Lãnh Như Yên nói: “Giá mà ông chủ Khuất đưa ra cao gấp ba lần giá thị trường, như thế không phải quá cao sao?”
Ông chủ Khuất cười khẩy: “Tất nhiên phải đắt rồi! Nếu không thì làm sao tôi kiếm được tiền? Tôi nói cho cô biết, cô cần mua số lượng lớn như thế thì chỉ mua được ở chỗ tôi thôi. Không có sự cho phép của tôi, các doanh nghiệp lương thực khác không dám giao dịch với các cô đâu!”
Lãnh Như Yên giận run người: “Ông chủ Khuất làm vậy hình như hơi quá đáng?”
Ông chủ Khuất nhướng mày: “Anh tôi là Tể tướng đương triều đấy! Còn em gái tôi được gả cho Tứ vương gia! Cô Lãnh, cô chỉ có thể làm ăn với tôi thôi!”
Lãnh Như Yên đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi có lòng hợp tác làm ăn với ông chủ Khuất. Nhưng cái giá mà anh đưa ra thật quá đáng. Thế giới rộng lớn này không chỉ có mỗi nước Kim Ưng, tạm biệt!”
Dứt lời, cô ấy toan dẫn người rời đi.
Ông chủ Khuất cười khẩy: “Cô Lãnh định đến một quốc gia bên ngoài nước Kim Ưng để mua lương thực?”
Lãnh Như Yên nói: “Nếu đã không bàn bạc thành công, tôi chỉ có thể làm thế”.
“Chát!”
Ông chủ Khuất đập bàn, lạnh giọng: “Chỗ của tôi đâu phải nơi cô muốn đến là đến, muốn đi thì đi?”
Lãnh Như Yên tức đến bật cười: “Lẽ nào ông chủ Khuất muốn ép buộc tôi ở lại?”
Ông chủ Khuất hờ hững bảo: “Cô có muốn hay không cũng phải hợp tác làm ăn với tôi! Vì nơi này là thành Kim Ưng!”
Lãnh Như Yên chẳng hề hoảng sợ: “Thế ông chủ Khuất biết tôi là ai không?”
Ông chủ Khuất đáp: “Dĩ nhiên là biết, chẳng phải cô đến từ một hòn đảo trên hồ Ma Long sao?”
Lãnh Như Yên nói: “Người đứng đầu nhà tôi là Tổng đốc nước Long! Chống lưng của nước Long là cả Tiên Giới! Ông chủ Khuất chắc chắn muốn đối đầu với nước Long?”
Ông chủ Khuất kinh ngạc, song ngay sau đó đã cười khẩy: “Nước Long? Chỗ dựa của nước Kim Ưng chúng tôi cũng là thế lực lớn Tiên Giới. Cô không doạ được tôi đâu!”
Lãnh Như Yên khẽ thở dài: “Vốn muốn vui vẻ làm ăn với nhau, cho anh cơ hội kiếm tiền. Đáng tiếc, anh lại từ bỏ cơ hội này”.
Ông chủ Khuất hừ mũi: “Bớt dông dài! Ngoan ngoãn mua lương thực ở chỗ tôi, bằng không các người đừng hòng sống sót rời khỏi nước Kim Ưng!”
Lãnh Như Yên nói: “Ông chủ Khuất không thể động đến người đứng đầu nhà tôi được đâu. Tôi hỏi lần cuối, anh chắc chắn muốn làm như vậy?”
Ông chủ Khuất cả giận: “Không thể động đến? Được, bảo người nhà cô đích thân đến đây, tôi muốn xem thử kẻ này có phải có ba đầu sáu tay không!”
Lãnh Như Yên đáp: “Được. Nếu ông đã muốn gặp anh ấy đến thế thì tôi cho ông toại nguyện!”
Cô ấy liền bóp nát bùa ngọc trong tay. Trước khi đi, Ngô Bình sợ xảy ra sự cố nên bảo họ đem theo bùa ngọc, nhỡ gặp nguy hiểm hay chuyện không thể giải quyết thì bóp nát bùa ngọc, anh sẽ đến ngay.
Ngô Bình đang bận rộn. Thấy bùa ngọc sáng lên, anh lập tức đến nước Kim Ưng. Bùa ngọc vỡ chứng tỏ nhóm người Lãnh Như Yên gặp rắc rối!
Lúc này, ông chủ Khuất đang nhìn Lãnh Như Yên với ánh mắt giễu cợt. Gã nghĩ, nước Kim Ưng là địa bàn của gã, dù kẻ sắp đến là Thiên Tiên thì đã sao? Tể tướng nước Kim Ưng cũng có tu vi Thiên Tiên kia mà!
“Rầm!”
Một tiếng sấm sét vang lên, căn nhà của họ Khuất sụp xuống gần hết. Thiên quang đáp xuống giữa đại sảnh, khí tức kinh người.
Ông chủ Khuất cả kinh, kêu lên: “Dám phá nhà tôi!”
Người xuất hiện là Ngô Bình. Thấy Lãnh Như Yên không sao, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Như Yên chỉ vào ông chủ Khuất: “Đây là Khuất Cung Minh, em trai Tể tướng, ép mua ép bán, đưa ra giá cao gấp bốn lần thị trường. Em muốn đi thì gã không cho, bảo là không làm ăn với gã thì đừng hòng sống sót rời khỏi nước Kim Ưng”.
Ngô Bình không những không tức giận mà còn cười to: “Thế à? Tốt quá rồi”.
Anh ta đi về phía Khuất Cung Minh. Gã liền hô lên: “Người đâu!”
Một cao thủ Bán Bộ Thiên Tiên xuất hiện ngay cạnh Ngô Bình, lạnh lùng bảo: “Đứng lại!”
Ngô Bình vẫy tay, một nắm đấm to bằng cối xay đột nhiên xuất hiện, đánh bay Bán Bộ Thiên Tiên. Đối phương vừa văng ra vừa hộc máu, rơi xuống đất rồi tắt thở.
Khuất Cung Minh bàng hoàng. Sao Bán Bộ Thiên Tiên lại dễ bị đánh bại như thế?
Ngô Bình đã đến gần, nắm lấy cổ áo Khuất Cung Minh, bình thản nói: “Tôi là người nói lý lẽ. Đi, dẫn tôi đến gặp người anh Tể tướng của anh”.
Bị anh nắm cổ áo, Khuất Cung Minh hồn bay phách lạc, run rẩy nói: “Chớ làm bậy. Anh tôi là Thiên Tiên đấy!”
Ngô Bình vung tay tát gã: “Dẫn đường, nếu không tôi đánh chết anh!”
Khuất Cung Minh hết cách, mạng sống là quan trọng nhất, đành phải dẫn đường cho anh. Ngô Bình cưỡi độn quang, cùng đám người Lãnh Như Yên đến phủ Tể tướng.
Tể tướng nước Kim Ưng tên Khuất Kim Tàm。
Lúc này, Khuất Kim Tàm đang tiếp khách ở nhà. Đột nhiên cửa bị đá tung, một luồng khí tức kinh khủng ập đến. Sau đó Khuất Kim Tàm thấy em trai ruột Khuất Cung Minh bị bắt đến đây và đang đứng ngay phía trước.
Khuất Kim Tàm vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nghiêm giọng quát: “Là ai? Sao lại bắt em tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Em trai Tể tướng bắt nạt người của tôi, ép chúng tôi mua lương thực với giá gấp bốn lần giá thị trường, nếu chúng tôi không mua thì sẽ giết chết. Tôi là người nói lý lẽ nên dẫn người đến đây để Tể tướng phân xử”.
Khuất Kim Tàm cười khẩy: “Giá cao gấp bốn lần không đắt. Anh đến chỗ tôi thì ít nhất phải có giá gấp mười!”
Ngô Bình càng vui hơn: “Hai người không hổ là anh em, người này còn vô lý hơn người kia. Thế thì tôi phải tìm quốc vương của Kim Ưng để nói cho ra lẽ rồi”.
Khuất Kim Tàm lạnh giọng: “Anh thấy mình có cơ hội sao?”
“Ầm!”
Ngô Bình bất ngờ đấm vào bụng Khuất Kim Tàm. Gã ta kinh ngạc, vừa vận lực Linh Đài để chống cự thì cảm thấy một luồng kiếm khí đáng sợ xộc thẳng vào thế giới Linh Đài của mình.
“Rắc!”
Trong nháy mắt, thế giới Linh Đài mà gã ta vất vả lắm mới mở được đã bị ánh kiếm chém vỡ!
Gã ta hừ giọng, cả người run rẩy, mặt tái nhợt, hét lên: “Anh dám phá hỏng Linh Đài của tôi!”
Mặt Ngô Bình lạnh như băng: “Tên họ Khuất kia, trong mắt tôi, thứ Hư Tiên rác rưởi như anh còn không bằng một con chó! Anh ỷ mình mở được Linh Đài nên có thể xem thường tôi. Giờ thì sao, tôi phá Linh Đài của anh rồi, anh còn dám ương ngạnh không?”
Khuất Kim Tàm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức Thiên Tiên trên người dần rút lui. Không còn Linh Đài, tu vi của gã ta còn chẳng đạt đến Địa Tiên Bất Tử.
“Ra tay ác độc lắm!”, gã ta gào lên.
Ngô Bình bảo: “Đừng gấp gáp, chuyện ác độc hơn còn ở phía sau. Anh làm Tể tướng ngần ấy năm, chắc hẳn đã vơ vét không ít của cải xương máu của dân nhỉ?”
Khuất Kim Tàm thất kinh: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Bình nói: “Đem hết tiền mà anh đã vơ vét ra đây. Thiếu một đồng, tôi cũng đánh chết anh!”
Đương nhiên Khuất Kim Tàm không muốn lấy tiền ra. Nhưng mạng sống quan trọng, gã ta không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn giao nộp tiền của.
Ngô Bình rất kinh ngạc khi Khuất Kim Tàm lấy tiền ra. Không ngờ Tể tướng nước Kim Ưng này trữ một lượng lớn linh thạch, tiên thạch, linh dược, bảo phù, đan dược, vân vân.
Tính sơ sơ, những thứ này trị giá ít nhất năm trăm triệu tiền báu!”
Anh cũng không khách sáo, thu hết đồ vào túi, sau đó lôi Khuất Kim Tàm đi gặp quốc vương của Kim Ưng.
Quốc vương của nước Kim Ưng còn rất trẻ, năm nay hai mươi bốn tuổi, mới lên ngôi được một năm rưỡi. Khi nhìn thấy Ngô Bình từ trên trời rơi xuống, rồi lại thấy một người ở cảnh giới Thiên Tiên như Khuất Kim Tàm nằm trong tay anh mà chẳng thể chống trả, quốc vương đã đưa ra quyết định.
“Quốc vương bệ hạ, Tể tướng của ngài cưỡng ép mua bán, còn muốn giết chúng tôi. Tôi buộc phải đánh trả, bắt gã ta giao cho bệ hạ xử trí!”, Ngô Bình cao giọng.
Chương 1287: Giết chết hổ yêu, trả thù cho dân.
Quốc vương liếc nhìn Khuất Kim Tàm, lập tức trầm giọng: “Gian thần! Trẫm đã sớm muốn xử lý ngươi rồi. Người đâu, lôi ra chém!”
Hoá ra thế lực của Tể tướng rất lớn, hai phần ba đại thần trong triều đều là người của gã ta. Suýt nữa quốc vương đã bị bọn họ lật đổ. Giờ thì tốt rồi, có cao nhân từ trên trời rơi xuống và bắt giữ Tể tướng. Đây là cơ hội tốt để quốc vương lấy lại quyền lực!
Ngô Bình rất bất ngờ. Anh không ngờ quốc vương mượn dao giết người, thẳng tay giết chết Tể tướng!
Nhưng cũng chẳng sao, mục đích của anh đã đạt được rồi.
Thấy gã ta bị lôi đi và chém đầu tại chỗ, rất nhiều đại thần đều tái mặt.
Quốc vương đứng dậy, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn, lịch sự chào Ngô Bình: “Vẫn chưa biết cao danh quý tính của anh”.
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, Tổng đốc nước Long”.
Quốc vương Kim Ưng kinh ngạc. Là quốc vương, hiểu biết của anh ấy vô cùng sâu rộng. Anh ấy biết đối phương tuy chỉ là Tổng đốc, nhưng quyền lực trong tay hẳn là không kém một vị quốc vương Kim Ưng như mình!
Anh ấy nói ngay: “Hoá ra là Tổng đốc Ngô. Hân hạnh!”
Ngô Bình bày tỏ: “Bệ hạ, nơi tôi ở cách quốc thổ khá xa nên cần mua một lượng lớn lương thực và rau củ, không biết ngài có thể giúp đỡ không?”
Quốc vương Kim Ưng lập tức trả lời: “Vì tình hữu nghị bang giao của hai nước, ta sẽ cử quan viên phụ trách chuyện này, cung cấp lương thực và rau củ cho quý quốc với giá vốn. Gà, thịt, cá, trứng đều có thể cung ứng”.
Ngô Bình nghĩ bụng, không ngờ vị quốc vương này biết cách cư xử thật, bèn cười đáp: “Vậy cảm ơn bệ hạ. Chúng ta là hàng xóm. Sau này bệ hạ có gặp khó khăn gì đều có thể tìm tôi. Chỉ cần giúp được, tôi tuyệt đối không chối từ”.
Quốc vương Kim Ưng cả mừng: “Cảm ơn Tổng đốc Ngô!”
Sau đó quốc vương Kim Ưng thết tiệc chiêu đãi nhóm người Ngô Bình.
Hai người vui vẻ tán gẫu trong buổi tiệc. Lúc này Ngô Bình mới biết quốc vương Kim Ưng tên Vu Kiên.
Vu Kiên uống vài chén rượu rồi nên nói nhiều hơn hẳn. Vẻ mặt anh ấy đượm buồn: “Tổng đốc Ngô, thật ra một quốc vương như ta cũng chịu nhiều ấm ức. Như tên Khuất Kim Tàm mà ta đã giết hôm nay, đã thao túng triều chính suốt mười mấy năm, hầu hết quan lại đều là người của kẻ này. May nhờ có Tổng đốc Ngô ra tay, giúp ta diệt trừ tai hoạ”.
Ngô Bình bảo: “Triều của ngài đã truyền được chín đời, lẽ ra phải nắm nhiều quyền kiểm soát nước Kim Ưng mới phải”.
Vu Kiên cười khổ: “Ở đây có bốn môn phái lớn, Thánh Anh Tông ban đầu đã biến mất, nhưng lại xuất hiện một Thiên Địa kiếm tông còn mạnh hơn. Ba môn phái còn lại cũng không dễ động vào. Quốc vương như ta mà gặp tông chủ của họ cũng phải hạ mình”.
Ngô Bình cười bảo: “Ngài làm quốc vương đúng là không mấy dễ chịu”.
Vu Kiên nâng chén rượu: “Tổng đốc Ngô, ta kính anh một chén!”
Trong lúc chuyện trò, Ngô Bình nhận thấy Vu Kiên là người sống tình cảm, có ấn tượng rất tốt về anh ấy. Anh bèn nói: “Sau này tôi vẫn còn có nhiều chuyện cần làm phiền bệ hạ. Vậy nên bệ hạ không cần khách sáo với tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời”.
Vu Kiên trầm ngâm vài giây mới đáp: “Ở Ngô Công Lĩnh cách thành Kim Ưng tám trăm dặm có một Yêu vương, hằng năm đều bắt nước ta dâng một trăm nghìn người sống để làm thức ăn cho con cháu của Yêu vương, tính đến nay đã sáu mươi bảy năm rồi. Ta muốn giết Yêu vương nhưng năng lực có hạn, lại không có cao thủ trong tay”.
Nghe xong, Ngô Bình hiểu ngay ý của anh ấy, bèn hỏi: “Yêu vương này có tu vi thế nào?”
Vu Kiên đáp: “Từng có Hư Tiên chiến đấu với nó và bị nó ăn mất”.
“Là yêu gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.
“Một con hổ yêu, ăn rất nhiều người sống, còn luyện hồn phách thành ma trành, cực kỳ mạnh. Hầy, thân là vua một nước mà ta lại chẳng thể bảo vệ thần dân của mình, thật đáng hổ thẹn!”
Ánh mắt của Ngô Bình đầy sắc lạnh: “Hổ yêu đáng chết. Bệ hạ hãy chờ tôi, tôi sẽ lấy đầu hổ yêu này để trả thù cho những người dân đã mất!”
Vu Kiên cả kinh, chưa kịp khuyên nhủ thì Ngô Bình đã biến mất.
Xung quanh Ngô Công Lĩnh là rừng thiêng nước độc, trùng độc ẩn hiện. Trong núi có một con hổ yêu, một trăm ba mươi năm trước đã hoá yêu, hiện tại tu vi của nó ngày càng thâm sâu, ăn thịt người sống quanh năm.
Lúc này hơn mười nghìn nam nữ thanh niên đang bị giam trong một hang động khổng lồ. Họ đều là thức ăn của hổ yêu, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.
Có mấy con sói yêu canh chừng ở cửa hang, một khi chúng đói sẽ vào hang ăn thịt người sống, mỗi bữa phải ăn một, hai người.
Ngô Bình bay đến gần Ngô Công Lĩnh, thấy ngay một ngọn núi được chất thành từ xương trắng. Hoá ra, xương người còn thừa sau khi bị ăn thịt sẽ được vứt ở gần hang động, theo thời gian, nó đã chất thành một ngọn núi xương.
Ngô Bình đáp xuống trước hang động, nhìn ngọn núi xương trắng cao cao ấy mà thở dài thườn thượt.
Hai sói yêu thấy tu sĩ loài người xuất hiện, một trong hai liền đe nẹt: “Đi ngay đi, bằng không ta ăn thịt ngươi đấy!”
Ngô Bình nhìn vào hang động rồi hỏi: “Có người bị giam trong đó?”
“Không liên quan đến ngươi. Tu sĩ loài người, cút ngay đi!”, con sói yêu còn lại đe doạ anh, tiến đến gần anh hơn.
Ngô Bình liền vươn tay bóp cổ sói yêu. Một tiếng “rắc” vang lên, cổ bị bóp gãy, một luồng kiếm khí khủng khiếp đã nghiền nát nguyên thần và toàn bộ lục phủ ngũ tạng của nó, thi thể cũng bị vứt bừa xuống đất.
Con sói yêu còn lại kinh hãi, thét lên rồi quay đầu bỏ chạy. Ngô Bình chưởng vào lưng nó. Con quái vật mình người đầu sói này lập tức nổ tung, biến thành xương thịt vụn!
Ngô Bình tiến vào hang động. Hang được đào thành nhiều vách ngăn, có tổng cộng hơn một trăm phòng đá, mỗi phòng có từ hàng chục đến hàng trăm người.
Thấy có người bước vào, họ đều rất kinh ngạc. Cơ thể bọn họ đều rất bẩn, quần áo đã lâu chưa thay, có người còn đau ốm hấp hối.
Anh khẽ thở dài, nói với họ: “Tôi đến cứu mọi người. Đi theo tôi”.
Tất cả đều sửng sốt, sau đó vỡ oà vui sướng, thi nhau ao ra khỏi hang động.
Hít thở không khí trong lành ngoài hang động, có rất nhiều người đã rơi nước mắt, quỳ gối trước Ngô Bình và cảm kích ơn cứu mạng của anh.
Ngô Bình bảo: “Mọi người ở đây chờ tôi. Để tôi đi giết hổ yêu trước đã”.
Ngay sau đó, anh quét thần niệm khắp Ngô Công Lĩnh, chẳng mấy chốc đã khoá chặt một con hổ yêu khổng lồ.
Con hổ này dài hơn mười mét, toàn thân màu vàng kim, có những đường vân hình tròn màu xám, trên trán có một chữ “Vương” rất to màu tím đỏ.
Hổ bị thần niệm khoá chặt, lập tức giận dữ, ngửa đầu gầm vang: “Thần thánh phương nào, dám đến địa bàn của Kim Hổ Vương này làm càn?”
“Ngươi mà cũng dám xưng vương?”, bỗng nhiên, một bàn tay khổng lồ có kích thước bằng một mẫu với uy thế kinh người và sát khí vô biên, đã giáng mạnh xuống con hổ ấy.
Con hổ cả kinh, há miệng nhả ra một viên yêu đan màu xám, muốn dùng đan để chống lại đòn tấn công khủng khiếp của Ngô Bình.
Nhưng vô dụng, bàn tay ấy đã trực tiếp lấy đi viên đan ấy. Sau đó một bàn tay khác lại giáng xuống, tựa như hàng nghìn quả núi trấn áp nó vậy.
“Ầm ầm!”
Hổ yêu ngã ập xuống đất, gân cốt gãy nát, nhãn cầu cũng lòi ra ngoài, đau đến mức gào lên thảm thiết.
Một ánh sáng kiếm chiếu xuống, chém đứt cái đầu khổng lồ của nó!
Ngô Bình kích hoạt ánh kiếm. Kiếm khí tung hoành, chém chết mọi yêu vật xung quanh. Cuối cùng, anh tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ trên người hổ yêu, bên trong chứa rất nhiều đồ, có khá nhiều linh thạch, thuốc quý, và vài thứ linh tinh khác.
Cất nhẫn vào, Ngô Bình khiêng đầu hổ, dẫn hơn mười nghìn người dân cưỡi độn quang trở về vương cung.
Trong đại viện vương cung của nước Kim Ưng, một ánh kiếm chiếu xuống, hơn mười nghìn người dân xuất hiện trước mặt quan lại. Ngô Bình khiêng đầu hổ về chỗ ngồi, ném đầu hổ xuống rồi nói: “Bệ hạ, tôi đã giết chết hổ yêu rồi!”
Quan lại đều sững sờ. Vu Kiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn Tổng đốc Ngô đã ra tay trượng nghĩa. Người dân nước Kim Ưng sẽ mãi mãi ghi nhớ ân đức to lớn của Tổng đốc Ngô!”
Chương 1288: Trấn quốc vương
Ngô Bình xua tay: “Ngài hãy mau sai người sắp xếp cho những người dân ngoài kia. Họ đều là những người vô tội mà ngài đã dâng cho hổ yêu”.
Vu Kiên vội vàng đi xử lý. Ngồi bên cạnh, Lãnh Như Yên mỉm cười: “Em còn chưa ăn xong bữa mà anh đã giết chết hổ yêu rồi”.
Ngô Bình vươn tay ôm Lãnh Như Yên vào lòng: “Như Yên, anh giao cho em chuyện mua đồ nhé. Em có thể ở lại nước Kim Ưng. Quốc vương nể mặt anh, chắc chắn sẽ đối đãi với em như khách quý”.
Lãnh Như Yên trợn mắt với anh: “Anh muốn vứt em ở lại nước Kim Ưng à?”
Ngô Bình cười bảo: “Sao lại bảo là vứt chứ? Ở nước Kim Ưng chắc chắn có rất nhiều tài nguyên. Khi rảnh rỗi, em giúp anh dò la xem sao nhé”.
Lãnh Như Yên đáp: “Biết rồi, em sẽ để ý mấy chuyện này”.
Cả hai trò chuyện được một lúc thì Vu Kiên quay về. Anh ấy cười bảo: “Tổng đốc Ngô, ta có một lời thỉnh cầu, ấy là hy vọng anh có thể nhậm chức ở nước Kim Ưng”.
Ngô Bình cười nói: “Bệ hạ muốn phong chức quan cho tôi sao?”
Vu Kiên vội xua tay: “Không, không. Tổng đốc Ngô có địa vị tôn quý, đương nhiên với ngang hàng với ta. Vậy nên ta mong Tổng đốc Ngô có thể làm Trấn quốc vương của nước Kim Ưng!”
Trấn quốc vương? Ngô Bình còn đang chần chừ, Lãnh Như Yên đã lên tiếng: “Vậy thì xin cảm ơn bệ hạ”.
Thấy cô ấy nhận lời, Ngô Bình cũng ngại từ chối: “Cảm ơn bệ hạ”.
Vu Kiên cười ha ha: “Tổng đốc Ngô, nếu anh không chê, ta muốn kết nghĩa anh em với anh”.
Lại kết nghĩa với người khác à?
Ngô Bình vốn còn hơi do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của Vu Kiên, anh cười ngay: “Được!”
Thế là cả hai thắp hương tế trời, kết nghĩa anh em trước mặt quan lại. Ngô Bình lớn hơn nửa tuổi nên làm anh, Vu Kiên là em.
“Anh trai!”
“Em trai!”
Sau đó, Vu Kiên mời Ngô Bình đến quốc khố, cười nói: “Anh à, ở đây có bảo vật của triều đại trước, cũng có vật sưu tầm của triều đại này. Anh thích món nào cứ việc lấy nhé”.
Ngô Bình thấy đối phương rất chân thành, bèn cười bảo: “Là anh, làm sao lại lấy đồ của em được”.
Anh quan sát một lúc rồi hỏi: “Có phải em không tự tin về việc thăng cấp lên cảnh giới Kết Thai không?”
Thì ra hai năm trước Vu Kiên đã đạt cảnh giới Thần Cung, nhưng mãi vẫn không dám Kết Thai. Vì Kết Thai có rủi ro rất cao, anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vu Kiên gật đầu: “Em muốn tích luỹ thêm một thời gian nữa, năm năm sau sẽ Kết Thai”.
Ngô Bình nói: “Không cần. Anh có một viên Kết Thai Đan. Có nó, em sẽ dễ dàng đột phá”.
Vu Kiên nhìn viên đan dược, cười khổ: “Anh à, em biết đan dược này. Chẳng qua Kết Thai Đan phẩm chất cao rất hiếm, quốc vương của một nước nhỏ như em khó mà có được”.
Ngô Bình bảo: “Viên của anh là đan vương phẩm, đủ cho em dùng rồi”.
Vu Kiên cả kinh: “Vương phẩm ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đan thượng phẩm vương phẩm. Em uống nó vào, hẳn sẽ có thể đột phá”.
Vu Kiên mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình nói: “Đã là em trai anh thì không cần khách sáo như thế”.
Sau đó Vu Kiên vẫn kéo Ngô Bình vào quốc khố, đoạn bảo: “Anh à, em biết anh chưa chắc đã thích những thứ này, nhưng dù sao đây cũng là chút tấm lòng của em”.
Ngô Bình thấy đối phương kiên quyết như thế, đành cười đáp: “Được rồi, vậy anh chọn bừa hai món nhé”.
Quốc khố rất rộng. Vừa bước vào, anh đã thấy Cửu đỉnh xung quanh Đạo Thụ khẽ rung lên, như đang cảm nhận gì đó.
Anh giật mình, lập tức sử dụng thần niệm. Chẳng bao lâu sau, anh nhìn thấy một kim đỉnh khổng lồ làm bằng vàng nguyên chất. Đi đến trước kim đỉnh, anh nhìn nó một cái rồi chưởng nhẹ vào, vàng trên bề mặt đỉnh liền tan ra, để lộ một cái đỉnh cổ xưa, chính là một trong Cửu đỉnh!
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực lên: “Anh muốn cái đỉnh này”.
Vu Kiên rất vui: “Anh thích thì tốt quá”.
Ngô Bình chọn thêm một vị thuốc quý rồi rời khỏi quốc khố.
Vu Kiên khăng khăng muốn Ngô Bình ở lại vài ngày, bất kể thế nào cũng không cho anh đi. Ngô Bình hết cách, đành cùng Lãnh Như Yên tạm thời ở lại vương cung.
Đêm xuống, Lãnh Như Yên lặng lẽ đến phòng Ngô Bình, ôm chầm anh từ phía sau.
“Không có lương tâm gì cả. Em mà không đến đây thì anh cũng chẳng đi tìm em đâu nhỉ?”
Ngô Bình cười đáp: “Chẳng phải em đã đến rồi sao?”
Lãnh Như Yên nhéo anh một cái: “Xấu xa quá”.
Ngô Bình bảo: “Như Yên, anh muốn tặng cho em một thứ”.
Lãnh Như Yên cười hỏi: “Là gì thế?”
Ngô Bình lập tức tách ra một loại cấm chế. Đây là một trong năm cấm chế mà anh có được nhờ uống nước thuốc do thần núi ban cho. Trước đó anh đã tặng cấm chế sấm sét cho Chu Thanh Nghiên, tặng Đào Như Tuyết cấm chế lửa. Bây giờ anh muốn tặng loại cấm chế này cho Lãnh Như Yên.
Cấm chế này tên là cấm chế băng, có thể phát ra sức mạnh của hàn băng. Có nó, Lãnh Như Yên sẽ dần sở hữu tiên thể hàn băng và tăng cường đáng kể tư chất tu vi của cô ấy.
Nói đoạn, anh vươn tay ấn vào giữa lông mày Lãnh Như Yên. Trong tích tắc, cấm chế đã được đưa vào cơ thể cô ấy. Sau đó anh giúp Lãnh Như Yên hấp thu cấm chế.
Quá nửa đêm, cuối cùng Lãnh Như Yên cũng luyện hoá cấm chế. Cảm nhận được luồng năng lượng mạnh mẽ của cấm chế, cô ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền ôm chặt Ngô Bình.
Một đêm thinh lặng. Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình để Lãnh Như Yên ở lại, còn mình thì về đảo Hưng Long tiếp tục lắp thiết bị điện gió.
Bận rộn vài ngày, tổ máy phát điện gió lần lượt được lắp đặt xong, đại phong trận cũng được dựng hoàn tất. Vào giây phút điện được kết nối với lưới điện, cả đảo Hưng Long đều sáng bừng lên.
Không lâu sau đó, lô vật tư đầu tiên mua từ nước Kim Ưng được Lãnh Như Yên gửi về đảo, và được bán cho dân trên đảo với giá gốc.
Cư dân trên đảo cũng đổi tiền cũ thành Long tệ. Vì thế, Ngô Bình đã phát miễn phí năm mươi nghìn Long tệ cho mỗi người. Với dân số một trăm triệu người, chuyển đổi ra cũng chỉ tốn mười triệu tiền bùa của anh mà thôi.
Sức mua của năm mươi nghìn Long tệ rất đáng kinh ngạc, tương đương với năm triệu trước đây. Có khoản tiền này, người dân trên đảo sẽ thong thả thích nghi với môi trường mới.
Sau khi phát điện cho cả đảo, Đường Tử Di tìm Ngô Bình, cười nói: “Chồng luyện thêm ít đan dược nhé”.
Cô ấy vẫn luôn phụ trách tài khoản mạng Tiên của Ngô Bình, chủ yếu là bán gói Tam Tai Đan và trà Tiên. Tính đến nay, Đường Tử Di đã bán mười hai nhóm đan dược, kiếm được bảy mươi lăm triệu tiền báu!
Tính riêng doanh thu trà Tiên thì hiện tài khoản của Ngô Bình đã có hơn một trăm triệu tiền báu. Nếu không vì anh tốn nhiều tiền mua bùa thì chắc chắn tiền còn nhiều hơn.
Đường Tử Di cảm thán: “Chồng này, tu sĩ tiêu hao nhiều thật. Chúng ta có thể dễ dàng kiếm được cả trăm triệu tiền báu. Nhưng với một người dân bình thường, e là cả đời này cũng chẳng kiếm được một tiền bùa”.
Ngô Bình đáp: “Đâu có gì lạ. Sinh lực của một Địa Tiên Thần Hoá đã cao hơn người bình thường gấp vài chục nghìn lần, vài triệu lần. Sinh lực càng mạnh, tiêu hao càng nhiều. Nếu linh khí không khôi phục, với tài nguyên trên địa cầu, e là còn chẳng bồi dưỡng được một Thiên Tiên”.
Nói được vài câu, anh mới bảo: “Anh đi luyện đan trước, lát nữa sẽ tặng đồ tốt cho em”.
Luyện được mười nhóm lò đan, anh gọi Đường Tử Di vào phòng, tặng cấm chế thứ năm cho cô ấy.
Đây là cấm chế mà gần đây anh mới lĩnh hội và khống chế được, tên là cấm chế hoá đá. Có nó rồi sẽ có thể kích hoạt thần quang trong đôi mắt, hoá đá một sinh vật. Hơn nữa, chỉ có cô ấy mới có thể giải trừ loại hoá đá này.
Nghe xong công dụng thần kỳ của cấm chế, Đường Tử Di hơi lo lắng: “Chồng à, em có thể kiểm soát nó không?”
Ngô Bình đáp: “Đừng lo. Có anh giúp em thì không thành vấn đề”.
Chương 1289: Điện đường Cực Võ
Khi Ngô Bình chuyển cấm chế cho Đường Tử Di, sức mạnh của cô ấy hoàn toàn không thể áp chế nó. May mà Ngô Bình đã giúp cô ấy áp chế nguồn năng lượng này vào giai đoạn đầu. Vài giờ sau, cấm chế từ từ thích ứng với môi trường mới, Đường Tử Di mới bắt đầu dốc hết sức luyện hoá.
Đợi việc tu hành của Đường Tử Di đi vào quỹ đạo, Ngô Bình mới yên lòng.
Anh đã ở cảnh giới Linh Biến, giờ là lúc mở điện đường võ học đầu tiên.
Điện đường võ học đầu tiên tên là Cực Võ. Trước đây từng có người mở rồi, nhưng hiểu biết của tiền nhân về Cực Võ vẫn chưa đạt đến trình độ quá cao.
Thế là anh bèn liên lạc với điện đường Cực Võ trong tay. Khung cảnh xung quanh thay đổi, anh đã đến trước một cung điện khổng lồ.
Trong cung điện, vài luồng thần quang chiếu lên người anh. Vài giây sau, cổng cung điện mở ra “ầm ầm”.
Lơ lửng bay trong điện đường là những công pháp, võ nghệ đã được năng lượng hoá, còn có đan dược, thuốc tễ, thậm chí là các ý nghĩa và tư tưởng trên khía cạnh võ học.
Anh phải lần lượt sử dụng những thứ này, tiêu hoá được kiến thức trước thì mới có thể tiếp tục học những thứ về sau.
Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện và cất lời: “Chào mừng đến với điện đường Cực Võ”.
Ngô Bình biết đối phương là người quản lý điện đường này, bèn hỏi: “Ở đây có bao nhiêu bộ công pháp vậy?”
Người trung niên đáp: “Ở đây chỉ có một bộ công pháp, tên là Cực Võ Quyết. Theo tiêu chuẩn của vũ trụ này, Cực Võ Quyết là công pháp thiên phẩm”.
“Chỉ là một bộ công pháp ư? Nhiều công pháp như thế, lẽ nào đều là một phần của Cực Võ Quyết?”
Người trung niên nói: “Công pháp thiên phẩm rất khó tu luyện, vậy nên điện đường Cực Võ mới lấy Cực Võ Quyết làm cốt lõi, tạo nên mười sáu bộ công pháp, bảy bộ võ nghệ. Người tu luyện phải từng bước đạt được yêu cầu, cuối cùng mới sở hữu Cực Võ Quyết hoàn chỉnh. Mà đến lúc ấy, luyện thành Cực Võ Quyết đã không còn là chuyện quá khó khăn nữa”.
Anh khẽ gật đầu: “Không biết tiền nhân tu luyện cao nhất là đến công pháp thứ mấy?”
Người trung niên đáp đáp: “Điện chủ trước đó chỉ tu luyện đến bộ công pháp thứ bảy và hai bộ võ nghệ”.
Ngô Bình đi đến bộ công pháp đầu tiên đang lơ lửng, công pháp năng lượng ấy liền tiến vào cơ thể anh. Công pháp này là giai đoạn nền móng của võ đạo, tên là Luyện Huyết Kinh.
Luyện huyết, như tên gọi của nó, thứ được luyện là huyết dịch. Anh nhìn sơ qua, cảm thấy tu luyện kinh này sẽ không khó lắm, dù sao Thiên Huyết Kinh của anh đạt đạt cảnh giới Chân Huyết rồi.
Người trung niên nói: “Luyện huyết có năm tầng. Cậu luyện đến tầng ba thì có thể uống đan dược phía sau, nó sẽ giúp cậu nhanh chóng đột phá tầng năm”.
Ngô Bình gật đầu. Việc tu luyện này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, anh bèn rời khỏi điện đường Cực Võ trước.
Vừa ra ngoài, anh đã nhận được tin của Hầu Chấn Khôn - bang chủ Cái Bang ở Vân Kinh, bảo là có tin tức liên quan đến yêu đỉnh.
Anh lập tức khởi hành đến Vân Kinh, tìm Hầu Chấn Khôn.
“Thưa cậu, người của tôi nhận được tin, có một hộ thôn dân đào được một cái đỉnh to dưới đất, nhưng đỉnh vừa đào lên đã bị người ta cướp mất”.
Ngô Bình vội hỏi: “Là ai cướp?”
Hầu Chấn Khôn đáp: “Người nhà họ Ngô, hình như gần đây rất nổi tiếng”.
Ngô Bình giật mình: “Tên gì vậy?”
“Ngô Chấn Tông”, Hầu Chấn Khôn đáp: “Người nhà họ Ngô này hành động dứt khoát lắm, đánh chết người của hộ nhà nông này rồi cướp đỉnh cổ đi luôn. Chậc, thật ra người nhà đấy đòi không nhiều tiền, chỉ vài nghìn Long tệ thôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, tin tức của ông rất có giá trị. Có thưởng”, đoạn ném cho đối phương mười nghìn tiền bùa.
Hầu Chấn Khôn rối rít cảm ơn.
Suy nghĩ giây lát, Ngô Bình quyết định đến nhà họ Ngô một chuyến. Nhà họ Ngô không đủ năng lực, tuyệt đối không thể bảo vệ yêu đỉnh. Hiện giờ cách làm thông minh nhất của họ là giao đỉnh ra, bằng không sớm muộn cũng bị diệt môn.
Nghe ngóng dọc đường, anh mới tìm được nhà mới của họ Ngô. Đây là một trang viên rất rộng, chủ cũ bị người nhà họ Ngô đánh chết, rồi họ chiếm đoạt nơi này.
Cổng trang viên nườm nượp người ghé thăm. Hiện giờ nhà họ Ngô rất nổi tiếng, năng lực lại mạnh, nên bị nhiều họ hàng bám lấy.
Ngô Bình đi đến trước cổng. Người gác cổng liếc nhìn, thấy anh không mang quà bèn hỏi: “Đến làm gì?”
Ngô Bình bảo: “Tôi tìm Ngô Chấn Tông”.
Tên gác cổng biến sắc: “Khốn kiếp! Ngay cả họ tên của ông Tư mà cậu cũng dám gọi thẳng?”
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, tên gác cổng đột nhiên nhũn chân, quỳ sụp xuống.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô chạy đến trước cổng. Xe này là bản giới hạn, trị giá mấy chục triệu. Cửa xe vừa mở, người bước xuống là Ngô Kháng Kháng.
Ngô Kháng Kháng là con trai ông Tư Ngô Chấn Tông, cậu ta còn một người em gái tên Ngô Mộng.
Ngô Kháng Kháng trông thấy Ngô Bình, đột nhiên cười phá lên: “Ồ, Ngô Bình! Sao hả, nghe nói nhà tôi phát tài nên lại muốn đến đây nhận mặt người thân à?”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Kháng Kháng, tôi đến nhà họ Ngô vì muốn cứu các người. Nhà họ Ngô sắp gặp hoạ lớn rồi”.
Ngô Kháng Kháng cười khẩy: “Gặp hoạ lớn? Bố tôi bây giờ là sự tồn tại đỉnh cấp của giới tu chân. Anh là cái thá gì mà dám đến trước nhà tôi ăn nói bậy bạ, có tin tôi sai người đuổi anh không?”
Ngô Bình cau mày, nghĩ bụng thái độ của tên nhóc này vẫn thế, chẳng có chút tiến bộ nào!
“Ăn nói cẩn thận, nếu không tôi đánh cậu đấy”, anh hờ hững nói.
Ngô Kháng Kháng cả giận: “Đánh tôi, anh thử xem!”
“Chát!”
Ngô Bình giáng cho cậu ta một cái tát. Ngô Kháng Kháng gào lên thảm thiết, bị đánh đến mức xoay mòng mòng rồi ngồi phịch xuống đất.
“Anh… anh dám đánh tôi!”, cậu ta vừa sững sờ vừa tức tối. Cứ nghĩ nhà họ Ngô phất lên rồi thì không ai dám động đến cậu ta nữa. Dạo này cậu ta toàn đi nghênh ngang ngoài đường, thấy ai không thuận mắt là sai người giết chết. Nhưng không ngờ tên Ngô Bình này dám đánh cậu ta ngay trước cổng nhà!
Ngô Bình bồi thêm một cú đá: “Đứng dậy nói chuyện”.
Cú đá này đau đến mức khiến Ngô Kháng Kháng chực khóc. Cậu ta bò dậy, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”
Ngô Bình bảo: “Đưa tôi đi gặp bố cậu. Bằng không xảy ra chuyện thì cậu còn không kịp khóc đấy”.
Ngô Kháng Kháng cười khẩy: “Ngô Bình, anh muốn xin bố tôi dạy anh tu hành sao? Anh đừng nằm mơ nữa. Bố tôi không quan tâm đến anh đâu!”
Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy đến. Người ngồi trên xe là một ông lão và một bà lão, chính là vợ chồng Ngô Liên Thắng.
Đôi giày bà lão đang đi có dán một lớp giấy vàng bên ngoài, óng ánh vàng. Trên cổ bà ta là một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay. Đôi hoa tai làm bằng đá quý được bà ta đeo trên tai, như thể sợ người khác không biết nhà mình rất giàu vậy.
Bà lão híp mắt nhìn Ngô Bình, lập tức nổi giận: “Ngô Bình, thằng ranh cậu còn đến nhà tôi làm gì? Đi, đi ngay!”
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của bà lão, Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi đến để nhắc nhở các người, nhà họ Ngô sắp bị diệt rồi. Mau gọi Ngô Chấn Tông ra gặp tôi”.
“Thằng khốn này! Ngô Chấn Tông là để cậu gọi sao? Bố cậu không do nhà tôi sinh nhưng do nhà tôi nuôi đấy!”, Ngô Liên Thắng giận dữ nói.
Ngô Bình nheo mắt: “Ngô Liên Thắng, năm xưa người đó mà không đưa ông ba trăm nghìn, ông có nuôi bố tôi không?”
Thì ra anh từng sai người điều tra chuyện năm xưa của bố anh, mới biết người mang bố anh đến nhà họ Ngô từng đưa cho họ ba trăm nghìn. Nhà họ Ngô dùng ba trăm nghìn này để mua vài căn nhà, đợi sau này phá dỡ thì kiếm thêm vài căn nhà và cả chục triệu tiền mặt.
Tuy có ba trăm nghìn nhưng Lý Niệm Tổ từ bé đến lớn không hề nhận được sự săn sóc yêu thương. Vì biết chuyện này, anh mới dè bỉu lời của Ngô Liên Thắng.
Sắc mặt của Ngô Liên Thắng rất khó coi: “Thằng khốn, làm sao cậu biết chuyện ba trăm nghìn?”
Ngô Bình nói: “Ngô Liên Thắng, tôi niệm tình bố nên mới đến nhắc nhở các người. Nếu đã không biết điều, vậy thì đành chịu!”
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng. Bà lão ở đằng sau nhổ toẹt nước bọt xuống đất, mắng nhiếc: “Đồ súc vật chết tiệt! Tôi nhổ vào! Nhìn thấy nhà chúng ta phất lên nên muốn đến hưởng lợi đây mà, mơ đi! Tôi thà bố thí cho ăn xin cũng không cho nó!”
Chương 1290: Lòng tốt không được xem trọng
Cách nhà họ Ngô không xa có một quán trà. Ngô Bình tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, giao trà Tiên cho nhân viên phục vụ, bảo cậu ta đi pha một ấm.
Anh có thể nhìn thấy tình hình nhà họ Ngô qua cửa sổ.
Ngồi uống trà, anh đăng nhập mạng Tiên. Lâu rồi anh chưa lên mạng, thấy có rất nhiều người nhắn tin cho mình, họ đều mong anh có thể luyện chế đan dược mới, có người còn cung cấp cả phương thức luyện đan nữa.
Anh nhìn sơ qua, bảo Tiên Nhi sắp xếp những tin tức này lại rồi viết ra một danh sách.
Sắp xếp xong, anh nói: "Tiên Nhi, tìm giúp tôi xem có ai bán đấu giá đan dược thượng cổ không".
Đan dược thượng cổ, dường như tu sĩ ngày nay không thể dùng được, nhưng thể chất của anh mạnh mẽ, có thể chịu được.
Một lát sau, Tiên Nhi đã liệt kê ra hơn chục buổi bán đấu giá, anh xem hết một lượt, trong đó có một buổi đấu giá thu hút được sự chú ý của anh.
Chỗ này đấu giá một loại đan dược thượng cổ tên là Long Lực Đan. Dùng đan dược này có thể tăng cường thêm sức mạnh bằng sức một con rồng. Tổng cộng có sáu viên Long Lực Đan được bán đấu giá cùng nhau, giá khởi điểm lên đến mười hai triệu tiền báu!
Buổi đấu giá chưa bắt đầu, người chủ trì còn đang giới thiệu chi tiết về đan dược, nghe ông ta nói xong, Ngô Bình đã quyết định phải mua cho bằng được sáu viên đan dược này!
"Đấu giá bắt đầu!"
"Mười hai triệu".
"Mười ba triệu!"
"Mười bốn triệu!"
Lần này cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, chẳng mấy chốc mà giá đã lên đến hai mươi triệu, rồi sau đó ba mươi triệu.
Sau khi lên đến ba mươi triệu, chỉ còn lại hai người tiếp tục cạnh tranh. Lúc này Ngô Bình mới gia nhập đấu giá.
"Ba mươi hai triệu", anh nói.
"Ba mươi ba triệu", một người khác theo sát không buông.
Sau vài lượt, giá đã lên đến ngưỡng bốn mươi triệu. Cuối cùng đối phương đã hơi không chống đỡ nỗi, do dự rất lâu mới nói: "Bốn mươi mốt triệu".
"Bốn mươi hai triệu", Ngô Bình phải mua cho bằng được, dù giá có lên đến trăm triệu thì anh cũng phải lấy Long Lực Đan này về.
Cuối cùng đối phương đã từ bỏ, tài khoản của anh bị rút bốn mươi hai triệu. Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng vụt qua, trước mặt anh xuất hiện một bình đan dược.
Anh vội mở bình đan dược, lấy ra một viên Long Lực Đan để quan sát. Không hổ danh là đan dược thượng cổ, bề mặt của viên đan dược này có thần quang hình con rồng, trông có vẻ phi phàm!
Anh suy nghĩ một lát rồi lập tức dùng một viên.
Đan dược xuống bụng, một nguồn lực dồi dào xuất hiện, dưới da anh như có vô số con rắn nhỏ đang bò trườn, với thể chất của anh mà vẫn không kìm được phải kêu lên đau đớn, lộ ra vẻ mặt rất thống khổ.
Nhưng rất nhanh, thân thể mạnh mẽ của anh đã dần hấp thu nguồn năng lượng này. Cuối cùng, nguồn năng lượng này được tôi luyện trong lò luyện Võ Đạo, hoá thành một con rồng nhỏ, bơi lội trong máu huyết của anh.
Lúc anh thi triển sức mạnh, sức mạnh của con rồng này được thêm vào, tăng thêm sức mạnh của một con rồng!
"Dược lực mạnh mẽ quá!", mắt anh sáng hẳn lên, lập tức tiếp tục luyện Luyện Huyết Kinh của điện đường Cực Võ.
Có nền tảng tu luyện Thiên Huyết Kinh, anh tu luyện Luyện Huyết Kinh này cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã xong tầng một, sau đó là tầng hai, đến khi lên đến tầng ba chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ.
Lúc này, trời đã chạng vạng, anh đang định đột phá tầng bốn thì nhìn thấy một luồng khí tức hung tàn đáp xuống nhà họ Ngô.
Lúc này, Ngô Chấn Tông đang ngồi trong phòng luyện công, hai tay đang nâng một viên ngọc phát ánh sáng vàng để tu luyện. Tố chất của ông ta bình thường nhưng có sự giúp đỡ của viên ngọc này, tu vi của ông ta bỗng tăng thần tốc, hơn nữa còn tu luyện một công pháp tuyệt thế.
Trong vòng chưa đến nửa năm, bây giờ ông ta đã là Địa Tiên bất tử rồi!
Một luồng khí tức khủng bố bỗng đáp xuống, Ngô Chấn Tông cả kinh, cất viên ngọc đi, thoắt cái ra ngoài sân.
Lúc này, ông ta nhìn thấy con trai Ngô Kháng Kháng bị người ta đạp dưới đất, ngực lõm vào, đã tắt thở!
Ông ta gào lên, bi phẫn cùng cực: "Mày dám giết con trai tao, chết đi!"
Ông ta dốc hết sức bình sinh để đấm một quyền về phía đối phương.
Trông kẻ kia tầm hai mươi tuổi, chỉ phất nhẹ tay đã phát ra một sức mạnh khủng khiếp đánh vào người Ngô Chấn Tông. Ông ta kêu lên đau đớn, nửa thân người lập tức nổ tung.
"Con trai ơi!"
Bà cụ và Ngô Liên Thắng cũng đã ra ngoài, nhìn thấy cảnh ngày vừa hoảng sợ vừa đau đớn. Ngô Liên Thắng quát lên: "Tao liều với mày!"
Kẻ kia chỉ búng tay một cái, Ngô Liên Thắng bỗng nổ tung tại chỗ, trở thành một mảng sương máu.
Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt lúc này cũng dẫn vợ con ra, nhìn thấy cảnh tượng máu me này, bọn họ đều bị doạ tới ngu người, đồng loạt quỳ xuống đất.
Ngô Chấn Tông đã gần đất xa trời, ông ta căm giận nhìn kẻ kia, gằn giọng hỏi: "Sao lại giết người nhà của tao?"
Kẻ kia thản nhiên nói: "Trong mắt tôi, các người chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi, giết thì đã sao? Giao yêu đỉnh ra đây, tôi có thể giữ lại mạng cho các người".
Ngô Chấn Tông vừa phẫn uất vừa bi thương: "Mày... hiếp người quá đáng!"
Kẻ kia thờ ơ hỏi: "Không chịu sao?"
Nói rồi hắn phất tay, đám người Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt cùng lúc nổ tung, hoá thành màn sương máu.
Ngô Chấn Tông há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hét lên: "Ngô Mộng, con mau chạy đi!"
Ông ta vẫn còn một cô con gái không có mặt ở đây.
Kẻ kia lạnh nhạt nói: "Vô ích thôi, tất cả người ở đây đều sẽ chết".
Nói rồi, hắn đang định búng tay thì bỗng nhiên có một người đáp xuống trước mặt hắn, chính là Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thi thể trên đất, nét mặt khó coi, kẻ này ra tay quá nhanh, lúc anh đến thì chuyện đã thế này rồi.
Anh không có cảm tình lắm với người nhà họ Ngô, nhưng dù sao cũng là nhà của ông bà nuôi.
Ngô Chấn Tông nhìn thấy Ngô Bình, cảm nhận được khí tức kinh người của anh thì bỗng khóc: "Đám ngu ngốc này, ban ngày cháu đến thì bọn chúng lại đuổi cháu đi! Chú cũng ngu nốt, chú lại tưởng cháu đến để nhờ cậy chú! A... sao chú lại không chịu nghe lời khuyên nhủ của cháu cơ chứ?"
Ngô Chấn Tông bi thương tột độ, chỉ còn một cánh tay, tát mạnh mình một cái.
Ngô Bình trầm giọng nói: "Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc tự trách!"
Người thanh niên kia quan sát Ngô Bình, nói: "Không ngờ ở đây cũng có cao thủ".
Ngô Bình nhìn thi thể trên đất, anh khẽ than: "Hôm nay, tôi trả thù cho các người, cũng xem như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng bố tôi".
"Ầm!"
Anh đánh một quyền về phía đối phương, kẻ kia phất tay đánh một chưởng, quyền và chưởng đối đầu nhau.
Một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh của Ngô Bình thế như chẻ tre, đánh vào cơ thể đối phương, chớp mắt đã tước đoạt sức sống của đối phương.
Kẻ kia lộ vẻ kinh hãi, sau đó cơ thể hắn nổ tung, một đạo linh hồn sơ sinh bay ra, trốn lên không trung.
Ngô Bình giơ tay, một đường kiếm quang bay ra, giết chết linh hồn sơ sinh trong nháy mắt. Linh hồn sơ sinh kia kêu thảm một tiếng, như muốn nói gì đó nhưng tiếc là không kịp nói.
Giết kẻ kia xong, Ngô Bình nhìn Ngô Chấn Tông, sau đó ngồi xuống cứu ông ta.
Ngô Chấn Tông thở dài: "Không ích gì đâu, linh hồn sơ sinh của chú đã sắp chết rồi, một quyền của kẻ kia đã huỷ đi cơ hội sống của chú rồi".
Ông ta nhìn Ngô Bình: "Ngô Mộng đang ngủ phía sau nhà, bây giờ con bé là người duy nhất của nhà họ Ngô còn sống sót. Ngô Bình, cháu chăm sóc con bé thật tốt giúp chú nhé!"
Nói rồi, ánh mắt của ông ta dần ảm đạm, trước khi chết, ông ta giao một chiếc nhẫn vàng cho Ngô Bình, nói: "Ngọc thần và đỉnh đều ở trong này, chú tặng hết cho cháu, chăm sóc tốt cho Ngô Mộng..."
Nói rồi, ông ta không còn chút sức lực nào nữa, đầu ngoảnh sang một bên, chết. Một làn khói xanh phun ra từ trong mũi ông ta, đó là năng lượng mà linh hồn sơ sinh đã chết hoá thành.
Ngô Bình thở dài một hơi, linh hồn sơ sinh của Ngô Chấn Tông đã tan vỡ, ông ta có thể gắng gượng được tới bây giờ đã không dễ dàng gì rồi, tuy anh tinh thông y thuật nhưng cũng không cứu được ông ta!