Năm 17 tuổi, Yên Li bắt đầu đi rèn luyện ở cuộc sống bên ngoài, cô ta đã đến nước Viêm Quốc. Sau nhiều tháng dạo chơi ở đây, cô ta đã gặp một người đàn ông tên là Dạ Trường Minh. Người này là con nhà giàu, bố mẹ đều là người tu chân của thế lực lớn, bản thân anh ta cũng rất đẹp trai và phóng khoáng, vì thế đã nhanh chóng hớp hồn Yên Li.
Khi ấy Yên Li còn quá trẻ, không biết các mặt xấu của con người, cô ta đã kể hết mọi chuyện bí mật cho Dạ Trường Minh biết. Dạ Trường Minh xin Yên Li truyền thụ cho mình cách điều khiển Vu Vương Thần Quan, Yên Li không chút do dự mà làm theo luôn.
Tới một ngày, sau khi uống rượu với Dạ Trường Minh, Yên Li đã bị hôn mê. Khi cô ta tỉnh lại thì đã bị trói trên ghế sắt và bị tra tấn dã man. Người ra tay chính là Dạ Trường Minh, hắn muốn hỏi về các thông tin cơ mật của Thánh Vu Môn, ví dụ như tài sản và các Vu thuật.
Yên Li vừa tức vừa buồn, thà chết cũng không chịu nói. Nhờ thể chất đặc biệt nên cô ta không thể bị thôi miên, vì thế đã phải chịu mọi sự hành hạ tàn khốc nhất của Dạ Trường Minh, hắn bắt cô ta phải khai ra nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Cùng lúc đó, Dạ Trường Minh đã mượn sức mạnh của Vu Vương Thần Quan dẫn người tới tấn công Thánh Vu Môn, để giết hết những người còn lại của môn phái, hòng cướp các tích luỹ bao năm của họ.
Về sau, Yên Li đã được các cao thủ của Thánh Vu Môn cứu ra rồi trốn tới một nơi không ai biết để chuyên tâm tu luyện. Bây giờ, cô ta xuất hiện là để vực dậy Thánh Vu Môn và trả thù nhà họ Dạ.
Cô ta kể, ngày Thánh Vu Môn bị tấn công, có khá nhiều người dân địa phương đã nhân cơ hội đó vào môn phái hôi của, rất có thể Quỷ Long Vương cũng là một trong số đó.
Nghe đến đây, Ngô Bình nói: “Nhà kia có thể tiêu diệt được Thánh Vu Môn, chứng tỏ có thực lực rất mạnh”.
Yên Li lạnh giọng nói: “Dù có mạnh đến đâu thì tôi cũng sẽ giết cho bằng được”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, Hắc Thiên Giáo sẽ ủng hộ cô”.
Một lát sau, anh nói tiếp: “Chắc không chỉ có cô là cao thủ của Thánh Vu Môn đúng không?”
Yên Li: “Đương nhiên! Nhĩ lão và tứ quái đều còn cả, họ sẽ giúp tôi dựng lại môn phái”.
Ngô Bình: “Tôi cũng mong thánh nữ có thể làm được. Vậy tôi sẽ không lấy bộ xương thuỷ tinh ở chỗ của Quỷ Long Vương nữa”.
Không phải là Ngô Bình hào phóng, mà là các lời nguyên ấy rất quỷ dị, dù anh có lấy được thì cũng chưa chắc đã dùng được.
Yên Li thấy hơi bất ngờ, cô ta nghi hoặc hỏi Ngô Bình: “Giáo chủ Ngô đúng là đối tượng hợp tác lý tưởng!”
Ngô Bình cười nói: “Quá khen”.
Sau đó, anh nói với Chu Mi: “Chu trưởng lão, cô dẫn Yên Li trưởng lão đến đó đi”.
Chu Mi không muốn cho lắm, dẫu sao suýt nữa Yên Li cũng đã huỷ dung của cô ấy, nhưng Ngô Bình đã hạ lệnh thì cô ấy phải nghe theo thôi.
Sau khi Yên Li và Chu Mi đi rồi, Ngô Bình ăn bữa sáng do Lina chuẩn bị, sau đó về trang viên Lý Thị.
Ngày mai, anh phải tới tham gia sự kiện của tổng thương hội Nam Dương với ông nội, vì thế cần chuẩn bị một chút, để hỗ trợ ông giành được chức hội trưởng.
Lý Vân Đẩu đang ngồi câu cá, Lý Niệm Tổ móc mồi câu, hai bố con song kiếm hợp bích nên đã câu được khá nhiều cá.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Ông ơi, cho cháu hỏi về quy tắc tuyển chọn hội trưởng của tổng thương hội Nam Dương”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “À, để ông nói cho nghe”.
Lý Vân Đẩu nói, bầu chọn của thương hội Nam Dương do các thành viên lý sự và tinh anh tổ chức. Một phiếu của người lý sự tương đương với một trăm phiếu của các thành viên tinh anh.
Ai có tổng phiếu bầu cao nhất thì sẽ được chọn làm hội trưởng, ví dụ như hội trường trước đã có tổng 1350 phiếu bầu.
Hội trưởng có quyền lực rất lớn, như chỉ đạo hội phó làm việc, bổ nhiệm vị trí cho các thành viên, ngoài ra còn có quyền thêm hoặc loại trừ các thành viên mới cũ. Đương nhiên quyền hành lớn nhất là thuộc về ngân hàng Nam Dương.
Ngân hàng này có vốn cả chục nghìn tỷ, còn hội trưởng lại có tầm ảnh hưởng nhất định với ngân hàng. Song, nếu có quyết sách quan trọng nào đó thì cần tất cả thành viên lý sự cùng thông qua.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cảm thấy quyền lực của chức hội trưởng này rất lớn, nếu không chọn được người tài đức thì hỏng ăn ngay.
Ngô Bình nói ra điều mình suy nghĩ, Lý Vân Đẩu nói: “Thật ra hội trưởng đầu tiên cũng không có quyền hạn lớn lắm đâu, là do các hội trưởng sau này thi nhau thay đổi quy định để kéo bè kết phái đấy. Dần dà, quyền hành của hội trưởng ngày càng lớn, cuối cùng thì như bây giờ. Mỗi năm, tầm ảnh hưởng của thương hội Nam Dương lại lớn hơn một chút, các hội viên cũng nhiều gấp đôi rồi. Nhưng ngày càng loạn, các hội viên mất đoàn kết, có người còn rời bỏ thương hội rồi ra làm riêng”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ông ơi, Juharto bị quả báo rồi, cả gia tộc đều bị tiêu diệt hết. Nhưng một người con trai của ông ta vẫn còn sống, hắn sẽ kế thừa gia sản, cháu đã khống chế hắn rồi, hắn sẽ chuyển hết gia sản của nhà mình sang cho Hắc Thiên Giáo”.
Khi các oan hồn tàn sát khắp nơi, Ngô Bình đã dẫn Lạc Di đi để bảo vệ hắn. Anh đã cho người hộ tống Lạc Di về Jawa, để di rời tài sản. Đương nhiên anh không lấy hết, vì vẫn còn người ghen ghét với khối tài sản này nên anh chỉ lấy một phần nào đó thôi”.
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Đời người dù huy hoàng đến mấy thì cũng có lúc chết thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Ông đừng như vậy, giờ ông khoẻ mạnh như một người 40 tuổi nên côn đến chuyện sống chết làm gì”.
Đúng là bây giờ, Lý Vân Đẩu rất trẻ trung, để không bị lộ sự thay đổi, thậm chí ông ấy còn phải trang điểm để mình trông già với đúng tuổi thật.
Ông ấy cười nói: “Cháu nói đúng”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông nghĩ trong 20 lý sự, sẽ có mấy người bỏ phiếu cho ông ạ?”
Lý Vân Đẩu lắc đầu: “Lòng người khó đoán, ông cũng không biết. Nhưng ông chắc được khoảng bảy phiếu thôi”.
Ngô Bình: “Vậy là còn 13 phiếu nữa, rất có thể sẽ thuộc về bb”.
Lý Vân Đẩu: “Không mười ba thì cũng phải mười phiếu”.
Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà, tối nay ông hãy mở tiệc rồi mời các lý sự đến nhà mình đi ạ”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, cháu định làm gì?”
Ngô Bình: “Con người ai cũng cầu sức khoẻ và tiền tài, họ đã có tiền rồi thì giờ chỉ cần sức khoẻ thôi. Nếu thế thi cháu sẽ tặng cho mỗi người một ít thuốc, giúp họ sống lâu trăm tuổi mà không bệnh tật gì”.
Lý Vân Đẩu xua tay: “Không cần làm thế đâu, thà cháu dùng chỗ thuốc ấy bồi dưỡng cho người mình còn hơn”.
Ngô Bình: “Ông, thật ra không tốn kém gì đâu, cháu làm loáng cái là có ngay mà”.
Lý Vân Đẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, ông nghe theo cháu”.
Vì thế, Ngô Bình đã dành cả buổi chiều để luyện chế Bồi Nguyên Tán và 50 viên Tiểu Luyện Hình Đan. Đan dược và thuốc này mà kết hợp với nhau thì sẽ có hiệu quả rất tốt. Nó có tác dụng tăng tuổi thọ, đảm bảo các lý sự kia sẽ không từ chối.
Còn Lý Vân Đẩu đã cho người đi đưa thiệp mời cho các lý sự.
Bốn giờ chiều, có người hớt hải tới báo: “Hỏng rồi lão gia ơi, các lý sự đến nhà ta đều bị người khác chặn đường, không thể tới đây được”.
Lý Vân Đẩu cau mày: “Ai dám chặn đường họ?”
Ngô Bình hỏi: “Họ bị chặn ở đâu?”
Người đó đáp: “Ngay cửa sân bay ạ, chúng thuộc hạ đi hỏi thì là bb đã mượn lực của Á Mã để cản họ tới dự tiệc. Hình như còn có nhiều cao thủ nữa, kiểu này thì không lý sự nào lọt được đâu ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Không ngờ bb lại ra tay trực tiếp như thế”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cháu còn làm trực tiếp hơn ông ta nhiều, để cháu đi xem thế nào”.
Ngô Bình bay lên cao rồi lao ra ngoài.
Có năm vị lý sự đang bực bội ngồi trong đại sảnh nhập cảnh của Á Mã, trước mặt họ là mấy người đàn ông bặm trợn.
“Ông Bối có lệnh, một là các vị quay về, hai là nghỉ qua đêm ở đây rồi mai về”.
Các lý sự nhìn nhau rồi thở dài.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Chào mừng các lý sự đến chơi! Tôi là Lý Huyền Bình, thay mặt cho ông nội ra chào đón các vị”.
Mấy người đàn ông quay lại thì thấy Ngô Bình đang bước tới mà không hề để mắt đến họ.
Chương 882: Nỗi sợ hãi từ đáy tâm hồn
Thấy Ngô Bình tự thò mặt đến, một người đàn ông cao gầy chặn trước mặt anh rồi nói: “Cậu Lý, cậu không nên đến đây”.
Ngô Bình: “Tôi đến mất rồi”.
Người đàn ông cao gầy và vài người khác nháy mắt với nhau, hắn cường thế nói: “Cậu Lý, tôi khuyên cậu nên ra về, không thì đừng trách tôi ra tay”.
Ngô Bình: “Anh thử xem”.
Người đàn ông cao gầy bị chọc giận, lập tức tấn công Ngô Bình, bàn tay gầy guộc của hắn chộp về phía anh như thanh sắt.
Nhưng đột nhiên, hắn chìm vào một không gian u tối, cùng với đó là một cảm giác sợ hãi đến tột độ, hắn hét lên rồi ngã xuống đất.
Những người khác ngẩn ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Bình mặc kệ họ, mà chậm rãi đi về phía năm lý sự kia rồi cười nói: “Thưa các vị, tài xế của nhà họ Lý chúng tôi đang chờ ở bên ngoài, mời mọi người lên xe”.
“Không ai được đi đâu hết!”, một người thanh niên cao giọng quát.
Ngô Bình quay lại rồi nhìn chằm chằm vào hắn ta, sức mạnh của Hạo Thiên Võ Hồn xâm nhập vào linh hồn của người đó, hắn ta hét lên rồi đổ uỳnh xuông đất, sùi bọt mép.
Năm vị lý sự hoảng hốt, gì thế này? Ngô Bình là thần tiên ư?
Năm bọn họ rời khỏi đây cùng sự kính nể Ngô Bình, các nhân viên và tài xế của nhà họ Lý đã chờ sẵn bên ngoài để mời các lý sự lên xe rồi tiến về nhà họ Lý.
Ngô Bình ở lại san bay, một lát sau lại có thêm vài vị lý sự xuất hiện, vì có anh ở đây nên không ai dám chặn đường họ hết.
Hai tiếng sau, có một ông lão xuất hiện ở lối ra, ông ấy chống gậy gỗ, phần đầu gậy gắn đầu chim, mỗi khi ông ấy bước đi, cái gậy đều vang lên tiếng kêu.
Ông lão đứng nhìn Ngô Bình từ phía xa, một người thanh niên đứng sau ông ấy nói: “Cậu Lý, đây là đại sư Tổ Minh – thầy bùa số một của Đông Nam Á! Nếu cậu còn không đi thì đừng trách ông ấy ra tay”.
Ngô Bình liếc nhìn ông lão đó rồi khinh bỉ nói: “Thế à? Thế bảo ông ta đánh bại tôi đi, để tôi xem bùa chú của ông ta lợi hại thế nào!”
Hình như ông lão đã nổi giận, ông ấy hét lên rồi lẩm bẩm gì đó, sau đó bắn tay ra. Ngay sau đó, Ngô Bình đã nhìn thấy 13 âm hồn tấn công về phía mình.
Anh cười lạnh một tiếng, võ hồn lao ra khỏi cơ thể rồi phản công lại 13 âm linh kia. Võ hồn của anh được sức mạnh nuôi dưỡng nên vừa mạnh vừa ý chí, mấy âm linh tầm thường này sao đọ được.
Võ hồn bắt lấy một âm linh rồi xé rách nó, âm linh ấy kêu gào thảm thiết, sau đó võ hồn cứ thế tấn công hết âm linh này đến âm linh khác.
Chỉ vài phút sau, 13 âm linh đã bị giết sạch. Phải biết rằng thực lực của mỗi một âm linh đều có thể khiến tu sĩ cảnh giới Địa Tiên phải đau đớn và bị giết trong nháy mắt.
Ông lão kia hoảng hồn, mặt nghệt ra.
Võ hồn của Ngô Bình quay lại đứng trước mặt anh rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.
Ông lão run rẩy rồi chợt quỳ xuống đất, Ngô Bình không thèm lấy mạng ông ta mà gọi võ hồn về.
Người thanh niên đứng sau ông lão cũng đần mặt ra, sau đó chợt phản ứng lại rồi quay đầu bỏ chạy.
Ông lão bò dậy rồi đi tới gần Ngô Bình, sau đó lễ phép chào hỏi: “Tham kiến Chân Quân”.
Ông ta tưởng võ hồn mà Ngô Bình vừa phóng ra là nguyên anh nên mới gọi anh như vậy.
Ngô Bình không giải thích, bởi so về thực lực thì Chân Quân bình thường còn thua anh.
“Về bảo với Bối Thế Hầu là đừng chọc vào tôi!”
Ông lão vội nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời”.
Ông lão đi rồi, Ngô Bình lại chờ thêm nửa tiếng nữa để đón ba vị lý sự khác. Cuối cùng có tất cả 12 vị lý sự tới Á Mã rồi cùng về trang viên nhà họ Lý. Tính thêm hai vị lý sự ở Á Mã và Lý Vân Đẩu nữa là 15 người.
Ngô Bình thấy đã sắp đến giờ dự tiệc nên cũng về trang viên luôn.
Còn ông lão kia thì nhanh chóng rời khỏi sân bay, vừa lên xe đã hộc máu. Ban nãy, giáng đầu mà ông ta phóng ra đã bị Ngô Bình tiêu diệt, ông ta đã bị thương nặng, tu vi giảm mất mười năm.
Người thanh niên kia cũng lên xe rồi tức tối hỏi: “Đại sư, rốt cuộc cậu ta là người thế nào mà đến ông cũng bại trận vậy hả?”
Ông lão ngẩng đầu lên tức giận nhìn người thanh niên: “Rõ ràng các người bảo cậu ta chỉ giỏi đánh đấm thôi cơ mà, sao cậu ta lại đến cấp Chân Quân rồi hả?”
Người thanh niên: “Chân Quân gì cơ?”
Ông lão hậm hực nói: “Là cậu ta có thể khiến nhà họ Bối các người biến mất ngay chỉ với một câu nói! Sang Viêm Long thì những người cấp Chân Quân cũng được cung phụng như các thần tiên trên trờ, nhà các người thì giỏi rồi, dám chọc giận vào một người như vậy!”
Chân người thanh niên mềm nhũn, nhà họ Bối xong đời rồi.
Vài phút sau, hai người đã lên trực thăng rồi bay tới Sư Thành, ở đó cũng là nhà của nhà Bối Thế Hầu.
Vừa tiếng sau, Bối Thế Hầu đang ngồi chờ tin trong nhà. Dù thế nào thì ông ta cũng phải ngồi được vào ghế hội trưởng, chỉ cần làm được vậy thì tất cả tiền của ngân hàng Nam Dương sẽ chảy vào túi của ông ta. Lúc này, dù có ai lên kế hoạch ngăn cản mình, ông ta cũng phải tiêu diệt kẻ đó, nhà họ Lý cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên có tiếng động vang lên bên ngoài, sau đó con trai của ông ta là Bối Tiểu Soái đi vào, tiếp đó là tới ông lão kia đang bước đi xiêu vẹo.
Bối Thế Hầu đứng dậy đón tiếp, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Đại sư, người bị thương à?”
Bối Tiểu Soái không giấu được sợ hãi nói: “Bố ơi, mình chọc vào nhầm người rồi”.
Bối Thế Hầu cau mày: “Con đang nói gì thế? Nhầm gì cơ?”
Ông lão thở dài nói: “Người ta nhờ tôi chuyển lời đến ông là đừng có động vào nhà họ Lý”.
Bối Thế Hầu cười lạnh nói: “Thế ư? Ai nói vậy?”
Ông lão: “Một vị Chân Quân!”
Bối Thế Hầu cứng người như đã bị đóng băng, sau đó hàm răng va vào nhau, ông ta run giọng hỏi: “Cậu ta là Chân Quân ư?”
Ông lão gật đầu: “Để hạ cậu ta ngay bằng một đòn, tôi đã huy động 13 âm hồn, mỗi linh hồn đều có trình độ ngang với một cao thủ của Đông Nam Á, nhưng đều bị cậu ta tiêu diệt trong nháy mắt. Nguyên Anh của cậu ta đứng trước mặt tôi, làm tôi sợ phát khiếp! Lúc đó, tôi còn phải quỳ rạp người bái lạy”.
Bối Thế Hầu sầm mặt hỏi: “Có thể giết được Chân Quân không?”
Ông lão nhìn Bối Thế Hầu như nhìn một kẻ điên: “Thứ cho tôi nói thẳng, người này mà nổi giận thì nhà họ Bối các ông chết hết là cái chắc. Đừng nói là Chân Quân, đến Chân Nhân thôi cũng có thể khiến nhà ông biến mất rồi! Hơn nữa, sau lưng cậu ấy còn có thế lực rất mạnh, chúng ta không biết được đâu. Tôi nghi cậu ta đến từ Địa Tiên Giới của Viêm Long, nếu đúng là thế thì càng không được động vào”.
Uỳnh! Bối Thế Hầu đập vỡ cái bàn: “Lẽ nào phải chịu thua sao??”
Ông lão lạnh giọng nói: “So với chết thì chịu thua có là gì? Cách đây không lâu, nhà họ Quách dựa vào chùa Bạch Tượng còn bị tiêu diệt nữa là! Tôi thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu ta. Haizz, còn trẻ như vậy mà đã là Chân Quân rồi, thật là khó tin! Sau này, chắc chắn cậu ta sẽ là một bậc chí tôn”.
Chương 883: Xin mọi người cho tôi một cơ hội
Bối Thế Hầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu tôi có thể mời cao thủ của Tiểu Tây Thiên thì sao?”
Ông lão thở dài một hơi: “Đúng là Tiểu Tây Thiên có rất nhiều cao thủ, nhưng ít nhất ông phải mời được một vị la hán xuống núi, mà như thế sẽ cực kỳ tốn kém. Hơn nữa, nếu thất bại thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị tiêu diệt cả gia tộc. Ông Bối, ông thấy thế có đáng không?”
Bối Thế Hầu nổi giận: “Tôi không phục! Tôi làm ăn bao năm nay thì mới có địa vị và tiền tài như hiện giờ, lẽ nào lại phải chùn bước vì nhà họ Lý?”
Ông lão xua tay: “Ông quyết định thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi xin phép!”
Ông lão không muốn dây vào Ngô Bình nên lập tức rời đi luôn. Ông ta vừa đi, Bối Tiểu Soái đã thầm thì với bố mình: “Bố ơi, hay chúng ta chịu nhường một bước”.
Chát! Bối Thế Hầu tát cho con trai mình một cái.
Sau đó, ông ta lạnh giọng nói: “Bố sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”
Trong đầu ông ta nhanh chóng nảy ra một kế sách, ông ta nói: “Chuẩn bị xe đi Á Mã”.
Bối Tiểu Soái ôm mặt hỏi: “Bố, đến nhà họ Lý xin lỗi ạ?”
Bối Thế Hầu cười lạnh nói: “Bố đến gặp một vị trưởng lão của Hắc Thiên Giáo, ông ấy rất có thế lực ở trong giáo phái. Bố tin Hắc Thiên Giáo sẽ có cách giúp chúng ta”.
Vì thế, hai bố con Bối Thế Hầu đã lái xe đến Á Mã. Bối Thế Hầu quen biết rộng, trong đó ông ta có quen một vị trưởng lão của Hắc Thiên Giáo tên là Bảo Đại Sơn.
Bảo Đại Sơn nghe nói Bối Thế Hầu sắp đến thì hẹn ông ta gặp nhau ở một khách sạn, Bảo Đại Sơn biết Bối Thế Hầu có chuyện nhờ mình.
Một tiếng sau, hai người đã gặp mặt.
Bối Thế Hầu ội nói: “Bảo trưởng lão, lâu lắm mới gặp. Hôm nay tôi hẹn ông ra đây là có việc cần nhờ”.
Hiện nay, Hắc Thiên Giáo đã là thế lực hàng đầu ở Đông Nam Á, vì thế Bối Thế Hầu có thái độ rất cung kính với vị trưởng lão này.
Bảo Đại Sơn thờ ơ hỏi: “Nói đi, ông Bối định nhờ tôi việc gì?”
Bối Thế Hầu nói: “Nhà họ Lý hay chính Lý Vân Đẩu có một người cháu trai có thực lực rất mạnh, tôi muốn nhờ Bảo trưởng lão xử lý tên đó giúp”.
Bảo Đại Sơn nghe thấy nhà họ Lý thì giật bắn mình, nghe Bối Thế Hầu kể xong, Bảo Đại Sơn hỏi lại với thái độ kỳ quái: “Người ông định giết là Lý Huyền Bình à?”
Bối Thế Hầu gật đầu: “Đúng, chỉ cần ông làm được, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.
Bảo Đại Sơn gật đầu nói: “Được, tôi nhận vụ này. Ông chờ một lát, tôi sẽ giới thiệu vài cao thủ cho ông làm quen”.
Bối Thế Hầu mừng rỡ rồi đồng ý ngay.
Không lâu sau, các trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đã đến, có người muốn giết giáo chủ thì sao họ ngồi yên cho được? Vì thế, tất cả trưởng lão đều có mặt đông đủ, để xem là ai mà to gan đến vậy!
Loáng cái, trong phòng đã chật kín người, Bối Thế Hầu rất vui, ông ta cảm thấy đây đều là cao thủ, họ mà hợp sức lại thì Lý Huyền Bình chết là cái chắc.
Ông ta cười nói: “Được làm quen với các vị là vinh hạnh của Bối Thế Hầu tôi!”
Song, không một ai để ý đến ông ta, một người nói: “Người được cử đi đã đến nơi chưa?”
Một người khác đáp: “Đến rồi, người nhà họ Bối đông quá, từ già đến trẻ hơn trăm người, muốn giết hết thì cần mất chút thời gian”.
Người khác nói: “Nhà họ Bối có nhiều của cải lắm, tịch thu hết về cho Hắc Thiên Giáo thôi. À, nhà họ còn có nhiều phụ nữ đẹp, nhớ mang về cho giáo chủ chọn. Nếu giáo chủ không thích thì đến lượt chúng ta”.
Bối Thế Hầu nghe thấy có gì đó sai sai, sau đó dựng tóc gáy lên rồi run giọng hỏi Bảo Đại Sơn: “Bảo trưởng lão, ông… các ông đang nói gì thế?”
Bảo Đại Sơn lừ mắt nhìn ông ta rồi nói: “Bối Thế Hầu, lát ông đi tắm đi rồi chúng tôi sẽ tế sống ông. Khi tế sống, sẽ có người dùng dao lột từng lớp da của ông rồi cắt từng miếng thịt, sau đó moi hết lục phủ ngũ tạng ra, ông sẽ bị chia ra thành nhiều miếng nhỏ. Đây là một môn nghệ thuật, ông yên tâm, nể tình chúng ta có quen biết, tôi sẽ tìm một người có tay nghề tốt nhất”.
Bối Thế Hầu quỳ xuống đất nói: “Bảo trưởng lão, xin hãy nói cho tôi biết lý do”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đối đầu với nhà họ Lý chính là đối đầu với Hắc Thiên Giáo, ông xong đời rồi!”
Bối Thế Hầu vội nói: “Tôi sai rồi, tôi sẽ đến nhà họ Lý để xin lỗi ngay, xin các vị hãy cho tôi một cơ hội”.
Các trưởng lão thương lượng một chút, cuối cùng Bảo Đại Sơn nói: “Được, ở đây cũng gần nhà họ Lý, chúng tôi sẽ cho người đi cùng ông. Nếu ông không được nhà bên đó tha thứ thì nhà ông chuẩn bị bốc hơi khỏi nhân gian đi”.
“Vâng vâng, nhất định tôi sẽ xin lỗi thật chân thành”, Bối Thế Hầu sợ suýt tè ra quần, ông ta nhanh chóng rời khỏi khách sạn rồi tới trang viên nhà họ Lý.
Ngô Bình về nhà thì thấy các vị lý sự đang cười nói vui vẻ, Lý Vân Đẩu vội gọi anh tới.
Ông ấy mỉm cười rồi giới thiệu với mọi người: “Thưa các vị, đây là Lý Huyền Bình - cháu trai của tôi. Huyền Bình, cháu chào mọi người đi”.
Ngô Bình tiến lên mời rượu từng người một, sau đó lấy Bồi Nguyên Tán và Tiểu Luyện Hình Đan ra nói: “Thưa các vị, đây là Bồi Nguyên Tán mà nhà họ Lý mua được, uống nó vào thì sẽ kéo dài tuổi thọ, sống đến trăm tuổi mà không bệnh tật gì. Ngoài ra, chúng tôi còn tặng thêm cho mỗi vị mười viên Tiểu Luyện Hình Đan, ba tháng uống một viên sẽ rất có lợi cho sức khoẻ”.
Ai nấy đều vui mừng và nói cảm ơn.
Ngô Bình lại đi chúc rượu thêm một vòng nữa, có người nói: “Cậu Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, đại hội ngày mai, nhất định chúng tôi sẽ bầu ông Lý làm hội trưởng mới, nhưng…”
Thấy ông ấy có vẻ do dự, Ngô Bình hỏi: “Có gì xin ông cứ nói thẳng”.
Người đó thở dài: “Bối Thế Hầu rất hống hách, tôi lo ngày mai ông ta sẽ giở trò để bắt chúng tôi bỏ phiếu cho mình”.
Ngô Bình: “Chuyện này thì mọi người cứ yên tâm, ngày mai tôi cũng sẽ đến đó, chắc chắn Bối Thế Hầu không dám làm gì đâu. Hơn nữa, sau khi ông tôi lên nhận chức, việc đầu tiên chúng tôi làm là đuổi Bối Thế Hầu ra khỏi thương hội, đồng thời xử lý nghiêm những việc ông ta từng làm”.
Tuy anh nói là vậy, nhưng mọi người vẫn còn lo lắng, có người nói: “Bối Thế Hầu và phe quân phiệt thân nhau lắm, nhất định ông ta sẽ trả thù”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đảm bảo với mọi người là ông ta không dám!”
Nghe thấy thế, mọi người đều thầm thắc mắc không biết Ngô Bình bảo đảm bằng cách nào?
Lúc này, chợt có người vào báo: “Lão gia, cậu chủ, Bối Thế Hầu đến ạ”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên. Nếu ông lão kia đã nói anh là Chân Quân thì chắc chắn Bối Thế Hầu sẽ hoảng sợ. Ông ta quen nhiều phe quân phiệt thì đã sao, một khi Chân Quân nổi giận, cả gia tộc của ông ta sẽ bị tiêu diệt.
Anh nói với mọi người: “Bối Thế Hầu đến rồi, để tôi bắt ông ta đảm bảo với mọi người nhé?”
Mọi người kinh ngạc, sao Bối Thế Hầu lại đến đây? Chuyện gì vậy?
Bối Thế Hầu dẫn con trai mình đi vào phòng tiệc, ông ta nhìn thấy Lý Vân Đẩu thì quỳ xuống rồi khóc lóc thảm thiết.
“Ông Lý, tôi sai rồi! Năm xưa, tôi không nên đánh ông, cũng không nên lật đổ ông, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
Nói rồi, ông ta dập đầu xuống đất.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Ngày trước, ông đánh ông nội tôi bằng tay nào?”
Bối Thế Hầu giơ tay phải lên: “Tay này ạ”.
Ngô Bình: “Phế nó đi”.
Bối Thế Hầu cắn răng, sau đó cầm một con dao lên, định chém phăng cánh tay đó.
Lý Vân Đẩu cản lại: “Thôi được rồi”.
Bối Thế Hầu ngước lên nhìn rồi nói: “Ông Lý, tôi biết lỗi thật rồi”.
Lý Vân Đẩu thở dài rồi nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, tha cho Bối Thế Hầu lần này đi”.
Lý Vân Đẩu đã nhiều tuổi nên không muốn thấy cảnh máu me nữa.
Ngô Bình nói: “Ông tôi đã tha cho ông, nhưng tôi thì chưa. Mấy năm trước, ông đã vơ vét không ít tiền của ngân hàng Nam Dương, tôi cho ông ba ngày để trả lại hết tiền, nếu không làm thì biết hậu quả thế nào rồi đấy”.
Bây giờ Bối Thế Hầu chỉ cần được sống nên đồng ý hết mọi điều kiện: “Vâng, tôi sẽ làm ngay”.
Ngô Bình: “Ở đây đều là các lý sự, mai là đại hội, ông có định đe doạ họ không?”
Bối Thế Hầu sắp khóc đến nơi: “Không, tôi không dám. Mai tôi cũng bầu ông Lý lên làm hội trưởng”.
Mọi người ngẩn ra, Bối Thế Hầu bị làm sao vậy? Tại sao lại sợ nhà họ Lý thế?
Chương 884: Linh quả trên cây
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào Bối Thế Hầu rồi nói: “Lý sự Bồi, nghe nói ông thân với quân phiệt các nước lắm hả?”
Bối Thế Hầu vội nói: “Cũng bình thường thôi ạ, chỉ là mua bán qua lại, tôi làm giúp họ ít vật tư quân dụng thôi”.
Ngô Bình: “Ông nhập hàng từ đâu?”
Bối Thế Hầu: “Tôi có bạn ở nước La Sát, ở đó thì chỉ cần có tiền là làm được vũ khí, hơn giá còn rẻ”.
Ngô Bình: “Mời ông ngồi!”
Sau đó, buổi tiệc tiếp diễn trong bầu không khí gượng gạo. Bối Thế Hầu ngồi thêm một lúc thì ra về, đương nhiên ông ta không về nhà, mà quay lại khách sạn kia.
Các vị trưởng lão của Hắc Thiên Giáo vẫn đang ở đây, Bối Thế Hầu vội nói: “Nhà họ Lý đã tha cho tôi rồi, xin các vị cũng tha cho tôi”.
Bảo Đại Sơn: “Nếu thế thì ông về đi, nhớ là đừng có động vào nhà họ Lý, không thì cứ liệu chừng”.
Hai bố con Bối Thế Hầu bấy giờ mới dám ra về, sau khi về, họ hỏi người nhà thì biết đúng là đã có người đến, họ đều mặc đồ màu đen, che mặt nên không rõ là ai.
Bối Thế Hầu thầm thấy may mắn, may mà ông ta quay xe nhanh, không thì cả gia tộc liên luỵ rồi.
Ngày hôm sau, Ngô Bình không đến tham gia đại hội thương nghiệp Nam Dương, 20 lý sự đều bỏ phiếu cho Lý Vân Đẩu.
Chiều hôm đó, Ngô Bình chào ông nội và Lý Mai, sau đó về Viêm Long. Ở đây đã có Hắc Thiên Giáo bảo vệ, còn Lý Vân Đẩu đã được lên làm hội trưởng, vì thế sẽ không có thế lực nào dám gây bất lợi cho nhà họ Lý nữa.
Chiều muộn cùng ngày, Ngô Bình đã xuất hiện ở cổng nhà, anh còn chưa đi vào sân thì đã bị cây hoè thu hút sự chú ý. Cành gỗ chiết trên cây đã trở thành một thân cây cứng cáp, hoa đã héo hết, trên cây chi chít quả màu tím đỏ, mùi thơm ngào ngạt, hình như đã chín rồi.
Ngô Bình giơ tay lên, một quả to như hạt đào màu tím rơi xuống tay anh. Anh đưa lên mũi ngửi thì thấy rất thơm nên cắn luôn một miếng.
Thịt quả ngọt thanh, vừa vào miệng đã tan ngay, anh tròn măt ngạc nhiên nói: “Bảo dược!”
Được gọi là bảo dược thì thường rất quý giá, nhiều khi có tiền cũng không mua được.
Anh ngẩng đầu lên đếm thì thấy trên cây có 24 quả, tính cả quả anh vừa ăn thì là 25.
Đúng lúc này, có một con thuồng luồng nhảy từ trên cây xuống, đó chính là Lý Dư, nó nói: “Chủ nhân về rồi ạ”.
Ngô Bình: “Ờ, này nhớ trông các quả cẩn thận, đừng để bị trộm mất”.
Lý Dư: “Chủ nhân, ngay hôm quả này mọc ra, đã có không ít người tu hành lởn vởn ở đây, nhưng đều bị tôi và Thần Chiếu đuổi đi hết rồi”.
Ngô Bình: “Hả? Họ là ai thế?”
Lý Dư: “Tăng nhân, đạo sĩ già trẻ lớn bé, nói chung là đủ thể loại”.
Thần Chiều mở cửa nói: “Chủ nhân, dạo này có nhiều người tu hành ở đây lắm”.
Ngô Bình không lấy làm lạ, có Đông Hoàng ở đây thì thêm người đến cũng là chuyện bình thường.
Anh vào nhà thì thấy Đông Hoàng đang được Ann chải lông cho, nhìn thấy Ngô Bình, nó híp mắt lại.
“Sư phụ”, Ann chạy ra đón rồi vui vẻ nói: “Em lại đột phá rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tiếp tục cố gắng”.
Trương Lệ nghe thấy tiếng con trai thì chạy ra hỏi: “Tiểu Bình, bố con không về cùng à?”
Ngô Bình: “Bố con còn bận việc, à vài hôm nữa bà sẽ đến nhà mình chơi đấy mẹ”.
Trương Lệ vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, Tiểu Bình, hay mình chuyển nhà đi”.
Nhà mới đã xây xong, lắp đặt trang thiết bị cũng hoàn tất nên họ vào ở lúc nào cũng được.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, mai chuyển luôn ạ”.
Ăn cơm xong, anh đi tới cạnh cây hoè rồi nói: “Tôi phải chuyển nhà rồi, cô đi cùng nhé?”
Một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Chủ nhân, tối nay em cũng chuyển sang nhà mới”.
Ngô Bình thấy hơi kinh ngạc, không ngờ cây hoè còn biết nói, xem ra anh chiết cây cho nó có tác dụng rồi.
“Tự chuyển được không?”, Ngô Bình hỏi.
Cây hoè: “Được ạ, em không còn sống dựa vào đất nữa rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tối nay chuyển đi, tôi sẽ tìm vị trí cho cô”.
Sau đó, Ngô Bình lái xe khắp Vân Đỉnh một vòng, anh đã lên kế hoạch chuẩn bị xây công ty ô tô năng lượng mới ở đây, ngoài ra còn chuyển tập đoàn Lý Thị, tập đoàn Miêu Dược và công ty thuốc Long Huy đến nữa.
Nếu thế thì anh cần khảo sát phong thuỷ ở nơi này, dẫu sao hầu hết sản nghiệp của anh cũng sẽ ở đây.
Thành phố Vân Đỉnh có giao thông thuận lợi, vận tải đường thuỷ dễ dàng vì gần biển, vận tải đường bộ thì có đường cao tốc, ngoài ra còn có bốn tuyến đường sắt.
Địa thế của nơi này cũng rất đẹp, các ngọn núi đơn lập không ảnh hưởng đến giao thông. Ngoài ra, còn có một hồ Nguyệt Lượng rất lớn.
Sau khi đi một vòng, Ngô Bình bay lên cao để quan sát bao quát, bấy giờ anh mới phát hiện Vân Đỉnh có phong thuỷ rất tốt.
Nhưng anh vẫn chưa hài lòng, vì dù thế thì nơi này cũng chưa xứng để trở thành nơi quan trọng của khu kinh tế mới.
Ngô Bình nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch, anh chuẩn bị đi tìm La Duy Khang để bàn bạc.
Anh đáp xuống một công viên, sau đó chuẩn bị đi tới nhà La Duy Khang. Anh lấy điện thoại ra để hỏi xem ông ấy đang ở đâu.
Điện thoại chưa kết nối, anh đã nghe thấy có tiếng hai người đàn ông nói chuyện sau hòn non bộ.
“Thấy thế nào? Xinh không?”
Một người đáp: “Được đấy, hàng cực phẩm luôn, điều tra gia cảnh chưa?”
Người kia: “Rồi, xuất thân bình thường thôi, làm việc ở một công ty. Ừm, hình như cô ta có bạn trai rồi, nhưng không hay gặp nhau”.
“Ờ, thế bạn trai cô ta có lai lịch thế nào?”
“Tên Ngô Bình, người ở huyện, tao chưa tra”.
“Tra nhanh đi, nếu không có vấn đề gì thì chiến thôi. Hàng cực phẩm thế này mà đưa sang bên kia, đảm bảo kiếm cho mình được bộn tiền”.
Người đó nói: “Được, để tao tra luôn”.
Nghe họ nhắc đến Tô Phi, Ngô Bình đứng lại, anh vòng qua hòn non bộ thì thấy có hai người thanh niên đang ăn đồ ăn nhanh dưới đất.
Nhìn thấy Ngô Bình, một người trong số đó lừ mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ngô Bình nói: “Tôi là bạn trai của Tô Phi, hai người tìm tôi à?’
Hai người đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bỏ đồ ăn xuống rồi bao vây Ngô Bình, một tên lạnh giọng nói: “Thằng kia, sau này cấm mày lo chuyện của Tô Phi nữa, rõ chưa?”
Ngô Bình: “Anh đang doạ tôi đấy à?”
“Đúng! Đang doạ mày đấy”, hắn giơ tay vỗ vào mặt Ngô Bình, song mới giơ tay ra đã cứng hết người lại.
Hắn hoảng sợ nói: “Tao làm sao thế này?”
Tên còn lại há hốc miệng nhìn: “Mày… một nửa người của mày vừa đen vừa tím, bị trúng độc à?”
Người đó hét lên thảm thiết rồi ra sức thu tay lại, nhưng chợt ngã xuống đất.
Tên còn lại bước giật lùi, sau đó cảnh giác nhìn Ngô Bình: “Là mày làm đúng không?”
Chương 885: Tội ác tày trời
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Nói, các người đã làm gì Tô Phi? Không nói rõ ràng, tôi sẽ khiến anh phải kêu la giống như vậy!”
Người này tưởng mình gặp ma, liền quay đầu bỏ chạy. Nhưng đối phương vừa xoay người thì vai đã bị ghì chặt, rồi quỳ “cộp” xuống đất.
Đối phương gào lên thảm thiết: “Tha cho tôi đi, tôi sẽ nói hết!”
Ngô Bình đứng trước mặt người này, lãnh đạm bảo: “Nói rõ hơn đi”.
Đối phương bèn thuật lại mọi chuyện hai năm rõ mười. Hoá ra, hai người này thuộc một tổ chức buôn người. Chúng thường ra tay với những phụ nữ trẻ đẹp, dùng ma tuý khống chế họ, sau đó đưa họ ra ngoài biên giới hoặc vùng biển quốc tế rồi thực hiện các cuộc giao dịch thể xác.
Xinh đẹp lại trẻ trung, những người phụ nữ này có thể giúp chúng mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền, một năm có lợi nhuận cả triệu bạc, thậm chí là cả chục triệu nếu đạt chất lượng cao. Đến lúc kiếm đủ tiền rồi, những người phụ nữ ấy không còn trẻ nữa thì chúng vẫn có thể bán họ đến nơi xa hơn, kiếm thêm khoản tiền cuối cùng.
Kết cục của những người phụ nữ này thường rất thê thảm, có gần ba mươi phần trăm chết do bệnh tất. Những người sống sót sẽ bị bán đến nơi xa hơn, tiếp tục chịu khổ sở.
Ngô Bình nổi giận, không ngờ lại một bọn người điên rồ đến vậy. Anh hỏi: “Các người đã khống chế Tô Phi?”
“Còn đang ở giai đoạn điều tra, chưa ra tay. Anh bạn à, tôi khuyên anh đừng can thiệp vào. Ông chủ của chúng tôi có thế lực rất lớn, không phải là người anh có thể động vào”.
Ngô Bình híp mắt: “Ồ, ông chủ các anh là ai?”
Người ấy đáp: “Hằng năm, ông chủ của chúng tôi sẽ chọn lứa phụ nữ chất lượng nhất và đưa họ đến các câu lạc bộ, tặng cho quan chức và đại gia hưởng dụng. Anh có thể hiểu được quyền lực của những người này lớn đến mức nào rồi đấy. Anh thả tôi ra, tôi sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đưa tôi đi tìm ông chủ của các người!”
Người này nhìn Ngô Bình: “Anh muốn gặp ông chủ chúng tôi?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế, anh dẫn đường”.
Người này ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được. Ông chủ chúng tôi đang ở Vân Đỉnh, tôi đưa anh đi!”
Thực chất người này đang cười khẩy trong lòng, bên cạnh ông chủ có rất nhiều cao thủ, Ngô Bình đến đó chắc chắn sẽ chết, không ai cứu được!
Ngô Bình và người nọ bắt taxi đến một khách sạn ở Vân Đỉnh. Đến tầng tám khách sạn, người này gõ cửa một căn phòng.
Cửa mở ra, một gã đàn ông cao to vừa nhìn vừa cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Người này vội lánh sang một bên, hô lên: “Đây là bạn trai của mục tiêu. Xử đi!”
Gã đàn ông cao to lập tức lao ra, toan khống chế Ngô Bình, song anh đã đá ngay vào người gã. Sức của anh quá mạnh, gã đàn ông nặng hơn một trăm ký bị anh đá văng mười mấy mét, cơ thể đập mạnh vào tường rồi bất tỉnh.
Ngô Bình bước vào trong, nhìn thấy vài người đứng ở phòng khách, có một người đàn ông tóc dài chừng ba mươi tuổi ngồi trên xô pha. Thấy thuộc hạ bị đá văng đi, người đó bật dậy, lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Phòng có năm người, trong đó có bốn người đã chĩa súng vào Ngô Bình.
Người đàn ông tóc dài chậm rãi ngồi xuống, đanh giọng bảo: “Nhóc con, đánh giỏi đấy. Đến đây, đánh tiếp đi!”
Người nó nghĩ rằng, đứng trước nòng súng, kẻ đánh giỏi đến mấy cũng phải chịu thua!
Ngô Bình đáp: “Được!”
Anh đi thẳng về phía người đàn ông. Thế là bốn người kia bóp cò ngay tức khắc.
“Pằng pằng pằng!”
Mười mấy phát đạn bắn vào vai, ngực, đầu Ngô Bình. Nhưng những viên đạn này còn chẳng công phá được cương khí hộ thân của anh, cuối cùng đều rơi xuống đất, không thể gây ra bất kỳ thương tổn gì cho anh.
Bốn tay súng đều sững sờ. Chuyện gì thế này? Anh không sợ súng ư?
Ngô Bình đi đến trước mặt người đàn ông tóc dài rồi đấm thẳng vào vai đối phương.
“Rắc!”
Người đàn ông tóc dài không có tu vi, vai lập tức lún xuống, miệng không ngừng nôn ra máu. Ngô Bình đã đấm nát phổi phải của người này và khiến đối phương gần như ngất xỉu.
“Anh chính là ông chủ?”
Người đàn ông tóc dài không thể nói chuyện nữa. Được Ngô Bình vỗ vài cái lên người, đối phương mới có thể mở miệng, lập tức rống lên: “Dám động đến người của hội Kim Long, mày chết chắc rồi!”
Ngô Bình cau mày: “Hội Kim Long?”
“Đúng thế! Chắc chắn mày đã từng nghe tên. Bây giờ dừng tay còn kịp đấy!”, người đàn ông tóc dài đe doạ.
Ngô Bình hỏi: “Ra là không phải ông chủ. Nói, ông chủ các người đang ở đâu?”
Người đàn ông nhìn anh chằm chằm: “Muốn gặp ông chủ của bọn tao ư? Được, tao sẽ nói địa chỉ cho mày biết!”
Ngay lập tức, người này nói ra một địa chỉ ở Thiên Kinh.
Ngô Bình vẫy tay một cái, mấy tay súng kia đều gục xuống đất, mắt trợn ngược và sùi bọt mép. Bọn họ đã biến thành những kẻ ngốc!
Ra khỏi khách sạn, anh lo cho an nguy của Tô Phi, bèn gọi cho cô ấy. Điện thoại được bắt rất nhanh, âm thanh kinh ngạc vừa vui mừng của Tô Phi vọng ra: “Ngô Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Tô Phi, mình đang ở Vân Đỉnh, có rảnh ra gặp mình không?”
Tô Phi cười đáp: “Đúng lúc mình không đi làm. Cậu đang ở đâu vậy, mình đến tìm cậu”.
Ngô Bình nói: “Để mình đón cậu. Cậu đang ở nhà à?”
Tô Phi trả lời: “Mình đang ở nhà hàng Thất Độ, dùng bữa với hai người bạn. Cậu sang đây nhé”.
Ngô Bình cười hỏi: “Dùng bữa với bạn à, liệu mình có quấy rầy cậu không?”
“Không đâu, cậu đến đi. Bọn mình sắp ăn xong rồi”, cô ấy vội đáp.
Ngô Bình đồng ý.
Lúc này, ở nhà hàng Thất Độ, Tô Phi cúp máy xong thì gương mặt thanh tú ngập tràn vẻ hồi hộp. Hai cô nàng ngồi đối diện Tô Phi, tuy rằng dung mạo không sánh bằng cô ấy, nhưng đều là những người đẹp có thể chấm mười điểm.
Một cô gái mặc váy ôm cười bảo: “Hiếm thấy thật, cô Tô cũng có lúc hồi hộp đấy. Lẽ nào là bạn trai?”
Tô Phi đỏ mặt: “Không phải mà. Là bạn mình thôi. Mình không đi cùng các cậu nữa nhé, ngày mai lại gặp nhau”.
Cô nàng mặt tròn tóc ngắn cười nói: “Ái chà, trọng sắc khinh bạn à, bạn trai vừa đến là vứt bỏ bọn mình? Không được nhé!”
Tô Phi vội vã chắp tay, mỉm cười xin xỏ: “Hai chị gái tốt bụng ơi, hôm nay mình có việc thật mà. Hôm nào mình tặng hai người gói làm đẹp đắt tiền nhất nhé”.
Hai cô gái bật cười. Một gói làm đẹp như vậy có giá đến mấy chục nghìn tệ, Tô Phi thật chịu chi.
Cô nàng tóc ngắn nói: “Thấy cậu chân thành như vậy nên bọn mình đồng ý. Có điều bọn mình phải gặp bạn trai cậu. Mình muốn xem thử đó là anh chàng nào mà lại khiến người đẹp Tô Phi mê mẩn thế này”.
Tô Phi đảo mắt nhìn họ, nói bằng giọng bất lực: “Rồi, cho các cậu gặp đấy”.
Ngô Bình bắt taxi, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Thất Độ. Đây là một nhà hàng có phong cách hiện đại, thức ăn khá ngon, không gian cũng đẹp.
Tô Phi đang chờ ở sảnh. Đứng cạnh cô ấy là hai người đẹp nọ. Nhác thấy Ngô Bình, Tô Phi vội tiến đến, cười nói: “Lâu rồi không gặp cậu!”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng lúc mình đang làm chút chuyện ở Vân Đỉnh nên tranh thủ đến gặp cậu. Họ là bạn cậu à?”
Hai cô nàng ấy đang quan sát Ngô Bình.
Sau khi trải qua đại thoái bệnh, Ngô Bình đã cao gần một mét tám mươi lăm, cơ thể cũng sở hữu tỉ lệ vàng, bệ vệ oai phong, cả người toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Anh thuộc kiểu người rất ưa nhìn, phụ nữ càng ngắm nhìn càng thấy anh đẹp trai rạng rỡ, khí chất phi phàm.
Người đẹp váy ngắn chìa bàn tay ngọc ngà ra, cười nói: “Xin chào, tôi là Mai Khả Nhi”.
Người đẹp tóc ngắn cất lời: “Dương Mạt, rất vui được gặp anh”.
Tô Phi nói: “Họ là chị em tốt của mình. Chúng mình làm cùng công ty đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Xin chào, tôi là Ngô Bình”.