Lúc này, khi Ngô Bình nhìn thấy cả ba cô gái đều đang nhìn về phía mình thì dùng thần niệm nói vài câu với Phương Lập rồi bắt đầu hỏi thăm tình hình các ba người phụ nữ. Cậu biết được họ đều có thu hoạch thì khen họ làm rất khá.
Thật ra trong quá trình thánh xúc, cậu dựa theo phương pháp của Thanh Tử, trải qua năm quá trình. Có điều, cả năm quá trình đều được hoàn thành trong bất ngờ, đến giờ cậu mới có thể hồi tưởng lại nhưng vẫn còn chút mơ hồ.
So ra thì cậu không thể nào cùng lúc chỉ dẫn cho ba cô gái nên thành tựu của họ không thể nào bì được cậu, có điều họ cũng không phải kém, vì dù gì có thể khơi thông mạch thì đã không tồi rồi.
“Bao lâu rồi?”, cậu hỏi.
Lăng Bộ Phi: “Khoảng ba canh giờ”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn”.
Mấy người phụ nữ đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, thi nhau lấy ra chia. Điền Mỹ Mỹ còn lót một tấm thảm trên đất rồi bảy đủ thứ thức ăn ngon lên.
Ngoài mặt Ngô Bình đang cùng ba cô gái ăn uống, nói chuyện, nhưng thực ra cậu lại đang liên tục nói chuyện với Phương Lập.
“Có phải ông có chuyện gì giấu tôi không?”. Trực giác của Ngô Bình nói cho cậu biết nhất định lúc nãy đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì người tinh ranh như Phương Lập cũng sẽ không tự dưng lại gọi cậu là cậu chủ.
Phương Lập chớp mắt, nói: “Trước đây cậu chủ có được một quả dưa vàng, nó vẫn còn đấy chứ?”
Ngô Bình giật mình, nhìn sang túi chứa đồ thì phát hiện quả dưa vàng đã không thấy đâu nữa.
Phương Lập giải thích: “Quả dưa vàng đó là bảo khí mà các đại năng dùng để cất giữ báu vật. Lúc nãy cậu chủ vô tình khởi động bảo khí đó, đánh thức hai bản nguyên pháp bảo cấm kỵ tối cao được phong ấn bên trong.
Ngô Bình giật mình: “Pháp bảo cấm kỵ tối cao sao?”
Phương Lập vội đáp: “Cậu chủ hiểu lầm rồi, là bản nguyên của pháp bảo. Sau này cậu chủ còn phải không ngừng thu thập báu vật trong nhân gian và thường xuyên tôi luyện nó thì mới có cơ hội biến nó thành pháp bảo cấm kỵ thật sự”.
Mặc dù nói như vậy nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy khó tin: “Mặc dù tên họ Dương có được thứ này nhưng lại không thể khởi động nó, tại sao chứ?”
Phương Lập: “Nếu không phải người thật sự có duyên thì sẽ không thể gặp được vật báu thế này, cũng không thể khởi động được đó”.
Ngô Bình: “Phương Lập, mở được đạo mạch có lợi gì có việc tu hành của tôi?”
“Cực kỳ có ích”. Phương Lập vội nói: “Nói trắng ra thì đó là hiện tượng phản tổ”.
Ông ta giải thích sâu hơn cho Ngô Bình, lúc đầu, một nhóm người rời khỏi đại lục thánh cổ, đến môi trường mới sinh sống, sinh con đẻ cái qua bao đời, thể chất sớm đã khác với năm xưa. Giờ quay về lại môi trường ban đầu nên những thứ tiềm ẩn trong huyết mạch cũng sẽ xuất hiện trở lại.
Trên thực tế, tu sĩ ở đại lục Thánh Cổ vừa sinh ra thì đạo mạch đã tự thức tỉnh, đối với họ mà nói, đạo mạch có cấp bậc càng cao, số lượng càng nhiều thì tư chất sẽ càng tốt.
Mấy người Ngô Bình thì lại khác với những người được sinh ra ở đại lục Thánh Cổ, lúc đầu đạo mạch của họ bị ẩn, mãi đến sau khi thánh xúc mới thức tỉnh lại. Vì vậy ý nghĩa của quá trình này giống như việc đạo mạch của những người ở đại lục Thánh Cổ từ nhỏ đã được thức tỉnh, đều vô cùng quan trọng, hơn nữa cả đời chỉ có một lần cơ hội.
Ngô Bình ăn no xong thì tiếp tục tu luyện kiếm thứ sáu của Trảm Đạo Thập Tam kiếm, kiếm này màu xanh đậm, có thể giáng tai họa cho kẻ địch, tạo ra tam tai bát nạn.
Đương nhiên, việc tu hành kiếm thứ sáu khó gấp nhiều lần kiếm thứ năm, vì sự tồn tại của kiếm thứ năm khiến kiếm này rất khó luyện thành.
Kiếm thứ nhất của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm rất mạnh nhưng mỗi khi luyện thêm được một kiếm thì giữa các kiếm sẽ gia tăng uy lực cho nhau. Chẳng hạn bây giờ Ngô Bình luyện được tổng cộng sáu kiếm, vậy sau kiếm này hỗ trợ nhau, sẽ khiến cho uy lực của mỗi kiếm đạt đến mức hai mươi mốt lần so với kiếm đầu tiên.
Lúc bắt đầu luyện kiếm, Ngô Bình mất chưa đến nửa tiếng thì đã luyện thành Giáng Tai kiếm. Kiếm này vừa được xuất ra thì trên kiếm Thất Tinh Long Uyên của Ngô Bình liền xuất hiện một luồng tai khí.
“Mười hai đạo mạch đúng là không tầm thường, thời gian tu luyện kiếm thứ sáu của tôi đã được rút ngắn rất nhiều”.
Cậu cười, lần đầu tiên cảm nhận được lợi ích của việc khơi thông được đạo mạch.
Phương Lập: “Cậu chủ đã khơi thông được đạo mạch, hơn nữa cũng đã có được loại truyền thừa cấp thần thánh thứ nhất. Sau này cậu chủ không cần phải tham nhiều, cứ khai thác uy lực của Thất Tinh Trảm Đạo đồ thật nhiều là được”.
Theo những gì Mộc Băng Thiền nói thì những truyền thừa và công pháp này có khác biệt, nó giống với nền móng của công trình hơn. Còn việc Ngô Bình muốn xây dựng công trình thế nào trên nền móng này thì phải xem khả năng phát huy của bản thân Ngô Bình.
Cậu nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng mình mới lĩnh ngộ được, cũng như những công pháp mà trước đây cậu tu luyện được, không biết có thể dung hợp hết toàn bộ chúng vào truyền thừa Thất Tinh Trảm Đạo không?
Ngô Bình đang suy nghĩ thì đột nhiên giật mình, có người xông vào trận pháp cấm chế mà cậu đã bố trí, chắc giờ đang ở trong trận.
Cậu lướt người, lập tức xuất hiện ở mép trận pháp cấm kỵ, ngước mắt nhìn qua thì thấy tu sĩ tên Mạc Hàn người đầy máu, bước đi loạng choạng, đã bị trận pháp cấm địa của cậu giữ chặt. Trận pháp cấm kỵ này liên tục sinh ra sức mạnh làm mục ruỗng, cô ta bị nó tác động, da dẻ bắt đầu thối rữa, vẻ mặt đau khổ. Lúc này, rõ ràng Ngô Bình đang ở gần đó nhưng cô ta lại không nhìn thấy, thì ra Ngô Bình đã cài thêm huyễn trận bên trong trận pháp cấm kỵ.
Bên ngoài trận pháp, ba tu sĩ đang lạnh lùng nhìn về phía cô ta, dường như đang đợi cô ta ra ngoài.
Mạc Hàn rơi vào đường cùng, ánh mắt trở nên đầy tuyệt vọng, cô ta quyết định không giằng co nữa, ngồi bệt xuống đất, sau đó bụm mặt khóc huhu. Mặc dù cơ thể đã thay đổi nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là một cô gái, lúc này đứng trước chuyện sinh tử, không thể tránh khỏi chuyện phải bật khóc.
Bỗng dưng, cô ta cảm thấy có người đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Bình.
“Đừng khóc nữa, đi theo tôi”. Ngô Bình kéo lấy tay cô ta.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có được hi vọng, cô ta vô cùng xúc động nên đã ngây người ra, mặc cho Ngô Bình kéo mình đi, ra khỏi trận pháp cấm kỵ.
Lúc đến được nơi an toàn, Ngô Bình vung tay, thu lại sức mạnh cấm kỵ trên người đối phương, tình trạng thối rữa trên người Mạc Hàn cũng theo đó biến mất. Cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mạc Hàn nói: “Cảm ơn anh”. Cô ta lớn thế này rồi, hiếm khi nói cảm ơn người khác, đây là một trong số ít những lần đó.
“Ba người bên ngoài đang đuổi theo cô sao?”, Ngô Bình hỏi.
Mạc Hàn liếc nhìn về phía xa rồi nói với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã tìm thấy một bảo bối trong rừng, bọn họ bám riết không tha, tôi không phải đối thủ của họ, lúc sắp bị bắt, tôi đã chạy vào trận để tự bảo vệ mình. Ai ngờ uy lực của trận pháp lại mạnh đến thế, suýt chút nữa tôi đã chết bên trong rồi.
Ngô Bình: “Lúc nãy chúng tôi tu luyện ở đây, vì vậy đã bố trí trận pháp xung quanh, không ngờ lại có người xông vào”.
Lúc này bên ngoài có người cao giọng nói: “Người bạn bên trong, giao cái tên nam không ra nam nữa không ra nữ đó ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay, nếu không thì sẽ không xong với chúng tôi đâu”.
Ngô Bình nheo mắt, đưa tay phải ra tóm từ phía xa, trận pháp liền nổ một tiếng lớn rồi lập tức biến mất. Ba người bên ngoài nhìn nhau, bước về phía trước.
Đấy là ba nam tu, mặt ai cũng hằm hằm, họ dừng lại ở cách cậu tầm mười bước.
Mấy người Điền Mỹ Mỹ và Lăng Bộ Phi cũng tiến lại, đứng bên cạnh cậu.
Trong ba nam tu có một tu sĩ mặc áo lam, để chòm râu nhỏ, anh ta nắm tay thành nắm đấm, nhìn Ngô Bình: “Anh bạn, chúng tôi đến vì cô ta, chuyện này không liên quan đến anh, hi vọng anh không lo chuyện bao đồng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi ghét nhất là lo chuyện bao đồng”.
Tu sĩ áo xanh nói: “Tốt nhất là vậy”.
Mặt Mạc Hàn không cảm xúc, cô ta không hề hi vọng Ngô Bình sẽ giúp mình, giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng thôi.
Ngô Bình bỗng hỏi Mạc Hàn: “Cần vệ sĩ không? Mỗi tiếng một ngàn tiền tiên, giá cả hợp lý, mua bán công bằng.
Mạc Hàn ngây ra, sau đó thì hiểu ý Ngô Bình, cô ta thầm cảm kích, lấy ra một trăm ngàn tiền tiên giao cho Ngô Bình rồi mím môi nói: “Tôi mua dịch vụ vệ sĩ của anh trong một trăm tiếng đồng hồ”.
Ngô Bình không khách sáo, nhận lấy túi tiền và cười, nói: “Chốt”.
Chương 2713: Khôi phục thân phận nữ nhi
Sắc mặt ba người kia khó coi, tu sĩ áo bào lam trầm giọng nói: “Bạn hữu đây là có ý gì? Muốn chống đối với chúng tôi?”
Ngô Bình ước lượng túi tiền, vẻ mặt u ám, nói: “Anh không nhìn thấy sao? Bây giờ tôi là vệ sĩ của cô Mạc! Các anh cút xa ngay cho tôi, nếu không đừng trách tên vệ sĩ này không khách khí!”
Ba người kia tức giận, thấy rõ Ngô Bình có ý gây khó dễ bọn họ. Tu sĩ áo lam đưa tay chạm bên hông mình, nhưng tay anh vừa động thì xung quanh bỗng ầm một tiếng, ba người lập tức tiến bào ảo ảnh.
Vốn dĩ, để đảm bảo, Ngô Bình còn bố trí một huyễn trận bên trong này. Chẳng qua là, huyễn trận này phải do anh chủ động mở ra, nếu không sẽ không xuất hiện.
Ba người trong huyễn trận lập tức rơi vào ảo ảnh vô tận, từng tiếng gào thét vang ra không ngừng.
Điền Mỹ Mỹ hừ một tiếng, nói: “Sư huynh không giết bọn họ đã là từ bi rồi!”
Mạc Hàn khom lưng cúi đầu với Ngô Bình: “Cám ơn anh Ngô”.
“Không cần khách sáo, tôi thu tiền thôi”. Cậu cười nói.
Mạc Hàn trầm ngâm vài giấy, lấy ra một tiên thảo có hoa trắng, hương thơm kỳ lạ, nói: “Đây là dược quý chỉ trong cấm địa mới có, Thái Âm Thảo”.
Ngô Bình tinh thông luyện đan và thảo dược, cậu cầm lấy quan sát một lúc, cảm thấy trong dược này có chứa sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ, bất giác cậu lại tò mò hỏi Mạc Hàn: “Cô biết tác dụng của nó không?”
Mạc Hàn gật đầu: “Tôi mất rất nhiều năm mới tìm được một vị tiên y, ông ấy nói cho tôi biết thuốc này có thể chữa được bệnh của tôi”.
Ngô Bình nhớ lại chuyện của cô ấy, bèn hỏi: “Cô nói là, thuốc này có thể giúp cô khôi phục thân phận nữ nhi?”
“Đúng vậy, tiên y kia nói, thuốc này giúp điều trị thân thể tôi về trạng thái bình thường, để tôi khôi phục thân thể nữ nhi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tuy thuốc này có hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng phải dùng đúng phương pháp mới được, nếu không không những không trị được bệnh, mà còn sẽ khiến cô mất mạng”.
Mạc Hàn ngây người: “Anh Ngô biết cách dùng của nó?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngay từ lần cô lần đầu tiên, tôi đã quan sát tình hình của cô rồi. Theo tôi đoán, cô bị người ta dùng chú thuật khiến âm mạch tổn thương. Âm mạch không thông, dương mạch phát triển, từ đó dẫn đến thân thể cô dần dần có đặc thù như đàn ông”.
Lúc này Mạc Hàn như học sinh tiểu học gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Không sai, tôi từng bị người ta dùng chú khí làm hại, từ đó về sau, thân thể tôi dần thay đổi, cuối cùng trở thành bộ dạng như bây giờ”.
“Vậy thì đúng rồi. Vấn đề của cô nằm ở kinh mạch, trị liệu phải ra tay từ đây”. Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, sau đó lấy kim châm vàng ra chữa thương cho cô.
Từ sau khi nắm giữ rất nhiều bí lực, y thuật của Ngô Bình cũng tăng mạnh, cậu có thể dùng những tác dụng khác nhau của bí lực để trị bệnh cho bệnh nhân; cò cả luyện đan, những bí lực này cũng có thể nâng cao tỷ lệ luyện đan và phẩm chất đan dược.
Chớp mắt, Ngô Bình đã châm mười hai kim, trong mỗi một kim đều có chứa các loại bí lực. Sau đó, cậu ngắt một lá Thái Âm Thảo, vẩy nhẹ, chiếc lá bỗng biến thành màng sương mù bao phủ Mạc Hàn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Mạc Hàn, muốn xem xem cô ấy có thay đổi gì. Khoảng chừng ba phút sau, Mộc Hàn Cảm thấy kinh mạch thoải mái, chú lực được loại bỏ thành công. Hơn nữa, da dẻ cô ấy bắt đầu trở nên trắng mịn hơn, kết hầu chậm rãi biến mất, phần ngực bắt đầu phát triển. Mới đầu mấy người Điền Mỹ Mỹ cũng chỉ khẽ cười, nhưng sau đó ngực Mạc Hàn càng lúc càng căng tròn, bọn họ bất giác cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Ngay cả Lăng Bộ Phi cũng trừng lớn mắt, thầm nói có phải hơi quá rồi không?
Toàn bộ quá trình chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đến khi thân thể không còn thay đổi gì nữa, Mạc Hàn đã hoàn toàn khôi phục lại thân thể nữ nhi, cô ấy mở lớn mắt kính cẩn làm lễ với Ngô Bình: “Cám ơn anh Ngô!”
Lúc này giọng của cô ấy không còn trung tính nữa, mà là giọng nữ ngọt ngào dễ nghe.
Ngô Bình gật đầu: “Không sao là được rồi. Mạc Hàn, tiếp theo cô tính thế nào?”
Mạc Hàn cười nói: “Sau này tôi khôi phục lại tên ban đầu là Mạc Khinh Ngữ, mọi chuyện Khinh Ngữ đều nghe theo anh”.
Hiện tại cô ấy vô cùng tin tưởng Ngô Bình, Ngô Bình nói gì, cô ấy đều nghe theo.
Ngô Bình: “Thái Âm Thảo chỉ hình thành ở khu vực có sức mạnh cấm kỵ, tôi vốn muốn đến chỗ hái Thái Âm Thảo xem xem, có lẽ có thể có phát hiện gì thêm”.
Mạc Khinh Ngữ nói: “Được, tôi dẫn đường cho anh Ngô”.
Lúc này, Ngô Bình vung tay, huyễn trận xung quanh biến mất, ba người kia đều ngồi dưới đất, ánh mắt ngây dại. Thì ra, bọn họ ở bên trong ảo ảnh đã trải qua trăm kiếp luân hồi, mỗi một kiếp đều rất thê thảm, chuyện này khiến nội tâm bọn họ sớm đã chết lặng, tinh thần sụp đổ.
Nhìn thấy mấy người này, ánh mắt Mạc Khinh Ngữ chợt lạnh lẽo, khẽ vươn tay, một sợi tơ đỏ bay ra, chẳng mấy chốc đã xuyên qua giữa trán ba người, ba người kia chẳng kịp lên tiếng đã mất mạng tại chỗ.
Thu thập đồ vật trên người ba người họ xong, Mạc Khinh Ngữ đưa hết cho Ngô Bình.
Ngô Bình biết, Mạc Khinh Ngữ và mấy người này có ân oán với nhau, cậu cũng không nói gì, nhóm người đi về phía trước đến nơi hái Thái Âm Thảo.
Xung quanh là từng gốc cây cao đến cả trăm mét, ánh sáng trong khu rừng u ám. Mặt đất có rất nhiều nấm, còn có vô số côn trùng, rất nhiều thứ Ngô Bình cũng không nhận ra.
Vừa đi vào khu vực này, Ngô Bình đã quan sát khu vực có sức mạnh cấm kỵ dày đặc, khiến chân phù cấm kỵ trong người cậu liên tục phát sáng.
Vì thế cậu đi sang trái mấy bước, rồi lại đi sang phải một đoạn, dựa theo chân lực cấm kỵ trong người để phán đoán ngọn nguồn sức mạnh cấm kỵ. Cứ như vậy thử qua mấy lần, cậu quyết định chọn một hướng mà đi.
Lần này đi mấy trăm mét, cậu ra hiệu mấy người còn lại dừng bước, sau đó một mình đi lên. Phía trước có một cây cổ thụ khổng lồ, cây này cao cả nghìn mét, thân cây phải đến trăm người ôm mới hết. Vỏ cây đen tuyền, trơn bóng, trông như mặt ngoài nham thạch vậy.
Ngô Bình đi đến trước gốc cây, vươn tay đặt lên thân cây. Bỗng chốc, một luồng sức mạnh cấm kỵ dày đặc không ngừng len vào trong người cậu. Luồng sức mạnh này, lạnh lẽo cùng cực, tựa như có thể đóng băng cả thời không.
Chớp mắt, thân thể Ngô Bình đã bị lớp băng đen phong ấn, ngay cả mặt đất và không khí xung quanh cậu cũng hình thành một lực trường kỳ lạ, mọi thứ đều bị gãy khúc, biến hình.
Mấy người Mạc Khinh Ngữ ở phía xa đều kinh sợ biến sắc.
“Sao vậy?” Điền Mỹ Mỹ kinh ngạc hỏi.
Mạc Khinh Ngữ nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Đây là luồng sức mạnh rất mạnh, rất nguy hiểm! Hy vọng anh ấy sẽ không có chuyện gì!”
Lúc này, Cửu Liên Đài trong Đan Điền của Ngô Bình bỗng chấn động, một luồng hơi thở kinh người bỗng tuôn ra, lập tức khiến sức mạnh cấm kỵ đang tiến vào thân thể phải thần phục, ngoan ngoãn ngưng tụ xung quanh Liên Cửu Đài, sau đó lại biến thành một con mèo màu đen.
Đôi mắt mèo đen có màu lam, nó cuộn mình lại, vậy mà lại có vẻ như sợ hãi.
Hơi thở Cửu Liên Đài dần dần biến mất, mèo đen gật đầu, ngoan ngoãn dán sát người Ngô Bình, biến thành một chú mèo đeo xinh xắn trước mặt cậu, bước đi nho nhã, ngẩng đầu đầu cao ngạo.
Chỉ là, khi nó nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức lấy lòng, đi đến cọ cọ dưới ông quần cậu.
Ngô Bắc nhíu mày, không phải là sức mạnh cấm kỵ sao, sao lại biến thành một con mèo rồi?
Trong đầu cậu vang lên giọng nói của Phương Lập: “Chủ nhân, đây là cấm linh! Có một vài cấm kỵ trong điều kiện đặc biệt sẽ chuyển hóa thành cá thể có sinh mạng, gọi là cấm linh! Uy lực của cấm linh mạnh hơn sức mạnh cấm kỵ bình thường, tỷ lệ hình thành cũng chỉ khoảng chừng một phần nghìn!”
Ngô Bình vươn tay ôm mèo đen lại, cảm thấy lông nó rất mịn mượt, lại mát lạnh.
Ngay lúc này, mèo đen bỗng nhìn sang bên cạnh, ở đó có một đám sương mù màu xám đang chậm rãi đến gần. Sương mù rất tĩnh lặng, không dễ phát hiện, nếu không phải do mèo đen cử động thì Ngô Bình cũng không thể phát hiện ra.
Mèo đen bỗng kêu một tiếng, mắt nó phát ra một tia sáng lam, phóng vào trong sương mù.
Sương mù ngưng lại, sau đó một con bướm to bằng cái chậu rửa mặt rơi xuống, đông cứng thành băng và rơi xuống đất.
Nhìn thấy hình ảnh con bướm này, Lăng Bộ Phi kinh ngạc thốt lên: "Thái Cổ Ma Điệp!"