Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2051: Chính chủ lộ diện

Ngô Bình cau mày rồi phóng đạo thần ra ngay về phía ngôi sao chính đó. Đạo thần của anh đã được ánh sáng của vũ trụ chính rèn luyện nên vô cùng mạnh mẽ.

Một ảo ảnh xuất hiện trên ngôi sao chính kia, một bàn tay lớn vung lên rồi cầm lấy ngôi sao chính trong tay.

Ngô Bình sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Chắc đây là mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính, thế mà lại xuất hiện ở đây, bảo sao nơi này được gọi là đại lục Tinh Lan”.

Anh cất mảnh vỡ đi rồi thu đạo thần lại, sau đó ném mảnh vỡ ấy vào trong vũ trụ Thái Sơ của mình. Ngay sau đó, sức mạnh sao trời mạnh mẽ đã tiến vào cơ thể anh.

Ngôi sao chính của đại lục Tinh Lan biến mất lập tức đã làm kinh động đến rất nhiều tu sĩ, liên tục có các tia độn quang xuất hiện ở phía chân trời để tìm dấu vết của ngôi sao chính. Nhưng dù họ có tìm thấy nào thì cũng không thấy nữa.

“Ngôi sao chính biến mất rồi ư? Không thể nào!”

“Lẽ nào ngôi sao chính bị đại năng nào đó lấy mất rồi?”

“Không đâu, ngôi sao chính mạnh lắm, dù cường giả cấp vũ trụ cũng không thể tới gần, ai mà lấy nó đi được?”

Lúc này, Ngô Bình đang dốc toàn lực hấp thu sức mạnh sao trời để củng cố cảnh giới Đạo Tổ lên viên mãn.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở vườn hoa như một bóng ma. Người này đang chuẩn bị tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không biết Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ rồi hỏi: “Ngươi là ai?”

Người kia giật bắn mình, sau đó vô thức vung thanh đao trong tay lên.

Cheng!

Thanh đao đã bị Ngô Bình kẹp bằng hai ngón tay, người kia dùng hết sức nhấc đao ra nhưng không được.

Bụp.

Ngô Bình tung một chưởng vào lưng người đó, ông ta kêu hự một tiếng rồi ngã xuống đất. Tiếp đó, ông ta bị Ngô Bình đạp một chân vào mặt, anh hỏi: “Ai sai ông đến đây? Không nói thì ta giẫm chết luôn.

Người kia cảm thấy đầu mình sắp bị giẫm bẹp nên hét lớn: “Tôi nói, đừng giết tôi”.

Ngô Bình giảm lực đi: “Nói mau”.

“Là nhà họ Trình, nhà họ không cho phép người khác sống ở đây”, người kia vội nói, đây là một người đàn ông trung niên tu vi cấp Đạo Quân.

Ngô Bình: “Tại sao không cho người khác ở?”

“Vì họ không muốn ai khác sống gần đây”.

Lạc Ngưng Đan chợt đi tới rồi nói: “Nhà họ Trình sống không xa đây đâu”.

Ngô Bình đá cho người kia ngất xỉu, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Lạc Ngưng Đan: “Nhà họ Trình có biết chuyện Lạc Châu đóng giả chị không?”

Lạc Ngưng Đan: “Chắc không, vì một khi chuyện này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Lạc. Còn Lạc Châu thì nhà họ Lạc đã tuyên bố với bên ngoài là cô ta mất tích rồi”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Chị Lạc, ở đâu thì có đông người?”

Lạc Ngưng Đan: “Thành Không Tinh, đến đó thì muốn mua gì cũng có”.

Ngô Bình: “Thế mình đến đó đi”.

Lạc Ngưng Đan hỏi: “Huyền Bình, cậu muốn chị cố tình lộ diện để khiến nhà họ Trình hiểu lầm à?”

Ngô Bình cười nói: “Cô ta quá độc ác, mình không thể để cô ta được như ý”.

Lạc Ngưng Đan ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, vậy làm theo em bảo đi”.

Vì thế, cả hai đã sửa soạn lại thật đẹp sau đó xuất hiện ở thành Không Tinh với thân phận là người yêu của nhau.

Thành Không Tinh chính là một vì sao, bên trong thành có rất nhiều khoảng trống. Về sau, dần có người đến đây làm ăn, sau đó người cứ đông dần rồi hình thành một thành phố đông đúc như hiện giờ.

Không lâu sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đến nơi. Họ nắm tay nhau nói cười đi dạo khắp nơi. Cửa hàng trong thành nhiều, đương nhiên quán rượu cũng không ít.

Họ đi tới một nơi sầm uất nhất, ở đây toàn bán đồ quý. Họ đi qua một cửa hàng bán trang sức, Ngô Bình đứng lại rồi cười nói: “Chị Lạc, em chọn vài món trang sức cho chị nhe”.

Lạc Ngưng Đan nhìn anh rồi nói: “Em mua cho chị, không sợ các cô vợ ở nhà ghen à?”

Ngô Bình: “Tu hành đến cảnh giới như chúng ta rồi thì đâu còn tình cảm trần tục nữa”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Ừ, thế chị không khách sáo nữa”.

Đây là cửa hàng trang sức lớn nhất ở đây, bất kỳ món đồ nào cũng có giá cao ngất.

Lạc Ngưng Đan vừa vào, chưởng quỹ đã sáng mắt lên rồi vội ra đón: “Trình phu nhân, cô đến rồi ạ!”

Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông chủ, mang món đồ trang sức quý nhất trong cửa hàng ông ra đây”.

Ông chủ thoáng nghi hoặc rồi cười hỏi: “Cậu trông hơi lạ, xin hỏi là?”

Ngô Bình đặt tay lên eo của Lạc Ngưng Đan rồi cười nói: “Tôi là người yêu của cô ấy”.

Ông chủ run lên, tròng mắt suýt rơi ra ngoài, nhưng vẫn cố hỏi lại: “Người yêu ạ?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Ông chủ vội nhìn ra chỗ khác, không dám hỏi gì thêm nữa mà nói: “Mời đi theo tôi, trang sức quý ở trên tầng năm”.

Ba người đi lên tầng năm, Ngô Bình thấy giá trang sức ở đây rẻ nhất cũng cả trăm triệu. Chúng không chỉ là trang sức nữa, mà còn có hiệu quả như một món pháp khí.

Ví dụ như một đôi hoa tai, bên trên có khắc trận pháp cỡ nhỏ, nó không chỉ có sức phòng vệ tuyệt vời, mà còn khiến dung nhan của người đeo phù hợp với quy luật của trời đất nên sẽ ngày càng đẹp hơn.

Ngô Bình chọn một lúc thì lựa được một chiếc vòng tay trông rất đẹp và có sáu công dụng, giá là 2.8 tỷ. Anh không chút lưỡng lự mà mua luôn rồi đeo cho Lạc Ngưng Đan.

Cứ thế, anh còn chọn thêm hơn chục món tráng sức nữa rồi cả hai mới rời đi.

Họ vừa đi thì ông chủ đã cầm lấy bùa truyền tin để tám chuyện với một ông chủ khác.

“Alo, anh Chu à, anh biết gì chưa, thiếu phu nhân nhà họ Trình có bồ đấy, người kia trông có lai lịch ác lắm, còn mua bao nhiêu trang sức quý ở chỗ tôi cho Trình phu nhân…”

Các thế lực đỉnh cấp ở đại lục Tinh Lan tự tạo thành một vòng tròn, ông chủ này vừa tung tin ra thì đã có hơn trăm người biết, chẳng mấy cũng đã đến tai nhà họ Trình.

Lúc này, Lạc Ngưng Đan do Lạc Châu đóng giả đang ở nhà mẹ đẻ, cô ta đang bàn cách tiêu diệt mẹ đẻ và đứa em trai vừa chào đời của Lạc Ngưng Đan.

Mẹ của Lạc Châu tên là Trình Phượng Nghi, thoạt nhìn chỉ như thiếu nữ ngoài 20 vô cùng xinh đẹp, bà ta nói: “Châu Nhi, mấy năm qua, mẹ chưa giết bà ta là vì bị bố con cấm cản. Giờ bà ta còn dám sinh con, hừ mẹ không thể tha cho bà ta được nữa”.

Lạc Châu: “Bà ta cẩn thận lắm mẹ à, toàn trốn trong nhà, làm người của con không có cơ hội ra tay”.

Trình Phượng Nghi: “Ừ, hơn nữa còn có bố con bảo vệ nữa, đúng là phiền phức”.

Lạc Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ một thời gian nữa, bố bà ta sẽ mừng thọ đúng không mẹ? Kiểu gì bà ta cũng về chúc thọ, đến lúc ấy mình có thể ra tay diệt cả hai mẹ con bà ta luôn để phòng hậu hoạ”.

Trình Phượng Nghi: “Nhưng chuyện lớn như vậy có khiến người khác sinh nghi không?”

Lạc Châu cười lạnh: “Nhiều năm qua, con đã móc nối rất nhiều quan hệ, giờ còn quen vài nhóm cướp lớn, đến lúc đó con sẽ nhờ họ ra tay”.

Trình Phượng Nghi gật đầu: “Tốt, quyết vậy đi”.

Đúng lúc này, một nha hoàn chợt hấp tấp chạy vào báo: “Thiếu phu nhân, không hay rồi, thiếu gia đang nổi giận và bảo người về ngay”.

Lạc Châu ngạc nhiên hỏi: “Nổi giận gì chứ?”

Nha hoàn: “Không rõ ạ, nhưng thiếu gia đang rất giận, người đã đánh chết mấy hạ nhân rồi”.

Lạc Châu cau mày nói: “Ừ, ta sẽ về ngay”.

Phía khác, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi dạo khá nhiều cửa hàng, họ đều vào các cửa hàng lớn, ông chủ của các cửa hàng này đều biết Trình phu nhân. Vì thế, tin đồn đã lan đi rất nhanh, cuối cùng nhà họ Trình không ngồi yên được nữa mà cử người đến thành Không Tinh kiểm tra ngay.

Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan vừa ra khỏi một cửa hàng thì có một tốp cao thủ xuất hiện, đi đầu là một cao thủ cấp Đạo Tổ. Khi trông thấy Lạc Ngưng Đan, người đó sững người nói: “Thiếu phu nhân, đúng là cô ở đây ư!”

Lạc Ngưng Đan thờ ơ nói: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải thiếu phu nhân nhà anh, tôi là Lạc Ngưng Đan”.

Người đó ngẩn ra nói: “Sai sao được, thì tên của thiếu phu nhân là Lạc Ngưng Đan mà”.

Lạc Ngưng Đan: “Tôi là Lạc Ngưng Đan, nhưng không phải thiếu phu nhân nhà anh”.

Người kia mù mờ, không hiểu chuyện gì.
Chương 2052: Bại lộ thân phận

Ngô Bình cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào ở đây cũng có một người tên Lạc Ngưng Đan ư?”

Người kia ngẩn ra nói: “Tôi là Dương quản sự của nhà họ Trình, Lạc Ngưng Đan là nhị thiếu phu nhân của Trình phủ chúng tôi”.

Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Ngưng Đan, hay có ai giả mạo chị rồi gả vào nhà họ Trình rồi?”

Lạc Ngưng Đan: “Không thể nào, chị có tu vi cấp Đạo Tôn, còn là thầy luyện đan, lẽ nào người giả mạo chị cũng biết luyện đan ư?”

Ngô Bình hỏi quản sự kia: “Dương quản sự, nhị thiếu phu nhân nhà anh có biết luyện đan không?”

Dương quản sự méo mặt, thiếu phu nhân nhà hắn luôn lấy lý do tu luyện có vấn đề nên chưa từng luyện đan. Nhưng nhà họ Trình cũng không giục, dẫu sao sớm muộn cô ấy cũng luyện đan cho họ thôi.

Giờ hắn nghĩ lại mới thấy thiếu phu nhân nhà mình đầy vẻ mờ ám.

Dương quản sự hít sâu một hơi rồi nói: “Hai vị có thể đến Trình phủ một chuyến để làm rõ chuyện này được không?”

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, phiền dẫn đường”.

Lúc này, có một người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc áo bào màu lam đang bực dọc nhìn Lạc Ngưng Đan giả mạo quỳ trước mặt mình, mắt anh ta sắp phun ra lửa rồi.

“Tiện nhân, cô dám ngang nhiên đi với trai ở ngoài phố, chán sống rồi hả?”, người đàn ông chất vấn, đây chính là Trình Vân Kiệt - nhị thiếu gia của nhà họ Trình.

Có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi gần đó, đây chính là tam phu nhân của nhà họ Trình, mẹ của Trình Vân Kiệt, giờ bà ta cũng đang giận tím mặt.

“Lạc Ngưng Đan, cô nói rõ ra xem nào, người đàn ông đó là ai?”, tam phu nhân lạnh giọng hỏi.

Lạc Châu cuống lên vì không biết ai hại mình, cô ta khóc lóc nói: “Thưa mẹ và anh, con về nhà mẹ con thật mà, chứ có đến thành Không Tinh đâu ạ”.

Chát!

Trình Vân Kiệt tát cho cô ta một cái rồi nói: “Cô còn dám chối à! Ít nhất đã có 100 người nhìn thấy các người, người của tôi cũng thấy”.

Lạc Châu hoảng loạn, lẽ nào Lạc Ngưng Đan chưa chết ư? Không thế nào, rõ ràng cô ấy đã chết rồi mà.

Đúng lúc này, Dương quản sự đi vào rồi hành lễ nói: “Phu nhân, thiếu gia, có một người tự nhân là Lạc Ngưng Đan đã được tiểu nhân dẫn về”.

Trình Vân Kiệt ngẩn ra, một Lạc Ngưng Đan khác ư? Anh ta nhìn Lạc Châu rồi nghiêm giọng hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Lạc Châu hoảng hốt, cô ta đã kiểm chứng được hoài nghi và chắc chắn người bên ngoài là Lạc Ngưng Đan thật nên nói: “Mình à, nhất định là lừa đảo, anh mau đuổi cô ta đi đi”.

Trình Vân Kiệt híp mắt lại rồi nói: “Dẫn người đó vào đây”.

Một lát sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi vào. Khi Lạc Châu nhìn thấy họ thì lập tức tái mặt với vẻ hoang sợ.

Lạc Ngưng Đan mỉm cười nói: “Trình thiếu gia, lâu rồi không gặp”.

Trình Vân Kiệt nhìn Lạc Châu rồi lại nhìn Lạc Ngưng Đan, sau đó hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”

Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên tôi là Lạc Ngưng Đan”, dứt lời, cô ấy vung tay lên, linh khí tích tụ trên không và tạo thành một viên đan dược.

Cô ấy cười nói: “Chỉ có thầy luyện đan tài giỏi mới hiểu được thủ pháp luyện đan trên không của tôi”.

Trình Vân Kiệt lập tức hiểu ý của cô ấy nên lườm Lạc Châu rồi nói: “Cô cũng thi triển thuật luyện đan trên không cho tôi xem ngay”.

Lạc Châu vã mồ hôi hột rồi run rẩy nói: “Mình, sức khoẻ của em…”

Trình Vân Kiệt nổi giận: “Tiện nhân, cô dám giả mạo Lạc Ngưng Đan, nói mau, cô là ai?”

Lạc Châu khóc lóc nói: “Mình, em là Lạc Ngưng Đan mà, cô ta là giả mạo, hu hu…”

Trình Vân Kiệt nhìn về phía hầu gái của Lạc Châu, đây là hầu gái đi theo cô ta từ nhà mẹ đẻ đến đây, anh ta hỏi: “Nói mau, nếu có nửa lời gian dối, tôi sẽ diệt cả nhà cô”.

Nha hoàn nào đã gặp chuyện thế này nên lập tức sợ tái mặt rồi nói: “Tiểu nữ nói, tiểu thư không phải Lạc Ngưng Đan, mà là Lạc Châu - em gái của Lạc Ngưng Đan ạ”.

Trình Vân Kiệt gào lên: “Tiện nhân, cô dám lừa tôi, mau cho tôi xem mặt thật ngay”.

Lạc Châu run lên, không dám nói gì.

Ngô Bình cười nói: “Muốn xem mặt thật của cô ta thì dễ mà”.

Anh đi tới gần Lạc Châu rồi vung tay lên, Lạc Châu hét lên đau đớn, thần hôn bay ra, thể xác bên ngoài xuất hiện những phù văn quỷ dị.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đây là bí thuật đánh cắp thể xác và tu hành của người khác, chắc anh cũng nhìn ra rồi”.

Trình Vân Kiệt không chút nghi ngờ mà bắt lấy thần hồn của Lạc Châu, sau đó luyện hoá bằng chân hoả để tiêu diệt hình thần của cô ta.

Lạc Châu hét lên: “Chị cứu em với!”

Lạc Ngưng Đan có vẻ không nỡ nên định tiến lên ngăn cả, nhưng thần hồn của Lạc Châu đã hoá thành tro bụi, còn cô ta thì đã chết.

Ngô Bình cất da thịt của Lạc Ngưng Đan đi rồi cười nói: “Lạc Đan, chị đã trả thù được rồi, chúng ta đi thôi”.

“Đi? Cậu nghĩ mình đi được à?”

Tam phu nhân cười lạnh nói.

Ngô Bình cau mày: “Các người định giữ chúng tôi lại ư?”

Tam phu nhân lạnh giọng nói: “Tuy Lạc Châu là giả mạo, nhưng người ngoài đều biết Lạc Ngưng Đan đã gả vào nhà họ Trình. Vậy mà các người dám quấn quýt xuất hiện trước mặt bao người, thế người ta sẽ đánh giá nhà tôi sao đây? Hai người cũng hãy dùng cái chết để đền tội đi”.

Ngô Bình nhìn người phụ nữ đó rồi hỏi: “Bà có chắc muốn giết chúng tôi không?”

Tam phu nhân: “Có, các người chết chắc rồi, người đâu!”

Lúc này, có hai cao thủ tiến vào, họ đều có tu vi Đạo Tôn, hơn nữa ai cũng cầm pháp bảo lợi hại.

Trình Vân Kiệt chợt nói: “Mẹ, Lạc Ngưng Đan là cao thủ luyện đan, giết thì tiếc quá”.

Tam phu nhân: “Giữ nó lại thì mặt mũi nhà ta để đi đâu?”

Trình Vân Kiệt: “Mình có thể tuyên bố với bên ngoài là đã giết cô ta rồi”.

Tam phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.

Ngô Bình lắc đầu: “Các người tưởng chúng tôi là gì mà muốn giết là giết hả?”

Trình Vân Kiệt lạnh giọng nói: “Xử lý thằng này trước”.

Hai cao thủ cùng ra tay, nhưng họ vừa cất bước thì đã khựng lại. Ngô Bình tiên lại gần rồi cầm lấy pháp bảo của họ, sau đó đập vào mi tâm của mỗi người.

Đoàng!

Hai người đó nổ banh xác, hình thần đã bị tiêu diệt.

Sau đó, Ngô Bình đi tới gần Trình Vân Kiệt và tam phu nhân rồi giơ tay điểm vào mi tâm của họ, cơ thể của hai người đó vặn vẹo rồi thu lại nhỏ xíu.

Cuối cùng, anh đã thi triển tài năng để phong ấn vào họ không gian hai chiều.

Những người khác sợ quá đều đứng yên bất động.

Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, chúng ta về thôi”.

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Ừ”.

Hai người cùng đến nhà họ Lạc. Bố của Lạc Ngưng Đan là Lạc Tư Thái, tu vi không cao, thể chất yếu ớt bẩm sinh nên cũng không có địa vị cao trong tộc. Nếu không nhờ Lạc Châu giả mạo thành Lạc Ngưng Đan rồi gả vào nhà họ Trình thì ông ấy gần như không tồn tại trong nhà họ Lạc.

Lạc Tư Thái đang bế một đưa bé mấy tháng trong nhà với vẻ đầy thương yêu, một người phụ nữ ngồi lên giường với vẻ đầy lo lắng.

“Lão gia, mẹ con Lạc Châu sẽ không tha cho tôi đâu. Hôm nay, tôi đã gặp Trình Phượng Nghi, ánh mắt của bà ta rất nham hiểm. Tôi không sợ chết, nhưng tôi lo cho Siêu Nhi của chúng ta”.

Lạc Tư Thái: “Phu nhân đừng lo, tôi đã có sắp xếp rồi. Vài ngày nữa là mừng thọ của nhạc phụ, bà bế con về, sau đó tôi sẽ cho người đi bảo vệ bà”.

Người phụ nữ rơi nước mắt: “Tôi về nhà mẹ thì họ càng dễ ra tay cơ mà?”

Lạc Tư Thái: “Đừng sợ, tôi đã mời cao thủ đến bảo vệ hai mẹ con rồi, sẽ không sao đâu”.

Đúng lúc này, có người đến báo: “Trình phu nhân đến ạ”.
Chương 2053: Lạc Ngưng Đan trả mối thù lớn

Trình phu nhân mà người làm thông báo chính là Trình Phượng Nghi. Lạc Tư Thái chợt hoang mang nói: “Bảo ta không có nhà…”

Nhưng ông ấy còn chưa nói dứt câu thì Trình Phượng Nghi đã đi tới. Bà ta nhìn Lạc Tư Thái và đứa bé trong lòng ông ấy rồi cười nói: “Lão gia, em bé ngoan chứ?”

Lạc Tư Thái vô thức ôm chặt lấy đứa bé rồi nói: “Phượng Nghi, bà tới đây làm gì?”

Trình Phượng Nghi thờ ơ nói: “Là thế này, gia chủ có chuyện tìm ông, chúng ta cùng đến đó xem sao. À, bố bà ta sắp mừng thọ còn gì, cho bà ta bế con về nhà ngoại đi”.

Người phụ nữ xinh đẹp: “Tôi không về”.

Trình Phượng Nghi sầm mặt nói: “Sao, bà dám làm trái lời tôi à?”

Người phụ nữ bật khóc nói: “Trình Phượng Nghi, tôi biết bà đang có âm mưu gì”.

Trình Phượng Nghi: “Âm mưu gì, nói thử nghe coi!”

Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không cần nói, trong lòng bà tự biết rồi”.

Lạc Tư Thái cười nói: “Phượng Nghi, lát tôi sẽ cho người đưa mẹ con bà ấy về ngoại, bà yên tâm”.

Trình Phượng Nghi: “Sắp xếp luôn đi”.

Lạc Tư Thái: “Được”, nói rồi, ông ấy gọi quản gia tới ngay.

Thấy Lạc Tư Thái gọi người đưa hai mẹ con người phụ nữ về ngoại thì Trình Phượng Nghi nói: “Đi thôi, đến gặp chủ nhà”.

Lạc Tư Thái đi theo Trình Phượng Nghi đến đại đường của nhà họ Lạc, gia chủ Lạc Tây Phong đã đến trước rồi. Trình Phượng Nghi vừa đến đã đứng cạnh Lạc Tây Phong, chẳng chút nể nang sự có mặt của Lạc Tư Thái mà dịu dàng nói: “Tây Phong, ông giỏi quá, lại đột phá rồi đúng không?”

Lạc Tây Phong có dáng người cao lớn, ông ta cười phá lên rồi giơ tay vỗ mông Trình Phượng Nghi: “Phượng Nghi, trong những ngày tôi bế quan, bà có nhớ tôi không?”

Trình Phượng Nghi luôn có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông này, họ không phải vợ chồng nhưng lại thân thiết hơn cả mức đó. Còn Lạc Tư Thái, sau khi lấy Trình Phượng Nghi và sinh ra Lạc Châu thì không còn động vào người Trình Phượng Nghi nữa.

Dù trong lòng ông ấy thấy rất phẫn nộ, nhưng thế lực của gia chủ quá mạnh, ông ấy không dám làm phản nên đành bấm bụng cho qua.

Trình Phượng Nghi mỉm cười nói: “Tây Phong, tôi tìm ông là có chuyện cần thương lượng”.

Lạc Tây Phong: “Nói đi, chỉ cần làm được thì tôi sẽ không từ chối”.

Trình Phượng Nghi chỉ vào Lạc Tư Thái rồi nói: “Biên cương gia tộc ta có một cái mỏ đúng không? Ông điều Lạc Tư Thái đến đó quản lý đi”.

Lạc Tây Phong ngạc nhiên nói: “Tại sao lại điều ông ta đến đó, ông ta luôn rất nghe lời mình mà…”

Trình Phượng Nghi cau mày nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta nữa, tóm lại là vướng víu”.

Lạc Tây Phong cười nói: “Được, Tư Thái, lát ông thu dọn một chút rồi tới quản lý mỏ thiết đi”.

Lạc Tư Thái run lên, tay nắm chặt thành quyền, nhưng lát sau lại thả lỏng rồi nói: “Vâng thưa gia chủ”.

“Bố tôi sẽ không đi đâu hết”.

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, Lạc Ngưng Đan và Ngô Bình cùng xuất hiện.

Khi Lạc Tư Thái nhìn thấy Lạc Ngưng Đan, ông ấy còn tưởng là Lạc Châu. Trình Phượng Nghi vẫn cười cợt như cũ: “Châu Nhi, sao con lại về rồi, mà kia là ai thế?”

Lạc Ngưng Đan cười lạnh nói: “Trình Phượng Nghi, mở to mắt chó của bà ra mà nhìn cho rõ, tôi là Lạc Ngưng Đan, chứ không phải Lạc Châu”.

Trình Phượng Nghi hoảng hốt: “Cô là Lạc Ngưng Đan ư? Thế Châu Nhi của tôi đâu?”

Ngô Bình: “Bị Trình Vân Kiệt đánh chết rồi”.

Mắt Trình Phượng Nghi tối sầm rồi ngất trong lòng của Lạc Tây Phong, ông ta tức giận nói: “Lạc Ngưng Đan, cô thật là độc ác!”

Lạc Ngưng Đan lạnh lùng nói: “Độc ác ư? Ngày xưa chính hai mẹ con Trình Phượng Nghi đã hại chết tôi, mà giờ ông lại bảo tôi độc ác à?”

Lạc Tây Phong đanh thép nói: “Người đâu, vả miệng nó cho ta!”

Song, không một ai bước vào, Ngô Bình thờ ơ nói: “Đừng gọi nữa, hộ vệ của ông ngủ hết rồi”.

Lạc Tây Phong kinh ngạc: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Người ông không thể động tới”.

Lạc Tây Phong nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không dám ra tay nên chỉ đành hừ mạnh một cái.

Bấy giờ Lạc Tư Thái mới nhìn sang con gái mình, ông ấy kích động đến nỗi níu lấy tay Lạc Ngưng Đan rồi nói: “Ngưng Đan, là con thật ư?”

Lạc Ngưng Đan nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Con không đồng ý cho mẹ và em đi đâu hết”.

Lạc Tư Thái cúi đầu xuống: “Tại bố vô dụng, không bảo vệ được hai mẹ con bà ấy”.

Lạc Ngưng Đan vung tay lên, một đường kiếm chém về phía Trình Phượng Nghi, Lạc Tây Phong hoảng hồn rồi phản đòn lại. Nhưng ông ta đã bị Ngô Bình khống chế.

Phập!

Một tia máu bắn lên, Trình Phượng Nghi vừa tỉnh lại nhưng đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi bắn hết lên người Lạc Tây Phong.

Lạc Tây Phong ngây ra rồi đẩy thi thể của Trình Phượng Nghi ra, nói: “Con mẹ này đúng là đáng chết! Công tử, cảm ơn cậu đã trừ hậu hoạ giúp tôi”.

Ngô Bình phải bái phục trước màn quay xe của Lạc Tây Phong, anh nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, mình về nhà chị thôi”.

Bọn họ đi rồi, Lạc Tây Phong còn cúi thấp người chào mãi.

Về đến nhà của Lạc Tư Thái, Lạc Ngưng Đan đi gặp mẹ và em trai mình, còn Lạc Tư Thái tiếp Ngô Bình ở phòng khách.

Ngô Bình nói: “Cháu vừa ờ nhà họ Trình về đây, bọn cháu đã giết mấy người ở đó. Kiểu gì nhà họ Trình cũng trả thù, vì thế cháu với chị Lạc định đưa cả nhà mình rời khỏi đây rồi tới một nơi an toàn”.

Lạc Tư Thái vội hỏi: “Đi đâu thế?”

Ngô Bình: “Đại lục Hồng Hoang, nơi này khá an toàn”.

Lạc Tư Thái: “Được, dẫu sao thì ngôi sao chính cũng mất rồi, đại lục Tinh Lan này không còn gì đặc biệt nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Chú có biết lai lịch của ngôi sao chính không ạ?”

Lạc Tư Thái: “Nghe đồn, có một cường gỉa đã phá vỡ hư không và tiến vào vũ trụ chính, sau đó lấy trộm một vì sao ở đó”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lấy trộm một vì sao ạ?”

Lạc Tư Thái gật đầu: “Ừ, một vì sao. Tiếc là trên đường trở về, người này đã bị một cường giả khác đánh bị thương nặng, vì sao ấy cũng bị cướp mất, cuối cùng chỉ mang được một mảnh vỡ về và đặt ở đây, chiếu sáng cho đại lục này suốt bao năm qua”.

Ngô Bình: “Thế vị tiền bối ấy là ai ạ?”

“Tôi không biết, người này có thân phận rất thần bí. Nhưng người ở đại lục Tinh Lan đều gọi ông ấy là Thiên Tinh đại đế, năm nào cũng cúng bái”.

Khi họ đang nói chuyện thì có một luồng sát khí bao phủ cả nhà họ Lạc, Lạc Tây Phong kinh hãi, vội vàng bay lên cao để kiểm tra.

Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy một ông lão đeo hồ lô cưỡi trên lưng con bò đen, Lạc Tây Phong vừa thò mặt lên, ông lão đã búng tay một cái, một đường kiếm bay đi, đầu Lạc Tây Phong rơi xuống đất, chết rồi cũng không biết vì sao mình chết.

Giết Lạc Tây Phong xong, ông lão thờ ơ nói: “Ra chịu chết mau!”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đừng sợ”.

Dứt lời, anh chộp tay lên cao, cả bò và ông lão kia đều bị một luồng sức mạnh hút lấy, sau đó ngã xuống sân.

Ông lão vừa rơi xuống thì Ngô Bình đã đi ra rồi ghét sát lão, hỏi: “Ông đang nói tôi à?”

Lúc này, Ngô Bình có khí tức rất đáng sợ, ông lão tái mặt rồi run rẩy nói: “Cậu là ai?”

“Mẹ con Trình Vân Kiệt do tôi phong ấn đấy, ông định trả thù hả?”

Ông lão tức giận nói: “Cậu dám đắc tội với nhà họ Trình, chúng tôi sẽ không để yên đâu”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đến Ma Thần năm kỷ nguyên tôi còn giết được thì một lão già ba kỷ nguyên như ông đã là gì?”, nói rồi, anh thò tay vào sâu trong thần hồn của ông lão.

Lão ta hét lên đau đớn, cảm giác một dấu ấn kỷ nguyên của mình đã bị Ngô Bình móc mất, lão ta gần như ngất xỉu.

Lấy một dấu ấn kỷ nguyên ra xong, Ngô Bình cầm trong tay quan sát thì thấy dấu ấn này có liên quan đến vũ trụ, chính nó đã giúp lão già này có thực lực mạnh mẽ.

“Tôi để lại một kỷ nguyên cho ông đấy, biến đi”, anh nói.

Ông lão như được đại xá, lập tức chạy mất dạng.

Lạc Tư Thái đi ra, nhìn thấy dấu ấn kỷ nguyên trên tai Ngô Bình thì hô lên: “Dấu ấn kỷ nguyên! Công tử định luyện hoá nó à?”

Ngô Bình: “Dấu ấn kỷ nguyên cũng luyện hoá được ạ?”
Chương 2054: Thầy luyện đan số một

Lạc Tư Thái ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, giờ phần lớn cường giả kỷ nguyên đều đi cướp dấu ấn của người khác, chứ đâu phải ai cũng có thể trải qua nhiều kỷ nguyên được”.

Ngô Bình: “Luyện hoá dấu ấn kỷ nguyên của người khác có hiệu quả giống tự mình trải qua kỷ nguyên không ạ?”

Lạc Tư Thái: “Không khác biệt là bao đâu, dù gì thì dấu ấn kỷ nguyên cũng không có nhiều uy lực, tác dụng của nó chỉ là thắt chặt thêm sự liên kết giữa cá thể và vũ trụ, giúp mình tiến vào vũ trụ là lấy được sức mạnh thôi”.

“Khi gom đủ dấu ấn kỷ nguyên thì cá thể và vũ trụ dung hợp đến một mức định thì cá thể đó sẽ trở thành cường giả vũ trụ”.

Ngô Bình: “Xem ra lão già này trở thành cường giả kỷ nguyên cũng nhờ cướp bóc”.

Lạc Tư Thái: “Cũng không hẳn, dấu ấn kỷ nguyên khó luyện hoá lắm, nhiều người mất cả trăm năm thậm chí cả nghìn năm ấy chứ. Mà trong quá trình luyện hoá cũng xuất hiện nguy hiểm, vơ vẩn là chết như chơi”.

Sau đó, ông ấy chợt nhớ ra chuyện gì nên nói tiếp: “Có nhiều nơi còn bán đấu giá con dấu kỷ nguyên đấy, đương nhiên giá đều rất đắt”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy”.

Một lát sau, Lạc Ngưng Đan đã dẫn mẹ cùng em trai của mình ra cảm ơn Ngô Bình, anh nói: “Đừng khách sáo, chị Lạc, em đã nói chuyện với chú rồi, nhà mình sẽ rời khỏi đây rồi chuyển đến thiên cung”.

Lạc Ngưng Đan: “Ở đây cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, chuyển đi cũng tốt”.

Ngô Bình: “Em đã giải quyết phiền phức phía nhà họ Trình rồi, mọi người cứ thong thả chuẩn bị rồi đến thẳng thiên cung nhé”.

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Bên này vẫn còn vài việc cần xử lý, chắc nhà chị chưa chuyển đến ngay được. Huyền Bình, cậu cứ đi lo việc của mình trước đi”.

“Vâng, có gì thì gọi em”, nói rồi, anh đã rời khỏi đại lục Tinh Lan.

Anh quay lại Đan Hoàng Các, mấy anh em Lý Dật đều ở đây, đám nhóc đang chạy loạn khắp nơi gây chuyện, đương nhiên anh phải dạy dỗ lại.

Song, anh vừa về thì đã thấy Nhậm San San và Đường Băng Vân cùng Diệp Băng Hi. Cả ba biết con trai mình đã gây chuyện nên cùng tới đây.

“Bố, sao bố lại về ạ?”, Lý dược sư hào hứng chạy tới rồi bưng trà cho bố: “Con vừa pha đây ạ, bố nếm thử đi!”

Ngô Bình vẫn bình thản nói: “Ừ”, sau đó cầm lấy cốc trà rồi hỏi: “Các anh em khác đâu rồi?”

“Đang chịu phạt trong đại đường ạ”, cậu bé làm ra vẻ hối lỗi: “Bố ơi, lần này là bọn con sai, sau này chúng con sẽ không tái phạm nữa đâu ạ”.

Ngô Bình chẳng tỏ thái độ gì mà đi thẳng tới đại đường. Lúc này, Nhậm San San đang cầm mấy cái áo cho nhóm Lý dược sư mặc thử, còn Đường Băng Vân thì mang nhiều hoa quả tới cho lũ trẻ ăn.

Ngô Bình ho khan một tiếng, mấy cô gái đều đứng dậy rồi cười nói: “Anh về rồi à!”

Ngô Bình: “Các em phạt bọn trẻ thế này à?”

Nhậm San San: “Mọi chuyện xong rồi mà, là bên kia sai trước, lũ trẻ nhà mình bị lừa mà không được phản kháng à?”

Ngô Bình: “San San, em đừng đánh trống lảng, anh không nói chuyện đó, anh đang nói tới chuyện bọn trẻ tự ý chạy ra ngoài là sai”.

Lý dược sư vừa ăn vừa nói: “Vâng vâng, bố nói đúng, bọn con không nên tự ý ra ngoài”.

Ngô Bình nhìn thằng bé mà tức đến mức điên người, anh bước tới định đá nó một cái thì Lý dược sư đã trốn sau lưng Nhậm San San rồi cười trừ: “Bố, bố đi không lâu thì tiên đình đã cử một khâm sai đại thần đến đấy ạ”.

Ngô Bình nhướn mày: “Khâm sai đại thần đến ư?”

Đường Băng Vân: “Họ sắc phong anh là thầy luyện đan số một tiên đình”.

Ngô Bình cười mỉa: “Đan Hoàng như anh mà cần cái sắc phong ấy à? Tiên đình đúng là vô vị”.

Đường Băng Vân: “Chưa chắc đâu, thầy luyện đan số một trước đó chính là viện chủ của đan viện Thiên Địa đấy”.

Ngô Bình biết đan viện này chính là thế lực đứng sau hội quán luyện đan, là nơi đánh giá trình độ của các thầy luyện đan trong thiên hạ nên đương nhiên có tầm ảnh hưởng rất lớn.

“Tiên đình định cho anh làm viện chủ của đan viện Thiên Địa à?”

Đường Băng Vân: “Đan viện này cũng như một cơ quan của tiên đình, tuy ít khi dùng đến, nhưng đị vị của nơi này không thấp đâu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tiên đình cũng chẳng có ý tốt đẹp gì”.

Đường Băng Vân: “Sao anh lại nói thế”.

Ngô Bình: “Họ sắc phong cho anh như thế thì viện chủ hiện giờ sẽ nghĩ gì? Chắc thầy luyện đan trong cả thiên hạ cũng không phục đâu, như vậy anh chẳng là đối tượng bị các thầy luyện đan trong thiên hạ công kích à?”

Lý Dật cau mày: “Tiên đình thật nham hiểm, bố ơi, chúng ta không cần danh hiệu ấy nữa, ai thích thì đi mà làm”.

Diệp Băng Hi: “Dật Nhi, con chưa hiểu chuyện thì đừng nói bừa”.

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nhận danh hiệu này cũng được, mình phải có tiếng thì việc kinh doanh của Đan Hoàng Các mới thuận lợi. Bây giờ, Khuyên Giới chỉ còn cái danh thôi, các đại lục thường xuyên qua lại với nhau. Sau này, Đan Hoàng Các sẽ phải đối mặt với người mua của cả vũ trụ nên danh tiếng là điều rất quan trọng”.

Ngô Bình: “Nhưng anh sẽ không làm viện chủ của đan viện Thiên Địa, anh không muốn đối địch với viện chủ hiện tại”.

Diệp Băng Hi: “Họ có ý thù địch với anh nếu anh thành viện chủ thôi, hơn nữa anh nổi tiếng thì cũng sẽ giành mất mối làm ăn của nhiều người mà”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy luyện đan kiếm cơm nhờ năng lực, dù họ có bất mãn thì cũng không dám làm gì quá đáng đâu”.

Lý Thái Nhất: “Bố chỉ cần làm việc mà họ không làm được thì họ sẽ phục ngay. Sau này, bố hãy luyện chế những đan dược mà không ai luyện được, dùng cách nay để chứng minh thực lực của bố”.

Ngô Bình gật đầu: “Lần này bố về cũng để luyện chế thêm đan dược”.

Nói xong, anh lại nhới tới chuyện mấy đứa con trốn đi chơi nên nói: “Quỳ hết xuống, chưa xong đâu”.

Nhóm Lý dược sư ngoan ngoãn quỳ xuống đất với vẻ nghiêm túc.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, thôi, bọn trẻ còn nhỏ”.

Ngô Bình lừ mắt: “Kệ cho chúng nó quỳ ở đấy”.

Nói rồi, anh ngồi xuống một bên rồi nói: “Bố đang có một trăm loại tuyệt học kỷ nguyên, từ giờ trở đi, mỗi ngày bốn đứa đều phải học, khi nào học xong thì sẽ được ra ngoài”.

Dứt lời, Ngô Bình điểm tay một cái, một cánh cửa hiện ra trên hư không, một lực hút đã hút nhóm Lý Dật vào bên trong.

Cạnh cánh cửa đó là vũ trụ nhỏ của Ngô Bình, bên trong có ánh sáng của vũ trụ chính và các loại sức mạnh của vũ trụ chính. Ngô Bình định nhân đây để rèn luyện thể chất của lũ trẻ.

Thấy Ngô Bình nhốt bốn đứa con lại, Diệp Băng Hi nói: “Huyền Bình, anh định nhốt chúng nó bao lâu?”

Ngô Bình: “Anh đã bảo đứa nào học xong thì mới được ra ngoài mà”.

Đào Như Tuyết: “Như thế cũng được, chúng học được ít bản lĩnh rồi thì ra ngoài không phải sợ ai nữa”.

Ngô Bình: “Đan dược ở đây đang thiếu, anh sẽ kiếm một chỗ để luyện đan”.

Nói xong, anh vạch một đường trên không trung rồi tiến vào một không gian khác. Đây là không gian do anh mới tạo ra, anh có thể thay đổi quy luật thời gian ở đây.

Trước đó, anh đã gom được rất nhiều dược liệu, giờ có thể tập trung luyện đan để củng cố chỗ đứng cho Đan Hoàng Các được rồi.

Anh dùng các dược liệu của vũ trụ chính để nghiên cứu ra một loại bảo dược luyện hình, kết hợp với các tài năng Thánh đạo nên đạt tên cho đan dược là Đại Thánh Luyện Hình Đan.

Luyện xong môt lò, anh kiểm chứng hiệu quả thì thấy chất lượng rất tốt. Sau đó, anh tập trung luyện chế đan dược này, anh luyện một lèo ba lò, sau đó năm lò, cuối cùng là 10 lò, mỗi lò ra được năm viên đan dược.

Đại Thánh Luyện Hình Đan có chất lượng rất cao, công dụng cũng rất mạnh, dược liệu của Ngô Bình có hạn nên không thể luyện chế quá nhiều, cuối cùng anh chỉ luyện được 200 lò và có mười nghìn viên.
Chương 2055: Nơi các thánh say ngủ

Sau đó, anh lại luyện chế loại đan dược thứ hai là Thiên Tinh Hoá Đan. Đan dược này chuyên cường hoá thần hồn, phối hợp rất tốt với Đại Thánh Luyện Hình Đan, nhưng giá thì cao gấp đôi. Ngô Bình đã luyện chế được một nghìn viên.

Tiếp theo, anh nghiên cứu thêm vài loại đan dược nữa. Đây là một công việc rất tốn thời gian, loáng cái anh đã ở trong không gian nho nhỏ này cả trăm năm rồi.

Trong thời gian đó, anh đã luyện chế được hơn 500 loại đan dược, hầu hết đều là loại chưa từng xuất hiện ở thế giới này. Anh cũng đã dùng gần hết dược liệu mình có nên khó mà tạo ra thêm đan dược nào khác. Ngoài ra, anh cũng đã hoàn thành hết đơn đặt hàng của Đan Hoàng Các.

Cả trăm năm sống cô độc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn với một Thiên Thánh như Ngô Bình, nhưng nói chung anh vẫn thấy chán nên vươn vai một cái rồi rời khỏi đây.

Từ lúc anh vào đây đến bây giờ đã hơn một trăm năm, nhưng nên ngoài thì mới chỉ có 15 phút mà thôi, nhóm Đào Như Tuyết đang nói chuyện trong đại đường.

Thấy Ngô Bình ra ngoài, Đào Như Tuyết nói: “Anh luyện đan xong rồi à?”

Ngô Bình mỉm cười rồi hơn một nghìn cái bình ra, nói: “Có 558 loại đan dược, mỗi loại có khoảng vài trăm nghìn viên”.

Đào Như Tuyết mừng rỡ rồi vung tay lên, cất hết đan dược đi rồi nói: “Mình để giá bao nhiêu hả anh?”

Ngô Bình lấy một quyển tập ra rồi nói: “Đây là công dụng của các đan dược, em có thể tham khảo rồi định giá cho từng loại”.

Đào Như Tuyết nhận lấy rồi cười nói: “Dạo này tiền Đạo rớt giá quá nên mình có thể bán cao một chút. Trước đại kiếp, nhiều nơi thay đổi nên có nhiều Đạo Tôn xuất hiện lắm”.

Ngô Bình: “Thế mình sẽ định giá theo tiền Đạo Tôn. À, anh cũng làm xong hết các đơn hàng trước đó rồi”, sau đó anh lại lấy các bình đan dược khác ra.

Đường Băng Vân chợt nói: “Các đan dược này bán cho người khác có phải phí quá không anh?”

Ngô Bình xua tay: “Không phí đâu, chúng ta có thể đổi chúng sang tiền rồi mua thêm dược liệu. Lát anh sẽ đưa cho em một danh sách, chỉ cần mua đủ dược liệu trong đó là được”.

Đào Như Tuyết nhận lấy xem rồi nói: “Chắc phải đến nơi bán dược liệu lớn nhất thôi, tiên đình vừa xây một chợ thuốc Vạn Giới có quy mô rất lớn, nghe nói đã thu hút rất nhiều thương nhân buôn thuốc ở đại lục đến”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Oa, có cả nơi đó à, em đã đến chưa?”

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Chưa, hay ngày mai mình cùng đi nhé”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ”.

Mấy cô vợ đều ở đây nên Ngô Bình không về thiên cung nữa, mà nghỉ lại qua đêm ở Đan Hoàng Các.

Đến trưa hôm sau, anh mới ngủ dậy. Cả đêm qua, anh được các cô vợ thay phiên nhau hầu hạ nên không được nghỉ ngơi, may mà anh có thể chất Thiên Thánh, không chắc đã gục lâu rồi.

Anh chuẩn bị qua một chút rồi cùng Đào Như Tuyết đến chợ thuốc Vạn Giới. Lúc này, Đan Hoàng Các đã chật kín người, thì ra sáng nay đã có hơn mười loại đan dược mới của Ngô Bình lên kệ, vì thế cả thiên hạ đã chấn động, rất nhiều thế lực lớn đều lặn lội từ xa đến để tranh nhau mua.

Thậm chí có người còn giành giật với nhau.

“Tại sao anh lại chen hàng? Tôi đã xếp hàng hai tiếng rồi, anh đừng có vớ vẩn”, một Đạo Tổ giận dữ nói, vì có một ma tu đứng với thực lực ngang mình đang chen hàng.

Ma tu kia cười mỉa: “Tôi chen hàng đấy thì sao? Anh không phục thì chúng ta làm một trận”.

Ngô Bình nhìn xong thì ho khan, sau đó phóng một tia khí tức ra.

Ngay sau đó, ma tu kia đã ngoan hơn hẳn rồi cười trừ với anh: “Ngại quá, tôi ra sau xếp hàng đây”.

“Thế này không phải cách, hay mình phát 3000 số ra trước. Anh đến số thì tới, chứ không cần chờ ở đây, không thì sẽ đông kín người mất”.

Vì thế, lập tức đã có người đi ra phát số từ 1 đến 3000.

Đoàn người xếp hàng nhanh chóng tản đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa lấy được số.

Ngô Bình: “Các vị, ngày mai chúng tôi sẽ phát số mới, mời mọi người ngày mai quay lại”.

Nghe thấy thế, mọi người đều ra về, không chờ tiếp nữa.

Nhóm Đường Băng Vân cũng đang phụ việc ở đây, Hoả Hoàng Nhi đứng bên ngoài để giữ trật tự, tránh cho có người dùng số giả để trà trộn vào.

Ngô Bình nhìn qua giá bán một lượt thì thấy đan dược rẻ nhất cũng có giá năm triệu tiền Đạo Tôn, đắt thì lên tới cả trăm triệu.

Dẫu sao hiện giờ cũng chưa có nhiều Đạo Tôn, vì thế tiền Đạo Tôn vẫn khá hiếm. Bây giờ, có 100 nghìn tiền Đạo cũng khó đổi được một đồng tiền Đạo Tôn, tỉ số hối đoái đã là 150 nghìn một đồng rồi.

Anh quan sát ở đây một lát rồi chợt có dự cảm nào đó nên nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, em đến chợ thuốc trước đi rồi mua theo danh sách anh đã viết trước, anh cần đến Đông Hải một chuyến”.

Đào Như Tuyết hỏi: “Sao thế anh?”

Ngô Bình: “Nơi của các thánh có chuyện lạ, anh phải đến xem sao, chắc chắn có chuyện rồi”.

Đào Như Tuyết: “Vâng, thế anh đi đi, nhớ cẩn thận nhé”.

Tạm biệt mọi người xong, Ngô Bình lập tức xuất hiện ở Đông Hải.

Anh nhìn thấy một đám ma vân cực lớn xuất hiện trên bầu trời của Đông Hải, trong ma vân hình thành cánh cửa không gian dẫn tới một ma vực nao đó. Ma vực này đang phun ra rất nhiều ma lực, tràn xuống một thời không thần bí ở bên dưới với ý đồ mở nơi đó ra.

Ngô Bình nhìn thì thấy trong thời không thần bí đó có các thánh đang say ngủ. Anh cười khẩy rồi tiến tới gần ma vân, sau đó há miệng ra hút ma lực vào miệng, thậm chí lực hút của anh còn ngày càng mạnh và hình thành một cái hố đen.

Ma vân bị hút vào trong, sau đó là một lối không gian phía sau dẫn đến ma vực.

Lúc này, trên khoảng không của ma vực Vô Cực chợt xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, lực hút của nó rất khủng khiếp, rất nhiều Ma tộc ở đây đều cảm nhận được.

Vì thế, các Ma tộc đều đã bị hút vào vòng xoáy, sau đó tiến vào một hố đen.

Hố đen này do vũ trụ nhỏ của Ngô Bình tạo ra, các Ma tôc vừa vào đó thì đã bị nghiền nát và biến thành một phần của vũ trụ nhỏ.

Sau đó, cả ma vực chấn động, thực vật, đất đá bên dưới đều biến thành bụi và bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Các cường gải trong ma vực bị kinh động, vô vàn bàn tay đen ngòm thò lên cao để cùng che vòng xoáy ấy lại.

Ngô Bình đang hút mạnh thì bỗng không hút được nữa, anh nhìn thì thấy thời không đó đã bị cường giả đóng từ bên trong rồi.

Anh tiếc nuối rồi lẩm bẩm: “Sức mạnh của ma tộc đặc biệt thật, khi nào về mình có thể dùng chúng để bổ sung thiếu sót cho sào huyệt tà ma”.

Lúc này, có hai bóng người với ma khí vườn quanh xuất hiện ở gần đó.

Ngô Bình phát hiện họ là cường giả cấp kỷ nguyên, nhưng nhiều nhất chỉ là ba kỷ nguyên thôi nên anh không sợ.

“Các ngươi định phá thánh vực hả?”, anh hỏi.

Một trong hai Ma tộc ấy nói: “Con người kia, ngươi định đối đầu với Ma tộc ta hả?”

Ngô Bình cười khẩy: “Đối đầu với các ngươi ư? Các ngươi thấy mình có xứng không? Cút ngay, không thì ta sẽ tấn công đến tận ma vực và luyện hoá hết Ma tộc đấy”.

Ngay sau đó, bỗng có mọt ảo ảnh vũ trụ xuất hiện sau lưng anh.

Thấy thế, hai Ma tộc kia hoảng sợ rồi nói: “Cường giả cấp vũ trụ, chạy thôi!”

Ngô Bình không đuổi theo, nếu anh đã đến thì sẽ vào thánh vực xem thử có đánh thức các thánh dậy được không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK