Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2171: Bổ Khí Hoàn cháy hàng

Bổ Khí Hoàn đi vào bụng một lát thì biến thành hai luồng chân khí dày đặc, lưu thông trong cơ thể người đàn ông. Anh ta ngay lập tức hợp nhất chân khí của mình với nó, bắt đầu thử đột phá luyện Khí tầng thứ tư!

Luồng sức mạnh này rất cuồng bạo, không đến năm phút, anh ta liền nghe thấy trong cơ thể mình một tiếng nổ vang thật lớn, một khiếu bị đóng trước đó đã được mở ra. Vì vậy anh ta thuận lợi bước vào cảnh giới luyện Khí tầng thứ tư!

Thanh niên mặt trắng vui mừng khôn xiết, đột nhiên đứng dậy hành lễ với Ngô Bình: "Xin đa tạ!"

Tất cả mọi người sửng sốt, thật sự có tác dụng sao?

Ngô Bình hờ hững nói: "Không có gì, một nghìn lượng một bình".

Chàng trai trẻ nhanh chóng lấy ra một tờ kim phiếu, có thể đổi trực tiếp lấy vàng. Loại kim phiếu này mang theo thuận tiện hơn vàng và nó rất phổ biến trong hoàng triều Đại Tề.

Ngô Bình cầm lấy tờ kim phiếu và cất nó đi sau khi xác nhận tờ kim phiếu này là thật.

Lần này, tất cả mọi người đều muốn thử, Ngô Bình nói: "Chỉ có ba người được thử, mọi người chỉ định đi".

Anh cố tình không tham gia vào việc chọn người để không bị những người này nghi ngờ.

Mọi người đều vui mừng khôn xiết, chẳng mấy chốc đã có ba người được chọn. Ba người này đều là tu sĩ luyện Khí cấp ba, tu vi kẹt lại đã lâu, căn bản không có cơ hội đột phá.

Ngô Bình hỏi: "Ba người đều có kim phiếu hơn một nghìn lượng trên người rồi chứ?"

Cả ba mỉm cười và đưa ra những tờ kim phiếu trên người, Ngô Bình xác nhận những tờ kim phiếu này là thật trước khi đưa cho họ ba chiếc bình sứ.

Ba người này cũng uống thuốc và tu luyện ngay tại chỗ. Một trong số họ là người nhanh nhất, đột phá đến cấp độ luyện Khí thứ tư trong mười phút. Người thứ hai mất nửa tiếng, nhưng cũng khá nhanh.

Người cuối cùng uống ba viên, mặc dù cũng cảm nhận được sự biến đổi của chân khí, nhưng chỉ là không thể đột phá cảnh giới mà thôi.

Ngô Bình nói: "Lại uống thêm hai viên nữa đi, như vậy hẳn là có thể thành công".

Người kia theo lời anh uống thêm hai viên đan dược, quả nhiên chân khí càng lúc càng mạnh mẽ, mấy phút sau liền đột phá.

Bốn người dùng thử thuốc đều đã đột phá từ cảnh giới luyện Khí cấp ba lên đến luyện Khí cấp bốn, cho nên những người ban nãy còn nghi hoặc giờ đã vội lao tới mua. Có người không đủ tiền còn bán luôn nhà đất, thậm chí vay tiền để mua!

Luyện Khí cấp ba và luyện Khí cấp bốn khác nhau một trời một vực. Cảnh giới thứ ba của luyện Khí thì chỉ được coi là một tu sĩ bình thường, nhưng lên tới tầng thứ tư là có thể đủ tiêu chuẩn cho nhiều công việc với mức lương cao hơn. Hơn nữa, đột phá cảnh giới luyện Khí từ tầng bốn đến tầng sáu cũng không khó lắm. Nếu đủ may mắn trở thành một tu sĩ luyện Khí tầng thứ sáu thì có thể làm việc trong tiêu cục hoặc nha môn, như vậy là đã trở thành người có địa vị trong xã hội!

Một nghìn năm trăm lọ Bổ Khí Hoàn đã được bán hết trong một buổi chiều và Ngô Bình kiếm được một triệu năm trăm nghìn lượng vàng!

Sau khi bán thuốc xong, Ngô Bình ngay lập tức đưa Mẫn Nhi rời khỏi đám đông và trở về nhà.

Tại chỗ mua bán, những người kia đều đang mải uống đan dược. Hơn nữa bên đường người qua lại hỗn loạn nên không ai chú ý tới hai người đang rời đi.

Trên đường đi, Mẫn Nhi vẫn còn sững sờ, lẩm bẩm nói: "Hơn một triệu lượng vàng có thể kiếm được dễ dàng như vậy sao?"

Ngô Bình: "Bổ Khí Hoàn này là loại đan dược độc nhất vô nhị, hơn nữa giá cũng rẻ, bọn họ đương nhiên phải tranh nhau mua rồi".

Mẫn Nhi: “Ngô đại ca, bán một nghìn lượng không phải là quá rẻ sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu không cần bán gấp thì bán ba nghìn lượng hay năm nghìn lượng cũng được".

Mẫn Nhi: "Ngô đại ca, vậy tại sao chúng ta không từ từ bán mà lại bán gấp như vậy?"

Ngô Bình cười nói: "Bây giờ anh phải tích lũy một số tài sản càng sớm càng tốt để có thể tạo ra những viên đan dược còn có giá hơn".

Mẫn Nhi tò mò hỏi: "Có giá như thế nào?"

Ngô Bình: "Những loại đan dược quý gấp trăm gấp nghìn lần Bổ Khí Đan".

Mẫn Nhi trợn tròn hai mắt: "Đan dược quý hơn gấp nghìn lần? Trời ạ, Ngô đại ca sắp phát tài rồi!"

Ngô Bình cười "ha ha" và nói: "Khi tu luyện, anh sẽ cần sử dụng rất nhiều thứ quý giá, những thứ này rất đắt và sẽ tốn rất nhiều tiền".

Mẫn Nhi "ừm" một cái rồi nói: "Ngô đại ca, anh sẽ sống ở đây cả đời chứ?"

Ngô Bình cười nói: "Không có buổi tiệc nào là không tàn, ngay cả người thân cũng có ngày từ biệt".

Mẫn Nhi khẽ gật đầu tựa hồ như đã hiểu, nhưng cũng tựa hồ như không hiểu.

Trở về nhà, Diệp Thiên Thanh đếm những tờ kim phiếu và bắt đầu tu luyện bí chú, còn Mẫn Nhi bắt đầu dọn dẹp sân.

Sáng sớm hôm sau, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, Ngô Bình thong thả đi ra mở cửa thì thấy mấy tên nha dịch đứng bên ngoài, phía sau là Lưu giáp trưởng.

Một tay nha dịch nhìn Ngô Bình hỏi: "Có phải anh là người bán đan dược Bổ Khí Hoàn trên phố không?"

Ngô Bình thờ ơ đáp: "Là tôi, có chuyện gì?"

Nha dịch cười nói: "Không có chuyện gì, nhưng Chu phủ làm mất một lô đan dược, chúng tôi nghi ngờ anh ăn trộm lô đan dược kia, mời đi theo chúng tôi!"

Mẫn Nhi lúc này từ trong nhà đi ra, nghe bọn họ nói như vậy, vội vàng nói: "Các người ngậm máu phun người, thuốc là do Ngô đại ca tự mình điều chế, tôi còn giúp anh ấy nữa!"

Nha dịch quay đầu nhìn Mẫn Nhi một cái: "Tiểu nha đầu, gây sự với người của nha môn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô không biết sao?"

Mẫn Nhi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng giọng: "Những điều tôi nói là sự thật!"

Một nha dịch ở phía sau tức giận nói: “Tiểu nha đầu này muốn chết rồi!”, vừa nói hắn ta vừa giơ chân định đá Mẫn Nhi một cái. Nếu cú đá này trúng, Mẫn Nhi ít nhất sẽ bị gãy xương.

"Bùm!"

Ngay khi người đàn ông nhấc chân lên, hắn ta và mấy kẻ đi cùng đã bị một lực rất mạnh đẩy ra xa. Bọn họ không giữ được thăng bằng và lần lượt ngã xuống đất. Tên vừa định đá Mẫn Nhi còn bị Ngô Bình đá văng ra xa hơn, hắn bay xa một đoạn đến khi va vào bức tường của căn nhà đối diện, máu từ miệng và mũi không ngừng tuôn ra, xem ra đã bị trọng thương.

Đám nha dịch kia cả giận, hung hăng nói: "Anh dám đánh người của nha môn!"

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ!"

Dứt lời, xung quanh anh xuất hiện một luồng sáng vàng dày đặc, đó là hiện tượng xảy ra khi thi triển bí chú.

"Cái gì! Cao thủ Bí cảnh!", đám nha dịch sửng sốt. Cao thủ Bí cảnh đều có địa vị xã hội cao, tuyệt đối không phải là người bọn chúng có thể chọc giận.

Ban đầu, sau khi biết tin ai đó đang bán Bổ Khí Hoàn trên phố, bọn chúng muốn bịa đặt cáo buộc để bắt giữ Ngô Bình và nuốt số tiền anh kiếm được. Đám nha dịch này làm sao có thể tưởng tượng anh lại là một cao thủ Bí cảnh!

Phải biết rằng toàn bộ thành Hắc Long chỉ có năm mươi cao thủ Bí cảnh và không ai trong số họ dễ đối phó.

Ngô Bình: "Các người dám vu khống hãm hại tu sĩ Bí cảnh, giờ muốn chết như thế nào đây?"

Sắc mặt của đám nha dịch thay đổi chóng mặt, cho dù Ngô Bình giết sạch bọn chúng ngay tại chỗ thì quan trên cũng sẽ không nói gì. Dù sao mất mấy tên nha dịch còn hơn đắc tội với một tu sĩ Bí cảnh.

Những kẻ này vội vàng lùi lại: "Chúng tôi nhận phải thông tin sai, đều là do tên họ Lưu này", họ vừa nói vừa chộp lấy Lưu giáp trưởng.

Ngô Bình hỏi: "Vu khống người vô tội thì nên trừng phạt thế nào?"

Đám nha dịch sững lại một chút rồi nói: "Là trọng tội chém đầu! Chúng tôi sẽ lập tức thẩm vấn hắn sau khi hắn bị bắt trở lại nhà giam!"

Ngô Bình "ừm" một tiếng nói: "Được".

Lưu giáp trưởng kêu gào: "Xin lỗi, tôi sai rồi..."

Chờ đoàn người đi xa, Mẫn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: "Ngô đại ca, hóa ra anh lại là tu sĩ Bí cảnh!"

Ngô Bình cười đáp: "Anh đã muốn khiêm tốn một chút, nhưng có vẻ như không được rồi".

Anh quay đi quay lại vài vòng rồi hỏi: "Mẫn nhi, tại thành Hắc Long này có việc gì thích hợp cho anh làm không?"

Mẫn Nhi suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Một cao thủ Bí cảnh có thể làm được rất nhiều việc. Anh có thể đến tiêu cục, cũng có thể đến Sùng Tiên quán của hoàng triều Đại Tề để đăng ký thân phận tu sĩ, sau đó làm các nhiệm vụ do hoàng triều Đại Tề đưa ra".

Ngô Bình: “Hoàng triều Đại Tề còn phân công nhiệm vụ cho tu sĩ sao?”

Mẫn Nhi gật đầu: "Đúng vậy. Hoàng triều Đại Tề và các tông phái không có gì khác biệt. Sau khi trở thành tu sĩ Bí cảnh, Ngô đại ca sẽ nhận được đãi ngộ giống với đệ tử chân truyền của các đại tông phái, địa vị phải nói là rất cao".
Chương 2172: Sùng Tiên quán

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Vậy trước tiên đi Sùng Tiên quán để lấy được chứng minh thân phận của hoàng gia đi".

Anh vốn định mua một ít thuốc, nhưng nghe Mẫn Nhi nói xong liền quyết định đi Sùng Tiên quán trước để xác minh thân phận tu sĩ Bí cảnh của mình. Như vậy, ít nhất người bình thường sẽ không tới làm phiền anh.

Theo chỉ dẫn của Mẫn Nhi, anh nhanh chóng tìm đến Sùng Tiên quán ở thành Hắc Long. Đó là một tòa nhà nằm cách thành phố năm dặm về phía Tây. Lúc này trước cửa tòa nhà có hai hàng dài xếp hàng, những người này đều đến xác minh tu vi, có điều họ đều là tu sĩ cảnh giới luyện Khí.

Ngô Bình đang định vào xếp hàng nhưng trước mặt có người nói: "Còn không phải vì người ta là cao thủ Bí cảnh có địa vị cao nên không cần xếp hàng, cứ thế đi vào hay sao?"

Ngô Bình tiến lên một bước, hỏi: "Vị sư huynh, tôi xin hỏi một chút. Tôi cũng tới đây chứng nhận thân phận, nếu là tu sĩ Bí cảnh thì không cần xếp hàng sao?"

Những người phía trước kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Bình, một người trong đó hỏi: "Các hạ là cao thủ Bí cảnh tầng thứ mấy?"

Ngô Bình: "Bí cảnh tầng thứ nhất".

Người đàn ông lập tức tỏ ra cung kính, nói: "Các hạ qua đó hỏi cậu bé ở cửa, cậu bé sẽ nói cho các hạ biết phải làm gì".

Ngô Bình chắp tay đáp: "Cám ơn sư huynh chỉ bảo".

Anh đi tới chỗ một cánh cửa khác lớn hơn, ở đó có một cậu bé đang ngồi. Trông cậu bé có vẻ nhàn nhã, miệng đang nhai lá trà.

Thấy Ngô Bình đến gần, cậu bé hỏi: "Anh tới làm gì vậy?"

Ngô Bình: "Tôi tới xác minh thân phận".

Cậu bé hỏi: “Có phải cao thủ Bí cảnh không?”

Ngô Bình: "Đúng vậy, Bí cảnh tầng thứ nhất".

Cậu bé kia "ừm" một tiếng rồi nói: "Bí cảnh cấp một, phí chứng nhận là năm mươi nghìn lượng vàng. Nếu chứng thực thất bại sẽ không hoàn lại phí".

Ngô Bình không ngờ mức phí lại cao như vậy, anh hỏi: "Quy trình chứng nhận có phức tạp không?"

Cậu bé bĩu môi: "Cái đó còn phải xem căn cơ của anh. Căn cơ càng vững chắc, thực lực càng mạnh, thời gian khảo hạch càng lâu. Thực ra, cuộc khảo hạch có tổng cộng bốn ải, nhưng 90% tu sĩ chỉ có tư cách khảo hạch ải đầu tiên mà thôi".

Ngô Bình không hiểu rõ về quá trình này lắm nên hỏi: "Bốn cửa ải này là gì?"

Cậu bé: "Các cửa ải sẽ lần lượt khảo nghiệm anh có thực sự là cao thủ Bí cảnh hay không, lực sát thương của bí lực mạnh nhất mà anh có là bao nhiêu, anh có bao nhiêu bí lực và uy lực tổng thể của bí chú".

Ngô Bình: "Tại sao ải thứ hai là lực sát thương mạnh nhất của bí lực lại không kiểm tra?"

Cậu bé liếc anh rồi lắc đầu một cái: "Nếu như anh chỉ có một loại bí lực thì khảo nghiệm ải thứ nhất đã gần như ra hết rồi. Do vậy đương nhiên không cần khảo nghiệm ải thứ hai nữa".

Cậu bé tiếp tục: "Bốn cửa ải nhỏ đều có điểm, điểm cao nhất của một ải là 50 điểm, tổng điểm của bốn bài kiểm tra là 200 điểm. Trong lịch sử, điểm cao nhất của Sùng Tiên quán ở các nơi là 189 điểm !"

Ngô Bình: "Có điểm sao? Điểm để làm gì?"

Cậu bé nói: "Điểm là dùng để phân loại cấp bậc của các tu sĩ trong Bí cảnh. Bất kể là Bí cảnh tầng thứ mấy, cấp bậc càng cao thì địa vị càng cao. Đồng thời cấp bậc cũng chính là chức quan mà hoàng triều phong cho tu sĩ. Trong đó tu sĩ nhất phẩm tương đương với quan nhất phẩm trong triều, nhị phẩm tương đương với quan nhị phẩm trong triều".

Ngô Bình mắt sáng lên: "Thì ra còn có điểm!"

Cậu bé nhìn anh cười nói: "Anh cho rằng trở thành tu sĩ được xếp hạng dễ dàng như vậy sao? Hai mươi năm qua thành Hắc Long chỉ có bảy vị tu sĩ được xếp hạng, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thất phẩm".

Ngô Bình: "Muốn được nhất phẩm thì phải đạt bao nhiêu điểm?"

Cậu bé: "180 điểm trở lên là nhất phẩm, đương nhiên vượt quá 195 điểm là Vương phẩm, đạt đến 200 điểm là Hoàng phẩm, được hoàng thất phong làm hoàng tộc!"

Ngô Bình: "Xem ra trong lịch sử chưa từng có tu sĩ nào được xếp hạng Vương phẩm".

Cậu bé: "Đương nhiên, làm vương gia mà dễ dàng như vậy sao? Đừng nói Vương phẩm, chỉ cần có thể đạt cửu phẩm thì cũng là được các cụ gánh còng lưng rồi".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, anh vừa đến thế giới này, Vương phẩm và Hoàng phẩm sẽ là minh chứng cho tư chất của anh, nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh ta sẽ bị vô số thế lực để mắt đến. Trong đó chắc chắn sẽ có một số thế lực không hề có ý đồ tốt.

Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi: "Trong quá trình chứng thực, liệu có người cố ý hạ thấp điểm xuống không?"

Cậu bé lắc đầu: "Không thể nào, một khi chứng thực sẽ không ai khống chế được, điểm cuối cùng chắc chắn sẽ là điểm cao nhất".

Ngô Bình khẽ thở dài và nói: "Tôi thực sự muốn trở thành một cao thủ Vương phẩm, vì vậy tôi sẽ quay về và luyện tập thêm một thời gian".

Cậu nhóc tỏ ra khinh thường: "Anh tưởng chỉ tu luyện là có thể cải thiện điểm số sao, đừng có mơ!"

Ngô Bình cũng không tức giận, anh khẽ mỉm cười rồi quay người rời khỏi Sùng Tiên quán.

"Nếu không thể chứng nhận tu vi, vậy trước tiên tìm một công việc đi. Trước đây mình từng ở tiêu cục, chi bằng đi tới tiêu cục Uy Hổ thử vận may".

Quy mô của tiêu cục Uy Hổ lớn hơn nhiều so với tiêu cục Tứ Phương. Uy cục Tứ Phương chỉ có thể làm ăn trong một quận, nhưng tiêu cục Uy Hổ có thể hoạt động trong phạm vi bốn quận, trong đó bao gồm cả địa bàn của tiêu cục Tứ Phương.

Ngô Bình tới tiêu cục Uy Hổ và tham gia buổi tuyển chọn như những người nộp đơn khác. Những buổi tuyển chọn kiểu như vậy anh đã tham gia nhiều nên nhanh chóng tiến vào vòng cuối cùng là khiêu chiến một tiêu đầu, chỉ cần có thể đánh bại tiêu đầu đó là có thể lấy được thân phận tương đương với thân phận của đối phương.

Lúc này, trong sân, mấy chục tiêu đầu đang đứng cùng nhau. Hai ba chục người bao gồm cả Ngô Bình bắt đầu chọn người mình muốn khiêu chiến.

Đột nhiên, Ngô Bình hỏi: "Có thể đổi mấy tiêu đầu khác mạnh hơn được không?"

Một tiêu đầu phụ trách tân binh cười lạnh: "Khiêu chiến với tiêu đầu khác? Cậu nghĩ mình là ai?"

Ngô Bình xuất một quyền, trong hư không xuất hiện một chưởng ấn màu đen, tồn tại một lúc lâu. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì biết Ngô Bình là cao thủ Bí cảnh!

Ngô Bình: "Tôi là tu sĩ Bí cảnh, có thể làm một tiêu đầu bình thường hay sao?"

Chuyện này làm một vị tiêu đầu khác chú ý. Người này tuổi chừng bốn mươi, nước da tái nhợt, cao gần hai mét. Ông ta cười nói: "Người anh em, cậu thật sự muốn khiêu chiến tiêu sư sao? Tuy rằng cậu là tu sĩ Bí cảnh, nhưng các tiêu sư đã trải qua hàng trăm trận chiến, có những kỹ năng độc nhất vô nhị để tiêu diệt kẻ thù. Nếu cậu thất bại trong cuộc đấu, cậu có thể bị thương hoặc thậm chí bị giết chết".

Ngô Bình: "Có bị đánh chết cũng là do tôi học nghệ không đến nơi đến chốn, không thể trách người khác".

Tiêu đầu kia gật đầu, nói với một tiêu đầu khác: "Đi mời Long tiêu đầu đi".

Long tiêu đầu là tiêu đầu mạnh nhất trong tiêu cục Uy Hổ. Người này chuyên nhận những cuộc hộ tống quan trọng nhất bởi vì những người khác không có được sức mạnh như anh ta.

Mặc dù là tiêu cục tuyển người, nhưng các tiêu đầu cũng không muốn bị đánh bại, bởi vì như vậy quá mất mặt, ở trước mặt các tiêu đầu khác sẽ không ngẩng cao đầu được, cho nên tiêu đầu ban nãy quyết định để Long tiêu đầu ra tay dạy cho Ngô Bình một bài học.

Long tiêu đầu đứng dậy, người này thân hình không cao, mặc một bộ quần áo màu xám, hai mắt sáng ngời. Người này bình thản nói: "Tiêu cục Uy Hổ, tiêu đầu ba sao Long Hành Tôn xin người anh em chỉ giáo một chút!"

Ngô Bình hai mắt sáng lên khi nghe nói đối phương là tiêu đầu ba sao. Theo anh biết, địa vị và tiền lương của một tiêu đầu ba sao cực kỳ cao!"

Anh hỏi: "Nếu như tôi đánh bại anh, tôi có thể trở thành tiêu đầu ba sao phải không?"

Long Hành Tôn cười "ha ha": "Đương nhiên! Đánh bại tôi, anh có thể đạt được thân phận của tôi. Ngược lại nếu thua, anh có thể sẽ thua rất thảm".

Ngô Bình biết rằng Long Hành Tôn đang đe dọa mình. Ngô Bình thoạt nhìn cũng không ngu ngốc, một người không ngu ngốc mà dám khiêu chiến tiêu đầu ba sao hàng đầu thì cực kỳ rủi ro, Long Hành Tôn cũng không dám khinh thường.

Ngô Bình cười nói: "Sống chết có số, phú quý tại thiên, xin mời!"
Chương 2173: Tìm đến cửa

Long Hành Tôn bước lên phía trước mấy bước, nói: "Mời!"

Ngô Bình vừa lên tới đài tỷ thí đã quan sát Long Hành Tôn, cảm thấy đây có lẽ là tu sĩ cảnh giới ba của Bí cảnh nên có rất nhiều thủ đoạn lợi hại. Muốn đối phó với loại cao thủ này thì nhất định phải nhanh, không được để cho anh ta có thời gian suy nghĩ.

Rầm!

Anh giậm chân một cái, mặt đất khẽ rung lên, cả người lao về phía đối thủ như một viên đạn bắn. Long Hành Tôn ngạc nhiên, định nghiêng người né tránh nhưng tốc độ của Ngô Bình quá nhanh nên không né kịp.

Một tiếng động vang lên, Long Hành Tôn bị húc bay xa mười mấy mét, ngực còn bị thụi hai chưởng. Hai chưởng này khiến anh ta vô cùng đau đớn, sau khi tiếp đất thì co quắp người lại, mất đi khả năng chiến đấu!

Đám đông sững sờ, người này mạnh đến vậy sao? Long Hành Tôn mà cũng bại?

Mọi người nhất thời đều kinh ngạc, không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này, Long Hành Tôn gượng đứng dậy, quay sang Ngô Bình chắp tay nói: "Đa tạ đã hạ thủ lưu tình!"

Hoá ra, Ngô Bình đã cố tình không dùng hết lực. Nếu không thì Long Hành Tôn đã mất mạng rồi. Sức sát thương của bí lực trên người Ngô Bình vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng ba phần lực đạo đã khiến Long Hành Tôn đau đến nỗi không thể phản kháng được.

Ngô Bình đáp: "Không có gì".

Long Hành Tôn hít sâu một hơi, nói: "Xin hãy theo tôi đi gặp tổng tiêu đầu".

Chức vụ tiêu đầu ba sao không thể xem thường, tôi cần phải được sự đồng ý của tổng tiêu đầu mới được.

Ngô Bình gật đầu, cùng Long Hành Tôn đi tới một đại sảnh rộng lớn. Một cô gái trông có vẻ ngoài hai mươi tuổi, cao hơn mét tám, xinh đẹp phóng khoáng đang đứng ở đó. Cô gái này chân rất dài, đang mặc một chiếc áo bó sát màu tím.

Nghe động, cô gái quay người lại, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mắt Ngô Bình.

Long Hành Tôn vô cùng kính cẩn, cúi đầu hành lễ rồi nói: "Tổng tiêu đầu, người anh em họ Ngô này mới tới, ban nãy khi thách đấu đã đánh bại tôi. Theo lý, anh ấy có thể trở thành tiêu đầu ba sao. Có điều việc lớn như vậy nên tôi vẫn phải tới hỏi ý tổng tiêu đầu".

Cô gái ừm một tiếng rồi hỏi: "Anh là người ở đâu tới?"

Ngô Bình: "Tại hạ đến từ khu vực bên ngoài hoàng triều Đại Tề. Đó chỉ là một nơi hoang vắng chó ăn đá gà ăn sỏi. Có nói ra chỉ e tổng giáo đầu cũng chưa từng nghe tới".

Cô gái: "Vậy anh là tu sĩ Bí cảnh cấp mấy?"

Ngô Bình: "Tại hạ hiện đang ở Bí cảnh cấp một".

Cô gái: "Bí cảnh cấp một mà đánh bại được Long Hành Tôn thì sức mạnh quả khiến người khác kinh ngạc. Mới gần đây, Long tiêu đầu còn đánh bại một tên giặc phỉ Bí cảnh cấp bốn".

Ngô Bình: "Bí lực mà tôi tu luyện uy lực khá lớn, cho nên cũng không có gì kì lạ".

Cô gái có vẻ hứng thú: "Ồ, anh có bí lực cao cấp sao?"

Ngô Bình: "Có, mà không chỉ có một loại".

Cô gái sáng mắt lên: "Nếu đã vậy, sao anh không tới Sùng Tiên quán?"

Ngô Bình cười đáp: "Là do tôi có dự định khác nên một thời gian nữa mới đi được".

Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh tạm thời đảm nhận chức vụ tiêu đầu một sao, thu nhập thì sẽ bằng thu nhập của tiêu đầu ba sao. Nếu anh có thể làm ổn định hơn ba tháng thì sẽ thăng chức lên tiêu đầu ba sao".

Ngô Bình: "Được".

Cô gái: "Long tiêu đầu, sắp xếp phòng cho anh ấy, dẫn anh ấy đi làm quen với các tiêu sư và tiêu đầu khác".

"Vâng", Long Hành Tôn cúi người lui xuống.

Ra khỏi đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều tiêu sư và tiêu đầu đang đợi anh. Thấy hai người họ đi ra, có người hỏi: "Long tiêu đầu, thế nào rồi?"

Long tiêu đầu cười nói: "Từ giờ người anh em này sẽ tạm thời là tiêu đầu một sao. Thử việc ba tháng xong, nếu không có gì phát sinh thì sẽ chính thức chuyển thành tiêu đầu ba sao".

Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô, mấy tiêu đầu khác thi nhau chúc mừng.

Ngô Bình cũng hiểu được suy nghĩ của họ. Thực lực của anh đủ mạnh, nếu có thể ở lại tiêu cục Uy Hổ này thì sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc, bất cứ thế lực nào muốn gây hấn với tiêu cục của họ cũng phải suy xét cẩn trọng! Sự xuất hiện của Ngô Bình có ích với tất cả mọi người!

Ngô Bình chào hỏi và làm quen mọi người xong thì quay về chỗ ở của mình. Đó là một khu vực biệt lập, mặc dù đơn giản nhưng đầy đủ các đồ dùng cần thiết.

Sau khi trở thành tiêu đầu, Ngô Bình liền quay lại nhà trọ từ biệt Mẫn Nhi.

Khi về tới cổng, anh chợt cảm thấy có điều khác lạ. Cửa nhà anh đang đóng, anh lại nhìn sang nhà Mẫn Nhi cũng đóng cửa im thin thít.

Bình thường mà nói thì giờ này Mẫn Nhi sẽ không khoá cửa mà đang ở trong nhà sắp xếp đồ đạc giúp anh.

Anh cẩn thận quan sát thì phát hiện ra xung quanh có mấy kẻ đang nấp ở góc tối ngó vào bên trong, có lẽ chính là tai mắt được cài cắm ở đây để theo dõi anh.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đến cạnh bức tường nhà Mẫn Nhi rồi nhẹ nhàng nhảy lên tường. Anh quan sát một lát thì thấy mẹ Mẫn Nhi đã bị hại chết bởi một vết dao chí mạng đâm vào ngực!

Mí mắt anh giật giật, kẻ có thể tìm ra anh lúc này chỉ có người của tiêu cục Tứ Phương, bọn chúng cuối cùng đã tìm thấy anh!

Anh đi tới bên cạnh bức tường, muốn nghe xem mấy kẻ đang nấp nói gì. Một kẻ lên tiếng: "Nếu không phải chúng ta may mắn nghe được tin ở đây có một kẻ bán đan dược trên phố thì chỉ e sẽ không thể tìm thấy hắn".

Một kẻ khác nói: "Lát nữa hắn quay lại thì lập tức giết ngay, không được để lại hậu hoạ!"

Kẻ vừa nói chính là Trương Tân Giáp!

Ngô Bình đi ra khỏi nhà, khẽ khàng ra sau một kẻ đang nấp, vỗ lên vai hắn một cái. Kẻ kia lập tức quay lại, nhưng cũng bị Ngô Bình đánh ngất luôn.

Ngô Bình kéo kẻ này ra chỗ khuất, đổi quần áo cho hắn rồi khẽ ấn lên mặt, dịch dung thành gương mặt của kẻ kia.

Anh đi tới trước cửa, đẩy cửa đi vào.

Trong sân có bốn kẻ, thấy "đồng đội" đi vào thì đều cau mày lại. Một tên hỏi: "Trương Ngũ, cậu không canh bên ngoài đi, vào đây làm gì?"

Ngô Bình toét miệng cười, chỉ về phía nhà vệ sinh.

Mấy tên kia trừng mắt nhìn anh, nói: "Đúng là tên phiền phức!"

Ngô Bình lách qua mấy kẻ này nhưng không đi vào nhà vệ sinh mà đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt là niềm phấn khích.

Trong phòng, Mẫn Nhi hôn mê nằm trong góc. Trương Tân Giáp đang ngồi đó, nói chuyện với mấy tay tiêu đầu. Thấy "Trương Ngũ" đột nhiên đi vào, Trương Tân Giáp sáng mắt lên, hỏi: "Có phải hắn về rồi không?"

Trương Ngũ gật đầu như bổ củi, Trương Tân Giáp đột ngột đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: "Chuẩn bị!"

Sau đó bọn chúng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi chúng quay lưng lại với Ngô Bình, anh lập tức ra tay, giáng một quyền vào lưng bọn chúng.

"Bịch bịch bịch!"

Mấy tên tiêu đầu hộc máu rồi ngã nhào ra đất. Trương Tân Giáp là thảm nhất, xương sống bị đánh gãy hết, ngã vật xuống đất. Ngô Bình đưa tay tìm kiếm gì đó trên người hắn, sau đó lấy ra một thanh đoản kiếm. Trên thân kiếm đầy sát khí, trông có vẻ là một thứ rất lợi hại.

Sau khi lấy được vật này, anh đánh chết hết đám người kia rồi lại đi ra sân, giải quyết nốt mấy kẻ đang nấp trong đó.

Sau khi tiêu diệt lũ người này, anh đi tới bên cạnh Mẫn Nhi, khẽ ấn nhẹ vài cái lên người cô.

Mẫn Nhi lập tức tỉnh lại, vừa nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức nói: "Ngô đại ca, chạy mau, có kẻ muốn tới bắt anh!"

Ngô Bình dịu dàng nói: "Anh đã đánh bại bọn chúng rồi, em đừng sợ".

Mẫn Nhi đột nhiên oà khóc nức nở: "Ngô đại ca, bọn chúng đâm chết mẹ em rồi!"

Ngô Bình thở dài đáp: "Anh xin lỗi, Mẫn Nhi, là anh làm liên luỵ đến em".

Mẫn Nhi khóc nức nở như trẻ nhỏ: "Ngô đại ca, em không còn mẹ nữa rồi".

Ngô Bình dịu dàng nói: "Sau này em hãy đi theo anh".

Sau đó, Ngô Bình ra ngoài giết hết đám tai mắt xung quanh nhà. Sau đó anh kéo mấy cái xác vào sân, cho vào bao rồi đưa tới nơi hoang vắng để đốt.

Sau khi xong việc, anh quay lại mai táng cho mẹ Mẫn Nhi rồi đưa cô ấy cùng tới tiêu cục.
Chương 2174: Chuyến bảo tiêu gấp

Trong sân của tiêu cục, Mẫn Nhi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, quét dọn nhà của. Sau khi mẹ mất, tâm trạng cô ấy lúc nào cũng ủ dột.

Đến tối hôm đó, Long tiêu đầu đột nhiên tìm tới cửa, hỏi: "Ngô tiêu đầu, có một chuyến hàng cần người hộ tống gấp, anh có muốn nhận không?"

Thi thoảng sẽ có những chuyến hộ tống gấp vì thân chủ vào phút chót đột ngột muốn thuê bảo tiêu. Chuyến đi kiểu này không có lộ trình cụ thể, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cho nên, không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu may mắn thì sẽ thuận buồm xuôi gió, không thì có thể không toàn mạng.

Ngô Bình đầu nảy số rất nhanh, anh biết đây rất có thể là một bài kiểm tra của tiêu cục đối với anh. Dù gì anh cũng là người mới, liệu có dùng được không vẫn còn phải quan sát.

Anh đáp: "Được, tôi nhận, thứ cần được bảo vệ là gì?"

Long Hành Tôn: "Một viên đan dược, nghe nói giá của nó mua được mấy toà thành! Viên đan dược này cần được giao tới thành Ám Dạ, lộ trình dài năm nghìn bảy trăm dặm".

Ngô Bình: "Được, khi nào xuất phát?"

Long Hành Tôn: "Nếu được thì tốt nhất là xuất phát luôn vì đối phương có yêu cầu về thời gian, hàng nhất định phải đến nơi trước khi trời sáng".

Ngô Bình gật đầu: "Không vấn đề gì".

Ngô Bình theo Long Hành Tôn đến đại sảnh, tổng tiêu đầu cũng ở đó. Cô ấy giao cho Ngô Bình một cái hộp gỗ, nói: "Ngô tiêu đầu, thứ cần giao có giá trị cực lớn, hy vọng anh không làm tôi thất vọng".

Ngô Bình: "Xin tổng tiêu đầu yên tâm, tôi nhất định đưa nó đến đích an toàn".

Tổng tiêu đầu gật đầu đáp: "Tôi để anh nhận chuyến này là vì tín nhiệm anh. Hàn Tuyết Kỳ này trước nay nhìn người rất chuẩn".

Ngô Bình nhận lấy cái hộp, đáp: "Cáo từ!"

Nhìn Ngô Bình đi ra khỏi đại sảnh, Long Hành Tôn có chút lo lắng, nói: "Tổng tiêu đầu, đây là đan dược có giá trị cực lớn, cứ giao cho người mới như vậy, ngộ nhỡ...."

Hàn Tuyết Kỳ đáp: "Người này chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình".

Long Hành Tôn: "Hay là tôi bí mật theo sau? Cho dù anh ta không động lòng tham, nhưng nếu gặp phải tên tặc phỉ nào đó mạnh thì sẽ khá nguy hiểm".

Hàn Tuyết Kỳ nhìn Long Hành Tôn rồi đáp: "Anh đánh thắng được anh ta sao?"

Long Hành Tôn nhất thời đỏ mặt, đáp: "Tiểu thư, mặc dù tôi đánh không lại nhưng thêm người thêm sức".

Hàn Tuyết Kỳ: "Được rồi, cứ bình tĩnh chờ tin tốt đi".

Lại nói Ngô Bình, sau khi ra khỏi tiêu cục thì lập tức vọt lên không trung rồi dùng bí lực bay thật nhanh. Chỉ sau vài cú bật mà anh đã đi được mấy chục dặm đường.

Lúc này, có tám kẻ nấp ở gần tiêu cục chờ Ngô Bình ra ngoài. Nhưng điều khiến bọn chúng kinh ngạc là Ngô Bình vừa đi ra đã bật nhảy lên tới độ cao mấy trăm mét, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa!

"Đáng chết! Không ngờ hắn có khinh công lợi hại như vậy, mau đuổi theo!"

Thế nhưng, mấy tay này không bay cao bay xa được như Ngô Bình, sau cùng không thể đuổi kịp anh.

"Hỏng rồi, mau liên lạc với người ở thành Ám Dạ, bảo họ chặn hắn lại, nhất định không được để hắn giao được đan dược cho gia chủ nhà đó!"

Ngô Bình đi rất nhanh, chưa tới hai tiếng đồng hồ là đã có mặt ở thành Ám Dạ. Đích đến của anh lần này là nhà họ Dạ ở thành Ám Dạ. Nhà họ Dạ là gia tộc lớn nhất ở đây, nơi đâu trong thành cũng có người của họ.

Ngô Bình ở trên không trung quan sát thì phát hiện một nơi đèn đuốc sáng trưng nên lập tức hạ cánh xuống nơi đó.

Anh hạ cánh xuống sân của một căn nhà lớn. Vừa tiếp đất, xung quanh anh có mấy chục võ sư bảo vệ vây lại, quát lớn: "Kẻ nào vậy?"

Ngô Bình giơ ra huy hiệu của tiêu cục Uy Hổ để chứng minh thân phận rồi nói: "Uy Hổ tiêu cục đưa hàng tới cho nhà họ Dạ. Xin hỏi, đây là nhà họ Dạ phải không?"

Vừa nghe Ngô Bình là người của tiêu cục, những võ sư này thở phào nhẹ nhõm. Một người hỏi: "Đây là khu nhà chính của nhà họ Dạ, anh tới đưa đan dược phải không?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, mời gia chủ nhà họ Dạ đem ấn gia chủ ra để nhận hàng".

Tiêu cục để đề phòng việc giao nhầm cho người khác nên yêu cầu thân chủ khi nhận phải dùng ấn ký của mình để chứng minh thân phận.

Một võ sư nói: "Được, mời theo tôi".

Ngô Bình được mời tới một đại sảnh, đợi chưa tới nửa phút thì một người đàn ông trung niên đã nhanh chóng bước ra. Vừa chạm mặt, ông ta đã hỏi: "Đan dược tới rồi sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Đan dược ở đây, các hạ là gia chủ nhà họ Dạ sao?"

Người đàn ông gật đầu, lấy ra ấn trượng của mình. Ngô Bình đối chiếu ấn trượng đó với ấn trượng trong bức thư, sau đó gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Dạ, đồ của ông đây, mời nhận lấy".

Gia chủ nhà họ Dạ nhận lấy cái hộp, vội vã mở ra. Trong hộp là một lọ đan dược. Ông ta mở nắp lọ, mùi thơm phảng phất toả ra.

Ông ta cười nói: "Tốt lắm, chính là nó! Người đâu, trọng thưởng!"

Có người đem tới hai tờ kim phiếu đưa cho Ngô Bình, mỗi tờ trị giá hơn hai mươi nghìn lượng vàng!

Ngô Bình: "Gia chủ đã nhận được đồ thì xin hãy viết một bức thư xác nhận đã nhận hàng".

Gia chủ nhà họ Dạ gật đầu, sai thuộc hạ mang giấy bút tới rồi viết một bức thư giao cho Ngô Bình, cười nói: "Tiêu cục của các vị đúng là thần tốc, chỉ hai tiếng đã giao tới rồi, chúng tôi vô cùng biết ơn. Sau này những công việc giao nhận thế này chắc chắn sẽ lại nhờ tiêu cục giúp đỡ".

Ngô Bình: "Đa tạ".

Sau khi nhận thư xác nhận, Ngô Bình xin phép cáo từ. Lúc đi thì vội nhưng lúc về thì không cần quá vội vàng nên anh cưỡi ngựa thong thả ra về.

Vừa ra khỏi thành, đột nhiên phía trước có bốn kẻ nhảy ra chặn đường anh.

Ngô Bình ghìm dây cương, lạnh lùng hỏi: "Các vị chặn tôi lại là có việc gì?"

Một kẻ trong đó cười lạnh đáp: "Ngươi làm hỏng việc của bọn ta, bọn ta tìm ngươi tính sổ!"

Ngô Bình cau mày: "Làm hỏng việc của các người? Các người đang nói đến chuyến giao hàng của tôi sao?"

"Không sai, chúng ta vốn định chặn đường ngươi nhưng nhãi ranh ngươi chạy quá nhanh, làm hỏng việc đại sự của bọn ta!"

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, đáp: "Sao các người biết tôi nhận chuyến hàng này? Lại còn định chặn đường cướp của? Lẽ nào người thuê bảo tiêu đã tiết lộ thông tin?"

Tên kia "hừ" một tiếng: "Không phí lời với ngươi, chịu chết đi!"

Mấy kẻ này đều là cao thủ Bí cảnh, trong đó có tên còn là cao thủ bí cảnh cấp năm. Ngô Bình mặt không cảm xúc, rút thanh đoản kiếm lấy được trên người Trương Tân Giáp ra, trên mặt kiếm có những tia sáng gấp khúc, toả ra sát khí.

Anh vung kiếm về phía mấy kẻ kia, từ lưỡi kiếm bay ra bốn đạo kiếm quang đánh vào ấn đường của bốn kẻ kia. Bốn cao thủ Bí cảnh kia còn chưa kịp ho he gì đã ngã vật ra đất tắt thở.

Đến Ngô Bình cũng giật mình, lẩm bẩm: "Sát lực lớn quá, lúc đó nếu Trương Tân Giáp dùng nó đối phó với mình thì mình không chết cũng bị thương nặng!"

Anh lục soát trên người bốn kẻ kia, tìm được một ít kim phiếu, sau đó tiếp tục hành trình.

Đến trưa, anh đã quay lại tiêu cục, giao cho tổng tiêu đầu thư xác nhận.

Hàn Tuyết Kỳ liếc nhìn bức thư rồi hỏi: "Chuyến đi thuận lợi chứ?"

Ngô Bình: "Lúc tôi đi đám tặc phỉ không đuổi kịp nên chúng chặn tôi trên đường về".

Hàn Tuyết Kỳ cau mày: "Đã giao hàng đi rồi mà bọn chúng vẫn chặn anh lại, việc này có chút kỳ lạ!"

Ngô Bình: "Theo lời bọn chúng nói thì chúng không muốn tôi giao viên đan đó đến chỗ gia chủ nhà họ Dạ".

Hàn Tuyết Kỳ hỏi Long Hành Tôn: "Người nhờ bảo tiêu là ai?"

Long Hành Tôn: "Là ông Hai nhà họ Dạ. Đan dược này cần đưa tới cho con trưởng của gia chủ nhà họ Dạ sử dụng. Nghe nói con trai ông ta đang sắp đột phá Bí cảnh cấp bảy, rất cần viên đan này".

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: "Việc này thú vị đây. Xem ra là ông Hai này không muốn cháu trai mình thăng cấp. Vốn chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng chúng lại ra tay với người của tiêu cục, vậy thì chúng ta buộc phải phản công".

Nói rồi, tổng tiêu đầu nói với Long Hành Tôn: "Anh lại tới nhà họ Dạ một chuyến, nói rõ chuyện này".

Long Hành Tôn gật đầu: "Vâng".
Chương 2175: Tổng tiêu đầu mỹ nhân đích thân ra trận

Sau khi Long Hành Tôn lui xuống, Hàn Tuyết Kỳ nói: "Ngô tiêu đầu, lần này là yêu cầu hộ tống khẩn cấp nên thân chủ đưa ra giá cao ngất trời là hai triệu lượng. Lần này đều là công lao của một mình anh, cho nên anh sẽ được lĩnh một triệu rưỡi”.

Ngô Bình: "Cám ơn tổng tiêu đầu”.

Hàn Tuyết Kỳ: "Anh không cần cảm ơn tôi, tiền này là anh tự mình kiếm được. Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi chiều có chuyến hàng quan trọng, tôi sẽ đích thân hộ tống, anh có thể đi cùng tôi”.

Tổng tiêu đầu hiếm khi tự mình làm bảo tiêu, nếu đích thân ra tay thì nhất định là phi vụ lớn. Ngô Bình không khỏi tò mò: "Tổng tiêu đầu, lần này chúng ta cần hộ tống thứ gì vậy?"

Hàn Tuyết Kỳ: "Lần này chúng ta sẽ hộ tống một người, chúng ta phải bảo vệ người này an toàn tới thành Huyền Thiết cách đây hơn năm nghìn dặm".

“Hộ tống người?” Ngô Bình kinh ngạc.

Hàn Tuyết Kỳ: "Lúc đầu tôi cũng do dự, nhưng đối phương ra giá cao ngất trời năm triệu lượng, chúng ta có cớ gì để từ chối?"

Ngô Bình: "Tổng tiêu đầu, chuyện này có thể nào là một cái bẫy không?"

Hàn Tuyết Kỳ lắc đầu: "Không, bởi vì tôi biết danh tính của người này. Cô ấy là thương nhân giàu có nhất ở thành Hắc Long, và là con gái quý giá của ông ba nhà họ Ba”.

Ngô Bình: "Ông Ba đưa con gái đi xa như vậy làm gì?"

Hàn Tuyết Kỳ: "Bởi vì ông Ba ngày trước đã lập khế ước hứa gả cô con gái cho nhà họ Lãng – một thế lực lớn ở thành Hắc Long. Nhưng một thời gian trước, ông ta đột nhiên huỷ hôn và gả con gái của mình cho kẻ thù lớn của nhà họ Lãng là nhà họ Dương”.

Ngô Bình: “Cho nên nhà họ Lãng nhất định sẽ ngăn cản Ba cô nương gả vào thành Huyền Thiết?”

Hàn Tuyết Kỳ: "Ừm, vậy thứ chúng ta phải đối mặt là nhà họ Lãng, và những người duy nhất ngăn cản chúng ta là nhà họ Lãng”.

Ngô Bình: "Nếu tổng tiêu đầu tiếp nhận nhiệm vụ này thì nhất định phải có một kế hoạch hoàn hảo”.

Hàn Tuyết Kỳ: "Cho nên chuyện này tôi cần anh hỗ trợ”.

Ngô Bình: "Tôi muốn nghe kế hoạch chi tiết".

Hàn Tuyết Kỳ vẫy tay bảo mọi người lui xuống rồi nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ giả làm cô Ba và mọi người sẽ hộ tống tôi. Còn cô Ba thật có thể dễ dàng cải trang thành một thương nhân bình thường và lặng lẽ đến thành Huyền Thiết”.

Ngô Bình: "Vậy cũng được, nhưng nếu chúng ta bị bắt thì sao?"

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: "Chỉ cần chúng ta không bị đánh bại, bọn chúng làm sao có thể nhìn ra thân phận của tôi? Chẳng lẽ bọn chúng lại vì một khả năng không chắc chắn mà để cho chúng ta thoát khỏi thành Hắc Long?"

Ngô Bình: “Nói cũng phải”.

Hàn Tuyết Kỳ: "Nhưng trong tình huống này, nó sẽ là một bài kiểm tra thực lực của Ngô tiêu đầu. Nhà họ Lãng có rất nhiều cao thủ, và rất nhiều người trong số họ đều là cao thủ tầng thứ sáu của Bí cảnh".

Ngô Bình: "Tôi không sợ cao thủ Bí cảnh tầng sáu hay tầng bảy, chỉ sợ trong tay bọn họ có loại binh khí tương tự như thế này".

Vừa nói, anh vừa cho Hàn Tuyết Kỳ xem thanh đoản kiếm mà anh lấy được từ Trương Tân Giáp.

Hàn Tuyết Kỳ hai mắt sáng lên, nói: "Pháp khí thần thông!"

Ngô Bình: "Đây là pháp khí sao?"

Hàn Tuyết Kỳ: "Ừm, chí ít nó là pháp khí do cao thủ Thần Thông tầng ba chế tạo ra. Pháp lực của nó rất lợi hại, đối với tu sĩ bình thường trong Bí cảnh mà nói, chỉ cần một nhát là đủ xong đời. Có bảo vật này, lần này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn”.

Sau đó cô nói: "Yên tâm đi, nhà họ Lãng tuyệt đối không có thứ bảo bối như vậy. Nếu như có thì ông Ba tuyệt đối không dám huỷ hôn”.

Ngô Bình không khỏi tò mò, hỏi: "Tổng tiêu đầu, cô biết vì sao nhà họ Ba lại muốn huỷ hôn không?"

Hàn Tuyết Kỳ lườm anh một cái, đáp: "Tôi làm sao biết được. Có điều bên ngoài có lời đồn đại, thiếu gia của nhà họ Lãng đã bị trọng thương, cho nên nhà họ Ba cũng trở mặt”.

Ngô Bình vỡ lẽ: "Như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ”.

Hàn Tuyết Kỳ: "Ngô tiêu đầu, chuyến đi này đối với chúng ta rất quan trọng. Nếu thành công, nó sẽ làm rạng danh tiêu cục chúng ta. Tương lai, chúng ta có thể có thể đi tới thành Huyền Thiết để làm ăn”.

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, tôi có thể được chia bao nhiêu trong năm triệu lượng vàng?”

Hàn Tuyết Kỳ nói: “Phần lớn đương nhiên là của tôi, dù sao tôi cũng phải đóng giả làm cô Ba”.

Ngô Bình trong bụng nghĩ thầm tưởng mỗi mình cô đóng giả được chắc, tôi đây cũng đóng giả được!

Hàn Tuyết Kỳ tựa hồ đọc được suy nghĩ của anh, nói: "Đừng coi thường việc nhập vai này làm không tốt sẽ bị phát hiện ngay. Cho nên, mười ngày nay tôi đã cùng tiểu thư nhà họ Ba ăn ở cùng một nhà, mục đích là để bắt chước cô ấy từ lời nói đến cử chỉ”.

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu vất vả rồi”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Vậy tôi nhận hai triệu lượng trong số đó cũng không quá đáng chứ?”

Ngô Bình: “Không quá đáng”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Còn nữa, tiêu cục cũng không thể không có phần. Kiểu gì cũng phải để cho tiêu cục một triệu năm trăm nghìn lượng, thêm năm trăm nghìn lượng cho các anh em cùng hộ tống nữa chứ?”

Ngô Bình: “Vậy còn một triệu lượng còn lại là của tôi phải không?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Anh có ý kiến gì không?”

Ngô Bình: “Không ý kiến gì”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Được, vậy quay về chuẩn bị đi”.

Khi anh quay lại chỗ ở, Mẫn Nhi đang thu dọn quần áo đang phơi. Thấy anh về, cô nói: “Ngô đại ca, anh về rồi!”

Ngô Bình: "Mẫn Nhi, em đã quen sống ở đây chưa?"

Mẫn Nhi gật đầu: "Em đã quen rồi. Ngô đại ca, một vị tỷ tỷ đã đến gặp em và hỏi thăm tình hình của em. Chị ấy còn bảo em đến sống cùng chị ấy, nói rằng em ở cùng Ngô đại ca rất bất tiện".

Ngô Bình hỏi: “Vị tỷ tỷ mà em nhắc tới có phải rất xinh đẹp cao ráo không?”

Mẫn Nhi gật đầu: "Đúng vậy, Ngô đại ca quen tỷ ấy sao?"

Ngô Bình lập tức biết người tới đây là tổng tiêu đầu, anh cười đáp: "Chị ấy nói đúng. Mẫn Nhi, hay là em đến ở với chị ấy?"

Mẫn Nhi đột nhiên trầm giọng: "Ngô đại ca, nếu em đến chỗ chị ấy thì em sẽ không thể gặp anh nữa sao?"

Ngô Bình cười "ha ha" nói: "Sao có thể vậy được? Chỉ cần anh còn ở trong tiêu cục một ngày thì chắc chắn sẽ ở lại đây. Như vậy lúc nào em cũng có thể đến tìm anh".

Mẫn Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, chị ấy còn nói có thể dạy em vài thứ".

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, chị ấy rất lợi hại. Những thứ chị ấy dạy chắc chắn rất có ích với em”.

Tiếp theo, Ngô Bình nghỉ ngơi hơn một giờ đồng hồ thì có một tiêu đầu đến gọi anh, nói rằng tổng tiêu đầu đang tìm anh.

Khi đến đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt đang ngồi ở đó, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Thoạt nhìn còn tưởng là tiểu thư nhà họ Ba, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra đây chính là tổng tiêu đầu cải trang thành tiểu thư nhà họ Ba.

Anh tiến lên một bước, nháy mắt với cô ấy một cái, nói: “Cô Ba, chúng ta có nên xuất phát luôn không?”

Tổng tiêu đầu “ừm” một tiếng rồi nói: “Được", giọng nói của cô ấy hiện tại nghe không giống lúc trước.

Cô ấy vừa nói vừa vươn bàn tay ngọc ngà ra, Ngô Bình vội vàng đi tới nắm lấy tay cô, sau đó chậm rãi dắt cô ra ngoài.

Khi ra đến ngoài sân, anh thấy một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn và có mười hai tiêu đầu đi cùng. Tất cả những tiêu đầu này đều được trang bị một con ngựa tốt.

Khi họ ra tới chỗ xe ngựa, Ngô Bình giúp Hàn Tuyết Kỳ lên xe. Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt nói: "Ngô tiêu đầu, anh cũng có thể lên xe".

Ngô Bình trong đầu tự hỏi tôi lên đó làm quái gì, nhưng anh vẫn nhảy lên xe ngựa và ngồi cùng với tổng tiêu đầu.

Mọi người vừa đi ra, Ngô Bình đã nhỏ tiếng nói: "Kỹ năng trang điểm của tổng tiêu đầu đúng thật là đỉnh cao, tôi xin bái phục".

Hàn Tuyết Kỳ: "Tôi quá cao so với cô ấy nên cứ phải cong chân xuống vô cùng khó chịu".

Ngô Bình: "Tôi còn không nhận ra".

Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ duỗi ra một cái chân, nói: "Anh xem có dài không? Phải giấu như thế nào bây giờ?"

Chân Hàn Tuyết Kỳ quả thực rất dài. Nhìn nghiêng anh thấy đôi chân này vừa dài vừa đẹp không tì vết, chỉ tiếc là không mặc một chiếc quần tất gợi cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK