Chuyện Kim Giáp vệ do hoá thân Trương Quân phụ trách. Phía Ngô Bình vẫn chưa ổn định, cần anh trấn thủ thêm một thời gian.
Thế nên anh ở lại đây tiếp tục tu luyện, đột phá đến cảnh giới ba Đoạt Thiên chỉ trong một lần. Anh đã tu luyện đến tầng thứ ba của Đoạt Thiên Kinh, nên cảnh giới ba Đoạt Thiên này khá là dễ dàng.
Sau khi đột phá, anh quyết định đến thần thổ thông thiên một chuyến, hoàn thành kiểm tra của điện Thiên Trạch, nhân tiện ghé thăm cố nhân.
Nói đi là anh, chẳng bao lâu sau anh đã đi đến trước điện Hỗn Thiên. Hôm nay điện Hỗn Thiên có khí tức rất kỳ diệu. Đôi mắt sáng rực lên, anh cười vang: “Cơ đại ca đột phá rồi ạ?”
Bên trong điện Hỗn Thiên vọng ra giọng nói của Cơ Tiên Bằng. Ông ấy cười to: “Cậu đến rồi à?”
Sau đó, một bóng dáng bệ vệ bước ra từ trong điện, cao lớn muôn trượng, khí thế trấn áp cả đất trời. Đó chính là điện chủ điện Hỗn Thiên, Cơ Tiên Bằng.
Ngô Bình nói: “Quả nhiên Cơ đại ca đã đột phá rồi, thật đáng mừng”.
Cơ Tiên Bằng cười bảo: “May mà có cậu giúp anh. Nếu không nhờ Phục Thiên Đại Đạo Kinh mà cậu truyền cho anh thì anh không thể nào đột phá nhanh đến vậy”.
Ngô Bình đáp: “Là do Cơ đại ca tích luỹ thâm hậu, bằng không thì dù có thêm công pháp cũng không thể đột phá”.
Cơ Tiên Bằng nói: “Lâu rồi cậu mới đến đây. Chúng ta vào điện rồi trò chuyện tiếp nhé”.
Ngô Bình cũng hiện ra chân thân, hoá thành người cao vạn trượng. Mỗi người ngồi trên một trụ đá khổng lồ, bàn kinh luận đạo.
Cơ Tiên Bằng rất vui mừng: “Thánh uy của cậu không thua kém gì anh. Anh biết cậu tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh đến vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Cơ đại ca, bây giờ anh đã là Đạo Tổ, có phải địa vị ở thần thổ thông thiên đã cao hơn Thông Thiên lão tổ kia rồi không?”
Cơ Tiên Bằng đáp nhẹ: “Đều là sư huynh đồng môn, ai hơn ai không quan trọng. Hơn nữa, Thông Thiên sư huynh đã đột phá từ lâu rồi”.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Ồ, Thông Thiên lão tổ đã đột phá lên Đạo Tổ rồi ư?”
Cơ Tiên Bằng trả lời: “Ừ, sớm hơn anh vài tháng. Như vậy cũng tốt, thần thổ thông thiên nay đã có Đạo Tổ trấn thủ, địa vị ở Hồng Hoang sẽ vững chắc hơn”.
Hai người hàn huyên được một lúc thì Cơ Tiên Bằng chợt bảo: “Thông Thiên sư huynh đang gọi anh. Cậu ngồi ở điện nhé, anh phải đi một chuyến”.
Ngô Bình đáp: “Cơ đại ca cứ đi đi”.
Sau khi Cơ Tiên Bằng đi khỏi, Ngô Bình cất tiếng gọi: “Linh Nhược”.
Giọng nói của Linh Nhược kỷ nguyên Xích Minh vang lên trong đầu anh: “Xích Minh Bản Nguyên Kinh của cậu chỉ mới tu luyện đến tầng ba, chậm quá”.
Ngô Bình trả lời: “Không chậm mà, bộ công pháp này quá khó. Xích Minh thất sát ấn của tầng ba, tôi đã luyện thành công ấn đầu tiên rồi”.
Linh Nhược nói:“Xích Minh Bản Nguyên Kinh chỉ là công pháp cơ bản, cậu phải luyện xong trong vòng ba tháng”.
Xích Minh Bản Nguyên Kinh có tổng cộng sáu tầng. Ngô Bình còn chưa tu luyện hết tầng ba, bảo anh luyện xong trong ba tháng thì đúng là làm khó anh quá. Anh bảo: “Linh Nhược, tôi tìm được một cây lớn ở Thiên Vực, trên cây có một quả, hình như cũng có nguồn gốc từ kỷ nguyên Xích Minh”.
Linh Nhược đáp: “Kỷ nguyên Xích Minh có rất nhiều người mạnh sống sót, nhưng truyền thừa chính tông ở chỗ tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, hiểu rồi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tu luyện nhanh nhất có thể”.
Anh ở lại điện để tu luyện, luyện thành công toàn bộ sáu sát ấn còn lại của thất sát ấn. Bất tri bất giác, anh đã ở điện Hỗn Thiên suốt bảy ngày.
Cuối cùng hôm nay Cơ Tiên Bằng cũng quay về, vẻ mặt rất nghiêm nghị, hơn nữa còn bị thương.
Ngô Bình kinh ngạc. Cơ Tiên Bằng là Đạo Tổ mà lại bị thương! Anh vội hỏi: “Cơ đại ca, Thông Thiên đã đả thương anh ư?”
Cơ Tiên Bằng xua tay: “Sao sư huynh lại đả thương anh chứ. Là sư huynh muốn mở cổng Thông Thiên Cung nên nhờ anh đến giúp, kết quả bị nó làm chấn thương”.
Ngô Bình hỏi: “Cơ đại ca, chẳng phải Thông Thiên Cung là nơi ở của Thông Thiên lão tổ à? Sao nó vẫn chưa hoàn toàn mở ra?”
Cơ Tiên Bằng đáp: “Thông Thiên Cung là nơi Thông Thiên sư huynh nhận được truyền thừa, sư huynh chỉ mới mở được tầng ngoài cùng của Thông Thiên Cung thôi. Dẫu vậy, truyền thừa mà sư huynh có được vẫn rất phi thường, còn mạnh hơn Hỗn Thiên Đại Đạo của anh. Chẳng phải anh cũng thế sao? Hỗn Thiên Đại Đạo Kinh mà anh tu luyện cũng chỉ là một phần của truyền thừa Xích Minh”.
Ngô Bình hỏi: “Thông Thiên lão tổ chỉ mở được tầng ngoài cùng ư? Rốt cuộc Thông Thiên Cung có mấy tầng thế?”
Cơ Tiên Bằng trả lời: “Thông Thiên Cung có tổng cộng ba tầng. Tầng bên ngoài đã được khám phá xong. Thông Thiên sư huynh vẫn luôn muốn mở tầng thứ hai nhưng bất thành”.
Ngô Bình bảo: “Để em trị thương cho Cơ đại ca trước đã”.
Vết thương của Cơ Tiên Bằng rất nặng, Ngô Bình chỉ có thể làm thuyên giảm đôi chút, phần còn lại cần ông ấy từ từ hồi phục.
Sau khi chữa trị, anh hỏi: “Cơ đại ca, em có thể đến Thông Thiên Cung xem thử không?”
Cơ Tiên Bằng đáp: “Tầng thứ hai quá nguy hiểm, anh không khuyến khích cậu đến đó. Nhưng nếu cậu thật sự muốn đi thì hãy mang theo vật này”.
Ông ấy đưa một tấm thẻ bài cho Ngô Bình, nói rằng: “Đây là vật mà Thông Thiên sư huynh đã cho anh, có thể vượt qua tầng thứ nhất nhờ vào nó, hơn nữa, người của Thông Thiên Cung cũng sẽ không ngăn cản cậu”.
Ngô Bình đáp lời: “Cơ đại ca nghỉ ngơi trước đi, em sẽ nhờ Hỉ trưởng lão đưa em đến đó”.
Anh gọi thượng trưởng lão Hỉ Liên Thắng của điện Hỗn Thiên đến, cả hai cùng đi Thông Thiên Cung.
Độn hành một quãng đường ở thần thổ thông thiên là đến Thông Thiên Cung. Ở lối vào của Thông Thiên Cung có mười người canh gác. Trước cổng vòm, mười người này đang tán gẫu với nhau. Thấy có người đến, một trong số họ hỏi ngay: “Đến đây làm gì?”
Ngô Bình đưa thẻ ra. Bọn họ thấy đó là thẻ bài của Thông Thiên lão tổ, cuống cuồng nói: “Mời vào!”
Anh nói với Hỉ Liên Thắng: “Hỉ trưởng lão, ông về trước đi”.
Sau khi Hỉ Liên Thắng trở về, Ngô Bình vừa đi qua cổng vòm đã cảm thấy xung quanh thay đổi hẳn, hiển nhiên anh đã đi vào tầng ngoài của Thông Thiên Cung. Tuy đây là tầng ngoài cùng nhưng môi trường ở đây vẫn hơn hẳn bên ngoài, linh khí ngập tràn, trật tự Đại Đạo cũng khá hoàn chỉnh.
Tầng ngoài vô cùng rộng lớn, có vô số kiến trúc và không ít phong cảnh đẹp. Song đây không phải là mục đích của Ngô Bình, anh đến đây để xem cấm chế của tầng thứ hai cơ mà. Vậy nên anh chẳng có tâm trạng thưởng thức, đi thẳng đến cổng vòm thứ hai.
Cổng vòm thứ hai không có người canh gác, dù sao Thông Thiên lão tổ cũng chẳng vào đây được, người khác lại càng không thể nào, nên không cần cử người trông coi.
Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện bên trong cổng vòm liên kết với một thời không khác. Trong cổng vòm có một loại cấm chế vô cùng huyền diệu, nếu không đạt được yêu cầu của nó thì đừng hòng vào tầng thứ hai.
Anh đến trước cổng vòm, áp tay lên màn sáng, một luồng sức mạnh kỳ diệu thuận theo lòng bàn tay của anh truyền vào cơ thể, tựa như đang tiến hành quét anh vậy.
Vài phút sau, luồng sức mạnh ấy đi đến não bộ anh, cất lên giọng nói rất êm dịu: “Thể chất thông qua, hồn chất đạt tiêu chuẩn, cho phép tiến vào Trung Thiên Giới”.
Lời vừa dứt, anh cảm thấy bề mặt da xuất hiện một lớp ánh sáng. Anh tiến về phía trước, không ngờ lại dễ dàng đi xuyên qua màn sáng ấy, tiến vào vùng thời không bên trong.
Môi trường ở đây tốt hơn tầng ngoài rất nhiều, Đại Đạo hoàn chỉnh, linh khí cao cấp hơn. Trên bầu trời có vô số vòng xoáy thời không, có nhiều loại sức mạnh mà anh chưa từng thấy đang thẩm thấu từ trong vòng xoáy.
Đôi mắt sáng rực lên, anh lẩm bẩm: “Nơi này giống Thái Sơ thật, thích hợp để mở Linh Đài”.
Không ngờ giọng nói trong đầu ban nãy lại vang lên: “Đây là Trung Thiên Giới”.
Ngô Bình vội hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi là khí linh của Thông Thiên Cung, có thể gọi tôi là Thông Thiên”.
Chương 1717: Giảng pháp một nghìn năm trăm năm
Ngô Bình hỏi: “Xin chào Thông Thiên. Thông Thiên Cung do ai xây nên vậy?”
Thông Thiên đáp: “Chủ nhân của Thông Thiên Cung là Thông Thiên tiên tổ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thông Thiên tiên tổ là người mạnh của kỷ nguyên nào thế?”
Thông Thiên đáp: “Thông Thiên tiên tổ và những người mạnh khác đã cùng mở ra kỷ nguyên Tiên Đạo”.
Ngô Bình bảo: “Nói vậy, Thông Thiên tiên tổ là một trong những người mạnh nhất thời đại đó?”
Thông Thiên đáp: “Đúng vậy. Trong Đại kiếp kỷ nguyên, vì bảo vệ tiên đạo, Thông Thiên tiên tổ đã chết trong trận chiến ấy. Có điều Thông Thiên tiên tổ đã xây dựng Thông Thiên Cung để lưu truyền lại”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây có truyền thừa của Thông Thiên tiên tổ không?”
Thông Thiên đáp: “Có một phần truyền thừa thôi, tiên tổ để lại nhiều tài nguyên tu hành hơn. Trong đó, công pháp của tiên tổ được khắc trên bia Tiên, ở Thượng Thiên Giới phía trên cùng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi từng có được chủng tiên, chủng tiên và Thông Thiên tiên tổ có liên quan gì đến nhau không?”
Thông Thiên đáp: “Tiên tổ cũng từng tham gia sáng tạo ra chủng tiên, dĩ nhiên là có liên quan rồi”.
Ngô Bình nói: “Tiếc thật. Người mạnh như Thông Thiên tiên tổ lẽ ra nên còn sống”.
Thông Thiên bảo: “Ở đây, nếu cậu đạt yêu cầu thì có thể lấy được một phần tài nguyên và tiến vào Thượng Thiên Giới tu hành”.
Ngô Bình hỏi: “Ở ngoài cùng là Hạ Thiên Giới à?”
Thông Thiên đáp: “Đúng vậy. Hạ Thiên Giới là loại bỏ trói buộc của tiên thiên, tiến vào trạng thái tiêu dao”.
Ngô Bình trầm tư. Người hoá thành tiên của Thái Thanh Giới chẳng phải cũng là loại bỏ đặc tính của người rồi đạt đến trạng thái của tiên sao? Hai cái này hình như đều có cùng tác dụng.
Thế là anh hỏi tiếp: “Vậy còn Trung Thiên Giới?”
Thông Thiên trả lời: “Ở Trung Thiên Giới, tiên đạo có thể thăng hoa. Nó không còn là thứ mà chỉ Tiên tộc mới có nữa, vạn vật sinh linh trên thiên hạ đều có thể tu luyện”.
Ngô Bình hỏi: “Công pháp được truyền bá ngoài kia có phải đến từ Trung Thiên Giới không?”
Thông Thiên đáp: “Tôi từng tiếp xúc với công pháp bên ngoài, trình độ công pháp còn chẳng bằng Hạ Thiên Giới”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế truyền thừa của chủng tiên là loại nào?”
Thông Thiên nói: “Phần lớn truyền thừa của chủng tiên là công pháp của Hạ Thiên Giới”.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ: “Tại sao không phải là của Trung Thiên Giới?”
Thông Thiên đáp: “Vì sự nghiệp của tiên tổ vẫn chưa hoàn thành thì Đại kiếp kỷ nguyên đã xuất hiện, tiên tổ cũng diệt vong theo nó”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, công pháp của Trung Thiên Giới vẫn chưa hoàn thiện?”
Thông Thiên đáp: “Gần hoàn thiện, vì thế nó có yêu cầu cực cao đối với người tham gia, cậu là người thứ hai trong lịch sử đủ điều kiện vào đây”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Người trước đó là ai?”
Thông Thiên nói: “Người đó tên là Trương Ưng Thiên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một hồi vẫn không thấy có ấn tượng gì, bèn hỏi tiếp: “Thế tôi phải làm sao mới lấy được tài nguyên ở đây? À, Trương Ưng Thiên kia có nhận được tài nguyên không?”
Thông Thiên đáp: “Hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ nhận được tài nguyên. Trương Ưng Thiên chỉ hoàn thành hai nhiệm vụ nên không nhận được tài nguyên”.
Ngô Bình hỏi ngay: “Ba nhiệm vụ đó là gì thế?”
Thông Thiên trả lời: “Nhiệm vụ thứ nhất, đến núi Bách Linh, dạy tất cả sinh linh ở đó tu tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Tất cả sinh linh ư? Là bao nhiêu?”
“Đi rồi, cậu sẽ biết”.
Với sự chỉ dẫn của Thông Thiên, Ngô Bình đi đến một dãy núi. Dãy núi này trải dài hàng nghìn dặm. Anh vừa đến nơi đã, nhìn thấy một con chuột khổng lồ đang kiếm ăn dưới đất, rồi có một đàn kiến cao bằng nửa người bò qua. Gần đó là một con khỉ cao hơn trăm mét đang dựa vào gốc cây mà ngủ.
Ngô Bình ngẩn ra, hỏi lại Thông Thiên: “Tôi phải dạy chúng tu tiên ư?”
Thông Thiên đáp: “Đây vốn là nhiệm vụ thứ ba, nhưng để tiết kiệm thời gian, tôi chuyển nó lên vị trí đầu tiên. Hoàn thành được nhiệm vụ này, hai cái sau có lẽ sẽ không khó đối với cậu”.
Ngô Bình lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có đủ thời gian để lãng phí ở đây”.
Thông Thiên bảo: “Thời gian của Trung Thiên Giới khác với bên ngoài. Một nghìn năm ở đây chỉ bằng một ngày ở ngoài kia”.
Ngô Bình hỏi: “Trương Ưng Thiên không hoàn thành được nhiệm vụ này à?”
Thông Thiên trả lời: “Đúng vậy”.
Ngô Bình thở dài: “Để tôi thử”.
Thông Thiên nói: “Trong núi có hơn mười bảy nghìn chủng tộc, mỗi tộc chỉ cần một con có thể tu tiên thì xem như cậu đạt yêu cầu”.
Ngô Bình mở hết thần niệm rồi bao phủ cả dãy núi này, chẳng mấy chốc đã tìm được một bầy khỉ.
Bầy khỉ này đã ở trạng thái bán yêu, có hơn trám trăm con, con nào cũng sở hữu sức mạnh vô biên. Khi Ngô Bình tiến vào địa bàn của chúng, bọn khỉ lập tức nhe nanh múa vuốt với anh.
Ngô Bình tìm một tảng đá lớn để ngồi xuống, hắng giọng rồi nói: “Này lũ khỉ, bây giờ ta sẽ truyền tiên pháp tối thượng cho các người”.
Dựa vào hiểu biết của mình về tiên đạo, anh lập tức giảng giải cho chúng nghe. Những lời anh nói có một loại vần nhịp rất thần kỳ, khiến vạn vật sinh linh hiểu được anh muốn biểu đạt điều gì.
Anh ngồi giảng suốt nửa ngày. Bầy khỉ vừa ăn vừa ngắm nghía anh như món đồ chơi mới, có con khỉ con còn ném đá vào người anh.
Ngô Bình cũng không quan tâm. Anh ngồi đó cả tháng, không quản gió mưa sấm chớp, ba mươi ngày như một. Mỗi lần anh giảng một thứ khác nhau, lần sau sẽ đơn giản và ngắn gọn hơn lần trước. Quá trình giảng pháp cũng là một quá trình sắp xếp lại những đạo lý tu hành.
Dù sao khỉ cũng không phải người, khi cảm giác hiếu kỳ ban đầu qua đi, chúng dần dần không để ý đến anh nữa. Anh nói mặc anh, khỉ chơi mặc khỉ, hết ăn lại ngủ.
Cuối cùng, vào ngày thứ một trăm, có một con khỉ đực trẻ có tâm trạng không tốt, cảm thấy cuộc sống khỉ này thật nhàm chán, bèn đến ngồi trước mặt Ngô Bình để nghe anh giảng pháp.
Nghe một lần không hiểu, nghe hai lần vẫn không hiểu, nhưng sau khi nghe mười lần, ba mươi lần, đôi tai nó đã chầm chậm dỏng lên. Nó đột nhiên cảm thấy những thứ Ngô Bình nói thật diệu kỳ.
Những con khỉ khác thấy nó ngồi đó cũng bắt chước ngồi theo, có hai con rồi sẽ có ba con, có ba con rồi sẽ có năm con.
Sau nửa năm, đã có hơn một trăm con khỉ ngồi trước mặt Ngô Bình, nghe anh giảng giải tiên đạo mỗi ngày, dần dần bắt đầu tu luyện, hấp thụ tinh hoa trăng trời, luyện thành tiên lực.
Năm năm sau, số lượng khỉ vẫn ngồi nghe pháp chỉ còn mười hai con. Khí chất của chúng đã khác hẳn, bình thản và điềm tĩnh hơn, tu vi cũng đạt đến trình độ nhất định, tương đương với cảnh giới Thần Hoá của Địa Tiên.
Ngô Bình đột nhiên ngừng giảng pháp, cười bảo: “Năm năm rồi, đã đến lúc đổi sang nơi khác”.
Rồi Ngô Bình đến nơi sói ở, vẫn tìm một tảng đá để giảng pháp. Sau năm năm nghiên cứu, bài giảng của anh đã đạt đến cảnh giới mưa dầm thấm đất, chỉ một câu nói đã có thể khiến sinh linh phải suy ngẫm.
Lần này anh chỉ mất hai năm, bên cạnh đã có thêm bảy con sói đi theo. Mười hai con khỉ và bảy con sói theo anh, tiếp tục đi đến nơi khác.
Hổ, nai, hạc, gà, ngựa hoang, rắn, sâu, tôm cá, vân vân, phàm là sinh linh, Ngô Bình đều sẽ ngồi xuống giảng pháp.
Sau đó ngay cả cây cối, cỏ dại, hồn ma lang thang, thậm chí là tảng đá có linh tính, anh đều sẽ giảng tiên pháp cho chúng.
Năm này qua năm nọ, ba trăm năm, năm trăm năm, một nghìn năm. Sau một nghìn năm trăm năm, đã có hàng chục nghìn sinh linh đi theo anh, trong đó có một số đã đạt tu vi cực cao.
Chúng theo Ngô Bình tu hành, có những sinh linh đã đạt đến giai đoạn Chân Tiên, một số ít còn đạt cấp bậc Đạo Quân. Trong số đó có một con khỉ, một con gấu, một con rắn, một con cáo tu thành Đạo Tổ!
Chương 1718: Bốn đệ tử lớn
Lúc này, Ngô Bình đã tinh luyện ra cốt lõi của tiên, thậm chí anh còn làm tốt hơn Thông Thiên tiên tổ. Trong mắt anh, tiên hợp với tất cả sinh linh của chư thiên vạn giới, chỉ cần sinh linh có thể tu luyện, vạn linh đều có thể thành tiên.
Tiên đạo của anh đã thoát ly khỏi Tiên tộc, trở thành pháp môn tu hành phổ cập cho chư thiên chúng linh.
Cuối cùng giọng nói của Thông Thiên cũng vang lên trong tai Ngô Bình: “Chúc mừng, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”
Thông Thiên nói: “Nhiệm vụ thứ hai, khiêu chiến với người mạnh nhất cùng cảnh giới thuộc kỷ nguyên Tiên Đạo, chỉ cần kiên trì được mười nhịp hít thở xem như thành công”.
Ngô Bình đã giảng kinh một nghìn năm trăm năm, cũng tương đương với việc anh một nghìn năm trăm năm.
Anh đáp nhẹ: “Bắt đầu đi”.
Ngô Bình tiến vào một cánh cổng màu đỏ, sau cổng là một vùng sáng. Có một bóng dáng mơ hồ đứng trong đó. Ngô Bình vừa xuất hiện, cái bóng ấy đã di chuyển và tấn công anh.
Bất thình lình, Ngô Bình biến mất. Hai cái bóng đen mơ hồ đấu với nhau trong không gian, hoàn toàn không thể nhìn rõ họ ra tay thế nào, cũng không thể nhận thấy ai chiếm ưu thế.
Khoảng ba phút sau, Ngô Bình đột nhiên đứng im tại chỗ, cái bóng kia cuộn tròn lại rồi nổ một cái “ầm”.
Thông Thiên nói: “Tốt lắm. Năng lực của cậu đã vượt qua người mạnh nhất cùng cấp bậc ở kỷ nguyên Tiên Đạo”.
Ngô Bình hỏi: “Vị này không phải là Thông Thiên tiên tổ đấy chứ?”
Thông Thiên đáp: “Không phải. Đó là kẻ thù không đội trời chung của Thông Thiên tiên tổ, cũng là kẻ đã phản bội Tiên tộc”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, đã phản bội Tiên tộc ư? Nói thế là hắn vẫn còn sống?”
Thông Thiên trả lời: “Hắn đầu quân vào Thần tộc, bây giờ có lẽ đã là một trong những kẻ thống lĩnh nòng cốt của Thần tộc”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra chủng tộc nào cũng có kẻ phản bội”.
Thông Thiên bảo: “Nhiệm vụ thứ ba, trở thành Tiên Vương”.
Ngô Bình nói: “Tiên Vương ư? Hình như chỉ khi đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh mới được gọi là Tiên Vương”.
Tiên Vương, là vương của chúng tiên!
Thông Thiên cho hay: “Cậu phải đột phá càng nhanh càng tốt”.
Ngô Bình đáp: “Chuyện này không vội. Tôi ra ngoài trước đã. Chờ tôi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh rồi trở lại cũng không muộn”.
Thông Thiên nói: “Cũng tốt. Tôi cho cậu một lệnh bài, có lệnh bài này, cậu có thể quay lại Trung Thiên Giới bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi đã dạy hơn một nghìn năm rồi, có thể dẫn những đệ tử này theo không?”
Thông Thiên đáp: “Dĩ nhiên là được”.
Thế là Ngô Bình chọn ra bốn Đạo Tổ, mười hai Đạo Quân và ba trăm Chân Tiên từ các đệ tử, tạm thời bảo chúng vào động thiên của mình.
Sau đó anh rời khỏi Trung Thiên Giới.
Khi anh ra khỏi cổng vòm, không ai để ý đến anh cả. Dù sao cũng chỉ mới hai ngày trôi qua, không ai nghĩ quá nhiều.
Trở lại điện Hỗn Thiên, anh chào tạm biệt các đạo nhân Hỗn Thiên rồi đến Tiên Giới tìm Đường Băng Vân.
Khi anh đến viện Chu Tước, Võ Càn Dương vội nghênh đón, mỉm cười nói: “Cậu Ngô đến thật không đúng lúc, Băng Vân đã bế quan rồi”.
Ngô Bình hỏi kỹ hơn, Đường Băng Vân đang thăng lên Chân Tiên cảnh giới ba.
Anh rất hài lòng, xã giao vài câu với Võ Càn Dương, đoạn bảo: “Viện chủ Võ này, tôi có thể giải trừ chú nguyền của ông”.
Võ Càn Dương run người: “Cậu có thể phá giải chú nguyền giúp tôi ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ông rất chiếu cố Băng Vân, xem như đây là lời cảm ơn của tôi đi”.
Dứt lời, anh vươn tay ra, trực tiếp giữ chặt người Võ Càn Dương, túm lấy hư ảnh màu đen. Hư ảnh này giãy giụa trong lòng bàn tay anh, bị điện quang đánh vào liền tan thành mây khói.
Võ Càn Dương thấy cả người nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu!”
Ngô Bình bảo: “Viện chủ Võ hãy nhanh chóng đi hồi phục tu vi”.
Võ Càn Dương đáp: “Được! Mấy hôm nữa Băng Vân sẽ xuất quan, cậu chờ ở viện nhé”.
Sau khi Võ Càn Dương rời đi, Ngô Bình không muốn cứ chờ mãi ở đây nên bèn thả bốn đệ tử ra. Bốn đệ tử này đều trưởng thành nhờ nghe anh giảng pháp, vô cùng kính nể anh. Đó là khỉ thành tiên - Kim Hầu Đạo Tổ, rắn trắng thành tiên - Bạch Luyện Đạo Tổ, gấu đen thành tiên - Hắc Đáp Đạo Tổ, cáo lông đỏ thành tiên - Xích Bào Đạo Tổ。
Bốn Đạo Tổ này đều đã biến thành hình người, có vẻ ngoài chỉ chừng mười mấy, hai mươi tuổi, mặc quần áo mới, theo sau Ngô Bình.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”, cảm thấy môi trường ở đây khác hẳn Trung Thiên Giới, bốn Đạo Tổ chưa thích ứng được, Hắc Đáp Đạo Tổ bèn hỏi.
Ngô Bình đáp: “Sau này các con đi theo ta, khó tránh khỏi việc kết giao với người khác. Để ta dẫn các con làm quen với nhân gian”.
Xích Bào nói: “Sư phụ, tu vi của người cao như vậy, sao còn phải kết giao với những phàm phu tục tử này?”
Ngô Bình đáp: “Ta là Thánh nhân, giáo hoá Nhân tộc là thiên chức của ta”.
Bốn đệ tử đồng loạt gật đầu.
Gần viện Chu Tước có một thành phố khá lớn, tên là thành Tử Kim. Đây cũng là nơi mà thế lực của viện Chu Tước chuẩn bị đặt chân vào. Có điều ở thành Tử Kim có Tử Kim Tiên Tông, thực lực khá mạnh, nên phía viện Chu Tước vẫn không có cách nào thâm nhập.
Cái tên Tử Kim bắt nguồn từ núi tiên Tử Kim trong thành phố. Trên núi tiên có một bia tiên, chưa từng có ai lĩnh ngộ được. Có điều tu luyện lâu năm trên núi sẽ nhận được lợi ích cực lớn. Vì nguyên nhân này, năng lực của Tử Kim Tiên Tông không hề tầm thường. Họ sản sinh đến mấy vị Thiên Tôn, được phong các tiên vực lớn.
Thiếu tông chủ của Tử Kim Tiên Tông còn lấy con gái của một Đại Thiên Tôn.
Đến thành phố, Ngô Bình tìm một nhà hàng để bốn đệ tử được nếm món ngon trên đời.
Nhà hàng mà Ngô Bình chọn tên là Tử Tiên Lâu, anh nghe nói đây là nhà hàng sang trọng và nấu ăn ngon nhất thành Tử Kim.
Anh đặt phòng cao cấp nhất. Năm thầy trò ngồi xuống, Ngô Bình đặt một bàn ăn, còn đem rượu mà anh tự ủ ra.
Xích Bào là một cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ, ngồi bên cạnh Ngô Bình để rót rượu.
Ngô Bình nói: “Tâm của các con rất thuần khiết, tuy điều này có lợi cho việc tu hành nhưng sẽ gây khó khăn trong việc kết giao với người khác. Lòng người phức tạp, các con phải từ từ thích ứng”.
Bạch Luyện hỏi: “Sư phụ, sao người không thành lập môn phái ở đây và nhận thêm đệ tử?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa đến lúc. Ta không có thời gian rảnh”.
Món ăn được dọn lên, bốn đệ tử ăn thử một miếng, mặt mũi liền hớn hở, ngấu nghiến ăn tiếp. Họ làm thú hoang bao nhiêu năm nay, nào được ăn món ngon như thế.
Nhưng trước mặt sư phụ, họ vẫn không tiện suồng sã quá, phải kiềm chế hết mức có thể.
“Ầm!”
Đột nhiên mái nhà bị giẫm sụp xuống, nhiều gỗ vụn và ngói vỡ rơi xuống đều bị Hắc Đáp vung tay quét sạch.
Ngô Bình ngẩng lên, thấy mái nhà xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Hắc Đáp giận dữ nói: “Lý nào là vậy? Dám quấy rầy sư phụ dùng bữa, con phải đi tìm bọn chúng!”
Ngô Bình cũng muốn xem thử con gấu tiên ngốc nghếch này làm sao nói lý với con người, thế nên chỉ mỉm cười mà không ngăn cản.
Hắc Đáp bay lên bầu trời phía trên mái nhà, nhìn thấy hai Chân Tiên đang giằng co. Một trong số họ mặc áo bát quái màu vàng, cười khẩy: “Đúng là to gan, dám đến địa bàn của Tử Kim Tiên Tông làm càn!”
Người còn lại mặc áo dài màu xanh lam, cau mày nói: “Vị đạo hữu này, tôi không hề có ý đối địch với anh. Nhưng cách làm của anh thật quá đáng, làm ăn sao lại có thể ép mua ép bán kia chứ?”
Người kia tức giận đáp trả: “Tôi ép buộc thì đã sao? Anh không bán đồ cho tôi thì đừng hòng sống sót rời khỏi thành Tử Kim!”
Chương 1719: Bồi thường một trăm triệu
Hắc Đáp lạnh lùng hừ giọng, sải bước đi đến chắn giữa hai người kia rồi hỏi: “Ai đã đạp vỡ mái nhà? Dám làm kinh động đến sư phụ tôi, các người có gánh nổi không?”
Tu sĩ mặc áo bát quái màu vàng liếc nhìn Hắc Đáp, lạnh lùng bảo: “Cái thứ này chui ra từ đâu mà dám ăn nói với tôi như vậy hả, biết tôi là ai không?”
“Chát!”
Tay của Hắc Đáp còn chẳng nhúc nhích mà người kia đã bị tát một cái, răng trong miệng đều gãy hết, máu chảy không ngừng.
Tu sĩ mặc áo bát quái vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, kêu lên: “Dám đả thương tôi! Tử Kim Tiên Tông sẽ không tha cho cậu!”
Hắc Đáp cười khẩy: “Tôi hỏi lại lần nữa, ai đã giẫm vỡ mái nhà?”
Tu sĩ mặc áo xanh lam còn lại vội đáp: “Là đối phương lúc đuổi theo tôi đã đạp vỡ mái nhà”.
Hắc Đáp lạnh lùng nói: “Làm sư phụ tôi mất hứng, các người phải theo tôi đi xin lỗi!”
Hắc Đáp mỗi tay khống chế một người. Hai người kia tu vi không hề yếu, nhưng lại không chống trả nổi, bị Hắc Đáp xách về phòng như một con gà con vậy.
Phòng ốc được khôi phục lại như ban đầu, mái nhà đã được Xích Bào sửa chữa, bàn ghế và dụng cụ ăn uống cũng được khôi phục, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Vào đến phòng, cảm nhận được khí tức của mấy người bọn họ, tu sĩ áo vàng cuối cùng cũng biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Các người là ai?”
Ngô Bình hỏi: “Tôi đang vui vẻ ăn cơm ở đây, tại sao anh phải đạp vỡ mái nhà, quấy rầy tôi dùng bữa?”
Trán toát đầy mồ hôi lạnh, tu sĩ áo vàng chẳng dám hống hách nữa, vội nói: “Tôi đáng chết. Xin hãy tha lỗi cho tôi”.
Ngô Bình hỏi người kia: “Tại sao anh ta lại đuổi theo anh?”
Người kia thở dài: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi. Tôi đem một món pháp khí vào thành để bán. Sau khi tên này nhìn thấy thì đòi mua, mà lại ra giá cực kỳ thấp. Làm sao mà tôi đồng ý được? Thế là chúng tôi cãi nhau, đối phương muốn ra tay với tôi. Tôi tự biết mình không đấu lại nên lập tức bỏ chạy. Chúng tôi kẻ chạy người đuổi, lúc đi ngang nơi này thì quấy rầy đến các vị. Thật sự xin lỗi”.
Ngô Bình nói với tu sĩ áo vàng: “Người ta không muốn mua, tại sao cứ phải ép buộc? Người của Tử Kim Tiên Tông các người đều ngang ngược như vậy à?”
Tu sĩ áo vàng vội nói: “Là tôi sai, sau này tôi không dám nữa”.
Ngô Bình bảo: “Tôi không quan đến chuyện của anh. Nhưng anh làm mất nhã hứng của tôi, định bồi thường thế nào đây?”
Tu sĩ áo vàng ngẩn ra mất một lúc: “Anh muốn tôi bồi thường như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Nhã hứng của tôi mất rồi thì khó tìm lại lắm. Thế này đi, anh bồi thường một trăm triệu tiền Đạo cho tôi là được”.
Giá trị của tiền Đạo cao hơn đồng Thần Long rất nhiều, một đồng tiền Đạo đổi được ít nhất mười, hai mươi nghìn đồng Thần Long. Ngô Bình vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tiền Đạo làm tu sĩ áo vàng lập tức sững sờ, lẩm bẩm nói: “Anh đùa đấy ư? Cả Tử Kim Tiên Tông cũng chưa chắc lấy ra được một trăm triệu tiền Đạo”.
Ngô Bình sa sầm mặt: “Ai đùa với anh? Không đền nổi thì đưa tôi đến Tử Kim Tiên Tông, bảo tông chủ đền cho tôi!”
Biết nói lý với Ngô Bình cũng vô ích, tu sĩ áo vàng đành nghiến răng, nghĩ bụng tu vi của bọn họ cao đấy, nhưng Tử Kim Tiên Tông cũng không hiền lành gì, về đến môn phái rồi tranh luận với họ cũng không muộn!
Thế là tu sĩ áo vàng đưa đám người Ngô Bình đến trước cổng Tử Kim Tiên Tông. Người gác cổng vừa thấy tu sĩ áo vàng liền hỏi: “Những vị này là bạn của Tiền sư huynh ạ?”
Tu sĩ áo vàng tối sầm mặt, không trả lời, đưa đám người Ngô Bình vào đại điện.
Họ vừa vào điện, một bóng người cao lớn đã bước ra từ phía sau. Đó là một tu sĩ áo xanh không rõ tuổi tác, cất tiếng hỏi: “Tiền Đại Chí, những người này là ai, sao lại đưa họ đến đại điện nghị sự?”
Tu sĩ áo vàng Tiền Đại Chí vội lao về phía người đó, chỉ tay vào Ngô Bình: “Sư tôn, kẻ này đe doạ đệ tử!”
Tu sĩ áo xanh sầm mặt, định lên giọng trách móc thì bọn người Hắc Đáp đột nhiên toả ra khí tức khủng khiếp cấp Đạo Tổ.
Ngay lập tức, đừng nói là tu sĩ áo xanh, cả Tiền Đại Chí cũng sợ hãi quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Tu sĩ áo xanh run rẩy ôm quyền hành lễ với Ngô Bình: “Các vị tiền bối đến Tử Kim Tiên Tông chúng tôi có điều gì muốn chỉ giáo?”
Ngô Bình không lên tiếng, Bạch Luyện lạnh lùng bảo: “Sư phụ tôi đang vui vẻ dùng cơm thì bị đệ tử của ông đạp vỡ mái nhà. Trên bàn ăn của chúng tôi có quả hạnh tiên, quả bàn đạo, còn có cả rượu ngon tuyệt trần, tất cả đều bị phá hỏng. Nhưng những thứ này không quan trọng. Quan trọng là làm sư phụ của chúng tôi mất hứng dùng cơm. Vậy nên sư phụ chúng tôi quyết định bắt các người bồi thường một trăm triệu tiền Đạo”.
Tu sĩ áo xanh giận dữ trừng mắt với Tiền Đại Chí, thầm nghĩ đối phương đúng là đáng chết, lại đi đắc tội một đám người mạnh siêu cấp thế này, chán sống rồi à?
Khẽ nuốt nước bọt, tu sĩ áo xanh nói: “Các vị tiền bối, là đệ tử của tôi sai. Nhưng chúng tôi thật sự không có đủ một trăm triệu tiền Đạo. Tử Kim Tiên Tông chúng tôi chỉ là môn phái nhỏ, nào có nhiều tiền đến thế”.
Nghe đối phương kể nghèo kể khổ, Xích Bào lạnh lùng hừ giọng: “Không có tiền thì lấy đồ ra thế chấp, chúng tôi không ngại phiền đâu”.
Bạch Luyện bảo: “Chẳng phải Tử Kim Tiên Tông có núi tiên Tử Kim sao? Quả núi này chắc là có giá trị lắm”.
Tu sĩ áo xanh sợ run người, biết bọn họ đều không hiền lành, nếu không có lời giải thích hợp lý thì rất có thể những người này sẽ san bằng Tử Kim Tiên Tông, vội vàng nói: “Các vị hãy chờ một chút, tôi đi mời tông chủ đến đây ngay”.
Chuyện đã làm ầm ĩ, tu sĩ áo xanh không dám tự ra quyết định nữa, phải lập tức tìm tông chủ đến xử lý chuyện này.
Ngô Bình chờ trong điện. Tiền Đại Chí sững sờ ngồi phịch dưới đất, sợ đến mức không dám thở, cả người run rẩy không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, một ông lão sải bước tiến đến, từ xa đã ôm quyền: “Hồ Tứ Hải của Tử Kim Tiên Tông kính chào các vị Đạo Tổ!”
Ông lão không nhìn ra tu vi của Ngô Bình, nhưng cảm nhận được đám Hắc Đáp đều là người mạnh cấp Đạo Tổ. Tu vi của Ngô Bình lại càng cao thâm khó lường. Hồ Tứ Hải nào dám mạo phạm, đối đãi với họ vô cùng khách sáo và cẩn trọng.
Hắc Đáp hỏi: “Ông chính là tông chủ à? Đến đúng lúc lắm”. Rồi Hắc Đáp thuật lại mọi chuyện thêm lần nữa.
Hồ Tứ Hải cũng tức giận nhìn chòng chọc vào Tiền Đại Chí, đối phương sợ phát ngất, tự biết mình xong đời rồi!
Khẽ thở dài, Hồ Tứ Hải biết chuyện này khó lòng êm đẹp. Đám người Ngô Bình hoàn toàn có lý do để trực tiếp san bằng Tử Kim Tiên Tông. Ông lão đành nghiến răng nói: “Thật không dám giấu, một trăm triệu tiền Đạo thật sự quá nhiều, chúng tôi không thể gom đủ trong một thời gian ngắn”.
Ngô Bình lãnh đạm hỏi: “Nghe nói trong thành có núi tiên Tử Kim, trên núi có bia tiên?”
Hồ Tứ Hải đáp: “Đúng là có một ngọn núi tiên”.
Ngô Bình bảo: “Thế này đi, tiền Đạo có thể miễn, tôi muốn đến núi của các ông xem thử”.
Hồ Tứ Hải không lo lắng lắm, bởi vì núi tiên không thể di dời, bia tiên và núi tiên là một thể, dù anh có sống ở trên đó thì đã làm sao?
Thế là Hồ Tứ Hải vội trả lời: “Dĩ nhiên là được rồi”.
Ngô Bình nói: “Có lẽ không ở được mấy ngày đâu. Tông chủ vui lòng dẫn đường nhé”.
Thế là Hồ Tứ Hải đi trước để dẫn đường. Một nhóm người đi đến trước dãy núi màu vàng tím. Bước vào khu vực núi, Ngô Bình lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh huyền diệu tựa như mưa xuân vậy, ngấm vào cơ thể và linh hồn anh. Về lâu về dài, luồng sức mạnh này nhất định sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Ngô Bình.
Chương 1720: Tử Kim Trấn Cửu Thiên
Anh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là sức mạnh gì nhỉ?”
Bay về phía trước thêm một quãng nữa, ngay trên đỉnh núi chính, anh trông thấy bia tiên Tử Kim.
Nhìn thấy bia tiên này, Ngô Bình biết nó chắc chắn không phải là một trong năm bia Tiên, nhưng khí tức của nó rất đặc biệt. Đứng trước bia, anh nhìn những hoa văn kỳ diệu và chữ bên trên, lờ mờ cảm thấy mình đã hoà làm một thể với núi tiên Tử Kim.
Hồ Tứ Hải chắp tay: “Các vị cứ tự nhiên, cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”.
Hắc Đáp phẩy tay: “Đi đi”.
Sau khi Hồ Tứ Hải đi rồi, Ngô Bình vẫn đứng bất động tại chỗ. Anh nhắm mắt lại, song nội dung trên tấm bia tiên vẫn xuất hiện trong thần hải của anh, hình thành những phù văn huyền ảo và phức tạp.
Ngô Bình bỗng cảm thấy mình đã có thể thăng lên tầng thứ mười sáu của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, cảnh giới Thần Thông!
Cảnh giới Thần Thông lấy năm động thiên mà anh đã mở làm nền tảng, từ đó tu luyện thần thông thái cổ! Sau khi thần thông thái cổ được luyện thành, sẽ kết hợp với năm vị thần, sản sinh ra lực thần thông.
Lúc này, vô số phù văn trên thức hải đang dần thay đổi và dung hợp, hình thành một thần thông với uy lực nghịch thiên. Thông tin của thần thông xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Thần thông này tên Tử Kim Trấn Cửu Thiên, thuộc thần thông hệ kim.
Giây tiếp theo, thần thông Tử Kim Trấn Cửu Thiên bị Kim Thần hấp thụ, lập tức kiểm soát ý nghĩa của thần thông này. Đúng lúc này, núi tiên Tử Kim đột nhiên chấn động. Toàn bộ tu sĩ trong núi đều hoảng hốt, thi nhau bay vào không trung rồi sững sờ nhìn cả dãy núi Tử Kim.
Bất thình lình, dãy núi Tử Kim và bia tiên biến thành một luồng kim quang, đi vào trong cơ thể Ngô Bình và cũng bị Kim Thần hấp thụ. Trong nháy mắt, thần thông Tử Kim Trấn Cửu Thiên đã đạt được viên mãn.
Núi tiên Tử Kim biến mất, cả Tử Kim Tiên Tông đều phát điên. Vô số người bay lên không trung và lùng sục khắp nơi.
Hồ Tứ Hải cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy hố sâu dưới đất liền run rẩy hỏi: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Ngô Bình đáp: “Ngọn núi này thật kỳ lạ. Tôi đang nghiên cứu bia tiên thì nó đột nhiên rung chuyển, làm chúng tôi sợ đến mức phải bay lên”.
Hồ Tứ Hải nhìn Ngô Bình, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh, nhưng biết thì đã sao kia chứ?
Hít một hơi sâu, Hồ Tứ Hải cúi người trước Ngô Bình: “Không còn núi tiên Tử Kim, e rằng Tử Kim Tiên Tông chúng tôi không tồn tại được bao lâu nữa!”
Ngô Bình cũng cảm thấy hơi ái ngại, đành húng hắng bảo: “Chuyện này ít nhiều gì cũng liên quan đến tôi. Thế này đi, tôi thấy công pháp tu hành của các ông quá hỗn tạp. Vậy nên tôi sẽ truyền cho ông một bộ công pháp tu tiên. Ý ông thế nào?”
Hồ Tứ Hải mừng rỡ, vội đáp: “Cảm ơn rất nhiều!”
Trong đầu Ngô Bình có vô số công pháp, anh chọn bừa một bộ, dùng cách thần truyền để truyền cho Hồ Tứ Hải, sau đó đưa bốn đệ tử rời khỏi thành Tử Kim.
Ra khỏi thành Tử Kim, Hắc Đáp phấn khích hỏi: “Sư phụ, có phải người đã luyện hoá núi tiên Tử Kim rồi không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đó là một thần thông có tên là Tử Kim Trấn Cửu Thiên. Uy lực thế nào thì ta vẫn chưa rõ”.
Nói đoạn, anh đi đến một sa mạc hoang vu không người, phất tay một cái liền có ba nghìn phù văn xuất hiện giữa không trung, bài bố thành đại trận phù văn. Mỗi phù văn đều ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Khi sức mạnh của ba nghìn phù văn hợp lại, sẽ hình thành một luồng sức mạnh đáng sợ đến mức có thể trấn áp đất trời.
Bốn đệ tử nhìn nhau rồi đồng loạt chạy đến đứng dưới phù văn. Ngay tức thì, bốn cao thủ cấp Đạo Tổ hoảng sợ tột độ rồi ngã sõng soài xuống đất. Sức mạnh khủng khiếp ấy ép họ không thở nổi, cũng không thi triển được bất cứ sức mạnh nào. Mà đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu dốc toàn lực để trấn áp, bốn đệ tử sẽ bị thương ngay!
“Mạnh quá!”, đám Hắc Đáp kinh ngạc thốt lên.
Ngô Bình thu thần thông về, cười bảo: “Thần thông này có ba loại biến đổi. Ta chỉ mới dùng nửa phần đầu của loại biến đổi đầu tiên thôi”.
Bạch Luyện cười nói: “Sư phụ có được thần thông này, Đạo Tổ bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của người”.
Ngô Bình lắc đầu: “Bây giờ ta vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được thần thông này, nhưng đúng là nó đã giúp năng lực của ta tăng lên”.
Trở về viện Chu Tước, Ngô Bình tĩnh tâm ngồi thiền, ổn định lại thần thông vừa có được.
Hai hôm sau, cuối cùng Đường Băng Vân cũng xuất quan. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy liền vui sướng bổ nhào đến.
Đám Hắc Đáp vội vàng lên tiếng: “Kính chào sư nương!”
Đường Băng Vân ngẩn ra, sư nương?
Ngô Bình nói: “Giới thiệu với em, họ là đệ tử của anh, phải gọi em là sư nương đấy”.
Đường Băng Vân liếc anh: “Em vẫn chưa gả cho anh mà”.
Ngô Bình cười bảo: “Sớm muộn gì cũng phải gả thôi”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình này, sao tự dưng anh lại đến tìm em thế, có chuyện gì à?”
Ngô Bình gật đầu: “Hiện giờ anh đã là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, bận rộn nhiều việc. Em rất thông minh, nếu em có thể đến giúp anh, anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều”.
Đường Băng Vân không hề do dự: “Anh đã cần đến em, tất nhiên em sẽ theo anh về”.
Ngô Bình rất vui mừng: “Biết thế thì lần trước anh đã đưa em đi rồi”.
Lúc này Đường Băng Vân sực nhớ đến chuyện gì đó: “Nhưng một khi em đi, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ gây rắc rối cho viện chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Phương Hách từng đến đây à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Dạo trước Đông Phương Hách đột nhiên đến đây, bảo là từ lâu đã nghe danh về dung mạo của em, còn nói mấy câu bẩn thỉu. Viện chủ bảo vệ em, lệnh cho em bế quan tu luyện. Đông Phương Hách cực kỳ bất mãn với ông ấy, bảo là sẽ đến đây trong vòng một tháng nữa và nhất định sẽ bắt em đi. Nếu em không có mặt ở đây, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ làm khó viện chủ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tên Đông Phương Hách này đúng là chán sống, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anh!”
Đường Băng Vân bảo: “Huyền Bình à, người này có chỗ dựa lớn lắm đấy. Sư phụ của Đông Phương Hách chính là Thông Thiên lão tổ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Băng Vân, bây giờ chúng ta sẽ đến thần thổ thông thiên, mở rộng lãnh thổ và xây dựng cơ nghiệp!”
Anh có tự tin để nói ra điều này. Những đệ tử mà anh mang theo từ Thông Thiên Cung đủ để chèo chống một môn phái hùng mạnh.
Để thành lập môn phái, tất nhiên phải tìm một số người để bàn bạc và đưa ra kiến nghị. Người đầu tiên Ngô Bình tìm đến dĩ nhiên là Hỗn Thiên Đạo Tổ Cơ Tiên Bằng.
Trong điện Hỗn Thiên, Ngô Bình vảo bốn đệ tử và Đường Băng Vân vào động thiên của mình trước, sau đó một mình đi gặp Cơ Tiên Bằng và nói rõ ý định của mình.
Sau khi nghe xong, Cơ Tiên Bằng trầm ngâm: “Về lý mà nói, ở thần thổ thông thiên, một nơi do người nào mở sẽ thuộc về người đó. Nhưng căn cơ của cậu ở thần thổ thông thiên còn nông lắm, anh đề nghị cậu lấy danh nghĩa của điện Hỗn Thiên để làm chuyện này trước đã. Chờ vị thế của cậu vững vàng rồi tự chủ cũng không muộn”.
Ngô Bình biết ý kiến của Cơ Tiên Bằng rất có lý, khẽ gật đầu: “Được, vậy xin làm phiền Cơ đại ca”.
Cơ Tiên Bằng cười đáp: “Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như thế chứ”.
Ngô Bình hỏi: “Cơ đại ca, em nên đi hướng nào để tìm nhỉ?”
Cơ Tiên Bằng nói: “Tuy mọi người không nói rõ ra, nhưng ba thế lực lớn sẽ tìm kiếm theo ba hướng khác nhau”.
Nói đoạn, Cơ Tiên Bằng lấy ra một tấm bản đồ ra. Tấm bản đồ này chỉ có một phần sáng, những nơi còn lại đều tối. Ông ấy lấy bút vẽ hai đường lên bản đồ. Đường này lấy điện Hỗn Thiên làm trung tâm, hình thành một góc khoảng một trăm độ. Khu vực mở rộng ra ngoài từ góc này chính là ranh giới truyền thống điện Hỗn Thiên, việc tìm kiếm thường được tiến hành ở khu vực này.
Tương tự, điện Vạn Yêu cũng có một khu vực khoảng một trăm độ là địa bàn truyền thống của nó. So ra, diện tích của Thông Thiên Cung lớn hơn nhiều, góc tạo từ hai đường rơi vào khoảng một trăm sáu mươi độ.
Cơ Tiên Bằng nói: “Gần trăm năm qua, tiến độ tìm kiếm của điện Hỗn Thiên rất chậm, vì càng vào sâu càng nguy hiểm. Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ việc đi tìm, khu vực mới được tìm ra đều có thể là địa bàn của cậu”.
Ngô Bình cười đáp: “Cảm ơn Cơ đại ca, vậy em không khách sáo nữa nhé”.