Cô gái này chính là Ân Đan, thấy Kỷ Nhược Phi dám làm trái lời mình, cô ta lập tức nổi đoá rồi đòi đổi cho Kỷ Nhược Phi gương mặt của lợn rừng.
Thị vệ của cô ta nghe lệnh rồi tiến về phía Kỷ Nhược Phi với vẻ tàn độc, song họ còn chưa chạm tay vào người Kỷ Nhược Phi thì đã bị một luồng sức mạnh đánh bật trở lại cạnh cô ta.
Ân Đan kinh ngạc, cô ta định né đi nhưng đã muộn nên đã bị hai thị vệ va ngã xuống đất, cô ta gãy mấy cái xương, đau đến mức kêu trời kêu đất.
Các thị vệ thấy thế thì người chạy đến đỡ Ân Đan dậy, người tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình bước lên rồi bùng nổ khí tức, mọi người ở đó đều quỳ dưới đất run lẩy bẩy, không còn ai dám ra tay với anh nữa.
Anh đi đến gần Ân Đan rồi nói: “Chính cô đã đổi mặt của Kỷ Nhược Phi thành mặt hồ ly hả?”
Cô ta lừ mắt với anh rồi mắng: “Tiện dân kia, có biết tôi là ai không hả?”
Chát!
Ngô Bình tát thẳng vào mặt cô ta: “Tiện nữ, có biết ông đây là ai không hả?”
Gương mặt nóng rát, Ân Đan gào lên: “Anh dám đánh tôi à?”
Chát!
Ngô Bình lại cho cô ta thêm một cái bạt tai nữa, sau đó lấy một cái mặt lợn đen sì trong Động Thiên ra, anh thường xuyên đi săn ở bên ngoài nên không thiếu lợn rừng.
Ngô Bình rạch phần da mặt của nó xuống, sau đó vung tay lên, da mặt của Ân Đan đã biến mất, Ngô Bình nhanh chóng dán cái mặt lợn lên.
Ân Đan đau đến mức hét to, song cũng vô dụng, cô ta không thể nhúc nhích, cứ thế mở trừng trừng mắt để mặc Ngô Bình muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng, Ngô Bình niệm một chú thuật, khiến gương mặt lớn dính hẳn với mặt của Ân Đan, dù sau này có người tháo nó xuống thì mặt cô ta lại mọc ra cái mặt lợn khác. Gương mặt lợn này sẽ đi theo cô ta mãi mãi, trừ khi cô ta không dùng đến gương mặt nữa.
Xong xuôi, Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi nói: “Được, trông hợp với cô lắm”.
Anh đá cô ta sang một bên, Ân Đan vội lấy gương ra soi. Khi nhìn thấy gương mặt của mình, cô ta hét lên thảm thiết rồi ngất xỉu.
Ngô Bình hỏi Kỷ Nhược Phi: “Nhược Phi, hả dạ chưa?”
Kỷ Nhược Phi cười trừ nói: “Huyền Bình, làm thế này là anh sẽ đắc tội với hoàng tộc đấy”.
Ngô Bình: “Sợ gì, nhưng ai dám bắt nạt mình thì mình phải cho biết tay”.
Anh nói với đám thị vệ: “Mang cô ta biến khỏi đây ngay”.
Nhóm thị vệ cội vàng khiêng Ân Đan rời đi, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi tiếp tục dùng bữa, anh nói: “Nhược Phi, Ân Đan này có thể huy động bát vệ ra mặt cho mình à?”
Kỷ Nhược Phi: “Đương nhiên là không, đến Hoàng lão cũng không thể điều khiện bát vệ, chỉ khi có giặc xâm lăng thì bát vệ mới ra tay”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, cả hoàng tộc Đại Thương chắc chắn không có ai đánh bại được tôi. Trước khi trở thành hoàng tử, tôi sẽ cho họ thấy sức mạnh của mình”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thành hoàng tử rồi, tôi có phải dùng tên hiệu không?
Kỷ Nhược Phi: “Cái này không cần thiết, thật ra hoàng tộc truyền thừa rất lâu rồi, họ nào cũng từng có cả”.
Ngô Bình: “Thế thì tôi sẽ dùng tên thật”.
Ăn uống xong, Kỷ Nhược Phi nói: “Huyền Bình, chúng ta đi kiểm tra huyết mạch trước để lấy thân phận hậu duệ hoàng tộc đã”.
Ngô Bình uống viên đan dược kia vào rồi cười nói: “Đi thôi!”
Tại một quảng trường của thành Hoàng Đế, đang có cả nhóm người xếp hàng ở đây chờ kiểm tra. Vừa nhìn thì Ngô Bình đã thấy họ đều là người dân bình thường.
Kỷ Nhược Phi giải thích là hậu duệ của hoàng tộc sẽ được miễn thuế, ngoài ra hàng tháng còn nhận được một khoản tiền nên ai cũng muốn trở thành người của hoàng tộc.
Ngô Bình: “Xếp hàng lâu lắm, mình mua vị trí nào đó luôn đi”.
Anh đi thẳng tới vị trí của mấy người đứng đầu rồi cười hỏi: “Ai bán lại vị trí cho tôi được không?”
Thật ra những người này biết khả năng mình có huyết mạch của hoàng tộc là rất thấp, họ tới chỉ để góp vui thôi, vì thế vừa nghe thấy có người muốn mua vị trí của mình thì đều nhao lên đòi bán ngay.
Cuối cùng, Ngô Bình đã mua lại vị trí của người đứng thứ ba, người đó cầm tiền xong là chạy biến luôn ngay.
Hai người đứng trên anh được kiểm tra rất nhanh, đương nhiên bọn họ đều thất bại. Đến lượt Ngô Bình, anh được gọi đến trước một đài ngọc, sau đó giơ một ngón tay ra để trích lấy máu nhỏ xuống ngọc bàn.
Khi máu của anh nhỏ xuống, ngọc bàn lập tức phát sáng, người phụ trách cười nói: “Các hạ có dòng màu hoàng tộc cấp cao nhất, xin ra phía sau nhận huy hiệu”.
Ngô Bình đi ra một căn phòng ở phía sau thì có người lịch sự đưa một huy hiệu cho anh, bên trên có viết tên và thân phận của anh. Nhờ tác dụng của đan dược mà anh đã trở thành người mang huyết mạch hoàng tộc cấp một, ngoài người mang dòng máu tinh thuần ra cấp của anh hiện tại là cấp cao nhất.
Ngô Bình lấy huy hiệu xong, Kỷ Nhược Phi dẫn anh tới đại điện kiểm tra hoàng tử. Chỉ cần hoàn thành năm vòng thi ở đây là sẽ trở thành hoàng tử.
Từ xưa tới nay, rất ít người có thể trở thành hoàng tử nhờ thông qua năm vòng thi này, vì thế chẳng mấy ai biết nội dung cụ thể của năm vòng thi là gì.
Đại điện kiểm tra có hai cửa, cửa bên trái là kiểm tra theo lối đơn gianr, còn cửa chính giữa là kiểm tra chính thức.
Khi Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đến đây thì thấy có hai người đàn ông trung niên bước ra từ cửa bên trái, họ hỏi: “Hai người được Hoàng lão nào tiến cử?”
Ngô Bình: “Không có Hoàng lão nào cả, tôi tự đến kiểm tra thôi”.
Hai người đó ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn nhau, một người hỏi: “Cậu tự kiểm tra ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi muốn tham gia năm vòng thi hoàn chỉnh”.
Hai người kia cười phá lên, một người đàn ông mập hỏi: “Cậu có biết năm vòng thi này khó thế nào không?”
“Khó thế nào?”, Ngô Bình hỏi, anh không biết thật.
Người kia đáp: “Từ ngày năm vòng thi này xuất hiện, chỉ có 156 người qua được vòng đầu, 65 người qua được vòng hai, 31 qua được vòng ba, chín người qua được vòng bốn và ba người qua được vòng năm! Ba người này về sau đã trở thành nhân vật tuyệt thế, giờ cậu còn muốn thử nữa không?”
Ngô Bình: “Có chứ”.
Người đàn ông còn lại nói: “Cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, đầu tiên là sự nguy hiểm trong mỗi vòng thi, vớ vẩn là tàn phế như chơi đấy. Tiếp đến là chi phí tham gia là một trăm triệu Thần Long”.
Ngô Bình lập tức lấy tiền ra rồi hỏi: “Bắt đầu được chưa?”
Tu sĩ to béo ngẩn ra rồi nhận tiền, sau đó đi tới trước cái chiêng bằng đồng rồi gõ mạnh.
Keng!
Âm thanh ấy vang lên làm chấn động cả toà thành, mọi người trong hoàng tộc nhanh chóng xuất hiện, vì họ sẽ phải quan sát người vào thi.
Sau đó, có một người đàn ông trung niên để râu hỏi: “Có chuyện gì thế? Đã lâu không nghe thấy tiếng chiêng rồi, sao nay lại gõ thế?”
Tu sĩ gõ chiêng nói: “Hoàng lão, có người muốn tham gia năm vòng kiểm tra”.
Mọi người đều nhìn Ngô Bình, một người tóc tím hỏi: “Cậu muốn kiểm tra à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Người tóc tím nói với những người khác: “Lâu lắm rồi mới có người đến kiểm tra, chúng ta mau xem thôi”.
Một người khác nói: “Bắt đầu đi”.
Cánh cửa lớn của đại điện mở ra, một người dẫn Ngô Bình vào trong. Anh vào trong rồi thì thấy có một cánh cửa, người phụ trách nói: “Đi qua đây là vòng một”.
Ngô Bình không chút do dự đi vào ngay rồi biến mất.
Chương 1657: Nhân tộc chí tôn
Có người nói bên ngoài đại điện: “Không biết cậu ta có qua được vòng một hay không đây?”
Người khác đáp: “Tỷ lệ qua vòng một là gần một phần mười nghìn, tỷ lệ tử vong thì rất cao”.
Cũng có người khá trẻ tuổi không biết nội dung của vòng một là gì nên đã hỏi mọi người xung quanh, có người đáp: “Vòng một là kiểm tra thực lực, đằng sau cánh cửa có một vị Thần tộc, chỉ cần đỡ được ba chiêu của người này là qua vòng”.
“Đánh với Thần tộc ư? Có khó quá không?”
“Nếu đến Thần tộc mà cũng không đánh được thì sao đủ tư cách làm hoàng tử?”
Về phần Ngô Bình, sau khi đi qua cánh cửa, anh đã đi tới một không gian sạch sẽ, mặt đất lát kim loại và khắp phù văn. Cách đó không xa có một tia sáng, sau đó có một con quái vật hình người cao hai mét xuất hiện.
Con quái vật này có bốn cánh tay, hai cái đầu, một trước một sau, chân nó như có nam châm hút chặt xuống đất.
Một giọng nói bỗng vang lên: “Đây là chiến sĩ chiến thần, tiếp được ba chiêu thì qua vòng”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Nếu đỡ được trên ba chiêu thì sao?”
Giọng nói kia trả lời: “Đấu được trên một trăm chiêu thì sẽ có thưởng, nếu đánh ngang cơ thì sẽ được trọng thưởng, còn đánh bại được nó thì sẽ nhận được phần thưởng siêu cấp”.
Ngô Bình: “Tôi biết trước về phần thưởng được không?”
Giọng nói kia: “Bây giờ, cậu chưa đủ tư cách biết”.
Ngô Bình rất mong chờ nên nói: “Bắt đầu thôi”.
Chiến thần kia cất bước, bốn cánh tay dài ngoằng của nó đều cầm vũ khí.
Đầu tiên là một thanh đao chém tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa hình như còn có khả năng thay đổi không gian.
Ngô Bình lấy cổ kiếm Đoạn Không ra nghênh chiến, thanh đao của con quái vật bị hất đi, một đường kiếm chém tới, nó lập tức mất một cánh tay.
Sau đó, Ngô Bình lùi thật nhanh lại rồi nói: “Thực lực khá đấy, nhờ một cánh tay mà thoát chết”.
Anh bất chợt biến mất, chỉ có một đường kiếm lập loè trong không gian, chiến thần kia ngầm lên, nhanh chóng khua múa ba vũ khí còn lại.
Cheng!
Một tiếng động vang lên, thanh loan đao của nó đã bị chém gãy, cùng với đó là một cái đầu của con quái vật cũng bị Ngô Bình chém đứt lìa khỏi cổ.
Chiến thần ngẩn ra, sau đó bùng nổ khí tức, chỗ cái đầu bị đứt lại mọc ra cái khác, cánh tay bị đứt cũng đã mọc lại.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Hay đấy, thế mới đáng mặt chiến thần chứ”.
Cheng cheng!
Sau đó, hai bên đã giao thủ cả nghìn chiêu, Ngô Bình cũng đã chiến đấu nghiêm túc hơn.
“Đỡ được ba chiêu là qua vòng”, giọng nói kia vang lên.
Ngô Bình mặc kệ rồi tập hợp các đường kiếm thành một, còn hai cái đầu cùng bốn cái tay của chiến thần đều lìa khỏi cơ thể, đến thân thể của nó cũng ngã uỳnh xuống đất.
Ngô Bình cất cổ kiếm đi rồi nói: “Tôi mới dùng năm mươi phần trăm thực lực thôi đấy”.
“Đánh bại chiến thần, nhận phần thương siêu cấp!”
Một chiếc chìa kháo lơ lửng trên không, giọng nói kia vang lên: “Đây là chìa khoá mở cánh cửa thứ năm của quốc khố Đại Thương”.
Ngô Bình: “Quốc khố có mấy cánh cửa?”
Giọng nói kia: “Có rất nhiều, nhưng chỉ có năm cửa liên quan đến số mệnh của Đại Thương. Giờ cậu đã lấy được chìa khoá của cánh cửa thứ năm rồi”.
Ngô Bình cất chìa khoá đi rồi cười nói: “Cảm ơn nhé”.
Sau đó, lại có một cánh cửa xuất hiện trước mặt anh.
Giọng nói kia: “Mời tham gia vòng hai”.
Ngô Bình mỉm cười rồi bước qua cánh cửa.
Đúng lúc này, người phụ trách đã nhận được tin, toàn thân ông ta run rẩy rồi lao ra ngoài hô lớn: “Đánh bại, đánh bại rồi”.
Có người không hiểu hỏi: “Đánh bại cái gì? Cậu ta có qua vòng không?”
Người kia luống cuống nói: “Lý Huyền Bình đã đánh bại chiến thần ở vòng một”.
Mọi người ngẩn ra, đánh bại chiến thần ư? Không thể nào!
Mãi sau, người tóc tím mới thở dài nói: “Cuối cùng thì cũng có thiên kiêu xuất hiện rồi, bảo sao cậu ấy không cần Hoàng lão nào tiến cử mà trực tiếp tham gia khảo hạch luôn. Từ xưa đến nay, hình như chưa ai đánh bại được chiến thần thì phải?”
“Chưa”, người khác nói: “Chứng tỏ cậu ấy đã là Chân Nhân thái cổ rồi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều chấn động.
“Cậu ấy sang vòng hai rồi, xem ra chúng ta chuẩn bị đón chào hoàng tử cường thế”, có người nói.
Phía sau cánh cửa thứ hai, Ngô Bình nhìn thấy một cái cân khổng lồ, giọng nói kia: “Cái cân này sẽ đo trọng lượng của cậu. Một lạng thì là người bình thường, năm lạng là quý nhân, chín lạng là đại nhân, một cân chín lạng là hiền nhân, ba cân sáu là nhân vương, trên mười cân là nhân hoàng, trên 24 cân là thánh nhân. Chỉ cần trở thành hiền nhân là qua vòng này”.
Ngô Bình: “Phần thưởng của vòng này là gì?”
“Nếu thành nhân vương thì sẽ có thưởng, ngoài ra nếu trọng lượng của cậu trên 100 cân thì sẽ mở phần thưởng siêu cấp thứ hai”.
Ngô Bình hào hứng nói: “24 cân là thánh nhân thì 100 cân là gì?”
“Nhân hoàng chí tôn!”
Ngô Bình gật đầu rồi bước lên bàn cân, ngay sau đó cái cất đã nâng lên cao, quả cân liên tục di chuyển, còn trọng lượng của anh thì vẫn liên tục tăng lên.
10 cân, 30 cân, 100 cân, 300 cân, cuối cùng là 999 cân.
“Chúc mừng các hạ đã đạt con số trên 100 và nhận được phần thưởng siêu cấp!”
Chiếc chìa khoá thứ hai xuất hiện, Ngô Bình cầm lấy rồi hỏi: “Nó có thể mở được cánh cửa thứ mấy?”
“Thứ bốn”.
Ngô Bình tranh thủ hỏi thêm: “Phía sau có gì?”
“Bảo bối trấn quốc”.
Ngô Bình cười nói: “Tiếp tục thôi”.
Mọi người bên ngoài đại điện cũng đã nhận được tin, nhưng họ chỉ biết Ngô Bình đạt trên 100 cân thôi, còn cụ thể là bao nhiêu thì không rõ.
“Quá đỉnh!”, một Hoàng lão cảm thán: “Tôi nhớ Đế Tân ngày xưa cũng chỉ được hơn bảy cân thôi”.
“Thế thì cậu này còn siêu hơn tổ tông Đế Tân cơ à?”, có người hỏi.
Người khác nói: “Xem tiếp vòng ba đi, vòng này kiểm tra vận mệnh, vận ểu thì có mạnh đến mấy cũng vô dụng”.
“Trên đời còn ai có vận mệnh tốt hơn Đế Tân chứ?”
Lúc này, Ngô Bình đã bước vào cánh cửa thứ ba.
Anh nhìn thấy một nhãn cầu khổng lồ ở đây, nó đang lơ lửng giữa các vì sao rồi nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình thấy không thoải mái nên đã toả kiếm giới ra đối đầu với nó, song con mắt như nhìn xuyên được vạn vật nên kiếm giới cũng không thể ngăn cản được nó.
Ngô Bình đành chịu rồi để mặc cho nó nhìn mình.
Mười phút sau, con mắt chợt chuyển động rồi phát ra tia sáng màu vàng.
Giọng nói kia vang lên: “Vận mệnh chí tôn, tiền đồ tươi sáng, nhận được phần thưởng siêu cấp thứ ba”.
Ngô Bình: “Lại là chìa khoá tiếp à?”
Giọng nói kia không vang lên, thay vào đó có một đại ấn xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Chương 1658: 99 đại đạo
Trên đại ấn này như ẩn chứa vận mệnh của thiên địa, ý nghĩa của vũ trụ, Ngô Bình chấn động hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
“Thiên Đạo Ấn, ấn này được làm từ các mảnh vỡ từ trật tự của trời đất buổi sơ khai, nó chứa thiên uy, từng là tỉ ấn của thiên đế”.
Ngô Bình cất Thiên Đạo Ấn đi rồi cười nói: “Đúng là bảo bổi!”
Sau đó, anh đi qua cánh cửa thứ tư thì thấy khắp nơi đều có ánh sáng vàng, anh được tắm trong ánh sáng ấy nên thấy vô cùng dễ chịu.
“Các tia sáng này được làm từ sức mạnh của Chân Nhân thái cổ, Chân Nhân đã dùng mất 70 phần trăm sức mạnh của nó rồi, 30 phần trăm sức mạnh còn lại thì được chia thành năm phần, một phần trong số đó nằm ở đây”.
“Chỉ cần cậu có thể hấp thu được một phần nghìn thì sẽ qua vòng, nếu hấp thụ được một phần mười thì sẽ nhận được phần thưởng siêu cấp”.
Giọng nói ấy vừa dứt câu thì các tia sáng đã điên cuồng chui vào người Ngô Bình, các sức mạnh này có tác dụng như thuốc đại bổ với anh.
Hơn chục phút sau, tất cả ánh sáng đã biến mất vì Ngô Bình đã hấp thu hết.
Khi tia sáng cuối cùng được hấp thu, anh cảm thấy điểm thiên tàng thứ năm rộng ra, thiên tàng này có tên là Phục Thiên Tàng.
Khi Ngô Bình hấp thu hết sức mạnh của ánh sáng, Phục Thiên Tàng đã hoàn toàn được mở, một luồng sức mạnh chư thiên xuất hiện khiến khí chất của Ngô Bình thay đổi hẳn.
Sau đó, anh đã thuận lợi lĩnh ngộ được tầng cuối cùng của Bất Tử Kinh và đột phá cảnh giới.
Ngay sau đó đã có một quyển sách cổ xuất hiện, đây là phần thưởng siêu cấp của Ngô Bình ở vòng này.
“Đây là sách Thánh Hoàng do Thánh Hoàng của các triều đại cùng viết, là một món bảo vật vô giá”.
Ngô Bình: “Mình đang cần sách này”.
Tu vi đã đột phá, Ngô Bình nhanh chóng đi vào cánh cửa thứ năm.
Ở đây có 99 phù văn lơ lửng trên không, mỗi phù văn đều vô cùng ảo diệu và ẩn chứa hai luồng khí tức. Mỗi phù văn đại diện cho một đại đạo.
“Các phù văn này là đại đạo mà cường giả mạnh nhất các kỷ nguyên cảm ngộ. Trong số đó, có cường giả đã mất, nhưng đạo của họ vẫn vận chuyển và bất diệt. Các đạo này đã được các đại năng thu thập từ khi thành lập Tiên quốc, có cảm ngộ được chúng hay không thì phụ thuộc cả vào tài năng của cậu”.
Ngô Bình biết chỉ cần mình cảm ngộ được một phù văn trong số này thôi cũng có thể nhận được sức mạnh của cường giả mạnh nhất kỷ nguyên ấy để lại trong vũ trụ.
“Chỉ cần lĩnh ngộ được một phù văn là qua vòng”, giọng nói kia vang lên.
Ngô Bình: “Vòng này có phần thưởng gì không?”
“Đạo phù chính là phần thưởng, lĩnh ngộ càng nhiêu thì càng nhận được nhiều lợi ích. 99 đạo phù đại diện cho sức mạnh của 99 cường giả chí tôn, còn gì quý hơn nữa chứ?”
Ngô Bình hít sâu một hơi, anh mở sức mạnh Phục Thiên rồi bắt đầu lĩnh ngộ các đạo phù.
Quá trình lĩnh ngộ rất mất thời gian, mọi người ở bên ngoài chờ mãi mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, ai nấy đều tỏ vẻ sốt ruột.
“Cậu ấy đã đến vòng cuối rồi, một hoàng tử vượt qua năm vòng thi sắp xuất hiện. Mọi người đã chuẩn bị gì chưa?”
Người lên tiếng là một Hoàng lão. Các hoàng tử trước đó đều do các Hoàng lão tiến cử, nói thẳng ra là các hoàng tử đó đều là người đại diện lợi ích cho các Hoàng lão. Còn người bây giờ thì khác, anh tự dựa vào thực lưc của mình để đột phá năm vòng thi, một người như vậy đương nhiên mạnh hơn hẳn các hoàng tử ngày trước.
Với một người như vậy, các Hoàng lão thấy rất khó xử, không biết nên có thái độ ra sao với anh, họ không biết nên đứng về phe anh hay tiếp tục bảo vệ lợi ích của mình. Hơn nữa, họ cũng không biết người này có tính cách thế nào, nếu họ giúp anh thì có nhận được lợi ích tương xứng hay không.
Tất cả đều là ẩn số, đó mới là điều mà họ lo lắng nhất lúc này.
“Tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu”, một Hoàng lão râu tóc bạc phơ lên tiếng: “Một thiên kiêu thế này chắc chắn sẽ có thể dẫn dắt cả hoàng triều Đại Thương. Ai dám phủ nhận điều này không? Năm vòng thi này không thể gian lận, nó chỉ công nhận những người mạnh nhất thôi”.
“Không được có quá mười hoàng tử, mà hiện giờ chúng ta đã có hơn mười hoàng tử rồi, lát cậu ấy đi ra thì sẽ phải loại một hoàng tử đi”.
Mọi người đều trầm mặc, không ai muốn hoàng tử của mình bị tước thân phận.
“Giờ lo chuyện này vẫn còn sớm quá, dù cậu ấy thành công đi ra thì cũng chỉ là một hoàng tử thôi, việc chúng ta cần nghĩ đó là cậu ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ của hoàng tử hay không”.
Người đó nói tiếp: “Theo luật thì nếu cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thành tân đế! Cậu ấy mà có thể qua được năm vòng thi thì tôi nghĩ chắc cũng có cơ hội thành công đấy. Vì thế, mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ xem mình đã chuẩn bị kỹ để đón tân đế chưa?”
“Chắc chắn nếu có tấn đế xuất hiện thì chúng ta sẽ tốt lên. Tân đế có thể tập trung sức mạnh, điều động sức mạnh của bát vệ. Đến lúc đó, tất cả sức mạnh hợp nhất, khéo thời kỳ huy hoàng của Đại Thương sẽ được khôi phục”.
Cũng có người thờ ơ nói: “Sự xuất hiện của tân hoàng cũng có thể là dự báo chúng ta bị nước Long tiêu diệt. Bây giờ, chúng ta đã có thực lực nhất định, nhưng không thể trở thành tâm phúc của nước Long được. Tân hoàng mà xuất hiện thì chưa biết thế nào đâu. Nếu mọi người là hoàng đế của nước Long thì sẽ có thái độ ra sao với hoàng triệu Đại Thương sắp phục quốc?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Ngô Bình đang tham gia vòng thi thì đã luyện hoá được năm đạo phù. Mỗi khi luyện hoá được một đạo phù, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện trong cơ thể anh.
Đạo trong thiên hạ khác đường nhưng cùng đích, sau khi lĩnh ngộ đạo phù thứ nhất xong thì các đạo phù tiếp theo cứ dễ dần. Vì thế, Ngô Bình phát hiện mình lĩnh ngộ ngày càng nhanh hơn. Đương nhiên điều này cũng nhờ anh đã mở năm thiên tàng cùng tư chất phi phàm của Chân Nhân thái cổ.
Cuối cùng anh đã luyện hoá hết 99 đạo phù, trong khi anh mới vào đây hơn một ngày.
“Kiểm tra kết thúc, qua vòng!”
Giọng nói kia vang lên, Ngô Bình đã xuất hiện trong đại điện, người phụ trách ngạc nhiên nhìn anh mà không biết nói gì.
Ngô Bình đi ra ngoài thì thấy có rất nhiều người đang chờ mình”.
“Cậu ấy thành công rồi”, có người hô lên.
Kỷ Nhược Phi cười gọi: “Huyền Bình”.
Ngô Bình gật đầu: “Nhược Phi, tôi cần một nơi yên tĩnh để bế quan mấy ngày”.
Một Hoàng lão râu tóc bạc phơ đi ra rồi nói: “Hoàng tử điện hạ, mời người đến nhà của lão phu bế quan, lão phu sẽ tìm cho người một nơi tu luyện lý tưởng nhất”.
Ngô Bình nhìn ông ấy rồi nói: “Cảm ơn”.
Những người khác, người thì do dự, người thì hối hận. Người do dự không biết có nên bày tỏ thành ý với Ngô Bình hay không, người hối hận tại sao không mời Ngô Bình về nhà mình tu luyện như Hoàng lão trên.
Cứ thế, Ngô Bình đã đi về nhà của Hoàng lão tóc bạc, ông ấy tên là Ân Chính Minh.
Đúng là điều kiện sống ở nhà Ân Chính Minh rất tốt, Ngô Bình được xếp vào một ngôi nhà trúc, ở đây có một căn phòng nhỏ, anh sẽ tu luyện ở đó, còn Kỷ Nhược Phi thì ở bên cạnh.
“Mình đã luyện Bất Tử Kinh đến tầng thứ chín rồi, chuẩn bị đột phá cảnh giới Bất Tử thôi”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Chương 1659: Vĩnh Sinh Bất Tử, tầng thứ chín chí tôn
Cuối cùng thì Ngô Bình cũng đột phá cảnh giới cuối cùng của Địa Tiên thuộc giai đoạn Thần Tàng - cảnh giới Bất Tử.
Ngô Bình đã tu luyện xong Bất Tử Kinh, vì thế tầng thứ chín của Bất Tử với anh mà nói là quá đơn giản.
Anh vừa ngồi xuống không lâu thì cơ thể đã tự động tiến vào cảnh giới đó - cảnh giới Bất Tử.
Đến cảnh giới này thì sẽ phải vượt qua thiên kiếp, mỗi tầng cảnh giới một thiên kiếp. Ngô Bình đã tu luyện đến tầng thứ chín của Bất Tử Kinh rồi nên thiên kiếp vẫn chưa thấy tới.
Từng tầng cảnh giới anh đều vượt qua dễ dàng, đột phá một mạch lên tầng thứ chín.
Vừa tiến vào tầng thứ chín của cảnh giới xong, Ngô Bình cảm thấy một luồng kiếp lực bao phủ mình, anh hét lớn rồi lao ra khỏi vườn trúc rồi bay lên trời.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã dùng bùa Đại Thiên Độn để xuất hiện trên một ngôi sao. Khi ấy, tất cả các vì sao chấn động, chúng gần như bị một sức mạnh nào đó hút lấy, sau đó tập trung hết về phía Ngô Bình.
Loáng cái, tất cả các vì sao đã kết thành một đại trận thiên đạo ẩn chứa sát khí rồi bao phủ Ngô Bình, luồng kiếp lực khủng khiếp đã khoá chặt anh lại.
Đây chính là thiên kiếp siêu cấp được sinh ra từ tầng thứ chín cảnh giới Bất Tử.
Mỗi một vì sao đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, thêm được thiên đạo củng cố nên tất cả các sức mạnh tiêu cực đều tập hợp đến để hỗ trợ cho uy lực mạnh thêm.
Uỳnh!
Trong hư không xuất hiện một ảo ảnh vĩ ngạn, nhìn hệt như một quan toà đang xét xử Ngô Bình.
Ảo ảnh ấy không phải người cũng không phải thần, không phải yêu cũng không phải ma, nhưng uy lực thì vô tận. Ảo ảnh vung tay phải lên, các vì sao chấn động, một luồng sát quang cửu sắc ngưng tụ thành một cái rìu khổng lồ rồi đập mạnh lên đỉnh đầu Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn bình thản như không, tay phải nắm chặt thành quyền rồi tấn công lên trời.
Bụp!
Quyền ấn và rìu va chạm, cái rìu đã vỡ tan, còn Ngô Bình vẫn bất động. Ảo ảnh quá mạnh, đạo phù và sức mạnh anh hấp thu được trong điện kiểm tra khiến thực lực của anh tăng lên nhiều lần.
Sau đó, ảo ảnh kia đã thi triển thêm rất nhiều tài năng, từ sấm sét, đao, kiếm, lửa, chú, hạ độc…
Sát kiếp này đúng là đáng sợ, đến Ngô Bình cũng phải chịu thiệt, tóc cháy xém, lông mày cháy rụi, da dẻ đầy sẹo, xương có vết rạn.
Nhưng anh vẫn ngạo nghễ đứng đó, bất động như núi, để mặc cho các sức mạnh ấy tấn công mình, còn anh thậm chí còn chẳng nhíu mày.
Cuối cùng thì ảo ảnh cũng đã tiêu hao hết sức mạnh, đại kiếp kết thúc. Vết thương của Ngô Bình nhanh chóng hồi phục, lông mi, lông mày của anh mọc lại, cơ thể cũng trở nên to lớn hơn.
“Vĩnh Sinh Bất Tử mạnh thật đấy!”, anh mỉm cười rồi vung tay lên, bàn cờ xuất hiện, các ngôi sao bị hút vào trong. Bây giờ, anh sẽ luyện hoá mười nghìn vì sao trong bàn cờ, lần này anh sẽ luyện hoá thực thể.
Các vì sao hợp lực, thêm uy lực của thiên đạo cũng không thể khiến anh bị thương, vì thế anh luyện hoá chúng cũng là chuyện dễ dàng.
Không lâu sau, các vì sao đã in vào bàn cờ và trở thành một phần của nó. Đương nhiên, uy lực của bàn cờ này cũng lớn hơn.
Nhờ các ngôi sao này, Ngô Bình có thể dùng bàn cờ để phóng ra một bầu trời sao cả tỷ dặm để tấn công kẻ địch.
Đến ngày hôm sau, Ngô Bình mới trở lại vườn trúc.
Kỷ Nhược Phi nói: “Huyền Bình, hôm qua Ân Chính Minh có đến, nhưng tôi bảo là anh chưa về”.
Ngô Bình: “Ừm, để tôi đi gặp ông ấy”.
Ngô Bình đi ra ngoài thì có một người làm tiến tời rồi lễ phép nói: “Hoàng tử điện hạ, lão gia nhà tiểu nhân đang chờ người ạ”.
Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đi cùng người đó đến một phòng khách. Ân Chính Minh đang ngồi ở đây vội vàng đứng dậy ra đón: “Chúc mừng hoàng tử điện hạ đã tăng tu vi”, ngay khi Ngô Bình đột phá cảnh giới Bất Tử, đừng nói là Ân Chính Minh, tất cả mọi người ở thành Thương Đế cũng cảm nhận được, luồng khí tức khủng khiếp ấy mạnh đến mức khiến người khác khó thở.
Ngô Bình: “Cảm ơn Hoàng lão đã cho tôi mượn chỗ bế quan”.
Ân Chính Minh: “Việc nên làm thôi ạ. Hoàng tử điện hạ, tôi có một chuyện muốn bàn với người. Chỉ có mười hoàng tử thôi, trước khi người trở thành hoàng tử thì đã có mười hoàng tử trước rồi. Vì thế, tiếp theo đây người cần khiêu chiến để loại bỏ một hoàng tử khác ạ”.
Ngô Bình nói: “Có chuyện này nữa à, Hoàng lão thấy tôi nên khiêu chiến ai?”
Ân Chính Minh: “Mỗi Hoàng lão đều ủng hộ mọt hoàng tử, nhưng trong đó vẫn có một hoàng tử được nước Long nâng đỡ. Người này tên là Trương Nguyên Phong”.
Ngô Bình: “Hoàng lão muốn tôi khiêu chiến Trương Nguyên Phong ư?”
Ân Chính Minh: “Tôi chỉ đưa ra lời khuyên như vậy thôi, tất cả vẫn do hoàng tử quyết định, không ai có thể ép buộc được người”.
Ngô Bình: “Thật ra khiêu chiến ai với tôi cũng như vậy, thôi cứ chọn Trương Nguyên Phong đi”.
Dứt lời, Ân Chính Minh: “Vâng, tôi sẽ cho người đi sắp xếp ngay”.
Ân Chính Minh dặn dò xuống dưới, sau đó nói chuyện với Ngô Bình. Ngô Bình hỏi về chuyện của hoàng tộc, nhất là bát vệ Thiên Ất.
Ân Chính Minh lấy một tấm bản đồ ra, sau đó đánh dấu đỏ vào địa bàn của hoàng tộc, bốn đại vương tộc và mười quý tộc cùng các quần thần.
Ngô Bình so sánh với Thất Châu của Thái Thanh, phạm vi thế lực màu đỏ lớn hơn Thất Châu của Thái Thanh gấp năm, sáu mươi lần, diện tịch tương đối lớn.
Nhưng thật ra bên trong khu vực màu đỏ này rất lằng nhằng, không chỉ có quý tộc và vương tộc, còn có các môn phái khác, thậm chí là thế lực của nước Long và Thiên Đạo Môn xen kẽ với nhau. Ngay cả vài quý tộc và vương tộc cũng là quần thần của nước Long hoặc trưởng lão của Thiên Đạo Môn.
Ngô Bình: “Hoàng lão, giờ tôi đi hoàn thành ba nhiệm vụ được chưa?”
Ân Chính Minh: “Được rồi ạ, nhưng ba nhiệm vụ này rất khó, các hoàng tử trong lịch sử chỉ có đúng một người hoàn thành được”.
Ngô Bình: “Nội dung của ba nhiệm vụ này là gì?”
Ân Chính Minh: “Nhiệm vụ thứ nhất khá đơn giản là vào Hoàng Uyển học. Chỉ cần có thể vào đó là nhiệm vụ này coi như hoàn thành. Đương nhiên đây là nhiệm vụ sau khi được đơn giản hoá, còn nhiệm vụ gốc là phải đạt được thành tích ưu tú thì mới thông qua. Nhưng về sau không có ai làm được, nên trình độ được hạ thấp dần, cuối cùng thành cứ vào được đó là thành công”.
Ngô Bình: “Hoàng Uyển là nơi nào?”
Ân Chính Minh: “Là nơi mà Thương Đế Thiên Ất khảo hạch hoàng tử, kết quả của khảo hạch này chia từ cấp chín đến cấp 27. Nhưng hoàng tử trong lịch sử đạt được thành tích tốt nhất chỉ đến cấp ba trung đẳng, điện hạ chỉ cần đạt đến mức này là thông qua”.
Ngô Bình: “Nhiệm thứ thứ hai thì sao?”
Ân Chính Minh: “Nhiệm vụ thứ hai là thu phục bát vệ, nhiệm vụ này khá khó, chưa có hoàng tử nào thành công”.
Ngô Bình: “Làm thế nào thu phục được bát vệ?”
Ân Chính Minh: “Chỉ cần đánh bại thống lĩnh của bát vệ, đương nhiên còn phải khiến họ tâm phục khẩu phục. Dẫu sao người lập ra Đại Thương là cao thủ số một, bát vệ cũng được thành lập từ khi đó”.
Ngô Bình: “Nhiệm vụ thứ ba thì sao?”
Ân Chính Minh hơi thất thần, sau đó mới đáp: “Nhiệm vụ thứ ba là vào một không gian nào đó và giết cường giả bên trong. Hoàn thành được ba nhiệm vụ này thì sẽ tiến hành khảo hạch cuối cùng”.
Ngô Bình: “Khảo hạch cuối cùng là gì?”
Ân Chính Minh: “Là mở đế cung của Đại Thương, kế tục truyền thừa của Đại Thương”.
Ngô Bình: “Sau khảo hạch này thì tôi sẽ thành tân đế hả?”
Ân Chính Minh gật đầu: “Vâng, nếu qua được khảo hạch cuối này thì người sẽ đăng cơ!”
Chương 1660: Thu phục Thất Hoàng lão
Lúc này, có người xuống báo: “Ông chủ, Thất Hoàng lão cầu kiến”.
Để phân biệt Hoàng lão, người ta dựa vào thời gian trở thành Hoàng lão để sắp xếp chức vị. Người đầu tiên trở thành Hoàng lão gọi là Đại Hoàng lão, người thứ hai gọi là Nhị Hoàng lão. Ân Chính Minh là Tam Hoàng lão trong số đó.
Nghe nói Thất Hoàng lão đến, Kỷ Nhược Phi nói: “Huyền Bình, Thất Hoàng lão là cha của Ân Đan”.
Ân Chính Minh nắm tin tức cực nhanh: “Tôi nghe nói, con gái Thất Hoàng lão - Ân Đan bị người ta biến mặt thành mặt lợn rừng, làm thế nào cũng không chữa khỏi được. Chuyện này chẳng lẽ liên quan đến Điện hạ?”
Ngô Bình: “Mặt lợn rừng là do tôi làm. Có lẽ ông ta đến là để tìm tôi, để ông ta vào đây đi”.
Ân Chính Minh gật gật đầu rồi bảo người đi mời ông ta vào.
Không lâu sau, một đám người xông tới, cầm đầu chính là người đàn ông trung niên, phía sau ông ta là Ân Đan đang che mặt.
Người đàn ông trung niên mặc lên người chiếc áo màu xanh ngọc, đầu đội mũ ngọc, ánh mắt của ông ta dừng lại phía Kỷ Nhược Phi rồi nói với giọng điệu lạnh lùng: “Con tiện tì, dám hại con gái ta, lại đây mà nhận lấy cái chết đi!”
“Ông động vào cô ấy thử xem!”, Ngô Bình mở miệng nói, anh chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên đó, vậy mà mấy người phía sau cứ như đã rơi xuống hầm băng, lạnh run cả người.
Ông ta vừa run sợ nhưng cũng vừa tức giận: “Cậu...!”
Ngô Bình: “Con gái của ông hại Kỷ Nhược Phi bạn tôi, tôi ra tay trừng trị. Ông chẳng những không tự ngẫm lại mà còn dám tới đây tìm tôi nói lý lẽ. Thất Hoàng lão, có phải là ông chán sống rồi đúng không?”
Từ trước tới nay, chưa từng có vị Hoàng tử nào dám nói với Hoàng lão như thế, Thất Hoàng lão cả giận nói: “Láo xược! Cho dù cậu là Hoàng tử, cũng không thể vô lễ với Hoàng lão tôi như vậy!”
“Quỳ xuống!”
Lời vừa dứt, toàn thân Ngô Bình mơ hồ hiện lên chín mươi chín hư ảnh của cường giả chí tôn kỷ nguyên. Chín mươi chín loại sức mạnh huyền diệu trong trời đất cũng hội tụ lại, lấy lời nói của anh làm phương tiện truyền đạt, gia trì lên người của Thất Hoàng lão.
Thất Hoàng lão là tu vi Chân Tiên, giờ phút này đây lại không thể khống chế được cơ thể của chính mình, một tiếng “Bụp” đã quỳ ngay trên mặt đất, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Ân Đan ở phía sau càng khiếp sợ, cha mình được coi là người có địa vị cao nhất trong Hoàng tộc lại quỳ gối trước mặt người này!
Thất Hoàng lão mang theo vẻ mặt hoảng sợ, lẩm bẩm: “Không thể nào, tu vi của cậu chỉ là Địa Tiên mà thôi...”
Tam Hoàng lão Ân Chính Minh nhẹ giọng nói: “Giờ đây ông đã biết Hoàng tử thật sự mạnh cỡ nào rồi chứ? Điện hạ có thể vượt qua năm bài kiểm tra chính thức, chuyện này đã chứng minh tư chất của ngài ấy không hề kém so với Hoàng tử Đại Thương trước đây. Những hoàng tử của Đại Thương năm đó, có người nào không phải là cường giả?”
Thất Hoàng lão hít một hơi thật sâu, “Điện hạ, vừa rồi thần vô lễ, mong Hoàng tử điện hạ thứ tội!”
Gương mặt Ngô Bình không chút cảm xúc: “Để duy trì sự yên ổn của Hoàng tộc, tạm thời tha cho ông một mạng, quỳ sang một bên.”
Thất Hoàng lão vội vàng quỳ sang một bên, còn Ân Đan thì không dám thở mạnh mà quỳ xuống bên cạnh Thất Hoàng lão.
Ngô Bình: “Tam Hoàng lão nghĩ tôi làm thế nào mới có thể lấy được sự ủng hộ của các vị Hoàng lão?”
Thất Hoàng lão: “Các vị Hoàng lão đều có những phiền toái, nếu như Hoàng tử có thể giúp họ giải quyết được những phiền toái đó, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Hoàng tử.”
Ngô Bình: “Ồ, không biết Tam Hoàng lão có phiền toái gì?”
Tam Hoàng lão khẽ thở dài: “Dưới trướng của ta vốn có một vị mãnh tướng, giúp ta đánh bại không ít kẻ địch mạnh. Nhưng ba năm trước, ông ta đột nhiên tự lập mình làm vua, tạo ra một vương quốc nhỏ. Sự phản bội của ông ta khiến thực lực của ta suy yếu một nửa. Ta nhận được tin, gần đây ông ta lại nhắm đến vị trí Hoàng lão của ta, muốn thay thế ta”.
Ngô Bình: “Ông ta dám làm như thế, sau lưng chắc chắn có người chống đỡ nhỉ?”
Tam Hoàng lão: “Đúng, sau lưng ông ta có Thiên Hư Môn!”
Ngô Bình bỗng nhớ lại, trước đây anh giết chết Thiên Hư công tử, đó là người của Thiên Hư Môn.
Anh nói: “Ở lại nhà ông vài ngày vẫn chưa bày tỏ lòng cảm kích. Như này đi, tôi sẽ giúp ông thu phục người đó.”
Tam Hoàng lão vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Điện hạ! Điện hạ, mời người nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.”
Ngô Bình: “Được.”
Anh nhìn về phía Thất Hoàng lão, những người phía sau cúi đầu xuống, vẫn chưa biết Ngô Bình sẽ xử lý ông ta như thế nào.
Nào ngờ Ngô Bình hỏi: “Thất Hoàng lão, phiền toái của ông là gì?”
Thất Hoàng lão vội vàng nói: “Điện hạ, tôi đã gặp phải một chuyện vô cùng nhục nhã. Mười năm trước, người vợ mà tôi mới lấy về bị một Chân Tiên của Tiên giới bắt đi. Cảnh giới của người đó rất cao, thực lực mạnh, tôi không dám đụng vào”.
Ngô Bình: “Hắn tên là gì?”
Thất Hoàng lão: “Ngọc Đỉnh Thiên Tôn!”
Ngô Bình: “Nếu như ông có thể trung thành với tôi, nỗi uất ức này, tôi sẽ trả giúp ông.”
Thất Hoàng lão vui vẻ nói: “Cảm ơn Điện hạ!”
Sau đó, anh nói với Ân Đan bằng giọng nghiêm nghị: “Còn chưa nói lời xin lỗi với cô Kỷ?”
Mặc dù Ân Đan cảm thấy oan ức, nhưng lúc này cũng không dám tùy hứng, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Kỷ Nhược Phi: “Xin lỗi, mong cô tha thứ cho tôi”. Vừa nói, hai hàng nước mắt xấu hổ tủi nhục vừa lăn dài.
Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng nói: “Không dám nhận.”
Ngô Bình: “Ân Đan, tôi phạt cô mang theo bộ mặt lợn này một năm, coi như là hình phạt nhẹ!”
Ân Đan: “Cảm ơn Điện hạ đã khai ân!” Mặc dù mang theo mặt lợn một năm, đối với một người con gái mà nói cũng khá đau khổ, nhưng chỉ cần chịu đựng vượt qua cũng là được rồi.
Ngô Bình: “Nhược Phi, cô ở lại đây, ngày mai tôi lại đến.”
Chào tạm biệt mọi người xong, anh trở về nhà.
Anh vừa trở về, Thanh Tuyết Thiên Chủ đã cảm nhận được khí tức khác người của anh, vội vàng ra ngoài gặp.
“Huyền Bình, cậu đột phá rồi?”. Cô ta rất ngạc nhiên.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, đã là cảnh giới bất tử tầng thứ chín rồi. Cô tặng tôi Bất Tử Kinh, bây giờ chí ít tôi có thể giúp cô đạt tới tầng thứ bảy của cảnh giới bất tử”.
Thanh Tuyết Thiên Chủ nói: “Hay lắm! Lúc đầu, khi tôi ở cảnh giới bất tử thì cố gắng lắm cũng chỉ có thể bước đến tầng thứ ba, tầng thứ bảy nghĩ cũng không dám”.
Sau đó, Ngô Bình giúp Thanh Tuyết Thiên Chủ đột phá đến tầng thứ bảy, rồi tầng thứ tám.
Cho đến khi Thanh Tuyết Thiên Chủ bế quan tu hành đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh chỉ kịp tới gặp người nhà một chút, rồi lại vội vã quay về thành Thương Đế.
Tam Hoàng lão đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, một đoàn người ngồi trên một con thuyền tiên cực lớn tiến về nước Kim Hải.
Nước Kim Hải mới được thành lập, Quốc vương là một mãnh tướng đã từng dưới trướng của Tam Hoàng lão, tên là Kim Hải. Lấy tên người lập thành tên nước, có thể thấy người này vô cùng tự tin.
Tam Hoàng lão Ân Chính Minh nói với Ngô Bình, ba năm trước Kim Hải gia nhập vào Thiên Hư Môn, trở thành đệ tử chân truyền. Sau đó Thiên Hư Môn nâng đỡ ông ta, rồi thành lập nước Kim Hải ở đây.
Nước Kim Hải này vốn dĩ là địa bàn của Tam Hoàng lão, tài nguyên phong phú, hiện giờ bị người khác chiếm mất, trong lòng ông ta đương nhiên khó chịu. Nhưng thực lực của Kim Hải rất mạnh, ông ta năm lần bảy lượt mang binh đến đánh, nhưng chung quy vẫn không thể làm tổn hại đến căn cơ của nước Kim Hải, ngược lại còn hao binh tổn tướng.
Xung quanh thuyền tiên có ba mươi nghìn quân tinh nhuệ đi theo, là những tướng sĩ có năng lực nhất trong tay Tam Hoàng lão.
Thuyền tiên vừa tới gần nước Kim Hải thì nhìn thấy một dải ánh sáng ẩn hiện vụt qua bầu trời, người cầm đầu cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt đầy râu như cướp biển, cười ha ha rồi nói: “Ân Chính Minh, ông đã thua tôi bốn lần rồi, vẫn còn dám đến đây xâm phạm lãnh thổ của ta, không sợ ta dỡ xương của ông sao?”
Ân Chính Minh lớn giọng nói: “Kim Hải to gan, Hoàng tử điện hạ ở đây, ai cho phép ông làm càn!”
Kim Hải nhìn về phía Ngô Bình bên cạnh Ân Chính Minh, ông ta cười khẩy: “Hoàng tử chó gì! Ở đây ta có mười vị Chân Tiên, người nào pháp thuật cũng cao cường, các người không sợ chết thì chúng ta đánh một trận!”
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên ánh sáng xung quanh tắt ngóm, mặt đất và bầu trời biến mất, tất cả mọi người đều xuất hiện trong tinh không vũ trụ vô biên vô hạn, áp lực vô cùng lớn khiến cho tất cả đều lạnh run, hoảng hốt lo sợ.
Thậm chí ngay cả mặt Ân Chính Minh cũng biến sắc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Giờ phút này đây, Ngô Bình đi ra, anh vừa bước ra một bước, cơ thể đã chiếm một phần ba không gian vũ trụ, cực kỳ to lớn, cũng cực kỳ tôn nghiêm, anh nhìn mười vị Chân Tiên như Kim Hải,... rồi thản nhiên nói: “Các người có sẵn lòng thần phục tôi không?”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn động, bọn họ há mồm trợn mắt mà kêu lên theo bản năng: “Chúng tôi, bằng lòng thần phục!”