Đặc biệt là khi anh ung dung đi ra khỏi vòng vây của đám cảnh sát. Hình ảnh ung dung tiêu sái đó cao lớn và vĩ đại như một vị thần.
Cho nên, sau khi giáo phái Chính Nghĩa tuyên bố Ngô Bình là thần Chính Nghĩa của họ thì Edward lập tức xin gia nhập giáo phái này. Sau đó ông ấy còn dùng những kỹ năng IT của mình để tuyên truyền rộng rãi cho giáo phái. Cho nên, ông ấy nhanh chóng trở thành thành viên chủ chốt của giáo phái này.
Edward lúc này đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, hai tay ông ấy gõ bàn phím. Ông ấy đang định viết ra một phần mềm cho các tín đồ của giáo phái sử dụng, như vậy sẽ tiện liên lạc và giao lưu hơn.
Edward đã năm mươi lăm tuổi rồi, thời gian không tha cho ai cả nên làm việc liên tục được hai ngày như ông ấy đã là ý chí sắt đá lắm rồi. Có điều giờ ông ấy cũng đã thấy rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, trong đầu ông ấy đột nhiên vọng lên một giọng nói ấm áp mà lại rất quyền uy, khiến ông ấy cảm thấy rất thoải mái khi nghe thấy.
"Edward".
Edward sững người, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Ai đó?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Ông có thể coi tôi là thần Chính Nghĩa".
Edward mừng rỡ, quỳ sụp xuống đất: "Cuối cùng thì thần cũng tới rồi!"
Giọng nói này đương nhiên chính là Ngô Bình, anh đang ở cách đó không xa, dùng thần niệm để giao tiếp với Edward.
"Edward, cơ thể ông có vấn đề, nuốt viên thuốc này là có thể hồi phục".
Một viên đan dược đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngay trước mặt Edward.
Edward dùng hai tay để lấy đan dược, vội vã nuốt xuống. Đó là một viên đan Sinh Mệnh, sau khi Edward nuốt vào thì lập tức cảm thấy như trẻ ra mười tuổi.
Tiếp theo, một viên đan nữa lại xuất hiện, giọng nói lại vang lên: "Uống thêm viên này nữa".
Đó là một viên Nguyên Anh Đan, Edward lại nuốt viên đan này vào bụng. Dược lực rất mạnh khiến cơ thể ông ấy không chịu nổi. Thế nhưng có một sức mạnh huyền diệu bảo vệ ông ấy cho tới khi dược lực của Nguyên Anh Đan phát huy hết.
Sau cùng, Ngô Bình cho ông ấy viên đan thứ ba, đó là một viên Phách Lực Đan màu xanh.
Sau khi uống ba viên đan, Edward trở thành một người đàn ông chỉ chừng hai mươi tuổi sức lực dồi dào. Ông ấy cảm kích dập đầu lạy tạ: "Đa tạ ân đức của thần!"
Ngô Bình: "Edward, lát nữa sẽ có người cho ông một trăm tài khoản ngân hàng, trong mỗi tài khoản có một tỷ đô. Ông dùng số tiền này xây dựng giáo phái, giúp mọi người vượt qua khó khăn”.
Nói rồi, anh còn cho Edward thêm một triệu viên đan Sinh Mệnh rồi nói: "Những viên đan Sinh Mệnh này ông cũng hãy chia cho những người cần".
Sau khi dặn dò xong, Ngô Bình liền nhờ Lý Mai, Tư Đồ Hạo Thiên và những người khác lập một trăm tài khoản ngân hàng rồi gửi vào đó một trăm tỷ đô để giao cho Edward.
Edward có tiền, lại có đan Sinh Mệnh trong tay nên giáo phái lớn mạnh như diều gặp gió. Chẳng mấy chốc nó đã trở thành một giáo phái có hơn năm trăm triệu tín đồ trên toàn thế giới.
Khi về đến khách sạn, Ngô Bình lên mạng của Tiên Giới rao bán Nguyên Anh Đan. Loại đan dược này được bán với giá một trăm đồng tiền bảo một viên. Giá trị của ba mươi nghìn viên Nguyên Anh Đan là ba triệu đồng tiền bảo!
Cũng giống như lần trước, Nguyên Anh Đan vừa được rao bán là đã có rất nhiều đơn đặt hàng. Chưa tới nửa ngày, đan dược của Ngô Bình đã bán hết.
Sau đó anh đi dạo xung quanh các cửa hàng lớn thì phát hiện loại đan dược bán chạy và cháy hàng nhất là Tam Tai Đan.
Tam Tai Đan là một bộ ba viên đan dược có tác dụng giúp hư tiên chống chọi lại với thiên lôi, âm hoả và nghiệp phong. Có điều luyện loại đan này cực khó, tỷ lệ thành công thấp nên rất khan hiếm, có tiền cũng khó lòng mua được. Mà có mua được thì chất lượng đan kém, thường chỉ là đan tam hoặc tứ phẩm nên hiệu quả có hạn.
Ngô Bình nhận thấy đây chính là thời cơ kinh doanh. Giờ trong tay anh có nhiều tiền nên quyết định bỏ tiền để mua một lượng lớn dược liệu luyện Tam Tai Đan. Anh quyết tâm sẽ dành thời gian luyện số lượng lớn loại đan này để kiếm một núi tiền.
Ba loại đan thuộc bộ Tam Tai Đan là Hoá Lôi Đan, Tịnh Hoả Đan, Tức Phong Đan. Dược liệu để luyện cũng không dễ mua, giá cũng đắt. Sau cùng, anh mua một trăm bộ dược liệu luyện đan như vậy, hết tổng cộng ba trăm năm mươi nghìn đồng tiền bảo.
Ngô Bình trước đó đã có kinh nghiệm luyện Cửu Lôi Kiếp Đan mà Hoá Lôi Đan này cũng là loại đan dược gần giống vậy. Cho nên anh sẽ luyện Hoá Lôi Đan đầu tiên.
Luyện đan đương nhiên không thể ở khách sạn, cho nên anh tìm một công xưởng bỏ hoang rồi bảo Sulia canh gác cho mình.
Lô đan đầu tiên đã thành công, là đan nhất phẩm. Lô thứ hai còn thành công hơn, đan vương phẩm. Đến lô thứ ba thì là đan đế phẩm!
Hai ngày sau đó, Ngô Bình luyện ra mười lô Hoá Lôi Đan, mỗi lô được bốn viên, vậy là tổng cộng bốn mươi viên.
Luyện đan cực tốn sức, luyện đến lô thứ mười là anh đã thấy oải rồi.
Trong các cửa hàng đan dược lớn, giá bán của Hoá Lôi Đan là hơn mười nghìn đồng tiền bảo, mà đó chỉ là đan tứ phẩm. Nếu là đan nhị phẩm thì giá lên tới bốn năm mươi nghìn đồng tiền bảo. Nhất phẩm thì chỉ mua được trong các phiên đấu giá, giá về tay thường không dưới một trăm năm mươi nghìn tệ.
Còn vương phẩm, đế phẩm giá bao nhiêu thì phải đấu giá xong mới biết được.
Cho nên, Ngô Bình cho bốn viên đan trong lần luyện đan đầu tiên lên cửa hàng, giá là một trăm năm mươi nghìn tệ.
Anh đã chú thích rõ đây là đan nhất phẩm nên dù giá cao thì cũng bị tranh cướp mua hết sạch!
Lúc này anh hỏi Tiên Nhi: "Phải làm thế nào để đấu giá đan dược nhỉ?"
Tiên Nhi: "Có thể tạo mô hình đấu giá trong cửa tiệm, để tôi làm cho".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi muốn đấu giá Hoá Lôi Đan vương phẩm, đan dược này giúp chống chịu thiên lôi kiếp. Dược lực chia làm năm luồng, một luồng chính và bốn luồng bổ trợ. Giá khởi điểm là ba trăm nghìn đồng tiền bảo, mỗi lần tăng giá không được dưới hai mươi nghìn đồng tiền bảo, thời gian đấu giá là ba phút. Sau khi hết thời gian sẽ bán cho người trả giá cao nhất".
Tiên Nhi hí hoáy một hồi thì mặt hàng này đã xuất hiện trên kệ. Trước đó anh bán một lượng lớn Nguyên Anh Đan nên cửa hàng của anh trở nên rất hot, có hàng chục nghìn người đang thăm cửa hàng của anh.
Hoá Lôi Đan vừa lên kệ, trang mạng liền chủ động gợi ý mặt hàng này cho người xem. Cho nên chẳng bao lâu sau, cửa hàng nhỏ của Ngô Bình đã có số người tham quan kỷ lục là trên ba trăm nghìn người.
Ngô Bình thấy đã đến lúc nên nói: "Tiên Nhi, bắt đầu đấu giá đi".
Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu điểm, lập tức có người trả giá.
"Ba trăm nghìn đồng!
"Ba trăm hai mươi nghìn đồng!"
"Ba trăm năm mươi nghìn đồng!"
Sau mười lần trả giá, giá đã lên tới năm trăm nghìn đồng, nhưng cuộc đấu giá vẫn tiếp diễn!
Sau cùng, khi thời gian đấu giá kết thúc, viên đan dược được bán với giá sáu trăm sáu mươi nghìn đồng!
Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Tiên Nhi thông báo giờ này ngày mai sẽ có Hoá Lôi Đan đế phẩm!
Sau đó, anh out khỏi mạng.
Sulia nói: "Chủ nhân, người đã đi rồi, nửa tiếng sau hành động".
Ngô Bình: "Ừm, cô muốn tôi phối hợp thế nào?"
Sulia: "Chủ nhân hãy đột nhập vào nhà kho chứa tiêu bản ADN của chúng. Đó là nơi tối quan trọng nên chúng sẽ dồn toàn lực ngăn cản anh. Đến luc đó, nội bộ sẽ không được canh gác cẩn mật, tôi sẽ nhân cơ hội lấy đồ".
Ngô Bình gật đầu: "Được!"
Trong trụ sở của giáo hội, một pháo đài có lính canh gác nghiêm ngặt, hai mươi tư lính canh lực lưỡng đang trực. Trong pháo đài là kho ADN tối quan trọng và một số thứ quý giá khác cũng được đặt trong kho.
Ngô Bình đứng trên một cái cây cách pháo đài mấy nghìn mét, anh liếc nhìn rồi lấy ra sách Thần Ma.
Anh đang định hành động thì cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người khác. Anh quay đầu lại thì sợ hãi giật nảy mình. Người này là một người đàn ông trông có vẻ vô hại, gương mặt tuấn tú.
Chương 1222: Đại ca Thi ra tay
Ngô Bình: “Đại ca Thi, người dọa người sẽ dọa chết người đấy”.
Thi Hoàng: “Ta không phải người”.
Ngô Bình: “…”
Thi Hoàng hỏi: “Bên trong là thứ gì? Ta cảm thấy khí tức của chúng rất hợp khẩu vị của ta”.
Ngô Bình: “Là gen của các sinh vật dũng mãnh”.
Anh nói xong thì động lòng, nói: “Đại ca Thi, nếu ông thích thì cầm đi, tôi giúp ông”.
Thi Hoàng nói: “Được”.
Ông ta đang định hành động thì bị Ngô Bình kéo lại: “Đại ca Thi, ông luôn theo dõi tôi sao?”
Thi Hoàng: “Đâu có, chỉ là lúc nãy ta có chuyện muốn hỏi cậu nên đã đi theo mùi của cậu để tìm cậu”.
Ngô Bình giật mình: “Cách cả mấy vạn dặm mà ông cũng có thể ngửi mùi tìm đến đây sao?”
Thi Hoàng: “Đấy là chuyện rất dễ dàng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Thôi được, ông pro!”
Thi Hoàng: “Pro là đang khen ta sao?”
Ngô Bình: “Ừm, là một từ để khen ngợi”.
Thi Hoàng biến thành một cái bóng, tông sập bức tường kiên cố được bảo vệ bởi vô số thủ đoạn của pháo đài rồi ngang nhiên xuất hiện bên trong.
Bên trong pháo đài, có hàng vạn mẫu và tài liệu quý giá, Thi Hoàng chỉ vung tay một cái, toàn bộ được cuốn hết vào tay áo ông ta.
“Ầm”.
Trời đất rung chuyển, cách đó không xa có ba luồng khí tức đáng sợ xuất hiện và nhanh chóng lao đến.
Ngô Bình không nói gì, quay đầu bỏ chạy một mạch ra xa mấy nghìn mét.
Lúc này, Sulia đã tiến vào một căn phòng, vì pháo đài đã bị công phá nên thủ vệ ở đây lập tức kéo đến chi viện, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Vì vậy cô ta có thể dễ dàng lấy được bình nước thuốc trong phòng thí nghiệm, có mấy nhân viên thí nghiệm ở đó dò hỏi nhưng đã bị cô ta đánh ngất xỉu.
Đương nhiên, ngoài bình nước thuốc ra thì còn có một số loại thuốc giá trị, toàn bộ đề bị Sulia tiện tay cầm theo luôn.
Ngô Bình đứng đợi trên núi năm phút thì Sulia đến, cô ta giao cho Ngô Bình năm bình, có lớn có nhỏ.
Tiếp đó Thi Hoàng cũng đến. Thi Hoàng không bị dính chút bụi vẩn nào trên người, vẻ mặt không cảm xúc.
Ngô Bình hỏi: “Đại ca Thi, có thu hoạch không?”
Thi Hoàng: “Đã lấy hết”.
Ngô Bình tròn mắt: “Lấy hết rồi? Sau đó có ba cao thủ chạy đến đúng không? Các người đã đánh nhau chưa?”
Thi Hoàng: “Thực lực của họ không tồi, một người bị ta đánh chết, hai kẻ khác bị đánh trọng thương”.
Ngô Bình giật mình, chỉ mới có vài phút mà đã chết một vong hai thương, thực lực của Thi Hoàng này thật sự rất đáng sợ.
Anh nói: “Lấy được đồ rồi, chúng ta đi thôi”.
Thi Hoàng: “Cậu đi trước đi, ta cảm thấy chỗ này còn có rất nhiều thứ mình cần, ta phải ở lại thêm lát nữa”.
Ngô Bình biết rõ nếu Thi Hoàng ở lại, chắc chắn sẽ khiến nước Mễ điên đảo, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh chứ? Anh lập tức nói: “Được, Đại ca Thi, ông thích gì thì cứ lấy, không cần khách sáo với bọn họ”.
Thi Hoàng nhìn Sulia: “Bên cạnh ta còn thiếu một tỳ nữ hầu hạ, cậu để cô ta lại cho ta đi”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng được. Sulia, sau này cô hãy làm việc cho Thi Hoàng”.
Sulia gật đầu: “Vâng, chủ nhân”.
Thế là một mình Ngô Bình rời khỏi nước Mễ, quay về Đông Tinh.
Lúc này Chu Thanh Nghiên đang xử lý công việc ở nước Đông Tinh, Ngô Bình vừa quay về thì cô ta liền nói: “Ông xã, có người đến báo nói rằng đã xuất hiện một ngọn núi thần ở trong nước, rất nhiều người địa phương lên núi bái tế nhưng không được cho lên”.
Núi thần?
Anh liền đáp: “Chúng ta đi xem thử”.
Anh dắt theo Chu Thanh Nghiên đến nơi có ngọn núi thần, nói là núi thần nhưng thật ra là tòa một kim tự tháp, chỉ có điều kim tự tháp này vô cùng cao lớn, cao tận ba nghìn mét, sườn dốc lại dài đến bốn năm nghìn mét, các mặt đều có cầu thang màu vàng, dẫn thẳng đến đỉnh tháp.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy một đài cao ở trên đỉnh kim tự tháp, hình như có thứ gì bên trên đó.
Lúc này, mấy trăm người dân địa phương đang liều mạng leo lên nhưng mới leo lên được bảy tám bậc là họ đã ngất xỉu.
Có luồng sáng trắng chiếu từ trên trời xuống, một người da đen cao to xuất hiện, người này cao hơn hai mét, trên thân vẽ đủ loại hoa văn ký hiệu, chân trần và ánh mắt sáng ngời.
Ngô Bình hơi bất ngờ, vì khí tức của người da đen này đã là Động Thiên.
Người da đen sải bước tiến lên trên, bước một bước dài đến ba bốn bậc thang. Lúc đầu anh ta đi rất nhanh nhưng đi được hơn một trăm bậc thì bắt đầu chậm lại, được một phần ba kim tự tháp là không thể nào tiến thêm được nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ hét lớn với vẻ không cam tâm.
Ngô Bình gọi một người địa phương đến, hỏi anh ta: “Đây là gì?”
Người địa phương nhân nhận ra thân phận của anh, đáp: “Đây là núi thần trong truyền thuyết của chúng tôi”.
Sau đó anh ta kể một câu chuyện cho Ngô Bình nghe truyền thuyết của bộ lạc ở đây, nghe nói thời kỳ viễn cổ, bộ lạc không sao thích nghi được với tự nhiên, bị yêu quái dã thú xem như con mồi. Bất chợt có một ngày, ngọn núi thần xuất hiện, một anh hùng tên Anh Kỳ của bộ lạc khi ấy đã leo lên núi. Anh ta đã uống nước thần trên đỉnh núi, sở hữu sức mạnh tương dương mười con sư tử, có được tốc độ bằng với mười con báo và mắt như chim ưng.
Sau khi xuống núi, Anh Kỳ trở thành thủ lĩnh của bộ lạc, dẫn dắt bộ lạc đi tới cuộc sống bình an, không còn sợ mãnh thú và yêu quái nữa.
Mặc dù chỉ là truyền thuyết thần thoại nhưng Ngô Bình vẫn có thể nghe ra được một số điểm quan trọng bên trong, chẳng hạn như nước thần trên đỉnh kim tự tháp.
Lúc này lại có một cao thủ xuất hiện, là một người Âu Mỹ, người này ở trần, tóc màu vàng kim, khắp người đều là cơ bắp cuồn cuộn, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Người đó từ trên trời đáp xuống, cơ thể đè ép làm không khí phát nổ khiến người dân bình thường trong phạm vi một trăm mét đều bị nổ chết.
Những người đó đều là người dân của nước Đông Tinh, là con dân của Ngô Bình nên anh không kìm nổi cơn tức giận.
Tiếp đó lại có một đôi nam nữ đáp xuống bên cạnh hắn ta, người đàn ông mặc đồ da màu đỏ, người phụ nữ mặc váy đen.
Người đàn ông ở trần hút điếu xì gà trên miệng, cười nói: “Lại là một tòa tháp thần ban, lần này chúng ta nhất định không thể để mất cơ hội”.
“Anh đã không còn cơ hội nữa rồi”. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta, không biết Ngô Bình đã đến gần từ bao giờ.
Người đàn ông liếc Ngô Bình: “Ai cho mày dũng khí dám nói chuyện như thế với tao hả?”
Chương 1223: Thuốc nước thần bí
“Ầm!”
Ngô Bình không nói dông dài, một quyền đã đánh bay người người đàn ông ở trần kia. Người này té nhào, lăn mãi đến khi dừng ở dưới chân Kim Tự Tháp, cả người tựa vào bậc thang, miệng không ngừng hộc máu, máu và nội tạng trộn lẫn vào nhau.
Hai người còn lại cũng kinh sợ, lùi lại vài bước theo bản năng, sợ hãi nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình tiến một bước đến phía trước người đàn ông bị thương kia, một chân nhấc lên, giẫm nát đầu hắn ta. Đầu người này nổ tung như một quả dưa hấu, chất lỏng bên trong bắn tung tóe khắp nơi.
Anh cũng không quan tâm đến thi thể, đi bước lớn về phía Kim Tự Tháp. Vừa lên bậc thang, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần đang tác động vào nội tâm anh.
Sau mười bậc, sức mạnh này đã khá lớn, nếu không phản kháng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến cảm xúc của anh.
Sau ba mươi bậc, anh giải phóng nhân cách Thái Thượng thì lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Đi hết một nửa bậc thang, ngoài áp lực tinh thần thì thân thể cũng bắt đầu cảm nhận được lực đẩy.
Cảm giác giống như đi vào trong thủy ngân mật độ cao vậy, rất khó chìm xuống, buộc phải dùng rất nhiều sức mới có thể nhấn toàn thân vào trong thủy ngân.
Lực đẩy này càng lúc càng mạnh, đến mười bậc cuối cùng, dù Ngô Bình có sức mạnh khủng bố thì mỗi bước đi vẫn phải chịu áp lực rất lớn.
Chín bậc, tám bậc, bảy bậc, khi anh bước lên bậc cuối cùng, hai loại sức mạnh bỗng chốc tăng lên gấp bội. Cũng may là thực lực anh đủ mạnh, vào giây phút cuối đã kiên trì chịu đựng được, vững vàng bước lên trên đài.
Đài này không lớn, khoảng chừng mười mét vuông, ở giữa có đặt một cái bàn bằng kim loại nhỏ, trên bàn để một cái chén, trong chén có để một lọ nước thuốc màu tím đen.
Là đại sư luyện dược, cao thủ đan đạo nhưng Ngô Bình lại không nhìn ra được nó là gì, anh tiến lên ngửi thử mà lại không ngửi được bất kỳ mùi gì, điều này cũng có nghĩa, nước thuốc này có một đặc điểm kỳ lạ là không thể trao đổi vật chất gì với thế giới ngoài, dù để nó trong không khí, trong nước thì nó cũng có duy trì ổn định, không hề có sự trao đổi chất cấp độ phân tử hoặc nguyên tử.
Không thể nhận ra được nước thuốc này, Ngô Bình lại càng thêm nghi ngờ, anh bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, vừa nhìn đã phát hiện nước thuốc được tạo thành từ năm loại cấm chế nhỏ. Những cấm chế này tuy nhỏ, nhưng kết cấu tinh vi, một khi đi vào trong cơ thể người thì sẽ hình thành rất nhiều loại cấm chế ở trong thân thể hoặc nguyên thần. Còn về cấm chế cuối cùng là gì thì ngay cả Ngô Bình cũng không thể đoán được.
Thế nhưng, hắn lại nhớ đến thời kỳ Thượng Cổ có một phương pháp nâng cao thực lực do những người thông minh phát minh ra, chính là khắc cấm chế trong cơ thể người, giúp người ta sở hữu thực lực mạnh mẽ.
Chẳng lẽ, đây chính là sản phẩm của thời đại đó? Nhưng cơ thể người bình thường có thể chịu đựng sức mạnh to lớn của cấm chế sao?
Anh cầm lấy cái chén định rời đi, vừa nhấc chân lên thì lại bị một lực hút mạnh mẽ kéo về, rõ ràng, nếu không uống cạn nước thuốc trong chén thì anh không thể lấy nó đi được.
Ngô Bình không muốn lãng phí cơ hội như vậy, anh không nói lời nào, một hơi uống cạn nước thuốc trong chén. Nước thuốc vừa vào bụng, toàn bộ đều tiến vào lò luyện Võ Đạo.
Lúc này, khi anh bước đi lần nữa, luồng sức mạnh kia đã biến mất. Về lại mặt đất, hắn dẫn theo Chu Thanh Nghiên, mau chóng rời khỏi hiện trường.
Ngô Bình vừa đi, Kim Tự Tháp từ từ chìm vào trong đất, biến mất không thấy tung tích
Quay về chỗ ở, Chu Thanh Nghiên hiếu kỳ hỏi: “Chồng à, anh uống thuốc kia rồi, không sao chứ?”
Ngô Bình huơ tay: “Không sao. Thanh Nghiên, anh muốn tu luyện một lúc”.
Chu Thanh Nghiên cũng không làm phiền, vội ra khỏi phòng.
Ngô Bình cảm nhận được thay đổi trong lò luyện Võ Đạo, trong nước thuốc có năm loại cấm chế, lúc này toàn bộ đều được lò luyện Võ Đạo tách ra.
Một loại cấm chế trong đó, phóng ra khỏi lò luyện Võ Đạo đầu tiên, dung nhập vào xương cốt, cơ bắp và máu của anh, hình thành một hệ thống cấm chế, những cấm chế này liên kết thành một chuỗi giúp anh nhanh chóng đã có được thần lực.
“Thì ra là cấm chế sức mạnh!”, Ngô Bình khẽ cười, xem ra truyền thuyết kia là có thật, vị anh hùng Anh Kỳ đó có lẽ đã hấp thụ cấm chế sức mạnh trong nước thuốc!
Có được cấm chế sức mạnh, sức mạnh của Ngô Bình tăng lên gấp đôi. Cứ như vậy, uy lực lĩnh vực tuyệt đối của anh càng mạnh hơn, phát huy được sức mạnh tuyệt đối, khó mà chiến thắng!
Loại cấm chế thứ hai sắp lao ra khỏi lò luyện Võ Đạo, anh đoán loại cấm chế này có khả năng khiến người ta sở hữu sức mạnh khống chế sấm chớp.
“Cấm chế này được lò luyện Võ Đạo tinh luyện, hấp thu không quá khó, không chừng Thanh Nghiên cũng có thể hấp thụ?”
Anh gọi Chu Thanh Nghiên, một tay đặt trên đỉnh đầu cô, những cấm chế này chầm chậm đi vào thân thể Chu Thanh Nghiên như dòng nước đang chảy, một khi xảy ra chuyện gì bất ngờ thì anh sẽ thu lại cấm chế.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, mãi đến khi toàn bộ cấm chế đều được Chu Thanh Nghiên hấp thụ, cô ấy cũng không cảm thấy khó chịu, khi một vài cấm chế cuối cùng đi vào thân thể, thân thể Chu Thanh Nghiên bỗng xuất hiện đầy tia chớp.
Cô ấy kinh ngạc, hỏi: “Chồng à, em làm sao vậy?”
Ngô Bình vội dạy cô ấy cách khống chế sấm chớp thế nào, không lâu sau, Chu Thanh Nghiên đã có thể bay trong không trung, vừa vung tay là sấm sét đã nổ tung khắp trời, mấy nghìn tia chớp nổ tung trên không, uy lực rất đáng sợ.
Ngô Bình biết anh đã đánh giá thấp hiệu quả của cấm chế sấm chớp này. Sở hữu được cấm chế sấm chớp, Chu Thanh Nghiên xem như đã là chủ nhân sấm chớp, có thể tùy ý khống chế sấm chớp tự nhiên, cũng có thể tạo thành sấm chớp từ hư không.
Luồng điện chớp lóe, đang rèn luyện thân thể, thần hồn Chu Thanh Nghiên, cứ vậy không bao lâu sau, Chu Thanh Nghiên sẽ trở thành thiên kiêu tư chất siêu phàm!
Chu Thanh Nghiên vui mừng nói: “Chồng à, bây giờ em cũng là cao thủ rồi!”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ em chỉ cần vung tay thôi là có thể nổ tung cả một vùng Địa Tiên”.
Ở lại Đông Tinh Quốc nửa ngày, hai người đến tối mới quay về Viêm Long.
Khi quay về Viêm Long Quốc, Ngô Bình phát hiện mấy ngày nay Viêm Long lại có thay đổi dữ dội, càng có nhiều không gian gấp mở ra, diện tích lãnh thổ của Viêm Long đã tăng lên gấp trăm lần!
Quay về nhà, Chu Thanh Nghiên lập tức đóng cửa tu luyện, cô ấy muốn thích nghi hoàn toàn với sức mạnh sấm chớp này.
Dạo này Đào Như Tuyết rất nhàn rỗi, Ngô Bình vừa đến, cô ấy đã tìm đến, nói: “Ngô Bình, em muốn mau chóng nâng cao tu vi”.
Người trong tộc bị giết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Đào Như Tuyết, cô ấy ý thức được bản thân cũng phải có thực lực mạnh mẽ.
Ngô Bình nói: “Đúng lúc, anh tặng em một thứ hay ho”.
Anh lấy ra từ trong lò luyện Võ Đạo loại cấm chế thứ ba, loại cấm chế này có liên quan đến lửa.
Khi Đào Như Tuyết hấp thụ cấm chế lửa này, quanh người cô ấy bị bao phủ bởi một ngọn lửa thần ba màu. Bản thân Đào Như Tuyết đã có tu vi, dưới sự chỉ dẫn của Ngô Bình, cô ấy rất nhanh đã hiểu rõ phải khống chế ngọn lửa thế nào.
Cô ấy vừa điểm tay, trong không trung xuất hiện một con rồng lửa màu tím, rồng lửa dài chừng năm trăm mét, thô cứng, lượn vòng trên không, tỏa ra sức nóng kinh người.
Ngô Bình xem xét, ngay cả anh cũng không thể chịu nổi sức nóng từ ngọn lửa này, chỉ cần bị rồng lửa quấn quanh thân, dù chỉ một lát thôi cũng có thể bị thiêu thành tro rồi.
Cũng giống như sức mạnh sấm chớp, sức mạnh ngọn lửa cũng bắt đầu rèn luyện thân thể Đào Như Tuyết, khiến tư chất cô ấy không ngừng tăng lên.
Đào Như Tuyết có được sức mạnh ngọn lửa, cổ Thần Cơ Tiểu Thần càng không muốn ở trong thân thể cô ấy, nó chạy vào thân thể Ngô Bình nhanh như chớp, tìm một nơi thoải mái để ở.
Ngô Bình bỗng suy nghĩ, nói: “Tiểu Thần, tao có một thứ đồ tốt, mày ăn không?”
Tiểu Thần lập tức chui ra, trông ngóng nhìn Ngô Bình, thân mình mập mạp vặn vẹo, tỏ ý rất thích.
Chương 1224: Trọng Kiếm Vô Phong
Ngô Bình lấy ra năm cái chai, đây là những thứ lấy từ giáo hội. Với kinh nghiệm bản thân, anh chắc chắn một lọ trong đó có lẽ sẽ có lợi đối với với tiến hóa của côn trùng.
Quả nhiên, Tiểu Thần lập tức bị lọ thuốc thu hút mà bay quanh nó.
Ngô Bình đổ một ít vào tay, Tiểu Thần hút sạch một hơi, sau đó vẫy đuôi còn muốn thêm. Cứ như vậy, anh lại đổ thêm một ít, Tiểu Thần lại uống một ít, không lâu sau đã uống hết thuốc.
Sau khi uống no, Tiểu Thần lập tức chui vào trong người Ngô Bình, nửa tỉnh nửa mê.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó, anh đến nơi mà người nhà họ Đường đang ở, hai chị em Đường Tử Di và Đường Tử Yên đang cùng nhau luyện công, mấy ngày nay Đường Tử Di đều cố gắng tu luyện, cũng có chút tiến bộ.
Thấy Ngô Bình quay về, Đường Tử Di cười nói: “Chồng à, sao giờ mới về”.
Ngô Bình cười nói: “Đi một chuyến xa. Tử Di, thương lượng với em một chuyện”.
Đường Tử Di hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Bình: “Ở trên mạng Tiên, anh có mở một cửa hàng bán đan dược, thi thoảng còn bán thêm một vài thứ khác, vì vậy mỗi ngày đều cần phải xử lý”.
Đường Tử Di: “Mạng Tiên gì?”
Ngô Bình bèn lấy ngọc bàn ra, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi, Tiên Nhi lại xuất hiện: “Chào mừng công tử đến Mạng Tiên”.
Ngô Bình: “Tiên Nhi, cô ấy là Đường Tử Di, là người đại diện của tôi, sau này cô ấy sẽ thay tôi quản lý Mạng Tiên, sắp xếp chuyện cửa hàng”.
Tiên Nhi: “Không sao, kể từ bây giờ, Đường tiên tử cũng có quyền lợi như Diệp công tử”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Hôm nay bán đấu giá một Hóa Tuyết Đan đế phẩm”.
Lần này có Đường Tử Di tham gia, cô ấy tận mắt thấy buổi đấu giá có đến trăm nghìn người tham gia, hơn nữa kêu giá cũng rất kịch liệt.
So với đan dược vương phẩm lần trước, lần này là đế phẩm, không chỉ hiệu quả tốt hơn, mà hiệu quả tổng thể còn tăng gấp bội. Đối với những tu sĩ có tài chính hùng hậu mà nói, đây mới là thứ mà bọn họ muốn.
Hóa Tuyết Đan đế phẩm, giá khởi điểm năm trăm nghìn tiền báu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi nghìn tiền báu, thời hạn ba phút, sau khi thời gian kết thúc, cao thủ đưa ra giá cao nhất có được đan dược này.
“Năm trăm nghìn”.
“Năm trăm năm mươi nghìn”.
“Sáu trăm nghìn”.
Không ngoài dự liệu của Ngô Bình, giá cả tăng tăng vọt tới một triệu, sau đó tần suất tăng giá rõ ràng có chậm lại. Khi thời gian gần kết thúc, giá cuối cùng đã đặt đến một triệu ba trăm năm mươi nghìn tiền báu!
So với một triệu hai trăm sáu mươi nghìn tiền báu lần đấu giá trước, thì anh đã kiếm lời được hai triệu sáu trăm mười nghìn tiền báu rồi!
Sau đó, Ngô Bình lại lấy ra một vài bí thạch lấy được ở Nam Cương, tinh trần khai thác được ở Đông Tinh Quốc cùng với một vài thứ không dùng đến.
Đường Tử Di rõ ràng càng có đầu óc kinh doanh hơn cả anh, giá bán cao hơn thấy rõ, hơn nữa cô ấy ra tay cũng rất nhanh nhẹn.
Giao Mạng Tiên cho Đường Tử Di, Ngô Bình quay về phòng đan dược luyện đan. Tam Tai Đan, ngoài Hóa Tuyết Đan còn có Tịnh Hỏa Đan và Tức Phong Đan.
Anh bắt đầu tu luyện Tịnh Hỏa Đan, luyện chế Tịnh Hỏa Đan này khá khó. Nhưng kỹ thuật luyện đan cũng anh không hề tầm thường, lò thứ nhất đã thành công rồi, tuy chỉ là đan dược bậc hai.
Lò thứ hai lại đạt đến bậc một, lò thứ tư là vương phẩm, lò thứ năm trên vương phẩm, mãi đến lò thứ sáu mới luyện được Tịnh Hỏa Đan đế phẩm.
Ba viên Tịnh Hỏa Đan bậc hai trực tiếp đem bán ra ngoài, mỗi viên tám mươi nghìn tiền báu; sau đó, ba viên Tịnh Hỏa Đan bậc một, mỗi viên bán với giá hai trăm bốn mươi nghìn, được bảy trăm hai mươi nghìn tiền báu.
Trong lúc Ngô Bình luyện đan, Đường Tử Di đã bán bốn lượng tinh trần, mỗi lượng một trăm nghìn tiền báu; còn bán không ít thứ vụn vặt, tổng cộng được thêm hơn một trăm sáu mươi nghìn tiền báu.
Đến đây, tổng cộng anh kiếm được ba triệu chín trăm bảy mươi nghìn tiền báu. Có tiền báu rồi, anh lại bắt tay khởi động lò luyện võ đạo, tiếp tục suy ngẫm về công pháp, công pháp thất phẩm của tiên điện Thiên Võ, Âm Dương Tạo Hóa Công.
Lúc lò luyện võ đạo chuyển động, anh cũng không lãng phí thời gian, cùng lúc tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh loại thứ sáu, Trọng Kiếm.
Trọng Kiếm, tên cũng như nghĩa, đó là muốn làm cho kiếm quang nặng hơn. Kiếm quang vốn là dùng sự sắc bén để thắng, nhưng bước này lại cứ đi theo một con đường riêng, phải tăng độ “nặng” của kiếm.
Không cần nghi ngờ, đây là một chuyện rất khó, bởi vì một khi kiếm quang đã “nặng nề” thì sẽ không còn nhẹ nhàng, linh động được nữa.
Ngô Bình vừa có được cấm chế thần lực, bây giờ sức mạnh của anh là vô biên, nhưng chỉ như vậy cũng không thể thi triển được “Trọng Kiếm”, vì vậy anh sử dụng kiếm vực. Kiếm vực này, là do khu vực tuyệt đối biến hóa mà ra.
Vì vậy, anh thông qua lò luyện võ đạo, biến hóa sức mạnh tuyệt đối thành kiếm lực, khu vực do kiếm lực hình thành, chính là kiếm vực. Trong kiếm vực, kiếm quang cũng trở nên nặng nề hơn, đồng thời lại mất đi sự linh động.
Cái gọi là “đại trí nhược ngu”, lúc này nó đúng là câu dùng để hình dung kiếm quang của Ngô Bình.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, dù sao kiếm vực cũng không thể quá lớn vì sẽ hạn chế phạm vi hoạt động của kiếm quang. Vì vậy dần dần, Ngô Bình đã thay đổi chiến lược, anh để kiếm vực theo cùng với kiếm quang, để kiếm vực với kiếm quang dung hợp một thể.
Cứ như vậy, kiếm quang đến nơi nào, cùng đều có kiếm vực.
Một tia kiếm quang bay lượn trong không trung rồi đột nhiên đập xuống mặt đất, một ngọn núi nhỏ mấy trăm mét đã bị đánh vỡ. Đây là kiếm lực kinh khủng mà Ngô Bình phát hiện ra, một đòn này, cho dù là Hư Tiên cũng sẽ quay cuồng.
Luyện thành Trọng Kiếm này thì Âm Dương Tạo Hóa Công kia cũng xem như hoàn thành. Quá trình này, tiêu hao hết tám mươi nghìn tiền báu của Diệp Thiên.
Âm Dương Tạo Hóa Công, có thể tu luyện ra Âm Dương nhị lực, mà sau đó sức mạnh Âm Dương sẽ kết hợp và biến hóa, tạo thành các chiêu thức thần kỳ, tinh xảo hoàn mỹ.
Âm Dương Tạo Hóa Công tổng cộng có ba cấp, lần lượt là sức mạnh Âm Dương, Âm Dương Nhị Nguyên, Cửu Âm Cửu Dương.
Tu luyện vừa mới bắt đầu, anh đã nhận được tin tức của Vân Tịch truyền đến, nói bên kia xảy ra chuyện, hy vọng anh có thể đến Thái Thanh Tiên Cảnh một chuyến.
Ngô Bình lập tức đến Vân Châu, Vân phủ.
Vân Tịch đã đợi ngoài cửa từ lâu, Ngô Bình vừa đến, cô ấy đã mời anh đến sau viện, lão tổ nhà họ Vân, Vân Phi Dương đang ngồi ngay ngắn.
Nhìn thấy Ngô Bình, Vân Phi Dương cười nói: “Ngô Bình, mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng với cậu”.
Ngô Bình: “Lão tổ cứ nói”.
Vân Phi Dương: “Không gian mở ra, Thái Thanh Tiên Cảnh và vài thế giới đã nối liền một vùng, không ít thế lực đều đến Thái Thanh Tiên Cảnh, tình hình bảy châu có phần hỗn loạn, sáu châu còn lại đều đang rục rịch. Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể giống như lần trước, giả làm một người có thân phận cưới Vân Tịch. Làm như vậy, Vân thị chúng tôi cũng có chút sức mạnh rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Lão tổ muốn tôi giả vờ là thế lực phương nào?”
Vân Phi Dương: “Ví dụ như thiên kiêu tiên vực Vĩnh Hằng, hoặc là đệ tử tiên điện Thiên Võ”. Ông ấy rõ ràng vẫn không biết, Ngô Bình chính là truyền nhân của tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Vậy làm tiên điện Thiên Võ đi”.
Vân Phi Dương gật đầu: “Được. Cậu cứ giả vờ là thiên kiêu tiên điện Thiên Võ, với tư chất và thực lực của cậu, sẽ không có người nghi ngờ”.
Khẽ dừng lại rồi ông ấy nói tiếp: “Chỉ là, muốn cưới Vân Tịch nhà tôi, phải phô trương làm lớn một chút, như vậy người ngoài mới không nghi ngờ”.
Ngô Bình: “Phô trương sao? Không sao cả, quay về tôi sẽ chuẩn bị”.
Vân Phi Dương cười nói: “Để phô trương, thì Vân thị tôi sẽ chuẩn bị, dù sao cũng là nhờ cậu giúp đỡ”.
Ngô Bình lại nói: “Quả thực là tôi muốn cưới Vân Tịch, vì vậy những thứ này sẽ do tôi sắp xếp, lão tổ cứ an tâm, sẽ khiến ông hài lòng”.
Nói đến đây, đôi mắt Vân Tịch sáng rực, đầu hơi cúi, như có chút xấu hổ.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên: “Tốt quá rồi! Vân thị tôi và sáu nhà khác, cũng có quan hệ thông gia, đến lúc đó con rể sáu nhà khác cũng đến, tất nhiên sẽ tranh hơn thua với cậu. Cậu cũng không cần khách sáo, cứ dốc sức phô diễn thiên tài và sức mạnh của cậu ra!”
Nói xong chuyện này, Ngô Bình nhân lúc rảnh rỗi liên lạc với Long Quân, an nói: “Sư huynh, em sắp cưới vợ rồi, làm sao để tổ chức phô trương chút vậy?”
Long Quân cười nói: “Muốn phô trương chẳng phải là chuyện quá dễ dàng à, chuyện này cứ để anh đây lo!”
Chương 1225: Lại đến nhà họ Tiêu
Chào hỏi với Long Quân xong, Ngô Bình và Vân Tịch đến một khu biệt viện, nơi này là nơi Vân Tịch thường sinh sống.
“Vân tịch, em Kết Thai rồi?”
Lần trước anh bảo Vân Tịch ở lại trong tháp Vạn Duy tu luyện, lúc nào đạt địa tiên cấp sáu, lúc nào được ra ngoài, không ngờ cô ấy lại đột phá nhanh như thế.
Vân Tịch cười nói: “Ừ, hôm trước mới đột phá địa tiên tầng sáu, hơn nữa bản thân em cũng đã luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ năm rồi”.
Tu luyện đến Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ năm chứng tỏ Vân Tịch đã luyện thành công kiếm hoàn.
Ngô Bình cười nói: “Khá lắm, để anh xem thử kiếm quang của em”.
Vân Tịch vung tay lên, một luồng kiếm quang màu xanh bay ra không trung.
Ngô Bình cũng phát ra kiếm quang màu vàng, hai luồng kiếm quang đan vào nhau tạo thành một kiếm trận. Ngô Bình tu luyện chính hướng, còn Vân Tịch là thể Tiên Nghịch, tu luyện Thiên Cấp Kiếm Kinh này ngược hướng nên kiếm quang của hai người vừa lúc bổ khuyết cho nhau, kiếm quang tạo nên hiệu quả không ngờ đến.
Nhưng Ngô Bình nhận ra kiếm quang của Vân Tịch hơi yếu, dù sao cô ấy cũng không có nhiều tài nguyên như anh nên kiếm quang không sắc bén bằng anh.
Suy nghĩ một lúc, anh lấy bình nguyên dược sức mạnh tinh hà ra nói: “Cũng không biết hiệu quả của thứ này thế nào, anh dùng thử trước, nếu tốt thì em dùng”.
Nói rồi anh đổ một giọt nước thuốc ra rồi cho vào miệng.
Sau khi thuốc đi vào dạ dày thì nổ “bùm” một tiếng, biến thành một luồng sức mạnh tinh hà. Phải biết là một giọt nước thuốc có thể cho một trăm ngàn người uống sau khi được giải phóng. Bây giờ anh uống một giọt tức là đã dùng liều lượng gấp một trăm ngàn lần người bình thường.
Lúc đầu Ngô Bình cảm thấy rất khó chịu nhưng không lâu sau Đạo Thụ bắt đầu dao động tạo nên vòng xoáy, điên cuồng hấp thụ sức mạnh tinh hà.
Một lúc sau, Ngô Bình lại uống thêm một giọt nữa, cứ thế anh ngắt quãng dùng hết ba mươi bảy giọt nước thuốc.
Cuối cùng Đạo Thụ như đã được hấp thụ đủ sức mạnh tinh hà, không còn hấp thụ được nữa, ngược lại giải phóng ra sức mạnh tinh hà thuần túy nhất cung cấp cho Ngô Bình.
Sức mạnh tinh hà này vốn dĩ cực kỳ mạnh, sau khi được Đạo Thụ luyện hóa thì trở nên ôn hòa hơn, hơn nữa bên trong cũng không có tạp chất.
Sức mạnh tinh hà này rất kỳ lạ, nó không lưu chuyển trong người mà ngược lại bị kiếm hoàn hấp thụ hết.
Khi Ngô Bình tung ra kiếm quang lần nữa, một tinh quang sáng chói xoẹt qua không trung. Kiếm quang vừa xuất hiện, ngôi sao rung chuyển, sức mạnh tinh hà được thêm vào kiếm quang làm nó trở nên uy lực hơn.
Kiếm hoàn hấp thu đủ sức mạnh tinh hà, Ngô Bình đưa hết phần sức mạnh tinh hà còn lại cho Vân Tịch. Anh nắm tay Vân Tịch, sức mạnh tinh hà dần đi vào trong kiếm hoàn của Vân Tịch.
Tiện thể anh giúp Vân Tịch tu luyện thần thông kiếm đạo, Kinh Vĩ Thiên Địa để cô ấy bước vào Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ sáu.
Kinh Vĩ Thiên Địa này có hai mươi bốn tầng thay đổi, anh lưu chuyển lò luyện võ đạo, tiếp tục suy ngẫm Biến Hóa tầng thứ hai và tầng thứ ba.
Không lâu sau, anh nắm chắc Biến Hóa tầng thứ hai và tầng thứ ba, đồng thời truyền lại cho Vân Tịch.
Hai người tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, không biết qua bao lâu, đến khi Vân Tịch luyện đến Tam Trọng Biến Hóa thì đã qua năm ngày rồi.
Hôm nay Mị Nương đến xin được gặp: “Vân Tôn, Lôi Phá Thiên của nhà họ Lôi ở Lôi Châu xin gặp”.
Vân Tịch rất bất ngờ: “Lôi Phá Thiên là thiên tài đứng đầu Lôi Châu, anh ta tìm tôi có việc gì?”
Mị Nương nhìn Ngô Bình: “Vân Tôn, mấy ngày nay cô lộ mặt nên bên ngoài có người đồn rằng Liễu Thiên Lang là giả, nhà họ Tiêu tức giận, nghe nói sắp đến hỏi tội. Cậu Lôi này đến để mật báo”.
Vân Tịch cười mỉa: “Anh ta có lòng tốt vậy?”
Ngô Bình: “Để anh ta vào đi”.
Không lâu sau, một người đàn ông sải bước đi đến, dáng đi như rồng chầu hổ phục, khí tức rất mạnh, Ngô Bình liếc mắt thì biết người này đã ở cảnh giới Động Thiên.
Lôi Phá Thiên nhìn thấy Vân Tịch thì nở nụ cười: “Vân Tịch, đã lâu không gặp”.
Vân Tịch nói: “Lôi Phá Thiên, anh tìm tôi có việc gì?”
Lôi Phá Thiên bật cười, sau đó nhìn Ngô Bình: “Người này là ai?”
Vân Tịch: “Chồng tôi”.
Lôi Phá Thiên cười: “Nghe nói Liễu Thiên Lang chỉ là lá bài chắn do cô tạo ra, xem chừng chuyện này là thật rồi. Nhà họ Tiêu rất giận dữ, đang trên đường đến đây, không cho họ một lời giải thích hợp lý thì chỉ sợ không thể làm nhà họ Tiêu nguôi giận”.
Vân Tịch: “Đúng thế, tôi đã mượn thân phận của Liễu Thiên Lang nhưng đó cũng là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu Lôi, mời anh về cho”.
Lôi Phá Thiên hừ một tiếng: “Vân Tịch, tôi đến để giúp cô, chỉ cần cô gả cho tôi thì nhà họ Lôi sẽ là đồng minh của nhà họ Vân, đến lúc đó chúng ta hợp sức lại, nhà họ Tiêu chắc chắn biết khó mà lui thôi”.
Ngô Bình nói: “Cái thứ rác rưởi như anh mà cũng muốn cưới Vân Tịch? Ai cho anh tự tin đó vậy?”
Lôi Phá Thiên nổi giận: “Này tên kia, mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao như vậy”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Ngô Bình, đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Khí thế của Lôi Phá Thiên bỗng chốc không còn nữa, hắn ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Tiên điện Thiên Võ!”
Ngô Bình: “Anh không nghe lầm đâu, là tiên điện Thiên Võ đó”.
Lôi Phá Thiên không dám tin: “Không thể nào, tiên điện Thiên Võ có địa vị cao quý không với tới, sao lại có một đệ tử hạ giới được”.
Ngô Bình giơ huy hiệu ra nói: “Huy hiệu tiên điện Thiên Võ của tôi, chỉ sợ cho anh xem rồi anh cũng không nhận ra”.
Lôi Phá Thiên nhìn huy hiệu, vội vàng nở nụ cười: “Hóa ra là anh Ngô, tôi có mắt không tròng, xin anh Ngô tha tội”.
Nói rồi hắn cúi đầu thật thấp.
Ngô Bình: “Liễu Thiên Lang là một đàn em ở Tiên Giới của tôi, lần trước tôi không tiện để lộ thân phận nên giả làm cậu ta”.
Lôi Phá Thiên bày ra bộ mặt tôi hiểu cả: “Tất nhiên thân phận của anh không phải Liễu Thiên Lang có thể so được”.
Ngô Bình: “Lúc nãy anh nói Tiêu Biệt Ly sắp đến hỏi tội?”
Lôi Phá Thiên gật đầu: “Đúng thế, nhà họ Tiêu có một món bảo vật, nhà họ Tiêu tức giận, nghe nói muốn sử dụng báo bối này để nhà họ Vân trả giá”.
Ngô Bình hỏi: “Bảo bối gì?”
Lôi Phá Thiên: “Một pháp khí có tên là “Lạc Tinh”, nghe nói có thể triệu hồi mưa sao băng, có sức phá hủy kinh người”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nhà họ Tiêu này đúng là, tôi đã nể mặt thế mà còn không cần. Vân Tịch, chúng ta đến nhà họ Tiêu một chuyến”.
Nhà họ Tiêu nằm ở Tiêu Châu, là một trong bảy châu Tiên Cảnh của Thái Thanh.
Lúc này phủ Tiêu đang tập hợp số lượng người chuẩn bị tấn công Vân Châu để rửa nhục.
Tiêu Biệt Ly và cụ tổ Tiêu Vạn Long đang bàn bạc, vẻ mặt Tiêu Biệt Ly hiện lên sát khí: “Cụ tổ, không ngờ nhà họ Vân lại dám gạt cháu, cho người giả mạo Liễu Thiên Lang, cháu phải bắt nhà họ Vân dùng máu bù đăp nỗi nhục nhã này”.
Tiêu Vạn Long nói: “Biệt Ly, ta vừa thăng cấp lên thiên tiên, cháu có thể dẫn người đi yêu cầu nhà họ Vân giải thích rõ ràng. Nếu thời cơ thích hợp thì hạ gục Vân Châu, nhà họ Tiêu chúng ta cũng nên ra uy”.
“Ầm!”
Đúng lúc này, cổng nhà họ Tiêu bị ai đó đá vào, cánh cổng cao mấy mươi mét bị vỡ nát. Tiêu Vạn Long và Tiêu Biệt Ly lập tức chạy đến sân nhà, sau đó nhìn thấy Ngô Bình và Vân Tịch.
Tiêu Biệt Ly nổi giận: “Vân Tịch, cô dám đến đây”.
Vân Tịch không nói gì, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Lần trước người giả mạo Liễu Thiên Lang là tôi, Tiêu Biệt Ly, nghe nói anh không phục muốn đến gây rắc rối cho nhà họ Vân?”
Tiêu Biệt Ly tức cười: “Tên kia, mày còn dám đến, tốt lắm”.
“Bốp!”
Ngô Bình đấm vào mặt Tiêu Biệt Ly một cú, khóe miệng hắn chảy máu, đầu kêu ong ong mà vẫn không biết Ngô Bình ra tay thế nào.