trung Kiếm nhé”.

Phương Thanh Thanh ngẩn ra: “Công tử, anh giận rồi à?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Phương cô nương, anh Bình là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, sau khi vào động kiểm tra khéo cũng có trình độ ngang với chủ cũ của nơi đó. Anh ấy có trình độ như vậy rồi thì không muốn mang ơn người khác, Thạch Thị lấy tiền làm chúng tôi mừng quá ấy chứ”.

Người quản gia nghe thấy thế thì bĩu môi thầm nói nhóm Ngô Bình chém gió, thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đã hiếm rồi, nói chi đến thầy luyện đan Kim Đỉnh.
Chương 2382: Động Kim Đỉnh

Phương Thanh Thanh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Không phải ai cũng có thể bắt anh Bình mang ơn được, muốn làm vậy là phải nhờ duyên, nhưng có nhiều người không biết điều đó”.

Nghe cô ấy nói vậy, người quản gia không nhịn được nói: “Nguyệt cô nương, nếu nói đến thầy luyện đan thì có ai hơn được Tử Đỉnh Môn ở Thiên Nguyên chứ, thích mua đan dược nào ở đó chẳng được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thế ư? Các ông có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm của Tử Đỉnh Môn không? Còn Vạn Pháp Đan nhất phẩm nữa?”

Người quản gia nói: “Vì hai loại đó vốn không có nhất phẩm, Tử Đỉnh Môn mới chỉ luyện chế được nhị phẩm thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Họ không có nhưng anh Bình có đấy”.

Thấy người quản gia có vẻ không tin, Nguyệt Thanh Ảnh cũng không thèm giải thích mà cất bước đi tiếp.

Cuối cùng họ cũng đến gần động Kim Đỉnh, động này nằm trong một khe núi, bốn mùa ở đây đều là mùa xuân, nhưng bên trong chẳng có ai. Trước động có một ngôi nhà, hiện đang có mấy người trông coi ở đây.

Nói là trông cọi nhưng thật ra cũng chẳng có ai vào động, dẫu sao chưa có trình độ thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh thì có vào cũng vô dụng.

Quản gia dẫn nhóm Ngô Bình đến nơi rồi nói: “Ngô công tử, cậu có thể vào một mình”.

Lúc này trời đã tối đen, Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần: “Hai em chờ anh một lát nhé”.

Dứt lời, anh đi thẳng vào trong.

Ngô Bình vừa vào thì quản gia đã cười nói: “Thứ khó nhất trong động Kim Đỉnh chính là khảo hạch vào cửa, từ sau khi Thạch Thị tiếp quản nơi này đến nay, chưa có ai qua được vòng này cả”.

Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh lại rất tự tin về Ngô Bình, cô ấy nói: “Đó là trước kia”.

Quản gia cười phá lên: “Vậy chúng ta cứ chờ xem, tôi đoán cậu ta sẽ ra trong 15 phút nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cười chứ không nói gì, sau đó yên lặng chờ kết quả.

Lối vào của động Kim Đỉnh có cấm chế, đi vào xong thì anh nghe thấy có tiếng nhạc. Nghe thấy âm thanh đó, anh biết đoạn nhạc này có liên quan đến đan đạo nên dừng lại lắng nghe. Một lát sau, anh đi loanh quanh, nhìn có vẻ không theo quy luật gì nhưng thật ra lại rất hợp với điệu nhạc.

Anh đi được 81 bước thì thuận lợi vào hang. Hang này có diện tích rất lớn, bên trong có một lò luyện đan cùng năm cái hộp ngọc hình vuông.

Anh vừa đến thì đã có một bóng người xuất hiện, đó là một tu sĩ mặc áo trắng, người đó nói: “Ta là Trương Huyền Đạo, ngươi muốn lấy được truyền thừa của ta thì cần chọn ba loại đan dược trong số này rồi luyện chế. Tất cả đan dược buộc phải đạt cấp thượng phẩm hoặc trên đó, như vậy mới đạt yêu cầu”.

Ngô Bình gật đầu rồi chọn bừa một hộp ngọc, anh mở ra thì thấy bên trong có dược liệu cùng phương thức luyện chế. Anh tiện tay cầm công thức lên xem thì biết tên của đan dược này là Thiên Kiêu Đan.

Đan dược này thuộc cấp 14 nên rất khó luyện chế. Uống nó vào thì tu sĩ có thể nâng cao tư chất, hiệu quả của nó mạnh hơn Thiên Tư Đan nhiều.

Cũng chính vì thế nên Thiên Kiêu Đan mới khó luyện, dược liệu dùng để luyện chế cũng hiếm và khó tìm.

Ngô Bình phát hiện dược liệu trong hộp ít cũng đủ cho ba lò, anh biế các dược liệu này rất hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được nên sẽ dồn toàn lực để luyện đan.

Đan dược này rất khó nên lò đầu, Ngô Bình chỉ luyện chế được hai viên thượng phẩm, lò thứ hai thì anh luyện chế được ba viên thượng thượng phẩm. Đến lò thứ ba thì anh đã luyện chế được ba viên cực phẩm.

Sau đó, anh tiếp tục luyện chế sang đan dược trong hộp ngọc thứ hai.

