“Liên quan tới động ma?”, Ngô Bình lại nhìn một hồi rồi nói: "Không nhìn ra cái gì hết".
Anh nói xong bèn trả cuộn da lại cho Phương Phương.
Phương Phương lại đẩy trở về, nghiêm túc nói: "Ơn cứu mạng của công tử, tôi không biết báo đáp thế nào. Cái này là thứ quý giá nhất của tôi, đưa cho công tử vậy. Hy vọng sẽ có ích với công tử".
Phương Phương này cực kỳ thông minh, cô ấy biết được năng lực của mình, thứ này sẽ chỉ gây họa cho bản thân nên chẳng thà đưa cho Ngô Bình. Làm vậy chẳng những thoát được nguy hiểm, còn có thể đền đáp công ơn cứu mạng.
Ngô Bình thấy cô ấy thật lòng đưa tặng bèn gật đầu nhận lấy cuộn da.
Ăn cơm xong, hai người bèn trở về cửa hàng quần áo nhận đồ. Sau khi Phương Phương thay đồ, cả hai lần lượt cưỡi một con ngựa lên đường đi về phía bắc.
Ngô Bình cũng không có nghe theo lời thiếu niên đi đường vòng mà là đi thẳng về phía bắc.
Ngựa chạy rất nhanh, khoảng hai tiếng sau họ đã tiến vào ranh giới của động ma.
Giáp ranh động ma rõ ràng là hoàn toàn khác với bên ngoài, vừa tiến vào Ngô Bình đã cảm nhận được một sự nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt. Anh lập tức xuống ngựa nói với Phương Phương: "Cô chờ tôi ở đây, tôi đến đằng trước nhìn thử xem".
Phương Phương vô cùng lo lắng nói: "Công tử, hay là chúng ta đi đường vòng đi".
Ngô Bình cười nói: "Đã đến đây luôn rồi, không liếc nhìn một cái thì tôi sẽ không ngủ yên nổi. Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu".
Anh nói xong bèn đi về phía trước.
Chân anh đạp lên mặt đất, rót linh lực vào lòng đất, tình hình trong phạm vi mấy dặm lập tức được anh thu vào trong mắt. Đây chính là tác dụng của linh lực, có thể do thám được tình hình địch, cảm giác được mọi nguy hiểm.
Ngô Bình đi được một đoạn thì bỗng dừng lại, linh lực do thám được phía trước khoảng bảy trăm mét có một con gì đó dài bảy, tám mét thô như thùng nước đang trườn nhanh về phía anh. Tốc độ ở trong lòng đất của nó cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã di chuyển được mấy chục mét.
Ngay khi con vật đó sắp di chuyển đến dưới chân anh, Ngô Bình bèn giơ chân phải lên rồi giẫm mạnh xuống.
Ầm!
Mặt đất khẽ run lên, một chân kia anh đã dùng hết sức mạnh, linh lực đập xuống đất ập thẳng vào giữa cái con định đánh lén anh.
Anh cảm thấy nó nằm im bèn dùng dao găm đào đất lên, xách một quái vật trông như con rết ra, trên lưng có vảy, miệng trông cực kỳ khủng bố mọc đầy răng nanh. Ban nãy, nếu anh không có sự đề phòng thì chắc đã bị nó cắn đứt một chân.
Ngô Bình lôi nó ra khỏi mặt đất, phát hiện nó vẫn chưa chết, chỉ là não bị đánh mạnh vào nên tạm thời ngất đi.
Để đề phòng sự cố, anh dùng dao găm cắt bỏ đầu nó. Trong quá trình ấy, Ngô Bình phát hiện vảy của nó vô cùng cứng, ngay cả linh lực của anh cũng khó mà xuyên thấu.
Vì vậy, Ngô Bình bèn dùng dao găm cắt bỏ một chút vảy của nó bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Sau khi giết con quái vật ấy, anh tiếp tục lên đường, đi được hơn mười dặm thì bỗng nhiên ngừng lại. Trước mặt anh, có một tảng đá hình thù kỳ quái cao 5m, rộng hơn 3m, trên bề mặt có hoa văn mờ nhạt như là đồ án gì đó. Ngô Bình thấy đồ án đó thì lập tức cảm thấy quen mắt, ngẫm nghĩ một hồi bèn lấy cuộn da ra.
Đối chiếu cả hại thì thấy đồ án trên cuộn da giống y như trên tảng đá!
Trong lòng anh chợt nảy ra một suy nghĩ: "Sao trên tảng đá lại có đồ án của cuộn da, giữa chúng có mối quan hệ gì?"
Anh đi quanh tảng đá một vòng rồi vươn tay đặt lên trên, linh lực thẩm thấu vào thì phát hiện bên trong còn có một thứ tỏa ra một luồng năng lượng có dao động kỳ lạ.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi đấm một quyền lên tảng đá, chợt nghe "Ầm" một tiếng, tảng đá vỡ nát, một viên ngọc màu đen lăn ra, bên trên cũng khắc đồ án giống như trên cuộn da.
Ngô Bình nhìn viên ngọc, lại ngó cuộn da lập tức hiểu ra, lẩm bẩm: "Xem ra, chỉ cần dựa theo vị trí của đồ án trên cuộn da là có thể tìm được viên ngọc có đồ án?"
Anh nghĩ vậy bèn dựa theo đồ án trên cuộn da định vị vị trí của mình. Sau đó, Ngô Bình phát hiện từ chỗ viên ngọc đi về bên trái một đoạn có thể gặp được một đồ án khác.
Vì thế, anh bắt đầu đi ngược về phía bên trái, đi được khoảng bảy, tám dặm thì thấy một cái hồ chứa nước, xung quanh mọc đầy cỏ. Ngô Bình nhìn về phía hồ nước thì phát hiện bên trong có một tảng đá màu trắng giống như một cái thớt lớn. Bề ngoài của nó cũng có hoa văn, chính là đồ án thứ hai anh phải tìm.
Mắt anh sáng lên, nhảy vào hồ nước nâng tảng đá lên rồi ném nó lên bờ, một quyền đánh nát nó.
Tảng đá hình thớt nứt ra, bên trong lại lăn ra một viên ngọc màu tím, bên trên cũng có một ký hiệu.
Ngô Bình cười, lẩm bẩm: "Xem ra, điều mình cần làm là thu gom những viên ngọc có ký hiệu và màu sắc khác nhau. Chỉ là, chúng lại có tác dụng gì đây?"
Cứ thế, anh dựa theo bản đồ tìm kiếm ký hiệu, không ngừng tìm được tảng đá có đồ án rồi đánh nát nó lấy ra viên ngọc.
Trên cuộn da có bốn mươi hai cái ký hiệu, cũng đại biểu cho bốn mươi hai viên ngọc. Khi Ngô Bình tìm đủ tất cả những viên ngọc thì bầu trời đã lộ ráng đỏ, mặt đất cũng nổi lên một lớp sương mù dày đặc.
Đặt bốn mươi hai viên ngọc lên mặt đất, anh nhìn viên này lại ngó viên kia, cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
Tìm được tất cả các viên ngọc rồi, vậy kế tiếp phải làm gì?
Anh đang trầm ngâm suy nghĩ thì mặt đất bỗng nhiên khẽ run lên. Ngô Bình vội vàng nhìn về đằng xa, chỉ thấy trong lớp sương mù dày đặc có một con rối mặc áo giáp màu đen nhấc chân đi đến chỗ mình, mỗi một bước đều khiến mặt đất run lên. Nó cao khoảng ba, bốn mét, trên eo đeo trường kiếm, khí thế kinh người.
Ngô Bình biến sắc, có một cảm giác nếu con rối kia ra tay với mình thì anh chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy, không thể địch lại nó!
Con rối giáp đen đi đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống đất, rũ đầu xuống.
Ngô Bình ngẩn ra, nó đang thi lễ với mình?
Ngay khi anh đang khó hiểu thì con rối kia vươn tay, trong lòng bàn tay to lớn có một bức thư.
Anh chần chờ mấy giây rồi giơ tay nhận lấy, mở ra thì bên trong có một đoạn văn, song anh lại không biết chữ đó. Nhưng khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì trong đầu lại lập tức hiểu được ý mà nó muốn biểu đạt.
Khi anh hiểu được ý trong bức thư thì con chữ bên trên cũng lập tức biến mất.
Đại khái ý là ông ta là một tu sĩ của chủ thế giới, vì chiếm được một kiện bảo vật mà bị cao thủ đuổi giết chỉ có thể chạy đến vũ trụ Minh Cổ. Ở đây, vết thương cũ của ông ta chợt tái phát, giờ chỉ còn lại thần hồn bất diệt.
Nay, ông ta cần thu một người đệ tử để truyền lại công pháp và tài nguyên tu hành, sau đó cởi trói giúp ông ta.
Sau khi đọc hết thư, Ngô Bình nheo mắt lại, với kinh nghiệm của anh thì đây rất có thể là một âm mưu, có nên đi hay không đây?
Ngô Bình chỉ suy nghĩ một lát rồi vứt bức thư xuống đất, nhàn nhạt nói: "Ngại quá, tôi đau bụng, đi vệ sinh cái đã", anh nói xong bèn cất ngọc rồi rời đi.
Anh đi được mấy bước thì cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức phóng lên cao. Dưới sự bùng nổ của linh lực, tốc độ của Ngô Bình cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã bay ra mấy ngàn mét.
Nhưng mà, con rối giáp đen kia còn nhanh hơn. Nó nhảy bật lên, dễ dàng đuổi theo Ngô Bình. Sau đó, nó giơ tay nắm lấy chân phải anh rồi kéo một phát.
Ngô Bình lập tức dừng lại, bắt đầu rơi xuống.
Anh nheo mắt, cơ thể uốn éo, đấm một quyền vào cổ tay nó. Một quyền này, anh đã sử dụng toàn bộ linh khí kết hợp với thủ đoạn võ đạo của mình nên sức công phá cực kỳ khủng bố.
Rắc!
Cổ tay con rối vô cùng chắc chắn kia thế mà lại bị một quyền của anh đánh cho linh kiện bay tứ tung. Ngô Bình cũng vì thế mà thoát khỏi nó, tiếp tục bay về phía bầu trời muốn chạy khỏi địa phương quỷ quái này.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nổ tung, một bàn tay đen ngòm vươn ra, phút chốc đã bắt lấy Ngô Bình. Ngô Bình bị bàn tay kia nắm lấy, xương cốt cả người như cũng bị bẻ gãy, hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào.
Chương 2132: Tu sĩ cảnh giới Thần Thông ở vũ trụ chính
Bốn ngón tay túm lấy anh, trên ngón cái hiện ra một khuôn mặt người, gầy gò, có để chòm râu dê, hắn cười nhạo nói: “Này nhóc, cậu rất thông minh, không dễ bị lừa chút nào”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, ông là cường giả siêu cấp đến từ vũ trụ chính đó sao?”
Chòm râu dê: “Đúng thế, là tôi”.
Ngô Bình tỏ ra rất bái phục: “Tiền bối, ông có sức mạnh vô địch như vậy chắc chắn là cường giả Đạo Cảnh nhỉ?”
Chòm râu dê đỏ mặt: “Đạo Cảnh thì vẫn chưa nhưng cũng không còn xa nữa, tôi là Thần Thông tầng mười”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Hóa ra là cường giả Thần Thông tầng mười, vãn bối thật ngưỡng mộ”.
Đối phương “hừ” một tiếng: “Bớt rót mật vào tai tôi đi. Tôi hỏi cậu này, cậu có đồng ý giúp tôi ra khỏi nơi này không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, tu vi của ông cao như thế, ai có thể nhốt ông ở đây được vậy?”
Chòm râu dê hừ một tiếng: “Nơi đầu tiên tôi đi vào là thế giới Đạo Cảnh tầng mười. Ai mà ngờ trong đó lại có cấm chế của tu sĩ vũ trụ chính chứ, tôi vừa bước vào đã bị thương nặng, đành phải trốn thoát đến đây. Lúc đó tôi chỉ còn lại một chút tàn hồn, sau khi rơi xuống nơi này lại bị sức mạnh của vũ trụ trấn áp ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Tu sĩ vũ trụ chính đến đây sẽ bị trấn áp sao?”
Chòm râu dê: “Cũng không phải. Tu vi của tôi đã gần đến Đạo Cảnh, không được phép đi vào vũ trụ Đạo Cảnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tiền bối muốn tôi giúp ông thế nào?”
Chòm râu dê: “Cậu chỉ cần để tôi nhập vào trên người cậu, tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của vũ trụ này”.
Ngô Bình thở dài: “Nhưng tiền bối ơi, e là cơ thể nhỏ bé này của tôi không chứa nổi một vị đại thần như ông”.
Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi có cách để thể chất của cậu mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Tiền bối sẽ không xóa sạch ý thức của tôi để chiếm lấy cơ thể tôi đấy chứ?”
Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi chỉ mượn cơ thể cậu tạm thời trốn thoát mà thôi, tôi không có hứng thú với cơ thể cậu”.
Ngô Bình thở phào: “Vậy thì được”.
Lúc này bàn tay lớn chậm rãi rơi xuống đất, Ngô Bình đã bước đến trước cái hố sâu đó, đáy hố sâu đen kịt, không biết là thông đến nơi nào.
Sau khi bàn tay lớn buông ra thì biến thành một bóng người lơ lửng giữa không trung, vẫn là dáng vẻ của chòm râu dê, ông ta nói: “Tàn hồn của tôi ở bên dưới, cậu xuống dưới theo tôi đi”.
Đúng lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên một giọng nữ dịu dàng “Đúng xuống dưới đó”.
Ngô Bình: “Cô là ai?”
“Tôi là phần ý chí của vũ trụ Minh Cổ”, cô ta nói.
Ngô Bình giật mình: “Cô là Thiên Ý của vũ trụ Minh Cổ”.
“Có thể hiểu như vậy”, đối phương nói: “Người này muốn chiếm lấy ý chí của anh, sau đó nuốt chửng vũ trụ Minh Cổ dưới danh nghĩa của anh. Một khi ông ta mạnh hơn sẽ đoạt lấy thể xác và linh hồn của anh”.
Ngô Bình: “Tại sao cô lại muốn trấn áp ông ta?”
Đối phương nói: “Nó có ý xấu với vũ trụ Minh Cổ nên tôi phải tiêu diệt nó. Nhưng nó có pháp bảo hộ thân, tôi không thể hủy diệt nó hoàn toàn được”.
Ngô Bình: “Ký hiệu trên cuốn sách cổ là cô để lại à?”
Đối phương: “Phải, tôi đang tìm một người giống anh để trợ giúp tôi giết nó bằng cách này”.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp cô thế nào? Thực lực của lão này quá mạnh, tôi không cùng cấp bậc với ông ta”.
Đối phương: “Chẳng phải anh đã có tôi đây sao? Bốn mươi hai viên ngọc này được gọi là bốn mươi hai Thiên Châu, có thể lần lượt đặt nó vào trong các thiên khiếu. Có bốn mươi hai Thiên Châu này, anh có thể tạm thời dùng sức mạnh trời đất để giết người này”.
Ngô Bình khó hiểu nói: “Bốn mươi hai Thiên Châu nhưng cơ thể người chỉ có ba mươi sáu thiên khiếu mà nhỉ?”
Đối phương nói: “Địa khiếu và bầu trời chỉ có thể gián tiếp liên kết với vũ trụ chính. Ngoài ba mươi sáu thiên khiếu thì còn mười hai chủ khiếu, chúng có thể kết nối trực tiếp với vũ trụ chính”.
Tim Ngô Bình đập thịch một cái.
“Bất kể là ai cũng có thể mở được mười hai chủ khiếu đó sao?”
“Tất nhiên không phải. Mười hai chủ khiếu thuộc về vũ trụ Minh Cổ, nó chỉ tạm thời xuất hiện trong người anh thôi”.
Ngô Bình: “Nó sẽ ở trong người tôi bao lâu?”
Đối phương: “Đây chính là một trong những lợi ích mà anh có thể nhận được khi giúp tôi chết người này. Sau khi xong việc, tôi có thể để chủ khiếu tồn tại trong người anh một năm”.
Ngô Bình nói: “Tôi đồng ý hợp tác với cô”.
“Tốt lắm! Lát nữa lúc ông ta tăng cường thể chất cho anh, anh nhân lúc đo luyện hóa Thiên Châu”, đối phương nói.
Ngô Bình: “Được, sau này tôi gọi cô thế nào nhỉ? Gọi là Tiểu Minh được không?”
“Tùy anh”, cô ta không để tâm chuyện này lắm.
Cuộc nói chuyện này tưởng chừng như rất lâu nhưng thật ra chỉ trong một chốc lát. Chòm râu dê nói: “Còn chưa xuống nữa à?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi xuống ngay đây”, sau đó anh nhảy lên rồi đáp xuống động sâu.
Sau khi rơi xuống ít nhất mười phút, anh mới đáp xuống đất, sau đó một sức mạnh kéo anh lại bay vào bên trong. Thoáng chốc anh đã bị rơi vào trong lò đan.
Đây là một lò đan cao mười mấy mét, bên ngoài có rất nhiều phù văn kỳ bí, khí tức mạnh mẽ của nó rất rõ, lò đan này chắc là của vũ trụ chính, không phải là đồ của vũ trụ Minh Cổ.
Chòm râu dê: “Lò luyện đan này cũng là một bảo vật trong vũ trụ chính, tên là lò luyện đan Cửu Chuyển, tôi khó khăn lắm mới đánh cắp được nó. Bây giờ tôi sẽ cho cậu vào trong lò, dùng ba mươi sáu loại thuốc quý, mười hai loại tiên dược và cậu để luyện chế, có thể luyện cậu thành tiên thể Cửu Chuyển, có tác dụng đến việc tăng thể chất và thần hồn”.
Ngô Bình tỏ ra rất phấn khích: “Tốt quá, tiền bối, bắt đầu ngay đi”.
Chòm râu dê cười: “Cậu đừng vội, trước khi vào trong đó, cậu uống chút thuốc này trước đi”.
Nói rồi ông ta ném một bình hồ lô lớn vào, nói: “Uống nó đi”.
Ngô Bình không hề do dự ngửa đầu uống cạn bình thuốc.
Chòm râu dê bật cười, vươn tay mở cửa lò ra rồi đẩy Ngô Bình vào trong đó, sau đó đóng sập cửa lại.
Sau đó lò luyện đan bỗng nóng lên, các loại dược khí chảy vào. Anh lập tức lấy bốn mươi hai Thiên Châu ra rồi nuốt hết xuống.
Sau đó mấy viên Thiên Châu này biến thành trạng thái năng lượng, tìm đúng đến vị trí các thiên khiếu, mở thiên khiếu ra giúp anh.
Ba mươi sáu thiên khiếu gần như mở ra cùng một lúc, ba mươi sáu linh khí đến từ vũ trụ chính xuất hiện, chúng dung hợp lại thành một loại linh khí mới hệt như địa khiếu và linh khí, nuôi dưỡng thần hồn của anh.
Ngay sau đó, mười hai viên Thiên Châu còn lại dựa vào không trung tạo ra mười hai chủ khiếu. một khi mười hai chủ khiếu này được mở ra, mười hai nguồn năng lượng siêu phàm của vũ trụ chính sẽ liên tục rót vào cơ thể anh. Những năng lượng này cũng rất mạnh mẽ, mạnh hơn linh khí do thiên khiếu và địa khiếu tạo ra nhiều.
Khí tức đáng sợ khiến Ngô Bình cảm thấy sống không bằng chết, cảm giác cả người như sắp nổ tung. Nhưng đúng lúc này, dược khí từ trong lò luyện đan lần lượt chảy vào người anh, giảm bớt áp lực và đau đớn của anh.
Tiếp theo chòm râu dê luyện chế Ngô Bình như luyện đan, Ngô Bình được bao bọc trong dược khí, rất nhiều sức mạnh xâm nhập vào cơ thể anh, cùng tạo ra tác dụng với mười hai loại năng lượng của vũ trụ chính.
Rất nhanh Ngô Bình rơi vào trạng thái hôn mê, không biết qua bao lâu anh tỉnh lại, phát hiện mình đang khoanh chân ngồi trong lò luyện đan, dược khí quanh người cũng đã biến mất. Lúc này anh cảm thấy vô cùng thoải mái, tinh lực dồi dào…
Lúc này cửa lò luyện đan mở ra, chòm râu dê cúi đầu nhìn anh, cười nói: “Đã xong việc, cậu quả nhiên không khiến tôi thất vọng”.
Ngô Bình chớp mắt: “Trước đó tiền bối đã từng luyện hóa người khác sao?”
Chòm râu dê cười nói: “Đúng thế, trước cậu thì đã có hơn một trăm người bị tôi luyện chế, cậu là người đầu tiên kiên trì được đến lúc này”.
Ngô Bình cảm thấy rất hối hận, nếu không nhờ anh hấp thu Thiên Châu thì bây giờ anh đã bị luyện hóa đến chết rồi. Nhưng lần này anh đã thu hoạch được rất nhiều thứ, không chỉ hoàn thành tiểu luyện hình, đại luyện hình mà ngay cả Tôi Thể chín tầng của nhật nguyệt song luyện và Tôi Thể tầng mười của thiên địa tinh luyện cũng đều đã vẹn toàn.
Chương 2133: Tiên thể Cửu Chuyển, Tôi Thể tầng mười
Phải biết rằng đa số tu sĩ cả đời cũng đạt đến tiểu luyện hình, cực kỳ ít người bước vào đại luyện hình. Tu sĩ có thể đạt đến Nhật Nguyệt Song Luyện và Thiên Địa Tinh Luyện lại càng ít, dù thi thoảng có cũng chỉ là làm chiếu lệ, không bao giờ làm được chính xác và hoàn thiện như Ngô Bình.
Thoáng chốc Ngô Bình đã hoàn thành Tôi Thể tầng mười hoàn hảo, thể chất cũng tăng lên.
Chòm râu dê bật cười: “Tốt quá rồi! Kế hoạch lớn của tôi sắp thành công rồi”.
Ngô Bình lùi về sau một bước: “Tiền bối, ông chắc không nuốt lời đâu nhỉ?”
Chòm râu dê bật cười: “Gì mà nuốt lời với không nuốt lời chứ. Bây giờ cậu đã là của tôi rồi, giao mọi thứ ra đây đi”.
Ông ta bỗng chốc biến thành tia sáng màu trắng, bay vào giữa trán Ngô Bình.
Ngay khi tàn hồn của chòm râu dê xâm chiếm, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh đột nhiên phun ra từ thiên khiếu và chủ khiếu, sức mạnh này đến từ vũ trụ Minh Cổ.
Bây giờ Ngô Bình như bị vũ trụ Minh Cổ nhập vào người, khí tức vô thượng chí tôn được giải phóng ở trên người anh, trong người anh hình thành một vũ trụ Minh Cổ thu nhỏ.
Chòm râu dê vừa đi vào đã cảm nhận được sự bất ổn, tức giận nói: “Này, cậu dám âm thầm tính kế tôi!”
Ngô Bình mắng: “Này ông già, ông muốn hại tôi, tôi giết chết ông thôi”.
Bây giờ chòm râu dê bị ngăn cách trong vũ trụ nhỏ, không thể sử dụng pháp bảo bên ngoài của ông ta. Ông ta vừa lo lắng vừa tức giận: “Cậu mau thả tôi ra! Tôi nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh cho cậu”.
Ngô Bình: “Thôi đừng gạt tôi nữa, mau đi chết đi”.
Anh vừa dứt lời, vũ trụ nhỏ kết thành một sát trận, chòm râu dê ở bên trong bị vô số sát quang đánh trúng, ông ta kêu lên thảm thiết, không lâu sau đã tan biến thành khói bụi, bay vào hư không.
Sau đó vũ trụ nhỏ biến mất, giọng Tiểu Minh vang lên: “Anh đã giúp tôi tiêu diệt được kẻ xâm lược, tôi rất biết ơn anh. Bốn mươi hai Thiên Châu này sẽ tiếp tục tồn tại trong người anh một năm. Trong khoảng thời gian này, anh có thể sử dụng nó”.
Ngô Bình: “Tiểu Minh, cô phải đi rồi sao?”
Tiểu Minh: “Đúng thế, bảo trọng”.
Cô ấy vừa dứt lời, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Ngô Bình hít sâu một hơi, tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh đã tìm được một chiếc nhẫn ngọc được đặt trong rãnh tường đá bên cạnh. Anh cầm chiếc nhẫn ngọc lên, phát hiện đây cũng là một pháp khí chứa đồ, anh thử mở nó ra bằng linh khí của vũ trụ chính thì cảm nhận được ý thức của mình thoáng chốc đã đi vào một không gian cực lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, tất cả đều là của vũ trụ chính.
Sau đó anh dùng linh khí liên tục phá vỡ cấm chế trong chiếc nhẫn ngọc, luyện hóa nó thành công.
Thế là anh đeo chiếc nhẫn ngọc vào, vung tay lên, lò luyện đan cực lớn đó và hàng ngàn hộp dược liệu bên cạnh đều bị hút vào trong chiếc nhẫn ngọc.
Cất hết đồ vào trong, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi bay ra khỏi hang núi, chẳng mấy chốc đã quay về bên cạnh Phương Phương.
Phương Phương đã đợi ở đây hơn một ngày, cũng cảm thấy lo lắng. Ngô Bình bỗng xuất hiện, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử, anh về rồi”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Phương Phương, chúng ta tiếp tục lên đường thôi”.
Hai người tiếp tục cưỡi tuấn mã chạy như bay.
Ngựa chạy rất nhanh, trước khi trời tối đã chạy đến thành Tà Nguyệt.
Thành Tà Nguyệt này không lớn lắm, dân số ba trăm ngàn người. Hai người đi vào trong thành, Phương Phương cảm khái: “Cuối cùng cũng đến rồi. Công tử, cảm ơn anh đã tiễn tôi đến đây”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, cuốn sách cổ mà cô tặng tôi trước đó cũng đã giúp ích tôi rất nhiều”.
Phương Phương cười nói: “Nó có thể giúp ích cho công tử, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.
Ngựa đi vào trong thành được một đoạn thì đến trước một căn nhà. Phương Phương vui mừng đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt là rất nhiều thi thể và hàng chục hung thủ tay cầm thanh kiếm dính đầy máu.
Phương Phương nhìn một thi thể trong đó, gào lên: “Cậu ơi!”
Ngô Bình sầm mặt, cả nhà Phương Phương đã bị người ta diệt khẩu.
Người đứng đầu là một tu sĩ mặc đồ màu vàng, khí tức trên người rất mạnh, chắc là một cao thủ luyện khí tầng chín.
Ông ta nhìn chằm chằm Phương Phương, tà ác nói: “Tôi đã nói rồi cô không chạy thoát được đâu. Bây giờ lại hại chết cả nhà cậu của cô, cô có cảm thấy hổ thẹn không?”
Phương Phương run rẩy, thét lên: “Tôi liều mạng với các người!”, nói rồi cô ấy lao đến trước nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại.
Anh lạnh nhạt nói: “Tôi giải quyết đám người này giúp cô”.
Nói rồi anh đi về phía tu sĩ mặc đồ màu vàng.
Tu sĩ áo vàng cười mỉa: “Đúng là nực cười, một Tôi Thể nhỏ bé như cậu mà cũng dám đánh trực diện với luyện khí tầng chín, ai cho cậu can đảm đó thế?”
Ngô Bình: “Tôi Thể thì thế nào, một tay tôi cũng có thể đánh chết ông”.
Tu sĩ áo vàng cười quái gở: “Cái thứ ngông cuồng này, tôi sẽ tiễn cậu đi đầu thai”.
Nói rồi ông ta giơ tay phải lên, một chưởng được ngưng tụ bằng chân khí bay về phía Ngô Bình, đánh vào người Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình không hề tránh đòn, để mặc một chưởng chân khí đó đánh trúng, cả người anh chẳng hề hấn gì.
Tu sĩ áo vàng ngạc nhiên: “Cậu không bị gì à?”
Ngô Bình nói: “Ông cũng chịu một đòn của tôi đi”.
Anh nhẹ nhàng đánh một chưởng ra, linh khí ngưng tụ thành một bàn tay trong suốt, lập tức ấn vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Vẻ mặt tu sĩ áo vàng cứng đờ, sau đó cả người nổ tung biến thành vũng máu.
Sau đó Ngô Bình biến thành tàn ảnh, di chuyển trong đám người, không lâu sau mấy chục tên hung thủ đều nằm trong vũng máu, không một tên nào còn sống.
Giết hết đám hung thủ này, Ngô Bình nói: “Phương Phương, tôi đã thay cô trả thù rồi, chúng ta cũng nên tạm biệt nhau rồi”.
Mắt Phương Phương ngân ngấn nước mắt, cắn môi nói: “Công tử, thế lực của họ rất lớn, e là tôi không còn nơi để đi nữa rồi”.
Ngô Bình hơi khó xử, suy nghĩ một chốc rồi hỏi cô ấy: “Vậy cô có dự tính gì?”
Phương Phương: “Công tử đã cứu Phương Phương, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa phục vụ công tử để báo đáp công ơn này”.
Ngô Bình suy xét một chốc rồi cười nói: “Cô muốn đi theo tôi cũng được nhưng cũng không cần làm tớ gì cả, sau này cứ gọi tôi một tiếng đại ca là được”.
Phương Phương mừng rỡ: “Đại ca”.
Ngô Bình: “Cả nhà cậu của cô bị hại, chúng ta cứ an táng họ trước đã”.
Phương Phương khẽ gật đầu: “Ừ, nghe theo sự sắp xếp của đại ca”.
Sau đó Phương Phương mời vài người đến xử lý thi thể, bận rộn đến hai ngày.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, anh đã là Tôi Thể tầng mười, tiếp theo phải tiếp tục đạt đến cảnh giới luyện khí.
Luyện khí cấp thứ mười vô cùng đơn giản, chỉ là hấp thu linh khí trời đất. Mà việc này hết sức đơn giản với Ngô Bình, anh đều có thể sử dụng linh khí của địa khiếu và thiên khiếu, linh khí của mười hai chủ khiếu.
Thế nên anh dễ dàng hoàn thành luyện khí cấp một, hấp thu linh khí.
Sau khi hấp thu được linh khí, là Linh Khí Hợp Chân.
Linh Khí Hợp Chân là linh khí và nguyên khí trong người hợp thành một, biến thành chân khí. Thật ra đây là quá trình cơ thể luyện hóa linh khí, Linh Khí Hợp Chân cần chậm rãi luyện mới có thể hoàn hảo, bước đầu tiên của Ngô Bình là hợp nhất linh khí địa khiếu và nguyên khí cơ thể, tạo ra loại chân lực đầu tiên.
Luyện hóa linh khí khác nhau sẽ cho ra chân khí khác nhau. Mà chân khí khác nhau lại sẽ tạo ra linh kỹ không giống nhau.
Từ xưa đến nay chưa có ai sở hữu được linh khí mà Ngô Bình hấp thụ, thế nên anh chỉ có thể tự mình sáng tạo ra linh kỹ, không thể học được linh kỹ đã có sẵn.
Lúc này Phương Phương đã an táng người thân của cô ấy xong, hai người tiếp tục đi vào rừng sương độc, chuẩn bị đi vào khu vực trung tâm của khu rừng để thu thập thêm linh dược.
Chương 2134: Vạn Hóa Thần Hồ
Ra khỏi thành Tà Nguyệt, Ngô Bình và Phương Phương cưỡi ngựa, đi vào rừng sương độc.
Ra khỏi thành thì họ gặp một con đường rộng, dưới đất là lớp thảm thực vật, không mềm cũng không cứng, rất thuận lợi để cưỡi ngựa.
Ngựa chạy rất nhanh, chớp mắt đã chạy hơn trăm dặm. Lúc này, bọn họ nhìn thấy phía trước có một nhóm người, hai bên cãi nhau ỏm tỏi, không ít người đi đường đều đứng lại hóng chuyện.
Ngô Bình và Phương Phương lại gần, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lớn ngã ở bên đường, một nhóm người ngồi trên xe ngựa đang chỉ vào một cậu thiếu niên ở trước mặt rồi mắng chửi.
Thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi, cưỡi một con trâu màu trắng, vai con trâu này cao chừng hơn ba mét, thân dài bốn mét, là một con vật lớn. Lông nó thuần một màu, mà còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Thiếu niên kia có vẻ cũng thành thật, tu vi cũng không cao, lúc này cậu ấy chân tay luống cuống, vẻ mặt ửng đỏ, miệng như muốn nói nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Ngửi thấy mùi hương từ con trâu, Ngô Bình bỗng giật mình trong lòng, anh lập tức đi đến trước mặt đám người đang mắng chửi, nói: “Được rồi, đừng mắng nữa”.
Mấy người kia đang nóng người, nghe thấy Ngô Bình nói vậy, lập tức quay sang chỉ vào anh, một người đàn ông để râu đen tức giận nói: “Cậu thì là cái thứ gì, chuyện của chúng tôi, cậu quản được sao?”
“Ầm!”
Ngô Bình đạp một chân xuống đất, lấy anh làm trung tâm, mặt đất bỗng rung chuyển, đám người kia đứng không vững, đầu ngã xuống đất, vẻ mặt sợ đến tái nhợt.
Anh lạnh lùng nói: “Dựng xe ngựa lên, mau rời đi đi”.
Anh thi triển thực lực quá mạnh, đám người kia không dám đắc tội với anh, lập tức ngoan ngoãn dựng xe ngựa dậy, tiếp tục hành trình.
Thiếu niên thấy Ngô Bình giải vây giúp mình, vội quỳ xuống, thi lễ với anh: “Cảm ơn công tử đã ra tay giúp đỡ”.
Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, không cần để tâm”. Sau đó nhìn sang con trâu trắng, phát hiện mắt nó có màu tím, sừng trâu màu vàng, bên trên có hoa văn tự nhiên nhạt màu.
“Con trâu này đúng là cao lớn oai phong”. Anh khen nói.
Thiếu niên nói: “Vâng, nó mới một tuổi thôi, sau này trưởng thành sẽ càng lớn hon”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Mới một tuổi đã cao lớn vậy rồi?”
Thiếu niên: “Đúng vậy, nó khá nhút nhát. Vừa nãy lúc xe ngựa trước mặt đi ngang qua, cố ý dùng roi quất vào nó một cái, vì vậy mà nó sợ hãi nên mới đẩy xe ngựa”.
Ngô Bình: “Xem ra, nó là do cậu nuôi sao?”
Thiếu niên gật đầu: “Nó là Kim Giác, là do lúc trước ông tôi ra ngoài làm ăn, gặp được trên đường. Ông ta bèn giữ lấy nuôi, không ngờ lại cao lớn đến vậy”.
Ngô Bình: “Cậu nhóc, cậu đang muốn đi đâu?”
Thiếu niên khẽ thở dài: “Ông tôi làm ăn, nợ rất nhiều, trong người mệt mỏi rồi sinh bệnh. Trong nhà tôi không có tiền mời thầy thuốc, chuẩn bị đem Kim Giác đi bán”.
Ngô Bình phấn khởi trong lòng, nói: “Con trâu tốt như vậy, bán đi thì rất tiếc”.
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Nhưng trước mắt phải cứu ông tôi, nên chỉ có thể bán Kim Giác đi”.
Vì vậy Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cậu định bán bao nhiêu tiền?”
Thiếu niên nhìn Ngô Bình, hỏi: “Có phải công tử muốn mua Kim Giác không?”
Ngô Bình cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy, tôi khá thích nó, cưỡi nó cũng rất oai phong. Nếu cậu thật sự muốn bán nó, thì có thể bán cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó”.
Thiếu niên nói: “Bố tôi bảo tôi ra giá hai triệu Tinh Tệ, nói có thể thương lượng chút, nhưng không thể thấp hơn một triệu rưỡi”.
Ngô Bình nói: “Hai triệu không phải thấp, như vậy đi, tôi không trả giá với cậu, mua lại Kim Giác với giá hai triệu, rồi tặng cậu một con ngựa thế nào?”
Thiếu niên vui mừng: “Tốt quá rồi!”
Anh lập tức lấy ra hai triệu Tinh Tệ giao cho thiếu niên, sau đó nhảy lên trên lưng trâu, vỗ nhẹ nói: “Kim Giác, chúng ta đi thôi”.
Kim Giác này lớn lên cùng với thiếu niên, tình cảm sâu đậm, nhưng dường như nó biết đã xảy ra những gì, nhìn chủ nhân nhỏ một lúc rồi khẽ kêu một tiếng, như đang từ biệt với cậu ấy. Thiếu niên hai mắt đẫm lệ, vẫy tay với trâu trắng.
Ngô Bình ngồi trên trâu trắng, để mặc nó di chuyển không nhanh không chậm. Đi một đoạn, anh lại cúi người ngửi mùi hương trên người trâu trắng, cười nói: “Kim Giác, có phải ngươi từng ăn dược liệu gì đặc biệt không?”
Trâu trắng như không nghe hiểu anh đang nói gì, cũng không phản hồi. Vì vậy Ngô Bình lấy một gốc dược liệu của vũ trụ chính, vươn tay để trước mũi trâu. Trâu trắng chợt khựng lại, nhìn dược liệu rồi mở miệng ăn.
Ngô Bình: “Ăn ngon không?”
Trâu trắng vừa nhai vừa nói: “Anh muốn hỏi gì?”
Ngô Bình: “Ngươi và thiếu niên kia từng nói chuyện chưa?”
Trâu trắng: “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, cũng không có gì để nói”.
Ngô Bình: “Mùi hương trên người ngươi chứng tỏ ngươi thường dùng đan dược. Một con trâu mà lại có thể ăn được đan dược, chuyện này rất kỳ lạ”.
Trâu trắng: “Chúng ta nói chuyện, không thể để người khác nghe được”.
Ngô Bình nhìn Phương Phương bên cạnh, nói: “Tôi có thể để cô ấy cách xa chút”.
Phương Phương rất hiểu chuyện, cười nói: “Công tử, tôi đi đến phía trước trước”. Nói xong, cưỡi ngựa đi trước, kéo dãn khoảng cách.
Trâu trắng nói: “Dạ dày tôi có một hồ lô, bên trong có đan dược dùng mãi không hết”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Đan dược dùng không hết?”
Trâu trắng: “Đúng. Mỗi lần tôi lấy ra một viên thì vài ngày sau sẽ lại xuất hiện một viên”.
Ngô Bình: “Đan dược cùng loại sao?”
Trâu trắng: “Ừ, đan dược cùng loại. Bởi vì tôi dùng quá nhiều, nên đan dược này không còn hiệu quả gì với tôi cả”.
Ngô Bình: “Đan dược có tốt hơn nữa cũng không thể ăn như cơm bữa. Tại sao ngươi không đổi đan dược thành thứ khác?”
Trâu trắng: “Tôi chỉ là một con trâu mà thôi, một khi bị người khác biết đến Bí Cảnh này, anh cảm thấy tôi có thể sống được nữa không?”
Ngô Bình gật đầu: “Cũng đúng. Rất có khả năng anh sẽ bị giết chết, hồ lô thì bị người ta cướp đi”.
Trâu trắng: “Nếu không phải anh nhìn thấu tôi thì tôi cũng sẽ không nói chuyện với anh”.
Ngô Bình: “Ngươi có thể tin ta”.
Trâu trắng im lặng mấy giây rồi nói: “Cha tôi là một linh thú đến từ vũ trụ chính. Chủ nhân của ông ấy rất lợi hại, là một cao thủ Đạo Cảnh cấp bảy”.
Ngô Bình: “Đạo Cảnh tầng bảy!”
Trâu trắng: “Chủ nhân của cha, bị mấy cao thủ liên hợp lại hại chết. Trước khi chết, đã dùng đại thần thông đưa cha tôi đi, cũng bỏ một bảo bối vào trong dạ dày cha tôi”.
Ngô Bình: “Cha anh đi đến nơi này?”
Trâu trắng: “Đúng vậy. Cha tôi mang theo bảo bối kia, xuất hiện ở vũ trụ Minh Cổ, rồi cùng mẹ tôi sinh ra tôi”.
Ngô Bình: “Cha mẹ ngươi đâu rồi?”
Trâu trắng cúi đầu, ánh mắt đầy thù hận: “Có một ngày, một nhà chúng tôi đang ăn cỏ trong rừng. Cha tôi đột nhiên rất sợ hãi, ông ấy bảo tôi chạy mau, còn bảo tôi nuốt hò lô xuống. Tôi liều mạng chạy, chạy mười mấy dặm, thì thấy trời đã tối, một bàn tay tối đen vồ xuống, cha tôi đã không thấy đâu”.
Ngô Bình: “Hồ lô này là bảo bối của chủ nhân cha ngươi sao?”
Trâu trắng: “Ừ, tên nó là Vạn Hóa Thần Hồ”.
Ngô Bình: “Vạn Hóa Thần Hồ, nghe rất đặc biệt”.
Trâu trắng: “Vạn Hóa Thần Hồ có thể phục chế được bất kỳ thứ gì”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Phục chế bất kỳ thứ gì?”
Trâu trắng gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng thứ càng quý báu thì thời gian phục chế càng dài, tỷ lệ thành công cũng càng thấp”.
Ngô Bình: “Tỷ lệ thành công? Nói như vậy, cũng không phải mỗi lần phục chế đều sẽ thành công?”
Trâu trắng: “Ừ. Phục chế thất bại, thì đồ được phục chế sẽ biến mất”.
“Đồ quý giá một chút, thì tỷ lệ phục chế thành công là bao nhiêu?”. Đây là vấn đề mà anh quan tâm.
Trâu trắng: “Đồ vật không giống nhau, tỷ lệ thành công cũng khác nhau, không thể gộp chung được”.
Ngô Bình bỗng cảm thấy, Vạn Hóa Thần Hồ này rất có khả năng là một cái bẫy!
Chương 2135: Chu Thiên Mi
Trâu trắng: “Tôi có thể đưa bảo bối kia cho anh thử”.
Ngô Bình: “Ngươi tin ta vậy sao?”
Trâu trắng: “Thực lực của anh, chắc chắn vượt xa tôi, anh muốn bảo bối của tôi, thì giết tôi là đoạt được rồi”.
Ngô Bình khẽ cười: “Ngươi đúng là thông minh”.
Trâu trắng: “Tôi đưa đồ cho anh, nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm cho an toàn của tôi, cho đến khi tôi trưởng thành”.
Ngô Bình vỗ lưng nó: “Không vấn đề, những chuyện này tôi đồng ý”.
Vì thế trâu trắng vươn cổ, nhổ ra một hồ lô bằng da màu vàng kim có hai ngạnh cao, bề mặt còn có hoa văn huyền ảo.
Ngô Bình nhận lấy hồ lô, lau sạch dịch dạ dày trên bề mặt, sau đó khẽ lắc, bên trong hồ lô phát ra tiếng động, chứng tỏ bên trong có một viên đan dược. Anh mở nắp hồ lô đổ ra, lập tức có một viên đan dược rơi ra.
Ngô Bình đánh giá đan dược này, khẽ ngửi, sau đó nuốt vào bụng. Rất nhanh sau đó, một luồng năng lượng kỳ lạ lan ra trong thân thể anh, rất có ích cho thể chất của anh.
Mắt anh sáng lên, nói: “Đan dược này không tệ!”
Trâu trắng: “Tôi ăn ngấy rồi, anh có đan dược khác nào bỏ vào không?”
Ngô Bình cười nói: “Ngươi muốn nó phục chế thứ gì thì đều bỏ thẳng vào trong hồ lô sao?”
Trâu trắng: “Chẳng lẽ còn có cách khác?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên có. Đây là một pháp bảo đấy! Nhưng trước khi ta thi triển thì phải luyện hóa mới được!”
Trâu trắng: “Còn phải luyện hóa sao? Tôi cứ nghĩ bỏ đồ vào trong là được”.
Ngô Bình cạn lời, nói: “Vậy nếu là thứ đồ gì lớn thì anh bỏ vào thế nào?”
Trâu trắng: “Đạp vỡ rồi bỏ vào, ví dụ như thứ đồ tôi thích ăn chẳng hạn”.
Ngô Bình lập tức lắc đầu, nói: “Đồ này sau khi luyện hóa xong, có thể hấp thụ núi sông trời trăng, chứ không chỉ là chút đồ mà ngươi ăn”.
Trâu trắng trừng lớn mắt: “Lợi hại vậy sao?”
Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta đi nhanh trước đã. Hiện tại tu vi của tôi vẫn chưa cao, vẫn không thể luyện hóa nó”.
Một người một trâu đi đến chỗ Phương Phương rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Trâu trắng chạy nhanh hơn cả ngựa, lúc chạng vạng tối, hai người một trâu đã đến ven rừng khói độc, vẫn đến chỗ trấn nhỏ kia.
Ở trấn nhỏ có nhà nghỉ, Ngô Bình đi vào nhà nghỉ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trước, sáng hôm sau rồi lại tiến vào rừng khói độc.
Nhà trọ khá an toàn, bởi vì ông chủ nhà trọ có đủ thế lực lớn mạnh, vì vậy không ai ở đây đến gây chuyện, Ngô Bình có thể yên tâm tu luyện.
Lúc trước, anh đã luyện được chân lực loại thứ nhất, hiện tại đã dung hợp toàn bộ chân lực hình thành từ thiên khiếu với thân thể, sinh ra chân lực loại thứ hai.
Chân lực thiên khiếu và chân lực từ địa khiếu, một âm một dương, mỗi loại có tác dụng riêng. Hai bên đồng thời ngưng tụ, thực lực Ngô Bình thoáng chốc đã nâng cao rất nhiều.
Thế nhưng, anh còn có mười hai loại linh lực chủ khiếu, toàn bộ đều từ vũ trụ chính, anh cũng muốn luyện hóa bọn chúng, hình thành mười hai loại chân lực mạnh hơn!
Thế nhưng, sau khi luyện được chân lực, giây tiếp theo chính là chia tách âm dương.
Chia tách âm dương này phải luyện ra thuộc tính âm dương của chân lực. Đúng lúc Ngô Bình đã có hai loại chân lực thiên khiếu và địa kiếu, đương nhiên bước này cũng rất dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng.
Khi chân lực đã có âm dương thì có thể thi triển linh kỹ vô cùng lợi hại, vì vậy cũng đạt được cảnh giới Luyện Khí cấp tiếp theo, Linh Phù!
Linh Phù, chính là ngưng tụ hai loại linh lực khác nhau thành linh phù đặc biệt, bình thường có thể tích lũy linh phù. Lúc sử dụng thì có thể đưa linh phù ra, chớp mắt sẽ hình thành linh kỹ tấn công cực kỳ mạnh.
Muốn tu luyện linh phù, Ngô Bình cảm thấy linh lực bản thân có được còn quá ít, anh lại tiếp tục hấp thụ mười hai loại linh khí trong chủ khiếu.
Mười hai loại linh khí này có thuộc tính của riêng mình, mỗi loại đều có thể thi triển được linh kỹ mạnh mẽ. Tuy Ngô Bình chưa có sẵn linh kỹ, nhưng dựa vào kinh nghiệm tu hành và trí tuệ võ đạo của anh thì có thể dễ dàng tự sáng tạo ra.
Trời vừa sáng, anh đã hấp thụ được mười hai linh lực chủ khiếu, ngưng tụ thành mười hai chân lực, đồng thời dung hợp mỗi loại chân lực với một loại linh kỹ bản thân tự sáng tạo!
Thế nhưng, anh vẫn chưa ngưng tụ linh kỹ thành linh phù, bước này vẫn cần thêm thời gian.
Anh và Phương Phương ăn chút thức ăn, rồi để cô và trâu trắng ở nhà nghỉ, sau đó một mình anh tiến vào rừng khói độc lần thứ hai.
Lúc ra khỏi trấn nhỏ, anh nhìn thấy không ít dân nghèo xung quanh chạy đến xin ăn, một đám trẻ con cầm theo cái bát bể đến xin ăn.
Ngô Bình vừa xuất hiện đã có mười mấy người vây quanh. Nếu là người khác, lập tức đã đuổi đi rồi, còn anh lại lấy ra một nắm Tinh Tệ, bỏ vào từng bát mười đồng. Tiền này đủ cho những đứa trẻ ăn no được mấy bữa rồi.
Đám trẻ vui mừng, bình thường bọn chúng căn bản không có được Tinh Tệ, đều chỉ là một ít đồng lẻ, hôm nay ai cũng vui mừng nhảy cẫng, lần lượt cảm ơn.
Ngô Bình cười nói: “Đừng tranh giành”. Nói rồi lại đi về phía khói độc.
Lần này lại đi vào rừng khói độc, anh đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi vào. Mà khói độc vừa tiếp xúc với chân lực bảo vệ thân thể anh thì lập tức tan thành mây khói.
Anh vừa vào khu vực khói độc, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn người đi đến.
Đây là một cô bé khoảng chừng mười bảy tuổi, cao nhất là mười tám, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả Phương Phương, xinh đẹp động lòng người, tựa như tiên tử trong tranh, mặc váy dài màu tím, tóc dài búi thành hai búi, gắn hoa vàng lên trên.
Cô ấy như có chút cảnh giác, không dám tiến đến quá gần, nói: “Công tử, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”
Ngô Bình đương nhiên không muốn kết bạn cùng người khác, dù sao bớt đi một người cũng bớt đi rất nhiều rắc rối, nhưng thấy cô ấy đáng thương như vậy, gương mặt xinh đẹp có chút bất lực, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Chúng ta vốn không quen biết, tại sao cô muốn kết bạn với tôi?”
Cô gái: “Mấy cậu bé xin ăn bên ngoài rất đáng thương, đều là trong nhà mất đất, chỉ có thể ra ngoài ăn xin để sống, nhưng tu sĩ bình thường căn bản sẽ không quan tâm đến bọn chúng. Mà công tử tâm lương thiện, không những cho bọn họ tiền, ánh mắt nhìn bọn chúng cũng thương xót, vì vậy tôi nghĩ công tử là người tốt”.
“Người tốt…”, từ này đã lâu rồi Ngô Bình chưa từng nghe đến, anh cười nói: “Cô rất đơn thuần, cũng rất thông minh”.
Cô gái hỏi: “Vậy công tử có đồng ý kết bạn cùng tôi không?”
Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn đi vào rừng khói độc?”
Cô gái nói: “Chị tôi trúng độc, cần hai loại linh dược trong rừng khói độc để trị liệu. Linh dược rất quý, tôi mua không nổi, chỉ đành mạo hiểm kiếm thuốc. Nhưng tu vi tôi thấp, cũng không có kinh nghiệm, cần công tử giúp đỡ”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Nhưng tại sao tôi phải giúp cô?”
Cô gái cúi thấp đầu: “Tôi… Tôi cảm thấy có lẽ công tử sẽ giúp tôi”.
Ngô Bình quay người, nói: “Đi sau lưng tôi, đừng cách quá xa”.
Cô gái vui mừng: “Cám ơn công tử!”
Đi vào trong rừng khói độc, Ngô Bình lập tức lấy ra một ít đan dược cho bảo cô ấy uống, nói: “Ngay cả phòng độc, cô cũng không có, cũng không có đan dược tránh độc, một mình đi vào cũng chẳng khác nào tìm đường chết”.
Cô gái khẽ thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi”.
Ngô Bình tiếp tục đi lên trước, hỏi: “Cô tên gì?”
Cô gái: “Công tử, tôi tên Chu Thiên Mi”.
Ngô Bình: “Chu Thiên Mi, chị cô bị trúng độc gì, cần phải có linh dược gì trị thương?”
Chu Thiên Mi: “Độc hóa cốt, mới đầu trúng độc sẽ chuyển sang màu đen, sau đó dần dần thì thối rữa, quá trình phát độc cực kỳ đau đớn. Thời gian của chị tôi không còn nhiều nữa, tôi nhất định phải mau chóng tìm được thuốc giải”.
Ngô Bình lại hỏi vài bệnh trạng, trong lòng thầm tính toán, nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô tìm được thuốc”.