Siêu Nhạc vẫn đang vội chạy đến nên không biết chuyện đã xảy ra ở đây. Nhưng anh ta vừa đến thì đã ngửi thấy mùi máu tanh khắp không khí, nhìn hoàn cảnh xung quanh thì lập tức hiểu ra nơi này đã xảy ra một trận ác chiến.
“Không cần nhìn nữa, tôi chính là người thách đấu anh”. Ngô Bình thản nhiên đáp: “Ra tay đi”.
Siêu Nhạc nheo mắt, nói: “Anh thách đấu không chỉ một người?”
Ngô Bình tiến từng bước, sử dụng một trong Ngũ Đại Tuyệt Học, Huyễn Thế Thiên Trảm, xung quanh lập lòe ánh sáng, Siêu Nhạc lập tức rơi và trong ảo cảnh. Toàn bộ cảnh sắc xung quanh đều biến mất, anh ta bị bao trùm bởi luồng sáng vàng, cảm giác đối với xung quanh bỗng chốc trở nên trì trệ.
Ngay lúc này, một luồng kiếm mang tuyệt thế xuất hiện trước mặt anh ta, cách anh ta chỉ chừng ba tấc. Mà mãi đến lúc này anh ta mới cảm nhận được sát khí, không tránh khỏi giật mình, lập tức sử dụng tiên phù hộ thân.
“Rầm!”
Xung quanh anh ta nổ tung một luồng sáng vàng, kiesm quang chém vào trên kiếm mang, Siêu Nhạc thét lớn một tiếng, bị một kiếm đánh bay, kiếm mang nhạt dần, thân thể anh ta bay ngược cả trăm mét, miệng phun ra ngụm máu tươi.
Lúc này, luồng sáng vàng biến mất, nhưng anh ta vẫn không nhìn thấy Ngô Bình đang ở hướng nào, sắc mặt lập tức thay đổi, hung hăng nói: “Không dám đối đầu trực tiếp với tôi sao?”
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, xuất hiện cách đó chừng mười mét, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy, tôi chỉ dùng chưa đến một phần sức mạnh, không ngờ anh đã bị thương rồi. Đệ tử mà Nam Vọng Kiếm Tôn coi trọng nhất cũng chỉ được như vậy!”
Sắc mặt Siêu Nhạc rất khó coi: “Khoác lác cái gì! Chưa đến một phần uy lực? Vậy anh cho tôi xem thử xem mười phần uy lực của anh đi!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không cần mười phần, ba phần đã đủ rồi”.
Nói rồi, cậu lại biến mất, lần thứ hai sử dụng Huyễn Thế Thiên Trảm.
Một đòn vừa nãy, cậu chỉ dùng Tam Kiếm Trọng Sơn. Lần này thì dùng Tứ Kiếm Trọng Sơn!
Tứ Kiếm Trọng Sơn kết hợp với Huyễn Thế Thiên Trảm, uy lực cũng rất đáng sợ.
“Rầm!”
Một luồng kiếm quang chém đến, Siêu Nhạc đang định phản kháng thì ý thức lại rơi vào trong huyễn cảnh, anh ta nhìn thấy một con hươu trắng chạy đến, con hươu trắng này rất xinh đẹp, đẹp đến mức anh ta không nhịn được tán thưởng.
Thế nhưng, trong tiềm thức anh ta có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, vì thế anh ta thét lớn một tiếng, mặc kệ mọi thứ chém ra một kiếm.
Một luồng kiếm quang chém về phía trước va chạm với Tứ Kiếm Trọng Sơn của Ngô Bình, tiếng động vang dội, sức mạnh Thiên Độc và sức mạnh phản công đều đánh vào thân thể anh ta.
Siêu Nhạc ho ra máu, nhưng máu vừa phun ra lập tức biến thành màu đen, đó là do sức mạnh Thiên Độc đang phát tác. Anh ta vừa sợ vừa tức giận, hung hăng nói: “Anh dùng độc!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, đây là kiếm pháp của tôi”.
Mắt thấy Siêu Nhạc sắp chết vì độc phát tác, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Đây là một người đàn ông áo xanh, tóc rối bù, vóc người gầy gộc, nhưng lại tỏa ra hơi thở kinh người.
Ba người Thẩm Huyền Tông lập tức đứng trước mặt Ngô Bình, La Vô Phi nói: “Nam Vọng! Tôi còn nghĩ ông sẽ không xuất hiện!”
Người này chính là Nam Vọng Kiếm Tôn, ông ta cho Siêu Nhạc nuốt một viên đan dược, sau đó quay người nhìn ba người quen cũ, lạnh nhạt nói: “Sớm đã nghe nói các ông chưa chết, nhưng thân thể bị thương nặng, chẳng bao lâu sẽ chết thôi”.
Âu Dương Thiên Tế: “Ông nói không sai, quả thực lúc trước chúng tôi bị thương nặng, sống không được bao lâu”.
“Nhưng bây giờ các ông đã hồi phục rồi?”, Nam Vọng Kiếm Tôn nói: “Là ai cứu các ông?”
“Chúng tôi lĩnh ngộ được một vài thứ trong Vô Thượng Kiếm Khúc”. La Vô Phi nhìn ông ta chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Nam Vọng, năm đó ông giết toàn bộ nhà tôi, thù này tôi nhất định phải trả”.
Nam Vọng Kiếm Tôn lạnh nhạt nói: “Tình hình lúc đó, tôi chỉ đành phải ra tay. Ông muốn báo thù, tôi có thể hiểu được, chọn ngày đi”.
“Một năm sau, ngay tại nơi này”, La Vô Phi nói.
“Được”. Nam Vọng Kiếm Tôn thoải mái đồng ý: “Nhưng chuyện này không liên quan đến đệ tử tôi, có thể giải độc của cậu ta không?”
Tuy ông ta cho Siêu Nhạc nuốt đan dược, nhưng cũng chỉ tạm thời áp chế được độc tính, tình hình của Siêu Nhạc càng lúc càng tệ hơn.
“Muốn sống thì phải chuộc”. La Vô Phi không khách khí, trực tiếp ra giá: “Năm đó ông có được một món bảo bối, Thất Bảo Tiên Y, dùng nó đối mạng đệ tử ông đi”.
Nam Vọng Kiếm Tôn khẽ nhíu mày, Thất Bảo Tiên Y là bảo vật phòng thân của ông ta. Từ khi có được bảo y này, ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm sinh tử mấy lần, nếu không có bảo y này, ông ta cũng không đi được đến hôm nay.
Nhưng, Nam Vọng Kiếm Tôn suy nghĩ một lúc sau thì vẫn gật đầu đồng ý nói: “Được”. Nói rồi, ông ta đưa tay vào ngực, một luồng sáng bảy màu bay ra, trực tiếp bay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vươn tay nhận lấy, trong tay có thêm một giáp y mỏng như kén tằm, bên trên có phù văn đủ màu chuyển động, vô cùng kỳ diệu.
Cậu biết bảo y này không hề tầm thường, lập tức nhận lấy, sau đó tay phải nắm vào không trung, độc lực mũi kiếm kiếm Thiên Độc phóng ra đã được cậu thu về.
Tình hình của Siêu Nhạc tốt hơn hẳn, nhưng anh ta bị thương rất nặng, bản thân anh ta vẫn ngất đi.
Nam Vọng Kiếm Tôn nhìn Ngô Bình chăm chú, sau đó ôm đồ đệ rời khỏi hiện trường.
Ngô Bình liên tiếp thắng hai trận, người quan sát đều mở lớn mắt, đều mong đợi trận chiến sau cùng.
Thế nhưng, Ngô Bình lại đợi thêm nửa cảnh giờ, nhưng Nam Cung Tường đứng đầu Kiếm Bảng vẫn không xuất hiện. Nếu không xuất hiện, có nghĩa đã từ bỏ vị trí đứng đầu.
Vì thế, Ngô Bình không hề khách khí khắc tên mình trên giấy vàng dán lên vị trí đầu tiên trên Kiếm Bảng!
Khi cậu viết xong tên mình thì cảm nhận được trong bóng tối, có một luồng sức mạnh phi thường giáng xuống thân thể cậu, luồng sức mạnh này khiến cậu rất thoải mái, thực lực bản thân như thể cũng tăng lên rõ rệt.
“Có phải cảm nhận được Vạn Kiếm Tiên Giới tiếp thêm sức mạnh không?”, Thẩm Huyền Tông sớm đã dự đoán được, cười hỏi cậu.
Ngô Bình gật đầu: “Sư tôn, đây là gì vậy?”
“Kiếm Bảng thực ra là do ý chí của Vạn Kiếm Tiên Giới tạo ra. Người có thể lưu tên trên Kiếm bảng đương nhiên sẽ được thêm vận khí. Tất nhiên, sức mạnh này chỉ có hiệu quả tại Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng không tệ”.
La Vô Phi: “Đồ nhi, ba vi sư sắp phải đi thăm một vài bạn cũ. Bây giờ con đến Chí Tôn Kiếm Đường, với thân phận đứng đầu Kiếm Bảng của con, nhất định có thể được Chí Tôn Kiếm Đường coi trọng”.
Ngô Bình: “Sư tôn, lúc trước con học được truyền thừa trên kiếm bích, nghe nói sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Vô Lượng Kiếm Tôn?”
La Vô Phi: “Vô Lượng Kiếp Pháp đã đến Hỗn Độn Giới, trong vòng trăm năm sẽ không quay lại, con đến bên đó thì ông ta cũng không giúp được gì cho con. Nhưng, trước khi Vô Lượng Kiếm Tôn rời khỏi Vạn Kiếm Tiên Giới đã để lại pháp chỉ, ai có thể lĩnh ngộ được toàn bộ truyền thừa của ông ta thì có thể lấy được đồ mà ông ta để lại trong Vô Lượng Kiếm Cung. Vô Lượng Kiếm Tôn này là một nhân tài, là nhân vật lợi hại, con nhất định phải đến Vô Lượng Kiếm Cung, dùng kiếm chiêu con lĩnh ngộ được phá vỡ cấm chế Vô Lượng Kiếm Cung”.
Ngô Bình: “Sư tôn, Vô Lượng Kiếm Tôn rất mạnh sao?”
Thẩm Huyền Tông: “Hiện tại ông ta có lẽ đã đến cấp bậc Hỗn Độn rồi, con nói có mạnh hay không?”
Âu Dương Thiên Tế: “Còn nữa. Chí Tôn Kiếm Đường nắm giữ phân nửa tài nguyên của Vạn Kiếm Tiên Giới, đệ tử trong đó cấp bậc càng cao, thì tài nguyên có được càng nhiều. Sau khi con đến đó, phải mau chóng thăng cấp”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú, vì thế hỏi xem có cấp bậc gì, Âu Dương Thiên Tế nói từng cái một.
Ở Chí Tôn Kiếm Đường, tất cả đệ tử được phân thành đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, đệ tử thượng viện, đệ tử chân truyền, đệ tử thân truyền, đệ tử tinh anh, đệ tử truyền thừa. Trong đó, đệ tử tinh anh lại được phân thành đệ tử tinh anh từ cấp một đến cấp ba, trong đệ tử chân truyền thì có ba cấp bậc, lần lượt là Long Uyên, Hổ Tuyền, Huyền Quang. Trong đó, Huyền Quang là chỉ Huyền Quang Các, Long Uyên là chỉ Long Uyên Các, Hổ Tuyền là chỉ Hổ Tuyền Các!
Chương 2816: Đến kiếm đường.
Ba các lần lượt là truyền thừa của tổ sư Vạn Kiếm ở ba thời kỳ, trong đó, Huyền Quang Các là truyền thừa thời thanh niên của ông ta, bên trong có một thanh Huyền Quang Kiếm, Hổ Tuyền Các là truyền thừa sau khi ông ta ngộ đạo, bên trong có Huyền Quang Kiếm, Long Uyên Các là truyền thừa được lưu lại trước khi ông ta rời khỏi tiên kiếm Vạn Giới, truyền thừa bên trong biến đổi qua thời gian, đấy là truyền thừa khó học nhất của tổ sư Vạn Kiếm trong một trăm năm trở lại đây.
Muốn trở thành đệ tử truyền thừa thì trước tiên phải trở thành đệ tử tinh anh, sau đó phải đến Huyền Quang Các trước. Nếu có thể lĩnh hội được truyền thừa trong Huyền Quang Các thì sẽ được gọi là đệ tử Huyền Quang. Nếu vẫn còn khả năng thì có thể tiếp tục lĩnh hội truyền thừa ở Hổ Tuyền Các và Long Uyên Các, lần lượt có được danh hiệu Hổ Tuyền và Long Uyên.
Có điều, truyền thừa của tổ sư Vạn Kiếm rất khó lĩnh hội, từ khi Chí Tôn Kiếm Đường được thành lập đến nay, có chưa đến chín người có được danh hiệu Huyền Quang, chỉ có hai người có danh hiệu Hổ Tuyền, trong đó một người là Kiếm Tôn Vô Lượng.
Trên thực tế, Chí Tôn Kiếm Đường cũng được xây dựng trên nền tảng ba kiếm các, chín vị kiếm tu Huyền Quang và hai vị kiếm tu Hổ Tuyền cùng nhau sáng lập ra Chí Tôn Kiếm Đường hiện tại.
Thẩm Huyền Tông: “Chỉ cần con có thể trở thành đệ tử tinh anh thì sẽ có tư cách vào tầng hai của tiên giới Vạn Kiếm. Thế giới ở tầng đó có thể tiếp xúc với khí tức hỗn độn, rất có lợi cho việc tu hành của con”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn đã từng đến đó chưa?”
Thẩm Huyền Tông: “Đương nhiên, những tuyệt kỹ mà ba thầy biết đều học từ đó mà”.
Sau khi Ngô Bình nghe dặn dò một lượt thì tiến thẳng đến Chí Tôn Kiếm Đường.
Phạm vi của Chí Tôn Kiếm Đường rất rộng, nắm giữ bảy đại kiếm tông, năm kiếm phái, địa bàn của mỗi tông phái đều rất lớn.
Lúc này, trước cửa tổng bộ Chí Tôn Kiếm Đường, Ngô Bình cưỡi trên ánh sáng đáp xuống.
Cửa núi không lớn, chỉ là hai cột đá, bên cạnh cũng không có ai canh giữ. Có điều cậu vẫn thật thà đi bộ lên núi.
Cậu vừa qua cửa thì liền có một thiếu niên từ trên núi chạy nhanh xuống, chớp mắt đã đến trước mặt cậu, hỏi: “Là Ngô Bình, người đứng đầu kiếm bảng đấy sao?”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh biết tôi sao?”
Thiếu niên nói với vẻ mặt rất kính phục: “Kiếm bảng vừa thay đổi tên thì Chí Tôn Kiếm Đường đã biết rồi. Cậu Ngô, mời”.
Ngô Bình đi theo anh ta lên núi, sau đó hỏi chuyện mà mình đang thắc mắc: “Anh biết tôi sẽ đến sao?”
Thiếu niên cười, nói: “Đương nhiên là tôi không biết rồi, nhưng công tử giành được vị trí đầu kiếm bảng, khí thế kinh người cộng thêm vận khí của tiên giới Vạn Kiếm nữa, tôi đứng cách xa mấy trăm mét là đã cảm nhận được rồi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, khí tức của đệ nhất kiếm bảng nổi bật đến vậy sao?
“Chúng ta đang đi đâu đây?”, cậu hỏi.
Thiếu niên: “Đệ nhất kiếm bảng chắc chắn là thiên kiêu kiếm đạo, có thể đến thẳng đỉnh kiếm để gặp trưởng lão sát hạch. Sau khi sát hạch xong thì có thể quyết định công tử là đệ tử chân truyền hay là xếp thẳng vào đệ tử tinh anh”.
Mặc dù Ngô Bình là đệ nhất kiếm bảng nhưng sát hạch ở Chí Tôn Kiếm Đường cực kỳ khó. Nhiều năm trước, cũng có một đệ nhất kiếm bảng sau khi tham gia sát hạch chỉ nhận được thân phận đệ tử chân truyền. Vì vậy, thiếu niên không dám nói quá lời, sợ gây hiểu lầm.
Ngô Bình: “Nói vậy thì chỉ cần tư chất đủ tốt thì tôi có thể trở thành đệ tử tinh anh rồi”.
Thiếu niên gật đầu: “Đúng vậy, có điều, chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử tinh anh tam đẳng, sau này tham gia thi tinh anh rồi mới dựa vào điểm số để chọn lên tinh anh nhị đẳng hoặc nhất đẳng”.
Ngô Bình: “Có thể trực tiếp trở thành đệ tử tinh anh nhất đẳng không? Vậy đỡ phiền biết mấy. Nội dung thi tinh anh là gì?”
Thiếu niên: “Vào một thế giới nhất định để hoàn thành một số nhiệm vụ. Nhiệm vụ bên trong không giống nhau, có cái dễ cũng có cái khó. Hoàn thành được càng nhiều nhiệm vụ thì đạt được điểm càng cao. Theo kinh nghiệm trước đây, chỉ có đạt được hơn năm trăm điểm mới có thể trở thành đệ tử tinh anh nhị đẳng, vượt qua một ngàn năm trăm điểm mới trở thành tinh anh nhất đẳng”.
“Ừ, xem ra cuộc thi này không hề dễ dàng. Phải rồi, khi nào tôi có thể đến kiếm cung Vô Lượng?”
Thiếu niên cười, nói: “Sau khi trở thành đệ tử tinh anh thì có thể đi bất cứ lúc nào. Tôi tên là Thu Sinh, sau này công tử có chuyện gì thì cứ gọi tôi”.
Sau đó anh ta lại nói thêm: “Hiện tại tôi đang rảnh rỗi, sau khi công tử trở thành đệ tử tinh anh thì có thể chọn một số người ở lại bên cạnh để phục vụ. Nếu công tử cảm thấy tôi được việc thì có thể chỉ đích danh để tôi qua chỗ cậu”.
Thu Sinh là đệ tử hạ viện, tư chất bình thường, rảnh rỗi thì lại đi làm thêm. Ở hạ viện anh ta không có cơ hội nên đương nhiên muốn ở lại bên cạnh nhân vật tài năng như Ngô Bình.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi nhớ rồi”.
Thu Sinh vui mừng, vui vẻ bước đi.
Cuối cùng thì Ngô Bình cũng đến được đỉnh kiếm.
Đỉnh kiếm nằm cách cửa núi không xa, là nơi khảo sát người mới. Sau khi người mới trải qua sát hạch, người nào không đạt sẽ bị đuổi xuống núi, từ đâu đến thì về lại đó, người nào đạt thì đến ngoại viện, nội viện hoặc thượng viện, thậm chí trở thành đệ tử chân truyền và đệ tử tinh anh.
Hai người họ lên đến đỉnh kiếm thì nhìn thấy mấy trăm người đang đứng xếp hàng, đợi vào căn phòng đá.
Thu Sinh chỉ vào căn phòng đá và nói: “Công tử, trưởng lão sát hạch ở bên trong, chúng ta không cần xếp hàng, cứ vào thẳng”.
Anh ta dẫn Ngô Bình đến bên cạnh căn nhà bằng đá, sau đó nói vọng vào trong: “Trưởng lão Ngưu, đệ nhất kiếm bảng đến thi sát hạch ạ”.
Anh ta vừa thốt lên thì tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò về phía cậu, căn nhà đá cũng có giọng nói vọng ra: “Tôi không ra ngoài đón nữa, mời cậu Ngô vào”.
Ngô Bình bước vào trong thì nhìn thấy một ông lão đang ngồi xếp bằng trên bệ đá. Một tu sĩ đang buồn bã từ bên cạnh cửa bước ra ngoài, chắc là vừa mới hoàn thành bài sát hạch.
Ngô Bình chắp tay: “Chào trưởng lão Ngưu”.
Trưởng lão Ngưu có khuôn mặt gầy, ông ta nở nụ cười hiền từ, nói: “Chúc mừng công tử đã giành được vị trí nhất bảng, tên tuổi của công tử đã truyền khắp tiên giới Vạn Kiếm rồi”.
“Quá khen rồi”. Ngô Bình nói: “Không biết cuộc thi sát hạch sẽ được tiến hành như thế nào?”
Trưởng lão Ngưu: “Tư chất của công tử hơn người, vốn không cần phải sát hạch, nhưng đây là quy tắc của Chí Tôn Kiếm Đường nên mong cậu thông cảm”.
“Nên mà”. Ngô Bình không để bụng mà rất hợp tác.
Trưởng lão Ngưu chỉ vào quả cầu màu đen trên bàn đá, nói: “Công tử hãy đặt tay lên trên quả cầu, khởi động kiếm khí là được”.
Không ngờ khảo sát lại đơn giản như vậy, Ngô Bình lập tức đặt lên lên, sau đó khởi động kiếm khí.
Quả cầu sắt liền sáng lên, vô số phù văn bay lên, những phù văn đó đan xen với nhau trên không trung, hình thành đại trận với ngàn vạn khí tượng.
Đại trận dịch chuyển, mấy giây sau thì xuất hiện bốn chữ: Chí Tôn Vô Thượng.
Trưởng lão Ngưu tái mặt, thốt lên: “Không hổ là đệ nhất kiếm bảng, không ngờ là Chí Tôn Vô Thượng”.
Ông ta liền giải thích với Ngô Bình, quả cầu sắt đó là một loại pháp khí kiểm tra, chỉ có một quả duy nhất trên đời, nằm trong tay Chí Tôn Kiếm Đường. Quả cầu sắt này có thể kiểm tra thiên phú kiếm đạo và khí vận kiếm đạo của một người. Thường thì nó đưa ra đánh giá là hạ phẩm từ cấp một đến cấp mười, trung phẩm từ cấp một đến cấp mười và thượng phẩm từ cấp một đến cấp mười. Nếu vượt quá thượng phẩm cấp mười thì được gọi là siêu phẩm, siêu phẩm chỉ có năm cấp, gồm kim phẩm, ngọc phẩm, vương phẩm, đế phẩm và thành phẩm.
Có điều, nếu vượt qua thánh phẩm thì đều gọi là Chí Tôn Vô Thượng, ý nghĩa của Chí Tôn Vô Thượng là đến cả pháp khí cũng không cách nào đo được chính xác số liệu đúng của nó.