Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1726: Công Chúa Hải Nhân

Người này lắp bắp kinh hãi, nhưng không thể quỳ xuống, gã nói: “Tôi là Đao thánh hộ quốc của nước Oa, Tono Yukio!”

Ngô Bình: “Đao thánh hộ quốc? Ông không thấy xấu hổ sao? Ông cũng xứng gọi là Đao thánh?”

Tono Yukio cắn răng nói: “Thực lực của tôi không hề yếu, chỉ là cậu quá mạnh”.

Ngô Bình: “Từ nay về sau, không được dùng tên Đao thánh, ông không xứng, cút!”

Mặc dù Tono Yukio rất tức giận, nhưng gã biết mình không đánh lại người tôi, đành cắn răng, bay lên không mà đi mất.

Trương Bạn Nguyệt tiến lên nói: “Bệ hạ, vừa rồi người nên giết kẻ này. Tôi nghe nói gần đây nước Oa đang chấn chỉnh quân đội, chuẩn bị tấn công các thế lực lớn nhỏ trên đại lục”.

Sau khi nghe xong, Ngô Bình cảm thấy bất ngờ: “Ồ, người nước Oa muốn tấn công đại lục?”

Trương Bạn Nguyệt : “Đúng vậy. Nghe nói, nội loạn nước Oa đã chấm dứt, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ của một thế lực bí mật, hiện giờ thực lực bành trướng, ngay cả nước Long cũng vô cùng căng thẳng”.

Ngô Bình: “Thực lực của nước Long mạnh như vậy, sao lại dè chừng nước Oa nhỏ bé chứ?”

Trương Bạn Nguyệt : “Bệ hạ hình như vẫn chưa biết thì phải? Mấy quận của Đông Hải nước Long đã bị người Oa đánh chiếm rồi”.

Ngô Bình cảm thấy lạ lùng, sau lưng nước Long là Đại Thiên Tôn, người Oa dám đánh nước Long, chứng tỏ phía sau nó chắc chắn có một thế lực cực kỳ lớn mạnh chống đỡ.

“Là Yêu tộc, hay là Thần tộc?”. Anh lẩm bẩm.

Lúc này trong đám người có một người nói: “Bệ hạ, không phải Thần tộc cũng không phải Yêu tộc mà là Hải tộc!”

Ngô Bình: “Hải tộc?”

Người này nói: “Trước đây một người họ hàng của tôi chạy nạn về từ Đông Hải, cậu ta nói với tôi, tấn công bọn họ không chỉ có lính của nước Oa, còn có vô số Hải quái. Yêu quái cá mập trong số bọn chúng có sức mạnh phi thường, tay cầm đao răng cưa, một đao có thể giết chết mấy người. Còn có vô số quái vật thân người đầu cá, chạy nhanh như điện, còn biết pháp thuật hệ Thủy, dùng mũi tên băng giết người”.

Sắc mặt Ngô Bình trở nên chăm chú, người Oa sao lại có thể câu kết với Hải tộc, lại còn dám tấn công nước Long chứ?

Anh nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, em với bác gái về Đường môn trước, anh đi Đông Hải một chuyến đã”.

Mặc dù Đông Hải không phải là địa bàn của anh, nhưng một khi nước Long bị đánh bại, mục tiêu kế tiếp của nước Oa chắc chắn chính là đế quốc Thiên Võ, anh nhất định phải nắm rõ tình hình bên này.

Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng, anh không cần lo cho em với mẹ, đi nhanh rồi về”.

Ngô Bình lại hỏi mấy người này vài câu rồi lên đường đi đến Đông Hải.

Bay được một đoạn thì anh nhìn thấy ở dưới đất đang có rất nhiều binh nổi loạn cướp bóc dân chúng. Một khi những binh sĩ này nổi loạn thì còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ. Thành phố và làng mạc phía dưới trong phút chốc biến thành địa ngục nhân gian. Vô số người bị giết chết, trẻ con bị vứt xuống giếng, phụ nữ bị kéo vào trong phòng làm nhục.

Ngô Bình gào lên một tiếng, âm thanh chấn động mười vạn dặm, tất cả những binh sĩ đang làm việc xấu toàn thân run lẩy bẩy, nháo nhào ngẩng đầu lên. Sau đó bọn chúng nhìn thấy hai chữ cực lớn trôi nổi trên không trung, hai chữ đó là “Trị ác”!

Tiếp theo đó, hai chữ này hóa thành vô số ánh sáng rồi rơi xuống mỗi một tên đang làm điều ác.

Một tia sáng rơi lên người, tên binh lính đang làm điều ác bỗng kêu thảm thiết liên hồi, toàn thân bốc lửa rồi hóa thành tro bụi trước cái nhìn của mọi người.

Đông Hải có người truyền giáo của Thánh Thiên Giáo, chỉ là phát triển chậm chạp, lúc này đây bọn họ nắm lấy cơ hội, bắt đầu ca ngợi Thánh Thiên.

Sau khi Ngô Bình trừng trị nhóm khởi loạn này thì tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu sau đã đến chiến trường. Chỉ thấy một bên là quân lính của nước Long bị đánh đến mức te tua, một bên khác là vô số Hải quái đang xung phong liều chết dưới sự chỉ huy của quân Oa.

Nhìn thấy những tên Hải quái này, Ngô Bình bỗng trở nên trầm ngâm, bởi vì anh phát hiện thực lực của Hải quái khá mạnh. Trong đó, số lượng nhiều nhất là người đầu cá, sức chiến đấu của chúng không kém gì so với tinh binh của đế quốc Thiên Võ. Ngoài người đầu cá còn có lính tôm với thực lực mạnh hơn, thực lực của những tên lính tôm này hơn người đầu cá mười lần trở lên, tác chiến dũng mãnh, binh lính nước Long căn bản không phải là đối thủ của chúng.

Anh đang quan sát chiến trường, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Tên kia chắc chắn là tướng lĩnh, bắt cho tôi!”

Ngô Bình nhìn kỹ, trong đại quân Hải quái có một người con gái mặc áo giáp bạc ngồi trên một con giao long đen, cô ta cầm trong tay thanh kiếm ba cạnh dài mười thước, dẫn đầu đội quân Hải quái đánh trận, xem ra là thủ lĩnh của Hải quái.

Cô ta ra lệnh một tiếng, bốn bóng người xông lên không trung, định giết chết Ngô Bình.

Ngô Bình vung tay lên, bốn người đó vẫn chưa lại gần đã bị đánh bay. Tiếp theo đó anh đi đến trước mặt người con gái mặc áo giáp bạc, một tay túm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta bay lên trời cao.

Thực lực của người con gái này không hề yếu kém, ít nhất cũng là cường giả cấp Chân Tiên, nhưng ở trước mặt Ngô Bình căn bản không thể chịu được một đòn, bị nắm lấy tóc cũng không có khả năng phản kháng.

Bay đến một hòn đảo, Ngô Bình ném mạnh người con gái này xuống cát, giẫm chân lên đầu cô ta rồi hỏi: “Cô là ai?”

Người con gái này tức giận nói: “To gian! Tôi là công chúa của Hải Nhân tộc, bỏ cái chân thối của anh ra!”

Ngô Bình chăm chú nhìn cô ta: “Cô là Hải Nhân?”

Người con gái đó: “Đúng! Nước của tôi có năm triệu đại quân Hải Nhân, nếu như anh dám vô lễ với tôi, phụ vương tôi chắc chắn sẽ san bằng nước Long!”

Ngô Bình: “San bằng nước Long cũng không sao, dù gì thì tôi cũng không phải người nước Long”.

Người con gái sững sờ: “Anh không phải là tu sĩ của nước Long? Vậy anh là ai?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ là người qua đường. Bây giờ tôi hỏi cô mấy câu, cô thành thật trả lời cho tôi, nếu không ta sẽ phế bỏ tu vi của cô, sau đó tặng cô cho nước Long, để họ tra tấn cô”.

Người con gái run rẩy cả người: “Anh muốn biết cái gì?”

Ngô Bình cười nói: “Đừng căng thẳng, chỉ cần cô ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không làm hại cô. Đầu tiên, cô tên là gì?”

Người con gái: “Tôi tên là Thanh Huân”.

Ngô Bình: “Công chúa Thanh Huân, tại sao Hải Nhân tộc của các cô lại đột nhiên tấn công lục địa, không phải các cô sinh sống dưới biển hay sao? Với lại tại sao lại hợp tác với người Oa?”

Công Chúa Thanh Huân: “Phụ vương cũng không hề muốn tấn công đại lục, nhưng Thần tộc nắm trong tay sinh mệnh của nước chúng tôi, chúng tôi không thể không nghe mệnh lệnh từ Thần tộc, nếu không tất cả người của nước Đông Hải đều phải chết”.

Ngô Bình: “Thần tộc sao? Bọn họ nắm giữ sinh mệnh gì?”

Công Chúa Thanh Huân: “Bọn họ đã khống chế Hải Liên, sau khi trẻ con của Hải tộc chúng tôi ra đời, phải dùng một cánh hoa của Hải Liên, như vậy mới có thể quen hoàn toàn với môi trường ở biển. Nếu không thì sau khi ra đời sẽ không sống quá được bảy ngày. Thần tộc cướp đi hết tất cả Hải Liên, yêu cầu nước Đông Hải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, nếu không sẽ tiêu hủy hết tất cả Hải Liên”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tất cả Hải Nhân tộc đều phải dùng Hải Liên?”

Công Chúa Thanh Huân: “Không phải, Hải tộc ở vùng biển khác nhau sẽ cần dược liệu khác nhau, chỉ có Hải Nhân của nước Đông Hải chúng tôi dùng Hải Liên”.

Ngô Bình: “Người Oa kia thì sao?”

Công Chúa Thanh Huân nói: “Thần tộc thông qua đám người Oa chết tiệt mới phát hiện ra Hải Liên là thứ được tộc chúng tôi một mực bảo vệ”.

Ngô Bình: “Nói như vậy thì người Oa cũng đang chịu sự điều khiển của Thần tộc”.

Công Chúa Thanh Huân: “Bây giờ quốc vương mới của người Oa là một tên bán thần, rất nhiều đại thần cũng đã đổi thành bán thần”.

Ngô Bình: “Trên người cô có Hải Liên không?”

Công Chúa Thanh Huân gật gật đầu, lấy ra một đóa Hải Liên màu tím, to bằng bàn tay.

Ngô Bình ngắn một cánh hoa rồi nuốt xuống, cảm nhận dược lực của nó. Một lát sau, anh nói: “Trong Hải Liên này thật sự có một loại thuốc, nó có thể thay đổi gen của con người, khiến cho người bình thường cũng có khả năng hít thở trong nước”.

Công Chúa Thanh Huân nói: “Đúng, hiệu quả của Hải Liên chính là vậy, sao anh biết?”
Chương 1727: Luyện thuốc

Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan. Với lại nếu như tôi đoán không nhầm, Hải Liên cũng không phải là có hiệu quả với tất cả trẻ con đúng không?”

Công Chúa Thanh Huân gật đầu: “Khoảng chừng trong mỗi bốn đứa trẻ sinh ra thì có một đứa trẻ dùng không có hiệu quả, đứa trẻ như vậy chỉ có thể bỏ đi”.

Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra nếu không có Hải Liên, các cô cũng có thể khiến cho những đứa trẻ đó có khả năng hít thở trong nước”.

Công Chúa Thanh Huân ngẩn người ra: “Không cần Hải Liên? Chuyện này sao có thể chứ! Tộc ở Đông Hải chúng tôi sinh sống bao nhiêu năm dưới biển, chưa bao giờ phát hiện ra thứ gì có hiệu quả thay thế được Hải Liên”.

Ngô Bình: “Đó là bởi vì các cô không biết rõ về bản chất của Hải Liên. Các cô đã sống ở trong nước nhiều thế hệ, sớm đã có khả năng sinh tồn trong nước biển, chỉ là khả năng này cần thời gian để thích ứng. Nhưng khả năng này của những đứa trẻ mới sinh ra lại ở trạng thái phong ấn, một khi đứt cuống rốn thì rất khó sinh sống trong biển. Với lại khả năng thích ứng của những đứa trẻ mới sinh còn khá chậm, chúng cần ít nhất một tháng mới có thể dần dần khai phá được khả năng này. Vì thế, tổ tiên của các cô đã phát hiện ra loại Hải Liên này, một số thành phần dược chất trong Hải Liên có thể khiến những đứa trẻ thức tỉnh khả năng sinh sống dưới nước trong vài ngày”.

Sau khi Công Chúa Thanh Huân nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Anh giỏi quá, tôi từng nghe các vị trưởng bối nói đến chuyện này, họ cũng nói như vậy”.

Ngô Bình: “Cô có thể rút quân được rồi. Ba ngày sau, tôi sẽ mang một loại thuốc đến, uống nó xong, tất cả những đứa trẻ chỗ các cô đều có thể khai phá được khả năng sinh sống dưới nước ngay lập tức”.

Công Chúa Thanh Huân không dám tin vào tai mình: “Thật sao? Thuốc của anh có tác dụng với tất cả những đứa trẻ sao?”

Ngô Bình nói: “Đương nhiên rồi. Thuốc mà tôi làm hiệu quả nhanh, hơn nữa không có tác dụng phụ. Ngoài ra nó còn có tác dụng với tất cả những đứa trẻ đó, sẽ không có chuyện bốn đứa trẻ phải chết một đứa đâu”.

Công Chúa Thanh Huân vẫn không thể tin được: “Làm sao tôi có thể tin anh đây?”

Ngô Bình tát cho cô ta một phát, đánh đến mức Công Chúa Thanh Huân chảy cả máu mũi, mắt nổ đom đóm, cô ta tức giận nói: “Anh đánh tôi?”

Ngô Bình nói: “Tôi làm như này là để cô hiểu rằng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đánh chết được cô, với vị trí của cô trong mắt tôi, tôi có nhất thiết phải nói dối cô?”

Công Chúa Thanh Huân bưng mặt với vẻ ấm ức, từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ vương của cô ta cũng chưa từng đánh cô ta một lần, ấy thế mà người đại lục chết tiệt này lại đánh mình!

Nhưng nghĩ đến việc anh có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc, cô ta cắn răng hỏi: “Sau này anh cho chúng tôi thuốc, thì muốn chúng tôi trả cái gì?”

Ngô Bình: “Các cô không cần phải trả bất kỳ thứ gì. Mặc dù các cô là Hải Nhân, nhưng cũng là một phần của Nhân tộc. Tôi thân là Thánh Nhân, sao có thể ngồi nhìn các cô bị Thần tộc chèn ép uy hiếp chứ? Tôi không chỉ chế tạo thuốc cho các cô, sau còn cho các cô phương thuốc”.

Công Chúa Thanh Huân ngạc nhiên: “Anh là Thánh Nhân?”

Ngô Bình: “Sao, tôi không giống Thánh Nhân sao?”

Công Chúa Thanh Huân vội vã quỳ xuống đất vái lạy: “Thánh Nhân tại thượng, tiểu nữ thất lễ rồi!”

Ngô Bình: “Được rồi, giờ lui binh trước đã, tôi ở đây giúp các cô nghiên cứu thuốc”.

Công Chúa Thanh Huân không ngờ vực gì nữa mà vội vàng đi lui binh.

Ngô Bình tìm một số dược liệu rồi chế tạo thuốc. Trình độ luyện đan và chế thuốc của anh đã vượt qua rất nhiều Đại Năng tiền bối.

Không bao lâu sau, anh tìm ra một phương thuốc phối ngũ, thử sắc bằng phương pháp đơn giản nhất. Dù sao thì trình độ chế thuốc của Hải Nhân có hạn, không thể phức tạp quá, nếu không thì bọn họ không thể làm được.

Thử qua vài lần, anh đã tạo ra một phương pháp có hiệu quả khá tốt, chế tạo đơn giản.

Đúng lúc này, Công Chúa Thanh Huân đi đến, cô ta nói: “Bẩm Thánh Nhân, tôi đã rút quân rồi!”

Ngô Bình đang bưng một chén thuốc rồi uống, anh thử rồi nói: “Ừm, hiệu quả cũng được, nhưng vẫn cần phải cải tiến. Cô đem một bát thuốc này đi, đưa cho những đứa trẻ mới chào đời uống trước, mỗi người một thìa là được”. Nói xong, anh còn lấy ra một cái thìa nhỏ, bảo cô ấy làm như đã dặn.

Công Chúa Thanh Huân lập tức nhận lấy bát thuốc, vội vàng về nước Đông Hải.

Ngô Bình thì ở lại đây tiếp tục nghiên cứu chế tạo thuốc.

Mặt biển nổi sóng, mấy nghìn Hải Nhân bước lên đảo, một người đàn ông trong số đó mang trên mình khí chất của vị vua, khoác trên mình bộ trang phục sang trọng, từ xa xa đã bái lạy Ngô Bình.

“Quốc vương Đông Hải, Thanh Linh Đào, tham kiến Thánh Nhân!”

Ngô Bình ừm một tiếng, cũng không nhìn ông ta rồi nói: “Không cần đa lễ. Tôi đang chế thuốc, không tiếp đón ông được rồi”.

Thanh Linh Đào dùng bước nhỏ đi tới, yên tĩnh đứng ở một bên.

Hơn mười lăm phút sau, Ngô Bình bưng lên một chén thuốc rồi uống, đây đã là phương thuốc thứ ba mà anh nghiên cứu ra, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Mấy phút sau, anh cười nói: “Phương thuốc này hiệu quả tốt hơn nhiều rồi, tác dụng phụ cũng ít hơn, với lại làm cũng đơn giản hơn, chi phí cũng thấp. Tuyệt, chính là nó rồi”.

Anh lấy ra giấy bút, mau chóng ghi lại một thương thuốc và cách chế thuốc, sau đó nói với Thanh Linh Đào: “Thanh Linh Đào, phương thuốc này ông cầm lấy, về bảo người luyện chế theo phương thuốc này”.

Thanh Linh Đào mừng rỡ, hai tay nhận lấy phương thuốc rồi nói: “Tạ ơn ân điển của Thánh Nhân!”

Ngô Bình hỏi: “Phía Thần tộc, các ông ứng phó thế nào?”

Thanh Linh Đào: “Bẩm Thánh Nhân, nếu không có sự uy hiếp liên quan đến Hải Liên nữa thì chúng tôi cũng không sợ Thần tộc”.

Ngô Bình: “Ừm, không có chiến sự, đều tốt đối với đôi bên”.

Thanh Linh Đào: “Thánh Nhân, đại ân đại đức của người, chúng tôi không biết lấy gì báo đáp, muốn mời Thánh Nhân đến cung ở mấy ngày, để chúng tôi cố gắng bày tỏ chút tấm lòng mới được”.

Ngô Bình cũng vô cùng tò mò về môi trường sống của Hải Nhân tộc, anh cười nói: “Được, vậy làm phiền các vị rồi”.

Thanh Linh Đào mừng rỡ, lập tức mời Ngô Bình đến hoàng cung.

Nơi mà Hải Nhân tộc sống là ở vùng đồng bằng dưới nước. Địa hình đáy biển cũng rất phức tạp, cũng có các khu vực như đồng bằng rộng lớn, vùng núi, đồi,... Biển là không gian ba chiều, vì vậy sinh vật vượt xa lục địa.

Độn trong nước một đoạn đường, anh chợt nhìn thấy một thung lũng dưới đáy biển, diện tích cực kỳ lớn, hoàng cung của nước Đông Hải đặt ở đây. Tới gần hoàng cung, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều Hải Nhân bơi qua bơi lại bên cạnh anh, nhìn chăm chú tò mò người đàn ông lạ này, vì sao Quốc Vương Bệ Hệ lại cung kính với anh như thế?

Ngô Bình phát hiện, về tổng thể Hải Nhân cũng gần giống với người đất liền, chỉ là giữa chân và ngón tay có màng, tiện cho việc bơi trong nước. Ngoài ra, phổi của Hải Nhân khá đặc thù, có thể hít thở không khí trong nước, sau đó thông qua lỗ chân lông bài tiết nước ra ngoài. Lỗ chân lông bài tiết nước nằm ở lưng, lúc bài tiết nước còn sản sinh ra lực đẩy, do đó đẩy cơ thể về phía trước.

Đương nhiên một số bộ phận trên cơ thể của đa số Hải Nhân mọc ra vảy mềm, những vảy này có thể giảm bớt lực cản của nước.

Ngô Bình thì không cảm thấy khó chịu gì, dù sao anh cũng là Thánh Nhân, ở đâu cũng sống như nhau, cơ thể có năng lực thích ứng cực mạnh.

Anh vừa ngồi xuống, phía ngoài da tự động mọc ra vảy vàng, nhìn thấy cái vảy này, Công Chúa Thanh Huân kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Vảy Thánh!”

Ngô Bình là Thánh Nhân, những vảy này tạo thành do năng lượng hội tụ lại, vô cùng cứng cáp.

Ngô Bình cười nói: “Cô nói đây là vảy Thánh?”

Công Chúa Thanh Huân gật đầu: “Thánh Nhân, tôi từng nhìn thấy ghi chép ở trong sách cổ. Có vân Thánh hiện lên giống như trên vảy này, đây chính là vảy Thánh. Tổ tiên tộc Đông Hải chúng tôi có loại vảy Thánh này, người cũng là một Thánh Nhân”.

Ngô Bình: “Hóa ra mấy người là con cháu của Thánh Nhân”.

Thanh Linh Đào nói: “Nước Đông Hải chúng tôi là một trong tám trăm nước chư hầu dưới biển, thực lực được coi là khá mạnh, có thể xếp trong top hai mươi”.

Ngô Bình: “Ồ, mấy người chỉ là nước chư hầu, nói như vậy còn có mẫu quốc?”
Chương 1728: Lấy máu luyện đan

Thanh Linh Đào nói: “Đúng vậy, Thánh Nhân. Mẫu quốc là Hải Hoàng. Nhưng Hải Hoàng tiền nhiệm đã ngã xuống rồi, Hải Hoàng mới vẫn chưa sinh ra, cho nên các nước chư hầu trước mắt cũng đang rục rịch, không để ý gì đến mệnh lệnh của Hoàng thất”.

Ngô Bình nghĩ đến chuyện con trai của biển cả thì hỏi: “Toàn bộ tộc Hải Nhân có bao nhiêu người, ông rõ không?”

Thanh Linh Đào: “Số lượng của tộc Hải Nhân rất nhiều, nhưng e rằng tổng số người chỉ có phía Hoàng thất biết. Nhưng nước Đông Hải chúng tôi có khoảng bảy trăm năm mươi triệu người”.

Ngô Bình cảm thấy rất hứng thú với những tên Hải quái đó: “Tôi thấy các người sử dụng Hải quái, những Hải quái này bồi dưỡng thế nào vậy?”

Thanh Linh Đào cười nói: “Bẩm Thánh Nhân, những Hải quái này có một số là nuôi từ nhỏ đến lớn, có một số là bắt về thuần hóa. Lực chiến đấu của Hải quái trong nước là mạnh nhất, thật ra cũng không thích hợp chiến đấu trên đất liền. Lần này tấn công đất liền cũng là việc bất đắc dĩ”.

Ngô Bình: “Nước Đông Hải mấy người có bao nhiêu binh lính?”

Thanh Linh Đào: “Nước Đông Hải có hơn hai mươi triệu binh lính, trong đó có một triệu năm trăm quân tinh nhuệ, ba trăm nghìn lính cảnh vệ”.

Ngô Bình nhìn thấy bên cạnh là vài tên lính cảnh vệ đang đứng, thân hình bọn họ cao lớn, cơ bắp cường tráng, tu vi cũng không hề kém.

Công Chúa Thanh Huân giải thích: “Thánh Nhân, quân tinh nhuệ và lính cảnh vệ không chỉ có thực lực mạnh, bản thân bọn họ còn có thể sai khiến Hải quái”.

Ngô Bình cơ bản đã hiểu được tình hình, anh rất kinh ngạc về sức chiến đấu của nước Đông Hải. Binh lính Hải Nhân vốn rất mạnh, có một số binh lính còn có thể sai khiến được Hải quái, thực lực còn mạnh hơn.

Thanh Linh Đào sai người chuẩn bị đủ loại mỹ vị dưới biển, Công Chúa Thanh Huân đích thân gắp thức ăn.

Uống rượu dưới biển rất thú vị, chén rượu rất sâu, rượu trong chén cũng khá nặng, vì vậy rượu có thể chìm dưới đáy cốc mà không lẫn vào trong nước biển.

Khi rượu vào miệng sẽ pha chút nước biển, khoảnh khắc rượu và nước biển giao hòa sẽ sản sinh ra mùi vị khá kỳ diệu.

Uống xong vài chén rượu, Thanh Linh Đào nói: “Thánh Nhân, xin hãy thưởng thức vài điệu múa”.

Ông ta vỗ vỗ tay, một đám thiếu nữ Hải Nhân thân hình uyển chuyển bước vào đại điện, nhảy múa nhẹ nhàng. Nhảy múa trong nước không giống như trên đất liền, bởi vì sức nổi của nước có thể làm ra những động tác vô cùng tuyệt vời, tay áo thụng tung bay, đẹp không sao tả xiết.

Trong những người con gái đang nhảy múa, có một người con gái da như ngọc, dung mạo vô song, xinh đẹp tuyệt vời. Ngô Bình nhìn thấy cô, không khỏi khen ngợi: “Múa đẹp, thưởng!”

Thanh Linh Đào vội sai người trọng thưởng cho vũ công đó, cô gái cũng nhẹ nhàng bái tạ.

Thanh Linh Đào cười nói: “Nếu như Thánh Nhân thích cô gái này, ngài có thể mang về giữ ở bên cạnh mình làm nha hoàn”.

Ngô Bình cười nói: “Quân tử không cướp thứ mà người khác thích. Với lại mấy cô này đều là Hải Nhân, nếu như theo tôi đến đất liền cũng sẽ không quen với môi trường bên ngoài”.

Vừa nhảy múa xong, lại có mấy cô gái cất lên giọng hát, âm thanh tuyệt vời này Ngô Bình mới nghe lần đầu.

Đang nghe hát thì chợt có một vị tướng quân vội vàng vào điện, lớn giọng nói: “Bệ hạ! Thần tộc phái một vị Thần Vương đến”.

Thanh Linh Đào cau mày, đang suy nghĩ xem có phải gặp hay không thì nghe thấy ngoài điện truyền đến một tiếng cười to: “Quốc Chủ Đông Hải!”

Dứt lời, một tên Thần tộc tiến vào trong, hắn ta cao khoảng mười thước, nước da màu xanh nhạt, đôi mắt màu xám u tối, đỉnh đầu mọc một đám tóc như kim châm.

Gã Thần Vương này đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở Ngô Bình: “Hóa ra Quốc Chủ có khách ở đây”.

Thanh Linh Đào nhẹ nhàng nói: “Huyền Lực Thần Vương, ngài đến Đông Hải tôi là có gì chỉ giáo?”

Huyền Lực Thần Vương cứ thản nhiên ngồi xuống trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Nghe nói nước Đông Hải đột nhiên lui binh, Thần Vương ta đây không hiểu cho lắm”.

Thanh Linh Đào nói: “Binh lính của Đông Hải tôi không thể thích ứng được với đất liền, tất nhiên không thể nào thâm nhập sâu được”.

“Bốp!”

Huyền Lực Thần Vương vỗ xuống bàn một phát: “Quốc Chủ Đông Hải! Chống lại Thần tộc ta, ngươi không sợ Thần Vương ta giết chết ngươi rồi lập vua mới hay sao?”

Thanh Linh Đào nói thế nào cũng là Quốc Vương của Đông Hải, ông ta lạnh lùng cười một tiếng: “Huyền Lực Thần Vương, Thánh Nhân ở đây, chớ có làm càn!”

Huyền Lực Thần Vương liếc xéo Ngô Bình: “Thánh Nhân? Xì! Thần Vương ta năm đó đã giết không chỉ một tên Thánh Nhân!”

Ngô Bình nói với ánh mắt sắc bén: “Bổn Thánh cũng từng giết Thần Vương!”

Huyền Lực Thần Vương cười với vẻ lạnh lùng: “Thật sao? Có dám đánh một trận với Thần Vương ta không?”

Ngô Bình: “Có gì mà không dám?”

Huyền Lực Thần Vương: “Được! Nếu như ngươi có gan thì đi theo ta!”

Dứt lời, hai người lần lượt bay ra khỏi hoàng cung, xuyên qua mặt nước, bay lên trời cao.

Hai người càng bay càng cao, dần dần cả đại lục Côn Luân đều biến thành kích thước cỡ lòng bàn tay. Huyền Lực Thần Vương đứng trên không, cười với vẻ quái dị: “Biết vì sao Thần Vương ta tới đây không?”

Ngô Bình: “Ngươi muốn chết ở trên không?”

Sắc mặt Huyền Lực Thần Vương tối sầm lại: “Ở đây có Thiên Đạo hoàn chỉnh. Đám sinh vật ở Khuyên giới các ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của Thần Vương ta ở đây!”

Dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện một lớp màng màu tím, cô lập không gian chỗ hai người họ. Tiếp theo đó, Ngô Bình cảm thấy trật tự Thiên Đạo xung quanh đã được khôi phục hoàn toàn.

Anh vươn vai rồi nói: “Thật thoải mái, Thiên Đạo hoàn chỉnh vẫn là tốt nhất”.

Nụ cười đắc ý trên mặt Huyền Lực Thần Vương dần biến mất, gã ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Ngươi không sợ?”

Ngô Bình hỏi lại: “Tại sao ta phải sợ?”

Huyền Lực Thần Vương hét lớn rồi đánh một quyền về phía Ngô Bình. Huyền Lực Thần Vương giỏi về kỹ năng sử dụng sức mạnh, đã lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa của sức mạnh, vì vậy mỗi một chiêu thức của gã đều ẩn chứa lực hủy diệt cực khủng bố.

“Ầm!”

Ngô Bình thoát được một quyền của đối phương, trở tay đánh một trưởng vào trúng ngực của Huyền Lực Thần Vương, Huyền Lực Thần Vương kêu lên một tiếng đau đớn, lồng ngực lún vào trong nháy mắt, miệng phun ra máu xanh.

“Cái gì!”. Gã ta cực kỳ sợ hãi.

“Phù”

Ngô Bình lại đánh một quyền trúng vào gáy gã ta. Huyền Lực Thần Vương choáng váng đầu óc, đầu bị đánh đến mức hiện ra quyền ấn cực rõ.

“Ầm ầm ầm”

Ngô Bình nhân cơ hội đánh thêm ba phát, Huyền Lực Thần Vương phát ra tiếng hét thảm thiết, gã ta gào lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Cũng sắp chết rồi, hỏi nhiều như thế làm gì?”

Nói xong, anh đi tới đánh tiếp mấy phát, sau đó khống chế Huyền Lực Thần Vương, đồng thời lấy mấy cái hũ ra, bắt đầu lấy máu.

Ý thức của Huyền Lực Thần Vương đã mơ hồ, hoàn toàn không thể phản kháng, gã ta cảm thấy máu của mình rất nhanh đã bị lấy sạch.

Lấy được hàng nghìn cân Thần huyết xong, Ngô Bình lẩm bẩm nói: “Cứ lấy nhiều như này thôi nhỉ, để nó sống một khoảng thời gian nữa rồi lấy máu tiếp”.

Máu của Thần Vương có thể dùng để luyện chế đan dược, bồi dưỡng thần huyết của binh lính. Huyền Lực Thần Vương này có thực lực rất mạnh, dùng máu của gã ta luyện đan, vậy thì tốt quá rồi.

Lấy máu xong, anh vất Huyền Lực Thần Vương vào trong Động Thiên của mình, tạm thời trấn áp lại.

Từ đầu đến cuối chưa đầy mười lăm phút, Ngô Bình đã quay trở lại Hoàng cung của Đông Hải. Nhìn thấy anh bình an trở về, Thanh Linh Đào mừng rỡ cười nói: “Thánh Nhân đã đánh bại Huyền Lực Thần Vương rồi sao?”

Ngô Bình: “Bị tôi đánh bay rồi, còn lấy chút máu của hắn nữa”.

Thanh Linh Đào cười ha ha: “Đã quá! Nhân tộc chúng ta đã lâu không được mạnh như vậy rồi, nỗi khó chịu trong lòng tôi cuối cùng cũng được trút ra một nửa”.

Ngô Bình nói: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với Thanh Quốc Chủ”.

Thanh Linh Đào: “Thánh Nhân, mời nói”.

Ngô Bình: “Trên đường tôi tới đây, phát hiện tài nguyên dưới biển vô cùng phong phú, tài nguyên khoáng sản còn nhiều hơn cả lục địa”.

Thanh Linh Đào nói: “Đúng là như vậy, tài nguyên khoáng sản dưới biển nhiều hơn mấy chục lần so với lục địa”.

Ngô Bình: “Vùng đất mà nước Đông Hải đang chiếm ở lục địa, sau này sẽ do Đế Quốc Thiên Võ quản lý, ông thấy thế nào?”

Thanh Linh Đào cười nói: “Như thế thì tốt. Những lục địa này cũng chẳng có giá trị gì đối với nước Đông Hải chúng tôi”.

Ngô Bình: “Khu vực này chỉ dùng để giao lưu buôn bán giữa Đế Quốc Thiên Võ và nước ông. Sau này thương nhân của nước Đông Hải có thể tự do ra vào buôn bán”.
Chương 1729: Mãnh tướng Dương Nguyên Bá

Thanh Linh Đào cười nói: "Thật ra chúng tôi cũng muốn làm ăn trên đất liền, nhưng rất khó để hai bên tin tưởng lẫn nhau. Nếu Thánh Nhân thúc đẩy được chuyện này, chắc chắn sẽ là điều tốt đối với nhân dân hai bên biển cả và đất liền!”

Lúc này, Ngô Bình bảo Thanh Linh Đào mang bản đồ tới. Theo quan sát của anh, đại quân của Thanh Linh Đào đã đẩy vào khoảng ba nghìn dặm tính từ đường ven biển phía Tây, bên trong dài chừng mười lăm nghìn.

Ngô Bình vẽ vài nét trên địa đồ, đặt tên cho khu vực này là tỉnh Đông Hải với bảy quận trực thuộc.

Sau khi thưởng thức rượu ngon dưới biển xong, Ngô Bình trở về đất liền. Trên đất liền, một số đại thần và võ tướng của đế quốc Thiên Võ đã sớm nhận được mệnh lệnh của anh, thành lập hành cung tại duyên hải.

Ngô Bình bước vào hành cung, treo địa đồ lên rồi nói: "Sau này nơi đây sẽ là tỉnh Đông Hải. Trước tiên, các ngươi cần ổn định lòng dân, để dân chúng trở về nơi ở của mình”.

Năng lực của các đại thần rất mạnh, lập tức thi hành mệnh lệnh của anh, trấn an bách tích, bình định bạo loạn.

Ngô Bình biết tỉnh Đông Hải vẫn còn rất nhiều rắc rối. Nước Long ở phía Tây có thể phản công, Nước Oa ở phía Đông cũng rục rịch. Cho nên anh quyết định tiếp tục trấn thủ ở đây một thời gian.

Ba ngày sau, tỉnh Đông Hải cơ bản đã ổn định, trật tự xã hội và sản xuất được khôi phục hoàn toàn, dân chúng cũng tự do làm chủ cuộc sống. Thật ra nhân dân không không quan tâm ai là hoàng đế, họ chỉ muốn sống tốt, có cơm ăn áo mặc, không bị ai đàn áp.

Về sau, các thương nhân từ Nước Đông Hải đổ bộ lên đất liền làm ăn, họ mang theo rất nhiều loài cá, mỹ thực từ biển sâu, vỏ sò, quần áo làm từ lụa tơ tằm cùng đủ loại trân chân khoáng sản.

Bình thường, nếu muốn tìm thấy những thứ này dưới biển sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên những món hàng này vừa được bày bán đã lập tức bị thương nhân cướp sạch.

Để thuận tiện cho việc buôn bán, Ngô Bình tự mình xây dựng mười trận vận chuyển liên kết trực tiếp với các khu thương mại quan trọng của đế quốc Thiên Võ.

Thời gian rảnh rỗi, Ngô Bình sẽ luyện khí trong hành cung, thuận tiện phối các loại dược khác nhau với máu của Huyền Lực Thần Vương để điều chế Thần Lực đan.

Luyện thành lò đan đầu tiên, anh tìm đến mười tinh binh để họ thử nghiệm đan dược. Thần Lực Đan vừa vào miệng, một cỗ lực lượng bắt đầu rung chuyển trong thân thể họ, toàn bộ gông xiềng liên quan tới sức mạnh đều mở ra.

Ngô Bình cẩn thận quan sát diễn biến. Một tiếng sau, mười tinh binh đã trở nên vô cùng lợi hại, khóa vàng hơn vạn cân có thể nhẹ nhàng ném đi.

Anh lẩm bẩm nói: "Vẫn kém một chút, xem ra cần cải thiện thêm”.

Cứ như vậy, anh liên tục luyện chế ra ba lô, hiệu quả đan dược càng ngày càng tốt. Đến lô thứ năm rốt cuộc Thần Lực Đan cũng đạt yêu cầu.

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế lượng lớn Thần Lực đan, hơn trăm lò luyện đan dược luyện chế cùng một lúc. Một cân máu thần có thể luyện ra một trăm viên Thần Lực Đan. Vậy hơn một vạn cân máu thần có thể luyện hơn một triệu viên Thần Lực.

Bởi vì lò luyện đan có chất lượng tầm trung nên Thần Lực Đan do anh luyện chế chỉ đạt đến Đế phẩm, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.

Ngô Bình vừa luyện chế Thần Lực Đan, vừa ban chúng cho tinh binh uống. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bồi dưỡng ra năm mươi nghìn Thần Lực binh. Những Thần Lực binh này có chung một đặc điểm, đó là khí lực lớn, thích hợp để đánh cận chiến.

Nhưng Ngô Bình muốn tìm hiểu về sức mạnh của cường giả áo nghĩa nên đã bỏ rất nhiều công sức về phương diện này, anh đã biên soạn một cuốn sách nhỏ cho những Thần Lực binh luyện tập.

Vũ khí của Thần Lực binh chỉ có hai loại, khiên và kiếm hạng nặng. Những thanh kiếm trong tay họ nặng tới mười lăm nghìn cân vì có khắc pháp trận trọng lực. Một nhát kiếm có thể khiến kẻ địch thịt nát xương tan!

Vài ngày sau, số lượng Thần Lực binh đã lên tới một trăm nghìn. Một hôm, Ngô Bình đang truyền thụ kiếm thuật, bỗng có thuộc hạ vào bẩm báo: "Bệ hạ! Nước Long suất lĩnh hai triệu binh, tập trung hỏa lực ở biên cảnh!"

Ngô Bình hỏi: "Ồ, hai triệu binh? Xem ra nước Long muốn động tay với Thiên Võ rồi”.

Ngô Bình lập tức triệu tập triều đình, tất cả quần thần đều đến dự.

Sau khi nghe tin, một vị đại thần nói: "Bệ hạ, sớm muộn gì quốc gia của chúng ta cũng sẽ có một trận chiến với nước Long. Chi bằng tiến công hai phía cùng một lúc, diệt sạch nước Long một lần!"

Ngô Bình lắc đầu: "Sau lưng nước Long là Đại Thiên Tôn, chúng ta làm như vậy chẳng khác nào khai chiến với Đại Thiên Tôn”.

Một vị đại thần khác: "Bệ hạ, thần nghĩ nhân cơ hội này để cho nước Long biết thực lực của chúng ta, nhất định phải đánh một trận thật mỹ mãn!"

Trong số các võ tướng trước mặt anh, có một người được Tư Không Vũ đề bạt lên làm mãnh tướng, tên Dương Nguyên Bá. Mấy lần đại chiến đều biểu hiện rất tốt, ngay cả Tư Không Vũ cũng khen ngớt lời.

Sau khi thành lập tỉnh Đông Hải, Ngô Bình đã chuyển Dương Nguyên Bá tới đây và phong hắn làm đô đốc, thống lĩnh binh mã Đông Hải.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn im lặng. Mãi đến khi Ngô Bình hỏi tới, hắn mới nói: "Bệ hạ, thần nghĩ có thể nhờ nước Đông Hải trợ giúp”.

Ngô Bình: "Xin nước Đông Hải xuất binh tương trợ?"

Dương Nguyên Bá: "Đúng, nước Đông Hải trước đây từng đánh nước Long tới mức không thể chống trả, khiến toàn bộ nước Long phải sợ hãi, không dám phản kích. Bây giờ Thiên Võ ta chiếm giữ nơi này, nước Long muốn quyết đấu một trận. Nếu chúng ta có thể cầu được nước Đông Hải ra tay, nước Long không chỉ đối mặt với mình đế quốc Thiên Võ mà còn có nước Đông Hải”.

Ngô Bình gật đầu: "Ngươi nói đúng”.

Dương Nguyên Bá: "Lần này nước Long xuất binh, chúng ta nhất định phải để cho chúng trả giá đắt. Biên giới phía Tây hai nước có thể đẩy xa thêm nghìn dặm”.

Ngô Bình gật đầu, nói: "Trẫm lập tức viết thư, nhờ Đông Hải xuất quân”.

Chẳng mấy chốc đã có thư hồi đáp. Sứ giả đưa tin rất nhanh trở về: "Bệ hạ! Quốc chủ Đông Hải đã hứa phái trăm vạn binh, đồng thời phái ba trăm vạn hải quái trợ uy!"

Ngô Bình cười hỏi Dương Nguyên Bá: "Đô đốc Dương, đủ không?"

Dương Nguyên Bá: "Đủ rồi! Bệ hạ, thần muốn mượn một trăm nghìn Thần Lực binh mới huấn luyện của bệ hạ”.

Ngô Bình cười "haha" nói: "Chắc ngươi đã nhớ mong một trăm nghìn Thần Lực binh của trẫm lâu rồi nhỉ?"

Dương Nguyên Bá cười nói: "Mấy ngày trước thần đi xem Thần Lực Binh huấn luyện. Lực chiến đấu của họ vô cùng kinh người. Nếu thần có thể dùng Thần Lực Binh, đại quân của nước Long có nhiều gấp đôi đi chăng nữa cũng có thể chiến thắng”.

Ngô Bình: "Thần Lực quân này, trẫm vốn muốn cho ngươi huấn luyện”.

Dương Nguyên Bá mừng rỡ: "Tạ bệ hạ tín nhiệm!"

Ngô Bình: "Chiến sự phía Tây, trẫm không tham dự, chờ tin thắng lợi của ngươi”.

Cuộc họp kết thúc, Dương Nguyên Bá dẫn đầu một trăm nghìn Thần Lực Binh, năm trăm nghìn tinh binh, cùng với trăm vạn hải nhân và ba trăm nghìn hải quái đi ra tiền tuyến.

Ngô Bình vẫn luyện đan, anh tăng số lượng lò luyện đan lên ba trăm chiếc, nâng cao hiệu suất luyện đan.

Ba ngày sau, tiền tuyến truyền tin thắng trận. Ngày hôm qua Dương Nguyên Bá đã đại phá đại quân nước Long, chém chết hai viên tướng của địch, bắt sống sáu trăm bảy mươi nghìn tù binh, chặt đầu hơn ba trăm nghìn quân địch. Cùng lúc đó, Dương Nguyên Bá dẫn quân đột tiến hơn nghìn dặm về phía Tây, giúp diện tích của tỉnh Đông Hải tăng thêm một phần ba.

Ngô Bình nghe tin thắng trận thì vô cùng vui mừng, trực tiếp chi năm mươi tỷ đồng thần long mua đồ ăn thức uống khao các tướng sĩ và thưởng cho tất cả những tướng lính lập chiến công.

Cùng ngày, chiến sĩ nước Đông Hải khải hoàn trở về. Ngô Bình sai người mang ba vạn viên Thần Lực Đan đến cho Thanh Linh Đào, Nước Đông Hải Chủ coi như tạ lễ đối phương.

Sau khi Thanh Linh Đào nhận được Thần Lực Đan, đồng thời biết được công dụng của nó thì vô cùng vui sướng. Hôm đó đã cử sứ thần mang theo rất nhiều dị vật trân quý từ biển tới cũng như dâng tấu chương xưng thần. Kể từ đó, nước Đông Hải đã trở thành một quốc gia phụ thuộc của đế quốc Thiên Võ.

Chiến sự phía Tây vừa kết thúc, có sứ thần tới báo nước Oa đã phái một đại quân đến tập kích quấy rối biên cảnh, cướp bóc đốt giết, làm đủ việc ác. Quan phủ nơi đó phái binh vây quét, những binh lính Oa này lập tức lẻn về biển, tùy thời lên bờ.

Báo cáo tương tự càng ngày càng nhiều. Mặc dù Ngô Bình có chút tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, chờ Dương Nguyên Bá trở về!
Chương 1730: Nước chư hầu

Mười ngày sau, Dương Nguyên Bá khải hoàn trở bề, đầu tiên Ngô Bình phong thưởng cho mọi người rồi mới ra lệnh: “Dương Nguyên Bá, trẫm ra lệnh cho ngươi dẫn theo hai trăm nghìn Thần Lực binh, năm nghìn tinh binh tới nước Oa, hội quân với tướng quân mặt quỷ Trần Nhược Nhàn, đánh vào nước Oa!”

Dương Nguyên Bá cũng không thắc mắc nhiều: “Thần tuân lệnh!”

Bên này, Dương Nguyên Bá chỉnh đốn binh mã, còn Ngô Bình thì về Ngũ Hành giới, bảo Trần Nhược Nhán quay về nước Oa, dẫn binh giúp Dương Nguyên Bá.

Trong khoảng thời gian này, Trần Nhược Nhàn vẫn luôn ở trong Ngũ Hành giới tu luyện, dưới sự giúp đỡ của Ngô Bình, thực lực cô ấy cũng tăng nhanh.

Dương Nguyên Bá còn chưa đi, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn tới nước Oa trước, Trần Nhược Nhàn lấy ra bản đồ, hai người cùng nhau nghiên cứu.

Nước Oa được tạo thành từ vô số đảo nhỏ, nên muốn đánh hạ nọ thì phải đánh từng đảo. Trong đó, có hai đảo quan trọng, diện tích lớn nhất là đảo Kyo- thủ đô nước Oa, đảo có số dân đông nhất- đảo Thanh Hoa.

Đảo của Trần Nhược Nhàn cách đảo Thanh Hoa gần nhất. Chỉ cần lấy được đảo Thanh Hoa, nước Oa sẽ gặp khó, không còn tâm tư quấy nhiễu duyên hải Thiên Võ nữa

Hôm sau, Dương Nguyên Bá thi triển độn thuật đưa mấy trăm nghìn binh tới đảo, hội binh với Trần Nhược Nhàn, bắt đầu tấn công đảo Thanh Hoa.

Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn nấp trong mây quan sát trận chiến, đề phòng nước Oa phái ra cao thủ.

Quả nhiên, chiến sự vừa nổ ra, quân đóng giữ Thanh Hoa bại trận liên tiếp, chết như ngả rạ.

Sau khi trận chiến bắt đầu được hai giờ, một con rắn yêu xuất hiện, nó có tám đầu và tám đuôi, mỗi cái đầu đều phun ra lửa, khói độc, axit, gió mạnh, độc trùng... đây là đại yêu vật mạnh mẽ mà nước Oa thờ phụng.

Rắn tám đầu vừa ra, Ngô Bình lập tức tới trước mặt nó chặn đường, anh thản nhiên nói: “Đường này không đi được!”

Rắn yêu giận dữ, miệng nói tiếng người: “Con người hèn mọn, biến ngay, nếu không ta ăn ngươi!”

Ngô Bình biến hóa thành người khổng lồ cao vạn mét, cánh tay thô hơn cả thân rắn khổng lồ, anh lạnh lùng nói: “Không sợ vỡ bụng thì mày ăn thử xem!”

Cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, rắn tám đầu rụt lại, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Ngô Bình: “Tao là ai, mày không cần biết, mau quay về chỗ mày ở đi!”

Rắn khổng lồ cảm thấy mất mặt. Nó được nước Oa cung phụng mấy nghìn năm, gọi là rắn khổng lồ Bát Kỳ, năm đó chỉ có một người hàng phục được nó nên nó liếc Ngô Bình: “Nhân loại bé nhỏ, vì sao dám ngông nghênh như thế?”

Ngô Bình: “Đã nể mặt mà còn không chịu à?”

Dứt lời, anh đánh ra một quyền, rắn khổng lồ tránh né, nhưng quyền này của Ngô Bình quá nhanh, đầu rắn bị đánh trúng, một cái nổ tan nát, đau tới mức con rắn rít thảm.

Một tay Ngô Bình túm đầu rắn, tay kia đấm liên hồi.

Bùm bùm bùm!

Dưới năm cú đánh, năm cái đầu bị đánh bại. Rắn lớn Bát Kỳ sợ hãi: “Thánh Nhân tha mạng!”

Lúc này Ngô Bình mới thu tay, lạnh lùng nói: “Sao, biết sợ chết rồi à?”

Bát Kỳ chỉ còn lại hai đầu không ngừng gật gù: “Tiểu nhân đáng chết, chọc giận Thánh Nhân, thỉnh người tha cho!”

Ngô Bình: “Mày là yêu vật của nước Oa?”

Bát Kỳ: “Ta là rắn yêu được nước Oa cung phụng mấy nghìn năm, mỗi tháng nước Oa sẽ hiến tế người sống, còn ta sẽ ra tay giúp được quốc chủ nước Oa khi cần thiết!”

Ngô Bình cười lạnh: “Mấy nghìn năm nay, mày ăn không ít người nhỉ?”

Bát Kỳ: “Là do nước Oa hiến tế, không phải ta chủ động đòi!”

Ngô Bình tung một chưởng vào bụng nó, dùng sức lần mò, móc ra một hạt châu màu xanh, lớn như căn nhà. Anh cầm hạt châu nói: “Ăn nhiều người như vậy là để luyện yêu đan chứ gì”.

Bát Kỳ hét thảm, cơ thể vặn vẹo.

Ngô Bình tung cước giẫm nó tè xuống mặt đất, đạp nát luôn hai đầu còn lại: “Loại ác yêu như mày thì sao tao tha được!”

Người trên đảo thấy Ngô Bình giết rắn yêu thì mất luôn ý chí chiến đấu, nhanh chóng đầu hàng, Dương Nguyên Bá nhanh chóng kiểm soát toàn đảo.

Diện tích đảo Thanh Hoa xấp xỉ tỉnh Đông Hải, dân số nước Oa tập trung ở đây rất nhiều, trên đảo có nhiều khoáng sản quý giá nhất nước, thêm một bình nguyên thích hợp trồng trọt, mưa thuận gió hòa nên dân cư đã hơn năm tỷ.

Chuyện cai trị thì Ngô Bình giao cho Dương Nguyên Bá, anh đang nghĩ liệu có nên tiếp tục đánh đảo Kyo để hoàn toàn đả bại nước Oa không.

Nhưng hôm sau, nước Oa đã phái sứ thần tới, tỏ vẻ bằng lòng cắt đảo Thanh Hoa cho Thiên Võ, hơn nữa còn tự coi mình chư hầu của đế quốc Thiên Võ.

Sau khi gặp sứ thần, Ngô Bình tìm Dương Nguyên Bá, hỏi hắn: “Đô đốc Dương, ngươi cảm thấy trẫm nên chấp nhận việc nước Oa tiến cống không?”

Dương Nguyên Bá: “Theo thần, nước Oa tài nguyên có hạn, đảo nhỏ nhiều, không tiện quản lý. Bây giờ nước ta đánh chiếm Thanh Hoa, sau này cứ chiếm đóng trên đảo để quản lý nước Oa”.

Ngô Bình gật đầu: “Nói có lý!”

Anh nghĩ rồi nói với Trần Nhược Nhàn: “Nhược Nhàn, anh muốn giao đảo Thanh Hoa cho em quản lý, cũng sắc phong em làm nữ vương, em đồng ý chứ?”

Trần Nhược Nhàn cười: “Nhược Nhàn bằng lòng?”

Ngô Bình vui vẻ: “Được, bên này giao cho em nhé!”

Đến lúc này, nước Oa và nước Long sẽ không động binh với Đông Hải trong một khoảng thời gian, Ngô Bình rời đi, quay về hoàng cung.

Anh gặp bố mẹ và ông bà, buổi tối cả nhà quây quần bên nhau dùng cơm.

Thấy bụng Chu Thanh Nghiên đã lớn, Ngô Bình cười nói: ”Thanh Nghiên à, con chúng ta cũng sắp ra đời rồi!”

Chu Thanh Nghiên cười nói: ”Vâng, tháng nữa là em sinh, người cha là anh phải ở cạnh đấy nhé”.

Ngô Bình: “Yên tâm, trước khi con ra đời, anh sẽ không đi xa nữa!”

Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình, ông có chuyện cần bàn với cháu!”

“Ông nội nói đi ạ!”

Lý Vân Đẩu: “Bây giờ là thế giới tu hành, người như bọn ông không giúp gì được cháu, thiên hạ cũng thái bình, Thiên Võ thịnh vượng, sẽ tồn tại lâu dài. Ông nội muốn hỏi cháu là có thể sắc phong cho mấy chú bác của cháu vài chức tước không?”

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đương nhiên là được! Cháu đã có ý nghĩ này lâu rồi!”

Chú bác của Ngô Bình đều có con cái, chuyện sắc phong không chỉ là chuyện một người, anh đã thương nghị với các đại thần rồi.

Lý Vân Đẩu cười: “Chú bác của cháu không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn đời sau có cuộc sống đầy đủ thôi!”

Ngô Bình: “Ông nội, cháu hiểu mà, cháu sẽ cho người thu xếp!”

Sau đó, Ngô Bình ở lại hoàng cung, hàng ngày lên triều, hạ triều thì phê tấu chương, luyện đan dược.

Chưa được bao lâu thì người trong nhà được được phong thưởng, ai cũng hài lòng.

Qua nửa tháng, Ngô Bình lại dùng Thần Lực đan đào tạo ra ba trăm nghìn Thần lực binh, bao gồm cả những người được chọn làm cấm quân.

Hôm nay Đường Băng Vân vào cung, Ngô Bình cũng thừa dịp sắc phong Đường Thiên Tuyệt là Đường Vương, ban đất phong là trung tâm Đường Môn và ba nghìn dặm quanh đó.

Sau khi Đường Băng Vân tới, Ngô Bình nhờ cô ấy tổ chức cấm quân, phụ trách sự an toàn của kinh sư trọng địa. Anh lấy sổ tay huấn luyện ra đưa cho cô ấy để cô ấy huấn luyện binh lính.

Đương nhiên nhiên sau đó anh không chỉ cung cấp Thần Lực đan mà còn ban thêm nhiều đan dược cấp cao.

Thời gian thoải mái ở nhà nhanh chóng trôi qua, vô thức đã qua một tháng, Đường Băng Vân huấn luyện cấm quân, Đông Hải an bình, trong vòng mấy tháng này, Thánh Thiên giáo cũng phát triển rộng khắp, còn phái ra mấy triệu người truyền giáo, dấu chân trải khắp đại lục Côn Luân.

Hiện tại, tín đồ bên ngoài Thiên Võ đã có thể chứa đầy ba thành phố. Trong đế quốc Thiên Võ, người tín ngưỡng Thánh Thiên cũng chiếm tới 80%

Mỗi ngày có vô số sức mạnh tín ngưỡng tụ về phía Ngô Bình, Thánh Linh của anh ngày càng lớn mạnh. Bây giờ Thánh Linh đã vững, anh biết mình nên dựa vào nó để có Thánh Cách rồi.

Một khi có Thánh Cách, cảnh giới Thánh Nhân của anh sẽ không bao giờ bị tụt giảm, dù cho thân chết đạo tiêu, thánh ý vẫn sẽ tồn tại trong vũ trụ, mãi mãi trường tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK