Ngô Bình cười đáp: "Để tôi đi thử xem".
Anh rảo bước, nhanh chóng đi tới chỗ thần đao. Ba nghìn thần đao lập tức phản ứng, sức mạnh của chúng hợp lại thành một khối. Sau đó, hàng nghìn đạo đao quang nhắm hướng anh mà lao tới. Thần kỳ ở chỗ những đao quang này cũng hợp lại thành một đạo duy nhất có sức sát thương khủng khiếp!
Đao quang chém tới, Ngô Bình chỉ khẽ nghiêng người để né, đao quang liền bay vào hư không rồi biến mất tăm mất tích.
Lần đầu tấn công không thành, thần đao tiếp tục tấn công lần hai. Chỉ tiếc là Ngô Bình không cho nó cơ hội. Anh phất tay áo một cái, một lực hút sinh ra, hút lấy ba nghìn thần đao vào trong vũ trụ của anh.
Ba nghìn thần đao vừa tiến vào vũ trụ liền lập tức bị đại trận của vũ trụ trấn áp, không thể động đậy. Đại trận vũ trụ giải phóng những tia năng lượng, ngay lập tức xóa bỏ cấm chế Thần tộc tạo ra trên thần đao, biến chúng trở thành vật vô chủ.
Năng lượng bắt đầu biến đổi những thanh đao thần này, gây ra những thay đổi mạnh mẽ bên trong chúng.
Sau đó, Ngô Bình mới nhận ra rằng những thanh đao thần này rất có thể không phải do Thần tộc mà là do con người trong vũ trụ chính tạo ra. Tuy nhiên, môi trường của vũ trụ phụ đã giới hạn sức mạnh của chúng. Tuy vậy, uy lực của thần đao vẫn vô cùng mạnh mẽ và trở thành một trong Tứ đao của Thần Đình.
Bây giờ, đại trận của vũ trụ đã kích hoạt hầu hết sức mạnh của những thanh đao thần, tăng hiệu quả chiến đấu của chúng lên ít nhất mười lần!
Sau đó, thần niệm của Ngô Bình đi vào ba nghìn thanh đao thần, biến chúng thành vũ khí của anh.
Đạo Trần và Đạo Minh đều ngưỡng mộ khi thấy Ngô Bình bỏ túi ba nghìn thanh đao thần chỉ sau một cái phất tay.
Đạo Minh cười nói: "Sư đệ, hiện tại gia tộc Huyền Hà có lẽ là tức đến hộc máu rồi”.
Đạo Trần: "Tiếp theo, gia chủ của gia tộc Huyền Hà chắc sẽ đích thân ra tay, dù sao tổn thất nặng nề như vậy, ông ta hẳn sẽ dùng đến lá bài cuối cùng”.
Ngô Bình: "Đó là sách triệu hồi sao?"
Đạo Trần: "Vâng, thưa sư tôn. Cuốn sách triệu hồi này rất thần bí, nghe nói rằng mỗi lần sử dụng nó sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Gia tộc Huyền Hà rất giàu có và mạnh mẽ, nhưng trước giờ chỉ dám sử dụng nó hai lần".
Ngô Bình: "Triệu hồi ác ma đến từ vũ trụ chính, việc này thật sự rất thú vị. Đi thôi, đi xem một chút!"
Ba người lại bay về phía trước một đoạn, sau đó họ bị một người đàn ông trung niên chặn đường, tay phải ông ta cầm một quyển sách, trong sách hiện ra hư ảnh của ba nghìn thế giới trông vô cùng huyền diệu.
Ngô Bình dừng lại ở phía xa, lớn tiếng hỏi: "Các hạ chính là gia chủ của gia tộc Huyền Hà?"
Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị, đối với thực lực của Ngô Bình ông ta đã có hiểu biết nhất định. Ông ta cũng biết anh là kẻ thù của gia tộc Huyền Hà, cho nên không dám khinh suất”.
"Các hạ hiện tại rời đi vẫn chưa muộn, nếu không ta gia tộc Huyền Hà sẽ cùng các hạ quyết một phen sống mái!"
Ngô Bình đáp: "Muốn chơi một mất một còn với tôi? Ông không nhầm đấy chứ? Gia tộc của ông không phải là người đầu tiên gây sự với tôi sao?"
Người đàn ông trung niên trịnh trọng nói: "Tôi đếm đến ba, nếu cậu không rời đi thì đến lúc đó có muốn rời đi cũng đã muộn!"
Ngô Bình liếc nhìn quyển sách trong tay ông ta, cười nói: "Đây là sách triệu hồi đúng không? Tôi rất muốn xem, ông cứ triển khai đi!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu cậu đã liều lĩnh như vậy thì đừng trách tôi. Mở ra!"
"Bùm!"
Cuốn sách trong tay ông ta đột nhiên mở ra, một luồng sáng chói lóa từ trang đầu tiên của cuốn sách bùng lên, trong ánh sáng rực rỡ xuất hiện một con quái vật hình người. Con quái vật đầu báo, hàm răng sắc bén. Nó gầm lên, và bất ngờ lao về phía Ngô Bình.
Người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, cười to nói: "Hiện tại, cậu có hối hận cũng đã muộn!"
Ngô Bình còn không chớp mắt, mười thanh thần đao đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Mười thanh thần đao này đã bị anh luyện hoá và hầu hết sức mạnh thực sự của chúng đã được đánh thức. Một ánh đao lóe lên, con quái vật đầu báo bị cắt móng vuốt và tai, nó thét lên và liên tục rút lui, không dám tấn công nữa.
Người đàn ông trung niên ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Không thể nào! Đây là một sinh vật mạnh mẽ đến từ vũ trụ chính, vậy mà nó lại bị cậu đánh bại! Hơn nữa, đây không phải là thanh đao thần của tôi sao? Tại sao nó lại trở nên mạnh như vậy?"
Ngô Bình mất kiên nhẫn, nói: "Sách tới đây!"
Một lực rung lắc sinh ra khiến tay của người đàn ông trung niên tê dại, cuốn sách triệu hồi bay vào tay Ngô Bình. Anh đóng cuốn sách lại và con quái vật đầu báo biến mất ngay lập tức.
Người đàn ông trung niên tái mặt vì kinh ngạc và hét lên: "Trả lại cuốn sách triệu hồi cho tôi!"
Ngô Bình cất cuốn sách đi và bình tĩnh nói: "Bây giờ gia tộc Huyền Hà của ông có hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất là biến thành cát bụi. Con đường thứ hai là quy thuận và đi theo tôi, từ nay phải tuyệt đối trung thành với tôi”.
Người đàn ông trung niên giận dữ: "Sao cậu dám nói như vậy, sau lưng gia tộc Huyền Hà chúng tôi là toàn bộ Thần tộc!"
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Thần tộc? Thần tộc bản thân đã chia năm xẻ bảy rồi, còn có thời gian chiếu cố các người sao?"
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: "Cậu đánh không lại Thần tộc! Trong vũ trụ này, không ai có thể đánh bại Thần tộc!"
Ngô Bình lắc đầu: "Nếu ông đã mê muội đến ám ảnh với Thần tộc như vậy thì tôi sẽ biến ông thành con rối của tôi”.
Vừa dứt lời, anh thi triển Thái Hư Đại Đạo. Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, rơi vào huyễn cảnh vô tận. Sau này ông ta nhất định sẽ nghe lời Ngô Bình, trung thành với anh.
“Ông tên gì?” Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông trung niên: "Nô tài Huyền Hà Tín”.
Ngô Bình: "Huyền Hà Tín, từ giờ trở đi, gia tộc Huyền Hà sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Thần tộc."
"Vâng, chủ nhân".
Sau đó, Huyền Hà Tín mời Ngô Bình và nhóm của anh đến dinh thự rồi ra lệnh theo ý muốn của Ngô Bình. Điều đầu tiên trong số đó là thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của học viện Tiên Đạo và phát triển con đường tu tiên Nhân Đạo.
Ngô Bình trả lại ba nghìn thanh thần đao cho Huyền Hà Tín, với những thanh thần đao này, ông ta sẽ có sức mạnh để chiến đấu chống lại các vị thần.
Trong vài ngày tới, Ngô Bình yêu cầu Huyền Hà Tín hợp nhất sức mạnh của gia tộc mình với gia tộc họ Chung và bắt đầu mở rộng ra khu vực xung quanh. Với sức mạnh của Ngô Bình, những thế lực xung quanh chỉ là tép riu. Vỏn vẹn trong vài ngày, các thế lực khác lần lượt đầu hàng và quy thuận.
Cách làm của Ngô Bình rất đơn giản, anh trực tiếp phái Đạo Minh và Đạo Trần cùng với ba nghìn thanh đao thần tấn công hang ổ của đối thủ.
Một tháng sau, Huyền Hà Tín đã thống trị Đấu Hư thần vực. Đồng thời, trải qua một tháng phát triển, học viện Tiên Đạo cũng từ một chi nhánh tăng lên đến một nghìn chi nhánh. Bất luận là ai, chỉ cần tư chất đạt tiêu chuẩn là có thể vào học viện học tập.
Không chỉ có học viện mà còn có nhiều trung tâm bồi dưỡng bên ngoài học viện được mở ra để hỗ trợ những người có tư chất chưa tốt. Suy cho cùng, có người năng khiếu kém, nhưng vận khí không kém, hoặc là có lòng kiên trì rất lớn, những người như vậy cuối cùng vẫn có thể đạt được thành tích không tồi.
Trong một tháng này, Thần tộc đương nhiên không chịu ngồi yên. Dù sao thần vực là cái nôi nhân tài, cũng là chỗ dựa của Thần tộc nên bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn khu vực này bị kẻ khác khống chế.
Tuy nhiên, một số cuộc tấn công do Thần tộc phát động đều bị Huyền Hà Tín ngăn chặn thành công. Nhiều tướng lĩnh của Thần tộc đã rơi đầu, thậm chí Hổ đao là một trong Tứ đao của Thần tộc cũng bị phá hủy. Vì lý do này, Thần tộc tổn thất nặng nề và không dám gửi quân tấn công nữa.
Ngô Bình thậm chí còn không tham gia vào những cuộc chiến này, anh dành phần lớn thời gian để luyện tập và lĩnh hội đại trận vũ trụ.
Anh đã viết ra năm mươi Đại Đạo chí tôn, nhưng điều khiến anh nghi hoặc là đạo chí tôn thứ năm mươi là tiên đạo nguyên thủy vẫn chưa thăng cấp thành Đại Đạo vô thượng. Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy uy lực của tiên đạo nguyên thủy vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của Đại Đạo vô thượng, cho nên liền kẹt tại chỗ đó. Mặc dù nó cao minh hơn Đại Đạo chí tôn nhưng cũng chẳng đạt tới tiêu chuẩn của Đại Đạo vô thượng.
"Nếu như tiên đạo nguyên thủy không được, vậy thì thay quách đi cho xong!" Ngô Bình vung tay lên, một đạo sát quang chém tới một Đại Đạo phía trước. Đại Đạo này chính là do Lãnh Hoang viết, hiện tại xếp thứ bốn mươi tư trong số các Đại Đạo chí tôn!
"Bùm!"
Cùng lúc đó, Lãnh Hoang đang tu luyện thì đột nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hỗn loạn, lập tức mất đi chín phần tu vi! Anh ta tức giận gầm lên: "Lý Huyền Bình, đồ rắn độc, tao chưa xong với mày đâu!"
Chương 2112: Đến Minh Cổ
Tiếc rằng Ngô Bình không thể nghe thấy lời nguyền rủa ấy, có nghe thấy cũng sẽ mặc kệ.
Sau khi chém đứt Đại Đạo của Lãnh Hoang, tiên đạo nguyên thuỷ của Ngô Bình đã giáng cấp xuống Đại Đạo chí tôn thứ bốn mươi chín. Vậy nên sắp tới, anh sẽ ngưng tụ Đại Đạo thứ năm mươi thêm lần nữa, Đại Đạo vô thượng!
Tháng này anh cũng rảnh rỗi, ngày nào cũng nghiên cứu đại trận vũ trụ, từ đó ngộ ra một Đại Đạo mới. Đại Đạo này có liên quan đến trật tự của vũ trụ chính và trật tự trong vũ trụ Đạo cảnh, nên nó là trật tự Đại Đạo có thể dùng chung ở cả vũ trụ chính và vũ trụ phụ, cũng chính là trật tự cao nhất được sản sinh trong lời đồn!
Lĩnh ngộ trật tự cao nhất tất nhiên không hề đơn giản. Một tháng qua, Ngô Bình cũng chỉ bước đầu có ý tưởng, vẫn còn một chặng đường rất dài để đạt được sự lĩnh ngộ thật sự!
Hôm nay, Ngô Bình đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất thì Huyền Hà Tín bỗng đến báo cáo, mang theo một tin tức rất quan trọng.
Phía Thần tộc, một gia tộc cổ thần có quyền lực đột nhiên làm phản, dẫn theo một nhóm người để khai chiến với gia tộc cao nhất Thần tộc hiện nay. Hai bên ngang tài ngang sức, không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn. Cứ như vậy, Thần tộc sẽ không thể can thiệp vào Đẩu Hư thần vực và đại lục Hồng Hoang, hai bên sẽ tương đối an toàn trong một khoảng thời gian.
Nhận được tin, Ngô Bình lập tức gọi Linh Hy đến, bảo cô ấy thành lập Tiên quốc ở Đẩu Hư thần vực và đảm đương vị trí quốc chủ. Đồng thời, ba nghìn thần nhẫn và sức mạnh do nhà Huyền Hà nắm giữ đều được anh đặt dưới danh nghĩa Linh Hy. Còn học viện tiên đạo sẽ do Lệ Hồng phụ trách.
Đúng như kết quả bói toán trước đây của Ngô Bình, hơn một tháng này, Lệ Hồng đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Đồng thời, Lệ Hồng cũng trở thành viện trưởng cao nhất của học viện tiên đạo, quản lý tất cả học viện và học viên, có quyền lực rất lớn, không dưới Linh Hy.
Chờ Đẩu Hư thần vực ổn định lại, Ngô Bình trở về đại lục Hồng Hoang, ở bên người nhà một thời gian.
Một tháng sau, Ngô Bình lại xa nhà. Trước khi đi, anh đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả. Nếu trong vòng mười năm mà anh không quay về thì Lý Dược Sư sẽ kế ngôi Hoàng đế. Trong một tháng qua, Ngô Bình đã giúp đám Hoả Hoàng Nhi, Lý Nguyên Tượng nâng cao thực lực đến một trình độ rất khủng khiếp, sau đó dặn họ hỗ trợ Lý Dược Sư.
Hôm nay, anh tạm biệt người nhà, lại đi đến đại lục Vạn Tương tìm Vân Thường.
Lúc này, Vân Thường đang ngồi ngẩn ngơ trong viện. Quãng thời gian qua, cô ta vẫn luôn chờ Ngô Bình quay lại.
Thấy Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, Vân Thường ngồi bật dậy, vừa nhìn anh vừa hỏi: “Anh luyện hoá tiên thai rồi sao?”
Ngô Bình đáp nhẹ tênh: “Luyện hoá tiên thai không khó”.
Trước đó anh đã ném tiên thai vào sào huyệt tà ma. Sau một khoảng thời gian, tiên thai đã được sào huyệt hấp thụ, anh có thể sử dụng nguồn sức mạnh này bất cứ lúc nào.
Họ đang nói chuyện thì một luồng năng lượng bay ra từ sào huyệt tà ma và tiến vào cơ thể Ngô Bình. Năng lượng của tiên thai này đến từ vũ trụ Đạo Cảnh, rõ ràng cao cấp hơn vũ trụ Chấn Đán. Theo lý, tu sĩ của vũ trụ Chấn Đán sẽ không thể chịu nổi nguồn năng lượng mạnh đến vậy. Nhưng Ngô Bình thì khác, anh đã hấp thụ rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính, chút sức mạnh cỏn con từ vũ trụ Đạo Cảnh này thật ra chẳng đáng là gì đối với anh.
Luồng sức mạnh này có phần tán loạn, còn không thể xây dựng hệ thống sức mạnh. Nhưng có nó rồi, Ngô Bình sẽ có thể tiến vào vũ trụ Minh Cổ mà Vân Thường đang ở, sau đó nhanh chóng thích nghi với môi trường ở đấy.
Vân Thường nhìn thấy khí tức trên người Ngô Bình đang thay đổi rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, anh đã giải phóng ra sức mạnh đặc trưng của tu sĩ vũ trụ Minh Cổ. Cô ta kinh ngạc hỏi: “Luyện hoá nhanh đến thế ư?”
Ngô Bình nhìn cô ta một cái rồi bảo: “Đi thôi, đưa tôi đến vũ trụ Minh Cổ”.
Vân Thường đáp: “Trước đó tôi từng nói rồi, chúng tôi chỉ là những nhân vật nhỏ bé ở Huyền Minh Giáo. Khi đến đó, anh sẽ phải đối mặt với kẻ mạnh thật sự”.
Ngô Bình nói: “Đây là chuyện của tôi. Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được”.
Vân Thường bảo: “Tôi cần biết thân phận và tên của anh”.
Ngô Bình trả lời: “Cô chỉ cần nói tôi tên là Ngô Bình, là cô nhi ở vũ trụ Minh Cổ. Cách đây không lâu Liễu trưởng lão phát hiện ra tư chất của tôi rất tốt nên nhận tôi làm đệ tử”.
Vân Thường nói: “Ở Huyền Minh Giáo, Liễu trưởng lão cũng chỉ là một trưởng lão bình thường. Làm đệ tử của ông ấy, anh sẽ không nhận được nhiều lợi ích”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi chỉ cần một thân phận có chỗ đứng ở vũ trụ Minh Cổ”.
Vân Thường không nhiều lời nữa, lập tức đưa Ngô Bình đến trước cổng vận chuyển. Cô ta lấy một linh thạch của vũ trụ Minh Cổ ném vào trận vận chuyển, sau đó cùng Ngô Bình bước vào.
Một luồng sáng loé lên, cơ thể Ngô Bình bay lơ lửng, vô số tia sáng xung quanh anh méo mó biến dạng, đan xen vào nhau thành một không gian kỳ ảo. Không gian biến hoá khó lường, ý thức của Ngô Bình đã có phần tách khỏi cơ thể.
Cảm thấy đã trôi qua rất lâu, cơ thể anh chìm xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ anh. Ngô Bình hừ giọng, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bên tai anh vang lên giọng của Vân Thường: “Chúng ta đến vũ trụ Minh Cổ rồi”.
Nói đoạn, cô ta kéo Ngô Bình ra khỏi trận vận chuyển. Ở bên ngoài có hai đệ tử của Huyền Minh Giáo phụ trách canh giữ trận vận chuyển. Khi họ nhìn thấy Vân Thường, một trong hai bèn cười hỏi: “Vân sư tỷ, sao lại quay về rồi?”
Vân Thường nói: “Liễu trưởng lão bảo chị đưa đệ tử của ông ấy về đây”.
Hai người họ nhìn về phía Ngô Bình, đều cảm thấy anh rất lạ mặt.
Vân Thường vội giải thích: “Đây là đệ tử mà Liễu trưởng lão mới nhận, tên là Ngô Bình”.
Tuy Liễu trưởng lão chỉ là trưởng lão bình thường, nhưng Ngô Bình nói sao đi nữa cũng là đệ tử thân truyền, địa vị cao hơn Vân Thường, dĩ nhiên cũng cao hơn hẳn hai tu sĩ trông coi trận vận chuyển này.
Hai người họ lập tức khách sáo nói: “Ra là Ngô sư huynh. Hân hạnh, hân hạnh!”
Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói gì.
Hai người bước ra khỏi cổng. Bên ngoài cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ qua lại.
Anh hỏi: “Nơi này chính là Huyền Minh Giáo?”
Vân Thường đáp: “Nơi này là ngoại vi của Huyền Minh Giáo, đa số là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, vậy nên ở đây thân phận của anh rất cao, không cần để ý người khác. Đệ tử thân truyền xưa nay rất kiêu ngạo”.
Ngô Bình nói: “Ừ. Tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một lát trước đã. Tôi cần làm quen một chút”.
Vân Thường lộ vẻ hả hê: “Tôi còn tưởng anh không có cảm giác chứ”.
Ở ngay phía trước có một lương đình, Ngô Bình ngồi xuống, lúc hít thở, linh khí xung quanh đã tụ hội về cơ thể anh.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Tôi cần công pháp của nơi này”.
Nơi đây là vũ trụ Đạo cảnh, khác hẳn vũ trụ Chấn Đán. Mọi công pháp mà anh tu luyện trước đó đều vô nghĩa, Đại Đạo chí tôn của anh cũng không thể phát huy tác dụng ở đây. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là thực lực của anh yếu kém. Chỉ cần muốn, anh vẫn có thể dễ dàng giết chết Vân Thường, dù sao thì đại trận vũ trụ trong cơ thể anh cũng rất ghê gớm. Nhưng bất luận ra sao, anh cũng cần công pháp của vũ trụ Minh Cổ, xây dựng hệ thống sức mạnh mới trong cơ thể.
Vân Thường nói: “Tuy anh dùng thân phận đệ tử của Liễu trưởng lão, nhưng vẫn chưa chính thức đăng ký ở Huyền Minh Giáo. Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đến điện người mới để đăng ký. Đến lúc ấy, anh sẽ nhận được công pháp sơ cấp mà đệ tử chân truyền có thể tu luyện”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao chỉ đưa công pháp sơ cấp?”
Vân Thường đáp: “Ở vũ trụ Minh Cổ, công pháp vô cùng quan trọng. Ngay cả đệ tử chân truyền cũng phải tu luyện theo tuần tự. Anh phải hoàn thành tu luyện công pháp sơ cấp và vượt qua kiểm tra, sau đó mới được tu luyện công pháp cao cấp hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vũ trụ Minh Cổ do kẻ mạnh tầng ba Đạo Cảnh mở ra. Sinh linh ở đây quả nhiên đều rất mạnh. Thực lực của một người bình thường cũng mạnh hơn Đại La Thiên Tiên của vũ trụ Chấn Đán”.
Chương 2113: Mới đến Huyền Minh, nhanh chóng luyện thành Trúc Cơ
Hai người trò chuyện được vài câu, Vân Thường hỏi: “Anh nghỉ ngơi xong chưa?”
Ngô Bình đứng dậy: “Đi thôi, đến đại điện người mới!”
Hai người đi men theo một con đường. Phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc áo đen, ngẩng cao đầu mà bước đi, trông rất kiêu ngạo.
Nhìn thấy người này từ xa, Vân Thường đã có phần hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Người đối diện tên Trương Siêu, cũng là đệ tử chân truyền, có điều không có trưởng lão thân truyền. Trong số các đệ tử chân truyền, hắn xếp hạng không thấp, hơn ba trăm, thực lực rất mạnh!”
Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Hình như cô rất sợ hắn?”
Vân Thường khẽ cắn môi: “Trước đây hắn từng thừa cơ làm nhục tôi, may mà bị đạo lữ của hắn phát hiện, tôi mới chạy thoát”.
Ngô Bình cau mày, nhẹ nhàng bảo: “Không cần sợ. Tôi là đệ tử thân truyền, hắn không dám động vào cô đâu”.
Vân Thường nói: “Nhưng tôi nghe nói, một vị trưởng lão có cấp bậc khá cao định nhận hắn làm đệ tử thân truyền”.
Ngô Bình hỏi: “Người này có tu vi thế nào?”
Vân Thường đáp: “Luyện Khí tầng sáu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Cảnh giới tu luyện của vũ trụ Minh Cổ và vũ trụ chính có giống nhau không?”
“Có khác biệt. Ở vũ trụ Minh Cổ, cảnh giới tu vi chia thành ba tầng cảnh giới Trúc Cơ, mười tầng cảnh giới Tôi Thể, mười tầng cảnh giới Luyện Khí, mười tầng cảnh giới Thần Thông, và ba tầng Đạo cảnh”.
Ngô Bình nói: “Thế thì cũng không khác nhiều so với vũ trụ chính. Nhưng bản thân vũ trụ Minh Cổ do tu sĩ tầng ba Đạo cảnh tạo ra. Tu vi ở đây e rằng không thể đột phá đến tầng bốn Đạo cảnh”.
Vân Thường bảo: “Có thể đột phá, chỉ là phải đến vũ trụ Đạo cảnh của cấp bậc cao hơn”.
Ngô Bình giật mình: “Các vũ trụ Đạo cảnh có thể thông nhau sao?”
Vân Thường đáp: “Dĩ nhiên. Phía trên vũ trụ Minh Cổ còn có một vũ trụ Đạo cảnh tầng bốn. Cảnh giới tu hành ở đó giống với vũ trụ Minh Cổ, chỉ có thêm tầng bốn của Đạo cảnh thôi”.
Ngô Bình nói: “Hoá ra các vũ trụ Đạo cảnh kết nối với nhau. Điều này khá giống đại thế giới Linh Đài ở chỗ chúng tôi”.
Vân Thường bảo: “Đúng là nối với nhau, có điều tu sĩ bình thường không thể xuyên qua kết giới”.
Họ đang nói chuyện thì tên Trương Siêu đã xuất hiện ở cách đó mười bước. Hắn bật cười, đôi mắt không ngừng lướt trên người Vân Thường: “Vân sư muội, em đi đâu thế?”
Vân Thường trả lời: “Trương sư huynh, tôi đưa Ngô sư huynh đi đăng ký”.
“Ngô sư huynh?”, Trương Siêu quan sát Ngô Bình: “Ngô sư huynh ở đâu ra vậy?”
Vân Thường đáp: “Đệ tử mà Liễu trưởng lão mới nhận”.
Vừa biết đối phương là đệ tử thân truyền, Trương Siêu khẽ cau mày: “Ra là đệ tử của Liễu trưởng lão. Vậy sau này mọi người đều là đệ tử thân truyền rồi. Tháng sau, tôi cũng bái trưởng lão Tôn Huyền Chân làm thầy đấy”.
Ngô Bình hỏi Vân Thường: “Đệ tử chân truyền gặp đệ tử thân truyền, có cần hành lễ không?”
Vân Thường nói ngay: “Có. Nếu không hành lễ, sẽ bị đánh một trăm gậy và tịch thu tài nguyên tu hành ba tháng”.
Thế là Ngô Bình nhìn sang Trương Siêu. Sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn cười khẩy: “Được. Anh giỏi lắm!”
Nói xong, hắn hơi cúi người nhưng đầu vẫn ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Không còn việc gì khác thì cút đi, tôi không muốn thấy anh!”
Trương Siêu đứng dậy, lãnh đạm nói: “Chắc vị sư huynh này chưa nắm rõ quy tắc, ngày bảy hằng tháng, tất cả đệ tử đều có thể khiêu chiến đệ tử có cấp bậc cao hơn mình! Đến lúc ấy, tôi nhất định sẽ thỉnh giáo sư huynh!”
Ngô Bình bảo: “Nếu anh thích chết thì có thể khiêu chiến tôi”.
Trương Siêu hừ giọng, đi lướt qua vai anh.
Vân Thường cau mày: “Anh thật sự sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của Trương Siêu đấy. Anh mới đến đây, còn chưa tu luyện công pháp của vũ trụ Minh Cổ”.
Ngô Bình nói: “Tuy vũ trụ Minh Cổ và vũ trụ Chấn Đán khác nhau, nhưng trăm sông cũng đổ về một biển thôi”.
Vân Thường biết anh sẽ không đổi ý, chỉ khẽ thở dài: “Hy vọng anh có thể luôn tự tin như vậy”.
Ngô Bình cũng không nhiều lời, cùng Vân Thường đi đến đại điện người mới. Trong đại điện có mười mấy người đang xếp hàng, nhưng đa số họ là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, địa vị kém xa Ngô Bình. Với tư cách là đệ tử thân truyền, Ngô Bình trực tiếp vào xếp hàng đầu tiên, hoàn thành việc đăng ký đệ tử mới.
Sau đó Vân Thường đưa anh đến điểm nhận vật tư, lấy công pháp tu luyện, một số tài nguyên tu hành và rất nhiều nhu yếu phẩm.
Đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền đều có viện riêng, còn được chọn ba đến năm đệ tử tạp dịch đến chạy việc vặt cho mình.
Viện của đệ tử thân truyền bình thường đều cách sư phụ không quá xa, vì vậy thường tốt và rộng hơn nơi ở của đệ tử chân truyền.
Viện của Ngô Bình nằm ở sườn núi, môi trường ở đây khá tốt. Đi đến viện, Ngô Bình đẩy cửa phòng ra, thấy ở đây được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Sau đó, có đệ tử tạp dịch đưa mọi thứ mà Ngô Bình cần đến đây. Sau khi đặt đồ vào, nhóm người này vẫn chưa đi, Ngô Bình cần chọn một số tạp dịch làm tuỳ tùng.
Anh nhìn sơ một lượt rồi giữ lại hai cậu trai, bảo những người còn lại rời đi. Những tạp dịch không được chọn đều thất vọng vô cùng, thu nhập của tạp dịch khá thấp, còn rất khó học được kiến thức tu hành cao thâm. Nhưng nếu họ có thể đi theo một đệ tử chân truyền, thì có thể gián tiếp có được công pháp và tài nguyên tu luyện từ chỗ đệ tử chân truyền, từ đó nhận được đãi ngộ tương tự đệ tử bình thường, thậm chí còn tốt hơn đệ tử bình thường. Những người may mắn được theo chân những đệ tử chân truyền có tốc độ thăng tiến nhanh, giá trị của bọn họ cũng sẽ tăng gấp đôi, thậm chí là cá chép hoá rồng, trở thành đệ tử chân truyền.
Hai đệ tử tạp dịch được giữ lại tên là Diệp Phúc và Trương Toàn, đều là những người rất siêng năng. Bây giờ họ đang rất phấn khích, ngoan ngoãn theo chân Ngô Bình để chấp hành mọi mệnh lệnh của anh.
Nhưng Ngô Bình lại phất tay bảo họ tạm thời rời đi, đoạn bảo Vân Thường: “Cô có thể đi làm chuyện của cô rồi”.
Vân Thường cúi đầu: “Tôi vẫn nên ở lại đây, dù sao tôi cũng hiểu rõ về nơi này”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được. Ở đây nhiều phòng, cô cứ tự nhiên chọn một phòng mà ở”.
Dặn dò vài câu rồi anh về phòng luyện công, lấy quyển một của công pháp đệ tử chân truyền ra tu luyện.
Nội dung của quyển một này là công pháp ba tầng Trúc Cơ và công pháp mười tầng Tôi Thể.
Ngô Bình lật ra xem, ba điểm cốt lõi của công pháp Trúc Cơ gồm bồi nguyên cố bổn, tăng trưởng tinh thần, tăng cường ý chí. Anh chỉ cần thử một chút đã có thể dễ dàng đột phá yêu cầu cao nhất của Trúc Cơ, thậm chí còn vượt xa.
Trong đó, tầng đầu tiên của cảnh giới Trúc Cơ liên quan đến nhiều bí thuật như tắm thuốc, thực liệu, vân vân. Có điều Ngô Bình cảm thấy những thứ này đều rất thiển cận và kém hiệu quả. Cơ thể của anh trực tiếp hấp thụ năng lượng của vũ trụ chính, sau đó còn hấp thụ năng lượng của tiên thai, lại có đại trận vũ trụ làm chỗ dựa. Vì vậy anh chỉ cần vận công một chút là có thể vượt qua mục tiêu cao nhất của một tầng Trúc Cơ, vượt xa yêu cầu của quyển sổ tay tu luyện.
Tầng hai của cảnh giới Trúc Cơ yêu cầu tăng trưởng sức mạnh tinh thần. Ngô Bình cũng đột phá rất nhanh.
Tầng ba, tăng cường ý chí, còn dễ hơn. Những thứ mà Ngô Bình đã trải qua đã sớm tôi luyện ý chí của anh mạnh mẽ, cứng cáp hơn gang thép gấp vạn lần!
Chỉ hơn một canh giờ ngắn ngủi, Ngô Bình đã hoàn thành ba tầng của Trúc Cơ, vượt qua yêu cầu cao nhất, sau đó bắt đầu tu luyện mười tầng Tôi Thể.
Mức độ của mười tầng Tôi Thể phụ thuộc vào nền móng mà anh xây dựng được từ giai đoạn Trúc Cơ. Trong mười tầng Tôi Thể, năm tầng đầu tiên là luyện da, luyện gân, luyện máu, luyện xương, luyện tuỷ!
Ngô Bình chọn da đỏ trước, cách luyện tập cũng rất cồng kềnh, gì mà đánh vật cứng, đánh cát sắt, bôi thuốc, vân vân.
Nhìn thấy những cách này, Ngô Bình khịt mũi khinh bỉ, nhanh chóng tự sáng tạo ra một bộ phương pháp Tôi Thể.
Chương 2114: Tam sư huynh Trùng Tiêu
Luyện da là luyện lớp da bên ngoài để có sức phòng ngự mạnh mẽ. Đây là tầng đầu tiên của cảnh giới Tôi Thể.
Ngô Bình là một chuyên gia tu luyện, với kinh nghiệm phong phú, anh lập tức có cách tu luyện của riêng mình. Theo quyển công pháp, luyện da có ba tầng cảnh giới là: đao thương bất nhập, hàn thử bất xâm, độc hoả nan thương. Ngô Bình đã tiến hành cải tiến thêm một bước sâu sắc hơn trên cơ sở của đao thương bất nhập, hàn thử bất xâm, độc hoả nan thương, phát triển thêm tầng thứ tư - hấp thụ tấn công, tầng thứ năm - đàn hồi sát thương, tầng thứ sáu - phù văn tự sinh.
Ngô Bình đã đạt được ba tầng đầu tiên rất nhanh. Tầng thứ tư, hấp thụ tấn công, tương đối khó, cần phải xây dựng trận pháp rất nhỏ trong lớp da. Khi đòn tấn công rơi xuống da, sẽ tiếp xúc với những trận pháp này, hấp thụ năng lượng tấn công của đối thủ. Anh điều động năng lượng trong đại trận vũ trụ, xây dựng trận pháp phòng ngự dưới da. Đây là một thao tác rất tinh vi, người tu hành lần đầu hoàn toàn không thể làm được.
Sau khi trời tối, trong da của Ngô Bình đã ẩn chứa ba mươi sáu nghìn trận pháp. Những trận pháp li ti này liên kết với nhau, hình thành một đại trận phòng ngự tổng thể. Sau đó anh chỉ cần thay đổi trận pháp một chút là có thể làm được đàn hồi sát thương của tầng năm.
Chỉ cần lực tấn công của đối phương không vượt ngưỡng, da của Ngô Bình có thể đàn hồi ba mươi lăm phần trăm sát thương lại cho đối phương.
Tầng sáu của luyện da là phù văn tự sinh, nghĩa là làn da sẽ không ngừng tiến hoá trong môi trường khắc nghiệt, lấy những trận pháp nhỏ bé kia làm nền tảng, tự động sản sinh phù văn, từ đó sinh ra thật nhiều cách phòng ngự.
Sau sáu tầng luyện da, Ngô Bình tiếp tục tu luyện tầng hai Tôi Thể - luyện gân.
Luyện gân là rèn luyện cơ bắp và tăng cường uy lực của các đòn tấn công vật lý. Thể chất của Ngô Bình vốn đã rất mạnh. Anh chỉ mất một giờ để luyện thành toàn bộ ba tầng luyện gân theo yêu cầu trong quyển công pháp, tự sáng tạo tu hành tầng bốn và tầng năm của luyện gân.
Cơ bắp là nguồn sức mạnh vận động toàn thân. Trong quyển công pháp, tầng đầu tiên của luyện gân là gân bò, nghĩa là cơ bắp mạnh như trâu bò. Tầng thứ hai là gân hổ, tính dẻo tăng lên, sức mạnh cũng lớn hơn. Tầng thứ ba là gân rồng.
Đúng vậy, vũ trụ Minh Cổ cũng có sinh vật rồng, có điều rồng của vũ trụ Minh Cổ mạnh hơn rồng ở vũ trụ Chấn Đán rất nhiều, mà gân rồng cũng không thể xem thường. Nhiều người luyện gân, mãi đến khi tu vi đã rất cao rồi, mà vẫn không thể đạt đến trình độ gân rồng.
Trên gân rồng, Ngô Bình lại sáng tạo thêm tầng bốn - gân linh, và tầng năm - gân thần. Gân linh mạnh hơn gân rồng rất nhiều, là một loại nâng cấp về chất. Gân thần còn mạnh hơn. Nó đan xen giữa năng lượng và vật chất, có thể tạo ra nhiều biến đổi kỳ diệu, từ đó thích ứng với những môi trường khác nhau.
Ngô Bình luyện ra gân thần thì trời đã hửng sáng.
Sáng sớm Vân Thường đã đến gõ cửa: “Sư huynh, đến giờ ăn sáng rồi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi mở cửa ra. Vân Thường đích thân bưng chậu rửa mặt vào, vắt khăn đưa cho Ngô Bình.
Cảm thấy hơi lạ, Ngô Bình bèn cười bảo: “Những chuyện này, cứ để tuỳ tùng làm là được rồi”.
Vân Thường đáp nhẹ: “Không sao, dù gì tôi cũng rảnh rỗi”.
Ngô Bình hỏi: “Cô không cần tu luyện sao?”
Vân Thường nói: “Tu vi của tôi đã đến mức cổ chai, có tu luyện nữa cũng vô ích, cần đan dược đột phá”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Đan dược gì vậy?”
“Nguyên Linh Đan. Giá của loại đan dược này rất đắt. Bây giờ tôi đang ở tầng bốn Luyện Khí, muốn đột phá tầng năm cần tiêu tốn ít nhất ba mươi viên Nguyên Linh Đan, nhưng tôi chỉ mới tích luỹ được hai mươi viên thôi”.
Ngô Bình tò mò: “Chỉ là đột phá thôi mà, lẽ ra không cần dùng đến đan dược chứ nhỉ?”
Vân Thường nhìn anh một cái rồi bảo: “Vũ trụ Minh Cổ rất thực tế, có mỗi tư chất cũng vô dụng. Người có tài nguyên, dù ngu ngốc cũng có thể thành cao thủ”.
Ngô Bình hỏi: “Ý cô là vũ trụ Minh Cổ không hề xem trọng người có tư chất?”
Vân Thường đáp: “Trừ phi là thiên kiêu cực kỳ nghịch thiên, bằng không sẽ chẳng đấu lại người có bối cảnh gia thế đâu”.
Ngô Bình nói: “Thế thì môi trường của vũ trụ Chấn Đán vẫn ổn chán, thiên tài tu hành thường sẽ sống khá tốt”.
Vân Thường bảo: “Với tư cách là đệ tử chân truyền, cấp bậc hiện tại của tôi chỉ có thể lấy được hai viên Nguyên Linh Đan mỗi năm. Một trong hai viên còn phải biếu cho người phía trên”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải biếu lên trên?”
Vân Thường nhìn anh: “Nếu tôi không biếu tặng thì năm sau sẽ không lấy được bất cứ tài nguyên nào. Năm ngoái có một vị sư tỷ không tin, kết quả là năm nay chẳng có được gì. Cuối cùng cô ấy đành phải khuất phục, ngủ với một vị trưởng lão phía trên trong ba ngày mới lấy lại được nguồn cung ứng tài nguyên”.
Ngô Bình cau mày: “Huyền Minh Giáo của các cô thật thối nát”.
Vân Thường đáp nhẹ: “Thối nát gì chứ, cả thiên hạ này chẳng phải đều như vậy sao?”
Ngô Bình cầm khăn lau mặt, đoạn hỏi: “Đệ tử của Huyền Minh Giáo bình thường chỉ có tu luyện thôi à?”
Vân Thường nói: “Có thể làm một số nhiệm vụ để đổi lấy tiền Huyền Minh của Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền Huyền Minh có tác dụng gì?”
Vân Thường đáp: “Đây là loại tiền tệ do Huyền Minh Giáo phát hành, có thể dùng để đổi tài nguyên tu hành và cấp bậc thân phận trong Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình hỏi: “Cấp bậc thân phận cũng có thể đổi sao?”
Vân Thường trả lời: “Đúng thế. Ví dụ bây giờ tôi là đệ tử chân truyền, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền Huyền Minh thì sẽ được một vị trưởng lão ra mặt, nhận làm đệ tử thân truyền”.
Ngô Bình nói: “Ăn trước đã. Sau đó cô đưa tôi đến địa điểm phát nhiệm vụ”.
Vân Thường sững người: “Anh mới đến đây mà đã muốn làm nhiệm vụ rồi ư?”
Ngô Bình đáp: “Mới đến thôi mà, sợ gì chứ. Cô không thể dùng tiêu chuẩn của đệ tử bình thường để phán xét tôi”.
Vân Thường khẽ lắc đầu, không nhiều lời nữa.
Bữa sáng khá phong phú, có tám món và một canh. Những món mà anh đã ăn, tuỳ tùng mới có thể ăn phần còn lại, nhưng họ không cảm thấy có gì không tốt cả.
Vân Thường cũng được yêu cầu ngồi xuống ăn cùng.
Bữa sáng mới ăn được một nửa thì có một tuỳ tùng chạy vào: “Thưa cậu, bên ngoài có một người tự xưng là đệ tử thứ ba của Liễu trưởng lão ghé thăm”.
Nghe vậy, Vân Thường hơi biến sắc: “Trước đây Liễu trưởng lão từng nhận bảy đệ tử. Người thứ ba này tên là Trùng Tiêu, Luyện Khí tầng bảy, giỏi quyền pháp, thực lực khá mạnh”.
Ngô Bình gác đũa: “Mời vào đi”.
Một lát sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc áo đen sải bước tiến vào. Người này bước vào trong, nhìn sang Vân Thường trước, sau đó cười nói: “Nghe nói tôi có thêm một vị sư đệ, không biết là vị nào?”
Đối phương biết rõ còn hỏi, suy cho cùng thì chỉ có Ngô Bình ngồi ở đây.
Ngô Bình mỉm cười đứng dậy: “Chính là em. Anh là tam sư huynh nhỉ?”
Trùng Tiêu cười ha ha: “Bát sư đệ, sư phụ đã không định nhận đệ tử nữa, bây giờ lại đột nhiên nhận cậu, chắc chắn là cậu có điểm hơn người!”
Ngô Bình đáp: “Tam sư huynh quá khen rồi, do em may mắn, sư phụ mới nhận em”.
Trùng Tiêu bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá. À phải, sư phụ ở bên ngoài, có truyền dạy tuyệt học cho cậu không?”
Nghe câu này, Vân Thường lập tức cảm thấy căng thẳng. Liễu trưởng lão quả thật có một tuyệt học, trước mắt chỉ truyền cho người đệ tử thứ năm mà ông ta tin tưởng và xem trọng nhất.
Cô ta đang định âm thầm truyền âm thì Ngô Bình đã cười nói: “Sư huynh cũng thấy rồi đấy, tu vi của em thấp như vậy, dù sư phụ muốn truyền tuyệt học cho em thì em cũng không học được”.
Trùng Tiêu cười ha hả: “Đúng vậy, sư đệ mới nhập môn, tu vi còn thấp. Đối với cậu, tuyệt học đó vẫn còn khá sớm”.
Dứt lời, đối phương bỗng tối sầm mặt: “Sư đệ à, sao gần đây anh không liên lạc được với sư phụ nữa? Chẳng lẽ sư phụ đang bế quan?”
Chương 2115: Nhiệm vụ cấp năm
Ngô Bình mặt thản nhiên như không, cười nói: "Sư huynh cũng biết sư phụ đang tu luyện tiên thai cho nên rất bận rộn. Em ở bên kia, nửa tháng cũng không gặp được sư phụ một lần”.
Trùng Tiêu cười ha ha: "Sư phụ quá bận rộn, không có thời gian hồi đáp anh cũng là bình thường. Anh chỉ là lo lắng cho sư phụ thôi. Mà này, sư đệ, cậu sống ở đây đã quen chưa? Chỗ anh rất rộng rãi, cậu có thể dọn đến đó ở cùng anh”.
Ngô Bình khoát khoát tay nói: "Cám ơn sư huynh quan tâm, em ở nơi này rất tốt. Từ nhỏ em đã sống cảnh côi cút, giờ được ở nơi như thế này là đã rất mãn nguyện rồi”.
Trùng Tiêu: "Ừm, vậy thì tốt. Nhưng sư đệ đừng khách sáo với anh, sau này nếu cần gì cứ phái người tới nói với anh. Việc gì giúp được, sư huynh sẽ giúp hết sức".
Trùng Tiêu rời đi sau khi nói vài lời khách sáo, Ngô Bình đích thân tiễn anh ta ra khỏi cửa.
Sau khi Trùng Tiêu rời đi, Vân Thường nói: "Em cảm thấy Trùng Tiêu tới đây là có mục đích khác, nhưng anh ta không nói ra”.
Ngô Bình: "Anh là người mới, tu vi lại thấp, để ý tới làm gì chứ?"
Vân Thường: "Nếu như em đoán không sai, anh ta muốn thông qua anh để học tuyệt học của Liễu trưởng lão".
Ngô Bình hỏi: "Em có biết loại tuyệt học đó là gì không?"
Vân Thường: "Em cũng không rõ lắm, nhưng trước kia có nghe nói, hình như là bí pháp nén chân khí, có thể tăng sức mạnh lên hơn một lần”.
Ngô Bình sau khi nghe xong thì cười nói: "Anh còn tưởng là tuyệt kỹ gì lợi hại lắm, hoá ra chỉ là nén chân khí? Nếu em muốn học, anh sẽ dạy em thứ tốt hơn nữa”.
Vân Thường kinh ngạc: "Anh cũng biết phương pháp nén chân khí sao?"
Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: "Em không tin anh sao?"
Vân Thường trầm mặc vài giây: "Em tin anh, dù sao ở nơi đó anh là một cao thủ cấp vũ trụ. Cho dù đi tới đây thì anh cũng nhất định là một thiên tài hiếm có”.
Ngô Bình đáp: "Nếu em đã tin anh thì anh sẽ dạy em một cách để nén chân khí xuống còn một phần năm so với ban đầu”.
Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Nén đến một phần năm so với ban đầu? Kinh mạch của em có chịu nổi không?"
Ngô Bình: "Thông thường, kinh mạch của một tu sĩ có thể chịu đựng được lượng chân khí gấp hơn hai lần chân khí bình thường. Nhưng bí thuật mà anh dạy em thì khác, sau khi chân khí bị nén lại, nó không những không gây áp lực lên kinh mạch mà còn đả thông kinh lạc, nâng cao thể lực”.
Vân Thường vội vàng hỏi: "Bí thuật của anh gọi là gì?"
Ngô Bình: "Thuật Ngũ Hành Hoá Khí”.
Trên thực tế, cái tên này là do anh vừa tự đặt, phương pháp này cũng là vừa mới nghĩ ra. Anh từng tu luyện công pháp ở các thế giới khác nhau nên chút thủ thuật này đương nhiên là biết.
Hơn nữa, mặc dù đây là vũ trụ Đạo cảnh, nhưng về nghiên cứu lý thuyết tu luyện, Ngô Bình có thể tự tin nói rằng anh không kém bất kỳ bậc cao thủ nào trong vũ trụ này.
Ngay sau đó, Ngô Bình trở lại phòng luyện công và dạy cho Vân Thường thuật Ngũ Hành Hoá Khí. Vân Thường lập tức bắt đầu tu luyện, cô ấy vừa thử một lần là biết bí pháp này có thể luyện được, hơn nữa rất cao cấp!
Cô thốt lên: "Phương pháp này do anh tự nghĩ ra à?"
Ngô Bình cười nói: "Tự sáng tạo hay không không quan trọng, chỉ cần có ích là được. Đi thôi, cùng ta đi nhận nhiệm vụ trước đã”.
“Được!” Vân Thường trong mắt thoáng hiện một tia sáng.
Sau khi ra khỏi nhà hơn một ngàn bước, họ đi đến một quảng trường rất lớn. Trên quảng trường có rất nhiều bảng thông báo, các nhiệm vụ khác nhau được ghim trên những bảng thông báo đó.
Vân Thường nói: "Sư huynh, nơi này nhiệm vụ thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười hai. Người có tu vi như anh bình thường chỉ có thể nhận nhiệm vụ dưới cấp sáu”.
Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ năm cấp đầu trên các danh sách nhiệm vụ. Ngay sau đó, anh đã tìm thấy nhiệm vụ cấp năm với phần thưởng là năm nghìn tiền Huyền Minh. Nội dung nhiệm vụ là tiến vào rừng sương độc và tìm kiếm linh dược “quả Ngọc Chân”. Sau đó còn có phần giới thiệu về quả Ngọc Chân. Đây là một loại đan dược cấp năm, có giá trị dược liệu cao.
Ngô Bình không biết nhiều về nơi này, vì vậy anh hỏi: "Rừng sương độc ở đâu?"
Vân Thường: "Một khu rừng đầy sương độc, sương mù ở đó có tính ăn mòn, các tu sĩ luyện Khí cần mua đan chống độc đặc biệt và quần áo chống độc để vào rừng, nhưng hai thứ này rất đắt tiền, người bình thường không thể mua được. Cho nên, mọi người đều không thích làm loại nhiệm vụ này, chi phí quá cao”.
Ngô Bình: "Mua hai thứ này hết bao nhiêu tiền?"
Vân Thường: “Huyền Minh Giáo cũng có bán, tổng cộng gần bốn nghìn tiền Huyền Minh.".
Ngô Bình cười nói: "Năm nghìn tiền thưởng mà giá vốn phải bỏ ra đã hơn bốn nghìn, quả thực là không hấp dẫn”.
Vân Thường: "Vậy chúng ta đi xem nhiệm vụ khác”.
Nhưng Ngô Bình lại nói: "Không, nhiệm vụ này rất phù hợp với anh. Em nhìn xem, nó là một nhiệm vụ lặp đi lặp lại. Hơn nữa, chỉ cần thu thập một quả Ngọc Chân thì đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh thu thập mười hoặc hàng chục quả một lúc thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc chắn là mấy chục nghìn tiền Huyền Minh".
Vân Thường nghe xong lời này thì vẻ mặt kỳ quái, nói: "Rừng lớn như vậy, tìm được một quả Ngọc Chân đã là hên lắm rồi, anh còn nghĩ sẽ tìm được nhiều như vậy sao?"
Ngô Bình cười nói: "Em không hiểu, ở vũ trụ Chấn Đán, anh là một đan sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần ngửi được mùi của loại dược liệu này, quan sát môi trường sinh trưởng của nó là có thể nhanh chóng tìm được rất nhiều loại dược liệu đó”.
Sau những gì đã xảy ra trước đó, Vân Thường bây giờ rất tin tưởng Ngô Bình, cô ấy nói: "Anh thực sự có thể tìm thấy hơn mười quả Ngọc Chân?"
Ngô Bình: "Chắc là có thể. Nhưng ngay cả khi chỉ tìm thấy một quả, anh cũng có thể kiếm tiền vì anh không cần mua đan dược và quần áo chống độc”.
Vân Thường trợn tròn mắt: "Nếu không mua thì anh làm cách nào tiến vào rừng sương độc?"
Ngô Bình vỗ vỗ cánh tay: "Làn da của anh có thể ngăn cản sương độc”.
Vân Thường sửng sốt: “Làn da kháng sương độc?”, vừa nói cô ấy vừa đưa tay sờ sờ thì cảm nhận được làn da mịn màng tinh xảo của anh. Cô ấy không khỏi đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Sau đó Ngô Bình đưa tay lật sang một danh sách nhiệm vụ tiếp theo và nói: "Vân Thường, anh không biết vị trí của rừng sương độc, vì vậy em hãy đi cùng anh một chuyến".
Vân Thường: "Rừng sương độc cách nơi này hơn ba nghìn dặm, đi bộ thì quá chậm, chúng ta phải đi phi thuyền đến”.
Phi thuyền là phương tiện vận chuyển, mỗi lần có thể chở khoảng mười người, tốc độ cực nhanh, một giờ có thể bay nghìn dặm.
Ngô Bình: "Đi phi thuyền thì hết bao nhiêu?"
Vân Thường: "Hai chúng ta cùng đi tới rừng sương độc cũng cần khoảng năm trăm tiền Huyền Minh”.
Ngô Bình cau mày: "Đắt quá!"
Vân Thường: "Không sao, dù thế nào cũng tốt hơn là đi bộ tới đó”.
Ngô Bình: "Được, vậy ta đi phi thuyền".
Anh đi theo Vân Thường đến địa điểm đưa đón của phi thuyền. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phi thuyền ở thế giới này. Phi thuyền dài hơn hai mươi mét và rất hẹp, chỉ có thể chở một hàng người ngồi từ trước ra sau.
Chiếc phi thuyền mà họ sắp lên có thể chở mười người, cộng với tài xế là mười một người tất cả.
Ngô Bình ngồi ở vị trí thứ năm từ trước ra sau, Vân Thường ngồi ở phía sau anh.
Một luồng không khí phun ra từ phía sau phi thuyền, sau đó nó đột ngột bay lên không trung. Phía trên đầu hành khách xuất hiện một tấm chắn không khí để ngăn cách không khí không lọt vào trong.
Bay được một lúc, Ngô Bình cảm thấy tai mình buồn buồn, có luồng hơi ấm thổi tới, thì ra là Vân Thường đang thì thầm vào tai anh: “Sư huynh, dã thú trong rừng sương độc không dễ đối phó, để em đi vào với anh”.
Ngô Bình mỉm cười nói: "Em không chuẩn bị đan dược và quần áo bảo hộ mà?”
Vân Thường: "Có thể thuê nó gần khu rừng và giá chỉ bằng một phần năm giá mua”.
Ngô Bình: "Một phần năm cũng đắt, không cần thuê, anh đảm bảo em sẽ không sao”.
Vân Thường mỉm cười, hiện tại cô đã rất tin tưởng Ngô Bình.