Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701: Vô thượng tiên tôn

Thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, vóc dáng rất cao, con ngươi hoạt bát: “Vâng, lão tổ!”

Ngô Bình đi theo thiếu niên, độn quang tới nơi khảo hạch tiên tôn Đoạt Thiên.

Nguyên Hạc không thích nói chuyện, nên dọc đường im re.

Đến bên ngoài nơi khảo hạch, Nguyên Hạc mới nói: “Sư huynh, có mang tiền không?”

Ngô Bình biết khảo hạch phải đóng phí, anh không khỏi trợn mắt: “Cậu ra ngoài không mang tiền à?”

Nguyên Hạc nhếch miệng cười: “Sư huynh, tôi rất ít khi ra ngoài, nên trên người không có tiền!”

Ngô Bình không nói gì, đành tự mình bỏ tiền đóng phí.

Trên đời này không có nhiều tiên tôn, tham gia khảo hạch càng ít nên trước cửa chẳng có ai.

Sau khi vào cửa, họ thấy có mấy người đang ngồi chơi mạt chược. Loại mạt chược này không khác thời Viêm Long là mấy.

Thấy có người, họ vội đứng lên, dù sao cũng lâu rồi không ai tới khảo nghiệm, tinh thần họ lập tức tỉnh táo.

“Mời đăng ký trước!”

Ngô Bình báo họ tên địa chỉ rồi được dẫn tới một đài ngọc có khắc tiên văn. Anh chuẩn bị xong, một tia sáng chiếu xuống, bắt đầu tiến hành khảo hạch toàn diện.

Khi ánh sáng quét tới lui trên người anh, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một loại ý thức nhân tạo, dưới tác dụng của nó, anh tiến vào thế giới giả tưởng, tiến hành chiến đấu với tiên tôn khác.

Những cuộc chiến này chỉ hoàn thành trong tâm trí. Mấy phút sau, ánh sáng biến mật, thành tích Ngô Bình cũng xuất hiện, anh là tiên tôn cấp bậc vô thượng.

Trong nơi khảo hạch có phân chia thành: không đạt, cửu phẩm tới nhất phẩm, vương phẩm, đế phẩm, truyền kỳ và vô thượng.

Ngô Bình đạt cấp bậc cao nhất, tiên tôn vô thượng!

Người phụ trách sợ điếng người, mất cả buổi mới run rẩy nói: “Tiên tôn, tiếp theo tiến hành thí nghiệm thực chiến!”

Ngô Bình hỏi: “Không phải đã kiểm tra xong rồi sao?”

Người này dè dặt nói: “Bẩm tiên tôn, trước đó chỉ là kiểm tra sơ bộ để tiến hành thí nghiệm thực chiến phân chia cấp bậc. Cậu là tiên tôn vô thượng nên sau này phải thắng được được con rối tu vi tiên tôn vô thượng”.

Ngô Bình: “À, nơi này còn có cả con rối tiên tôn vô thường à?”

Người phụ trách: “Vì trong lịch sử, số người đạt vô thượng cực ít, thêm cả cậu thì cũng chỉ hai, ba người nên con rối vô thượng cũng chỉ có một, chúng tôi phải báo cáo lên trên để xin, mong tiên tôn chờ thêm một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu?”

Người phụ trách: “Chắc nửa ngày là cùng!”

Ngô Bình nhún vai: “Vậy được, chiều tôi tới lần nữa!”

Anh kêu Nguyên Hạc đi dạo trong thành.

Tòa thành này là một trong những thành trì lớn nhất đại thế giới Thái Thanh – Thành Thượng Nguyên.

Thành Thượng Nguyên phồn hoa, mậu dịch phát triển. Ngô Bình hỏi Nguyên Hạc: “Đói bụng không?”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, tôi không đói!”

Người tu hành như họ hiển nhiên sẽ không đói nhưng câu trả lời của cậu ta làm Ngô Bình cảm thấy buồn tẻ: “Thành Thượng Nguyên có chỗ nào thú vị không?”

Nguyên Hạc: “Không biết!”

Ngô Bình chỉ muốn đá bay Nguyên Hạc nhưng khi nghĩ tới việc cậu ta là đồng tử của sư tổ thì nhịn xuống: “Nguyên Hạc, cậu về trước đi!”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, sư tổ ra lệnh tôi phải theo anh!”

Ngô Bình cũng bó tay với cậu ta: “Ok!”

Anh dạo trong thành, nơi đầu tiên là một quán ăn nổi tiếng tên là lầu Tam Thanh.

Lầu Tam Thanh là nhà hàng ngon nhất đại thế giới Thái Thanh, đương nhiên giá cả của nó cũng rất chát. Trong cả thành này, người có tư cách ăn ở đây đều không vượt quá hai mươi. Tới đây ăn cơm phần lớn là tu sĩ bên ngoài, ví dụ như đệ tử chân truyền hay trưởng lão của tiên giáo Thái Thanh.

Ngô Bình yêu cầu phòng riêng, sau đó gọi món ăn. Hương vị thức ăn cũng không tệ, gan rồng mật phượng gì cũng có, thậm chí còn có thịt mãnh thú thượng cổ nữa.

Giá của chúng tất nhiên đều rất cao, chân tiên bình thường không ăn nổi.

Ngô Bình cố tình gọi nhiều món, ban đầu Nguyên Hạc còn nhịn, khi món thứ mười lên bàn, cậu ta hỏi: “Sư huynh, tôi nếm thử được không?”

Ngô Bình cười hỏi: “Sao cậu bảo không đói?”

Nguyên Hạc cũng thẳng thắn: “Vừa rồi không đói, giờ đói!”

Ngô Bình cười to: “Ngồi xuống ăn đi!”

Hai người đang ăn thì bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hét thảm. Ngô Bình quay đầu nhìn thì thấy một đám đàn ông đang đánh một phụ nữ, trong lòng người phụ nữ đang ôm một đứa bé gái hai, ba tuổi, người phụ nữ không ngừng phát ra tiếng hét thảm thiết, cố gắng bảo vệ cô bé trong lòng.

“Dám đụng chủ của tụi tao à, đánh chết mày!”

Ngô Bình: “Đủ rồi!”

Mấy người kia ngẩng đầu, thấy Ngô Bình khí thế bất phàm, kẻ đánh người hỏi: “Các hạ là ai?”

Ngô Bình báo ra mình là đệ tử chân truyền của tiên giáo Thái Thanh, để lộ thẻ bài.

Mấy người kia hoảng sợ, vội quỳ xuống: “Tiên gia, chúng tiểu nhân đáng chết, quấy rầy bữa ăn của tiên gia!”

Ngô Bình hỏi: “Vì sao đánh người ta?”

Người này nói: “Chủ của chúng tôi đang đi trên đường, hai tên dân đen này lại không biết điều, lôi kéo quần áo ăn xin. Quần áo chủ nhân quý giá, bị tay của chúng làm bẩn!”

“Cũng không thể đánh người như thế!”, Ngô Bình nói.

Mấy người không dám cãi lại: “Vâng, chúng tôi sai rồi!”

Đuổi người đi, Ngô Bình xuống lầu xem thương thế của người phụ nữ.

Khi người phụ nữ ngẩng đầu, Ngô Bình phát hiện trên mặt đối phương có một vết bớt màu đen, nó gần như bao phủ hết cả gương mặt, nơi đó da mặt thô ráp trông như da heo.

Người phụ nữ vội cúi đầu: “Cảm ơn tiên lão gia!”

Ngô Bình nói: “Gặp tôi là phúc duyên của cô!”

Nói xong anh vung tay, cái bớt đen biến mất, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Hóa ra bên dưới cái bớt là sắc đẹp tuyệt thế. Tôi không đoán nhầm thì cái bớt này là sau này mới có phải không?”

Người phụ nữ sờ mặt mình, giọng nói lại không mang theo sự vui sướng, run giọng nói: “Tiên lão gia, cậu mau khôi phục lại dáng vẻ trước đó cho tôi đi, bằng không mẹ con tôi chết mất!”

Ngô Bình nghe xong thì nhíu mày: “Tại sao cô lại nói thế?”

Người phụ nữ khóc lóc: “Tôi từng là con gái một nhà giàu, năm 15 tuổi được phong là mỹ nhân đẹp nhất thành Thượng Nguyên, người cầu hôn nối dài tới cổng thành. Khi đó tôi còn rất vui mừng, nhưng chưa được vài ngày, cô chủ nhà họ Niên phái người tới, biến tôi thành thế này, còn nói dám khôi phục thì sẽ giết cả nhà!”

Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao lại có kẻ đáng ghét như vậy, còn đứa bé này thì sao?”

Anh nhìn cô bé kia, hơn hai tuổi, trên mặt cũng có một vết bớt che kín cả nửa gương mặt.

Người phụ nữ khóc lóc: “Cô chủ họ Niên kia không yên tâm nên bắt tôi gả cho tên ăn xin. Tên kia vừa bẩn vừa lười, tôi theo anh ta thì anh ta cũng thay đổi, biết tiến tới, làm ăn buôn bán nhỏ. Không tới nửa năm, chúng tôi có cuộc sống khá giả, tôi cũng mang thai”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy sau đó cô ta lại nhắm vào con các vị?”

Người phụ nữ gật đầu: “Sau khi đứa nhỏ ra đời, vẻ ngoài cũng xinh đẹp. Cô chủ họ Niên kia lại nghe nói, sau đó biến con gái tôi thành thế này. Hôm sau, chồng tôi cũng chết ngay trên đường. Chúng tôi cùng đường, chỉ có thể xin ăn, không ngờ đụng phải mấy người sang trọng...”

“Nực cười!”, Ngô Bình giận tái mặt: “Cô yên tâm, cô chủ họ Niên gì đó còn dám tới hại cô, tôi sẽ dạy cô ta bài học!”
Chương 1702: Nguyên Thủy đạo nhân, đại thế giới Thái Thanh

Tuy Nguyên Hạc không nói nhiều nhưng tâm tư lại tinh tế: “Cô chủ họ Niên kia tên là gì, trưởng bối là đệ tử hay trưởng lão của tiên giáo Thái Thanh?”

Người phụ nữ nói: “Anh trai của cô Niên kia là đệ tử tinh anh của tiên giáo Thái Thanh!”

Sắc mặt Nguyên Hạc trở nên khó coi, khẽ nói với Ngô Bình: “Sư huynh, có lẽ người này là đệ tử của Thần Võ đạo quân của Võ tiên tông – Niên Thành Uy!”

Võ tiên tôn – Thần Võ đạo quân là một trong ba võ tiên lớn của khuyên giới, thực lực phi phàm, đồng thời cũng là tam đệ tử của Huyền Đô lão tổ.

Ngô Bình nói: “Cho dù là đệ tử của tam sư bá thì tôi cũng không dễ dàng tha thứ đâu, cùng lắm là tìm sư tổ phân xử!”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, không đáng đâu! Một người phụ nữ tầm thường thôi, anh có thể mang họ rời khỏi đây mà!”

Ngô Bình nói: “Mang họ đi!”

Nguyên Hạc: “Tôi biết sư huynh có lòng từ bi nhưng sư huynh có từng nghĩ là nếu anh ra tay trừng trị cô Niên, Niên Thành Uy kia sẽ ra tay. Tuy Niên Thành Uy là thiên kiêu nhưng kém xa sư huynh, sư huynh tất nhiên có thể đánh bại nhưng từ đó, thể diện của Thần Võ đạo quân cũng mất sạch. Dù sao đó cũng là sư bá của anh, là vai trên mà!”

Ngô Bình không thể không thừa nhận là Nguyên Hạc nói có lý, anh nói với người phụ nữ: “Cô ở đây thì e là vẫn sẽ bị cô Niên kia bắt nạt thôi. Vầy đi, tôi đưa cô tới một nơi, cô cứ sống ở đó, nuôi con khôn lớn, yên tâm, ở đó không ai dám bắt nạt hai người”.

Nói xong anh vung tay ở trên mặt cô bé một cái, bé con lập tức trở thành đứa nhỏ đáng yêu, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn mẹ.

Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: “Đúng là tuyệt phẩm của tạo hóa, đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn thành giai nhân tuyệt sắc!”

Sau đó anh còn phát hiện căn cốt của cô bé rất tốt, trăm mạch thông suốt nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên không lộ ra sự bất phàm.

Trong lòng Ngô Bình có ý tưởng: “Tôi đưa hai người qua bên kia!”

Nói xong, anh bảo Nguyên Hạc chờ tại chỗ, mình thì đưa hai mẹ con tới sân nhỏ trong Ngũ Hành giới, để cho họ tạm thời ở đây.

Lão Hoàng thấy cặp mẹ con này thì ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.

Ngô Bình nói với Trần Nhược Nhàn: “Chăm sóc tốt cho họ nhé!”

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Anh yên tâm!”

Vào một thế giới xa lạ, cô bé vô cùng tò mò.

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi quay về thành Thượng Nguyên.

Nguyên Hạc đang dùng bữa, chỉ mới thoáng chốc mà toàn bộ đĩa trên bàn đều trống trơn, Ngô Bình cười: “Nguyên Hạc, cậu ở cạnh sư tổ bao lâu rồi?”

Nguyên Hạc vừa ăn vừa nói: “Sư huynh, tôi theo sư tổ đã tám trăm năm!”

Ngô Bình trợn to mắt: “Tám trăm năm?”

Nguyên Hạc cười nói: “Đúng vậy, ta theo sư tổ khi mới mười sáu, từ đó đến giờ vẫn giữ vẻ ngoài này, không hề già yếu!”

Ngô Bình: “Chả trách cậu có thể tu thành chân tiên, theo sư tổ tám trăm năm, chỉ bảo vài câu thôi là cậu có thể đột phá rồi!”

Nguyên Hạc thở dài, đặt đũa xuống: “Sư huynh có điều không biết. Tư chất của ta chỉ thuộc dạng khá mà thôi, trở thành chân tiên là thành tựu cao nhất rồi”.

Ngô Bình cũng hiểu, nếu tư chất Nguyên Hạc tốt thật thì Huyền Đô lão tổ đã thu làm đồ đệ rồi, chứ không phải làm đồng tử bên người thế này.

Ngô Bình: “Tôi nghe sư tổ nói trên đại thế giới Thái Thanh của chúng ta còn một đại thế giới Thương Thanh nữa à?”

Nguyên Hạc: “Đúng vậy, lúc trước Nguyên Thủy đạo quân biến ra tam thanh, biến thành ba đại thế giới. Truyền thừa của lão quân tới từ đại thế giới Thượng Thanh”.

Ngô Bình: “Phải làm sao mới vào được đại thế giới Thượng Thanh?”

Nguyên Hạc: “Có cửa vào bí mật nhưng cũng có quy định đối với người vào, thế nên người đi không bao nhiêu”.

Ngô Bình: “Nguyên Thủy đạo nhân là nhân vật cỡ nào?”

Nguyên Hạc: “Là thiên tài dung hợp tiên đạo với văn minh tu hành còn lại, nghe nói từng chém chết cường giả trên bảng Kỷ Nguyên!”

Ngô Bình hiểu ra, bảng kỷ nguyên là bảng xếp hạng những người mạnh nhất trong kỷ nguyên nào đó, có thể chém chết cường giả kỷ nguyên thì ông ấy hẳn là một cường giả siêu cấp.

“Hiện tại Nguyên Thủy đạo nhân ở đâu?”

“Không biết, chắc là ngoài khuyên giới, cũng có thể là đi vũ trụ khác”.

Ngô Bình: “Tam Thanh của Nguyên Thủy đạo nhân có gì khác?”

Nguyên Hạc: “Cảnh giới Thái Thanh chủ yếu là tu tiên, là bước chuyển từ người thành tiên. Cảnh giới Thượng Thanh là tiên biến thành Chân Nhân, cảnh giới Ngọc Thanh là Chân Nhân trở thành Thánh Nhân”.

Ngô Bình: “Thế chẳng lẽ Tiên, Chân, Thánh nối liền?”

Nguyên Hạc: “Ừ, tôi cũng không rõ lắm, chắc là ý này!”

Ngô Bình: “Thế giới Thượng Thanh có nhiều tu sĩ không?”

Nguyên Hạc: “Tôi từng theo sư tổ tới đó vài lần, tu sĩ đều có tu vi cá nhân cao, xuất hiện rất nhiều Thái Cổ Chân Nhân. Nhưng sư tổ nói họ khác Thái Cổ Chân Nhân bình thường, hơn nữa, cảnh giới Thượng Thanh cạnh tranh vô cùng kịch liệt, tu vi yếu thì không có địa vị gì”.

Ngô Bình: “Có vẻ thế giới Thượng Thanh không có tiếp xúc gì với bên ngoài?”

Nguyên Hạc: “Phải, thường thì tu sĩ từ đại thế giới Thái Thanh lên đại thế giới Thượng Thanh sau đó từ Thượng Thanh lên Ngọc Thanh, còn ngược hướng thì ít lắm”.

Nguyên Hạc: “Phải rồi, thiên đạo của đại thế giới Thượng Thanh là là đầy đủ nên chịu ảnh hưởng khuyên giới rất nhỏ!”

Ngô Bình giật mình: “Ảnh hưởng rất nhỏ sao? Khó trách sao không có người chịu rời đi!”

Nguyên Hạc: “Thế nên người thường đi sang đó sẽ bị áp chế rất nhiều. Nghe nói lên đại thế giới Ngọc Thanh sẽ hoàn toàn không bị khuyên giới ảnh hưởng nữa”.

Ngô Bình: “Hèn chi mà Đại Thiên Tôn coi trọng đại thế giới Thái Thanh như vậy”.

Nguyên Hạc: “Đại Thiên Tôn muốn tiên giới trở thành địa phương duy nhất để thiên tiên ký thác linh đài, nhưng ý tưởng này quá phi thực tế, nơi tốt hơn tiên giới thì rất nhiều, ví dụ như đại thế giới Thái Thanh này cũng đã tốt hơn tiên giới rồi, nên Đại Thiên Tôn mới muốn nhét nó vào trong tiên giới, giúp nâng cao tầm ảnh hưởng của tiên giới”.

Hai người đang nói chuyện thì cửa bỗng bị đá văng, một tu sĩ trung niên xông vào, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Mày giấu hai mẹ con kia đi đâu rồi?”

Ngô Bình biết hắn nói ai nên đáp: “Tôi đia đi đâu thì liên quan gì anh!”

Người đàn ông cười lạnh: “Mày có biết đắc tội cô Niên thì hậu quả thế nào không?”

Ngô Bình: “Vậy anh biết hậu quả đắc tội tôi chưa?”

Nguyên Hạc đứng lên, lạnh lùng nói: “Mở mắt chó ra mà nhìn đi, người trước mặt là thiên kiêu của tiên giáo Thái Thanh, nhận được sự ưu ái của Huyền Đô lão tổ, sao dám vô lễ thế hả?”

Người đàn ông trung niên đang ngạo mạn, nghe thế thì hốt hoảng. Hắn chưa thấy thì cũng từng nghe nói là người có địa vị cao nhất trong tiên giáo Thái Thanh chính là Huyền Đô lão tổ, là sư tổ của cậu cả.

Hắn vội nói: “Kẻ hèn không biết. Xin các vị tha thứ!”

Nguyên Hạc: “Mấy người đối xử với hai mẹ con kia quá đáng rồi đấy, chuyện này dừng tại đây. Nếu còn không thôi, chúng ta cứ tới chỗ Huyền Đô lão tổ phân phải trái đúng sai!”

Người đàn ông trung niên chảy mồ hôi lạnh khắp người: “Vâng, tôi rõ rồi!”, sau đó hắn chạy mất.

Đối phương vừa đi, Ngô Bình nói: “Không dạy cô ta bài học thì trong lòng chẳng thoải mái chút nào!”

Nguyên Hạc: “Không cần sư huynh phải ra tay, Niên Thành Uy sẽ tự tới nhận lỗi!”
Chương 1703: Cho một trăm lá gan cũng không dám đắc tội sư huynh

Ngô Bình: “Ồ, hắn sẽ tới xin lỗi?”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, anh không biết địa vị của mình ở tiên giáo Thái Thanh sao? Lúc nãy tại sao tôi lại ngăn cản anh? Niên Thành Uy so với anh giống như tạp dịch so với đệ tử tinh anh. Cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám đắc tội với sư huynh”.

Ngô Bình: “Bây giờ tôi lợi hại vậy sao?”

Nguyên Hạc cười nói: “Người có địa vị cao nhất ở tiên giáo Thái Thanh là ai? Đương nhiên là Huyền Đô lão tổ, ngay cả lão nhân gia người còn coi trọng anh như vậy, đệ tử nào có thể so sánh?”

“Chưa kể, anh sắp đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng. Nếu anh thắng, cho dù là mấy vị tông chủ địa vị cũng không bằng anh”.

Ngô Bình cười nói: “Nguyên Hạc, cậu đang nịnh nọt tôi đó à?”

Nguyên Hạc: “Mặc dù có hơi quá, nhưng lời tôi nói là sự thật”.

Ngô Bình: “Nguyên Hạc, tôi thấy cậu làm việc khá ổn trọng, có muốn theo tôi không?”

Nguyên Hạc cười nói: “Sư huynh, tôi không có tu vi cũng không không có tư chất. Vì gì lại được anh coi trọng”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ hỏi ý sư tổ trước, nếu lão nhân gia đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu theo. Nếu cậu chấp nhận, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ trở thành Đạo Quân”.

Nguyên Hạc run lên: “Sư huynh, là thật sao?”

Ngô Bình: “Cậu nghe đến Đạo Quân Đan chưa? Tôi cũng vừa luyện chế xong”.

Nguyên Hạc kích động đến phát run: “Được! Chỉ cần lão tổ nguyện ý buông tay, tôi nhất định sẽ đi theo sư huynh!”

Ngô Bình: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong đi tham gia khảo thí”.

Dùng qua cơm, cả hai lại đi dạo một vòng mới đến nơi khảo thí.

Lúc này, cách nơi khảo thí không xa, một người đàn ông chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, nhìn Ngô Bình đi vào.

Người phụ nữ phía sau hắn nói: “Anh, không phải anh muốn đến xin lỗi cậu ấy sao?”

Người đàn ông có mặt chữ điền, mày rậm, tướng mạo tuấn tú. Hắn là Niên Thành Uy, anh cả nhà họ Niên, người đang đứng sau lưng hắn là cô Niên.

Niên Thành Uy: “Để xem cậu ta có thật sự như lời đồn, nắm giữ nhiều tư chất siêu cấp không đã”.

Cô Niên: “Hừ, cũng chẳng có gì ghê gớm, chưa chắc đã mạnh hơn anh”.

Niên Thành Uy: “Nhất định là mạnh hơn anh, nhưng mạnh hơn bao nhiêu thì anh cũng không biết”.

Cô Niên: “Mạnh hơn một chút thì có là gì”.

Hiện tại, con rối Tiên Tôn cấp vô thượng được đặt trong động thiên. Tiếng chiêng vừa vang lên, Ngô Bình lập tức ra tay.

Thực lực của con rối Tiên Tôn thật sự rất mạnh. Nếu là lúc trước khi Ngô Bình chưa thành Thánh, ít nhất cũng phải ba trăm đến năm trăm chiêu mới phân thắng bại, hơn nữa chưa chắc đã thắng. Bây giờ anh chỉ dùng mười chiêu đã đánh đánh bay con rối bằng một cú đấm.

Nếu không phải sợ làm hỏng con rối, một quyền này đã đánh nó không còn đường lui. Cho dù vậy, y giáp trên người con rối cũng bị rách tả.

Nó nặng nề rơi xuống đất, rất lâu sau mới chậm đứng dậy.

Tiếng chiêng lại vang lên, khảo thí kết thúc, phụ trách khảo nghiệm tu sĩ cười nói: “Chúc mừng Tiên Tôn, cậu chính thức có được danh hiệu Vô Thượng Tiên Tôn”.

Ngô Bình: “Ồ, danh hiệu này có lợi gì không?”

Người này nói: “Người nắm giữ danh hiệu Vô Thượng Tiên Tôn sẽ nhận được bổng lộc của Tiên Tôn nhất phẩm, chọn một Thiên Vực làm thái ấp. Hơn nữa còn có thể trực tiếp đi gặp Đại Thiên Tôn, tham gia nghị sự triều đình”.

Ngô Bình: “Xem ra vinh dự Vô Thượng Tiên Tôn nhận được khá lớn”.

Người nọ nói: “Đương nhiên, dù sao cũng là Vô Thượng Tiên Tôn duy nhất tại đương thế”.

Nói xong, hắn nâng hai tay dâng lên huy hiệu Vô Thượng Chí Tôn, bên trong huy hiệu có một không gian chứa chút lợi thưởng.

Ngô Bình tiếp nhận huy hiệu, sải bước ra khỏi nơi khảo thí.

Nguyên Hạc vui vẻ nói: “Chúc mừng sư huynh đã là Vô Thượng Thiên Tôn đương thời đầu tiên”.

Đúng lúc này, một tu sĩ bước tới, từ xa đã khom người hành lễ với Ngô Bình: “Bái kiến sư huynh Lý!”

Ngô Bình nhìn đối phương hỏi: “Anh là ai?”

Người tới chính là Niên Thành Uy, hắn đáp: “Tôi là Niên Thành Uy, hành vi trước đó của em gái tôi có chút quá đáng. Sau khi biết chuyện, tôi đã nghiêm khắc trừng phạt”.

Nói xong, hắn nghiêm khắc nhìn đứa em gái bên cạnh: “Hương Vân, còn không mau xin lỗi Lý công tử?”

Niên Hương Vân quỳ xuống đất: “Lý công tử, tôi biết sai, xin anh tha thứ”.

Quả nhiên, đúng như Nguyên Hạc suy đoán, Niên Thành Uy sẽ đến đây xin lỗi. Anh thản nhiên nói: “Bỏ đi, chuyện cũng qua rồi. Tôi đã đưa hai mẹ con kia đến nơi khác, hy vọng về sau các người sẽ không gây khó dễ cho họ”.

Cô Niên: “Tôi không dám”.

Niên Thành Uy cười nói: “Sư huynh, tiểu đệ biết huynh tới thành Thượng Nguyên, bằng không nhất định sẽ thiết đãi hai vị”.

Ngô Bình: “Sau này còn nhiều cơ hội. Anh Niên, tôi còn phải đi gặp sư tổ, không trò chuyện được lâu”.

Thế là, anh từ biệt anh em Niên gia, bay về tiên giáo Thái Thanh.

Anh vừa đi, Niên Hương Vân nói: “Anh, cậu ta lại là Vô Thượng Tiên Tôn”.

Niên Thành Uy nhẹ thở dài: “Chênh lệch quá lớn. Năm đó anh khảo thí cũng chỉ đạt Tiên Tôn nhất phẩm. Nếu hắn là Đế phẩm, anh còn dám so tài. Nhưng là Vô Thượng thì giống như ánh đèn với mặt trời, không thể so sánh”.

Niên Hương Vân thở dài: “Cậu ta mạnh vậy sao?”

Niên Thành Uy: “Hương Vân, tốt nhất em đừng chọc tới hai mẹ con kia, càng không được chọc giận người này. Có khả năng cao cậu ta là nhân vật số một tiên giáo Thái Thanh”.

Niên Hương Vân run rẩy: “Em nhớ rồi”.

Gặp lại Huyền Đô lão tổ, lão tổ cười nói: “Vô Thượng Tiên Tôn, không tệ! Trương Ngọc Hoàng lúc trước cùng lắm chỉ tới truyền kỳ mà thôi. Huyền Bình, quả nhiên con không làm lão tổ ta thất vọng”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, còn có mấy ngày, chi bằng để Huyền Bình đi cung Bát Cảnh thử một lần đi?”

Huyền Đô lão tổ gật đầu, nói: “Huyền Bình, cung Bát Cảnh là nơi Chứng Đạo của sư tôn ta - Thái Thượng Lão Quân, con cũng đi đi. Có thể đạt được chừng nào đều tùy vận khí của con”.

Ngô Bình: “Vâng!”

Nguyên Hạc dẫn Ngô Bình tới đại điện. Đại điện có hình bát giác, đại diện cho tám phương vị. Điện cao trăm mét, vừa vào trong đã cảm nhận được khí tức huyền diệu.

Nguyên Hạc không đi vào mà nói: “Sư huynh, anh tự mình lĩnh hội, tôi đứng bên ngoài chờ”.

Vừa vào cửa, cửa điện lập tức đóng 'rầm'. Xung quanh bỗng chốc vang lên vô số tiên âm.

Tiên âm này vô cùng ảo diệu, Thái Thượng Lão Quân trước kia cũng mất bảy năm mới lĩnh ngộ được tiên đạo Thái Thượng nơi đây.

Nhưng Ngô Bình có hai ưu thế, một là anh có huyết mạch Lão Quân, có thể mở ra rất nhiều năng lực, ví dụ như nhân cách Thái Thượng. Cốt yếu là, anh lấy được truyền thừa tiên chủng, hai bên xác minh lẫn nhau nên tốc độ lĩnh ngộ cực nhanh.

Trong ba ngày ngắn ngủi, những tiên âm huyền diệu vốn không cách nào nghe rõ. Bây giờ qua tai Ngô Bình đã biến thành một loại ngôn ngữ. Loại ngôn ngữ này vô cùng thần diệu, tu sĩ bình thường không thể lý giải ý tứ của nó.

Hiểu rõ ý nghĩa tiên âm, toàn bộ tiên âm tức khắc tụ hợp vào thần hải của anh. Ngưng kết thành một tiên kinh cực lớn, tên là Thái Thanh đạo kinh.

Cung Bát Cảnh lập tức chấn động, sau đó cửa điện rộng mở, Ngô Bình tỏa ra tiên quang tám màu sắc, rảo bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa điện không chỉ có Nguyên Hạc mà còn có mấy nhân vật trọng yếu như Phiêu Miểu Đạo Quân, Huyền Đô lão tổ, Thần Võ Đạo Quân, Thanh Dương Đạo Quân.

Huyền Đô lão tổ thấy tiên quang trên người Ngô Bình, cười nói: “Xong rồi!”

Ngô Bình khom người hành lễ, nói với mọi người: “Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh”.

Huyền Đô lão tổ nói: “Huyền Bình, trừ Lão Quân ra, con là người thứ hai hiểu được đại đạo Thái Thượng!”
Chương 1704: Thái Thượng Đạo Kinh

Ngô Bình: “Sư tổ, đệ tử cần bế quan vài ngày”.

Lão tổ Huyền Đô: “Ừm, đến điện Tử Quang của ta đi”.

Vì thế, Ngô Bình đã đến điện Tử Quang bế quan một mạch ba ngày.

Trong thời gian đó, anh đã lĩnh ngộ hết Thái Thượng Đạo Kinh, kết hợp với thông tin của chủng tiên cùng tình trạng của bản thân, loáng cái đã có một hệ thống tu hành được hình thành.

Thái Thượng Đạo Kinh sẽ biến con người thành thần tiên. Tiên ở đây đã được bóc thuộc tính huyết mạch với Tiên tộc, trở thành một hình thái sinh mệnh cao cấp hơn. Vì thế nó khác với tiên của chủng tiên khác, có nét tương tự với Vạn Tiên Quy Thánh Quyết của Thánh Tiên Tông.

Thái Thượng Đạo Kinh không có yêu cầu quá nhiều với Địa Tiên, song với Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên của giai đoạn Thiên Tiên thì nó lại có sự thay đổi to lớn, cụ thể là tăng thêm nhiều cảnh giới.

Ví dụ, Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên đều được chia thành ba cảnh giới nhỏ, nhưng Hư Tiên trong Thái Thượng Đạo Kinh lại chia thành sáu cảnh giới nhỏ, vậy là gấp đôi rồi.

Thần Tiên cũng có năm cảnh giới, cuối cùng là Chân Tiên thì có nhiều nhất là chín cảnh giới, hay còn được gọi là chín cấp Chân Tiên, mỗi khi vượt qua một cấp lại tiến gần đến Chân Nhân hơn.

Ngô Bình không còn thời gian để tu luyện tiếp nữa, vì thời gian tỉ thí với Trương Ngọc Hoàng đã đến, vì vậy anh đã rời khỏi điện Tử Quang.

Mọi người đã chờ sẵn bên ngoài, lão tổ Huyền Đô nói: “Đại Thiên Tôn yêu cầu tỉ thí sẽ diễn ra ở ngoài Khuyên giới, vì thế chúng ta không thể đi cùng con được rồi”.

Ngô Bình cau mày: “Vị trí cụ thể là ở đâu ạ?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Một tinh cầu dành cho Thần tộc phạm tội bị lưu đày, con đến đó rồi, chẳng những phải đánh bại đối thủ, mà còn phải đối diện với nguy hiểm ở đó”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn nghĩ làm vậy thì Trương Ngọc Hoàng có thể phát huy được ưu thế, nhưng ông ta đâu biết rằng con đã gia nhập một môn phái ngoài Khuyên giới từ lâu”.

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu con thắng thì Đại Thiên Tôn có giữ lời hứa không ạ?”

Lão tổ Huyền Đô: “Nhất định ông ta sẽ giữ lời, không thì sau này còn ai nể phục nữa?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, con đừng sơ suất. Trương Ngọc Hoàng có một nửa huyết mạch của Thần tộc, hắn không phải bán thần bình thường đâu”.

Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con sẽ chú ý”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đến giờ thì đôi bên sẽ tự đưa người của nhau đến đó, còn chúng ta chỉ có thể theo dõi mọi chuyện ở tinh cầu ấy qua một pháp khí thôi”.

Trong lúc họ nói chuyện, lão tổ Huyền Đô lấy một cái gương ra, nó bay lên cao rồi phóng ra một màn sáng, trên đó hiển thị một tinh càu màu xám. Tinh cầu này được một trăm cái khoá sắt khổng lồ khoá chặt trong hư không.

Thấy thế, Ngô Bình nói: “Sư tổ, tinh cầu này bị trói rồi”.

Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, cho nên con đến đó xong thì sức mạnh cũng bị hạn chế nhiều đấy, gần như sẽ thành người bình thường luôn. Đương nhiên, Trương Ngọc Hoàng cũng thế”.

Ngô Bình: “Gì mà phải phức tạp thế nhỉ, cứ đấu một trận bình thường không phải nhanh hơn sao!”

Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện này có liên quan đến nhiều vấn đề, ai cũng có chủ đích riêng. Huyền Bình, con chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư tổ, con xuất phát lúc nào cũng được ạ.”

Ngay sau đó, lão tổ Huyền Đô đã vung tay lên, Ngô Bình lập tức biến mất. Anh xuyên qua hành lang thời không, không biết bao lâu sau đã rơi từ trên cao xuống mặt đất.

Mặt đất ở đây là nham thạch rất cứng, sức mạnh quanh người anh cũng bị áp chế đến 90 phần trăm, giờ anh chỉ sử dụng được chưa đến một phần một trăm công lực.

Lúc này, anh mới thấy thánh thể của mình phát huy tác dụng lớn, tuy có bị hạn chế sức mạnh đến đâu, anh cũng có thể hành động thoải mái.

Mặt đất là nham thạch màu đỏ, nhiệt độ rất cao, nếu có một miếng thịt đặt lên thì chỉ vài phút thôi là chín.

Ngô Bình đi chân trần nên lập tức lao đi nhanh như bay, sau đó đi tìm một nơi có môi trường thích hợp hơn, vì nơi này quá nóng.

Lúc này, lão tổ Huyền Đô đã nhìn thấy Ngô Bình qua gương, anh đang bay rất nhanh trên nền nham thạch nóng cháy nên nhìn không rõ lắm.

Lão tổ Huyền Đô bật cười nói: “Thực lực của Huyền Bình còn mạnh hơn ta nghĩ. Tại một nơi có đại đạo hoàn chỉnh, hơn nữa thực lực còn bị hạn chế tối đa mà thằng bé vẫn có thể bùng nổ sức mạnh như vậy, đúng là hiếm thấy”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Nếu là con, khéo đi lại còn khó”.

“Hơn thế, những sinh linh sinh sống ở đây đều khiến Thần tộc phải dè chừng, Huyền Bình còn phải đề phòng chúng”.

Trong lúc họ nói chuyện, lại có một bóng người rơi từ trên cao xuống. Hắn đáp mạnh xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy. Ngay khi rơi xuống đất, quanh người hắn đã bốc lên ngọn lửa thần màu tím, sau đó hắn cũng bay vút lên cao.

Thấy thế, lão tổ Huyền Đô nhăn mặt nói: “Hắn có huyết mạch Cổ Thần đấy”.

Huyết mạch Cổ Thần là chỉ huyết mạch Thần tộc của kỷ nguyên trước, không phải huyết mạch do kỷ nguyên này sinh ra. Huyết mạch Cổ Thần đã trải qua thử thách đại kiếp của kỷ nguyên nên đã mạnh hơn, nó thuộc giới quý tộc của Thần tộc.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Xem ra Trương Ngọc Hoàng đang che giấu thực lực, Đại Thiên Tôn cũng giấu kỹ thật”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đúng như ta dự liệu, chúng ta cũng không phải lo, tư chất của Huyền Bình cũng không thua kém gì hắn đâu”.

Tuy Ngô Bình đang chạy, nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn Trương Ngọc Hoàng, trong khi anh chỉ sử dụng sức của mình mà thôi.

Vù!

Đang chạy thì anh bay vút lên cao như một quả đạn pháo, cú nhảy này cao đến mấy trăm dặm.

Sau đó anh đáp xuống đất, cuối cùng cũng rời khỏi nơi nóng cháy, tới một bãi cỏ thưa thớt.

Có rất ít cỏ ở đây, vì lượng nước hạn chế nên mặt đất nửa sa mạc nửa nham thạch.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi lại nhảy lên cao cả chục nghìn mét. Khi đứng trên cao, anh đã quan sát xung quanh, nhờ con mắt nhìn xuyên thấu vạn vật mà anh đã nhìn rõ mọi thứ.

Anh phát hiện khoảng hơn 300 dặm ở phía trước có một trấn nhỏ, điều này khiến anh khá bất ngờ, vì ở một nơi quỷ quái như này cũng có thị trấn.

Anh nhanh chóng di chuyển tới gần đó, ngoài trấn có một con sông nhỏ, nước sông có màu ngọc bích, có bầy cá màu đỏ như lửa đang bơi dưới nước.

Anh đi tới gần sông, chuẩn bị vớt nước rửa mặt.

Đột nhiên, có một giọng nói ở phía đối diện vọng tới: “Không muốn chết thì đừng có chạm vào nước ở đây”.

Ngô Bình ngẩn lên thì nhìn thấy một cô gái trông rất quỷ dị đang đứng ở bờ bên kia. Cô ấy rất xinh, nhưng có tới ba mắt, khi nhìn sẽ tạo cảm giác chồng chéo rất khó chịu.

Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi vốc nước lên uống. Nước này còn độc hơn a xít, nó lập tức ăn mòn cổ họng và thực quản của anh.

Song, cơ thể anh có khả năng phòng độc rất mạnh nên đã xử lý chất độc trong nước ngay, sau đó chuyển hoá nó thành nước tinh khiết.

Cô gái ngẩn ra, nói đúng hơn thì cô ấy không phải con người, mà thuộc kiểu sinh vật giống người.

Ngô Bình: “Ngon phết!”

“Cậu thú vị đấy!”, cô ấy nói.

Ngô Bình: “Xin hỏi đây là nơi nào?”

Cô gái: “Đây là trấn Xích Nham”.

Ngô Bình: “Trên người cô có cả khí tức của yêu lẫn thần, lẽ nào cô mang huyết mạch thần yêu à?”

Cô gái: “Thần yêu? Nếu tôi là thần yêu thì sao lại bị trấn áp ở đây chứ, tôi chỉ là một món đồ thí nghiệm thất bại thôi”.

Dứt lời, cô ấy giơ tay lên lau mặt, ba con mắt đã biến thành hai con mắt, hơn nữa trông cô ấy đã xinh hơn rất nhiều: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Văn”.

Ngô Bình: “Chào chị Văn”.

Cô gái bật cười: “Cậu gọi tôi là chị á? Ha ha, hay đấy!”

Ngô Bình: “Chị Văn, tôi nghe nói ở đây có nhiều cường giả bị lưu đày lắm đúng không?”

Văn: “Ừ, tôi chỉ là một người khá yếu trong số họ thôi”.
Chương 1705: Hổ Xương

Ngô Bình: “Tại sao Thần tộc lại để những người lưu vong ở đây?”

Văn đáp: “Nếu cậu không mù thì chắc cũng đã thấy các khoá sắt bên ngoài rồi, Thần tộc đã thiết lập đại trận ở đây, người lưu vong bị đày đến đây rồi thì thực lực sẽ bị hạn chế”.

Ngô Bình hỏi thẳng: “Chị Văn, trấn phía trước có nguy hiểm không?”

Văn cười khẩy: “Ở đây thì nếu không bị sinh vật khác ăn thịt thì mình phải ăn thịt chúng nó, cậu thử nói xem có nguy hiểm không?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn lẫn nhau thế à?”

Văn: “Chắc cậu cũng cảm nhận được không hề có bất kỳ sức mạnh nào ở đây rồi đúng không!”

Vừa đến, Ngô Bình đã biết điều này rồi, anh không thể hấp thu bất kỳ sức mạnh nào ở đây cả, vì vậy muốn nâng cao thực lực thì chỉ còn cách ăn thịt sinh linh khác thôi.

Anh thở dài nói: “Thế thôi tôi không đến đó nữa vậy”.

Văn: “Dù gì cậu cũng đã gọi tôi một tiếng là chị, tôi sẽ bảo vệ cậu”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Chị Văn sẽ che chở cho tôi ư?”

Văn hừ một tiếng: “Đó là vì tôi đang vui thôi, chứ không thì tôi đã xơi tái cậu rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị xinh thế này thì đừng ăn thịt tôi, chứ há ngoác miệng ra thì trông xấu lắm”.

Văn bị chọc cười: “Cũng được, tạm thời tha cho cậu”.

Ngô Bình bật người lên rồi nhảy sang bên kia sông, đáp xuống trước mặt Văn, anh lấy một quả hạnh ra nói: “Chị Văn nếm thử đi”.

Đây là quả hạnh mà Hạnh Tổ cho anh, nó chứa rất nhiều sức mạnh. Văn ngửi thấu mùi thơm của nó xong thì sáng mắt lên rồi ăn luôn, thậm chí còn không nhả hạt.

Ực!

Cô ấy vừa ăn hết quả hạnh thì làn da đã ánh lên linh quang, Văn ngạc nhiên nói: “Cậu lấy quả này ở đâu đấy? Tôi thấy hệt như ăn quả bàn đào ý”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn cũng biết quả bàn đào à?”

Văn: “Vớ vẩn, ở Thần giới có ai không biết quả ấy?”

Ngô Bình: “Quả hạnh này là quả của cây hạnh duy nhất dưới nhân gian nên dược lực của nó còn mạnh hơn cả bàn đào”.

Văn tỏ vẻ khó hiểu rồi nói: “Cậu có bị hâm không mà lại tặng một quả hạnh quý giá như thế cho một người không biết là địch hay bạn như tôi?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Còn lâu tôi mới hâm, tôi có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, hơn nữa tôi có thể cảm thấy chị là người tốt”.

Văn chợt nhảy dựng lên: “Cậu nói cậu nhìn xuyên thấu cái gì hả?’

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi lỡ lời”.

Văn quay người đi rồi lạnh giọng nói: “Đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo sau cô ấy tới trấn Xích Nham. Khi họ vừa đi tới giáp trấn thì có một con quái vật thân người đầu hổ nhảy ra, đôi mắt đỏ ngàu của nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Chậc chậc, con người cơ à, lâu lắm ta không ăn thịt con người rồi. Văn, cô nhường nó cho ta đi”.

Văn tức giận mắng: “Cút!”

Con quái vật đầu hổ cười lớn: “Văng, chúng ta có thực lực ngang nhau nên đừng đánh đấm làm gì, làm thế thành ra lại cho bọn khác làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”

Văn lầm lì nói: “Hổ Xương, ta bảo ngươi cút đi, không nghe thấy à?”

Quái vật tên Hổ Xương khẽ gầm lên: “Văn, tôi phải ăn tên này bằng được”.

Uỳnh!

Văn bị kích động nên lập tức lao lên rồi khôi phục hình dạng vốn có, sáu con mắt liên tục tạo ra hoan cảnh để đấu với Hổ Xương.

Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát, anh cảm thấy công phu của Văn rất bình thường, nhưng con hổ kia còn kém hơn. Nếu là anh thì chỉ cần một chiêu thôi cũng đã hạ được nó rồi.

Anh đứng một bên cổ vũ: “Chị Văn cố lên, đánh chết nó đi!”

“Im mồm! Gào nhức cả đầu!”, Văn mắng Ngô Bình.

Ngô Bình lập tức im ngay, anh đảo mắt rồi đá một hòn đá trúng đầu Hổ Xương.

Hổ Xương mất trọng tâm nên ăn ngay một chưởng của Văn vào tim, sau đó cô ấy đã móc tim của nó ra.

Một cảnh tượng đầy máu me xuất hiện, Văn bò lên người Hổ Xương rồi hút cạn máu của nó. Xong xuôi, cô ấy xách thi thể của nó lên rồi quay lại nói: “Đi sát tôi vào, không thì tôi không bảo vệ được cậu đâu”.

Ngô Bình tỉnh bơ hỏi: “Chị Văn, thực lực của con hổ này đứng thứ mấy trong trấn?”

Văn: “Trấn này nhỏ nên nó đứng trong tốp mười đấy”.

Ngô Bình: “Thế đứng đầu là ai?”

Văn: “Thần đầu chó”.

Vừa nhắc đến thần đầu chó, mắt Văn đã ánh lên tia thù hận, cô ấy nói: “Nó đã ăn con của tôi, con bé mới có ba tuổi rưỡi”.

Ngô Bình trầm mặc, tại một tinh cầu cá lớn nuốt cá bé thế này thì kẻ yếu khó mà tồn tại được.

Văn dẫn Ngô Bình đến một biệt viện nhỏ ở phía Bắc của trấn. Cô ấy mở cửa ra, bên trong trồng đầy hoa, ngoài ra cô ấy còn nuôi mấy con gà và một con lợn.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Oa, chị Văn, chị còn trồng hoa cơ à, sao bảo nơi này không có linh khí?”

Văn ném thi thể của Hổ Xương xuống đất rồi nói: “Tôi dùng thi thể làm phân bón”.

Ngô Bình lập tức thấy buồn nôn: “Ra thế”.

Văn xử lý thi thể xong rồi bê một bát thịt ra, sau đó ném mạnh lên bàn, nói: “Đói thì ăn đi”.

Ngô Bình biết đây chính là thịt của Hổ Xương, anh ngửi thì thấy có mùi thối nên lắc đầu nói: “Tôi không ăn đâu, hôi lắm”.

Nói rồi, anh lấy thịt rồng khô ra đưa cho Văn: “Chị Văn, chị nếm thử đi, đây là thịt tôi sấy khô, ngon phết đấy”.

Văn ngẩn ra một lúc rồi vô thức nhận lấy miếng thịt, đã lâu rồi cô ấy không ngửi thấy mùi hương thơm nồng này nên không nhịn được nhảy nước miếng rồi cắn ngay một miếng, đúng là mùi vị rất ngon.

Loáng cái, cô ấy đã ăn hết cả miếng thịt to tướng.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị sống cũng vất vả quá!”

Văn: “Ở đây thì sống được thôi đã là tốt lắm rồi”.

Lúc này, nhóm lão tổ Huyền Đô đang quan sát tình hình của Ngô Bình qua tấm gương. Thấy anh gọi một con quái vật là chị, Thần Võ Đạo Quân nói: “Thằng nhóc này đang làm gì vậy?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đây chính là điểm thông minh của Huyền Bình, nó mới đến đây, không thể tuỳ tiện đi tới mọi nơi được, mà phải kết giao với một người bản địa để thăm dò tình hình trước đã”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Đúng thế, mối nguy hiểm trên tinh cầu này không chỉ là Trương Ngọc Hoàng, mà còn có các sinh lịnh lưu vong mạnh mẽ ở đây. Huyền Bình muốn sống thì phải hiểu về nơi này”.

Nguyên Hạc: “Sư huynh rất giỏi, anh ấy đã lấy được sự tin tưởng của nữ quái vật kia”.

Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Chắc Huyền Bình cũng có tính toán riêng, chúng ta cứ xem tiếp đi”.

Ngô Bình lấy một ít gạo tiên ra cho gà ăn, thấy thế, Văn trợn tròn mắt: “Cho gà ăn gạo này thì phí quá”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi còn nhiều lắm, tha hồ mà ăn”.

Khác với các sinh linh lưu vong ở đây, Ngô Bình có rất nhiều lương thực.

Văn: “Khi cậu sống lâu ở một nơi thì dù có nhiều tích luỹ đến mấy thì cũng có ngày hết”.

Ngô Bình: “Không, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi”.

“Rời khỏi đây?”, Văn cười lạnh: “Tôi chưa nghe thấy có ai đến đây rồi mà sống sót rời đi cả”.

Ngô Bình chỉ cười chứ không giải thích.

Cộc cộc.

Đột nhiên có sinh linh gõ cửa, âm thanh rất lớn, tỏ rõ vẻ vô lễ.

Văn không ra mở cửa mà lạnh giọng hỏi: “Ai đấy?”

Một giọng nói thô lỗ vọng vào: “Thần đầu chó đây, mở cửa mau!”

Mắt Văn ánh lên tia sát khí cuồn cuộn, cô ấy lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Thần đầu chó ở bên ngoài hừ mạnh nói: “Có người nhìn thấy cô đánh chết Hổ Xương, mau giao thi thể của nó ra đây”.

Văn: “Đừng mơ!”

Bụp!

Thần đầu chó đã đá văng cửa rồi bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK