Nhan Duyệt nghe nói họ muốn thả Yêu Hoàng ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nói: "Đại sư huynh, Yêu Hoàng mặc dù bị trấn áp đã nhiều năm, nhưng thực lực của nó vẫn rất đáng sợ, nếu như có chuyện gì xảy ra, e là chúng ta không thể ăn nói với Trảm Yêu Các được..."
Tiền Đãng Vân cười lạnh, nói: "Nhan sư muội, đến lúc đó ta sẽ nói Luyện Ma tháp bị Côn Luân Kiếm Cung trộm đi, muội nghĩ Trảm Yêu Các tin ta hay tin bọn họ?"
"Nhưng...", Nhan Duyệt còn muốn nói cái gì, lại bị Tiền Đãng Vân cắt ngang.
"Được, sư muội, nếu như không muốn tham gia, vậy liền đứng ngoài xem kịch hay đi".
Ở phía bên kia, Ngô Bình đã giết con quái vật cuối cùng, các tu sĩ của Linh Xuyên tiến lên để bày tỏ lòng biết ơn. Nếu không phải lần này Ngô Bình ra tay, bọn họ căn bản không giữ được địa bàn của mình, bất kể là tu sĩ bên mình hay là dân chúng địa phương đều sẽ thương vong không ít.
Ngô Bình: "Mọi người không cần khách sáo, Côn Luân Kiếm Cung trấn giữ Linh Xuyên, bổn phận chính là bảo vệ nơi đây và mang lại lợi ích cho mọi người".
Rất hiếm khi các tu sĩ gặp nhau, vì vậy họ đã đến một ngọn núi gần đó và trò chuyện một lúc.
Hoàng Lập Phi nhanh chóng mang đến một tháp nhỏ màu đen, Tiền Đãng Vân cầm lấy tháp đen và nói: "Tiền bối trong tháp, vãn bối sẽ lập tức thả người ra. Phía trước là Linh Xuyên, có hàng chục tỷ người sống, người có thể thoái mái ăn".
Tòa tháp nhỏ màu đen rung động, một giọng nói truyền ra: "Tại sao lại thả ta đi?"
Tiền Đãng Vân: "Tiền bối đã bị mắc kẹt trong tháp hàng trăm năm, tôi nghĩ đã đến lúc để người ra ngoài".
"Được! Thả ta ra!"
Tiền Đãng Vân niệm chú, lật ngược tòa tháp nhỏ, một luồng khí đen bay ra, biến thành một con rắn khổng lồ. Con rắn này dài hàng vạn mét, có khí thế đáng kinh ngạc, đôi mắt to như những ngôi nhà, khí thế kinh người.
Tiền Đãng Vân và những người khác liên tục rút lui, hắn nói: "Tiền bối, có vô số người sống ở phía trước, người hãy đi và thưởng thức chúng".
Xà Yêu lạnh lùng nói: "Tiểu bối, nếu ngươi dám có mưu đồ gì với ta, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!"
Ngô Bình đang nói chuyện với một vài tu sĩ thì đột nhiên cảm thấy một luồng yêu khí kinh người từ phía tây truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy một con yêu xà khổng lồ dài hàng vạn mét đang cưỡi trên luồng khí đen đang lao tới. Nó có một khuôn mặt hung dữ, có vẻ như nó đang rất đói, nó đang tìm kiếm thức ăn có máu. Không còn nghi ngờ gì nữa, những người dân vô tội ở Linh Xuyên sẽ trở thành món ăn ngon của nó.
"Trời ạ! Yêu khí mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là Yêu Hoàng?". Các tu sĩ đều kinh ngạc thốt lên. Thực lực của Yêu Hoàng không thua gì Đại La Kim Tiên, không có ai ở đây là đối thủ của nó.
Ngô Bình hét to: "Yêu nghiệt to gan, nhanh chóng rút lui, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Con xà yêu phát ra một tiếng kêu dài, thanh âm rung trời, nó căn bản không thèm để ý tới Ngô Bình, tiếp tục thúc giục đám mây đen đánh tới, chuẩn bị đáp xuống đất ăn tươi nuốt sống mọi người.
Ngô Bình vô cùng tức giận, anh tung một cú nhảy trong không trung, biến thành một người khổng lồ cao hàng chục nghìn mét. Sau khi luyện hóa ý nghĩa Thiên Tượng vào trong cơ thể, anh có thể thi triển rất nhiều phép biến hóa, lập tức hóa thành một con rồng lớn dài hàng chục nghìn mét, lao thẳng về phía xà yêu.
Nhìn thấy thế trận này, con xà yêu vô cùng kinh hãi, nó có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ xung quanh Ngô Bình, đủ để uy hiếp tính mạng của nó.
Con xà yêu rất thông minh, nó đưa ra quyết định dứt khoát, quay đầu bỏ chạy, chạy trốn về hướng ngược lại.
Ngô Bình không ngừng đuổi theo, xà yêu giật mình, dùng thần niệm gửi tin: "Ta đổi chỗ, đừng đuổi theo ta".
Ngô Bình cười lạnh: "Thả ngươi đi cũng được, nói cho ta biết ai phái ngươi tới đây".
Xà yêu hét lớn: "Là mấy tên nhóc của Trảm Yêu Các, thảo nào bọn họ lại thả ta, bọn họ muốn mượn tay ngươi diệt trừ ta, chết tiệt, ta sẽ không tha cho bọn họ!"
Xà yêu chạy trốn rất nhanh, rất nhanh đã tới phía Xuyên Tây. Phía trước không xa, Tiền Đãng Vân và những người khác đang chờ đợi tin tức, họ ngạc nhiên khi thấy con xà yêu đã rời đi mà còn quay trở lại. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy con rồng khổng lồ đằng sau con xà yêu, vẻ mặt của họ đều thay đổi.
"Rồng lớn ở đâu ra vậy?". Hoàng Lập Phi hét lên, sau đó quay người chuẩn bị chạy trốn.
Tuy nhiên, đã quá muộn, con rắn khổng lồ đã đến ngay lập tức và nó há miệng tạo ra một lực hút kinh hoàng, nhóm người bị hút vào bụng con rắn. Vì Nhan Duyệt không muốn tham gia nên đứng ở xa, vì vậy đã trốn thoát mà không hề hấn gì.
Sau khi ăn thịt những người này, xà yêu còn muốn chạy trốn, nhưng Ngô Bình đã đuổi kịp nó, hai móng vuốt rồng hung hãn tóm lấy nó. Móng vuốt của rồng cực kỳ sắc bén, một nhát đâm xuyên qua vảy rắn, đâm sâu vào máu thịt, khiến xà yêu kêu lên đau đớn.
"Thượng tiên, tha mạng! Tiểu yêu không dám!"
Ngô Bình cười lạnh: "Vừa rồi còn muốn ăn thịt người, hiện tại lại nói không dám?"
Xà yêu kêu lên: "Tiểu yêu biết sai rồi, ta vừa được thả ra, trong bụng ta không có đồ ăn, ta chỉ muốn tìm đồ ăn".
Ngô Bình đã quay lại cơ thể thật của mình, nhưng anh vẫn cao hàng vạn mét. Anh dùng một tay véo vào bảy tấc của con xà yêu, lạnh lùng nói: "Ngươi có phải là Yêu Hoàng bị Trảm Yêu Các bắt không?"
Xà yêu nói: "Đúng vậy. Tiểu yêu đã từng là Yêu Hoàng, nhưng Luyện Yêu tháp vô cùng lợi hại, ta ở trong đó mấy trăm năm, tu vi cũng giảm xuống, cùng lắm chỉ tính là một nửa Yêu Hoàng".
Ngô Bình cẩn thận quan sát, phát hiện yêu cốt của xà yêu rất lợi hại, chắc chắn phải có chút lai lịch, nói: "Không giết ngươi cũng không sao, về sau hãy trông nom nhà của ta, nếu như ngươi có ý đồ bất chính, ta lập tức giết ngươi!"
Vừa nghe nói không cần chết, xà yêu vội vàng nói: "Tiểu yêu bằng lòng, tiểu yêu từ nay về sau sẽ hầu hạ thượng tiên, bái kiến chủ nhân!"
Nhan Duyệt ở đằng xa đã chết lặng, một lúc lâu không thể nói nên lời. Mãi cho đến khi Ngô Bình nhìn sang, Nhan Duyệt mới nói: "Lý cung chủ, con xà yêu này đã ăn đại sư huynh".
Ngô Bình đương nhiên nhìn thấy, anh cũng cố tình không ngăn cản, đám người này cố ý thả xà yêu ăn thịt người vô tội, chết cũng không hết tội!
Anh lạnh lùng nói: "Cô Nhan, cô và họ cũng là đồng phạm phải không?"
Nhan Duyệt vội vàng xua tay: "Lý cung chủ, tôi không hề tham gia, vị xà tiền bối này có thể làm chứng".
Xà yêu đáp: "Chủ nhân, cô gái này quả thực luôn đứng phía xa, không tham gia".
Ngô Bình thu nhỏ hình người, xà yêu cũng biến thành một con rắn nhỏ, ngoan ngoãn cuộn tròn trên cánh tay Ngô Bình. Anh đến cạnh Nhan Duyệt, hỏi: "Mấy người này vì sao muốn thả yêu quái vào Linh Xuyên? Mấy trăm yêu quái lúc trước cũng do họ thả đúng không?"
Nhan Duyệt cúi đầu: "Lần trước Lý cung chủ chọc giận đại sư huynh, đại sư huynh lòng dạ hẹp hòi, muốn làm thế để báo thù Côn Luân Kiếm Cung".
Ngô Bình hừ lạnh: "Tên đáng chết! Muốn đánh nhau có thể đường đường chính chính đến tìm tôi, vì sao lại phải dùng thủ đoạn hèn hạ như thế!"
Nhan Duyệt khẽ thở dài: "Họ đều chết rồi, cũng coi như đền tội".
Ngô Bình không có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, nói: "Trảm Yêu Các các người tại sao lại phải chém yêu quái?"
Nhan Duyệt: "Tôi cũng không rõ, cứ bắt được yêu quái là Trảm Yêu Các sẽ trao thưởng".
Xà yêu nói: "Chủ nhân, tiểu yêu biết đôi chút".
Ngô Bình: "Ừ, nói đi".
Xà yêu: "Chủ nhân, tiểu yêu tên Luyện Bạch".
Ngô Bình: "Ừ, Luyện Bạch, nói những gì mày biết cho tao".
Luyện Bạch nói: "Chủ nhân, Trảm Yêu Các không phải là thế lực chính đạo, chúng bắt yêu quái để nuôi dưỡng yêu thai".
Ngô Bình: "Yêu thai? Là gì vậy?"
Luyện Bạch: "Đó chính là bắt cô gái loài người đang có thai đưa vào pháp trận, sau đó dùng bí pháp biến thai nhi thành quái vật nửa người nửa yêu. Nhưng thứ nửa người nửa yêu này có thực lực rất mạnh, vừa sinh ra đã có thực lực Địa Tiên. Chỉ cần tu luyện một chút là chúng đã là cường giả mạnh như Thiên Tiên".
Ngô Bình kinh ngạc: "Đám người đó dám nuôi yêu thai, đúng là hoành hành ngang ngược!"
Luyện Bạch: "Chủ nhân đừng thấy làm lạ, có rất nhiều thế lực làm như vậy, chỉ là người không biết mà thôi".
Ngô Bình cười lạnh: "Một đám ngu xuẩn!"
Sau đó anh nhìn Nhan Duyệt, nói: "Cô về định ăn nói thế nào?"
Nhan Duyệt cắn răng, nói: "Tôi sẽ nói đại sư huynh lén thả Yêu Hoàng, kết quả bị Yêu Hoàng nuốt chửng".
Chương 1576: Nhân Tàng chung cực
Ngô Bình hừ lạnh và rời đi với Luyện Bạch.
Khi trở lại Côn Luân Kiếm Cung, anh ném Luyện Bạch xuống đất và hỏi: "Làm thế nào để mày có thể khôi phục tu vi của Yêu Hoàng?"
Luyện Bạch: "Chỉ cần ăn một ít đồ sống là sẽ từ từ khôi phục".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc và nói: "Hôm nào đấy tao sẽ đưa mày đến một nơi. Từ giờ trở đi, mày hãy ngoan ngoãn bảo vệ sơn môn cho tao". Nói xong, anh đặt cấm chế lên cơ thể của Luyện Bạch.
Sau khi chế ngự Luyện Bạch, Ngô Bình trở về nhà và thấy Chu Chu đang chơi với Khả Nhi và Đỉnh Nhi. Chu Chu lớn hơn, giống như một người chị gái.
Sau khi chơi với đám trẻ một lúc lâu, anh đến thăm Thanh Tuyết thiên chủ.
“Cậu cũng mở Thần Tàng rồi sao?”. Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên.
Ngô Bình: “Đã mở được bốn Nhân Tàng".
Thanh Tuyết thiên chủ vô cùng ngưỡng mộ anh: "Thật tuyệt vời. Thực lực hiện tại của cậu đã vượt xa tôi rồi".
Ngô Bình: "Thật ra, Nhân Tàng có một điểm thứ năm, tên là Nhân Tàng chung cực, tôi sẽ mở nó".
Thanh Tuyết thiên chủ sửng sốt: "Nhân Tàng chung cực sao? Một khi cậu mở nó ra, cậu có thể nhận được gì?"
Ngô Bình: "Nhân Tàng chủ yếu giải phóng sức mạnh của bản thân Nhân tộc. Tôi nghĩ sức mạnh chung cực của Nhân tộc phải rất mạnh".
Thanh Tuyết thiên chủ gật đầu: "Sự tiến bộ của cậu còn nhanh hơn tôi mong đợi".
Sau đó cô ta nghĩ tới một chuyện, nói: "Tôi đề nghị rằng cậu không nên tu luyện Thiên Tiên".
Ngô Bình sửng sốt: "Không tu luyện Thiên Tiên? Tại sao?"
Thanh Tuyết thiên chủ: "Hiện tại thực lực của cậu so với Đạo Quân thì thế nào?"
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Tuy rằng tôi đánh không lại, nhưng tôi cũng không sợ Đạo Quân".
Thanh Tuyết thiên chủ: "Đúng vậy. Đợi khi nào cậu mở ra Thần Tàng, tiến vào cảnh giới Bất Tử, thậm chí cảnh giới Đoạt Thiên thì sẽ như thế nào? Cậu sẽ mạnh đến mức nào?"
Ngô Bình im lặng, trên thực tế, anh cũng cảm thấy rằng dường như không có mối liên hệ cần thiết nào giữa Địa Tiên và Thiên Tiên.
Thanh Tuyết thiên chủ: "Nếu cậu thực sự muốn trở thành Thiên Tiên, cậu có thể sử dụng hóa thân để tu luyện. Về phần người thật của cậu, cậu có thể tiếp tục đi trên con đường Địa Tiên".
Ngô Bình: "Để hóa thân tu luyện sao? Đó là một ý kiến hay".
Thanh Tuyết thiên chủ: "Với tư chất và sức mạnh của cậu, làm điều này không khó. Hơn nữa theo cách này, cậu có thể đồng thời tu luyện cả Địa Tiên và Thiên Tiên cùng một lúc mà không chậm trễ".
Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng muốn tu luyện Thiên Tiên, trước tiên phải đột phá đến cảnh giới Bất Tử".
Thanh Tuyết thiên chủ: "Cậu đã tu luyện Bất Tử Kinh chưa?"
Ngô Bình: "Tôi đã tu luyện tầng thứ nhất, Bách Chú Trì Thân. Tôi cảm thấy bộ kinh này quá nghịch thiên. Nếu tôi có thể luyện tập đến cùng, cơ thể và tinh thần của tôi sẽ có những thay đổi về chất".
Thanh Tuyết thiên chủ: "Đạo trong thiên hạ này đều dẫn đến cùng một mục tiêu bằng những con đường khác nhau, và kết thúc cũng giống nhau. Một khi bạn tu luyện Bất Tử Kinh, con đường sẽ rất thuận lợi trong tương lai".
Thanh Tuyết thiên chủ cũng đang tu luyện, cả hai chỉ dẫn cho nhau và mỗi người đều đạt được một thứ gì đó. Ngô Bình ở lại và cố gắng mở Nhân Tàng thứ năm, Nhân Tàng chung cực!
Trái với dự đoán, anh vốn tưởng rằng Nhân Tàng chung cực sẽ rất khó mở ra, nhưng ngược lại, anh chỉ mất hai ngày là có thể mở ra Nhân Tàng chung cực. Sau khi mở ra Nhân Tàng chung cực, một luồng khí tức nguyên thủy phóng ra, toàn thân Ngô Bình nhất thời bình tĩnh lại, bảo tướng trang nghiêm, uy đức khôn lường!
Thân thể của anh hòa quyện cùng trời đất, mỗi hơi thở dường như đều ảnh hưởng đến trật tự của trời đất. Thậm chí, anh cảm thấy bây giờ mình chính là đứa con cưng của trời đất, vận may khắp đất trời đều đang dồn về phía anh.
"Hóa ra đây chính là Nhân Tàng chung cực!". Ngô Bình khẽ mỉm cười, anh mở hai mắt ra, đột nhiên chấm một cái giữa lông mày Thanh Tuyết thiên chủ, một luồng sức mạnh thần bí truyền vào.
Ngay sau đó, Thanh Tuyết thiên chủ phát hiện ra rằng tất cả các Nhân Tàng của mình đã được mở!
Tất nhiên, Ngô Bình không thể giúp cô ta mở Nhân Tàng thứ năm, bởi vì Nhân Tàng thứ năm chỉ có thể mở được bởi một người. Trừ khi người mở Nhân Tàng thứ năm chết, nếu không sẽ không có người thứ hai mở được nó ra.
Ưu thế khi có Nhân Tàng chung cực vô cùng rõ ràng, anh có thể dễ dàng trợ giúp người khác mở ra bốn Nhân Tàng đầu tiên!
Đương nhiên, người mở ra Nhân Tàng nhất định phải đạt đến tu vi Thần Tàng, ví dụ như Thanh Tuyết thiên chủ.
Đột nhiên mở ra thêm hai Nhân Tàng, Thanh Tuyết thiên chủ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Thật lợi hại! Huyền Bình, chỉ e cũng chỉ có lão tổ thời viễn cổ mới có thể làm được như cậu".
Ngô Bình cười nói: "Chuyện này cô không được nói cho người khác biết".
Thanh Tuyết thiên chủ : "Tôi hiểu rồi".
Họ nói vài câu, Ngô Bối tính thời gian, biết đã đến lúc đi đón Nguyệt Vũ, anh lập tức chạy tới bộ lạc Ám Nguyệt.
Đến bộ lạc Ám Nguyệt, Nguyệt Vũ cười nói: "Anh tới sớm quá".
Ngô Bình: "Không sớm, sớm muộn gì em cũng phải đi với anh".
Sau đó anh nghĩ tới điều gì, nói: "Anh bắt được một người khổng lồ một mắt, vừa hay có thể dâng lên tế đàn, xem có thể có được chút nước suốt Bất Lão nào không".
Nguyệt Vũ nói: "Thật sao? Tuyệt quá".
Khi cả hai đến đại điện, Ngô Bình xách người khổng lồ một mắt ra khỏi động thiên và ném thẳng vào tế đàn.
Ngay lập tức, một luồng sáng phát ra từ tế đàn, từ từ làm tan chảy người khổng lồ một mắt. Sau đó, vô số sợi tơ bắt đầu nhanh chóng nhỏ giọt thành nước suối, vô số nước suối hòa thành một dòng nước to bằng ngón tay.
Nguyệt Vũ rất vui và nói: "Anh à, lần này có thể lấy được rất nhiều nước suối!"
Ngô Bình: "Nguyệt Vũ, em ở lại ba ngày, trong ba ngày này, anh sẽ tăng cường luyện chế một ít đan dược cho người trong bộ lạc của em".
Nguyệt Vũ gật đầu: "Cám ơn anh".
Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Ngô Bình đã luyện chế đủ đan dược, anh ở lại bộ lạc Ám Nguyệt. Vào ngày thứ tư, Nguyệt Vũ từ biệt dân chúng trong bộ lạc và theo Ngô Bình đến Linh Xuyên.
Về đến nhà, Ngô Bình sắp xếp cho Nguyệt Vũ tới chỗ ở của Linh Hi Nữ Đế, hai người ở cùng một tòa nhà. Nguyệt Vũ vẫn chưa quen với môi trường bên ngoài, cần một người hết lòng chỉ bảo, Linh Hi vô cùng thích hợp.
Sau khi sắp xếp cho Nguyệt Vũ xong, Ngô Bình đưa Tử Phi đến Thiên Đạo Môn.
Mấy ngày nữa sẽ là thời điểm tốt nhất của Thiên Vực, anh định đến Thiên vực tìm tòi, nhân tiện báo thù cho Tử Phi. Nhà họ Ngụy đã giết hại người nhà của Tử Phi, mối thù này không thể không báo!
Tuy Ngô Bình là đồ đệ của Tiêu Thái Tôn, cũng là người mới vào Thiên Đạo Môn với thành tích đứng đầu, nhưng khoảng thời gian anh ở đây không nhiều, trừ một số ít người ra thì anh không quen những đồng môn và trưởng lão khác.
Đến Thiên Đạo Môn liền thấy trước sơn môn người đi kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, có vẻ người muốn đến Thiên Vực không chỉ có đệ tử Thiên Đạo Môn mà còn có các tu sĩ bên ngoài.
Ngô Bình tìm được Tiêu Thái Tôn, ông ấy đã đợi anh mấy ngày, liền cười nói: "Huyền Bình, con đã đột phá cảnh giới Long Môn, ta thấy con nên bắt đầu đến Phong cảnh".
Trong Thần cảnh, trước đó Ngô Bình đã đột phá Tuyết cảnh và Hỏa cảnh, vốn nên tiếp tục đột phá Phong cảnh, nhưng Thần Phong Châu có yêu cầu đối với Phong cảnh, chỉ có tu sĩ đã đột phá cảnh giới Long Môn mới có thể luyện hóa. Thế nên anh mới kéo dài đến tận bây giờ.
Ngô Bình: "Sư tôn, con sẽ đi Phong cảnh trước. Trong lúc đó, xin sư tôn hãy bảo vệ Tử Phi".
Thấy Tử Phi, Tiêu Thái Tôn liền hiểu ý Ngô Bình, ông ấy nói: "Huyền Bình, nếu con có thể đột phá, luyện hóa quái bàn Tiên Thiên, vậy thì nhà họ Ngụy chẳng là gì với con".
Ngô Bình: "Sư tôn, quái bàn Tiên Thiên của cảnh giới này không phải đã vỡ nát rồi sao?"
Tiêu Thái Tôn: "Quái bàn Tiên Thiên chỉ là một phần, nếu con có thể luyện hóa thì tất nhiên có thể tái hiện quẻ Tiên Thiên".
Chương 1577: Liên tiếp đột phá ba cảnh giới
"Sư tôn, nguồn gốc của quái bàn Tiên Thiên là gì?"
Tiêu Thái Tôn nói: "Quái bàn Tiên Thiên là bảo vật của Thiên Vực, sau khi nó được lấy ra khỏi Thiên Vực, nó được chia thành hai phần và biến thành một Thần cảnh lớn. Quái bàn Tiên Thiên có linh tính. Nó làm điều này để tìm chủ nhân mới".
Ngô Bình: "Con hiểu rồi, cảnh giới này thực ra tương đương với một cuộc kiểm tra. Nếu vượt qua bài kiểm tra thì sẽ được quái bàn công nhận".
Tiêu Thái Tôn gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy. Huyền Bình, con có thể yên tâm đến Phong cảnh, để Tử Phi ở đây. Ta sẽ bảo vệ cô ấy an toàn".
Lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, một người đàn ông áo lam xuất hiện, anh tuấn nho nhã, đầu đội khăn vuông, tay cầm quạt xếp, chính là Triệu Thanh Dương, tông chủ Phong Tông.
Tiêu Thái Tôn nói: "Huyền Bình, đây là tông chủ Triệu Thanh Dương của Phong Tông, ông ấy sẽ đưa con vào Phong cảnh".
Triệu Thanh Dương khẽ gật đầu: "Huyền Bình, nếu như cậu có thể đột phá Phong cảnh, cậu chính là thủ lĩnh của Phong Tông chúng tôi".
Ngô Bình đáp lễ: "Không dám. Triệu tông chủ, có thể nói cho tôi biết tình hình của Phong cảnh không?"
Triệu Thanh Dương: "Tiến vào Phong cảnh, gió bên trong vô cùng mạnh mẽ, chúng đến từ một hạt châu tên là Thần Phong Châu, hạt châu này là do một phong nhãn trong vũ trụ biến thành, uy lực vô hạn, chỉ cần cậu có thể tiến lên trong gió mạnh, tới gần Thần Phong Châu thì có thể luyện hóa nó".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã hiểu".
Triệu Thanh Dương cười và nói: "Huyền Bình, sau khi cậu có được Thần Phong Châu, cậu có thể tiến vào Thủy cảnh".
Ngô Bình hỏi vài câu rồi đi theo Triệu Thanh Dương đến lối vào Phong cảnh, anh bước vào mà không hề do dự.
Bước vào Phong cảnh, anh lập tức bị một cơn gió cuốn đi, suýt chút nữa không đứng dậy được. Anh nhanh chóng dùng trọng lực, bị đóng đinh chặt vào mặt đất.
Đây là một thế giới hoang vắng, bầu trời đầy bụi và bị che khuất. Gió rất mạnh, các hạt cát quay cuồng với tốc độ cao còn sắc bén hơn cả gươm, có thể dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự.
Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và nhanh chóng nhìn thấy rằng có một hạt châu lơ lửng trong không trung ở phía xa. Hạt châu liên tục phun ra các luồng khí, các luồng khí này ngày càng lớn hơn, cuối cùng biến thành những cơn gió.
Sau khi xác định phương hướng, anh lập tức đi về phía hạt châu. Khởi đầu rất dễ dàng, nhưng sau khi đi được hàng ngàn bước, anh không thể di chuyển dù chỉ một tấc. Gió quá mạnh, anh cố gắng hết sức để bước trên mặt đất, nhưng chân anh vẫn trượt về phía sau.
Hết cách, hình dáng của anh bắt đầu thay đổi, cơ thể anh trở nên phẳng lì, khi một cơn gió mạnh thổi qua cơ thể anh, gió lại đè anh xuống đất. Anh dùng cả tay và chân, bò thêm vài cây số.
Nhưng cuối cùng, anh không thể di chuyển được nữa, anh dính chặt vào mặt đất như một tấm ván. Lúc này anh cách hạt châu chỉ có mười mấy bước, nhưng dù như thế nào cũng khó có thể tiến lên một bước. Anh nghiến răng nghiến lợi, cơ thể hóa thành một tia chớp, thoáng cái đã đi tới phía trước Thần Phong Châu và nắm lấy nó.
Cầm hạt châu trong tay, cơn gió lập tức dịu đi, anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay, hạt châu kia lại thẩm thấu vào trong cơ thể anh, hóa thành một luồng gió trong lành lưu chuyển trong kinh mạch. Mỗi một lần nó lưu chuyển trong cơ thể, anh lại được tôi luyện một lần, vô cùng thoải mái .
Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức rút lui khỏi Phong cảnh.
Anh vừa đi ra, toàn bộ Phong cảnh đều sụp đổ, Triệu Thanh Dương khẽ mỉm cười, chắp tay với Ngô Bình: "Chúc mừng".
Ngô Bình đáp lễ: "Tôi đã lấy được Thần Phong Châu".
Một người phụ nữ xuất hiện, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, rất xinh đẹp, cô ấy cười nói: "Huyền Bình, tôi là tông chủ của Thủy Tông, Thủy Thiên Nhu".
Ngô Bình: "Chào Thủy tông chủ".
Thủy Thiên Nhu mỉm cười và nói: "Chúng tôi đã đợi cậu rất lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được cậu đến. Tiếp theo, cậu có thể đến Thủy cảnh. Trong Thủy cảnh có Nguyên Nhất Chân Thủy. Nếu cậu luyện hóa được Chân Thủy, cậu sẽ thành công".
Ngô Bình nói: "Các vị, tất cả hình như đều muốn tôi đột phá các cảnh giới và luyện hóa quái bàn Tiên Thiên".
Thủy Thiên Nhu: "Đương nhiên. Bởi vì chỉ có luyện hóa quái bàn Tiên Thiên, các tông môn mới có thể thống nhất".
Triệu Thanh Dương giải thích: "Thiên Đạo Môn có một phủ, bốn tông viện, tông môn số lượng nhiều nhất, nhưng thực lực lại yếu nhất, nếu như có thể thống nhất tông môn, cậu chính là tông chủ của tất cả chúng tôi".
Thủy Thiên Nhu: "Tông môn mới sẽ tên là Quái Tông, nhất định sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của Thiên Đạo Môn".
Ngô Bình: "Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức".
Nói xong, anh đi theo Thủy Thiên Nhu đến Thủy cảnh. Trong Thủy cảnh có Nguyên Nhất Chân Thủy, khi Ngô Bình đi vào Thủy cảnh, anh trôi nổi trên đại dương, Nguyên Nhất Chân Thủy ẩn trong vùng biển rộng lớn này. Anh đột nhiên ngẩn người, mò kim đáy bể là chuyện dễ hiểu, nhưng tìm một dòng nước trong cả đại dương mênh mông thì phải làm thế nào đây?
Anh thẫn thờ nhìn mặt biển một lúc rồi bay lên trời cao, mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và cố gắng tìm kiếm dòng nước đó.
Bằng cách này, anh đã thực sự phát hiện ra manh mối. Trên mặt biển bao la, dưới đáy biển có một cái bóng đang bơi lội, tốc độ cực nhanh. Cái bóng này chỉ có thể được nhìn thấy bằng đôi mắt đặc biệt của anh.
"Tìm được rồi!"
Anh cười lớn một tiếng, hóa thành một tia chớp, thoáng cái đã đi tới đáy biển, há to miệng hút một dòng nước vào trong miệng.
Dòng nước cực kỳ nặng nề và mạnh mẽ như thể nó có sinh mệnh, nó chui thẳng vào bụng anh. Anh lập tức dùng toàn lực áp chế, mấy phút sau, dòng nước mới bình tĩnh lại, nó chậm rãi bị dạ dày hấp thu, hòa vào trong máu.
Lập tức Ngô Bình cảm giác được Thiên Huyết mà mình đã lâu không thể đột phá có dấu hiệu dao động, trong đó xuất hiện một tia "Thiên Huyết" .
Một giây sau, dưới chân anh sinh ra một đám mây khí, anh đạp lên đám mây rời khỏi mặt nước.
Ra khỏi Thủy cảnh chưa được bao lâu thì Thủy cảnh cũng bị sụp đổ. Lúc này có một người đàn ông trung niên cao lớn đang đợi anh ở bên ngoài. Người đó mặc áo choàng, trông rất mập mạp, ông ta cười với Ngô Bình: "Huyền Bình, tôi là tông chủ Sơn tông, Dịch Liên Phong".
Ngô Bình đáp lễ: "Dịch tông chủ, bên trong Sơn cảnh có thứ gì?"
Dịch Liên Phong đáp: "Trong Sơn cảnh có một ngọn núi tên là Thiên Nhạc, nó được sinh ra từ vũ trụ, do hòn đá đầu tiên biến thành. Muốn lấy Thiên Nhạc cần sức mạnh cơ thể vô cùng mạnh mẽ, nếu không đừng hòng động vào nó".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã hiểu".
Đến Sơn cảnh, anh nhìn thấy ngọn núi đó ngay, nó tỏa ra khí thế dày nặng. Ngọn núi này không lớn, chỉ cao hơn nghìn mét. Trên núi có vô số phù chú, đó chính là Thiên Nhạc.
Anh lóe người, hóa thành người khổng lồ hơn nghìn mứt, cúi người ôm lấy Thiên Nhạc, hét lớn: "Lên!"
Ầm ầm ầm!
Thiên Nhạc nặng nề bị anh rút lên, vác lên trên vai.
Cảnh tượng thần kỳ xảy ra, Thiên Nhạc chợt biến thành một luồng sức mạnh xuất hiện trên vai phải của anh.
Anh ngẩn ra, kéo quần áo ra nhìn. Trên vai phải của anh có thêm một hình vẽ ngọn núi. Đồng thời một luồng sức mạnh nặng nề tỏa ra khắp người anh, hòa vào từng tế bào của anh.
Anh bước nhanh ra khỏi Sơn cảnh, thế giới sau lưng dần sụp đổ.
Lần này có thêm một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ngoài đợi anh, không nhìn ra được tuổi tác, mặc bộ đồ màu trắng. Người đó cười nói: "Tôi là tông chủ Thiên Tông, Trần Thiên Dương. Huyền Bình, cậu có thể tiến vào Thiên cảnh rồi".
Ngô Bình: "Chào Trần tông chủ, không biết trong Thiên cảnh có gì?"
Trần Thiên Dương cười nói: "Trong Thiên cảnh có một tấm Thiên phù, luyện hóa Thiên phù là có thể đột phá!"
Chương 1578: Tám tông quy về một
Ngô Bình: "Trần tông chủ, Thiên phù là quẻ Càn, luyện hóa có phải càng khó hơn đúng không?"
Trần Thiên Dương cười nói: "Người biết thì sẽ không khó. Cậu có thể luyện hóa các cảnh giới các, luyện hóa Thiên cảnh cũng không khó".
Ông ấy ngay lập tức dẫn đường và dẫn Ngô Bình đến lối vào của Thiên cảnh. Ngô Bình dừng một chút mới bước vào.
Thiên cảnh khác với những nơi trước, nó sạch sẽ và được bao quanh bởi thứ gì đó giống như ánh sáng trắng. Ngay phía trên ánh sáng trắng, có một lá bùa treo lơ lửng, chính là Thiên phù.
Ngô Bình ngay từ đầu đã nhận được truyền thừa từ Thiên Phù Đại Đế, anh đã quen thuộc với phương pháp phá giải nó. Anh dùng tay phải vẽ một lá bùa trong không trung, lá bùa phát ra ánh sáng kỳ lạ và bay về phía Thiên phù. Ngay khi hai lá bùa tiếp xúc với nhau, Thiên phù đột nhiên bùng cháy, thiêu rụi lá bùa của Ngô Bình ngay lập tức.
Ngô Bình không sốt ruột, rút ra lá bùa thứ hai, nó lại tới gần, lần này lại bị đốt cháy.
Cứ như vậy, anh tiếp tục thử nghiệm, dần dần tìm ra thuộc tính của Thiên phù. Ở trong mắt anh, tất cả bùa chú đều giống nhau, chỉ là thuộc tính không giống nhau, chỉ cần hiểu rõ thuộc tính, luyện chế không thành vấn đề.
Cuối cùng, sau khi thử hàng trăm lần, Ngô Bình đã hiểu đại khái thuộc tính của Thiên phù. Anh mỉm cười và nắm lấy nó bằng bàn tay to lớn của mình. Khoảnh khắc tay anh chạm vào Thiên phù, nó biến thành một miếng ngọc, Thiên phù dán chặt vào miếng ngọc.
Thiên phù bùng cháy, khắc một lá bùa huyền diệu lên miếng ngọc. Sau đó, miếng ngọc lại biến thành giống như bàn tay của anh, anh nắm chắc, Thiên phù đi vào cơ thể anh và bị Dương thần của anh hấp thụ.
Có Thiên phù, Dương thần của Ngô Bình phóng ra một tia thiên uy, đồng thời Thiên Huyết Kinh của anh lại có cảm giác mạnh mẽ, dường như tiến thêm một bước tới cảnh giới Thiên Huyết. Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện tấm bùa này có năng lượng điều khiển phần năng lượng còn lại, sau khi luyện hóa lá bùa, phần năng lượng còn lại mới thật sự bị anh hấp thu và luyện hóa.
Bước ra khỏi Thiên cảnh, anh phát hiện ra rằng các tông chủ của các tông đã đến, trong số họ có hai người mà anh chưa từng gặp trước đây, đó là Hoàng Hậu Hiền, tông chủ của Địa Tông và Ngô Minh Trạch, tông chủ của Trạch tông.
Anh nói: "Các vị tông chủ, tôi sẽ trực tiếp đến Trạch cảnh".
Ngô Minh Trạch là một người đàn ông cao gầy, anh ta cười nói: "Trong Địa Trạch có một miếng bùn vàng, nếu cậu lấy được nó, cậu sẽ thành công".
Ngô Bình nhanh chóng bước vào Trạch cảnh và nhìn thấy bùn vàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xung quanh rất trống trải, trên bề mặt chỉ có một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, trên mặt đất bằng phẳng có một mảnh bùn đất màu vàng cỡ bằng lòng bàn tay. Bùn đất màu vàng dính trên mặt đất, dường như không có linh tính.
Anh đi đến chỗ bùn vàng và đưa tay ra để nắm lấy nó, nhưng tay anh vừa chạm vào bùn vàng, bùn vàng lập tức lớn hơn và nuốt chửng anh. Một giây sau, bùn vàng khôi phục lại bình thường, vẫn dính trên mặt đất, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, các tông chủ bên ngoài đang thảo luận rất nhiều, Trần Thiên Dương nói: "Ngô tông chủ, miếng bùn thần này là quỷ dị nhất, nghe nói nó là nòng cốt của quẻ Tiên Thiên?"
Ngô Minh Trạch nói: "Trần tông chủ, Huyền Bình có thể luyện hóa Thiên cảnh, chỉ một Trạch cảnh cỏn con đương nhiên không thành vấn đề. Tất nhiên là sẽ gặp phải chút khó khăn".
Triệu Thanh Dương: "Ngô tông chủ, hãy nói rõ ràng chút đi".
Ngô Minh Trạch: "Miếng bùn vàng này thực ra là một vật liệu để kết dính các cảnh giới, vì vậy nó có chút đặc biệt".
Lúc này, bùn vàng trong Trạch cảnh đột nhiên bị một bóng người khổng lồ đẩy ra, Ngô Bình lao ra từ bên trong. Anh lau mặt, dùng hai tay vốc bùn vàng và giật mạnh.
Miếng bùn này không bao lâu liền trở nên ngoan ngoãn, anh muốn bóp kiểu gì cũng được, hoàn toàn không hề phản kháng.
Cuối cùng, bùn vàng đột nhiên tiêu tán thành một đám sương mù màu vàng, thẩm thấu vào trong da thịt của Ngô Bình, đến bây giờ anh mới luyện hóa được bùn vàng.
Sau khi đi ra khỏi Trạch cảnh, anh nói với tông chủ Địa Tông, Hoàng Hậu Hiền: "Hoàng tông chủ, còn lại một cảnh giới cuối cùng".
Hoàng Hậu Hiền rất vui mừng và nói: "Trong Địa cảnh có một cuốn địa thư. Sau khi luyện hóa nó, các môn phái có thể thống nhất. Xin mời!"
Địa cảnh là một vùng đất rộng lớn, khi Ngô Bình đứng trên vùng đất này, anh có một cảm giác rất thân thiết. Anh từng luyện hóa Địa Châu, luyện hóa bảy cảnh giới khác, chỉ còn cảnh giới cuối cùng này.
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra, chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện địa thư ẩn sâu trong lòng đất. Xung quanh cuốn địa thư có ba trường lực cực mạnh bảo vệ nó, muốn lấy được cuốn địa thư thì trước tiên phải phá vỡ ba trường lực đó.
Điều này không khó với Ngô Bình, anh biến thành tê tê và phi thẳng xuống dưới. Các móng vuốt được bao phủ bởi ánh kiếm, trường lực ba tầng không thể ngăn cản anh, anh đã đến vùng phụ cận của địa thư chỉ trong vài phút.
Cuốn địa thư này là một cuốn sách, trên đó có ghi vô số ký hiệu thần phù, như thể nó có sinh mệnh.
Anh lập tức khôi phục hình người, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước cuốn sách, lĩnh ngộ phù văn trên cuốn sách, đọc một hồi rồi lật sang trang thứ hai. Những trang sách anh lật qua sau đó phân tán thành một chùm sáng và hòa vào cơ thể anh.
Một trang, hai trang, cho đến trang thứ chín, toàn bộ địa thư hoàn toàn tiêu tán, nó biến thành sức mạnh thẩm thấu vào động thiên, khiến nó càng thêm hoàn chỉnh.
Giờ phút này, trong lòng Ngô Bình tự nhiên sinh ra một loại lĩnh ngộ huyền diệu, đó chính là ý nghĩa của quẻ Tiên Thiên. Sự lĩnh ngộ này vừa bù đắp cho sự thiếu sót của anh về ý nghĩa Quẻ, đồng thời ý nghĩa quẻ Âm Dương thứ ba đã hoàn toàn viên mãn.
Sau đó, anh lấy quái bàn Hậu Thiên ra và dồn sức mạnh vào trong đó. Ngay lập tức, quái bàn Hậu Thiên tỏa sáng rực rỡ, nó bay lên trời và từ từ xoay tròn. Dưới sự cải tạo của sức mạnh quẻ Tiên Thiên, quái bàn Hậu Thiên đã thay đổi, từ Hậu Thiên chuyển thành Tiên Thiên!
Lúc này anh vung tay lên, quái bàn tiến vào trong cơ thể ann, lơ lửng trong động thiên, trong mắt anh hiện lên ảo ảnh của quẻ, thậm chí trong mỗi tế bào đều xuất hiện sức mạnh quẻ cực nhỏ, tuyệt không thể tả.
Cảnh này sụp đổ, anh đứng giữa mảnh đất hoang toàn, khí thế ngút ngàn, quanh thân tỏa ra sức mạnh vô cùng đặc biệt. Các tông chủ rất vui mừng, đồng thời quỳ lạy; "Tham kiến tông chủ!"
Ngô Bình khẽ gật đầu: "Mời đứng lên, không cần đa lễ".
Tiêu Thái Tôn cười lớn: "Huyền Bình, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi".
Đoàn người đến chỗ ở của Tiêu Thái Tôn. Ngô Bình ngồi thì các tông chủ không dám ngồi, mãi đến khi Ngô Bình nói.
"Mọi người ngồi xuống hết đi".
Mọi người ngồi xuống, Ngô Bình nói: "Tôi đã luyện hóa quái bàn Tiên Thiên, theo như lời mọi người nói trước đó, các tông quy về làm một".
Trần Thiên Dương: "Tông chủ, các tông quy về làm một, người chính là tông chủ của chúng tôi".
Ngô Bình: "Nói ra thì tôi vốn là đệ tử của Thiên Đạo Môn, đột nhiên bảo tôi làm tông chủ thì không ổn lắm".
Triệu Thanh Dương nói: "Tông chủ đã luyện hóa quẻ Tiên Thiên, chỉ có người mới có tư cách làm tông chủ".
Ngô Bình: "Tôi thấy nên chọn một người trong số mọi người làm tông chủ".
Mọi người đều lắc đầu, dù thế nào cũng bảo phải để Ngô Bình làm tông chủ. Ngô Bình thấy mọi người đều thành tâm thế thì cười nói: "Được mọi người ưu ái như vậy, tôi không từ chối nữa. Nhưng chuyện thành lập Quái Tông để sau đã, dù sao thì chuyện này trọng đại, dù thế nào cũng phải được chưởng môn và các trưởng lão đồng ý".
Các tông chủ nhiệt tình, đều muốn nhanh chóng thành lập Quái Tông, giờ nghe Ngô Bình nói thế mới hiểu bọn họ đã quá vội vã.
Ngô Minh Trạch nói: "Tông chủ nói phải, chuyện này dù thế nào cũng phải được chưởng môn đồng ý, sau đó chúng ta lại bàn bạc chuyện lập tông mới".
Hoàng Hậu Hiền: "Ha ha, nói đúng, chúng ta không cần sốt ruột, dù sao tông chủ cũng sẽ không chạy".
Chương 1579: Âu Chiến
Ngô Bình: "Mọi người, tu vi của tôi còn thấp, mọi người cũng cần chuẩn bị một chút. Tôi cảm thấy hay là thế này, sau khi tôi thành Thiên Tiên sẽ thành lập Quái Tông, trong khoảng thời gian này, mọi người hãy bàn bạc cẩn thận các chi tiết sau khi hợp nhất. Dù sao trước kia là các tông môn khác nhau, bây giờ hợp lại làm một, việc này liên quan đến rất nhiều phân chia lợi nhuận, nhất định phải cân nhắc cẩn thận".
Mọi người đều cảm thấy điều đó hợp lý và tất cả đều đồng ý.
Ngô Bình vừa luyện hóa quẻ Tiên Thiên, cần ổn định, mọi người không quấy rầy, nói vài câu liền rời đi.
Tiêu Thái Tôn: "Huyền Bình, kế hoạch tiếp theo của con là gì?"
Ngô Bình: "Sư phụ, trong khoảng thời gian này, con sẽ ở lại Thiên Đạo Môn để làm quen với nơi này".
Nếu anh muốn trở thành chủ nhân của một tông trong tương lai, tất nhiên anh cần phải hiểu rõ về Thiên Đạo Môn.
Tiêu Thái Tôn gật đầu: "Ừ. Thiên Đạo Môn có thế lực hùng hậu, nếu như con có thể đứng vững ở chỗ này, điều này rất có lợi tương lai của con".
Ngô Bình: "Sư phụ, con nhớ rằng có một đại sư luyện đan năm sao ở Thiên Đạo Môn?"
Tiêu Thái Tôn cười nói: "Có một người tên là Lạc Ngưng Đan. Sao thế, con muốn gặp người đó sao?"
Ngô Bình: "Còn mấy ngày nữa Thiên Vực mới mở ra, con muốn gặp người đó".
Tiêu Thái Tôn nói: "Người đó ở vườn đan Thanh Minh, cực đông của Thiên Đạo Môn. Con cũng là đại sư luyện đan, có thể giao lưu với cô ấy. Được rồi, vi sư không quấy rầy con tu luyện nữa".
Sau khi Tiêu Thái Tôn rời đi, Tử Phi đi vào, cười nói: "Chúc mừng anh".
Ngô Bình nhìn cô ấy, nói: "Tử Phi, em định đối phó nhà họ Ngụy như thế nào?"
Tử Phi: "Nhà họ Ngụy biết rằng em sẽ trở lại chắc chắn sẽ hại em. Đến lúc đó thì anh có thể ra tay".
Ngô Bình: "Ừm, đúng là như vậy. Chúng ta hãy chờ xem".
Vẫn còn sớm, Ngô Bình tiếp tục làm quen với quái bàn Tiên Thiên. Sau khi tinh luyện quẻ Tiên Thiên, anh không chỉ hoàn thiện ý nghĩa Quẻ của mình mà còn thu được một pháp khí cực kỳ mạnh mẽ. Bây giờ với sự trợ giúp của quái bàn Tiên Thiên, anh có thể ngay lập tức bày ra một đại trận vô song để bẫy và giết kẻ thù. Trong tương lai, tu vi của anh càng cao, uy lực của quái bàn Tiên Thiên càng lớn.
Thời gian còn lại, anh dùng để tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Lúc trước anh đã tu luyện đến tầng chín, trở thành Ngự Lôi chân nhân, sắp đạt đến tầng mười, Cự Linh chân nhân.
Cự Linh chân nhân có sức mạnh vô hạn, cần phải phát huy hết tiềm năng của cơ thể để đạt đến cảnh giới Cự Linh.
Ngô Bình đã mở Nhân Tàng chung cực, sự phát triển thể chất của anh đã đạt đến cực hạn, trở thành Cự Linh chân nhân không khó, chỉ cần giải quyết trong chốc lát.
Sau đó là Hoàng Cực Linh tầng mười một, Thiên Độn chân nhân.
Thiên Độn chân nhân có thuật độn hành, trước giờ thuật độn của Ngô Bình cũng không tệ, thậm chí còn tinh thông Lôi độn, cho nên lần này vẫn rất thuận lợi.
Tầng thứ mười hai là Bất Tử chân nhân. Đúng như tên gọi, Bất Tử chân nhân bất tử bất diệt, rất khó giết chết, do đó cực kỳ khó tu luyện.
“Bất Tử chân nhân có chút tương tự với Bất Tử Kinh, vì sao không tu luyện Bất Tử Kinh trước nhỉ?". Nghĩ đến đây, anh chuyển sang tu luyện Bất Tử Kinh.
Anh chỉ mới luyện được tầng thứ nhất trong chín tầng Bất Tử Kinh, Bách Chú Trì Thân. Tầng thứ hai là Thiên Mệnh Sở Quy.
Vốn dĩ tu hành Thiên Mệnh Sở Quy đã cực khó, suy cho cùng cũng khó thay đổi vận mệnh. Nhưng anh đã tu luyện Đại Mệnh Vận Thuật, thế nên tầng này đối với anh cũng không phải vô cùng khó khăn.
Anh kích hoạt Đại Mệnh Vận Thuật, dựa vào sự trợ giúp của quái bàn Tiên Thiên để nghịch thiên thay đổi vận mệnh, không ngờ nhanh chóng đạt đến Thiên Mệnh Sở Quy. Lúc này, anh cảm thấy trời đất như đang bày tỏ thiện ý với mình. Anh chính là con cưng của trời, dù anh làm chuyện gì cũng sẽ được trời đất thiên vị.
Vừa định tiếp tục tu luyện, Tử Phi đột nhiên gọi một tiếng: "Huyền Bình".
Ngô Bình đứng dậy mở cửa, cười hỏi: "Tử Phi, làm sao vậy?"
Tử Phi khẽ thở dài: "Âu Chiến đang đứng ngoài gọi tên em".
Vừa nhắc tới Âu Chiến, anh liền nhớ tới Âu Chiến là con trai của trưởng lão nòng cốt, có hôn ước với Tử Phi.
Ngô Bình: "Ngươi muốn gặp anh ta sao?"
Tử Phi: "Em muốn gặp mặt nói rõ ràng, để sau này anh ta không dây dưa".
Ngô Bình: "Được, anh đi cùng em".
Có một cấm chế kết giới trong viện này nên Âu Chiến không thể vào. Mở cửa viện, họ thấy một chàng trai trẻ. Anh ta mang theo một vài người tùy tùng, đang gọi tên Tử Phi.
“Tử Phi!”. Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Tử Phi, liền vươn tay nắm lấy tay cô ấy.
Ngô Bình ngăn giữa hai người, nói: "Lùi lại".
Thanh niên này chính là Âu Chiến, anh ta tức giận nói: "Anh là ai mà dám ngăn cản tôi!"
Tử Phi nói: "Âu Chiến, anh ấy là chồng của tôi, từ nay giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa".
Âu Chiến tức giận: "Cái gì? Chồng của em? Tử Phi, em là vợ chưa cưới của tôi!"
Tử Phi: "Đó là ước định giữa hai nhà Âu Tử, nhà họ Tử đã bị diệt, ước định này tất nhiên vô hiệu".
Âu Chiến vừa muốn nói cái gì đó, Ngô Bình đã thản nhiên nói: "Lúc trước nhà họ Tử bị diệt, nhà họ Âu các người không có phản ứng gì, hiện tại anh lại đột nhiên xuất hiện, anh có ý đồ gì vậy?"
Âu Chiến hừ lạnh: "Anh đừng có quản chuyện của tôi! Anh chính là người mới vào với thành tích cao nhất sao? Tôi nói cho anh biết, điểm đầu vào cao nhất không có nghĩa là anh mạnh!"
Ngô Bình: "Tôi không rảnh nói nhảm với anh, cút ra ngoài".
Âu Chiến không thể chịu đựng được nữa, hét lên, "Anh chết chắc!"
Một trăm tấm thần phù đột nhiên xuất hiện bên cạnh và xoay quanh anh ta. Ngay sau đó, một trăm tấm thần phù đột nhiên rung chuyển, ảo ảnh của chúng xuất hiện xung quanh Ngô Bình.
Thần phù tạo thành đại trận, vây Ngô Bình bên trong. Mỗi tấm thần phù đều tạo ra sức mạnh tiêu cực. Uy lực của chiêu này vốn vô cùng mạnh, một khi Chân Tiên bị vây thì thoáng cái sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng kẻ Âu Chiến đang đối đầu không phải người bình thường mà là Ngô Bình. Anh giơ tay tóm một cái, những ảo ảnh thần phù này đều nát bấy, ngay cả thần phù quanh người Âu Chiến cũng chịu ảnh hưởng, bốc cháy hừng hực.
Âu Chiến kinh hãi: "Chu Thiên Luyện Hóa!"
Lần này một trăm tấm thần phù liền bay ra vây lấy Ngô Bình. Đồng thời thần phù xoay chuyển, đốt cháy cơ thể Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn những tấm thần phù này, nói: "Uy lực của những thần phù này khá mạnh, nhưng anh không biết dùng".
Nói xong anh phất tay, một trăm thần phù tắt đi ánh sáng, rơi ào ạt xuống đất. Đồng thời anh cũng bước ngay tới trước mặt Âu Chiến giơ tay xách anh ta lên, sau đó đập mạnh xuống đất.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, mấy tùy tùng đều kinh ngạc, một người gằn giọng nói với Ngô Bình: "Tên to gan kia, dám khiến cậu chủ nhà tôi bị thương à! Có biết chủ mẫu nhà tôi là ai không! Bà ấy chính là Thần tộc!"
Tử Phi vội nói: "Huyền Bình, mẹ Âu Chiến đúng là Thần tộc. Tuy không phải Thần tộc chính thống nhưng chúng ta cũng không dây vào được".
Ngô Bình cười lạnh: "Thần tộc thì làm sao!"
Anh hỏi Âu Chiến: "Anh có cút hay không?"
Âu Chiến nhìn ra sát ý của anh, anh ta kinh hãi, gằn giọng nói: "Được! Anh cứ chờ xem!", nói xong anh ta đưa tùy tùng đi.
Tử Phi cười khổ, nói: "Xem ra Âu Chiến sẽ không từ bỏ".
Ngô Bình lại đang nghĩ chuyện khác, anh hỏi: "Tử Phi, tên Âu Chiến đó vì sao đột nhiên đến tìm em?"
Trước kia nhà họ Tử gặp nạn, nhà họ Âu chẳng hề đoái hoài. Giờ anh ta lại tìm đến Tử Phi, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Tử Phi: "Chắc chắn vì em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tử, khống chế em là có thể danh chính ngôn thuận lấy được tài sản của nhà họ Tử".
Ngô Bình: "Hóa ra là nhằm vào tài sản. Em không nói thì anh cũng quên mất. Nếu chúng ta đã trở về thì em đương nhiên phải lấy lại hết tài sản của nhà họ Tử!"
Tử Phi cười khổ: "Việc lấy lại tài sản gần như là điều không thể".
Chương 1580: Lạc Ngưng Đan của vườn đan Thanh Minh
Ngô Bình: "Chỉ vì Nguỵ Vô Cương là một trong tám trưởng lão nòng cốt sao?"
Tử Phi: "Thế lực của nhà họ Nguỵ không chỉ nằm ở thân phận trưởng lão nòng cốt của Nguỵ Vô Cương mà còn nhờ cả Nguỵ Vô Thượng nữa!"
Ngô Bình: "Nguỵ Vô Thượng sao? Hừ, tên này từng khiêu chiến anh, anh nhớ hắn".
Tử Phi: "Sở dĩ Nguỵ Vô Thượng được nhà họ Nguỵ xem trọng không chỉ vì tố chất của hắn nghịch thiên mà còn vì hắn là chồng chưa cưới của cháu gái của Đại Thiên Tôn".
Ngô Bình nhíu mày: "Ồ, còn có chuyện này nữa à?"
Tử Phi: "Đúng vậy, nhưng dù thế nào thì em cũng nhất định phải báo thù!"
Ngô Bình: "Cũng có nghĩa là then chốt của nhà họ Nguỵ chính là Nguỵ Vô Thượng, đúng không?"
Tử Phi gật đầu: "Nguỵ Vô Cương không đáng sợ, chưởng môn và các trưởng lão nòng cốt khác nể mặt ông ta hoàn toàn là vì nể mặt Nguỵ Vô Thượng thôi".
"Sau khi Thiên Vực mở ra, Nguỵ Vô Thượng cũng vào trong nhỉ?", anh hỏi.
Tử Phi: "Đương nhiên rồi, cơ hội tốt như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Em nghe nói Đại Thiên Tôn đã đích thân gặp Nguỵ Vô Thượng, nói cho hắn nghe một vài tình hình liên quan đến Thiên Vực".
Ngô Bình nhíu mày: "Dường như năm xưa Đại Thiên Tôn từng thu hoạch được vài bảo bối trong Thiên Vực".
Tử Phi nhìn Ngô Bình: "Huyền Bình, nếu có thể giết chết Nguỵ Vô Thượng trong Thiên Vực là tốt nhất. Nguỵ Vô Thượng mà chết thì Nguỵ Vô Cương cũng không còn chỗ dựa nữa".
Ngô Bình: "E là nhà họ Nguỵ cũng sẽ nghĩ như vậy, giết anh rồi em cũng sẽ không còn chỗ dựa".
Tử Phi: "Không chỉ vậy. Anh có được bàn bát quái khiến đệ tử cả Thiên Đạo Môn đều ganh tị, Nguỵ Vô Thượng hắn cũng không ngoại lệ. Chắc chắn hắn muốn giết anh để đoạt lấy bàn bát quái tiên thiên. Thế nên nhất định giữa các anh sẽ có một trận chiến. Điều em lo là dù sao Nguỵ Vô Thượng cũng đã đạt đến Chân Tiên rồi".
Ngô Bình: "Anh lại không sợ hắn là Chân Tiên, dù hắn có là Đạo Quân, anh cũng có thể đấu với hắn. Nhưng hắn được Đại Thiên Tôn xem trọng, thiết nghĩ sẽ có điểm hơn người, phải đề phòng mới được".
Tử Phi: "Đúng vậy, đây cũng là điều em lo lắng nhất".
Ngô Bình vỗ về vai cô ấy: "Chúng ta cứ đi từng bước một thôi".
Lại qua một ngày nữa, Ngô Bình quyết định tới thăm hỏi Lạc Ngưng Đan, xem thử trình độ của vị đại sư luyện đan năm sao này ra sao.
Vườn đan Thanh Minh nằm ở phía Đông Thiên Đạo Môn. Tới trước vườn đan, anh nhìn thấy hai cô gái canh cửa, quần áo trắng tinh, dung mạo xinh đẹp.
Ngô Bình vừa tới, một cô gái đã hỏi: "Có phải là anh Ngô Bình không ạ?"
Ngô Bình rất bất ngờ: "Cô biết tôi sao?"
Cô gái cười nói: "Chủ vườn chúng tôi đã dặn dò, mấy ngày nay sẽ có một anh Ngô tới. Bình thường chỉ có người quen tới vườn của chúng tôi thôi, anh lạ mặt thế này, chắc chính là anh Ngô rồi".
Ngô Bình gật đầu: "Là tôi, phiền cô thông báo giúp tôi với".
Cô gái: "Chủ vườn của chúng tôi nói nếu anh Ngô tới thì mời anh vào thính trúc hiên uống trà".
Ngô Bình: "Làm phiền cô dẫn đường".
Anh theo cô gái vào trong vườn đan Thanh Minh, đi được một đoạn thì vào một rừng trúc, trong đó có một cái nhà bằng trúc nhỏ.
Trước nhà trúc có một cô gái đang tưới nước cho một bồn dược liệu, nghe tiếng bước chân, cô ấy quay người lại nhìn. Ngô Bình phát hiện cô gái này vẻ ngoài bình thường, thân hình không có gì nổi trội, đến cô gái canh cửa còn xinh đẹp hơn cô ấy đến cả trăm lần.
Cô gái cười nói: "Anh Ngô, nghe danh đã lâu".
Ngô Bình ôm quyền: "Chắc cô là Lạc đan sư rồi, hân hạnh được gặp mặt".
Cô gái chính là Lạc Ngưng Đan, cô ấy cười nói: "Mời vào nhà uống trà. Chỗ tôi đơn sơ, mong anh đừng trách".
Ngô Bình mỉm cười: "Nơi này rất tốt mà".
Sau đó anh nhìn dược liệu trong chiếc bồn kia một cái rồi nói: "Cái này là Thảo Hoàn Đan nhỉ?"
Cô gái: "Anh thật tinh mắt, chính là Thảo Hoàn Đan. Lúc tôi mười ba tuổi đã trồng nó, bây giờ đã qua mười hai năm mà nó mới lớn được một chút xíu".
Ngô Bình: "Thảo Hoàn Đan ba nghìn năm khai hoa, sáu nghìn năm kết quả, còn lâu lắm".
Lạc Ngưng Đan cười nói: "Đúng vậy, thế nên tôi cũng không mong đợi được đến khi nó khai hoa".
Ngô Bình nói: "Vì sao? Thầy luyện đan như chúng ta sống mấy nghìn năm cũng không phải là chuyện khó mà".
Lạc Ngưng Đan: "Đương nhiên công tử có thể trường sinh, nhưng thể chất của tôi đặc thù, sống không quá ba mươi tuổi".
Ngô Bình rất bất ngờ, anh hỏi: "Không biết Lạc đan sư có thể chất gì?"
Lạc Ngưng Đan: "Tôi bị trúng độc từ trong bụng mẹ, nên sinh ra với dáng vẻ này. Vì tôi xấu nên bố mẹ đều không thích, ba tháng đã đưa tôi cho một gia đình nông dân nuôi nấng. Ai ngờ nhà nông dân cũng không thích tôi, lúc tôi một tuổi đã vứt bỏ tôi. May có một con sói trắng bị mất con, nó đưa tôi về hang sói, nuôi tôi đến khi năm tuổi".
Ngô Bình gật đầu: "Tuổi thơ của cô thật khổ. Sau đó thì sao? Sao cô học được thuật luyện đan?"
Lạc Ngưng Đan: "Năm tôi năm tuổi, một ông cụ lên núi hái thuốc, gặp được tôi nên đưa tôi về nhà. Vì chưa bao giờ nói chuyện với con người nên mới về tôi không biết nói chuyện. Nhưng tôi học tập rất nhanh, ba ngày đã có thể nói chuyện lưu loát với ông ấy rồi".
Ngô Bình: "Ông cụ kia là sư tôn của cô à?"
Lạc Ngưng Đan: "Ông ấy chỉ là một thầy luyện đan rất bình thường, thậm chí còn không được xem là thầy luyện đan, chỉ biết luyện một vài thảo dược bình thường, nhưng ông ấy đã dạy tôi những gì cơ bản nhất. Sau đó, tôi gọi ông ấy là bố".
"Lúc tôi mười tuổi đã có thể tự luyện ra đan dược rồi. Bố cảm thấy tố chất tôi tốt nên đưa tôi đến Ngọc Đỉnh Môn, kết quả năm mười lăm tuổi tôi đã trở thành đệ tử có thiên tài nhất của Ngọc Đỉnh Môn".
Ngô Bình cười nói: "Khâm phục, xem ra cô bẩm sinh đã có tố chất luyện đan".
Lạc Ngưng Đan: "Thế thì đã sao, tôi nỗ lực tu hành, nhưng không thể sống lâu được".
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Lạc đan sư, tôi có hiểu biết sơ về y thuật, chắc có thể giúp cô chẩn trị".
Tuy Lạc Ngưng Đan hơi xấu nhưng đôi mắt thì sáng long lanh, cô ấy hỏi: "Thật sao?"
Ngô Bình cười: "Cô không tin tôi à?"
Lạc Ngưng Đan: "Tất nhiên là tin rồi, trình độ luyện đan của anh hơn tôi, nếu tôi không tin anh thì không còn ai trên đời đáng để tin nữa rồi".
Ngô Bình: "Nếu tin thì để tôi chẩn trị cho cô".
Lạc Ngưng Đan khom người thật sâu vái Ngô Bình: "Làm phiền anh Ngô rồi".
Hai người ngồi trong phòng khách nhỏ của nhà trúc, Ngô Bình quan sát một hồi phát hiện nguyên thần của Lạc Ngưng Đan bị vấy bẩn, mà nguyên thần sẽ làm ảnh hưởng tới cơ thể.
Anh tiếp tục quan sát, phát hiện trong nguyên thần của Lạc Ngưng Đan là một dấu ấn sinh mệnh không hề tầm thường. Nói cách khác, Lạc Ngưng Đan này không hề đơn giản, cô ấy là người chuyển thế trùng tu. Chỉ là dấu ấn sinh mệnh của cô ấy đã bị người ta động tay động chân khiến cô ấy không thể khôi phục ký ức được. Nhưng dù là vậy, cô ấy vẫn trời sinh tuệ căn, thông minh tuyệt đỉnh.
Nhìn rõ được nguyên nhân, Ngô Bình nói: "Cô Lạc, tôi có thể chữa trị cho cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện".
Lạc Ngưng Đan cười nói: "Được, anh cứ nói".
Ngô Bình: "Tôi chữa trị được cho cô thì cô phải rời khỏi Thiên Đạo Môn, tới tông môn của tôi làm đan sư".
Lạc Ngưng Đan hơi sững người: "Vì sao? Kỹ thuật luyện đan của anh Ngô hơn tôi nhiều, có anh ở đó chẳng phải tôi dư thừa sao?"
Ngô Bình cười nói: "Thế thì chưa chắc, sau này trình độ luyện đan của cô chắc là sẽ cao hơn cả tôi đấy".
Sau một thoáng im lặng, Lạc Ngưng Đan nói: "Khi trước tôi đã giao hẹn sẽ ở lại Thiên Đạo Môn năm năm, năm năm sau mới quyết định đi hay ở. Thật ra lúc đó tôi cảm thấy mình không sống được mấy lần năm năm nữa, thế nên mới đồng ý giao hẹn này. Nhưng nếu anh Ngô có thể chữa khỏi cho tôi thì tôi sẽ rời khỏi Thiên Đạo Môn sau khi hết kỳ hạn năm năm".
Ngô Bình: "Còn bao lâu nữa?"
Lạc Ngưng Đan: "Một tháng rưỡi".