Đôi mắt Lâm Thanh Dao phát sáng: “Nhiều đồ quá đi!”
Ngô Bình đưa mắt nhìn, phát hiện trong rương có tiên thạch, linh thạch, còn có hai cái rương bên trong đầy tiền bùa.
Trên kệ toàn là pháp khí, bùa chú, đan dược… Trong đó, đan dược được niêm phong trong hộp bằng phương pháp đặc biệt, nên vẫn còn hiệu lực.
Anh lại nhíu chặt mày, nói: “Hình như không có đồ gì quá quý giá, linh thạch bình thường, tiên thạch bình thường, đan dược cũng chỉ có hiệu quả với tu sĩ từ cảnh giới Linh Biến trở xuống”.
Lâm Thanh Dao: “Sư huynh, trừ phi đã có người đến nơi này rồi?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, chắc hẳn chính là đệ tử đứng đầu trước kia. Chúng ta đi đến nơi tiếp theo xem đi”. Nói rồi, anh vung tay, đã bỏ đồ đạc bên trong vào pháp khí chứa đồ. Tuy là đồ do người khác bỏ lại, nhưng cũng tương đối giá trị, không nên lãng phí.
Ra khỏi cửa lớn, Ngô Bình tìm đến tấm biển thứ hai, bên trên viết: Nhân Vương Cảnh có thể mở được kho báu này.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Trong sách có ghi chép, vị đệ tử đứng đầu không phải Nhân Vương. Sư huynh, đợi anh đạt đến Nhân Tiên tầng bảy, thì đến mở kho báu này”.
Ngô Bình gật đầu, anh tìm một thanh kiếm trong pháp khí, ánh sáng tỏa bốn phía, kiếm tên là Hàn Tinh, cười nói: “Thanh Dao sư muội, không thể để cô đến uổng công được, thanh kiếm này tặng cho cô vậy”.
Lâm Thanh Dao vui mừng, cười nói: “Cảm ơn sư huynh, tôi không khách sáo nữa”.
Nhận lấy kiếm, cô ấy đã biết được thanh kiếm so với thanh kiếm ban đầu của mình tốt hơn rất nhiều, là linh khí thượng phẩm. Linh khí thượng phẩm như vậy, cả Thục Sơn kiếm phái cũng không có nhiều. Trong ấn tượng của cô ấy, trong tay sư phụ cũng chỉ có ba thứ.
Ra khỏi kho tàng, Ngô Bình đi đến tẩm cung của mình. Cung điện này xa hoa hơn cả hoàng cung, chỉ là hiện tại không có ai, nhiều nơi đã nhiều năm không được lau dọn.
Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, anh có thể chiêu mộ tùy tùng của mình rồi”.
“Tùy tùng?”
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Đúng vậy. Dùng người nào, bao nhiêu người, đều có thể tự mình sắp xếp. Hơn nữa trong tay sư huynh còn có danh sách cho trưởng lão và đệ tử”.
Ngô Bình: “Thì ra quyền lực đệ tử đứng đầu lại lớn như vậy”.
Lâm Thanh Dao: “Đương nhiên rồi. Đệ tử đứng đầu chính là chưởng môn tương lai, địa vị không hề thấp hơn các vị phong chủ nào”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra tôi phải ra ngoài một chuyến rồi, đưa vài người đến”.
Đối với nơi ở đương nhiên không thể qua loa. Bên Hắc Thiên Giáo có không ít tùy tùng và thị nữ, anh cũng có thể đưa qua đây một ít.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Quay về tôi sẽ chọn một vài đệ tử làm việc vặt cho sư huynh”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Không lâu sau, có hai nhóm người đến. Nhóm thứ nhất, là do Mộc Tâm Lan cử đến, đều là một vài nữ đệ tử, trẻ trung xinh đẹp, lanh lợi khéo léo, tổng cộng có mười hai người, đều là thị nữ.
Nhóm thứ hai, là hai mươi người do Trần Đạo Huyền cử đến, đều là các đệ tử sơ cấp thông minh hiểu chuyện, am hiểu chuyện chạy vặt, thuộc về nhóm làm việc vặt.
Lâm Thanh Dao thì phụ trách sắp xếp công việc cho những người này, để bọn họ quét dọn vệ sinh Thanh Mộc Cung trước.
Sắp xếp cho mọi người xong, Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, sau này mỗi tháng cũng phải trả họ tiền công nữa”.
Ngô Bình hiểu, tài nguyên môn phái cho không nhiều, những người này đồng ý đến hầu hạ anh, hơn phân nửa cũng là vì nhìn trúng thân phận đệ tử đứng đầu của anh, có tiền có quyền.
“Hiểu rồi. Mỗi tháng, tôi sẽ cho người phân phát vài tài nguyên cho bọn họ”. Trong tay anh có không ít tiên thạch linh thạch và tiền bùa, có thể dùng để phát tiền lương.
Ba mươi mấy người bận tới lui, không lâu sau đại điện đã trông sáng sủa hẳn.
Ngô Bình đi vòng vòng từng nơi, ở giữa có một hoa viên, khung cảnh nơi này tĩnh mịch, chim hót hoa thơm. Vì vậy, anh quyết định tu luyện Vô Bản Kiếm Kinh ở đây.
Thời gian này chính là đại hội đấu kiếm, anh thân là đại sư huynh, có thế nào cũng phải bỏ ra chút gì đó, nhất là tuyệt học Thục Sơn.
Đang định luyện tập thì Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh có thể tìm hiểu tâm cảnh”.
Ngô Bình nhớ đến tâm cảnh mà Mộc Tâm Lan đưa cho anh, lấy ra nhìn một lượt, hỏi: “Sư muội, tâm cảnh này có tác dụng gì?”
Lâm Thanh Dao: “Bên trong phong ấn ký ức thị giác công pháp thiên phẩm do Thanh Liên tổ sư lĩnh ngộ được”.
Ký ức thị giác?
Vì thế Ngô Bình hỏi cách dùng tâm pháp, anh dùng thần niệm mình vào đó. Đột nhiên, trong đầu anh bỗng xuất hiện một loạt hình ảnh rõ ràng.
Trong hình là tấm bia Thanh Đồng khổng lồ, dài mấy trăm cây số, lơ lửng trong vũ trụ tối đen. Trên bia đá, còn có chín sợi xích sắt khổng lồ, đầu bên kia sợi xích là chín con rồng đen khổng lồ, sức lực của bọn nó đang kéo bia đá đi về phía xa.
Trong tầm nhìn của tổ sư Thanh Liên, ông ấy đang ở phía xa quan sát bia Thanh Đồng, sau đó tầm nhìn dần lại gần, cuối cùng tập trung vào khu vực chừng một phần tám diện tích tấm bia. Rõ ràng, với trí thông minh và bản lĩnh của tổ sư Thanh Liên, cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một phần tám, khu vực một phần tám này có lẽ chính là nguyên khởi của kiếm quyết Thanh Liên.
Ngô Bình khẽ suy nghĩ trong lòng, hình ảnh lại quay về, anh nhìn thấy hình ảnh bia Thanh Đồng nguyên sơ nhất.
Trên bia đá mấy trăm cây số, ghi chép ký tự cổ xưa, cổ xưa hơn cả tiên văn, nhưng anh vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Anh ghi nhớ hình ảnh sâu vào trong đầu mình, sau đó rời khỏi tâm cảnh.
Lâm Thanh Dao vội hỏi: “Sư huynh có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình nói: “Tôi cần bế quan một lát. Thanh Dao, cô canh chừng cho tôi”.
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Được!”
Ngô Bình lấy ra tháp tu luyện, thần niệm đi vào trong đó.
Trong tháp tu luyện này ít nhất cũng phải tu luyện sáu canh giờ, cũng tức là mười hai tiếng đồng hồ, hiệu quả tương đương khổ tu mười ba năm.
Ngô Bình đi vào trong tháp, khí linh nói: “Người tu luyện số 367, chào mừng quay lại”.
Ngô Bình: “Tu luyện sáu canh giờ”.
Khí linh: “Một trăm tám mươi tiền bùa”.
Ngô Bình giao tiền, rồi bắt đầu lĩnh ngộ toàn bộ hình ảnh bia đá.
Trên bia Thanh Đồng có hơn ba nghìn bảy trăm ký tự cổ, mỗi một ký tự đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, muốn phá vỡ bọn chúng thì cực kỳ tốn thời gian.
Một ngày, một tháng, sau đó là một năm, ba năm, mười năm!
Đã đến mười ba năm, Ngô Bình mới chỉ lĩnh ngộ được một phần ba. Anh đã chìm đắm vào trong đó, vì vậy lại bỏ ra thêm mười hai canh giờ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến năm thứ ba mươi chín, anh đã thấm nhuần ký tự trên bia Thanh Đồng, trong lòng cũng đã có đại cương.
Công pháp này, tên là Thiên Cực Kiếm Kinh, là công pháo thiên phẩm cấp hai.
Vạn Thắng Thần Chân Chí Trung chia công pháp thành chín phẩm dưới, ba phẩm trên, cùng với siêu phẩm mạnh nhất. Đương nhiên, còn có những cấp độ khá thấp, đều được xếp vào công pháp không phân cấp.
Trong đó, siêu phẩm lại có vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm, vì vậy công pháp thiên phẩm thuộc vào công pháp đỉnh cao nhất. Mà công pháp thiên phẩm lại chia thành ba cấp, thiên phẩm cấp một là quý giá nhất. So ra mà nói, anh biết truyền thừa cao nhất của Âm Dương Giáo, cũng chỉ có thể xem là công pháp đế phẩm cấp một. Còn Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết lúc trước anh tu luyện cũng chỉ có thể xem là đế phẩm cấp ba.
Tốn hết ba mươi chín nắm, anh chỉ biết được Thiên Cực Kiếm Kinh đang nói gì, muốn tu luyện được nó, còn có một con đường dài phải đi nữa.
Khi Ngô Bình nghỉ ngơi rời khỏi, đã là buổi tối ngày thứ hai rồi. Lâm Thanh Dao vẫn bảo vệ cách đó không xa, thấy anh thì trợn mắt, vội nói: “Sư huynh, Trần phong chủ và Lục phong chủ đến tim anh, bọn họ thấy anh đang tu luyện nên đều quay về rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Không ngờ tôi đã tu luyện một ngày rưỡi rồi”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Sư huynh đã lĩnh ngộ được tâm cảnh chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Trước mắt chỉ là mới xem hiểu”.
Lâm Thanh Dao vô cùng kinh ngạc: “Xem hiểu rồi sao? Sư huynh thật lợi hại, sư phụ tôi nghiên cứu cả đời, mà chữ bên trên cũng chẳng nhận ra được gì”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra cô cũng từng nhìn thấy bia Thanh Đồng rồi?”
Lâm Thanh Dao ngây người: “Bia Thanh Đồng? Không phải, ban đầu tôi nhìn thấy là một ngọn núi, trên núi viết đầy chữ”.
Ngô Bình ngây người: “Cô nhìn thấy núi sao?”
Lâm Thanh Dao: “Đúng vậy. Thứ sư phụ nhìn thấy cũng không giống tôi, vật mà sư phụ nhìn thấy là một cầu vồng, trên cầu vồng lại có đầy chữ”.
Chương 1032: Thanh Linh động thiên
Ngô Bình trầm ngâm, xem ra công pháp thiên phẩm này không tầm thường, mỗi người nhìn nhận sự việc không giống nhau, phỏng chừng chỉ có chữ là giống nhau.
Lâm Thanh Dao: "Sư phụ của tôi nói rằng những công pháp thiên phẩm như vậy đều có linh tính, nó sẽ dạy mỗi người theo năng lực của họ và truyền dạy cho họ những điều khác nhau".
Trở lại đại sảnh, Ngô Bình mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lần tu luyện này đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh tinh thần, vì vậy anh cần nghỉ ngơi thật tốt.
Thấy anh ngủ say, Lâm Thanh Dao sang phòng bên cạnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Sáng hôm sau, khi Ngô Bình thức dậy thì mặt trời đã lên cao, Lâm Thanh Dao bưng một chiếc đĩa tới, trên đó có một số đồ ăn nhẹ, canh và đồ ăn kèm.
Cô ấy cười nói: "Sư huynh, hãy thử tay nghề của tôi".
Nhìn thấy món điểm tâm rất đẹp mắt, Ngô Bình vội vàng nói: "Trông ngon quá".
Đang ăn bỗng nghe thấy ngoài sảnh có tiếng ồn ào, anh khẽ cau mày, ai mà vô lễ thế?
Lâm Thanh Dao vội vàng ra ngoài để kiểm tra, một lúc sau cô ấy dẫn người vào, Ngô Bình nhìn thấy Hồng Lăng.
Ngô Bình cười nói: "Hồng Lăng, sao em lại tới đây?"
Hồng Lăng bĩu môi: "Bây giờ anh đã thành đại sư huynh, gặp anh thật không dễ dàng, người gác cửa vừa rồi không cho em vào đại sảnh".
Ngô Bội cười lớn, nói: "Bọn họ không biết em nên thế. Mau ngồi xuống, em cũng ăn đi".
Hồng Lăng chưa bao giờ biết khách khí với Ngô Bình, thấy có đồ ăn liền ngồi xuống nếm thử, còn nói: “Món điểm tâm ngon lắm.”
Lâm Thanh Dao nhận ra Hồng Lăng, đây là đệ tử thiên tài mới của Hạo Thiên kiếm phủ, cô ấy cười nói: "Thì ra hai người quen nhau".
Ngô Bội: "Hồng Lăng là sư muội của tôi ở bên ngoài".
Hồng Lăng chớp chớp mắt, nói: "Lâm sư tỷ, tại sao lại cô lại ở chỗ phía sư huynh tôi? Hai người đang yêu nhau sao?"
Lâm Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, không biết trả lời như thế nào.
Ngô Bình trợn mắt, nói: "Hồng Lăng, em ăn nói chẳng khéo gì cả".
Hồng Lăng: "Em nói sự thật mà".
Ngô Bội nhanh chóng nhét một miếng điểm tâm vào miệng Hồng Lăng, không để cô ấy lên tiếng.
Ăn xong, Hồng Lăng lau miệng nói: "Sư huynh, bây giờ chuyện anh làm đại sư huynh đã bị lan ra toàn Thục Sơn kiếm phái, rất nhiều người rất bất mãn với anh".
Ngô Bình sửng sốt: "Không phục sao?"
Thật ra anh thấy rất lạ, anh đã là thần quân rồi, những người này còn dám không phục?
Lâm Thanh Dao nói: "Sư huynh, điều này cũng bình thường thôi. Những đệ tử đó không hiểu sức mạnh và sự phi thường của các thần quân, hơn nữa nhiều người trong số họ là địa tiên, vì vậy họ tất nhiên cảm thấy rằng địa tiên không hề thua kém thần quân. Nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày nữa sẽ có người đến khiêu chiến anh".
Hồng Lăng cười lạnh, nói: "Nếu bọn họ dám tới, tôi có thể đối phó bọn họ mà không cần sư huynh ra tay".
Ngô Bình xua tay: "Đừng xen vào, chuyện này anh phải đích thân ra mặt".
Lâm Thanh Dao mỉm cười và nói: "Cách tốt nhất là lập uy. Nếu ngày kia anh có thể đánh bại Vũ Văn Thiên Đô, mọi người sẽ bị thuyết phục".
Hồng Lăng: "Đúng vậy, đến lúc đó khiến mọi người phải câm miệng".
Ngô Bình nhìn Hồng Lăng: "Em bỗng dưng chạy tới đây, có phải là nghe thấy điều gì không?"
Hồng Lăng: "Mấy đệ tử ưu tú của kiếm phủ nói lát nữa sẽ tới khiêu chiến sư huynh, cho nên em tới sớm một chút".
Ngô Bình: "Tới khiêu chiến anh? Đến cũng nhanh đấy".
Hồng Lăng gật đầu: "Ừ, chính là bọn họ".
Ngô Bình: "Kiếm phủ tam kiệt là người như thế nào?"
Lâm Thanh Dao: "Kiếm phủ tam kiệt là ba thiên tài đã nổi lên trong Hạo Thiên kiếm phủ trong hơn 30 năm qua, nghe nói rằng họ đều đã đạt đến cảnh giới thiên sư năm đó, và bây giờ họ đều là chân quân".
Ngô Bình chẳng thèm quan tâm đến chân quân cỏn con. Nhân lúc Hồng Lăng có ở đây, anh hướng dẫn cô ấy tu luyện.
Cuối cùng, cái gọi là Kiếm phủ tam kiệt không xuất hiện. Hồng Lăng quay về thăm dò điều đó, hóa ra là phủ chủ đã ngăn họ lại và bảo họ hãy đưa ra quyết định sau khi xem trận chiến quyết định giữa Ngô Bình và Vũ Văn Thiên Đô.
Ngô Bình rất vui khi được nhàn rỗi. Vào ban đêm, anh bắt đầu tu luyện Lưu Tinh quyền và Man Vương công. Sau khoảng thời gian tu luyện không ngừng này, cuối cùng anh đã đạt đến cấp thứ hai tầng thứ chín. Buổi chiều ngày hôm sau, anh thành công đột phá cấp thứ ba.
Vào buổi chiều, Ngô Bình đến gặp Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền hiển nhiên tâm trạng rất tốt, cười nói: "Đồ nhi, chưởng môn coi trọng con, thậm chí còn nói so với đệ nhất đệ tử đời trước thì con giỏi hơn nhiều".
Ngô Bình: "Sư phụ, hiện tại chưởng môn là Bất Tử tiên quân sao?"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Chưởng môn trăm năm trước đột phá cảnh giới Bất Tử, hiện tại đã là Bán Bộ Thiên Tiên. Chưởng môn vốn muốn đột phá cảnh giới Thiên Tiên, nhưng con xuất hiện khiến cho chưởng môn thay đổi kế hoạch".
Ngô Bình có hiểu biết đại khái về tình hình Tiên Giới, anh hỏi: "Sư phụ, nếu sư phụ phi thăng lên sẽ đi đâu, Tiên Giới sao?"
Trần Đạo Huyền: "Tất nhiên ta muốn đi Tiên Giới, dù sao Thục Sơn cũng ở nơi đó".
Ngô Bình: "Sư phụ, tương lai con nhất định sẽ tự mình mở ra Tiên Giới".
Trần Đạo Huyền cười lớn: "Được! Đến lúc đó, ta và những người khác đều sẽ có chỗ tá túc rồi".
Hai thầy trò nói chuyện một lúc, Trần Đạo Huyền nói với anh rằng với tư cách là đệ nhất đệ tử, sau này anh có thể tùy ý ra vào lầu Đa Bảo, tất cả tài nguyên của Thục Sơn sẽ được ưu tiên giao cho anh.
Nghe nói rằng các tài nguyên có thể được sử dụng một cách thoải mái, Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh ngay lập tức hỏi nơi cất giữ các loại thảo mộc của Thục Sơn kiếm phái. Trần Đạo Huyền nói với anh rằng Thục Sơn kiếm phái rất hùng mạnh và đã thu thập nhiều loại thảo mộc trong những năm qua, vì vậy nơi đây có khu vườn thuốc của riêng mình tên là Thanh Linh động thiên. Thanh Linh động thiên chỉ có thể đi vào khi có sự cho phép của chưởng môn hoặc chính chưởng môn được đi vào. Trường Sinh Điện nếu muốn dùng dược liệu chỉ có thể thường xuyên phái người đi lấy mà không thể tiến vào thu thập.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, hỏi: "Sư phụ, con có thể đi vào sao?"
Trần Đạo Huyền gật đầu: "Tất nhiên. Con là đệ nhất đệ tử, thân phận chỉ kém chưởng môn, con cứ vào muốn lấy gì thì lấy", đây là lời ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Sau đó ông ấy nói: "Trong đó có dược nô trông coi khu vườn, còn có một vị dược lão. Tính cách dược lão khá kỳ lạ, con chú ý một chút, đừng chọc giận người ta".
"Dược lão? Người đó có biết luyện thuốc không?", Ngô Bình hỏi.
Trần Đạo Huyền: "Dược lão chưa từng luyện dược, nhưng am hiểu trồng cây thuốc và chăm sóc cây. Người này lai lịch thần bí, ngay cả chưởng môn cũng vô cùng cung kính".
Ngô Bình: "Đệ tử đã biết".
Sau khi hỏi vị trí, Ngô Bình lập tức đến Thanh Linh động thiên. Cổng vào động thiên cách đỉnh Vô Tương hai trăm dặm. Ngô Bình đến liền thấy một con hổ trắng nằm trên bậc đá nhô ra, bên cạnh có một cây cổ thụ. Trong đó không xa có một cửa vào, một đạo nhân ngồi xếp bằng ở đó.
Ngô Bình hạ xuống, con hổ liền đứng dậy cảnh giác nhìn anh.
Đạo nhân mở mắt ra cười nói: "Thiếu chưởng môn, tiểu nhân chân cẳng bất tiện, không thể đứng lên nghênh đón".
Lúc này Ngô Bình mới để ý hai chân người này đã khô quắt, hình như bị thương cực nặng.
Anh không vội đi vào, nói: "Tiền bối là trưởng lão Thục Sơn sao?"
Đạo nhân cười nói: "Tiểu nhân Tô Võ, năm đó là thư đồng của chưởng môn".
Ngô Bình phát hiện tu vi người này không kém, là cao thủ thần hóa, liền nói: "Với tu vi của tiền bối ắt hẳn có thể chữa khỏi vết thương ở chân".
Tô Võ cười nói: "Thiếu chưởng môn, năm đó tiểu nhân trúng một loại kỳ độc là Thiên Âm Thi Thủy, khiến hai chân tàn phế, giờ không thể hồi phục".
Ngô Bình: "Chưa chắc. Nếu tiền bối tin ta thì ta có thể giúp tiền bối chữa trị".
Tô Võ ngẩn ra, sau đó cười nói: "Chân ta đã tàn phế, thiếu chưởng môn có thể thử xem".
Chương 1039: Dùng Nhân Vương Đan
Ông ấy không hề nghĩ lời Ngô Bình nói có thể chữa khỏi là thật. Dù sao thì năm đó thầy thuốc giỏi nhất cũng phải bó tay.
Ngô Bình bảo ông ấy nằm xuống thì thấy chân, xương và cơ bắp ông ấy đều đã hoại tử, hoặc nữa không ngừng xâm lấn lên trên, đã đến dưới rốn. Nếu ông ấy không có tu vi cao thì e là đã không sống đến bây giờ.
Ngô Bình nói: "Lúc tiền bối vừa trúng độc, đường tuyến này ở đâu?"
Tô Võ nói: "Ở đầu gối. Mấy năm nay nó luôn dịch lên trên. Vài năm nữa e là mạng ta khó giữ".
Ngô Bình: "Lúc đó vì sao không chặt chân?"
Tô Võ: "Chặt cũng vô dụng, độc đã ngấm vào huyết quản, cuối cùng vẫn phải chết".
Ngô Bình nghĩ một chút rồi lấy ra một cái chậu, bỏ vài viên Sinh Mệnh đan vào rồi niệm chú. Anh niệm Bạt Độc chú, có thể kéo độc trong cơ thể ra.
Độc trong cơ thể Tô Võ liền chảy vào trong nước thuốc. Nước thuốc nhanh chóng chuyển đen. Sau đó Ngô Bình tóm một cái, một luồng khí đen bay lên ngưng tụ thành một giọt nước đen.
Anh phẩy tay, giọt nước này chui vào trong bình.
Cứ như vậy anh không ngừng kéo độc ra ngoài, sau mười mấy lần liên tiếp thì trong cơ thể Tô Võ đã không còn độc. Đồng thời sức sống không ngừng chảy vào cơ thể ông ấy, máu huyết ông ấy không ngừng sinh trưởng. Chưa đầy mười mấy phút mà ông ấy đã lại có được hai chân.
Tô Võ đứng lên, cung kính quỳ trên đất: "Tạ ơn cứu mạng của thiếu trưởng môn!"
Ngô Bình phất tay, cười nói: "Không cần cảm ơn. Phải rồi, ta muốn đến Thanh Linh động thiên tìm chút thuốc".
Tô Võ vội nói: "Mời thiếu trưởng môn".
Ngô Bình vừa định bước vào thì Tô Võ nói: "Thiếu trưởng môn, dược lão rất tốt, nhưng tính cách hơi kỳ lạ. Ông ấy thích uống rượu, còn thích sưu tầm đan dược".
Ngô Bình gật đầu: "Đa tạ".
Sau khi đi vào cổng, anh đi vào bước liền đi vào Thanh Linh động thiên. Trước mắt anh là một thế giới đầy sắc màu, bầu trời cũng đủ sắc, mặt đất cũng muôn màu muôn vẻ.
Phóng mắt ra xa, anh thấy có rất nhiều loại thực vật, không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này một con hươu trắng muốt đi tới. Nó rất to lớn, cao gần hai mét, trông rất thần thái. Nó gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình đi theo con hươu này, đi được một đoạn liền thấy một ruộng thuốc, trong đó trồng một loại thuốc là Điền Thất. Nhưng loại này có vẻ ngoài khác với Điền Thất thông thường, nó xảy ra biến dị, thuộc loại linh dược.
Đi tiếp thì thấy hai bên đều có ruộng thuốc, nhưng đều là linh dược phổ thông. Rất nhanh, anh đi theo hươu trắng đi tới một tòa nhà ngói xanh tường trắng, cửa đang mở, trong sân có một ông lão đang ngồi. Ông ấy tay trái cầm một quyển sách cũ, tay phải cầm chén trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Ngô Bình đứng trước cửa, nói: "Đệ tử Ngô Bình kính chào Dược lão".
Ông lão liếc anh một cái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình nói: "Đệ tử đến hái chút thảo dược".
Ông lão: "Cậu biết y thuật?"
Ngô Bình: "Tất nhiên là biết".
Ông lão vung tay một cái, một cây thảo dược bình thường bay đến trước mặt Ngô Bình, ông ấy hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Ngô Bình đã đọc Dược điển nên tất nhiên nhận ra, nói: "Ngọc Diệp Kim Hoa biến dị này hẳn là có thêm ba loại dược tính, trong đó có một dược tính khá tốt, có thể xếp vào linh dược cấp thứ tư".
Dược lão cười nói: "Cậu thực sự hiểu. Vào đi".
Ngô Bình tiến vào trong sân, phát hiện trong sân bày rất nhiều vị thuốc, hai bên gian phòng có mấy dược nô đang bận rộn.
Dược lão hỏi: "Lưu Vọng Công mời cậu tới sao?"
Lưu Vọng Công là tên trưởng môn, Ngô Bình nói: "Hiện tại đệ tử là đệ nhất đệ tử".
Dược lão nói: "Đệ nhất đệ tử? Cậu là thần quân sao?"
Ngô Bình: “Đệ tử mới thăng cấp không lâu", Dược lão gật đầu: “Thảo nào".
Ngô Bình: "Dược lão, nghe nói người rất giỏi phẩm rượu, đệ tử có mấy loại tiên tửu, người có muốn nếm thử không?"
Hai mắt Dược lão sáng lên, cười nói: "Ha ha, có thể thử một chút".
Ngô Bình trữ rất nhiều rượu trong người, anh lấy ra ba loại cho Dược lão nếm thử. Dược lão uống ly thứ nhất, khẽ nhíu mày nói: "Thiếu chút ý vị, tạm được".
Uống xong loại thứ hai, ông ấy nhíu mày, nói: "Có thể dùng làm khẩu phần quân nhu".
Uống đến loại thứ ba, lông mày ông ấy run lên, hai mắt lấp lánh, cười nói: "Xuất sắc! Rượu này có thể xếp vào loại thượng phẩm!"
Ngô Bình cười nói: "Loại rượu thứ ba này đệ tử dùng thảo dược và ngũ cốc nấu, cảm ơn Dược lão khen ngợi".
Khi Ngô Bình luyện chế thuốc sẽ có rất nhiều bã thuốc, anh thu gom bã thuốc rồi nấu một loại rượu gọi là Bách Thảo Túy.
Dược lão cười nói: "Không ngờ cậu có thể nấu rượu, không tồi, hẳn là dùng bã thuốc đúng không?"
Ngô Bình gật đầu: "Dược lão đúng là cao thủ, nếm qua liền biết".
Dược lão vội vàng nói: "Cậu cũng ủ cho ta một ít, ta có rất nhiều bã thuốc".
Ngô Bình gật đầu, anh đi theo Dược lão đến một căn phòng, chỉ thấy một lượng lớn bã thuốc chất đống trong thùng, nặng vài nghìn cân. Anh lập tức điều chỉnh nguyên liệu pha chế, trộn với bã thuốc, sau đó dùng phương pháp đặc biệt để lên men, đồng thời dạy Dược lão các thao tác sau đó.
Dược lão viết xuống từng cái một, làm xong thì cũng đã nửa ngày trôi qua.
Dược lão cười nói: "Không phải cậu tới hái dược thảo sao? Cậu cần gì cứ nói cho ta biết".
Nhân Vương Đan của Ngô Bình đã uống Đại Hiền Đan và Chiến Thần Đan, và chỉ còn lại Nhân Vương Đan cuối cùng, vì vậy anh đã nói với Dược lão về những loại thảo mộc mà anh cần.
Dược lão nghe xong, cười nói: "Những dược liệu này rất khan hiếm, may mắn là cậu tìm đến ta".
Ông ấy đưa Ngô Bình bay một lúc và tìm thấy cây thuốc đầu tiên dưới gốc cây lớn. Sau đó họ bay đến địa điểm thứ hai và tìm thấy loại thuốc thứ hai.
Dược lão rất quen thuộc với nơi này, loại thuốc nào mọc đâu, nó đã lớn đến thế nào và nó đã có thể được sử dụng hay chưa, ông ấy biết tất cả mọi thứ.
Chẳng mấy chốc, thuốc mà Ngô Bình cần đã gom đủ.
Dược lão rất tò mò và hỏi: "Cậu tìm những loại thuốc này để luyện chế đan dược gì?"
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của ông ấy, những đan dược này có dược tính rất bá đạo, mâu thuẫn lẫn nhau, luyện chúng cùng nhau có thể luyện thành đan dược gì?
Ngô Bình nói: "Dược lão, đệ tử muốn luyện chế Nhân Vương Đan, nếu như người có hứng thú, đệ tử có thể luyện chế ở chỗ này".
Dược lão cười và nói: "Được! Ta muốn xem cậu có thể luyện chế ra loại đan dược nào".
Ngô Bình lấy ra lư thần Âm Dương, đó là lò luyện đan thần phẩm mà anh đã lừa từ Hoàng Phủ Hằng, dùng nó luyện đan là tốt nhất.
Anh rửa lò, hâm nóng lò, bỏ thuốc vào, từng bước của Ngô Bình giống như một tuyệt tác, chỉ liếc qua vài cái mà hai mắt Dược lão đã sáng lên, ông ấy gật đầu lia lịa.
Hai giờ sau, lò luyện đan được khởi động, một luồng khí tức bá đạo xông ra, ngưng tụ thành một cái bóng trên không trung, nó đội một chiếc vương miện, cao mười thước.
Ngay lập tức, bóng ma này đã bị bàn tay của Ngô Bình trấn áp và ngưng tụ thành đan dược hình người, tỏa sáng rực rỡ, trông rất bất phàm.
Nhìn thấy đan dược, Dược lão thở dài: "Đã lâu không thấy thuật luyện đan siêu phàm như vậy!"
Ngô Bình: "Dược lão, đan dược này trong vòng một khắc đồng hồ nhất định phải uống, đệ tử muốn mượn đất của người để dùng".
Dược lão gật đầu: "Được, ta sẽ hộ pháp cho cậu".
Ngô Bình nuốt Nhân Vương Đan, đột nhiên một lực lượng đáng kinh ngạc tiến vào cơ thể anh. Anh đã kích hoạt huyết mạch của tổ tiên nhà họ Lý, bây giờ sức mạnh của Nhân Vương Đan đã thực sự bắt đầu khuếch đại sức mạnh của huyết mạch trong cơ thể anh.
Ngô Bình cảm thấy rằng sức mạnh trong huyết mạch của mình đã tăng gấp đôi, gấp ba, năm lần và cuối cùng đạt đến mười ba lần so với ban đầu!
Sức mạnh của huyết mạch mạnh mẽ chảy trong cơ thể anh định hình lại vóc dáng của anh, dáng người anh trở nên cao hơn, cơ bắp hơi phình ra và xương anh trở nên chắc khỏe hơn.
Sự thay đổi kéo dài trong vài giờ, sức mạnh của huyết mạch đã sinh ra một phép thần thông, Định Thân Thuật!
Chương 1034: Tiệc mừng trên đỉnh Vô Tương
Huyết mạch của anh không chỉ ẩn chứa một loại phép thần thông, Định Thân Thuật được khai phá đầu tiên, là phép thần thông thiên bẩm.
Khi sinh vật tiến hóa đủ mạnh thì sẽ có cơ hội kích hoạt thần thông thiên bẩm, khi xưa Lý Dư hóa thuồng luồng đã kích phát thần thông, con người đương nhiên cũng có thần thông, như Ngô Bình bây giờ vâyn. Điều này cho thấy rằng cơ thể của anh đã biến đổi giống như cá chép hóa rồng!
Khắp người anh tản ra một luồng khí tức vương giả, tuy cũng không quá rõ ràng. Khí tức này thuộc về khí tức của Nhân Vương, anh chỉ cách cấp thứ bảy cảnh giới Nhân Vương một bước!
Dược lão cảm thán: "Không ngờ đời này ta có thể nhìn thấy Nhân Vương!"
Ngô Bình cười nói: "Dược lão, người cũng biết Nhân Vương sao?"
Dược lão gật đầu: "Ở thời hồng hoang, con người ban đầu rất yếu. Sau thời gian dài chiến đấu với nhiều nguy hiểm và kẻ thù tự nhiên, những thủ lĩnh mạnh mẽ thường sẽ được sinh ra để lãnh đạo bộ tộc ngày càng lớn mạnh. Họ mạnh mẽ và có thể tay không chiến đấu với yêu thú thời hồng hoang, chém giết yêu ma, hàng phục quỷ quái, được xưng là Nhân Vương!"
Ngô Bình: "Nói như vậy, đệ tử vẫn có chút khác biệt so với Nhân Vương thời hồng hoang".
Dược lão nói: "Đương nhiên. Cậu là một người tu hành, vì vậy sức mạnh của cậu phải càng hệ thống và càng hiệu quả. Theo lý thuyết, cậu phải mạnh hơn so với các Nhân Vương thời hồng hoang. Ở thời hồng hoang, một bộ lạc hàng triệu người, cứ cách ba trăm năm mới xuất hiện một Nhân Vương".
Ngô Bình: "Xem ra lúc đó con người vẫn chưa có được phương pháp tu luyện".
Dược lão gật đầu: "Phải. Thời đó rất nguy hiểm và phức tạp, có các chủng tộc mạnh mẽ khác nhau sinh sống. Nhân loại đã dần dần học được cách tu hành trong cuộc đấu tranh chống lại các chủng tộc. Có người tu tiên, có người tu tà hay tu thần, họ theo các con đường khác nhau".
Ngô Bình: "Khi nào đệ tử mạnh lên nhất định sẽ đến thăm hồng hoang!"
Dược lão: "Hiện tại hồng hoang đã khác xa thời kỳ viễn cổ, ở nơi đó thành lập nhiều vương triều và những giáo phái tối cao, đều là những sự tồn tại mạnh mẽ vô cùng".
Ngô Bình cười nói: "Dược lão, hình như người rất quen thuộc với hồng hoang?"
Dược lão thản nhiên nói: "Ta từng ở nơi đó. Được rồi, lão phu sẽ không lãng phí thời gian của cậu nữa".
Ngô Bình cười nói: "Dược lão, đệ tử đi hái thêm chút thuốc".
Anh liền thu thập hơn trăm loại dược liệu, cất toàn bộ vào trong dược đỉnh, chuẩn bị sau này luyện chế một ít đan dược.
Khi ra khỏi Thanh Linh động thiên, Tô Võ đã hoàn toàn bình phục, ông ấy cung kính nói: "Thiếu trưởng môn, ta đã hoàn toàn bình phục, cảm tạ lòng tốt của người, nếu như Tô Võ sau này có ích, thiếu trưởng môn cứ việc sai bảo".
Ngô Bình nói: "Được, Tô Võ, chúng ta sẽ gặp lại sau".
Lúc anh trở lại Thanh Mộc cung đã là sáng sớm, anh tiếp tục nghiên cứu sức mạnh huyết mạch, xem có thể mở ra thêm nhiều dị năng hay không.
Rạng sáng, Lâm Thanh Dao lại đúng giờ mang bữa sáng lên, anh tùy tiện ăn một ít rồi tiếp tục tu luyện thức Đồ Long thứ bảy của Như Lai Thần Công.
Thức thứ bảy này đã sinh ra các pháp thuật trước đây, bây giờ chúng sắp tập trung tạo một phép thần thông võ đạo.
Ngô Bình không ngừng thử nghiệm, cố gắng luyện tập. Mãi đến chiều, anh sử dụng ý chí, tay phải đẩy ngang, một bóng chưởng mờ ảo bay ra. Ngay sau đó, một ngọn núi cách đó mấy chục dặm đột nhiên sụp xuống, thật lâu sau mới truyền đến một tiếng nổ lớn.
Lâm Thanh Dao kinh hãi gọi: "Sư huynh, đây là chiêu gì?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Sát Long chưởng".
Nói xong, anh nhanh chóng nuốt xuống một nắm Sinh Mệnh Đan, nói: "Tôi còn là nhân tiên, một khi tung phép thần thông này ra thì một nửa sức mạnh sẽ biến mất".
Lâm Thanh Dao: "Thế cũng rất mạnh rồi. Một khi Đồ Long chưởng được tung ra, tôi không thể chống cự được. Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng sư phụ cũng không thể chống cự được".
Ngô Bình: "Đương nhiên, Động Thiên tiên nhân cũng sẽ hộc máu trước chưởng này của tôi".
Lâm Thanh Dao: "Sư huynh, người của đỉnh Vô Tương đã tới gọi cho anh nhiều lần, nói rằng bữa tiệc mừng đã bắt đầu".
Ngô Bình: "Đi thôi, đã đến giờ rồi".
Đêm đó, đỉnh Vô Tương tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng Ngô Bình được thăng lên thần quân. Các phong chủ của ba đỉnh còn lại, chủ nhân của Trường Sinh điện và chủ nhân của Thanh Liên điện đều đến chúc mừng.
Sau khi Ngô Bình đến, mọi người lần lượt chúc mừng anh. Thân phận hiện tại của Ngô Bình là thiếu trưởng môn của Thục Sơn kiếm phái, tất cả các phong chủ và điện chủ đều phải khách khí với anh.
Từ năm đỉnh hai điện một phủ đều có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, dù sao thì đây là tiệc mở, đến là có thể ăn. Những người này cũng không khách sáo, vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Trên một cái bàn có ba người đang ngồi, họ là Kiếm phủ tam kiệt, đều có tu vi chân quân.
Ba người nhìn Ngô Bình đang được mọi người vây quanh, trên mặt họ tràn đầy bất mãn, một người trong đó nói: "Chỉ là thần quân mà thôi, so với chân quân chúng ta thì mạnh hơn bao nhiêu?"
Một người khác nói: "Danh hiệu thần quân từ lâu đã là thần thoại, theo ta thì chẳng qua cũng chỉ là như vậy".
"Đúng vậy", những đệ tử khác vội vàng phụ họa, "Thiên tài chân chính hẳn là đã sớm nổi danh, nhưng theo ta được biết, người bên ngoài thậm chí còn không biết có một người như vậy".
"Không phải đâu, ta nhớ rõ Vũ Văn sư huynh đánh trăm trận lớn nhỏ ở Địa Tiên giới, không thua một người nào, Địa Tiên Giới ai mà không biết, ai không hay? So ra, vị sư huynh này thật sự kém xa".
"Ha ha, sư huynh? Ta thật sự không hiểu, loại người này không hề nổi danh, không có chống lưng, vậy thì có tư cách làm sư huynh của chúng ta sao? Huống chi tổ tiên chúng ta mấy đời đều là đệ tử và trưởng lão Thục Sơn, tên họ Ngô đó là cái thá gì, có thể so với chúng ta sao?"
"Hừ, chúng ta không thể quyết định, chỉ có thể oán trách."
"Bốp!"
Một người trong Kiếm phủ tam kiệt đột nhiên đập bàn, lạnh lùng nói: "Ta mời hắn một chén rượu!"
Mọi người vỗ tay ầm ĩ, hắn cười nói: "Đại sư huynh!"
Giọng hắn to đến nỗi mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Trần Đạo Huyền cùng mấy vị phong chủ và điện chủ ngồi cùng nhau, nhìn thấy cảnh này, Trần Đạo Huyền bình tĩnh nói: "Làm sư huynh nhất định phải đối mặt các loại thử thách, nếu không bọn họ sẽ không phục".
Mộc Tâm Lan mỉm cười nói: "Thực lực của cậu Ngô đã đạt đến một đẳng cấp khác, Kiếm phủ tam kiệt không thể hiểu được".
Lục Phi Hùng cười lạnh một tiếng: "Ba tên này tự ruốc lấy nhục, có trò hay để xem đây!"
Ngô Bình liếc đối phương một cái, nói: "Vị sư huynh này là ai?"
Người nọ nói: "Kiếm phủ Lưu Tử Ca kính đại sư huynh một ly!"
Hắn lấy một chiếc cốc mới, rót một ly rượu, dùng tay đẩy chiếc ly, chiếc ly giống như một mũi tên rời dây được bọc trong ánh kiếm và bay về phía Ngô Bình.
Bên ngoài ly có một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén, tốc độ của ly rượu cực kỳ nhanh. Nếu không đỡ được, rượu mà đổ ra thì Ngô Bình sẽ rất khó xử.
Lưu Tử Ca nghĩ rằng đòn đánh của mình nhất định sẽ khiến Ngô Bình bối rối, dù sao thì ngay cả Vũ Văn Thiên Đô cũng chưa chắc bắt được chiêu này!
Ly rượu bay tới, Ngô Bình mỉm cười bắt lấy, kiếm khí liền hóa thành hư vô, ly tất nhiên không vỡ, rượu không tràn ra ngoài.
Anh một ngụm uống cạn, cười nói: "Cảm ơn Lưu sư đệ".
Lưu Tử Ca sửng sốt, Ngô Bình bắt được sao? Kiếm khí hắn phát ra vô cùng sắc bén, làm sao Ngô Bình bắt được?
Lúc này một người khác đứng lên, cười nói: "Ta cũng nâng ly kính sư huynh!"
Người đàn ông này cao hai mét, lông rậm rạp khắp mặt, giống như một kẻ mọi rợ. Nhìn thấy hắn, các đệ tử và trưởng lão của Thục Sơn đều bị sốc.
"Viên Lực! Hắn không phải đi Lôi Sơn vượt lôi kiếp sao? Chẳng lẽ đã thành công vượt qua lôi kiếp?", có người xung quanh thấp giọng hỏi.
"Còn chưa biết gì sao? Viên Lực đã thuận lợi vượt qua lôi kiếp, hơn nữa còn là lôi kiếp tầng thứ bảy. Hắn vốn đã có thiên phú lợi hại, năm ngoái bất ngờ ăn được quả sức mạnh, hiện tại thực lực của hắn có lẽ đủ để đánh với tiên quân một trận đấy!"
Chương 1035: Thể hiện thần thông
"Viên Lực ngay cả Vũ Văn Thiên Đô cũng không phục, ha ha, hiện tại hắn đứng lên, chỉ sợ hắn muốn cùng tranh tài với đại sư huynh", có người nói.
Ngô Bình nhìn thì thấy tên hung thần kia đang vác một cái đỉnh lớn đựng đầy rượu. Mỗi khi hắn bước một bước, những tảng đá dưới đất đều bị nghiền nát, điều này cho thấy cái đỉnh kia cực kỳ nặng.
Có người nhận ra chiếc đỉnh đựng rượu, thốt lên: "Đây không phải là 'Trấn Hải Thần Đỉnh' trên đỉnh Ngạo Lai sao? Ngay cả phong chủ cũng nhấc không nổi, thế mà hắn dùng nó để đựng rượu?"
"Nghe nói Trấn Hải Thần Đỉnh trước khi được kích hoạt nặng một năm trăm nghìn cân, hắn làm sao khiêng được?"
"Tôi cũng đã nghe nói về nó. Một khi trận pháp của đỉnh được kích hoạt, sức mạnh của năm ngọn núi linh thiêng được phong ấn bởi cái đỉnh này sẽ bùng nổ, nghiền nát mọi thứ thành cát bụi!"
Nhìn thấy cảnh này, phong chủ Ngạo Lai Phong lập tức đứng lên, cả giận nói: "Viên Lực, ai cho ngươi động đến thần đỉnh Ngao Lai phong của ta? Ngươi thật to gan!"
Viên Lực liếc xéo phong chủ Ngạo Lai Phong, sau đó chậc một tiếc, chiếc thần đỉnh bay lên độ cao hơn mười mét và đập về phía Ngô Bình.
Cái vạc nặng hàng trăm nghìn cân mà hắn ném trực tiếp qua, điều này cho thấy hắn mạnh đến mức nào!
Nhìn thấy chiếc đỉnh bay lên, Ngô Bình vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy chân đỉnh, khí huyết chuyển động, không ngờ áp lực đáng sợ của đỉnh lại chuyển hóa thành khí, tích trữ trong lòng bàn tay anh.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng sức mạnh huyết mạch có tác dụng kỳ diệu như vậy. Anh hơi nghiêng cái đỉnh, và một dòng rượu rơi xuống, bị anh hút như một con cá voi.
"Đa tạ sư đệ", anh nhẹ nhàng đẩy một cái, sức mạnh tích trữ trong lòng bàn tay bùng nổ, thêm cả sức mạnh của chính anh, thần đỉnh không ngờ lại phát ra một tiếng nổ lớn, nhanh chóng bay ngược trở về.
Viên Lực sửng sốt, hắn gầm lên dữ dội và dùng hai tay bắt lấy nó. Nhưng lần này có sức mạnh của Ngô Bình cộng thêm sức mạnh của chính hắn, hắn căn bản không chịu nổi.
"Phụt!"
Hắn phun ra một ngụm máu, cả hắn và đỉnh bay ngược xuống núi. Một lúc lâu sau, dưới chân núi truyền đến một tiếng động lớn, hình như đỉnh đụng phải thứ gì đó.
Mọi người nhìn nhau thất thần, thế này mà cũng có thể bắt được sao? Đại sư huynh quá mạnh!
Vài phút sau, Viên Lực được vác lên. Hắn nhìn rất chán nản và nhìn Ngô Bình với vẻ mặt kỳ lạ. Sạ đó hắn đẩy người đang đỡ hắn ra, loạng choạng đi tới trước, cúi đầu bái lạy: "Đại sư huynh, anh là người đầu tiên mà tôi, Viên Lực này ngưỡng mộ ở Thục Sơn kiếm phái. Kể từ sau, tôi sẽ đi theo đại sư huynh, đại sư huynh bảo tôi đánh ai, tôi đánh người đó!"
Có thể thấy rằng Viên Lực là một người rất thẳng thắn.
Ngô Bình cười nói: "Viên sư đệ, mời."
Lúc đỡ Viên Lực đứng dậy, Ngô Bình phát hiện trong người hắn vẫn còn có sức mạnh sấm sét, biết vết thương do lôi kiếp gây ra vẫn còn, liền nói: “Sư đệ, anh bị thương lúc đỡ bảy tầng lôi kiếp, nếu như không kịp thời trị liệu sẽ để lại hiểm họa, sau khi yến tiệc kết thúc, tôi sẽ trị liệu cho anh".
Viên Lực cả kinh: "Đại sư huynh, anh thấy được sao? Trải qua bảy tầng lôi kiếp tôi đúng là có chút không thoải mái, lúc ấy cũng không có chú ý tới, nhưng sau khi trở về, tôi nhận ra rằng cơ thể tôi ngày càng khó chịu, tôi cảm thấy như có lửa đốt trong người, đốt cháy trái tim và lá phổi của tôi".
Ngô Bình gật đầu: "Đây chính là điều đáng sợ xủa bảy tầng lôi kiếp, uy lực của nó chỉ xuất hiện sau lôi kiếp, nếu không kịp thời chữa trị, tim phổi sẽ bị thiêu đốt, tu vi mất hết".
Viên Lực biến sắc: "Nghiêm trọng thế sao!"
Ngô Bình nói: "Ừ, nhiều người cũng chịu tổn thất tương tự".
Tại hiện trường, một vị trưởng lão lập tức nói: "Thiếu trưởng môn nói rất đúng. Một người bạn tốt của tôi đã chết ở tầng lôi kiếp thứ bảy, khi hắn chết đi, nguyên thần tự bốc cháy, phổi tim đều bị đốt cháy, quá đau khổ!"
Viên Lực lại vội vàng hành lễ: "Đa tạ sư huynh cứu tôi!"
Thấy Viên Lực bị thuyết phục, mọi người cũng không dám đi lên chọc giận. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ đã bị Ngô Bình thuyết phục.
Một nữ đệ tử cười nói: "Sư huynh, nghe nói thần quân đều có võ đạo thần thông, biết pháp thuật, là thật sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Cảnh giới thần quân quả thật sẽ sinh ra thần thông".
Nữ đệ tử rất hưng phấn: "Đại sư huynh, anh có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt được không?". Những người này trước đây chưa từng thấy thần quân. Mặc dù có Vũ Văn Thiên Đô, nhưng hắn có tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo, hiếm khi giao tiếp với các đệ tử khác.
Tất cả đệ tử lần lượt nói: "Đúng đấy, đại sư huynh, để chúng tôi mở rộng tầm mắt đi".
Có trưởng lão cũng cười nói: "Thiếu trưởng môn, để cho bọn họ nhìn xem phép thần thông của nhân tiên là gì".
Ngô Bình gật đầu nói: "Được. Để tôi làm cho mọi người xem".
Anh hỏi, "Ai có thể hợp tác?"
Trưởng lão vừa nói đứng lên, cười nói: "Ta sẽ làm".
Vị trưởng lão này là chân nhân cảnh giới Linh Biến, tu vi có thể coi là cao thủ ở Địa Tiên Giới.
Ngô Bình: "Vị trưởng lão này tên gọi là gì?"
Trưởng lão cười nói: "Thiếu trưởng môn, ta tên là Dư Định Quốc".
Ngô Bình gật đầu: "Ta vừa mới học được Định Thân thuật, muốn thử với Dư trưởng lão".
Dư Định Quốc cười nói: "Được, thiếu trưởng môn cứ dùng đi".
Ngô Bình chỉ tay, nhẹ giọng nói: "Định!"
Đột nhiên, toàn bộ sức lực trong cơ thể Dư Định Quốc, bao gồm cả ý thức của ông ta đều đình trệ, nụ cười trên mặt ông ta đông cứng lại, ông ta đứng đó không nhúc nhích.
Nữ đệ tử đi tới, tò mò đi vòng quanh Dư Định Quốc, hỏi: "Dư trưởng lão?"
Bộ não và cơ thể của ông ta trống rỗng và không phản ứng.
Nữ đệ tử hỏi: "Sư huynh, Định Thân thuật có thể kéo dài bao lâu?"
Ngô Bình: "Còn phải xem tu vi của người nhận, Dư trưởng lão là chân nhân, nhiều nhất có thể kéo dài nửa giờ".
Nữ đệ tử nắm râu của Dư Định Quốc, sau đó chạy đến bên cạnh, cười nói: "Sư huynh, xin hãy thu lại phép thần thông của sư huynh".
Ngô Bình vươn tay chộp lấy, Dư Định Quốc lập tức cử động, trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi: "Thiểu trưởng môn, chẳng lẽ người đã sử dụng phép thần thông rồi?"
Nữ đệ tử cười nói: "Dư trưởng lão, ta còn kéo râu của ông, ông không cảm thấy sao?"
Dư Định Quốc lắc đầu: “Vừa rồi đầu óc nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nhớ", nói xong ông ta vuốt râu, thực sự rất đau.
Lục Phi Hùng cười nói: "Định Thân Thuật thật tuyệt vời, tôi vô cùng ngưỡng mộ nó!"
Viên Lực trừng to mắt, nói: "Đại sư huynh, sư huynh còn có phép thần thông khác sao? Cái này mặc dù rất tốt, nhưng không có gì kích thích, sư huynh còn có phép thần thông khác sao?"
Ngô Bình: "Có thì có, nhưng sát thương quá lớn để sử dụng".
Mộc Tâm Lan cười nói: "Thiếu trưởng môn, mấy ngày trước ta bắt được một con yêu lang ăn thịt người, trấn áp nó ở 'Phong Yêu nham' bên dưới. Ta sẽ thả nó ra, thiếu trưởng môn có thể thử tay nghề".
Lục Phi Hùng hỏi: "Mộ sư muội, lang yêu thực lực thế nào?"
Mộc Tâm Lan: "Ta tìm được hai vị sư huynh, ba người phối hợp mới bắt lấy được".
Điều này có nghĩa là sức mạnh của yêu lang ít nhất phải cao hơn Mộc Tâm Lan. Mọi người sáng mắt lên, muốn xem Ngô Bình có thể hạ được yêu lang không.
Vì vậy mọi người bay lên bầu trời phía trên Trấn Yêu Nham, bàn tay ngọc của Mộc Tâm Lan vẫy tay, cấm chế của mỏm đá liền biến mất. Một bóng đen khổng lồ lao lên bầu trời, tràn ngập yêu khí, kèm theo khói đen cuồn cuộn.
Mọi người nhìn thấy một con sói khổng lồ cao bảy mét đang gầm rú lao thẳng lên trời, dường như đang muốn chạy trốn. Một đám yêu vân màu đen từ dưới chân nổi lên, bao phủ nửa người của nó, mang theo khí tức đáng sợ.