Chú hai của Cương Tử còn chưa hết giận, nhưng chợt nhớ tới Ngô Bình nên vội ra chào hỏi.
“Cậu Ngô, cậu đến tham dự là vinh hạnh của chúng tôi”, ông ấy nói: “Cương Tử được như bây giờ là nhờ công cậu giúp đỡ”.
Ngô Bình cười nói: “Chú hai nói vậy là khách sáo rồi. À, tôi biết một chút về y thuật, chờ hôn lễ xong xuôi, để tôi khám cho Phương Cường”.
Cương Tử vội nói: “Chú hai, cậu chủ giỏi y thuật lắm, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Cường”.
Chú hai ngạc nhiên hỏi: “Thật không?”
Cương Tử gật đầu: “Chú hai, cháu đã lừa chú bao giờ chưa?”
Chú hai vội chắp tay với Ngô Bình rồi nói: “Cậu Ngô, tôi cảm ơn cậu trước”.
Ngô Bình nói: “Chú khách sáo quá!”
Sau vài câu hàn huyên, người của Đường Tử Di đã tới. Đi đầu là một chiếc trực thăng dân dụng đỗ ngay ở khoảng sân trước gần nhà họ Phương. Sau đó tới hai mươi chiếc xe ô tô, dẫn đầu là một chiếc siêu xe màu đỏ có giá cả chục triệu, sau đó là các chiếc xe bốn chỗ hạng sang, cuối cùng là ba chiếc xe tải, trên xe chất đầy đồ dùng cho lễ cưới.
Đường Tử Di bước xuống từ trực thăng, Ngô Mi và Ngô Bình tiến lên đón.
Trước cổng nhà họ Phương có một con đường lớn, ngay đối diện đó là một dãy các cửa hàng mặt tiền của nhà họ.
Vạn Tam Hổ ngồi trên nóc nhà của căn ở phía đối diện, sau đó nhăn mặt nhìn dàn trực thăng và siêu xe ấy, hắn hỏi người bên cạnh: “Tao đã bảo chúng ta mày cảnh cáo công ty tổ chức sự kiện rồi cơ mà, sao họ vẫn dám cho nhà họ Phương thuê xe?”
Một tên đàn em vội đáp: “Anh Tam, chúng em cảnh cáo rồi mà, nhưng đây toàn siêu xe cả, không giống xe của công ty tổ chức sự kiện đâu”.
Vạn Tam Hổ là con thứ ba nhà họ Vạn, mọi người hay gọi là Vạn Tam, hắn cau mày nói: “Không phải của công ty tổ chức sự kiện thì của ai?”
Tên đàn em kia đáp: “Anh Tam, hình như thuê ở tỉnh ngoài đến ạ. Chắc chắn người nhà họ Phương đã có chuẩn bị từ trước rồi, không thì sao thuê được xe vào ngày đẹp thế này chứ”.
Vạn Tam Hổ hừ lạnh nói: “Kịch hay còn ở phía sau, hôm nay tôi sẽ cho nhà họ Phương tức hộc máu”.
Sau đó, hắn hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Tên kia cười đáp: “Xong lâu rồi ạ, chỉ chờ cô dâu đến, anh đọc lệnh một cái là đám kia sẽ xông lên ngay”.
Vạn Tam Hổ rất hài lòng nói: “Tốt, làm tốt thì sẽ có thưởng”.
Đường Tử Di là cô gái xinh xuất chúng, cô ấy vừa đến, mọi người ở nhà họ Phương bận đến mấy cũng phải dừng tay để ngắm nhìn đến ngây ngẩn.
Ngô Bình cười nói: “Tử Di, phiền em rồi”.
Đường Tử Di hỏi: “Anh hài lòng với dàn xe này chưa?”
Ngô Bình ngoái lại hỏi Cương Tử: “Hài lòng chưa?”
Cương Tử cười khà khà: “Rồi ạ, cậu chủ, nhiều xe sang thế này có hơi phô trương quá không ạ?”
Ngô Bình nói: “Hôn lễ là một trong bốn việc lớn nhất đời người nên phải long trọng chút chứ. À, cũng sắp đến giờ rồi đấy, cậu mau chuẩn bị rồi đi đón dâu đi”.
Cương Tử từng đi lính nên mấy người bạn chiến đã tới từ hôm qua, họ sẽ đi đón dâu cùng cậu ta. Hơn 20 chiếc xe là quá nhiều, họ chỉ dùng tới 10 chiếc thôi là đủ.
Sau khi đoàn xe khởi hành, Ngô Bình và Đường Tử Di đến phòng cưới trên tầng hai. Căn phòng này rộng 90 mét vuông, sửa sang cũng khá đẹp. Hiện giờ không có ai ở đây nên hai người ngồi xuống vừa ăn vặt vừa trò chuyện.
Ngô Mi rất tinh ý nên không làm phiền hai người, cô bé chạy tới một phòng khác nghịch điện thoại.
Đã lâu Đường Tử Di và Ngô Bình không gặp nhau nên cùng có vẻ nhớ nhung, thấy xung quanh không có ai, Ngô Bình ôm Đường Tử Di vào lòng rồi cười hỏi: “Có nhớ anh không?”
Đường Tử Di đánh anh một cái rồi nũng nịu: “Ai thèm nhớ”.
Ngô Bình hít hà hương thơm trên người cô ấy rồi nói: “Tử Di, họ đi đón dâu phải mấy tiếng cơ, hay bọn mình lên thử giường cưới trước đi?”
Đường Tử Di vừa tức vừa ngại ngùng rồi lại đánh Ngô Bình một cái: “Còn lâu! Nhỡ bị ai nhìn thấy thì xấu hổ chết mất”.
Ngô Bình cười khà khà, sau đó lấy một hạt đậu ra đưa cho Đường Tử Di ăn. Ăn xong, Đường Tử Di thấy rất ngon, cô ấy tò mò hỏi: “Gì thế anh?”
Ngô Bình: “Đồ bổ dưỡng, ăn rồi có thể kéo dài tuổi thọ”, nói rồi, anh lại cho cô ấy thêm một hạt nữa.
Đường Tử Di ăn một lúc ba hạt, ngay sau đó đã thấy người mình thoải mái, cô ấy không được nghỉ ngơi mấy nên hơi mệt, sau đó đã gục đầu vào vai Ngô Bình.
Ngô Bình ôm Đường Tử Di rồi lặng lẽ vận chuyển chân khí màu tím vào người cô ấy. Chân khí vận chuyển được một vòng thì Đường Tử Di thoải mái kêu lên một tiếng như con mèo nhỏ.
Loáng cái, cô ấy đã ngủ say, mệt mỏi suốt bao ngày qua đều tan biến.
Ngô Bình ngồi im tiếp tục điều hoà kinh mạch cho cô ấy.
Khoảng một tiếng sau, Đường Tử Di mở mắt ra, cô ấy chớp mắt nói: “Em thấy dễ chịu lắm…”
Sau đó, cô ấy rúc vào lòng Ngô Bình rồi hít sâu mấy hơi: “Mùi trên người anh ngày càng thơm”.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên người cô ấy rồi nói: “Khách khứa đến đông rồi, bên ngoài ồn ào lắm, chúng ta ra xem nhé?”
Đường Tử Di gật đầu: “Được”.
Hai người đi xuống dưới thì thấy họ hàng của nhà họ Phương đã đến đông đủ, xem ra cảnh cáo của nhà họ Vạn không có tác dụng rồi.
Ngô Mi vẫn đang nghịch điện thoại ở trên tầng, Ngô Bình không gọi cô bé mà lái một chiếc xe việt dã, chở Đường Tử Di đi lên trấn. Cương Tử bảo phong cảnh ở đó rất đẹp.
Trấn này tên là Vạn Trang, phía Đông có một ngọn núi rất đẹp, trên núi có nhiều cây đào nên mọi người đặt luôn cho nó là núi Hoa Đào.
Ngô Bình lái xe đến chân núi rồi cả hai leo lên trên.
Đi đến sườn núi, Ngô Bình dừng bước, anh phát hiện hoa ở đây đều rất cổ.
Hoa đào thường phải sống được hơn 30 năm, thậm chí là 40 năm, nhưng hoa ở đây khéo phải trên trăm năm rồi.
“Sao thế anh?”, Đường Tử Di thấy thế thì hoi.
Ngô Bình: “Hình như trên đây có đào tiên”.
Đường Tử Di liếc anh: “Nếu đúng là thế thì bị lấy đi lâu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tử Di, vậy là em chưa hiểu rồi, linh dược cũng biết lừa người đấy”, nói rồi, anh kéo tay cô ấy bước sâu vào bên trong.
Chương 482: Đào tiên thượng cổ
Ngô Bình vừa đi vừa quan sát xung quanh, phía trước có một căn nhà đơn sơ, một ông lão đi từ trong nhà ra, ông ấy khoảng 70 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng tinh thần rất phấn chấn.
Nhìn thấy Đường Tử Di và Ngô Bình, ông lão hỏi: “Cô cậu làm gì thế?”
Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, bọn cháu đến ngắm rừng đào ạ”.
Ông lão: “Rừng đào có gì đâu mà ngắm, giờ chưa đến mùa hoa nở”.
Ngô Bình: “Thế bọn cháu đi hóng mát thôi”.
Nói rồi, anh lấy một bao thuốc lá ra, người già có thói quen hút thuốc, vừa nhìn thấy thuốc lá đắt tiền thì lập tức niềm nở ngay: “Các cô cậu bây giờ hào phóng thật đấy, thôi, đi đâu thì đi đi”.
Ngô Bình chưa đi ngay mà cười hỏi: “Ông ơi, cháu thấy cây đào ở đây nhiều quá, có nhiều cây còn trên trăm năm rồi đúng không ông?”
Ông lão gật đầu: “Ừm, cây đào ở đây ít cũng phải 50 tuổi”.
Ngô Bình: “Nhiều cây thế này thì chắc cũng nhiều quả lắm ông nhỉ?”
Ông lão xua tay: “Quả đâu ra! Cây đào ở đây chỉ ra hoa chứ không kết trái. Thi thoảng lắm mới có một hai quả gì đó, nhưng vừa xanh vừa chát, không thể ăn nổi. Hồi ông còn nhỏ, có một địa chủ thấy đào ở đây không kết trái nên đã sai người lên chặt hết đi để trồng cây khác. Nhưng hai đứa biết sao không? Những người chặt cây đều mắc bệnh nặng, còn địa chủ kia về nhà xong thì đêm nào cũng gặp ác mộng. Về sau, địa chủ đó sợ quá đã mời thầy cúng tới làm phép và không chặt cây nữa, như thế mới bình yên trở lại. Sau nữa, cũng có người muốn chặt cây ở trên này đi, nhưng hễ động tới là có chuyện lạ xảy ra. Lâu dần, chẳng còn ai dám động tới chúng nữa”.
“À, mồng một hàng tháng, người dân ở đây thường đến rừng đào thắp hương, cầu bình an đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Rừng đào có linh không ạ?”
Ông lão cười nói: “Có người bảo linh, người thì bảo không. Nhưng ông đã sống quá nửa đời người ở đây rồi, cảm giác nơi này như rừng đào tiên vậy”.
Ngô Bình: “Thế ạ? Ông đã nhìn thấy rồi ạ?”
Ông lão xua tay: “Chưa, nhưng cứ tới đêm trăng tròn là ông có thể ngửi thấy một mùi hương khiến người rất khoan khoái. Không giấu gì cháu, từ ngày chuyển vào rừng sống, ông không hề đau ốm gì, cháu nói xem có phải rừng đào tiên phù hộ cho ông không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi ạ, ông ơi, tại sao ông lại sống ở đây?”
Ông lão cười nói: “Năm 50 tuổi, ông bị bệnh nặng, chỉ chờ ngày chết thôi. Vợ ông đã đưa ông vào rừng đào, xin rừng cứu ông. Không ngờ vào đây ở mấy ngày xong, bệnh của ông đã thuyên giảm. Về sau, ông dứ khoát chuyển đến đây ở, thế mà cũng mấy chục năm rồi”.
Ngô Bình gật gù, một lát sau thì chào tạm biệt ông lão rồi cùng Đường Tử Di đi tiếp vào bên trong. Càng lên cao, cây đào càng thấp, hơn nữa lối đi cũng gập ghềnh.
Đường Tử Di đi giày cao gót nên đi lại khó khăn, Ngô Bình phải cõng cô ấy đi tiếp.
Khi gần đến đỉnh núi, Ngô Bình nhìn thấy một cây đào nhỏ bé trông rất bình thường, nó mọc từ khe đá ra, trông khô cằn như sắp chết đến nơi.
Ngô Bình thả Đường Tử Di xuống, sau đó ngồi lên tảng đá gần cây đào đó: “Cây đào, nếu tao đoán không nhầm thì mày chính là đào tiên mà mọi người hay nhắc đến đúng không?”
Đương nhiên cây đào không biết nói chuyện nên không có phản ứng gì, hình như nó chỉ là một cái cây rất bình thường thôi.
Ngô Bình cười nói: “Ở đây không có linh khí, mày có thể sống đến giờ đúng là kỳ tích. Thế này đi, chúng ta thoả thuận nhé, tao sẽ cho mày tới một nơi dồi dào linh khí, đồng thời truyền thụ cho mày thuật tu hành. Còn mày mỗi năm phải kết trái một lần để tao lấy quả ăn, được không?”
Cái cây vẫn không hồi đáp, vì thế Ngô Bình lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc rồi nói: “Là tao nhìn nhầm, chắc mày không phải đào tiên rồi. Nhưng thân của mày cũng được, làm cung tên cũng ổn áp đấy”.
Đường Tử Di thấy Ngô Bình ngồi nói chuyện với cái cây thì không chịu được nữa: “Ngô Bình, trông anh giống đàn gảy tai trâu quá, cái cây mà nghe hiểu tiếng người à?”
Ngô Bình nói: “Tử Di, là anh nhìn nhầm”.
Dứt lời, anh giơ tay tóm lấy thân cây định nhổ nó lên. Song, tay anh vừa chạm vào cây thì đac có một nguồn năng lượng kỳ lạ truyền vào người.
Nguồn năng lượng ấy vừa xuất hiện, Đạo Chủng đã nhảy lên rồi cắn nuốt nó.
Cây đào lập tức rung lên, một giọng nói truyền vào đầu Ngô Bình: “Thượng tiên chờ đã”.
Ngô Bình mỉm cười rồi buông lỏng tay: “Chịu lên tiếng rồi à?”
Cây đào: “Thượng tiên, tôi không thể rời khỏi đây được”.
Ngô Bình nhìn cái cây rồi ngó xuống phía dưới thì thấy có một tảng đá kỳ quái, bên trong có một khối tiên thạch, đây chính là lý do cây đào không dám bỏ đi.
Ngô Bình: “Chỉ là một khối tiên thạch thôi mà, tiên lực của nó đã sắp bị mày hút cạn rồi. Mày mà đi theo tao thì mỗi năm, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch”.
Cây đào: “Thượng tiên có tiên thạch ạ?”
“Chẳng những thế, tao còn có một nơi dồi dào linh khí nữa”, Ngô Bình nói: “Đi theo tao, mày sẽ có tương lai tươi sáng. Còn không thì cứ tiếp tục cắm rễ ở đây đi”.
Cây đào: “Tôi chỉ là cái cây nên rất khó bảo toàn tính mạng, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Nếu thượng tiên không nói dối thì tôi đồng ý đi”.
Ngô Bình: “Tao còn muốn mày lớn nhanh nên không lừa mày đâu, à, mà mày kết trái được chứ?”
Cây đào: “Kết trái khiến tôi tốn nhiều sức lắm, nhưng nếu thượng tiên có thể cho tôi linh khí và tiên thạch thì đương nhiên không thành vấn đề. Với năng lực hiện giờ thì cùng lắm tôi chỉ kết được một trái thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Mỗi một trái thôi à?”
Cây đào: “Thượng tiên, cơ thể mẹ của tôi là đào tiên thượng cổ, trái của tôi là đào tiên đấy, chỉ cần ăn một quả là sống đến 300 tuổi”.
Ngô Bình nói: “Được, một quả thì một quả”.
Đường Tử Di thấy Ngô Bình nói mãi không xong thì hỏi: “Cái cây chịu nói chuyện với anh rồi à?”
Ngô Bình cười nói: “Tử Di, nó là đào tiên đấy. Đào tiên, chào bạn gái tao đi!”
“Chào người đẹp, tôi là Nhị Đào, cô xinh thật đấy”, cây đào bắt đầu nịnh nọt Đường Tử Di.
Cô ấy giật nảy mình rồi hỏi: “Nó biết nói chuyện ạ?”
Ngô Bình: “Nó là đào tiên, thuộc linh căn Tiên Thiên nên còn thông minh hơn con người. Hơn nữa, tu vi của nó mạnh lắm, ban nãy anh suýt bị nó chơi cho một vố đấy”.
Đường Tử Di cảm thấy rất khó tin: “Có đào tiên thật ư?”
Ngô Bình nói: “Nhị Đào đúng không, tao phải đi ra đây một lát, lát tao sẽ quay lại đưa mày đi. Chịu khó một chút nhé”.
Nhị Đào: “Vâng, tôi chịu được”.
Ngô Bình không nói nhiều mà cõng Đường Tử Di xuống núi luôn. Lên xe rồi, Đường Tử Di vẫn thấy như đang mơ.
“Đào tiên thật mới sợ chứ!”, cô ấy sáng mắt lên: “Ngô Bình, nó mà kết trái thì anh cho em cắn một miếng nhé?”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, quả đầu tiên cho em luôn”.
Đường Tử Di mừng rỡ rồi ôm Ngô Bình thơm anh.
Ngô Bình thấy xung quanh không có ai nên ôm lấy Đường Tử Di rồi hôn lên môi cô ấy, đôi môi đỏ mọng như lửa, dịu dàng ngọt ngào. Nụ hôn của hai người kéo dào hơn chục phút, còn tay của Ngô Bình cũng không chịu yên phận, cứ thế chu du trên da thịt của Đường Tử Di.
“Đáng ghét!”, tuy nói vậy, nhưng cô ấy không hề phản kháng.
Ngô Bình quyến luyến buông Đường Tử Di ra, vì còn việc phải làm nên anh đành kìm nén lửa nóng, sau đó khởi động xe về thị trấn.
Tới cửa nhà họ Phương rồi, đoàn tổ chức hôn lễ chuyên nghiệp mà Đường Tử Di mời đến đã tới, và đang lắp đặt hế thống âm thanh.
Giờ khoảng mười giờ, khách tới liên tục. Không lâu sau, một chiếc xe đã đi đến, biển xe mang số b00001, là biển của thị trưởng.
Nhìn thấy chiếc xe ấy, Vạn Tam Hổ ngồi trên nóc nhà đối diện ngẩn ra nói: “Xe của thị trưởng ư?”
Sau đó, có mấy người bước xuống xe, toàn người mà Vạn Tam Hổ quen mặt.
Thị trưởng mới nhậm chức La Duy Khang! Cục trưởng cụ trị án Quách Thương! Phó cục trưởng Liễu Phi Long!
Hắn không khỏi run lên rồi lẩm bẩm: “Không thể nào! Ba vị quan chức này đến nhà họ Phương làm gì chứ? Lẽ nào đến ăn cưới?”
Chương 483: Người nhà họ Vạn
Ngô Bình nhìn thấy chiếc xe đó thì vội vẫy tay gọi bố của Cưởng Tử ra đón tiếp.
“Cậu Ngô, tôi vừa nhận được điện thoại là bỏ hết công việc rồi đến luôn, chú rể đâu ạ?”, La Duy Khang cười hỏi.
Ngô Bình: “Thị trưởng La, chú rể đi đón cô dâu rồi. Để tôi giới thiệu nhé, đây là bố ông Phương, bố của chú rể”.
La Duy Khang vội giơ tay ra: “Chúc mừng gia đình”.
Bố Cương Tử ngẩn ra: “Ngài… ngài thị trưởng đấy ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng, đây là thị trưởng La, ông ấy mới tới nhậm chức ở Vân Đỉnh, là bạn của tôi”.
Được Ngô Bình nhận là bạn, La Duy Khang sung sướng rồi cười nói: “Tôi chỉ là người phục vụ cho nhân dân thôi”.
Sau đó, La Duy Khang giới thiệu về hai người đứng sau, đó là hai người đứng đầu cục trị an. Ngô Bình mời họ vào rạp ngồi, chú hai của Cương Tử vội đi rót trà và mang hạt dưa tới.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì có thêm năm chiếc xe nữa tới, đó đều là xe sang, chỉ có một người đi xuống là Chương Cửu Hàn. Ngồi trên các xe phía sau là chín nhân vật nổi tiếng trong giới võ lâm ở Vân Đỉnh.
“Cậu Ngô”, Chương Cửu Hàn chắp tay.
Ngô Bình đáp lễ: “Ông Chương, cảm ơn ông đã đến dự, mời vào”.
Van Tam Hổ ở nhà đối diện đã tái mặt, hắn quen khá nhiều người tài giỏi ở Vân Đỉnh, ngoài Chương Cửu Hàn chưa từng gặp bao giờ ra thì chín người kia, hắn đều không dám động tới ai hết.
“Rốt cuộc chuyện gì thế này…”, hắn lẩm bẩm.
Đột nhiên có tiếng người hô lên bên dưới, ngay sau đó có một đám phụ nữ trung niên mặc đồ tang rồi khóc lóc đi tới nhà họ Phương.
Vạn Tam Hổ hết hồn rồi hét lên: “Về, về hết cho tao!”
Song, mấy người đó đang gào khóc rất to nên không hề nghe thấy tiếng của hắn.
Thấy có một đám người khóc lóc đi tới, bố của Cương Tử tái mặt rồi run lên.
Ngô Bình cau mày, nhà họ Vạn thật không ra làm sao! Anh vận khí rồi lao ra ngoài quát: “Im hết ngay!”
Tiếng quát của anh làm nhóm phụ nữ ở phía đội diện như nghe thấy tiếng bom nổ, ai nấy đều giật mình rồi ngừng khóc.
Ngô Bình bước tới nói: “Tôi cho mỗi người 500, cầm tiền rồi biến đi”.
Anh biết chắc chắn những người này đã nhận tiền của nhà họ Vạn, để tới quấy phá nhà họ Phương.
Quả nhiên, nghe thấy thế xong, nhóm phụ nữ ấy đã chìa tay ra, Ngô Bình bảo chú hai của Cương Tử lấy tiền chia cho họ.
Nhóm phụ nữ vừa đi thì có một chiếc xe chở phân đi tới, mùi phân bốc lên rất khó ngửi.
Chiếc xe cố ý đỗ ngay cửa nhà họ Phương, mùi hôi thối khiến mọi người ở xung quanh phải bịt mũi.
Người lái xe là một tên béo mặt đen, gã lạnh cùng cười với người nhà họ Phương với vẻ huênh hoang.
Ngô Bình đi tới kéo cửa xe ra, rồi ngồi vào ghế lái phụ, anh dùng thuật thôi miên để điều khiển tên béo: “Đổ hết chỗ phân này vào cửa nhà họ Vạn mau”.
Tên béo đã bị thôi miên nên lập tức đánh xe đi về phía nhà họ Vạn.
Mọi người thấy Ngô Bình chỉ nói vài câu đã xử lý xong người nhà họ Vạn thì đều rất nể phục.
Vạn Tam Hổ ở nhà đối diện đang đầy nghi hoặc, mình chưa hạ lệnh, sao Vạn Báo lại đánh xe đi?
Quách Thương nhỏ giọng nói trong rạp cưới: “Thị trưởng, cậu Ngô này là người thế nào ạ?”
La Duy Khang không nhiều lời, chỉ đáp: “Một người rất giỏi!”
Quách Thương vẫn đang đắn đo thì nhóm Chương Cửu Hàn đã ngồi xuống bàn bên cạnh rồi bắt đầu trò chuyện. Họ là người trong giang hồ nên cũng toàn nói chuyện xoay quanh chủ đề ấy.
Một người nói: “Nghe đâu, cậu Ngô đã là đại tông sư rồi đấy”.
Người khác đáp: “Ừm, đại tông sư Ngô đúng thiên tài tu hành, tương lai kiểu gì cũng là Nhân Tiên”.
Quách Thương ngẩn ra, Nhân Tiên là gì?
Người đó nói tiếp: “Ngưỡng mộ thật! Thành Nhân Tiên rồi thì ít cũng phải sống được 300 tuổi nhỉ?”
Chương Cửu Hàn: “Thật ra đại tông sư không phải giỏi tu luyện đâu, mà là y thuật. Bố của Từ Bá Nhân, Triệu Trụ Quốc ở Thiên Kinh, con trai nhà họ Phương đều được cậu ấy chữa khỏi bệnh cho”.
Mọi người đều vô cùng thán phục, một người nói: “Người tài giỏi như đại tông sư, đến các nhân vật lớn ấy cũng phải lấy lòng ấy chứ”.
Nghe tới đây, Quách Thương cảm thấy tim mình đập thình thịch, cuối cùng ông ấy đã hiểu tại sao La Duy Khanh phải lấy lòng Ngô Bình rồi.
Ông ấy liếc nhìn La Duy Khang thì thấy đối phương mỉm cười chứ không nói gì.
Lúc này, Ngô Bình đã quay lại rồi ngồi đối diện với Quác Thương: “Cục trưởng Quách, nếu có người phạm tội, sẽ bị trừng trị đúng không?”
Ánh mắt Quách Thương nhìn Ngô Bình đã có vẻ nể sợ, ông ấy đứng lên rồi nói: “Cậu Ngô, bất kể là ai, nếu đã phạm tội thì đều phải bị trừng trị”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ngũ Hổ của Vạn Thị ở trấn này đều làm rất nhiều chuyện xấu, tôi mong các công có thể điều tra họ để trừ hại cho dân”.
Quách Thương cũng đã nghe đến tên của Vạn Tam Hổ, nhưng vẫn không chút do dự nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.
Dứt lời, ông ấy đi gọi điện thoại, sai người dốc toàn lực điều tra.
Không lâu sau, có ba chiếc xe sang đi đến, có hai cô gái rất xinh đẹp xuống xe, họ chính là hai ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay. Nhìn thấy họ, mọi người ở đầy đều ồ lên.
“Nhìn kìa! Lý Tịnh Đình và Trương Linh Nhuỵ đấy! Trời ơi! Sao họ lại đến đây?”, có mấy chàng trai trẻ tuổi nhìn cái là nhận ra ngay, sau đó hò reo.
Nhưng hai cô ca sĩ này không vui tẹo nào, để kịp đến đây mà họ phải lùi hết việc lại rồi chạy như bay đến, tổn hại không hề nhỏ. Đã thế, đây còn là một nơi hẻo lánh, đám cưới ở quê ư? Trời! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt chết mất,
Nhưng họ không dám thể hiện ra, bì đây là lệnh của ông chủ, họ phải nghe theo.
Hai cô gái quan sát để tìm chủ nhà.
Ngô Bình đi tới rồi chào hỏi: “Hai cô vất vả rồi, mời lên sân khấu, hát vài bài chúc mừng”.
Hai cô ca sĩ nổi giận, vừa định nổi cáu thì đã có một chiếc xe đỗ ngay cạnh, Diệp Huyền bước xuống rồi cười tươi với Ngô Bình: “Tiền bối, vẫn còn các nghệ sĩ khác đến đấy ạ”.
Sau đó, anh ta nói với hai cô ca sĩ: “Các cô lên sân khấu biểu diễn đi, hát các bài vui ấy”.
Hai cô ca sĩ cười khổ, rồi đành ngoan ngoãn lên sân khấu.
Ca sĩ nổi tiếng hát thì cũng đến vậy, nhưng vì họ xinh nên được mọi người chào đón hơn.
Sau đó lại có các ngôi sao khác tới, họ lần lượt lên biểu diễn, không thiếu một tiết mục nào.
Tới hơn 11 giờ thì Lý Quảng Long cũng dẫn theo các nhân vật lớn đến, ai cũng có chức vụ cao hơn La Duy Khang.
La Duy Khang đứng ngồi không yên, vội ra chào hỏi, vì ông ấy rất muốn làm quen với những người này.
Lý Quảng Long vừa tới không lâu thì lại có hơn chục chiếc xe cảnh sát đến, nhưng họ đến nhà họ Vạn. Loáng cái cả đống người nhà họ Vạn đã bị bắt lên xe về đồn.
Vạn Tam Hổ đứng trên tầng, vã mồ hôi quan sát phía dưới.
Chương 484: Tiệc cưới
Vạn Tam Hổ biết nhà họ Vạn xong rồi!
Hắn đột nhiên ý thức ra điều gì đó rồi nhảy xuống dưới rồi leo lên xe của mình, chuẩn bị tẩu thoát. Nhiều năm qua, hắn đã tích được ối tiền, chỉ cần không bị bắt thì vẫn có thể sống sung sướng suốt đời.
Song, hắn vừa khởi động xe một cái thì đã nhìn thấy có người đứng ngay cửa xe rồi cười hì hì với hắn, đó chính là người thanh niên ra đón tiếp thị trưởng và mọi người.
“Mày… tránh ra!”, Vạn Tam Hổ biết người này rất đáng gờm nên lo lắng đến mức nói lắc bắp.
Người đó chính là Ngô Bình, anh thừa biết Vạn Tam Hổ đứng trên cao để quan sát tất cả, sau đó anh đã hỏi vài người bên cạnh để xác định xem có đúng là hắn không.
Thấy Vạn Tam Hổ định trốn, anh lập tức chạy tới ngăn cản ngay.
Anh thờ ơ nói: “Vạn Tam Hổ, anh có trốn nổi không?”
Vạn Tam Hổ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau đó đạp chân ga định phóng đi. Tiếng động cơ vang lên, nhưng bánh xe lại xoay tròn tại chỗ, khói bay mù mịt, chiếc xe không hề nhúc nhích.
Thì ra Ngô Bình đã ấn một tay lên mui xe, nên dù chiếc xe gào rú thế nào cũng không thể xuất phát được.
Vạn Tam Hổ chỉ thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cậu em, tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ cho cậu tiền…”
Hắn vừa lên tiếng thì đã ngửi thấy một hương thơm, ngay sau đó đã bị Ngô Bình thôi miên, ngoan ngoãn dừng xe rồi theo Ngô Bình đến nhà họ Phương.
Thấy Vạn Tam Hổ đến, người nhà họ Phương đều sốt sắng. song, Vạn Tam Hổ lại đi thẳng tới chỗ Quách Thương rồi bắt đầu thú nhận mọi tội trạng.
Quách Thương nhanh chóng gọi cấp dưới đến ghi hình làm bằng chứng. Vạn Tam Hổ đã kể hết mọi tội lỗi mà nhà họ Vạn làm trong suốt nhiều năm qua ra.
Người nhà họ Phương ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Tam Hổ bị làm sao vậy? Điên rồi ư?
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi ra một chỗ, cô ấy nói: “Hôm nay anh mời nhiều người đến thế, có khoa trương quá không?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Người nhà họ Vạn ở trấn này đông lắm, dù nhóm ác bá Vạn Tam Hổ có bị bắt thì khéo vẫn có kẻ lọt lưới, thậm chí ghim thù trong lòng rồi tìm cách trả thù. Để phòng hậu hoạ, anh buộc phải để mọi người ở đây biết thế lực và các mối quan hệ của Cương Tử, để họ biết khó mà lui”.
Cuối cùng thì đoàn đón dâu cũng về, bạn của Cương Tử bắt đầu các trò chòng ghẹo cô dâu chú rể, Cương Tử liên tục xin tha, khiến mọi người được tràng cười vỡ bụng.
12 giờ, lễ cưới bắt đầu, Ngô Bình làm chủ hôn, anh lên sân khấu phát biểu.
Sau khi chú rể đưa cô dâu vào phòng cưới thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, mọi người đến đầu hầu hết đều vì nể mặt Ngô Bình nên đương nhiên họ rất nhiệt tình chúc rượu nhau.
La Duy Khang còn bận việc nên không thể ở lại lâu, uống vài chén xong là phải đi ngay.
Chương Cửu Hàn ngồi cùng bàn với các nhân vật trong giang hồ, Ngô Bình đến uống với bàn họ một tăng, hạ gục hết các cao thủ võ lâm ở đó.
Lý Quảng Long ngồi bàn bên cạnh cười nói: “Chú không chịu đến chỗ anh nên anh phải mò đến đây vậy”.
Ngô Bình: “Anh Long, sắp hết tháng rồi, sản lượng có thể đạt bao nhiêu?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Tháng này mình có thể đạt sản lượng 12 triệu hộp, giá trị sản lượng là ba tỷ. Nhà máy mới đang được xây dựng rồi, sang năm thì sản lượng sẽ lên tới ít nhất là 20 triệu hộp”.
Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, 20 triệu hộp thì sẽ cho giá trị một năm lên tới hơn 70 tỷ. Theo thông kê của Lý Quảng Long, trừ vốn và thuế ra thì ít nhất họ vẫn kiếm được 30 tỷ.
Lý Quảng Long nói: “Thuốc mới mà chú bảo, mình làm luôn thôi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Em có nhiều phương thuốc lắm, bao giờ về em sẽ điều chỉnh lại, nhiều phương thuốc thì tốt, nhưng không hợp để sản xuất nhiều”.
Lý Quảng Long: “Giờ anh đang dồn hết công sức cho công ty thuốc, chơ khi nào giá trị công ty lên đến trăm tỷ thì anh sẽ cho nó ra thị trường”.
Ngô Bình cười nói: “Mình có thiếu tiền đâu anh, sao phải cho ra thị trường làm gì?”
Lý Quảng Long nghiêm túc nói: “Doanh thu trăm tỷ thì lợi nhuận của mình khoảng 40 tỷ, giá cổ phiểu của ngành dược trên thị trường bây giờ là 32, công ty chúng ta có giá trị cả trăm tỷ là có thành tích tốt lắm đấy”.
Ngô Bình không quan tâm đến vấn đề danh tiếng này cho lắm, nhưng anh cũng không phản đối, dẫu sao Lý Quảng Long cũng có mưu cầu riêng của mình.
Trước kia, Lý Quảng Long chỉ là một đại ca ở Thạch Thành, nhưng sau khi mở nhà máy thuốc, anh ta đã bỏ thói ăn chơi truỵ lạc, mà chuyên tâm vào phát triển công ty, thậm chí còn biến công ty của họ thành một xí nghiệp nổi tiếng ở tỉnh.
Vì là tiệc hỉ nên mọi người chỉ chung vui chưa đến hai tiếng là ra về.
Đến chập tối, Ngô Bình xin nhà Cương Tử một cái chậu trồng cây thật to, sau đó quay lại rừng đào rồi nhổ cây đào tiên trồng vào cái chậu ấy.
Lúc Ngô Bình nhổ cây, trong đầu anh liên tục vang lên tiếng cây đào tiên la hét như con lợn bị chọc tiết.
Ngô Bình nhức đầu hỏi: “Nhị Đào, mày gào thét gì thế? Cây đào bọn mày không có dây thần kinh cảm giác cơ mà?”
“Rễ của tôi mọc sâu xuống dưới mấy chục mét, giờ bị cậu nhổ lên hết, tôi không đau thân thể mà là đau lòng”, Nhị Đào nói.
Ngô Bình: “Rễ mọc sâu thì có tác dụng quái gì? Bao giờ về, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch và linh khí mà hấp thụ, như thế có tác dụng hơn nhiều”.
Bấy giờ Nhị Đào mới bình tĩnh lại, như thể mơ tưởng tới một tương lai tương sáng hơn rồi nói: “Cậu nói thế làm tôi háo hức quá!”
Chương 485: Kép kín bản thân
Đường Tử Di sai người bỏ cây đào vào một cái hộp rồi đưa về Thiên Kinh.
Ngô Bình chưa thể đi cùng được nên Đường Tử Di sẽ đưa cây đào đến căn biệt thự của anh ở vinh Bạch Long.
Căn biệt thự ấy của Ngô Bình có tên là thượng phủ Bạch Long, Đường Tử Di cũng có chìa khoá. Thượng phủ đã lắp đặt xong xuôi, Đường Tử Di đã cho người lắp hết các thiết bị điện và gia dụng nên có thể tới ở bất cứ lúc nào.
“Anh không đi à?”, Đường Tử Di hỏi với vẻ quyến luyến.
Ngô Bình nói: “Anh vẫn còn việc ở đây, mấy hôm nữa sẽ đến Thiên Kinh tìm em sau”.
Đường Tử Di nói: “Được rồi, giai đoạn đầu của thị trấn phỉ thuý sắp hoàn thành rồi, anh rảnh thì nhớ tới ngó nhé”.
Thị trấn phỉ thuý là nơi mà nhà họ Đường và Ngô Bình chung vốn xây dựng, mục đích là tạo nên một khu triển lãm phỉ thuý lớn nhất cả nước.
“Ừm, anh sẽ thu xếp thời gian”.
Sau khi nhóm Đường Tử Di đi rồi, vợ chồng Cương Tử cùng đến cảm ơn Ngô Bình.
Anh cười nói: “Cương Tử, Tân Nguyệt, sau này hai người phải sống thật hạnh phúc nhé!”
Sau đó, anh lấy một phong bao màu đỏ ra đưa cho hai người: “Đây là quà cho hai người đi hưởng tuần trăng mật”.
Cương Tử có vẻ ngại ngùng: “Cậu chủ, cậu đã cho tôi rất nhiều tiền rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Đi chơi thì phải tiêu tiền chứ”.
Sau đó, anh nói với Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, sau này Cương Tử đi theo tôi nên chắc sẽ ít khi về nhà, tôi phải xin lỗi cô trước. Nếu cô nhớ cậu ấy thì có thể chuyển tới sống ở huyện Minh Dương, tôi sẽ chuẩn bị thêm một căn nhà cho Cương Tử”.
Tân Nguyệt vội nói: “Anh Ngô, không có chuyện đó đâu ạ, Cương Tử được làm việc cho anh là diễm phúc của anh ấy”.
Lúc này, chú hai của Cương Tử cũng đi vào rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể khám qua cho Phương Cường được không?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Được ạ”.
Ngô Bình đi tới nhà của chú hai Cương Tử, Tân Nguyệt lấy một tờ chi phiếu trong phong bao ra nhìn, sau đó trợn tròn mắt.
“Một triệu!”, cô ấy hô lên, phong bao này dày thật.
“Phương Cương, cậu chủ của anh là người thế nào vậy? Sao hôm nay có nhiều ngôi sao nổi tiếng với quan chức đến thế, giờ mọi người bên nhà em đều đang điên cuồng đăng ảnh lên mạng kìa, ai cũng bảo em được gả vào nhà hào môn”.
Cương Tử ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Tân Nguyệt, anh không phải con nhà hào môn gì đâu, tất cả là do cậu chủ sắp xếp thôi. Nhưng nhà giàu có gì thì cậu chủ anh đều có hết, thậm chí còn có nhiều hơn ấy”.
Tân Nguyệt là một cô gái thông minh nên nói: “Cương Tử, chắc chắn cậu chủ của anh là một người rất tài giỏi, vậy nếu bên nhà em gặp chuyện phiền phức, có thể nhờ anh ấy giúp không?”
Cương Tử cười nói: “Bên nhà em thì có chuyện gì to tát đâu, dù có thì một mình anh là xử lý được rồi”.
Cô ấy thở dài nói: “Nhớ nhà em gặp chuyện chỉ có cậu chủ anh mới giải quyết được thì sao?”
Cương Tử tò mò hỏi: “Tân Nguyệt, có chuyện gì à?”
Tân Nguyệt kéo Cương Tử vào phòng rồi nói: “Là chuyện của em trai em”.
Cương Tử ngẩn ra: “Em có em trai ư?”
Cương Tử cũng mới quen Tân Nguyệt chưa được bao lâu nên không biết cô ấy có em trai.
Tân Nguyệt gật đầu: “Nó kém em hai tuổi, một năm trước đi tù rồi bị phán án tử, hai năm nữa sẽ thi hành”.
Cương Tử ngạc nhiên nói: “Em trai em phạm tội gì thế?”
Tân Nguyệt nổi giận nói: “Nó có phạm tội gì đâu, là bị người ta hại”.
Cô ấy kể lại mọi chuyện cho Cương Tử nghe, cậu ta nghe xong thì ngây ngẩn nói: “Chuyện này không đơn giản, anh sẽ hỏi thử cậu chủ xem có cứu được em trai em không”.
Tân Nguyệt ngấn lệ nói: “Chồng ơi, nếu anh cứu được em trai em thì cả nhà em sẽ biết ơn anh”.
Cương Tử dịu dàng nói: “Em là vợ của anh rồi thì chuyện của em cũng là của anh”.
Tân Nguyệt gật đầu, sau đó ôm chặt lấy chồng mình.
Ngô Bình đến nhà của chú hai Cương Tử, vừa vào đã nhìn thấy Phương Cường đang ngồi ngây người trên chiếc ghế ở giữa sân, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Chú hai nói: “Cậu Ngô, ngày nào nó cũng chẳng chịu nói chuyện với ai, ăn còn phải có người xúc”.
Ngô Bình đã nắm được tình hình nên nói: “Để tôi thử”.
Anh đi đến cạnh Phương Cường thì ngửi thấy một mùi lạ, hình như đã lâu cậu ấy không tắm rửa. Sau khi quan sát thì anh thấy Phương Cường đã tự kép kín bản thân.
Sau khi trải qua một chuyện gì đó quá kinh hãi, con người thường sống kép kín lại. Ngày xưa, bạn gái của Phương Cường đã tự sát sau khi bị người khác cưỡng bức, cậu ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không thể đi báo thù được, từ đó đủ thấy nội tâm giày vò như thế nào.
Hận thù không thể phóng thích, Phương Cường sống không bằng chết, vì thế tinh thần dần trở nên bất ổn rồi tự kép kín bản thân lại.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát, sau đó giơ tay phải ấn lên đỉnh đầu Phương Cường, sau đó anh nhắm mắt lại. Bây giờ, anh đang thi triển một tiểu xảo tên là Thông linh.
Thông linh không chỉ có thể giao lưu với quỷ thần, mà còn có tác dụng với con người nữa, chứ không phải bản linh cao siêu gì. Anh muốn dùng cách này để Phương Cường có thể bước ra khỏi bóng đen tâm lý.
Loáng cái, tinh thần của Ngô Bình đã tiến vào một không gian đen tối, Phương Cường với gương mặt uất hận đứng đó rồi không ngừng gào thét, đây chính là thế giới nội tâm của cậu ấy.
Ngô Bình tiến vào rồi gọi to: “Phương Cường”.
Phương Cường ngẩn ra, sau đó ngoảnh lại nhìn Ngô Bình.
“Anh là ai?”, cậu ấy hung hăng hỏi.
Ngô Bình: “Hung thủ là Vạn Tam Hổ, anh muốn trả thù không?”
Phương Cường gào lên: “Tôi muốn trả thù, muốn trả thù”.
Ngô Bình: “Muốn trả thù thì phải bước ra ngoài, tôi sẽ dẫn anh đi gặp kẻ thù”.
Dứt lời, Ngô Bình giơ tay ra đẩy, Phương Cường đã bị đẩy ra ngoài.
Ngay sau đó, Phương Cường đang ngồi trên ghế bỗng run lên rồi đứng dậy, cậu ta hung ác nhìn quanh: “Vạn Tam Hổ, tao phải giết nó!”