Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2391: Đá Thần Minh cực phẩm

Ngô Bình chỉ vung nhẹ tay phải lên rồi đập lên không trung, sau một tiếng động lớn, 3000 vì sao đã tản ra rồi hoá thành nhiều ánh sáng rồi rơi xuống như mở một bữa tiệc lửa.

Cảnh vật im lìm, tất cả đều thấy không thể tin được.

“Sao cậu ấy làm được vậy nhỉ? Tam Thiên Tinh Lạc mạnh hơn Thất Tinh Trảm nhiều, thế mà cậu ấy vẫn phá giải một cách dễ dàng!”, có người nhận xét.

“Hình như người này đã nắm rõ mọi tài năng về sao trời, Diệp Thiên Kình như múa rìu qua mắt thợ rồi!”

“Giờ cậu ấy đứng đầu bảng Tiểu Tiên rồi, kiểu gì cũng khiêu chiến bảng Đại Tiên tiếp, lần này chúng ta đến xem quá là ý nghĩa luôn”.

Diệp Thiên Kình đã thua, giọng nói kia tuyên bố: “Khiêu chiến thành công, người đứng đầu bảng Tiểu Tiên sẽ là Ngô Bình!”

Ngô Bình hỏi: “Phần thưởng khi khiêu chiến thắng là gì?”

“Phần thưởng nhân đôi, nhận được 400 tỷ tiền Đại Đạo và một môn chú pháp và một môn võ kỹ cấp thiên hạ phẩm”.

Nhận thưởng xong, lại có người ném cho Ngô Bình bảy, tám cái túi tiền, bên trong chứa đầy tiền. Họ đều đặt anh thắng nên đã kiếm được kha khá, vì thế muốn tặng anh một ít.

“Tôi tiếp tục khiêu chiến bảng Đại Tiên được không?”

“Hôm nay chỉ tổ chức bảng Tiểu Tiên thôi, bảng Đại Tiên thì phải chờ một tháng nữa”.

Giọng nói ấy vừa dứt, đã có một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay Ngô Bình, giọng nói kia vang lên tiếp: “Một tháng nữa, cậu hãy cầm miếng ngọc bội này đến Thiên Khuyết!”

Dứt lời, có một tia sáng cuốn lấy Ngô Bình rồi đưa anh rời đi.

Ngô Bình đã xuất hiện trước cửa Thiên Khuyết.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần tiến lên hỏi: “Anh không sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Không!”

Hà Tử Trần mong chờ hỏi: “Anh có lấy được thứ hạng nào không?”

Ngô Bình nhìn hai cô gái rồi cười nói: “Hai em đoán xem”.

Hà Tử Trần: “Chắc chắn anh lọt vào tốp mười”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không, phải là tốp ba”.

Ngô Bình: “Ừm, cũng khá chuẩn, anh đứng đầu bảng Tiểu Tiên rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đều kinh ngạc, đứng đầu bảng Tiểu Tiên! Quá khủng khiếp!

Lệ Cửu Tiết ở cách đó không xa chạy tới, sau đó híp mắt hỏi: “Anh Ngô giành được vị trí thứ nhất ư? Giỏi quá! Bảng này phủ rộng khắp hơn chục Tiên Giới mà anh Ngô đứng đầu được, đúng là đỉnh của đỉnh!”

Hà Tử Trần cười nói: “Anh Bình, chúng ta về thôi!”

Sau khi về chỗ ở của Ngô Bình, Hà Tử Trần sai người chuẩn bị tiệc để cô ấy và Nguyệt Thanh Ảnh chúc mừng anh.

Ngày hôm sau, Ngô Bình lại tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan, trước khi rời khỏi nhà họ Hà, anh phải luyện chế xong hết số đan dược mà nhà họ Hà cần trong năm nay.

Loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình đã luyện chế được một ít đan dược, sau đó dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản.

Anh đã tạo được Thần Môn, tu vi tăng cao nên hiệu quả sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ đã tăng lên gấp bội, tốc độ nhân bản cũng tăng cao, đương nhiên cũng tốn nhiều tiền Tiên.

Sau hai lần khiêu chiến thành công, Ngô Bình đã có được phần thưởng là 600 tỷ tiền Đại Đạo, thêm 10 nghìn tỷ trong nhẫn ở động Kim Đỉnh thì cũng đủ tiền cho anh tiêu xài.

Luyện đan xong, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh tạm thời quay lại Thần Châu, còn Hà Tử Trần ở lại giúp bố mình ổn định công việc.

Ngô Bình vừa tạo được Thần Môn nên sẽ cần mua một lượng lớn đá thần để chính thức ngưng tụ Thần Môn.

Thần Môn mà anh hấp thu được chỉ là hình thức ban đầu, sau này sẽ cần một lượng lớn đá Thần Minh để hoàn thiện. Hoàn thiện xong, anh có thể hấp thu sức mạnh trong không gian vô thượng ấy để bồi dưỡng cho người thân cùng bạn bè của mình. Các sức mạnh cấp cao này có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra thiên tài và hỗ trợ họ trong việc tu hành.

Anh ở nhà vài hôm, Ngô Bình đã đến thỉnh giáo Nguyệt Đông Thăng xem có thể mua đá Thần Minh tốt ở đâu. Nguyệt Đông Thăng nói trong mười đại Tiên Giới thì chỉ có Tiên Giới Thái Ất mới có đá Thần Minh tốt nhất.

Loại đá này chia thành đá thường, đá trân phẩm và đá cực phẩm. Đá Thần Minh rất đắt, một viên loại thường cũng có giá cả chục tiền Tiên, hơn nữa phải dùng nhiều nên hầu hết các tu sĩ đều chỉ mua được loại thường.

Giá đá trân phẩm thì đắt hơn một chút, số lượng hạn chế nên một viên có giá hơn một triệu, vì thế cực ít người mua nổi.

Đá loại cực phẩm thì còn hiếm nữa, rất ít thế lực nắm giữ tài nguyên này nên người ngoài có tiền cũng không mua được. Nhưng một viên cực phẩm có giá trị bằng cả 500 viên loại thường nên cũng không tốn cho lắm.

Nghe Nguyệt Đông Thăng nói, đá Thần Minh cực phẩm của Tiên Giới Thái Ất khó mua được bằng tiền, mà phải đổi bằng các vật trân quý.

Theo ghi chép các giao dịch trong lịch sử thì một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá không dưới 100 triệu tiền Tiên.

Ngô Bình mở Thần Môn chí tôn nên sẽ tốn đá Thần Minh hơn Thần Môn bình thường rất nhiều, ít cũng phải cỡ 500 tỷ đến cả nghìn tỷ viên đá loại thường! Đổi sang đá Thần Minh cực phẩm thì sẽ khoảng một đến hai tỷ viên, tính ra sẽ là một số tiền rất lớn.

Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình đã một mình đến Tiên Giới Thái Ất bằng trận pháp vận chuyển.

Anh đáp từ trên cao xuống một vùng hoang vắng, anh vừa đến thì đã thấy bị một luồng lực tinh thần khoá chặt.

Anh híp mắt lại rồi nhanh chóng mặc Thất Thần Giáp cùng đeo nhẫn Cửu Long lên. Áo giáp Đạo cảnh trước đó đã bị hỏng, nhưng vẫn còn Thất Tinh Giáp và nhẫn Cửu Long, vì thế anh vẫn phát huy được lực chiến đấu ngang tầng thứ bảy Đạo cảnh.

“Gào!”

Một con khỉ trắng to đùng bay từ xa tới, nó cao cả trăm trượng, quanh người đầy cương khí màu vàng, nơi nó đi qua núi lở đất mòn, trăm thú đều bỏ chạy.

Ngô Bình đứng yên tại chỗ, thần anh mặc Thất Thần Giáp bay ra rồi thi triển thuật Thân Áo và lao về phía con khỉ trắng.

Uỳnh!

Thần anh của Ngô Bình đã có cơ thể thật, nó lắc người một cái rồi hoá thành người khổng lồ, uy lực áo thuật mà nó thi triển rất khủng khiếp, nó đánh con khỉ lộn nhào chỉ bằng một quyền. Nhưng thực lực của con khỉ cũng không vừa, lỗ mũi nó phun lửa rồi lại tấn công thần anh.

Thực lực của con khỉ rất mạnh, cuối cùng Ngô Bình phải dùng tới thuật Huyền Áo thì mới miễn cưỡng đánh bại nó được. Anh khoá tay con khỉ sau lưng rồi dí mặt nó xuống đất, sau đó lạnh giọng hỏi: “Mày đã phục chưa?”

Con khỉ bị đánh rụng nửa hàm răng, miệng nó méo xệch, xương cốt không biết đã gãy bao cái nên gật đầu ngay.

Ngô Bình nới lỏng tay, nó nhảy lên rồi lao tới nói: “Con người kia, người không được xông vào địa bàn của ta”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới phát hiện ở đây có linh khí dồi dào, trật tự mạnh mẽ, so ra còn hoàn hảo hơn động Thanh Linh mà anh từng ở.

Anh hỏi: “Mày biết nói tiếng người thì xem ra đã giao lưu với con người rồi”.

Con khỉ: “Ta là chủ của Động Thiên Diệu Hoa, thường ngày hay có con người đến nhưng đều bị ta đuổi đi hết”.

Ngô Bình nhỡ trong Tiên Giới Thái Ất có không ít nơi chưa được khai phá, đương nhiên cũng gồm Động Thiên và phúc địa.

Anh hỏi: “Chưa có cường giả nào đến cướp Động Thiên ở đây à?”

Con khỉ: “Từng có một người không biết tự lượng sức mình đến, nhưng đã bị đại ca của ta đánh chết rồi”.

Ngô Bình: “Ồ, ngươi còn có đại ca hả?”

Con khỉ: “Đúng, chúng ta đã kết nghĩa, ta xếp thứ ba, thực lực của đại ca ta mạnh hơn ta, anh ấy là một con chim đại bàng cánh vàng”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì ba người cùng trấn thủ ở Động Thiên này hả?”

Con khỉ: “Không, ba anh em ta chia nhau thủ ở hai Động Thiên và một phục địa. Ta thủ ở Động Thiên Diệu Hoa, anh hai ta ở Động Thiên Tử Tiêu, còn đại ca thì ở phúc địa Thương Lãng”.
Chương 2392: Phúc địa Thương Lãng, đại bàng cánh vàng

Ngô Bình: “Ba nơi có gần nhau không?”

“Cũng không xa, cho nên nếu có ai dám đến cướp Động Thiên của ta thì đại ca ta sẽ đến giúp ngay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế thì đại ca của ngươi đang đến hả?”

Khỉ trắng: “Đúng vậy, nếu ngươi còn không đi thì đại ca ta sẽ đến ngay đó”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ta vừa để lộ chút sơ hở, ngươi đã tấn công liền, có tin ta giết ngươi luôn không?”

Khỉ trắng sợ hãi nói: “Ngươi đừng làm vậy, chúng ta không có thâm thù cừu hận, có nhất thiết phải thế không?”

Ngô Bình: “Không muốn chết cũng được thôi, hãy nói cho ta biết đại ca của ngươi có điểm yếu gì không?”

Khỉ trắng tức giận nói: “Ta thà chết cũng không nói, thích giết thì ngươi giết đi!”

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, con khỉ trắng này là một con hung thú nhưng lại rất có tình nghĩa, anh gật đầu nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta chỉ tình cờ đi qua đây thôi, tạm biệt!”

Dứt lời, anh đang định bỏ đi thì chợt có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, người này có gương mặt quái gở, đôi mắt thì như mắt chim.

Người đàn ông nói: “Anh bạn nán lại đã”.

Nhìn thấy người đó, con khỉ trắng vui mừng gọi: “Đại ca!”

Người đàn ông này chính là con đại bàng cánh vàng, y cười nói: “Tam đệ, quả nhiên ta không nhìn nhầm đệ, đệ sống rất tình nghĩa, đúng là huynh đệ tốt của ta!”

Ngô Bình quan sát con đại bàng cánh vàng đã hoá thành người này rồi hỏi: “Anh gọi tôi lại để trả thù cho nó à?”

Con đại bàng bật cười nói: “Anh bạn hiểu lầm rồi, ban nãy anh đã tha cho tam đệ của tôi, cũng không ép đệ ấy nói chuyện mà đệ ấy không muốn nên tôi thấy anh là người trượng nghĩa”.

Ngô Bình: “Trượng nghĩa gì đâu, chỉ là tôi thấy nó có tình có nghĩa nên không muốn làm khó nó thôi”.

Đại bàng: “Anh bạn, tôi cảm nhận được khí tức nồng mùi dược liệu trên người anh, anh biết luyện đan à?”

Cảnh giới của con đại bàng này rất cao, nó đã là cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh rồi, hơn nữa còn có khả năng nhạy bén bẩm sinh, vừa nhìn đã đoán Ngô Bình là một thầy luyện đan.

Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Anh cũng tinh mắt đấy, tôi là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh”.

Đại bàng vô cùng kinh ngạc nói: “Không ngờ anh lại giỏi thế, thật vinh hạnh! Xin hỏi quý danh của anh?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Đại bàng: “Thầy Ngô, tôi đang tu luyện công pháp vô thượng của loài chúng tôi, tên là Phượng Hoàng Thiên Kinh. Hiện giờ, tôi đang muốn đột phá lên thêm một cảnh giới nữa, nhưng dù có cố đến mấy cũng không thành công. Phượng Hoàng Thiên Kinh có viết về một loại đan dược tên là Phượng Hoàng Đan, nếu có nó thì khả năng cao là tôi có thể đột phá”.

Ngô Bình: “Anh định nhờ ta luyện đan cho à?”

Đại bàng: “Đúng vậy, không biết thầy Ngô có thể giúp tôi được không?”

Ngô Bình: “Sao tự nhiên tôi phải giúp anh chứ?”

Đại bàng cánh vàng: “Đương nhiên tôi sẽ trả công cho anh, phúc địa Thương Lãng của tôi là phúc địa cấp một - một trong những phúc địa tốt nhất ở Tiên Giới Thái Ất, trong đó có vô vàn thiên tài địa bảo! Nếu anh chịu giúp tôi thì tôi sẽ tặng anh phúc địa ấy”.

Ngô Bình nói: “Sau khi đột phá rồi thì thực lực của ngươi sẽ mạnh hơn, sao ta biết ngươi có nuốt lời không. Vì thế, tốt nhất ngươi hay lấy thứ gì đó thực tế hơn ra trao đổi đi”.

Đại bàng cánh vàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể giao Thiên Thược của phúc địa cho anh”.

Ngô Bình cũng từng nghe nói Động Thiên và phúc địa đều có một chiếc chìa khoá tên là Thiên Thược. Nếu có nó thì có thể ra vào Động Thiên và phúc địa lúc nào cũng được.

Một khi hai nơi đó đóng lại thì trong bất xuất, ngoại bất nhập. Có thể nói phải có Thiên Thược thì mới thật sự là chủ của Động Thiên phúc địa.

Ngô Bình suy nghĩ thì thấy mối làm ăn này cũng ổn nên hỏi: “Anh có phương thức luyện đan không?”

Đại bàng cánh vàng vội nói: “Có! Hơn nữa, tôi đã gom đủ dược liệu rồi!”

Nói rồi, y lấy phương thức luyện chế ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn xong thì biết loại đan dược này cực khó luyện, ít cũng là đan dược cấp 20. Với cảnh giới hiện giờ thì chắc anh sẽ rất tốn sức.

Anh hỏi: “Khi nào ngươi cần?”

Đại bàng cánh vàng: “Tốt nhất trong vòng một năm”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, ta sẽ đưa đan dược cho ngươi đúng hẹn”.

Đại bàng cánh vàng mừng rỡ: “Thầy Ngô, vậy là anh có thể luyện chế Phượng Hoàng Đan đúng không?”

Ngô Bình: “Ừm, có thể thử”.

Đại bàng cánh vàng cúi gập người hành lễ: “Phiền thầy Ngô rồi!”

Ngô Bình: “Chúng ta giao dịch sòng phẳng, không cần cảm ơn đâu”.

Đại bàng cánh vàng cười nói: “Thầy Ngô, anh đột nhiên đến đây có việc gì không?’

Ngô Bình: “Cũng không có gì, tôi đến mua đá Thần Minh cực phẩm”.

“Đá Thần Minh?”, đại bàng cánh vàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi với Giao tiên sinh ở Động Thiên Song Long là bạn cũ, ở đó có đá Thần Minh cực phẩm đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hả, người đó có chịu bán không?”

Đại bàng cánh vàng: “Người bình thường mua thì chắc là không, nhưng nếu là tôi thì chắc được”.

Ngô Bình: “Vậy phiền anh đi hỏi hộ tôi xem người đó có bán đá không, tôi muốn mua số lượng lớn”.

Đại bàng cánh vàng hỏi: “Thầy Ngô cần bao nhiêu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ít nhất là hai tỷ viên”.

Đại bàng cánh vàng ngẩn ra: “Nhiều thế ư! Chắc ở đó không có nhiều vậy đâu, chờ một chút, để tôi đi hỏi”.

Dứt lời, y đã hoá thành một tia sáng vàng rồi biến mất.

Khoảng 15 phút sau, có một tia sang đáp từ trên cao xuống, đại bàng cánh vàng đã xuất hiện, y cười nói: “Thầy Ngô, họ bảo chỉ có hơn một tỷ viên thôi, 6000 tiền Đại Đạo một viên. Lẽ ra nếu nể mặt tôi thì họ có thể giảm xuống thành 5000, nhưng gần đây cũng có người đến thu mua nên giá hơi cao một chút”.

Ngô Bình: “Có người muốn mua ư? Họ có mua nhiều không?”, anh nghĩ có người cũng cần dùng đá Thần Minh cực phẩm để hoàn thiện Thần Môn giống mình.

Đại bàng cánh vàng: “Tôi hỏi rồi, người đó đòi mua hơn tỷ viên. Nhưng chưa tới tìm Giao tiên sinh mà đang đi hỏi thăm chỗ mua”.

Ngô Bình gật đầu: “Có hàng mẫu đấy không?”

Đại bàng cánh vàng lấy một viên đá to như nắm đấm 20 mặt ra, nó toả ra một khí tức huyền diệu cùng bảy tia sáng.

Ngô Bình cầm lấy quan sát thì thấy đúng là đá Thần Minh cực phẩm.

Anh gật đầu nói: “Tôi mua hết”, nói rồi, anh lấy tiền ra cho vào một chiếc nhẫn trữ đồ rồi đưa cho đại bàng cánh vàng.

Đại bàng cánh vàng thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều tiền như vậy nên gật đầu nói: “Xin chờ một lát, tôi đi rồi về ngay”.

Loáng cái, y đã quay lại và đưa cho Ngô Bình hơn chục tỷ viên đá Thần Minh cực phẩm.

Ngô Bình thấy không có vấn đề gì thì cất chúng đi, sau đó gật đầu nói: “Vẫn chưa đủ, tôi cần đi mua tiếp”.

Đại bàng cánh vàng: “Thầy Ngô, tôi đã hỏi Giao tiên sinh rồi, ông ấy bảo người bán đá Thần Minh toàn ở chợ Đông Khư”.

Ngô Bình hỏi thăm về vị trí của chợ này, sau đó tạm biệt đại bàng cánh vàng rồI rời đi.

Chợ Đông Khư nằm ở một khu hoàng tàn rất lớn thuộc Tiên Giới Thái Ất, Ngô Bình phải bay một lúc lâu mới đến gần chợ. Anh đi thêm một đoạn thì đã thấy chợ rồi.

Bây giờ đang giữa trưa, chợ rất đông đúc, ít cũng phải có cả vài chục nghìn người đang tiến hành mua bán.

Anh liếc nhìn rồi đáp xuống một bức tường cao, bức tường này cao nghìn trượng, dày 300 trượng như một dãy núi nối liền nhưng chỗ nào cũng đã bị hư hại, diện tích bên trên rất rộng, có nhiều tu sĩ đang bày hàng ở đây.
Chương 2393: Thiên Kiêu Đan đổi đá Thần Minh

Sau khi đáp xuống, Ngô Bình đã hỏi một tu sĩ qua đường: “Anh bạn, xin hỏi ở đâu bán đá Thần Minh?”

Người kia nhìn Ngô Bình rồi chỉ vào vách tường cao nhất rồi nói: “Lên đó mà xem”.

Ngô Bình cảm ơn, sau đó bay lên vách tường ấy.

Đến nơi, anh nhìn thấy có một toà lầu ba tầng, bên ngoài cửa bày một chiếc bàn, hiện giờ đang có người ngồi ở đây, phía đối diện cho mấy chục người vây quanh nói gì đó.

Anh đi tới thì thấy người đó cười nói: “Quy định của Thần Minh Các chúng tôi xưa nay vẫn thế, dùng vật đổi vật. Muốn mua đá Thần Minh cực phẩm thì phải lấy bảo bối cực phẩm ra trao đổi”.

Có một tu sĩ trong đám đông hỏi: “Dùng thẳng tiền không được à?”

Người kia cười đáp: “Không phải là không được, nhưng giá hơi cao đấy”.

“Báo giá đi”, tu sĩ kia vội hỏi.

Người kia: “Một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá 10 nghìn tiền Đại Đạo”.

Mọi người xung quanh đều hít vào hơi lạnh, 10 tiền Đại Đạo không phải con số lớn với những người ở đây, nhưng nếu họ muốn mua một triệu đến hai triệu viên thì sao? Thế không phải là mấy chục tỷ tiền Đại Đạo rồi à? Nhiều tiền thế thì đâu phải ai cũng mua nổi.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy Thiên Kiêu Đan do mình luyện chế ra đặt lên bàn và hỏi: “Viên đan dược này có được tính là bảo bối không?”

Người kia cầm viên Diệp Phi Nhiên lên xem rồi hỏi: “Cậu giới thiệu chút được không?”

Ngô Bình: “Đây là Thiên Kiêu Đan do thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh luyện chế! Uống nó vào thì có thể tăng tư chất và căn cốt, sau đó người bình thường cũng có thể trở thành thiên kiêu”.

Người kia ngạc nhiên nói: “Trên đời có đan dược như vậy ư!”

Người đó suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu bán viên này bao nhiêu?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Người bán thích mua bao nhiêu thì mua”.

Anh giơ viên đan dược lên rồi cao giọng nói: “Tôi sẽ đấu giá viên Thiên Kiêu Đan cực phẩm này tại đây, giá khởi điểm là 500 triệu tiền Đại Đạo! Ai trả cao nhất thì được”.

Giọng nói của anh rất vang, người ở cả chợ Đông Khư đều nghe thấy rồi lũ lượt kéo nhau đến xem.

Sau khi nghe về hiệu quả của Thiên Kiêu Đan, ai cũng sáng mắt lên rồi đua nhau trả giá.

“Tôi trả 500 triệu tiền Đại Đạo”.

“Tôi 600”.

“700”.

Giá liên tục tăng lên, loáng cái đã chạm ngưỡng 1.5 tỷ, cuối cùng đã được bán cho người trả 7.8 tỷ.

Ngô Bình đưa viên đan dược cho người đó rồi mới nói với người ngồi trên bàn: “7.8 tỷ tiền Đại Đạo một viên”.

Người kia gật gù: “Được! Đá Thần Minh cực phẩm của chúng tôi có giá 10 nghìn tiền Đại Đạo một viên, vậy thì anh có thể đổi được 78 viên”.

Ngô Bình: “Tôi có khoảng 500 viên Thiên Kiêu Đan cực phẩm như thế, tôi muốn đổi hết sang đá Thần Minh”.

Người kia ngạc nhiên nói: “Cậu có nhiều vậy ư?”

Ngô Bình: “Tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị”.

Người kia ngẫm nghĩ rồi nói: “Mời cậu vào các bàn chuyện”.

Ngô Bình được mời vào trong Thần Minh Các, một tu sĩ trung niên mặc đồ màu xanh bước ra, rõ ràng ông ấy đã biết hết chuyện xảy ra bên ngoài nên rất lịch sự nói: “Chắc công tử là thầy luyện đan đúng không? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là các chủ của Thần Minh Các, tên là Hứa Giang Hà”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, sư phụ là thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh”.

Nghe thấy thế, tu sĩ kia lập tức đứng hình rồi ngạc nhiên nói: “Thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh!”

Ngô Bình: “Sao? Ông không tin à?”, nói rồi, anh lấy huy hiệu thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh của mình ra.

Hứa Giang Hà nhìn xong thì vội cười nói: “Sao tôi không tin chứ! Tôi chỉ ngạc nhiên quá thôi”.

Thật ra, ông ấy đang thấy vô cùng chấn động, thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh! Trời ơi, tưởng chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ.

Ngô Bình: “Sư phụ đã cho tôi khá nhiều đan dược, nhưng tôi không thể tuỳ ý bán ra ngoài. Vì thế chỉ có thể lấy các đan dược cấp thấp như Thiên Kiêu Đan ra để trao đổi với các ông”.

Nghe thấy Ngô Bình gọi Thiên Kiêu Đan là đan dược cấp thấp. Hứa Giang Hà càng bối rối hơn, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Thầy Ngô, cậu có thể cho tôi xem ít đan dược cấp cao được không?”

Ngô Bình đã lấy được khá nhiều đan dược trong động Kim Đỉnh, trong đó đan dược tốt nhất đã trên cấp 20, vì thế anh đã lấy nó ra.

Viên đan dược không có hình dạng bình thường, mà có hình người cao nửa mét đang ngồi xếp bằng trong hư không, bên ngoài có chín tầng sáng bao quanh. Hơn nữa, nó còn liên tục phát ra tiếng niệm chú thần kỳ, khiến người khác nghe xong là cảm thấy vui vẻ.

Hứa Giang Hà ngẩn ra nhìn viên đan dược rồi run giọng hỏi: “Thầy Ngô, đây là đan dược gì và có công dụng thế nào?”

Ngô Bình: “Nó là Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, giúp người uống truy tìm nguồn gốc của Đại Đạo, muốn uống nó thì phải từ tầng thứ chín Đạo cảnh trở lên”.

Hứa Giang Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi được mở mang tầm mắt rồi!”

Ngô Bình cất đan dược đi rồi nói: “Các chủ Hứa, chúng ta bàn vụ trao đổi đi”.

Hứa Giang Hà cười nói: “Được, thầy Ngô chúng tôi muốn 500 viên Thiên Kiêu Đan của cậu. Nhưng cậu có thể đưa thêm cho chúng tôi ít đan dược cấp cao hơn được không?”

Ngô Bình: “Được thôi, các chủ muốn đan dược thế nào?”

Hứa Giang Hà cười nói: “Đan dược mà mọi người ở Tiên Giới Thái Ất ao ước nhất đương nhiên là Tiên Thiên Đại Diễn Đan đã thất truyền 3000 năm nay. Nghe nói uống nó vào thì có thể bù đắp tiên thiên khiếm khuyết, loại bỏ những di chứng trên con đường tu luyện”.

Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì các chủ có phương thức luyện chế đúng không?”

Hứa Giang Hà gật đầu: “Đúng, thậm chí tôi còn gom đủ dược liệu rồi”.

Ngô Bình: “Đan dược này chỉ sư phụ tôi mới luyện chế được, để tôi hỏi người đã”.

Hứa Giang Hà nói ngay: “Được, tôi chờ tin của thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Ông cứ đưa phương thức luyện chế cùng dược liệu cho tôi, như thế sư phụ tôi mới biết mình có luyện chế được hay không”.

“Được ạ”, Hứa Giang Hà lấy rồi đưa cho Ngô Bình ngay.

Ông ấy cười nói: “Thầy Ngô, vì nhiều đá Thần Minh quá nên chúng tôi cùng cần chuẩn bị một chút. Hiện giờ, tôi chỉ đang có hơn 300 triệu viên thôi, cậu lấy trước tạm nhé”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ trả trước một nghìn tỷ tiền Đại Đạo”.

Hứa Giang Hà xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tin cậu mà. Khi nào cậu mang đủ Thiên Kiêu Đan đến rồi tôi sẽ đưa nốt đá cho”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế cũng được”.

Lấy đá xong, Ngô Bình hỏi: “Tôi nghe nói còn có một người đang thu mua rất nhiều đá Thần Minh cực phẩm, người đó đã đến đây chưa?”

Hứa Giang Hà cười nói: “Không giấu gì cậu, người đó đến rồi nhưng chỉ muốn mua bằng tiền thôi nên tôi không đồng ý. Vì thế, anh ta đã về tìm bảo bối rồi, chắc vài hôm nữa sẽ quay lại”.

Ngô Bình: “Dù anh ta có bảo bối quý cỡ mấy, các chủ cũng phải giữ đá cho tôi đấy”.

Hứa Giang Hà vỗ ngực nói: “Cậu yên tâm, tôi chỉ làm ăn với cậu thôi, người khác thì không tiếp”.
Chương 2394: Hoàn thiện Thần Môn

Sau đó, Ngô Bình đã chắp tay cáo từ.

Sau khi rời khỏi chợ Đông Khư, anh lại đến Động Thiên Diệu Hoa để tìm con khỉ trắng.

Khỉ trắng thấy anh trở lại thì vội nói: “Thầy Ngô, sao anh lại về đây?”

Ngô Bình: “Khỉ, ta cần tìm một nơi để luyện đan, ở đây có tiện không?”

Ngô Bình được đại bàng cánh vàng kính trọng nên con khỉ trắng cũng phục tùng anh tuyệt đối, nó nói: “Tiện chứ, mời đi theo tôi”.

Nó dẫn anh đến một hang núi, sau đó ấn tay một cái, phía trước xuất hiện một màn sáng, cả hai đi vào đó thì chính thức tiến vào Động Thiên Diệu Hoa.

Cảnh vật bên trong hoàn toàn khác, so ra còn đẹp hơn Động Thiên Thanh Linh nhiều, diện tích cũng lớn hơn.

Ngô Bình cười nói: “Khỉ, Động Thiên này đẹp thật đấy, chắc có nhiều sinh linh ở đây lắm nhỉ?”

Khỉ trắng: “Đúng thế, vì vậy đại ca không muốn Động Thiên bị con người chiếm đóng. Nếu như vậy thì sinh linh ở đây sẽ bị tiêu diệt hết mất”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, con người mà đến thì họ sẽ không cho phép các sinh linh mạnh mẽ tồn tại”.

Anh tìm một hang đọng rồi thu dọn sơ qua một chút, sau đó bắt đầu luyện đan.

Đầu tiên, anh luyện chế Thiên Kiêu Đan. Vì phải có một lượng Thiên Kiêu Đan nhất định thì mới dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản được.

Anh luyện chế một lèo năm lò và được 15 viên cực phẩm. Đến lò thứ sáu thì mới đột phá thêm một bậc là tuyệt phẩm.

Sau đó, anh bỏ 17 viên Thiên Kiêu Đan cực phẩm vào trong Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản. Sau khi bỏ cả đống tiền Tiên vào, cứ năm tiếng, Vạn Hoá Thần Lò lại nhân bản được một lần. Cũng có nghĩa là anh chỉ cần luyện chế 30 lần thì sẽ có đủ 500 viên, nhưng quá trình này cũng mất hơn chục ngày.

Luyện đan xong, anh lấy phương thức luyện chế Tiên Thiên Đại Diễn Đan ra để luyện chế thử. Đan dược n ày quý hơn Thiên Kiêu Đan của anh, nó thuộc cấp 15 đến 16.

Anh đã có phương thức luyện chế cùng được liệu nên bắt tay vào làm ngay. Lò thứ nhất đương nhiên là thất bại, nhưng anh đã có được kinh nghiệm nên bắt đầu lò thứ hai luôn.

Lò này anh đã luyện chế được năm viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan tứ phẩm.

Anh vẫn chưa hài lòng với kết quả này nên đã nghiên cứu thật kỹ phương thức. Mãi một ngày sau, anh mới luyện tiếp lò thứ ba.

Lò này đã có tiến bộ hơn, thành phẩm là đan dược nhị phẩm. Ngô Bình cảm thấy muốn nó ở cấp cao hơn nữa là rất khó.

Vì thế, anh tiếp tục tìm cách giải quyết và thử cho thêm chú thuật cùng phù chú vào đan dược. Từ đó nâng cao chất lượng cùng dược lực của nó.

Lúc trước, anh đã có một một môn chú pháp cấp thiên hạ phẩm tên là Thất Phúc Hưng Vận Chú. Đây là chú pháp cấp thiên nên tu sĩ bình thường không thể tu luyện được.

Ngô Bình có thần anh lớn mạnh nên thử luôn. Khoảng hơn ba ngày sau, anh đã học thành. Mỗi khi anh niệm chú đều thấy các vận may trong không gian đều đổ dồn vào mình, khiến cơ thể cùng tinh thần của anh đều có sự thay đổi kỳ diệu.

Anh cảm nhận một lát rồi lại thử truyền Thất Phúc Hưng Vận Chú vào trong đan dược để nâng cao hiệu quả của nó.

Cách làm này cần rất nhiều thử nghiệm, dù trình luyện đan của Ngô Bình cực cao thì lần đầu vẫn thất bại, đan dược đã mất hết tác dụng.

Lần thứ hai, anh mưới miễn cưỡng truyền chú thuật vào đan dược, cấp bậc của nó đã tăng thêm.

Lần thứ ba, chú thuật cùng đan dược đã dung hợp hoàn hảo, Ngô Bình đã luyện chế được hai viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan cực phẩm.

Thời gian còn lại, anh bắt đầu hấp thu đá Thần Minh để hoàn thiện Thần Môn.

Bây giờ, tuy anh có Thần Môn chí tôn, nhưng nó là hình thái đầu chứ không phải thực thể. Việc anh cần làm bây giờ là dùng đá Thần Minh để tạo ra Thần Môn.

Chuẩn bị xong, anh lấy đá Thần Minh cực phẩm ra để hấp thu.

Thần Môn của anh bay ra, vô vàn đá Thần Minh cực phẩm bay vào, sau đó chuyển hoá thành các sức mạnh thần kỳ và dung nhập vào Thần Môn.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng thúc giục các pháp thuật, thần thông, áo thuật và tinh thuật mà mình tu luyện để khắc trận văn phù văn lên Thần Môn.

Tác dụng của Thần Môn không chỉ là kết nói với sức mạnh của không gian duy độ cao, mà còn có thể đưa sức mạnh của người tu hành vào trong không gian ấy để rèn luyện và nâng cấp.

Đó chính là việc mà Ngô Bình đang muốn làm, anh cần đưa mọi phép thần thông của mình vào trong không gian duy độ cao để rèn luyện và nâng cấp. Bởi sau nâng cấp, các tài năng của anh sẽ mạnh hơn gấp ba đến năm lần.

Đá Thần Minh hao dần, các tài năng của Ngô Bình cũng đã được khắc lên Thần Môn, khiến uy thế của nó tăng mạnh. Cùng lúc đó, các thần thông của Thần Môn cũng tự động được kích hoạt, sau đó được Ngô Bình lĩnh ngộ và trở thành của anh.

Chờ khi 500 viên đan dược được nhân bản xong thì Ngô Bình cũng đã hấp thu hết số đá Thần Minh mình có! Số đá này khiến Thần Môn chân thực hơn, anh cũng học được các pháp thuật và thần thông của nó.

“Đúng là Thần Môn chí tôn có khác, các tài năng đều bức người. Cái hiếm hơn là các tài năng này còn kết nối với nhau, có thể tổ hợp thành một tuyệt học cấm thuật bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình bắt đầu thắc mắc không biết ai đã tạo ra Thần Môn này.

Hôm đó, anh mang đan dược quay lại chợ Đông Khư và đến tìm các chủ Hứa Giang Hà của Thần Minh Các.

Đã hơn 10 ngày trôi qua, Hứa Giang Hà đã chuẩn bị xong số đá mà Ngô Bình cần, hai bên cùng trao đổi với nhau.

Giao dịch xong, Ngô Bình lấy Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm và tứ phẩm do mình luyện chế ra rồi nói: “May quá sư phụ tôi đã luyện chế được, ông ra giá đi”.

Hứa Giang Hà mừng rỡ nói: “Tứ phẩm thì tôi mua 30 tỷ Đại Đạo một viên, nhị phẩm thì 150 tỷ một viên”.

Tiên Thiên Đại Diễn Đan đã thất truyền, giờ cũng chỉ có mình Ngô Bình luyện chế được nên rất quý, nhưng Hứa Giang Hà mua với giá không cao lắm.

Ngô Bình gật đầu: “Sau này, tôi có thể cung cấp số lượng lớn Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm cho ông”.

Hứa Giang Hà vội nói: “Thế thì tốt quá, cậu có bao nhiêu tôi cũng mua hết”.

Ngô Bình: “Chỗ ông vẫn còn đá Thần Minh đúng không?”

Hứa Giang Hà cười nói: “Vì bị cậu mua hết rồi nên chúng tôi đã chuẩn bị vượt mức thêm 300 triệu viên cực phẩm”.

Ngô Bình: “Tôi lấy hết, ngày mai tôi sẽ lại mang bốn viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm đến”.

Vậy là Ngô Bình đã mua hơn hai tỷ viên đá cực phẩm, sắp đủ rồi.

Anh rời đi, vừa bay lên cao thì cảm thấy có người bám theo. Anh không hề trốn chạy mà bay tới một vùng hoang vu rồi dừng lại.

Một tu sĩ thanh nên dẫn teo hai tuỳ tùng xuất hiện phía sau anh. Tu sĩ này mặc áo vàng, đội mũ ngọc, mái tóc màu xanh, mi tâm có ấn ký màu tím, hắn lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói có người đã mua hết đá Thần Minh cực phẩm nên chờ ở đây, quả nhiên đã chờ được anh”.

Ngô Bình biết người này chính là người cũng đang mua đá Thần Minh nên nói: “Anh muốn gì?”

Người đó lạnh giọng nói: “Đưa hết đá Thần Minh đây, tôi sẽ cân nhắc tha mạng chó cho anh”.
Chương 2395: Lời mời của tam hoàng tử

Ngô Bình nhìn tu sĩ thanh niên đó thì thấy gương mặt của hắn biến hoá liên tục, chắc cũng là cao thủ cảnh giới Vạn Tương tầng thứ chín Thần Thông. Hơn nữa, hai tuỳ tùng đi cùng hắn rõ ràng đã là cường giả Đạo cảnh. Đi ra ngoài mà có vệ sĩ là cường giả Đạo cảnh thì chứng tỏ người này có lai lịch rất lớn, hắn không coi Ngô Bình ra gì cũng là điều dễ hiểu. Dẫu sao trông anh cũng có tu vi kém hắn, bên cạnh cũng không cao thủ bảo vệ.

“Anh định ăn cướp à?”, Ngô Bình hỏi.

Tu sĩ thanh niên cười khẩy: “Cướp? Mọi địa phận trên đời đều thuộc về vua chúa. Ở Tiên Giới Thái Ất này, bổn hoàng tử thích gì thì phải có nấy”.

Ngô Bình ồ lên nói: “Ra anh là hoàng tử của hoàng triều Thái Ất, bảo sao mà ngông thế. Nhưng tôi không phải người của Tiên Giới này nên thân phận của anh không doạ được tôi đâu. Bây giờ, tôi cũng cho anh một cơ hội, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì có lẽ tôi sẽ tha cái tội vô lễ cho anh”.

Tu sĩ thanh niên kia là hoàng tử nên rất ngang ngược ở đây, hắn chưa từng bị người khác nói vậy bao giờ nên lập tức biến sắc mặt nói: “Giết nó đi!”

Ngay sau đó, hai cường giả Đạo cảnh ở phía sau đã ra tay, họ tung chưởng ra từ hai phía. Hai chưởng ấn đen ngòm khổng lồ đã xuất hiện trên không, đồng thời tấn công Ngô Bình. Đây là một phép thần thông tà môn tên là U Minh Thủ Ấn, một chưởng này có thể giết chết thần anh của người khác.

Ngô Bình thi triển Kim Thân Chú, thủ ấn kia rơi xuống người anh thì ánh sáng vàng loé lên, còn Ngô Bình không hề hấn gì. Hai cường giả kia ngẩn ra, họ là đại thần thị vệ trong hoàng cung, chẳng những có tu vi cao, mà tài giết chóc cũng không ai bằng, tại sao người này lại không hề hấn gì?

Ngô Bình khinh bỉ nói: “Đại nội thị vệ mà có chút bản lĩnh vậy thôi à? Để tôi cho các người xem thế nào mới là thần thông nhé!”

Uỳnh!

Anh giơ tay phải lên tung một chưởng lên cao, chưởng này che khuất mặt trời, sau đó bùng cháy, sấm chớp kéo đến, phù văn phát sáng, không gian vặn vẹo, trời đất như bay màu.

“Cái gì! Bảo vệ hoàng tử!”, một người trong số đó thấy không ổn nên gào lên.

Song đã muộn, ngay khi chưởng kia ập xuống đã khoá chặt họ, khiến họ không thể cử động. Thần thông mà Ngô Bình tu luyện đến từ Thần Môn nên rất đáng sợ.

Rắc!

Sau chưởng đó, hai cường giả kia đã như cái bánh rán, xương cốt gãy hết, nội tạng nổ tung và chết ngay tắp lự.

Một chiêu hạ được hai thị vệ hoàng cung có cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh, vị hoàng tử kia đã nghệt mặt ra, một lát sau mới run rẩy nói: “Anh đừng làm bậy!”

Ngô Bình đi về phía sau, anh tiến một bước thì hoàng tử kia lùi một bước, cuối cùng hắn đã giơ một lá bùa ra rồi nói: “Đây là sát phù do cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh tạo ra, anh còn tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ giết anh”.

Ngô Bình biết hắn chỉ doạ mình, vì nếu lá bùa ấy có thể giết anh thì hắn đã thi triển nó lâu rồi, chứ không cầm rồi doạ như thế.

“Thử đi xem nao!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể giết anh trong lúc đạo phù hoạt động, hơn nữa cao thủ tầng thứ năm Đạo cảnh trở lên tôi đã từng giết rồi, thì sợ quái gì một lá bùa vớ vẩn chứ?”

Hoàng tử kia có tính cách hống hách, nhưng thật sự chưa từng trải qua nguy hiểm bao giờ, càng chưa từng gặp phải một đối thủ đáng ghờm như Ngô Bình nên đảo mắt nói: “Anh bạn, có gì chúng ta bình tĩnh nói”.

Ngô Bình: “Bình tĩnh nói ư? Cũng được, trước đó anh chuẩn bị cướp đồ của tôi, điều này khiến tôi rất tổn thương, anh định đền bù thế nào?”

Theo Ngô Bình thấy, so với việc giết một hoàng tử của hoàng triều Thái Ất thì thà anh tranh thủ kiếm một món còn hơn, dẫu sao loại rác rưởi này mai sau cũng không thể đe doạ được gì tới anh, tha cho hắn cũng được.

Hoàng tử kia nghe thấy vậy thì lập tức thở phào một hơi, điều hắn sợ nhất là Ngô Bình không cần gì hết mà chỉ muốn giết mình.

“Anh cứ nói đi! Hoàng triều Thái Ất có cả Tiên Giới này mà, anh muốn thứ gì ở đây thì cứ nói với tôi”, hắn nói rất oách, nhưng thật ra đang rất hoảng sợ.

Ngô Bình: “Anh thu thập đá Thần Minh cực phẩm làm gì? Tôi thấy anh đã ở cảnh giới Vạn Tương rồi nên đã có Thần Môn rồi chứ”.

Hoàng tử kia nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đá Thần Minh không phải cho tôi dùng, mà là thái tử”.

Ngô Bình: “Cho thái tử ư? Vậy anh là em trai của thái tử à?”

Tên kia hừ một tiếng: “Coi vậy đi, chúng tôi chỉ giúp đỡ lần nhau thôi. Thời gian hoàng đế tại vị sắp hết, sau đây sẽ chọn ra một min quân mới, vì thế thái tử và năm hoàng tử cạnh tranh với nhau rất gay gắt. Thực lực của chúng tôi ngang nhau, nhưng dẫu sao thái tử vẫn là thái tử, anh ta mới là chính thống, đương nhiên tôi phải đứng về phe anh ta rồi”.

“Anh kiếm đá Thần Minh về cho thái tử dùng à?”, Ngô Bình hỏi.

Hoàng tử lắc đầu: “Không, ngũ hoàng tử có thiên bẩm phi phàm, tuy tu luyện hơi chậm nhưng mục đích lại là tạo Thần Môn chí tôn! Thái tử biết chuyện nên đã lệnh cho chúng tôi đi mua hết đá Thần Minh chí tôn, như vậy thì ngũ hoàng tử sẽ không tu luyện được”.

Ngô Bình: “Nếu ngũ hoàng tử có tư chất tốt như vậy thì kiểu gì hoàng đế chẳng trọng dụng”.

Hoàng tử: “Hoàng đế lú lẫn lâu rồi, có màng chuyện gì nữa đâu. Không thì thái tử đã bị ngũ hoàng tử thay thế lâu rồi”.

Ngô Bình: “Anh đã tìm được bao nhiêu đá Thần Minh cực phẩm rồi?”

Hoàng tử: “Tạm thời mới có hơn tỷ viên thôi”.

“Đưa tôi hết đi”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Hoàng tử tái mặt, nhưng sau một thoáng do dự thì vẫn ngoan ngoãn đưa đá cho Ngô Bình.

Anh kiểm tra xong thì gật đầu nói: “Nể tình chỗ đá này nên tôi sẽ tha cho anh một mạng, biến đi!”

Hoàng tử không nhúc nhích mà nhìn Ngô Bình nói: “Huynh đài, cảnh giới của anh không bằng tôi nhưng sao thực lực lại mạnh thế. Tôi cảm thấy tư chất của anh còn hơn ngũ hoàng tử. Giờ thái tử đang cầu hiền tài, nếu anh chịu đầu quân thì nhất định sẽ được trọng dụng”.

Ngô Bình không có hứng với cạnh tranh trong hoàng cung nên nói: “Không có hứng”.

Hoàng tử: “Hoàng triều Thái Ất có 49 Tương chí tôn mạnh nhất, anh giỏi vậy lẽ nào không muốn lĩnh ngộ à?”

Ngô Bình giao động, mỗi mọt thần thông của cảnh giới Vạn Tương đều sinh ra một loại hình tượng, nhưng các hình tượng này không cố định. Thế gian có các hình tượng chí tôn, nhưng tư duy của con người không thể tưởng tượng được, chỉ có thể mô phỏng theo và gọi đó là Tương chí tôn.

Đương nhiên Tương chí tôn này không phải ai cũng lĩnh ngộ được, thường thì chỉ có ai có Thần Môn chí tôn mới đủ tư cách lĩnh ngộ thôi.

Dưới Tương chí tôn còn có Tương đế hoàng, Tương vương hầu, sau đó là từ cấp cửu phẩm đến nhất phẩm.

Thấy Ngô Bình có vẻ do dự, hoàng tử nói: “Anh bạn, Tương chí tôn trên đời chỉ có 108 loại, mà nhờ cơ duyên nên hoàng triều Thái Ất đã có 49 loại. Thực lực của anh mạnh vậy, lại đi khắp nơi thu thập đá Thần Minh thì chắc đang ngưng tụ Thần Môn chí tôn đúng không? Thần Môn chí tôn kết hợp với Tương vô thượng thì thành tựu sau này của anh sẽ vô hạn!”

Hắn chớp mắt: “Này, nếu anh chịu ủng hộ tôi lên làm hoàng đế thì sau khi đăng cơ, tôi sẽ phong anh làm quốc sư”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh nhìn tên kia rồi nói: “Anh muốn tôi phò tá anh? Anh không làm việc cho thái tử nữa à?”

Người kia sáng mắt nói: “Thái tử không giỏi bằng tôi, chẳng qua có cái danh thái tử thôi. Nếu tôi có một người giỏi như anh phụ tá thì có thể cạnh tranh với thái tử rồi. Hơn nữa, thái tử đang dồn hết mọi tâm tư cho ngũ hoàng tử nên không chú ý đến tôi. Sao, anh có đồng ý không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK