Đường Băng Vân vừa cử người đến Địa Tiên Giới báo cáo tình hình, vừa chấn chỉnh Đường Gia Bảo.
Ngô Bình không nhúng tay vào. Anh quay về khu nhà mình, nghỉ ngơi một lúc rồi dùng tinh thạch linh hồn luyện chế Tiên Thiên Hồn Lực Đan.
Để luyện đan này, ngoài việc sử dụng tinh thạch linh hồn, anh còn phải dùng một số thảo dược quý hiếm. Vậy nên anh không thể luyến chế quá nhiều.
Lò đầu tiên luyện ra bảy viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan, đan bậc hai. Lò thứ hai luyện được tám viên, đan bậc một. Lò thứ ba luyện ra mười viên, đan bậc một.
Tiên Thiên Hồn Lực Đan có công dụng vô cùng tốt. Không chỉ quỷ tu dùng được mà tu sĩ loài người cũng có thể uống nó để nâng cao hồn lực. Hiệu quả của nó có hiệu suất cao hơn việc hấp thụ tinh thạch linh hồn đơn thuần, gần như hấp thụ được trăm phần trăm.
Chờ anh luyện đan xong, Đường Thiên Tuyệt cũng đã về Đường Gia Bảo. Có ông ấy ở đây, những chuyện còn lại không cần Ngô Bình can dự nữa.
Đêm xuống, Đường Băng Vân đưa Ngô Bình đến Động tiên Khổng Minh. Động tiên này do ngài Khổng Minh phát hiện, ngay cả ngài ấy cũng chỉ được truyền thừa vài miếng da và lông thú.
Động nằm sâu trong núi của Thục, không có người ở, xung quanh là rừng nguyên sinh, có nhiều thú dữ và trùng độc tiềm ẩn.
Đến trước Động tiên, lối vào có hai người canh gác. Thấy Thiếu tôn và cô cả, họ vội vàng lên tiếng: “Chào Thiếu tôn, chào cô cả”.
Đường Băng Vân nói: “Môn chủ bảo chúng tôi vào Động tiên. Các người canh giữ ngoài này, không được để ai quấy rầy”.
“Vâng”, hai người kia vội đáp.
Phía sau là một hang núi, đi thêm một đoạn nữa là một cánh cổng kim loại. Đường Băng Vân lấy chiếc chìa khoá nặng mười mấy cân tra vào ổ khoá, xoay bảy vòng, cánh cổng “cót két” mở ra.
Cánh cổng kim loại cao mười mét, rộng bảy, tám mét. Sau khi mở ra, họ nhìn thấy một con đường lát đá ngũ sắc đều tăm tắp. Hai bên là vách núi có khắc đủ loại phù văn.
Đường Băng Vân cất lời: “Em từng đến nơi này. Cuối con đường có một chiếc ghế làm bằng ngọc thạch. Anh ngồi lên ghế để làm kiểm tra trước. Nếu tư chất của anh đạt được yêu cầu thấp nhất của truyền thừa, sẽ có một cánh cửa tương ứng mở ra. Sau đó anh có thể bước vào cánh cửa ấy và nhận truyền thừa tương ứng”.
Ngô Bình hỏi: “Em từng thử chưa?”
Đường Băng Vân cười khổ: “Em từng thử vào năm mười lăm tuổi. Tiếc là tư chất của em quá kém, ngay cả ngưỡng cửa nhận truyền thừa cũng không đạt được”.
Ngô Bình cười bảo: “Ai bảo em ngốc chứ? Em là người may mắn đã ăn thánh quả hoàng kim, tư chất hiện tại của em không thua kém bất kỳ thiên tài nào mà anh từng gặp”.
Đường Băng Vân vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc: “Thật ư?”
Ngô Bình đáp: “Nếu em không tin thì có thể thử lần nữa mà”.
Đúng như lời Đường Băng Vân đã nói, đi được hơn một trăm mét, họ bước vào một đại điện rộng mênh mông. Nền đất trong đại điện được lát sàn màu vàng, không biết làm bằng chất liệu gì. Ở đỉnh đại điện có vẽ bản đồ sao vũ trụ, mỗi ngôi sao là một viên đá quý, tráng lệ vô cùng.
Giữa đại điện có một bệ đá cao hơn ba mét, xung quanh chạm khắc trận văn. Ngô Bình nhận ra đây là một loại trận pháp phức tạp.
Có một chiếc ghế bằng ngọc thạch đặt trên bệ đá. Hai mươi tám viên đá hình chữ nhật lơ lửng ở khoảng không trên ghế, viên nào cũng được vẽ những hoa văn kỳ lạ và phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ngô Bình vỗ mông Đường Băng Vân: “Đi đi”.
Đường Băng Vân cắn răng, nhẹ nhàng bay lên bệ đá rồi ngồi vào ghế.
Ngay lập tức, hai mươi tám viên đá xoay tròn và phát ra ánh sáng rực rỡ. Những ánh sáng này rọi vào người Đường Băng Vân, cả người cô ấy bắt đầu phát sáng.
Cùng lúc ấy, hoa văn khắc quanh bệ đá cũng sáng lên. Đại trận vận hành, bắt đầu kiểm tra tư chất của Đường Băng Vân.
Bên cạnh chiếc ghế có một bia đá cao hai mét, ánh sáng đỏ nhấp nháy trên bia đá. Khoảng một phút sau, ánh sáng đỏ ngưng tụ thành vài chữ, là tiên văn.
Ngô Bình nhìn chăm chú rồi cười bảo: “Băng Vân, em là địa tiên bậc một, có lẽ là một đánh giá rất tốt”.
“Thật sao?”, Đường Băng Vân rất vui, hớn hở ra mặt.
Vừa nói xong, một bức màn ánh sáng buông xuống giữa khoảng không trong đại điện, có một cánh cửa màu vàng trong bức màn ấy.
Ngô Bình cười bảo: “Băng Vân, đi đi!”
Đường Băng Vân gật đầu, nhảy xuống bệ đá rồi tiến vào cánh cửa.
Ngô Bình cũng khá hồi hộp. Anh thở hắt ra rồi ngồi vào ghế. Nào ngờ anh vừa ngồi xuống, một giọng nói đã vang lên trong đầu: Chiêu mộ được đệ tử thiên tài, truyền thừa Động tiên tạm dừng một trăm năm.
Ngô Bình thầm chửi tục, tạm dừng một trăm năm? Đang chơi mình à?
Anh hỏi ngay: “Địa phẩm bậc một rất lợi hại sao?”
Chẳng ngờ, giọng nói ấy lại trả lời: “Tên nhóc này lắm lời thật”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc: “Tiền bối là người sống ư?”
“Vớ vẩn! Tôi không phải người sống, chẳng lẽ là người chết à?”, đối phương khá bực mình.
Ngô Bình chấn động, vội vàng nói: “Xin tiền bối thứ lỗi. Tôi còn tưởng tiền bối là trận linh của đại trận ở đây”.
Đối phương hừ giọng: “Trận linh làm sao có giọng nói hay như tôi?”
Ngô Bình nghĩ bụng, đúng là không biết xấu hổ, ngoài miệng lại nịnh nọt: “Vâng, giọng nói của tiền bối tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy. Vãn bối nghe rồi lại muốn nghe thêm”.
Đối phương cười hề hề: “Tất nhiên rồi. Tôi từng làm việc ở Tiên Lạc cung cơ mà”.
Ngô Bình chớp mắt, hỏi tiếp: “Tiền bối, địa phẩm bậc một là thiên tài cấp độ nào vậy ạ?”
Người kia bảo: “Cậu không biết cũng bình thường, dù sao cậu chỉ là tu sĩ ở một nơi bé nhỏ. Tư chất chia thành thiên phẩm, địa phẩm, thánh phẩm, vương phẩm, linh phẩm, phàm phẩm, và không thành phẩm là kém nhất. Mỗi phẩm cấp chia thành bậc một đến bậc bốn. Chỉ có người đạt linh phẩm bậc ba trở lên mới đủ tư cách nhận được truyền thừa”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Nói vậy là địa phẩm xếp hàng hai, chắc chắn rất lợi hại!”
“Đương nhiên. Thiên tài ở thần thổ của tôi, địa phẩm chỉ có khoảng trăm người thôi. Huống chi cô bé ấy còn là địa phẩm bậc một, cao nhất trong địa phẩm rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ở chỗ tiền bối có thiên tài là thiên phẩm không?”
Người nọ đáp: “Thiên phẩm cũng có, nhưng chỉ vài người thôi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Tiền bối, truyền thừa này thuộc thế lực nào vậy ạ?”
Đối phương trả lời: “Thần thổ thông thiên!”
Ngô Bình hỏi: “Không biết thần thổ thông thiên và tiên vực vĩnh hằng, bên nào mạnh hơn?”
Đối phương ngẩn ra vài giây: “Cậu biết cả tiên vực vĩnh hằng?”
Ngô Bình cười bảo: “Nghe người khác nhắc đến thôi ạ”.
Đối phương nói: “Trong tiên đạo, thần thổ thông thiên và tiên vực vĩnh hằng đều là các thế lực hàng đầu, không phân được bên nào mạnh hơn”.
Ngô Bình đáp: “Ra là vậy”.
Người nọ nói tiếp: “Cậu nhớ lấy, bây giờ cô bé kia đã là đệ tử thiên tài của thần thổ thông thiên chúng tôi. Đến khi cô ấy trở thành Địa Tiên, chúng tôi sẽ phái người đưa cô ấy rời đi. Trong thời gian này, cậu tránh xa cô ấy một chút”.
Ngô Bình giật mình: “Trở thành Địa Tiên sẽ đưa cô ấy đi ư?”
Người kia đáp: “Tất nhiên. Với thiên tài như thế này, thần thổ thông thiên chúng tôi chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng. Sau này cậu và cô ấy không còn là người cùng thế giới nữa. Thần thổ thông thiên cũng sẽ chọn cho cô ấy một đạo lữ ưu tú”.
Ngô Bình nheo mắt lại. Anh đã biết tai kiếp của Đường Băng Vân đến từ đâu rồi, có liên quan đến thần thổ thông thiên!
Anh hỏi: “Nếu cô ấy mãi mà vẫn không đột phá lên Địa Tiên thì sẽ không thể đến thần thổ, đúng chứ?”
“Không thể nào”, đối phương đáp: “Với tư chất của cô ấy, trong khoảng một năm là đột phá được rồi. Nếu trong vòng ba năm mà cô ấy vẫn không thể đột phá, chúng tôi sẽ phái người đến tìm cô ấy để tìm hiểu nguyên nhân”.
Ngô Bình bày tỏ: “Cảm ơn tiền bối đã cho tôi biết những điều này”.
“Nhờ xuất hiện một thiên tài nên tâm trạng tôi rất vui, nếu không thì ai rỗi rãi nói dông dài với một nhân vật nhỏ bé như cậu”, đối phương lạnh lùng bảo.
Ngô Bình cười hỏi: “Tiền bối, xin hỏi thần thổ thông thiên ở đâu ạ?”
Nhưng lần này đối phương không trả lời, xem ra không muốn để ý đến anh nữa.
Ngô Bình nhảy khỏi bệ đá rồi đứng canh trước cửa, chờ Đường Băng Vân ra.
Chương 747: Đường Môn Đông Tổ
Anh đợi bảy ngày liền!
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng rất tẻ nhạt. Lúc thì anh tu luyện, lúc nghiên cứu đỉnh thuốc, lúc lại luyện đan nên cũng không thể coi là rảnh rỗi.
Anh cũng luyện cho Đường Môn một vài loại đan dược, sau đó thử dùng một số loại thuốc cao cấp luyện ra được từ tiên đỉnh.
Anh dùng sâm vua để luyện Tam Bảo Nguyên Khí Tản, sau đó lại dùng quả Thanh Minh để luyện ra Thanh Minh Chính Tâm Tán. Hiệu quả của hai loại thuốc này cực kỳ tốt, có thể so với đan dược thượng phẩm!
Ngoài ra, anh còn dành hẳn bốn ngày để luyện thành nhóm động tác thứ bảy của Đoàn Thể Thuật!
Nhóm động tác thứ Bảy này một khi thi triển thì có thể hấp thụ năng lượng của chiều không gian cao hơn để rèn luyện thân thể. Hiệu quả của phương pháp này còn tốt hơn hút mấy loại năng lượng khác cùng một lúc.
Từ khi luyện nhóm động tác thứ bảy trở đi, Ngô Bình lờ mờ cảm nhận được những nguồn năng lượng đó có tác dụng đối với võ hồn của anh, khiến võ hồn của anh càng thêm mạnh mẽ và bền bỉ.
Ở cửa có tiếng động, Đường Băng Vân cuối cufg cũng đã đi ra.
Đường Băng Vân lúc này toàn thân đều có tiên vận lưu chuyển. Cô ấy đã khai mở được bảy Linh Khiếu và năm Thần Khiếu! Càng lợi hại hơn là năng lượng cô ấy hút được đa số đều là năng lượng thượng phẩm, chỉ có hai ba loại là năng lượng trung phẩm mà thôi.
Đường Băng Vân cười tươi rói, nói: "Chồng ơi, em đã lấy được rất nhiều bảo bối ở bên trong đó. Em chưa đủ trình để dùng nên mang về cho anh này".
Nói rồi cô lấy từ trong túi áo ra hai viên đan, một lọ thuốc dạng bột.
Ngô Bình: "Băng Vân, chỗ đan dược này em giữ lại dùng đi. Anh là thầy luyện đan, không thiếu đan dược".
Nói rồi anh kéo tay Đường Băng Vân đi ra bên ngoài.
Ra khỏi động tiên, Ngô Bình nói: "Băng Vân, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em khai mở được toàn bộ hai Linh Khiếu và ba Thần Khiếu còn lại".
Đường Băng Vân kinh ngạc: "Chồng à, có thể khai mở được toàn bộ chín Linh Khiếu và tám Thần Khiếu sao?"
Ngô Bình đáp: "Có anh ở đây, chắc chắn là được".
Cho dù là ở thời kỳ tiền sử thì những thiên tài khai mở được toàn bộ chín Linh Khiếu và tám Thần Khiếu cũng cực kỳ hiếm, hàng trăm năm mới có một người. Đó đều là những bậc kỳ tài, có tiền đồ vô cùng rộng mở.
Đường Băng Vân gật mạnh đầu đáp: "Vâng! Chồng em là giỏi nhất!"
Ngô Bình đột nhiên ôm lấy cô rồi nói: "Băng Vân, em nhận được truyền thừa từ thần Thổ Thông Thiên. Đây là một thế lực vô cùng hùng mạnh. Đợi khi em trở thành Địa Tiên rồi họ sẽ phái người tới đưa em đi tới chỗ thần Thổ Thông Thiên tu luyện.
Đường Băng Vân sững lại, hỏi: "Nơi đó rất xa sao?"
Ngô Bình đáp: "Rất rất xa. Có điều em đừng lo lắng, anh sẽ cố gắng tu luyện để đi cùng em! Nhưng tạm thời em đừng đột phá lên cảnh giới Địa Tiên, phải kéo dài thời gian hết sức có thể. Trong hai năm tới, anh cũng sẽ tu luyện được tới Địa Tiên, sau đó sẽ nghĩ cách để đi cùng em".
Đường Băng Vân trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô ấy không hề biết vận mệnh của mình, chỉ cảm thấy Ngô Bình không nỡ rời xa mình. Cô ấy gật đầu thật mạnh: "Được, em nghe anh hết!"
Hai người họ đã ở lại động tiên tám ngày liền. Họ vừa trở về thì Đế Tân đã lập tức xuất hiện. Ông ấy lạnh lùng nói: "Tôi phải chờ cậu thêm năm ngày rồi đấy!"
Ngô Bình cười đáp: "Tôi đã luyện xong đan dược rồi".
Nói rồi, anh lấy ra bảy viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan rồi giao cho Đế Tân.
Đế Tân nhìn chỗ đan dược, đều là đan nhị phẩm nên rất hài lòng, cười nói: "Cậu không làm tôi thất vọng! Tôi sẽ lấy toàn bộ số đan dược này, cậu cứ ra giá đi".
Ngô Bình: "Đều là bạn bè cả, ông muốn đưa bao nhiêu thì đưa".
Mặc dù Ngô Bình nói giá cả tuỳ tâm nhưng Đế Tân cũng không dám lợi dụng công sức của anh, nếu không thì lần sau sao có thể hợp tác được nữa. Đế Tân suy nghĩ một lát rồi nói: "Một viên đan tôi trả năm mươi đồng tiền bùa. Cậu thấy vậy có được không?"
Ngô Bình cười đáp: "Được".
Đế Tân đưa cho anh một túi tiền nói: "Sau này loại đan dược này cậu cố gắng luyện nhiều một chút, càng nhiều càng tốt!"
Ngô Bình: "Được, chỉ cần tìm được dược liệu là tôi sẽ luyện ngay, chúng ta hợp tác vui vẻ nhé!"
Đế Tân cười ha ha rồi bay đi.
Không lâu sau, Đường Thiên Tuyệt tới.
"Ngô Bình, có chuyện này ông muốn bàn với cháu", ông ấy nói.
Ngô Bình vội đáp: "Xin ông cứ nói".
Đường Thiên Tuyệt: "Hiện tại Đường Môn đang tập trung chủ yếu vào Địa Tiên Giới. Nhưng chỉ có mình Canh Tổ trấn giữ ở đó thì thế lực hơi mỏng. Không biết liệu cháu có thể chữa bệnh cho cả Đông Tổ không?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Đương nhiên là được".
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ: "Được! Tối nay chúng ta đi gặp Đông Tổ nhé!"
Đông Tổ của Đường Môn tên thật là Đường Trấn Đông, là người nhà họ Đường từ thời vua Đường. Ông ta đã tu luyện đến cảnh giới thứ ba của Địa Tiên nhưng trong lúc tu luyện bị rơi vào huyễn cảnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại được.
Đường Thiên Tuyệt đi chuẩn bị, Ngô Bình thì quay sang nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, xem ra ông nội em muốn dùng Đường Trấn Đông này để cân bằng thế lực với Đường Thái Canh".
Đường Băng Vân đáp: "Nói gì thì nói, ông em vẫn là môn chủ. Mặc dù ông ấy có thể không để ý đến thế lực của Canh Tổ nhưng cũng không thể không đề phòng. Hơn nữa nếu Đông Tổ hồi phục thì cũng là chuyện tốt với Đường Môn".
Ngô Bình: "Nhưng em có từng nghĩ nếu Đông Tổ hồi phục rồi thì Đông Tổ và Canh Tổ ai sẽ trở thành người nắm quyền lực chính?"
Đường Băng Vân cười đáp: "Đó không phải việc chúng ta cần suy nghĩ. Cứ mặc kệ cho họ đau đầu đi".
Ngô Bình: "Tốt nhất là em kể lại cho anh nghe một lượt những chuyện liên quan đến Đông Tổ này".
Đường Băng Vân: "Đông Tổ là thiên tài đầu tiên của Đường Môn. Đông Tổ tài năng xuất chúng, mới hai mươi lăm tuổi đã vào Địa Tiên Giới. Thời loạn An Sử, ông ấy âm thầm giúp đỡ Đường chủ Lý Long Cơ nên bị phe đối nghịch ra tay ám hại. Khi đột phá từ cảnh giới ba lên cảnh giới bốn của Địa Tiên, ông ấy bị lạc vào huyễn cảnh".
Ngô Bình: "Nếu bị mắc kẹt trong huyễn cảnh thì thể chất sẽ không biến đổi nhiều. Ông ấy sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi thời gian".
Anh nói tiếp: "Anh vẫn chưa biết rốt cuộc ông ấy lạc vào huyễn cảnh như thế nào. Giờ chỉ có thể thử thôi".
Đường Băng Vân gật đầu: "Anh cứ cố gắng hết sức là được, cho dù không thành công thì ông nội cũng sẽ không trách anh đâu".
Mấy tiếng sau, Đường Thiên Tuyệt quay lại. Ông ấy đích thân đưa Ngô Bình và Đường Băng Vân đến một vùng núi sâu và hiểm trở.
Nơi ở của Đông Tổ cũng ẩn dật như nơi ở của Canh Tổ vậy. Phải đi rất nhiều con đường vòng vèo mới một hang núi.
Sâu trong hang là lối vào một ngôi mộ cổ. Trong mộ có một người thanh niên tóc trắng đang ngồi thiền trong quan tài đá. Trải qua hàng nghìn năm nên tóc và móng tay người đó cũng từ từ dài ra. Tính đến nay, tóc người đó đã dài tới hơn chục mét, được người ta đặt lên một chiếc kệ.
Đường Thiên Tuyệt: "Đông Tổ là thiên tài đầu tiên của Đường Môn. Nếu không phải bị mưu hại thì nói không chừng giờ tu vi đã ngang với Thiên Tiên rồi".
Ngô Bình quan sát Đông Tổ. Sau khi mở mắt thấu thị, anh phát hiện trong não Đường Trấn Đông có một năng lượng kỳ lạ, chính là huyễn cảnh mà ông ta mắc kẹt ở bên trong.
Anh tiếp tục quan sát thì mắt thấu thị của anh đã nhìn được sâu vào huyễn cảnh, nhìn thấy những gì Đông Tổ đang trải qua. Khung cảnh bên trong là kiến trúc thời Đường, ông ấy đang thưởng rượu ngắm trăng với một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Mà tướng mạo của cô gái đó lại giống Lãnh Như Yên tới bảy phần! Có điều là cô gái này đầy đặn hơn một chút.
Ngô Bình quan sát một chút, sau đó châm cứu mười ba châm vào đầu ông ta. Phương pháp châm cứu này tên là Thanh Linh châm pháp. Sau đó, anh lấy Thanh Minh Chính Tâm Tán ra đút cho Đường Trấn Đông rồi bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm.
Thiền Âm vang lên, Đường Trấn Đông ở trong huyễn cảnh chợt nghe thấy âm thanh này. Ông ta cau mày: "Ai tìm mình vậy?"
Thiền Âm càng lúc càng rõ, ý thức của ông ta bắt đầu trở nên mơ hồ. Mấy phút sau, ông ta đột nhiên thét lên một tiếng rồi choàng mở mắt ra.
Đôi mắt Đông Tổ loé lên một tia sáng, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Họ nhìn thẳng vào nhau, Đông Tổ lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ, vội vã bước tới chắp tay vái: "Môn chủ đời thứ mười chín của Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt tham kiến Đông Tổ!"
Chương 748: Quay lại chùa Đại Thiền
Đường Trấn Đông sững sờ: "Môn chủ đời thứ mười chín? Giờ không phải thời Đường nữa sao?"
Đường Thiên Tuyệt: "Nhà Đường đã diệt vong từ lâu, sau đó đã trôi qua thêm rất nhiều triều đại nữa. Hiện giờ đã là thời đại văn minh thịnh trị, nhân dân an cư lạc nghiệp. Thế nước hùng mạnh, giặc ngoại xâm không dám nhòm ngó bờ cõi nước ta".
Sau đó, Đường Thiên Tuyệt kể lại ngắn gọn tình hình hiện tại. Đường Trấn Đông nghe xong thì đột nhiên rơi lệ, lẩm bẩm: "Thái Chân, nàng đã không còn trên cõi đời này nữa!"
Ngô Bình ngạc nhiên. Thái Chân? Liệu có phải người ông ta nhắc đến là Dương Thái Chân? Dương Ngọc Hoàn không?
Đột nhiên Đông Tổ lạnh lùng nhìn Ngô Bình, trầm giọng nói: "Ai cho phép ngươi kéo ta ra khỏi huyễn cảnh? Ở trong huyễn cảnh ta và Thái Chân sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau. Ai cho ngươi quấy rầy bọn ta hả?"
Nói xong, ông ta giơ tay phóng một chưởng tấn công Ngô Bình. Võ hồn của anh giật mình, ra một chưởng phản công.
Chưởng của họ va vào nhau, Ngô Bình bị đánh lùi về sau mấy mét rồi ngã lộn nhào. Còn Đường Trấn Đông cơ thể chỉ hơi lắc lư. Đường Trấn Đông giận dữ quát: "Còn dám đánh trả!"
Đường Thiên Tuyệt kinh ngạc, vội vã quỳ xuống đất nói: "Đông Tổ, là đệ tử nhờ cậu ấy làm vậy. Đông Tổ muốn phạt xin hãy phạt đệ tử!"
Đường Trấn Đông mặt hằm hằm. Vài giây sau, ông ta đứng dậy, đi về phía Đường Thiên Tuyệt, lạnh lùng nói: "Ngươi gọi người của Đường Môn tới đây, ta muốn gặp họ".
Đường Thiên Tuyệt vội vã đáp: "Vâng, Thiên Tuyệt lập tức đi triệu tập mọi người!"
Đường Trấn Đông sau đó nhìn về phía Ngô Bình nói: "Nhóc con ngươi mạnh lắm, tên là gì vậy?"
Ngô Bình đứng dậy, anh vẫn chưa bị thương, đáp: "Vãn bối tên Ngô Bình".
Đường Trấn Đông ừm một tiếng rồi nói: "Ban nãy ngươi còn dám đánh lại, gan không nhỏ đâu".
Ngô Bình trong lòng nghĩ thầm nếu không phải vì nể mặt Băng Vân thì anh đã lao lên cho ông ta một bạt tai rồi!
Đương nhiên, ngoài mặt Ngô Bình không thể nói vậy: "Xin Đông Tổ bớt giận, đó chỉ là phản xạ bản năng của vãn bối mà thôi".
Đường Trấn Đông khẽ thở dài: "Ra thì ra thôi, dù gì cũng chỉ là huyễn cảnh!"
Ông ta nhắm mắt lại, một lát sau lại choàng mở mắt ra, lúc này trong đôi mắt đã không còn cảm xúc gì. Đường Trấn Đông lạnh lùng nói: "Ở trong huyễn cảnh lâu, trong cơ thể ta có một số vấn đề. Trước hết phải rời khỏi nơi quái quỷ này đã, đổi sang một nơi ở tốt hơn".
Đường Thiên Tuyệt đi trước dẫn đường tới biệt thự nhà họ Đường.
Đường Thiên Tuyệt nhường lại biệt viện của mình cho Đường Trấn Đông rồi cho gọi một số đệ tử cốt cán của Đường Môn tới đó.
Ngô Bình và Đường Băng Vân thì quay lại biệt viện của mình.
Sau khi đóng cửa lại, Ngô Bình nói: “Băng Vân, Đường Trấn Đông này tính tình quái đản, e là sau này ông nội em sẽ khó sống đây”.
Đường Băng Vân: “Người nên lo lắng bây giờ là Canh Tổ mới phải. Canh Tổ hiện có tu vi cao hơn Đông Tổ, nhưng Đông Tổ có tư chất hơn người, chỉ trong thời gian ngắn là có thể vượt qua Canh Tổ”.
Ngô Bình: “Chỉ e Đường Môn lại sắp loạn cào cào. Tốt nhất chúng ta nên đứng bên ngoài, không nên can dự vào chuyện này”.
Đường Băng Vân: “Được, hôm nay chúng ta rời biệt thự nhà họ Đường thôi!”
Ngô Bình: “Thời gian này em cần chăm chỉ nghiên cứu truyền thừa của thần Thổ Thông Thiên. Một thời gian nữa anh sẽ đến tìm em”.
Đường Băng Vân ôm lấy tay anh nói: “Em có thể đi cùng anh được không?”
Ngô Bình: “Ngoan nào, em phải tập trung vào việc tu luyện. Tư chất của em càng tốt, biểu hiện càng tốt thì thần Thổ Thông Thiên càng coi trọng em. Cho nên, em nhất định phải khai mở được toàn bộ Linh Khiếu và Thần Khiếu!”
Đường Băng Vân gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng!”
Đột nhiên cô ấy như thể nhớ ra điều gì đó nên nói: “Trong động tiên có một loại môn pháp luyện tâm, có thể luyện thành thánh tâm. Em cảm thấy nó sẽ có ích với anh”.
Hiện tại, võ lực của Ngô Bình đã rất mạnh rồi, quả thực đã đến lúc nên luyện tâm, nếu không thì sau này sẽ dễ gặp rắc rối trong quá trình tu luyện. Ngô Bình cười đáp: “Vậy sao? Nó rất có ích sao?”
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, bộ môn pháp luyện tâm này chính là niềm tự hào của thần Thổ Thông Thiên!”
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh xin rửa tai lắng nghe xem môn pháp này thần kỳ đến đâu”.
Thế rồi, Đường Băng Vân đem môn pháp luyện tâm đã học được thuật lại chi tiết cho Ngô Bình nghe.
Môn pháp này có tên gọi là “Nhập Thánh Quyết”. Đây cũng là phương pháp luyện tâm cao cấp nhất ở Tiên giới.
Ngô Bình ghi lại Nhập Thánh Quyết, cảm thấy môn pháp này khá huyền ảo, không biết mình có thể luyện thành công hay không.
Anh dùng cả một đêm để học thuộc Nhập Thánh Quyết. Sáng hôm sau, anh tạm biệt Đường Thiên Tuyệt rồi quay lại Hà Đông gặp Lý Long Thần.
Trước đó nhà họ Mã yêu cầu Lý Long Thần nhượng lại cổ phần của công ty vệ sĩ nhưng Lý Long Thần không chịu. Anh vốn định trong ba ngày sẽ quay lại giải quyết chuyện này, nhưng thật không ngờ lại dùng dằng đến tận mười ngày.
Cũng may nhà họ Mã chưa phái người tới gây khó dễ cho Lý Long Thần.
Đến phủ Tử Long, Ngô Bình lập tức hỏi: “Long Thần, nhà họ Mã vẫn chưa phái người tới sao?”
Lý Long Thần: “Sư thúc, đệ tử cũng cảm thấy rất kỳ lạ nên đã cho người đi nghe ngóng. Hỏi ra mới biết, nhà họ Mã đang có nội loạn nên không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện bên này”.
Ngô Bình cười hỏi: “Nội loạn sao?”
Lý Long Thần gật đầu: “Hình như là gia chủ mới và cháu trai của Tây Bắc Vương Mã Hành Không có xích mích với nhau khiến cậu cháu trai kia bị thương. Mã Hành Không lúc này dù đang sắp không qua khỏi rồi nhưng vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Vẫn có một đám người đứng về phía cháu trai ông ấy là Mã Thừa Phong”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Long Thần, hiện tại kẻ muốn gây rắc rối cho anh là vị gia chủ mới kia phải không?”
Lý Long Thần gật đầu: “Không sai. Tây Bắc Vương là người trượng nghĩa, nếu ông ấy còn tại chức thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này”.
Ngô Bình: “Vậy anh đi tới nhà họ Mã một chuyến, nói tôi có thể chữa bệnh cho Tây Bắc Vương”.
Lý Long Thần ngạc nhiên: “Sư thúc, chúng ta không thể nói bừa. Nhỡ đâu không chữa được thì họ sẽ trách tội chúng ta đó”.
Ngô Bình: “Anh chỉ cần đi thông báo thôi. Đúng rồi, nếu Mã Hành Không muốn chữa bệnh thì bảo ông ta đích thân tới chùa Đại Thiền tìm tôi”.
Lý Long Thần do dự một lát rồi cắn răng, gật đầu đáp: “Được! Ngày mai đệ tử sẽ tới đó một chuyến!”
Ngô Bình dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi đó để tới chùa Đại Thiền.
Ngô Bình còn có việc cần xử lý ở bên đó. Mặc dù chuyện của Mộ Dung Kiều đã xong nhưng anh phải dạy cho Viên Thâm đó một bài học mới được!
Đại sư Viên Hối nói thời gian thách đấu là mùng ba tháng tư. Hôm nay đã là mùng hai tháng tư, ngày mai là đến hẹn.
Ngô Bình tới chùa Đại Thiền thì thấy các nhà sư đang tụ tập rất đông ở trước ngọn núi. Trông thì có vẻ như họ đang tiến hành một nghi thức long trọng gì đó.
Ngô Bình vừa ló mặt ra là đại sư Tông Huy đi tới, cười nói: “Ngô thần y”.
Ngô Bình nhìn đám hoà thượng kia rồi hỏi: “Họ đang thực hiện nghi thức gì sao?”
Tông Huy thở dài đáp: “Người của Thiền tông và Chân ngôn tông từ Đông Doanh tới. Họ không đến đây với thiện chí”.
Ngô Bình vốn đã biết Đông Doanh có một số giáo phái Phật giáo như Thiền tông, Chân ngôn tông, Tịnh độ tông. Hơn nữa, có một số Phật phái thất truyền ở Viêm Long nhưng lại phát triển rất mạnh ở Đông Doanh. Ví dụ như giáo phái Đường Mật được hình thành trong thời kì nhà Đường, chính là tiền thân của Chân ngôn tông ngày nay.
Ngô Bình: “Bọn họ đến đây với ý đồ xấu sao?”
Tông Huy: “Hai giáo phái này thế lực rất mạnh. Tôi nghe sư tổ nói lần này họ tới khả năng lớn là nhắm vào Vô Tự Ngọc Bích của chùa Đại Thiền. Món bảo vật này là nguồn gốc truyền thừa của chùa Đại Thiền nên đương nhiên không thể dễ dàng để rơi vào tay bọn họ!”
Ngô Bình: “Chùa Đại Thiền nhiều cao thủ như vậy mà vẫn phải sợ bọn họ sao?”
Tông Huy thở dài đáp: “Bọn họ đến quang minh chính đại, nói là muốn giao lưu học hỏi về Phật pháp với chúng tôi. Yêu cầu mà bọn họ đưa ra khiến nhà chùa không thể từ chối được, nếu không sẽ bị các giáo phái Phật môn khác chê cười”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy hai bên định giao lưu Phật pháp kiểu gì?”
Tông Huy: “Sẽ giao lưu trên bốn lĩnh vực. Ở mỗi vòng hai bên sẽ đặt một món bảo vật! Chùa Đại Thiền quả thực không thể thua, nếu không sẽ rắc rối to!”
Chương 749: Đệ tử Phật Môn
Ngô Bình tò mò hỏi: “Bọn họ muốn xem Vô Tự Ngọc Bích sao? Sao chùa Đại Thiền không từ chối việc này kia chứ?”
Tông Huy thở dài: “Bọn họ mượn cái cớ tới giao lưu Phật pháp, lại còn cược cả báu vật Đông Doanh. Nếu chùa Đại Thiền không dám đồng ý thì đồng đạo Phật Môn khắp nơi sẽ chê cười”.
Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Vậy người Đông Doanh đề ra thể lệ thế nào?”
Tông Huy: “Sẽ chia làm bốn vòng. Mỗi vòng mỗi bên sẽ cử ra ba người tham gia. Bốn vòng thắng ba thì coi là thắng. Bên nào thua sẽ phải giao một món bảo vật của bên mình cho đối phương”.
Ngô Bình: “Chùa Đại Thiền Phật pháp cao siêu chắc sẽ nắm chắc phần thắng chứ?”
Tông Huy cười khổ: "Không, không hề có cửa thắng! Bốn vòng giao hữu này lần lượt là Chân ngôn,Tụng kinh, Võ học, Thần thông. Nếu nói về Chân ngôn thì Chân ngôn tông của Đông Doanh nhận được chân truyền của Đường Mật, chùa Đại Thiền không phải đối thủ! Luận võ học, đối phương cử ra thiên tài võ học trẻ tuổi hàng đầu là Tomoyo. Tomoyo này bái một vị Bồ Tát của Tiểu Tây Thiên làm sư phụ nên võ lực cực mạnh. Trong số những hậu bối, chùa Đại Thiền không có ai xứng làm đối thủ của cậu ta".
Ngô Bình: "Vậy còn Tụng kinh và Thần thông thì sao?"
Tông Huy: "Tụng kinh thì chúng tôi có bảy phần sẽ thắng vì nhà chùa có nhiều nhà sư Phật pháp cao thâm. Nhưng luận về Thần thông thì chỉ e lại thua mất. Phía Đông Doanh có một thiếu niên là Bồ Tát chuyển sinh. Nghe nói thiếu niên đó tinh thông chín loại thần thông, mà mỗi loại uy lực đều vô cùng lớn".
Ngô Bình không khỏi cau mày: "Chùa Đại Thiền có lịch sử hơn một nghìn năm mà không đấu lại một đám hoà thượng Đông Doanh sao?"
Tông Huy rất ngượng ngùng, đáp: "Ngô thần y, Phật môn của Đông Doanh có liên hệ mật thiết với Tiểu Tây Thiên. Nếu phải so sánh thì chúng ta không có được lợi thế đó".
Ngô Bình: "Viêm Long lớn như vậy, tín đồ Phật pháp rất đông. Tại sao Tiểu Tây Thiên lại không ở nước ta cơ chứ?"
Tông Huy đáp: "Ở Viêm Long từng có một nơi khá giống với Địa Tiên Giới, gọi là Pháp Cảnh. Lối vào của nó nằm trong chùa Đại Lôi Âm. Nhưng hơn một trăm năm trước, không hiểu sao ngôi chùa này đột nhiên đóng cửa. Căn cơ của chùa Đại Thiền đều nằm trong Pháp Cảnh, hai bên đột nhiên mất kết nối ảnh hưởng rất lớn đến nhà chùa".
Ngô Bình: "Vậy bốn vòng đấu này phía Đông Doanh đặt cược những gì?"
Tông Huy: "Ở vòng Chân ngôn, phía Đông Doanh đặt cược một viên xá lợi từ xương ngón tay của Phật".
Ngô Bình hỏi: "Viên xá lợi này rất quý phải không?"
Tông Huy nghiêm mặt đáp: "Chùa Đại Thiền mà có được xá lợi này thì khí tượng sẽ lên như diều gặp gió, hơn xa so với hiện tại".
Ngô Bình gật đầu hỏi tiếp: "Thế vòng thi võ họ cược gì?"
Tông Huy: "Trong vòng thi võ, họ cược một báu vật cực quý gọi là ngọc Thiên Tâm. Nghe nói, ngọc này có nguồn gốc từ Viêm Long chúng ta. Năm xưa Đông Doanh xâm lược nước ra đã cướp mất bảo vật này từ núi Long Hổ. Có được viên ngọc này có thể cảm nhận được Thiên tâm".
Ngô Bình: "Vậy còn hai vòng sau thì họ cược bảo vật gì?"
"Hai vòng cuối, mỗi vòng họ cược một người phụ nữ", Tông Huy vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng.
Ngô Bình ngẩn người: "Hai người phụ nữ?"
Tông Huy: "Hoà thượng Đông Doanh nói hai cô gái này có huyết thống của Hải thần, mỗi người đều có thể chất đặc biệt. Nếu có thể cưới làm thê thiếp rồi ở cùng họ lâu dài thì sẽ rất có ích cho tu vi".
Ngô Bình sững người, đám hoà thượng Đông Doanh này cũng ăn mặn lắm.
Tông Huy: "Sư tổ Quảng Tuệ giờ đang đau đầu không biết phải phái vị hoà thượng nào đại diện cho nhà chùa. Nếu bốn vòng mà thua ba thì chùa Đại Thiền sẽ phải giao ra Vô Tự Ngọc Bích cho đám hoà thượng Đông Doanh kia mượn trong ba năm".
Nói rồi, Tông Huy quan sát Ngô Bình một lượt rồi nói: "Ngô thần y, thần y từng tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, không biết có thể giúp cải trang thành hoà thượng của nhà chùa để giao đấu với Tomoyo được không?"
Ngô Bình nhìn đại sư Tông Huy rồi đáp: "Đại sư Tông Huy, đây là chuyện của chùa Đại Thiền. Người ngoài như tôi không tiện can dự vào mà?"
Tông Huy vội nói: "Nếu Ngô thần y giúp chúng tôi giành chiến thắng thì bảo vật thắng được sẽ giao hết cho thần y!"
Ngô Bình bắt đầu lung lay, ngọc Thiên Tâm đó vô cùng có ích với anh. Bước tiếp theo anh cần cảm nhận thiên tâm. Nếu có được viên ngọc này thì chắc chắn công sức bỏ ra để tu luyện sẽ giảm đi một nửa!
Anh suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được rồi, nghĩ đến việc giữ thể diện cho đại sư Quảng Tuệ và đại sư Tông Huy nên tôi sẽ giúp lần này".
Tông Huy mừng rỡ nói: "Ngô thần y, vậy mời đi theo tôi!"
Ngô Bình liền theo Tông Huy đi tới một thiền viện. Sân của thiền viện này đã được cải tạo thành một cánh đồng, bên trên trồng hẹ, mầm tỏi, bầu sáp và các loại cây trồng khác. Trước cửa gian nhà ở có một cái ghế mây, một vị sư già nua quần áo rách rưới đang nằm trên ghế và nghe âm thanh phát ra từ một chiếc đài kiểu cũ được sản xuất cách đây mười mấy năm. Ông ấy khẽ đung đưa chiếc ghế rồi ngâm nga theo mấy câu tuồng.
Tông Huy cười nói: "Lưu sư phụ, cạo đầu giúp Ngô thần y nhé".
Hoà thượng đang nằm trên ghế mở mắt nhìn Ngô Bình rồi nói: "Cậu ấy không phải hoà thượng".
Tông Huy: "Đương nhiên không phải, nhưng cậu ấy có thể đóng giả hoà thượng".
Hoà thượng già: "Người xuất gia không được nói dối".
Tông Huy bất lực đáp: "Nhưng việc này vô cùng quan trọng. Lưu sư phụ, mau làm đi".
Hoà thượng già cười đáp: "Đợi một chút".
Ông ấy quay vào phòng lấy ra một con dao cạo rồi mài vào tảng đá trước cổng vài lần. Ông ấy nói: "Chàng trai, nào, ngồi xuống".
Ngô Bình vô cùng tiếc rẻ mái tóc của mình. Anh mà cạo trọc thì chắc chắn sẽ rất xấu.
Nhưng đã quyết định giúp chùa Đại Thiền thì cũng không thể không làm. Anh đành ngồi xuống trước mặt hoà thượng già. Hoà thượng già cầm con dao cạo lia thoăn thoắt mấy đường, tóc của Ngô Bình thi nhau rơi xuống đất.
Không tới nửa phút sau, đầu anh đã nhẵn bóng. Tông Huy lấy ra ba cây hương đang cháy dở, giúp Ngô Bình tạo ra ba vết sẹo nông trên đầu, đây là tấn hương của nhà sư.
Sau đó, Tông Huy lại gọi người mang tới một bộ đồ tăng ni màu xám trắng rồi bảo Ngô Bình mặc vào. Cứ như vậy, Ngô Bình đã biến thành một nhà sư của chùa Đại Thiền.
Tông Huy cười nói: "Đến lúc đó, chúng tôi sẽ giới thiệu cậu là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ".
Ngô Bình gật đầu: "Thế nào cũng được, giờ tôi phải đi đâu?"
Tông Huy: "Ngô thần y, hiện giờ cậu tạm thời là nhà sư của chùa Đại Thiền. Lần này La Hán Đường phụ trách ứng phó với đoàn hoà thượng Đông Doanh kia nên cậu hãy tới La Hán Đường báo danh, tạm thời làm võ tăng ở đó".
Nói đến đây, ông ấy cười nói: "Tôi biết trong lòng cậu có oán niệm. Lát nữa đến La Hán Đường, cậu có thể lựa chọn thách đấu bất cứ cao thủ nào ở đó. Dù gì nếu muốn giao lưu võ thuật với hoà thượng Đông Doanh thì trước tiên phải khiến các hoà thượng trong La Hán Đường phục đã".
Ngô Bình hiểu ngay, Tông Huy ý tứ rất rõ ràng rằng anh có thể mượn cơ hội này dạy dỗ sư đồ Viên Thâm!
Anh cười lạnh nói: "Như vậy là tốt nhất!"
Sau đó, Ngô Bình theo đại sư Tông Huy đến La Hán Đường.
La Hán Đường là một kiến trúc khổng lồ. Bên trong có phòng của các tăng ni, điện thờ Phật, sân vườn,... Tăng ni ở đây lên tới hàng trăm người.
Lúc này, La Hán Đường đang tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Mấy vị trưởng lão cau chặt mày lại, thi nhau thở ngắn than dài. Sắp phải đấu với hoà thượng Đông Doanh mà lại không chọn được nhân tài nào nên cơm nên cháo!
Mấy chục năm nay, chùa Đại Thiền không có kỳ tài võ học.
Tông Huy và Ngô Bình đi vào đại điện. Đại sư Tông Huy giới thiệu: "Các vị trưởng lão, vị này là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ. Tên hiệu của cậu ấy là Tịch Minh!"
Các tăng ni ở đó đều ngạc nhiên, sư tổ Quảng Tuệ có một đệ tử sao? Phải biết rằng Quảng Tuệ là một trong ba vị sư tổ của chùa Đại Thiền, địa vị cực kỳ cao. Bởi lẽ đó, địa vị đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ đương nhiên cũng rất cao!
Tịch Minh? Ngô Bình cũng không ghét cái tên này. Dù gì cũng là tên dùng một lần nên gọi là gì mà chẳng được.
Chương 750: Trừng phạt Viên Thâm
Trong số các vị trưởng lão có một nhà sư rất cao to, chính là Viên Thâm - người lần trước định giết Ngô Bình. Viên Thâm nhìn thấy Ngô Bình thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: "Các vị trưởng lão, kẻ này tên Ngô Bình, chính là hung thủ giết chết Trịnh Luân và Vương Trung!"
Đại sư Tông Huy: "Viên Thâm sư thúc, hiện giờ đây là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ. Sư thúc cũng phải gọi Tịch Minh một tiếng 'sư thúc' mới phải!"
Viên Thâm nổi trận lôi đình: "Bảo tôi gọi hắn ta là sư thúc? Trừ phi giết tôi đi!"
Ngô Bình đi về phía Viên Thâm. Viên Thâm này khá mạnh, là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương.
Hai người họ nhìn nhau mà mắt như toé lửa. Trong mắt Viên Thâm đầy vẻ giễu cợt nói: "Chùa Đại Thiền không hoan nghênh kẻ giết người!"
"Bốp!"
Đột nhiên, Ngô Bình thẳng tay tát bốp vào mặt Viên Thâm. Dù Viên Thâm là trưởng lão của La Hán Đường, tu vi cao thâm nhưng lại không né được phát tát vừa rồi. Ông ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, gầm lên một tiếng rồi lập tức thi triển tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền, lao thẳng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình học được chân truyền trên Vô Tự Ngọc Bích. Chiêu thức mà Viên Thâm thi triển đối với anh chỉ là trò trẻ con. Anh phất tay một cái đã hoá giải được chiêu thức này, lại còn kịp bồi thêm cho Viên Thâm một chưởng vào sau thắt lưng.
Viên Thâm như bị điện giật, cơ thể cứng ngắc không thể cử động.
Ngô Bình bồi thêm ba phát tát nữa, mạnh đến nỗi khiến Viên Thâm quay vòng vòng, sau đó ngã phịch xuống đất. Viên Thâm mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ngô Bình nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Mộ Dung Kiều là bạn tôi. Hôm đó đệ tử của ông là Âu Dương Thánh Hoàng bắt cô ấy. Người làm sư phụ như ông không thể tránh tội. Bốn cái tát này coi như vị sư thúc này dạy dỗ ông! Ông có phục hay không?"
Viên Thâm lúc này đã hoàn hồn trở lại, gầm lên: "Không phục!"
Ngô Bình cười lạnh: "Không phục? Được thôi! Đứng lên đi, chúng ta tỷ võ phân cao thấp. Nhưng lần này tôi sẽ không nương tay đâu!"
"Viên Thâm! Không được vô lễ với sư thúc!", một vị cao tăng đứng ra, vị này tuổi cao hơn Viên Thâm.
Nhìn thấy vị cao tăng này, Viên Thâm không dám nhiều lời, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vị cao tăng kia chắp tay nói: "Viên Tâm của La Hán Đường tham kiến sư thúc".
Ngô Bình gật đầu đáp: "Viên Tâm, lần này tôi tới là để tham gia cuộc đấu võ với hoà thượng Đông Doanh".
Viên Tâm này đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Ngô Bình mạnh như vậy, lại còn gia nhập La Hán Đường đúng lúc này. Đây chắc chắn là ý của sư tổ Quảng Tuệ.
Ông ấy lập tức đáp: "Sư điệt đã rõ!"
Ngô Bình: "Có điều, trước khi tôi tham gia cuộc tỷ võ, hãy gọi hết đám đồ đệ của Viên Thâm ra đây. Tôi muốn xem xem mấy kẻ đó có ra thể thống gì hay không!"
Ngô Bình không có ý định dừng tay với Viên Thâm. Nhân cơ hội này, anh sẽ cho ông ta một bài học nhớ đời!
Đại sư Viên Tâm có chút khó xử, nói: "Sư thúc, hiện nay là lúc nhà chùa cần đồng tâm hợp lực. Ân oán cá nhân của sư thúc có thể để sau giải quyết không?"
Ngô Bình: "Được thôi, tôi quay về trước. Khi nào các ông bảo tôi tới thì tôi sẽ tới giải quyết".
Đại sư Tông Huy vội vã nói: "Sư thúc muốn giải quyết bây giờ thì giải quyết luôn đi", nói rồi nhìn về phía Viên Thâm.
Viên Thâm giận dữ gằn giọng: "Tông Huy, chuyện của tôi đến lượt ông quản sao?"
Lúc này, có một giọng nói vang lên: "Không phải Tông Huy muốn quản mà là tôi muốn quản!"
Viên Hối đi vào, ông ấy chắp tay chào Ngô Bình rồi cười nói: "Tham kiến sư thúc".
Ngô Bình gật đầu, anh biết hôm nay chùa Đại Thiền sẽ phải cho anh một câu trả lời thoả đáng.
Viên Thâm vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Mặc dù Viên Hối vừa ra khỏi động Vạn Phật, nhưng ở chùa Đại Thiền vai vế của ông ấy cao hơn Viên Thâm nhiều! Bởi đúng ra thì Viên Hối chính là đồ tôn của sư tổ Quảng Tuệ!
"Sư huynh Viên Hối, cứ phải làm như vậy sao?", Viên Thâm nói lớn, mặt phừng phừng lửa giận.
Viên Hối bình thản đáp: "Viên Thâm, tôi chuyển lời của sư tổ Quảng Tuệ. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là trưởng lão của La Hán Đường. Ngày mai phải tới động Tư Quá suy nghĩ về lỗi lầm của mình trong vòng một năm. Không có lệnh của sư tổ thì không được ra khỏi động nửa bước!"
Viên Thâm kinh ngạc: "Các người..."
Viên Hối mặt sa sầm lại: "Viên Thâm, cậu tự đi hay phải để tôi đưa cậu tới đó?"
Viên Thâm giậm mạnh chân rồi hậm hực đi ra khỏi La Hán Đường. Lúc đi ngang qua, ông ta còn trừng mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cau mày nhưng cũng không cản đường ông ta rời khỏi đó.
Sau đó, mấy đệ tử chốn trần tục của Viên Thâm bị gọi đến. Viên Hối lệnh cho người đưa mấy người này đến Giới Luật Đường, mỗi người phạt năm mươi gậy.
Gậy làm bằng gang cứng, nặng ba mươi sáu cân. Nhận một gậy đó cũng đủ để gãy xương! Sau khi bị phạt năm mươi gậy thì chắc chắn cũng bị thương rất nặng.
Viên Thâm và đồ đệ của ông ta đều đã bị trừng phạt, Ngô Bình cũng đã nguôi giận. Anh cười nói: "La Hán Đường này ngoài tôi là võ tăng ra thì võ tăng còn lại là ai vậy?"
Viên Hối đáp: "Sư thúc, người tham gia trận giao hữu không được quá ba mươi tuổi. Cho nên, trong La Hán Đường này ngoài sư thúc ra thì không còn ai phù hợp để tham gia nữa".
"Tuổi không quá ba mươi sao?", Ngô Bình gật đầu nói tiếp: "Mọi người chọn đại một người tuổi tác phù hợp để tham gia cùng tôi là được".
Viên Hối nhìn quanh, sau đó chỉ vào một hoà thượng chừng hai mươi tuổi rồi nói: "Cậu qua đây".
Hoà thượng trẻ tuổi vội vã bước tới. Đến trước mặt hai người họ, hoà thượng này cung kính chào: "Tham kiến hai vị sư tổ".
Viên Hối: "Cậu tên là gì?"
Hoà thượng trẻ tu vi khá thấp, chỉ tương đương cảnh giới Khí. Hoà thượng này vội đáp: "Tiểu tăng hiệu là Pháp Kính".
Viên Hối: "Pháp Kính, cậu sẽ cùng tham gia trận đấu giao hữu với sư tổ. Cậu không cần lo lắng, không đến lượt cậu phải ra sân đâu".
Pháp Kính đáp: "Vâng".
Viên Hối: "Sư thúc, cuộc tỷ võ sẽ diễn ra vào ngày kia. Tối nay sẽ là vòng thi Chân ngôn".
Ngô Bình biết Chân ngôn này cũng na ná niệm chú nên hỏi: "Tôi nghe Tông Huy nói vòng Chân ngôn này chúng ta nắm chắc phần thua?"
Viên Hối thở dài đáp: "Cũng không còn cách nào, Chân ngôn tông của Đông Doanh là chân truyền của Đường Mật khi xưa".
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Hay là để tôi thử đi".
Anh từng học được không ít môn Kỳ công trên Vô Tự Ngọc Bích, trong đó đương nhiên có cả Chân ngôn của nhà Phật.
Viên Hối mừng rỡ đáp: "Sư thúc cũng tinh thông Chân ngôn này sao?"
Ngô Bình chưa hiểu rõ về Chân ngôn tông của Đông Doanh nên hỏi lại: "Chân ngôn của phía Đông Doanh uy lực ra sao?"
Viên Hối nghiêm mặt đáp: "Chân ngôn tông của họ có ba loại Chân ngôn Hàng Ma, bốn loại Chân ngôn Thanh Tâm, tám loại Chân ngôn Sát Uy, hai loại Chân ngôn Độ Hoá! Lúc tỷ thí khả năng cao sẽ dùng đến Chân ngôn Sát Uy và Chân ngôn Độ Hoá. Mỗi bên sẽ niệm một đoạn Chân ngôn, bên nào bị độ hoá hoặc sợ hãi mà bỏ cuộc trước thì sẽ tính là thua".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã hiểu, còn cách bao nhiêu tiếng là tới giờ thi đấu?"
Viên Hối: "Cuộc đấu sẽ diễn ra vào khoảng ba rưỡi sáng".
Ngô Bình: "Sắp xếp cho tôi một nơi yên tĩnh để tôi luyện Chân ngôn".
Đám tăng ni kia đến hạn hán lời, giờ mới đi luyện tập thì kịp làm sao được?
Viên Hối vẻ mặt cũng có vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng đáp: "Được, sư thúc hãy đi theo tôi".
Nói rồi ông ấy dẫn Ngô Bình đến một biệt viện vô cùng thanh tịnh sau đó cáo lui.
Ngô Bình nhớ lại những gì mình đã học trên phiến ngọc, chuẩn bị ôn lại một loại Chân ngôn Sát Uy và một loại Chân ngôn Độ Hoá.
Chân ngôn Sát Uy thực ra là loại Chân ngôn dùng để khủng bố tinh thần đối phương.
Chân ngôn Sát Uy anh học có mười hai đoạn, mỗi đoạn ba mươi sáu âm tiết. Khi thi triển phải kết hợp với thủ ấn của Phật môn, độ khó rất cao.
Ngô Bình hai tay tạo ấn, miệng niệm một loại âm thanh như các âm tiết trong Tiên văn. Lần đầu anh niệm còn vấp nhiều nhưng lần hai đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi niệm năm lần, anh thấy hơi đau đầu. Loại Chân ngôn này làm tổn hao rất nhiều Thần niệm của anh!
Anh liền uống một viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan rồi tập tiếp. Khi luyện lần thứ sáu, anh cường hoá sức mạnh của thủ ấn. Đến lần thứ bảy, anh kỳ công điều chỉnh tâm pháp. Đến lần thứ tám anh niệm thì đằng sau gáy đã xuất hiện một vầng sáng hình tròn, ẩn hiện mười vạn Bồ Tát và ba nghìn Phật tăng đang tụng Chân ngôn! Bướm, ong và chim chóc xung quanh thi nhau rơi xuống đất, như thể bị doạ cho vô cùng sợ hãi!
"Lợi hại! Loại Chân ngôn nhà Phật này có khả năng hàng phục nhân tâm!"
Tiếp đó, anh tiếp tục luyện Chân ngôn Độ Hoá.
Chân ngôn Độ Hoá giống như cái tên của nó, là một loại Chân ngôn dùng để siêu độ, cảm hoá. Nó còn có uy lực mạnh hơn cả Chân ngôn Sát Uy, hiệu quả cũng rõ rệt hơn. Đương nhiên, nó cũng khó học hơn rất nhiều. Ngô Bình lúc này cũng đã rất mệt, anh chỉ đành cố gắng chậm rãi luyện từng lần một.