Biển Tinh Túc là một trong những nơi nguy hiểm nhất ở đại lục Hồng Hoang, vì thế có rất ít người dám đến đây tìm tòi, nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu vạn vật thì chắc Ngô Bình cũng không theo đến.
Biển Tinh Túc là một đầm lầy đầy cát đá và đống hoang tàn, bên dưới còn chôn dấu không biết bao nhiêu câu chuyện xưa cũ, nhìn từ xa, nơi này đã bị sương mù che phủ, người bình thường sẽ không thể nhìn thấy gì được.
Chu Nguyên Thông đứng bên ngoài biển Tinh Túc rồi hỏi: “Nhị đệ, sao chú chắc là có đồ kỷ nguyên ở đây?”
Đinh Mặc: “Lần trước em đã đi vào trong một đoạn, sau đó đã có phát hiện từ trong các dấu vết. Đại ca, tam đệ, lần này chúng ta đến thử vận may thôi, thành công thì tốt, mà thất bại cũng chẳng sao, coi như dạo chơi”.
Đúng lúc này, Ngô Bình nhìn thấy một nhóm người khác cũng đang đáp xuống ở gần đó, họ có bốn người, tu vi của ai cũng cao, hai Chân Tiên, hai Hư Tiên.
Bốn người đó cũng đã nhìn thấy nhóm Ngô Bình, nhưng họ không có thái độ gì, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó đi thẳng vào biển Tinh Túc.
Ngô Bình: “Xem ra cũng có không ít người vào đây tìm tòi”.
Đinh Mặc: “Bình thường mà, có nhiều người làm nghề giống anh lắm”.
Ngô Bình không vội vào trong ngay mà hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, anh có biết ai thừa kế văn minh kỷ nguyên không?”
Chu Nguyên Thông: “Nhiều người lắm, nhưng hầu như là Thần tộc và Yêu tộc, chứ kho báu kỷ nguyên mà Nhân tộc mở được thì ít”.
Ngô Bình: “Thần tộc sợ chúng ta nhận được truyền thừa mạnh mẽ ư?”
Chu Nguyên Thông: “Tuy kỷ nguyên đã thay đổi, song trật tự của đại đạo vẫn thế, vì vậy trong các kho báu này sẽ có bảo vật bù đắp thiếu sót cho thiên đạo, đó chính là thứ mà Thần tộc muốn thấy nhất”.
Anh ta vừa nói dứt câu thì có một con tàu chiến xuất hiện, trên tàu toả ra khí tức Thần tộc mãnh liệt.
Chu Nguyên Thông biến sắc mặt nói: “Là người của Thần tộc, nhị đệ, tam đệ, chúng ta mau vào thôi, đừng chạm mặt họ”.
Nãy giờ, Ngô Bình vẫn luôn tập trung quan sát đường đi nên nói ngay: “Đi theo em”.
Dứt lời, cả ba cùng tiến vào trong màn sương, dưới chân là đầm lầy, thi thoảng còn có hồ nước, cùng đất đá.
Đinh Mặc cầm la bàn rồi nhìn kim chỉ nam bên trên rồi nói: “Nơi mình cần tìm ở phía bên trái đằng trước”.
Sau khi hỏi cách sử dụng la bàn, Ngô Bình cầm lấy rồi đi trước dẫn đường.
Bọn họ đi thêm vài trăm dặm thì Ngô Bình chợt dừng bước, anh nhìn xuyên qua màn sương thì thấy phía trước có một hồ nước lớn, dưới đáy hồ có một con tàu chiến khổng lồ. Hình như nó đang ở trạng thái đóng, nhưng mặt ngoài không hề bị xây xước chút nào.
Ngô Bình thấy lạ nên hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, sao ở đây lại có tàu chiến nhỉ? Lẽ nào từng có chiến tranh ở đây ư?”
Chu Nguyên Thông: “Ngày xưa, ở đây từng có chiến tranh, hình như để tranh giành một thứ gì đó. Trong trận chiến đó, đoàn quân của Thần tộc đã đại bại”.
Ngô Bình: “Thế thứ đồ mà họ tranh nhau bị Nhân tộc lấy rồi ư?”
Chu Nguyên Thông: “Chuyện này lâu lắm rồi nên anh cũng không rõ, nói chung tuy trận đấy ta thắng, nhưng cũng thảm lắm”.
Ngô Bình: “Đại ca, dưới đáy hồ phía trước có một con tàu chiến rất lớn, chúng ta có xuống xem không?”
Chu Nguyên Thông hỏi Đinh Mặc: “Nhị đệ, chú thấy sao?”
Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, không thể dùng thần niệm ở biển Tinh Túc được, sao chú nhìn được thế?”
Ngô Bình: “Mắt em tinh lắm”.
Đinh Mặc cũng không hỏi nữa mà nói: “Nếu bên dưới có tàu chiến thật thì mình phải xuống xem chứ, theo kinh nghiệm của anh thì kiểu gì trong đó cũng có bảo bối”.
Ba người đang chuẩn bị nhảy xuống nước thì chợt có một tàu chiến khổng lồ xuất hiện trên không, nó toả thần quang xuống mặt hồ như đang tìm thứ gì đó.
Ngô Bình biết con tàu này chính là con tàu chiến anh nhìn thấy ở bên ngoài, anh híp mắt lại, lẽ nào họ cũng biết dưới đáy hồ có tàu chiến ư?
Đúng lúc này, thần quang kia đã bao phủ ba người họ rồi dừng lại, một giọng nói vang lên: “Con người thấp hèn, mau rời khỏi đây ngay!”
Ngô Bình nổi giận, nhưng đã bị Chu Nguyên Thông cản lại.
Anh nén giận nói: “Đại ca, sợ gì chúng nó, mình mà ra tay thì bọn nó cũng không phải đối thủ đâu”.
Chu Nguyên Thông: “Đó là tàu chiến cấp thần vương của Thần tộc, nó có uy lực khiếp đảm lắm, chúng ta không nên động vào thì hơn”.
Ba người đi xa rồi thì Ngô Bình mới nói: “Đại ca, khéo trong con tàu chiến dưới đáy hồ có bảo bối đấy, em vẫn muốn tìm thử”.
Chu Nguyên Thông: “Giờ chú xuống đấy ngang với chỉ đường cho bọn kia à?”
Ngô Bình: “Em có thể độn thổ”.
Chu Nguyên Thông: “Vô dụng thôi, chú có thấy thần quang ấy không? Đó là pháp bảo của Thần tộc, có thể nhìn thấy mọi thứ trong tam giới, các cách ẩn thân đều không có tác dụng với nó”.
Tuy Ngô Bình không cam tâm, nhưng không còn cách nào khác nên đành đi tiếp theo la bàn.
Họ mới đi được một đoạn thì chợt có ba tu sĩ của Thần tộc bay từ phía sau tới. Ba người này trông rất lạ, vẫn mang hình dáng con người, nhưng có nét gì đó rất kỳ quái.
Trong đó, có một người đàn ông có đầu như con thằn lằn: “Ba người đi theo tôi”.
Trước đó, Chu Nguyên Thông không muốn gây sự, nhưng người ta cố tình kiếm chuyện trước thế này thì khác, anh ta nói ngay: “Chúng tôi không rảnh mà đi theo các anh, ban nãy bọn tôi bỏ đi là vì không muốn gây xung đột, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sợ đâu”.
Tên đầu thằn lằn đó chợt lừ mắt rồi nói: “Con người đê hèn mà dám cãi lệnh của Thần tộc à? Chết đi!”
Gã vung tay lên, một vật hình rồng da thú bay ra, sau đó há miệng định nuốt trọn nhóm Ngô Bình.
“Thần chú Long Bì”, Chu Nguyên Thông biến sắc mặt rồi vung tay phóng một lá cờ ra, phù văn trên cờ toả sáng, sau đó ngưng tụ thành một con cự linh ba đầu sáu tay phản công.
Uỳnh!
Sau cú va chạm đó, trời đất như rung chuyển, không phân thắng bại.
Đinh Mặc nói: “Đại ca, Long Bì này là gì mà đến chiến kỳ cự linh của anh cũng không đánh bại được?”
Chu Nguyên Thông: “Đó là pháp khí thần đạo được luyện chế từ thi thể của chân long nên có uy lực rất mạnh. Tu sĩ dưới cấp Đạo Quân không làm gì được nó đâu”.
Ngô Bình quan sát rồi hỏi: “Đại ca, mình cầm cự được bao lâu nữa?”
Chu Nguyên Thông: “Nếu không còn cách nào khác thì không lâu nữa đâu”.
Ngô Bình: “Thế để em chém con kia”.
Ngô Bình vừa nói dứt câu thì kiếm trận trong Động Thiên của anh đã loé lên, anh cho 20 nghìn tinh thạch kiếm khí vào để ngưng tụ thành một tia sét rồi chém về phía Long Bì.
Tia sét loé sáng, Long Bì không kịp phản ứng nên đã bị chém đứt đôi, các hắc khí toả ra, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết,
Trong hắc khí này đều là hồn phách của tu sĩ Nhân tộc, đếm sơ cũng phải trên chục nghìn, họ chính là nguồn cọi sức mạnh cho Long Bì.
Tu sĩ Thần tộc nổi giận nói: “To gan, dám làm hỏng pháp bảo của ta! Chết hết đi!”
Gã phóng một thần phù ra tấn công nhóm Ngô Bình.
Thấy thế, Chu Nguyên Thông không chút nhượng bộ mà lạnh giọng nói: “Lũ khốn này, xem sát bùa của ông mày đây!”
Uỳnh!
Một sát khí bắn lên cao rồi tấn công nhóm tu sĩ Thần tộc.
Cheng!
Chương 1512: Đuổi địch bằng một mũi tên
Kim giáp của tu sĩ Thần tộc đã bị thanh kiếm chém đứt đôi.
Gã nổi điên nói: “Chết tiệt! Ma Sát Thần, giết!”
Hai sát phù bay ra, sau đó nhưng tụ thành hai ma thần màu đen với sát khí ngất trời, uy lực còn mạnh hơn Kim Sát Sát Thần nhiều.
Ngô Bình nói: “Đại ca, để em”, anh lấy bốn lá sát phù ra.
Anh đã mua sát phù cấp Đạo Quân này trên mạng Tiên, chúng đều có uy lực rất mạnh nhưng anh tiếc nên chưa dùng lần nào. Anh dốc toàn lực thi triển chúng, bốn lá sát phù cùng bay lên cao rồi hoá thành bốn luồng sát quang đáng sợ, sau đó tấn công hai ma thần kia.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, hai ma thần đã bị chém chết, còn sát phù của Ngô Bình thì vẫn tràn đầy sức mạnh.
Liên tiếp ba thần phù cũng không làm gì được nhóm Chu Nguyên Thông, các tu sĩ Thần tộc bắt đầu luống cuống, hai người con lại nói: “Chúng ta cùng ra tay, kiểu gì cũng giết được ba tu sĩ Nhân tộc này”.
Vì thế, cả ba cùng thi triển tài năng của mình, người dùng sát phù, lẻ dùng thần binh để tấn công nhóm Ngô Bình.
Thấy họ chưa chịu dừng tay, Ngô Bình tức giận nói: “Đại ca, không cần nương tay với bọn này nữa, em giết chúng nó đây”.
Chu Nguyên Thông cũng nhăn mặt, anh ta không muốn gây chuyện, nhưng đám này cứ được nước lấn tới nên anh ta sẽ không nhịn nữa: “Tam đệ, nếu chú có cách thì cứ giết chúng nó đi!”
Ngô Bình bảo Chu Nguyên Thông kìm chân bọn họ một lát, còn mình thì thấy cung Long Xà ra, sau đó kéo cung.
Vù!
Một sát quang bay về phía một tu sĩ Thần tộc, tên đó lập tức hoảng sợ rồi hai tay kết ấn, tạo ra một màn chắn bảo vệ cơ thể.
Ầm!
Mũi tên bắn chúng vào màn chắn làm nó nứt toác, tu sĩ kia kêu lên hự một tiếng rồi hộc máu, sau đó hô lên: “Mau chạy thôi”.
Cung Long Xà có thể uy hiếp tính mạng của họ nên họ không dám chiến đấu tiếp nữa, mà định thu hết thần binh lại rồi bỏ chạy.
Ngô Bình vẫn định ra tay tiếp, nhưng Chu Nguyên Thông đã cản anh lại: “Tam đệ, giặc cùng đường rồi thì chớ đuổi, chúng ta làm việc chính thôi”.
Ngô Bình hừ nói: “Coi như chúng nó gặp mau, lần sau mà gặp lại thì kiểu gì em cũng phải giết một, hai đứa”.
Chu Nguyên Thông thở dài nói: “Bọn này có cả tư chất lẫn tài nguyên, ngày xưa Chân Nhân thái cổ thất bại, Chư Thánh cũng thế, giờ giới tu sĩ trẻ tuổi chúng ta trỗi dậy, không biết có thắng được họ không”.
Ngô Bình: “Đại ca, kiểu gì cũng có ngày mình giậm bọn nó dưới chân”.
Chu Nguyên Thông: “Đi thôi, tìm tiếp xem có thấy được bảo bối kỷ nguyên không. Dù chỉ là một, hai món thì cũng có lợi cho chúng ta nhiều lắm đấy”.
Sau đó, vẫn là Ngô Bình dẫn đường, ba người bước đi cẩn trọng. Hai tiếng sau, Ngô Bình đã nhìn thấy một quả cầu điện phát sáng, nó có ba màu thay đổi cho nhau trông rất lạ. Đường kinh của quả cầu hơn 20 mét, gần như dán xuống nền đất, nó chỉ có thể lăn qua lăn lại, chứ không thể rời khỏi.
Thấy thế, Đinh Mặc nói: “Đại ca, tam đệ, chính là nó! Quả cầu này chính là một cánh cửa thời không, nó nối liền với một thời không thần bí. Nhưng em không thể đoán được bên trong có nguy hiểm hay không”.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào quả cầu rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, anh nhìn thấy đúng là bên trong quả cầu có một thời không rất kỳ lạ. Rìa của thời không này được tạo thành từ nhiều mảnh thuỷ tinh thời không, chúng rất kiên cố, bảo sao nó có thể giữ được sự hoàn chỉnh sau bao năm.
Ngô Bình quan sát một lúc rồi nói: “Đại ca, nhị ca, đúng là bên trong hơi lằng nhằng, nhưng có em dẫn đường thì chắc chúng ta sẽ vượt qua được thôi. Các anh thấy sao? Mình vào trong thử vận may nhé?”
Chu Nguyên Thông cười nói: “Có ai chê tiền tài bao giờ, vào thôi”.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi vào trước, anh vừa chạm vào quả cầu thì đã bị một luồng sức mạnh hút vào. Sức mạnh này rất lớn, nhưng không gây tổn thương cho anh, mà chỉ khiến anh thấy hơi khó chịu thôi.
Sau đó, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc cũng vào theo, cả ba lăn beo beo, xung quanh toàn là tia chớp và ánh sáng ba màu. Nhưng một lát sau, ba người đã ngã mạnh xuống một mặt đất.
Đây là một quảng trường rộng lớn, nền đất được lát gạch ngọc, xung quanh có sương mù ba màu nên không thể nhìn thấy phía xa.
Đinh Mặc nhấc chân giậm vài cái rồi cười nói: “Đến rồi”.
Ngô Bình ngó nghiêng xung quanh rồi chợt đi về phía bên trái ở đằng trước, Đinh Mặc và Chu Nguyên Thông vội vả chạy theo, Chu Nguyên Thông hỏi: “Tam đệ, chú có phát hiện gì à?”
Ngô Bình: “Đằng trước có một cái cột, nhưng xung quanh có một thứ như trận pháp, phải phá được trận pháp ấy thì mới thấy cái cột được”.
Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, khéo sau này anh đổi nghề thôi. Rõ ràng anh là dân trong nghề mà chẳng phát hiện ra gì cả, trong khi đó chú lại dễ dàng tìm thấy các cơ quan”.
Ngô Bình: “Nhị ca, sau này anh đi theo em học nghề đi”.
Đinh Mặc thở dài, Chu Nguyên Thông cười phá lên: “Nhị đệ, giờ chú thấy tam đệ giỏi chưa? Đừng nói là chú, đến anh còn ngạc nhiên lắm đây”.
Ba người đi thêm vài trăm bước, Ngô Bình chợt nói: “Đại ca, nhị ca, hai người đứng đây chờ em”.
Dứt lời, anh bật người lên rồi đáp xuống một viên gạch ngọc. Viên gạch hơi lún xuống, cùng với đó có đường vân lập thể hiện ra cùng các vòng xoáy năng lượng. Thứ này rất phức tạp, đến dẫn trong nghề như Đinh Mặc nhìn mãi cũng không biết.
Nhưng Ngô Bình chỉ liếc qua rồi giơ tay điểm vào một vòng xoáy, ngay sau đó đại trận được khởi động, có nhiều vòng xoáy xuất hiện hơn.
Ngô Bình bước sang trái ba bước, rồi tiến lên bốn bước, hai tay thì liên tục đập vào các vòng xoáy, ánh sáng của đại trận thay đổi liên hồi, các vòng xoáy biến mất dần. Sau khoảng một trăm lần như thế, tất cả vòng xoáy đã biến mất, sương mù cũng tan đi.
Sau đó, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đã nhìn thấy có một cột ngọc cao chọc trời với đường kính hơn chục mét ở phía trước.
Ngô Bình đi đến gần quan sát rồi trầm tư suy nghĩ.
Đinh Mặc đã có kinh nghiệm nên nói: “Tam đệ, chắc đây là một pháp khí truyền tin đấy, nhưng anh không biết dùng thế nào”.
Ngô Bình cười nói: “Nhị ca siêu thật, vừa nhìn đã biết là gì ngay. Nó có tên là Ngọc Biểu, là pháp khí chứa đựng văn minh kỷ nguyên”.
Chu Nguyên Thông chấn động nói: “Văn minh kỷ nguyên! Tam đệ, chú chắc không?”
Ngô Bình: “Có ạ, nhưng bên trong còn truyền thừa hay không thì em không rõ, dẫu sao đại kiếp của kỷ nguyên cũng rất mạnh, không ai nói trước được sẽ có chuyện gì xảy ra”.
Đinh Mặc: “Tam đệ, anh không mở nó được, trông cậy cả vào chú đấy”.
Chương 1513: Văn minh tinh thể
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu gần chục phút, sau đó thử ấn vào một bức tranh của cột ngọc. Ngay sau đó, cả cây cột bắt đầu phát sáng, trong cột sáng ấy hiện lên hình ảnh của một con mắt. Con mắt này lại lại phát ra một màn sáng hình quạt rồi che phủ Ngô Bình, như thể đang tiến hành thăm dò anh.
Ba phút sau, con mắt ấy biến mất, một phần cây cột biến thành chất lỏng rồi nhỏ xuống tạo thành một thứ có hình dạng giống mặt người, nó có cái cổ nối liền với cây cột.
Gương mặt người ấy mỉm cười rồi cất giọng nói: “Xin chào tu sĩ của kỷ nguyên tương lai”.
Ngô Bình: “Chào!”
Mặt người: “Ta đến từ kỷ nguyên tinh thể, cậu có thể gọi ta là Tinh Thần”.
Ngô Bình: “Tinh Thần, kỷ nguyên tinh thể của các ngươi là một nền văn minh thế nào?”
Tinh Thần: “Chúng ta tu luyện và nghiên cứu văn minh tinh thể. Sức mạnh tinh thể có mặt ở khắp mọi nơi, nhờ nó mà chúng ta có thể làm được mọi việc. Ví dụ như pháo đài dùng để truyền thừa văn minh này cũng được chế tạo từ đá tinh thể”.
Ngô Bình hỏi: “Tinh Thần, ở đây có bảo bối của kỷ nguyên tinh thể không?”
Tinh Thần: “Có chứ, nhưng chỉ tu sĩ vượt qua khảo hạch thì mới nhận được phần thưởng tương xứng”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Có khảo hạch à?”
Tinh Thần: “Ừm, các hạ vừa thông qua khảo hạch cấp một rồi, giờ sẽ nhận được truyền thừa sơ cấp”.
Ngô Bình vội hỏi: “Truyền thừa ở đâu?”
Anh vừa nói dứt câu thì trong đầu đã xuất hiện các suy nghĩa, đó chính là kiến thức cơ bản về sức mạnh tinh thể, bước đầu tư luyện và cách sử dụng sức mạnh.
Sau đó, Tinh Thần nói: “Nếu hoàn thành mục tiêu thì cậu sẽ được đi tiếp, đến lúc đó, taChu Nguyên Thông sẽ truyền cho cậu truyền thừa cao thâm hơn”.
Ngô Bình không lấy được đồ nên thấy hơi tiếc nuối, anh nói với Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc: “Đại ca, nhị ca, hai anh cũng thử đi”.
Họ cũng học theo Ngô Bình rồi đứng trước cây cột, đôi mắt quét họ xong thì Chu Nguyên Thông cũng nhận được một bộ truyền thừa cơ bản, tiếc là Đinh Mặc chưa qua được khảo hạch cấp một nên không nhận được gì.
Đinh Mặc cười ngượng: “Anh kém thế à?”
Ngô Bình: “Nhị ca đừng buồn, em sẽ dạy lại cho anh”.
Đinh Mặc xua tay nói: “Khảo hạch cấp một còn không qua được thì chứng tỏ anh không có duyên với kỷ nguyên này rồi, cố tu luyện cũng chẳng để làm gì”.
Thấy anh ta nói cũng có lý nên Ngô Bình không thuyết phục nữa, anh nói: “Đại ca, bao giờ về chúng ta sẽ tự tu luyện, để xem có tu luyện được ra sức mạnh tinh thể không”.
Ngô Bình đang định đi thì Tinh Thần nói: “Cậu là người đầu tiên nhận được truyền thừa, xin hãy mang ta rời khỏi đây, sau đó truyền thụ lại truyền thừa ở đây có những người có duyên cũng được tiếp xúc với văn minh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Mang ngươi đi kiểu gì?”
Tinh Thần: “Ta sẽ hoá thành một cái nhẫn, cậu hãy mang theo bên mình, khi cần thì ta sẽ kết nối với cậu”.
Ngô Bình gật đầu rồi cả ba cùng rời khỏi không gian này. Họ vừa đi ta khỏi quả cầu sáng thì nó đã thu lại nhỏ xíu, sau đó dần biến thành một cái nhẫn thạch anh.
Ngô Bình cầm cái nhẫn lên, có giọng nói từ cái nhẫn vang lên trong đầu anh: “Sau này, cậu chính là người truyền đạo của văn minh tinh thể, vì thế ta sẽ cho cậu lợi ích”.
Ngô Bình: “Lợi ích gì?”
Tinh Thần: “Khi cậu gặp nguy hiểm, ta sẽ cho cậu trốn vào không gian tinh thể, như thế kẻ thù sẽ không thể phát hiện ra cậu”.
Ngô Bình: “Thật không vậy? Ta thử luôn được không?”
Anh vừa nói dứt câu thì đã biến mất, cùng với đó, chiếc nhẫn cũng biến đâu luôn.
Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc tìm kiếm xung quanh mãi mà không phát hiện ra dấu vết gì, mãi sau, Ngô Bình mới bất ngờ xuất hiện trở lại.
Đúng là ban nãy, Ngô Bình đa quay lại pháp đài văn minh, anh hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, ban nãy anh có cảm nhận thấy em không?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Không hề luôn, như kiểu chú bốc hơi khỏi nơi này luôn ấy. Anh nghĩ đến Đạo Tổ cũng không thể phát hiện ra chú được”.
Ngô Bình mừng rỡ rồi cười nói: “Xem ra dùng cách này để chạy trốn thì quá xuất sắc rồi”.
Tinh Thần: “Ta sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, đổi lại, cậu phải truyền bá nền văn minh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này, ta sẽ dẫn nhiều thiên tài đến kiểm tra”.
Thấy Ngô Bình đã nhận được sự tin tương của Tinh Thần, Chu Nguyên Thông mừng rỡ, ít nhất thì sau này anh ta cũng dễ dàng nhận được truyền thừa hơn, mà không cần chạy đến biển Tinh Túc nữa.
Cất nhẫn đi xong, Ngô Bình nói: “Đại ca, mình về thôi chứ?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Chuyến này lãi to rồi, về thôi”.
Ba người quay về theo lối cũ, khi đi qua hồ nước thì họ vẫn thấy tàu chiến của Thần tộc đang lở lửng trên cao, có rất nhiều dây thừng thòng xuống để tìm kiếm dưới đáy hồ, có một đầu dây thừng đã thắt trên con tàu chiến ở dưới đáy.
Thấy thế, Ngô Bình nói: “Hai anh, các anh đi trước đi”.
Chu Nguyên Thông: “Chú định làm gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Các anh yên tâm, em có chừng mực. Dưới đáy hồ có một con tàu chiến, em không thể để Thần tộc lấy được”.
Biết Ngô Bình đã có nhẫn thạch anh nên Chu Nguyên Thông cũng không khuyên nhủ nữa mà dẫn Đinh Mặc rời đi trước.
Hai người họ đi rồi, Ngô Bình hỏi Tinh Thần: “Dưới đáy hồ có một con tàu chiến rất lớn, ngươi có thể chuyển nó vào trong không gian này được không?”
Tinh Thần: “Được, cậu muốn cho cả hồ nước này vào cũng được”.
Ngô Bình: “Tốt, lát anh hãy cất cả con tàu ấy và ta vào trong không gian nhé”.
Dứt lời, anh đã hoá thành một đường kiếm rồi bay xuống đáy hồ. Vì tốc độ quá nhanh nên khi người của Thần tộc phát hiện ra thì anh đã đáp xuống con tàu chiến dưới đáy rồi. Một ti sáng loé lên, tất cả dây thừng bị chặt đứt, sau đó Ngô Bình gào lên: “Tinh Thần, làm đi!”
Ngay sau đó, cả Ngô Bình và con tàu đều biến mất, khi người của Thần tộc đi xuống đáy thì chẳng còn thấy gì hết, con tàu biến mất, mà kẻ cắp cũng mất hút.
“Chuyện gì thế này?”, một tu sĩ Thần tộc gào lên: “Người đâu? Tàu chiến đâu?”
Một người khác nói: “Hình như biến mất rồi, nhưng không hề có dấu vết gì hết! Chết tiệt, rốt cuộc tên nào to gan dám đối đầu với Thần tộc chứ?”
Tu sĩ kia sầm mặt nói: “Con tàu này là do Thánh Hoàng ngày xưa của Nhân tộc làm đấy, nó rất có giá trị nghiên cứu với chúng ta. Nếu để nó lọt vào tay của người Nhân tộc thì chắc chắn sẽ tạo mối đe doạ lớn cho mình. Tìm ngay, huy động tất cả lực lượng đi tìm con tàu ấy”.
“Vâng!”
Lúc này, Ngô Bình đang ở trong không gian, không có việc gì làm nên anh bắt đầu tu luyện sức mạnh tinh thể.
Nòng cốt của nên văn minh tinh thể là ở kết cấu tinh thể của vật chất hoặc năng lượng. Nền văn minh này cho rằng, khi vật chất hình thành một kết cấu nào đó thì sẽ tạo ra một năng lượng đặc biệt. Đó chính là sức mạnh tinh thể. Qua một kỷ nguyên nghiên cứu, họ phát hiện hơn 17 nghìn loại kết cấu tinh thể có giá trị, các kết cấu này đại diện cho một loại sức mạnh tinh thể.
Chương 1514: Mua dược liệu thiên ngoại
Nghiên cứu sức mạnh tinh thể xong, Ngô Bình thấy nó có điểm tương đồng với phù ấn và trận pháp, hơn cả là giống sự kết hợp của trận pháp và ý nghĩa, vì thế anh lĩnh ngộ cũng không quá khó. Càng nghiên cứu, Ngô Bình càng thấy sức mạnh này rất phi thường.
Tu luyện sức mạnh tinh thể phải tiến hành theo trình tự, chờ khi tu luyện đến bước đầu đến viên mãn thì mới được tu luyện lên sức mạnh tinh thể cấp hai. Ở văn minh tinh thể, hiện có 99 cấp sức mạnh để tham khảo! Nếu Ngô Bình muốn tu luyện đến cấp cuối cùng thì phải bắt đầu từ cấp một, sau đó cứ thế luyện lên dần.
Anh tập trung nghiên cứu hẳn ba ngày rồi mới ra ngoài, đương nhiên tu sĩ Thần tộc đã đi từ lâu.
Anh mỉm cười rồi rời khỏi biển Tinh Túc, quay về phủ Ngô Vương.
Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đang chờ Ngô Bình ở đây, thấy anh bình an trở về, cả hai đều thở phào một hơi.
Đinh Mặc: “Nhị đệ, anh với đại ca phải về rồi. Đại ca có việc gấp cần xử lý, anh cũng có việc phải làm nên không thể nán lại được nữa”.
Ngô Bình: “Vâng, hai anh về trước đi, em ở lại thêm vài hôm nữa”.
Tiễn hai người đó xong, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt và Lam Minh tới, sau đó tiếp tục nâng cao thực lực cho họ.
Sau khi trời tối, anh đã bỏ nhẫn thạch anh vào Động Thiên, sau đó bảo Tinh Thần thả tàu chiến ra. Ngay khi con tàu chiến xuất hiện ở Động Thiên, Ngô Bình đã thấy cả không gian rung lên, chính anh cũng thấy có sức ép đè nặng mình.
Anh thoáng ngạc nhiên với cân nặng của con tàu, may mà Động Thiên của anh mạnh, không thì chắc đã sụp đổ ngay rồi.
Bên ngoài con tàu được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng như vảy cá, Ngô Bình định mở nó ra nhưng thử mấy lần vẫn không thành công.
Thấy thế, anh mặc kệ nó, sau đó quay sang luyện chế đan dược để giúp Lam Hân Nguyệt và Lam Minh đột phá.
Hiện giờ, trình độ luyện đan của anh đã hơn xưa rất nhiều, vì thế anh muốn tiến tới một trình độ luyện đan cao hơn. Nhưng dược liệu của anh có hạn, anh cần có thêm nhiều dược liệu thiên ngoại thì mới có thể luyện chế được đan dược ấn chứa Thiên Đạo. Sau đó, người uống đan dược có thể bù đắp được thiếu sót của Thiên Đạo nhờ vào đan dược.
Rõ ràng điều này là cực kỳ khó, muốn luyện chế được đan dược ấy thì anh phải có hiểu biết sâu rộng về Thiên Đạo, mà hiện giờ anh lại chưa làm được. Vì thế, tạm thời anh chỉ có thể dùng dược liệu thiên ngoại để luyện chế các đan dược hoàn hảo hơn thôi.
Anh đăng nhập vào mạng Tiên xem có ai bán dược liệu này không, sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm được, nhưng rất ít người bán, tìm mãi cũng chỉ có hơn chục cửa hàng. Dược liệu thiên ngoại đều có giá trên trời, toàn tiền tỷ Thần Long trở lên.
May mà bây giờ Ngô Bình không thiếu tiền nên anh đã mua hết dược liệu thiên ngoại của các cửa hàng này hết cả đống tiền.
Mua dược liệu xong, anh cảm thấy vô cùng tiếc của, sau đó anh sắp xếp lại dược liệu để chuẩn bị luyện đan.
Ngô Bình vừa định bắt tay vào việc thì nghe thấy tiếng người đến báo nói sứ giả của Hoàng đế đến.
Sứ giả của Hoàng đế cầm thánh chỉ rồi đọc trong đại điện của vương phủ, nội dung đại khái là tối nay Hoàng đế sẽ tổ chức yến tiệc, tất cả văn võ bá quan đều được tham dự, vương gia ở khắp nơi cũng phải đến.
Ngô Bình nhận thánh chỉ xong thì nói: “Xin chuyển lời đến Hoàng đế là bản vương sẽ có mặt”.
Sứ giả đi rồi, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt đang tu luyện đến rồi nói: “Hân Nguyệt, tối nay trong cung có yến tiệc, không biết Hoàng đế định giở trò gì nữa”.
Lam Hân Nguyệt: “Anh có thể không đi mà, dẫu sao họ cũng không làm gì được mình”.
Ngô Bình: “Dẫu sao anh cũng là vương gia của hoàng triều Hắc Thuỷ, nếu muốn giữ vững vị trí thì phải nể mặt Hoàng đế chứ”.
Lam Hân Nguyệt: “Nếu thế thì em sẽ đi cùng anh”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em nghĩ mục đích của buổi tiệc này là gì?”
Lam Hân Nguyệt: “Để em hỏi mấy gian tế xem có phát hiện gì không”.
Lam Hân Nguyệt có tình báo ở trong cung nên loáng cái, cô ấy đã tươi cười nói: “Tưởng gì, hoá ra Hoàng đế thiếu tiền”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Thiếu tiền ư?”
Lam Hân Nguyệt: “Ừm, quanh hoàng triều Hắc Thuỷ có rất nhiều kẻ địch mạnh nên chúng ta tốn nhiều tiền cho quân sĩ lắm. Tháng trước, chúng ta vừa đánh nhau với Man tộc xong, kết quả đã thiệt hại ba triệu đại quân tinh nhuệ, vì thế Hoàng đế đã mất một khoản lớn, giờ chẳng còn tiền để đánh với Man tộc nữa”.
Ngô Bình: “Lẽ nào Hoàng đế định mượn tiền mình à?”
Lam Hân Nguyệt: “Đúng thế, mỗi quần thần và vương gia góp một chút là Hoàng đế lại có cả đống tiền rồi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Còn lâu mới moi được tiền của anh”.
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, anh tưởng Hoàng đế sẽ mượn tiền trực tiếp của anh à? Anh không hiểu ông ta rồi, tối đi dự tiệc rồi anh sẽ biết cách mượn tiền của ông ta”.
Ngô Bình: “Cách gì thì anh cũng không xì tiền ra đâu. À, chuyện này đã có tiền lệ chưa?”
Lam Hân Nguyệt: “Nhiều rồi là đằng khác, số tiền thì mỗi lần mỗi khác, lúc ít lúc nhiều, nói chung là mọi quân thần đều phải đóng góp”.
Ngô Bình không quan tâm đến hoàng triệu Hắc Thuỷ, anh chỉ cần vương phủ được bình an thôi nên cũng không nghĩ nhiều mà cùng Lam Hân Nguyệt chuẩn bị vào hoàng cung.
Hoàng thành ở đây tên là thành Hắc Thuỷ, là thủ đô thứ ba của hoàng triệu Hắc Thuỷ, hay còn gọi là Tây Kinh. Mấy thủ đô khác đã bị chiến tranh phá huỷ rồi.
Khi hai người đến đây thì chưa tới giờ tiệc. Ngô Bình không vào hoàng cung ngay, mà dẫn Lam Hân Nguyệt đi dạo.
Thành Hắc Thuỷ rất sầm uất, Ngô Bình khá thích không khí ở đây nên đã đi tới những chỗ đông đúc, xem có thứ gì hay để mua không, sau đó mang về cho vợ con ở nhà.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ngọc, Ngô Bình thấy bên trong có nhiều chiếc bình rất đẹp nên đã vào mua vài chiếc mang về nhà trưng.
Trên quầy có một chiếc bình màu đỏ rất đẹp, đã thế còn có thể tự phát sáng, ngoài ra còn có sương tím dập dềnh bên trong.
Ngô Bình liếc nhìn thấy khá hay nên hỏi chủ hàng: “Bình này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ đã ngoài tứ tuần, ông ta đáp: “Một triệu tiền báu, cậu mua nổi không?”
Mang tiếng bán hàng mà không biết cách ăn nói, Ngô Bình bực mình lên tiếng: “Không”, sau đó quay đầu bỏ đi.
Ông chủ hừ một tiếng rồi mắng: “Nghèo hèn còn bày đặt”.
Ngô Bình đứng lại nói: “Ông bảo ai nghèo hèn?”
Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tôi bảo cậu đấy? Sai chắc?”
Ngô Bình: “Ông ăn nói cho cẩn thận, hễ nổi giận mà tôi sẽ bị hắt xì đấy”.
Ông chủ cười đểu nói: “Thì cứ hắt xì đi, cho nổ mũi luôn đi…”
Ông ta chưa nói xong thì Ngô Bình đã hắt xì một cái, một luồng khí bắn ra khiến tất cả bình trong cửa hàng để vỡ hết, chỉ còn cái bình anh ưng ý là còn nguyên vẹn.
Chương 1515: Không thể để dân chịu khổ
Ông chủ ngẩn ra một lúc rồi gào lên thảm thiết: “Hàng của tôi, hàng của tôi!”
Sau đó, ông ta quay phắt lại rồi lườm Ngô Bình: “Đền đi! Cậu phải đền gấp mười lần tổng thiệt hại cho tôi!”
Lam Hân Nguyệt cười khẩy nói: “Hoàng triệu Hắc Thuỷ có luật, giới quý tộc làm hỏng đồ của thứ dân thì không cần phải đền”.
Ông chủ ngây ra: “Cái gì? Các người là quý tộc ư?”
Tuy ở đây là thành Hắc Thuỷ, nhưng giới quý tộc đến đây đều ăn mặc rất trang trọng để thể hiện thân phận của mình, trong khí đó Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt thì không.
Lam Hân Nguyệt: “Ông mở cửa hàng kinh doanh mà ăn nói rất mất lịch sự, bảo sao mà chẳng có khách đến mua”.
Ông chủ quát: “Quý tộc? Các người có chứng minh được thân phận quý tộc của mình không?”
Lam Hân Nguyệt giơ huy hiệu vương tước ra rồi lạnh giọng nói: “Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn”.
Ông chủ run như cầy sấy rồi vội vã quỳ xuống đất: “Xin lỗi Vương gia, xin Vương gia tha tội”.
Không cần biết Ngô Bình là Vương gia nào, nhưng cũng là nhân vật là chủ của một cửa hàng nhỏ như ông ta có thể đắc tội. Tuy sau lưng ông ta cũng có hậu thuẫn, ông ta cũng quen giới quý tộc trong kinh đô, nhưng địa vị của họ cũng kém xa Vương gia.
Ngô Bình cầm cái bình duy nhất vẫn còn nguyên vẹn lên rồi nói: “Tôi mua bình này”, dứt lời, anh trả cho ông ta một triệu tiền báu.
Anh cất bình đi rồi rời đi, sau khi đi được một đoạn, anh chợt bật cười nói: “Hân Nguyệt, cảm giác làm người xấu thích thật đấy!”
Lam Hân Nguyệt lắc đầu: “Xấu khi nào, anh vẫn siêu tốt đấy chứ. Nếu là Vương gia khác thì lão già kia bay màu rồi, khéo còn chu di cửu tộc ấy chứ”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà ác thế!”
“Ai cho phép một chủ cửa hàng nhỏ dám xúc phạm Vương gia chứ”.
Họ đi tiếp lên phía trước thì Ngô Bình nhìn thấy một cửa hàng quần áo, bên trong lắp đặt rất đẹp, hơn nữa khách hàng ra vào cũng thuộc giới thượng lưu, tên của cửa hàng là Thiên Y Quán.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Hân Nguyệt, chỗ này bán quần áo này!”
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Ừm, đây là Thiên Y Quán duy nhất của hoàng triều Hắc Thuỷ, đồ bên trong đắt kinh khủng, vì đều được làm từ loại tơ thượng hạng, đến em còn không mua nổi.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, tuy trước kia phủ Chiến vương sa sút, nhưng nền móng cũng chắc, với điều kiện như thế mà Lam Hân Nguyệt cũng không mua nổi đồ ở đây, vậy quần áo trong cửa hàng này đắt đến mức nào?
Anh nói: “Hôm nay em thích gì thì cứ chọn đi, anh bao”.
Lam Hân Nguyệt mím môi cười vui vẻ rồi nói: “Thôi, em có nhiều quấn áo rồi, mua thêm đồ ở đây cũng lãng phí”.
Song, Ngô Bình vẫ quả quyết kéo cô ấy vào trong.
Vừa vào trong, Ngô Bình đã thấy mắt mình phát sáng, không gian bên trong cửa hàng rất rông, có trên một trăm cô gái có vóc dáng rất đẹp đang mặc đồ mới rồi đứng trên các bục, một lát họ lại đổi dáng đứng để thu hút sự chú ý của khách hàng. Quần áo đẹp, mà người mẫu cũng đẹp.
Lam Hân Nguyệt nói: “Chồng, người mẫu ở đây bán cùng quần áo đấy, kiểu mua một tặng một”.
Ngô Bình trố mắt nói: “Anh mua đồ thôi, sao lại tặng người mẫu làm gì?”
Lam Hân Nguyệt: “Dạo này quần áo cũng có linh tính, khi mình không mặc thì vẫn cần cơ thể người làm ấm chúng, vì thế thật ra các cô người mẫu chỉ là giá treo đồ thôi”.
Ngô Bình thấy khó tin nói: “Quần áo mà cũng lắm chuyện thế ư?”
Lam Hân Nguyệt: “Anh mặc là biết”.
Ngô Bình liếc mắt rồi phát hiện có một chiếc trường sam dành cho nam tu, anh nhìn giá thì thấy là năm triệu Thần Long.
Người mẫu cười nói: “Công tử, anh thấy bộ này thế nào?”
Tuy là đồ nam, nhưng người mẫu mặc vẫn là nữ, nhưng dáng người của cô ấy khá giống nam giới nên mặc đồ vẫn rất đẹp.
Ngô Bình: “Tôi mặc thử đã”.
Anh vào phòng thay đồ, cô người mẫu trực tiếp cởi đồ ra rồi đưa cho Ngô Bình mặc.
Thoạt nhìn thì bộ đồ này không vừa với người của Ngô Bình, nhưng khi anh mặc nó lên thì nó đã tự động thay đổi hình dạng cho phù hợp với số đo của anh. Sau đó, Ngô Bình đã cảm thấy bộ đồ này như được thiết kế riêng cho mình, vô cùng vừa vặn.
Anh giơ tay lên sờ chất vải thì thấy mềm mượt như da em bé, hơn nữa kiểu dáng của bộ đồ cũng đẹp, Lam Hân Nguyệt cũng khen luôn miệng.
Cô người mẫu cười nói: “Công tử, bộ này được làm từ chất liệu cao cấp, anh có muốn thử không?”
Ngô Bình nổi hứng: “Chất liệu cao cấp gì?”
Cô người mẫu: “Nó được khắp trận pháp nên có thể làm tăng lực phòng ngự cho người mặc”.
Ngô Bình: “Oa, có cả chức năng này ư? Thế chất liệu tốt nhất thì có tác dụng gì, cô nói tôi nghe luôn đi”.
Cô người mẫu: “Chất liệu cao cấp nhất là thiên y, nó sẽ được khắc ba trận pháp cấp Đạo tổ, nó được dệt thành từ sợi thần tơ và thiên tơ đã được ban phúc”.
Ngô Bình giật mình hỏi: “Trận pháp cấp Đạo tổ ư?”
Ngô Bình đã hiểu, đây không chỉ là quần áo, mà còn là pháp khí.
Anh hỏi tiếp: “Nếu đặt may riêng thì có phải chờ không?”
Cô người mẫu: “Có ạ, lâu thì một năm, nhanh thì nửa tháng”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có bảng danh sách đặt may không?”
Cô người mẫu vội chạy đi lấy cho Ngô Bình xem, bên trên có rất nhiều đề mục, ví dụ như cấp trận pháp, giá cả, chất liệu…
Ngô Bình nhanh chóng tích vào các ô rồi hỏi tiếp: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Cô gái nhẩm tính rồi nói: “Theo yêu cầu của anh thì sẽ hết 370 triệu Thần Long”.
Ngô Bình gật đàu rồi nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em cũng chọn vài bộ đi”.
Ngoài thiên y của mình và Lam Hân Nguyệt ra, Ngô Bình còn chọn cho người nhà mỗi người một bộ, đến Lý Nguyên Tượng, Hoàng Hoả Nhi, nữ đế Linh Hy và thiên chủ Thanh Tuyết cũng có phần. Loáng cái, Ngô Bình đã đặt mấy chục bộ và tốn gần chục tỷ Thần Long.
Cô người mẫu vui đến mức suýt bật khóc, vì khác mua thiên y thì cô ấy cũng được chia hoa hồng.
Ngô Bình: “Tôi muốn yêu cầu đồ đặt may phải xong trong ba tháng, được không?”
Cô người mẫu: “Công tử, anh trả phí lớn nên chúng tôi sẽ phục vụ theo yêu cầu ạ”.
Ngô Bình: “Ừm, ba tháng nữa, tôi sẽ đến lấy đồ”.
Thanh toán xong, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã rời khỏi Thiên Y Quán.
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng, mua quần áo thôi mà cũng tốn cả chục tỷ, chắc chỉ có anh mới dám vung tay quá trán thế thôi”.
Ngô Bình: “Người nhà anh có tu vi không cao, nếu họ mặc loại quần áo này thì khi gặp nguy hiểm, vẫn có cơ hội sống sót”.
Lam Hân Nguyệt gật đầu, sau đó khoác tay anh tiếp tục đi dạo phố.
Phía trước là con phố ẩm thực, hai bên bày bán đủ các món ăn vặt, nhiều món Ngô Bình chưa thấy bao giờ. Mắt anh phát sáng, bản tính ăn uống trỗi dậy, anh nói: “Hân Nguyệt, chúng ta nếm thử đi”.
Anh đến trước một sạp hàng bán thịt xiên, đây là thịt dê, mùi vị rất tươi, tẩm ướp vừa vặn nên ăn rất ngon.
Ngô Bình mua một xiên rồi vừa ăn vừa đi tiếp. Còn Lam Hân Nguyệt thì như hầu gái đi theo xách đồ ăn vặt cho anh.
Họ đi thêm một lát thì Ngô Bình phát hiện quanh đây có rất nhiều trẻ nhỏ mặc đồ rách nát da dẻ vàng vọt, đứa nào cũng thèm khát nhìn đồ ăn, nước miếng thì chảy ra liên tục.