Tại tiên vực Vĩnh Hằng, sau khi nhận được ấn ký Vĩnh Hằng, Trương Quân cảm giác thân thể cùng tinh thần mình như đều được thăng hoa. Cậu hít sâu một hơi, hỏi: "Tôi chỉ có thể ở tầng này sao?"
Tháp Vĩnh Hằng: "Chờ cậu mạnh hơn là có thể tiến vào tầng thứ mười. Ở đó sẽ có đại cao thủ thời đại mạnh hơn chờ cậu khiêu chiến. Đương nhiên, phần thưởng tầng thứ mười so với ấn ký Vĩnh Hằng mà cậu nhận được còn quý giá hơn”.
Trương Quân: "Cảm ơn”.
Sau đó, cậu bước ra khỏi tháp Vĩnh Hằng. Vừa đi ra, cậu hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi uy nghiêm đứng trước cửa tháp. Anh ta mặc một chiếc áo choàng vàng sẫm và đội một chiếc vương miện dài màu đen với một lá bùa bí ẩn trên đó.
Người này không ai khác chính là Cung chủ của tiên cung Vĩnh Hằng, Trương Đạo Khôi.
Trương Đạo Khôi sau khi nhìn thấy Trương Quân thì không khỏi giật mình, ký ức xưa lập tức hiện về. Anh ta hỏi: "Cậu là Trương Quân?"
Trương Quân hiện có dung mạo giống hệt như kiếp trước, vì vậy Trương Đạo Khôi nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu.
Trương Quân chắp tay chào Trương Đạo Khôi: "Đệ tử Trương Quân, hân hạnh được gặp Cung chủ!"
Sau một khoảng im lặng, đám đônh xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.
“Cái gì! Thiên tài Trương Quân năm xưa, không phải đã chết rồi sao?"
“Đúng vậy, cậu ta rõ ràng đã chết. Tiên cung Vĩnh Hằng đã tuyên bố chuyện này. Tại sao giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây, lại còn tiến vào tầng thứ chín của thấp Vĩnh Hằng?"
Trương Đạo Khôi mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ nhân của tiên cung Vĩnh Hằng nên lập tức hỏi: "Trương Quân, tôi nhớ rằng cậu rõ ràng đã chết rồi, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
Trương Quân hờ hững nói: "Năm đó, tôi đã tu luyện đến cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh. Tuy rằng tôi đã bị kẻ khác ám hại, nhưng một giọt máu của tôi bắn lên người một người hầu. Sau đó, tôi được tái sinh bằng giọt máu này. Nhưng quá trình tái sinh diễn ra rất chậm, nên đến hôm nay, tôi mới trở lại tiên vực Vĩnh Hằng".
Trương Đạo Khôi kinh ngạc: "Ý của cậu là, năm đó có người hại cậu? Hắn là ai?"
Trương Quân: "Cung chủ, bất kể kẻ đó là ai, tôi sẽ không tiết lộ, bởi vì tôi sẽ thách đấu hắn ta, khiến hắn ta phải chịu nhục nhã!"
Trương Đạo Khôi gật đầu: "Được, bất luận hắn là ai, Cung chủ đều sẽ ủng hộ cậu, đứng về phía cậu!"
Trương Quân sẽ không đặt điều nói linh tinh về những chuyện thế này, cho nên Trương Đạo Khôi tin lời anh.
Bên cạnh đó, một vị trưởng lão tóc tím hỏi: "Trương Quân, ở tầng thứ chín, cậu đã gặp đại cao thủ sao?"
Trương Quân: "Tôi không chỉ gặp người đó, mà còn tiếp người đó hơn mười chiêu".
Tất cả mọi người đều không thể tin được, làm sao có thể có chuyện đó!
Trương Đạo Khôi hai mắt sáng lên, đột nhiên đi tới tháp Vĩnh Hằng rồi bước vào trong. Mọi người đều biết rằng anh ta vào đó để xác nhận lại việc này.
Không đến nửa phút, Trương Đạo Khôi đi ra, anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Quân rồi nói với mọi người: "Trương Quân quả thực đã tiếp đại cao thủ hơn mười chiêu!”
Đám đông xung quanh vỡ oà ra, mọi người đều phải thốt lên kinh ngạc, không thể tin được.
"Mười chiêu! Năm đó không phải Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ tiếp được một chiêu sao?"
"Đúng vậy, như vậy khác nào nói tư chất của cậu ta còn hơn xa Đạo Tổ Vĩnh Hằng?"
"Trời ơi! Tiên cung Vĩnh Hằng sắp trỗi dậy, và một thiên tài vượt qua lão tổ đã xuất hiện!"
Trương Đạo Khôi phất tay một cái, anh ta, một số trưởng lão và Trương Quân đã biến mất. Một giây sau, bọn họ xuất hiện ở một tòa cung điện, chính là điện Vĩnh Hằng. Đây chính là nơi tiên cung Vĩnh Hằng nghị sự.
Trương Đạo Khôi hỏi: "Trương Quân, khi nào cậu sẽ thách thức kẻ thù?"
Trương Quân thản nhiên nói: "Hiện giờ, hắn ta chắc chắn đã biết rằng tôi đã trở lại. Hãy để hắn sống trong sợ hãi một thời gian. Cung chủ, tiếp theo, tôi muốn đột phá cảnh giới Thiên Tiên. Việc này sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, tôi hy vọng Cung chủ có thể giúp đỡ”.
Trương Đạo Khôi mỉm cười và nói: "Cậu là niềm hy vọng của cả tiên cung Vĩnh Hằng. Cho dù có phải bán cái điện này, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ cậu hết mình!
Trương Quân: "Đa tạ Cung chủ!"
Sau đó, Trương Quân được bố trí ở lại tu luyện tại trung tâm của tiên cung Vĩnh Hằng, Cung chủ Đạo Khôi sẽ đích thân bảo vệ cậu trong quá trình tu luyện.
Ở Ngũ Hành Linh Thổ, khi Ngô Bình đến cái gọi là "nhà" của Gà Mười Ba, anh thấy nơi này thật bình thường. Có một vài ngôi nhà, vài cái chuồng gà, chuồng lợn, chuồng bò, chuồng cừu, ao, ruộng rau, v.v.
Trước nhà có một bức tường thấp, khi đến cửa, Ngô Bình cảm thấy bên trong có rất nhiều luồng khí tức đáng sợ, tất cả đều mạnh hơn anh.
Ngay khi Ngô Bình đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo vào cửa, một con bò đực màu xanh lá cây đã đứng trước cửa, nó rất khỏe. Con bò xanh này có một chiếc sừng đen bóng loáng trên trán. Lông của nó màu đen nhạt, nhìn kỹ mới biết thực ra không phải bò mà là một con thú lạ gần giống tê giác! Vào thời cổ đại, loài dị thú này được gọi là Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu rống to: "Lão Hoàng, sao có thể dẫn người ngoài vào nhà?"
Lão Hoàng trước đây rất ra dáng, nhưng bây giờ nó trở nên rất khách sáo, nó nhe răng cười nói: "Anh Ngưu, tên này nấu ăn ngon lắm, em muốn mời đến nhà nấu ăn vài ngày”.
Thanh Ngưu: "Không được. Người ngoài không được vào nhà”.
Ngô Bình vội vàng nói: "Lão Hoàng, ta nghĩ ta nên đi về thì tốt hơn”.
Sau đó, anh quay sang Thanh Ngưu chắp tay: "Thanh Ngưu, ta không quấy rầy ngươi, ta có một quả hạnh lấy từ chỗ Hạnh Tổ ở đây, giờ đưa cho ngươi nếm thử”.
Vừa nói, anh vừa lấy ra một quả hạnh đưa cho Thanh Ngưu.
Nước miếng của Thanh Ngưu sắp chảy ra, nó luôn muốn ăn quả hạnh của Hạnh Tổ, nhưng giữa nó và Hạnh Tổ từng có xích mích, vì vậy nó chưa bao giờ được ăn.
Ngô Bình nghe được chuyện này từ Hạnh Tổ trước đó, vì vậy anh đã lấy quả hạnh ra.
Thanh Ngưu nhanh chóng nuốt nước bọt và hỏi: "Hạnh Tổ đưa cho anh quả hạnh này sao?"
Ngô Bình: "Đúng vậy, Hạnh Tổ cho ta rất nhiều”.
Thanh Ngưu cắn một miếng quả hạnh, sau đó bước sang một bên và nói: "Tôi sẽ giúp lão Hoàng, vào đi”.
Lão Hoàng cười toe toét, tiếp tục đi vào trong cùng với Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn.
Trong nhà có một cái cũi, lão Hoàng dắt Ngô Bình vào trong cũi nói: "Chỗ này nhỏ, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài”.
Ngô Bình quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một gian nhà tranh, trong nhà phát ra khí tức rất thần bí.
Anh cười nói: “Lão Hoàng, ta cần một cái nồi và một cái bếp để nấu ăn”, nói xong anh bước vào nhà.
Lão Hoàng sửng sốt, vội vàng nói: "Anh không thể đi vào đó!”
Bàn chân của Ngô Bình vừa bước qua ngưỡng cửa thì một lực đạo bí ẩn quét qua anh. Cơ thể anh khựng lại giữa không trung trong giây lát, sau đó chân anh đáp xuống đất và bước vào phòng.
Lão Hoàng ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: "Không đúng! Không ai có thể vào nhà chủ nhân, anh ta làm sao vào được?"
Lúc này Thanh Ngưu đi tới, nó còn đang nhai hạt hạnh, nói: “Thể chất của nhóc con này đáp ứng được tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của chủ nhân. Cho nên, kết giới sẽ không có tác dụng với anh ta”.
Lão Hoàng kinh ngạc: "Đáp ứng tiêu chuẩn của chủ nhân sao? Không thể nào, chủ nhân là một trong những cao thủ mạnh nhất lịch sử kia mà!"
Thanh Ngưu: “Thời thế tạo anh hùng mà?” Thanh Ngưu nói xong, chậm rãi xoay người rời đi.
Lão Hoàng nhanh chóng nhảy vào nhà và đuổi theo Ngô Bình, nói: "Tôi đã nói rồi, đừng động vào đồ của chủ nhân tôi. Những thứ này không tầm thường, động vào rất dễ ..."
Nói giữa chừng, lão Hoàng bỗng ngậm miệng lại vì Ngô Bình đã cầm một cuốn sách trên giá lên đọc một cách thích thú.
“Anh. . . ", lão Hoàng cực kỳ kinh ngạc.
Ngô Bình cười nói: "Lão Hoàng, chủ nhân ngươi sưu tầm nhiều sách hay quá, ta xem trước nấu sau”.
Lão Hoàng không nói nữa, nó ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.
Chương 1642: Chủ nhân là cháu trai anh ta
Ngô Bình đọc sách một hồi rồi đặt sách trở lại, rút một thanh kiếm trên tường ra. Cầm thanh kiếm này trong tay, anh cảm nhận được kiếm ý vô cùng sắc bén.
Lão Hoàng: "Không..."
Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình rút thanh trường kiếm ra với một tiếng "rẹt", lưỡi kiếm trong như nước mùa thu, rất đẹp.
Ngô Bình cười nói: "Kiếm của chủ nhân ngươi thật tốt, ta sẽ mượn một lát”.
Nói xong, anh nhảy lên, phi thân vào trong sân, múa kiếm một lát.
Thanh kiếm này cộng hưởng với kiếm viên của anh, kiếm ý của anh đi vào thanh kiếm dài và một đạo kiếm quang dài nửa mét phun ra.
Ngay lập tức, Ngô Bình và kiếm hợp thành một, hàng trăm bông hoa kiếm xuất hiện trên bầu trời. Cuối cùng người và kiếm biến mất, chỉ có một đạo kiếm quang bay qua bay lại trên bầu trời.
Kiếm khí này khiến gà sợ hãi không nhúc nhích, cừu nằm rạp xuống ổ, lợn trong chuồng run rẩy, bò xanh lùi lại. Trong ao, một con cá vua đen to bằng cái nắp nồi nổi lên, đôi mắt nhỏ bằng đậu xanh sáng ngời. Đây chính là Hắc Vương hay còn gọi là lão Vương.
Sau khi luyện kiếm vài lần, Ngô Bình thu kiếm và đáp xuống đất, cười nói: "Thật là một thanh kiếm tốt”. Sau đó, anh quay lại và treo thanh kiếm trở lại trên tường.
Lúc này anh nói với lão Hoàng: "Lão Hoàng, ta nấu cho ngươi hai món ăn”.
Khi đi tới nhà bếp, anh thấy một lò luyện đan bên cạnh. Chiếc lò này khá cũ kỹ và đơn giản.
Anh kéo lò luyện đan ra, nhìn thấy hoa văn phức tạp trên lò, cảm thán: "Thật là một lò luyện đan tốt, còn tốt hơn cả lò quẻ của mình".
Nhìn thấy lò luyện đan tốt như vậy, Ngô Bình không khỏi ngứa tay. Anh lập tức lấy dược liệu ra, bắt đầu dùng nó luyện chế đan dược.
Đầu tiên anh quay trở lại động tiên của Dược Tổ, đi vào phòng chứa đan dược tiếp theo. Trong phòng chứa đan, có những loại tiên dược được Dược Tổ luyện chế khi còn ở cảnh giới Hư Tiên. Một loại được gọi là Tam Kiếp Tiên Đan, loại còn lại được gọi là Thiên Bảo Đan.
Tam Kiếp Tiên Đan này đã đạt đến đế phầm. Ngô Bình nuốt viên đan xuống để cảm nhận dược lực và hiệu quả của nó.
Sau nửa giờ đồng hồ, anh bắt đầu luyện đan trong bếp bằng các loại thảo dược mà Dược Tổ để lại.
Lúc này, một con thỏ và một con gà đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ngơ ngác nhìn thuật luyện đan của Ngô Bình.
Trước cửa bếp có một con bò xanh đang đứng, trên đầu có một con mèo xám đang ngồi.
Ngô Bình quá tập trung vào việc luyện đan, đến nỗi anh hoàn toàn không chú ý đến chúng. Anh dốc toàn lực, mẻ tiên đan được làm ra trong nửa giờ.
Khoảnh khắc lò đan được mở ra, tiên quang ba màu bay ra. Ngô Bình chộp lấy nó và dùng thủ pháp đặc biệt biến nó thành ba viên đan.
Anh liếc nhìn ba viên đan, lẩm bẩm: "Mới chỉ được vương phẩm".
Lúc này anh mới để ý đến mấy con gà, con bò và con mèo trên bậu cửa sổ, anh cười nói: “Để các ngươi chê cười rồi”.
Lão Hoàng ho khan một cái rồi nói: "Anh cứ luyện đan đi". Sau đó, nó xua gà và thỏ trên bệ cửa sổ, rồi cùng Thanh Ngưu rời đi.
Hai con vật đến chỗ cái ao, lão Vương đang nằm trên bờ, nó hỏi: "Mọi việc thế nào? Anh ta đã luyện đan thành công chứ?"
Thanh Ngưu: "Thật điên rồ, anh ta đã sử dụng lò đan dược đó để luyện chế đan dược, lại còn ra đan vương phẩm".
Lão Hoàng thở dài: "Lúc trước, chủ nhân kém nhất chính là luyện đan. Đặc biệt là luyện đan bằng 'lò Thiên Địa'. Chủ nhân đã luyện nó hơn mười lần, hoặc là ra đan phế hoặc là đan hạ phẩm. Lẽ nào anh ta còn lợi hại hơn cả chủ nhân?”
Lão Vương: "Không quan trọng, chủ nhân không thể giỏi tất cả mọi thứ. Quan trọng là, các cậu nhớ chủ nhân từng nói gì không?"
Lão Hoàng cả kinh: "Chủ nhân nói, ai có thể dùng lò đan này luyện chế ra đan dược thượng phẩm thì chủ nhân sẽ làm cháu trai của người đó!"
Lão Vương rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên, chủ nhân của chúng ta hiện tại chính là cháu trai của chàng trai trẻ này”.
Thanh Ngưu mắt long lên tức giận: "Lão Vương, nói nhảm cái gì vậy. Lúc đó là sư phụ tức giận mới nói vậy, sao có thể coi lời đó là thật?"
Hắc Vương: "Anh quên chủ nhân đời này tự hào nhất là cái gì sao?"
Thanh Ngưu và lão Hoàng đều sửng sốt, chủ nhân của bọn chúng quan trọng nhất là chữ tín. Đã nói gì là phải làm cho bằng được.
Hắc Vương: "Thế nào, không còn gì để nói phải không? Cho nên tôi cảm thấy người này là ông của chủ nhân. Ông của chủ nhân đương nhiên cũng là chủ nhân của chúng ta”.
Động vật suy nghĩ rất đơn giản. Lão Vương tin rằng chủ nhân là người đáng tin cậy nên những gì ông ấy nói đều là sự thật. Do đó suy ra rằng chủ nhân sẽ là cháu trai của Ngô Bình.
Lão Hoàng: "Chúng ta cứ tự nhận như vậy không hay lắm, cảm giác cứ kì kì”.
Lão Vương: "Có gì kỳ quái? Cậu không phát hiện sao? Người này tư chất xuất chúng, tương lai thành tích có lẽ không thua chủ nhân. Biết đâu sau này có thể giúp chủ nhân thoát nạn. Người như vậy, chủ nhân làm cháu trai cũng không tệ”.
Thanh Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Lão Vương nói có lý”.
Lão Hoàng: "Vậy từ nay, chúng ta coi anh ta là chủ?"
Lão Vương: "Ừm, từ giờ trở đi, đây sẽ là nhà của anh ấy”.
Không lâu sau, lô đan dược thứ hai được luyện xong, đan dược lần này là đế phẩm. Tuy nhiên, Ngô Bình vẫn không hài lòng và tiếp tục luyện. Cuối cùng trong lò thứ năm, anh đã luyện ra Tam Kiếp Tiên Đan cấp truyền kỳ.
Loại đan dược này, sau khi uống vào có thể ngăn chặn tam kiếp, đồng thời có tác dụng cường hoá linh hồn sơ sinh thần kỳ. Đặc biệt, viên đan truyền kỳ do Ngô Bình luyện chế có thêm một số tác dụng kì diệu.
Luyện đan xong, trời đã gần tối, anh đang định tiếp tục nấu cơm thì lão Hoàng vội vàng chạy tới, thè lưỡi nói: "Chủ nhân, có cần giúp không?"
Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đều sửng sốt, Ngô Bình hỏi: "Lão Hoàng, ngươi gọi ta là cái gì?"
“Chủ nhân”, lão Hoàng trầm giọng nói: “Chủ nhân từng nói, chỉ cần ai rút được thanh bảo kiếm trên tường ra thì sẽ là chủ nhân mới của bọn tôi”.
Ngô Bình sửng sốt: "Chủ nhân nhà ngươi thực sự nói như vậy sao?"
Lão Hoàng và đồng bọn đã bàn bạc về chuyện này, cảm thấy rằng không nên cho Ngô Bình biết chủ nhân là cháu trai của anh. Nói vậy thì chủ nhân sẽ mất mặt, vì vậy nó quyết định nói dối.
Thanh Ngưu cũng đứng ở cửa nói: "Không sai, đây là lời chủ nhân từng nói. Cho nên, từ nay về sau anh là chủ nhân mới của bọn tôi. Toàn bộ nơi này đều là của anh”.
Trần Nhược Nhàn cũng rất ngạc nhiên, cô ấy mím môi và mỉm cười, nói: "Anh Huyền Bình, để em giúp anh”.
Mấy ngày nay, Trần Nhược Nhàn đều phụ giúp anh nấu nướng nên đã sớm quen thuộc quá trình nấu nướng, phối hợp với anh rất ăn ý. Vì vậy, trong một thời gian ngắn, Ngô Bình đã nấu xong một nồi đồ ăn và một nồi canh.
Bây giờ anh là chủ nhân của ngôi nhà, Ngô Bình có thể tự nhiên ăn trong nhà. Anh đặt các món ăn lên bàn, nhưng thật kỳ lạ, lão Hoàng chỉ ngồi cách đó vài mét, không lại gần.
Ngô Bình hỏi: "Lão Hoàng, sao ngươi không ăn?"
Lão Hoàng: "Chủ nhân, tôi không được phép ở trên bàn, xin hãy bỏ một ít vào bát chó của tôi”.
Trần Nhược Nhàn nhanh chóng đổ đầy thức ăn vào bát chó, lão Hoàng lập tức ăn một cách thích thú.
Lúc này, con mèo xám chạy đến, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Ngô Bình.
Con mèo xám này rất đẹp, đôi mắt xanh nhạt, bộ lông mượt mà, anh vuốt ve nó cười nói: “Mèo, lông của ngươi so với lão Hoàng còn đẹp hơn nhiều”.
“Đương nhiên, lão Hoàng xấu mắc ói”, con mèo xám phát ra một giọng nữ dễ nghe.
Ngô Bình không ngạc nhiên, những con vật ở đây không con nào đơn giản nên con mèo xám nói chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Anh cười đáp: "Ngươi có muốn thử món ăn của ta không?"
“Chủ nhân cho tôi ăn thì được”, mèo xám rõ ràng đang vờ khách sáo.
Ngô Bình mỉm cười và bảo Trần Nhược Nhàn cũng múc một bát cho nó.
Ngô Bình mới cắn vài miếng, Gà Mười Ba đã xông vào: "Lão Hoàng, không ổn rồi, có kẻ xông vào ruộng thuốc”.
Lão Hoàng ngừng ăn, nói với Ngô Bình: "Chủ nhân, trong ruộng thuốc có rất nhiều dược liệu quý, người ngoài không được phép vào”.
Ngô Bình: "Chúng ta đi xem sao”.
Chương 1643: Nữ tu sĩ bị thương
Ngô Bình vẫn chưa quen với thân phận chủ nhân nơi này. Anh hỏi: “Gà Mười Ba, ai vừa xông vào ruộng vậy?”
Gà Mười Ba đáp: “Một Đạo Quân và ba Chân Tiên đang truy sát một nữ tu sĩ. Nữ tu sĩ xông vào ruộng thuốc, mấy người bên ngoài không dám tuỳ tiện chạy vào đó”.
Ngô Bình ngộ ra: “Có phải trong ruộng thuốc có cấm chế gì không?”
Gà Mười Ba nói: “Đúng vậy, ngày trước có một chủ nhân ở vườn thuốc đã đặt ra cấm chế, ngay cả Đạo Tổ vào đó cũng chết chắc”.
Ngô Bình hỏi: “Thế chẳng phải nữ tu sĩ kia sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?”
Gà Mười Ba trả lời: “Vậy thì không, cấm chế này không gây ra lực sát thương quá lớn với người có tu vi thấp”.
Ngô Bình bảo: “Mau đi xem thôi”.
Thế là anh cùng Gà Mười Ba và Lão Hoàng nhanh chóng rảo chân đến ruộng thuốc. Thật ra ruộng thuốc ở sau nhà, đi vài trăm bước đã đến nơi rồi.
Đến rìa ruộng thuốc, Ngô Bình đưa mắt nhìn, thấy đủ loại dược liệu quý mọc trên ruộng thuốc rộng mấy trăm mẫu. Tim anh đập loạn xạ, sải một bước đã tiến vào trong. Một luồng sức mạnh huyền diệu quét qua cơ thể anh, nhưng anh không có phản ứng gì cả.
Gà Mười Ba rất kinh ngạc: “Chủ nhân, xem ra ruộng thuốc đã tiếp nhận anh làm chủ”.
Câu nói này khiến Ngô Bình sửng sốt: “‘Sao cơ? Ruộng thuốc này có ý thức ư?”
Lão Hoàng đáp: “Chủ nhân không phát hiện sao? Mảnh ruộng thuốc này là một đạo khí, chủ nhân đặt tên là ‘Ba Mẫu Đất’. Nó có thể cắm rễ ở bất kỳ nơi nào, hấp thụ linh khí trời đất, nuôi dưỡng dược liệu”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Thế cũng được à?”
Anh đi một vòng ruộng thuốc, nhìn thấy một cô gái trắng trẻo ưa nhìn đang hôn mê dưới bụi cây hoa. Cô gái ấy xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tao nhã, khiến một người đã quen nhìn thấy người đẹp như Ngô Bình cũng phải ngắm thêm vài lần nữa.
Lão Hoàng bảo: “Cô gái này thật đẹp, chủ nhân à, hãy giữ lại làm người hầu đi”.
Ngô Bình kiểm tra, phát hiện cô gái này bị thương nặng, mà tu vi của đối phương cũng rất cao, đã là Bán Bộ Đại La rồi.
“Bị thương rất nặng, phải nhanh chóng điều trị”, anh bế cô gái ấy lên rồi trở về. Cứu người là chuyện quan trọng, anh không có thời gian để quan sát dược liệu ở đây nữa.
Lúc này có một giọng nói vọng vào từ bên ngoài: “Chủ nhân nơi này, mau giao người ra đây”.
Lão Hoàng nghe vậy bèn cười khẩy: “Ồn chết được!”
Nó hướng lên trời rồi gầm thét, bốn tu sĩ đang ở trên cao đột nhiên mất sạch pháp lực, đồng loạt rơi xuống và ngã phịch xuống đất.
Bốn người cả kinh, đây là tu vi gì thế này? Bọn họ chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều đã liều mạng quay đầu, bỏ chạy khỏi ruộng thuốc.
Lão Hoàng cũng không đuổi theo mà quay về nhà cùng Ngô Bình.
Sau khi đặt cô gái lên giường, Ngô Bình quan sát một lúc rồi bắt đầu trị thương cho đối phương. Y thuật của anh vô cùng cao siêu. Không lâu sau đó, vết thương của cô gái ấy đã gần như lành lại, nhưng người thì vẫn đang hôn mê.
Chữa trị xong, anh tiếp tục tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh trong sân, tiến lên tầng thứ mười lăm. Ở tầng này, anh phải mở thêm năm động thiên lớn ngoài định mức cơ thể, đó là Kim Thần Động Thiên, Mộc Thần Động Thiên, Thuỷ Thần Động Thiên, Hoả Thần Động Thiên, Thổ Thần Động Thiên. Năm động thiên này ký thác trên động thiên nguyên bản của anh, Ngũ hành tuần hoàn, không ngừng sinh trưởng.
Chẳng bao lâu sau, động thần đầu tiên đã mở ra, là Kim Thần Động Thiên. Anh tu luyện kiếm hoàn, hiểu rõ về các thuộc tính của kim, nên tiến triển nhanh nhất. Khi Kim Thần Động Thiên mở ra, trong linh thổ Ngũ Hành, sức mạnh kim linh vô tận không ngừng bị nó hấp thu, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, một vòng xoáy năng lượng đã hình thành xung quanh anh.
Cảnh tượng này khiến đám Lão Hoàng đều sững sờ: “Trời ơi! Linh khí Ngũ hành ở đây đều là năng lượng cao cấp giải phóng ra từ trong cơ thể chủ nhân, anh ấy mới có thể hấp thu nhiều đến thế!”
Thanh Ngưu nói: “Tôi bảo mà, anh ấy không hề đơn giản”.
Chẳng mấy chốc, Kim Thần Động Thiên đã ổn định, nó lờ mờ xuất hiện một hình người cao to bệ vệ màu vàng kim, chính là Kim Thần mà anh sắp tạo thành! Có Kim Thần rồi, anh sẽ dễ dàng khống chế linh khí kim, lý giải ý nghĩa Kim.
Kim Thần vừa hình thành, Ngô Bình liền mở mắt ra, vì anh cảm nhận được cô gái trong phòng đã tỉnh lại.
Thời gian quay về vài canh giờ trước, cô gái kia từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, cô gái đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện vết thương cực kỳ nghiêm trọng của mình đã lành lại. Nên biết rằng trước đó thần hồn của cô gái đã sắp tan vỡ, bị chất độc lạ gây ô nhiễm, đã không còn hy vọng sống nữa. Nhưng điều khiến cô gái bất ngờ hơn là nội thương từ những năm đầu tu luyện cũng đã được chữa khỏi!
“Ai đã trị khỏi cho tôi vậy?”
“Cô gái à, cô tốt số lắm đấy, chủ nhân của chúng tôi từ bi nên đã cứu mạng cô”.
Đúng lúc này, một con gà trống to bằng con người bỗng xuất hiện ở cửa, giương đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái kia giật mình, kêu lên: “Ngươi là… Yêu đế ư?”
Con gà trống to lớn ấy là ông nội của Gà Mười Ba. Nó quay đầu bỏ đi, không trả lời câu hỏi cấp thấp và vô vị ấy.
Lúc này, một con nhện lớn từ sợi tơ trên nóc nhà rơi xuống. Con nhện này toả ra khí tức rất khủng khiếp, tu vi ít nhất phải ở cấp bậc Đại La!
Nhện tò mò quan sát cô gái, đoạn thu tơ lại rồi quay về tổ trên nóc nhà.
Sau đó một con chó vàng tiến vào, giọng nghiêm nghị: “Cô gái, vết thương lành rồi à?”
Nhìn thấy con chó vàng, cô gái ấy lại càng hoảng hốt, bởi khí tức của nó còn đáng sợ hơn con gà trống! Đây rốt cuộc là đâu, tại sao con gà, con chó cũng có tu vi kinh khủng nhường này?
Cô gái lắp bắp nói: “Lành rồi”.
Con chó vàng bảo: “Chủ nhân chúng tôi đã cứu cô đấy, có phải cô nên báo đáp hay không?”
Cô gái nọ nghĩ bụng, ngay cả chó trong nhà còn lợi hại đến vậy, chủ nhân căn nhà này nhất định là một người cực kỳ khủng khiếp. Thế là cô gái vội gật đầu: “Đúng vậy, tôi nên báo đáp ân nhân đã cứu mạng tôi”.
Con chó vàng nói: “Bên cạnh chủ nhân nhà tôi còn thiếu người hầu hạ, sau này cô làm người hầu của anh ấy đi”.
Cô gái kia khẽ cau mày, tốt xấu gì mình cũng là con gái của thiên chủ Tử Hư, sao có thể làm người hầu cho kẻ khác chứ?
Cô gái đang định nổi giận thì một con chim vẹt đã đậu lên đầu con chó vàng: “Lão Hoàng, nghe bảo chúng ta có chủ nhân à?”
Con chó vàng đảo mắt: “Mấy hôm nay ngươi chạy đi đâu thế hả, Tiểu Vũ?”
Chim vẹt đáp: “Thiên Bằng lão tổ của đại lục Hồng Hoang bị kẻ thù cũ đuổi giết. Ta giúp ông ta đánh đuổi kẻ thù”.
Cô gái vô cùng kinh ngạc. Thiên Bằng lão tổ có năng lực rất khủng khiếp, Đạo tổ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ. Thế mà con vẹt này lại giúp Thiên Bằng lão tổ đối phó kẻ địch ư?
Lúc này, chim vẹt mới nhìn cô gái kia: “Cô là ai?”
Con chó vàng bảo: “Chủ nhân vừa cứu cô ta đấy. Ta định hỏi xem cô ta có đồng ý làm người hầu cho chủ nhân hay không”.
Chim vẹt nói: “Lão Hoàng à, sao ngươi chẳng có mắt nhìn gì hết vậy? Đâu phải người nào cũng có thể hầu hạ chủ nhân? Thiên Bằng lão tổ bắt được vài nữ Đạo Quân, trông cũng xinh đẹp lắm, ta sẽ tóm hai người đến đây hầu hạ, làm ấm chăn giường cho chủ nhân”.
Cô gái nọ ngẩn ra, bắt hai nữ Đạo Quân đến đây ư?
Đúng lúc này, Ngô Bình đã mở Kim Thần Động Thiên, bắt đầu ra sức hấp thu sức mạnh kim linh, đỉnh đầu hình thành một vòng xoáy năng lượng khổng lồ.
Chó, vẹt và cô gái đều ra khỏi phòng và nhìn về phía Ngô Bình trong sân.
Vẹt cười nói: “Tốc độ tu hành của chủ nhân nhanh thật đấy”.
Tuy Ngô Bình là Địa Tiên, nhưng khí tức mà anh toả ra lúc này, không phải Đại La Kim Tiên có thể so bì được. Cô gái kia sững sờ nhìn anh, lòng ngập tràn hiếu kỳ, rốt cuộc anh là ai?
Tu luyện xong, Ngô Bình mới nhìn cô gái đang đứng ở cửa, đoạn cười hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Cô gái nọ cúi người thật sâu: “Vết thương của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, ân nhân. Thậm chí nguy cơ tiềm ẩn để lại do năm xưa tu luyện cũng đã biến mất”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi tiện tay giải trừ giúp cô”.
Đoạn anh nói với con chó vàng: “Lão Hoàng à, tiễn cô gái này đi đi”.
Chương 1644: Ruộng thuốc nhận chủ
Cô gái rất sốt ruột. Vì đang vô cùng tò mò về Ngô Bình nên cô ấy không hề muốn rời đi, vội vàng nói: “Tôi bằng lòng ở lại hầu hạ ân nhân!”
Ngô Bình bảo: “Tôi cần cô hầu hạ tôi làm gì chứ? Cô đi nhanh đi”.
Lão Hoàng nói: “Chủ nhân à, anh không có phụ nữ bên cạnh, nấu ăn giặt giũ đều bất tiện, giữ cô ấy lại đi. Tuy tu vi hơi thấp, nhưng ngoại hình trông cũng được”.
Ngô Bình còn định từ chối, cô gái kia đã vội lên tiếng: “Ân nhân, xin hãy cho tôi ở lại”.
Ngô Bình suy nghĩ giây lát mới đáp: “Được rồi, nếu cô muốn ở lại thì có thể sống ở đây một thời gian. Hôm nào thấy ở thoả thích rồi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Cô gái mừng rỡ nói: “Cảm ơn ân nhân”.
Ngô Bình giới thiệu: “Tôi họ Lý, Lý Huyền Bình. Sau này cứ gọi tôi là cậu chủ”.
“Vâng, thưa cậu chủ”, cô ấy cười đáp, “Tôi tên Như Khanh, bố tôi là thiên chủ Tử Hư”.
Ngô Bình chưa từng nghe tên, chỉ gật đầu: “Ừ, Như Khanh, sau này cô phụ trách việc vặt trong nhà nhé”.
“Vâng, cậu chủ”, Như Khanh vui vẻ trả lời.
Nghỉ ngơi một lát rồi Ngô Bình đi đến ruộng thuốc. Trước đó, do vội cứu người nên anh vẫn chưa quan sát kỹ, bây giờ mới đến ngắm nghía từng cây thuốc, lòng vui sướng vô cùng.
Dạo một vòng quanh ruộng thuốc, anh cất tiếng hỏi: “Ba Mẫu Đất, có ở đây không?”
Một cái đầu to từ dưới đất chui lên, mang hình dáng của một ông lão, dưới cái đầu người ấy là một thanh gỗ, trông rất quái dị.
Đầu to nói: “Anh còn giỏi luyện đan hơn chủ nhân trước, cuối cùng tôi cũng có đất dụng võ rồi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông xem tôi là chủ rồi ư?”
Đầu to đáp: “Chủ nhân đã nói, chỉ cần có người luyện đan giỏi hơn anh ta đến đây thì người đó sẽ là chủ nhân mới của tôi”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Dược liệu ở đây đều do ông thu thập à?”
Đầu to trả lời: “Một số do tôi thu thập, một số cho chủ nhân trước đem đến”.
Nhớ đến Thần Nông Cốc, Ngô Bình mới bảo: “Tôi biết một nơi có rất nhiều dược liệu, sau này sẽ đưa ông đến đó”.
Đầu to nói: “Được. Chủ nhân, bây giờ anh đang luyện đan sao?”
Ngô Bình nhìn đầu to: “Ông có vẻ rất mong tôi luyện đan, tại sao vậy?”
Đầu to đáp: “Đây là sứ mệnh của tôi. Từ giây phút tôi được tạo ra, mục đích của tôi chính là cung cấp dược liệu cho thầy luyện đan. Hơn nữa, đan dược mà chủ nhân luyện chế càng nhiều và càng cao cấp, thì cấp bậc của tôi cũng sẽ càng ngày càng cao”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, cấp độ của ông sẽ tăng lên à? Bây giờ ông đang ở cấp nào?”
Đầu to trả lời: “Bây giờ tôi là ruộng thuốc cấp tám, cao nhất có thể trở thành ruộng thuốc cấp mười. Sau này tôi còn có thể thăng cấp thành động thiên, cũng có mười cấp”.
Ngô Bình hứng thú: “Ai tạo ra ông vậy?”
Đầu to bảo: “Đó là chuyện cách đây mấy kỷ nguyên rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Mỗi khi trải qua một kỷ nguyên, tôi sẽ mất đi một chút ký ức, nhưng bản năng của tôi vẫn còn”.
Ngô Bình trầm ngâm: “Nói vậy, trước đây ông đã có những chủ nhân khác”.
Đầu to nói: “Đúng thế”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau này tôi nên xưng hô với ông như thế nào?”
Đầu to đáp: “Cứ gọi tôi là Lão Dược”.
Ngô Bình bảo: “Lão Dược, vậy tôi luyện vài lò đan dược đây”.
Anh lại đi đến động thiên Dược tổ, đến phòng đan tiếp theo. Ở đây có đặt mấy loại đan dược do Dược tổ luyện chế ở giai đoạn Thần Tiên, anh lần lượt luyện chế. Quá trình luyện chế khá suôn sẻ, sau mấy lần thử, anh đã luyện ra toàn bộ đan dược cấp truyền kỳ.
Trong phòng đan ở phía sau có đan dược mà Dược tổ luyện chế trong giai đoạn Chân Tiên. Anh lấy một lọ ra, đan dược bên trong tên là “Thái Chân Đan”. Uống đan này vào có thể giúp thể chất của Chân Tiên gần giống thái cổ chân nhân.
Ngô Bình chính là thái cổ chân nhân nên cam hiểu về loại đan này tường tận hơn cả Dược tổ. Vì vậy, anh không chỉ cải tiến Thái Chân Đan, mà còn luyện chế được đan dược này ở cấp truyền kỳ.
Khi anh luyện xong lò Thái Chân Đan cuối cùng, giọng của Lão Dược vang lên trong đầu anh: “Chủ nhân, bây giờ anh đã chính thức đạt được khế ước với ruộng thuốc”.
Ngô Bình hỏi: “Đạt được khế ước?”
Lão Dược đáp: “Đúng vậy. Sau này, bất luận chủ nhân đang luyện đan ở đâu, đều có thể trực tiếp lấy dược liệu từ ruộng thuốc. Và chỉ cần chủ nhân luyện đan, tôi sẽ có được công đức, từ đó thăng cấp”.
Ngô Bình cười: “Cái này hình như không có ích lợi gì cho tôi cả. Thế cũng được”.
Ở lại ruộng thuốc hơn một ngày, Ngô Bình mới quay về nhà.
Anh vừa trở về đã phát hiện căn nhà thay đổi rất nhiều, nền nhà sạch sẽ hơn, chuồng gà và chuồng chó được sửa chữa lại, phòng ốc không có lấy một hạt bụi.
Như Khanh đang đeo tạp dề và nấu ăn trước bếp. Cô ấy nấu những món ăn nhà, hương thơm ngào ngạt. Trần Nhược Nhàn đang ở trong sân, luyện quyền pháp mà Ngô Bình truyền dạy.
Thấy Ngô Bình đã trở lại, Như Khanh cười nói: “Cậu chủ về rồi”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn đưa cho cô ấy một chiếc lọ, bên trong là Thái Chân Đan vương phẩm do anh luyện chế. Anh bảo: “Tặng cho cô”.
Như Khanh mở nút bần, sau khi nhìn thấy đan dược bên trong bèn kinh ngạc kêu lên: “Khí tức kỳ diệu quá, đây là đan gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Thái Chân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Chân Tiên đúng tiêu chuẩn”.
“Chân” trong Chân Tiên có liên quan đến thái cổ chân nhân. Nói cách khác, thứ mà Chân Tiên cần có chính là thể chất của thái cổ chân nhân, càng giống càng tốt. Thái Chân Đan này có thể giúp người ta dễ dàng đạt được yêu cầu của Chân Tiên.
Nhưng muốn đạt đến cấp độ của thái cổ chân nhân là chuyện rất khó. Vô số kẻ được gọi là Chân Tiên, chẳng qua chỉ đi từng bước một, qua được vài ngưỡng cửa thì tự xưng là Chân Tiên thôi. Nhưng thực chất, trong một vạn Chân Tiên, số người thực sự đạt được tiêu chuẩn chỉ có một, hai người.
Như Khanh run rẩy: “Thái Chân Đan? Tôi từng nghe đến! Đây là đan dược trong truyền thuyết, đã không xuất hiện nhiều năm rồi. Đây là đan do cậu chủ luyện chế ư?”
Ngô Bình đáp: “Vừa luyện xong, cô thử công dụng của nó đi”.
Như Khanh gật mạnh. Sau khi thành Bán Bộ Đại La, cô ấy mãi vẫn chưa thể đột phá chính vì giai đoạn Chân Tiên có quá nhiều vấn đề, cô ấy không phải Chân Tiên đúng nghĩa. Bây giờ Như Khang đã có Thái Chân Đan, có thể bù đắp điểm yếu này rồi!
Khi ăn cơm, Ngô Bình đã khen ngợi Như Khanh rất có tài nấu nướng.
Nhưng anh chưa ăn được mấy miếng thì cả linh thổ Ngũ Hành bỗng hơi rung chuyển. Anh đặt bát xuống rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần Nhược Nhàn nói: “Hôm qua đã có tiếng động rồi, anh Huyền Bình đang luyện đan nên mới không biết thôi”.
Con chó vàng ngồi trước bàn bèn lên tiếng: “Chủ nhân, có người mở một khu vực nhỏ trong linh thổ Ngũ Hành, tự gọi là bí cảnh Ngũ Hành gì đó, thường xuyên có người vào đó thăm dò. Vì khu vực ấy khá nguy hiểm nên thường có người chết”.
Ngô Bình nghĩ đến rừng Vô Sinh. Chẳng phải Vô Sinh lão tổ kia sai người vào bí cảnh Ngũ Hành sao? Anh vội hỏi: “Có phải trong đó có một người tên là Vô Sinh lão tổ không?”
Con chó vàng đáp: “Kẻ đó tên Vô Sinh lão tổ à? Hừm. Người này vô cùng nham hiểm, tu luyện tà công, cần hấp thu lực sinh mệnh và tư chất của người khác. Những người vào bí Cảnh, chỉ cần có tư chất tốt thì đều sẽ bị kẻ này ra tay độc ác. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, nên chúng tôi cũng mặc kệ”.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu lý do Vô Sinh lão tổ sai người khác vào bí cảnh Ngũ Hành, hoá ra là để hại người.
Anh buông đũa, lãnh đạm cất lời: “Để tôi đi gặp người này”.
Lão Hoàng nói: “Bảo Thanh Ngưu đưa chủ nhân đi đi. Thanh Ngưu từng gặp mặt kẻ này rồi”.
Chương 1645: Giết Vô Sinh lão tổ
Thanh Ngưu bước đến: “Chủ nhân, tôi từng gặp kẻ này hai lần. Tôi sẽ đưa anh đi”.
Ngô Bình hỏi: “Thanh Ngưu, ngươi biết gì về người này?”
Thanh Ngưu đáp: “Tu vi của người này đã đạt trình độ của Đạo Quân. Có điều hắn tu luyện một loại công pháp tà môn, cần hấp thu lực sinh mệnh của người khác mới thăng cấp được. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được một loại khí tức rất quái dị từ người hắn. Rất có khả năng hắn có cất giấu pháp bảo tà môn trong người”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Đưa ta đi”.
Ngô Bình ngồi trên lưng Thanh Ngưu, sau một lúc cưỡi mây đạp gió, anh đã đến một khu vực. Thanh Ngưu vừa đáp xuống đất, một giọng nói liền vang lên: “Tiền bối Thanh Ngưu, xin thứ lỗi vì đã không đón tiếp từ xa”.
Sau đó một nam thanh niên tóc trắng xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Vừa nhìn thấy hắn, Ngô Bình liền cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ. Trong cơ thể hắn dường như có một con ác quỷ có thể xông ra ăn thịt người bất cứ lúc nào.
Thanh niên tóc trắng nhìn về phía Ngô Bình, cười hỏi: “Tiền bối, vị này là?”
Thanh Ngưu đáp: “Chủ nhân nhà ta”.
Thanh niên tóc trắng cả kinh, hoảng hốt cúi người trước Ngô Bình: “Hoá ra là tiền bối. Vãn bối kính chào tiền bối!”
Thanh niên tóc trắng đã sống ở đây rất nhiều năm, biết rõ sự lớn mạnh của Thanh Ngưu, chủ nhân của nó còn là một sự tồn tại vĩ đại đã tạo ra linh thổ Ngũ Hành. Vậy nên, khi biết Ngô Bình là chủ nhân của Thanh Ngưu, hắn lập tức khách sáo hẳn.
Ngô Bình hỏi: “Đạo hiệu của cậu là Vô Sinh?”
Thanh niên tóc trắng chính là Vô Sinh lão tổ. Hắn giật thót, thầm nghĩ vị tiền bối này có tu vi cao thật, ngay cả đạo hiệu của mình mà cũng đoán ra, vội vàng đáp: “Đúng vậy, đạo hiệu của vãn bối là Vô Sinh”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn hỏi hắn: “Tà công mà cậu tu luyện đến từ đâu?”
Vô Sinh lão tổ biến sắc: “Tiền bối, ‘Vô Sinh Chân Kinh’ mà vãn bối tu luyện do Vô Sinh ma tổ sáng tạo ra”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Dùng sinh mệnh của người khác để giúp mình tu hành, hại người ích ta, đáng giết!”
Dứt lời, khí tức kim linh xung quanh đột nhiên đông lại, linh khí kim trong hư không đã ngưng tụ thành kiếm khổng lồ, chém về phía Vô Sinh lão tổ. Kiếm ban đầu rất lớn, dài mấy nghìn dặm, nhưng khi nó bay xuống đã biến thành một thanh kiếm dài một mét, chém đầu Vô Sinh lão tổ!
Vô Sinh lão tổ gầm lên, một đoá hoa sen màu đen treo ngược bay ra từ đỉnh đầu, cố gắng chống lại thanh kiếm.
Với gương mặt méo mó, hắn quát lên: “Vì sao tiền bối lại giết tôi?”
Ngô Bình đanh mặt đáp: “Pháp khí tà đạo này của cậu quả nhiên có phần thú vị. Nhưng cũng vô ích thôi”.
Nói xong, anh vung tay, thanh bảo kiếm treo trên bức tường trong nhà đột nhiên chui “soạt” ra khỏi vỏ, biến thành tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống tay Ngô Bình. Khi múa kiếm, anh đã âm thầm tế luyện kiếm.
Kiếm quang loé lên, hắn bị chém lần hai.
Lần này, Vô Sinh lão tổ còn chẳng có cơ hội phản ứng, đoá sen đen đã bị chém làm đôi, sau đó cơ thể hắn cũng bị bổ làm hai.
Trước khi chết, Vô Sinh lão tổ rống lên: “Tôi nhất định sẽ trả thù!”
Ngô Bình cười khẩy: “Trả thù? Không có cơ hội ấy đâu!”
Dứt lời, anh vung tay vào hư không, chộp lấy một đoá sen màu trắng từ một không gian bí ẩn nào đó. Đây chính là dấu ấn sinh mệnh của Vô Sinh lão tổ. Nếu dấu ấn sinh mệnh này trốn thoát, Vô Sinh lão tổ sẽ có thể sống lại.
Sau khi lấy được dấu ấn sinh mệnh, Ngô Bình kinh ngạc phát hiện dấu ấn sinh mệnh của Vô Sinh lão tổ ẩn chứa một lượng lớn năng lượng sinh mệnh.
Anh giật thót, bèn cất đoá sen trắng vào.
Thanh Ngưu nói: “Chủ nhân, nơi này có một trận vận chuyển, có thể trực tiếp dẫn đến đại lục Côn Luân”.
Ngô Bình đáp: “Ta biết. Trận vận chuyển này dẫn đến rừng Vô Sinh. Thanh Ngưu, ta về nhà một chuyến, ngươi về trước đi”.
Thanh Ngưu vội hỏi: “Khi nào chủ nhân mới quay lại?”
Ngô Bình cười đáp: “Sẽ không lâu lắm đâu”.
Sau khi Thanh Ngưu rời đi, anh tìm được lối vào trận vận chuyển. Trận vận chuyển nằm trong một đại điện, anh bỏ một ít bảo bùa vào, trận vận chuyển liền vận hành. Ánh sáng loé lên, anh đã xuất hiện trong một căn nhà lớn. Nhà nằm trong rừng, chính là rừng Vô Sinh mà trước đây anh từng đến một lần.
Khi ra khỏi trận vận chuyển, lòng Ngô Bình thoáng động, biến thành tướng mạo của Vô Sinh lão tổ.
Anh vừa bước ra đã thấy một nhóm nữ đệ tử cung kính quỳ lạy: “Kính chào lão tổ!”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đứng dậy đi”.
Một nữ đệ tử trẻ đẹp cười nói: “Sư tổ lần này bế quan hơn nửa năm, có thu hoạch gì không ạ?”
Ngô Bình đáp: “Cũng có kha khá”.
Nữ đệ tử nói tiếp: “Sư tổ, hôm qua thái tử nước Long đã cử sứ giả đến đây, muốn nhờ sư tổ giúp đỡ”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, chuyện gì vậy, sứ giả có nói không?”
Nữ đệ tử đáp: “Sứ giả nói, hy vọng sư tổ có thể đến Thái Thanh một chuyến để diệt trừ phản tặc”.
Vừa nghe, Ngô Bình đã đoán được phản tặc ấy chính là mình. Anh kiểm soát vùng Thất Châu, còn không để nước Long hưởng lợi.
Anh bảo: “Hãy hồi âm rằng, ta không thể động vào kẻ đó”.
Nữ đệ tử liền tò mò hỏi: “Sư tổ biết người đó ư? Hắn có lai lịch thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Sư tôn của kẻ đó là Đạo Tôn, tu vi cực kỳ cao, chỉ cần chỉ tay một cái là giết chết ta rồi”.
Nữ đệ tử kinh ngạc nói: “Không ngờ là Đạo Tôn!”
Ngô Bình bảo: “Ta phải đặt trận vận chuyển sang nơi khác. Các cô hãy trông coi nhà cửa”. Nói xong, anh phất tay dời trận vận chuyển và đại điện vào động thiên, sau đó cưỡi độn quang, bay đến Thất Châu Thái Thanh.
Anh đến Châu Vân, liền phát hiện kiếm quang đang bao phủ gần hết bầu trời Châu Vân, nối liền trời đất, khí thế vô cùng. Đôi mắt anh sáng rực lên, đoán ra ngay Nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh của Vân Tịch lại đột phá rồi!
Quả nhiên, khi anh đến gặp Vân Tịch, khí chất của cô ấy đã khác hẳn, sát khí ngùn ngụt quanh người. Cô ấy cũng đã kết thành kiếm trận ở động thiên, năng lực bây giờ không kém Đạo Quân.
Anh rất vui mừng, cười bảo: “Vân Tịch, về sau có em trấn giữ nơi này, anh có thể yên tâm rồi”.
Vân Tịch cười đáp: “Em vẫn chưa trở thành Thiên Tiên mà, còn sớm lắm”.
Họ nói được vài câu thì Tư Không Vũ xuất hiện, trông có vẻ âu lo: “Kính chào chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, gần đây Thất Châu vẫn yên ổn chứ?”
Tư Không Vũ đáp: “Thưa chủ nhân, do chúng ta đẩy lùi được đại quân yêu tộc, các thế lực xung quanh đã lần lượt tỏ ý thần phục chúng ta. Tôi kiến nghị chủ nhân xưng Đế, lấy Thất Châu làm nền tảng để có địa vị ngang với nước Long!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “”Sao tự dưng ông lại có ý nghĩ này?”
Tư Không Vũ trả lời: “Thưa chủ nhân, phía Nam vừa thành lập một quốc gia, tên là đế quốc Thần Võ. Những kẻ thống trị nòng cốt của quốc gia này đều là bán thần, thực lực cực mạnh. Hiện nay, nếu chủ nhân không xưng Đế thì sẽ thua kém đối phương một bậc về khí thế “.
Ngô Bình bảo: “Một quốc gia thôi mà, sao lại khiến ông lo lắng đến vậy, có phải còn chuyện khác không?”
Tư Không Vũ nói: “Điều khiến tôi lo lắng chính là việc đế quốc Thần Võ đưa ra điều kiện, các đệ tử của môn phái tu chân đều có thể đến Thần Võ để uống Thần Mạch Đan. Sau khi uống đan này, họ sẽ có huyết mạch Thần tộc, trở thành bán thần”.
Ngô Bình nói: “Ông lo rằng anh tài trong thiên hạ sẽ bị đế quốc Thần Võ hấp dẫn lôi kéo, từ đó gây bất lợi cho chúng ta sao?”
Tư Không Vũ gật đầu: “Một khi đế quốc Thần Võ lớn mạnh, họ sẽ tấn công Thất Châu chúng ta đầu tiên. Tuy chúng ta có trang bị thời Tiên quốc, nhưng muốn dựa vào đó để đấu với đại quân bán thần là chuyện hoàn toàn bất khả thi”.