Lúc này đã qua một tiếng, người quản gia ở bên ngoài đã nhăn mặt. Đến giờ Ngô Bình vẫn chưa ra, chứng tỏ anh đã qua khảo hạch đầu rồi.

Trước đó, ông ta bảo kiểu gì Ngô Bình chỉ vào 15 phút là ra, giờ thì tự vả mặt nên mới thấy ngại ngùng.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, rõ ràng họ không hề lo lắng cho Ngô Bình, vì anh luôn mang đến bất ngờ cho họ.

Người quản gia đi vào trong căn nhà kia rồi nói với một người ở trong đó: “Mau đi báo cho gia chủ là Ngô công tử đã vào được động Kim Đỉnh rồi, khéo sẽ có thu hoạch đấy”.

Người kia lập tức chạy về Thạch Thị để báo tin.

Còn Ngô Bình thì đang luyện chế đan dược thứ hai là Miễn Tai Đan.

Loại đan dược này có thể giúp tu sĩ chống lại tai kiếp khi đột phá Đạo cảnh, mức độ quý giá của nó còn hơn Thiên Kiêu Đan, vì không phải thiên kiêu nào cũng tiến vào Đạo cảnh được.

Lần này đã bị hạn chế về số lượng dược liệu, Ngô Bình chỉ luyện chế hai lò. Lò thứ nhất, anh luyện chế được bốn viên thượng phẩm. Lò thứ hai thì luyện chế được năm viên cực phẩm.

Khi Ngô Bình luyện chế sang đan dược thứ ba thì Thạch Trung Kiếm đã tới động. Ông ấy không ngờ là Ngô công tử trông tu vi rất bình thường này lại có thể ở trong động Kim Đỉnh lâu đến thế. Ông ta chưa từng thấy trường hợp này bao giờ, lẽ nào anh thật sự có thể nhận được truyền thừa trong động?

“Thạch gia chủ”, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh chào hỏi.

Thạch Trung Kiếm cười phá lên nói: “Nguyệt cô nương, Ngô công tử vẫn chưa ra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc khảo hạch bên trong có liên quan đến luyện đan, mà luyện đan lại mất thời gian nên chắc mai anh ấy mới ra”.

Thạch Trung Kiếm thoáng kinh ngạc: “Ngô công tử đúng là bậc kỳ tài vì có thể ở trong đấy lâu như vậy, chắc hẳn trình luyện đan của cậu ấy phải cao lắm”.

Hà Tử Trần: “Đương nhiên, anh Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh mà”.

Thạch Trung Kiếm dù đã là cường giả Đạo cảnh nhưng cũng phải giật mình: “Cái gì? Cậu ấy là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ư?”

Hà Tử Trần: “Đó là trước kia, chờ anh ấy ra khỏi Triệu Băng Linh thì chắc là Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh rồi”.

Thạch Trung Kiếm lập tức thấy hối hận, nếu ông ấy không thu tiền của Ngô Bình và khách sáo với anh một chút thì có phải được kết bạn với anh rồi không. Được làm bạn với một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thì ông ấy sẽ được lợi rất nhiều.

Ông ấy nhìn sang Phương Thanh Thanh rồi nói: “Thanh Thanh, sao cháu không kể cho bác biết về thân phận của Ngô công tử”.

Phương Thanh Thanh chán nản nói: “Bác Thạch, cháu cũng không biết mà, dẫu sao cháu cũng mới quen Ngô công tử thôi”.

Loại đan dược thứ ba mà Ngô Bình luyện chế là Cửu Cửu Quy Nguyên Đan, độ khó của nó là cao nhất. Anh luyện chế đến lò thứ ba mới ra đan dược thượng thượng phẩm.

Luyện xong ba loại đan dược, anh đã đặ chúng vào cái bát ngọc trên bàn.

Cát bát phát sáng, bóng người kia cười nói: “Rất tốt, trình độ của ngươi còn hơn cả thầy luyện đan Thất Đỉnh, đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh, cầm đi”.

Có một huy hiệu xuất hiện trên bàn, Ngô Bình đã cầm lấy.

Bóng người nói: “Vì ta tu luyện gặp vấn đề nên đã hồn bay phách tán. Điều ta tâm đắc nhất trong đời là trình độ đan đạo. Giờ ta sẽ truyền thụ hết tâm đắc cùng tài nguyên luyện đan cho ngươi”.

Ngô Bình biết chẳng ai tự dưng lại để lại truyền thừa nên hỏi: “Tiền bối có gì cần nhở vả không?”

Bóng người: “Con gái ta đã bị phong ấn trong thuỷ tinh, trong người nó có độc nên đã bị thương nặng. Hi vọng ngươi có thể luyện chế ra hai tổ hợp đan dược để trị bệnh cho nó, nếu luyện thành thì ta sẽ báo đáp ngươi”.

Ngô Bình nhìn hai phương thức luyện đan trên bàn rồi gật đầu: “Xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức”.

Bóng người nói: “Cảm ơn, tất cả những gì quý nhất của ta đều ở trong cái nhẫn này, ngươi hãy cầm lấy. Sau đó, ta sẽ truyền thụ những thứ mình tâm đắc nhất cho ngươi”.

Sau đó, bóng người đã hoá thành một tia sáng xanh rồi bay về phía Ngô Bình và chui vào thần anh của anh. Tiếp theo, Ngô Bình đã nhận được một lượng lớn ký ức, trong đó có cả thông tin về vị cao nhân này.

Ngô Bình nhìn chiếc nhẫn một lát nhưng không động vào mà quay người rời đi.
Chương 2383: Danh hiệu thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh

Thấy Ngô Bình đi ra ngoài, Thạch Trung Kiếm vội vàng tiến lên rồi cười hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi còn thiếu một chút, chắc lần sau sẽ thành công”.

Ngô Bình nói nước đôi, nhưng Thạch Trung Kiếm lại hiểu thành anh chưa thông qua được khảo hạch.

Ông ấy liếc nhìn Ngô Bình nhưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân động Kim Đỉnh. Ông ấy thường xuyên đến gần động này nên rất quen thuộc với khí tức của nó. Nếu Ngô Bình lấy thứ gì từ trong động ra thì chắc chắn ông ấy sẽ cảm nhận được.

Thạch Trung Kiếm nói: “Ngô công tử vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi”.

Ông ấy lịch sự nói một câu rồi bỏ đi, nhưng vừa đi được một đoạn thì người quản gia đã đuổi theo hỏi: “Lão gia, cậu ta ở trong đấy lâu thế thì chắc chắn cũng phải có chút trình độ”.

Thạch Trung Kiếm bình thản nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu ta cũng luyện chế được vài loại đan dược rồi, tiếc là chưa thông qua khảo hạch”.

Người quản gia có vẻ không yên tâm: “Lão gia, nhỡ cậu ta qua rồi thì sao?”

Thạch Trung Kiếm cười mỉa: “Qua? Bao thiên tài còn tạch thì sao cậu ta thành công cho nổi? Hơn nữa, tôi có thể đoán cậu ta có lấy đồ ở trogn động hay không. Đồ ở trong đó đều nhiễm khí tức của chủ động, dù cách cả chục dặm thì tôi vẫn có thể ngửi thấy”.

Quản gia: “Trình luyện đan của người đó cũng không tệ”.

Thạch Trung Kiếm: “Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Tạm biệt Phương Thanh Thanh, Ngô Bình cùng Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đã rời khỏi động Kim Đỉnh. Sau khi đi được vài dặm, Ngô Bình chợt tạo pháp quyết, chiếc nhẫn trữ đồ trong động lập tức bay lên rồi nhanh chóng rời khỏi động, sau đó vào lại tay anh, ba hộp vuông chứa dược liệu chưa luyện chế cũng được anh bỏ cả vào trong nhẫn.

Nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên rồi cười nói: “Anh Bình, thật ra anh qua khảo hạch rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Ừ, anh đã nhận được truyền thừa của chủ động, cũng đã nhận được hết tài nguyên của ông ấy”.

Hà Tử Trần mím môi cười: “Nếu thế thì mình cũng không nhất thiết phải giao chỗ đồ này cho nhà họ Thạch”.

Ngô Bình: “Động ấy cũng có phải của nhà họ đâu, sao có tư cách chiếm làm của riêng chứ? Anh làm vậy cũng vì không muốn gây xung đột với họ”.

Hà Tử Trần: “Đúng, trước kia động Kim Đỉnh là một nơi vô chủ, ai vào cũng được. Sau đó đã bị nhà họ Thạch độc chiếm và không cho n gi khác vào nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, thầy luyện đan đó đã để lại những gì?”

Ngô Bình: “Về nhà rồi anh cho bọn em xem”.

Bọn họ quay về địa bàn của Hà Thị, Ngô Bình đã lấy huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh ra. Huy hiệu này vốn thuộc về thầy luyện đan kia, nhưng giờ thì là của Ngô Bình nên anh cũng đã có thân phận này.

Thật ra, trình độ luyện đan của anh còn cao hơn cấp Thất Tử Đỉnh này, nhưng anh chưa tiến hành kiểm tra thôi.

Không gian trong nhẫn rất lớn, bên trong chứa đầy linh dược. Toàn bộ linh dược đều bị phong ấn trong dược tinh và được đánh số theo thứ tự. Các dược tinh này chuyên dùng để phong ấn dược liệu, nhờ đó mới có thể giữ chúng cả chục nghìn năm.

Ngoài dược liệu ra thì còn có nhiều phù chú cùng một lượng lớn đan dược đã được luyện chế từ trước đó, Đương nhiên nhiều nhất trong số đó phải kể đến tiền với giá trị cao - tiền Đại Đạo.

Tiền Đại Đạo là tiền do cường giả Đạo cảnh luyện chế, bên trong phong ấn một sức mạnh đại đạo nào đó. Trên thị trường có rất nhiều loại tiền Đạo thông dụng, nhưng sức mua thì giống nhau.

Tuy nhiên, một đồng tiền Đại Đạo có thể đổi được 20 nghìn đồng tiền Tiên, trong chiếc nhẫn này có 10 nghìn tỷ tiền Đại Đạo, đổi sang tiền Tiên thì đúng là nhiều không đếm hết.

Nhưng thứ thu hút Ngô Bình nhất lại là một chiếc quan tài thuỷ tinh, có một cô gái đang nằm bên trong, toàn thân đều trong suốt. Rõ ràng cô ấy chính là con gái của thầy luyện đan Kim Đỉnh kia, cũng là người mà Ngô Bình cần cứu chữa.

Lúc này, Hà Tử Trần đã sai người tung tin thứ ba ra, hiện giờ Ngô Bình đã là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.

Tin vừa tung ra, cuối cùng nhà họ Hà đã không thể ngồi yên được nữa, đầu tiên là chủ của các chi đến tìm Hà Tử Trần. Không lâu sau, nhà của Hà Tử Trần đã đông kín người.

Ngô Bình đã đưa trước một ít Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan cho Hà Tử Trần, còn anh thì tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan trong phòng.

Một ông lão cất tiếng hỏi: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”

Hà Tử Trần: “Anh ấy đang luyện đan cho tôi, chỗ đan dược này đều do anh ấy luyện chế. Mọi người nhìn đi, đây là đan dược mà chúng ta hay đặt mua của Tử Đỉnh Môn. Xưa nay, họ chỉ bán cho chúng ta đan dược tam phẩm thôi, đã thế còn hạn chế số lượng. Lúc mình cần nhiều thì chỉ có thể mua đan dược tứ phẩm của họ”.

Mọi người đều gật gù: “Đúng thế, nghe nói tam phẩm cũng bán đắt hàng lắm, nhiều thế lực còn trả nhiều tiền để mua đấy. Họ có thể bán cho mình nhiều như vậy cũng là tốt lắm rồi”.

Hà Tử Trần: “Nhưng đan dược mà Ngô công tử bán cho chúng ta là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.

“Cái gì? Nhất phẩm?”, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đừng nói là nhất phẩm, đến nhị phẩm họ còn chưa thấy bao giờ kìa. Vì đan dược mà có cấp cao như thế thì chắc chắn Tử Đỉnh Môn sẽ giữ lại cho đệ tử nhà mình dùng hoặc bán đấu giá.

Hà Tử Trần: “Mỗi năm, anh ấy sẽ luyện chế cho chúng ta 500 viên Thiên Tư Đan”.

Mọi người lại được phen chấn động, 500 viên! Vậy thì chưa tới mười năm nữa, Hà Thị chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều thiên tài.

Hà Tử Trần: “Ngoài Thiên Tư Đan ra, Ngô công tử còn luyện chế cho mình Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan, tất cả đều là cấp nhất phẩm”.

Có người hỏi: “Tử Trần, thế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan thì sao?”

Thượng Bí Đan là đan dược tạo dựng nền móng, Bí Thần Đan thì còn hiếm có hơn. Với rất nhiều đệ tử trẻ mà nói thì hai loại đan dược này có hỗ trợ và tăng sức rất lớn cho họ.

Hà Tử Trần cười nói: “Thượng Bí Đan có đấy, còn là cấp cực phẩm cơ. Thượng Bí Đan cũng có luôn, hơn nữa đều là cấp nhất phẩm”.

Mọi người nghe xong thì lập tức hoan hô, ai cũng khen Hà Tử Trần tốt số và Hà Thị được thơm lây.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó có một người đàn ông trung niên đi vào. Người này là gia chủ của chi thứ hai thuộc Hà Thị, ông ta tên là Hà Chính Khôn.

Hà Chính Khôn thờ ơ nói: “Mọi người nghe vậy thôi chứ đừng tin lời cô ta, đến thầy luyện đan giỏi nhất của Tử Đỉnh Môn thuộc Tiên Giới Nguyên Sử cũng mới có trình độ Thất Thanh Đỉnh, vậy mà tên kia dám nhận mình là Thất Tử Đỉnh, thế mà các người cũng tin à?”

Hà Tử Trần bình tĩnh nói: “Chú ngũ, tin hay không thì cứ gặp sẽ biết. Cháu đang có đan dược do Ngô công tử luyện chế đây, lẽ nào chú không nhìn thấy à?”

Hà Chính Khôn cười khẩy: “Chỉ có vài viên đan dược vớ vẩn thôi, khéo nó mua ở ngoài cũng nên”.

Hà Tử Trần cau mày: “Chú ngũ đi mua thử cháu xem, để xem có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm không”.

Hà Chính Khôn: “Tôi thích thì mua lúc nào chẳng được”.

Hà Tử Trần đang định nói tiếp thì Ngô Bình mở cửa đi ra rồi nói: “Ông có biết cái này không?”

Anh lấy huy hiệu ra, bên trên khắc bảy cái đỉnh màu tím, đó chính là chứng nhận của thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.

Huy hiệu này đều là độc nhất vô nhị nên không thể làm giả được.

Hà Chính Khôn híp m ắt lại, ông ta biết đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh. Nhưng không thể nào, cả Tử Đỉnh Môn mới có một, hai người đạt đến trình độ này thôi! Hơn nữa, Ngô Bình còn trẻ thế này đã ở cấp cao vậy rồi, thêm vài năm nữa thì anh định lên thành thầy luyện đan cấp, Bát Đỉnh, Cửu Đỉnh hay Thập đỉnh à?
Chương 2384: Lão tổ xuất núi

Hà Chính Khôn giấu vẻ mặt phức tạp đi rồi ho khan một tiếng, nói: “Thầy Ngô, xin hỏi sư phụ của cậu là ai?”

Ngô Bình: “Truyền thừa của tôi có kể thì ông cũng không biết”.

Hà Chính Khôn nói: “Thầy Ngô có thể đến Hà Thị đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”

Ông ta đang định lôi kéo Ngô Bình thì chợt có người vào báo: “Cuộc họp của Hà Thị sẽ bắt đầu ngay, mời các vị mau đến đó!”

Thì ra đại hội gia tộc chuẩn bị bắt đầu.

Hà Chính Khôn: “Mọi người mau đi tham gia cuộc họp thôi”.

Tất cả mọi người đều đi tới nơi diễn ra cuộc họp, Ngô Bình cũng đi theo. Anh là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên một khí muốn đi thì không ai dám ý kiến gì, ngược lại còn thấy đây là vinh dự của gia tộc mình.

Loáng cái, gia chủ của các chi đã có mặt đầy đủ, trong đó còn có các tộc lão.

Gia chủ của chi thứ nhất đứng dậy, đầu tiên là bài phát biểu mở màn nhàm chán, cuối cùng mới sầm mặt nói: “Gia chủ của chi thứ ba đã độc chiếm hai viên đan dược quý hiếm của Hà Thị, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu giao ra. Vì thế, tôi và các gia chủ khác cùng các tộc lão đã bàn bạc và nhất trí lấy lại vị trí gia chủ của Hà Chính Hạo, đồng thời phế tu vi của ông ta rồi đuổi ra khỏi gia tộc! Tộc lão Hà Thượng Viễn cũng tước thân phận và bị đuổi khỏi Hà Thị! Còn địa bàn của chi thứ ba sẽ chia cho bốn chi còn lại”.

Sau đó, bố của Hà Tử Trần là Hà Chính Hạo và ông nội cô ấy là Hà Thượng Viễn đã được giải tới.

Hà Chính Hạo có dáng người cao gầy, ngũ quan đứng đắn, ông ấy nhìn Hà Tử Trần rồi cao giọng nói: “Tử Trần, bố bị oan, con nhất định phải minh oan cho bố!”

“Hà Chính Hạo! Ông còn già mồm à?”, gia chủ của chi thứ nhất lớn tiếng quát.

Hà Tử Trần bước ra rồi nói lớn: “Tôi có bằng chứng chứng minh đan dược không hề bị chi chúng tôi chiếm làm của riêng”.

Cô ấy vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.

“Hà Tử Trần, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô dám nói bừa thì sẽ bị nghiêm trị”, gia chủ của chi thứ nhất là Hà Chính Diệu nghiêm giọng nói.

Hà Tử Trần: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì sẽ chết ngay trước mắt mọi người”.

Hà Chính Diệu nhìn cô ấy rồi nói: “Được, lấy bằng chứng của cô ra đi”.

Ngô Bình: “Tôi đang giữ bằng chứng”.

Anh bước vào giữa đại điện rồi lấy hai cái bình ra: “Để tôi giới thiệu, tôi là Ngô Bình, thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, Hà Tử Trần là vợ sắp cưới của tôi”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều không còn ngạc nhiên nữa, vì họ đã biết hết rồi.

Ngô Bình nói tiếp: “Khi ấy, Hà Thượng Viễn đã cất hai viên đan dược vào trong thời không thần bí trong người mình vì chúng quá quý giá. Giờ đan dược không còn nữa, nhưng vẫn còn hai luồng đan khí”.

Dứt lời, anh mở một cái bình ra, mọt luồn đan khí cực mờ nhạt bay lên, sau đó anh vỗ tay một cái, nó lập tức biến thành hình dáng của một viên đan dược, tiếp theo lại biến thành hình người là một bé trai khoảng ba tuổi với vẻ ngu ngơ.

Mọi người nhìn đấy ngây người mà không hiểu ra làm sao.

Ngô Bình giải thích: “Thật ra đan dược không hề biến mất, chỉ là nó đã có linh tính và tu hành được đạo nên đã thành tinh linh, hay còn được gọi là đan tinh! Sau khi đan dược thành tinh thì dược lực sẽ tăng lên gấp bội, vì thế thật ra đan dược không hề bị mất, mà nó luôn ở đó”.

Bấy giờ mọi người mới hiểu, một tộc lão hỏi: “Thầy Ngô, đan tinh này có uống được không?”

Ngô Bình: “Được, nhưng phải bằng một cách đặc biệt”.

Nói rồi, anh vung tay lên, cậu bé kia lại biến thành đan dược rồi được anh cất vào trong bình.

Sau đó, anh lại mở một bình đan dược khác cho mọi người xem, nó cũng có tình trạng tương tự.

Hiện giờ, gia chủ của bốn chi khác đều nhăn nhó mặt mày. Nếu đan dược không biến mất thì họ không thể trị tội Hà Chính Hạo được nữa, nếu vậy thì công sức bao ngày qua của họ đổ sông đổ bể rồi.

Hà Chính Diệu hừ lạnh nói: “Sao cậu chứng minh được hai luồng đan khí này là đan dược biến thành?”

Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Muốn chứng minh thì được thôi, hai viên đan dược này thì một viên là Đại Thánh Đan, có thể giúp người uống đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh. Viên còn lại là Thiên Tử Đan, uống xong thì tu sĩ có cơ hội trở thành thiên kiêu thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử. Chỉ cần mọi người đồng ý thì tôi có thể uống Thiên Tử Đan để lên làm thiên tử cho mọi người xem”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều tò mò, nhưng không muốn Ngô Bình chứng minh, vì như thế thì mất luôn viên đan dược ấy rồi, bên lỗ là Hà Thị.

Hà Tử Trần: “Bác tư, người lên tiếng là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, có gì đáng tin hơn lời của anh ấy chứ?”

Hà Chính Diệu vẫn chưa chịu thôi, ông ta đảo mắt nói: “Nếu đan dược chưa biến mất, tại sao Hà Chính Hạo không nói sớm?”

Ngô Bình: “Vì họ cũng không biết điều này, còn tưởng đan dược bị mất trộm thật. Nhưng thực ra chúng chỉ biến thành đan khí rồi trốn đi. Sau khi có linh tính, đan dược không muốn bị người khác phát hiện thì có thể tự giấu mình đi”.

Hà Chính Diệu còn định nói tiếp, nhưng đã có một giọng nói vang bên tai tất cả mọi người: “Đại Thánh Đan thành tinh rồi ư? Vậy có thể uống được rồi”.

Dứt lời, một ông lão toàn thân bốc mùi hôi thối, da dẻ lở loét, chột một bên mắt trái, đôi tai cũng nát bét, chân thì lộ ra cả xương bước từ bên ngoài vào.

Ông lão mặc áo bào m àu đen, nhưng mặt mày bẩn thỉu và có mùi thối.

Nhìn thấy ông lão, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó quỳ xuống dập đầu và gọi: “Lão tổ”.

Nhìn thấy ông lão đó, Hà Tử Trần cũng thấy bất ngờ. Lão tổ này đã hơn một trăm năm không xuất hiện, làm cả Hà Thị còn tưởng lão chết rồi. Không ngờ lão vẫn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lão tổ không để ý đến đám con cháu mà hỏi Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi vừa hay ở tầng thứ bảy Đạo cảnh, giờ tôi uống đan dược có đột phá được không?”

Ngô Bình nhìn lão rồi gật đầu: “Chưa chắc đã thành công, nhưng có thể tăng xác suất này. Hình như ông đang trải qua đạo kiếp nên mới bị thương nặng và nguy hiểm đến tính mạng”.

Lão tổ: “Đúng thế, tôi đã bị thương nặng, nhưng nếu có thể đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh thì tôi sẽ hồi phục lại ngay”.

Ngô Bình: “Dẫu sao cũng sắp chết, thôi thì ông cứ thử đi, dù không thành công thì cũng chẳng mất gì”.

Nói lời, anh lại lấy Đại Thánh Đan ra rồi khua múa một lát thì có một viên đan dược xuất hiện.

“Há miệng!”

Ông lão há miệng, Ngô Bình đã nhét viên đan dược vào.

Không lâu sau, toàn thân ông lão đã toả ra khí tức mạnh mẽ, nhưng chúng chưa phát ra được hết vì hình như còn thiếu gì đó.

Ngô Bình nói: “Tôi đang có một viên đan dược có thể giúp tiền bối tăng pháp lực lên nhanh chóng, tôi khuyên ông nên thử rồi dồn toàn lực đột phá”.

Nói rồi, Ngô Bình đưa một viên đan dược mà chủ động Kim Đỉnh để lại cho ông lão.

Lão uống ngay, quả nhiên khí tức đã tăng vọt. Lão hét lên một tiếng, khí tức tuôn ra bức người, một ánh lửa bay lên cao, xuyên qua đại điện rồi bắn thẳng lên trời.

Ánh lửa ngày càng sáng, cuối cùng đã bao trọn người ông lão.

“Thiên diệm! Thành công rồi, lão tổ thành công rồi!”, những người hiểu biết một chút đều kích động hô lên. Nước mắt tràn mi.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên trên cao, một bóng người vĩ đại xuất hiện.

Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Hà Tử Trần: “Sao cảnh giới của lão tổ nhà em không cao bằng Thạch Trung Kiếm?”

Thạch Trung Kiếm đã ở tầng thứ tám Đạo cảnh, ngoài ra còn là cao thủ số một của Thiên Nguyên, một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử. So ra thì Hà Thị kém hơn hẳn.

Hà Tử Trần cười nói: “Anh Bình, tuy lão tổ nhà em chỉ ở tầng thứ bảy Đạo cảnh, nhưng cũng thuộc một trong mười đại cao thủ đấy, người còn đứng ở trên Thạch Trung Kiếm cơ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Mới tầng thứ bảy Đạo cảnh mà đã góp mặt trong tốp ấy rồi, vậy lão tổ nhà em tu luyện công pháp gì thế?”

Hà Tử Trần: “Công pháp trong Thiên Khuyết!”
Chương 2385: Thiên Khuyết

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia sáng rơi từ trên cao xuống, lão tổ đã xuất hiện trở lại. Hiện giờ, làn da thối rữa trên người lão đã phát sáng như ngọc, tướng mạo cũng khôi phục lại dáng vẻ trung niên, tiên phong cốt đạo, khí tức nối liền với đất trời.

Lão tổ chắp tay nói với Ngô Bình: “Chàng trai, cảm ơn cậu!”

Ngô Bình: “Lão tổ đừng khách sáo!”

Lão tổ cảm thán: “Tôi là người sống lại từ cõi chết, nếu không ngờ Đại Thánh Đan thành tinh mà cậu phát hiện ra thì tôi không thể đột phá nổi. Mà nếu vậy thì chẳng mấy nữa là tôi chết”.

Sau đó, lão nhìn sang Hà Chính Hạo và nói: “Sau này, con sẽ là gia chủ chung của cả năm chi Hà Thị”.

Lão tổ đã quyết thì có ai dám phản đối, tất cả đều đồng tình ngay.

Hai bố con Hà Chính Hạo đã được thả ngay lập tức, Hà Thị đã mượn luôn cuộc họp này để thiết lập vị trí gia chủ chính cho Hà Chính Hạo.

Lão tổ không có hứng tham gia, lão đã dẫn nhóm Ngô Bình đi ra chỗ khác nói chuyện.

Sau khi biết Ngô Bình còn là một thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, lão vô cùng kính trọng nói: “Tài năng của cậu đúng là vạn năm có một. Tử Trần lấy cậu đúng là phúc phần của con bé, cũng là phúc của Hà Thị chúng tôi”.

Lúc này, Hà Tử Trần mới nói: “Lão tổ, người có thể cho anh Bình vào Thiên Khuyết được không ạ?”

Lão tổ cười hỏi: “Thiên Khuyết ư? Đó là nơi thần bí nhất của Thiên Nguyên, cũng là khởi nguồn của các thế lực lớn tại đây. Nếu cậu bạn có thể vào đó thử một lần, khéo còn có được thu hoạch vượt xa tôi ấy chứ”.

Lão hỏi Hà Tử Trần: “Tử Trần, năm nay nhà mình có mấy suất vào Thiên Khuyết?”

Hà Tử Trần: “Còn hai suất nữa thôi ạ”.

Lão tổ gật đầu: “Thế thì cho cậu Ngô đây một suất”.

Lần này Ngô Bình đến đây cũng là vì muốn vào Thiên Khuyết nên hỏi: “Lão tổ, trong Thiên Khuyết thế nào ạ? Người đã học được gì ở trong đó?”

Lão tổ cười đáp: “Thiên Khuyết không thuộc Thiên Nguyên, cũng chẳng phải của Tiên Giới Nguyên Sử. Nó chỉ là một cánh cửa mở ở Thiên Nguyên thôi. Mỗi năm nó đều cho phép một số người đi vào, Thiên Khuyết không phải vùng đất truyền thừa gì cả, mà là một nơi che phủ cả giới tu hành. Ở đây, cậu có thể khiêu chiến tất cả cao thủ trên bảng Tiên, đồng thời, mỗi khi khiêu chiến thành công thì sẽ nhận được một phần thưởng. Người khiêu chiến có thứ hạng càng cao thì phần thưởng càng hậu hĩnh”.

Ngô Bình: “Năm xưa, lão tổ đã khiêu chiến cao thủ đứng thứ mấy ạ?”

Lão tổ: “Bảng Tiên chia làm hai cấp, cấp cao là bảng Đại Tiên, thấp hơn là bảng Tiểu Tiên. Ví dụ Tiên Giới Nguyên Sử nằm ở bảng Tiểu Tiên của khu Thanh Long nên có tên là bảng Thanh Long. Năm xưa, tôi đã khiêu chiến cao thủ đứng thứ 200 trên bảng này và đã đánh bại người đó, sau đã nhận được một phần thưởng. Phần thưởng đó giúp tôi có được một bộ công pháp và một món pháp khí, chính nhờ chúng mà Hà Thị mới trỗi dậy được. Cũng nhờ công pháp ấy mà tôi đã trở thành một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Hà Tử Trần ngạc nhiên nói: “Mới đánh bại cao thủ đứng thứ 200 mà đã có thu hoạch vậy rồi, thế chắc phần thưởng trên bảng Đại Tiên phải khủng lắm ạ?”

Lão tổ: “Đương nhiên, nghe nói Tiên Giới Thái Ất có người tiến vào tốp 200 của bảng Đại Tiên xong thì chỉ vài chục năm sau, gia tộc của người này đã là một trong những thế lực đứng đầu của Tiên Giới này rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Lão tổ, sau khi vào đó là có thể khiêu chiến luôn ạ?”

Lão tổ: “Không, đầu tiên phải tham gia tuyển chọn đã, chúng ta phải so chiêu với các cao thủ thanh niên từ nhiều nơi. Vòng tuyển chọn này là ngẫu nhiên, 300 người một nhóm. Nếu cậu có thể tiến vào tốp mười thì có thể nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên. Khiêu chiến thành công thì lại nhận được một cơ hội khiêu chiến nữa cho đến khi thất bại thì thôi. Đương nhiên, sau khi thua thì không hẳn phải dừng lại, nhưng phải trờ thêm ba năm nữa mới được khiêu chiến tiếp”.

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được khiêu chiến bảng Đại Tiên ạ?”

Lão tổ: “Chỉ khi hạ được tốp năm mươi của bảng Tiểu Tiên thì mới được khiêu khiến tốp 100 đến 300 của bảng Đại Tiên. Lần này, nếu khiêu chiến thành công thì sẽ được khiêu chiến tất cả cao thủ trên bảng”.

Ngô Bình: “Chỉ tu sĩ Thiên Nguyên mới được vào Thiên Khuyết ạ?”

“Cũng không hẳn”, lão tổ nói: “Cứ mười năm Thiên Khuyết lại mở hết một lần, khi ấy người của Tiên Giới Nguyên Sử cũng được tham gia. Đương nhiên, họ vẫn sẽ phải thông qua vòng sơ tuyển cơ bản nhất nên không phải ai cũng có cơ hội”.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình muốn đi ngay lập tức, nhưng anh còn chút chuyện phải làm nên chưa thể gấp gáp.

Trong cuộc họp gia tộc hôm đó, Hà Chính Hạo đã chính thức trở thành gia chủ chính của Hà Thị.

Tối đó, Hà Chính Hạo mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh. Vì là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên Ngô Bình rất được chào đón, có rất nhiều người đến mời rượu anh trong bữa tiệc, trong đó không thiếu các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Rõ ràng họ cũng muốn thu hút Ngô Bình để được như Hà Tử Trần.

Mọi người đang dự tiệc thì có người vào báo tin và đưa gì đó cho Hà Chính Hạo. Hà Thị có hệ thống tình báo rất mạnh, Hà Chính Hạo giờ đã là gia chủ chính nên sẽ nhận được đủ tài nguyên tình báo.

Sau khi nhận được thông báo nàu, ông ấy cau mày nói: “Thương Tiên chết rồi”.

“Thương Tiên!”, Ngô Bình sững người, lẽ nào Thạch Trung Kiếm không đi cứu ông ấy sao?

Hà Tử Trần liếc nhìn tin tình báo xong thì thở dài một hơi, nói: “Thương Tiên bị người ta giết ở chỗ bế quan, hung thủ chưa chắc đã do Ma Kiếm Long Địch làm, vì ông ấy chết bởi một loại kiếm pháp nào đó”.

Ngô Bình: “Lẽ nào là Thạch Trung Kiếm ra tay?”

Ngô Bình không thể không nghi ngờ, vì chắc chắn Thương Tiên sẽ bế quan trị thương ở một nơi vô cùng bí mật, Long Địch chưa chắc đã tìm được. Mà người biết nơi này chỉ có Phương Thanh Thanh và Thạch Trung Kiếm mà thôi.

Hà Tử Trần cười mỉa: “Tình báo còn nói Thạch Trung Kiếm đã đi tìm Long Địch để báo thù rồi, đúng là kế hay! Long Địch mà chết thì ông ta chính là ân nhân của hồ Vô Song, địa bàn của hồ này cũng thuộc về Thạch Thị luôn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì tất cả đều là kế hoạch của Thạch Trung Kiếm!”

Hà Chính Hạo cười lạnh nói: “Thạch Trung Kiếm là một tên rất gian xảo, ông ta làm vậy cũng hết sức bình thường. Bố chỉ không rõ tại sao Thương Tiên lại ngu ngơ mà đi nhờ Thạch Trung Kiếm giúp đỡ”.

Hà Tử Trần: “Phương Thanh Thanh chắc vẫn chưa biết gì”.

Ngô Bình: “Cô ấy có gặp nguy hiểm không nhỉ?”

Hà Tử Trần lắc đầu: “Phương Thanh Thanh không có giá trị với Thạch Trung Kiếm, dẫu sao ông ta cũng muốn chiếm được địa bàn của hồ Vô Song thì cần phải có cô ấy, như thế mới danh chính ngôn thuận”.

Ngô Bình thở dài nói: “Thương Tiên còn đưa kiếm phổ cho ông ta nữa chứ, đúng là sai lầm trầm trọng”.

Bữa tiệc kết thúc, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh về phòng nghỉ ngơi. Họ vừa về thì thấy có một cô gái người toàn máu đứng trong nhà, đó chính là Phương Thanh Thanh.

Cơn gió thổi qua, pp ngã xuống đất, hình như cô ấy đã chết lâu rồi.

Ngô Bình tìm thấy một bức thư trong tay cô ấy, anh mở ra thì có vài dòng chữ.

“Ngô công tử, chị Nguyệt. Thạch lão tặc đã giết bố em, giờ ông ta muốn mượn thân phận của em để chiếm địa bàn của nhà họ Phương ở hồ Vô Song. Em liều mạng chạy trốn nhưng đến đây rồi thì không gắng gượng được nữa. Dù có chết thì em cũng không để lão tặc đó được như ý”.

Đọc xong, Ngô Bình thở dài một hơi rồi lại đọc tiếp.

“Ngô công tử, tôi kiếm phổ mà tôi đưa cho Thạch lão tặc thật ra là giả. Bố tôi bảo chỉ khi Thạch Trung Kiếm thật lòng giúp chúng tôi thì mới đưa kiếm phổ thật cho ông ta. Giờ tôi để kiếm phổ cùng tín vật trong nhẫn trữ đồ. Ngô công tử, anh nhận được nhẫn xong thì hãy đến hồ Vô Song ngay và nói cho nhà họ Thanh biết sự thật”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK