“Ầm ầm!”
Hư không bị đục ra một cái lỗ, hồi lâu cũng không thể lấp lại.
Bên Tô Đức Mậu biến sắc, rốt cuộc người này có tu vi gì? Thần Thông hậu kỳ sao? Theo cảm giác của họ, một cú trảo này của Ngô Bình, sợ là cao thủ Thần Thông cũng không chịu nổi.
Thể hiện Thất Tinh Tuý Hồn Thủ xong, Ngô Bình nhìn sang hướng mấy người Tô Đức Mậu. Tô Đức Mậu vội nặn ra nụ cười, thể hiện sự thân thiết.
Ngô Bình trở lại doanh trướng, không lâu sau, Điền Mỹ Mỹ đã tới, cười nói: “Sư huynh, người cách vách đi hết rồi”.
Càn Tiêu Trần cười khổ: “Một chiêu kinh khủng như thế, là tôi thì cũng sẽ rời đi thôi”.
Ngô Bình: “Đi là tốt nhất! Nếu họ không đi, mỗi ngày tôi sẽ thể hiện một loại tuyệt học”.
Thanh Chi ngạc nhiên hỏi: “Cậu Ngô biết rất nhiều tuyệt học sao?”
Ngô Bình: “Cũng không tính là nhiều, mà không coi là ít, chỉ là không có nhiều thời gian tu luyện thôi”.
Nói tới tuyệt học, Ngô Bình mới nhớ tới năm bộ tuyệt học mình lấy ra trước đó vẫn còn có hai bộ chưa tu luyện, trong đó có một cái gọi là Chín Tầng Núi.
Chín Tầng Núi này một khi tu luyện tới cực hạn thì có thể tăng sát thương của bản thân tới hơn năm trăm lần, trong đó, tầng núi đầu tiên sẽ làm sức sát thương tăng gấp hai; tầng thứ hai tăng gấp bốn so với ban đầu; từ đó suy ra, nếu đạt tới tầng núi thứ chín thì có thể biến chiêu thức bình thường thành đón sát chiêu mạnh gấp năm trăm mười hai lần.
Nhưng tu luyện tuyệt học này rất khó, tầng hai thì bình thường nhưng cứ lên một tầng là độ khó tăng gấp mấy lần.
Dựa vào phần giới thiệu, trong lịch sử, chưa có ai luyện được tới tầng thứ chính. Thiên tài tu luyện tới tầng cao nhất là tầng thứ sáu, một đòn đánh ra sức công phát gấp sáu mươi tư lần.
Ngô Bình không quá quan tâm mình luyện tới tầng bao nhiêu, cậu quyết định đi từng bước.
Tầng đầu tiên của Chín Tầng Núi không có gì khó khăn, cậu chỉ thử một chút, chưa đầy mười lăm phút là đã học xong. Một quyền cậu đánh ra, trong không trung xuất hiện một bóng tay quyền ảnh. Quyền ảnh này và sức mạnh nắm đấm khi đánh ra hợp lại với nhau tạo thành sức công phá gấp đôi.
Nhưng tầng hai có chút khó khăn, Ngô Bình suy nghĩ hơn một tiếng mới đánh ra được hiệu quả tương ứng. Lúc này, một quyền cậu đánh ra xuất hiện ba bóng tay chồng chéo lên nhau.
Hôm sau, Ngô Bình luyện thành tầng thứ ba, lúc này một quyền đánh ra đã có bảy bóng tay, sức tương đương gấp tám lần.
Vết thương của Trương Tỉnh đã khôi phục, mấy người Ngô Bình bàn bạc, quyết định hôm nay xuất phát, đi tới khu vực có dược liệu rậm rạp mà Trương Tỉnh đã nói.
Thoáng chốc, Trương Tỉnh đã dẫn đám Ngô Bình tới một rừng đào, trong rừng rậm lại có một rừng đào thế này cũng không kỳ lạ, điều quỷ dị là những cây đào đều giống hệt nhau từ thân cây tới cành lá.
Ngô Bình nhìn thoáng qua: “Ở đây có bày trận ảo, ban đầu sao anh ra ngoài được?”
Trương Tỉnh nói: “Đúng vậy, tôi đã lạc đường lúc đi vào. Nhưng mũi tôi thính, bị nhốt một ngày hai đêm thì tôi nhắm mắt, đi ra ngoài theo mùi trong gió. Dù rừng đào lớn, nhưng bên ngoài vẫn có gió thổi vào, tôi cũng nương theo mùi, mất ba ngày mới ra được”.
Ngô Bình nhìn đối phương một cái, cậu tới trước một cây đào, dùng kiếm chặt đổ. Tức khắc cảnh tượng rừng đào lắc lư, sau đó các cây đào biến mất, lộ ra lối đi nhỏ, nối thẳng tới một thung lũng.
Trương Tỉnh trợn to hai mắt, trong lòng dâng lên sự khâm phục, anh ta giơ ngón tay cái: “Sư huynh đúng là lợi hại!”
Ngô Bình chỉ vào cửa thung lũng hỏi: “Cậu từng thấy nó chưa?”
Trương Tỉnh lắc đầu: “Lúc đó tôi xông vào một ruộng thuốc, hái chút thuốc, tôi còn đi chỗ khác nhưng cảm giác bên trong rất nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Ngày xưa thung lũng này từng có chủ, giờ có lẽ là chủ nhân này không ở”.
Ngô Bình đi đầu, những người còn lại theo sau, họ chậm rãi đi hết đường nhỏ, tới cửa vào thung lũng. Ở lối vào có hai miếng gỗ xưa cũ được ghép lại thành cổng,bao quanh là một mảnh tường gạch cũ nát, hai bên bờ tường đã sụp, có thể thấy được cảnh bên trong, nơi đó là vườn thuốc hoang dại, dược liệu bên trong không quá nhiều.
Ngô Bình: “Chỗ này cậu tới chưa?”
Trương Tỉnh sáng mắt: “Đúng vậy! Là chỗ này! Sư huynh, có phải rất nhiều dược liệu không?”
Ngô Bình không trả lời, đi tới trước cánh cổng cũ, gõ hai cái, hành động kia khiến mọi người khó hiểu.
Thanh Chi: “Cậu Ngô, nơi này không có ai, cần gì gõ cửa?”
Ngô Bình: “Dù chủ nhân nơi này không ở nhưng đây dù gì cũng là địa bàn của người ta, chúng ta là khách, phải có phép lịch sự tối thiểu!”
Cậu vừa dứt lời, cổng tự động mở ra, mấy người Thanh Chi phát hiện cảnh tượng bên trong khác hẳn những gì họ vừa thấy. Trước mắt là đường mòn uốn lượn, thông qua một núi, ngọn núi cách nơi này hơn mười dặm, bên trên có vài căn nhà.
“Là một động thiên!”, Càn Tiêu Trần bất ngờ, nhấc chân định vào nhưng anh ta có kiềm lại, nhìn sang Ngô Bình.
Ngô Bình không thể hiện biểu cảm gì, chắp tay nói: “Đa tạ!”
Sau đó cậu nói với mọi người: “Chủ nhân cho mời, chúng ta vào thôi!”
Trong lòng Điền Mỹ Mỹ có chút sợ hãi, theo sau Ngô Bình, nhỏ giọng: “Sư huynh, ai mời chúng ta thế? Nơi này còn ai sao?”
Mạc Khinh Ngữ cảm nhận một chút rồi nói: “Chủ nhân không ở nhưng tu vi rất cao, nhiều năm sống tại đây nên hơi thở đã hoà vào chỗ này, tạo thành linh trí, vì thế cánh cửa này và mọi thứ ở đây đều là vật sống!”
Phương Lập kiến thức nhiều: “Đây không phải động tiên mà là không gian cấm kỵ. Nơi này có sức mạnh cấm kỵ”.
Ngô Bình tất nhiên cũng cảm nhận được, cậu bình thản đi vào. Đường rất dài, mấy người kia muốn bay nhưng Ngô Bình ngăn cản, vì vậy họ chỉ có thể đi bộ lên núi.
Đi được một đoạn, Ngô Bình thấy một ao cá có hoa sen nở rộ, có hồng, trắng, tím,... tổng cộng bảy màu.
Nghe có tiếng người, trong ao cá, một trăm con cá màu vàng nhảy lên.
Ngô Bình dừng bước, cậu mang theo không ít đồ ăn nên lấy ra một ít đút cá, tay vo nhẹ cho nát rồi ném vào ao, cá tranh nhau đớp mồi làm bọt nước văng khắp nơi.
Lại đi một đoạn, cuối đường có ba cái cây chết héo, nói đúng hơn là một trong đó còn một cái cây duy nhất có một chiếc lá xanh là chưa úa hoàn toàn.
Ngô Bình nhìn thoáng qua chung quanh: “Lạ thật, dưới mặt đất không thiếu nước, sao chúng lại chết héo nhỉ?”
Tay anh vung lên, hơi nước trong không khí tụ thành một dòng nước tưới vào bên cạnh cây khô.
Làm xong, cậu lên núi. Khi tới chân núi, cậu thấy một hòn đá được đặt ở lối vào, trên đó ghi chép một phương thuốc dân gian.
Ngô Bình xem một chút thì nhận ra trong phương thuốc có quá nhiều vấn đề, dù người chuyên nghiệp luyện chế thì cũng dễ dàng xảy ra chuyện. Dù chính tay cậu luyện thì loại thuốc này cũng khó mà thành công.
Những người khác đều nhìn thấy nội dung trên tảng đá, nhưng họ không phải thầy luyện đan, tất nhiên không thể biết sự huyền bí trong này.
Chương 2727: Nhẫn ấn Hoàng Long
Thấy Ngô Bình nhìn viên đá, Mạc Khinh Ngữ hỏi: “Cậu Ngô, viên đá này có vấn đề sao?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhặt một hòn đá ở bên cạnh lên rồi bỏ thêm hai vị dược liệu vào đó, sau đó cậu ném hòn đá đi, vỗ tay cười nói: “Vậy mới đúng”.
Khi đơn thuốc trên mặt đá được sửa lại, tảng đá rung chuyển, sau đó một cây cầu vàng từ trên núi bay xuống, xuất hiện dưới chân Ngô Bình.
Mắt Phương Lập sáng lên: “Phi Kiều đón khách. Đây là đường đón khách long trọng nhất ở Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình bước lên cây cầu vàng, những người khác cũng đi theo, Kim Kiều bay về, thoáng chốc đã tới trên núi, sau đó dừng lại trước một sân vườn rộng. Cánh cổng rất đơn giản, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Cánh cửa vang lên tiếng cót két, mở ra thì lộ ra sân vườn bên trong. Sân rất rộng, bên trong có mái đình nghỉ mát, lúc này có hai bức tượng người ngồi trong đình, họ đang ngồi đối diện chơi cờ, một người chống cằm suy tư, một người vuốt râu mỉm cười.
Ngô Bình bước vào trong sân, đến trước mái đình chắp tay lại nói: “Chào hai vị tiền bối”.
Đồng tử của bức tượng vuốt râu mỉm cười đó bỗng chuyển động.
Ngô Bình nhận ra ánh mắt của ông ta vẫn đang dán chặt vào bàn cờ, thế là cậu lại nhìn bàn cờ, chỉ thấy đây là ván cờ tàn cuộc. Người vuốt râu mỉm cười chơi giỏi hơn, đã đánh cho đối phương không còn sức đánh trả. Lúc này trong tay ông ta còn một quân cờ chưa đánh, có thể đoán chắc được chỉ cần đi nước cờ này thì người chống cằm đối diện sẽ thua.
Đồng tử người chống cằm cũng khẽ động, liếc mắt nhìn Ngô Bình như đang cảnh cáo cậu.
Ngô Bình nhíu mày, cậu không thích bị uy hiếp. Hai người đang chơi cờ cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng một bức tượng lại dám uy hiếp cậu, khiến cậu lập tức đưa ra quyết định.
Cậu cầm lấy quân cờ trong tay người vuốt râu rồi đặt nó vào vị trí quan trọng nhất. Quân cờ vừa vào bàn cờ, cả không gian rung chuyển, hai bức tượng lập tức biến thành cát bụi, rơi xuống khắp nơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên bàn cờ có mười chín đường sáng lên theo chiều dọc và chiều ngang, bay lên không trung như có sự sống, sau đó không trung xuất hiện một khe hở màu đen, tiến vào một thời không khác. Thoang thoảng nghe được tiếng tức giận gầm gừ không cam lòng, sau đó còn có tiếng cười rất vui vẻ.
Khe hở màu đen trong không trung lập tức khép lại, một chiếc nhẫn ấn khắc hình rồng rơi xuống, Ngô Bình giơ tay cầm lấy, sau đó vết nứt màu đen biến mất.
Ngô Bình nhận lấy nhẫn ấn, thấy nó có màu vàng, trong đó có phù trận được ngưng tự từ những phù văn cực kỳ nhỏ. Mặc dù phù trận này khá nhỏ nhưng uy lực lại không hề yếu.
Cậu cảm thấy phù trận này không có hại gì với mình nên lập tức đeo vào ngón trỏ tay phải. Vừa đeo nhẫn vào, một mũi kim nhỏ ở bên trong đâm vào da cậu, hút một ít máu. Nhẫn ấn lập tức phát sáng, một sức mạnh huyền bí tràn vào cơ thể Ngô Bình.
Sức mạnh này rất bá đạo, vừa tiến vào đã muốn đi vào thánh mạch ở đầu Ngô Bình. Thế nhưng, nơi này có một món chí bảo – tháp Thiên Mệnh nên sức mạnh bá đạo đó vừa xuất hiện, tháp Thiên Mệnh chấn động. Nó khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rút lui, lao tới vị trí của đan điền của Ngô Bình, cũng là nói có mạch thánh thứ hai.
Lần này nó chạm trán với Cửu Liên Đài. Cửu Liên Đài cũng tản ra khí tức đáng sợ, sức mạnh này rung chuyển mấy cái như hơi không phục, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rút lui.
Ngô Bình khai mở mười hai đạo mạch ra, trong đó có hai thánh mạch lớn, mười huyền mạch lớn, không đi qua được hai thánh mạch lớn thì sức mạnh này chỉ có thể dùng đến chỗ thấp hơn, tìm một huyền mạch để ẩn náu.
Sau khi tiến vào huyền mạch, sức mạnh này lập tức phóng ra một sức mạnh kỳ lạ thông qua sự kết nối giữa huyền mạch và xung quanh cơ thể. Cùng lúc đó một số tin tức về nhẫn ấn cũng xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
Chiếc nhẫn ấn này được gọi là nhẫn Hoàng Long, bên trong phong ấn hồn phách của Hoàng Long Thượng Cổ và hai thần thông thiên phú của ông ta, lần lượt là Long Nhẫn Cường Kích, Phá Thiên Long Quyền.
Hai thần thông thiên phú này đều có tác dụng rất thần kỳ. Long Nhẫn Cường Kích có thể biến bất kỳ vũ khí nào thành lưỡi rồng, từ đó bộc phát lực sát thương gấp hai đến bốn lần, có tác dụng xuyên áo giáp, làm suy yếu một nửa khả năng phòng thủ của đối thủ.
Phá Thiên Long Quyền có thể tung ra một đòn tấn công chấn động, trước tiên tung ra quyền ảnh đánh vào kẻ địch bằng nắm đấm của mình, khiến kẻ địch bị suy yếu. Sự suy yếu này có thể khiến khả năng phòng thủ của đối phương giảm xuống ba mươi phần trăm, lực tấn công giảm xuống bốn mươi phần trăm.
Cầm lấy nhẫn Hoàng Long, Ngô Bình hít sâu một hơi, chắp tay lại với không trung, sau đó xoay người về căn phòng phía sau.
Mở cửa ra, bên trong lại có một hang động kỳ lạ. Chỉ thấy cậu đang đứng trên đỉnh núi, dưới chân núi có một thị trấn, trong thị trấn lại có rất nhiều người sinh sống, phần lớn đều là người bận rộn làm việc trong vườn thuốc.
Một con rối đang ngồi trên đỉnh núi, con rối này là hình tượng của một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Vẻ mặt con rối rất ngơ ngác, Ngô Bình đẩy cửa bước vào, cô ta lập tức đứng lên, quanh người toát ra sát khí.
Thế nhưng khi nhìn thấy nhẫn Hoàng Long trên tay Ngô Bình, cô ta lập tức lộ ra vẻ cung kính: “Chủ nhân”.
Ngô Bình hơi tò mò nhìn con rối này hỏi: “Đây là nơi nào?”
Con rối nói: “Thưa chủ nhân, nơi này là “Vườn Bản Thảo” do chủ nhân cũ dựng nên, bên trong trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi tên của cô ta.
Con rối: “Thưa chủ nhân, tôi là Hoàng Phu”.
Ngô Bình khac ngạc nhiên: “Cô có linh hồn của người?”
Hoàng Phu: “Năm đó tôi bị kẻ thù hại chết, hồn phách không có chỗ dựa, sắp bị yêu thú ăn thịt. Chính là chủ nhân cũ đã cứu tôi, sau đó tạo ra thân thể này cho tôi”.
“Người dưới núi này cũng giống cô sao?”, cậu đã để ý đến dường như người ở dưới núi cũng đều là con rối.
Hoàng Phu gật đầu: “Đúng thế, thưa chủ nhân. Năm đó họ đều phạm tội nặng, đáng lẽ phải bị hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần, chính chủ nhân đã cho họ cơ hội sống. Nhưng họ phải làm việc ở đây mãi mãi, ngày nào không làm việc thì sẽ hồn bay phách tán”.
Ngô Bình có hứng thú với chủ nhân nơi này bèn hỏi: “Chủ nhân cũ của cô tên gì, là người thời đại nào?”
Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ tên là Hoàng Sư Đạo, là một thầy luyện đan vào thời thánh hoàng Thường Minh. Tu vi của ông ấy rất khó thăm dò, bản lĩnh đáng kinh ngạc, ngay cả thánh hoàng Thường Minh cũng kính trọng ông ấy”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, người mà ngay cả thánh hoàng cũng phải kính trọng thì chắc là một trong những người giỏi nhất thời đại đó.
“Ông ta đi đâu rồi?”, cậu hỏi đến vấn đề đáng quan tâm nhất.
Hoàng Phu: “Biến mất với thánh hoàng rồi, không ai biết họ đi đâu cả”.
“Biến mất? Tại sao lại biến mất?”
Hoàng Phu lắc đầu: “Ta không có tư cách biết chuyện này. Cho dù có biết, linh hồn của ta cũng không thể chịu được, sẽ hồn bay phách tán tại chỗ”.
Ngô Bình: “Tin tức mà linh hồn không thể chịu được sao? Rốt cuộc là gì?”
Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ trước khi đi đã từng nói, người nào cầm nhẫn Hoàng Long đến vườn Bản Thảo thì là chủ nhân mới của nơi này”.
Ngô Bình: “Tiền bối Hoàng đi bao nhiêu năm rồi?”
Hoàng Phu nói: “Sau khi chủ nhân cũ đi, thời gian ở đây dừng lại nên với bọn tôi thì là ngày hôm qua”.
Nói đến đây, Hoàng Phu lấy một chiếc vòng ngọc ra nói: “Chủ nhân, đây là dược liệu mới thu hoạch gần đây, đã để vào trong đó, chủ nhân xem qua”.
Ngô Bình cầm lấy vòng ngọc nhìn qua, trong vòng ngọc có hàng trăm hộp thuốc chuyên dùng để đựng thuốc, trong mỗi hộp thuốc đều chứa ít nhất một cây thuốc, khiến cậu cảm thấy phấn khích.