Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Vương mẫu giá lâm

Nhân Trù Tử trực tiếp ném người vào trong lò luyện đan, lửa bùng lên dưới lò, mùi thơm thịt nướng nhanh chóng đã truyền ra.

Nhân Trù Tử này lại ở trước ăn thịt người mặt mình, Ngô Bình tức giận, bỗng chốc đã dời đến trước mặt gã, hóa thân thành người khổng lồ nghìn mét, nhấc đối phương lên như xách gà con vậy.

Nhân Trù Tử này, từng ăn thịt đạo tổ, lúc này nằm trong tay Ngô Bình lại không có sức chống trả, bị túm lên giữa không thét lên: “Thả ta ra!”

Ngô Bình lạnh lùng nhìn gã: “Thịt của mày, không biết mùi vị thế nào đây?”

Nói xong, anh nhấn Nhân Trù Tử vào trong lò luyện đan, vốn dĩ lò luyện đan không chứa nổi thân thể khổng lồ của gã, nhưng Ngô Bình dùng sức, trực tiếp nén gã thành một khối thịt, đè vào trong, hơn nữa bên dưới còn nổi lửa lớn.

Nhân Trù Tử kêu la thảm thiết, trong lò luyện đan truyền ra mùi cháy sém, đầu gã bỗng lộ ra ngoài lại bị Ngô Bình nhấn vào trong.

Liên tục nhấn ba lần, Nhân Trù Tử nói lớn: “Cứu mạng! Ta biết sai rồi!”

Ngô Bình thấp giọng hỏi: “Ai bảo ngươi đến kiếm chuyện?”

Nhân Trù Tử: “Là Điện Đan Hoàng bảo tôi đến, nói sau khi thành công thì sẽ cho ta lợi ích”.

Điện Đan Hoàng? Ngô Bình hỏi: “Cụ thể là người nào?”

Nhân Trù Tử: “Một vị thầy luyện đan của Điện Đan Hoàng, tên là Lục Dưỡng Cơ”.

Ngô Bình lại nhấn Nhân Trù Tử vào, tiếng sấm chớp nổ vang, trong lò luyện đan đột nhiên bắn ra đốm lửa, Nhân Trù Tử đa bị đốt thành tro, thần hồn tiêu diệt!

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều vô cùng sợ hãi, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Đan Vương lâu ra tay, thế mà lại giống như vươn tay giết chết một con gà nhỏ, trực tiếp giết chết Nhân Trù Tử kia!

“Quá kinh khủng, sao gã lại mạnh đến vậy?” Một vị đạo quân kinh hô: “Thực lực Nhân Trù Tử này, chắc chắn là trên cả Đạo Tổ!”

“Có thể dễ dàng giết chết Nhân Trù Tử như vậy, thực lực người này e là trên cả cấp bậc Thượng Cổ Đại Thánh rồi!”

Trong đám người, sắc mặt Diệt Tuyệt Đạo Tổ trắng nhợt, lúc này ông ta mới hiểu, vừa nãy nếu không phải Tháo Hoa Đạo Tôn ra mặt ngăn lại, thì kết cục của ông ta e rằng cũng chẳng hơn gì Nhân Trù Tử này!

Cũng nhìn thấy sự đáng sợ của Ngô Bình, những người vốn muốn đến gây chuyện, đều dập tắt suy nghĩ này, bởi vì tự thấy cũng không thể chọc vào!

“Vương Mẫu giá lâm!”

Ngô Bình vừa ném lò luyện đan vào trong động thiên thì nghe thấy phía xa có người lớn giọng nói, sau đó nhìn thấy một tòa cung điện khổng lồ do tám con chim phượng kéo xuất hiện.

Cung điện dừng cách đó không xa, Ngô Bình vội tiến lên nghênh đón, mặc dù anh gửi lời mời, nhưng không ngờ Vương Mẫu lại nể mặt anh như vậy.

Vương Mẫu vẫn trang nghiêm như vậy, xung quanh là mười sáu thị nữ đi theo, bà ấy cười nói: “Chúc mừng thầy luyện đan Lý, khai trương đan lâu”.

Ngô Bình vội nói: “Cung nghênh Vương Mẫu thánh giá!”

Vương Mẫu cười nói: “Lý công, con gái ta khá nghịch ngợm, mong cậu quan tâm đôi chút”.

Ngô Bình ngây người, con gái?

Ngay lúc này, Kim Song Nhi cười đi đến, nói với Vương Mẫu: “Mẹ!”

Lúc này Ngô Bình mới biết, Kim Song Nhi này chính là con gái của Vương Mẫu!

Anh vội nói: “Không biết cô là công chúa, lúc trước thất lễ rồi”.

Kim Song Nhi nói: “Thầy, thầy đối xử với con rất tốt, con đã học được thuật luyện đan rất lợi hại”.

Cô ấy phấn khích nói với Vương Mẫu: “Mẹ, thầy con là đan vương nhất phẩm đấy!”

Vương Mẫu cười nói: “Vậy sao? Lý công tử đã phát triển, ngoài dự liệu của tôi rồi”.

Mọi người xung quanh đều kinh sợ: “Cái gì, gã thật sự là đan vương sao, hơn nữa còn là nhất phẩm?”

“Trời ạ, đan vương nhất phẩm, chẳng trách anh ta đặt tên nơi này là Đan Vương lâu, quả là danh xứng với thực mà!”

Chào đón Vương Mẫu như khách mời danh dự, Đào Như Tuyết tuyên bố Đan Vương lâu chính thức khai trương, rất nhiều đan dược cũng được bày ra, để khách tham quan và mua sắm.

Những đan dược này của Ngô Bình, có một ít là anh luyện chế, có đan dược cấp cao, cũng có đan dược số lượng lớn. Còn có một vài là do Thái Hoa Đạo Tôn cho, đa phần là đan dược cao cấp. Ngoài ra, còn có đan dược do Dược Tổ để lại, một phần đan dược có được từ nhà họ Vạn.

Đan dược nhiều chủng loại, số lượng lớn, nhất là đan dược cấp cao cực kỳ nhiều, khiến mọi người hoa cả mắt, không ít người đều kinh ngạc lên tiếng.

“Thế mà còn có cả Chuyển Sinh Đan! Nghe nói uống đan dược này, có thể chuyển sinh đầu thai thành thiên kiêu, hơn nữa còn giữ được ký ức kiếp trước, thật sự tồn tại loại đan dược này sao?”

“Đây là… Chân Nhân Đan? Sau khi nuốt xuống, lập tức sở hữu huyết mạch mười đời Thái Cổ Chân Nhân, sao có thể chứ!”

“Trời ạ! Đạo Quân Đan, nuốt một viên, có thể trở thành Đại Đạo Quân, chỉ là giá cả quá cao, nếu không nhất định tôi phải ,mua một viên rồi!”

“Tam Tai Đan, Lục Nan Đan! Chậc chậc, hơn nữa còn là Đế Phẩm! Nếu tôi có những loại đan dược này, Hư Tiên Cảnh chẳng cần phải lo lắng gì rồi!”

“Nơi này có Chân Như Tiên Đan, bên trên có viết, sau khi nuốt vào, có thể trở thành cao thủ Chân Tiên trung kỳ, đạt được Chân Tiên Cực Cảnh, là thật sao?”

“Ngũ Hành Bổ Tiên Đan! Uống đan này, sẽ bù lại khuyết điểm lớn cho việc tu hành Địa Tiên!”. Một vị Chân Tiên sáng bừng hai mắt, tu hành ở giai đoạn Địa Tiên của anh ta rất nông cạn, khiến anh ta ở giai đoạn Thiên Tiên bị hạn chế, là kiểu Chân Tiên Trung thực lực rất yếu, hơn nữa đời này có khó cũng không thể đột phá được.

“Đan dược này, tôi mua!”, anh ta nói ngay.

Ngũ Hành Bổ Thiên Đan, là đan dược Vương Phẩm, giá bán mười tỷ đồng Thần Long. Vị Chân Tiên này, bỏ ra toàn bộ gia sản, cắn ra mua lấy, sau đó nuốt ngay tại chỗ.

Lúc này, tất cả mọi người trong dược đường đều yên lặng, nhìn chằm chằm tu sĩ nuốt Ngũ Hành Bổ Thiên Dược kia.

Qua vài phút, tu sĩ này bỗng ngồi xếp bằng xuống đất, sức mạnh đan dược trong thân thể bắt đầu vận chuyển, ánh sáng năm màu di chuyển bên ngoài thân thể anh ta. Dần dần anh ta có thể cảm nhận được, một vài khuyết điểm ở giai đoạn Địa Tiên, từ từ được lấp đầy.

“Đan dược tốt, đan dược tốt!”. Hai mắt anh ta phát sáng, thích thú la lớn.

Lúc này, lập tức có người đi qua, nói: “Quý khách, chúng tôi có phòng thử đan chuyên biệt, anh có thể đến phòng đó, phòng thử đan sẽ yên tĩnh hơn”.

Vị tu sĩ kia cười nói: “Không cần, tôi có thể cảm nhận được, thân thể mình có thay đổi. Tốt, rất tốt! Nuốt Ngũ Hành Bổ Thiên Đan này, chắc chắn ta có thể tu luyện được giai đoạn sau của Chân Tiên, thậm chí còn có cơ hội tiến đến cảnh giới Đạo Quân!”

Nhìn thấy có người uống đan dược ngay tại chỗ, hiệu quả lại tốt như vậy, lập tức càng có nhiều người tiến đến mua Ngũ Hành Bổ Thiên Đan. Thế nhưng, Ngũ Hành Bổ Thiên Đan chỉ có mười viên, rất nhanh đã bán sạch, khiến những người không mua được đều hối hận, tại sao không ra tay từ sớm chứ?

Nhân viên bán hàng cười nói: “Các vị khách quý chớ có lo lắng, nếu mọi người cần đan dược này, có thế đặt trước bây giờ, sau này có hàng rồi, chúng ta sẽ liên lạc với các vị đầu tiên”.

Bỗng chốc, đám người bắt đầu đặt hàng, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, đã có hơn một trăm người đặt trước.

Một quái nhân với ngũ quan như thể bị hòa tan bỗng xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm một miếng đan dược, mãi lúc lâu vẫn không quyết định. Đan này, tên là “Vạn Linh Giải Độc Đan”, được coi là giải được tất thảy mọi loại độc.

Nhân viên bán hàng như hiểu rõ hắn đang lo lắng hiệu quả của đan dược này, cười nói: “Quý khách, anh bị trúng độc sao?”

Tu sĩ có ngũ quan xấu xí này là một vị thần tiên, hắn gật đầu, nói: “Năm đó ta bị kẻ thù hạ độc, thân thể bị tổn hại nặng nề. Kể từ đó, tu vi của ta không thể tăng lên, hơn nữa độc tố không thể loại sạch hết, khiến ta trôi qua mỗi ngày vô cùng đau khổ”.

Nhân viên bán hàng: “Vậy anh không cần do dự, có thể thử xem loại đan dược này của chúng tôi”.

Người này nhìn giá, một trăm hai mươi nghìn Đạo Tệ, hắn cắn răng, lập tức mua đan dược, sau đó nuốt ngay tại chỗ.

Sau khi đan dược vào bụng, hóa thành một luồng sức mạnh mát lạnh, chớp mắt đã nắm bắt được độc tố ẩn nấp trong thân thể hắn, sau đó xóa sạch nó. Đồng thời, đan dược cũng đang khôi phục thân thể và nguyên thần mà lúc trước hắn bị tổn thương.

Vì vậy, mọi người đều giương mắt nhìn theo, tu sĩ xấu xí này, hương mặt đang dần dần khôi phục bình thường, cảm nhận được trong thân thể đang có sự biến đổi, hắn bỗng thở dài một hơi, hơi thở trong thân thể bỗng chuyển động, bỗng đột phá lên một cảnh giới nhỏ, từ Thần Tiên trung kỳ, tiến đến Thần Tiên hậu kỳ!
Chương 1837: Cưới vợ là rắc rối

“Đan dược thật thần kỳ!”. Hắn vui mừng, cẩn trọng thi lễ với Ngô Bình, sau đó lập tức rời đi, hắn phải lập tức bế quan, thử tiến lên Chân Tiên!

Đan dược của Đan Vương lâu lần lượt được bán ra ở các sảnh khác nhau, lúc này, mỗi một sảnh đều đầy ắp người. Cũng may Đào Như Tuyết đã sắp xếp đủ nhân lực, hơn nữa hiện trường đã có thánh binh đã duy trì trật tự, vì vậy cũng không sợ có sơ suất.

Lúc này, Ngô Bình đang ở trong khu khách quý, tiếp đãi mấy vị khách quý, Vương Mẫu, lão tổ Huyền Đô, Thái Hoa Đạo Tôn, Thiên soái đều ở nơi này.

Mấy người này, ngoài Thái Hoa Đạo Tôn thì hai bên đều rất quen thuộc. Mà sau khi bọn họ biết thân phận Thái Hoa Đạo Tôn, cũng kinh ngạc, rõ ràng đều từng nghe đến danh tiếng của bà ấy.

Kim Song Nhi thì ngồi bên cạnh Vương Mẫu, Vương Mẫu nhìn con gái mình, cười hỏi: “Song Nhi, không phải con nói phải quan sát Lý công tử hay sao? Lâu như vậy, con thấy con người hắn thế nào?”

Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi rất khâm phục Lý công tử”.

Vương Mẫu cười nói: “Vậy, mẹ sẽ nói thẳng với Lý công tử”.

Kim Song Nhi cúi đầu, dường như có chút ngại ngùng.

Vương Mẫu: “Lý công tử, tôi muốn gả con gái tôi Song Nhi cho cậu, không biết ý cậu thế nào?”

Ngô Bình nói: “Cảm tạ Vương Mẫu đã yêu thích, chỉ là tôi đã có vợ con, sao có thể xứng với công chúa chứ?”

Vương Mẫu lạnh nhạt nói: “Đó đều là suy nghĩ của người bình thường, cậu là thiên kiêu Nhân tộc, đại thánh đương thời, còn là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, nào phải lo những chuyện này? Cậu chỉ cần đồng ý, những thứ này không phải vấn đề”.

Phiêu Miểu cười nói: “Huyền Bình, đây là chuyện tốt, cậu còn đang do dự điều gì?”

Lão tổ Huyền Đô cũng cười nói: “Đây là duyên trời định, Huyền Bình, con đừng do dự nữa, mau đồng ý đi”.

Ngô Bình biết, nếu từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt Vương Mẫu, hơn nữa anh đã đến được vị trí này rồi, phải cân nhắc những chuyện ngoài phạm vi nhi nữ tình trường. Ngay lập tức, anh thi lễ với Vương Mẫu: “Tạ Vương Mẫu nâng đỡ, cảm tạ tiểu công chúa không chê bai tại hạ”.

Kim Song Nhi cười nói: “Nhưng mà, cưới con có chút rắc rối đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Công chúa, là rắc rối gì?”

Kim Song Nhi: “Lúc trước, người đến nhà con cầu hôn rất nhiều, toàn đều bị con từ chối. Nếu bọn họ biết con gả cho sư phụ, nhất định sẽ không phục, sau đó còn tìm cớ gây chuyện với anh”.

Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: “Chuyện này không là gì cả”.

Kim Song Nhi: “Còn nữa, không chừng bố con sẽ thử thách sư phụ. Mặc dù ông ấy không quan tâm đến con bao nhiêu, nhưng hôn nhân đại sự, người làm cha cũng phải hỏi đến”.

Ngô Bình: “Chuyện này cũng không vấn đề gì”. Đối với bản thân, anh cũng có tự tin.

Vương Mẫu cười nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, hôm nay chúng ta thương lượng ngày đại hôn luôn đi”.

Lúc này, trên chiến thuyền có vài bóng người bay ra, một người trong đó có vẻ ngoài cao lớn anh tuấn, chính là con trai thứ sáu của Đại lão gia, được gọi là Lục gia.

Lục gia đi một vòng các sảnh, sau đó tiến thẳng đến bên này. Ngồi ở nơi này đều không phải người tầm thường, hắn chào Vương Mẫu, Thiên soái trước rồi khẽ gật đầu với lão tổ Huyền Đô, cuối cùng chắp tay hành lễ với Thái Hoa Đạo Tôn.

Ngô Bình nói: “Lục gia đại giá quang lâm, không kịp đón từ xa!”

Lục gia cười nói: “Tôi không mời mà đến, mong Đại Thánh không thấy phiền”.

Rõ ràng hắn cũng nhìn ra tu vi cảnh giới của Ngô Bình, lúc trước Ngô Bình đã thể hiện chút tài năng, giết chết Nhân Trù Tử, thực lực như vậy có thể nói là rất khủng khiếp.

Ngô Bình: “Lục gia quá khen rồi”.

Lục gia cười nói: “Đại Thánh, chúng ta không cần khách khí với nhau, ở nhà tôi xếp thứ sáu, hơn Đại Thánh vài tuổi, nếu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Lục gia, gọi anh xưng em”.

Lục gia này rõ ràng là muốn làm quen. Vung tay không đánh người vui cười, Ngô Bình nói: “Nếu Lục gia đã nói như vậy thì em cung kính không bằng tuân mệnh, em là Lý Huyền Bình, hân hạnh được gặp Lục gia”.

Lục gia này tên là Tô Diệc Hùng, là một người con khá tài giỏi của đại lão gia, hắn cười nói: “Các vị tiền bối cao nhân ở đây thì tôi cũng không làm phiền nữa, đổi hôm khác anh lại đến làm phiền cậu em vậy”.

Nói vài câu, Tô Diệc Hùng đã chào tạm biệt.

Phiêu Miểu: “Có hơi kỳ lạ, Tô Diệc Hùng người này ngoài mặt khách khí, thực ra trong lòng lại rất cao ngạo. Lúc trước hắn từng gặp sư tôn, cũng không khách sáo đến vậy, hôm nay lại rất khách khí với Huyền Bình, hơn nữa trông còn rất thật lòng”.

Lão tổ Huyền Đô lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là vì có chuyện cần nhờ vả rồi. Ta nghe nói, thời gian trước cậu ta bị người ta cướp mất một lô đan dược, tổn thất rất nhiều. Hắn đã nhận tiền cọc người ta, nếu đến hạn mà không giao được đan dược, thì phải bồi thường gấp mười lần”.

Ngô Bình nghe vậy cũng khá thú vị, bèn hỏi: “Là người nào mà lớn gan như vậy, còn dám đặt quy tắc với Lục gia?”

Lão tổ Huyền Đô: “Lai lịch của đối phương cũng rất lớn, là con trai của một vị cao thủ Kỷ Nguyên, vừa thành lập một tông môn, cần một lượng lớn đan dược. Tô Diệc Hùng nhận đơn hàng này, vốn dĩ có thể kiếm được một khoản lớn, nào ngờ đan dược lại bị mất. Nếu chuyện này mà không xử lý tốt, thì cả nhà họ Diệc hắn cũng phải táng gia bại sản”.

Ngô Bình: “Nghiêm trọng vậy sao? Một lô đan dược thôi mà, nếu Đại Thiên Tôn ra mặt, cũng tìm ra dễ dàng”.

Lão tổ Huyền Đô: “Hiện tại Đại Thiên Tôn không có ở đây, đi đâu thì không ai biết, vì thế hiện tại không ai có thể giúp được cậu ta”.

Phiêu Miểu: “Đồ đệ thấy có vẻ như kẻ nào đó đã gài bẫy sẵn Tô Diệc Hùng”.

Lão tổ Huyền Đồ: “Chắc chắn là vậy”.

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu Tô Diệc Hùng này nhờ vả con, con nên giúp hay không?”

Lão tổ Huyền Đô: “Nếu con giúp cậu ta thì đồng nghĩa phá hủy chuyện lớn của chủ mưu đứng sau, người dám gài bẫy Tô Diệc Hùng như vậy, chắc chắn lai lịch không nhỏ, rất có khả năng có liên quan đến vị cao thủ Kỷ Nguyên kia”.

Nhắc đến cao thủ Kỷ Nguyên, Ngô Bình hói: “Thực lực cao thủ Kỷ Nguyên, có lẽ là trên Đạo Tôn?”

Vương Mẫu: “Cao thủ Kỷ Nguyên, có một tiêu chuẩn chuyên dùng để phân chia thực lực, trong đó cao thủ Nhị Kỷ là yếu nhất, lên trên là cao thủ Tam Kỷ, cao thủ Tứ Kỷ”.

Ngô Bình: “Vương Mẫu, nói như vậy thì lịch sử của Kỷ Nguyên càng lâu thì thực lực sẽ càng mạnh?”

Vương Mẫu cười nói: “Cũng gần như vậy, nhưng cũng chưa chắc hoàn toàn. Mỗi khi trải qua một kỷ nguyên, trong thân thể những cao thủ này sẽ hình thành một ấn ký kỷ nguyên, ấn ký này có thể tăng cường thực lực của bọn họ, hơn nữa mỗi khi tăng thêm một ấn ký kỷ nguyên, thực lực có thể tăng gấp bội. Ví dụ, cao thủ Nhị Kỷ ở trước mặt cao thủ Tứ Kỷ, thì cao thủ Tứ Kỷ gần như là nghiền nát những cấp khác”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Nói vậy thì thực lực của cao thủ Thập Kỷ, là gấp hai trăm lần cao thủ Nhị Kỷ?”

Vương Mẫu nói: “Đây là với trạng thái bình thường, đương nhiên cũng có cao thủ Kỷ Nguyên phá vỡ ấn ký kỷ nguyên, trở thành cao thủ Siêu Kỷ Nguyên. Chỉ là, cao thủ Siêu Kỷ Nguyên vạn người mới có một, số lượng cực kỳ ít”.

Ngô Bình: “Không biết khắp thiên hạ có bao nhiêu cao thủ Kỷ Nguyên?”

Vương Mẫu: “Cái đó thì không nói rõ được. Một vài cao thủ Kỷ Nguyên ở ngoài vũ trụ thỉnh thoảng sẽ vào vũ trụ chúng ta. Cao thủ Kỷ Nguyên của chúng ta, cũng có khả năng đi đến vũ trụ khác trải qua kiếp nạn Kỷ Nguyên, đạt được ấn ký kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Ồ, cao thủ Kỷ Nguyên có thể xuyên qua các vũ trụ khác nhau?”

Vương Mẫu: “Tuy là có thể nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, cho nên đa phần các cao thủ Kỷ Nguyên đều không nguyện ý làm như vậy. Kiểu cao thủ có thể dễ dàng xuyên qua các vũ trụ, thuộc vào hình thái sinh mệnh khác, không phải phạm trù mà chúng ta có thể hiểu được”.

Mọi người nói chuyện một hồi, Ngô Bình cũng thu hoạch được rất nhiều.

Lễ khai trương diễn ra rất thuận lợi, Đan Vương lâu bùng nổ doanh số, lượng lớn đan dược bày bán đều được các tu sĩ tranh mua, lượng tiêu thụ tăng mạnh!

Nhìn thấy một vài đan dược chớp mắt đã trống không, Ngô Bình hỏi Thái Hoa Đạo Tôn: “Chị Lạc, chị còn đan dược không?”
Chương 1838: Muốn làm người mạnh nhất thiên hạ

Lạc Ngưng Đan lắc đầu, nói: “Lần trước chị đã đưa cho cậu tất cả đan dược mình có rồi. Giờ cậu cần nữa thì chị chỉ có thể luyện thêm cho cậu một ít thôi”.

Ngô Bình cười khổ: “Giờ mới luyện thì e sẽ không kịp nữa”.

Vương Mẫu mỉm cười: “Nói ra thì tôi cũng là một thầy luyện đan, lúc còn trẻ tôi cũng tầm cỡ đan vương, lúc đó tôi đã luyện được không ít đan dược. Nếu Lý công tử không chê thì cứ lấy dùng đi”.

Ngô Bình vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn Vương Mẫu, tôi sẽ giao hết tiền bán đan dược cho Vương Mẫu”.

Vương Mẫu cười, nói: “Không cần tiền đâu, xem số đan dược này như của hồi môn cho Song Nhi đi”.

Ngô Bình vẫn còn hơi ngần ngại thì Kim Song Nhi cười, nói: “Mẹ, của hồi môn của con không thể nào chỉ có chút đỉnh thế chứ? Lúc các chị xuất giá, của hồi môn nhiều gấp cả trăm lần thế này cơ mà”.

Vương Mẫu bất lực nhìn con gái, nói: “Song Nhi, không phải con không biết mẹ thương con nhất, giờ con có thể tìm được một người chồng tốt, mẹ mừng hơn gì hết. Con cứ yên tâm về chuyện của hồi môn, chỉ có nhiều hơn của các chị chứ không ít hơn đâu”.

Sau đó, Vương Mẫu lấy ra mấy vạn viên đan dược đủ màu sắc, vì đan dược gồm nhiều chủng loại, lại toàn là hàng cao cấp, Ngô Bình phải niêm yết giá nên rất bận rộn.

Ngô Bình đi bày biện đan dược thì Thiên soái nói: “Vương Mẫu, thiên hạ có vô số hào kiệt, sao bà lại chọn Lý Huyền Bình thế?”

Vương Mẫu cười, nói: “Chẳng phải Thiên soái cũng chọn cậu ấy sao?”

Thiên soái cười nói: “Trong cuộc chiến với người của thần tộc, Huyền Bình đã lập được công lớn, nếu không nhờ có cậu ấy, chưa chắc chúng tôi đã có thể thắng được trận đó. Giờ hóa thân của cậu ấy lại có nhiều cống hiến cho quân tôi, là cánh tay phải cánh tay trái của tôi”.

Vương Mẫu: “Giờ Huyền Bình đã là đại thánh, cảnh giới chân vương, sau này nhất định có thể trở thành thánh hoàng, chân hoàng, tiến càng lúc càng xa hơn. Đến lúc đó, biết đâu cậu ấy thật sự có thể cứu vớt được chúng sinh”.

Thiên soái thở dài, nói: “Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng rất mơ hồ về tương lai, trận tai kiếp này quá nguy hiểm, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải mất mạng”.

Vương Mẫu: “Hôm nay gặp được Thiên soái, tôi có một việc không thể không nhắc nhở. Không gian tà ma đã sinh ra mấy đại ma tôn, họ đang chuẩn bị phát động tấn công, nhập vào nhân tộc, từ đó mở ra thời đại của tà ma”.

Thiên soái nghiêm túc nói: “Năm xưa tà ma không có thành tựu gì, chỉ hoạt động ở đại lục Côn Luân, hơn nữa bị thần tướng của tiên đình trấn áp, không gây ra được uy hiếp gì. Giờ không ngờ họ lại có tà ma chí tôn, nếu vậy thì khá rắc rối rồi”.

Vương Mẫu: “Sau khi những tà ma này mạnh lên, chúng sẽ chiếm đoạt cơ thể của chân tiên, thậm chí là đạo quân, nhanh chóng mở rộng thế lực của mình. Nếu lúc ban đầu không thể khống chế được đại quân tà ma thì cả tiên giới sẽ rơi vào chiến tranh, đến lúc đó, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm”.

Thiên soái: “Chuyện này rất nghiêm trọng, thiết nghĩ phía đại thiên tôn đã biết chuyện, cũng không biết ông ấy sẽ sắp xếp thế nào”.

Vương Mẫu: “Giờ đây thiên cơ hỗn loạn, không ai biết được tương lai sẽ thế nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Nhưng tôi nghe nói tiên đình lại sắp mở tiên mộ, không biết có cho Huyền Bình một chân được không?”

Thiên soái cười, nói: “Nếu Huyền Bình có mong muốn thì đương nhiên không thành vấn đề”.

Vương Mẫu gật đầu: “Nếu Huyền Bình có thể vào được tiên mộ tầng ba thì ít ra tiên đình cũng có thêm được ba phần thắng”.

Thiên soái: “Tư chất và thực lực của Huyền Bình thuộc hạng thượng thượng, tôi đánh giá cậu ấy rất cao. Nhưng dù gì tiên mộ cũng có nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, vì vậy vẫn phải cẩn thận cân nhắc chuyện này”.

Vương Mẫu: “Ừm, suy cho cùng vẫn phải xem sự lựa chọn của cậu ấy”.

Lão tổ Huyền Đô: “Thiên soái, Vương Mẫu, hai vị nghĩ sao về cục diện tương lai? Hay là nói ra xem thử”.

Thiên soái trầm ngâm một lát rồi nói: “E rằng sau này Khuyên giới sẽ bị phá vỡ, đại nạn sẽ khiến rất nhiều sinh linh bỏ mạng. Đến lúc đó, ranh giới của các khu vực sẽ không còn tồn tại nữa, cá lớn nuốt cá bé, máu chảy thành sông. Nhưng nguy cơ lớn cũng sẽ có cơ duyên lớn, xem ai nắm bắt được”.

Vương Mẫu nói: “Tôi cũng đồng tình, nhìn khắp vũ trụ, có biết bao nhiêu cao thủ, đến lúc đó, các tộc tranh giành nhau, cuối cùng ai có thể vượt qua được thì đương nhiên sẽ làm nên sự nghiệp lớn”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chắc chắn giai đoạn này sẽ sinh ra một thế hệ cao thủ tuyệt thế, Huyền Bình sẽ là một trong số đó”.

Thiên soái: “Hiện giờ không ai nói chắc được có thể tiến được đến đâu, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, đợi ngày biến cố lớn đến thôi”.

Vương Mẫu: “E rằng các cao thủ kỷ nguyên đang án binh bất động cũng sắp lộ diện rồi”.

Thiên soái: “Đúng thế, vì vậy chúng ta đều rất nguy hiểm”.

Lúc mấy nhân vật lớn này đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình lại cho một số đan dược Vương Mẫu tặng lên kệ. Sau đó, mọi người vẫn rất hăng hái mua đan dược, không ngờ một phần ba số đan dược mà Vương Mẫu cho đã được bán hết chỉ trong một ngày.

Chiều đến, Đan Vương Lầu đóng cửa nghỉ ngơi, rất nhiều người đến sau đều cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Các khách hàng cũng lần lượt ra về.

Ngô Mi tổng kết sổ sách rồi giao cho Diệp Thiên.

Ngô Bình xem sơ sổ sách thì giật nảy mình, thốt lên: “Hơn hai nghìn năm trăm bốn mươi tỷ tiền đạo, nhiều vậy sao?”

Kim Song Nhi cười, đáp: “Anh Bình, chúng ta có rất nhiều đan được cao cấp, hai nghìn tỷ này cũng bình thường thôi”.

Ngô Bình cảm thán: “Hai nghìn tỷ vào tay dễ dàng đến thế, con số này tương đương với số tiền mà hơn hai vạn đạo quân phải vất vả làm việc cả năm đấy”.

Kim Song Nhi nói: “Vũ trụ này rất lớn, có vô số nơi như Khuyên giới, vì vậy hơn hai nghìn tỷ nghe thì nhiều nhưng nhìn ra vũ trụ thì chỉ là những hạt mưa sa, không đáng để nhắc đến”.

Ngô Bình: “Đấy là tiền chúng ta bán được trong một ngày, sau này sẽ còn nhiều hơn”.

Kim Song Nhi: “Ngày đầu tiên khai trương, lại chiết khấu hai mươi phần trăm, đương nhiên bán đắt rồi. Từ sau ngày mai mới bắt đầu ít lại”.

Ngô Mi cười hehe: “Chị dâu, khi nào chị gả cho anh em thế?”

Kim Song Nhi đỏ mặt: “Cái đó phải xem ý của anh Bình”.

Đào Như Tuyết liếc nhìn Kim Song Nhi: “Vốn tưởng đâu có thêm một học trò, giờ lại thành ra chị em rồi. Song Nhi, mặc dù em là con gái của Vương Mẫu nhưng Huyền Bình chỉ có thể cho em làm hoàng quý phi thôi”.

Kim Song Nhi cười, nói: “Chuyện đó không quan trọng, sau này anh Bình sẽ là cao thủ đệ nhất của nhân tộc, có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy mới là vinh dự lớn nhất của em”.

Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, em đánh giá anh cao vậy sao?”

Kim Song Nhi: “Đương nhiên rồi, em đã quan sát anh hơn một năm nên hiểu về anh rất rõ”.

Ngô Bình ngây ra: “Em đã quan sát anh hơn một năm rồi sao? Sao anh không biết?”

Kim Song Nhi cười, nói: “Đương nhiên người đàn ông của em phải là thiên hạ đệ nhất, em nghĩ anh Bình có thể làm được”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử, hôm nay có rất nhiều đan dược bán hết hàng nên đã có không ít đơn đặt mua, e rằng mấy ngày này anh phải vất vả rồi”.

Ông ta vừa nói vừa đưa đơn đặt hàng ra.

Ngô Bình liếc qua và bỗng thấy nổi da gà: “Sao lại nhiều thế?”

Thì ra trên đơn có năm mươi bảy loại đan dược, tổng cộng có bốn trăm tám mươi sáu viên, hơn nữa, số đan dược này đều là đan dược cao cấp, giá cả rất cao.

Liễu Chí Mưu nói: “Công tử, nhiều cũng không sao, chúng ta từ từ luyện, dù sao thì cũng không giới hạn thời gian”.

Ngô Bình thở dài: “Để kiếm tiền tôi chỉ đành vất vả chút vậy”.

Lạc Ngưng Đan không rời đi mà đang nghỉ ngơi ở một gian nhà riêng biệt. Ngô Bình tìm đến cô ấy, cười, nói: “Chị Lạc, đan dược bán được quá, chị luyện thêm giúp em một ít nhé?”

Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Cậu đang xem chị là nô lệ đấy à?”
Chương 1839: Liễu thần, Đào tổ.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì sao mà dám, tiền bán đan dược chị luyện chế đều là của chị”.

Lạc Ngưng Đan: “Thôi, chị làm chị cơ mà, cũng không thể chiếm hời của cậu, cậu cứ trả ba mươi phần trăm đi”.

Mắt Ngô Bình lóe sáng: “Tốt quá rồi, dược liệu là do Đan Vương Lâu cung cấp”.

Hai người sắp xếp lại kế hoạch về đan dược, sau đó bắt đầu thu thập dược liệu. Ngô Bình bảo Lão Dược cung cấp một ít, nhưng vẫn còn thiếu, hai người bèn cùng nhau đến Thần Nông Cốc.

Đến Thần Nông Cốc lần nữa, Ngô Bình đến chào hỏi tử đằng trước, tử đằng cười nói: “Lâu rồi cậu mới đến, vị này là?”

Ngô Bình: “Đây là Thái Hoa Đạo Tôn, chị của vãn bối”.

Tử đằng nói: “Thái Hoa? Nghe tên cô đã lâu, hân hạnh được gặp”.

Người có thể khiến tử đằng khách sáo như vậy không nhiều, Thái Hoa cười nói: “Nghe danh Thần Nông Cốc đã lâu, tôi cũng lần đầu đến, hân hạnh”.

Ngô Bình: “Tiền bối tử đằng, hôm nay vãn bối muốn chào hỏi mấy vị tiền bối, không biết bắt đầu từ đâu?”

Tử đằng: “Cậu đã biết Hồ Lô Bảo Thất rồi, bên trong còn một vị Liễu thần, Sâm tổ và Đào tổ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đào tổ? Là Đào tổ có liên quan đến quả bàn đào?”

Tử đằng: “Không sai, nhưng phần lớn cơ thể của ông ta bị tổn thương nặng nề trong Đại kiếp kỷ nguyên, hiện tại vẫn chưa hồi phục, trở thành bộ dạng sống dở chết dở”.

Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối đến chào hỏi tiền bối Liễu thần trước”.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua địa bàn của Hồ Lô Thất Bảo, Ngô Bình dừng lại nói vài câu, Hồ Lô Thất Bảo nghe anh nói muốn đến gặp Liễu thần bèn cười nói: “Lão Liễu có ba nhánh liễu bổn mạng, nếu có cơ hội thì cứ xin một nhánh đi. Chẳng phải trong tay cậu có đá thần sao? Bây giờ nó đang thiếu, cậu đừng khách sáo với bà ta, cái gì cần thì cứ xin lấy”.

Ngô Bình tranh thủ cơ hội hỏi: “Tiền bối Thất Bảo, hồ lô này của tiền bối có thể tặng tôi một cái được không?”

Hồ Lô Thất Bảo: “Tặng cậu một cái thì không sao, chỉ là chúng vẫn chưa trưởng thành, cậu vẫn phải đợi một thời gian nữa”.

Lạc Ngưng Đan: “Tiền bối Thất Bảo hẳn đã trải qua không chỉ một kỷ nguyên nhỉ? Tiền bối cũng là một cường giả kỷ nguyên”.

Hồ Lô Thất Bảo khẽ mỉm cười: “Hiện giờ là kỷ nguyên thứ ba ta trải qua. Haizz, hai lần Đại kiếp đã khiến nguyên khí của ta bị tổn hại nghiêm trọng, thực lực hiện tại của ta không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao”.

Ngô Bình: “Dù chỉ có một phần mười cũng không phải là người mà cường giả bình thường có thể so bì được. Tiền bối Thất Bảo, những cường giả kỷ nguyên có xuất thân từ thực vật như tiền bối cũng không ít nhỉ?”

Hồ Lô Thất Bảo: “Số lượng không nhiều bằng các sinh linh khác nhưng cũng chiếm khoảng mười phần trăm”.

“Nói thế thì Liễu thần, Sâm tổ, Đào tổ cũng là cường giả kỷ nguyên?”

Hồ Lô Thất Bảo gật đầu: “Đúng thế, người mạnh nhất là Liễu thần, bà ta đã trải qua năm kỷ nguyên. Sâm tổ và Đào tổ cũng trải qua ba bốn kỷ nguyên rồi”.

Ngô Bình: “Tiền bối Thần Nông có thể tập hợp các vị tiền bối đến đây chắc chắn thực lực cũng không yếu”.

Hồ Lô Thất Bảo: “Điều đó là đương nhiên, ông ta là cường giả cấp Chân Hoàng, hơn nữa lại đột phá dựa trên nền tảng này. À phải rồi, sau khi gặp mấy người họ, cậu có thể đi vào động Thần Nông, không chừng có thể thu hoạch được chút gì đó”.

Hai mắt Ngô Bình sáng rực: “Động Thần Nông?”

Hồ Lô Thất Bảo: “Lúc đầu Thần Nông từng tu luyện một thời gian trong đó, nhưng không gian bên trong rất bí ẩn, chưa từng có ai mở nó ra, với tư chất của cậu có lẽ có thể mở được thời không của Thần Nông”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn tiền bối đã cho tôi biết”.

Nói thêm vài câu nữa, sau khi để lại vài viên đá thần, Ngô Bình đến gặp Liễu thần.

Anh đi về phía trước một đoạn thì phát hiện trên bầu trời xuất hiện rất nhiều thời không, hàng ngàn linh khí cao cấp rơi xuống khiến dược liệu ở khu vực này biến dị có lợi, ngay cả cây cỏ bình thường cũng tiến hóa thành tiên thảo.

Thái Hoa Đạo Tôn ngạc nhiên nói: “Năng lực của vị Liễu thần này mạnh quá, bà ta kết nối với hơn một thời không vũ trụ đấy”.

Ngô Bình giật mình: “Còn có thể kết nối với năng lượng của các vũ trụ khác?”

Thái Hoa Đạo Tôn: “Có vài cường giả kỷ nguyên như vậy có thể làm được, vị Liễu thần này cũng có khả năng này”.

“Anh bạn”.

Lúc này một giọng nữ vừa dịu dàng vừa ôn hòa vang lên trong không trung, vô cùng bắt tai.

Ngô Bình vội vàng cúi chào: “Vãn bối xin chào tiền bối Liễu thần”.

Giọng nói đó cười nói: “Anh bạn không cần khách sáo, nếu không chê thì gọi tôi một tiếng dì Liễu là được”.

Ngô Bình vội nói: “Vãn bối đành mặt dày sau này gọi tiền bối là dì Liễu vậy”.

Liễu thần: “Thất Bảo và tử đằng từng nói với ta về cậu, mấy lần trước cậu đến tôi đều biết cả, không ngờ chỉ mới có một thời gian ngắn mà cậu đã trở thành một Đại Thánh, Chân Vương vạn cổ”.

Ngô Bình: “Dì Liễu quá khen rồi, vãn bối chỉ là hơi may mắn thôi”.

Liễu thần cười nói: “May mắn cũng là một thực lực đấy, cậu là Huyền Bình nhỉ?”

Ngô Bình: “Vâng, đúng thế ạ, vãn bối tên là Huyền Bình”.

Liễu thần nói: “Huyền Bình, ta có một việc muốn nhờ”.

Ngô Bình: “Không dám đâu, dì Liễu có việc gì cứ nói, Huyền Bình nhất định sẽ cố gắng làm”.

Liễu thần: “Huyền Bình, Đại kiếp kỷ nguyên lần trước mới là đáng sợ nhất, ta trốn thoát từ hai nhánh cây liễu, một cây nhỏ trong đó biến thành ta của hiện tại đây, còn một nhánh khác chứa nhiều năng lượng của ta nhất thì lại biến mất không thấy đâu. Thậm chí ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó, ta nghi có người phong ấn nó. Huyền Bình, cậu có thể giúp dì Liễu tìm được không? Nếu có thể lấy được nhánh liễu đó, thực lực của ta có thể khôi phục được bảy mươi phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao”.

Ngô Bình: “Hóa ra là tìm cây liễu. Dì Liễu à, tôi nhất định sẽ cố hết sức, nhanh chóng tìm được nó”.

Dì Liễu cười nói: “Cảm ơn Huyền Bình nhiều, ta không có gì để báo đáp cả, ở đây có một trăm cân mầm liễu, cũng có chút linh hiệu. Cậu là thầy luyện đan, chắc cần dùng đến”.

Nói rồi một thạch đàn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trong là mầm liễu xanh mơn mởn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Mắt anh sáng rực nói: “E là mầm liễu này là thuốc tốt nhất thiên hạ rồi”.

Liễu thần: “Dì Liễu tặng thêm cho cậu một nhánh liễu, sử dụng nhánh liễu này thì cậu trên có thể chiến đấu với Cửu Thiên Thần Ma, dưới có thể đánh Hoàng Tuyền chí tôn. Nếu gặp phải tà ma ngoại đạo, cậu chỉ cần vung nhẹ tay một cái là có thể khiến nó thành tro bụi”.

Ngô Bình mừng rỡ nói: “Dì Liễu, cái này quý giá quá”.

Dì Liễu cười nói: “Ta tạm thời không thể đi khỏi nơi này, cậu xem như là người bạn đầu tiên mà ta quen ở kỷ nguyên này. Cậu giúp ta dĩ nhiên ta cũng sẽ giúp cậu”.

Ngô Bình: “Đã thế thì Huyền Bình xin nhận”.

Anh lại giới thiệu Lạc Ngưng Đan, Liễu thần nói: “Thể chất của cô gái này khá tốt, nếu sinh một đứa con với Huyền Bình thì chắc chắn sẽ là chí tôn của loài người”.

Ngô Bình sửng sốt, Lạc Ngưng Đan cũng đỏ mặt: “Tiền bối đừng nói đùa thế”.

Liễu thần: “Ta không nói đùa, chỉ nói đúng sự thật, hai người tự suy xét”.

Ngô Bình ho một tiếng rồi nói: “Dì Liễu, tiền bối cứ giữ mấy viên đá thần lại dùng, vãn bối đến chào hỏi Sâm tổ và Đào tổ một chút”.

Liễu thần biết anh ngượng bèn cười nói: “Ừ, Huyền Bình đi đi, ta đã đánh tiếng với họ rồi”.

Đi ngang qua địa bàn của Liễu thần, linh dược rõ là không còn khác trước đó nữa, linh dược này chủ yếu là các loại quả.

“Cháu trai đến rồi à?”

Đột nhiên có một giọng nói khá già nua vang lên.

Ngô Bình sửng sốt: “Tiền bối là?”

Giọng nói đó: “Ta là Đào tổ, ta thấy khí tức trên người cậu chắc là đã từng gặp Hạnh Tổ nhỉ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là vãn bối đã từng gặp Hạnh Tổ, tiền bối Đào tổ cũng biết Hạnh Tổ sao?”
Chương 1840: Động Thần Nông

Đào tổ nói: “Một hậu bối như ông ấy, ta chỉ từng nghe nói qua. Trên người cậu có khí tức của ông ấy, có lẽ là từng ăn quả hạnh của ông ấy. Ừm, còn có mùi của bàn đào, cậu cũng từng ăn bàn đào”.

Vừa nói, Ngô Bình vừa đi về phía trước thì nhìn thấy một cây đào, một bên héo rũ, một bên tồn tại khí tức sinh mệnh nồng đậm. Nhưng tán cây đã không còn nữa rồi, chỉ vươn ra một cành ngang, bên trên kết được mười mấy quả đào.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương hiện tại của Đào tổ, Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Đào tổ, người làm sao vậy?”

Đào tổ thở dài: “Còn không phải là do đại kiếp kỷ nguyên lần cuối cùng làm ra hay sao, bây giờ ta vẫn chưa hồi phục được. Cháu trai, sau này hãy gọi ta là bác Đào đi”.

Lúc này, giọng nói của Liễu thần vang lên: “Tiểu Đào, ông cùng lắm là làm cháu của cậu ấy thôi”.

Đào tổ này vai vế nhỏ hơn Liễu thần, nghe vậy có chút xấu hổ: “Liễu thần à, làm cháu thì thôi nhỉ? Hay là ta làm đại ca đi? Dù sao thì ta cũng già hơn, không phải sao?”

Ngô Bình vội vàng nói: “Không không, tiền bối là tiền bối, tôi sao dám gọi là đại ca?”

Liễu thần: “Không cần phải sợ, cậu cứ gọi ông ấy là đại ca. Làm như vậy, Tiểu Đào cũng đã có lợi rồi”.

Đào tổ cười khà khà: “Đúng đúng đúng, gọi ta là anh Đào là được rồi”.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, một đại lão đã sống mấy kỷ nguyên, gọi ông ấy là anh thì có vẻ không phù hợp lắm thì phải? Nhưng nghe thấy Liễu thần nói như thế, anh cũng chỉ có thể hắng giọng một tiếng, cung kính nói: “Anh Đào”.

Đào tổ trái lại rất vui mừng, lúc mới đầu ông ấy gọi Ngô Bình là cháu trai, chính là sợ Liễu thần bảo ông ấy làm cháu trai của Ngô Bình, bây giờ hai bên đều nhường nhau một bước, ông ấy làm đại ca cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Người anh em, ăn một quả đào trước đi. Đào này của ta là quả đào tổ, mạnh hơn nhiều so với quả hạnh của Hạnh tổ, loại quả rác rưởi đó ta ít khi ăn”.

Ngô Bình mang vẻ mặt khó hiểu, quả hạnh của Hạnh tổ không hề kém hơn so với bàn đào, trong miệng ông ấy lại là loại quả rác rưởi?

Anh nói: “Anh Đào, bây giờ anh cũng không kết được bao nhiêu quả đào nữa, nếu như tôi ăn, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”

Đào tổ cười nói: “Có ảnh hưởng gì chứ? Cậu ăn đào của ta, tìm một nơi trồng hạt đào xuống thì có thể sinh ra một cây đào tiên, đây cũng coi như là gieo mầm thế hệ sau thay ta rồi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện đó không thành vấn đề”.

Đào tổ để anh hái mấy quả đào, Ngô Bình nhìn mười bảy, mười tám quả đào thưa thớt, không nỡ hái quá nhiều, chỉ hái tám quả.

Đào tổ: “Chú em Huyền Bình, ta cũng có một chuyện muốn nhờ”.

Ngô Bình: “Anh Đào cứ nói”.

Đào tổ: “Cậu thấy ta bây giờ sống dở chết dở, thật sự là do bên trong cơ thể có kiếp lực của đại kiếp kỷ nguyên vẫn chưa được loại trừ. Nếu như muốn loại trừ kiếp lực thì phải tìm được 'nước Hoàng Tuyền'“.

Ngô Bình vội vàng hỏi: “Anh Đào, nước Hoàng Tuyền này ở đâu?”

Đào tổ: “Chuyện đó ta cũng không rõ nữa, vì vậy ta mới nhờ cậu giúp”.

Ngô Bình nói: “Vậy tiểu đệ chỉ có thể tìm từ từ thôi vậy”.

Đào tổ cười nói: “Cậu là người có khí vận, nếu như cậu đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được”.

Nói vài câu với Đào tổ xong thì Ngô Bình đi gặp Sâm tổ. Vị Sâm tổ này sinh ra và lớn lên trên một tảng đá lớn. Rễ của nó lộ ra ngoài, giống như một cây cổ thụ, nhưng lá chỉ có vẻn vẹn mấy chục cái, bây giờ đang mọc một cành hoa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Ngô Bình vừa đến, một quái nhân cao chưa đến ba thước với bộ râu đỏ xuất hiện, ông ta đi đôi giày màu xanh, quần áo màu vàng, đội chiếc mũ màu đỏ, giống như diễn hí khúc vậy.

Người đàn ông râu đỏ cười nói: “Bạn nhỏ, ta là Sâm tổ”.

Ngô Bình vội vàng hành lễ: “Vãn bối bái kiến Sâm tổ”.

Sâm tổ xua xua tay: “Ấy, cậu gọi Đào tổ là anh thì cũng gọi ta một tiếng anh Sâm đi”.

Ngô Bình thầm nghĩ mấy vị bô lão này đều nhiệt tình như vậy sao? Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói: “Vâng, anh Sâm”.

Sâm tổ rất vui, ông ấy nói: “Lần đầu gặp mặt không có gì hay để tặng cho cậu cả. Mỗi một kỷ nguyên, ta ra hoa một lần, kết trái một lần, ra được một số quả chín. Ta để dành mấy cân ở đây, cậu cầm lấy mà ăn đi, nó rất tốt cho cơ thể đấy”.

Ngô Bình nói: “Anh Sâm, không có công không thể nhận bổng lộc”.

Sâm tổ cười nói: “Bọn họ có việc nhờ cậu, đương nhiên ta cũng có. Những người trải qua đại kiếp kỷ nguyên giống như chúng ta, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có một số vấn đề. Sau đại kiếp kỷ nguyên, tiềm lực sinh mệnh của ta bị tiêu hao hơn nửa, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì phải dùng nước thần Thái Sơ tưới. Nhưng nước thần Thái Sơ quá khó tìm, ta khổ sở tìm kiếm đã nhiều năm nay cũng không có kết quả”.

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, anh nói: “Anh Sâm, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp anh tìm Thái Sơ Thần Quang. Nếu như tìm được, tôi sẽ mang tới đây ngay”.

Sau khi gặp mặt mấy vị bô lão này, Ngô Bình cũng không khách sáo nữa, bắt đầu thu thập dược liệu ở khắp nơi để luyện chế.

Không bao lâu sau, anh đến một sơn cốc, trong tai vang lên giọng nói của Liễu thần: “Huyền Bình, động Thần Nông ở trong hang”.

Ngô Bình lập tức rảo bước nhanh, anh đến một sơn cốc, vừa nhìn đã thấy động Thần Nông. Động Thần Nông trông có vẻ rất bình thường, nhưng anh đi đến cửa động thì bỗng nhiên dừng chân.

Lạc Ngưng Đan tò mò hỏi: “Huyền Bình, sao cậu không vào?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Em cảm nhận được khí tức của Thánh Hoàng, trước khi em trở thành Thánh Hoàng, e là không thể nào mở được không gian của Thần Nông”.

Lạc Ngưng Đan: “Cậu không thử sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần thử, chắc chắn không được, khí tức của Thần Nông nói với em, nếu như không đạt được đến cảnh giới Thánh Hoàng, muốn mở không gian của Thần Nông là điều không thể”.

Hái dược liệu xong, hai người quay trở về Đan Vương lâu, chia nhau luyện chế đan dược.

Trong lúc nghỉ ngơi, Ngô Mi chạy qua xem anh luyện đan, anh lấy một quả đào ra. Quả đào này là của Đào tổ, mạnh gấp nhiều lần so với quả bàn đào.

Ngô Mi cắn một miếng, trong miệng lan tỏa hương thơm, ngay sau đó cô ấy giống như say rượu, đứng cũng không vững nữa.

Ngô Bình dìu cô ấy vào phòng rồi nói: “Tiểu Mi em ngủ một giấc là có thể hấp thu tác dụng của quả đào”.

Ngô Mi không thể mở mắt được, cô hỏi: “Anh, ăn nó rồi thì có phải em cũng sẽ thành Tiên không?”

Ngô Bình cười nói: “Ăn quả đào này, em ngủ một giấc thì đã tu luyện đến Đại Đạo Quân rồi”.

Đợi đến khi Ngô Mi ngủ say, Ngô Bình lại cầm một quả đào đưa cho Đào Như Tuyết và Tiên Nhi ăn.

Tiên Nhi ăn một quả đào xong thì cũng giống như say mà ngủ một giấc, Đào Như Tuyết lại chẳng hề gì, nhưng cũng phải ngồi thiền luyện hóa.

Lúc này, Hồng Lăng đi tới, sắc mặt của cô có chút căng thẳng, cô ấy nói: “Đại ca, có lẽ em đã tìm được cha mẹ em rồi”.

Ngô Bình nói: “Vậy sao? Sao em tìm được họ?”

Hồng Lăng lấy một tờ giấy ra, bên trên vẽ một huy hiệu, loại huy hiệu này có rất nhiều ở Tiên giới, đa số là huy hiệu của gia tộc, bình thường chỉ có gia đình giàu có mới có loại huy hiệu đặc biệt này.

Ngô Bình nói: “Đây là huy hiệu, nó có liên quan gì đến thân thế của em?”

Hồng Lăng gật gật đầu, cô ấy quay người, lộ ra vai trái, chỉ thấy trên vai trái của cô ấy có một huy hiệu y như này, màu mận chín, vô cùng rõ nét.

Ngô Bình gật gật đầu: “Hồng Lăng, em yên tâm, anh sẽ mau chóng tra ra được huy hiệu này của gia tộc nào”.

Những huy hiệu như này rất dễ nhận ra, Ngô Bình không hỏi nhiều người mà chỉ nghe ngóng lai lịch của nó. Huy hiệu này là vật sở hữu của nhà họ Ngọc ở Tiên giới. Nhà họ Ngọc là gia tộc khá lớn mạnh của Tiên giới, có một vị Đạo Tổ trấn giữ, hơn nữa còn từng sinh ra một vị Họa Thánh. Vì thế về sau nhà họ Ngọc chủ yếu kinh doanh thư họa.

Giống như thế tục, người tu hành cũng thích thư họa. Nhà họ Ngọc bởi vì có Họa Thánh, việc kinh doanh thư họa vô cùng phát đạt, trở thành gia tộc giàu có một vùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK