Ngô Bình: “Đại hội quần hùng này do ai tổ chức ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Một thế lực thần bí nhất của Tiên Giới Nguyên Sử, cũng là huyết mạch chi chính của Nguyên Sử Đạo Tôn, bắt nguồn từ núi Nguyên Sử”.
Ngô Bình: “Tại sao họlại tổ chức đại hội này ạ?”, với kinh nghiệm của anh thì chắc chắn phải có lý do gì đó.
Nguyệt Đông Thăng: “Cụ thể thế nào thì bác không rõ, nhưng nếu trở thành người đứng đầu thì sẽ có lợi ích rất lớn”.
Ngô Bình: “Lợi ích gì vậy ạ?”
“Tiền thuế một năm của Tiên Giới Nguyên Sử và Nguyên Sử Thiên Phù mà Nguyên Sử Đạo Tôn để lại”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tiền thuế một năm của Tiên Giới Nguyên Sử ư?”
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Phải biết là tất cả các thế lực từ nhỏ đến lớn ở đây đều phải nộp thuê cho núi tuyết”.
Ngô Bình: “Nguyệt Thị cũng thế ạ?”
“Đương nhiên, mỗi năm chúng ta đều phải nộp một nửa lợi nhuận lên đấy”.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Vậy thì chắc chắn không phải một con số nhỏ”.
Nguyệt Đông Thăng: “Vì thế bác mới bảo người đứng đầu sẽ nhận được lợi ích rất lớn”.
Ngô Bình: “Vậy thì cháu sẽ tham gia đại hội này”.
Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, bác sẽ dùng danh nghĩa của Nguyệt Thị để ghi danh cho cháu”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Có mất phí đăng ký không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Chỉ có các thế lực nộp một khoản thuế nhất định cho núi tuyết thì mới có tư cách tham gia, như Nguyệt Thị ta thì cũng chỉ mua được ba suất thôi. Còn các thế lực mạnh hơn thì sẽ mua được nhiều suất hơn”.
“Bao nhiêu tiền một suất ạ?”
“500 triệu tiền Tiên”, Nguyệt Đông Thăng nói: “Cả Tiên Giới Nguyên Sử có khoảng 600 suất”.
Ngô Bình cảm thán: “Vậy là cả núi tiền rồi!”
Nguyệt Đông Thăng: “Đó mới là một phần thôi, các thế lực lớn nhỏ khác đều tài trợ ít nhiều cho đại hội để đánh bóng tên tuổi, nói chung là tiền nhiều không đếm xuể”.
Ngô Bình: “Núi Nguyên Sử đúng là giàu nứt đố đổ vách”.
Nguyệt Đông Thăng: “Thì cả Tiên Giới này là do tổ tiên của người ta lập ra mà, bỏ tiền ra cũng đáng thôi. Tiểu Ngô, nếu cháu đã quyết định sẽ tham gia đại hội quần hùng thì phải mau chóng tăng tu vi đi”.
Ngô Bình: “Chắc chắn các tu sĩ tham gia đại hội đều có tu vi cao phải không ạ?”
“Đúng thế, thấp nhất cũng phải đến tầng thứ năm Thần Thông rồi, nhưng thường đều ở trên tầng thứ bảy, tu sĩ tầng chín hoặc mười thì cũng không ít đâu”.
Ngô Bình nói: “Thời gian này, cháu đang ngưng tụ pháp thai. Nếu thuận lợi thì chắc có thể đột phá lên tầng thứ năm Thần Thông là Lôi Kiếp”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Có thể tiến là cảnh giới này thì tốt, Lôi Kiếp cũng là một ngưỡng, phải trải qua thì cơ thể và linh hồn của cháu mới có thể mạnh lên được. Đương nhiên, nếu cháu đến cảnh giới cảnh giới Thần Anh thì còn tốt nữa, dẫu sao Thần Anh cũng mạnh hơn Pháp Thai nhiều”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu sẽ cố hết sức”.
Ngô Bình nói chuyện với Nguyệt Đông Thăng thêm hơn một tiếng nữa thì về nhà. Thời gian qua, anh bân rộn luyện đan nên gần như chẳng tu luyện gì, vì thế bây giờ anh sẽ đóng cửa đan đường để bế quan tu luyện cho xong tinh thuật.
Anh ở lại trên đỉnh núi để tương tác với bầu trời sao nhằm hấp thu tinh lực. Ban đầu, anh hấp thu tinh lực cấp một để tu luyện tinh lực, sau đó đến tinh lực cấp hai.
Quá trình tu luyện của Ngô Bình không quá nhanh, song cũng không chậm. 20 ngày sau, anh đã tu luyện xong 72 tinh thuật.
Chúng gồm các ngôi sao chính bảy ngôi sao ở phương Đông, bảy ngôi ở phương Tây, bảy ngôi phương Nam và bảy ngôi phương Bắc. Sau khi tu luyện được ngôi sao chính thì việc tu luyện các ngôi sao phụ đã dễ hơn rất nhiều.
Sức mạnh của 72 tinh thuật phủ kín cơ thể Ngô Bình, may mà anh đã tu luyện trật tự thiên bẩm thì mới có đủ sức mà chịu được ngần ấy tinh thuật.
Anh tiếp tục hấp thu ngôi sao cấp thấp, nhờ có ngôi sao chính rồi nên Ngô Bình không cần tu luyện thêm nhiều tinh thuật nữa, mà chỉ cần hấp thu tinh lực là xong. Loáng cái, anh đã tu luyện xong tất cả tinh thuật ở ngôi sao thứ nhất, sau đó đến ngôi sao thứ hai, thứ ba.
Một ngày sau, bảy ngôi sao ở phương Đông đã hình thành và tạo thành một chòm sao Thanh Long trong cơ thể Ngô Bình. Nó gầm lên, gân cốt trên người siết chặt.
Ngày hôm sau đến bảy vì sao ở phía Tây, một con hổ trắng khổng lồ đã xuất hiện trong người Ngô Bình và hét lên chấn động đất trời.
Ngày thứ ba, bảy vì sao ở miền Nam đã xong, một con chu trước bắn lửa xuất hiện trong người anh.
Ngày tiếp theo đến vì sao miền Bắc, một con huyền tước cũng xuất hiện.
28 ngôi sao tề tựu, Ngô Bình cảm thấy mình đã có sức mạnh sao trời, đây chính là một cách được ghi lại trong bia Tinh.
Khi bốn sinh linh kia xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh tinh thuần rót vào trong cơ thể mình. Anh biết đây là cơ hội hiếm có nên bắt đầu ngưng tụ pháp thai ngay.
Ngưng tụ bí thai cho bí pháp riêng biệt từ Thái Nhất Đạo Điển. Lúc này, anh đã chuyển hết tứ linh, tất cả pháp thuật và bí thần vào trong phôi thai.
Trật tự cao nhất cùng sức mạnh của 28 vì sao liên tục tích tụ, loáng cái đã biến phôi thai thành pháp thai.
Pháp thai hình thành, Ngô Bình thấy bên trong nó là một thứ gì đó rất mạnh, đến anh cũng phải thấy khiếp sợ.
Bí thần chí tôn hoàng kim cùng tứ linh và trật tự thiên bẩm đều đang tiếp thêm sức mạnh cho pháp thai.
Ngoài ra, Ngô Bình còn đưa hết 12 đạo phù trong Thái Chân Động và 10 phép thần thông thái cổ vào trong pháp thai để giúp nó phát triển nhanh hơn.
Hiện giờ, pháp thai của Ngô Bình đang có muôn hình vạn trạng, có tứ linh bay xung quanh, bên trái là Thanh Long, phải là hổ trắng, trên là chu tước, sau là huyền vũ. Hơn nữa còn có 12 loại đạo đạo trợ lực, 12 phép thần thông cường hoá cùng trật tự cao nhất nuôi dưỡng.
Ngô Bình đang tâm trung đến mức cao nhất.
Ba ngày sau, anh mở mắt ra thì thấy trong pháp thai đã có rất nhiều sức mạnh lớn. Hình như ông trời bắt đầu sinh lòng ghen ghét nên sức mạnh xấu bắt đầu bao quanh anh.
Anh biết lôi kiếp sắp đến nên lập tức rời khỏi đỉnh Tinh và đến một vùng hoang vắng, để tránh gây ảnh hưởng đến người vô tội.
Anh lơ lửng trên cao, ngay sau đó đã có mây đen kéo đến, một tiếng sấm cùng các tia sét bảy màu giáng xuống.
Sức mạnh khủng khiếp ấy như có thể huỷ diệt không gian, đến cường giả Đạo cảnh gặp phải cũng thịt nát xương tan. Song, pháp thai của Ngô Bình chẳng hề sợ hãi, nó liên tục phóng sức mạnh ra để chóng lại tia sét.
Sau khi bị sét đánh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chuỗi dày vò ấy cũng dừng lại. Sức mạnh trong pháp thai của Ngô Bình đã ổn định hơn, các tạp chất cũng đã được loại trừ, đầu óc anh hoàn toàn thanh tịnh.
Sau đó, anh đã quay lại đỉnh Tinh để củng cố tu vi.
Ba ngày sau, anh đã nghiền ngẫm lại hết pháp thuật và tinh thuật, sau đó cường hoá và tạo dựng mối quan hệ kỳ diệu giữa chúng.
Anh vẫn muốn bế quan thêm vài hôm, nhưng đại hội quần hùng đã sắp diễn ra nên anh đành phải xuất quan.
Hôm nay, anh đã dặn dò người nhà đôi điều rồi đi tìm Nguyệt Đông Thăng.
Ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, ngày mai bắt đầu đại hội rồi, giờ chúng ta xuất phát luôn thôi”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu chuẩn bị xong rồi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Gọi Thanh Ảnh đi cùng nhé, coi như có người đồng hành”.
Ông ta vừa nói dứt câu thì Nguyệt Thanh Ảnh đi ra rồi cười nói: “Anh Bình, em đi cùng anh nhé!”
Chương 2362: Núi Nguyên Sử
Ngô Bình đang thấy buồn chán thì hào hứng hỏi: “Hà cô nương và Lý cô nương đâu?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thời gian qua, anh bế quan lâu quá, họ chán nên về hết rồi. À, Tử Trần bảo khi nào anh về thì hãy đến Thiên Nguyên tìm em ấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Đại hội quần hùng trên núi Nguyên Sử có rất nhiều cao thủ trong thiên hạ, hai đứa đến đó thì phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất đừng đắc tội với ai, đương nhiên nếu có người vô lễ với mình thì cũng đừng khách sáo. Tuy Nguyệt Thị chúng ta không phải thế lực hàng đầu, song cũng không thể để bị coi thường được”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi cười nói: “Tiểu Ngô, nếu cháu có thể gây chấn động đại hội và giành được thành tựu thì tất cả mọi người sẽ phải kính trọng cháu. Khi đó, cháu có thể tự khai tông lập phái và xây dựng sự nghiệp riêng của mình”.
Ngô Bình: “Tự khai tông lập phái ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Giống Nguyệt Tổ đó anh, người đã tạo dựng nền móng rồi truyền lại cho con cháu đời sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là anh cũng đang có dự định này”.
Nguyệt Đông Thăng: “Được rồi, không còn sớm nữa, để bác đưa hai đứa đi”.
Ông ta vừa nói dứt câu thì có một luồng sáng màu đỏ bao quanh bọn họ, sau đó đưa cả ba bay lên cao.
Với thực lực của Nguyệt Đông Thăng, ông ta cũng phải mất hai tiếng mới bay đến núi Nguyên Sử. Đây là một đỉnh núi rộng lớn cao đến vài trăm triệu mét, phong cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ.
Trên đỉnh núi bị tuyệt trắng bao phủ nên rất lạnh, chỉ có khu vực cách đỉnh núi mười nghìn mét trở xuống mới không có tuyết, nhưng khí hậu cũng thay đổi rất nhanh, dường như có thể nhìn thấy phong cảnh của bốn mùa ở đây.
Nhóm Ngô Bình dừng lại ở một chỗ cách núi Nguyên Sử vài trăm dặm, sau đó lơ lửng trên không.
Nguyệt Đông Thăng nói: “Theo yêu cầu của núi Nguyên Sử thì bác không được vào, hai đứa phải tự đi rồi, có nhìn thấy cánh cổng ở phía trước không?”
Ngô Bình nhìn theo hướng chỉ của Nguyệt Đông Thăng thì thấy có một cánh cổng cao đến cả chục nghìn mét, phía trên nhất có hai chữ Nguyên Sử.
“Hai đứa cứ đến đó thì sẽ có người ra đón. Chuyến này nhớ phải thể hiện cho tốt, thôi bác về trước đây, bác sẽ chờ tin mừng của hai đứa ở Thần Châu”.
Nguyệt Đông Thăng đi rồi, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cùng bay về phía cổng núi kia. Nhưng họ vừa bay được nửa đường thì đã bị một tia độn quang chặn lại.
Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một tu sĩ trung niên to béo, mặt tròn, râu dài, ông ta cười nói: “Hai vị có giấy phép tham gia đại hội quần hùng không?”
Ngô Bình: “Có”.
Tu sĩ trung niên: “Nhượng lại cho tôi được không? Tôi sẽ trả 600 tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có người đi mua giấy phép nên nói: “Tôi không bán”.
Tu sĩ kia nghiêm túc nói: “Này cậu bạn, tôi nói thật cho cậu biết nhé. Đại hội quần hùng lần này tuyển chọn rất nghiêm ngặt, trong 600 người thì cùng lắm chỉ có 100 người được lên núi thôi”.
Ngô Bình: “Thế không phải tất cả đều được lên à?”
“Đương nhiên! Hơn nữa nếu không qua được vòng tuyển chọn thì giấy phép cậu có cũng thành vô dụng. So với thế thì thà cậu bán cho tôi, 600 tỷ không phải số tiền nhỏ, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Ngô Bình: “Chắc chắn tôi có thể lên núi được nên không bán đâu, phiền ông đi cho”.
Tu sĩ lắc đầu rồi lập tức bay đi.
Nhóm Ngô Bình bay đến trước cổng thì nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ tập trung ở đây, đếm sơ cũng phải hơn 600 người, đếm kỹ thì phải đến cả vài nghìn.
Nơi đây như biến thành một cái chợ ồn ào, vì sơn môn chưa mở nên mọi người đều đang trò chuyện với nhau.
Trong đó có người đang ráo bán giấy phép của mình.
“Anh bạn, tôi chỉ trả đúng một nghìn hai trăm triệu tiền Tiên thôi, giá thị trường cũng chỉ có thế, anh đừng có mà ngáo giá!”
Nghe thấy con số này, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Ban nãy người kia trả họ có 600 triệu tiền Tiên, trong khi giá trên thị trường lại cao tới mức này.
Ngô Bình nhìn quanh rồi tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó cùng ngồi xuống với Nguyệt Thanh Ảnh, chứ không tìm ai để trò chuyện.
Lúc này, đột nhiên có vài người đi tới, ai nấy đều nghiến răng kèn kẹt với vẻ oán giận.
“Hừ, bọn này đúng là ăn hại, chẳng có thực lực với tư chất gì, nhưng lại có giấy phép trong tay, đã thế còn mang đến đây bán nữa chứ, đúng là không thể chấp nhận được! Còn chúng ta đều là các thiên kiêu với thiên bẩm tuyệt sắc thì lại không có số, giờ phải đi mua lại của chúng nó với giá cao, núi Nguyên Sử làm ăn chẳng công bằng tẹo nào”.
Ngô Bình có thể nhận thấy những người này không thuộc các thế lực lớn, nhưng tư chất khá ổn, chẳng kém các thiên tài của các thế lực lớn chút nào. Nhưng tiếc là thế lực hậu thuẫn cho họ không đủ tư cách mua giấy phép, vì thế họ đành đến đây mua lại suất của người khác với giá cao. Nhưng giá cao quá thành ra họ hơi ngần ngại, hầu hết đều không có đủ tiền mua. Vì thế, họ tràn đầy oán giận, cảm thấy núi Nguyên Sử rất không công bằng.
Họ vừa trò chuyện vừa đi tới gần chòi nghỉ mát, sau đó nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh với nhan sắc tuyệt trần nên bất giác đi vào trong.
Đi đầu là một nam tu mặc áo bào màu lam trông rất anh tuấn, hắn chắp tay nói: “Chào huynh đài”.
Ngô Bình gật đầu.
Nam tu kia: “Huynh đài có số không?”
Ngô Bình: “Có”.
Nam tu sáng mắt lên hỏi: “Anh có bán không?”
Ngô Bình: “Không”.
Nam tu dựng ngón tay cái lên nói: “Xem ra chắc chắn anh có thực lực rất mạnh nên mưới tự tin như vậy. Chứ không giống như lũ ăn hại kia, có số trong tay lại mang đi bán, bỏ lỡ một cơ hội quý như vậy”.
Trong lúc người này nói chuyện, Ngô Bình ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Đây là mùi hương toả ra từ người hắn, nhưng không mấy ai chú ý đến. Song, Ngô Bình là thầy luyện đan nên thoáng ngửi là biết hắn đang dùng vị thuốc nào đó để điều khiển người khác.
Anh lạnh mặt rồi tung một đấm vào ngực tên đó, anh ra tay rất mạnh nên ngực nam tu kia đã lún xuống, tim lập tức nổ tung.
Khắp các lỗ chân lông trên người nam tu kia chảy máu, mắt hắn đỏ ngầu, đến thần anh cũng đã bị Ngô Bình tiêu diệt.
Những người khác hoảng hốt lùi lại, có người hét lên: “Tại sao anh lại giết người?”
Ngô Bình lấy một con rối màu xanh trong tay áo của nam tu kia ra, trên đó có một phù văn kỳ diệu đang phát sáng.
Anh lạnh lùng nói: “Người này có tâm thuật bất chính, định khống chế suy nghĩ, sau đó lấy số của tôi nên đương nhiên tôi phải giết rồi”.
Nhìn thấy con rối, những người khác đều im bặt, sau đó thở dài rồi giải tán.
Ngô Bình không quan tâm đến họ có phải một nhóm hay không, anh đã giết một người cũng đủ để khiến họ khiếp sợ rồi.
Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Xem ra ở đây cũng chẳng thái bình chút nào, còn trò đi cướp số của nhau nữa”.
Ngô Bình: “Đó cũng là mặt tối của thế giới tu hành mà. Có người bán số thì cũng có người làm mất số, hay thậm chí mất cả mạng luôn”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, hình như đằng kia có người bán dược liệu, mình ra xem đi?”
Ngô Bình: “Có gì hay đâu mà xem, chúng ta cứ chờ ở đây thôi”.
Ngô Bình không nói cho Nguyệt Thanh Ảnh biết là mình đã cảm thấy có ít nhất năm thần niệm đang vây lấy mình. Khả năng cao những người này có ý đồ xấu, giờ việc anh cần làm nhất là theo dõi tình hình và chờ họ ra tay.
Chương 2363: Ba đồng tiền ngọc
Ngô Bình ngồi chờ nửa tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần và hấp thu tinh lực của trời đất để nuôi dưỡng pháp thai. Pháp thai của anh đã trải qua lôi kiếp, thêm một thời gian nữa thì thần anh trong pháp thai sẽ ra đời. Một khi thần anh xuất hiện, thực lực của Ngô Bình sẽ tăng hơn một bậc so với bây giờ.
Lúc này, anh đã có thể nhìn thấy thần anh đang được tinh quang vây quanh trong pháp thai. Vì thế nó không còn là pháp thai nữa, mà đã trở thành tinh thai rồi. Sau khi thần anh xuất hiện thì anh sẽ nắm giữ nhiều tài năng hơn, ví dụ như tinh thuật của Thanh Long từ phương Bắc, chúng sẽ thống nhất lại rồi ngưng tụ thành các tinh thuật mới! Tinh thuật của chu tước từ phương Nam cũng sẽ thống nhất và lặp lại hành động tương tự.
Các tinh lực mới hình thành này có uy lực mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Đúng lúc này, có một làn khói màu xanh rất nhạt bay tà tà dưới mặt đất về phía Nguyệt Thanh Ảnh. Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra, khi thấy làn khói sắp chạm vào Nguyệt Thanh Ảnh thì Ngô Bình đã giơ tay ra túm lấy nó.
Có một vòng xoáy tinh quang xuất hiện trong tay anh, làn khói đã bị hút vào đó. Thật ra nó chính là một hoá thân, nó có chất độc trong người và định tập kích Nguyệt Thanh Ảnh.
Nhưng các giác quan của Ngô Bình đều rất bén, anh lập tức phát hiện và xử lý nó ngay.
Sau khi bắt được hoá thân này, Ngô Bình đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân nó. Người kia lập tức biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ cách đó chục dặm.
Có một người đàn ông tóc đỏ đang niệm chú rồi nhìn chằm chằm về phía Ngô Bình. Khi hoá thân bị bắt lấy, gã biến sắc mặt rồi định chuồn, nhưng vừa quay đi thì đã nhìn thấy Ngô Bình.
Người đàn ông tóc đỏ cười hỏi: “Anh bạn có việc gì không?”
Ngô Bình: “Không, tôi đến giết anh thôi”.
Anh vừa nói xong thì mặt đất dưỡi chân đã đen kịt và hình tành một vòng xoáy màu đen, sau đó không ngừng cắn nuốt cơ thể của tên tóc đỏ. Anh liều mạng muốn bay đi, nhưng không thể nào thoát khỏi sức hút ấy.
Đây chính là một trong các tinh thuật hệ huyền vũ mà Ngô Bình tu luyện được, nó có tên là Vô Tận Tinh Uyên! Một khi có ai bị hút vào thì cơ thể sẽ bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, đến thần hồn cũng bị tiêu diệt. Vạn vật sau khi bị hút vào thì sẽ xuất hiện lại ở một nơi nào đó trên bầu trời sao, sau đó biến thành bụi.
Tên tóc đỏ loé lên vẻ khiếp sợ rồi nói: “Xin tha mạng, tôi sai rồi, tôi…”
Nhưng gã còn chưa nói hết câu thì đã bị hút vào bên trong, sau đó bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Xử lý tên này xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ rồi tiếp tục ngồi tu luyện.
Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Anh Bình, anh vừa đi đâu đấy?”
Ngô Bình: “Ban nãy có người định dùng độc thuật hại em, nhưng bị anh giết rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra: “Có người định giết em ư?”
Ngô Bình: “Không phải sợ, sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa đâu”, anh có thể cảm nhận rõ là các thần niệm bủa vây mình ban nãy đều đã biến mất rồi. Rõ ràng những người khác đã bị tài năng của anh doạ sợ nên biết anh không dễ dây vào.
Sau đó cho đến khi trời tối, cũng không có ai quấy rầy họ nữa.
Nguyệt Thanh Ảnh ngồi lâu thấy chán nên nói: “Anh Bình, hình như có người bán đồ ăn ở đằng trước, chúng mình đi xem đi?”
Ở đây có đến mấy nghìn người nên đương nhiên có đủ mọi hình thức kinh doanh buôn bán, có người bán quần áo, pháp khí và cả đồ ăn.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Cách đó khoảng nghìn mét có mấy sạp hàng bày bán thịt nướng, hoành thánh, mỳ sợi và cả hoa quả cùng rượu.
Ngô Bình thấy có mỳ hoành thánh cùng mùi thơm nức mũi. Bà chủ tuy đã có tuổi, nhưng từ đường nét có thể thấy ngày xưa cũng đẹp ra trò.
“Bà chủ, có nhân gì?”, anh hỏi.
Dù ở thế giới tu hành thì tu sĩ vẫn phải ăn uống bình thường, song đồ ăn phải tinh thuần, chứ không phải đồ như người bình thường ăn. Các tu sĩ ở cảnh giới khác nhau thì chất lượng đồ ăn cũng khác.
Bà chủ cười nói: “Có thịt thuồng luồng nấu với ba vị thuốc, có thể dưỡng thần luyện hình, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế cho tôi hai bát”.
Bà chủ: “Công tử, hoàn thánh của tôi 5000 tiền Tiên một viên, một bát là 18 viên nên sẽ là 90 nghìn tiền tiên”.
Ngô Bình: “Được”.
Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình ngồi đối diện nhau ở một bàn.
Bà chủ cho hoành thánh vào nồi rồi thêm nước cùng các gia vị, toàn là tiên mộc nên mùi rất thơm.
Khoảng chục phút sau đã có hai bát hoành thánh bày trước mặt Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình. Anh cầm đũa gặp một miếng cho vào miệng, thịt rất ngon và thơm.
Ban đầu anh ăn rất nhanh, nhưng sau đó thong thả hơn, song loáng cái 18 viên hoành thánh cũng đã nằm gọn trong bụng.
Nguyệt Thanh Ảnh chỉ ăn năm viên đã thấy no, năng lượng của thịt này quá lớn, thể chất của cô ấy chưa thể hấp thu nhiều được. Nếu cô ấy cố ăn thêm thì khéo sẽ xảy ra chuyện mất.
Cô ấy gắp số hoành thành còn lại sang cho Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, anh ăn đi, em no rồi”.
Ngô Bình ăn nốt chỗ hoành thành ấy mà vẫn chưa hết thèm nên nói: “Bà chủ, cho thêm ba bát nữa”.
Bà chủ cười nói: “Công tử có thể chất tốt thật, ai ăn hết được một bát hoành thánh của tôi đã có thể coi là thiên kiêu rồi, mà cậu ăn hết bát rưỡi vẫn chưa xi nhê gì”.
Nói rồi, bà ấy lại làm thêm ba bát nữa.
Sau đó, Ngô Bình làm vài đường cơ bản là hết cả ba bát. Anh vẫn ăn được nữa nhưng thấy còn nhiều món ngon khác nên đành nhìn nói: “Cảm ơn bà chủ, thánh toán”.
Bà chủ: “Công tử, nếu cậu còn thèm thì cứ ăn tiếp đi. Nếu có thể ăn năm bát thì tôi tặng cậu một món quà”.
Ngô Bình thấy bà chủ nhiệt tình thì gật đầu: “Được, thế cho tôi thêm bát nữa”.
Anh ăn thêm một bát là quá năm bát rồi.
Vì thế, bà chủ làm thêm cho anh một bát nữa, Ngô Bình cũng xử lý nhanh gọn trong một nốt nhạc.
Sau đó, bà chủ đã tặng anh một đồng tiền xu làm bằng ngọc rồi cười nói: “Công tử cầm đi, biết đâu lại có tác dụng gì đó”.
Ngô Bình thấy đồng tiền này không gì đặc biệt nên chẳng nghĩ nhiều mà nhét luôn vào túi.
Sạp bên cạnh bán bánh bao nhân thịt, cái nào cũng to như nắm đấm, mỗi lồng có tám cái, ăn kèm với một bát canh cay thơm nức.
Chủ hàng là một người đàn ông cao lớn đang băm thịt, hình như nhân là của một sinh vật cỡ lớn nào đó.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, có thịt gì thế?”
Ông chủ cười đáp: “Thịt của nai tiên ngũ linh, nêm nếm cùng sáu vị thuốc nên ngon không kém gì hoành thánh của hàng bên đâu”.
Ngô Bình: “Cho tôi một lồng, cùng hai bát canh”.
Hai người lại ngồi xuống, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Anh Bình, em không ăn nổi nữa đâu, anh gọi cho anh thôi nhé”.
Ngô Bình: “Thanh Ảnh, em phải ăn nhiều vào, không thì gầy lắm”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Nhưng em không thích béo”.
Ngô Bình không khách sáo mà ăn hai cái bánh một lúc, đúng là mùi vị rất ngon.
Loáng cái, anh đã ăn hết bay cả lồng bánh bao cùng một bát canh.
“Ông chủ, cho thêm một lồng nữa”, anh nói.
Ông chủ: “Công tử, nếu cậu có thể ăn hết ba lồng thì tôi tặng cậu một món quà”.
Lại tặng quà ư? Ngô Bình bắt đầu thấy là lạ nên nói: “Cho tôi hai lồng luôn”.
Chương 2364: Hình xăm mạnh nhất
Ba lồng bánh bao xuống bụng, Ngô Bình còn chốt thêm hai bát canh rồi mới cười nói: “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tính tiền!”
Quả nhiên ông chủ lại tăng cho anh một đồng tiền ngọc, Ngô Bình nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Bấy giờ, anh mới phát hiện đang có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Song, anh mặc kệ rồi tiếp tục đi sang sạp hàng thứ ba.
Sạp này bán cá nướng, một con cá nặng khoảng một, hai cân, Ngô Bình gọi một con rồi ngồi xuống ăn.
Sau khi anh ăn xong một con, Nguyệt Thanh Ảnh chợt ý thức ra chuyện gì đó nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, núi Tiên Sử đang thử thách anh”.
Ngô Bình: “Hả? Thử thách thông qua việc ăn uống ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em đoán, chỉ khi anh hoàn thành các mục tiêu thấp nhất của các sạp này thì mới nhận được tiền ngọc. Đến cuối, chắc chắn chúng sẽ có tác dụng gì đó, nhưng đây là chuyện bí mật nên chúng ta không biết, ngược lại những người này lại biết rõ”.
Ngô Bình: “Nếu là ăn uống thì đơn giản thôi”.
Anh ăn hết một con cá thì ông chủ cười nói: “Nếu công tử có thể ăn hết bốn con thì tôi sẽ tặng cậu một món quà”.
Ngô Bình: “Được, vậy cho tôi thêm ba con nữa”.
Anh nhanh chóng đánh chén hết bốn con, sau đó đã nhận được miếng tiền ngọc thứ ba.
Lúc này, có một công tử mặc áo gấm đi tới, người này có gương mặt điển trai, đầu đội mũ ngọc, hắn cười hỏi: “Này anh bạn, miếng tiền ngọc này của anh trông hay thế, để lại cho tôi được không?”
Ngô Bình: “Sao? Anh định mua à?”
Công tử áo gấm gật đầu: “Tôi rất thích nó”.
“Anh định trả tôi bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Công tử áo gấm: “100 nghìn tiền Tiên một miếng được không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không được”.
Công tử áo gấm: “Anh bạn, anh có biết tôi có thân phận gì không?”
Ngô Bình: “Không”.
“Tôi là Dạ Vô Cực - con trai của Dạ vương thuộc hoàng triều Thái Sử”.
Hoàng triều Thái Sử có mối quan hệ thân thiết với hoàng triều Nguyên Sử, thành viên của hoàng triều là con cháu mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn. Còn Dạ vương thì là người khác họ, cả hoàng triều Thái Sử chỉ có năm vương gia khác họ, Dạ vương là một trong số đó, từ đây cũng đủ thấy là ông ta có thế lực mạnh cỡ nào.
Ngô Bình: “Thì sao?”
Dạ Vô Cực thờ ơ nói: “Nếu anh bán tiền ngọc cho tôi thì phủ Dạ vương sẽ không bạc đãi anh đâu”.
Câu này của hắn có thể hiểu là nếu Ngô Bình không chịu bán tiền ngọc cho hắn thì phủ Dạ vương sẽ không tha cho anh.
“Xin lỗi, tôi không bán”, Ngô Bình nói.
Dạ Vô Cực híp mắt lại nói: “Anh có biết có bao nhiêu người thèm muốn ba đồng tiền ngọc mà anh đang có không?”
Ngô Bình: “Chúng có tác dụng gì?”
Dạ Vô Cực lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn đến cuối sẽ có công dụng gì đó. Tôi chỉ biết ở đây có rất nhiều người, nhưng chỉ có một trăm đồng tiền ngọc thôi, ai càng có nhiều tiền ngọc thì sau khi lên núi càng có lợi”.
Ngô Bình lập tức đi sang sạp hàng thứ tư, đây là một hàng bán rượu, hiện đang có mười bát rượu bày trên bàn. Ông chủ có bộ râu màu vàng, ông ấy cười nói: “Công tử muốn uống mấy bát?”
Ngô Bình: “Tôi uống nhiều thì ông sẽ tặng quà cho tôi đúng không?”
Ông chủ cười nói: “Nếu công tử có thể uống hết bảy bát thì tôi sẽ tặng công tử mọt món quà”.
Ngô Bình bê bát rượu lên rồi uống cạn, anh thấy có vị thuốc rất nồng. Tu sĩ bình thường uống hết một bát cũng khó, nhưng với anh thì đơn giản.
Anh uống liền một hơi hết bảy bát, sau đó đã nhận được thêm một đồng tiền ngọc từ ông chủ.
Sau đó, Ngô Bình lại sang sạp hàng thứ năm, anh liên tục ăn uống, cuối cùng đã có chín đồng tiền ngọc.
Hiện giờ đã có hơn chục người đi theo sau anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, họ không thể hiểu tại sao một người có thể cùng lúc ăn uống được nhiều như vậy, lẽ nào anh không sợ chết vì bội thực hay sao?
Cách đó không xa có một sạp hàng khác, chủ quán là một thanh niên, hình như anh ta vẫn đang chờ Ngô Bình đi tới nên cười nói: “Công tử, chỗ tôi là giương cung, mỗi lần kéo mười nghìn tiền Tiên. Bên trên có 28 viên bảo thạch, sức kéo cung càng mạnh thì bảo thạch phát sáng càng nhiều. Nếu anh có thể kéo sáng được mười viên trở lên thì sẽ nhận được 50 nghìn tiền Tiên. Còn nếu kéo sáng được 15 viên thì vừa nhận được 100 nghìn tiền Tiên, vừa nhận được một món quà”’.
Ngô Bình nhìn về phía cây cung thì thấy nó dài hai mét, toàn thân một màu đen kịt. Anh giơ tay ra cầm thì thấy nó rất nặng, bét cũng vài nghìn cân.
Anh hít sâu một hơi rồi cầm cung lên bằng tay trái, còn tay phải kéo dây cung, bảo thạch trên thân cung bắt đầu phát sáng, người đứng sau anh bắt đầu cất giọng đếm.
“12, 13, 14, 15, thành công!”
Song, Ngô Bình vẫn tiếp tục, số lượng bảo thạch phát sáng tăng không ngừng, cuối cùng tất cả cùng phát sáng.
Sau đó, anh buông tay, một tia sáng quan màu lam bắn lên trời, sau đó hoá thành một con mưa tên bắn cực lớn ở trên không, khí thế khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Người thanh niên cũng ngẩn ra rồi cười nói: “Công tử, sức của anh mạnh quá, tôi sẽ đưa anh một triệu tiền Tiên, ngoài ra còn tặng anh hai món quà”.
Nói rồi, anh ta đưa cho Ngô Bình một triệu tiền Tiên cùng hai đồng tiền ngọc.
Hàng bên cạnh bày một cái đàn cổ, một cô gái trẻ đang ngồi cạnh đàn rồi cười nói: “Công tử, tôi có một khúc nhạc, mỗi lần gảy được 5000 nghìn tiền Tiên. Nếu công tử có thể gảy được hết đoạn một thì sẽ nhận được 20 nghìn tiền Tiên”.
Ngô Bình nhìn cây đàn thì thấy nó có bảy đoạn nên hỏi: “Nếu tôi gảy đến đoạn thứ bảy thì sao?”
Cô gái: “Thì anh sẽ nhận được 3 triệu tiền Tiên và ba món quà”.
Ngô Bình lập tức ngồi xuống rồi khẽ gảy đàn, âm thanh mê hoặc vang lên. Anh nhìn nhạc phổ rồi bắt đầu chơi, anh gảy hết đoạn thứ nhất rồi chuyển luôn sang đoạn thứ hai.
Đột nhiên anh thấy cây đàn hơi rung lên, anh cần dùng nhiều sức hơn để áp chế, không thì sẽ bị phản phệ.
Anh đàn tiếp đến đoạn thứ ba, thứ tư rồi một lèo đến đoạn thứ bảy. Lúc này, có vô vàn sát quang bắn ra từ tay anh, nhưng đều bị anh áp chế hết.
Kết thúc đoạn thứ bảy, anh vung mười đầu ngón tay lên thì có 3000 sát quang bay vút lên cao rồi ngưng tụ thành một sát trận bức người, sát khí khủng khiếp ấy khiến mọi người ở đây đều gai sống lưng.
Cô gái cảm thán: “Công tử đúng là nhân vật tuyệt thế!”, sau đó, cô ấy đã đưa cho anh 3000 tiền Tiên cùng ba đồng tiền ngọc.
Vậy là Ngô Bình đã có 14 đồng tiền ngọc trong tay.
Dạ Vô Cực đã không thể ngồi yên được nữa, hắn chặn trước mặt Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Này, anh hơi bị tham quá rồi đấy”.
Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Tôi tham cái gì?”
Dạ Vô Cực tức giận nói: “Lẽ nào anh định lấy hết tiền ngọc à?”
Ngô Bình: “Ủa tôi có cấm cản gì ai đâu, phía sau còn rất nhiều sạp hàng, nếu các anh có giỏi thì tự đi mà lấy”.
Dạ Vô Cực không thể phản bác, nếu hắn mà có tài thì đã đi thử lâu rồi, chứ đứng đây đấu võ mồm với Ngô Bình làm gì?
Ngô Bình: “Phiền tránh ra!”
Dạ Vô Cực cảm nhận được sát khí mờ ảo trên người Ngô Bình nên đành đen mặt tránh sang một bên.
Ngô Bình đi tới một hàng xăm mình, cạnh đó treo 24 hình xăm.
Thấy thế, Ngô Bình cảm giác chúng mạnh dần lên và như ẩn chứa một sức mạnh thần bí nào đó.
Chủ hàng là mọt người đàn ông cao gầy, anh ta cười nói: “Công tử, các hình xăm này đều có giá khác nhau, rẻ nhất là 5000 tiền Tiên, đắt nhất là năm triệu”.
Ngô Bình hỏi: “Có quà tặng kèm không?”
Chủ hàng: “Nếu anh xăm hình số năm hoặc trên số đó thì tôi tặng anh một đến sáu món quà luôn”.
Ngô Bình: “Nói vậy là nếu tôi xăm hình số 24 thì tôi sẽ nhận được sáu món quà hả?”
Chủ hàng: “Đúng rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hình xăm số 24 là phức tạp nhất, sức mạnh thần bí bên trong nó cũng mạnh nhất.
Anh gật đầu nói: “Xăm cho tôi hình số 24”.
Chủ hàng ngẩn ra nói: “Công tử, hình ấy đắt lắm, năm triệu tiền Tiên đó”, đắt cũng đồng nghĩa với sức mạnh lớn, người bình thường không thể chịu được.
Ngô Bình: “Không sao, cứ lấy cho tôi”.
Nói rồi, anh cởi áo ngoài ra, để lộ phần lưng.
Chủ hàng ngồi phía sau anh rồi dùng dụng cụ xăm hình cùng nhiều màu sắc để xăm. Anh ta làm rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau thì trên lưng Ngô Bình đã xuất hiện một hình xăm kín nửa lưng.
Ngay khi hình xăm hoàn thành, Ngô Bình lập tức cảm thấy có một sức mạnh hung hãn giữa trời đất tiến vào trong có thể mình. Nếu không nhờ có pháp thai mạnh mẽ và từng trải qua lôi kiếp thì chắc anh đã thịt nát xương tan rồi.
Khi anh đứng dậy thì khí tức đó lan ra, khiến mọi người xung quanh phải lùi lại với vẻ bàng hoàng.
Chương 2365: Tác dụng của tiền ngọc
Ngô Bình đứng dậy thì hình xăn trên lưng phát sáng, sau đó nó đã biến mất nhưng khí tức thì vẫn còn đó.
Chủ hàng ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Hình xăm này chưa từng có ai chọn, người mạnh nhất trước anh cũng chỉ xăm hình số 19 thôi. Người đó từng thứ đến số 20 nhưng mới xăm được một nửa thì đã hộc máu rồi bị thương nặng, vì thế đã chọn xuống hình số 19”.
Ngô Bình hỏi: “Hình này có tên không?”
Chủ hàng gật đầu nói: “Có, đó là Đại Ma Thần”.
Đại Ma Thần? Ngô Bình: “đây là năm triệu tiền Tiên”.
Chủ hàng đã đưa cho Ngô Bình sáu đồng tiền ngọc, hiện giờ anh đang giữ 20 đồng rồi.
Dạ Vô Cực càng cuống hơn, hắn định đi tới chỗ Ngô Bình, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng đành thở dài một hơi.
Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy có gì đó là lạ nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, chắc chắn tiền ngọc có ý nghĩa gì đó, càng có được nhiều thì càng tốt”.
Ngô Bình: “Thế thì chúng ta đi kiếm tiếp”.
Anh đi sang hàng đối diện, chủ hàng lập tức dậy cười nói: “Công tử, chỗ tôi không có tiền ngọc đâu”.
Anh lại hỏi thêm vài chỗ nữa thì kết quả đều là không có quà tặng kèm, anh cau mày nói: “Xem ra mỗi người chỉ được lấy nhiều nhất là 20 đồng tiền ngọc thôi”.
Anh lắc đầu rồi quay về chòi nghỉ mát ngồi, xung quanh có rất nhiều người định sáp tới nhưng cuối cùng lại không dám. Chỉ có một người đàn ông áo xám mỉm cười đi tới.
“Anh bạn, tôi ngồi đây được không?”
Ngô Bình: “Tuỳ anh”.
Người áo xám ngồi xuống rồi cười hỏi: “Anh có biết tác dụng của tiền ngọc không?”
Ngô Bình nhìn người đó, đến Dạ Vô Cực còn không biết thì sao anh biết chứ?
Người áo xám: “300 năm trước, tổ tiên nhà tôi từng đến đây. Khi ấy, người cũng có hai đồng tiền ngọc”.
Nói rồi, anh ta nhìn Ngô Bình, hi vọng anh sẽ hỏi mình tiếp.
Nhưng Ngô Bình chẳng hề có ý nghe tiếp, anh nghĩ kiểu gì lên núi xong thì mình cũng biết ý nghĩa của mấy đòng tiền này thôi nên người này có nói hay không thì cũng vậy.
Người áo xám ho khan một tiếng rồi nói: “Sau khi lên núi, mấy đồng tiền ngọc này sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Sau khi thông qua khảo hạch, tổ tiên nhà tôi đã vào một hang động chứa đầy báu vật, chúng ta có thể mua đồ ở đó bằng tiền ngọc. Rẻ nhất là một đồng một món, đắt nhất thì mười đồng. Đi đến cuối thì tiền ngọc còn có thể mua được mạng”.
Nghe thấy có thể mua được mạng, cuối cùng Ngô Bình cũng nổi hứng hỏi: “Mua mạng là thế nào?”
Người áo xám cười nói: “Khảo hạch sau cùng của đại hội quần hùng vô cùng nguy hiểm, có thể dùng tiền ngọc để mua bùa hộ thân, một đồng một cái, nhiều nhất có thể mua ba cái”.
Ngô Bình: “Tổ tiên nhà anh trụ được đến cuối à?”
Người áo xám lắc đầu: “Khi ấy, tổ tiên nhà tôi hết tiền ngọc rồi, cho nên đã từ bỏ khảo hạch, đây là điều mà người tiếc nuối nhất”.
Ngô Bình: “Tại sao anh lại kể tôi biết những chuyện này?”
Người áo xám: “Vì tôi cũng đến tham gia đại hội và tôi muốn kết bạn với anh”.
Ngô Bình ừm một tiếng chứ không nói gì thêm.
Người áo xám: “Tôi là Lưu Tuyên Diệp, anh tên gì?”
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Lưu Tuyên Diệp: “Anh Ngô đang có những 20 đồng tiền ngọc, ngưỡng mộ quá!”
Ngô Bình: “Anh cũng có à?”
Lưu Tuyên Diệp thở dài: “Tôi chỉ có một đồng, còn thua cả tổ tiên tôi ngày xưa. Nhưng tôi đã hài lòng lắm rồi, tôi chỉ cần vào hang động chọn một món bảo bối là được”.
Ngô Bình: “Có phải mỗi người chỉ lấy nhiều nhất 20 đồng tiền ngọc không?”
Lưu Tuyên Diệp: “Ừm, đây là một trong các quy định, hôm qua cũng có người lấy được 15 đồng tiền đó”.
Ngô Bình: “Người đó có ở đây không?”
Lưu Tuyên Diệp: “Không, chắc ngày mai mới xuất hiện. Song số tiền ngọc mà hắn có về sau chắc phải trên ba mươi đồng”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Lấy đâu ra mà nhiều thế?”
Lưu Tuyên Diệp: “Người lấy được 15 đồng tiền ngọc thì chắc chắn là thiên kiêu tuyệt thế, nhiều người có tiền ngọc đã hợp tác với hắn rồi tặng tiền ngọc cho hắn, giúp hắn lên vị trí đầu tiên”.
Kể đến đây, anh ta cười nói: “Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến tìm anh Ngô”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nhìn về phía xa.
Lúc này, có hai tu sĩ thanh niên bước nhanh tới, sau đó dừng lại cách chòi nghỉ mát không xa.
Lưu Tuyên Diệp lấy một đồng tiền ngọc ra rồi cười nói: “Anh Ngô, nếu tôi không thể lên núi thì xin anh hãy chọn một món bảo bối giúp tôi. Xong việc, tôi sẽ mua lại nó với giá cao”.
Ngô Bình nhìn đồng tiền rồi thờ ơ nói: “Nhỡ tôi dùng mất thì anh không tiếc à?”
Lưu Tuyên Diệp cười nói: “Nếu tôi không lên núi được thì nó có tác dụng gì đâu”.
Ngô Bình: “Anh có thể bán nó”.
Lưu Tuyên Diệp lắc đầu: “Bao nhiêu tiền cũng không sánh được với bảo bối trong hang báu, thà tôi đánh cược một phen”.
Ngô Bình nhận lấy đồng tiền rồi nói: “Để đó cho tôi”.
Lưu Tuyên Diệp hành lễ rồi rời đi.
Hai người ban nãy đi tới rồi chắp tay nói: “Chúng tôi muốn thực hiện một giao dịch với công tử”.
Ngô Bình: “Gì thế?”
Một người trong số đó lấy hai đồng tiền ngọc ra, người còn lại lấy ba đồng.
“Đây là tiền ngọc của chúng tôi, tạm thời muốn nhờ công tử giữ hộ. Nếu chúng tôi có thể lên núi thì phiền anh trả lại, khi ấy chúng tôi sẽ trả anh một số tiền xứng đáng. Còn nếu chúng tôi không lên núi được thì nhờ anh dùng số tiền này để chọn vài bảo bối giúp. Khi nào anh xuống thì chúng tôi sẽ mua lại bảo bối với giá cao”.
Ngô Bình: “Các người không sợ tôi dùng tiền này mua bảo bối rồi giữ làm của riêng à?”
Hai người kia nhìn nhau cười, một người nói: “Thực lực của công tử mạnh như vậy, sau này chắc chắn là cường giả tuyệt đỉnh, việc gì phải tham lam chút đồ của chúng tôi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý”.
Nói rồi, anh nhận lấy tiền ngọc.
Sau đó, lại có thêm người đến tìm Ngô Bình, cuối cùng anh đã có tới 40 đồng tiền ngọc.
Những người đưa anh tiền đều không đi xa mà ở cách anh khá gần, họ tạo thành một vòng tròn, còn Ngô Bình ở giữa. Giờ họ đang có lợi ích chung với anh nên lợi ích của anh cũng là của họ.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Không ngờ đại hội này lại có nhiều trò như thế”.
Ngô Bình: “Xem ra lên được trên núi là rất khó, những người này đều không đủ tự tin”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên, tuy họ có tiền ngọc nhưng không phải ai cũng lên núi được”.
Loáng cái trời đã sáng, một ngày mới bắt đầu.
Đột nhiên có một đạo nhân đội mũ ngọc xuất hiện, người này vừa đến thì tất cả mọi người đều xúm lại.
Đạo nhân nói: “Các vị, đại hội quần hùng chuẩn bị bắt đầu. Bây giờ, tôi sẽ tuyên bố cách tuyển chọn người lên núi. Những người tham gia sẽ phải trả qua ba vòng thi, mỗi vòng đều loại đi cơ số người. Cuối cùng chỉ có vài chục người lên núi thôi”.
Người này liếc nhìn quanh một còng rồi nói: “Giờ là vòng thứ nhất, mời mọi người đứng ở khu vực màu tím ở phía trước”.
Ngô Bình nhìn lên thì thấy có một khu vực màu tím rất rộng, tất cả bước tới đó, có khoảng 600 người.
Ngô Bình cũng nằm trong số này, anh đứng ở phía rìa để tiện quan sát.
Đạo nhân áo xanh ném một cái chuông lớn ra, nó cao cả trăm mét rồi lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.
Sau đó, đạo nhân búng tay một cái, một sức mạnh đánh vào cái chuông, tiếng chuông vang lên, sóng âm tích tụ rồi vang xuống mọi người bên dưới.
Keng!
Sau đó, có hơn một trăm trong số 600 người đã bịt tai lại rồi ngã xuống đất.