Anh Biến là quá trình lột xác trở thành linh hồn sơ sinh cuối cùng, có được linh hồn sơ sinh là một dấu mốc vô cùng quan trọng trên con đường tu luyện.
Nguyên thần ở dạng năng lượng còn linh hồn sơ sinh thì đã là một thực thể. Nguyên thần thông thường không dám đi quá xa cơ thể, các phép thần thông nó có thể thi triển cũng khá đơn giản. Thường thấy nhất là dùng niệm lực để điều khiển đồ vật và tấn công về mặt tinh thần.
Linh hồn sơ sinh thì khác, nó giống như một sinh mệnh hoàn chỉnh, có thể tấn công trong phạm vi hàng nghìn dặm, cũng có thể tự tu luyện.
Nguyên thần không có cơ thể thì sẽ không chốn dung thân, chẳng khác nào nước không có nguồn, cây không có gốc, càng lúc càng yếu đi. Nhưng linh hồn sơ sinh không có cơ thể thì có thể tự tạo ra một cơ thể hoặc cư trú trong cơ thể của người khác. Thậm chí nó còn có thể tiếp tục tu luyện mà không cần cơ thể.
So với nguyên thần thì linh hồn sơ sinh có nhiều phép thần thông, pháp thuật,... hơn. Ở cấp Địa Tiên, chỉ có người tạo ra được linh hồn sơ sinh mới được coi là cao thủ.
Linh hồn sơ sinh của Ngô Bình không giống của người khác, mỗi một bước anh đều tu luyện đến cảnh giới cực viên mãn nên linh hồn sơ sinh của anh là linh hồn sơ sinh cấp thần hay còn gọi là "Thần Anh".
Linh hồn này của anh đang được thai nghén, có lẽ trong khoảng ba ngày nữa sẽ được sinh ra.
Lúc này anh đột nhiên cảm thấy hơi đau, Ngô Bình không khỏi nghi ngờ tại sao mình lại có cảm giác này? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó?
Hải Thành ban đầu sau khi trời đất rung chuyển thì trở thành một quần đảo thuộc Đông Hải. Giữa nó và khu vực Giang Nam cách nhau hàng chục triệu kilomet đường biển.
Hải Thành là nơi có nền kinh tế quan trọng nên trật tự ban đầu được thiết lập khá tốt, cuộc sống của người dân vẫn được đảm bảo.
Thế nhưng, mấy tiếng trước, có một bông hoa sen màu đỏ như máu đọt nhiên xuất hiện trên bầu trời Hải Thành. Bông hoa sen đó lộn ngược lại, còn quay chầm chậm. Sinh khí của những người trên đảo không ngừng bị nó hút lấy. Một số người thể chất yếu, chẳng mấy chốc đã mất mạng.
Nhậm San San lúc này đang nằm trên giường của bệnh viện chờ sinh. Trong tay cô ấy cầm một miếng ngọc, phân vân không biết có nên báo tin này cho Ngô Bình biết hay không.
Sự xuất hiện của hoa sen máu khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, mẹ cô ấy còn ngất đi trong lúc đang chăm sóc cô ở bệnh viện. Nếu không phải do họ đều được uống đan dược Ngô Bình cho, thể chất tốt hơn người thường thì chỉ e là đã sớm mất mạng rồi.
Lúc này, bụng cô ấy đau quằn quại, đứa trẻ sắp được sinh ra nhưng các hộ sinh đều đã ngất, không ai giúp được cô ấy.
Cô ấy vội vã bóp nát miếng ngọc bội.
Miếng ngọc vỡ ra, Ngô Bình đang ở Hưng Long đột nhiên giật mình thảng thốt: "Nhậm San San gặp chuyện sao?"
Anh không kịp nghĩ nhiều, hóa thành một tia sáng lao vút đi, chẳng mấy chốc đã tới Hải Thành. Khi anh nhìn thấy hoa sen máu thì đột nhiên nổi giận đùng đùng. Anh giơ tay phóng ra một đạo kiếm quang, đạo kiếm quang bay thẳng về phía hoa sen máu.
Hoa sen máu phát ra ánh sáng đỏ khiến kiếm quang của anh văng ra. Sau đó, một tiếng Phật hiệu vọng lên, một tăng nhân đứng tuổi mặc áo choàng đỏ xuất hiện, chắn đằng trước bông sen máu.
Tăng nhân nhìn Ngô Bình hỏi: "Hậu bối, tại sao cậu dám động vào pháp bảo của Phật gia? Chán sống rồi sao?"
Ngô Bình đáp: "Thu lại thứ này ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo".
Anh có thể nhận ra hòa thượng trước mặt không dễ chơi, tu vi của ông ta có lẽ ở cấp Chân Tiên.
Tăng nhân cười cổ quái đáp: "Không khách sáo? Cậu cảm thấy cậu đánh thắng được tôi sao?"
Ngô Bình cười lạnh: "Ông tự tìm đến chỗ chết thì đừng trách tôi!"
Anh giơ tay lên, kiếm phù Thiên Tượng bay ra. Chỉ thấy một đạo kiếm quang mờ mờ vụt qua, trong nháy mắt đã đem theo khí tức kinh hoàng bay về phía tăng nhân. Kiếm phù Thiên Tượng này anh được môn chủ của Thiên Tượng cho. Uy lực của nó có thể đả thương cả Kim Tiên!
Tăng nhân kia kinh ngạc, kêu lên: "Cậu là ai hả?"
Ông ta hai tay nhấc pháp trượng lên, trên cây trượng có một chiếc đầu lâu tỏa ra ánh sáng bạc. Mặc dù nó tạm thời chắn được kiếm quang nhưng cũng không cầm cự được lâu. Ánh sáng màu bạc không ngừng bị áp chế.
Ngô Bình cười lạnh, lại phóng ra một đạo kiếm quang nữa. Kiếm này của anh đạt tới cảnh giới Không Tượng, lực của trời đất hợp lại cùng kiếm phù Thiên Tượng thành một.
"Đoàng!"
Kiếm quang của anh hủy diệt luồng sáng màu bạc kia, thân thể tăng nhân kia thu lại vào trong chiếc áo choàng, hóa thành một tia sáng đỏ chạy trốn.
Hoa sen đỏ bị kiếm quang chém thành hai nửa. Ngô Bình cảm thấy bông hoa sen quỷ dị này chứa đựng năng lượng sinh mệnh khổng lồ, cho nên anh lấy ra lò luyện Minh Thần rồi ném vào chỗ bông sen.
Lò luyện tỏa ra ánh sáng đen, hút lấy hai nửa của bông hoa sen. Sau đó, lò luyện rung lắc dữ dội và bắt đầu luyện hóa.
Không có thời gian để đợi, anh thu lấy cái lò luyện rồi bắt đầu đi tìm Nhậm San San. Một giây sau, thần niệm của anh đã khóa chặt Nhậm San San, Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Nhậm San San lúc này đã ra máu, cô ấy trông vô cùng đau đớn, sẽ sinh ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này Ngô Bình sững sờ, sau đó vội vã nắm chặt tay cô. Một luồng tiên lực đi vào người khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: "Em biết anh nhất định sẽ tới kịp mà".
Ngô Bình thở dài: "Tại sao lại giấu anh chuyện em mang thai?"
Hơn nửa năm nay, Ngô Bình không bận tu luyện thì cũng phải lo một đống việc khác. Anh chỉ thi thoảng nói chuyện vài câu với Nhậm San San bằng lá bùa liên lạc. Có vài lần anh tới muốn gặp cô nhưng Nhậm San San đều tìm cớ tránh mặt.
Nhậm San San cười đáp: "Em là người muốn có con, là do em tự quyết định. Anh bận như vậy, em sợ anh bị phân tâm, cho nên mới không nói với anh".
Ngô Bình dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô rồi nói: "Em thật là ngốc"
Trong lúc nói chuyện, Thánh Huyết trong cơ thể anh đi vào bào thai.
Đó là một bé trai, rất khỏe mạnh.
Mẹ Nhậm San San cũng tỉnh lại. Ngô Bình vỗ một cái lên vai bà ấy, một luồng khí ấm nóng đi vào cơ thể khiến tinh thần bà tỉnh táo và sảng khoái gấp trăm lần.
"Ngô Bình, cháu đến rồi ", bà ấy cười nói.
Ngô Bình gật đầu đáp: "Bác gái, cháu tới muộn rồi. Cháu xin lỗi".
Mẹ Nhậm San San cười đáp: "Không sao không sao, là San San không cho bác nói với cháu. Đúng rồi, để bác đi gọi bác sĩ".
Ngô Bình: "Bác gái, không cần đâu, để cháu đỡ đẻ cho".
Sau khi thai nhi hút được Thánh Huyết, Ngô Bình tiếp tục giúp thai nhi điều dưỡng.
Nhậm San San không còn khó chịu nữa, cảm giác đau đớn cũng biến mất, cơ thể ngược lại còn rất thoải mái. Lúc này nhìn gương mặt cô ấy rất hạnh phúc, đứa trẻ thì sắp ra đời còn người đàn ông của cô thì đang ở ngay bên cạnh, như vậy là quá đủ để khiến cô hạnh phúc.
Ngô Bình hỏi: "Bác trai đâu rồi?"
Nhậm San San: "Bố em ban nãy còn ở đây mà sau đó nhận được một cuộc điện thoại xong liền chạy ra ngoài, hỏi đi đâu ông ấy cũng không nói".
Ngô Bình: "Ở Hải Thành vẫn tốt chứ? Anh xem tin tức, họ nói ở đây còn tốt hơn ở Giang Nam".
Nhậm San San thở dài đáp: "Tốt gì cơ chứ. Con người ở đây giờ chia thành các giai cấp khác nhau. Giờ người làm quan và người có tu vi là có địa vị nhất. Cũng may là trước đó anh tặng em một ít tiền bùa, còn phái người bảo vệ em, không thì em còn sống không tốt bằng người bình thường nữa".
Lúc này anh cảm nhận được lò luyện Minh Thần rung lắc rất mạnh nên lôi nó ra xem. Lúc này lò luyện đang không ngừng phun ra khói tím. Qua mấy phút sau, một ánh sáng chín màu tỏa ra xung quanh, ngưng tụ thành một đài sen cửu phẩm! Đài sen phát ra chín loại thần quang. Con người đi vào trong ánh sáng này thì cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Trong truyền thuyết, chỉ có Phật Đà mới đủ tư cách ngồi lên đài sen cửu phẩm, tại sao thứ cao quý như vậy lại được nhả ra từ lò luyện Minh Thần? Lẽ nào liên quan đến hoa sen máu kia?
Nhậm San San kinh ngạc hỏi: "Anh, đây là gì vậy?"
Ngô Bình: "Là đài sen cửu phẩm, đồ tốt".
Nói rồi, tay phải anh tóm lấy đài sen. Đài sen này ngưng tụ lại thành một luồng sáng chín màu. Sau đó Ngô Bình đẩy nó vào trong bụng Nhậm San San. Nhậm San San cảm thấy bào thai trong bụng cử động bất thường. Đài sen này đã thay cho dây rốn, tiếp tục cung cấp dinh dưỡng cho đứa trẻ.
Ngô Bình cười nói: "Con của chúng ta rất may mắn. Nó có được Thánh Huyết của anh và cả đài sen cửu phẩm này. Tương lai nó chắc chắn sẽ là tuyệt thế anh hùng!"
Chương 1387: Gặp lại người quen
Nhậm San San cười đáp: “Em không hiểu lắm nhưng anh nói vậy thì sẽ là như vậy”.
Ngô Bình: “San San, đưa theo bố em rồi cùng anh về Hưng Long đi”.
Nhậm San San: “Em nói với bố rồi nhưng bố nói bạn bè người thân đều ở đây, hơn nữa nhiều người còn đang cần giúp đỡ. Cho nên ông ấy không đành lòng rời đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, vậy cũng được. Anh sẽ cử thêm người tới đây”.
Đúng lúc này Nhậm San San nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là Nhậm Thiên Thắng. Trong điện thoại giọng ông ấy vô cùng gấp gáp: “San San, gọi mẹ con rồi đi khỏi đó ngay. Mau lên!”
Nhậm San San ngẩn người rồi hỏi: “Bố, có chuyện gì vậy? Tại sao lại phải đi gấp như vậy?”
Đầu dây bên kia vọng tới nhiều tạp âm rồi sau đó điện thoại bị ngắt luôn.
Nhậm San San sợ hãi hỏi Ngô Bình: “Huyền Bình, liệu có phải bố em gặp chuyện rồi không?”
Ngô Bình: “Em đừng lo lắng, để anh thử tìm kiếm”.
Anh thả thần niệm ra bao phủ toàn bộ Hải Thành. Trong nháy mắt anh đã khoá được vị trí của Nhậm Thiên Thắng.
Lúc này Nhậm Thiên Thắng đang quỳ trên mặt đất, ông ấy đang ở trong một sòng bạc. Một thanh niên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ấy, nói: “Ông chủ Nhậm, không phải ông lắm tiền lắm sao? Thế nào? Mới thua có một ít mà đã sợ rồi sao?”
Nhậm Thiên Thắng nặn ra một nụ cười đáp: “Cậu chủ Vũ, tôi thực sự hết tiền rồi”.
Gã thanh niên: “Hết tiền? Lần trước ai bỏ ra hai trăm triệu tiền bùa mua vật phẩm phát cho người gặp nạn? Ông có tiền đi làm từ thiện mà không có tiền để chơi với tôi sao?”
Nhậm Thiên Thắng thở dài đáp: “Chính vì đã tiêu hết sạch tiền nên giờ tôi mới không còn tiền để chơi”.
Gã thanh niên cười đáp: “Hết tiền? Không sao cả, để tôi phái người tới nhà ông lấy. Nghe nói ông có cô con gái đẹp lắm, vừa hay tôi cũng muốn gặp”.
Nhậm Thiên Thắng mặt biến sắc đáp: “Cậu chủ Vũ, con rể tôi tu vi cao lắm, tên là Ngô Bình, rất có danh tiếng trong giới tu hành”.
Gã thanh niên kia cười hi hi đáp: “Ngô Bình sao? Chưa từng nghe tới! Ông có thể gọi điện cho con rể, bảo anh ta tới cược với tôi vài ván”.
“Muốn cược sao? Thích thì chiều?”
Đột nhiên một người thanh niên xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy anh, Nhậm Thiên Thắng mừng rỡ reo lên: “Ngô Bình! Con đến lúc nào thế?”
Ngô Bình: “Vợ sắp sinh mà con không tới được hay sao?”
Anh bước một bước đã tới trước mặt gã thanh niên, dìu Nhậm Thiên Thắng đứng lên rồi nói: “Bác trai, không cần lo lắng, có con đây rồi”.
Gã thanh niên đánh giá Ngô Bình một lượt rồi cười lạnh hỏi: “Anh chính là con rể Nhậm Thiên Thắng? Đến đúng lúc lắm, bố vợ anh chơi không nổi thì anh vào thay đi”.
“Đoàng!”
Gã thanh niên chưa nói hết câu thì đã bị anh ấn đầu đập xuống đất. Tu vi của anh ta không thấp, là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, nhưng bị đập đầu xong thì đầu ong ong, vỡ cả mặt, răng thì rụng hết.
Ngô Bình túm đầu gã nhấc lên. Lúc này mặt gã đã nát bét, máu tươi chảy không ngừng.
“Muốn cược à, đương nhiên là được”.
Xung quanh sát khí bắt đầu xuất hiện, bọn chúng là vệ sĩ của gã thanh niên, tu vi khá cao.
“Quỳ xuống!”, Ngô Bình ra lệnh.
“Đoàng!”
Bốn cao thủ kia quỳ rạp xuống đất, trên mặt là sự kinh hãi không thể làm trái lời Ngô Bình. Lẽ nào anh là Thiên Tiên?
Gã thanh niên sợ quá, lắp bắp: “Thượng tiên, tôi là Vũ Lợi, anh trai tôi là Vũ Thiên Đô. Anh ấy là đệ tử tinh anh của Vạn Kiếm Môn”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên. Vũ Thiên Đô? Đây là em trai anh ta?
Vũ Thiên Đô vốn từng là thiên tài của kiếm phái Thục Sơn. Nhưng về sau, Ngô Bình xuất hiện khiến anh ta bị áp lực nên phản môn phái bỏ đi, gia nhập Vạn Kiếm Môn.
Ngô Bình không ngờ lại đụng phải em trai anh ta ở đây.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi đáp: “Tôi biết Vũ Thiên Đô, lúc ở kiếm phái Thục Sơn anh ta sợ tôi bên mới trốn tới Tiên Giới”.
Vũ Lợi sững người, sợ? Sau đó gã như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Anh chính là thiên tài mới của kiếm phái Thục Sơn?”
Ngô Bình lại ấn đầu gã xuống đất rồi hỏi Nhậm Thiên Thắng đang đứng như trời trồng: “Bác trai, tại sao hắn ta lại gây rắc rối cho bác?”
Nhậm Thiên Thắng đáp: “Thiên hạ đại loạn, bác thấy nhiều người không có cơm ăn áo mặc rất đáng thương nên mới dùng tiền con cho để giúp đỡ họ. Một thời gian trước thì Vũ Lợi này tìm tới hỏi bác có muốn cược vài ván không. Đương nhiên bác từ chối nhưng hắn ta cứ như hung thần khiến bác sợ quá. Sau cùng vẫn phải chiều theo hắn mấy lần nhưng thua không nhiều. Hôm nay hắn đột nhiên uy hiếp bác, bắt đem nhiều tiền tới nếu không sẽ giết bác”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì chính là muốn ăn cướp rồi”.
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: “Đúng là như vậy”.
Ngô Bình lại nhấc đầu Vũ Lợi lên rồi nói: “Tại sao lại làm vậy, sao không cướp luôn đi cho nhanh?”
Vũ Lợi mặt khổ sở đáp: “Cướp tiền là phạm pháp, anh tôi không cho làm vậy”.
Ngô Bình: “Vậy được, để tôi chơi cùng cậu mấy ván”.
Anh lôi Vũ Lợi ra chỗ bàn cược, nói: “Cược đoán lớn nhỏ đi. Ai to hơn thì người đó thắng”.
Vũ Lợi biết mình đã chọc vào tổ kiến lửa, nói: “Anh Ngô, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi một lần có được không?”
Ngô Bình cười đáp: “Cậu có bao nhiêu tiền?”
Vũ Lợi lau mồ hôi, đáp: “Cũng không nhiều, mấy trăm nghìn tiền bảo thôi”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta chơi một ván phân thắng thua luôn. Cược một trăm triệu tiền bảo đi, cậu lật bài trước”.
Vũ Lợi kinh ngạc: “Một trăm triệu? Tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”
Ngô Bình: “Cậu không có thì anh cậu có, tôi sẽ đến chỗ anh ta đòi”.
Vũ Lợi tưởng thất vọng, ai dè tuyệt vọng luôn. Gã biết thừa ván này thua chắc! Cho nên tay phải run bần bật lật một cây K từ trong đống bài. Nhưng lúc lá bài chuẩn bị được lật lên thì cây K đã được Ngô Bình âm thầm đổi thành cây ba!
Ngô Bình tuỳ ý lật một cây bài, là một cây K. Đương nhiên đây cũng là do anh giờ tiểu xảo.
“Thua rồi, giao hết tiền của cậu ra, sau đó viết giấy nợ cho tôi!”
Vũ Lợi viết giấy nợ xong thì bị Ngô Bình đá cho ngã ra đất. Anh nói: “Cho cậu một ngày, bảo Vũ Thiên Đô tới tìm tôi trả tiền, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu!”, dứt lời anh đưa Nhậm Thiên Thắng ung dung rời khỏi đó.
Ra khỏi sòng bạc, anh dùng thuật dịch chuyển nhanh chóng đưa Nhậm Thiên Thắng về bệnh viện.
Nhìn thấy vợ con, Nhậm Thiên Thắng thờ dài nói: “May mà Ngô Bình đến kịp lúc, nếu không thì cả nhà ta nguy rồi”.
Nhậm San San hỏi han tình hình rồi nói: “Bố, đáng ra ngay lần đầu hắn tới tìm bố đã phải nói với con rồi”.
Nhậm Thiên Thắng: “Bố vốn nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên chưa nói. Ai ngờ hôm nay hắn lại quá đáng như vậy”.
Ngô Bình: “Bác trai, bác gái, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại chăm sóc San San”.
Hai phụ huynh đương nhiên không có gì phải lo lắng nên dặn dò vài câu rồi về nhà trước.
Nhậm San San: “Huyền Bình, khi nào thì em sinh vậy?”
Ngô Bình: “Khoảng hai ngày nữa. Ra đời muộn thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ càng khoẻ mạnh và thông minh”.
Anh đang muốn dùng thần lực của đài sen cửu phẩm để nuôi dưỡng thai nhi. Đồng thời cũng muốn để thời gian cho thai nhi hấp thụ được hết Thánh Huyết.
Thai nhi chưa ra đời cũng là sự sắp đặt của tạo hoá. Phải tới ngày kia đứa bé mới ra ngoài. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất nên Ngô Bình cũng không vội vã muốn đứa bé ra đời.
Có điều anh cũng chẳng ngồi không mà chờ đợi, anh dùng nước khoáng thần luyện ra vài lô đan dược cho Nhậm San San uống. Đồng thời anh giúp cô điều hoà kinh lạc. Sang ngày thứ hai thì Nhậm San San đã có thể chất như một Thiên Tiên!
Ngô Bình xuống bếp làm vài món điểm tâm để Nhậm San San ăn trưa. Đến chiều, anh tiếp tục điều dưỡng cho thai nhi.
Lúc này, một thần niệm truyền tới bên tai anh: “Ngô Bình, tôi đến rồi!”
Người tới là Vũ Thiên Đô. Ngô Bình đi ra khỏi phòng bệnh, bay lên trên cao.
Ở phía không xa, Vũ Thiên Đô đang lơ lửng trên không trung. Tu vi của anh ta tiến bộ rất nhanh, giờ đã là Hư Tiên.
Ngô Bình: “Mang tiền đến chưa?”
Vũ Thiên Đô cười lạnh: “Ngô Bình, mặc dù anh là thiên tài nhưng giờ mới chỉ là Địa Tiên. Còn tôi giờ đã là Hư Tiên rồi, cảnh giới của anh còn thấp hơn tôi nhiều. Biết rõ như vậy mà ai cho anh dũng khí để chọc giận tôi vậy?”
Chương 1388: Bày mưu tính kế
Ngô Bình nói: “Hư Tiên thì giỏi lắm à?”
Anh vung tay lên, một đường kiếm mạnh mẽ đã khoá chặt Vũ Văn Thiên Đô, khiến hắn không thể cử động, mà chỉ biết trơ mắt nhìn đường kiếm quang bay tới.
Hắn hét lên: “Xin anh Ngô tha mạng!”
Đường kiếm dừng ngay trước chóp mũi hắn, kiếm quang rung lên, còn văng vẳng tiếng sấm.
Ngô Bình: “Anh là Hư Tiên cơ mà? Sao không đánh trả đi!”
Vũ Văn Thiên Đô tái mặt nói: “Tôi nhận tội”.
Ngô Bình: “Thế thì mau đền bù cho tôi một trăm triệu tiền báu”.
Vũ Văn Thiên Đô lấy một túi tiền ra, bên trong chứa đầy tiền báu. Xem ra hắn cũng đã dự được trước được kết cục này nên mới chuẩn bị đủ tiền từ trước.
Ngô Bình giơ tay lên lấy túi tiền rồi cười nói: “Coi như anh thức thời, giờ thì biến đi!”
Vũ Văn Thiên Đô chưa đi ngay mà nói: “Anh Ngô, khi chúng ta ở Thục Sơn, tuy không thân thiết nhưng cũng không có thâm thù cừu hận gì đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có gì thì nói luôn đi, đừng có lòng vòng!”
Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi đã gia nhập Vạn Kiếm Môn của Tiên Giới, chắc anh cũng biết chuyện này rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, nghe nói Vạn Kiếm Môn là môn phái hạng nhất, thực lực khá mạnh”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi là đệ tử tinh anh của môn phái nên cũng có chút địa vị, nhưng Vạn Kiếm Môn có một người còn giỏi hơn tôi, khiến tôi luôn bị chèn ép đến ngạt thở. Cách đây không lâu, tôi đã theo đuổi một đệ tử nữ, kết quả là đã bị tên ấy cướp mất! Tôi biết mình không phải đổi thủ của anh ta, địa vị cũng không cao bằng nên đành ngậm ngùi.
Ngô Bình: “Anh nói với tôi chuyện này làm gì? Lẽ nào anh mong tôi giúp anh chắc?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Đương nhiên tôi không dám ước ao như thế, nhưng tôi biết một chuyện, có lẽ anh sẽ có hứng thú với nó”.
Ngô Bình: “Chuyện gì?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Người đó tên là Hoàng Lang, tư chất vượt xa tôi. Đương nhiên, anh ta không thể so với anh được. Gần đây, Hoàng Lang đã lấy được một món bảo bối tên là Thiên Vận Châu”.
Ngô Bình: “Đó là thứ gì?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Có được viên châu ấy thì sẽ làm tăng vận khí, nó là bảo vật vô giá”.
Ngô Bình: “Thế thì liên quan gì đến tôi? Anh nói cho tôi biết chuyện này làm gì?”
Vũ Văn Thiên Đô cười nói: “Anh Ngô, anh là thiên kiêu, lẽ nào lại không muốn có Thiên Vận Châu ư?”
Ngô Bình cười khẩy: “Anh mà cũng tốt bụng rồi nghĩ cho tôi thế à?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Chỉ là tôi muốn Hoàng Lang mạnh hơn thôi, tôi sẽ nói cho anh biết chỗ của anh ta, với thực lực và tài năng của anh thì kiểu gì cũng có cách giành được Thiên Vận Châu. Đương nhiên, nếu anh thấy Hoàng Lang chướng mắt thì giết luôn đi cũng được”.
Ngô Bình: “Anh biến đi, tôi không có hứng thú gì với Thiên Vân Châu cả”.
Vũ Văn Thiên Đô không phải bạn của Ngô Bình nên anh không thể tin hắn, càng không thể hợp tác với hắn.
Vũ Văn Thiên Đô cau mày: “Anh Ngô, anh không tin tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi chưa bao giờ tin anh cả”.
Vũ Văn Thiên Đô thở dài nói: “Nếu vậy thì tôi xin phép! Nhưng tôi vẫn muốn nhắc anh một câu, Hoàng Lang đang ở Hải Thành, anh ta đang đi truy sát những người có vận khí lớn giống anh nên anh phải cẩn thận đấy”.
Vũ Văn Thiên Đô đi rồi, Ngô Bình lại về viện, không hề bận tâm đến chuyện hắn nói.
Ngay lúc này, trên bãi cát ráp Hải Thành, có một người đàn ông đi chân trần, sử dụng kiếm lực mạnh mẽ để điều khiển nước biển trong phạm vi năm trăm số.
Cá dưới nước liên tục ngoi lên, nhưng con nào cũng bơi ngửa, chứng tỏ người này đang dùng nước biển để luyện công.
Đột nhiên gã ngoảnh lại nói: “Vũ Văn Thiên Đô, cậu đến đây làm gì?”
Vũ Văn Thiên Đô vội vã đi tới rồi hành lễ nói: “Hoàng sư huynh, em vừa nhận được một tin xấu nên phải tới báo ngay cho anh”.
Hoàng Lang: “Tin xấu gì? Nói nghe coi”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Có một thiên kiêu ở Hải Thành vốn là thiên tài của kiếm phái Thục Sơn, về sau khi môn phái không còn nữa thì lại gia nhập Thiên Địa Kiếm Tông. Người này có thực lực rất mạnh, em đã từng thua dưới tay anh ta, thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu! Trong khi anh ta mới là Địa Tiên thôi”.
Mắt Hoàng Lang loé lên tia lạnh lẽo, gã nói: “Thực lực của người đó thế nào thì liên quan gì đến tôi? Đó có phải người của Vạn Kiếm Môn đâu”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em nghe nói hình như người này chuẩn bị gây bất lợi cho anh”.
Hoàng Lang cười lạnh: “Gây bất lợi cho tôi? Hừ, người muốn giết tôi đều chết cả rồi, người đó cũng không ngoại lệ”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em đã nghe ngóng về vị trí của anh ta, hay là chúng ta đế giết anh ta trước để phòng hậu hoạ ạ?”
Hoàng Lang trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi việc gì phải đi giết ai chỉ vì vài lời nói của cậu? Vũ Văn Thiên Đô, hay đây là âm mưu của cậu đấy?”
Vũ Văn Thiên Đô cười trừ: “Em nào dám! Nếu sư huynh không tin thì chúng ta đi là biết ngay thôi, người đó ngông lắm, anh phải gặp thì mới biết được”.
Hoàng Lang cau mày rồi cười lạnh nói: “Người không động đến ta thì ta cũng không liên quan đến người. Nếu người đó muốn đối phó với tôi thì chẳng có gì để nói cả, đi, đến gặp coi sao”.
Bọn họ đi đến gần bệnh viện, Vũ Văn Thiên Đô tỏ vẻ thâm độc rồi nói: “Hoàng sư huynh, anh chỉ cần chém một kiếm vào bệnh viện này là anh ta sẽ xuất hiện ngay”.
Vũ Văn Thiên Đô biết vợ của Ngô Bình đang chờ sinh ở đây, Hoàng Lang mà làm gì bệnh viện thì anh sẽ không để yên. Đến lúc đó, ai trong số họ chết cũng đều là chuyện vui với hắn.
Hoàng Lang hừ lạnh một tiếng rồi dựng tay làm kiếm, sau đó chém đến bệnh viện. Với gã mà nói thì tính mạng của người bình thường không đáng coi trọng, người trong viện chết cũng chẳng sao cả. Dẫu sao, người tu hành cũng sẽ không đến nơi này, hầu hết toàn người bình thường thôi.
Ngay khi Hoàng Lang chém đường kiếm ấy xuống, Vũ Văn Thiên Đô đã rút lui.
Một tia lửa lao ra từ trong một phòng bệnh, đường kiếm mà Hoàng Lang chém ra vừa chạm vào tia lửa ấy thì đã tan biến ngay. Gã cũng phải sững sờ vì sức mạnh ấy.
Một bóng người bay lên trên cao, đó chính là Ngô Bình, ánh mắt anh chứa đầy sát khí: “Đáng chết!”
Hoàng Lang cười lạnh nói: “Cậu là Ngô Bình đúng không? Tuy thực lực cũng khá, nhưng tiếc là cảnh giới quá thấp, cậu không đọ được với tôi đâu”.
Ngô Bình cầm một thanh trường kiếm bình thường rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh thèm chết thế thì để tôi tiễn! Kiếm Liên!”
Kiếm Liên này chính là tầng thứ sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh, sau khi có kiếm lực rồi thì có thể tu luyện một trong ba thần thông kiếm đạo, kiếm khí sẽ ngưng tụ thành một bông sen.
Ngô Bình cầm bông sen, toàn thân bừng sát khí, anh ngắt từng cánh hoa xuống, chúng đã biến thành sát khí rồi bay đi.
Hoàng Lang đã là Hư Tiên nhưng vẫn thấy sợ hãi trước tài năng của Ngô Bình, gã hét lên, kiếm quanh tích tụ trước mặt tạo thành một tấm lá chắn.
Gã có một dự cảm là mình sẽ bị thương bởi đòn tấn công này của Ngô Bình.
Uỳnh!
Tiếng sấm vang lên, ngay sau đó đã đánh xuống tấm lá chắn của Hoàng Lang làm nó vỡ tan.
Phụt!
Hoàng Lang bị đường kiếm đâm trúng ngực, tim nổ tung, máu tươi chảy ra như thác.
Gã kêu hự một tiếng rồi tử bỏ cơ thể để sử dụng pháp thân. Pháp thân của gã chỉ có kích thước như người bình thường, một trong bốn tiên quang ở phía sau hoá thành một cái búa lớn rồi bổ về phía Ngô Bình.
Cùng lúc đó, một tiên quang khác đã hoá thành một thanh phi đao rồi chém về phía đầu của Ngô Bình.
Chương 1389: Lân Nhi giáng thế
Ngô Bình vẫn thản nhiên như không, sau đó lấy tiếp hai cánh hoa xuống, chúng hoá thành hai đường kiếm rồi phản công lại thanh phi đao và cái búa của Hoàng Lang.
Trên không trung vang lên một tiếng nổ lớn, cái búa vỡ vụn, thanh phi đao cũng vỡ tan, nhưng đường kiếm của Hoàng Lang thì vẫn hùng dũng lao tiếp về phía tấm màn chắn của Hoàng Lang.
Ba đường kiếm hợp làm một, tấm lá chắn nhanh chóng vỡ nát, pháp thân của Hoàng Lang hét lên thảm thiết: “Xin nương tay!”
Song đường kiếm ấy vẫn bay thẳng đến và lấy mạng của gã.
Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.
Vù!
Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.
Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.
Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.
Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.
Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.
Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.
Nhậm San San cười nói: “Ừm, tên này cũng được, vậy gọi là Tiểu Đỉnh, Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.
Ngô Bình thấy Nhậm San San đã ổn định thì buổi chiều cho cô ấy xuất viện rồi về nhà họ Nhậm ở bãi biển.
Nhậm Thiên Thắng rất vui nên đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn và mang rượu quý ra.
Bố vợ và con rể ngồi uống với nhau, Ngô Bình nói: “Bác trai, hay bác và bác gái rời khỏi Hải Thành luôn đi ạ?”
Nhậm Thiên Thắng xua tay: “Thôi, giờ mọi thứ cũng ổn định rồi, nước Long cũng đã có pháp luật, nhà bác sống ở đây cũng được. Dẫu sao cũng đã sống ở đây cả đời rồi nên giờ không muốn chuyển đi đâu hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được ạ”.
Anh hỏi tiếp: “Thái thú của Hải Thành là ai ạ?”
Nhậm Thiên Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Thu Vô Dạ”.
Thu Vô Dạ?
Ngô Bình nhớ ngày trước, trên đường đến nứi Long Hổ Thần, anh đã gặp Thu Vô Dạ. Anh ta là đệ tử của Bạch Đế Tông, tư chất cũng khá, hai bọn họ còn chia nhau thịt ăn.
Anh nói: “Tối nay, con sẽ đến chào Thu Vô Dạ. Mọi người sống ở đây thì kiểu gì cũng cần được chú ý”.
Nhậm Thiên Thắng ngạc nhiên nói: “Con quen Thái thú ư?”
Ngô Bình: “Từng gặp một lần ạ”.
Nhậm Thiên Thắng: “Nếu thế thì tốt rồi”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Nhậm San San đi nghỉ, còn mình thì đến nhà Thái thú.
Phủ Thái thú nằm ở phía Tây của đảo, mới xây cách đây không lâu. Phía trước cổng có hai người canh gác, thấy Ngô Bình đến thì họ hỏi: “Anh có việc gì không?”
Ngô Bình: “Phiền anh vào báo có bạn cũ cùng xông pha Long Hổ Tiên Cảnh đến chơi”.
Người đó thấy Ngô Bình có khí chất phi phàm thì vội nói: “Xin anh chờ một lát”, dứt lời thì chạy vào bẩm báo ngay.
Không lâu sau, đã có một tia sáng bay từ trong nhà ra rồi đứng trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thu Vô Dạ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Là anh à? Anh là Trương Linh Bảo giả mạo đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Lúc ấy tình thế bắt buộc nên tôi phải giấu thân phận thật của mình, khiến anh Thu chê cười rồi. Tên thật của tôi là Ngô Bình, giờ đang là Tổng đốc ở một nơi”.
Thu Vô Dạ cười nói: “Ra là anh Tổng đốc Ngô”.
Ngô Bình: “Sao? Không định mời tôi vào nhà chơi à?”
Thu Vô Dạ: “Có chứ, mời!”
Vào trong rồi, hai người hàn huyên đôi điều, sau đó Ngô Bình mới biết nhờ được Bạch Đế Tông ủng hộ nên Thu Vô Dạ mới được làm Thái thú ở đây.
Thu Vô Dạ: “Thanh danh của anh Ngô như tiếng sấm rền, anh còn là võ tông truyền kỳ số một của học viện Võ Đạo nữa chứ”.
Ngô Bình: “Tin ấy cũ rồi, giờ tôi đã là võ vương truyền kỳ, nhưng tôi chưa đi kiểm tra lại”.
Thu Vô Dạ dựng ngón tay cái nói: “Ngày trước ở Long Hổ Tiên Cảnh, anh cũng dẫn đầu mà, tôi thật sự bái phục”.
Ngô Bình: “Anh Thu, tuy chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng rất có thiện cảm với nhau. Nếu anh ưng thì chúng ta kết bạn nhé”.
Thu Vô Dạ cười phá lên nói: “Tôi mong còn không được”.
Ngô Bình phát hiện, Thu Vô Dạ đã là Địa Tiên Thần Hoá rồi. Anh ngẫm nghĩ rồ lấy một viên Tam Bảo Thần Đan ra, nói: “Đây là đan dược mà tôi mới luyện chế, hôm nay tôi tặng cho anh”.
Thu Vô Dạ nhận lấy đan dược một cái là cảm nhận được sự phi phàm của nó ngay, anh ta cười nói: “Không dưng lại nhận quà thế này, tôi ngại quá”.
Ngô Bình: “Chúng ta kết bạn thì phải bày tỏ thành ý, thật ra tôi cũng có chuyện nhờ anh”.
Thu Vô Dạ cười nói: “Anh Ngô cứ nói”.
Ngô Bình: “Nhà vợ tôi đang sống ở Hải Thành, hi vọng anh có thể để mắt đến họ”.
Thu Vô Dạ: “Chuyện nhỏ, chỉ cần anh Ngô nói một câu là được, cần gì tặng tôi đan dược”.
Ngô Bình: “Dù không nhờ anh giúp thì tôi vẫn chuẩn bị viên đan dược này để tặng cho anh, anh sắp đột phá Long Môn rồi đúng không? Có lẽ viên đan dược này sẽ giúp ích được cho anh đó”.
Thu Vô Dạ vội nói: “Cảm ơn anh Ngô!”
Hai người nói chuyện đến sáng sớm thì Ngô Bình mới ra về.
Về đến nhà họ Nhậm, anh lấy nhẫn trữ đồ rồi mở ra, bên trong có khá nhiều đồ, gồm một cái hộp ngọc được để ở một chỗ riêng, Ngô Bình mở tiếp ra thì thấy có một hạt châu đang toả ra khí tức kỳ diệu.
Anh tu luyện Đại Mệnh Vân Thuật nên biết ngay đây là khí tức của vận khí: “Chắc chắn đây là Thiên Vận Châu”.
Ngay khi anh cầm hạt chây lên, thần thai đã rung lên, anh biết thần anh sắp xuất hiện nên đã lặn sâu xuống biển để chờ đón giây phút quan trọng ấy.
Thùng thùng!
Thần thai cử động vài cái rồi có khí tức kỳ lạ xuất hiện, mây đen che phủ bầu trời, khí tức mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
Thường thì khi Anh Biến sẽ có hiện tượng lạ xuất hiện cùng, ví dụ như cả căn phòng thơm ngát hoặc ban ngày xuất hiện ánh sáng đỏ.
Nhưng lúc này, bầu trời chỉ có mây đen và sấm chớp, gió lớn nổi lên, sóng biển cuộn trào.
Thần thai bắt đầu nứt ra, một tia thần quang chui ra ngoài rồi bay lên thiên cung.
Sau đó, thần quang đã ngưng tụ thành thần anh.
Thần anh này rất cao lớn, ngay khi hoá thành thực thể, nó đã giống hệt Ngô Bình. Thần anh này mặc tiên y Cửu Bảo, toàn thân được thần quang bao phủ, khí thế thì vang dội, khiến các bá chủ dưới biển trong phạm vi mấy trăm cây số gần đó đều phải nín thở vì sợ bị phát hiện.
Đây chính là thần anh của Ngô Bình, thần anh vươn vai rồi cử động, sau đó ngước lên hỏi sấm sét trên trời: “Định đánh tao hả? Xuống đê!”
Rẹt!
Một tia sét giáng mạnh xuống đỉnh đầu thần anh, đó là lôi kiếp hay còn được gọi là thiên kiếp!
Thần anh của Ngô Bình quá mạnh, nó vừa xuất hiện thì lôi kiếp đã đến rồi.
Tia sét giáng xuống người nó xong thì tan biến luôn, còn thần anh thì như được gãi ngứa.
Trên một hòn đảo nhỏ hình tròn cách đó vài nghìn cây số, có một con cá khổng lồ ngoi lên nhìn về phía Ngô Bình đang độ kiếp.
Chương 1390: Thần anh vô thượng
Một cô thiếu nữ đứng trên lưng rùa cũng đang nhìn về phía lôi kiếp rồi nói: “Ông rùa, thần anh của người này mạnh quá, lưu anh ngày xưa của anh tôi cũng không được như vậy”.
Ông rùa nói: “Thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng khủng khiếp, khéo lần này sẽ dụ cửu trùng lôi kiếp đến mất”.
Cô gái mím môi nói: “Cửu trùng lôi kiếp ư? Cái này cũng có gì lạ đâu, tôi biết nó có mấy loại mà”.
Ông rùa: “Nhưng cô đừng quên, sau Cửu trùng lôi kiếp sẽ đến lôi kiếp thứ hai là Hỗn độn lôi kiếp”.
Cô gái ngạc nhiên: “Hỗn độn lôi kiếp! Thế thì đỡ sao được? Hơn mười nghìn năm nay, cũng làm gì có ai qua được lôi kiếp này đâu”.
Ông rùa: “Thần anh của người này không đùa được đâu, khéo lại làm được”.
Cô gái: “Thế lại hoá là thiên kiêu tuyệt thế à?”
Ngô Bình vừa chịu một đòn sét đánh xong thì tia sét thứ hai đã tới, tia sét lần này vẫn có màu đen, nhưng nó mang theo sức mạnh ăn mòn khủng khiếp, lực sát thương rõ ràng mạnh hơn nhiều tia sét trước đó.
Anh đọc trong sổ tay Ngọc Hoàng thì biết nguyên anh sẽ trải qua ba lôi kiếp, nhưng hầu hết tu sĩ chỉ chịu được lần thứ nhất, chỉ thiên kiêu nào qua được cửu trùng lôi kiếp thì mới phải chịu lôi kiếp thứ hai.
Lôi kiếp thứ nhất có cấp cao nhất là cấp chín, lực sát thương của cấp hai gấp ba lần cấp một, lực sát thương của cấp ba gấp ba lần cấp hai, cứ thế nhân lên thì lực sát thương của cấp chín đã gấp cấp một rất nhiều lần.
Vì thế các tu sĩ bình thường cùng lắm chỉ trụ được đến tầng ba hoặc bốn thôi là kịch, ai chịu được đến tầng năm hoặc sáu thì là thiên tài. Nếu có thể đến được tầng bảy hoặc tám thì là thiên kiêu, còn lên đến tầng chín thì là thiên kiêu tuyệt thế.
Mỗi lần sấm sét giáng xuống đều tôi luyện thêm cho thần anh của Ngô Bình, tia sét đánh xuống người anh làm khói đen bốc lên, nhưng anh không hề bị thương.
Sau đó đến tia sét thứ ba, thứ tư, uy lực ngày càng mạnh hơn, đến tia sét thứ tám thì là một tia thần lôi màu vàng, bên trong ẩn hiện các ảo ảnh đáng sợ. Các ảo ảnh này đều là sinh vật mạnh mẽ của thời cổ đã bị thần lôi giết chết rồi giữ lại khí tức.
Xẹt!
Tia thần lôi màu vàng giáng xuống thần anh, Ngô Bình hơi nhíu mày vì đau. Nhưng anh đã luyện hoá Lôi Hồn Điện Phách nên sự tấn công của cấp này vẫn chưa nhằm nhò gì.
Mây đen vẫn tiếp tục tích tụ, một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo đến.
Ông rùa thấy thế thì nói: “Tầng thứ chín đang tới rồi”.
Cô gái: “Ông rùa, anh ta có thể vượt qua bình an được không?”
Ông rùa: “Chắc được”.
Uỳnh!
Trên bầu trời xuất hiện một cánh cổng lớn, phía sau là một hư ảnh pháo cổ khổng lồ.
Ông rùa ngạc nhiên hô lên: “Vạn Kiếp Diệt Thần Pháo! Đây… là thứ chưa từng xuất hiện trong lịch sử”.
Cô gái cũng kinh ngạc nói: “Đó là… khẩu pháo khổng lồ ư?”
Ông rùa: “Nghe kể ngày xưa có người đã dùng khẩu pháo này để tiêu diệt 100 nghìn thần linh đấy”.
Cô gái ngẩn ra: “Một khẩu pháo mà có thể tiêu diệt ngầy ấy thần linh ư? Thế thì khủng khiếp quá!”
Ông rùa: “Thần anh của người này quá mạnh, vì thế lôi kiếp cuối cùng cũng phải thật mạnh cho xứng với cậu ta. Haizz, không biết cậu ta có qua khỏi được hay không đây”.
Ngô Bình cũng nhìn thấy khẩu đại pháo này, anh trợn tròn mắt, không hiểu tại sao khi độ lôi kiếp lại có thứ quái quỷ này xuất hiện.
Đoàng!
Một tiếng động lớn vang lên, tiếp đó có một tia sáng huỷ thiên diệt đia bay về phía Ngô Bình.
Anh hoảng hốt rồi phóng kiếm vực Thiên Cực ra tạo lá chắn trên đỉnh đầu, nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn uống liền một mạch mười viên Cửu Kiếp Lôi Đan nữa.
Tia sáng ấy đã che phủ toàn bộ tấm lá chắn của Ngô Bình, ánh sáng chói mắt khiến không ai nhìn thấy gì, chờ khi nó biến mất thì Ngô Bình đen nhẻm đang đứng giữa trời.
Tiên y Cửu Bảo đã bị phá huỷ, đầu tóc anh cháy sém, mặt nhom nhem.
Cuối cùng, anh vẫn trụ lại được, tuy rằng cũng đã bị thương nhẹ.
Anh vận chuyển thần lực, bên ngoài cơ thể xuất hiện quần áo từ điện phách, lớp da chết chóc ra, để lộ lớp da mới.
“Đau chết mất thôi!”, anh lẩm bẩm một câu rồi thu thần anh về. Khi thần anh quay lại, anh lấy Thiên Vận Châu ra rồi nuốt vào bụng.
Sau đó, không còn thấy Ngô Bình đâu nữa.
“Đi mất rồi!”, cô gái thở phào một hơi, không biết tại sao thấy Ngô Bình bình an vượt qua lôi kiếp, cô ấy lại thấy hơi vui.
Ông rùa: “Công chúa hãy nhớ tướng mạo của cậu ta, sau này người đến đại lục nếu có gặp lại thì còn nhận ra”.
Cô gái hỏi: “Ông rùa, lôi kiếp thứ hai của anh ta như thế nào vậy?”
Ông rùa: “Hỗn độn lôi kiếp rất đáng sợ, đến tôi cũng không ngờ cậu ta có thể qua được”.
Không lâu sau, Ngô Bình đã quay về nhà họ Nhậm.
Lúc này, trời vừa hửng sáng, khi mặt trời ló dạng, Nhậm San San vừa rửa mặt xong thì thấy hơi đau bụng, cô ấy nói: “Huyền Bình, em sắp sinh rồi”.
Ngô Bình bảo cô ấy nằm lên giường rồi khẽ vỗ vào bụng cô ấy, có một tia sáng bay ra, Nhậm San San không cảm thấy đau nữa, nhưng đứa trẻ đã chào đời thật rồi.
Một em bé được đài sen cửu phẩm nâng lên cao, trông nó rất đáng yêu, vừa giống Ngô Bình vừa giống Nhậm San San.
Thằng bé đang mút ngón tay, đôi mắt đã mở, nó không hề khóc như những đứa trẻ bình thường, mà lại cười khanh khách.
Lần đầu làm bố, Ngô Bình cảm thấy rất lạ lẫm, anh nhẹ nhàng bế đứa bé lên rồi thơm nó: “Con trai, gọi bố đi nào”.
Thằng bé chỉ cười rồi rúc vào lòng anh, sau đó bay tới chỗ Nhậm San San, thì ra nó đòi ti sữa mẹ.
Nhậm San San cở áo, Ngô Bình ấn nhẹ tay một cái, sữa mẹ đã chảy ra như suối, đứa bé bắt đầu bú sữa.
Nhậm San San vừa cho con bú vừa vui vẻ nói: “Huyền Bình, Đỉnh Nhi không giống những em bé bình thường”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, trong người nó có thánh huyết, lại nhận được lợi ích của đài sen cửu phẩm, tương lai chắc chắn sẽ là thiên kiêu tung hoành thiên hạ”.
Lúc này, vợ chồng Nhậm Thiên Thắng cũng đã vào, nhìn thấy cháu ngoại, hai vợ chồng hào hứng nhảy nhót đòi bé em bé.
Nhưng cu cậu chưa ăn no nên mặc kệ ông bà mình, cứ thế ti mẹ tiếp. Sau khi no nê rồi, thằng bé mới cho mọi người bế.
Tất cả mọi người đều bế nó môt lượt, ai cũng thấy cu cậu đáng yêu nên không muốn nhường cho ai khác.
Ngô Bình cười nói: “San San, chờ anh một lát, anh đi rồi về ngay”.
Một lát sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên đảo của Đông Danh, anh nói với Tiểu Hoàng Long: “Đi theo tôi”.
Tiểu Hoàng Long mừng rỡ nói: “Anh Bình, anh dẫn tôi đi đâu thế?”
Ngô Bình: “Con trai tôi vừa ra đời, sau này cậu hãy phụ trách việc bảo vệ nó”.
Tiểu Hoàng Long chớp mắt nói: “Cháu tôi chào đời rồi à? Tốt, tôi đi ngay!”
Ngô Bình: “Biến nhỏ lại tẹo đi”.
Nói rồi, anh điểm vào người Tiểu Hoàng Long, nó lập tức thu nhỏ lại, trông rất đáng yêu.
Mười phút sau, Ngô Bình đã quay về nhà họ Nhậm rồi lấy Tiểu Hoàng Long ra.
Nhìn thấy con rắn này, người làm và vợ chồng Nhậm Thiên Thắng đều sợ hãi, nhưng khi nhìn kỹ lại thì họ mới thấy nó là một con rồng.
Tiểu Hoàng Long bay lên cao rồi tò mò nhìn Đỉnh Nhi: “Cu cậu kháu đấy! Chắc chắn thành tựu sau này không thua gì bố”.