Ngô Bình hỏi: “Tất nhiên, anh đã từng lừa em bao giờ chưa?”
Sau đó anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Lâm Băng Tiên và nói: “Băng Tiên, con đường anh đi không giống với người bình thường, có lẽ không thể nào bầu bạn bên cạnh em mãi được”.
Ngô Bình biết rõ, không gian chứa đựng Trái Đất hiện giờ chỉ là một chấm nhỏ trong vũ trụ, bên ngoài còn có thế giới rộng lớn hơn đang đợi anh khám phá.
Lâm Băng Tiên cười: “Em biết mà, anh không phải người bình thường, anh có việc của mình cần làm, thế nên em nhất định sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của anh”.
Ngô Bình nhéo má cô ấy: “Em làm sao mà là gánh nặng được”.
Hai người ngọt ngào tình tứ, ba bốn giờ sáng mới nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hơn bảy giờ sáng, Lâm Băng Tiên vẫn đang ngủ như con mèo. Ngô Bình không đánh thức cô ấy, anh lần mò tìm điện thoại, thấy một cuộc gọi nhỡ vào lúc bảy giờ sáng của Ngô Chấn Đông.
Anh gọi lại cho ông ấy: “Bố, có chuyện gì ạ?”
Ngô Chấn Đông đáp, “Tiểu Bình, chiều nay mẹ con phải đi tham gia buổi họp mặt với các bạn cùng lớp, địa điểm hẹn nhau là khách sạn Đường Hoàng của Thiên Kinh”.
Ngô Bình thầm nghĩ, trùng hợp ghê: “Con biết rồi ạ, con sẽ sắp xếp”.
Ngô Chấn Đông nói: “Năm đó mẹ con không thi Đại học, đây là day dứt trong lòng bà ấy. Mà bạn cùng lớp với mẹ con có rất nhiều người học Đại học. Bố nghĩ, con là Tiến sĩ Y học của đại học Hoa Thanh, nếu có đến đó, bố với mẹ con đều được hãnh diện”.
Ngô Bình bật cười: “Vâng, con sẽ qua đó”.
Anh luyện công thêm một lát, Lâm Băng Tiên mới ngủ dậy, cô ấy lập tức nhảy dựng lên, vội vàng rửa mặt và trang điểm, nói là sáng nay còn phải tham gia một sự kiện.
Ngô Bình bảo cô ấy không cần cuống quýt, gọi Đường Lâu phái một chiếc xe tới, đưa cô ấy tới địa điểm sự kiện.
Sau đó, anh quay về nhà, luyện tập hai động tác cuối cùng của đoàn thể thuật.
Một giờ chiều, Trương Lệ và Ngô Chấn Đông ăn mặc chỉnh tề tới khách sạn Đường Hoàng tham gia buổi họp lớp. Thời điểm này đã là mấy chục năm kể từ khi bà học trung học phổ thông, Ngô Bình không thể hiểu nổi, anh vừa lái xe vừa hỏi: “Mẹ à, tại sao nhất định phải tham gia họp lớp?”
Trương Lệ mỉm cười: “Khi còn học cấp ba mẹ khá hoạt bát, kết giao được vài người chị em, mẹ là lớn nhất. Lúc đó quan hệ của mọi người rất tốt, có tiền thì cùng tiêu, có quần áo thì đổi cho nhau mặc; ai bị bắt nạt thì tất cả cùng gây khó dễ cho kẻ đó. Mẹ rất muốn gặp lại họ một lần”.
Ngô Mi mỉm cười: “Mẹ, tại sao lúc trước mẹ không liên lạc với họ?”
Trương Lệ bật cười: “Mẹ là người kiêu ngạo lắm đấy, trước kia cuộc sống của nhà ta không được như ý, mẹ không muốn để họ biết”.
Ngô Mi hỏi: “Mẹ ơi, các dì ấy bây giờ làm gì vậy?”
Trương Lệ đáp: “Mấy năm trước mẹ từng nhờ người nghe ngóng rồi, họ sống rất tốt. Em Hai xinh đẹp nhất, gả cho một thương nhân giàu có; em Ba rất nhanh nhạy, sau khi tốt nghiệp thì mở công ty, bây giờ giá trị trên thị trường cũng được vài tỷ; em Tư có tiền đồ nhất, chồng của cô ấy là cậu ấm hào môn của Hải Thành”.
Ngô Bình bật cười: “Mẹ à, mấy người chị em của em cũng khá quá đấy. Nếu năm xưa mẹ tiếp tục đi học, chắc chắn cũng không kém gì họ đâu”.
Trương Lệ cũng cười: “Bây giờ mẹ thấy rất hài lòng, với cả Tiểu Bình của mẹ có tiền đồ, kể ra cũng không thua kém gì họ”.
Ngừng lại trong chốc lát, bà nói: “Con gái của Uông Hán Sinh cũng học chung trường cấp ba với mẹ, hình như cũng sẽ tham gia buổi gặp mặt tối nay”.
Nhắc đến Uông Hán Sinh, Ngô Bình nhớ tới kẻ năm đó đã lừa gạt ông ngoại, lập tức cười khẩy: “Thế thì trùng hợp quá đấy nhỉ!”
Ngô Mi hỏi: “Mẹ ơi, buổi tụ họp của các trưởng bối, con với anh con đi có ổn không?”
Trương Lệ đáp: “Chính bởi vì họ cũng dẫn theo con cái tham gia, mẹ mới bảo hai đứa cùng đi đấy”.
Ngô Bình bật cười: “Kỳ lạ ghê đấy, buổi họp lớp của các ông già bà cả, sao lại đưa con cái đi theo chứ?”
Ngô Chấn Đông cười đáp: “Thằng ngốc này, tất nhiên là để xem mắt rồi”.
Ngô Bình sững sờ: “Xem mắt?”
Trương Lệ cũng cười: “Phải đó. Khi xưa bốn chị em của mẹ từng hứa hẹn với nhau, sau này đợi khi sinh con đẻ cái sẽ cố gắng làm thông gia”.
Ngô Bình vội vàng nói: “Mẹ, con từ chối nhé. Nếu muốn thì mẹ giới thiệu cho Tiểu Mi ấy”.
Ngô Mi tức giận: “Anh, anh quá đáng lắm nhé, em còn nhỏ, làm sao em có thể xem mắt được?”
Trương Lệ lườm hai đứa con mình: “Ai bảo các con xem mắt đâu? Chỉ là dịp để con cháu gặp mặt nhau rồi kết bạn thôi, như thế chẳng phải rất vui sao?”
Ngô Bình không khỏi thắc mắc: “Mẹ ơi, buổi tụ họp lần này có khoảng bao nhiêu người tham gia?”
Trương Lệ đáp: “Không nhiều đâu, cũng chỉ có mười mấy bạn học nữ của mẹ, cộng thêm gia đình của họ, số lượng chắc sẽ nhiều hơn một chút”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì không ít đâu, nhà ta đã có năm người rồi”.
Ngô Mi hỏi: “Anh à, hay là anh xem thử có ai phù hợp không?”
Ngô Bình cốc đầu em gái một cái: “Còn lẻo mép nữa thì sau này không cho em của hồi môn”.
Ngô Mi le lưỡi: “Anh không cho thì ông nội cho”.
Ngô Bình đảo mắt khinh thường, kể từ sau khi nhận lại ông nội, Ngô Mi này giống như tìm được chỗ dựa, vênh váo hết nói nổi.
Ngô Chấn Đông nói: “Tiểu Bình, khi nào có thời gian, bố sẽ đi gặp ông nội con”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Á Mã”.
Cả nhà họ cười cười nói nói, chiếc xe chạy tới khách sạn Đường Hoàng. Lúc này vừa đúng hai giờ chiều, trong sảnh lớn của buổi gặp mặt đã có bốn mươi năm mươi người đợi sẵn.
Trương Lệ vừa xuất hiện, hiện trường im lìm trong thoáng chốc, ba người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, khí chất phi phàm bước ra nghênh đón.
Ba người phụ nữ này đều hơn năm mươi tuổi nhưng được chăm sóc kỹ càng nên nhìn cũng chỉ như mới bốn mươi thôi.
“Chị Lệ!”. Ba người này rất kích động, chỉ thoáng chốc đã vây quanh Trương Lệ.
Hai mắt Trương Lệ cũng đỏ ửng, bốn chị em ôm lấy nhau, vô cùng cảm khái.
Một người phụ nữ mỉm cười: “Chị Lệ, chị giữ gìn nhan sắc tốt thật đấy, nhìn thế nào cũng giống người mới qua ba mươi thôi, trẻ hơn bọn em bao nhiêu”.
Trương Lệ bật cười: “Đồ dưỡng da do con trai mua cho chị đấy, dùng tốt lắm”.
Phụ nữ luôn luôn ôm ấp ảo tưởng về dung mạo trẻ trung đi cùng năm tháng, ba người phụ nữ lập tức tràn trề hứng thú, đảo mắt nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười: “Chào các dì, cháu là Ngô Bình”.
Ngô Mi cũng mỉm cười ngọt ngào: “Chào các dì ạ, cháu là Ngô Mi”.
Ngô Chấn Đông giới thiệu: “Tôi là Ngô Chấn Đông - chồng của Trương Lệ, Ngô Bình và Ngô Mi là con của chúng tôi”.
Ba người kia cười tủm tỉm đánh giá Ngô Bình, Ngô Bình tướng mạo khá ổn, da dẻ lại đẹp, khí chất cũng tốt, họ rất thích anh.
“Chị Lệ à, thằng bé này giống chị ghê, da đẹp quá. Ngô Bình, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”, một dì mặc sườn xám hỏi.
Ngô Bình thầm nghĩ, tới rồi đây, anh cười đáp: “Dì ạ, cháu hai mươi ba tuổi rồi”.
“Đã đi làm chưa?”, một dì khác mặc váy liền màu đỏ hỏi.
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa, cháu vừa học xong Tiến sĩ Y học”.
Dì váy liền mỉm cười: “Khá quá, hai mươi ba tuổi đã học Tiến sĩ, xem ra học lực rất đỉnh. À phải rồi, cháu học Tiến sĩ ở đâu?”
Trương Lệ mỉm cười trả lời thay Ngô Bình: “Chân Chân, Tiểu Bình học Tiến sĩ Y học và Tiến sĩ Dược học ở đại học Hoa Thanh, vừa tốt nghiệp chưa lâu, vẫn chưa chính thức làm việc”.
Ba người kia giật mình, Tiến sĩ của Đại học Hoa Thanh, lại còn là bằng kép, thế thì không đơn giản đâu.
Một dì mặc lễ phục màu hồng mỉm cười hỏi: “Ngô Bình, nhà dì ở Hải Thành có mở một bệnh viện, cháu hứng thú tới bên đó làm việc không?”
Ngô Bình đáp: “Cảm ơn dì, cháu đã tìm được bệnh viện để thực tập rồi ạ”.
Chương 792: Tôi là người anh không động đến được
Dì mặc lễ phục gật đầu: “Học y không dễ, mười mấy năm mới có thể bồi dưỡng được một nhân tài như thế này. Cháu về suy nghĩ kỹ đi, mặc dù bệnh viện nhà dì không bằng bệnh viện lớn nhưng phúc lợi không thua gì bệnh viện lớn”.
Trương Lệ mỉm cười: “Tiểu Bình, để mẹ giới thiệu với con, đây là dì Tôn Hiểu Hồng! Dì Tôn của con được gả vào nhà giàu có của Hải Thành, là người hạnh phúc nhất trong số bốn chị em đấy”.
Dì mặc lễ phục vội phất tay: “Chị Lệ, chị đừng trêu em nữa, bao năm nay em là người hiểu rõ nhất thế nào là đường vào hào môn sâu như biển”.
Ngô Bình vội chào: “Chào dì Tôn”.
Trương Lệ chỉ vào dì mặc váy nói: “Tiểu Bình, đây là dì Viên Tiểu Chân, nhà dì Viên của con làm công trình”.
Viên Tiểu Chân có vẻ rất thích Ngô Bình, bà ấy vẫy tay gọi một cô gái đến. Cô gái này tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, mặc đồ phong cách punk, mascara kẻ rất đậm, đeo hoa tai dạng đinh, khuôn mặt cũng được tám điểm rưỡi, dáng người cũng khá.
Viên Tiểu Chân: “Hàn Sảng, đây là dì Trương, chú Ngô!”
Hàn Sảng qua loa gật đầu chào cho xong chuyện rồi nói lí nhí: “Chào dì Trương, chào chú Ngô”.
Cô ta nói xong thì muốn bỏ đi nhưng bị Viên Tiểu Chân kéo lại: “ Đây là Ngô Bình, người ta là tiến sĩ hai ngành của đại học Hoa Thanh đấy, bọn trẻ tụi con nên làm quen thêm”.
Ngô Bình cười: “Hàn Sảng, chào cô”.
Hàn Sảng liếc Ngô Bình, vươn tay ra bắt tay anh: “Chào anh”. Cô ta nói xong thì quay đầu bỏ đi, rõ ràng không có hứng thú làm quen với Ngô Bình.
Viên Tiểu Chân giận dữ: “Tức chết đi được mà!”
Tôn Hiểu Hồng: “Chẳng phải nhà em cũng vậy sao? Thôi mà, kệ bọn nó đi!”
Trương Lệ lại giới thiệu dì mặc sườn xám: “Đây là dì Dương Tuệ, dì Dương của con mở công ty chứng khoán, là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong số chúng ta”.
Dương Tuệ : “Chị Lệ, chị đừng nói thế, trong mấy người chúng ta thì chị là người hạnh phúc nhất, con trai hiểu chuyện và biết nghe lời đến thế, tốt hơn chúng em nhiều”.
Viên Tiểu Chân thở dài: “Đúng thế, nhìn con nhóc nhà em mà xem, cả ngày không học hành gì, đại học được nửa chừng thì bỏ, ngày nào cũng chơi nhạc cụ với nhóm nào đó”.
Tôn Hiểu Hồng: “Con trai của em cầu tiến nhưng tiếc là học không giỏi, bây giờ tôi đang cho nó học hỏi rèn luyện việc làm ăn của gia tộc”.
Dương Tuệ sờ lên má của Ngô Mi, nói: “Cô bé này thật xinh đẹp, có đôi nét giống chị Lệ lúc trẻ”.
Viên Tiểu Chân hỏi: “Ngô Mi, cháu học lớp mấy rồi?”
Ngô Mi: “Thưa dì, cháu học lớp 12 ạ”.
“Thành tích thế nào hả?”, Viên Tiểu Chân cười hỏi.
Ngô Bình: “Tiểu Mi thông minh hơn cháu, mấy lần thi trước đều nhất thành phố, đại học Hoa Thanh và Thiên Kinh đều gửi thư mời tuyển thẳng cho con bé. Có điều Tiểu Mi muốn học thêm một năm cấp ba nữa nên đã từ chối”.
Ba dì kia trầm trồ, cảm giác Trương Lệ có hai đứa con như thế thật sự quá hạnh phúc, đỡ phải bận lòng.
Họ nói chuyện một lúc thì tìm chỗ ngồi. Sau đó có thêm vài bạn học cũ nối tiếp nhau đến chào hỏi, có những người tới chào mà Trương Lệ đã không còn nhận ra nữa, phải suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra được.
Họ vừa ngồi vào bàn, một giọng nói khó chịu vang lên: “Mạng lưới của chúng ta càng lúc càng dễ dãi, ai cũng có thể vào được hết”.
Ngô Bình nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cách đó không xa đang dắt theo hai người trẻ tuổi đi tới, những người xung quanh đua nhau đứng dậy chào bà ta.
Trương Lệ nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt trở nên không được tự nhiên, vô thức tránh đi ánh nhìn của đối phương.
Tôn Hiểu Hồng hơi chau mày nói: “Uông Kiều Lung, cô nói vậy là có ý gì?”
Người phụ nữ tên Uông Kiều Lung đó tiến đến gần Trương Lệ: “Không đúng à? Mạng lưới quan hệ của chúng ta không giàu thì cũng quyền cũng quý, bây giờ, đến cả công nhân bị sa thải cũng có thể đến, lẽ nào không phải là quá dễ dãi sao?”
Mấy năm trước Uông Kiều Lung có nghe ngóng về tình trạng của Trương Lệ, biết bà chỉ là một công nhân bình thường, hơn nữa còn bị sa thải, cuộc sống rất khó khăn.
Viên Tiểu Chân bất bình thay cho Trương Lệ, nói: “Công nhân bị sa thải thì đã làm sao? Con trai và con gái của chị Lệ đều là sinh viên ưu tú của Hoa Thanh và Thiên Kinh, cô bì được không?”
Uông Kiều Lung chau mày: “Viên Tiểu Chân, cô nhìn cho rõ những người ở đây là ai đi, không phải thương gia có tiếng thì cũng là quan chức tương lai, các cô mời người như Trương Lệ đến có thích hợp không?”
Trương Lệ cúi đầu, từ thời còn học cấp ba, Uông Kiều Lung đã là dạng khinh người, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà bà ta vẫn y như vậy.
Ngô Bình thấy mẹ bị ức hiếp, anh lên tiếng với vẻ mặt lạnh lùng: “Bà mà cũng xứng được gọi là tinh anh và thượng lưu sao?”
Thanh niên phía sau Uông Kiều Lung nhìn Ngô Bình, nói: “Thằng nhóc kia, mày là thứ gì mà dám nói chuyện kiểu đó với mẹ tao”.
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Tôi là người mà anh không động đến được đâu”.
Thanh niên đó cười lạnh lùng: “Nói xạo mà không soạn bài trước sao? Mày nói tao nghe mày là ai, xem tao có thể động đến được không”.
Thật ra, tất cả mọi người ở đó, ngoại trừ mấy người Viên Tiểu Chân, toàn bộ đều đồng tình với lời của Uông Kiều Lung. Mỗi năm, niên cấp của họ luôn tổ chức hoạt động họp lớp, mục đích là để giúp đỡ, hỗ trợ cho nhau.
“Công nhân bị sa thải” như Trương Lệ thật sự không có tư cách tham dự.
Ngô Bình hỏi Trương Lệ: “Mẹ, bà ta là con gái của Uông Hán Sinh sao?”
Trương Lệ gật đầu.
Ngô Bình nhìn Uông Kiều Lung: “Nếu Uông Hán Sinh vẫn còn sống, cô về nhắn lại với ông ta rằng tôi sẽ tìm ông ta tính lại món nợ năm xưa”.
Uông Kiều Lung giận dữ, nói: “Láo toét, tên của bố tao là thứ mày có thể nhắc đến sao?”
Ngô Bình: “Năm xưa, lão già Vương Hán Sinh này hại ông ngoại tôi mất việc, cha nào con nấy, tôi thấy bà cũng không phải hạng tốt lành gì”.
“Mày muốn chết à?”. Thanh niên kia nổi giận, bước nhanh về phía Ngô Bình.
Có điều, lúc còn cách Ngô Bình mấy mét, anh ta bỗng đứng sững lại, ánh mắt mơ màng, đứng im không động đậy.
Ngô Bình đã dùng võ hồn khống chế tinh thần anh ta trong chớp mắt, khiến đầu óc đối phương trống rỗng.
Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, ai cũng thắc mắc. Uông Kiều Lung vội chạy lại, lay nhẹ con trai: “Con trai, con sao thế?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Nếu không muốn con trai bà biến thành thằng ngốc thì hãy bảo Uông Hán Sinh đến gặp tôi”.
“Mày đã làm gì với con trai tao?”, Uông Kiều Lung hét lên.
Ngô Bình chau mày: “Bà ồn ào quá, người đâu, đuổi ra ngoài cho tôi”.
Một đám người không biết từ đâu chạy ra, người nào người nấy khỏe như vâm. Bọn họ là cao thủ được Đường Môn sắp xếp ở đây, Ngô Bình là thiếu tôn của Đường Môn, địa vị cao quý, lời của anh giống như thánh chỉ, một khi anh lên tiếng thì nhất định phải chấp hành.
Thế là trong cảnh cả ba người nhà Uông Kiều Lung bị kéo ra ngoài, mọi người nhìn nhau.
Sao lại như thế?
Ngô Bình nói với mọi người: “Ngại quá, đã làm phiền đến nhã hứng của các vị, tối nay tôi sẽ thành toán hết mọi chi phí”.
Anh nói xong thì phất tay, giám đốc khách sạn khom lưng bước đến, cung kính nói: “Thiếu tôn”.
Ngô Bình: “Tiếp đãi với tiêu chuẩn cao nhất, chi phí tính cho tôi”.
Giám đốc vội đáp: “Vâng, tôi sắp xếp ngay”.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì ngây ra, thiếu tôn gì thế?
Tôn Hiểu Hồng là nhà giàu có của Hải Thành, hiểu nhiều biết rộng, bà ấy giật mình, khẽ hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, hình như khách sạn Đường Hoàng này là sản nghiệp của Đường Môn đúng không?”
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Không sai, không ngờ dì Tôn cũng biết”.
Tôn Hiểu Hồng nhìn anh: “Bạn của chồng dì là người Đường Môn, bọn dì đã ăn cơm với nhau mấy lần, từng nghe ông ấy kể đôi điều về Đường Môn. Hình như trong lịch sử của Đường Môn có cách gọi “thiếu tôn”, nghe nói địa vị vô cùng cao. Lẽ nào cháu…”
Ngô Bình không ngờ lại gặp được người biết chuyện ở đây, anh chỉ đành nói: “Xem ra không giấu được dì Tôn rồi, cháu đúng là thiếu tôn của Đường Môn”.
Tôn Hiểu Hồng hít ngược một hơi, nhìn Ngô Bình bằng một ánh mắt khác, bà ấy vội nói: “Ngô thiếu tôn, lúc nãy tôi đã thất lễ, tôi…”
Ngô Bình vội phất tay: “Dì Tôn khách sáo quá, mấy dì đều là chị em tốt của mẹ cháu, không cần câu nệ”.
Anh biết nếu còn ở lại đó thì Trương Lệ sẽ khó giao lưu với mọi người nên liền tìm lý do rời khỏi khách sạn.
Chương 793: Trong mơ
Vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy một bà lão đang ngồi dưới đất òa khóc, bên cạnh có rất nhiều người khuyên bà, có người gọi báo cảnh sát giúp bà.
Ngô Bình hỏi một người phụ nữ bên cạnh: “Chị gái, bà lão này làm sao thế?”
Chị gái này thở dài: “Cháu gái của bà ấy mất tích rồi”.
Ngô Bình ngồi xổm xuống rồi đưa chứng minh của mình cho bà lão xem nói: “Bà cụ, cháu gái của bà mất tích bao lâu rồi?”
Bà lão nhìn thấy chứng minh, thấy anh là công nhân viên chức bèn nói: “Chàng trai, cậu tìm cháu gái giúp tôi với, cháu nó mới ba tuổi thôi…”
Ngô Bình để bà lão bình tĩnh lại mới nói: “Bà cụ, cháu sẽ tìm cháu gái về giúp bà, bây giờ bà cần trả lời câu hỏi của cháu nhé”
Bà lão gật đầu, Ngô Bình hỏi: “Đứa trẻ mặc đồ gì vậy ạ?”
“Áo đầm màu hồng nhạt, thắt bím, đeo một chiếc băng đô này vàng, còn mang đôi giày xăng đan màu vàng nhạt”, đầu óc bà lão vẫn còn minh mẫn, trả lời rất chi tiết.
Ngô Bình: “Đi bao lâu rồi, làm sao mà đi lạc?”
Bà cụ tự trách: “Khoảng mười phút trước, tôi dẫn cháu gái ra khỏi khách sạn, đến cửa hàng đối diện mua kem. Vừa ra khỏi cửa đã có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc đồ khá xuề xòa, cõng theo một đứa trẻ, trông có vẻ rất đáng thương. Cô ta nói mình không còn tiền, muốn xin tôi ít tiền. Tôi bèn lấy ví tiền ra định cho cô ta một tí nhưng đúng lúc này tôi lại ngửi được mùi hương thoang thoảng, sau đó thì hơi mơ màng. Tôi không còn nhớ chuyện xảy ra sau đó, đến khi tôi hoàn hồn lại, người phụ nữ đó và cháu gái tôi đã không thấy nữa”.
Nói đến đây bà lão lại lau nước mắt.
Ngô Bình hỏi: “Bà còn đồ hay thứ gì mà cháu bà hay mang theo bên người không?”
Bà lão vội lấy một kẹp tóc hoạt hình ra nói: “Đây là của cháu gái tôi”.
Ngô Bình nhận lấy rồi ngửi thử: “Bà cụ đợi ở đây nhé, cháu đi tìm cháu gái giúp bà”.
Mười phút thì chắc cô bé không đi xa được, anh hít sâu một hơi, ánh mắt dời sang bên trái, hướng đó còn vương hơi thở của cô bé.
Anh không dám rề rà, lập tức đuổi theo. Anh đi rất nhanh, không lâu sau đã vượt qua mấy ngã tư có đèn giao thông.
Được hơn ba cây số, anh rẽ vào một con ngõ nhỏ, ngõ trông khả cũ, hai bên là khu nhà ổ chuột dân cư, đường đi rất hẹp, dưới đất còn có nước vương vãi, một xóm nhỏ trong thành phố.
Anh đi thêm một đoạn về phía trước, phóng thần niệm tìm kiếm trong vòng mấy trăm mét. Cứ thế, anh nhanh chóng phát hiện ra một đứa bé đang bị trói trong một căn nhà của khu dân cư. Trong phòng còn có ba người đàn ông, họ đang nói gì đó, cô bé bị trói cả tay và chân, miệng bị bịt bằng băng keo dính, nằm trên sofa.
Ngô Bình không gõ cửa mà xuyên qua tường tới sân, đẩy cửa đi vào nhà.
Thấy có người xông vào, ba người đàn ông trong nhà ngạc nhiên nói: “Mày là ai?”
Ngô Bình nhìn cô bé, váy liền thân, giày xăng đan màu vàng, hai bím tóc… chính là đặc điểm của cháu gái mà bà cụ miêu tả.
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Các người bắt cóc trẻ em à?”
Ba người cực kỳ ngạc nhiên, chúng không nói gì đã nhào về phía Ngô Bình, tay nhanh chóng sờ soạng con dao găm bên thắt lưng. Thế nhưng chúng còn chưa kịp áp sát đến thì trước mắt tối sầm, người đã choáng váng ngã xuống đất, nôn dữ dội.
Ngô Bình mặc kệ chúng, cởi trói cho cô bé, gỡ băng keo trên miệng ra: “Bạn nhỏ đừng sợ, chú là người mà bà nội cháu nhờ tới đây”.
Cô bé khá xinh và dễ thương, cô bé vừa định khóc nấc lên, nghe nói là người của bà nội bèn hỏi: “Chú là người mà bà nội cháu gọi tới?”
Ngô Bình gật đầu, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Đi thôi, chú dẫn cháu đi tìm bà nội”.
Mặc dù cô bé chỉ mới ba tuổi nhưng rất thông minh: “Chú ơi, mấy người xấu này thì sao, chúng ta báo cảnh sát bắt họ nhé?”
Ngô Bình khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng rồi, phải bắt họ lại”.
Anh gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút, cảnh sát khu vực gần đó chạy đến.
Ngô Bình tường thuật lại ngắn gọn chuyện này, sau đó lên xe cảnh sát về lại khách sạn.
Trước cửa khách sạn, khi Ngô Bình dẫn cô bé đến cho bà lão, bà lão ôm chặt lấy cháu gái mà bật khóc, liên tục nói cảm ơn với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Bà cụ, sau này phải cẩn thận đề phòng đám người xấu trong xã hội”.
Bà lão nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi không biết báo đáp cậu thế nào nữa, tặng nó cho cậu vậy”.
Bà lão lấy một chiếc hộp ra, chiếc hộp được làm rất tinh xảo, hình vuông. Bà ấy đưa chiếc hộp cho Ngô Bình nói: “Chàng trai, đây là vật gia truyền của tổ tiên tôi để lại, tặng cho cậu”.
Ngô Bình xua tay: “Bà cụ, cháu không thể…”
Mới nói được nửa câu, anh bỗng sửng sốt vì cảm nhận được khí tức kỳ lạ từ trong chiếc hộp.
Thế là anh cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra thì thấy bên trong là một cái tháp nhỏ màu vàng có tất cả chín tầng, được chế tạo rất tinh xảo.
Lòng anh hơi dao động nên mở miệng hỏi: “Bà cụ, tháp này của bà là do tổ tiên của bà truyền lại sao?”
Bà lão nói: “Đúng thế, tổ tiên của tôi từng rất giàu có và quyền lực, tiếc là sau này lại suy tàn, cuối cùng chỉ để lại tòa tháp này. Vốn dĩ hôm nay tôi định bán nó nhưng người mua ra giá quá thấp, tôi không đồng ý. Ai mà ngờ vì thế mà làm lạc mất cháu gái, bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không muốn giữ lại tòa tháp này nữa nên tặng cho cậu đấy”.
Bà lão cực kỳ yêu thương cháu gái mình, vì suýt nữa làm mất cháu gái, bà ấy đâm ra hận cái tháp nhỏ màu vàng này.
Ngô Bình hỏi: “Bà cụ, bà ra giá bao nhiêu, đối phương trả giá bao nhiêu?”
Bà lão khẽ thở dài: “Tòa tháp này là bằng vàng, lại rất đẹp, tôi báo giá năm triệu tệ, nhưng đối phương chỉ chịu đưa cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói không phải là vàng ròng, là hợp kim”.
Ngô Bình nói: “Bà cụ, tòa tháp này của bà rất đẹp nhưng cháu không thể lấy như thế. Thế này nhé, cháu ra giá năm triệu tệ, bà bán tháp này không?”
Bà lão ngây người, vội xua tay: “Không được, tôi không thể lấy tiền của cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Bà cụ đừng khách sáo, nếu bà không lấy tiền, vậy cháu không thể nhận rồi”.
Bà lão thở dài: “Chàng trai, cậu đúng là người tốt”.
Cuối cùng Ngô Bình đưa cho bà cụ một tờ chi phiếu năm triệu tệ, sau đó đưa bà lão đi đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Phía bên cảnh sát phá được một vụ án lớn về tập đoàn buôn người xuyên quốc gia qua lời thẩm tra của ba người kia, tóm được hai mươi bảy thành viên chủ chốt, một trăm năm mươi chín chân rết, giải cứu cho bốn mươi bảy trẻ em và truy tìm tung tích của nhiều đứa trẻ khác.
Một việc thiện của Ngô Bình mà đã giải cứu được cho một trăm gia đình vô tội.
Ngô Bình cầm tháp nhỏ quay về khách sạn, lúc này Trương Lệ bị mọi người vây quanh, ai nấy cũng đều tỏ ra rất thân thiết như thể Trương Lệ là bạn lâu năm của họ vậy.
Ngô Chấn Đông đang uống nước ở một bên, có vẻ ông ấy đang cảm thấy khá nhàm chán. Thế là Ngô Bình vẫy tay gọi Ngô Chấn Đông ra ngoài.
Ngô Chấn Đông nói: “Tiểu Bình, chán quá, có chỗ hút thuốc không?”
“Có, bố đi theo con”.
Anh mở một căn phòng, hai bố con ngồi hút thuốc trong phòng.
Ngô Chấn Đông như có tâm sự nói: “Tiểu Bình, bố hôn mê mấy năm nay, vất vả cho con rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Con không vất vả đâu, mẹ mới là người vất vả. Bố, bố muốn nói gì với con à?”
Ngô Chấn Đông hơi bối rối nói: “Tiểu Bình, bố hôn mê mấy năm nay cũng từng nằm mơ không ít lần, có vài giấc mơ rất rõ ràng, bây giờ bố vẫn còn nhớ”.
Ngô Bình hỏi: “Bố, có thể kể cho con nghe giấc mơ của bố không?”
Chương 794: Mười ba năm trong tháp
Ngô Chấn Đông nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trong mơ, bố nghe thấy một giọng nói gọi mình rất thân thiết nên bố cứ bay là là đi tới. Xung quanh là ánh sáng đủ màu sắc. Bố cố gắng bay về phía giọng nói đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng đôi chân bố có thể đi lại trên mặt đất nhưng xung quanh lại là bóng tối vô tận”.
“Bố cứ đi về phía trước, đi rất lâu thì đến một khe núi. Trong khe núi rất nhiều hoa, bên trong có một căn phòng nhỏ. Bố tiến vào trong khe núi, một người đi ra từ trong căn nhà đó. Ông ta mặc đồ màu đen, bên thắt lưng còn đeo một chiếc hồ lô, tóc đỏ, mặt tím, vóc người cao lớn”.
“Ông ta nói với bố: Một hồn ma đến đây làm gì? Bố không thể nói, chỉ có thể làm động tác tay ra dấu với ông ta. Ông ta không kiên nhẫn nên lại nói với bố: Ngươi sắp hồn bay phách tán rồi. Thôi vậy, ta dạy ngươi một cách tụ hồn, ngươi nghe cho kỹ”.
“Thế là ông ta dạy bố một pháp môn, bảo bố mặc niệm một đoạn âm tiết, bố bèn học theo. Học xong, ông ta chỉ vào trên người bố, thế là bố thu nhỏ lại, sau đó rơi vào trên một đóa hoa. Đóa hoa đó rất thoải mái nên bố cứ nằm ở đó, đồng thời cũng thầm niệm pháp môn mà ông ta dạy”.
“Qua một hồi rất lâu, người kia lại đi ra khỏi căn nhà, ông ấy nói với bố: Ta tính toán quả nhiên không sai, ngươi sẽ sống lại ở dương gian. Hơn nữa tương lai của ngươi có khí vận to lớn, đợi đến khi ngươi có thành tựu, đừng quên ơn của ta với ngươi. Nhớ đấy, ta tên là Từ Quỷ Vương”.
Từ Quỷ Vương? Ngô Bình thầm ghi nhớ cái tên này nói: “Bố còn nhớ đoạn âm tiết đó không?”
Ngô Chấn Đông lặp lại đoạn âm tiết, Ngô Bình nghe xong cười nói: “Đây là Cố Hồn Chú”.
Ngô Chấn Đông: “Tiểu Bình, con cũng từng nghe nó sao?”
Ngô Bình không nói rõ mà chỉ bảo: “Bố, bố đừng nghĩ nhiều! Những thứ trong mơ đều là giả cả. À phải rồi bố ơi, mấy ngày nay bố không quên tu luyện đó chứ?”
Ngô Chấn Đông: “Mỗi ngày bố đều ngồi thiền tám tiếng, bây giờ trong người đã có khí rồi”.
Ngô Bình: “Phải kiên trì bền bỉ, bây giờ con dạy bố làm sao để phát lực đánh người khác. Bố có sức mạnh nhưng không biết phát lực”.
Ngô Chấn Đông cười nói: “Bố luyện công phu đánh người làm gì?”
Ngô Bình: “Bố à, tư chất của bố tốt như thế, không tu hành thì lãng phí lắm”.
Ngô Chấn Đông bất đắc dĩ, Ngô Bình bảo học thì ông ấy học. Ngô Bình đã bắt đầu dạy ông ấy Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, đồng thời truyền thụ cho ông ấy một vài loại võ thuật, đấm đá cơ bản.
Hai bố con một dạy một học, đến khi Ngô Chấn Đông thông thạo rồi, anh ngồi bên cạnh nhìn, sau đó lấy tháp nhỏ đó ra quan sát tỉ mỉ.
Mặc dù tháp nhỏ này màu vàng nhưng nó không phải làm từ vàng ròng, bên trong còn có kim loại khác, tháp nhỏ phóng ra khí tức khá kỳ lạ.
“Đây là pháp khí gì?”, anh lẩm bẩm rồi thả Võ Hồn tiếp xúc với tháp nhỏ màu vàng.
Võ Hồn vừa tiếp xúc với tháp nhỏ màu vàng, Ngô Bình cảm nhận được một tiếng “ầm”, ý thức đi vào một không gian, trong không gian đều là ánh sáng màu tím.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, đang nghĩ ra ngoài thế nào thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh rất to, người nói là tiên văn: Tầng thứ nhất tháp thử luyện đã kích hoạt, ngươi tu hành số 367, ngươi muốn tu luyện bao lâu?
Ngô Bình: “Nơi này là tháp tu luyện?”
Đối phương: Nơi này là tháp tu luyện.
Ngô Bình: “Ngươi là khí linh trong tháp?”
Đối phương: “Phải, ta là khí linh trong tháp tu luyện”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Ngươi nói ta là người tu hành thứ 367?”
Khí linh: “Phải, ngươi là tu sĩ thứ 367 bước vào gian tu hành này”.
Ngô Bình: “Ta có thể tu luyện ở đây bao lâu?”
Khí linh: “Tháp này là bảo vật tu luyện tinh thần, tỉ lệ thời gian của nó và thế giới bên ngoài là một trên mười nghìn, ngươi tu luyện một năm trong tháp tương đương với mười nghìn năm tu luyện ở ngoài”.
Ngô Bình giật mình, tỉ lệ một trên mười nghìn, cũng đáng sợ quá đó!
Anh nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Ta tu luyện nửa canh giờ trước đã”.
Khí linh: “Thời gian tu luyện tối thiểu là sáu canh giờ”.
Sáu canh giờ bằng mười hai tiếng, tương đương với thành quả của hơn mười ba năm tu luyện bên ngoài.
Anh hít sâu một hơi nói: “Được, vậy thì sáu canh giờ”.
Khí linh: “Hãy nộp phí trước”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Nộp phí?”
Khí linh: “Đúng thế, tiên tu luyện một canh giờ là 30 tiền bùa, sáu canh giờ là 180 tiền bùa”.
Ngô Bình tiếc của, một trăm tám mươi tiền bùa không phải là con số nhỏ, anh chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy được, ta đưa cho ngươi”.
Sau đó ý thức của anh thoát hỏi tháp tu luyện, lấy ra một trăm tám mươi tiền bùa rồi nói với Ngô Chấn Đông: “Bố, con phải bế quan mười hai tiếng, trong thời gian đó đừng cho bất kỳ ai làm phiền con”.
“Ừ”, Ngô Chấn Đông gật đầu.
Nói rồi anh vứt tiền bùa vào trong qua lỗ nhỏ trên tháp, sau đó thả Nhân Bì Viêm Dương ra để bảo vệ mình.
Khi đi vào tháp tu luyện lần nữa, Ngô Bình bắt đầu tập trung toàn lực tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh. Như Lai Thần Tàng Kinh này cực kỳ khó tu luyện, muốn có được hiệu quả tốt trong thời gian ngắn là điều không thể.
Nhưng trong tháp nhỏ này, thời gian nhanh gấp mười nghìn lần bên ngoài, sáu canh giờ là hơn mười ba năm, anh cũng có thể tìm cơ hội này đột phá.
Khí linh: “Đã nộp phí thành công, bắt đầu tu luyện cấp một”.
Ngay lập tức, xung quanh dâng lên luồng khí màu tím, Ngô Bình cảm nhận được rất nhiều năng lượng, những năng lượng này làm cho võ hồn của anh rất thoải mái. Anh tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh.
Thời gian trong tháp là hơn mười ba năm đằng đẵng, một trăm sáu mươi sáu tháng hơn.
Một người bình thường ở nơi không có ai hơn một tháng thì sẽ cảm thấy bản thân sắp nổi điên, nhưng Ngô Bình lại phải tu luyện hơn một trăm sáu mươi tháng như thế. Cũng may trong lúc tu luyện, nội tâm anh không lo nghĩ gì hoặc không có cảm giác vui thích nên cũng không cảm thấy chán.
Bên ngoài trời đã tối, Trương Lệ cũng về phòng, nhìn thấy con trai ngồi yên bất động, bà hỏi: “Tiểu Bình đang làm gì thế?”
Ngô Chấn Đông thấp giọng nói: “Tiểu Bình đang tu luyện, đừng quấy rầy nó, chúng ta sang phòng khác đi”.
Trong tháp tu luyện, Ngô Bình ở năm thứ chín mới tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh đến cảnh giới viên mãn, bốn năm còn lại anh tu luyện Công Hòa Nhập Thánh quyết này, liên tục hấp thụ năng lượng có lợi vào thần hồn.
Cuối cùng, vào ba giờ sáng, Ngô Bình mở mắt ra. Khoảnh khắc ấy, Viêm Dương ngạc nhiên thốt lên: “Thượng tiên đột phá rồi sao?”
Hóa ra Viêm Dương đã nhìn thấy một vòng sáng xuất hiện sau gáy Ngô Bình, thoáng có thể nghe thấy tiếng thiền ngâm trong đó.
Ngô Bình: “Có chút thu hoạch”.
Chuyên tâm tu luyện hơn mười ba năm, khí chất của anh đã thay đổi rất nhiều, càng thêm trầm ổn. Hơn nữa trải qua lần tu luyện này, thánh tâm của anh cũng gần như viên mãn.
“Bây giờ có thể tu luyện Như Lai Thần Công rồi”, anh quyết định rèn sắt khi còn nóng, tu luyện Như Lai Thần Công luôn.
Chương 795: Uy lực của áo giáp sắt Long Nha vệ
Như Lai Thần Công có tất cả mười tầng, mỗi tầng đều giao thoa với nhau. Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Bát Nhã Thiền Công, Như Lai Thần Chưởng mà trước đây Ngô Bình tu luyện đều là một phần nhỏ của Như Lai Thần Công.
Chẳng hạn như ba tầng đầu tiên của Như Lai Thần Công chủ yếu là Kim Cương Bất Hoại Thần Công, tầng thứ tư là Bát Nhã Thiền Công, tầng thứ bảy là Như Lai Thần Chưởng.
Trước kia Ngô Bình tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, bây giờ tu luyện ba tầng đầu tiên một cách thuần thục. Không đến nửa tiếng sau đã luyện xong tầng thứ nhất của Như Lai Thần Công.
Thần Công tầng thứ nhất này chủ yếu là luyện hình, luyện hình thành công rồi thì là luyện lực tầng thứ hai, trong đó liên quan đến các lực kỹ, sau khi tu luyện thì sức mạnh có thể lên đến vô tận, bốn lượng đẩy nghìn cân, trường lực vân vân.
Ngô Bình phải mất một tiếng đồng hồ mới luyện xong tầng thứ hai của Như Lai Thần Công, sau đó mất hai tiếng ở tầng thứ ba.
Như Lai Thần Công tầng thứ ba là bí thuật Phật Môn, ngôn ngữ khó có thể giải thích được các loại thần bí trong đó.
Luyện xong tầng thứ ba Như Lai Thần Công thì trời đã tối, Ngô Bình ngồi yên một chỗ suy ngẫm, sắp xếp lại Kim Cương Bất Hoại Thần Công một lần nữa.
Có ba tầng đầu tiên của Như Lai Thần Công làm nền, Kim Cương Bất Hoại Thần Công mới này không chỉ dễ tu luyện hơn mà uy lực cũng tăng lên gấp bội, trong đó có rất nhiều huyền bí và bí ẩn mà nguyên bản không hề có.
Lúc ăn sáng, có người gõ cửa nói: “Thiếu tôn, bên ngoài có một người tên là Uông Hán Sinh muốn gặp”.
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không có thời gian, bảo ông ta đợi ở ngoài đi”.
“Vâng”, người đó ra ngoài.
Trương Lệ nghe nói Uông Hán Sinh đến thì nói: “Tiểu Bình, con định làm thế nào?”
Ngô Bình: “Năm đó ông ta đối xử với ông ngoại thế nào, con sẽ trả lại gấp đôi”.
Ngô Bình hoàn toàn mặc kệ không để tâm đến Uông Hán Sinh, dùng xong bữa sáng, anh đưa bố mẹ và Ngô Mi rời khỏi khách sạn Đường Hoàng Đại.
Về đến nhà Trương Lệ nói lại chuyện của Uông Hán Sinh cho ông ngoại, nghe xong vẻ mặt ông ngoại trở nên phức tạp, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ngô Bình nói: “Ông ngoại, cháu đã nói nhất định sẽ giúp ông trút giận”.
Ông ngoại thở dài rồi gật đầu. Năm đó bị Uông Hán Sinh đe dọa lợi dụng, ông cụ đã kiềm nén nhẫn nhịn cả đời, bây giờ cháu ngoại muốn trút giận cho mình, dĩ nhiên ông cụ không từ chối.
Sau đó Ngô Bình đi đến trụ sở Thiên Long để huấn luyện hai mươi long vệ. Mấy ngày nay long vệ đã hấp thụ hoàn toàn thuốc biến đổi gen, thể chất của họ được tăng lên rất nhanh.
Chỉ riêng sức chiến đấu, thực lực của mỗi long vệ đều không thua kém cao thủ của Thiên Sát – Long Cương. Hơn nữa họ tu luyện đoàn thể thuật và võ kỹ mà Ngô Bình dạy, trong tương lai không xa chắc chắn sẽ vượt qua Long Cương.
Anh đến bãi huấn luyện, hai mươi long vệ đang liều mạng luyện tập, rất chăm chỉ.
Ngô Bình rất hài lòng, quan sát vài phút mới nói: “Mọi người qua đây”.
Hai mươi long vệ lập tức dừng luyện tập đứng xếp thành một hàng như từng thanh giáo cắm trên mặt đất.
Ngô Bình chọn ra hai mươi bộ giáp sắt từ không gian Hắc Thiên, áo giáp sắt này là giáp sắc của Long Nha vệ. Năm đó Long Nha vệ ít nhất cũng đạt cấp Chân Nhân, thậm chí là cấp Chân Quân.
Anh nói: “Ở đây có hai mươi bộ áo giáp sắt, bắt đầu từ bây giờ đây chính là vũ trang của mọi người”.
Mắt các long vệ đều phát sáng, nhìn chằm chằm mấy bộ giáp sắt này.
“Mặc vào đi!”, anh nói.
Long vệ lần lượt lên nhận áo giáp sắt của mình, sau đó mặc vào rồi cầm một tấm khiên và một thanh kiếm dài, trên thanh kiếm dài có dấu ấn hình rồng.
Mấy bộ giáp sắt này đều là bảo bối cấp bậc pháp khí, có thể tự động điều chỉnh kích cỡ nên mọi người ai cũng mặc rất vừa vặn.
Áo giáp sắt có một màu đen tuyền, khiên và kiếm cũng là màu đen, chỉ có mũ sắt là có dây tua màu đỏ tươi.
Ngô Bình cũng không hiểu uy lực của áo giáp sắt, anh gọi một long vệ nói: “Cậu tấn công tôi hết sức xem”.
Long vệ này lập tức di chuyển áp sát Ngô Bình, vung kiếm lên.
Ngô Bình ngạc nhiên, vận dụng Quỷ Thần Bộ để vòng ra phía sau long vệ, nhưng ngay khi anh di chuyển, long vệ lập tức quay một trăm mười độ rồi vung kiếm.
Da đầu Ngô Bình tê lại, vội bay lên không trung nhưng tốc độ của long vệ nhanh hơn, kiếm quang vừa xoẹt qua đã chạm đến chóp mũi anh.
Ngô Bình vượt qua vài mét trên không trung, tránh được đòn tấn công của đối phương.
So được mười mấy chiêu, Ngô Bình nhận ra, sau khi mặc áo giáp sắt Long Nha vệ này, động tác của long vệ vô cùng linh hoạt, tốc độ nhanh như chớp cứ như Quỷ Thần khiến người khác không thể phòng ngự, có vài lần suýt nữa anh đã trúng chiêu.
Hơn nữa với thực lực hiện tại của anh mà cũng không thể áp chế được long vệ này hoàn toàn, ngược lại luôn bị anh ta đuổi giết.
Dĩ nhiên nếu Ngô Bình cũng sử dụng vũ khí thì thế cục sẽ tốt hơn, nhưng anh cũng không dám nói chắc có thể áp chế được đối phương.
Sau ba mươi chiêu, Ngô Bình nói: “Dừng!”
Long vệ lập tức dừng lại, quay về vị trí cũ.
Anh hỏi: “Mọi người có cảm giác gì?”
Hai mươi long vệ cực kỳ phấn khích, họ đều là người trong nghề, long vệ kia vừa ra tay, họ đã biết bộ giáp sắt này giúp tăng thực lực của họ lên ít nhất gấp mười lần.
Trước đây thực lực của Long chủ luôn đè ép họ, nhưng nếu long vệ mặc giáp sắt này vào thì có thể đuổi giết được Long chủ, quá mạnh!
Ngô Bình: “Tiếp theo mọi người cứ thích ứng dần với áo giáp đi”.
Các long vệ cố gắng thích ứng được với giáp sắt, Ngô Bình lại căn cứ theo đặc điểm của giáp sắt để tạo ra một bộ kiếm kỹ thích hợp cho các long vệ mặc giáp sắt thi triển.
Bộ kỹ năng kiếm này có mười hai thức, bốn mươi chiêu, đặc điểm của nó là nhanh, độc, chuẩn, hơn nữa giữa chúng có thể phối hợp với nhau tạo thành kiếm trận.
Đến buổi chiều, anh đã thành thục kiếm pháp, sau đó truyền lại cho hai mươi long vệ.
Các long vệ tập trung toàn lực tập luyện, Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu thuốc biến đổi gen. Lần trước nghiên cứu thuốc biến đổi gen có hiệu quả quá mạnh, chỉ có các long vệ có thể chất mạnh mới có thể chịu được. Anh quyết định nghiên cứu và phát triển thêm một vài thuốc biến đổi gen có hiệu quả yếu hơn, tác dụng phụ không nhiều.
Thuốc biến đổi gen trước đó anh cho các long vệ dùng được gọi là thuốc số 1, bây giờ anh nghiên cứu ra cái này gọi là thuốc số 2.
Chế tạo thuốc số 2 khó khăn hơn thuốc số 1, mất hơn hai tiếng mới hoàn thành. Ngô Bình bỏ thuốc số 2 vào ba mươi cái bình nhỏ, mỗi một bình thuốc có thể cho một người trưởng thành sử dụng.
Anh chuẩn bị đưa mấy lọ thuốc này cho người bên cạnh dùng, chẳng hạn như Hoàng Tử Cường, Tạ Phi… Dùng xong thực lực của họ có thể tăng lên, thuốc còn dư có thể dùng để bồi dưỡng nhân tài trong nội bộ Thiên Long.
Đến tối, Ngô Bình gọi Hoa Giải Ngữ đến hỏi: “Thuốc biến đổi gen cấp SSS trên thị trường bán với giá thế nào?”
Hoa Giải Ngữ đọc tài liệu rồi nói: “Long chủ, hiện nay chúng ta chỉ có thể mua được thuốc biến đổi gen cấp S ở chợ đen, giá bán tầm khoảng ba tỷ đến năm tỷ đô la. Nhưng chúng ta có tình báo nói là chúng ta có thể mua được thuốc biến đổi gen cấp SS từ vài thế lực, giá bán từ hai mươi tỷ đến ba mươi tỷ đô la. Còn cấp SSS, chúng ta thiếu trí lực, nhưng người của chúng ta đoán giá của loại thuốc này ít nhất cũng hơn một trăm tỷ đô la”.
Anh cầm hai mươi bình thuốc biến đổi gen ra nói: “Đây là thuốc cấp SSS, tôi sẽ bán cho Thiên Long theo giá của thuốc cấp SS”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh làm thế có phải là hơi lỗ không? Thuốc mà hai mươi long vệ dùng đều là loại này sao?”
Ngô Bình: “Thuốc họ dùng là thuốc biến đổi gen cấp SSSS+, tốt hơn loại này nhiều”.
Hoa Giải Ngữ ngây người: “Long chủ, vậy chẳng phải anh bị lỗ nặng rồi sao?”