Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1151: Làm kinh động chư thiên vạn giới

Điều này hiển nhiên rất khó. Anh vất vả lĩnh hội hơn mười ngày, tuy rằng có tiến bộ nhưng vẫn không tìm ra đầu mối.

Sau hơn mười ngày, Trần Đạo Huyền đã tu hành ổn định nên quay về Địa Tiên Giới. Hồng Lăng hiếm khi được ra ngoài, vui vẻ du ngoạn khắp nơi.

Hôm nay, anh chuẩn bị ra ngoài thư giãn, bèn đến ngoại viện Thục Sơn trước. Đến ngoại viện, anh nhìn thấy vô số đình đài lầu các, lầu quỳnh điện ngọc.

Vừa đến nơi, anh đã thấy Lỗ Mộc Trực nhanh chóng ra đón tiếp, cười nói: “Cậu Lý, nơi này về cơ bản đã hoàn thành, hai ba ngày nữa là có thể dọn vào ở”.

Ngô Bình gật đầu lia lịa: “Cảm ơn ông Lỗ”. Nói đoạn, anh đưa một phần đan dược cho Lỗ Mộc Trực.

Lỗ Mộc Trực cả mừng, cất đan dược vào rồi bảo: “Cậu còn cần gì cứ việc dặn dò nhé”.

Ngô Bình đáp: “Đã rất ổn rồi”.

Anh lập tức tìm Hồng Lăng, bảo cô ấy về Địa Tiên Giới một chuyến, gọi toàn bộ người tham gia xây dựng ngoại viện đến nơi này.

Đến chiều, tất cả trưởng lão, đệ tử, thậm chí cả chưởng môn Lưu Vọng Công đều xuất hiện. Khi nhìn thấy quy mô và khí khái của ngoại viện Thục Sơn, bọn họ đều sững sờ, nơi này còn khí thế hơn cả Thục Sơn kiếm phái!

Lưu Vọng Công vô cùng hài lòng, bèn cười bảo: “Tốt lắm. Ngô Bình, tôi sẽ ghi công cho cậu”.

Ngô Bình đáp: “Đây là chuyện đệ tử nên làm”.

Lưu Vọng Công cười nói: “Tôi sẽ trấn thủ ở đây một tháng, xây dựng ngoại viện trước đã”.

Ngô Bình vui vẻ nhàn hạ: “Chưởng môn ở đây thì quá tốt rồi”.

Sau đó, Ngô Bình bảo đám long vệ gia nhập ngoại viện Thục Sơn. Không chỉ vậy, những người thuộc nhánh Đông Phật tiên sinh, Diệp Thiên Tông và đệ tử, đồ tôn của ông ấy, Dương Mộ Bạch và Lý Long Thần, cũng nhận được lệnh của Ngô Bình, lần lượt đến gia nhập ngoại viện Thục Sơn.

Ngoại viện Thục Sơn lập tức náo nhiệt hẳn lên. Tối muộn, chưởng môn còn mở tiệc đãi khách.

Ngô Bình uống chút rượu rồi đến tu luyện tại cung điện mà anh ở. Trong số nhiều cung điện ở đây, cung điện này là yên tĩnh nhất. Trong cung điện có mật thất dùng để luyện công, môi trường rất tốt.

Tối đó, cuối cùng anh cũng luyện thành tầng thứ tư của Hỗn Nguyên Thiên Công, ngưng tụ toàn bộ ý nghĩa Di Hình, ý nghĩa Chấn Ấn, ý nghĩa Li Đoạn, ý nghĩa Tuyệt Đối thành phù văn ý nghĩa, đóng dấu lên Hỗn Nguyên Tiên Lò.

Những phù văn ý nghĩa này có thể giúp ý nghĩa của anh lớn mạnh hơn, kích hoạt nhanh hơn. Hơn nữa, trong tương lai gần còn có thể từ đây sinh ra thần thông ý nghĩa!

Thần thông ý nghĩa không giống các thần thông khác, uy lực của nó mạnh hơn, người bình thường hoàn toàn không có tư cách tu luyện.

Tu luyện được phù văn ý nghĩa thì trời đã hửng sáng. Anh lấy bảo sách thiên kiêu ra, muốn thử xem bây giờ mình xếp thứ mấy trong cảnh giới Nhân Vương.

Ngọc bàn phát sáng, một luồng năng lượng xoay quanh người anh. Sau đó ngọc bàn phát ra một luồng sáng, trên đó xuất hiện một danh sách. Ba chữ Lý Huyền Bình bỗng xuất hiện ở top mười, xếp thứ sáu!

Nên biết đây là bảng tổng xếp hạng của tất cả thiên kiêu chư thiên vạn giới từ xưa đến nay! Có thể bước chân vào top mười đã chứng minh năng lực khủng khiếp của anh!

“Không vào được top ba, tiếc thật”, anh thở dài.

Đúng lúc này, anh cảm thấy ngọc bàn của mình rung chuyển điên cuồng, không ngừng có người kết bạn với anh. Ngô Bình đưa mắt nhìn đề nghị kết bạn mà sửng sốt.

“Ngạo Nguyệt tiên tử gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Hàn Hương tiên tử gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Ngọc Nhuỵ tiên tử gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Vô Cực thiên chủ gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Vô Thuỷ Thiên Tôn gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Giáo chủ Âm Dương gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

“Bạch Hồ thiên quân gửi yêu cầu kết bạn với bạn”.

Thấy nhiều người muốn kết bạn với mình như vậy, Ngô Bình lập tức căng thẳng. Chuyện gì thế này, những người này muốn làm gì?

Anh không biết khi mình vừa lọt vào top mười bảng Nhân Vương, thông tin truyền đi đã gây chấn động chư thiên, vô số thế lực siêu lớn đã huy động lực lượng truy tìm anh.

Song cái tên Lý Huyền Bình này không mấy tiếng tăm, họ toàn tra được người cùng tên. Mà bảo sách thiên kiêu lại không thể định vị bất kỳ ai, vì thế họ chỉ đành thông qua cách kết bạn để liên lạc với Ngô Bình nhanh nhất có thể.

Vì thận trọng, Ngô Bình không chấp nhận kết bạn với họ, tức tốc rút khỏi bảo sách thiên kiều.

“Đáng sợ quá. Thiên Tôn và giáo chủ đều tìm mình, tám mươi phần trăm là không có ý tốt”, anh lẩm bẩm.

Lúc này, có rất nhiều khách ghé thăm ngoại viện Thục Sơn. Ngô Bình lười đón tiếp, dù sao chưởng môn cũng có mặt ở đây, anh nhanh chóng trốn ra sau cho yên tĩnh.

Ngoại viện rất rộng, nên anh đã gọi vài cuộc điện thoại, bảo Diệp Huyền, Tạ Cuồng, Diệp Thần, Triệu Thiên Lạc, Lý Thiên Thạch ra ngoại viện để dạy họ tu hành.

Tạ Cuồng và Diệp Thần theo Ngô Bình tu hành từ lâu, đã đặt được nền móng vững chắc. Hiện nay, mấy người này đã bước vào cảnh giới Nhân Tiên.

Lý Thiên Thạch và Triệu Thiên Lạc càng không cần phải nói, ai cũng là thiên tài, tiến độ tu hành của họ còn nhanh hơn Diệp Huyền.

Một thời gian nữa, Ngô Bình định đưa năm người họ đến học tập ở học viện Võ Đạo. Anh là thầy hướng dẫn bốn sao, nếu không dẫn dắt được vài học trò xuất sắc thì khó ăn nói lắm.

Ngô Bình vừa biên soạn tài liệu giảng dạy vừa dạy họ, chớp mắt đã năm ngày trôi qua. Hôm nay có đệ tử đến thông báo rằng, một cô gái tên Vô Song xin được gặp anh.

Vô Song? Ngô Bình lập tức mời cô ấy vào.

Người đến là hoá thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ, Vô Song.

Vô Song vẫn như xưa. Cô ấy cất lời: “Tôi đã mang người trong tộc và cách giải cứu đến đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Tối nay có thể bảo họ đến đây”.

Vô Song gật đầu: “Được!”

Đêm về, Ngô Bình chọn một ngôi viện thật lớn. Trời vừa sập tối, Vô Song và năm cao thủ hồ tộc đã xuất hiện. Khí tức của họ đều rất khủng khiếp, thực lực không kém Vô Song. Xem ra thế lực của hồ tộc ở nhân gian cực kỳ mạnh!

Một ông lão mày bạc tóc đen, mặc áo ngoài cộc tay bằng da, eo giắt tẩu thuốc, chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô”.

Vô Song nói: “Đây là ngài Hồ Cửu của hồ tộc chúng tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ngài Hồ”.

Hồ Cửu cười đáp: “Ngài thì không dám nhận. Cứ gọi tôi là Hồ Cửu”.

Ngô Bình hỏi: “Các vị đã có cách phá bỏ cấm chế à?”

Hồ Cửu gật đầu: “Cậu Ngô, lão tổ tông bị mắc kẹt trong đỉnh. Biết chuyện này, chúng tôi đã phấn khởi. Khoảng thời gian qua, chúng tôi vẫn luôn nghĩ cách. Nay mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ nên đến đây thử một lần”.

Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt”.

Anh lấy đỉnh ra, đặt trên mặt đất rồi nói: “Giao viện này lại cho các vị”.

Hồ Cửu ôm quyền: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình không quấy rầy họ nữa, lui khỏi viện.

Anh đến viện của mình, tu luyện phương pháp hít thở một lúc. Chợt nghĩ tới một chuyện, anh tự nhủ: “Mình lấy được phương pháp hít thở của tộc kim văn bạch hổ, kết hợp với phương pháp hít thở của mình. Phương pháp hít thở mà mình sáng tạo ra chắc chắn có nhiều khuyết điểm, sao không dùng Hỗn Thiên Nghi tính toán nó một chút nhỉ?”

Dạo trước, anh lại nhận được rất nhiều tiền bùa, tiền báu, bây giờ có thể tiêu hoang một lần rồi.

Lấy Hỗn Thiên Nghi ra, anh hỏi: “Hỗn Thiên Nghi, công pháp này của tôi thuộc cấp mấy?

Sau khi Hỗn Thiên Nghi quét hình, bèn nói: “Công pháp phụ trợ cấp thiên sáu bậc tầng cao cấp, tu hành tăng năm mươi lăm nghìn điểm. Công pháp này có thể thăng cấp thành công pháp bảy bậc cấp thiên, tầng thần thoại”.
Chương 1152: Thiên hồ được giải thoát

Ngô Bình trợn mắt, thần thoại ư? Anh hỏi ngay: “Hỗn Thiên Nghi, công pháp cấp thiên bảy bậc tầng thần thoại cần tiêu tốn bao nhiêu tiền báu?”

Hỗn Thiên Nghi đáp: “Năm mươi tám nghìn tiền báu”.

Nếu không tính tiền của cậu Thiên Hư thì Ngô Bình có ba trăm nghìn tiền báu trong tay. Anh bèn lấy ra năm mươi tám nghìn rồi ném vào Hỗn Thiên Nghi.

Ngay lập tức, Hỗn Thiên Nghi chuyển động, bắt đầu tính toán phương pháp hít thở Nhân Vương do anh sáng tạo.

Hỗn Thiên Nghi vận hành, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, tiếp tục tìm con đường kẻ mạnh của mình, con đường của đế! Con đường của đế chắc chắn là độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu, khai thiên lập địa, bá chủ thiên hạ!

Sau hơn bốn giờ, phương pháp hít thở Nhân Vương bản mới cuối cùng cũng được tính ra. Lấy được phương pháp hít thở mới, Ngô Bình phát hiện tu hành của nó đã tăng điểm một cách đáng kinh ngạc - hai trăm sáu mươi nghìn điểm!

Anh đang định thử hiệu quả của phương pháp hít thở mới thì Vô Song đột nhiên bước đến: “Có chuyện rồi, thưa anh! Cấm chế không những không bị phá giải mà còn bùng nổ, bản tôn của tôi đang cực kỳ đau đớn!”

Ngô Bình kinh ngạc, nghĩ bụng Hồ Cửu này làm gì thế?

Anh đến viện, thấy đỉnh toả ra từng luồng sát khí. Đám người Hồ Cửu đều mặt mũi trắng bệch, lúng túng nhìn chiếc đỉnh.

“Các vị đã làm gì vậy?”, anh hỏi.

Hồ Cửu lau mồ hôi: “Cậu Ngô, chúng tôi phá giải cấm chế, nào ngờ trong cấm chế này vẫn còn cấm chế khác, nó đã hấp sức mạnh của chúng tôi rồi tác dụng ngược lên người lão tổ tông!”

Dứt lời, Hồ Cửu khóc lóc thảm thương, quỳ xuống trước mặt Vô Song: “Tiểu Cửu ngu xuẩn, mong lão tổ tông trách tội!”

Vô Song phớt lờ, đoạn hỏi Ngô Bình: “Anh có cách chứ?”

Ngô Bình nghiêm mặt: “Để đồ lại, mọi người ra ngoài trước đi”.

Đám người Hồ Cửu nhìn nhau, thấy Vô Song không phản đối mới ngoan ngoãn ra khỏi viện. Trong viện chỉ còn Vô Song và Ngô Bình.

Ngô Bình lấy Hỗn Thiên Nghi ra, để nó tìm đỉnh ngọc, đoạn hỏi: “Hỗn Thiên Nghi, có thể phá giải cấm chế này không?”

Hỗn Thiên Nghi tạm dừng tính toán phương pháp hít thở Nhân Vương, chuyển sang suy tính về đỉnh ngọc. Một lúc sau, nó mới đáp: “Có thể phá giải, cần tiêu tốn ba mươi nghìn tiền báu”.

Vừa nghe đến câu ba mươi nghìn tiền báu, Ngô Bình bèn tìm một chiếc túi lớn trong số đồ mà Hồ Cửu để lại, bên trong đựng đầy tiền báu.

Anh lập tức đổ tiền báu vào, để Hỗn Thiên Nghi tính toán.

Cùng lúc ấy, anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, thấy được Cửu Vĩ Thiên Hồ ở bên trong. Cửu Vĩ Thiên Hồ bị vô số tia sét đánh vào, lông da toàn thân nổ tung, máu thịt bê bết, đau đớn khôn cùng.

“Làm phiền cậu rồi”, giọng của cô ấy truyền ra, vô cùng yếu ớt.

Ngô Bình hỏi: “Không biết tu vi của tiền bối thế nào?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp: “Xét theo cảnh giới tiên nhân, có lẽ ta là thần tiên Trăm Kiếp”.

Ngô Bình kinh ngạc. Thần tiên ba trăm năm một kiếp nhỏ, ba nghìn năm một kiếp lớn. Trải qua trăm kiếp, nghĩa là chín mươi kiếp nhỏ, mười kiếp lớn, tương đương với ba vạn năm công lực! Hơn nữa, kiếp thần tiên sẽ khó dần qua từng lần. Thực lực của thần tiên Trăm Kiếp, dù là Chân Tiên bình thường cũng không thể đối chọi!

“Tiền bối đừng lo. Tôi đang dùng Hỗn Thiên Nghi phá giải cấm chế trong đỉnh. Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, là ai đã trấn áp tiền bối ở đây?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ thở dài: “Đại đế Tiên quốc”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao đại đế Tiên quốc lại trấn áp tiền bối?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp: “Vì tôi không tuân theo lệnh Tiên quốc, còn giết chết vài mãnh tướng của hắn và hai vị quốc sư. Sau đó, hắn mượn pháp chỉ Đạo Quân mới có thể trấn áp tôi trong đỉnh”.

Ngô Bình nói: “Đại đế Tiên quốc này thật vô lý”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ bảo: “Khi ấy hắn khí thế dâng trào, muốn thống nhất tam giới, bất kỳ ai muốn cản hắn đều phải chết”.

Trò chuyện một hồi, Hỗn Thiên Nghi đã tính toán xong. Cách phá giải chi tiết xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

Anh lại gọi đám người Hồ Cửu vào, đích thân chỉ họ phá giải cấm chế. Dưới sự chỉ điểm của anh, họ đánh từng luồng sức mạnh vào trong đỉnh.

Chẳng mấy chốc, cấm chế trong đỉnh bắt đầu bị phá vỡ. Trong nháy mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ đã được thả ra, dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, cùng phá giải cấm chế.

Hơn một giờ trôi qua, mọi cấm chế đã bị phá bỏ. Một luồng sáng bắn ra từ miệng đỉnh, một con thiên hồ khổng lồ, cao cả nghìn trượng với chín đuôi lơ lửng giữa trời cao.

Ấy là nó đã thu lại khí tức, bằng không vùng trời này sẽ không thể chịu được năng lượng khủng khiếp của nó.

Cửu Vĩ Thiên Hồ gật đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng. Hoá thân Vô Song của ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ cậu”.

Ngô Bình nói: “Tiền bối khách sáo rồi”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười bảo: “Cậu Ngô, ta sẽ đi bế quan một thời gian. Chờ linh khí khôi phục, ta sẽ đến tìm cậu và báo đáp ân tình”.

Dứt lời, đám người Hồ Cửu đồng loạt hành lễ với Ngô Bình rồi rời đi cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Sau khi đám người hồ tộc đi khỏi, Ngô Bình hỏi Vô Song: “Cô ở lại thật à?”

Vô Song nói: “Cô ấy là bản tôn, cô ấy quyết định”.

Ngô Bình bảo: “Nếu cô không muốn ở lại thì có thể đi bất cứ lúc nào”.

Vô Song đáp: “Không sao. Ở lại bên cạnh anh cũng tốt mà”.

Vất vả đến giờ, trời đã sáng từ lâu. Ngô Bình nhẩm tính thời gian, cũng sắp một tháng rồi. Anh quyết định đến học viện Võ Đạo, vào tầng thứ tám, chín, mười để làm kiểm tra chi tiết. Ngô Bình tin mình sẽ vào ba tầng cuối cùng của tháp Tiên Võ, tham gia buổi kiểm tra cuối cùng!

Khi xuất hiện ở cổng học viện Võ Đạo, anh thấy một nhóm học trò tụ tập trước cổng, nhìn chằm chằm vào thông báo trên bản tin, nhỏ to bàn tán.

“Lợi hại thật! Không ngờ Bắc Viện chúng ta lại có một võ tông ngự danh, chậc chậc! Võ tông ngự danh chắc chắn là giáo viên năm sao nhỉ?”

“Đúng đó. Trước đó không lâu mới có một thầy Ngô là võ tông bậc một. Bây giờ lại có thêm thầy Dương là võ tông ngự danh! Chậc, Bắc Viện chúng ta cuối cùng cũng lấn át được Nam Viện rồi!”

“Các cậu vẫn chưa biết sao? Tiêu Thế Tôn của Nam Viện cũng thăng thành võ tông ngự danh rồi”.

“Một Bắc một Nam, hai võ tông ngự danh, chậc chậc, học viện Võ Đạo quả là cái nôi của thiên tài”.

“Tiếc cho thầy Ngô. bây giờ thầy ấy bị thầy Dương vượt qua, chắc hẳn không dễ chịu gì. Vốn dĩ thầy ấy có thể trở thành phó viện trưởng, hoặc làm hiệu trưởng của đại học Võ Học. xem ra bây giờ những thứ này đều thuộc về thầy Dương rồi”.

“Ừ. Lai lịch của thầy Dương này không đơn giản. Thầy ấy là tông chủ của Dương Môn, tu hành không quá ba năm mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Dương Tiên quân”.

Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc, không ngờ chưa đầy một tháng đã có thêm một võ tông ngự danh, xem ra không thể xem thường người trong thiên hạ. Có điều anh cũng chẳng có áp lực gì, vì ít nhất anh cũng là võ tông truyền kỳ rồi.

Đến học viện, Ngô Bình đi gặp La Đạo Nhất trước.

La Đạo Nhất đang đan một cái ki tre trong rừng đào, cậu trai kia đang giúp đỡ ông ấy, một già một trẻ vừa nói vừa cười.

Thấy Ngô Bình đến, La Đạo Nhất bèn cười bảo: “Tôi nghĩ cậu cũng nên đến rồi”.

Ngô Bình chào: “Viện trưởng La”.

La Đạo Nhất nói: “Ngồi đi”.

Ngô Bình đưa hai quả lê lớn cho cậu trai La Bảo Quan. La Bảo Quan ngửi được mùi thơm ngọt, liền cười nói: “Cảm ơn anh”.

Ngô Bình cười bảo: “Em đã ngoan ngoãn gọi anh thì em không để em chịu thiệt đâu”.

Anh lấy ra một số đồ ăn vặt như thịt khô, rồi đẩy chúng lên bàn.

Đôi mắt La Bảo Quan sáng rực, vui đến mức cười ha ha.

La Đạo Nhất cười nói: “Cậu cho thằng bé ăn ngon như vậy, sau này tôi biết cho nó món gì đây?”

Ngô Bình bảo: “Không sao. Số quà vặt này, tôi có mà”.

La Đạo Nhất hỏi: “Cậu đã nghe nói chưa?”

Ngô Bình đáp: “Ý viện trưởng là chuyện có người thăng làm võ tông ngự danh?”
Chương 1153: Buổi dạy đầu tiên của thầy Ngô

La Đạo Nhất: “Đúng thế, ngoài dự liệu của tôi, nhưng may sao vẫn là chuyện tốt”.

Ngô Bình:”Đúng là chuyện tốt thật, Bắc Viện không thể chỉ có một thiên tài được, mà phải càng nhiều càng tốt. Sắp tới, tôi sẽ dẫn một tốp thiên tài đến”.

La Đạo Nhất: “Thế thì tốt quá rồi, khi nào cậu lại vào tháp tiếp?”

Ngô Bình: “Không vội, để vài hôm nữa. Tôi dẫn các học sinh đến đã”.

La Đạo Nhất: “Ừm, cậu đã đến đây rồi thì tối nay dạy luôn đi”.

Ngô Bình: “Tôi chưa dạy học bao giờ, có cần chuẩn bị gì không nhỉ?”

La Đạo Nhất cười nói: “Cậu có gì thì giảng đó thôi. À, tôi, Thiết Huyền và Lãnh Nhân cũng sẽ đến nghe giảng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, ông thu xếp đi, tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm thầy giáo”.

La Đạo Nhất: “Thể hiện cho tốt vào, học viện chúng tôi có nhiều giáo viên trẻ đẹp lắm, họ cũng sẽ đến nghe giảng đấy”.

Dẫu sao cũng là buổi dạy đầu tiên nên Ngô Bình chỉ trò chuyện thêm với La Đạo Nhất một lúc rồi về ký túc của mình để chuẩn bị. Vừa hay trước đó, anh đã soạn giáo án rồi nề giờ cứ theo đó mà dạy thôi. Đương nhiên khi lên lớp thật sẽ có nhiều tình huống xảy ra, đến lúc đó cần giảng gì vẫn là một ẩn số.

Trong lúc Ngô Bình chuẩn bị bài giảng, Diệp Huyền, Diệp Thần, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc và Lý Thiên Thạch cũng đã đến, lát nữa họ cũng đến phòng học chờ nghe giảng rồi.

Diệp Huyền rất hào hứng: “Tiền bối, sau này chúng đệ tử sẽ học ở lớp nào ạ?”

Ngô Bình: “Các anh đều là người mà tôi dẫn đến nên sẽ học ở lớp đặc biệt. Tới đó rồi thì học hành cẩn thận vào, đừng gây chuyện”.

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối yên tâm, nhất định đệ tử sẽ ngoan ạ”.

Hai giờ chiều, Ngô Bình đã xuất hiện đúng giờ ở phòng học. Phòng học này được sửa lại từ một phòng họp lớn nên có sức chứa tối đa là 1000 người, trên bục giảng lớn có rất nhiều trang thiết bị phục vụ cho việc giảng dạy.

Trên này có máy quay để đưa hình ảnh buổi dạy của Ngô Bình chiếu lên một màn hình lớn, loa được xếp ở khắp phòng, đảm bảo cho tất cả học sinh đều nghe và nhìn được rõ.

Vào lớp rồi, Ngô Bình phát hiện không còn một chỗ trống, thậm chí còn có mấy trăm học sinh chấp nhận đứng vào các chỗ trống để nghe giảng.

Một cô gái đang đứng trên bục giảng nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Thưa các thầy cô cùng các bạn học sinh, hôm nay tông sư nhất phẩm - thầy Ngô Bình sẽ giảng buổi đầu tiên. Thầy Ngô là giáo viên bốn sao, một thiên kiêu của Bắc Viện ta. Bây giờ, chúng ta hãy cùng chào đón thầy bước lên bục giảng”.

Bên dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt, Ngô Bình bước lên bục giảng rồi gật đầu nói: “Cô dẫn chương trình đã giới thiệu rồi nên thôi tôi sẽ bỏ qua phần ấy nhé”.

Anh nhìn mọi người thì thấy có hơn chục giảng viên cùng vài trăm giáo viên cũng đến nghe giảng, viện trưởng La cũng có mặt.

Anh nói: “Tôi đã chuẩn bị vài bài học cho buổi dạy đầu tiên hôm nay. Cách đây không lâu, tôi đã soạn giáo án, giờ mình vào bài luôn nhé”.

Anh cầm tài liệu rồi nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ học về bộ pháp”.

Nói rồi, anh cầm phấn rồi viết hai chữ bộ pháp lên bảng.

“Bộ pháp tên sao thì nghĩa vậy, đó là cách di chuyển của đôi chân. Học viện Võ Đạo của chúng ta có tất cả 50 loại bộ pháp, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp 49”.

Nói đến đây, anh nhìn xuống dưới rồi hỏi: “Ai là người có bộ pháp tốt nhất ở đây?”

Một thầy giáo đứng lên, người này có dáng người không cao, hơn nữa lại gầy: “Thầy Ngô, tôi đã học đến bộ pháp cấp 39 là Long Du Bộ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thầy tên gì ạ?”

Thầy giáo kia đáp: “Tôi là Hứa Yên”.

Ngô Bình: “Thầy Hứa có thể luyện bộ pháp đến cấp 39 thì đúng là quá lợi hại!”

Hứa Yên: “Quá khen!”

Ngô Bình: “Có thể mời thầy Hứa thi triển Long Du Bộ cho mọi người được chiêm ngưỡng không?”

Hứa Yên đồng ý ngay, sau đó bước lên bục giảng. Bục giảng này rất rộng nên đủ diện tích cho anh ta thi triển tài năng.

Hứa Yên lách qua lách lại như một con rồng trên bục giảng, vừa ở đây đã lại xuất hiện ở nơi khác.

Ngô Bình vỗ tay nói: “Cách thi triển bộ pháp của thầy Hứa rất thuần thục”.

Hứa Yên dừng bước rồi chờ chỉ thị tiếp theo của Ngô Bình.

Anh nói: “Các bạn có phát hiện ra quy luật bên trong Long Du Bộ không?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết là quy luật gì.

Ngô Bình hỏi Hứa Yên: “Thầy Hứa, thầy có phát hiện ra không?”

Hứa Yên ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có một cảm giác rất mơ hồ, hình như mỗi thức của Long Du Bộ đều có liên quan đến nhau, nhưng cứ hễ tôi đào sâu suy nghĩ thì lại chẳng hiểu gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Các thầy cô khác thì sao ạ?”

Lãnh Nhân đứng dậy nói: “Thầy Ngô, tôi thấy Long Du Bộ có vài bộ pháp cơ bản, khi chúng sắp xếp lại với nhau thì hình thành một bộ pháp hoàn chỉnh”.

Ngô Bình giơ ngón tay cái: “Đúng là cô Lãnh Nhân có khác, chính xác rồi!”

Anh chiếu nội dung bài giảng lên màn hình, trên đó đã viết rất rõ ràng, anh chia tất cả bộ pháp trên đời thành Ngang bộ, Chấn bộ, Vi bộ, Thốn bộ và Toàn bộ.

Sau đó, anh giảng lần lượt về năm bộ pháp này. Khi giảng xong thì đã hết nửa tiếng.

Sau đó, anh đã phân tích về Long Du Bộ, sau đó thi triển lại thật chậm cho mọi người xem. Ai nấy đều vô cùng chấn động khi chứng kiến các động tác chậm rãi của Ngô Bình.

Giảng xong, anh hỏi: “Mọi người đã nhìn rõ chưa?”

Có người nói đã rõ, nhưng cũng có người bảo là chưa. Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy một người quen, đó là Diệp Thanh Vũ.

Anh vẫy tay nói: “Diệp Thanh Vũ lên đây”.

Diệp Thanh Vũ ngẩn ra rồi đi lên bục giảng.

Ngô Bình hỏi: “Em đã hiểu chưa?”

Diệp Thanh Vũ đỏ mặt, tư chất của cô ta không tốt lắm nên chỉ hiểu được một chút thôi, vì thế đành cười ngượng đáp: “Thầy Ngô, học trò chỉ hiểu một chút thôi ạ”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ thi triển lại, em nhìn kỹ nhé”.

Được nhìn ở cự ly gần và được Ngô Bình giải thích cặn kẽ nên sau khi xem lại lần thứ hai, Diệp Thanh Vũ đã hiểu ngay, cô ta sáng mắt lên nói: “Thầy Ngô, em hiểu đại khái rồi ạ”.

Ngô Bình: “Tốt, em thi triển lại cho mọi người xem đi”.

Sau đó Ngô Bình đã thi triển thức thứ nhất của Long Du Bộ một cách rất khó khăn và đầy sai lệch theo cách mà Ngô Bình chỉ dẫn.

Ngô Bình xem xong thì nói: “Nhiều lỗi sai quá, may mà vẫn đi đúng đường nên vẫn tạm chấp nhận được”.

Diệp Thanh Vũ mừng rỡ rồi khom người với Ngô Bình: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Cô ta về chỗ, Ngô Bình nói tiếp: “Lý Thiên Thạch lên đây”.

Lý Thiên Thạch nhảy lên bục giảng rồi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Em hiểu chưa?”

Lý Thiên Thạch gật đầu: “Rồi ạ”.

Ngô Bình: “Tốt, thi triển cho mọi người xem đi”.

Ngoài nhóm Ngô Bình ra thì không ai biết Lý Thiên Thạch, vì thế đều tò mò nhìn cậu ấy.

Lý Thiên Thạch cất bước, ngay sau đó cơ thể đã biến thành một tàn ảnh rồi lượn lách trên bục giảng như một con rồng, sau đó trở về chỗ cũ.

Rất nhiều giáo viên không nhìn thấy rõ bộ pháp mà Lý Thiên Thạch thi triển nên thấy rất chấn động.

Lý Thiên Thạch đứng lại rồi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cau mày nói: “Vi bộ của em có vấn đề, chưa chuẩn đâu nên bộ pháp gặp vấn đề lớn, không thể khống chế được lực quán tính”.

Mọi người đều ngơ ngác, rõ ràng Lý Thiên Thạch thi triển tốt như vậy mà vẫn bị chê ư?
Chương 1154: Xuất thần nhập hoá

Ngô Bình giảng lại một lúc về Vi bộ, còn Lý Thiên Thạch thì chăm chú lắng nghe.

Sau đó anh nói: “Làm lại”.

Lý Thiên Thạch lập tức thi triển, nhưng lần lần cậu ấy đã chia thành ba luồng sáng, di chuyển theo đường cong, cuối cùng tâp trung ở một điểm khác.

Cách thi triển này khiến Hứa Yên cũng phải kinh ngạc hô lên: “Có thể thi triển đến mức thông hiểu đạo lý vậy ư!”

Quá trình học tập cụ thể ở học viện Võ Đạo được chia thành bảy bước là sơ luyện, quen tay, thông hiểu đạo lý, suy luận, tôi luyện, đỉnh cao và xuất thần nhập hoá.

Hứa Yên dày công tu luyện bao năm, đã lên đến cảnh giới Tiên Quân rồi mà mới chỉ đạt tới giai đoạn quen tay thôi, còn xa mới với tới bước thông hiểu đạo lý.

Sau lần thể hiện thứ hai của Lý Thiên Thạch, Ngô Bình nói: “Các chi tiết nhỏ vẫn có vấn đề, cái này ko thể thuần thục ngay được nên em về phải luyện nhiều vào”.

Dứt lời, anh bảo Lý Thiên Thạch về chỗ.

Mọi người đều ngẩn ra, làm đến thế rồi mà vẫn còn lỗi ư? Một học sinh không nhịn được đứng lên ý kiến: “Thầy Ngô, thầy có thể thi triển Long Du Bộ cho mọi người xem được không ạ?”

Ngô Bình: “Mọi người muốn xem à?”

Các học sinh đồng thanh: “Vâng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, nhìn kỹ nhé”.

Anh vừa nói dứt câu thì cơ thể đã mờ dần, ngay sau đó đã hoá thành một con rồng. Đúng, chính xác là một con rồng dài ba mét và to như cát miệng bát, con rồng bay lượn trên không, thi thoảng lại độn thổ, lúc thì bay vút lên cao, mây khói xung quanh lúc ẩn lúc hiện.

Con rồng bay một vòng quanh lớp học, ai cũng có cảm giác bị Ngô Bình vỗ nhẹ vào vai nên rất kinh ngạc.

Một lát sau, hình ảnh rồng đã biến mất, Ngô Bình trở lại bục giảng rồi cười nói: “Ban nãy mới là Long Du Bộ thật sự”.

Bên dưới bùng nổ bàn tán!

“Trời ơi! Thầy Ngô biến thành rồng thật à?”

“Thế mà cũng đòi! Đấy là Truyền Thần Long Hoá, chứng tỏ thầy Ngô đã nắm rõ được chân lý của Long Du Bộ nên mới trông như đã biến thành rồng. Đẳng cấp mà thầy ấy thể hiện phải đạt đến bước xuất thần nhập hoá rồi”.

Các giáo viên và học sinh đều được phen chấn động, phòng học như bùng nổ.

Lúc này, Ngô Bình đã thu dọn tài liệu rồi nói: “Hi vọng khi về, các em sẽ đào sâu suy nghĩ và hiểu được nhiều hơn”, dứt lời, anh cúi người rồi bước xuống bục giảng.

Song, anh mới đi được mấy bước đã bị một đám nữ sinh vây quanh. Ai nấy đều có dáng người rất đẹp, gương mặt thì khỏi phải bàn, toàn mỹ nữ siêu cấp.

“Thầy Ngô, thầy giảng lại lần nữa cho bọn em được không ạ?”, một nữ sinh hỏi, sau đó còn to gán kéo áo Ngô Bình.

Anh cười nói: “Tôi sẽ thường xuyên lên lớp, đến lúc đó, các em có thể nghe giảng”.

Các học sinh nữ không chịu, vẫn quấn lấy anh, cho tới khi bị các giáo viên khắp đến nhắc nhở.

“Mấy đứa làm gì thế hả? Có thôi đi không thì bảo!”

Người lên tiếng là Lãnh Nhân, cô ấy đuổi các học sinh nữ đi xong thì nói với Ngô Bình: “Thầy Ngô, đi ăn trưa với bọn tôi nhé?”

Ngô Bình cười hỏi: “Có những ai nữa?”

Lãnh Nhân: “Toàn người quen thôi, có tôi, Thiết Huyền và Hàn Kế Tông”.

Ngô Bình phát hiện ba người này có vẻ thân nhau nên gật đầu ngay: “Được thôi”.

Có một nhà hàng nhỏ chỉ với ba bàn ở trong học viện Võ Đạo, thậm chí còn không có phòng bao. Đồ ăn do một người đàn ông mắt chột làm, người này thoạt nhìn hơn 50 tuổi, lưng gù, mặt lạnh và rất kiệm lời.

Bốn người ngồi xuống, chủ quán lạnh lùng hỏi: “Ăn gì nhỉ?”

Ngô Bình thấy trong quán không có ai thì nói: “Cho mấy món đặc biệt nhé”.

Ông gù nhìn Ngô Bình rồi đi vào bếp chuẩn bị.

Thiết Huyền cười nói: “Ông Chu mất mỗi cái tính xấu thôi, chứ không còn gì để chê. Hôm nào chúng tôi nịnh vài câu thì ông ấy càng bực, mặt lúc nào cũng như cái bị ấy”.

Ông Chu chính là chủ quán ở đây, hay chính ông gù ban nãy.

Ngô Bình nhìn ông ấy, sau đó phát hiện cái lưng gù hơi lạ nên nói: “Tu vi của ông ấy không kém, sao lại mở quán ăn ở đây?”

Lãnh Nhân: “Ông Chu từng là thầy giáo của học viện, nhưng tham vọng lớn quá, muốn đột phá giải mười vấn đề khó trong võ học nên mới tự biến bản thân thành ra như bây giờ, toàn bộ tu vi đã bị phế. Chứ ngày xưa, tư chất của ông ấy hơn bọn tôi nhiều, nếu không vì chuyện đó thì chắc giờ ông ấy đã là thầy giáo bốn sao rồi”.

Ngô Bình: “Mười vấn đề khó trong võ học ư?”

Hàn Kế Tông: “Mười vấn đề này có từ thời Tiên Quốc rồi, nhiều câu còn lâu đời hơn cả thời Tiên Quốc. Cậu thử nghĩ mà xem, nhưng vấn đề mà bao nhân tài từ xưa đến nay không giải được thì liệu ông ấy có làm được không?”

Ngô Bình: “Đúng là khó thật”.

Lãnh Nhân: “Anh Ngô, anh có biết võ tông ngự danh mới đến không?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có nghe nói rồi, Bắc Viện quả nhiên có nhiều nhân tài, mới một tháng mà đã có một võ tông ngự danh”.

Lãnh Nhân: “Võ tông ngự danh này tên là Dương Tông Pháp - một người có xuất thân thần bí”.

Ngô Bình: “Cũng là người luân hồi à?”

“Cái này thì chưa rõ”, Thiết Huyền nói: “Tuy Dương Tông Pháp mới đến, nhưng rất cao ngạo, nghe nói sắp được làm viện phó rồi. À, người này còn cướp các học sinh thiên tài của các giáo viên khác cơ”.

Ngô Bình: “Thực lực mạnh thì khó tránh khỏi có suy tính”.

Lãnh Nhân: “Đúng thế, ai bảo người ta mạnh quá mà”.

Hàn Kế Tông: “Cậu Ngô, một núi không thể có hai hổ, tuy cậu là tông sư nhất phẩm, nhưng tôi thấy tư chất của cậu không kém Dương Tông Pháp đâu”.

Ngô Bình không bận tâm đến người này lắm nên chỉ cười, chứ không tiếp lời.

Lúc này, nhóm Diệp Huyền đang đi dạo trong trường thì Diệp Huyền chợt nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp có dáng người bốc lửa, anh ta sáng mắt lên rồi chạy ngay tới đó.

“Bạn gì ơi, bạn đi ăn à?”, anh ta cười bắt chuyện.

Cô gái này khoảng 19 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản, cô ấy liếc Diệp Huyền rồi nói: “Đúng thế, có việc gì không?”

Diệp Huyền: “Tôi chưa ăn, bọn mình cùng đi nhé?”

Cô gái nói: “Tôi không quen ngồi ăn với người lạ”.

Diệp Huyền tròn mắt nói: “Cậu không biết tôi à?”

Cô gái cau mày: “Sao tôi phải biết anh?”

Diệp Huyền: “Hôm nay cậu có đi học tiết của thầy Ngô không?”

Nghe thấy thế, cô gái lập tức tỏ vẻ kính nển nói: “Có chứ”.

Diệp Huyền: “Thầy Ngô chính là thầy của tôi, võ công của tôi cũng học từ thầy ấy”.

Cô gái tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh là người thầy Ngô dẫn đến ư?”

Diệp Huyền đắc ý nói: “Đúng, tôi nói cho cậu biết nhé hôm nay thầy Ngô chỉ thể hiện một phần rất nhỏ tài năng của mình thôi. Bản lĩnh thật sự của thầy khủng khiếp lắm, cậu có biết Nhân Vương không?”

Cô gái tròn mắt nói: “Nhân Vương? Tôi nghe các thầy cô bảo đó là một cảnh giới rất đỉnh cao, từ xưa tới nay rất ít người làm được”.

Diệp Huyền: “Đúng thế, nhưng thầy Ngô là Nhân Vương rồi đấy”.

Nhờ có ánh hào quang của Ngô Bình mà cô gái đã thấy Diệp Huyền thuận mắt hơn, cô ấy nói: “Chào anh, tôi là Lạc Phỉ”.

Diệp Huyền: “Chào người đẹp, tôi là Diệp Huyền. Thât ra, thầy Ngô có họ với tôi, vai vế của thầy cao hơn tôi nên tôi thường gọi thầy là tiền bối”.

Lạc Phỉ sáng mắt lên: “Thật không? Anh may thế, được thầy Ngô chỉ dẫn thì sau này tương lai sẽ rất sáng”.
Chương 1155: Xung đột vì một nữ sinh

Diệp Huyền cười lớn nói: “Giờ chúng ta là bạn rồi, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Ngô, để thầy ấy chỉ bảo cho em”.

Lạc Phỉ mừng rỡ: “Thật không ạ?”

Diệp Huyền: “Thật chứ”.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

Đột nhiên, có một người đàn ông cao lớn cản đường họ, sau đó nói với Diệp Huyền: “Này, cậu to gan đấy nhỉ!”

Diệp Huyền là cậu ấm từ nhỏ nên biết ngay người này định kiếm chuyện, anh ta lập tức lạnh giọng nói: “Anh mới là to gan đấy, dám chọc vào cậu đây”.

Người đàn ông cười khẩy nói: “Mới đến hả? Cho nên mới không biết tôi”.

Diệp Huyền quyết không nhún nhường, nói: “Anh mù à mà không biết tôi hả?”

Người đàn ông sa sầm mặt rồi nói: “Chán sống rồi hả?”

Lập tức có thêm hai người đàn ông khác xông từ đâu ra vây quanh Diệp Huyền.

Diệp Huyền có tu vi không thấp, hơn nữa còn được Ngô Bình dạy dỗ nên đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ anh ta cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi. Nhưng người ra tay với anh ta đều ở cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương nên thực lực cũng rất mạnh. Anh ta vừa cảm thấy vai mình nằng nặng thì đã bị người ta ấn xuống đất rồi.

Nhưng không hổ là học trò do đích thân Ngô Bình dạy dỗ, Diệp Huyền lách người rồi đá bay một tên đi ngay, tên còn lại nổi điên tung một chưởng vào gáy anh ta.

Diệp Huyền rụt cổ lại, tuy đòn tấn công kia không khiến anh ta bị đau, nhưng ít nhiều cũng đã làm anh ta bị thương. Anh ta cung một cú móc vào hàm của người đó.

Sau đó, anh ta lăn một vòng dưới đất rồi áp sát người họ Vĩ kia rồi túm lấy chân hắn, sau đó dùng hết sức bóp thật chặt.

“A…”

Tên họ Vĩ hét lên như con lợn bị chọc tiết, sau đó dần quỳ xuống đất. Tạ Cuồng và Lý Thiên Thạch ở gần đó cũng đã có phản ứng rồi chạy tới đạp cho tên họ Vĩ thêm mấy phát nữa.

Tên họ Vĩ đáng thương bị đánh hồi đồng cho bầm dập, sau đó ôm đầu kêu oai oái.

Đánh hắn xong, Diệp Huyền chỉnh lại quần áo rồi nói với Lạc Phỉ đã ngây ra: “Lạc Phỉ, chúng ta đi ăn thôi”.

Lạc Phỉ hoảng sợ hỏi: “Anh có biết họ hàng của anh ta là ai không?”

Diệp Huyền ngẩn ra hỏi: “Ai thế?”

Lạc Phỉ: “Anh ta chính là cháu của thầy Dương - võ tông ngự danh mới nổi gần đây đấy. Diệp Huyền, anh gây hoạ rồi, mau đi tìm thầy Ngô để nhờ thầy ấy bảo vệ đi”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền cũng thoáng lo lắng, võ tông ngự danh cơ à! Anh nghe tiền bối bảo hình như người mới là võ tông nhất phẩm thôi.

Nhưng lúc này, đương nhiên anh ta không thể tỏ ra sợ hãi nên vẫn thản nhiên nói: “Võ tông ngự danh thì có gì ghê? Tiền bối của anh mạnh hơn ông ta nhiều”.

Lạc Phỉ thở dài nói: “Tôi đi trước đây, anh tự lo lấy thân đi”.

Thấy Lạc Phỉ chuồn mất, Diệp Huyền cũng hơi hoang mang, sau đó hỏi Lý Thiên Thạch: “Thạch Đầu, cậu nói xem tiền bối có thể đánh lại võ tông ngự danh gì gì ấy không?”

Lý Thiên Thạch khá hiểu về thực lực của Ngô Bình nên nói: “Miễn không phải Thiên Tiên thì cậu chủ chấp được hết”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền thở phào một hơi: “Thế thì sợ quái gì, đi, chúng ta đi ăn, anh đây mời!”

Sau đó, cả bọn lôi nhau đi ăn, tên họ Vĩ kia đã được người khác khiêng tới một toà nhà. Có một người thanh niên khoảng hơn 30 tuổi đang ngồi ở đây.

Khi anh ta nhìn thấy tên họ Vĩ máu me be bét thì lập tức cau mày hỏi: “Chí Đạt, ai đánh cháu ra nông nỗi này hả?”

Tên họ Vĩ tên đầy đủ là Vĩ Chí Đạt, hắn mếu máo nói: “Cậu ơi, là một học sinh mới đến ạ”.

Mấy nam sinh khiêng Vĩ Chí Đạt đến lập tức thêm muối mắm: “Thầy Dương ơi, đó là Diệp Huyền - học sinh mà thầy Ngô dẫn tới ạ”.

Thầy Ngô? Người thanh niên nói: “Là Ngô Bình - võ tông nhất phẩm ấy hả?”

Các nam sinh gật đầu: “Vâng ạ”.

Người thanh niên cười lạnh nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, đúng là không coi ai ra gì”.

Anh ta vung tay lên, hai học sinh khác ở phía sau bước tới, họ đều là thiên tài của trường này, nhưng giờ đã đi theo anh ta. Cả hai đều đã là Tiên Quân, một người ở cảnh giới Long Môn, một người cảnh giới Âm Dương.

“Hai đứa đi đòi lại công bằng cho Chí Đạt đi, không cần để ý sống chết gì đâu”, anh ta nói.

Hai người kia gật đầu: “Vâng”.

Thầy Dương này chính là Dương Tông Pháp - võ tông ngự danh.

Vĩ Chí Đạt sáng mắt lên rồi phẫn hận nói: “Đi theo tôi”.

Nhóm Diệp Huyền vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Vĩ Chí Đạt dẫn hai người khác hùng hổ đi tới.

Triệu Thiên Lạc vừa nhìn thấy mấy người này đã nói ngay: “Mấy người đi gọi cậu chủ ngay”.

Lý Thiên Thạch lôi Diệp Huyền, Diệp Thần và Tạ Cuồng chạy ngay, còn Triệu Thiên Lạc ở lại.

Thấy Diệp Huyền định chuồn, Vĩ Chí Đạt gào lên: “Thằng chó, mày chạy được không?”

Diệp Huyền mặc kệ hắn, Triệu Thiên Lạc là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cậu ta đã bảo họ đi thì họ phải đi ngay.

Hai Tiên Quân kia đi tới cạnh Triệu Thiên Lạc, thấy cậu ta cản đường mình thì lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng lo chuyện bao đồng, không thì tự gánh hậu quả”.

Triệu Thiên Lạc: “Tôi biết hai anh rất mạnh, nhưng khôn hồn thì đừng động vào tôi, nếu nói về đánh nhau thì ngoài cậu chủ ra, tôi chưa thua ai bao giờ”.

“Ngông cuồng!”

Người ở bên trái giơ tay định tát lên mặt Triệu Thiên Lạc, nhưng gã vừa nhấc tay lên đã ăn trọn ngay một cú đấm của cậu ta vào mặt.

Đó là sức mạnh của võ giả, dù đối thủ có tu vi cao hơn, nhưng nếu ở một khoảng cách thích hợp thì vẫn ăn đòn như thường.

Tiên Quân kia hoa mắt chóng mặt, mũi đã bị đánh gãy, máu tươi chảy ra. Một người khác nổi giận, nguyên anh sôi sục, giơ tay lên tấn công.

Nhưng hắn ta còn chưa thi triển pháp thuật đã bị Triệu Thiên Lạc đá cho một cú vào m ặt. Vị Tiên Quân này túm được chân của Triệu Thiên Lạc, kết quả tay bỗng tê dại rồi bị văng ra ngay.

Bụp!

Cả hai người đều bị đánh ngã lăn quay dưới đất.

Triệu Thiên Lạc không thích đánh nhau nên quay đầu bỏ đi, họ vừa đến đây nên còn lạ nước lạ cái,cho nên cần tìm Ngô Bình để thương lượng đối sách ngay.

Mặt khác, thức ăn vừa được đưa lên bàn của Ngô Bình thì nhóm Diệp Huyền chạy đến.

“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.

Diệp Huyền lúng túng rồi gãi đầu nói: “Tiền bối, chúng đệ tử đánh nhau với người ta”.

Ngô Bình sững người rồi hỏi: “Đánh thắng không?”

Diệp Huyền: “Thắng thì có thắng, nhưng người đó là cháu Dương Tông Pháp, sau đó còn sai hai người rất mạnh đến trả thù. Triệu Thiên Lạc đang chặn đường họ, không biết giờ ra sao rồi”.

Ngô Bình không hề lo lắng, Triệu Thiên Lạc là kỳ tài võ thuật, hai Tiên Quân kia chắc chắn không chiếm được ưu thế, khéo còn no đòn: “Tôi đã nói với anh thế nào, đừng có gây chuyện, anh coi như gió thoảng bên tai à?”

Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ, chuyện này không thể trách Diệp Huyền được. Diệp Huyền đang nói chuyện với một cô gái thì tên họ Vĩ đó nhảy ra sinh sự trước”.

Ngô Bình nghe xong thì ừm một tiếng rồi nói: “Không thiệt thân là được rồi”.

Một lát sau, Triệu Thiên Lạc cũng đến rồi cười nói: “Cậu chủ, môt mình tôi chấp hết bọn đấy”.

Ngô Bình: “Cả bọn ăn uống gì chưa?”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, chúng đệ tử ăn hết rồi”.

“Ăn rồi thì biến về tu luyện đi!”

Cả đám chạy mất dép ngay, vì sợ Ngô Bình nổi giận.

Nhóm Diệp Huyền vừa đi thì Lãnh Nhân nói: “Cậu họ Vĩ ấy tôi có biết, sau khi Dương Tông Pháp thành võ tông ngự danh xong thì hắn cũng rất ngông nghênh, thường xuyên bắt nạt các học sinh khác. Vì cậu ta có chỗ dựa là Dương Tông Pháp mình nên các giáo viên khác đành mặc kệ”.

Ngô Bình: “Đám học trò đánh nhau mà tên họ Dương ấy lại sai người đến trả thù, đúng là lòng dạ hẹp hòi”.

Thiết Huyền: “Anh ta luôn là vậy mà, anh Ngô này, tôi thấy chuyện này không đơn giản, gã họ Dương kia kiểu gì cũng sẽ cử người đến tiếp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK