Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1986: Sổ tay tu luyện võ đạo

Nghe thấy lời của Kỳ Thiên, mọi người đều ngây ra. Trong lòng bọn họ, Kỳ Thiên là người vô địch, cho dù là mưu trí hay thực lực, đều vượt xa các lãnh đạo khác, sao ông ta lại giao chức vị tông chủ này cho Đoàn Thuần?

Trong số bọn họ có không ít người cùng tuổi hoặc ngang vai vế với Đoàn Thuần, hiểu anh ta rất rõ. Nếu không phải vì một vài nguyên do không muốn người khác biết thì Đoàn Thuần ngay cả Doanh Hoàng cũng không thể làm được, huống hồ là ngai vàng tông chủ?

Thế nhưng, chuyện này lại vẫn xảy ra, dù bọn họ bất ngờ nhưng cũng không thể không chấp nhận.

Sau khi tuyên bố, Ngô Bình đưa mắt nhìn mọi người, nói: “Những người ngồi đây, kể cả tu vi cao hay thấp, nếu thấy không phục chuyện tôi làm tông chủ, có thể đứng ra thách đấu. Chỉ cần có người đánh bại được tôi thì tôi sẽ nhường chức vị tông chủ”.

Ngừng một lát rồi anh nói tiếp: “Đương nhiên, tôi không thể chấp nhận thách đấu của từng người được. Muốn thách đấu với bổn tông chủ, trước tiên phải đánh bại được sủng vật của tôi”.

Nói rồi anh vung tay, một con khỉ lông vàng đã xuất hiện. Anh gặp được con khỉ vàng này ở Thiên Bảo Giới, hấp thụ năng lượng hạt nhân của vũ trụ, vì vậy sức mạnh vô biên, ban đầu anh cũng phải dùng một vài chiêu thức mới thần phục được. Tu sĩ bình thường đấu với khỉ vàng, căn bản không có phần thắng.

Tạng người khỉ vàng không to, nhưng khí thức rất kinh khủng, khiến những người có ý định thách đấu đều rút lui. Đương nhiên, hiện trường cũng có một vài cao thủ, dù đối mặt với khỉ vàng cũng dũng cảm đấu một trận.

“Tông chủ, đệ tử bất tài, muốn thách đấu với khỉ vàng này”.

Một bóng người bay xuống trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình gật đầu: “Không tệ, tinh thần đáng khen”. Nói rồi, anh khẽ gật đầu với khỉ vàng.

Khỉ vàng lập tức lao qua, hóa thành một tia chớp vàng, đệ tử kia vẫn chưa nhìn rõ nó rat ay thế nào thì đã bị khỉ vàng đánh một quyền bay đi.

Khi vàng đã học những võ học của Ngô Bình, bản thân chính là một cao thủ võ đạo, cộng thêm thiên phú bẩm sinh, nên thực lực người kia dù mạnh cũng không thể đỡ được một chiêu.

“Cái gì! Cao thủ xếp thứ năm trong đệ tử tinh anh mà ngay cả một chiêu của khỉ vàng cũng không đỡ được!”. Mọi người kinh ngạc.

Ngô Bình cười nói: “Mọi người có thể thách đấu khỉ vàng bất kỳ lúc nào”.

Sau đó, anh đưa mắt nhìn các đệ tử, hỏi: “Tôi có một môn tuyệt học, thời gian tới, bổn tông chủ sẽ truyền thụ cho mọi người pháp môn võ đạo chân chính, để các anh đều trở thành cao thủ như khỉ vàng này!”

“Hiện tại, chỗ tôi có số lượng một trăm người, mọi người ở đây đều có thể tự nguyện báo danh. Bổn tông chủ sẽ dùng nửa canh giờ để nâng cao thực lực mọi người, lát nữa mọi người sẽ biết”.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nửa canh giờ học võ đạo, thì có thể học được gì?

Đa phần mọi người đều có tâm thế hoài nghi, nhưng hiện trường cũng có vài người cảm thấy thực lực Ngô Bình đủ mạnh, lại là tông chủ, chắc sẽ không lừa bọn họ, những người này đều giơ tay.

“Tông chủ, đệ tử nguyện ý được thử!”

“Tông chủ, thuộc hạ nguyện ý thử!”. Cũng có trưởng lão cảm thấy tò mò, muốn thử một lần.

Số lượng người nhanh chóng vượt qua một trăm, Ngô Bình cười nói: “Các người đều đứng gần lên trước đi”.

Khi một trăm người này tiến đến trước mặt Ngô Bình, anh vung tay, đưa hết bọn họ vào trong sào huyệt tà ma, rồi điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian.

Tuy phàn lớn sức mạnh không thể thi triển, nhưng điều chỉnh thời gian sào huyệt tà ma thì anh vẫn có thể làm được. Đồng thời, sào huyệt cũng đang thay đổi bản chất của những người này, nâng cao thực lực của bọn họ!

Nói là nửa canh giờ, thực ra đám người này phải ở bên trong trải qua khoảng chừng nửa năm.

Đưa nhóm người vào sào huyệt tà ma, Ngô Bình nói: “Sự thay đổi của một trăm người này, lát nữa các vị sẽ biết thôi. Trước lúc đó, bổn tông chủ vẫn còn một chuyện khác muốn nói”.

Anh nhìn mọi người xung quanh: “Cấp bậc đệ tử của Doanh Tông vốn có sẽ không thay đổi, nhưng cách thức tuyển chọn và nhận xét thì phải thay đổi! Tôi không quan tâm các vị hiện tại có tu vi gì, thiên tài đến nhường nào, thì sau này cũng phải làm theo sổ tay tu hành! Không đạt được tiêu chuẩn theo sổ tay thì sẽ không thể thăng cấp!”

“Ngoài ra, tất cả đệ tử mỗi tháng đều có thể lấy được tài nguyên, kể từ hôm nay toàn bộ tăng gấp đôi. Hơn nữa, bổn tông chủ sẽ miễn phí cho người xuất sắc trong đó, cung cấp đan dược chất lượng cao!”

Bốn vị lãnh đạo nghe thấy vậy đều khẽ lắc đầu, cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác quá mức, tài nguyên tăng gấp đôi, tiền ở đâu ra? Còn nữa, một mình anh sao có thể tạo ra được tiêu chuẩn. Sổ tay tu luyện gì kia lại ở đâu ra?

Bọn họ vừa nghĩ đến đây, Ngô Bình bỗng vung tay, trước mặt mọi người đã xuất hiện rất nhiều sổ tay tu luyện. Sổ tay tu luyện, chia theo sơ cấp, trung cấp, cao cấp, sau khi tu luyện thành công toàn bộ mới có thể tu luyện thứ cao thâm hơn.

Đệ tử trong sân, lần lượt xếp hàng tiến lên nhận sổ tay, sau đó quay về xem. Vừa xem lướt qua, ánh mắt mọi người đều không thể ngừng lại. Nội dung trong sổ tay rất lợi hại, có thể đơn giản hóa được vấn đề phức tạp. Thứ gọi là chân truyền, sổ tay này có thể nói thật sự là “chân truyền”!

Mọi người đọc xong sổ tay, nửa canh giờ sau đã trôi qua. Ngô Bình khẽ cười, khẽ vung tay áo, một trăm người kia lại quay về thế giới hiện thực.

Bọn họ ở trong sào huyệt tà ma, trải qua nửa năm, thể chất đã tăng lên rất nhiều, trình độ thực lực cũng nâng cao, tu luyện được võ đạo chân chính!

Một trăm người này vừa xuất hiện đều quỳ lại với Ngô Bình: “Cảm tạ tông chủ dạy dỗ!”

Ngô Bình cười nói: “Nói vậy là các ngươi đã có sự tiến bộ rất lớn”.

Sau đó anh nhìn những người khác: “Một trăm người này, các ngươi chắc chắn đều biết rất rõ, có ai dám đứng ra thử xem thực lực bọn họ thay đổi thế nào không?”

Lúc này, một đệ tử bốn sao tiến lên, chắp tay nói: “Tông chủ, quan hệ giữa tôi và sư huynh Niên rất tốt, lúc trước chúng tôi thường luyện tập với nhau, thực lực ngang ngửa. Hiện tại, đệ tử muốn thử xem thực lực của sư huynh Niên, xem xem rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu”.

Ngô Bình cười nói: “Được. Thực lực hai người ngang nhau, chắc chắn rất khó phân thắng bại nhỉ?”

Đệ tử này gật đầu: “Rất khó, trừ phi chúng tôi đánh thật, nếu không có đánh ba ngày trời cũng không phân được cao thấp”.

Ngô Bình cười hỏi: “Là người nào?”

Một đệ tử bốn sao khác bước ra: “Đệ tử có mặt”.

Ngô Bình: “Ngươi nghĩ, hiện tại ngươi có thể đánh bại anh ta trong mấy chiêu?”

Đệ tử này nhìn bạn mình, nói: “Bẩm tông chủ, trong vòng ba chiêu”.

Đệ tử bước ra thách đấu kia trừng mắt: “Sư huynh Niên, anh chắc chắn không phải đang chém gió chứ? Muốn đánh bại tôi trong ba chiêu, trừ phi anh là đệ tử năm sao!”

Người kia rất tự tin khẽ cười: “Sư đệ Hầu, anh thử xem thì biết”.

Hai người xuống sân, lập tức ra tay. Vị sư huynh Niên kia khẽ chuyển động, đột nhiên đã tiến đến sau lưng đối phương, sư đệ Niên vừa định nghiêng người thì bên hông bỗng nhói đau, sau đó đầu óc mơ hồ, đến khi anh ta tỉnh táo lại thì người đã bị đánh ngã xuống đất, tay của Niên sư huynh đang ấn vào bộ phận nguy hiểm.

Anh ta kinh ngạc, nói: “Sư huynh Niên, sao anh lại trở nên lợi hại như vậy?”

Sư huynh Niên đỡ anh ta dậy, cười nói: “Sư đệ Hầu, lúc nãy anh nên đi cùng tôi”.

Cảnh này khiến mọi người ngây ngốc, nửa canh giờ sao lại lợi hại như vậy? Sao anh ta làm được?

Ngô Bình nói: “Tiếp tục thách đấu”.

Rất nhanh sau đó, càng có nhiều người chạy ra thử, sau khi trải qua chừng ba mươi trận đấu, kết quả đều như nhau, những người bước ra thách đầu đều bị đánh bại trong vòng năm chiêu. Phải biết rằng, người bọn họ thách đấu đều là những người quen thuộc, mọi người đều biết rõ lẫn nhau ra sao. Nhưng bây giờ, những sư huynh sư đệ từng quen thuộc này giống như đã biến thành người khác, thực lực tăng vọt!

Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu, một trăm người này trong thời gian ngắn đã có sự thay đổi thoát thai hoán cốt!

Ngô Bình rất hài lòng với phản ứng của mọi người, anh cười nói: “Thứ tôi truyền dạy cho bọn họ chính là nội dung trong những cuốn sổ tay tu luyện này. Kể từ bây giờ, mọi người phải làm theo yêu cầu trong sổ tay, tập trung tu luyện. Không bao lâu nữa, mọi người cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hệt như một trăm người này”.

Mọi người vui mừng, chỉ hận không thể quay về khổ tu ngay.
Chương 1987: Điện Hồng Môn

Nói đến đây, anh lại hỏi các trưởng lão: “Các ông còn có gì muốn nói không?”

Lãnh đạo Hạ nói: “Cách thức giáo dục của tông chủ khiến chúng thuộc hạ khâm phục! Kể từ nay, chúng tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp tông chủ!”

Ngô Bình gật đầu: “Giải tán đi. Bốn vị lãnh đạo, theo ta quay về đại điện bàn chuyện”.

Gọi bốn vị lãnh đạo đến đại điện, Ngô Bình hỏi mục tiêu chủ yếu của chuyến này: “Bổn tông chủ muốn biết, Doanh Tông có phải là có truyền thừa của Nữ Oa không”.

Mấy người nhìn nhau, Kỳ Thiên nói: “Tông chủ, truyền thừa Nữ Oa đương nhiên có, chỉ là…”

Ngô Bình: “Cứ nói đi, không sao”.

Kỳ Thiên: “Vâng. Tông chủ, truyền thừa của Nữ Oa, một phần ở trong Tây Hải Tông, một phần ở Đông Hải Tông, còn có một ít ở chỗ Doanh Tông chúng ta. Chỉ là truyền thừa này không phải chuyện đùa, trước giờ chưa từng có vị tông chủ nào có thể lĩnh ngộ. Thậm chí, trong lịch sử có không ít nhân vật tuyệt đỉnh đến bản tông, ý định lĩnh ngộ ý nghĩa mà Nữ Oa truyền lại, nhưng cuối cùng đều thất bại, có một vài người còn mất cả mạng!”

Ngô Bình: “Nói vậy, Kỳ Thiên ông đây cũng chưa từng thử sao?”

Kỳ Thiên cười khổ: “Thuộc hạ nào dám. Dù sao cũng có rất nhiều người còn thiên tài hơn tôi đều đã thất bại, nếu tôi đâm đầu vào, càng không có cơ hội. Huống hồ, trong đó cũng rất nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Ồ, tôi hiểu ý của các ông. Nhưng nếu tôi đã làm được tông chủ rồi, không thử xem thì sẽ không từ bỏ được”.

Lãnh đạo Hạ kia nói: “Tông chủ, truyền thừa của Nữ Oa, nằm trong hậu điện bản tông”.

Ngô Bình: “Dẫn đường đi”.

Mấy người họ dẫn Ngô Bình đến hậu điện, nhìn thấy cánh cổng hậu điện đóng chặt, có lẽ đã lâu rồi không có ai ra vào.

Kỳ Thiên: “Tông chủ, truyền thừa nằm ở bên trong. Nhưng xuất hiện nghìn năm nay cũng chưa từng có ai đi vào hậu điện”.

Ngô Bình đến phía trước, vươn tay đẩy cảnh cổng ra. Bốn vị lãnh đạo giật mình, lập tức tránh phía xa, như thể bên trong có thứ gì đó đáng sợ vậy.

Sau cánh cổng, là một cung điện cổ xưa, Ngô Bình bước vào trong, đồng thời cánh cổng đóng lại “ầm” một tiếng.

Vẻ mặt Kỳ Thiên vừa sợ vừa vui: “Cậu ta đi vào rồi!”

Lãnh đạo Hạ khẽ thở dài: “Đi vào rồi, chỉ sợ không thể trở về được nữa, trừ phi cậu ta là Chân Hoàng, đồng thời cũng phải có trí tuệ như thánh hiền”.

“Đáng tiếc cậu ta không có”. Kỳ Thiên lạnh nhạt nói: “Thực lực cậu ta tăng lên không ít, nhưng Đoàn Thuần vẫn là Đoàn Thuần, không phải Chân Thánh, cũng không phải thánh hiền”.

Ngô Bình tiến vào đại điện, cảnh tượng xung quanh thay đổi, bỗng chốc anh đã đến vùng thời không hồng hoang. Nơi này có rất nhiều năng lượng hùng mạnh, năng lượng bị dồn nén cao độ, lực kéo kinh người khiến da anh bắt đầu căng chặt, xương khớp như muốn vỡ vụn.

Vẻ mặt anh không đổi, khẽ nhắm mắt lại. Rất nhanh sau đó, thân thể anh đã trở nên trong suốt, bắt đầu không tác bị tác động bởi lực. Vì vậy, mặc dù có nhiều năng lượng khủng khiếp như vậy, cũng không thể khiến anh bị thương, bởi vì anh đã tiến vào trạng thái “hư vô”.

Máu của anh, chảy ra theo miệng vết thương, anh cũng không quan tâm, đôi mắt tập trung nhìn thời không hồng hoang, tìm kiếm truyền thừa của Nữ Oa.

Bỗng nhiên, trong đầu anh vang lên tiếng cười, khí tức Hồng Mông xoay chuyển, ngưng tụ thành một bàn tay trắng như ngọc, vỗ nhẹ lên người anh.

“Rắc!”

Thoáng chốc, thân thể Ngô Bình như gãy làm đôi, xương sống đứt gãy, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.

Thời khắc nguy hiểm, ý thức Đoàn Thuần thức tỉnh, sức mạnh lời nguyền bất tử được kích hoạt, thân thể bị thương của Ngô Bình, khôi phục lại nhanh chóng.

“Anh đánh nhau cũng lợi hại đấy”. Âm thanh của cô gái bỗng vang lên, bàn tay trắng thon lại tấn công, lần này là đánh vào đầu Ngô Bình.

“Răng rắc!”

Ngô Bình có thể cảm nhận được, đầu mình bị đánh mấy lần, đầu cũng choáng váng, người ngây ngẩn.

Mắt thấy bàn tay nhỏ kia sắp ra đòn thứ hai, nơi sâu thẳm trong thân thể anh, cuối cùng vũ trụ nhỏ cũng chuyển động, hạt nhân vũ trụ bùng nổ tạo ra uy lực kinh người.

“Rầm!”

Lời nguyền bất tử dưới tác dụng của năng lượng hạch tâm và sức ép bên ngoài, hoàn toàn phá vỡ, toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình chốc lát đã được khôi phục. Anh duỗi người, ánh mắt sáng như trăng, hơi thở như gió bão, chỉ vừa suy nghĩ, khí tức Hồng Hoang đã biến mất, để lại một vùng đất trống rỗng.

Bàn tay kia biến mất, trái lại, lại ngưng tự thành một cô gái chừng mười mấy tuổi, cô gái không mặc quần áo, mà chỉ quấn một lớp lụa mỏng màu đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện.

“Anh là người đầu tiên vào đây mà không bị tôi đánh chết”. Cô gái nói.

Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Người đến đây trước đó đều bị cô đánh chết rồi sao?”

Cô gái nói: “Đúng vậy, đều chết cả rồi, tốt hơn thì cũng bị thương nặng”.

Ngô Bình: “Cô là ai?”

“Đây là ý thức của điện Hồng Mông”.

“Điện Hồng Mông? Có liên quan đến truyền thừa của Nữ Oa sao?”

Cô gái: “Ừ, đúng là Nữ Oa từng tu luyện ở đây, nhưng trong này không có truyền thừa của bà ấy. Thực lực của bà ấy vẫn là học được ở chỗ ta”.

Ngô Bình ngây người: “Thực lực của Nữ Oa là học từ cô?”

“Không phải toàn bộ. Năm đó tổ sư Hồng Mông từ vũ trụ cao cấp hơn đến đây, thấy Hồng Mông nơi này chưa mở, lại sinh ra một nhóm sinh linh hùng mạnh, vì thế bèn sáng lập điện Hồng Mông, truyền thụ đạo lý bọn họ tu luyện. Đến đây tu luyện không chỉ có Nữ Oa, còn có sinh linh khác của Hồng Mông”.

Ngô Bình nhớ đến lúc bản thân tu luyện, gặp được “Đế”, Đế là vô địch ở thời không Hỗn Độn, bèn hỏi: “Sinh linh Hỗn Độn cũng có thể đến đây sao?”

Cô gái: “Hồng Mông là trạng thái trước khi vũ trụ chính thức hình thành, Hỗn Độn là trạng thái ban đầu của mỗi kỷ nguyên, không thể so sánh”.

Ngô Bình: “Nhưng Nữ Oa rõ ràng tạo ra nhân loại vào bản kỷ nguyên, mà kỷ nguyên của nhân loại, rõ ràng không phải kỷ nguyên văn minh thứ nhất”.

Cô gái: “Nữ Oa tiếp thu đại đạo ở đây, sở hữu năng lực vượt qua thời không. Trong mắt bà ấy, không có quá khứ và tương lai, toàn bộ thời gian đều như nhau”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Cảnh giới quá lợi hại!”

Sau đó anh lại hỏi: “Tại sao cô lại muốn đánh chết những người tiến vào Hồng Mông?”

Cô gái: “Tôi chính là điện Hồng Mông, không phải tôi đánh chết bọn họ, là sức mạnh bản thể điện Hồng Mông làm hại bọn họ”.

Ngô Bình chớp mắt: “Điện Hồng Mông, hiện tại tôi không chết, có phải cũng nhận được truyền thừa của sư tổ Hồng Mông không?”

Cô gái hừ một tiếng: “Anh ấy hả, còn kém xa. Nơi này, chỉ là tầng ngoài đầu tiên, anh ở đây cũng chỉ có thể học được một chút tài lẻ mà thôi”.

Ngô Bình: “Tầng ngoài cùng sao? Bên trong còn có mấy tầng?”

Cô bé: “Điện Hồng Mông này có tổng cộng chín tầng, anh chỉ là tầng thứ nhất, đương nhiên cũng chỉ có thể học được chút tài lẻ bên ngoài”.

Ngô Bình: “Ban đầu Nữ Oa học đến tầng thứ mấy?”

Cô gái: “Tư chất Nữ Oa rất lợi hại, cuối cùng bà ấy vào đến tầng thứ tám lĩnh ngộ. Đa số sinh linh Hồng Mông, chỉ dừng lại ở tầng thứ ba hoặc thứ tư, có thể tiếng vào tầng thứ năm cũng không nhiều”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi vẫn chưa đến tầng thứ hai, sao cô biết tôi không thành công?”

Cô gái: “Tốt nhất anh đừng đi, anh có thể ở đây, đều là dựa vào hạt nhân vũ trụ hỗ trợ, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ anh đến đây thôi. Nếu đi đến tầng thứ hai, anh sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức”.

Ngô Bình cười khổ: “Tôi yếu đến vậy sao?”

“Điện Hồng Mông, là nơi để các cao thủ cấp vũ trụ tu luyện, đương nhiên anh không so được rồi”.

Ngô Bình: “Điện Hồng Mông, Nữ Oa bây giờ đang ở đâu?”
Chương 1988: Có được đại đạo Hồng Mông

Cô gái: “Bà ấy có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng anh không nhìn thấy bà ấy, bởi vì tầng cấp sinh mạng các ngươi khác nhau. Giống như sinh linh thời không ba chiều sẽ không nhìn thấy sinh linh thời không bốn chiều. Anh ở trong mắt Nữ Oa cũng giống như một bức tranh trên tường, anh có thể tùy ý thay đổi nội dung trên tranh, còn anh ở ngoài tranh thì chỉ có thể để mặc an bài”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi thảm đến vậy sao?”

“Không phải là thảm, dù sao người trong tranh cũng không biết bản thân mình là một bức tranh”.

“Nhưng anh cũng không cần phải nản lòng, anh có thể đến được điện Hồng Mông, chứng tỏ anh cũng là người có may mắn, sau khi anh quay lại sẽ gặp được phúc lớn”.

Ngô Bình: “Cảm ơn cô an ủi tôi”.

Sau đó, anh dùng hết sức cảm nhận những thứ ở tầng ngoài cùng. Tuy bên ngoài chỉ là da lông, nhưng Ngô Bình vẫn rất khó lĩnh ngộ, anh chỉ có thể lĩnh ngộ một chút ít ỏi trong đó.

Anh cũng không nản lòng vì chuyện này, dù sao, đạo lý cao thủ vũ trụ, chẳng lẽ anh lại không thể hiểu được sao?

Anh ngồi xếp bằng trong điện Hồng Mông, không biết qua bao lâu, anh cảm thấy như đã trôi qua một vạn năm rồi, mới dần dần hiểu ra, thứ mà điện Hồng Mông tầng đầu tiên muốn nói cho anh là gì.

Khi anh hiểu được đạo lý này, cô gái cười nói: “Anh có thể rời đi được rồi, chúc mừng anh, là nhân loại thứ ba được tiếp xúc với đại đạo Hồng Mông”.

“Hai người kia là ai?”. Ngô Bình vừa mở lời thì người đã bị một luồng sức mạnh đánh bay đi.

Cửa điện mở tung, anh bay ra ngoài.

Bên ngoài cửa điện, đám người lãnh đạo Hạ ngây người, sao vừa mới vào đã ra rồi? Thì ra, từ khi Ngô Bình đi vào đại điện, đến khi anh bị đẩy ra chỉ mới qua ba phút mà thôi!

Sau khi Ngô Bình đi ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ, bốn vị lãnh đạo kinh ngạc, chẳng lẽ anh đoạt được rồi sao?

Ngô Bình nói: “Các vị lãnh đạo, lúc tôi không ở đây, làm phiền các ông thay tôi quản lý tốt Doanh Tông”. Nói rồi anh lại rời khỏi Doanh Tông.

Anh bước ra một bước đã quay về nhà, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.

Anh vừa khôi phục, bức tượng Ngô Bình trong thời không thần bí kia lập tức tỏa ra ánh sáng.

Mười vị Thần tộc xung quanh nó đều vui mừng, đồng loạt nói: “Hắn quay lại rồi!”

Ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trên bức tượng, bọn họ lập tức niệm chú, tiếp tục thông qua bức tượng lại làm hại Ngô Bình.

Thế nhưng bọn họ vừa bắt đầu niệm chú thì bức tượng bỗng tỏa sáng, một luồng sức mạnh nguyền rủa gấp trăm lần bọn họ bắn ngược lên thân họ, mười vị Thần tộc trong sân thét lớn một tiếng, thân thể đều nổ tung, chết ngay tại chỗ!

Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trong lòng, lầm bầm nói: “Có người đang niệm chú hại mình?”

Quay về nhà, anh liền thương lượng với người nhà, dời hoàng cung về Doanh Châu.

Đến ngày hôm sau, xung quanh hoàng cung đột nhiên xuất hiện có làn sương mù vây quanh, đến khi làn sương tan đi, cả hoàng cung cũng không còn.

Một lúc sau, trên một hòn đảo khổng lồ bên ngoài Doanh Châu, phong cảnh nơi này như vẽ trong tranh, diện tích khoảng chừng một phần mười Doanh Châu, là một trong những hòn đảo lớn nhất thuộc quyền kiểm sỏa của Doanh Tông, cũng là hòn đảo có phong cảnh đẹp nhất, được gọi là đảo Phúc Thiên.

Trên đảo Phúc Thiên, xuất hiện một khối kiến trúc lơ lửng trên không, đáp xuống giữa những ngọn núi, đây chính là hoàng cung do Ngô Bình dời đến.

Nhìn thấy phong cảnh nơi này, các cô gái đều rất hài lòng, Đường Băng Vân bay lên trên cao, cười nói: “Huyền Bình, sao anh tìm được nơi như thế này vậy?”

Ngô Bình: “Nơi này vốn là nơi nghỉ dưỡng của Doanh Hoàng, đương nhiên phong cảnh không tệ”.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, bây giờ anh là Doanh Hoàng, sau này có phải chúng ta phải sống ở Doanh Châu không?”

Ngô Bình: “Doanh Hoàng chỉ là một thân phận, đến lúc thích hợp, anh sẽ chỉ định Doanh Hoàng mới. Đúng rồi, Băng Vân, em có hứng thú với vị trí Doanh Hoàng này không?”

Đường Băng Vân cười nói: “Nếu nói đến nữ đế, có ai thích hợp hơn Linh Hy chứ?”

Nữ đế Linh Hy vẫn bế quan tu hành, cô ấy là do Ngô Bình dẫn đến, chỉ là mấy ngày nay không thấy cô ấy đâu.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu em không hứng thú, vậy thì giao cho Linh Hy”.

Hai người nói chuyện, trong hoàng cung, bỗng một luồng khí tức xuất hiện. Cảm nhận được khí tức này, Ngô Bình cười nói: “Thanh Tuyết đột phá rồi”.

Lần trước, Ngô Bình truyền thụ Thần Tiên Kinh cho thiên chủ Thanh Tuyết, cô ấy đã bế quan tu hành đến hôm nay mới xuất quan. Một bóng người xinh đẹp bay lên trời cao, được sấm chớp gột rửa, sau đó lại chậm rãi rơi xuống, xuất hiện bên cạnh Ngô Bình.

Thiên chủ Thanh Tuyết này đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng của Thần Tiên Kinh. Ngô Bình rất vui mừng, cười nói: “Thanh Tuyết, với tu vi hiện tại của cô, sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn”.

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Nếu không nhờ Huyền Bình anh giúp đỡ, sao tôi có thể đi đến bước này được”.

Ngô Bình: “Lời khách sao cứ để đó đi, sau này chúng ta sẽ sống trên đảo Thiên Phúc này”.

Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn xung quanh, cười nói: “Nơi này không tệ”.

Nói rồi, cô ấy vung tay, An Ogura bay ra. An Ogura này là song hồn, vẫn luôn đi theo thiên chủ Thanh Tuyết tu hành, hiện tại đi qua cảnh thiên, cô ấy đã hợp nhất thành một với song hồn, tu hành cũng tăng vọt, đạt đến cảnh giới Hư Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình, tốc độ rất nhanh trong những người tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Hợp nhất với song hồn An Ogura, thần hồn đã thay đổi, cô ấy bây giờ có tiềm lực tu hành còn vượt cả tôi, tôi nghĩ, chi bằng để cô ấy sau này đi theo tu hành với anh”.

Ban đầu, An Ogura cũng đã bái sư, Ngô Bình gật đầu: “Được”.

An Ogura vái lạy: “Sư phụ, núi Thần Tiên phía sau, phải tu luyện thế nào?”

Ngô Bình cười nói: “Trở về tôi sẽ dạy cho cô”.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, em thấy nên điều chỉnh cấm quân trước, dù sao cấm quân lúc trước cũng chưa chắc sẽ trung thành”.

Cấm quân dưới trướng Đường Băng Vân, thực lực rất mạnh, có hơn ba nghìn thánh binh, hơn vạn người còn lại cũng đều tu luyện võ đạo, chọn một người bất kỳ trong đó cũng có thể diệt gọn được cấm quân Doanh Hoàng.

Ngô Bình cũng có ý này, lập tức cho gọi đại thần, nói chuyện đổi cấm quân. Lần này, không còn đại thần nào dám phản đối, dù sao hiện tại Ngô Bình đã là tông chủ của Doanh Tông, không ai làm gì được anh, anh làm gì thì cũng sẽ không có ai huơ tay múa chân.

Ngô Bình vừa thay đổi cấm quân vừa thử đưa toàn bộ những đạo lý được chứng kiến trong điện Hồng Mông dung nhập vào trong công pháp thân thể anh, củng cố con đường tu tiên Nhân đạo.

Trong Thiên Tiên Cảnh, sau Hư Tiên là Thần Tiên. Thần Tiên cần phải có công đức tu luyện, công đức tu luyện này, lúc trước Ngô Bình không cách nào nâng cao nhiều được, dù sao công đức tương đương với sức mạnh. Thế nhưng hiện tại, anh đã chuẩn bị đủ các loại năng lượng, anh đưa đạo lý trong điện Hồng mông và sức mạnh hạt nhân vũ trụ kết hợp, cộng thêm ý chí vô thượng của anh, cuối cùng lúc này, đã hình thành một sức mạnh to lớn, nó chính là thiên ý của Thiên Tiên Giới, điều khiển tất thảy!

Một khi thiên ý xuất hiện, thì toàn bộ tu sĩ dựa vào Thiên Tiên Giới đều có thể hành thiện tích đức, có được công đức. Thiện trong này, là ý chỉ làm những việc có lợi cho nhân loại, cho vận mệnh tiền đồ tương lai, mà thiên ý sẽ tiến hành phán đoán hành vi của bọn họ.

Thiên ý xuất hiện, Ngô Bình đã biết, hiện tại anh có thể truyền bá con đường tu tiên Nhân đạo trong phạm vi lớn, bởi vì anh đã có đủ sức mạnh phát hiện và phân phát công đức cho vô số tu sĩ.

Vì vậy, Ngô Bình bắt đầu truyền thụ nhân đạo nhân đồ cho tất cả mọi người chuyển đến núi thần, mỗi người cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu tu luyện toàn dân.

Lý Thần Sơn cười nói: “Nếu bọn họ có thể tu luyện, thực lực của tôi cũng sẽ tăng theo”.

Ngô Bình: “Núi thần, ngươi tăng tốc dòng chảy thời gian đi, tôi muốn xem xem hiệu quả của bọn họ”.

Lý Thần Sơn: “Nhưng nếu làm như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên”.

Ngô Bình: “Không sao, toàn bộ tài nguyên, đều do tôi cung cấp. Tôi muốn biết, trong một trăm năm, trong số bọn họ sẽ xuất hiện bao nhiêu thần tiên”.
Chương 1989: Sách Tiên

Vẻ ngoài của Lý Thần Sơn lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, thân là cường giả kỷ nguyên, Ngô Bình trước giờ luôn để cô ấy trông nhà, chỉ có như thế lúc anh ra ngoài mới không lo lắng cho sự an toàn của người nhà.

Cô ấy cười nói: “Thật ra tôi có thế giới của mình, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng vũ trụ, tôi có thể tiến hóa hết thảy tài nguyên”.

Ngô Bình nói: “Tôi có thể chia cho cậu một phần năng lượng của lõi vũ trụ”.

Lý Thần Sơn gật đầu: “Có lõi vũ trụ cung cấp năng lượng, mọi thứ đều không thành vấn đề, nhưng một trăm năm, dân số có thể tăng gấp mười lần”.

Ngô Bình: “Dân số nhiều không phải là chuyện xấu, thế giới mà cô tạo ra chẳng khác gì đại lục Hồng Hoang, có tăng lên gấp mười nghìn lần cũng được”.

Cứ thế hai người bàn bạc với nhau, Ngô Bình sẽ là người cung cấp năng lượng của lõi vũ trụ, Lý Thần Sơn điều chỉnh tốc độ thời gian trôi.

Trong thời gian này, Ngô Bình liên tục chuyển sức mạnh do lõi vũ trụ giải phóng cho cô ấy, thế giới của cô ấy bắt đầu có những thay đổi lớn nhưng người dân trong đó sẽ không cảm nhận được bất kỳ sự khác biệt nào so với trước đó, họ vẫn sống và tu luyện bình thường. Lý Thần Sơn còn cũng gọi thế giới mô phỏng đại lục Hồng Hoang này là Hồng Hoang Giới.

Ngô Bình chuyển năng lượng trong ba ngày, những người trong Hồng Hoang Giới đã trải qua một trăm năm. Một trăm năm có thể sinh ra bốn năm thế hệ người, không nằm ngoài dự đoán của Lý Thần Sơn, dân số tăng gần gấp mười lần. đạt đến gần năm nghìn tỷ.

Dân số cao như thế dĩ nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên nhưng thế giới của Lý Thần Sơn đã chuyển hóa năng lượng vũ trụ thành tất cả các tài nguyên cần thiết, dẫn đến Hồng Hoang Giới sinh ra một số lượng lớn các cao thủ Tu Chân trong một trăm năm.

Vừa đúng một trăm năm, Ngô Bình đi vào Hồng Hoang Giới. Trong một trăm năm, anh chưa từng can thiệp vào Hồng Hoang Giới, mọi thứ đều phát triển một cách tự nhiên.

Thế là anh nhìn thấy rất nhiều quốc gia đã được xây dựng trong Hồng Hoang Giới, vài quốc gia trong đó phát triển rất hùng mạnh, thống trị trật tự của Hồng Hoang Giới. Các quốc gia còn kết hợp với nhau để thành lập Học viện Tu Tiên, mục đích để bồi dưỡng nhân tài.

Sách hướng dẫn tu hành mà Ngô Bình cung cấp vào một trăm năm trước được xem là bộ sách kinh điển, được đưa vào trong viện bảo tàng, đồng thời bản thân anh cũng được xem là thánh hiền vĩ đại, được cung thờ trong đền.

Lý Thần Sơn biến thành một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh, cười nói: “Cậu có biết một trăm năm nay Hồng Hoang Giới đã sinh ra bao nhiêu Hư Tiên không?”

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Lý Thần Sơn: “Con đường tu tiên Nhân đạo không hổ là công pháp tu luyện thích hợp với con người, so với tiên đạo của Tiên tộc trước đó, tỷ lệ thành công mà tộc người tu luyện tăng lên gấp một trăm lần, khoảng chừng cứ một trăm bảy mươi người thì có một người có thể tu luyện; cứ một nghìn năm trăm ba mươi người thì có thể sinh một Nhân Tiên; cứ chín mươi Nhân Tiên thì có thể xuất hiện một Địa Tiên; cứ mỗi hai trăm năm mươi Địa Tiên thì có thể xuất hiện một Hư Tiên”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Nói thế tức là trong năm trăm tỷ tám trăm nghìn người thì sẽ có một Hư Tiên?”

Lý Thần Sơn cười nói: “Đúng thế, vậy nên hiện giờ Hồng Hoang Giới có khoảng sáu trăm nghìn Hư Tiên”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu vẫn đi theo con đường tu tiên trước kia, có thể sinh ra nhiều nhất năm nghìn Hư Tiên. Rất tốt! Có năm nghìn Hư Tiên, Thiên Tiên Giới của tôi có thể vận chuyển rồi”.

Vừa dứt lời, một cánh cửa xuất hiện trong không trung, cánh cửa này đi thẳng đến Thiên Tiên Giới của Ngô Bình. Một trăm năm nay, Hồng Hoang Giới đã tích lũy rất nhiều Hư Tiên, Lý Thần Sơn vẫn một mực đóng lối ra vào nên bọn họ không có cách nào đi vào Thiên Tiên Giới.

Giờ đây cánh cổng của Thiên Tiên Giới đã mở, hàng trăm nghìn Hư Tiên đều cảm thấy ngạc nhiên, đồng loạt tạm biệt gia đình và bạn bè, sau đó bay lên bầu trời để đến Thiên Tiên Giới.

Thiên Tiên Giới lập tức trở nên náo nhiệt, thiên ý của Thiên Tiên Giới tự động sinh ra một cuốn sách khổng lồ, trên đó là tên của từng Thiên Tiên đến báo danh, gọi là sách Tiên. Trong quy tắc của Thiên Tiên Giới, Hư Tiên mà không có sách Tiên thì không được xem là Thiên Tiên, chỉ thuộc về Tán Tiên và Dã Tiên. Tán Tiên và Dã Tiên đều không thể nào trở thành Thần Tiên, càng không thể trở thành Chân Tiên.

Hàng trăm nghìn Hư Tiên đi vào sách Tiên, thiên ý của Thiên Tiên Giới sẽ dựa vào ý chí của các Hư Tiên để tạo ra hệ thống công đức, hoàn thiện bản thân.

Mặc dù Hư Tiên vẫn không thể lấy được công đức nhưng có thể nhận nhiệm vụ. Thiên ý sẽ đưa cho một vài nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.

Nhiệm vụ đầu tiên mà thiên ý giao cho sẽ xuất hiện trong đầu của tất cả các Hư Tiên, đó là nhập thế để truyền đạo, truyền bá rộng rãi con con đường tu tiên Nhân đạo, tạo phúc cho cả thiên hạ.

Phải biết là tỷ lệ thành công tu tiên của con đường tu tiên Nhân đạo cao hơn công pháp tu tiên cũ một trăm lần, một khi công pháp này được công khai thì sẽ truyền bá đi khắp nơi một cách rất nhanh hệt như cháy rừng.

Thoáng chốc hàng trăm nghìn Hư Tiên bay ra khỏi Thiên Tiên Giới, có một phần ba người đi vào đại lục Hồng Hoang truyền đạo, hai phần ba đến thế giới ngoài Hồng Hoang.

Dĩ nhiên Hư Tiên vẫn không thể qua lại thường xuyên ở các giới, là Ngô Bình đưa họ đi vào các thế giới tương ứng để truyền bá tiên đạo.

Làm xong chuyện này, tâm trạng Ngô Bình đã tốt hơn rất nhiều, anh tập trung tất cả mọi người ông bà, bố mẹ, vợ con lại rồi tổ chức một bữa tiệc gia đình.

Nghỉ ngơi với gia đình vài ngày, Ngô Bình đã nói chuyện với A Kỳ, chính thức tiếp nhận một sức mạnh lớn mạnh từ vũ trụ Võ Đạo. Khi sức mạnh này đi vào cơ thể anh, anh sẽ biết được cái gọi là sức mạnh này thực ra đã vượt trội hơn cả một quy tắc trên cả sức mạnh, biết được quy tắc này, trình độ võ thuật của Ngô Bình đã tăng vọt, sức chiến đấu của anh cũng được cải thiện hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, anh đến học viện Vạn Đạo.

Bây giờ, mặc dù anh là Doanh Hoàng, cũng là tông chủ của Doanh Tông nhưng anh vẫn quyết định đến học viện Vạn Đạo. Dù sao bốn học viện lớn đều là tài sản của Doanh Tông, nếu Học phủ truyền kỳ muốn thôn tính, tất nhiên anh không thể chắp tay dâng lên cho người khác.

Thế nhưng Học phủ truyền kỳ lại rất khó đối phó, chúng toàn chiêu mộ những học sinh thiên kiêu của cả đại lục Hồng Hoang, thực lực toàn thể không phải là thứ là học viện Vạn Đạo có thể đối đầu.

Nhưng chuyện này cũng có mặt tốt của nó, trong cuộc đối đầu lần này, nếu học viện Vạn Đạo có thể chịu được áp lực, thể hiện tốt hơn Học phủ truyền kỳ thì có thể tạo ra chút danh tiếng cho học viện Vạn Đạo. Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ học viện Vạn Đạo xuất sắc hơn Học phủ truyền kỳ. Cứ như vậy, học viện Vạn Đạo chắc chắn sẽ phát triển một cách bùng nổ và trở thành một học viện có thể cạnh tranh với Học phủ truyền kỳ.

Lúc này hơn năm trăm học viên bị phong ấn của học viện Vạn Đạo đều đã quay lại học viện, đang đợi Ngô Bình chỉ dạy.

Nhưng mấy ngày nay Ngô Bình không xuất hiện, các học viện đều cảm thấy sa sút tinh thần.

Cũng may cuối cùng hôm nay Ngô Bình cũng đã xuất hiện. Hơn năm trăm học viên đều yên tĩnh đứng trên sân tập võ, nhìn giáo viên của họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Các em, hôm nay tôi xinh chính thức giới thiệu, tôi tên là Ngô Bình, là giáo viên của các em. Dạy cho các em là nhiệm vụ mà viện trưởng giao phó, nếu hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể trở thành giáo viên chính thức. Chúng ta không nói những lời thừa thãi nữa, từ giờ trở đi, tôi sẽ truyền thụ võ thuật cho các em”.

Cứ thế Ngô Bình bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của mình, mỗi ngày anh chỉ có một tiết, mất khoảng một tiếng đồng hồ, hết tiết thì rời khỏi lớp, anh không quan tâm các học viên có học hay không. Bên này vừa tan lớp, anh lập tức về nhà với gia đình.
Chương 1990: Đạo sư bảy sao

Cứ như vậy, dạy được ba ngày, bên học viện cuối cùng cũng có tin tức, đích thân viện trưởng đến tìm Ngô Bình, nói bất cứ lúc nào anh cũng có thể bắt đầu kiểm tra cấp bậc đạo sư.

Đạo sư dạy học viên chia ra ba cấp bậc thành sơ, trung, cao, cùng với đạo sư cấp sao có cấp bậc cao hơn.

Kiểm tra cấp bậc đạo sư cần có viện trưởng Lệ Hồng và một vài nhân vật quan trọng đích thân tham gia.

Địa điểm cuộc kiểm tra nằm ở một tòa cung điện cổ xưa, Ngô Bình đi đến, nhìn thấy viện trưởng và các nguyên lão cùng với các đạo sư chính đều có mặt.

Viện trưởng cười nói: “Ngô Bình, anh thể hiện rất tốt, chữa trị cho hơn năm trăm học viên. Tiếp theo, bổn viện sẽ tiến hành kiểm tra với anh, kết quả kiểm tra sẽ quyết định anh trở thành đạo sư cấp bậc nào”.

Một nguyên lão nói tiếp: “Ngô Bình, đạo sư cấp bậc khác nhau, độ khó và phương thức kiểm tra cũng có điểm khác, anh có thể dựa theo tình hình của bản thân mà tiến hành một kiểm tra đạo sư cấp bậc nào đó. Nếu thông qua bài kiểm tra, anh sẽ trực tiếp giành được danh hiệu đạo sư tương ứng”.

Ngô Bình: “Đạo sư cấp sao, cao nhất có thể là mấy sao?”

Nguyên lão và viện trưởng nhìn nhau, nói: “Nơi này, cao nhất có thể kiểm tra đạo sư bảy sao, hiện nay tại bổn viện mức cao nhất là đạo sư năm sao, cũng chính là bản thân viện trưởng”.

Viện trưởng: “Thật ra trình độ của tôi vẫn chưa đạt đến năm sao. Năm sao này, anh có thể xem như danh hiệu danh dự”.

Ngô Bình: “Vậy thì kiểm tra đạo sư bảy sao đi”.

Mọi người rất kinh ngạc, dù sao đạo sư năm sau cũng là cấp bậc rất khó đạt được, mà anh lại chọn bảy sao! Phải biết rằng độ khó của đạo sư bảy sao so với đạo sư năm sao khó hơn ít nhất mười lần, từ khi bốn học viện thành lập đến nay, chưa có ai đạt được cả!

Viện trưởng: “Ngô Bình, anh chắc chắn phải tiến hành kiểm tra đạo sư bảy sao sao? Anh phải hiểu rõ, nếu kiểm tra thất bại, phải một nghìn năm sau anh mới có thể tiến hành kiểm tra lần thứ hai”.

Ngô Bình: “Tôi hiểu rõ”.

Viện trưởng nhìn anh chằm chằm, rồi nói: “Được, bài kiểm tra đạo sư bảy sao bắt đầu. Ngô Bình, anh có thể đi vào rồi”.

Ngô Bình vừa bước chân đi tới thì lập tức biết mình đã tiến vào ảo cảnh., trước mặt anh là một thế giới ảo không rõ hư thực. Cách đó không xa, có một trường học.

Lúc này, trong tai vang lên âm thanh.

“Ngô Bình, học sinh của anh đều ở trước mặt, đi dạy tri thức cho bọn họ, dạy dỗ họ thành nhân tài!”. Âm thanh đó nói.

Ngô Bình đi vào trường, đến một phòng học thì thấy một nhóm học sinh tính cách khác nhau, có người vụng về lóng ngóng, có người điên điên khùng khùng, có người trầm tư trong thế giới nội tâm, không giao lưu với mọi người.

Cả lớp tổng cộng hai mươi lăm học sinh, không có ai là bình thường. Những học sinh này, bình thường giao tiếp với bọn họ rất khó, càng đừng nói đến việc dạy kiến thức và tu hành cho bọn họ.

Âm thanh kia nói: “Bồi dưỡng hai mươi lăm học sinh này thành tài, mới có thể thông qua bài kiểm tra”.

Ngô Bình không ngờ, bài kiểm tra đạo sư bảy sao lại khó như vậy, anh từng chống lại biết bao nguy hiểm, chưa từng sợ hãi, nhưng dạy một nhóm học sinh như thế này thật sự cũng rất khó khăn.

Suy nghĩ một lúc, anh khẽ cười, nói: “Các em học sinh, tôi là thầy của các em, tôi tên Ngô Bình…”

“Vù…”

Anh vừa nói mấy câu, trong hai mươi lăm người, có mười hai người bắt đầu ngủ, có một tên ngốc còn đi vệ sinh trước mặt mọi người, một tên điên khác thì vừa nhảy vừa hát.

Ngô Bình cũng không tức giận, dạy người thì không phân biệt đối xử, anh có lòng dạy dỗ thế nhân, đương nhiên cũng không sợ phải dạy một nhóm học sinh dị thường như vậy.

Bên ngoài đại điện kiểm tra, viện trưởng nói: “Vốn dĩ hy vọng anh ta sẽ tiến hành kiểm tra đạo sư năm sao, không ngờ, anh ta trực tiếp chọn đạo sư bảy sao. Kiểm tra đạo sư bảy sao quá khó, không biết anh ta có thể thành công hay không”.

Một nguyên lão nói: “Nếu anh ta đã chọn thì chứng tỏ anh ta có tự tin, chúng ta cứ đợi tin tức của anh ta vậy”.

Một đạo sư cấp hai nói: “Học viện truyền kỳ đang từng bước tiến bộ, cho dù Ngô Bình không đạt bài kiểm tra, thì vẫn nên để anh ta dẫn dắt một nhóm học sinh”.

Mấy người đang thảo luận với nhau, trước sau chưa đến năm phút, cửa đã mở ra, Ngô Bình bước ra. Đồng thời, tiếng chuông vang lên trong điện, sau đó một huy hiệu đạo sư bảy sao bay ra, rơi vào tay Ngô Bình.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã hoàn thành kiểm tra rồi?

Viện trưởng nhìn huy hiệu bảy sao, không kiềm được cảm thán nói: “Ngô Bình, anh đúng là thiên tài!”

Ngô Bình cười nói: “Nói như vậy, kể từ bây giờ tôi là đạo sư bảy sao rồi?”

Viện trưởng nhiên anh nói: “Anh không chỉ là đạo sư bảy sao, hơn nữa kể từ bây giờ, anh chính là viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.

Ngô Bình bất ngờ: “Tôi là viện trưởng?”

Lệ Hồng gật đầu: “Quy định của học viện là nếu một vị đạo sư có trình độ vượt xa viện trưởng thì viện trưởng nhất định phải nhường chức. Anh là đạo sư bảy sao, để anh làm đạo sư, học viện sẽ càng phát triển tốt hơn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, cười nói: “Tôi không có thời gian quản lý học viện, nhưng có thể đảm nhận chức danh viện trưởng này. Còn việc quản lý học viện, vẫn nên để viện trưởng Lệ đảm nhận là tốt nhất”.

Lệ Hồng cười nói: “Được! Sau này anh chính là viện trưởng Ngô”.

Ngô Bình nói: “Kiểm tra xong rồi, tôi lên lớp đây”.

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô, có vài chuyện cần thương lượng với anh”.

Ngô Bình nói: “Được, đến phòng họp đi”.

Tại phòng họp của học viện Vạn Đạo, toàn bộ nguyên lão, đạo sư các bộ phận cùng với viện trưởng Lệ Hồng và Ngô Bình đều có mặt.

Lệ Hồng nói: “Lần trước đã nói với viện trưởng Ngô Bình rồi, học phủ Truyền Kỳ muốn đoạt lấy học viện Vạn Đạo, hai bên cũng đã đánh cược”.

Ngô Bình: “Nội dung cược cụ thể là gì?”

Lệ Hồng: “Cá cược chia thành hai phần, một là đạo sư thi đấu, hai là học sinh thi đấu. Đạo sư thi đấu sẽ tiến hành vào tháng sau, hai bên tự cử ra đạo sư lần lượt đọ sức trong ba lĩnh vực, thi ba thắng hai. Bên thắng có thể tiến vào học viện đối phương chọn ra một trăm học viên”.

Ngô Bình: “Chọn ra một trăm học viên sao? Vậy chẳng phải là chọn hết học viên tinh anh của đối phương sao?”

Lệ Hồng: “Cho nên chúng ta rất coi trọng chuyện này”.

“Vậy đánh cược thứ hai thì sao?”

Lệ Hồng: “Thứ hai, là do học sinh thi đấu, năm trận thắng ba. Lần này bên thắng có thể đến họ viên đối phương chọn ra một trăm đạo sư”.

Ngô Bình nói: “Bất kể bên nào bị chọn ra một trăm đạo sư tốt nhất, thì học viện cũng sẽ tụt dốc dần”.

Lệ Hồng thở dài: “Đúng vậy, cho nên chúng ta không có đường lui, chỉ có thể thắng, không thể bại”.

Ngô Bình: “Nếu học viện Truyền Kỳ đã dám đánh cược như vậy, chứng tỏ bọn họ rất tự tin”.

Một nguyên lão nói; “Đúng vậy, cho nên chúng tôi rất lo lắng. Một khi học viện Vạn Đạo thất bại thì ba học viện còn lại cũng sẽ lần lượt bị học viện Truyền Kỳ thâu tóm”.

Ngô Bình: “Các vị yên tâm, có tôi ở đây, học viện Vạn Đạo sẽ không thua. Nhưng tôi có vài đề nghị cho học viện”.

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô cứ nói”.

Ngô Bình: “Tôi hy vọng học viện sẽ đưa trọng điểm dạy học vào phương diện võ đạo, đồng thời hãy dùng giáo trình mà tôi biên soạn để dạy”.

Mọi người nhìn nhau, Lệ Hồng nói: “Viện trưởng Ngô, đề nghĩ của anh tôi có thể cân nhắc. Nhưng giáo trình dạy là do rất nhiều đạo sư kinh nghiệm cân nhắc và biên soạn, không dễ để thay đổi”.

Ngô Bình cười nói: “Có thể so sánh thử, cùng sử dụng đồng thời giáo trình của tôi và giáo trinh ban đầu, từng người dùng cho một nửa học sinh. Sau đó đợi một tháng, rồi lại so sánh hiệu quả của hai giáo trình thì thế nào?”

Lệ Hồng gật đầu: “Như vậy cũng được. Nếu chuyện này chứng minh giáo trình của viện trưởng Ngô tốt hơn, học viện tự nhiên sẽ vui vẻ mà đổi”.

Ngô Bình: “Được, chúng ta cứ định như vậy đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK