Ngô Bình trợn to hai mắt, giơ ngón cái lên, nói: “Lợi hại! Quyền Binh của sư tôn còn lợi hại hơn Ngọc Hoàng Thiên Tôn và Thiên Quyền!”
Vô Thủy Thiên Tôn nói: “Có thể có được Quyền Binh, một phần cũng là nhờ Tiên Đạo Công Pháp hoàn chỉnh mà Huyền Bắc con truyền thụ”.
Ngô Bình nói: “Có thể giúp được là tốt rồi. Lần này con tới vốn dĩ là muốn tặng cho sư tôn một viên đan dược. Ngọc Hoàng Thiên Tôn ăn viên đan dược này nên mới đột phá”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Khó trách. Trong tính toán của ta, còn ít nhất một trăm năm nữa hắn ta mới có thể đột phá, không ngờ lại còn có thể đi trước ta một bước”.
Ngô Bình: “Sư tôn, đối phương tấn chức trước, có ảnh hưởng gì với người hay không?”
Vô Thủy Thiên Tôn: “Cốt lõi của việc trở thành cường giả Tề Thiên Cảnh là ở chỗ có được Quyền Binh. Nhưng ở trong trời đất này, Quyền Binh nhiều như thế, lấy đi một cái, thì lại ít đi một cái. Cho nên, càng đột phá lên trên, thì khó khăn khi có được Quyền Binh lại càng thấp. Trước thời gian ta có được Quyền Binh, ta cảm giác có người muốn bắt lấy nó, nhưng lại thất bại, người đó nhất định là Ngọc Hoàng”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng Thiên Tôn nói, đã thấy được vận mệnh của con, ba năm sau con sẽ ngã xuống, người nhà và bạn bè của con cũng sẽ chịu liên lụy của con”.
Vô Thủy Thiên Tôn liếc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó hơi nhắm mắt lại. Trong giây tiếp theo, một con sông thời gian dài xuất hiện ở trong không trung, lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Ngay sau đó, ông mở mắt ra, nói với Ngô Bình: “Huyền Bắc, vận mệnh của con có rất nhiều biến số, Ngọc Hoàng chỉ thấy được một trong số đó, còn nhiều biến hóa hơn nữa”.
Ngô Bình: “Sư tôn, vậy con từ chối sự hỗ trợ từ Ngọc Hoàng Thiên Tôn là đúng hay sai?”
Vô Thủy Thiên Tôn: “Trong lúc con từ chối, vận mệnh của con có lẽ đã xảy ra thay đổi. Bây giờ, con có một phần cơ hội trở thành cường giả Kỷ Nguyên, có bốn phần cơ hội ngã xuống. Đương nhiên, còn có một số biến hóa xen vào giữa hai loại kết quả”.
Ngô Bình nhíu mày: “Một với bốn, nói như vậy đại khái là xác suất cao con sẽ ngã xuống”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Bên trong nguy hiểm ẩn chứa cơ hội, một khi thành công tiền đồ vô lượng. Lựa chọn con đường nào, tự con quyết định”.
Ngô Bình bỗng nhiên nở nụ cười: “Sư tôn, con nghĩ năm đó, con cùng lắm chỉ là hình chiếu của vũ trụ chính trong vũ trụ thấp, sinh ra trong ảo ảnh. Có được thành tựu như hôm nay, đã vô cùng thỏa mãn. Cho nên, ngại gì mà không thử một lần”.
Dừng một lát, anh nói: “Sư tôn. Đến lúc đó nếu như con ngã xuống, mong rằng sư tôn có thể bảo vệ người nhà của con”.
Vô Thủy Thiên Tôn gật đầu đồng ý: “Được. Mặc kệ cuối cùng con có như thế nào, vi sư chắc chắn sẽ đảm bảo người nhà của con bình an”.
Lời hứa của cường giả Tề Thiên Cảnh, còn vững vàng hơn cả núi sắt, Ngô Bình thi lễ với sư tôn, nói: “Sư tôn, hai người kia sắp tranh vị trí Thiên Đế, lão nhân gia ngài đây cũng sẽ tham dự sao?”
Vô Thủy Thiên Tôn hơi hơi mỉm cười, nói: “Thiên Đế không chỉ nắm giữ quyền lực, mà đồng thời còn phải gánh vác nguy hiểm. Trong tương lai, sẽ có cường giả Kỷ Nguyên thức tỉnh, cho nên bất cứ kẻ nào trở thành Thiên Đế, cũng đều sẽ không tồn tại được lâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Nghe nói cường giả Kỷ Nguyên của Nhân tộc còn chưa thức tỉnh, nhất định bọn họ sẽ hiện thân”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Huyền Bắc, con đã có cùng đẳng cấp với sư tôn, chỉ là tu vi của con vẫn chưa đủ. Tiếp theo, con cứ toàn lực nâng cao tu vi của mình lên là được”.
Sau khi nói chuyện với Vô Thủy Thiên Tôn, Ngô Bình đứng dậy cáo từ, rồi đi đến Thiên Giới để mua sắm, sau đó mang theo số hàng hóa này trở lại Thánh Cổ Đại Lục.
Hiện tại anh đang sai người xây dựng tam tư lục bộ cửu viện, chuyện này tiêu tốn một lượng tiền lớn, hiện tại anh cũng không thể không đi kiếm thêm chút tiền.
Sau khi trở lại Đông Đô, anh lập tức phân phát hàng hóa xuống, nhanh chóng chuyển đối thành tiền mặt.
Lúc này, Triệu Vân Cơ đến gặp anh, nói: “Huyền Bắc, đã một khoảng thời gian em chưa về nhà, em muốn về để gặp mẫu hậu”.
Ngô Bình cũng không có việc gì làm, trên thực tế Triệu Vân Cơ đã trở thành người phụ nữ của anh, nên lập tức gật đầu: “Được, anh đi với em, vừa hay đến nước Tống để đi dạo”.
Về lý thuyết, nước Tống mới là chính tông, hơn nữa, nước Tống cũng giữ lại rất nhiều tập tục và văn hóa tiền triều.
Triệu Vân Cơ vô cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá. Mẫu hậu nhìn thấy anh Bắc, nhất định sẽ rất vui mừng”.
Ngô Bình đã từng gặp Tống Đế, đối phương còn muốn hứa gả Triệu Vân Cơ cho anh. Chỉ là, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn bận rộn ở Thiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục, dẫn tới chuyện này cứ kéo dài hết lần này đến lần khác. Hiện giờ, Triệu Vân Cơ trở về, anh chuẩn bị hoàn thành chuyện này.
Nước Tống, Tiên Kinh.
Ngô Bình và Triệu Vân Cơ xuất hiện trực tiếp trên đường lớn phồn hoa. Con phố này, là một trong ba con phố cổ tốt nhất ở Tiên Kinh, gọi là phố Phu Tử.
Phố Phu Tử có lịch sử gần ngàn năm, tuy rằng trải qua vài lần thay đổi, nhưng tổng thể vẫn giữ lại được phong cách cổ xưa. Đường xá ở nơi này không quá rộng, xe ngựa không thể nào đi vào được, chỉ có thể đi bộ.
Ngô Bình cảm nhận được sự phồn hoa và mùi pháo hoa ở nơi đây ập vào mặt của mình, không khỏi mỉm cười: “Đã lâu rồi không đi dạo phố, giống như đã trở về lúc nhỏ”.
Triệu Vân Cơ cười nói: “Anh Bắc, trước tiên chúng ta nếm thử mỹ vị ở phố Phu Tử đi, sau đó lại đi gặp mẫu hậu của em”.
Ngô Bình: “Vân Cơ, em gấp như thế, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Triệu Vân Cơ cười nói: “Ngày mai là sinh nhật của mẫu hậu em, mỗi năm em đều sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho người”.
Ngô Bình vừa nghe đến mừng thọ của nhạc mẫu đại nhân, lập tức nói: “Vậy thì anh cũng phải chuẩn bị một chút. Hoàng Hậu thích thứ gì?”
Triệu Vân Cơ cười nói: “Phụ nữ ấy à, đương nhiên là thích mãi mãi trẻ tuổi xinh đẹp. Anh Bắc, anh chỉ cần luyện chế một viên đan dược dưỡng nhan loại tốt cho mẫu hậu là được”.
Ngô Bình cười nói: “Cái này không cần luyện, anh có sẵn”.
Đi được một đoạn, cô đưa Ngô Bình đến một cửa hàng điểm tâm, điểm tâm của nhà này vô cùng tinh mỹ, với nhiều loại nhân khác nhau, đã truyền thừa được hơn ba trăm năm.
Triệu Vân Cơ đưa một miếng bánh thủy tinh vào miệng của Ngô Bình, miếng bánh vừa vào miệng là tan ra, bên trong vị ngọt mang theo mùi hương của hoa.
“Ngon”. Ngô Bình liên tục gật đầu: “Để anh mua một ít mang đi, đem về cho người nhà ăn thử”.
Trong số những người mua điểm tâm, có hai người học sinh trẻ tuổi, có vẻ là sinh viên, bọn họ một bên chọn điểm tâm, một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Đã mười ngày rồi hoàng đế không thượng triều, chuyện trên triều đình, nghe nói đều do võ tướng định đoạt, chuyện này có vẻ không đúng lắm”. Một người nói.
Một người khác: “Nghe nói hoàng đế đã bị võ tướng cầm tù, cũng không biết chuyện này có phải thật hay không. ây, hi vọng là lời đồn đi, nếu không, nước Tống chắc chắn đại loạn”.
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt của Triệu Vân Cơ thay đổi, không quan tâm đến chuyện mua điểm tâm nữa, lập tức kéo Ngô Bình chạy đến hướng của hoàng cung.
Ngô Bình: “Vân Cơ, đừng lo. Có anh ở đây, phụ hoàng của em sẽ không có chuyện gì đâu”.
Triệu vân Cơ gặp phải chuyện lớn lại có thể giữ được bình tĩnh, nói: “Con người của võ tướng hành sự cẩn thận, chỉ sợ không đơn giản như trong lời đồn, chắc chắn có nội tình. Anh Bắc, chúng ta đi gặp mẫu hậu trước”.
Ngô Bình gật đầu, đưa theo Triệu Vân Cơ bay thẳng đến bên trong hoàng cung. Hai người vừa mới bay đến bên trên hoàng cung, đã thấy một quầng sáng màu tím bao trùm lấy cả hoàng cung bên trong nó.
Ngô Bình duỗi tay ra, quầng sáng màu tiếp lập tức bị phá vỡ ra một cái lỗ lớn, hai người nhẹ nhàng rơi xuống.
Vừa rơi xuống đất, lập tức có một đám thị vệ bao vây hai người, những thị vệ này hình như đều không biết Triệu Vân Cơ, tướng quân dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Lớn mật, dám xông vào hoàng cung! Các người là ai?”
Đôi mắt đẹp của Triệu Vân Cơ lạnh lùng, nói: “Ta là công chúa Triệu Vân Cơ, tránh ra!”
Đám thị vệ này nghe xong, không dao động, vũ khí vẫn chỉ vào hai người, người dẫn đầu kia đánh giá Triệu Vân Cơ, nói: “Hóa ra là công chúa điện hạ. Điện hạ, bây giờ là thời gian không bình thường, mời người ở lại chỗ ở của mình, không cần phải đi ra ngoài”.
Triệu Vân Cơ giận dữ: “Làm càn! Bản công chúa muốn đi đâu, một thị vệ như ngươi có thể quản?”
Thị vệ lạnh lùng nói: “Nếu như công chúa điện hạ không phối hợp, vậy đừng trách bọn ta vô lễ!”. Nói rồi, hắn ta đi về phía hai người, chuẩn bị bắt người.
Chương 2998: Một nhà tìm kho báu
“Quỳ xuống”. Ngô Bình lạnh lùng nói. Chỉ một câu này, những thị vệ đó lập tức quỳ trên mặt đất, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngô Bình hỏi thị vệ dẫn đầu kia: “Trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế ở đâu?”
Lời anh nói, mang theo một loại ma lực, thị vệ dẫn đầu ngoan ngoãn trả lời: “Hoàng đến bị võ tướng khống chế, giam lỏng ở Ngự Thư Phòng”.
“Võ tướng muốn làm gì?” Ngô Bình lại hỏi.
Thị vệ dẫn đầu: “Tiểu nhân không biết”.
Ngô Bình không để ý đến ý đến hắn ta nữa, lập tức đi cùng với Triệu Vân Cơ đến Ngự Thư Phòng. Lúc cách Ngự Thư Phòng một khoảng, thì nghe thấy ở phía sau có người nói: “Vân cơ công chúa, tốt nhất là người nên trở về đi!”
Nghe thấy giọng nói này, Triệu Vân Cơ đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người trung niên mặc đạo bào màu tím bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau.
“Quốc sư! Ông là người của võ tướng?” Triệu Vân Cơ tức giận hỏi.
Người này chính là quốc sư của Nước Tống, Trương Thế Tu, tu vi cao thâm, có được sự tin cậy vô cùng cao của Tống đế.
Trương Thế Tu lạnh lùng nói: “Công chúa, võ tướng bị người ta thao túng, làm như thế cũng là vì bất đắc dĩ, không phải là mong muốn của hắn. Ngay cả ta cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của người đó”.
Triệu Vân Cơ áp chế lửa giận xuống, hỏi: “Người đứng sau là ai?”
Quốc sư lắc đầu: “Ta không thể nói. Bối cảnh của người đó vô cùng mạnh mẽ”.
Ngô Bình: “Người có đại năng lực, không được can thiệp vào thế tục”.
Quốc sư liếc nhìn Ngô Bình một cái, nói: “Ngài chính là vị công tử Lý Huyền Bắc kia à? Ta khuyên Lý công tử nên đưa theo công chúa rời khỏi Nước Tống, đi càng xa thì càng tốt”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn thử được người kia có lai lịch như thế nào, tôi sẽ không đi”.
Quốc sư nhíu mày: “Lý công tử, nghe nói thân phận của ngài không đơn giản, là đệ tử của đại tông môn. Nhưng mà cho dù có là như thế, công tử tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của người đó”.
Ngô Bình cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Người đó là cường giả Tề Thiên Cảnh?”
Quốc sư sửng sốt, Tề Thiên Cảnh? Một tu sĩ cấp bậc như ông ta, thậm chí còn không biết trên đời này có Tề Thiên Cảnh.
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Hoặc là người đó là chuyển thế của Thiên Đế?”
Quốc sư lập tức nói: “Nếu như Lý công tử nhất định muốn biết thì ta sẽ tiết lộ một ít. Cha của người kia, là tuyệt nhất luyện đan sư của Tiên giới, mẫu thân của người kia, lại còn là một cường giả Hỗn Độn Ngũ Trọng”.
Ngô Bình nghe thấy những lời này thì không khỏi lắc đầu: “Một kẻ Hỗn Độn Ngũ Trọng, không có gì ghê gớm. Hơn nữa, đệ nhất luyện đan, tuy tôi không dám tự cho mình như thế, nhưng cũng không tin có người có thể vượt qua được tôi”.
Quốc sư ngây cả người: “Lý công tử cũng là luyện đan sư?”
Ngô Bình: “Tôi hỏi ông, người đó tên là gì, hắn làm như vậy là có mục đích gì?”
Triệu Vân Cơ nói: “Quốc sư, sư tôn của Lý công tử là cường giả Tề Thiên Cảnh. Bây giờ ở Nhân tộc, chỉ có ba vị cường giả Tề Thiên”.
Trong lòng quốc sư chấn động mãnh liệt, ông ta lập tức nói: “Lý công tử, người đó tên là La Hàn! Cha ruột của hắn ta là Bát Tử Đỉnh luyện đan sư, La Vân Thiên, mẹ của hắn ta là cường giả Hỗn Độn Mặc Ngọc Đạo Tôn”.
Ngô Bình lục lại trong trí nhớ một chút, nhưng lại không có ấn tượng gì cả: “Nếu như là Bát Tử Đỉnh luyện đan sư thì tôi hẳn phải nghe qua một chút mới đúng”.
Quốc sư nói: “Nghe nói, vị La Vân Thiên kia mới tấn chức cách đây không lâu”.
Ngô Bình: “Hẳn là như thế. Một kẻ Bát Tử Đỉnh đan sư, vậy mà dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất luyện đan sư, da mặt cũng dày thật”.
Quốc sư không đoán ra được thân phận của Ngô Bình, vì thế tiếp tục nói: “La Hàn không chế Nước Tống, là muốn mượn sức mạnh của Nước Tống, tìm kiếm một món báo bối ở trong quốc cảnh. Nhưng cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình: “Đi gặp Tống Đế trước”.
Quốc sư do dự một lát, sau đó gật đầu thật mạnh: “Mời theo ta”.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đi đến Ngự Thư Phòng, thủ vệ ở trước cửa nhìn thấy quốc sư dẫn người đến đây, chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì cả.
Sau khi tiến vào Ngự Thư Phòng, Triệu Vân Cơ lập tức nhìn thấy Tống Đế đang ngồi ở đó viết thư, từng nét bút vô cùng nghiêm túc. Nghe thấy động tĩnh, ông ấy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là bình tĩnh hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Triệu Vân Cơ vội vàng nói: “Phụ hoàng!”
Tống Đế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy con gái và Ngô Bình, cuối cùng trên mặt ông ấy cũng lộ ra nụ cười tươi: “Vân Cơ, sao lại đứa lại đến đây?”
Triệu Vân Cơ: “Vốn dĩ con định trở về chúc thọ mẫu hậu, không ngờ được lại gặp phải loại chuyện này. Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Tống Đế xua xua tay: “Ta không sao, tuy võ tướng giam lỏng ta, nhưng cũng tính là cung kính với ta”.
Nói xong, ông ấy nhìn về phía quốc sư, quốc sư vội vàng nói: “Bệ hạ, ta đã khuyên công chúa rời đi, nhưng công chúa và Lý công tử đều cự tuyệt”.
Tống Đế thở dài, nói: “Hai đứa thật sự không nên trở về. Người đó chỉ muốn mượn sức mạnh của Nước Tống để làm một chuyện. Sau khi làm xong thì hắn ta cũng sẽ rời đi ngay lập tức”.
Ngô Bình: “Nếu như tôi đã biết, thì sẽ không chấp nhận hắn ta giương oai”.
Nói xong, anh vung tay lên, cấm chế xung quanh Ngự Thư Phòng lần lượt nổ mạnh, từng làn sóng xung kích cực lớn khuếch tán đến bốn phương tám hướng, rất nhanh đã kinh động đến cao thủ ở xung quanh.
Chỉ trong thời gian mấy phút, bốn gã cao thủ Đạo Cảnh đã đến hiện trường.
“Quỳ xuống”. Ngô Bình lạnh lùng nói.
Anh chỉ nói một câu thôi, bốn vị cường giả Đạo Cảnh ngũ trọng đều lần lượt quỳ rạp xuống đất.
Ngô Bình hỏi quốc sư: “Cái tên La Hàn kia ở chỗ nào?”
Quốc sư: “Võ tướng đi cùng với bọn họ, đi tìm móm bảo bối kia”.
Ngô Bình: “Đưa tôi đi!”
Ở biên cảnh phía tây nam của Nước Tống, trong một thung lũng dài, võ tướng chỉ huy ba mươi vạn danh sĩ binh, sóng bước đi từ bên này sang phía bên kia của thung lũng, bọn họ đều cúi đầu, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
Ngô Bình và quốc sư đi đến cách đó không xa, hai người dừng ở bên trong một bụi cỏ. Ngô Bình nhìn thoáng qua, hỏi: “Bọn họ tìm đồ ở đó?”
Quốc sư gật đầu: “Chắc là thế”. Sau đó ông ta chỉ chỉ vào mấy người ở bên ngoài, trong đó có một người mặc trường bào màu trắng, mặt như quan ngọc.
“Người đó chính là La Hàn”. Quốc sư nói.
Bỗng nhiên, trong mấy chục vạn binh lính, có một người hưng phấn giơ tay phải lên, tay trái của hắn ta còn đang cầm một thứ.
La Hàn lập tức chạy vọt đến, đưa tay nhận lấy món đồ trong tay của người lính, hai mắt sáng lên, hắn ta nói lớn: “Khen thưởng hắn một tỷ!”
Võ tướng lập tức nói: “Khen thưởng một tỷ! Các ngươi đều tìm cho cẩn thận, nhất định không được bỏ lỡ cơ hội phát đạt!”
Ngô Bình lập tức biến mất, trong nháy mắt đi đến bên cạnh La Hàn, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay hắn ta. Đó là một cái xương ngón tay của nhân loại, trong suốt như ngọc, phát ra một hơi thở không biết tên.
Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Đây là bảo bối mà ngươi muốn tìm?”
La Hàn đột nhiên xoay người, sau đó lập tức nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta lạnh giọng, hỏi: “Ngươi là ai?”
Đồng thời, khí tức của cường giả Hỗn Độn xuất hiện, một nữ tu trẻ tuổi đứng ở trước mặt Ngô Bình, người này chính là mẹ của La Hàn, Mặc Ngọc Đạo Tôn.
Mặc Ngọc Đạo Tôn mặc một cái đạo bào màu đen, bà ta rất xinh đẹp, là một đại mỹ nữ, chỉ là đôi mắt lại lạnh băng.
Ngô Bình: “Đừng căng thẳng, chỉ là tôi tò mò mà thôi”.
Mặc Ngọc Đạo Tôn nói: “Ngươi là ai của Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Ngô Bình: “Vô Thủy Thiên Tôn là sư tôn của ta”.
Sắc mặt Mặc Ngọc Đạo Tôn có hơi khó coi, bây giờ Vô Thủy Thiên Tôn là cường giả Tề Thiên Cảnh, không phải là người mà bà ta có thể trêu chọc.
La Hàn muốn cất xương ngón tay đi, lại bị Ngô Bình đoạt lấy, anh cầm cái xương ngón tay giữa này quan sát trong tay, lẩm bẩm nói: “Trên cái xương ngón tay này, có một loại khí tức không thuộc về thời đại này. Đây là xương ngón tay của cường giả Kỷ nguyên?”
Thấy không thể gạt được, Mặc Ngọc Đạo Tôn thầm than một tiếng, nói: “Lý công tử đoán không sai, đây là xương ngón tay của cường giả Kỷ Nguyên. Tôi hy vọng có thể tìm hiểu được một số thứ từ nó”.
“Có phải không?” Đối với lời nói của bà ta, Ngô Bình không hề tin một chữ: “Vậy thì các người cần gì phải không chê hoàng đế Nước Tống. Lấy thân phận của các người, chỉ cần đưa ra yêu cầu, Tống Đế nhất định sẽ phối hợp toàn lực”.
Trong ánh mắt của La Hàn, vẫn luôn lập lòe hung quan, hắn ta đột nhiên nhấc tay lên, một luồng ánh sáng màu đen phun ra, trong nháy mắt bao vây lấy Ngô Bình.
Mặc Ngọc Đạo Tôn kinh hãi: “Hàn Nhi, không được!”
Chương 2999: Truyền thừa của Cổ Hoàng, thăng cấp Chúa Tể
Ánh sáng màu đen rọi lên cơ thể Ngô Bình, lập tức hóa thành ngọn lửa màu đen.
La Hàn nhìn Ngô Bình bị ngọn lửa màu đen bao bọc mà cười mỉa mai: “Ngọn lửa này là Cửu U Ma Diễm, dù cường giả Hỗn Độn cũng không chịu nổi đâu!”
“Là sao?” Ngô Bình hỏi một cách rất bình tĩnh, sau đó ngọn lửa đen quanh cơ thể của anh đã bị dập tắt mà anh chẳng bị tổn thương chút nào.
La Hàn ngạc nhiên và sợ hãi nói: “Ngươi không sao!”
Ngô Bình xua tay, lập tức La Hàn bị một luồng sức mạnh đánh quăng ra làm đứt gân và gãy xương. Hắn ta phun ra một ngụm máu tiên, thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
“Cấm làm tổn thương con trai ta!” Mặc Ngọc Đạo Tôn chỉ một ngón tay vào Ngô Bình, một luồng sát khí bay đến.
Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Ngô Bình, ánh sáng kiếm lập lòe bắn ra ba nghìn ánh sáng kiếm lao thẳng đến Mặc Ngọc Đạo Tôn. Chúng không chỉ mang đầy sát khí, mà còn muốn bao vây Mặc Ngọc Đạo Tôn lại. Tia sáng kiếm kết thành sát trận, nó là chiêu thức rất ghê gớm của Kiểm Đạo Vương Tọa, trận pháp sử dụng Cấm Kỵ lực đủ để giết cường giả Hỗn Độn Thất Cảnh!
La Hàn thấy mẫu thân mình bị giam giữ lập tức sợ hãi nói: “Đừng gây hại đến nương của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hết!”
Ngô Bình nhìn hắn ta nói: “Tốt nhất, ngươi nên nói thật”.
La Hàn thở dài nói: “Chủ nhân của đoạn xương ngón tay vừa rồi chính là Cổ Hoàng Kỷ Nguyên của Nhân tộc, trong cơ thể người này có ấn ký được Nhân tộc truyền thừa lại. Nhưng nếu ngài muốn hấp thụ những ấn ký này, chắc chắn phải lấy khí tức của Hoàng Giả nhân giân, nên ta mới kiểm soát Tống Hoàng muốn nhờ cơ thể của anh ta giải mã ấn kỷ của Cổ Hoàng”.
Ngô Bình: “Sao ngươi biết chỗ nào có xương ngón tay của Cổ Hoàng?”
La Hàn giải thích: “Khoảng một ngàn năm trăm năm trước, Cổ Hoàng phá vỡ sự ràng buộc chắc chắn của Kỳ Nguyên và vượt qua Ngân Hà đến đây. Nhưng cơ thể của ngài đã chia ra rất nhiều bộ phận, rồi rơi xuống gần đây. Ta nhờ việc nghiên cứu các sách sử của các nước và kết hợp với tài liệu lịch sử Kỷ Nguyên trước đó mà đoán ra được.
“Ngươi có tài liệu lịch sử của Kỷ Nguyên trước sao?”
“Những thứ của Kỷ Nguyên trước rất khó giữ và bảo tồn lại, nhưng còn có vài thứ bền đến bất ngờ”.
“Ngươi tìm được bao nhiêu tàn cốt rồi?”
La Hàn: “Hiện tại ta đã tìm được chín mươi bố đoạn, nhưng vẫn chưa hết”.
“Ngươi muốn dựa vào một ít các di cốt của Cổ Hoàng, mà tìm ra ấn ký truyền thừa của Cổ Hoàng sao?”
La Hàn: “Đúng thế! Nếu ta tìm được ấn ký của Cổ Hoàng, thì sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa Cổ Hoàng!”
Ngô Bình: “Loại người như ngươi mà đi tìm pháp đúng quà đần”.
Dứt lời, anh lấy ra xương ngón tay rồi đọc lên một đoạn Phật Môn Chú, ngay sau đó xương ngón tay bắt đầu sáng lên. Sau một phút, một vài khu vực từ phương xa tỏa sáng, chúng đều là tàn cốt của Cổ Hoàng. Có cái chôn dưới mặt đất, có cái rơi ở một góc tối. Hiện tại, vị trí của chúng đã lộ hết rồi.
Lúc này, Ngô Bình bay lên tìm kiếm những đoạn xương của Cổ Hoàng, chỉ thoắt cái đã thu thập đủ toàn bộ phận. Sau đó, anh bảo La Hàn giao ra bộ sưu tập Cốt Hoàng của hắn ta. Hắn ta lấy các Cốt Hoàng mà mình đã đổi cả mạng để thu thập ra, cuối cùng ghép thành một khung xương người.
Trông khung xương này cao hơn hai thước, hai vai rất rộng, cũng đoán được Cổ Hoàng này là một người rất cao lớn và uy lực.
La Hàn thấy khung xương này đã thốt lên: “Cuối cùng sau bao lâu vất cả, chúng ta đã bị ngươi lấy hết rồi!”
Ngô Bình nói: “Dù các ngươi tìm ra khung xương này đi chăng nữa cũng chẳng tác dụng gì, Hoàng Khí của Hoàng Đế trong thế gian này không thể kích hoạt được ấn ký”.
La Hán giật mình hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi có cách khác?”
Ngô Bình cười nói: “Hoàng đế thế gian này không làm được, thì chắc chắn Thánh Hoàng có thể làm được”.
Dứt lời anh thu kiếm trận lại, Mặc Ngọc Đạo Tôn lập tức đỡ La Hán dậy nói: “Cốt Hoàng sẽ thuộc về Ngô công tử, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai”.
Ngô Bình nói: “Các ngươi phát hiện ra Hoàng Cốt, ta không thể lấy không thế được. Từ nay các ngươi gặp phải phiền phức gì cứ đến tìm ta, chỉ cần việc đó ta có thể làm thì sẽ không từ chối!”
Mặc Ngọc Đạo Tôn ôm quyền nói: “Đa tạ!”
Ngô Bình hút Cốt Hoàng cất đi, rồi quay về Hoàng cung. Lúc này Hoàng cung đã khôi phục lại trật tự, Võ Tướng đã bị cách chức. Tống đế triệu kiến quần thần rồi nói rõ sự việc, rồi tuyên bố ngày kết hôn của Ngô Bình và Triệu Vân Cơ. Sau bảy ngày, hai người sẽ cử hành đại hôn.
Ngày hôm sau, Ngô Bình với Triệu Vân Cơ cùng đến chúc thọ Hoàng Hậu. Ngô Bình đưa một lọ đan dược giúp dung nhan của Hoàng Hậu xinh đẹp mãi mãi. Hoàng Hậu thấy thế mừng rỡ, càng yêu mến con rể hơn.
Sau thọ yến của Hoàng Hậu, Triệu Vân Cơ để lại chuẩn bị cho hôn lễ mà Ngô Bình quay về Thánh Cổ Đại Lục để tìm Tử Thanh Thánh Hoàng.
Lúc Tử Thanh Thánh Hoàng nhìn thấy Cốt Hoàng lập tức ngạc nhiên nói: “Nó là xương của Cổ Hoàng, thậm chí bên trong có ấn ký truyền thừa nữa á!”
Dứt lời nàng phun ra một ngọn lửa, Cốt Hoàng lập tức nóng chảy tạo thành một chất dịch sáng lấp lánh và bên trong có mấy trăm vạn ấn ký nhỏ li ti và dày đặt!
Bàn tay trắng nõn của Tử Thanh Thánh Hoàng vung lên, những ấn ký đó lập tức tạo thành một chuỗi gen dài, nàng quan sát một lúc rồi cảm thán: “Cổ Hoàng Kỷ Nguyên trước đúng là người rất mạnh, chiêu thức cũng vượt xa ta”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng có tác dụng gì cho tỷ tỷ không?”
Tử Thanh Thánh Hoàng gật đầu: “Ta sẽ giải mã chúng! Có nó rồi, ta có thể đột phá lên Thánh Hoàng Tam Cảnh và Tứ Cảnh dễ dàng”.
Sau đó nàng lại vung tay ngọc lên, một đoạn gien lập tức tách ra đánh vào cơ thể của Ngô Bình.
Ngô Bình ngạc nhiên mở to mắt hỏi: “Tỷ tỷ làm gì thế?”
Tử Thanh Thánh Hoàng cười nói: “Đoạn này truyền thừa cho nam tử, nên ta không dùng được, cho đệ đệ dùng vậy”.
Dứt lời Ngô Bình cũng cảm giác được một luồng khí tức bắn ra, cơ thể anh từ từ mạnh mẽ hơn. Lúc này anh ngồi xếp bằng, nhận ra rõ sự biến đổi trên cơ thể.
Sau ba ngày, Tử Thanh Thánh Hoàng thỏa mãn gật đầu nói: “Đệ đệ có thể đột phá Thánh Vương rồi”.
Thánh Vương được xưng là Chúa Tể, Vương giả trong Thánh Nhân, có thể làm Chúa Tể một phương và chống lại Thượng Thần. Thánh Vương không chỉ có sức mạnh mà có thể Nghịch Chuyển Thiên Đạo, còn có thể khắc truyền thừa vào gen. Nên con cháu của Thánh Vương cùng rất dễ dàng trở thành Thánh Vương, nếu không được cũng sẽ trở thành Đại Thánh.
Nhưng dù là Nghịch Chuyển Thiên Đạo, cũng bị Thiên Đạo chèn ép, vậy nên Chúa Tể không sống lâu. Trước đây, Ngô Bình luyện Cấm Thiên Đan nên có thể làm chậm lại sức chèn ép.
Ngô Bình: “Thánh Vương cũng bị Thiên Đạo chèn ép hả tỷ tỷ?”
Tử Thanh Thánh Hoàng giải thích: “Trừ khi đệ có lực lượng của Thánh Hoàng khác, mà Chí Cao Cấm Kỵ của đệ cũng có thể làm được đấy”.
Ngô Bình bật cười nói: “Vậy để ta thử xem sao”.
Nói xong, lực lượng quanh cơ thể anh rơi xuống, Chí Cao Cấm Kỵ và Vô Thượng Đạo Anh quay về đan điền và biến thành Thánh Anh! Trong cơ thể của Thánh Anh xuất hiện một luồng năng lượng mạnh mẽ, nguồn sức mạnh này có thể Nghịch Chuyển Thiên Đạo và có uy lực cao đến mức khó mà tưởng tượng nổi!
Ngay tức thì có một áp lực từ Thiên Đạo đè xuống làm Ngô Bình thấy vô cùng khó chịu. Nhưng ngay sau đó, luồng truyền thừa của Thánh Hoàng lập tức phá tan áp lực đó giúp anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn, rồi biến áp lực thành ngoại lực rèn luyện cho cơ thể. Đồng thời, sức mạnh CHí Cao Cấm Kỵ cũng bắn ra đấu với sự chèn ép của Thiên Đạo.
Sau đó Thánh Vương Kiếp rơi xuống, Ngô Bình lập tức bay lên trời để độ kiếp!
Thánh Vương Kiếp của Ngô Bình mạnh hơn gấp mười lần với vài vị Chúa Tể đã vượt qua Kiếp trước đây rất rõ ràng, một tia sét đánh xuống có thể dễ dàng đánh chết một Chúa Tể!
Nhưng Ngô Bình đã vượt qua Kiếp mạnh hơn anh rất nhiều lần rồi, nên khi đối diện với tia sét này dù da thịt bong tróc, thì anh cũng chẳng nhíu mày xíu nào.
Khi mây điện tan ra, cơ thể Ngô Bình nhanh chóng quay lại lúc ban đầu và anh đã bước vào Chúa Tể Cảnh!
Từ đó, anh lại dùng vài ngày để củng cố tu vi của mình.
Đến ngài đại hôn với Triệu Vân Cơ, anh lập tức quay về Thế Tục Giới. Lúc này tại nước Tống, nhà nào cũng treo đèn kết hoa chúng mừng cho đại hôn của công chúa và cầu mong đất nước an khang, thịnh vượng.
Nước Tống đã tuyên bố Ngô Bình với cái tên là Lý Huyền Bắc với bên ngoài, đồng thời cũng không nói kỹ, Ngô Bình xuất thân và lai lịch ra sao. Cho nên, người trong nước Tống cũng không biết Lý Huyền Bắc là ai.
Ngô Bình vừa đến đã được yêu cầu thay đồ cưới đỏ, tiếp đó anh cưỡi một con ngựa chạy một vòng quanh Hoàng cung. Sau lưng anh còn có đội nhạc cổ, thổi sáo, đánh trống làm ồn ào cả một góc khiến dân chúng trên đường đi đều đến xem.
Lúc đoàn người vừa rời khỏi cửa Đông lập tức thấy một vị võ tướng cơ thể cao lớn cầm một thanh đao trong tay, uy phong lẫm liệt. Hắn ta chỉ vào Ngô Bình và lạnh lùng nói: “Ngươi muốn lấy công chúa, phải vượt qua bổn tướng trước đã!”
Chương 3000: Vượt ba ải
Ngô Bình bất ngờ khi nhìn thấy tướng quân đứng chắn đường mình.
Người muốn làm phò mã ở nước Tống cũng chẳng dễ dàng gì, suốt quảng đường đến rước dâu phải vượt qua ba cửa. Người đánh ba cửa, là phải chấp nhận lời khiêu chiến của ba người, vượt qua được mới có tư cách cưới công chúa làm thê tử. Nhưng thời gian trôi qua, chuyện đánh ba cửa cũng đã biến thành một chương trình biểu diễn. Loại biểu diễn này thể hiện nghi thức, nên hai người cũng không phải là đánh thật.
Lúc này trên tầng lầu của quán trà, có hai nam một nữ mặc khác với người nước Tống đang ngồi đó. Một tên nam tử trong hai người mặc áo xanh dài, môi hồng răng trắng, gương mặt rất tuấn tú và nho nhả mỉm cười nói: “Người đó muốn khiêu chiến Phò mã sao?”
Một tên nam tử mặc áo trắng cười trả lời: “Nó chỉ là phong tục của nước Tống thôi, họ không đánh thật đâu”.
Nam tử áo xanh cười nói: “Không đánh thật là sao?” Hắn ta nói xong lại chỉ một ngón tay vào tướng quân đang cầm đao, một luồng khí trắng rót vào trong đầu của người tướng quân nọ.
Người mặc đồ trắng cười trừ nói: “Lô huynh đã nhập hóa thân Ngoại Thân đánh nhau giỏi nhất của mình vào người ta, thì đừng đánh chết Phò mã đó”.
Người mặc đồ xanh cười nói: “Đánh chết mới thú vị”.
Lúc hai người này nói chuyện, ngựa của Ngô Bình đã cách người tướng quân kia chừng mười bước. Anh nhảy xuống ngựa, nói với tướng quân kia: “Tránh đường”.
Tướng quân trừng lớn hai mắt, lập tức vung đao bổ xuống không nói một lời. Ngay khi đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã thấy có gì đó sai sai bởi vì anh cảm nhận được một loại pháp lực rất mạnh mẽ bao lên thanh đao kia!
Đôi mắt của anh xẹt qua ánh sáng lạnh, lập tức rút kiếm ra. Tia sáng của kiếm lập tức lập lòe, cơ thể của tướng quân kia lập tức bị kiếm chém trúng vài nhát. Tia sáng từ kiếm của anh nhập vào cơ thể của tướng quân, mà gương mặt của người áo xanh ngồi trên lầu quán trà cũng thay đổi vội vàng rút hóa thân của mình về. Nhưng hắn ta chậm rồi, hóa thân của hắn ta trúng kiếm lập tức vỡ vụn!
Người áo xanh phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì hóa thân giống như nửa mạng của hắn ta. Mà hắn ta lại khổ cực lắm mới luyện ra hóa thân này, ấy thế mà bị giết chỉ bằng một nhát chém của người ta!
Trên cơ thể tướng quân có vào lỗ máu, hắn ta lập tức tỉnh táo lại mà cũng may không bị thương nặng. Hắn ta vội vàng quỳ xuống đất, nhận tội.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi về trị thương đi”. Sau đó, anh lại lên ngựa và tiếp tục đi thẳng về trước.
Nam tử ngồi trên lầu của quán trà vừa giận vừa sợ nói: “Lai lịch của người này thế nào, sao có thể chém chết hóa thân của ta chỉ bằng một nhát như thế chứ! Dù là cao thủ Hỗn Độn Cảnh cũng khó làm được chuyện này!”
Nam tử áo trắng cười trừ nói: “Xem ra Lô huynh chọc vào ổ kiến lửa rồi”.
Nam tử áo xanh cười lạnh nói: “Hắn dám chém hóa thân của ta, sao ta tha cho hắn được đây?”
Hắn ta nói xong lập tức lấy ra một lá bùa hình người màu vàng. Người áo trắng thấy lá bùa lập tức ngạc nhiên, thốt lên: “Chiến Thần Phù! Lô huynh muốn làm gì?”
Nam tử áo xanh nói: “Người thường có lá Chiến Thần Phù này, cũng có được sức mạnh của Hỗn Độn Thấy Cảnh! Ta muốn xem, hắn có thể chống đỡ nổi không!”
Người áo trắng vội vàng khuyên: “Lô huynh không thể trở mặt như vậy được! Ta thấy lai lịch người này không bình thường đâu, lỡ như hắn có thế lực lớn chống lưng, hay là..”.
Nam tử áo xanh cười mỉa mai: “Ta nhịn cục tức này không được!”
Người áo trắng lắc đầu, không khuyên nổi nữa.
Không bao lâu sau, Ngô Bình đã gặp người chắn đường thứ hai. Người này có một người vạm vỡ có khuôn mặt đen, bàn tay trần đứng cách anh khá gần.
Ngô Bình chưa đến gần đã có một lá bùa bay đến rơi vào trên cơ thể của người vạm vỡ mặt đen kia. Ngay lập tức, xung quanh cơ thể của người vạm vỡ mặt đen bắn ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ, hai mắt của hắn ta cũng bắn ra ngọn lửa màu xanh.
Ngô Bình nhíu mày rồi liếc về hướng xa xa, cười khinh và bay lên trời. Nam tử mặt đen lại lập tức đuổi theo, trong không trung vang lên tiếng nổ ầm ầm, chứng minh đang xảy ra một trận chiến rất mãnh liệt.
Ba người đứng ở phía trước cửa sổ của quán trà, nhìn chăm chú lên không trung. Một lúc có một ngóng người rơi từ trên trời xuống, mà người đó không ai khác chính là nam tử mặt đen kia, cơ thể hắn ta bốc lên một làn khói đen dày, ống tay áo rách nát, sức mạnh của bùa cũng đang tan đi.
Sau đó Ngô Bình từ từ hạ xuống như Thiên Thần hạ phàm, ngay lập tức anh xuất hiện ở bên ngoài quán tràn nhìn chăm chú vào mấy người kia.
Nam tử áo trắng vội vàng ôm quyền nói: “Chiêu thức của vị đạo hữu này rất ghê gớm, tại hạ bội phục. Tại hạ tự giới thiệu, ta tên là Bảo Kiếm Anh..”.
“Ai mới vừa ra tay?” Ngô Bình bình tĩnh hỏi.
Nam tử áo xanh nghiêng mặt đi nói: “Ta đấy!”
“Ầm!”
Một luồng sức mạnh đánh úp lại, nam tử áo xanh lập tức bị một chưởng khổng lồ ép chặt trên mặt đất phun ra máu tươi, sợ hãi nói: “Ngươi dám động đến ta!”
“Răng rắc!”
Bàn tay khổng lồ ấn một chút, lập tức làm gãy nửa xương trên toàn cơ thể của hắn ta!
Nam tử kia kêu lên thảm thiết, Bảo Kiếm Anh vội vàng khuyên: “Xin đạo hữu bớt giận! Lộ đạo hữu này là công tử của Lô Thiên Quân trên Thiên Đình đấy!”
Lô Thiên Quân? Ngô Bình chưa nghe nói đến, lại hỏi: “Thiên Quân là chức quan à?”
Bảo Kiếm Anh nói: “Đúng vậy! Thiên Đình sắc phong mười Đại Thiên Quân, họ đều là cường giả Hỗn Độn Thập Trọng”.
Ngô Bình đi đến nhìn chăm chú vào Lô công tử kia hỏi: “Ngươi muốn chết hay sống?”
Lô công tử trừng anh nói: “Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Răng rắc!”
Ngô Bình giẫm mạnh lên chân trái của hắn ta, bình thản nói: “Ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ”.
Lô công tử kêu lên thảm thiết, nhưng không dám cứng mồm nữa.
Ngô Bình lại nói: “Ngươi không muốn chết phải bồi thường một khoản tiền cho ta, trong ngày thành hôn của ta ngươi dám lợi dụng ồn ào mà phá đám. Ngươi phải trả một cái giá đắt!”
Lô công tử ngẩn người tự hỏi, bồi thường?
Ngô Bình: “Cha ngươi là Thiên Quân chắc có nhiều tiền lắm hé! Vậy bồi thường cho ta một ngàn ức kho phiếu đi”.
Lô công tử ngạc nhiên thầm nghĩ, một ngàn ức kho phiếu là cướp à! Hắn ta lập tức nói: “Ta không có nhiều kho phiếu như thế”.
Ngô Bình nhíu mày: “Không có thì chết đi”. Dứt lời, anh định giết hắn ta.
Nhưng Bảo Kiếm Anh vội vàng nói: “Ta có, ta trả thay cho hắn ta!”
Ngô Bình tò mò nhìn Bảo Kiếm Anh hỏi: “Ngươi muốn trả thay hắn à?”
Bảo Kiếm Anh gật đầu: “Đúng rồi, ta trả!” Hắn ta nói xong cũng lấy ra túi tiền, chỉ liếc qua rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình mở ra kiểm tra, bên trong có một ít đại đạo tệ với con số khác nhau và một đống kho phiếu.
Anh lấy tiền ra nhìn xíu đã phát hiện trên có khí tức của Hỗn ĐỘn, xem ra tiền này do cường giả Hỗn Độn luyện thành.
Bảo Kiếm Anh nói: “Bên trong đó, có bốn mươi tỷ đạo tôn tệ. Trên thị trường bây giờ, một đồng đạo tôn tệ có thể đổi năm nghìn đại đạo tệ. Ngoài ra, còn có sáu trăm năm tỷ kho phiếu”.
Ngô Bình gật gù rồi nói với Lô công tử: “Còn thiếu chút nữa, ngươi thêm vào đi”.
Lô công tử đành lấy tiền túi của mình ra, Ngô Bình cầm lấy kiểm tra cũng hơn ba mươi tỷ kho phiếu và hơn mười tỷ đạo tôn tệ.
“Được rồi, đủ”. Sau đó, anh rút bàn tay khổng lồ về rồi xoay người rời đi, tiếp tục cưỡi ngựa vòng quanh Hoàng cung.
Ngô Bình đi rồi, Lô công tử tức giận đấm xuống đất, sàn nhà bị hắn ta đánh nát bấy.
Bảo Kiểm Anh thở dài: “Ta khuyên Lô huynh đừng trêu vào tên đó, giờ hay rồi đấy chúng ta đã thành ăn mày hết rồi”.
Lô công tử nhíu màu: “Chúng ta cần gì phải sợ hắn chứ Kiếm Anh huynh!”
Bảo Kiếm Anh giải thích: “Mục đích của chúng ta đến nước Tống là tìm kiếm vị trí của Đào Sơn, không cần làm mọi chuyện phức tạp lên là được rồi”.
Lô công tử im lặng một lúc lại nói: “Tạm thời cứ để chuyện này như vậy, nhưng ta sẽ không tha cho hắn đâu!”
Ngô Bình cưỡi ngựa vòng quanh Hoàng cung một vòng rồi đến đón Doãn Tuyết Cơ, ngồi lên kiệu vào phủ Phò mã.
Phủ Phò mã được xây dựng rất to lớn, trong phủ chỉ có hơn một ngàn người hầu và nha hoàn. Tất cả vật dụng đều là đồ tốt nhất ở nhân gian, vô cùng đắt đỏ và xa hoa.
Sau đó phủ Phò mã mở tiệc, người tham gia đều là đại thần quan trọng và người Hoàng gia. Lúc tiệc rượu kết thúc thì trời cũng đã tối, Ngô Bình với Triệu Vân Cơ vào động phòng rồi đến chào Chu công.
Ngày hôm sau, Triệu Vân Cơ lười nhác không muốn rời giường. Ngô Bình lại đã vào phòng luyện đan vào sáng sớm.
Anh vừa luyện xong một lò đan lại giật mình cảm nhận có một nhóm khí tức Hoàng Đạo từ hướng Đông Bắc truyền đến!
“Chẳng lẽ Đào Sơn đã xuất hiện?”. Nghĩ đến đây, anh lập tức bay đến Đông Bắc xem cuối cùng nó là thứ gì.