Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2911: Vụ án Giang tông bị mất trộm

Hai mắt Giang Hải Sơn trông ngóng mà canh ở trước cửa, không bao lâu sau, đã thấy một người thanh niên dáng vẻ cao gầy xuất hiện, anh ta nhìn thoáng qua thảm đỏ, sau đó nở một nụ cười: “Chú ba, chỉ là Sơ Nhan đưa bạn trai đến đây ra mắt, chú có cần phải làm long trọng đến vậy không?”

Giang Hải Sơn hơi hơi mỉm cười, nói: “Thành Phong à, con rể tương lai của chú có thân phận không hề tầm thường, nên ta phải làm cho chu toàn lễ nghĩa”.

Thanh niên kia vừa nghe Giang Hải Sơn nói như thế, lập tức “hừ” một tiếng, nói: “Chú ba, cách đây không lâu, Hồ công tử của Hồ tông đến đây để cầu hôn, chú và Sơ Nhan đều không chịu người ta. Vị Hồ công tử kia chính là thiên tài Hồ tông, là một trong số những người được chọn để kế thừa chức tông chủ Giang tông trong tương lai. Người có thân phận như thế, lúc trước chú ba cũng không xem trọng, sao bây giờ lại muốn đi nịnh bợ người khác? Chẳng lẽ là thân phận của người này còn cao hơn cả Hồ công tử hay sao?”

Người này tên Giang Thành Phong, là con trai của Giang Hải Vân, Giang Hải Sơn nghe anh ta nói xong cũng không tức giận, nói: “Chuyện này không giống nhau, vị đang đến này, là người mà Sơ Nhan thích. Cho dù người kia có thân phận cao đến đâu, chỉ cần là Sơ Nhan không thích, thì chú cũng không ép nó”.

Giang Thành Phong lắc đầu: “Chú ba, chú có biết vì sao đến bây giờ chú vẫn còn là một hồng y trưởng lão không? Là vì chú quá bướng bỉnh! Nếu như Sơ Nhan gả cho Hồ công tử rồi, một khi cậu ta nắm quyền, thì đừng nói là tử y trưởng lão, Giang tông nhất định sẽ nâng chú lên vị trí kim y trưởng lão!”

Trong khi hai người đang nói chuyện, Ngô Bình và Giang Sơ Nhan độn quang đến trước cửa, nhìn thấy thảm đỏ ở cửa, Giang Sơ Nhan cong môi cười, nói: “Cha, vị này chính là Lý Huyền Bình, Lý công tử”.

Ngô Bình ôm quyền hành lễ: “Tham kiến Giang bá bá”.

Giang Hải Sơn cười “ha ha”, vội vàng nói: “Lý công tử, mau, mau vào trong nhà ngồi”.

Đang định bước vào trong, Giang Thành Phong bỗng nhiên ngăn cản Ngô Bình, anh ta nhìn anh từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi: “Chờ chút đã. Vị Lý công tử này, không biết cậu là đệ tử của môn phái nào, tu vi như thế nào thế?”

Thấy dáng vẻ không có chuyện thì tự đi kiếm chuyện của Giang Thành Phong, Giang Sơ Nhan nhíu mày lại, nói: “Anh họ, Lý công tử là khách, sao anh lại có thể vô lễ đến như vậy”.

Giang Thành Phong nghiêm trang nói: “Sơ Nhan, lúc trước em từ chối lời cầu hôn của Hồ công tử, anh đang muốn hỏi rõ xem người đàn ông mà em thích rốt cuộc là người như thế nào. Nếu cậu ta là nhân vật nhỏ không có tiền đồ gì, thì anh họ của em chính là người đầu tiên không đồng ý cho hai người kết hôn”.

Giang Hải Sơn vội vàng kéo Giang Thành Phong sang một bên, có hơi bực bội mà nói: “Thành Phong, con làm loạn cái gì đó”. Nói rồi, lập tức mời Ngô Bình đi vào trong nhà.

Ngô Bình cũng không ngại, mấy người cùng đi vào phòng khách. Giang Thành Phong ngồi ở chỗ đối diện, biểu cảm có hơi khinh ệt, anh ta cũng không cảm thấy Ngô Bình đang ngồi ở trước mặt có thể có địa vị còn cao hơn cả Hồ công tử.

Giang Hải Sơn lập tức nói: “Lý công tử, có bận chuyện của Đan Đạo Viện ở bên kia không?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng may là có Sơ Nhan trông chừng ở đó nên con tương đối yên tâm, nên không thường xuyên sang đó”.

Nghe Ngô Bình nói mình đến từ Đan Đạo Viện, Giang Thành Phong lập tức hỏi: “Hóa ra cậu làm việc ở Đan Đạo Viện mới thành lập à, chẳng lẽ học đồ luyện đan ở trong đó à?”

Giang Sơ Nhan nhàn nhạt nói: “Anh họ, Lý công tử là viện chủ của Đan Đạo Viện, chuyện lớn như thế, anh cũng không biết sao?”

Giang Thành Phong sửng sốt, giật mình nói: “Viện chủ của Đan Đạo Viện không phải họ Ngô sao?”

Ngô Bình cười nói: “Ngô Bình là tên giả mà tôi dùng, lúc tôi hành tẩu thiên hạ, thường hay dùng cái tên này. Tên thật của tôi là Lý Huyền Bình”.

Giang Thừa Phong hoàn toàn sửng sốt, khó trách Giang Sơ Nhan lại luôn làm việc ở Đan Đạo Viện, khó trách cô lại không hề có chút hứng thú nào với Hồ công tử! Trước mặt viện chủ Đan Đạo Viện, Hồ công tử vốn không hề đáng giá một chút nào!

Biết bản thân đắc tội đến đại nhân vật, Giang Thành Phong vội vàng chắp tay cười khổ: “Viện chủ Lý, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, anh cũng quan tâm đến Sơ Nhan thôi”.

Sau khi nói mấy câu, Ngô Bình đã lấy ra ba bình đan dược mà anh đã luyện chế, đặt chúng ở trên bàn, cười nói: “Giang bá bá, lần đầu tiên con đến đây, cũng không chuẩn bị lễ vậy. Ba viên đan dược này là đan dược mà con luyện chế gần đây, hy vọng có thể giúp cho việc tu hành của Giang bá bá”.

Giang Hải Sơn vui mừng khôn xiết, ông mở bình ra, nhìn thoáng qua, gương mặt lập tức hiện lên vẻ hứng khởi, hỏi: “Đây là loại đan dược gì?”

Giang Sơ Nhan cười nói: “Cha, đây là Đạo Tính Đan tuyệt phẩm. Ăn viên đan này vào, có thể khiến cho Đạo Thai hoàn thành, dễ dàng đi lên Phá Pháp Cảnh”.

Hai mắt Giang Hải Sơn sáng lên, cảm khái nói: “Ta đã ở Đạo Thai Cảnh khá lâu rồi, có viên đan dược này, ta có lẽ sẽ có cơ hội đột phá!”

Giang Sơ Nhan: “Còn hai viên kia, là Phá Pháp Đan và Thiên Môn Đan, sau khi đạt đến cảnh giới thì cha có thể dùng”.

Giang Thành Phong mang vẻ mặt tràn đầy sự hâm mộ, anh ta cảm khái, nói: “Chú ba, có ba viên đan dược này, không qua bao lâu nữa là chú có thể thăng lên Đạo Cảnh lục trọng, trở thành tử y trưởng lão!”

Ngô Bình nói: “Đan dược cũng không thể nào hoàn toàn đảm bảo bá phụ chắc chắn đột phá, nhưng xác suất thành công khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều”.

Giang Hải Sơn cười to ha ha: “Lý công tử, cảm ơn cậu rất nhiều, vậy tôi đây sẽ không khách khí với cậu đâu”.

Sau khi nói chuyện một hồi, Giang Hải Sơn nói: “Thành Phong, sao anh cả vẫn còn chưa đến thế? Không phải con nói một lát nữa là anh ấy đến à?”

Giang Thành Phong nói: “Đúng thế, cha con nói sau khi xử lý xong chuyện thì sẽ ngay lập tức sang đây”.

Đúng lúc này, có một người trung niên cao lớn, mặc một bộ áo choàng màu lục, mang theo vài người cấp dưới đi vào trong sân. Nhìn thấy ông ta, biểu cảm của Giang Hải Sơn có hơi kỳ lạ, ông vội vàng đứng dậy nghênh đón, nói: “Anh cả, sao anh lại mang theo người của “Hình đường”?”

Hình đường, là nơi mà Giang tông tạo ra để trừng trị tộc nhân phạm sai lầm, mà Giang Hải Vân, chính là đường phó của Hình đường.

Người trung niên mặc lục bào này chính là Giang Hải Vân, sắc mặt của ông ta không hề tốt chút nào, trầm giọng nói: “Giang Hải Sơn, trọng bảo “Tiên Trân Các”, Thất Bảo Đăng bị mất trộm! Hôm qua là cậu phụ cách trông giữ Tiên Trân Các, cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”

Giang Hải Sơn sửng sốt, nói: “Anh cả, chuyện bị mất trộm không hề liên quan đến em! Hôm qua tuy là em trông chừng nhưng em muốn chuẩn bị nghênh đón Lý công tử, nên vì thế đã mời Lưu trưởng lão đến trực ban thay”.

Giang Hải Vân thở dài: “Chú ba. Anh đã đi hỏi rồi, ngày hôm qua mọi người chỉ thấy có cậu trực ban. Còn Lưu trưởng lão thì vốn không hề xuất hiện ở Tiên Trân Các”.

Giang Hải Sơn vừa nghe thấy thì hoang mang: “Làm sao có thể chứ! Em tự mình giao ban cho ông ta, mấy tên trông coi có thể làm chứng chuyện này!”

Giang Hải Vân lắc đầu: “Mấy tên trông coi đều bị người ta giết cả rồi, kẻ sát nhân xâm nhập vào Tiên Trân Các, đã lấy đi Thất Bảo Đăng và vài món trân bảo khác. Chú ba, nếu chuyện này thật sự là do cậu làm, thì bây giờ quay đầu là vừa, có lẽ anh có thể chừa một con đường sống cho chú!”

“Anh cả, thật sự là không phải em! Người trực ban hôm đó chính là Lưu trưởng lão!”

Đúng lúc này, lại có một người đi vào trong sân, phía sau người đó có mười mấy người đi theo. Nhìn thấy phía sau người nọ có một người trung niên tóc vàng, Giang Hải Sơn lập tức la lên: “Lưu trưởng lão! Hôm qua có phải là tôi đến nhờ ông trực ban giúp tôi không?”

Vị Lưu trưởng lão kia tóc vàng, râu vàng, dáng vóc thấp gầy, đôi mắt hình tam giác, mặt ông ta tối sầm xuống, nói: “Giang Hải Sơn, ông đừng có mà nói hươu nói vượn, khi nào mà tôi lại trực ban thay ông? Hôm qua tôi vẫn còn đang dưỡng thương ở trong nhà, chuyện này có rất nhiều người có thể làm chứng thay tôi”. Nói xong, ông ta giơ tay phải của bản thân lên, trên tay có một vết thương rất sâu.

Người đứng ở trước Lưu Trưởng lão là một người đàn ông mặc đồ đen, khí thế của ông ta còn mạnh hơn cả Giang Hải Vân, hắn ta lạnh lùng nói: “Giang Hải Sơn, ông giết hại con cháu Giang tông, cướp đi Thất Bảo Đăng và các trọng khác, tội ác tày trời, bây giờ mau theo tôi đi về Hình đường!”

Giang Sơ Nhan lập tức đứng trước mặt Giang Hải Sơn, tức giận nói: “Chuyện này là bịa đặt! Cha của tôi đã trông coi Tiên Trân Các mấy chục năm, luôn luôn cẩn trọng, giữ khuôn phép, ông ấy tuyệt đối sẽ không thể nào lấy đi đồ vật ở trong đó! Hơn nữa, một người cướp đi bảo vật, tại sao lại có thể ở trong nhà chờ các người đến bắt chứ?”

Người đàn ông mặc đồ đen kia chính là đường chủ của Hình đường Giang tông, Giang Khúc, hắn ta lạnh lùng nói: “Con bé kia, mau tránh ra, nếu cản trở công việc, thì ta sẽ bắt theo luôn!”
Chương 2912: Nguy cơ lớn tại Tiên Giới

Vừa dứt lời, phía sau của hắn ta lập tức xuất hiện hai người, bọn họ vươn tay muốn đẩy Giang Sơ Nhan ra.

“Cút ngay!”

Ngô Bình bước lên phía trước một bước, một cước đá bay hai kẻ đến gần Giang Sơn Nhan.

Giang Khúc nổi giận, nói: “Tự tìm chết!”. Hắn ta giơ tay phải lên không trung, một bàn tay đen nhanh tóm lấy Ngô Bình.

Ngô Bình duỗi tay tát phăng bàn tay ấy đi, bàn tay đó nổ tung, cơ thể Giang Khúc lảo đảo, lui về phía sau nửa bước. Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, âm thầm kinh hãi với thực lực của Ngô Bình, vì thế, nhìn anh từ trên xuống dưới vài lần, rồi hỏi: “Cậu là ai?”

“Viện chủ Đan Đạo Viện, Ngô Bình”. Ngô Bình nói.

Giang Khúc kinh ngạc, hỏi: “Hóa ra là viện chủ Ngô. Đây là chuyện của Giang tông bọn ta, ngài không cần phải nhúng tay vào!”

Ngô Bình: “Tôi không hề hứng thú với chuyện của Giang tông. Nhưng chuyện này, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra chỗ không đúng, chắc chắn là có người khác đã đánh cắp Thất Bảo Đăng”.

Giang Khúc cười lạnh: “Viện chủ Ngô, đó là chuyện của hình đường Giang tông bọn tôi, không hề có liên quan đến ngài!”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn được”.

Giang Khúc cảm thấy có hơi khó xử lý, tuy rằng Đan Đạo Viện chỉ mới được thành lập, nhưng thận phân của Ngô Bình lại ngang hàng với Giang tông chủ, sự xuất hiện của một đại nhân vật như thế, khiến cho hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lại thêm chuyện bốn tông hai viện đều cần đến đan dược của Đan Đạo Viện, hắn ta cũng không muốn bản thân đắc tội với vị viện chủ Đan Đạo Viện này.

Ngay lúc hắn ta đang khó xử, Ngô Bình nói: “Chỉ có một cách để thoát khỏi hiềm nghi, đó chính là tìm ra được thủ phạm”.

Giang Khúc rung động trong lòng: “Viện chủ Ngô có thể tìm ra được hung thủ?”

Ngô Bình nói: “Có khó không, mời ông đưa tôi đi đến hiện trường vụ án”.

Giang Khúc suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, mời!”

Cứ như thế, Ngô Bình đi theo những người này đến chỗ Tiên Trân Các. Tiên Trân Các là nơi mà Giang tông cất giữ bảo vật, Thất Bảo Đăng bị mất chính là bảo vật ở trong đó.

Lúc này đây, Tiên Trân Các đã có rất nhiều cao thủ đến canh giữ. Bên trong Tiên Trân Các, mấy thi thể vẫn còn nằm ở trên mặt đất, chưa kịp dọn dẹp.

Ngô Bình đi đến trước chỗ thi thể, nói với Giang Khúc: “Những người này, đều đã tiêu tan hồn phách, thế nhưng tôi có biện pháp ngưng tụ hồn phách của bọn họ một lần nữa”.

Nói xong, anh niệm một đoạn chú ngôn. Đoạn chú ngôn này thật ra chỉ là bề ngoài, trên thực tế, anh đang âm thầm khởi động sức mạnh Cấm Kỵ, cưỡng bức khôi phục lại hồn phách của thi thể này.

Rất nhanh, phía trên người thi thể xuất hiện một màn sương đen, sương đen xoay tròn, xung quanh liên tục có từng mảnh hồn phách nhỏ đang bị hút vào trong đó. Trong vòng vài giây, bên trong sương mù xuất hiện một hồn phách, chính là dáng vẻ của người chết. Thật ra Ngô Bình đã thi triển phương pháp đảo nghịch thời gian, triệu hồi ý thức của thi thể trước khi người đó hồn phi phách tán.

Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của Lưu trưởng lão trở nên khẩn trưởng, ông ta trầm giọng nói: “Đây chính là hồn phách của thi thể sao?”

Ngô Bình không để ý đến ông ta, mà đi hỏi hồn phách: “Là người nào giết ông?”

Trong ánh mắt của hồn phách ngập tràn phẫn nộ, ánh mắt của hắn nhìn quét qua tất cả mọi người, sau đó chỉ vào hướng của Lưu trưởng lão.

Sắc mặt của Lưu trưởng lão thay đổi, giơ tay đánh vào phía hồn phách, lại bị người của Giang Khúc đè lại, Giang Khúc cười lạnh, nói: “Lưu trưởng lão, hóa ra người trộm Thất Bảo Đăng là ông, nói mau, ông giấu Thất Bảo Đăng ở chỗ nào?”

Lưu trưởng lão cười lạnh: “Thứ kia căn bản không phải là hồn phách của người đã chết, là hắn ta vu hãm ta!”

Ngô Bình cười, nói với Lưu trưởng lão: “Có phải là thật hay không, mọi người đều có thể phân biệt. Còn nữa, tôi cũng có thể khiến cho ông thành thật khai ra hành vi phạm tội của mình, ông có tin không?”

Lưu trưởng lão lại càng luống cuống, buột miệng thốt ra: “Cậu muốn làm gì?”

Giang Sơ Nhan lập tức nói: “Lưu trưởng lão, tốt nhất bây giờ ông nên thành thật mà trả lời, nói không chừng còn có thể được xử lý nhẹ nhàng hơn!”

Giang Khúc cũng lập tức hỏi: “Lưu trưởng lão, có phải là ông giết người rồi lấy Thất Bảo Đăng hay không, nói!”

Hai tròng mắt của Lưu trưởng lão láo liên, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như không còn đường để lui thì lập tức kêu lên: “Tôi cũng chỉ là bị bọn họ ép buộc! Hình đường, tôi sẽ nói hết tất cả, thỉnh cầu tha cho tôi một mạng!”

Giang Khúc gật đầu: “Đương nhiên. Chỉ cần ông nói đúng sự thật, trả lời vấn đề của tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ lại tính mạng của ông…”

Còn chưa kịp dứt lời, trong không trung đã có một đường kim quang phóng ra, mục tiêu chính là giữa mày của Lưu trưởng lão, ngoại trừ Ngô Bình ra, tất cả mọi người không có một ai có thể phản ứng kịp.

“Keng!”

Gương U Hoàng đột nhiên che chắn trước đỉnh đầu Lưu trưởng lão, kim quang đánh trúng vào gương U Hoàng, phát ra tiếng “Đing”, sau đó, kim quang kia bị bắn ngược trở về.

Giang Khúc giận dữ, lạnh lùng nói: “Lớn mật, dám giương oai ở địa bàn của Giang tông!” Dứt lời, hắn ta bỏ lại Lưu trưởng lão, mang theo vài người cao thủ rời đi.

Sắc mặt của Lưu trưởng lão trở nên khó coi, cả người run rẩy.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Lưu trưởng lão, ông thấy chưa, người muốn giết ông chính là bọn họ. Ông mau nói cho tôi, bọn họ là ai!”

“Thiên Thượng Cửu!”. Lưu trưởng lão tập tức nói: “Hắn khống chế con trai của tôi, nếu tôi không nghe lời, hắn ta nhất định sẽ giết nó”.

Ngô Bình: “Vậy bây giờ thế nào?”

Thiên Thượng Cửu cúi đầu: “Con trai không có còn có thể sinh đứa khác, nếu như tôi chết, nhất định sẽ không còn gì cả. Vì hắn ta làm được chuyện này, với tư cách là một người cha, cũng không coi như bạc đãi hắn”.

Ngô Bình không biết nên nói gì, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ra đám người Giang Khúc rơi xuống như sao băng, nặng nề đập trên nền đất ở phía xa, làm cho bụi đất bay tứ tung.

Giang Hải Sơn và Giang Hải Vân vội vàng đi sang bên đó xem xem, chỉ thấy Giang Khúc đã bị chém nửa người, những người khác cũng đều bị giết.

Sắc mặt Giang Khúc tái nhợt, nói: “Mau đi mời các cao thủ từ núi Nguyên Thủy!”

Trên không trung, xuất hiện một gương mặt thật lớn, gương mặt này rất anh tuấn, nhưng lại tràn đầy sự tàn ác, nói: “Vốn dĩ chỉ cần giết chết phụ tử họ Lưu, bây giờ các ngươi cứ muốn tìm thêm chuyện, vậy thì chết hết toàn bộ đi!”

Dứt lời, trong không trung đột nhiên xuất hiện vô số ánh sáng, hàng vạn đạo kiếm quang giáng xuống từ trên trời, mạnh mẽ lao xuống đất, bao trùm toàn bộ Giang gia và khu vực ở xung quanh.

Giang Hải Vân hô to: “Chạy mau!”

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, anh rút ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, thân kiếm bay múa, trong không trung đột nhiên xuất hiện ra hàng tỷ kiếm quang, đánh từ bên dưới lên, thứ anh thi triển chính là Thiên Ảnh Kiếm Pháp.

Sau khi có Pháp Thân Bát Chuyển, thực lực cùng với kiếm thuật của anh đều được tăng lên một bậc, có thể phát ra ngàn vạn kiếm quang trong nháy mắt!

“Keng keng keng!”

Hàng nghìn hàng vạn đạo kiếm quang va chạm bên trong không trung, phát ra âm thanh như sấm sét, âm thanh khủng bố này liên kết chặt chẽ với nhau, giống như tận thế!

Cùng lúc đó, Ngô Bình phóng lên cao, tay cầm Bạch Hồ Tiên Kiếm, đồng dạng phòng xuất ra ngàn vạn sát khí, giết đến hướng đối phương.

Thấy cảnh tượng như thế, mấy người Giang Hải Vân sợ đến ngây người, ông ta lẩm bẩm nói: “Thật là một kiếm pháp khủng khiếp, rốt cuộc hắn ta là ai?”

Giang Thành Phong vội vàng nói: “Cha, hắn chính là con rể tương lai của chú ba đó, viện chủ của Đan Đạo Viện Ngô Bình!”

“Ngô Bình!”. Giang Hải Vân nhìn về phía Giang Hải Sơn đầy hâm mộ, nói: “Chú ba, nhà chúng ta may mắn thật, thế mà lại có thể có được cậu con rể lợi hại đến như vậy!”

Giang Hải Sơn đắc ý, đồng thời cũng lo lắng mà nhìn về phía không trung: “Người này chính là Thiên Thượng Cửu, hắn chính là cường giả Thiên gia, không biết Lý công tử có thể đánh bại được người này hay không”.

Giang Hải Vân: “Giang Hải Sơn cậu yên tâm, tôi thấy kiếm quang của Lý công tử chắc chắn hơn đối phương. Lúc nãy khi ngàn vạn kiếm quang giao nhau, kiếm quang của Lý công tử đều còn nguyên vẹn, còn kiếm quang của Thiên Thượng Cửu đều bị tiêu diệt hoàn toàn!”

Trên không trung, đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, phong vân cuồng loạn, dấm sét lần lượt nổi lên, sau khi kiếm quang đầy trời giao kích nhau, một bóng dáng rơi xuống, đập xuống đất ở trước mặt mọi người.

Đây là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, quần áo trên người đều bị kiếm quang đâm đến rách tan rách nát, cả người đầu máu.

Sau đó, Ngô Bình kinh khinh phiêu phiêu đáp xuống ở trước mặt người này, nhìn chằm chằm vào hắn ta, hỏi: “Ngươi là Thiên Thượng Cửu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK